Sau một loạt tiếng động” đau tai” là một cảnh tượng rất ư buồn cười. giữa đống cát vàng, bốn thiếu nữ nằm đè lên nhau, người nằm dưới cùng hai mắt trợn ngược vì bị ba người còn lại đè, ứng trên khuôn mặt xinh đẹp có chút kì dị. Người nằm dưới vừa cố thở vừa nói:
“Hốc… mấy… con heo… kia… muốn ám sát người à? Có để bản tiểu thư… hốc… thở không hả?”
Ba người nằm trên nghe tiếng rên rỉ vội vàng leo xuống, xong quay lại đỡ cô gái còn lại lên. Một cô cười hì hì nhìn người đang hít lấy hít để không khí kia, nói:
“Tiểu Cẩn…hì hì, xin lỗi, không để ý!”
Cô gái tên Tiểu Cẩn liếc ba đứa bạn, hừ lạnh rồi tiếp tục vuốt ngực cho thông khí. Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng truyền đến:
“Nơi này… là cái địa phương nào vậy?”
Ba người kia nghe vậy, mới chợt nghiệm ra, cùng trợn mắt nhìn xung quanh, sau lại nhìn nhau, thắc mắc:
“Ừ ha! Địa phương quái quỷ nào đây?”
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy xung quanh, cát trải ra mịt mù, hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài cát. Cả bọn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chưa kể cái nóng ở đây làm họ khó chịu. Tiểu Cẩn nhớ lại. Nguyên lai cô cùng bọn Tiểu Vân, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, bốn người cùng đi cắm trại trên núi. Đương lúc đang dựng lều, chuẩn bị nấu ăn thì cả đám bị cái gì đó hút vào. Lơ lửng trong không gian hồi lâu thì rơi xuống, mở mắt ra lại là cái địa phương toàn cát vàng là cát vàng này. Thật kì lạ! Đột nhiên, cái chất giọng cực kì lạnh người của Tiểu Khuynh lại vang lên:
“Cái này… hình như đây là sa mạc a!”
Phải rồi, một nơi toàn cát thì chỉ có thể kể đến sa mạc. Bây giờ, sự sợ hãi của cả đám lại tăng lên. Tiểu Vân sợ sệt núp sau lưng Tiểu Khuynh, hỏi:
“ Khuynh à, làm sao giờ?”
Trong cả đám, Tiểu Khuynh chính là lãnh đạo. Bộ óc thiên tài, khí thế cao ngạo, ứng đối tình huống luôn bình tĩnh, mẫn tiệp, hơn nữa tính tình trời sinh lãnh đạm, lạnh lùng, thật không ai hợp với vị trí ’’chị cả’’ hơn cô. Tiểu Khuynh không nói gì, trong đầu cô đang cấp tốc phân tích hoàn cảnh. Bỗng, hai mắt cô nheo lại, chăm chú nhìn về phía xa. Ở đó, có một làn bụi mỏng đang bốc lên. Bàn tay không tự chủ nằm chặt tay Tiểu Vân. Nhận ra sự biến đổi tâm trạng của bạn mình, Tiểu Vân cũng giương mắt nhìn về phía đó. Thấy vậy, Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết cũng nhìn theo. Chỉ thấy, làn bụi kia càng lúc càng dày hơn, nhiều hơn. Tiểu Khuynh vội vàng nằm rạp xuống, áp tai vào cát nghe, hồi lâu, cô bật dậy, vơ vội đống đồ bị rơi trên mặt cát cho vào ba lô, khoác lên vai và... chạy. Ba người kia thấy vậy cũng vội vàng làm theo. Tiểu Vân vừa chạy vừa hỏi :
“Khuynh à, làm sao vậy ?”
Tiểu Khuynh vội nói :
’’Có một đoàn người ngựa, khoảng trên trăm người, còn mang binh khí.’’
Tiểu Vân tiếp tục :
’’Sao cậu biết ?’’
Tiểu Khuynh không quay đầu, đáp gọn :
’’Nghe thấy !’’
Không hỏi nữa, cả bọn cắm đầu chạy thục mạng. Nhưng so ra, người vẫn không nhanh bằng ngựa, chưa được bao xa, đoàn người kia đã đuổi đến gần. Qua lớp bụi, cả bốn người đều có thể thấy đám người kia. Ai cũng mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, khuôn mặt hung thần ác sát dữ tợn, binh khí dắt đầy người. Bốn nàng thất kinh vội xoay người chạy tiếp. Biết không thể chạy thoát nhưng vẫn cố chạy, thà chết vì kiệt sức còn hơn. Trong đám người kia đã có người nhận ra họ, có tiếng hét lên :
’’Nữ nhân. Là nữ nhân. Mau bắt về. Mau bắt về nộp cho Khả Hãn.’’
Nghe vậy, sắc mặt cả bốn người đều trắng bệch như tờ giấy. Thiên a ! Cả bốn người không dám quay đầu lại, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tiểu Tuyết không may vấp phải đụn cát, cô mất đà, ngã sấp xuống. Ba người kia thấy vậy vội quay lại đỡ bạn. Lúc đỡ được Tiểu Tuyết lên, vòng vây người đã khép lại. Bốn người bị vây lại, xung quanh có cả chục gương mặt nhìn chằm chằm các nàng đầy dâm đãng. Tiểu Khuynh nheo mắt, khí lạnh từ người cô tỏa ra đủ để đông chết mấy tên lính, Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn cũng vào tư thế đề phòng. Một tên lính nhìn Tiểu Khuynh hèn mọn, quay đầu nói:
“Ai nha nha, toàn là tiểu mĩ nhân không hà, tuy rằng trang phục có chút kì dị. Tướng quân, mau mau bắt các nàng đi a, quân Nguyên sắp đuổi tới rồi.”
Đám lính từ từ rẽ ra, nhường đường đi cho một nam nhân. Tiểu Khuynh cẩn thận đánh giá người này. Trường bào màu đen đậm, bên trong từng tầng áo vải đủ màu đan bện vào nhau, trên đầu đội mão đen có viền lông tơ. Thân hình cao to uy dũng, hai tay cầm đại đao rất lớn, cưỡi trên lưng ngựa ô đen tuyền. Gương mặt hung ác, nham hiểm lộ ra dưới vành mũ, nguyên bản có phần tuấn tú, cương nghị, bởi vì chồng chéo vô số vết sẹo ngang dọc, trở nên dữ tợn vô cùng. nhân được gọi là tướng quân, ắt hẳn người này không hề đơn giản. Tướng quân Mông Cổ A Đạt Tư Kháp Địch- trên chiến trường người nghe tên hắn là sợ mất mật, những vết sẹo dữ dằn trên mặt là thành tích cho vô số chiến công nơi sa trường của hắn. Bất quá, mấy người Tiểu Khuynh là từ tương lai mà đến, không biết lai lịch hùng hậu của hắn, nên trong mắt các nàng, tướng quân Mông Cổ cũng không khác gì con kiến hôi. A Đạt Tư cau mày nhìn bốn cái nữ nhân quần áo xộc xệch trước mặt, nhìn qua các nàng thật đặc biệt, nhất là cô nương đứng đầu kia, ánh mắt thật đáng sợ. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười méo mó, mang chút nham hiểm, bất quá, dù có đáng sợ thế nào, hắn cũng có thể xử lí các nàng. A Đạt Tư nhếch mép, không chút chần chờ ra lệnh cho thuộc hạ:
“Lên, bắt trói các nàng lại cho ta!”
Đám lính xung quanh nghe vậy vô cùng hớn hở, có hai tên trượt từ trên ngựa xuống, ánh mắt thèm khát nhìn các nàng. Một tên liếm liếm môi, thanh âm dâm đãng vang lên:
“Tiểu mĩ nhân, mau theo gia về nhà a!”
Nhưng hắn còn chưa đụng đến gấu áo các nàng, đã nghe rắc rắc hai tiếng, tên lính đau đớn hét lên, lui lại phía sau, thống khổ ôm lấy cổ tay mình. Nghe tiếng động vừa rồi, hẳn là tay hắn đã bị phế là không thể nghi ngờ. Tiểu Tuyết lộ ra một nụ cười nhạt:
“Ô, Khuynh, sao nàng động thủ sớm vậy, chẳng chờ ta gì cả!”
Tiểu Khuynh không đáp lời, nàng thản nhiên lau bàn tay vừa bẻ gẫy cổ tay tên kia vào áo Tiểu Cẩn, mắt vẫn lạnh lùng nhìn tên tướng Mông Cổ kia chằm chằm. A Đạt Tư cũng nhìn lại nàng, hai bên đấu mắt với nhau. Tên lính còn lại ngó số phận bi thảm của đồng đội, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn lấy hết can đảm nhào tới phía Tiểu Tuyết. hắn vừa định chộp lấy Tiểu Vân, đã bị một cước của Tiểu Tuyết đạp ra ít nhất hai mét. A Đạt Tư nhìn hai tên lính của mình bị các nàng đả bại, chiêu thức lại nhẹ nhàng như thế, mày rậm khẽ cau lại. Tên lính bị gãy tay đưa mắt cầu xin nhìn hắn, hoảng loạn nói:
“Tướng… tướng quân…”
A Đạt Tư nhìn về phía hắn, môi cong lên nụ cười khát máu vô hạn, ánh đao lóe lên, đầu của tên lính kia đã rơi xuống đất. Bốn người Tiểu Khuynh cùng một đám lính phía sau hít một ngụm khí. Tên này, thật tàn nhẫn. A Đạt Tư lại nhìn về phía các nàng, trong mắt nổi lên tia thâm trầm, mở miệng, thanh âm khàn khàn:
“Các ngươi, đã động đến giới hạn của ta rồi!”
Lồng ngực Tiểu Tuyết hơi rút lại, có chút lo lắng nhìn Tiểu Khuynh. Nhìn vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lòng cũng thoáng thả lỏng. Trong đám lính Mông Cổ lúc này đã có người hét to:
“Tướng quân, để bọn thuộc hạ đi bắt các nàng về!”
A Đạt Tư bỗng nở nụ cười, tiếng khùng khục ghê tai vang lên, hắn lạnh lẽo nói, đôi con ngươi ánh lên tia nhìn thị huyết:
“Tốt lắm, các huynh đệ! Đi, bắt các nàng lại cho ta! Trừ phần đầu cần nguyên vẹn ra, các ngươi muốn chặt tay hay xẻo thịt các nàng thì cứ tùy. Nhớ, giữ cái đầu còn nguyên cho ta!”
Nghe những lời này, đám lính phía sau hưng phấn hẳn lên. Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn khẽ rùng mình, tên nam nhân kia đúng là ác quỷ đáng sợ. Đám lính Mông Cổ trèo xuống ngựa, cùng rút ra đao dắt bên hông, lừ lừ đi về phía các nàng. Cứ một bước bọn họ tiến, là một bước các nàng lùi. Tiểu Tuyết vòng ra phía trước, cùng Tiểu Khuynh sóng vai đứng cạnh nhau, bảo vệ Tiểu Cẩn và Tiểu Vân phía sau. Tiểu Tuyết rút hai con dao nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân, hỏi:
“Còn nhớ mấy món võ phòng thủ hôm trước Khuynh dạy chứ?”
Hai người gật đầu, Tiểu Tuyết căn dặn:
“Vậy được, các cậu cứ đứng ở đằng sau, vạn nhất có bất trắc gì thì dùng dao này để phòng thân!”
Dặn dò xong xuôi, Tiểu Tuyết quay lại, đã thấy trên tay Tiểu Khuynh từ lúc nào nắm chặt cây súng lục trong tay. Tiểu Tuyết e ngại nói:
“Khuynh này, cậu định dùng thật đấy à? Vạn nhất…”
Tiểu Khuynh cười nhạt, mâu quang một mảnh tĩnh lặng lúc này hiện lên sự khát máu vốn có, nàng nhẹ nhàng nói:
“Tuyết, quên rồi sao? Người chết thì không thể nói được!”
Nghe lời nói độc ác, vô tình này, giống như khơi lên một tính cách khác trong Tiểu Tuyết, nàng cũng cười, hai mắt vô hồn đến kì lạ:
“Cậu nói đúng, người chết, thì sẽ không thể nói được!”
Đám lính đứng dàn hàng trước mặt bốn người, đao quang lóe lên ánh sáng chói mắt. Một tên nhìn vẻ quật cường của hai nàng, thở dài, ra vẻ thương tiếc nói:
“Ai ô, ta nói này tiểu mĩ nhân, các nàng như vậy thật khiến gia không nỡ ra tay mà, vạn nhất thân thể kiều mĩ kia bị mất góc thịt nào, lòng của gia sẽ đau lắm đấy!”
Hắn vừa dứt lời, đám lính phía sau nhất thời cười ầm lên. Tiểu Khuynh không nói gì, tay cầm súng khẽ đưa lên, chậm rãi, không một tiếng động, tên vừa rồi còn cười nhớn nhác, lúc này đã đổ gục xuống trong ánh mắt kinh hoàng của những tên còn lại. Giữa trán, một lỗ thủng sâu hoắm không biết từ lúc nào xuất hiện, máu tuôn ra như suối. Đám lính xung quanh hít khí liên tục, sợ hãi đưa mắt nhìn lên, vẻ mặt Tiểu Khuynh vẫn đạm như nước, nhưng trong đôi mắt kia nổi lên từng tầng sát khí, ánh mắt đó khiến bọn hắn gai người. A Đạt Tư hiếu kì nhìn thứ vũ khí trong tay nàng. Mặc dù vừa rồi hắn không biết nàng dùng cách nào đoạt đi tính mệnh kẻ kia, nhưng linh tính mách bảo hắn thứ vũ khí trên tay nàng tuyệt đối không đơn giản. Nàng dù đứng xa vậy vẫn có thể giết chết một người của hắn, mấy nữ nhân này, tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài một nữ tử. A Đạt Tư hít sâu, dùng sức hét lên:
“Mau, lên bắt các nàng, ai bắt được, ta sẽ thưởng nàng cho kẻ đó!”
Đám lính kia không phải là không bị một màn vừa rồi hù dọa, nhưng nghĩ đến thân hình kiều mị trước mặt đặt ở dưới thân bọn hắn, không ngừng rên rỉ, cả bọn bắt đầu nuốt nước miếng ực ực. Dĩ nhiên, bọn này IQ không thể cao bằng tên tướng quân đang ngồi trên ngựa kia, nên không biết đụng đến các nàng là nguy hiểm cỡ nào. Đám Tiểu Khuynh căn cứ vào ánh mắt bất thường của bọn kia, hoàn toàn có thể đoán ra đám người không có não này đang nghĩ cái gì. Nhất thời, lửa giận trong lòng các nàng bị châm lên, càng lúc càng mạnh. Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn Tiểu Khuynh, cười lạnh:
“Khuynh, đánh cược không?”
Tiểu Khuynh nét mặt nhìn không ra cảm xúc, nhẹ đáp:
“Hai trăm tên, mười lăm giây đồng hồ! Thành giao!”
Tiểu Tuyết nhẹ thở ra, cười:
“Hảo, thành giao!”
Mặc dù các nàng nói không lớn, nhưng với kẻ có võ công như A Đạt Tư thì hoàn toàn có thể nghe thấy. Tròng mắt hắn trợn lên kinh hoàng, nhìn vẻ mặt đạm mặc cùng ánh mắt giết người của Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết, da đầu run lên. Những nữ nhân này, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc thực lực phải đạt tới đâu, mới có thể tự tin nói rằng sẽ hạ hai trăm tên thuộc hạ của hắn trong vòng mười lăm giây. Giờ phút này, trong lòng A Đạt Tư chưa từng sợ thứ gì cũng không ngừng nhảy lên. Cảm giác của hắn lúc này, tuyệt đối là khiếp sợ. Đám lính thì không được như vậy, bọn chúng không đợi ai nói gì, liền huơ đao hướng các nàng chém tới. Hai người Tiểu Khuynh vẫn đứng im lặng, phía sau Tiểu Cẩn, Tiểu Vân nắm chặt hai con dao trong tay, âm thầm chờ đợi.
Tiểu Tuyết rút từ trong thắt lưng ra một cây roi dài khoảng vài thước, vì lúc trước bị áo khoác che đi nên không ai thấy. Nàng vung roi vụt trên mặt đất, nhẹ cười với Tiểu Khuynh:
“Ta trước!”
Đợi được một cái gật đầu nhẹ, Tiểu Tuyết nhẹ tung mình nhảy lên, đây tuyệt đối không phải là khinh công, mà chỉ là một loại chiêu thức đặc biệt của nàng. Thân hình Tiểu Tuyết uyển chuyển vút lên, roi dài trong tay cũng không yên lặng, bên môi nàng nhẹ nhàng cười, roi dài như có sự sống quất mạnh về phía đám lính. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, bên này, Tiểu Khuynh mắt nhìn thẳng, miệng lẩm nhẩm:
“Hai..ba..bốn…”
Trường tiên vũ động, bóng hình Tiểu Tuyết dưới ánh mặt trời loang loáng trên mặt cát, trường tiên đánh vào đội hình đám lính, đánh cho bọn chúng nằm tan tác khắp nơi. Một nửa số quân đã nằm rạp dưới đất, rên rỉ thống khổ, trên mình dấu vết bị trường tiên quất vào còn lưu lại rõ ràng. Tiểu Tuyết thống khoái chạy đến cạnh Tiểu Khuynh, hỏi:
“Sao?”
Tiểu Khuynh nhắm hờ mắt, đáp:
“Mười ba giây bảy tích tắc!”
Trên mặt Tiểu Tuyết thoáng vui mừng, nháy mắt:
“Đến lượt cậu rồi đó!”
Tiểu Khuynh khoanh tay lại, dợm bước nhẹ nhàng trên cát. Đứng đối diện, phân nửa số lính còn đang ngơ ngác bất động. Vừa rồi trường tiên kia như có sự sống, tránh bọn họ ra đánh vào những người khác. Tiểu Tuyết ngó sang Tiểu Cẩn bên cạnh, cười:
“Cho mượn cái đồng hồ!”
Tiểu Cẩn gật đầu, tháo đồng hồ từ trên tay xuống đưa cho Tiểu Tuyết. Nàng đón lấy, căn thời gian rồi hô to:
“Khuynh, bắt đầu đi!”
Tiểu Khuynh đứng bất động thật lâu, đương lúc bọn lính còn nghĩ nàng sẽ không ra tay, đang tính quay đầu bỏ chạy, bất ngờ, một cái bóng như quỷ mị xẹt bay đến bên cạnh họ. Đám lính không kịp phản ứng, cái bóng kia mơ hồ không rõ, lướt qua bọn họ như cơn gió thổi nhẹ nhàng. “Bộp, bộp” Hai tiếng vỗ tay vang lên, đám lính như có người điều khiển, nhất loạt đầu rơi máu chảy, ngã xuống rầm rầm, vết cắt trên cổ sắc bén khiến đầu bọn chúng lìa ra, máu chảy đầy đất. Tiểu Khuynh trở tay, đem con dao nhỏ giấu vào trong tay áo, trên mình trừ dính một chút máu và bụi, ngay đến tóc cũng không loạn. A Đạt Tư khiếp sợ thật lâu. Tiểu Tuyết nhìn đồng hồ nhích lên, mếu máo nói:
“Mười hai giây năm tích tắc, Khuynh à, ngươi lại thắng!”
Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cười, phủi phủi cát trên áo. Mà nụ cười này, lọt vào mắt A Đạt Tư, như một sự châm chọc, một sự sỉ nhục đối với hắn. Nhìn dưới chân toàn thi thể không lành lặn của quân binh, hai mắt hắn đỏ sọng lên. A Đạt Tư gào lên một tiếng, thúc mạnh vào hông con ngựa ô. Con ngựa hí lên một tiếng dài, tung vó lao thẳng về phía các nàng. Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết nhận ra trước, hai người vội vàng tránh đi, Tiểu Tuyết thuận tay túm cổ áo Tiểu Cẩn kéo đi theo. Tiểu Khuynh cũng định làm vậy với Tiểu Vân, nhưng khi con ngựa ô kia phóng qua, tay nàng bắt hụt vào không khí. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, nhìn không chớp bàn tay trống rỗng của mình. Tiểu Vân… Trong đầu nàng hiện lên hai chữ này, Tiểu Khuynh mạnh mẽ xoay người, liền thấy A Đạt Tư điên cuồng thúc cương, con ngựa lao đi như tên, mà nằm vắt trên lưng con ngựa, chính là Tiểu Vân đã hôn mê. Hai tròng mắt Tiểu Khuynh cơ hồ như muốn nứt ra, nàng gào lên:
“Tiểu Vân!”
Hai người Tiểu Tuyết tựa hồ mới hình dung được sự việc, cũng vội vã nhìn theo, đến lúc nhìn thấy Tiểu Vân bị bắt đi, hai nàng thất thanh kêu lên:
“Tiểu Vân!”
“Tiểu Vân”
Từ đằng sau lưng ba người bỗng vọng đến tiếng vó ngựa, cả ba cũng xoay người lại. Trên lưng một con ngựa lớn màu nâu, một nam tử tuấn tú mặc khôi giáp đồng, đầu đội mão đồng, bên hông dắt bảo kiếm, đang trợn tròn mắt nhìn toàn cảnh máu tanh phía dưới. Hắn nhẹ nhàng thúc ngựa đi về phía này. Bên tai Tiểu Khuynh ong ong, nàng có cảm giác còn rất nhiều người nữa cũng đang tiến đến chỗ này. Ngẩng đầu nhìn nam tử mặc giáp, trong đầu nàng khẽ chuyển, tiếp đó thân mình nhanh chóng chạy đến. Tiểu Khuynh chạy đến cạnh ngựa rồi, không chút khách khí nhấc chân nam tử kia lên, bằng một cú hất mạnh mẽ ném hắn xuống khỏi ngựa, sau đó thuần thục trèo lên, nắm chặt dây cương. Nàng liếc mắt nhìn nam tử chật vật trên đất, lạnh nhạt phun ra một câu:
“Mượn chút!”
Tiểu Khuynh kéo dây cương, hai vó trước con ngựa chồm lên, chỉ trong chốc lát, cả người và ngựa đã phóng đi. tử kia vẫn không hiểu gì, chỉ là đột nhiên bị người ta hất xuống khỏi ngựa, mà đó còn là một nữ tử, đầu hắn có chút mê muội. Lúc nhìn đến hai người Tiểu Cẩn còn đang tròn mắt ngó hắn, nam tử kia thoáng xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, phải mất một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại được thái độ, hỏi:
“Mấy vị cô nương đây, không biết các cô là người ở đâu vậy?”
Tiểu Tuyết và Tiểu Cẩn hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sự bối rối trong mắt nhau. Rốt cuộc, Tiểu Cẩn đành mở miệng:
“Bọn tiểu nữ là người ở nơi khác, lúc đi qua sa mạc thì một người bạn trong nhóm đã bị tàn quân Mông Cổ bắt đi. Người vừa rồi đuổi theo cũng là bạn của tiểu nữ. Đã làm điều thất thố rồi, mong đại nhân đây thứ tội!”
Căn cứ theo giọng điệu và cách ăn nói cùng phục trang trên người hắn, Tiểu Cẩn khéo léo uốn nắn tình huống cho hợp với thực tại hơn. nhân kia nghe vậy, ngoại trừ nhíu mày cũng chỉ nhíu mày. Hai người Tiểu Tuyết biết hắn nghi ngờ, các nàng cũng không nói gì nhiều, trong lòng lúc này chỉ một mực lo lắng cho Tiểu Khuynh. E cái tính bốc đồng của nàng ấy sẽ khiến nàng ấy gặp nguy hiểm. tử kia thấy hai nàng im lặng, cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ là ánh mắt vẫn dừng trên phục trang kì lạ và đồ đạc của các nàng.
Tiểu Khuynh theo dấu chân ngựa trên cát, ra sức đuổi theo. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Tiểu Vân là người yếu nhất trong bọn, nay lại bị bắt đi, không khéo nàng ấy không thể chịu được. Lòng nàng rộn rạo, lo lắng, nhiều nhất vẫn là ân hận. Nàng hận mình sao lúc ấy không nắm lấy Tiểu Vân sớm hơn, để nàng ấy bị tên mặt sẹo kia bắt đi mất. Nắm tay Tiểu Khuynh siết chặt, dây cương nhuộm đỏ máu, nhưng nàng dường như không cảm thấy đau, vì trong lòng lúc này đã rất đau rồi.
Đuổi suốt một chặng đường, cho đến khi dấu chân mất hẳn, Tiểu Khuynh không thể đuổi kịp Tiểu Vân. Nàng dừng ngựa trên cồn cát cao, nàng ngồi trên lưng ngựa, hai mắt trống rỗng nhìn phía xa. Cát bụi mịt mù, nhưng lại không thể để nàng nhìn thấy Tiểu Vân. Cứ ngồi lặng người như vậy, Tiểu Khuynh thở dài, đưa tay lên lau chất lỏng trong suốt đọng ở khóe mắt, kéo cương cho ngựa quay về. Lần cuối cùng nhìn lại, Tiểu Khuynh trong lòng thầm nhủ: Bảo trọng, Tiểu Vân! Tớ nhất định sẽ đem cậu trở lại. Hãy chờ tớ!
Chương
Oạch…
Oạch…
Rầm…
Uỳnh…
“Ái da…”
Sau một loạt tiếng động” đau tai” là một cảnh tượng rất ư buồn cười. giữa đống cát vàng, bốn thiếu nữ nằm đè lên nhau, người nằm dưới cùng hai mắt trợn ngược vì bị ba người còn lại đè, ứng trên khuôn mặt xinh đẹp có chút kì dị. Người nằm dưới vừa cố thở vừa nói:
“Hốc… mấy… con heo… kia… muốn ám sát người à? Có để bản tiểu thư… hốc… thở không hả?”
Ba người nằm trên nghe tiếng rên rỉ vội vàng leo xuống, xong quay lại đỡ cô gái còn lại lên. Một cô cười hì hì nhìn người đang hít lấy hít để không khí kia, nói:
“Tiểu Cẩn…hì hì, xin lỗi, không để ý!”
Cô gái tên Tiểu Cẩn liếc ba đứa bạn, hừ lạnh rồi tiếp tục vuốt ngực cho thông khí. Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng truyền đến:
“Nơi này… là cái địa phương nào vậy?”
Ba người kia nghe vậy, mới chợt nghiệm ra, cùng trợn mắt nhìn xung quanh, sau lại nhìn nhau, thắc mắc:
“Ừ ha! Địa phương quái quỷ nào đây?”
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy xung quanh, cát trải ra mịt mù, hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài cát. Cả bọn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chưa kể cái nóng ở đây làm họ khó chịu. Tiểu Cẩn nhớ lại. Nguyên lai cô cùng bọn Tiểu Vân, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, bốn người cùng đi cắm trại trên núi. Đương lúc đang dựng lều, chuẩn bị nấu ăn thì cả đám bị cái gì đó hút vào. Lơ lửng trong không gian hồi lâu thì rơi xuống, mở mắt ra lại là cái địa phương toàn cát vàng là cát vàng này. Thật kì lạ! Đột nhiên, cái chất giọng cực kì lạnh người của Tiểu Khuynh lại vang lên:
“Cái này… hình như đây là sa mạc a!”
Phải rồi, một nơi toàn cát thì chỉ có thể kể đến sa mạc. Bây giờ, sự sợ hãi của cả đám lại tăng lên. Tiểu Vân sợ sệt núp sau lưng Tiểu Khuynh, hỏi:
“ Khuynh à, làm sao giờ?”
Trong cả đám, Tiểu Khuynh chính là lãnh đạo. Bộ óc thiên tài, khí thế cao ngạo, ứng đối tình huống luôn bình tĩnh, mẫn tiệp, hơn nữa tính tình trời sinh lãnh đạm, lạnh lùng, thật không ai hợp với vị trí ’’chị cả’’ hơn cô. Tiểu Khuynh không nói gì, trong đầu cô đang cấp tốc phân tích hoàn cảnh. Bỗng, hai mắt cô nheo lại, chăm chú nhìn về phía xa. Ở đó, có một làn bụi mỏng đang bốc lên. Bàn tay không tự chủ nằm chặt tay Tiểu Vân. Nhận ra sự biến đổi tâm trạng của bạn mình, Tiểu Vân cũng giương mắt nhìn về phía đó. Thấy vậy, Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết cũng nhìn theo. Chỉ thấy, làn bụi kia càng lúc càng dày hơn, nhiều hơn. Tiểu Khuynh vội vàng nằm rạp xuống, áp tai vào cát nghe, hồi lâu, cô bật dậy, vơ vội đống đồ bị rơi trên mặt cát cho vào ba lô, khoác lên vai và... chạy. Ba người kia thấy vậy cũng vội vàng làm theo. Tiểu Vân vừa chạy vừa hỏi :
“Khuynh à, làm sao vậy ?”
Tiểu Khuynh vội nói :
’’Có một đoàn người ngựa, khoảng trên trăm người, còn mang binh khí.’’
Tiểu Vân tiếp tục :
’’Sao cậu biết ?’’
Tiểu Khuynh không quay đầu, đáp gọn :
’’Nghe thấy !’’
Không hỏi nữa, cả bọn cắm đầu chạy thục mạng. Nhưng so ra, người vẫn không nhanh bằng ngựa, chưa được bao xa, đoàn người kia đã đuổi đến gần. Qua lớp bụi, cả bốn người đều có thể thấy đám người kia. Ai cũng mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, khuôn mặt hung thần ác sát dữ tợn, binh khí dắt đầy người. Bốn nàng thất kinh vội xoay người chạy tiếp. Biết không thể chạy thoát nhưng vẫn cố chạy, thà chết vì kiệt sức còn hơn. Trong đám người kia đã có người nhận ra họ, có tiếng hét lên :
’’Nữ nhân. Là nữ nhân. Mau bắt về. Mau bắt về nộp cho Khả Hãn.’’
Nghe vậy, sắc mặt cả bốn người đều trắng bệch như tờ giấy. Thiên a ! Cả bốn người không dám quay đầu lại, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tiểu Tuyết không may vấp phải đụn cát, cô mất đà, ngã sấp xuống. Ba người kia thấy vậy vội quay lại đỡ bạn. Lúc đỡ được Tiểu Tuyết lên, vòng vây người đã khép lại. Bốn người bị vây lại, xung quanh có cả chục gương mặt nhìn chằm chằm các nàng đầy dâm đãng. Tiểu Khuynh nheo mắt, khí lạnh từ người cô tỏa ra đủ để đông chết mấy tên lính, Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn cũng vào tư thế đề phòng. Một tên lính nhìn Tiểu Khuynh hèn mọn, quay đầu nói:
“Ai nha nha, toàn là tiểu mĩ nhân không hà, tuy rằng trang phục có chút kì dị. Tướng quân, mau mau bắt các nàng đi a, quân Nguyên sắp đuổi tới rồi.”
Đám lính từ từ rẽ ra, nhường đường đi cho một nam nhân. Tiểu Khuynh cẩn thận đánh giá người này. Trường bào màu đen đậm, bên trong từng tầng áo vải đủ màu đan bện vào nhau, trên đầu đội mão đen có viền lông tơ. Thân hình cao to uy dũng, hai tay cầm đại đao rất lớn, cưỡi trên lưng ngựa ô đen tuyền. Gương mặt hung ác, nham hiểm lộ ra dưới vành mũ, nguyên bản có phần tuấn tú, cương nghị, bởi vì chồng chéo vô số vết sẹo ngang dọc, trở nên dữ tợn vô cùng. nhân được gọi là tướng quân, ắt hẳn người này không hề đơn giản. Tướng quân Mông Cổ A Đạt Tư Kháp Địch- trên chiến trường người nghe tên hắn là sợ mất mật, những vết sẹo dữ dằn trên mặt là thành tích cho vô số chiến công nơi sa trường của hắn. Bất quá, mấy người Tiểu Khuynh là từ tương lai mà đến, không biết lai lịch hùng hậu của hắn, nên trong mắt các nàng, tướng quân Mông Cổ cũng không khác gì con kiến hôi. A Đạt Tư cau mày nhìn bốn cái nữ nhân quần áo xộc xệch trước mặt, nhìn qua các nàng thật đặc biệt, nhất là cô nương đứng đầu kia, ánh mắt thật đáng sợ. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười méo mó, mang chút nham hiểm, bất quá, dù có đáng sợ thế nào, hắn cũng có thể xử lí các nàng. A Đạt Tư nhếch mép, không chút chần chờ ra lệnh cho thuộc hạ:
“Lên, bắt trói các nàng lại cho ta!”
Đám lính xung quanh nghe vậy vô cùng hớn hở, có hai tên trượt từ trên ngựa xuống, ánh mắt thèm khát nhìn các nàng. Một tên liếm liếm môi, thanh âm dâm đãng vang lên:
“Tiểu mĩ nhân, mau theo gia về nhà a!”
Nhưng hắn còn chưa đụng đến gấu áo các nàng, đã nghe rắc rắc hai tiếng, tên lính đau đớn hét lên, lui lại phía sau, thống khổ ôm lấy cổ tay mình. Nghe tiếng động vừa rồi, hẳn là tay hắn đã bị phế là không thể nghi ngờ. Tiểu Tuyết lộ ra một nụ cười nhạt:
“Ô, Khuynh, sao nàng động thủ sớm vậy, chẳng chờ ta gì cả!”
Tiểu Khuynh không đáp lời, nàng thản nhiên lau bàn tay vừa bẻ gẫy cổ tay tên kia vào áo Tiểu Cẩn, mắt vẫn lạnh lùng nhìn tên tướng Mông Cổ kia chằm chằm. A Đạt Tư cũng nhìn lại nàng, hai bên đấu mắt với nhau. Tên lính còn lại ngó số phận bi thảm của đồng đội, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn lấy hết can đảm nhào tới phía Tiểu Tuyết. hắn vừa định chộp lấy Tiểu Vân, đã bị một cước của Tiểu Tuyết đạp ra ít nhất hai mét. A Đạt Tư nhìn hai tên lính của mình bị các nàng đả bại, chiêu thức lại nhẹ nhàng như thế, mày rậm khẽ cau lại. Tên lính bị gãy tay đưa mắt cầu xin nhìn hắn, hoảng loạn nói:
“Tướng… tướng quân…”
A Đạt Tư nhìn về phía hắn, môi cong lên nụ cười khát máu vô hạn, ánh đao lóe lên, đầu của tên lính kia đã rơi xuống đất. Bốn người Tiểu Khuynh cùng một đám lính phía sau hít một ngụm khí. Tên này, thật tàn nhẫn. A Đạt Tư lại nhìn về phía các nàng, trong mắt nổi lên tia thâm trầm, mở miệng, thanh âm khàn khàn:
“Các ngươi, đã động đến giới hạn của ta rồi!”
Lồng ngực Tiểu Tuyết hơi rút lại, có chút lo lắng nhìn Tiểu Khuynh. Nhìn vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lòng cũng thoáng thả lỏng. Trong đám lính Mông Cổ lúc này đã có người hét to:
“Tướng quân, để bọn thuộc hạ đi bắt các nàng về!”
A Đạt Tư bỗng nở nụ cười, tiếng khùng khục ghê tai vang lên, hắn lạnh lẽo nói, đôi con ngươi ánh lên tia nhìn thị huyết:
“Tốt lắm, các huynh đệ! Đi, bắt các nàng lại cho ta! Trừ phần đầu cần nguyên vẹn ra, các ngươi muốn chặt tay hay xẻo thịt các nàng thì cứ tùy. Nhớ, giữ cái đầu còn nguyên cho ta!”
Nghe những lời này, đám lính phía sau hưng phấn hẳn lên. Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn khẽ rùng mình, tên nam nhân kia đúng là ác quỷ đáng sợ. Đám lính Mông Cổ trèo xuống ngựa, cùng rút ra đao dắt bên hông, lừ lừ đi về phía các nàng. Cứ một bước bọn họ tiến, là một bước các nàng lùi. Tiểu Tuyết vòng ra phía trước, cùng Tiểu Khuynh sóng vai đứng cạnh nhau, bảo vệ Tiểu Cẩn và Tiểu Vân phía sau. Tiểu Tuyết rút hai con dao nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân, hỏi:
“Còn nhớ mấy món võ phòng thủ hôm trước Khuynh dạy chứ?”
Hai người gật đầu, Tiểu Tuyết căn dặn:
“Vậy được, các cậu cứ đứng ở đằng sau, vạn nhất có bất trắc gì thì dùng dao này để phòng thân!”
Dặn dò xong xuôi, Tiểu Tuyết quay lại, đã thấy trên tay Tiểu Khuynh từ lúc nào nắm chặt cây súng lục trong tay. Tiểu Tuyết e ngại nói:
“Khuynh này, cậu định dùng thật đấy à? Vạn nhất…”
Tiểu Khuynh cười nhạt, mâu quang một mảnh tĩnh lặng lúc này hiện lên sự khát máu vốn có, nàng nhẹ nhàng nói:
“Tuyết, quên rồi sao? Người chết thì không thể nói được!”
Nghe lời nói độc ác, vô tình này, giống như khơi lên một tính cách khác trong Tiểu Tuyết, nàng cũng cười, hai mắt vô hồn đến kì lạ:
“Cậu nói đúng, người chết, thì sẽ không thể nói được!”
Đám lính đứng dàn hàng trước mặt bốn người, đao quang lóe lên ánh sáng chói mắt. Một tên nhìn vẻ quật cường của hai nàng, thở dài, ra vẻ thương tiếc nói:
“Ai ô, ta nói này tiểu mĩ nhân, các nàng như vậy thật khiến gia không nỡ ra tay mà, vạn nhất thân thể kiều mĩ kia bị mất góc thịt nào, lòng của gia sẽ đau lắm đấy!”
Hắn vừa dứt lời, đám lính phía sau nhất thời cười ầm lên. Tiểu Khuynh không nói gì, tay cầm súng khẽ đưa lên, chậm rãi, không một tiếng động, tên vừa rồi còn cười nhớn nhác, lúc này đã đổ gục xuống trong ánh mắt kinh hoàng của những tên còn lại. Giữa trán, một lỗ thủng sâu hoắm không biết từ lúc nào xuất hiện, máu tuôn ra như suối. Đám lính xung quanh hít khí liên tục, sợ hãi đưa mắt nhìn lên, vẻ mặt Tiểu Khuynh vẫn đạm như nước, nhưng trong đôi mắt kia nổi lên từng tầng sát khí, ánh mắt đó khiến bọn hắn gai người. A Đạt Tư hiếu kì nhìn thứ vũ khí trong tay nàng. Mặc dù vừa rồi hắn không biết nàng dùng cách nào đoạt đi tính mệnh kẻ kia, nhưng linh tính mách bảo hắn thứ vũ khí trên tay nàng tuyệt đối không đơn giản. Nàng dù đứng xa vậy vẫn có thể giết chết một người của hắn, mấy nữ nhân này, tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài một nữ tử. A Đạt Tư hít sâu, dùng sức hét lên:
“Mau, lên bắt các nàng, ai bắt được, ta sẽ thưởng nàng cho kẻ đó!”
Đám lính kia không phải là không bị một màn vừa rồi hù dọa, nhưng nghĩ đến thân hình kiều mị trước mặt đặt ở dưới thân bọn hắn, không ngừng rên rỉ, cả bọn bắt đầu nuốt nước miếng ực ực. Dĩ nhiên, bọn này IQ không thể cao bằng tên tướng quân đang ngồi trên ngựa kia, nên không biết đụng đến các nàng là nguy hiểm cỡ nào. Đám Tiểu Khuynh căn cứ vào ánh mắt bất thường của bọn kia, hoàn toàn có thể đoán ra đám người không có não này đang nghĩ cái gì. Nhất thời, lửa giận trong lòng các nàng bị châm lên, càng lúc càng mạnh. Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn Tiểu Khuynh, cười lạnh:
“Khuynh, đánh cược không?”
Tiểu Khuynh nét mặt nhìn không ra cảm xúc, nhẹ đáp:
“Hai trăm tên, mười lăm giây đồng hồ! Thành giao!”
Tiểu Tuyết nhẹ thở ra, cười:
“Hảo, thành giao!”
Mặc dù các nàng nói không lớn, nhưng với kẻ có võ công như A Đạt Tư thì hoàn toàn có thể nghe thấy. Tròng mắt hắn trợn lên kinh hoàng, nhìn vẻ mặt đạm mặc cùng ánh mắt giết người của Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết, da đầu run lên. Những nữ nhân này, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc thực lực phải đạt tới đâu, mới có thể tự tin nói rằng sẽ hạ hai trăm tên thuộc hạ của hắn trong vòng mười lăm giây. Giờ phút này, trong lòng A Đạt Tư chưa từng sợ thứ gì cũng không ngừng nhảy lên. Cảm giác của hắn lúc này, tuyệt đối là khiếp sợ. Đám lính thì không được như vậy, bọn chúng không đợi ai nói gì, liền huơ đao hướng các nàng chém tới. Hai người Tiểu Khuynh vẫn đứng im lặng, phía sau Tiểu Cẩn, Tiểu Vân nắm chặt hai con dao trong tay, âm thầm chờ đợi.
Tiểu Tuyết rút từ trong thắt lưng ra một cây roi dài khoảng vài thước, vì lúc trước bị áo khoác che đi nên không ai thấy. Nàng vung roi vụt trên mặt đất, nhẹ cười với Tiểu Khuynh:
“Ta trước!”
Đợi được một cái gật đầu nhẹ, Tiểu Tuyết nhẹ tung mình nhảy lên, đây tuyệt đối không phải là khinh công, mà chỉ là một loại chiêu thức đặc biệt của nàng. Thân hình Tiểu Tuyết uyển chuyển vút lên, roi dài trong tay cũng không yên lặng, bên môi nàng nhẹ nhàng cười, roi dài như có sự sống quất mạnh về phía đám lính. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, bên này, Tiểu Khuynh mắt nhìn thẳng, miệng lẩm nhẩm:
“Hai..ba..bốn…”
Trường tiên vũ động, bóng hình Tiểu Tuyết dưới ánh mặt trời loang loáng trên mặt cát, trường tiên đánh vào đội hình đám lính, đánh cho bọn chúng nằm tan tác khắp nơi. Một nửa số quân đã nằm rạp dưới đất, rên rỉ thống khổ, trên mình dấu vết bị trường tiên quất vào còn lưu lại rõ ràng. Tiểu Tuyết thống khoái chạy đến cạnh Tiểu Khuynh, hỏi:
“Sao?”
Tiểu Khuynh nhắm hờ mắt, đáp:
“Mười ba giây bảy tích tắc!”
Trên mặt Tiểu Tuyết thoáng vui mừng, nháy mắt:
“Đến lượt cậu rồi đó!”
Tiểu Khuynh khoanh tay lại, dợm bước nhẹ nhàng trên cát. Đứng đối diện, phân nửa số lính còn đang ngơ ngác bất động. Vừa rồi trường tiên kia như có sự sống, tránh bọn họ ra đánh vào những người khác. Tiểu Tuyết ngó sang Tiểu Cẩn bên cạnh, cười:
“Cho mượn cái đồng hồ!”
Tiểu Cẩn gật đầu, tháo đồng hồ từ trên tay xuống đưa cho Tiểu Tuyết. Nàng đón lấy, căn thời gian rồi hô to:
“Khuynh, bắt đầu đi!”
Tiểu Khuynh đứng bất động thật lâu, đương lúc bọn lính còn nghĩ nàng sẽ không ra tay, đang tính quay đầu bỏ chạy, bất ngờ, một cái bóng như quỷ mị xẹt bay đến bên cạnh họ. Đám lính không kịp phản ứng, cái bóng kia mơ hồ không rõ, lướt qua bọn họ như cơn gió thổi nhẹ nhàng. “Bộp, bộp” Hai tiếng vỗ tay vang lên, đám lính như có người điều khiển, nhất loạt đầu rơi máu chảy, ngã xuống rầm rầm, vết cắt trên cổ sắc bén khiến đầu bọn chúng lìa ra, máu chảy đầy đất. Tiểu Khuynh trở tay, đem con dao nhỏ giấu vào trong tay áo, trên mình trừ dính một chút máu và bụi, ngay đến tóc cũng không loạn. A Đạt Tư khiếp sợ thật lâu. Tiểu Tuyết nhìn đồng hồ nhích lên, mếu máo nói:
“Mười hai giây năm tích tắc, Khuynh à, ngươi lại thắng!”
Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cười, phủi phủi cát trên áo. Mà nụ cười này, lọt vào mắt A Đạt Tư, như một sự châm chọc, một sự sỉ nhục đối với hắn. Nhìn dưới chân toàn thi thể không lành lặn của quân binh, hai mắt hắn đỏ sọng lên. A Đạt Tư gào lên một tiếng, thúc mạnh vào hông con ngựa ô. Con ngựa hí lên một tiếng dài, tung vó lao thẳng về phía các nàng. Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết nhận ra trước, hai người vội vàng tránh đi, Tiểu Tuyết thuận tay túm cổ áo Tiểu Cẩn kéo đi theo. Tiểu Khuynh cũng định làm vậy với Tiểu Vân, nhưng khi con ngựa ô kia phóng qua, tay nàng bắt hụt vào không khí. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, nhìn không chớp bàn tay trống rỗng của mình. Tiểu Vân… Trong đầu nàng hiện lên hai chữ này, Tiểu Khuynh mạnh mẽ xoay người, liền thấy A Đạt Tư điên cuồng thúc cương, con ngựa lao đi như tên, mà nằm vắt trên lưng con ngựa, chính là Tiểu Vân đã hôn mê. Hai tròng mắt Tiểu Khuynh cơ hồ như muốn nứt ra, nàng gào lên:
“Tiểu Vân!”
Hai người Tiểu Tuyết tựa hồ mới hình dung được sự việc, cũng vội vã nhìn theo, đến lúc nhìn thấy Tiểu Vân bị bắt đi, hai nàng thất thanh kêu lên:
“Tiểu Vân!”
“Tiểu Vân”
Từ đằng sau lưng ba người bỗng vọng đến tiếng vó ngựa, cả ba cũng xoay người lại. Trên lưng một con ngựa lớn màu nâu, một nam tử tuấn tú mặc khôi giáp đồng, đầu đội mão đồng, bên hông dắt bảo kiếm, đang trợn tròn mắt nhìn toàn cảnh máu tanh phía dưới. Hắn nhẹ nhàng thúc ngựa đi về phía này. Bên tai Tiểu Khuynh ong ong, nàng có cảm giác còn rất nhiều người nữa cũng đang tiến đến chỗ này. Ngẩng đầu nhìn nam tử mặc giáp, trong đầu nàng khẽ chuyển, tiếp đó thân mình nhanh chóng chạy đến. Tiểu Khuynh chạy đến cạnh ngựa rồi, không chút khách khí nhấc chân nam tử kia lên, bằng một cú hất mạnh mẽ ném hắn xuống khỏi ngựa, sau đó thuần thục trèo lên, nắm chặt dây cương. Nàng liếc mắt nhìn nam tử chật vật trên đất, lạnh nhạt phun ra một câu:
“Mượn chút!”
Tiểu Khuynh kéo dây cương, hai vó trước con ngựa chồm lên, chỉ trong chốc lát, cả người và ngựa đã phóng đi. tử kia vẫn không hiểu gì, chỉ là đột nhiên bị người ta hất xuống khỏi ngựa, mà đó còn là một nữ tử, đầu hắn có chút mê muội. Lúc nhìn đến hai người Tiểu Cẩn còn đang tròn mắt ngó hắn, nam tử kia thoáng xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, phải mất một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại được thái độ, hỏi:
“Mấy vị cô nương đây, không biết các cô là người ở đâu vậy?”
Tiểu Tuyết và Tiểu Cẩn hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sự bối rối trong mắt nhau. Rốt cuộc, Tiểu Cẩn đành mở miệng:
“Bọn tiểu nữ là người ở nơi khác, lúc đi qua sa mạc thì một người bạn trong nhóm đã bị tàn quân Mông Cổ bắt đi. Người vừa rồi đuổi theo cũng là bạn của tiểu nữ. Đã làm điều thất thố rồi, mong đại nhân đây thứ tội!”
Căn cứ theo giọng điệu và cách ăn nói cùng phục trang trên người hắn, Tiểu Cẩn khéo léo uốn nắn tình huống cho hợp với thực tại hơn. nhân kia nghe vậy, ngoại trừ nhíu mày cũng chỉ nhíu mày. Hai người Tiểu Tuyết biết hắn nghi ngờ, các nàng cũng không nói gì nhiều, trong lòng lúc này chỉ một mực lo lắng cho Tiểu Khuynh. E cái tính bốc đồng của nàng ấy sẽ khiến nàng ấy gặp nguy hiểm. tử kia thấy hai nàng im lặng, cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ là ánh mắt vẫn dừng trên phục trang kì lạ và đồ đạc của các nàng.
Tiểu Khuynh theo dấu chân ngựa trên cát, ra sức đuổi theo. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Tiểu Vân là người yếu nhất trong bọn, nay lại bị bắt đi, không khéo nàng ấy không thể chịu được. Lòng nàng rộn rạo, lo lắng, nhiều nhất vẫn là ân hận. Nàng hận mình sao lúc ấy không nắm lấy Tiểu Vân sớm hơn, để nàng ấy bị tên mặt sẹo kia bắt đi mất. Nắm tay Tiểu Khuynh siết chặt, dây cương nhuộm đỏ máu, nhưng nàng dường như không cảm thấy đau, vì trong lòng lúc này đã rất đau rồi.
Đuổi suốt một chặng đường, cho đến khi dấu chân mất hẳn, Tiểu Khuynh không thể đuổi kịp Tiểu Vân. Nàng dừng ngựa trên cồn cát cao, nàng ngồi trên lưng ngựa, hai mắt trống rỗng nhìn phía xa. Cát bụi mịt mù, nhưng lại không thể để nàng nhìn thấy Tiểu Vân. Cứ ngồi lặng người như vậy, Tiểu Khuynh thở dài, đưa tay lên lau chất lỏng trong suốt đọng ở khóe mắt, kéo cương cho ngựa quay về. Lần cuối cùng nhìn lại, Tiểu Khuynh trong lòng thầm nhủ: Bảo trọng, Tiểu Vân! Tớ nhất định sẽ đem cậu trở lại. Hãy chờ tớ!
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 1
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương 1
Oạch…
Oạch…
Rầm…
Uỳnh…
“Ái da…”
Sau một loạt tiếng động” đau tai” là một cảnh tượng rất ư buồn cười. giữa đống cát vàng, bốn thiếu nữ nằm đè lên nhau, người nằm dưới cùng hai mắt trợn ngược vì bị ba người còn lại đè, ứng trên khuôn mặt xinh đẹp có chút kì dị. Người nằm dưới vừa cố thở vừa nói:
“Hốc… mấy… con heo… kia… muốn ám sát người à? Có để bản tiểu thư… hốc… thở không hả?”
Ba người nằm trên nghe tiếng rên rỉ vội vàng leo xuống, xong quay lại đỡ cô gái còn lại lên. Một cô cười hì hì nhìn người đang hít lấy hít để không khí kia, nói:
“Tiểu Cẩn…hì hì, xin lỗi, không để ý!”
Cô gái tên Tiểu Cẩn liếc ba đứa bạn, hừ lạnh rồi tiếp tục vuốt ngực cho thông khí. Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng truyền đến:
“Nơi này… là cái địa phương nào vậy?”
Ba người kia nghe vậy, mới chợt nghiệm ra, cùng trợn mắt nhìn xung quanh, sau lại nhìn nhau, thắc mắc:
“Ừ ha! Địa phương quái quỷ nào đây?”
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy xung quanh, cát trải ra mịt mù, hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài cát. Cả bọn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chưa kể cái nóng ở đây làm họ khó chịu. Tiểu Cẩn nhớ lại. Nguyên lai cô cùng bọn Tiểu Vân, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, bốn người cùng đi cắm trại trên núi. Đương lúc đang dựng lều, chuẩn bị nấu ăn thì cả đám bị cái gì đó hút vào. Lơ lửng trong không gian hồi lâu thì rơi xuống, mở mắt ra lại là cái địa phương toàn cát vàng là cát vàng này. Thật kì lạ! Đột nhiên, cái chất giọng cực kì lạnh người của Tiểu Khuynh lại vang lên:
“Cái này… hình như đây là sa mạc a!”
Phải rồi, một nơi toàn cát thì chỉ có thể kể đến sa mạc. Bây giờ, sự sợ hãi của cả đám lại tăng lên. Tiểu Vân sợ sệt núp sau lưng Tiểu Khuynh, hỏi:
“ Khuynh à, làm sao giờ?”
Trong cả đám, Tiểu Khuynh chính là lãnh đạo. Bộ óc thiên tài, khí thế cao ngạo, ứng đối tình huống luôn bình tĩnh, mẫn tiệp, hơn nữa tính tình trời sinh lãnh đạm, lạnh lùng, thật không ai hợp với vị trí ’’chị cả’’ hơn cô. Tiểu Khuynh không nói gì, trong đầu cô đang cấp tốc phân tích hoàn cảnh. Bỗng, hai mắt cô nheo lại, chăm chú nhìn về phía xa. Ở đó, có một làn bụi mỏng đang bốc lên. Bàn tay không tự chủ nằm chặt tay Tiểu Vân. Nhận ra sự biến đổi tâm trạng của bạn mình, Tiểu Vân cũng giương mắt nhìn về phía đó. Thấy vậy, Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết cũng nhìn theo. Chỉ thấy, làn bụi kia càng lúc càng dày hơn, nhiều hơn. Tiểu Khuynh vội vàng nằm rạp xuống, áp tai vào cát nghe, hồi lâu, cô bật dậy, vơ vội đống đồ bị rơi trên mặt cát cho vào ba lô, khoác lên vai và... chạy. Ba người kia thấy vậy cũng vội vàng làm theo. Tiểu Vân vừa chạy vừa hỏi :
“Khuynh à, làm sao vậy ?”
Tiểu Khuynh vội nói :
’’Có một đoàn người ngựa, khoảng trên trăm người, còn mang binh khí.’’
Tiểu Vân tiếp tục :
’’Sao cậu biết ?’’
Tiểu Khuynh không quay đầu, đáp gọn :
’’Nghe thấy !’’
Không hỏi nữa, cả bọn cắm đầu chạy thục mạng. Nhưng so ra, người vẫn không nhanh bằng ngựa, chưa được bao xa, đoàn người kia đã đuổi đến gần. Qua lớp bụi, cả bốn người đều có thể thấy đám người kia. Ai cũng mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, khuôn mặt hung thần ác sát dữ tợn, binh khí dắt đầy người. Bốn nàng thất kinh vội xoay người chạy tiếp. Biết không thể chạy thoát nhưng vẫn cố chạy, thà chết vì kiệt sức còn hơn. Trong đám người kia đã có người nhận ra họ, có tiếng hét lên :
’’Nữ nhân. Là nữ nhân. Mau bắt về. Mau bắt về nộp cho Khả Hãn.’’
Nghe vậy, sắc mặt cả bốn người đều trắng bệch như tờ giấy. Thiên a ! Cả bốn người không dám quay đầu lại, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Tiểu Tuyết không may vấp phải đụn cát, cô mất đà, ngã sấp xuống. Ba người kia thấy vậy vội quay lại đỡ bạn. Lúc đỡ được Tiểu Tuyết lên, vòng vây người đã khép lại. Bốn người bị vây lại, xung quanh có cả chục gương mặt nhìn chằm chằm các nàng đầy dâm đãng. Tiểu Khuynh nheo mắt, khí lạnh từ người cô tỏa ra đủ để đông chết mấy tên lính, Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn cũng vào tư thế đề phòng. Một tên lính nhìn Tiểu Khuynh hèn mọn, quay đầu nói:
“Ai nha nha, toàn là tiểu mĩ nhân không hà, tuy rằng trang phục có chút kì dị. Tướng quân, mau mau bắt các nàng đi a, quân Nguyên sắp đuổi tới rồi.”
Đám lính từ từ rẽ ra, nhường đường đi cho một nam nhân. Tiểu Khuynh cẩn thận đánh giá người này. Trường bào màu đen đậm, bên trong từng tầng áo vải đủ màu đan bện vào nhau, trên đầu đội mão đen có viền lông tơ. Thân hình cao to uy dũng, hai tay cầm đại đao rất lớn, cưỡi trên lưng ngựa ô đen tuyền. Gương mặt hung ác, nham hiểm lộ ra dưới vành mũ, nguyên bản có phần tuấn tú, cương nghị, bởi vì chồng chéo vô số vết sẹo ngang dọc, trở nên dữ tợn vô cùng. nhân được gọi là tướng quân, ắt hẳn người này không hề đơn giản. Tướng quân Mông Cổ A Đạt Tư Kháp Địch- trên chiến trường người nghe tên hắn là sợ mất mật, những vết sẹo dữ dằn trên mặt là thành tích cho vô số chiến công nơi sa trường của hắn. Bất quá, mấy người Tiểu Khuynh là từ tương lai mà đến, không biết lai lịch hùng hậu của hắn, nên trong mắt các nàng, tướng quân Mông Cổ cũng không khác gì con kiến hôi. A Đạt Tư cau mày nhìn bốn cái nữ nhân quần áo xộc xệch trước mặt, nhìn qua các nàng thật đặc biệt, nhất là cô nương đứng đầu kia, ánh mắt thật đáng sợ. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười méo mó, mang chút nham hiểm, bất quá, dù có đáng sợ thế nào, hắn cũng có thể xử lí các nàng. A Đạt Tư nhếch mép, không chút chần chờ ra lệnh cho thuộc hạ:
“Lên, bắt trói các nàng lại cho ta!”
Đám lính xung quanh nghe vậy vô cùng hớn hở, có hai tên trượt từ trên ngựa xuống, ánh mắt thèm khát nhìn các nàng. Một tên liếm liếm môi, thanh âm dâm đãng vang lên:
“Tiểu mĩ nhân, mau theo gia về nhà a!”
Nhưng hắn còn chưa đụng đến gấu áo các nàng, đã nghe rắc rắc hai tiếng, tên lính đau đớn hét lên, lui lại phía sau, thống khổ ôm lấy cổ tay mình. Nghe tiếng động vừa rồi, hẳn là tay hắn đã bị phế là không thể nghi ngờ. Tiểu Tuyết lộ ra một nụ cười nhạt:
“Ô, Khuynh, sao nàng động thủ sớm vậy, chẳng chờ ta gì cả!”
Tiểu Khuynh không đáp lời, nàng thản nhiên lau bàn tay vừa bẻ gẫy cổ tay tên kia vào áo Tiểu Cẩn, mắt vẫn lạnh lùng nhìn tên tướng Mông Cổ kia chằm chằm. A Đạt Tư cũng nhìn lại nàng, hai bên đấu mắt với nhau. Tên lính còn lại ngó số phận bi thảm của đồng đội, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn lấy hết can đảm nhào tới phía Tiểu Tuyết. hắn vừa định chộp lấy Tiểu Vân, đã bị một cước của Tiểu Tuyết đạp ra ít nhất hai mét. A Đạt Tư nhìn hai tên lính của mình bị các nàng đả bại, chiêu thức lại nhẹ nhàng như thế, mày rậm khẽ cau lại. Tên lính bị gãy tay đưa mắt cầu xin nhìn hắn, hoảng loạn nói:
“Tướng… tướng quân…”
A Đạt Tư nhìn về phía hắn, môi cong lên nụ cười khát máu vô hạn, ánh đao lóe lên, đầu của tên lính kia đã rơi xuống đất. Bốn người Tiểu Khuynh cùng một đám lính phía sau hít một ngụm khí. Tên này, thật tàn nhẫn. A Đạt Tư lại nhìn về phía các nàng, trong mắt nổi lên tia thâm trầm, mở miệng, thanh âm khàn khàn:
“Các ngươi, đã động đến giới hạn của ta rồi!”
Lồng ngực Tiểu Tuyết hơi rút lại, có chút lo lắng nhìn Tiểu Khuynh. Nhìn vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lòng cũng thoáng thả lỏng. Trong đám lính Mông Cổ lúc này đã có người hét to:
“Tướng quân, để bọn thuộc hạ đi bắt các nàng về!”
A Đạt Tư bỗng nở nụ cười, tiếng khùng khục ghê tai vang lên, hắn lạnh lẽo nói, đôi con ngươi ánh lên tia nhìn thị huyết:
“Tốt lắm, các huynh đệ! Đi, bắt các nàng lại cho ta! Trừ phần đầu cần nguyên vẹn ra, các ngươi muốn chặt tay hay xẻo thịt các nàng thì cứ tùy. Nhớ, giữ cái đầu còn nguyên cho ta!”
Nghe những lời này, đám lính phía sau hưng phấn hẳn lên. Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn khẽ rùng mình, tên nam nhân kia đúng là ác quỷ đáng sợ. Đám lính Mông Cổ trèo xuống ngựa, cùng rút ra đao dắt bên hông, lừ lừ đi về phía các nàng. Cứ một bước bọn họ tiến, là một bước các nàng lùi. Tiểu Tuyết vòng ra phía trước, cùng Tiểu Khuynh sóng vai đứng cạnh nhau, bảo vệ Tiểu Cẩn và Tiểu Vân phía sau. Tiểu Tuyết rút hai con dao nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân, hỏi:
“Còn nhớ mấy món võ phòng thủ hôm trước Khuynh dạy chứ?”
Hai người gật đầu, Tiểu Tuyết căn dặn:
“Vậy được, các cậu cứ đứng ở đằng sau, vạn nhất có bất trắc gì thì dùng dao này để phòng thân!”
Dặn dò xong xuôi, Tiểu Tuyết quay lại, đã thấy trên tay Tiểu Khuynh từ lúc nào nắm chặt cây súng lục trong tay. Tiểu Tuyết e ngại nói:
“Khuynh này, cậu định dùng thật đấy à? Vạn nhất…”
Tiểu Khuynh cười nhạt, mâu quang một mảnh tĩnh lặng lúc này hiện lên sự khát máu vốn có, nàng nhẹ nhàng nói:
“Tuyết, quên rồi sao? Người chết thì không thể nói được!”
Nghe lời nói độc ác, vô tình này, giống như khơi lên một tính cách khác trong Tiểu Tuyết, nàng cũng cười, hai mắt vô hồn đến kì lạ:
“Cậu nói đúng, người chết, thì sẽ không thể nói được!”
Đám lính đứng dàn hàng trước mặt bốn người, đao quang lóe lên ánh sáng chói mắt. Một tên nhìn vẻ quật cường của hai nàng, thở dài, ra vẻ thương tiếc nói:
“Ai ô, ta nói này tiểu mĩ nhân, các nàng như vậy thật khiến gia không nỡ ra tay mà, vạn nhất thân thể kiều mĩ kia bị mất góc thịt nào, lòng của gia sẽ đau lắm đấy!”
Hắn vừa dứt lời, đám lính phía sau nhất thời cười ầm lên. Tiểu Khuynh không nói gì, tay cầm súng khẽ đưa lên, chậm rãi, không một tiếng động, tên vừa rồi còn cười nhớn nhác, lúc này đã đổ gục xuống trong ánh mắt kinh hoàng của những tên còn lại. Giữa trán, một lỗ thủng sâu hoắm không biết từ lúc nào xuất hiện, máu tuôn ra như suối. Đám lính xung quanh hít khí liên tục, sợ hãi đưa mắt nhìn lên, vẻ mặt Tiểu Khuynh vẫn đạm như nước, nhưng trong đôi mắt kia nổi lên từng tầng sát khí, ánh mắt đó khiến bọn hắn gai người. A Đạt Tư hiếu kì nhìn thứ vũ khí trong tay nàng. Mặc dù vừa rồi hắn không biết nàng dùng cách nào đoạt đi tính mệnh kẻ kia, nhưng linh tính mách bảo hắn thứ vũ khí trên tay nàng tuyệt đối không đơn giản. Nàng dù đứng xa vậy vẫn có thể giết chết một người của hắn, mấy nữ nhân này, tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài một nữ tử. A Đạt Tư hít sâu, dùng sức hét lên:
“Mau, lên bắt các nàng, ai bắt được, ta sẽ thưởng nàng cho kẻ đó!”
Đám lính kia không phải là không bị một màn vừa rồi hù dọa, nhưng nghĩ đến thân hình kiều mị trước mặt đặt ở dưới thân bọn hắn, không ngừng rên rỉ, cả bọn bắt đầu nuốt nước miếng ực ực. Dĩ nhiên, bọn này IQ không thể cao bằng tên tướng quân đang ngồi trên ngựa kia, nên không biết đụng đến các nàng là nguy hiểm cỡ nào. Đám Tiểu Khuynh căn cứ vào ánh mắt bất thường của bọn kia, hoàn toàn có thể đoán ra đám người không có não này đang nghĩ cái gì. Nhất thời, lửa giận trong lòng các nàng bị châm lên, càng lúc càng mạnh. Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn Tiểu Khuynh, cười lạnh:
“Khuynh, đánh cược không?”
Tiểu Khuynh nét mặt nhìn không ra cảm xúc, nhẹ đáp:
“Hai trăm tên, mười lăm giây đồng hồ! Thành giao!”
Tiểu Tuyết nhẹ thở ra, cười:
“Hảo, thành giao!”
Mặc dù các nàng nói không lớn, nhưng với kẻ có võ công như A Đạt Tư thì hoàn toàn có thể nghe thấy. Tròng mắt hắn trợn lên kinh hoàng, nhìn vẻ mặt đạm mặc cùng ánh mắt giết người của Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết, da đầu run lên. Những nữ nhân này, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc thực lực phải đạt tới đâu, mới có thể tự tin nói rằng sẽ hạ hai trăm tên thuộc hạ của hắn trong vòng mười lăm giây. Giờ phút này, trong lòng A Đạt Tư chưa từng sợ thứ gì cũng không ngừng nhảy lên. Cảm giác của hắn lúc này, tuyệt đối là khiếp sợ. Đám lính thì không được như vậy, bọn chúng không đợi ai nói gì, liền huơ đao hướng các nàng chém tới. Hai người Tiểu Khuynh vẫn đứng im lặng, phía sau Tiểu Cẩn, Tiểu Vân nắm chặt hai con dao trong tay, âm thầm chờ đợi.
Tiểu Tuyết rút từ trong thắt lưng ra một cây roi dài khoảng vài thước, vì lúc trước bị áo khoác che đi nên không ai thấy. Nàng vung roi vụt trên mặt đất, nhẹ cười với Tiểu Khuynh:
“Ta trước!”
Đợi được một cái gật đầu nhẹ, Tiểu Tuyết nhẹ tung mình nhảy lên, đây tuyệt đối không phải là khinh công, mà chỉ là một loại chiêu thức đặc biệt của nàng. Thân hình Tiểu Tuyết uyển chuyển vút lên, roi dài trong tay cũng không yên lặng, bên môi nàng nhẹ nhàng cười, roi dài như có sự sống quất mạnh về phía đám lính. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, bên này, Tiểu Khuynh mắt nhìn thẳng, miệng lẩm nhẩm:
“Hai..ba..bốn…”
Trường tiên vũ động, bóng hình Tiểu Tuyết dưới ánh mặt trời loang loáng trên mặt cát, trường tiên đánh vào đội hình đám lính, đánh cho bọn chúng nằm tan tác khắp nơi. Một nửa số quân đã nằm rạp dưới đất, rên rỉ thống khổ, trên mình dấu vết bị trường tiên quất vào còn lưu lại rõ ràng. Tiểu Tuyết thống khoái chạy đến cạnh Tiểu Khuynh, hỏi:
“Sao?”
Tiểu Khuynh nhắm hờ mắt, đáp:
“Mười ba giây bảy tích tắc!”
Trên mặt Tiểu Tuyết thoáng vui mừng, nháy mắt:
“Đến lượt cậu rồi đó!”
Tiểu Khuynh khoanh tay lại, dợm bước nhẹ nhàng trên cát. Đứng đối diện, phân nửa số lính còn đang ngơ ngác bất động. Vừa rồi trường tiên kia như có sự sống, tránh bọn họ ra đánh vào những người khác. Tiểu Tuyết ngó sang Tiểu Cẩn bên cạnh, cười:
“Cho mượn cái đồng hồ!”
Tiểu Cẩn gật đầu, tháo đồng hồ từ trên tay xuống đưa cho Tiểu Tuyết. Nàng đón lấy, căn thời gian rồi hô to:
“Khuynh, bắt đầu đi!”
Tiểu Khuynh đứng bất động thật lâu, đương lúc bọn lính còn nghĩ nàng sẽ không ra tay, đang tính quay đầu bỏ chạy, bất ngờ, một cái bóng như quỷ mị xẹt bay đến bên cạnh họ. Đám lính không kịp phản ứng, cái bóng kia mơ hồ không rõ, lướt qua bọn họ như cơn gió thổi nhẹ nhàng. “Bộp, bộp” Hai tiếng vỗ tay vang lên, đám lính như có người điều khiển, nhất loạt đầu rơi máu chảy, ngã xuống rầm rầm, vết cắt trên cổ sắc bén khiến đầu bọn chúng lìa ra, máu chảy đầy đất. Tiểu Khuynh trở tay, đem con dao nhỏ giấu vào trong tay áo, trên mình trừ dính một chút máu và bụi, ngay đến tóc cũng không loạn. A Đạt Tư khiếp sợ thật lâu. Tiểu Tuyết nhìn đồng hồ nhích lên, mếu máo nói:
“Mười hai giây năm tích tắc, Khuynh à, ngươi lại thắng!”
Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cười, phủi phủi cát trên áo. Mà nụ cười này, lọt vào mắt A Đạt Tư, như một sự châm chọc, một sự sỉ nhục đối với hắn. Nhìn dưới chân toàn thi thể không lành lặn của quân binh, hai mắt hắn đỏ sọng lên. A Đạt Tư gào lên một tiếng, thúc mạnh vào hông con ngựa ô. Con ngựa hí lên một tiếng dài, tung vó lao thẳng về phía các nàng. Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết nhận ra trước, hai người vội vàng tránh đi, Tiểu Tuyết thuận tay túm cổ áo Tiểu Cẩn kéo đi theo. Tiểu Khuynh cũng định làm vậy với Tiểu Vân, nhưng khi con ngựa ô kia phóng qua, tay nàng bắt hụt vào không khí. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, nhìn không chớp bàn tay trống rỗng của mình. Tiểu Vân… Trong đầu nàng hiện lên hai chữ này, Tiểu Khuynh mạnh mẽ xoay người, liền thấy A Đạt Tư điên cuồng thúc cương, con ngựa lao đi như tên, mà nằm vắt trên lưng con ngựa, chính là Tiểu Vân đã hôn mê. Hai tròng mắt Tiểu Khuynh cơ hồ như muốn nứt ra, nàng gào lên:
“Tiểu Vân!”
Hai người Tiểu Tuyết tựa hồ mới hình dung được sự việc, cũng vội vã nhìn theo, đến lúc nhìn thấy Tiểu Vân bị bắt đi, hai nàng thất thanh kêu lên:
“Tiểu Vân!”
“Tiểu Vân”
Từ đằng sau lưng ba người bỗng vọng đến tiếng vó ngựa, cả ba cũng xoay người lại. Trên lưng một con ngựa lớn màu nâu, một nam tử tuấn tú mặc khôi giáp đồng, đầu đội mão đồng, bên hông dắt bảo kiếm, đang trợn tròn mắt nhìn toàn cảnh máu tanh phía dưới. Hắn nhẹ nhàng thúc ngựa đi về phía này. Bên tai Tiểu Khuynh ong ong, nàng có cảm giác còn rất nhiều người nữa cũng đang tiến đến chỗ này. Ngẩng đầu nhìn nam tử mặc giáp, trong đầu nàng khẽ chuyển, tiếp đó thân mình nhanh chóng chạy đến. Tiểu Khuynh chạy đến cạnh ngựa rồi, không chút khách khí nhấc chân nam tử kia lên, bằng một cú hất mạnh mẽ ném hắn xuống khỏi ngựa, sau đó thuần thục trèo lên, nắm chặt dây cương. Nàng liếc mắt nhìn nam tử chật vật trên đất, lạnh nhạt phun ra một câu:
“Mượn chút!”
Tiểu Khuynh kéo dây cương, hai vó trước con ngựa chồm lên, chỉ trong chốc lát, cả người và ngựa đã phóng đi. tử kia vẫn không hiểu gì, chỉ là đột nhiên bị người ta hất xuống khỏi ngựa, mà đó còn là một nữ tử, đầu hắn có chút mê muội. Lúc nhìn đến hai người Tiểu Cẩn còn đang tròn mắt ngó hắn, nam tử kia thoáng xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, phải mất một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại được thái độ, hỏi:
“Mấy vị cô nương đây, không biết các cô là người ở đâu vậy?”
Tiểu Tuyết và Tiểu Cẩn hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sự bối rối trong mắt nhau. Rốt cuộc, Tiểu Cẩn đành mở miệng:
“Bọn tiểu nữ là người ở nơi khác, lúc đi qua sa mạc thì một người bạn trong nhóm đã bị tàn quân Mông Cổ bắt đi. Người vừa rồi đuổi theo cũng là bạn của tiểu nữ. Đã làm điều thất thố rồi, mong đại nhân đây thứ tội!”
Căn cứ theo giọng điệu và cách ăn nói cùng phục trang trên người hắn, Tiểu Cẩn khéo léo uốn nắn tình huống cho hợp với thực tại hơn. nhân kia nghe vậy, ngoại trừ nhíu mày cũng chỉ nhíu mày. Hai người Tiểu Tuyết biết hắn nghi ngờ, các nàng cũng không nói gì nhiều, trong lòng lúc này chỉ một mực lo lắng cho Tiểu Khuynh. E cái tính bốc đồng của nàng ấy sẽ khiến nàng ấy gặp nguy hiểm. tử kia thấy hai nàng im lặng, cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ là ánh mắt vẫn dừng trên phục trang kì lạ và đồ đạc của các nàng.
Tiểu Khuynh theo dấu chân ngựa trên cát, ra sức đuổi theo. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Tiểu Vân là người yếu nhất trong bọn, nay lại bị bắt đi, không khéo nàng ấy không thể chịu được. Lòng nàng rộn rạo, lo lắng, nhiều nhất vẫn là ân hận. Nàng hận mình sao lúc ấy không nắm lấy Tiểu Vân sớm hơn, để nàng ấy bị tên mặt sẹo kia bắt đi mất. Nắm tay Tiểu Khuynh siết chặt, dây cương nhuộm đỏ máu, nhưng nàng dường như không cảm thấy đau, vì trong lòng lúc này đã rất đau rồi.
Đuổi suốt một chặng đường, cho đến khi dấu chân mất hẳn, Tiểu Khuynh không thể đuổi kịp Tiểu Vân. Nàng dừng ngựa trên cồn cát cao, nàng ngồi trên lưng ngựa, hai mắt trống rỗng nhìn phía xa. Cát bụi mịt mù, nhưng lại không thể để nàng nhìn thấy Tiểu Vân. Cứ ngồi lặng người như vậy, Tiểu Khuynh thở dài, đưa tay lên lau chất lỏng trong suốt đọng ở khóe mắt, kéo cương cho ngựa quay về. Lần cuối cùng nhìn lại, Tiểu Khuynh trong lòng thầm nhủ: Bảo trọng, Tiểu Vân! Tớ nhất định sẽ đem cậu trở lại. Hãy chờ tớ!