Tựa hồ chỉ cần Giang Trừng tới Kim Lân đài, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ đi theo.
Lúc này, Lâm Nhược Vân ngồi ở trong viện, gió ngày xuân thổi nhẹ qua, nghe cách đó không xa tiếng Ngụy Vô Tiện lải nhải cái gì đó không ngừng.
" Sư tỷ, ta cùng tỷ nói, mấy ngày hôm trước đệ gặp phải nhóm Ôn Tình, thế nhưng không có nhìn thấy Ôn Uyển! Tỷ đoán thế nào, A Uyển đã đi theo Lam Trạm đi Vân Thâm Bất Tri Xứ! "
" Nghe nói hiện tại vẫn là tự mình Lam Trạm mang theo.
Lam Trạm cái tên tiểu cũ kỹ kia mang theo, khẳng định cũng là cái dạng để tang...!"
" A Tiện, không thể nói nhân gia như vậy.
"
" Đệ nói rồi, thật đáng thương cho A Uyển tiểu nhân gia nhỏ tiểu như vậy đều phải học nhiều gia quy như vậy, mỗi ngày của hắn nhất định sẽ nhàm chán cực kỳ: Không thể chạy nhanh, không được lớn tiếng ồn ào, không thể mục vô tôn trưởng, không được uống rượu, không được sát sinh...!Tỷ không biết Ôn Tình nghĩ như thế nào đâu, lại để A Uyển đi tới cái địa phương nhàm chán đó! Đi Vân Mộng của chúng ta không phải tốt hơn sao...!"
Nghe Ngụy Vô Tiện lải nhải, khóe miệng Lâm Nhược Vân lộ ra nụ cười tươi: Hết thảy mọi thứ đều phát triển theo hướng viên mãn nhưng mà....!
" A Dao, ngươi đây là muốn đi đâu? "
Kim Quang Dao nghe thấy âm thanh, liền dừng bước chân vòng lại, nói.
" Mẫu thân.
Mục Lăng bên kia đưa tới một bao đựng tên, con đang muốn đi bẩm báo với phụ thân.
"
Nghe một chút, đây đều là chút việc sai vặt! Từ sau khi chuyện ở Mễ Sơn kết thúc, Kim Quang Thiện tựa hồ cảm thấy Kim Quang Dao quá mức nổi bật nên khó chịu, mỗi ngày phái chút việc lông gà vỏ tỏi để hắn đi làm.
Cố tình Kim Quang Dao cũng đều thực ra sức làm, mỗi ngày đều vội túi bụi.
Nếu không phải biết hắn sẽ không ngoài mặt làm việc vặt mà tính toán cho chính mình, Lâm Nhược Vân quả thật muốn vổ bàn của Kim Quang Thiện mà nhảy dựng lên: Nào có thể đối xử với hài tử của ta như vậy.
" A Dao a, mỗi ngày bận những việc này là không thể được.
Cũng phải nghỉ ngơi thích hợp...!"
Có thể nói nói chuyện yêu đương a...!Ngươi xem ngươi đi từ sau khi từ Mễ Sơn trở về, ngươi cùng Lam tông chủ gập nhau được mấy lần? Ngươi làm như vậy thực làm nương sốt ruột nha!
" Mẫu thân, con không mệt.
"
Kim Quang Dao nói.
" Mấy ngày nay, phụ thân cũng an bài một số chuyện không quan trọng.
"
Ta biết là ngươi lo cho sự nghiệp của ngươi, nhưng tình yêu cũng cần được chiếu đó hài tử của ta! Lâm Nhược Vân ở trong lòng hò hét.
" Ngụy Vô Tiện! Đi thôi! "
Nơi xa truyền đến tiếng rống giận của Giang Trừng.
Thực mau liền nghe Ngụy Vô Tiện vui vẻ cùng sư tỷ của hắn cáo biệt, thời điểm đi trong miệng còn nói thầm.
" Xem ra ta phải tìm cơ hội đi xem A Uyển, nhìn xem Lam Trạm đối với hắn có được không...!"
Nhìn xem nhân gia đi, đều đã biết đi xem đối tượng rồi a...!Lâm Nhược Vân đỡ trán.
" Được rồi.
Chính con chú ý là được a.
Đi đi.
"
Kim Quang Dao nhận lệnh, hành lễ rời đi.
Lâm Nhược Vân nhìn, có chút phiền muộn: Nếu cứ như vậy sao mà được, này là không thể ngao ngao hay là tôn trọng nhau như khách, huynh cung đệ mộ a!
Không biết có phải trời cao nhìn không được mang đến cơ duyên hay là duyên phận chưa đến lại mang đến cái nghiệt duyên, hôm nay ở Kim Lân đài, có một vị " Khách không mời mà đến "...!
" Tỷ tỷ mấy năm nay ở Kim gia, cũng là dưỡng kim chi ngọc diệp a.
Ít nhiều mấy năm nay Kim tông chủ cũng đem Lan Lăng Kim thị phát triển lớn mạnh như vậy, hiện tại trong thiên hạ, ai còn dám cùng Kim Lân đài đối đầu a.
"
" Ai, hiền đệ lời này là có chút khuếch đại lên rồi.
Bất quá, xác thật mấy năm nay Kim thị cũng làm ra chút thành tựu.
"
Kim Quang Thiện ngoài mặt nói lời khiêm tốn nhưng biểu tình trên mặt lại đắc ý vô cùng.
Lâm Nhược Vân ngồi ở chủ vị thần sắc lạnh nhạt nhìn trận khôi hài ngươi thổi ta phủng này.
Khách vị không ngừng nịnh nọt, là một cái biểu đệ bà con xa của nhà mẹ đẻ nàng, gọi là: Viên Phong.
Mấy ngày nay cô đơn, liền nghĩ tới muốn cậy nhờ Lan Lăng Kim thị nay đã lớn mạnh.
" Hai vị công tử đây, cũng là thanh niên tài tuấn, tuấn tú lịch sự a.
"
Lực chú ý chuyển tới trên người Kim Tử Hiên cùng Kim Quang Dao đang ngồi ở một bên.
" Đặc biệt là đại công tử a, danh tự gọi là Tử Hiên, đúng không? "
Viên Phong nhìn Tử Hiên, cười hắc hắc nói.
" Công tử trong các công tử thế gia đồng lứa, cũng là tác tuyệt a.
Tuổi còn trẻ đã có tài.
Tương lai càng là tiền đồ vô lượng a.
"
Kim Tử Hiên từ nhỏ đã nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ như vậy, nhưng vẫn lễ phép ứng phó.
Kim Quang Dao ngồi ở một bên, ý cười đã quen, tựa hồ không chú ý tới lời nói của đối phương lộ ra sự coi nhẹ rõ ràng.
Lâm Nhược Vân nhíu nhíu mày, xem ra vị biểu đệ này, là sờ thấu tính tình của Kim Quang Thiện.
Trong lời nói hoa ngôn xảo ngữ đó, chính là đập vào sự hư vinh của Kim Quang Thiện ngồi ở trên, nói như thật làm hắn vui vẻ.
Ngồi ở sau lưng Viên Phong, là nữ nhi của hắn, thoạt nhìn khoảng - tuổi, tên là Viên Vân.
Từ lúc vào đến giờ, nàng vẫn một mực ngồi quy củ.
Giờ phút này, lại ngẩng đầu lên, nhìn về nhị vị công tử Kim gia phía đối diện.
Tựa hồ là nhắc nhở, nên chạm chạm vào phụ thân ở phía trước.
Viên Phong nhìn nữ nhi một chút, bộ dáng như mới nhớ ra, liền dời đề tài.
" Vị nhị công tử đây, cũng là người có năng lực a.
Người khác là nói như thế nào....!A, Liễm Phương Tôn, đúng không? Mọi người trên phố đều ca tụng chuyện này thật nhiều a...!"
Lâm Nhược Vân càng nhíu chặt mày hơn, căn cứ từ trực giác của nữ nhân đến từ thế kỉ : Viên Vân này, không đơn giản.
- ------ Tuyến phân cách------
Tiểu Li Hề có lời muốn nói: Chúc mọi người Tế Nguyên Đán vui vẻ nha! , đều thuận buồm xuôi gió, hài lòng thuận ý nha..