Từ sau sự kiện Tề phu nhân tập kích lần trước, Phong Tịnh Minh ngoại trừ phái người tới trị thương cho Tô Niệm Niệm một lần, thì không thèm để ý tới nàng nữa. Tô Niệm Niệm cảm thấy Phong Tịnh Minh này đúng là kẻ dằng dai rề rà*, muốn chém giết muốn róc thịt ngươi cứ việc phóng thẳng lại đây nha, giam lỏng nàng cả ngày, rốt cuộc là có ý gì!
(*Nguyên văn là La lý bát sách: thường dùng để chỉ kẻ dằng dai, không quyết đoán hoặc có tật xấu nói dai như giẻ rách.)
Tô Niệm Niệm lại nhàm chán vài ngày, liền nghênh đón một chuyện càng chấn động hơn.
Nguyễn tỷ tỷ đến. . . . . . Nàng ta còn có mặt mũi đến đây!
Tô Niệm Niệm nhìn thấy Nguyễn tỷ tỷ, không còn nhiệt tình như ngày xưa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Nguyễn tỷ tỷ thấy Tô Niệm Niệm như vậy, có vẻ kinh ngạc nói: “Tô muội muội, muội làm sao vậy, mấy ngày không gặp sao lại xa lạ với ta như thế.”
Tô Niệm Niệm tức giận nói: “Đừng gọi ta là muội muội, lúc trước ngươi lợi dụng ta như vậy, còn không biết xấu hổ xưng tỷ muội với ta sao?”
Nguyễn tỷ tỷ mỉm cười nói: “Chúng ta quả thật không nên xưng tỷ muội.”
Tô Niệm Niệm cũng không quan tâm tới ẩn ý trong lời nói của nàng ta, chỉ nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Phong Tịnh Minh có ân oán gì, vì sao nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết? Làm sao ngươi biết tử huyệt trong võ công của hắn?”
Nguyễn tỷ tỷ bỗng nhiên nói: “Cô thực sự thích hắn sao?”
Tô Niệm Niệm hung dữ nói: “Không cho phép chuyển đề tài!”
Nguyễn tỷ tỷ đành phải than nhẹ một tiếng, đáp: “Ta làm thế, cũng chỉ vì muốn báo thù cho con thôi.”
Tô Niệm Niệm: “Ngươi. . . . . . Ngươi đùa giỡn cái gì vậy!”
Nguyễn tỷ tỷ đột nhiên giơ tay lên sờ sờ hai má Tô Niệm Niệm, bị Tô Niệm Niệm hất ra. Sau đó, tâm tình của Nguyễn tỷ tỷ thoạt nhìn rất sa sút, nàng nói: “Con vẫn chưa nhớ ra mọi chuyện sao.”
Tô Niệm Niệm phát hiện nữ nhân họ Nguyễn này rất kỳ lạ, vì thế nói: “Nhớ cái gì? Ta vốn có thù oán gì với Phong Tịnh Minh sao?”
Nguyễn tỷ tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép **,thở dài: “Ngày đó con bị người ta tra tấn lăng nhục không có chỗ nào lành lặn, bị bỏ rơi nơi hoang dã, đều một tay do hắn làm ra!”
(**Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắcđối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu”Oanh” một tiếng, như một tia sét bổ xuống. Hóa ra người ngược đãi chủ nhân của thân thể này đến chết, chính là Phong Tịnh Minh sao?
Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến Phong Tịnh Minh”Đúng lúc” cứu nàng, nghĩ đến hắn vô lại giữ nàng bên cạnh, hắn. . . . . .
Không đúng, không đúng, nếu hắn muốn giết chết nàng, vì sao còn cứu nàng?
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm như bắt được khúc gỗ cứu mạng, hét lớn: “Ta không tin mấy lời dối trá của ngươi đâu!”
Nguyễn tỷ tỷ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta là sư phụ của con, có thể lừa gạt con sao.”
Tô Niệm Niệm lại bị chấn động đến choáng váng, sư. . . . . . phụ? ? ?
Nguyễn tỷ tỷ: “Con là đệ tử đắc ý nhất của ta, nào ngờ tên Phong Tịnh Minh kia lại thừa dịp ta không có trong phái, cướp sạch giết sạch phái Thanh Y của chúng ta, bắt con đi, khiến con gặp phải tai họa bất ngờ này. Là vi sư không bảo vệ con chu đáo, nếu con trách ta, cũng là chuyện đương nhiên.”
Tô Niệm Niệm chém đinh chặt sắt nói : “Hiện tại ta không nhớ gì cả, nếu ngươi nói những lời này trước khi ngươi lợi dụng ta, có lẽ ta sẽ tin một chút, nhưng mà hiện tại. . . . . . Ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không tin.”
Nguyễn tỷ tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trên người con có mang theo một miếng ngọc màu trắng chứ? Đó là tín vật chưởng môn của phái Thanh Y chúng ta. Vi sư hi vọng con có thể mau chóng khôi phục, chấp chưởng phái Thanh Y, làm rạng danh phái ta.”
Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện phái Thanh Y này càng nghe càng quen tai, vì thế nàng bắt được đuôi của đối phương: “Xem ra ngươi quả thật nên biết thêm chút tin tình báo mới nhất trên giang hồ, đúng là phái Thanh Y kia đã bị diệt môn, nhưng tân chưởng môn, Thanh Trần sư thái, cũng đã chết rồi, hiện tại sao lại chạy ra một Thanh Trần sư thái khác được? Hơn nữa nhìn tuổi của ngươi, cũng kém quá xa!” Tô Niệm Niệm cho rằng, Thanh Trần sư thái nhất định cũng gần gần giống với Diệt Tuyệt sư thái trong《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》.
Nguyễn tỷ tỷ đáp: “Thân phận của con, Phong Tịnh Minh cũng biết, ngày mai con hỏi hắn là biết ngay.”
Vừa nói tới Phong Tịnh Minh, Tô Niệm Niệm lại nghĩ tới một nghi vấn khác: “Ngươi luôn miệng nói là Phong Tịnh Minh hại ta, vậy vì sao hắn lại muốn hại ta? Hơn nữa trong thời gian ta ở Phong Ba sơn trang, hắn cũng chưa bao giờ làm khó ta. Có thể thấy rõ là ngươi đang nói dối.”
Nguyễn tỷ tỷ: “Trên người con có bảo vật chí tôn của môn phái chúng ta, Phong Tịnh Minh rất muốn có được nó, tự nhiên sẽ dùng hết tâm tư và thủ đoạn.”
Tô Niệm Niệm: “Bảo vật gì?”
Nguyễn tỷ tỷ: “Là một môn võ công cao thâm, tên là Tình Nan Thương.”
Cái tình tiết chết tiệt gì thế này!
Nguyễn tỷ tỷ còn nói thêm: “Ta còn có việc, phải đi trước. Sau nửa tháng, ta sẽ tới đón con.”
Tô Niệm Niệm khinh thường: “Vì sao phải đợi đến nửa tháng sau?”
Nguyễn tỷ tỷ: “Sau nửa tháng, Tình Nan Thương của ta sẽ có thể luyện đến tầng thứ tư, đến lúc đó, phóng mắt khắp thiên hạ cũng không có ai là đối thủ của ta.”
Ôi mẹ nó, trình độ biến thái cao đến cỡ nào rồi đây!
Nguyễn tỷ tỷ bỏ lại một câu, liền tiêu thất như ma quỷ. Nàng nói: “Nhớ kỹ, pháp danh của con vốn là Liễu Duyên, trên đời này ngoại trừ ta muốn tốt cho con, những người khác đều muốn hãm hại con.”
Đối với nữ nhân họ Nguyễn tự xưng là sư phụ nàng kia, Tô Niệm Niệm cũng không tin tưởng lắm, chính là người nọ nhắc tới Phong Tịnh Minh, nhắc tới mục đích của hắn, thủ đoạn của hắn, trong lòng nàng liền cực kỳ bứt rứt. Dưới đáy lòng có một tiếng nói đang hò hét đừng tin đừng tin đừng trúng bẫy của nàng ta, nhưng thân ảnh Phong Tịnh Minh lại luôn nhảy ra, hiện lên trong đầu nàng, còn có lời nói của nữ nhân kia, “ Phong Tịnh Minh kia lại thừa dịp ta không có trong phái, cướp sạch giết sạch phái Thanh Y của chúng ta, bắt con đi, khiến con gặp phải tai họa bất ngờ này” , “Trên người con có bảo vật chí tôn của phái ta, Phong Tịnh Minh rất muốn có được nó, tự nhiên sẽ dùng hết tâm tư và thủ đoạn” . . . . . . .
Bị Phong Tịnh Minh bắt về nhiều ngày như vậy, Tô Niệm Niệm mất ngủ lần thứ hai.
Tô Niệm Niệm phát hiện muốn gặp Phong Tịnh Minh cũng không đến nỗi quá khó khăn như thế, nàng chỉ nói một câu”Các ngươi không cho ta gặp hắn ta sẽ tự sát” , sau một lát, Phong Tịnh Minh đã tới. Đương nhiên, sắc mặt kia, vẫn âm trầm trước sau như một.
Lúc này tâm tình Tô Niệm Niệm cũng không thoải mái nổi, vì thế hỏi thẳng vào vấn đề: “Huynh vẫn biết ta là ai đúng không?”
Phong Tịnh Minh không ngờ nàng sẽ hỏi như thế, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Vậy thì sao?”
Bất giác, giọng nói của Tô Niệm Niệm cũng run run theo:“Huynh vẫn biết ta là ai, huynh tiếp cận là ta vì võ công bí tịch trên người ta?
Phong Tịnh Minh nghiêng đầu không nhìn nàng, lạnh như băng, nói: “Rốt cuộc ngươi cũng không giả bộ nữa.”
Sắc mặt Tô Niệm Niệm tái nhợt tiếp tục truy hỏi: “Như vậy, huynh tra tấn ta, ngược đãi ta, khiến ta thương tích đầy mình sau đó lại đối xử với ta thật tốt, nói yêu ta, đều là vì cái đồ bỏ Tình Nan Thương kia sao?”
Sắc mặt Phong Tịnh Minh cứng đơ, không nói gì.
Tô Niệm Niệm hô thất thanh: “Cho tới bây giờ huynh chưa từng yêu ta đúng không!”
Phong Tịnh Minh trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Đúng, cho tới bây giờ ta chưa hề yêu ngươi, loại nữ nhân như ngươi, sao đáng để ta yêu thương! Ta hận ngươi, hận đến nát cả lục phủ ngũ tạng, làm sao có thể yêu ngươi?”
Hai chân Tô Niệm Niệm mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Phong Tịnh Minh không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Niệm Niệm vẫn cho rằng mình bị nữ nhân họ Nguyễn kia lợi dụng, hiện tại xem ra, đâu chỉ có thế! Phong Tịnh Minh lợi dụng nàng, Phong Tịnh Minh cũng lợi dụng nàng! Người nàng yêu nhất trên thế giới này, người nàng từng nghĩ muốn đoạt lấy hắn từ tay đám nữ nhân kia, sau đó cùng hắn bỏ trốn, nàng thậm chí nguyện ý chết trên tay hắn, kỳ thật luôn lợi dụng nàng! Hắn chưa từng yêu nàng, chưa từng. . . . . .
Tô Niệm Niệm cười cười tự giễu, bản thân nàng là một trò hề, mà tình yêu, cũng là một trò hề. . . .
Tô Niệm Niệm đã nhịn ăn hai ngày, nàng ăn không vô.
Sau khi nàng tuyệt thực hai ngày, Phong Tịnh Minh lại đến một lần nữa.
Hắn vừa bước vào, việc đầu tiên là nói với Tô Niệm Niệm đang suy yếu đến mức đứng cũng không vững : “Ngươi định dùng cách này để uy hiếp ta.”
Tô Niệm Niệm cười lạnh: “Ngươi sợ ta chết sao?” Đột nhiên, nàng nghĩ ra một kế.
Phong Tịnh Minh sầm mặt, nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.
Tô Niệm Niệm: “Ta chết rồi, chỉ sợ không còn ai biết tung tích của Tình Nan Thương kia thôi?”
Phong Tịnh Minh: “Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại ta sẽ không để ngươi chết.”
Lúc này, Tô Niệm Niệm đã không còn hi vọng gì nữa, nàng thản nhiên nói: “Nói đi, ngươi muốn thế nào, mới chịu thả ta đi?”
Phong Tịnh Minh cười lạnh nói: “Thả ngươi đi? Cả cuộc đời này, ngươi đừng mơ có thể rời khỏi nơi này!”
Tô Niệm Niệm hoàn toàn không e ngại khí thế của hắn, nàng vẫn không mặn không nhạt nói điều kiện của mình như cũ: “Ta dùng Tình Nan Thương trao đổi với ngươi, chỉ cần ngươi thả ta đi.”
Phong Tịnh Minh không thể tin nổi nhìn Tô Niệm Niệm, nhìn một lát, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, đừng, mơ!”
Tô Niệm Niệm: “Vậy ngươi chờ nhặt xác ta đi.” .
Phong Tịnh Minh đột nhiên bắt lấy vạt áo trước ngực Tô Niệm Niệm, ngón tay vì kích động mà hơi run rẩy, hắn xách nàng lên khỏi mặt đất. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Niệm Niệm, giống như dã thú rít gào: “Ngươi dám!”
Tô Niệm Niệm gỡ từng ngón tay của hắn ra, sau đó cố gắng đứng vững. Nàng nhìn xuống, nói: “Sao ta lại không dám? Hoặc là ngươi thả ta, lấy được bí tịch, hoặc nhặt xác ta, sau đó vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện lấy bí tịch nữa. Phong trang chủ, ngươi là người thông minh, sẽ biết nên làm như thế nào.”
Phong Tịnh Minh nén giận, nói: “Ta không cần Tình Nan Thương, ngươi cũng không cần phải chết.”
Tô Niệm Niệm: “Nhưng ta muốn đi khỏi đây, hoặc là ngươi thả ta đi, hoặc là để ta chết, chỉ có hai lựa chọn này thôi.”
Phong Tịnh Minh: “Ngươi muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu.”
Tô Niệm Niệm: “Phong trang chủ, người cũng đừng xem thường ta. Ngươi đề phòng được một người, nhưng không cản được một người muốn chết. Trên thế giới này nhiều kiểu chết lắm, dù ngươi có toàn năng cỡ nào, cũng không làm gì được ta. Huống hồ, lòng ta đã chết, ngươi giữ một cái xác không hồn ở đây, không phải là tự hành hạ mình sao.”
Phong Tịnh Minh dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Tô Niệm Niệm chằm chằm, không tự chủ được lặp lại : “Lòng ngươi đã chết, lòng ngươi đã chết. . . . . .”
Tô Niệm Niệm: “Ta chỉ cho ngươi một ngày để suy nghĩ thôi, nếu ngươi không chấp nhận, tin ta đi, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ.”
Ngày hôm sau.
Sắc mặt Phong Tịnh Minh có vẻ mỏi mệt. Hắn yên lặng nhìn Tô Niệm Niệm, thật lâu sau, mới lên tiếng: “Ta đồng ý.”
Khóe miệng Tô Niệm Niệm cong cong, lấy từ trong lồng ngực ra miếng bạch ngọc là tín vật của chưởng môn trong truyền thuyết kia, nói: “Miếng ngọc này, chính bí tịch là ngươi muốn.”
Phong Tịnh Minh lười biếng nhìn miếng bạch ngọc kia, không nói gì.
Tô Niệm Niệm giải thích: “Đêm trăng tròn, người đặt miếng bạch ngọc này dưới ánh trăng, ánh trăng xuyên qua bạch ngọc, sẽ chiếu ra chữ trên tường.”
Phong Tịnh Minh vẫn không gì.
Tô Niệm Niệm tưởng rằng hắn không tin, vì thế còn nói thêm:“Ta cũng chỉ mới vô tình phát hiện, lúc ấy ta rất hưng phấn, muốn tới hỏi ngươi, nhưng lại sợ ngươi giành làm của riêng, hiện tại ngẫm lại, nếu lúc trước ta tặng miếng bạch ngọc này cho ngươi, cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy.”
Phong Tịnh Minh trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ngươi cất nó đi, ta đột nhiên không muốn luyện môn võ công này nữa.”
Hắn định lật lọng? Đương nhiên Tô Niệm Niệm không chịu. Nàng đặt miếng bạch ngọc lên bàn, nói: “Ta không nuốt lời, tin rằng ngươi cũng sẽ không.”
Tô Niệm Niệm nói xong, không nhìn Phong Tịnh Minh nữa, xoay người đi thẳng.
Bởi vì khi rời khỏi Phong Ba sơn trang thì trời đã tối, hôm đó Tô Niệm Niệm ở trong khách điếm tại thành Phong ba, tính chờ ngày mai lại đi tiếp. Cụ thể sẽ đi đâu, nàng cũng không biết, dù sao sau này nàng cũng sẽ trải qua những ngày phiêu bạt giang hồ. Nàng còn muốn gia nhập một môn phái để ăn chùa ở chùa, chính là không biết với tư chất của mình, có môn phái nào chịu nhận không.
Về phần nữ nhân họ Nguyễn đó, nàng không muốn để ý tới nữa, đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng muốn trốn trước.
Liên tục vài ngày, Tô Niệm Niệm đều ban ngày đi, ban đêm tìm nơi ngủ trọ, thuận tiện hỏi thăm một ít tin đồn trong giang hồ, xem trong thế giới này có môn phái thích hợp để nàng gia nhập không.
Tối hôm nay, Tô Niệm Niệm vừa mới tắt đèn nằm trên giường, đột nhiên có người bụm miệng nàng lại!
Tô Niệm Niệm kinh hoảng, cũng không dám làm bậy. Trong giang hồ này, một tên binh tôm tướng cá cũng có thể dễ dàng chế phục nàng, nếu nàng không muốn chết thì đành phải ngoan ngoãn phối hợp.
Người nọ tiến đến bên tai Tô Niệm Niệm, thấp giọng nói: “Đừng sợ, là ta.”
Tô Niệm Niệm quá mức kinh hoàng, nhất thời nghĩ không ra đây là ai, chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Người nọ lại cười nhẹ một tiếng, nói: “Mỹ nhân nàng thật là bạc tình, chưa gì đã quên người ta rồi!”
Nghĩ tới, loại ngữ điệu này, kết hợp với giọng nói này, ngoại từ công tử Tây Tuyết ra, thì còn ai vào đây nữa?
Tô Niệm Niệm đã biết thân phận của đối phương , cũng yên lòng, ít nhất hắn sẽ không hại nàng? Nhưng cái kiểu xuất hiện của hắn thật sự khiến nàng bất mãn, vì thế nàng giơ tay lên, hung hăng nhéo cánh tay công tử Tây Tuyết.
Công tử Tây Tuyết vì thế mà rụt cái tay đang bịt miệng nàng lại, thầm oán giận: “Mỹ nhân, sao nàng không thương tiếc ta chút nào vậy!”
Tô Niệm Niệm cau mày nói: “Tại sao huynh lại ở chỗ này?”Không phải ngẫu nhiên gặp được chứ? Như vậy thì quá trùng hợp . . . . . .
Công tử Tây Tuyết cười nói: “Không chỉ có ta ở đây, còn có một người cũng đang ở nơi này.”
Tô Niệm Niệm: ? ? ? .
Công tử Tây Tuyết kéo tay nàng: “Đi theo ta.”
Tô Niệm Niệm đành phải hồ nghi theo hắn ra ngoài.
Tô Niệm Niệm đã quen với chuyện cao thủ giang hồ bay tới bay lui rồi, bởi vậy khi công tử Tây Tuyết dễ dàng mang theo nàng nhảy lên nóc nhà, nàng cũng thản nhiên như không. Đương nhiên, người đột nhiên xuất hiện trước mắt kia, lại khiến nàng cảm thấy dường như mọi chuyện cũng không được bình thường cho lắm . .
Phong Sinh?
Đúng vậy, đệ nhất cao thủ dưới trướng Phong Tịnh Minh, Phong Sinh, lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn trên nóc nhà, nhìn bọn họ không chớp mắt.
Hiện tại Tô Niệm Niệm vừa nhìn thấy người trong Phong Ba sơn trang liền khó chịu, vì thế mất hứng hỏi Phong Sinh: ” Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Phong Sinh nhìn nàng, không nói lời nào
Tô Niệm Niệm: “Là Phong Tịnh Minh bảo ngươi đi theo ta?”
Phong Sinh vẫn không trả lời.
Tô Niệm Niệm chuyển sang hỏi Tây tuyết: “Huynh điểm huyệt huynh ấy sao?”
Tây tuyết cười nói: “Hắn theo dõi mỹ nhân, nên điểm.”
Tô Niệm Niệm: “Không phải huynh cũng theo dõi ta đấy sao?”
Tây tuyết cười vô cùng kiêu ngạo, đáng đánh đòn: “Đáng tiếc không ai có thể điểm huyệt ta.” .
Hừ, huynh cứ đắc ý đi!
Tô Niệm Niệm quyết định thu dọn đồ đạc rời đi trong đêm, đương nhiên công tử Tây Tuyết cũng mặt dày theo đuôi.
Chỉ để lại một mình Phong Sinh lẳng lặng ngồi trên nóc nhà. . . . . . .
Trên đường, Tô Niệm Niệm ráng nhịn, rốt cuộc cũng nhịn không được, hỏi công tử Tây Tuyết một vấn đề.
Tô Niệm Niệm: “Tây tuyết, huynh đã từng nghe nói đến một loại võ công có tên là Tình Nan Thương chưa?”
Tây Tuyết công tử: “Rốt cuộc mỹ nhân cũng chịu nói chuyện này với ta . . . . . . Nàng cho Phong Tịnh Minh vật kia rồi à?” .
Xem ra công tử Tây Tuyết cũng là người biết chuyện. Tô Niệm Niệm đành phải gật gật đầu.
Tây Tuyết công tử: “Cho hắn cũng tốt, để hắn chăm chỉ luyện công, xử lý tên sát nhân cuồng ma ở Hàn Băng môn kia đi, ta thấy hắn đã khó chịu rất lâu rồi.”
Tô Niệm Niệm: ? ? ?
Tây Tuyết công tử: “Nàng không biết ân oán giữa Phong Tịnh Minh và Trang Vĩnh Mộc sao?”
Tô Niệm Niệm gật đầu: “Có phải hai người kia từng luận võ không? Ta chỉ từng nghe nói qua một chút.”
Tây tuyết nói : “Đâu chỉ là luận võ, đó là liều mạng thì có!”Công tử Tây Tuyết vừa định tám với Tô Niệm Niệm, lại hồ nghi liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi, “Nàng thật sự mất trí nhớ sao, tại sao chuyện lớn như vậy cũng không biết?”
Tô Niệm Niệm cực kỳ suy sụp: “Thì ra huynh cũng không tin ta.”
Tây tuyết cười nói: “Ta tin nàng, cho dù bọn họ đều không tin, ta cũng tin!” Nói xong, hắn sinh động như thật kể cho Tô Niệm Niệm nghe về ân oán giữa Phong Tịnh Minh và Trang Vĩnh Mộc, cùng với công dụng bí mật của Tình Nan Thương.