Đưa Tiểu Khuynh về phòng, Tiểu Tuyết cẩn thận để nàng ngồi ở trên giường, lại phân phó Đông Mai đi chuẩn bị nước để nàng tắm rửa. Cả người Tiểu Khuynh mệt mỏi tựa vào thành giường, đầu cúi xuống, mái tóc màu ngân bạch dài lòa xòa phủ xuống gò má, có một vẻ gì đó ủ rũ chán chường, giống như rối gỗ đã mất hết sức sống. Tiểu Tuyết cầm tay nàng, da thịt lạnh ngắt khiến nàng hơi rùng mình:
„Tiểu Khuynh, ngươi muốn ăn chút gì không? Để ta bảo Đông Mai chuẩn bị chút cháo cho ngươi nhé, cả ngày hôm nay ngươi đã không ăn gì rồi...“
„Ngươi không thể để bản thân mình gục ngã được Tiểu Khuynh, ngươi đâu phải chỉ có một mình! Hách Liên vương gia.... hắn còn đang chờ ngươi, ngươi nỡ nào để cho hắn thất vọng!“
Tia sáng đau thương chợt xẹt qua đôi mắt nàng, bàn tay Tiểu Khuynh dần dần siết chặt lại. Đã qua một ngày rồi, nhưng chuyện chữa trị của Hách Liên Phách Thiên vẫn chưa kết thúc, Tiểu Tuyết luôn nói nàng phải cố gắng chờ đợi, nhưng nàng một giây cũng không muốn chờ. Hắn vì nàng mà thành ra như vậy, chỉ cần chưa nhìn thấy hắn khỏe mạnh đứng trước mặt nàng, Tiểu Khuynh không tài nào ép mình bình tĩnh được. Nàng chỉ sợ, nếu hắn thật sự có chuyện gì, nàng sợ mình sẽ phát điên mất. Còn có những kẻ kia nữa, tốt nhất đừng để nàng tra ra được là ai làm chuyện này, nếu không, nàng nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không được toàn thây.
Sau khi để Đông Mai giúp đỡ Tiểu Khuynh tắm rửa, đợi đến khi nàng ấy đã ngủ rồi, Tiểu Tuyết mới ra khỏi phòng. Nàng chán nản tựa người vào cột, sâu kín thở ra một hơi. Rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt, như thế nào lại biến thành cục diện như vậy chứ. Xem ra, kẻ thù của Tiểu Khuynh và Tam vương gia rất nhiều, mà thực lực đều không hề bình thường. Nhưng chí ít thì, lúc này trong người Tiểu Khuynh đã không còn quá nhiều dư độc rồi, ngoại trừ Huyết nhân tâm kia... Tròng mắt Tiểu Tuyết toát ra ánh sáng lạnh. Phải làm sao thì mới tẩy hết được dư độc quái ác kia ra khỏi người Tiểu Khuynh đây? Để nó tồn tại trong người nàng ngày nào, ngày ấy các nàng còn chưa thể yên tâm được. Mà cơn bão này, vẫn chưa tan được đâu...
Căn phòng trong viện Tam vương gia vẫn sáng đèn, người trong phòng vẫn bận rộn không ngơi tay. Vì để tránh chuyện Tam vương gia bị thương truyền ra khỏi, tất cả nha hoàn nô bộc đều bị đuổi ra ngoài, còn ở trong này đều là tâm phúc của Tam vương gia và Tứ vương gia. Quái Độc Tiên một thân áo vải thô, râu tóc đều túm ngược lên trên, mồ hôi toát ra ướt đẫm gương mặt già nua, đôi tay thoăn thoắt không ngừng chữa trị. Trên giường, Tam vương gia toàn thân xích lõa, gương mặt trắng bệch như xác chết, từ cổ trở xuống cắm đầy ngân châm dày đặc. Đã qua một ngày rồi, nhưng Tam vương gia vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ tỉnh lại. Điều này làm cho đám người Tiểu Tuyết và Hách Liên Chấn Thiên vô cùng lo lắng. Hách Liên Chấn Thiên một ngày này đều túc trực trong phòng, chỉ cần là chuyện cần giúp, ngay cả bưng nước hắn cũng làm, bộ triều phục đã có chút nhăn nhúm, gương mặt hốc hác lo lắng. Lúc Tiểu Tuyết bước vào phòng, đầu tiên là liếc qua hắn, nhìn bộ dạng hắn như vậy, trong lòng nàng lại xót xa. Nhẹ nhàng kéo hắn đến một góc phòng, nàng rút khăn tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán, thở dài:
„Chàng cũng nghỉ ngơi chút đi, ở đây có ta và sư phụ rồi, đừng lo lắng!“
Lúc nàng đang định quay đi, cánh tay chợt bị người kéo lại. Gương mặt tuấn dật của hắn có chút quẫn bách, mãi một lúc lâu sau hắn mới ấp úng:
„Nàng đừng sang đó... Tam ca, huynh ấy đều không có mặc đồ...“
Tiểu Tuyết hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cơ ngực của Hách Liên Phách Thiên, thần sắc trên mặt có chút không được tự nhiên, ngẫm nghĩ rồi nói:
„Vậy ta ngồi đây với chàng!“
Vần vò cả một ngày, Tiểu Tuyết cũng có chút mệt mỏi. Nàng dựa vào vai Hách Liên Chấn Thiên, khẽ hỏi:
„Vẫn như vậy sao?“
Cánh tay Hách Liên Chấn Thiên vòng qua ôm lấy vai nàng, một tay xoa nhẹ gò má nàng, thanh âm có bất đắc dĩ cùng lo lắng:
„Ừ, cũng đã qua một ngày rồi, nhưng Tam ca vẫn chưa tỉnh lại, ta đã thông tri cho Đại ca và Nhị ca rồi, hai người họ sẽ giúp ngăn cản tin tức truyền ra!“
Cái này thì nàng biết. Hách Liên Phách Thiên là Chiến thần của Hách Liên quốc, có hắn trấn thủ biên quan mới có thể đè ép các quốc gia khác có ý định đánh cướp. Nếu như tin tức Chiến thần vương bị trọng thương truyền ra, chắc chắn một hồi binh biến sẽ nổi lên, các quốc gia nhỏ hơn thì không nói, nhưng Đông Liêu và Bắc Hãn có khả năng sẽ lợi dụng cơ hội này mà phát động chiến tranh.
Càng nghĩ lại càng thấy mệt mỏi, Tiểu Tuyết dụi đầu vào ngực Hách Liên Chấn Thiên, nhắm mắt lại. Hắn nhìn vẻ mặt chán chường của nàng, nhẹ giọng hỏi:
„Mệt sao?“
Tiểu Tuyết không đáp, nàng chỉ khẽ gật đầu. Cả ngày hôm nay đều không được lơi lỏng chút nào, thần kinh bị kéo căng tới mức chỉ cần một chút tác động nữa thôi là tùy thời có thể đứt. Giờ phút này nàng rất mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi. Hách Liên Chấn Thiên cẩn thận chỉnh lại tư thế cho nàng, để nàng thoải mái tựa vào ngực hắn, bàn tay dịu dàng vuốt tóc nàng, khẽ nói:
„Nàng nghỉ ngơi một chút đi, ở chỗ này có ta và sư phụ nàng rồi, không cần phải quá lo lắng nữa!“
Tiểu Tuyết gật đầu, thả lỏng người dựa vào ngực hắn, vòng tay ôm lấy cơ thể quen thuộc, quanh chóp mũi vương vấn mùi hương trên người hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ hồ, nàng chợt nhớ ra vẫn chưa thông báo cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân, nhưng chợt nghĩ tới bên người họ còn có Hạ Liên và Xuân Lan, nếu như có chuyện, hai nha hoàn đó có đủ khả năng để chống đỡ. Nghĩ như vậy, nàng có chút yên tâm nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt yêu thương dần dần ngủ say, trong mắt Hách Liên Chấn Thiên hiện lên chút xót xa. Hắn cẩn thận gạt sợi tóc rơi trên trán nàng, cánh tay lại chặt hơn một chút, ôm trọn cả người nàng vào lòng. Trong nội tâm là một mảnh yên bình, hoàn toàn buông lỏng. Ánh mắt Quái Độc Tiên hơi liếc qua hai người, ông rất nhanh quay đi, bên môi khẽ nở nụ cười nghiền ngẫm.
Lại nói Tiểu Cẩn lê thân xác mệt mỏi trở về phủ Thượng thư, Hạ Liên đã lo đến ruột gan đều muốn lộn lên, hai mắt đỏ hồng đứng ở cửa phủ, vừa nhác thấy bóng tiểu thư nhà mình liền không chút do dự lao tới, nhào vào ngực nàng khóc lớn một trận.
„Ai, ai, Hạ Liên, em ồn ào thật đó, người ta không biết còn tưởng tiểu thư nhà em vừa bị làm sao chứ?“
Hạ Liên không quan tâm đến Tiểu Cẩn nói gì, chỉ chăm chăm ôm chặt nàng gào khóc. Phải biết cả ngày hôm nay nàng ấy đã lo lắng đến đứng ngồi không yên, cơm ăn vào cũng phải phun ra, chỉ hận không thể xới tung cả Nhâm thành này lên để tìm tiểu thư nhà nàng. Tiểu Cẩn cũng biết tài khóc của nha hoàn nhà mình cực kì siêu cấp, vậy nên nàng chỉ đành thở dài, mềm giọng dụ dỗ:
„Được rồi, Hạ Liên cô nương, tiểu thư của cô cũng đã bình an không mất miếng thịt nào mà quay về đây rồi, cô không định để ta về phòng thay đồ tắm rửa à? Cũng đã một ngày trời ta không được miếng gì vào bụng rồi, còn tiếp tục là sẽ ngất đấy!“
Vừa nghe đến câu một ngày không ăn cái gì của Tiểu Cẩn, gương mặt Hạ Liên đã thất sắc, nàng vội vàng lau nước mắt, kéo cánh tay Tiểu Cẩn hấp tấp nói:
„Tiểu thư sao không nói sớm! Nào, nào, để em sai người chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư!“
Nàng vừa nói vừa kéo thẳng Tiểu Cẩn về tiểu viện, sau một loạt động tác, đã có người bưng cả một bàn đồ ăn lên. Trong lúc đợi Tiểu Cẩn dùng bữa, Hạ Liên lại phân phó người chuẩn bị nước tắm. Nhìn cả một bàn đồ ăn phong phú trước mắt, lần đầu tiên trong đời Tiểu Cẩn không có khẩu vị thưởng thức. Nàng chỉ cảm thấy trong dạ dày xôn xao cuộn lên, cảm giác toàn thân bải hoải rã rời, hơn nữa từ eo trở xuống vẫn còn chưa hết nhức mỏi, càng nhắc nhở cho nàng nhớ bản thân mình đã phải trải qua những gì. Oán hận, thất vọng, mệt mỏi, Tiểu Cẩn miễn cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo, ăn qua loa vài miếng đồ ăn để tránh Hạ Liên phát hiện ra điều gì, sau đó liền để đũa xuống. Hạ Liên thấy chủ tử mình đã ăn xong, vốn cũng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tiểu Cẩn, nàng đành nuốt tất cả nghi vấn xuống bụng. Đến lúc tắm rửa, Tiểu Cẩn đuổi hết người trong phòng ra ngoài, ngay cả Hạ Liên cũng vậy, bản thân thì đi ra sau tấm bình phong, từ từ cởi y phục xuống. Da thịt trắng trẻo lộ ra ngoài, khắp nơi in đậm dấu hôn ngân lớn nhỏ, khiến người không nỡ nhìn. Từ từ đắm mình trong làn nước, Tiểu Cẩn nhắm mắt lại. Từ lúc đi đến nơi này đã được mấy năm, có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chính nàng cũng không nhớ được. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, bản thân lại yêu thương người nam nhân kia. Dẫu biết lời nói của nam nhân không đáng tin, dẫu biết hắn chẳng hề có tình cảm gì với mình, nhưng không hiểu sao nàng lại vẫn cố chấp đắm chìm trong hư cảnh bản thân tự tạo ra, không hiểu sao vẫn chẳng thể bức mình quên đi người nam nhân kia. Để rồi đến tận lúc này, tâm đã mất, thân thể cũng trao đi, nhưng thế thì đã sao? Có chăng là tự bản thân thấy mình quan trọng, nhưng đối với hắn, có lẽ nàng cũng chỉ như bao nhiêu nữ tử khác, chỉ như một cơn gió lướt qua cuộc đời hắn, kết thúc rồi liền chẳng để lại chút dấu vết. Phải chăng là cho dù nàng có cố gắng thế nào, trái tim hắn vẫn sẽ không dao động? Nếu như vậy, nàng cần gì phải tự mình rước nhục đây? Mở mắt ra, nhìn những dấu vết lớn nhỏ trên người, tròng mắt nàng thoáng qua một tia chán ghét tàn nhẫn. Tiểu Cẩn cắn răng, dùng khăn ra sức chà lau thân thể mình. Nếu như đã phải cắt đứt, thì nàng cũng không mong muốn trên người mình có bất kì dấu vết gì thuộc về người kia nữa. Chỉ cần cắt đứt tất cả, rồi mọi thứ sẽ trở lại vạch xuất phát ban đầu!
Đợi đến lúc Hạ Liên xông vào, Tiểu Cẩn đã ngất đi. Làn da bị nàng chà xát đến đỏ ửng, máu tướm ra, từng tia máu lượn lờ quanh quẩn, nhuộm lên mặt nước màu đỏ nhàn nhạt. Cẩn thận dùng khăn bao bọc lấy người nàng, Hạ Liên nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Sau khi đã bôi thuốc, Hạ Liên mặc lại quần áo cho Tiểu Cẩn, sau đó đóng cửa lui ra ngoài. Chuyện này, cần phải báo cho Đại tiểu thư biết.
Bên kia trong thư phòng Ngũ vương phủ, Hách Liên Vân Thiên cả người mệt mỏi nằm trên giường. Hắn vẫn còn rõ ràng, là đêm qua hắn đưa Tiểu Cẩn đi, nhưng tại sao khi thức dậy lại trở thành Hướng Ân Nhu? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Càng nghĩ càng thấy loạn, Hách Liên Vân Thiên tựa người vào gối đệm, thở dài ảo não. Lúc này, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vô Ảnh lập tức xuất hiện. Thanh âm Hách Liên Vân Thiên khàn khàn:
„Tra được chưa?“
Vô Ảnh khom lưng, đáp:
„Bẩm Vương gia, người là do thế lực phe cánh Thừa tướng phái tới, đã tiêu diệt sạch sẽ!“
Hách Liên Vân Thiên chỉ đơn giản gật đầu, lại hỏi:
„Bên phủ Thượng thư thế nào?“
Vô Ảnh cúi mình, có chút do dự bẩm báo:
„Tứ tiểu thư lúc gần nhập nhoạng mới trở về, lúc tối còn nhốt mình trong phòng, nghe nói, hình như Tứ tiểu thư... bị thương...“
Vừa nghe vậy, Hách Liên Vân Thiên đã từ trên giường ngồi bật dậy. Cử động nhất thời này làm động đến vết thương, máu rất nhanh đã thấm ra, nhưng Hách Liên Vân Thiên chỉ cắn răng chịu đựng, run giọng hỏi:
„Nàng làm sao?“
Ngay lúc Vô Ảnh định trả lời, từ bên ngoài chợt vang lên thanh âm yếu nhược của Hướng Ân Nhu:
„Vân Thiên....“
Vô Ảnh thức thời đứng lui sang một bên, nhường chỗ cho Hướng Ân Nhu đi vào, trên tay nàng ta còn bưng một bát thuốc nóng hổi. Hách Liên Vân Thiên thấy nàng đi vào, thu lại thần sắc lo lắng trong mắt, hỏi:
„Sao nàng lại đến đây?“
Hướng Ân Nhu mỉm cười bước đến gần hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng:
„Ta vừa sắc ít thuốc bổ cho chàng, muốn nhân lúc nóng đem đến để chàng uống!“
Đỡ bát thuốc từ trên tay nàng ta, Hách Liên Vân Thiên cố gắng mỉm cười, dịu dàng nói:
„Cũng đã khuya rồi, nàng thân thể yếu nhược cũng nên về nghỉ sớm đi!“
Mặc dù không muốn quay về, nhưng Hướng Ân Nhu vẫn đành phải cắn răng, nhu thuận vâng một tiếng, thân thể yếu ớt bước ra cửa. Nhìn bóng lưng yếu nhợt của nàng ta, trong mắt Hách Liên Vân Thiên hiện lên chút rối rắm. Mặc dù không muốn tin, nhưng Hách Liên Vân Thiên lại không thể tìm ra được sơ hở nào chứng minh người nữ tử đêm qua không phải Hướng Ân Nhu. Nếu như là trước đây, hắn có thể không chút do dự mà cưới Hướng Ân Nhu vào phủ, nhưng bây giờ lại không giống vậy. Tình cảm thuở ban đầu kia lúc trước có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, thời điểm Hướng Ân Nhu rời bỏ hắn, không lúc nào hắn không nghĩ tới nàng, thậm chí từ đó căm ghét nữ nhân, bởi vì hắn cảm thấy không ai có thể thay thế vị trí Hướng Ân Nhu trong lòng hắn, cho dù không ngừng lưu luyến chỗ bụi hoa, nhưng cũng chỉ là thuận tiện gặp dịp thì chơi. Nhưng không biết được từ bao giờ, hình bóng Hướng Ân Nhu đã không còn thường xuyên xuất hiện trong tâm trí hắn nữa, tất cả những hình ảnh về nàng càng ngày càng mờ nhạt, ngược lại gương mặt của một nữ tử khác lại vô thanh vô thức mà đi vào, dần dà chiếm lấy toàn bộ tiềm thức của hắn. Nàng tinh quái, nàng nghịch ngợm, nàng tươi cười, nàng tức giận, từng biểu cảm vui buồn của nàng, từng cái nhăn mày hay nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời của nàng khiến hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ đến. Thế giới của nàng tươi đẹp như vậy, trong sáng như vậy khiến hắn khao khát. Có lẽ đã từng giãy dụa, từng mơ hồ, từng rối rắm không biết đâu là người mà hắn yêu, là Hướng Ân Nhu hay là Vân Cẩn Cẩn, nhưng sau đêm qua, không, là ngay từ trước đó, hắn rốt cuộc đã có thể thông suốt. Có thể trước đây hắn đã từng yêu Hướng Ân Nhu, nhưng tình cảm đó đến lúc này, tất cả đều đã hóa thành hai chữ “đã từng”, bây giờ đây, người con gái hắn muốn toàn tâm toàn ý yêu thương, người con gái hắn nguyện dùng cả cuộc đời bảo vệ, người con gái sau này sẽ cùng hắn đi hết chặng đường còn lại của cuộc đời mà hắn hy vọng, lại chính là Vân Cẩn Cẩn. Hắn có thể không dành tình cảm duy nhất đó cho Hướng Ân Nhu, nhưng hắn sẽ tìm cách bù đắp cho nàng. Hắn có thể cho nàng ta tất thảy, chỉ từ trái tim này... Bởi vì nơi đó, đã vĩnh viễn chỉ có thể vì người con gái kia mà đập...
Đêm, trong phủ đã tắt bớt đèn, Tiểu Cẩn từ trong giấc ngủ chập chờn chợt bừng tỉnh dậy. Ngước mắt lên, từ bao giờ bên giường nàng đã xuất hiện một đạo thân ảnh. Hốt hoảng muốn la lên, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã vươn ra bịt miệng nàng, trong bóng tối vang lên một âm thanh quen thuộc:
„Tiểu Cẩn, là ta...“
Vừa nghe đến giọng nói này, nội tâm Tiểu Cẩn đã bang bang nhảy lên, nàng không chút do dự hất cái tay kia ra, xoay người chộp lấy thanh chủy thủ để dưới gối, trong bóng tối trừng trừng nhìn hắn đầy phòng bị. Thanh âm Hách Liên Vân Thiên tràn đầy bất đắc dĩ:
„Ta sẽ không hại nàng!“
Tiểu Cẩn nhìn không thấy vẻ mặt hắn, nàng cười lạnh:
„Ta không cần biết ngươi có hại ta hay không, nửa đêm nửa hôm ngươi đột nhập vào phòng ta làm cái gì?“
„Bị thương hay không bị thương thì liên quan gì tới ngươi! Lúc này ta cho ngươi một cơ hội, ngươi mau cút khỏi đây, nếu không ta sẽ không khách khí!“
Hách Liên Vân Thiên nhìn nàng thật lâu, đột nhiên hắn mỉm cười, giọng nói có chút vô lại:
„Nếu như ta không rời khỏi thì sao? Nàng sẽ làm gì? Động thủ với ta sao?“
Tiểu Cẩn nhếch môi, hỏi ngược lại:
„Thì sao?“
Hách Liên Vân Thiên bất chợt cười vang, tiếng cười của hắn tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Tiểu Cẩn giật mình. Hồi lâu sau, trong bóng tối vang lên thanh âm có chút trêu chọc của hắn:
„Nàng có bản lĩnh đó sao?“
Tiểu Cẩn đề phòng nhìn hắn, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, cười lạnh nói:
„Đúng thật là ta không có bản lĩnh đó, nhưng lúc này lại khác. Nếu như ngươi hoàn toàn bình thường, ta chắc chắn sẽ không giành phần thắng, nhưng lúc này lại khác, vết thương kia của ngươi làm sao đã hoàn toàn khỏi hẳn? Bất lợi lớn như vậy, không nghi ngờ gì lại chính là trợ lực lớn giúp ta rồi....“
Trong bóng đêm đôi con ngươi của Hách Liên Vân Thiên chợt lóe sáng, Tiểu Cẩn không nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này, nàng chỉ tâm niệm, nếu như Hách Liên Vân Thiên có bất kì động thái gì, nàng sẽ không do dự mà xiên chết hắn! Nhưng đợi hồi lâu mà Hách Liên Vân Thiên chẳng có thêm một động tác gì, hắn chỉ thật sâu nhìn nàng, rồi bất chợt hắn thở dài, thanh âm dịu dàng nói:
„Nàng nghỉ ngơi sớm đi!“
Sau đó liền ly khai. Ở trong phòng chỉ còn lại Tiểu Cẩn, nàng thẫn người ngồi thụp xuống, cả người không ngừng run rẩy. Nước mắt lộp bộp rơi xuống, Tiểu Cẩn co người lại, lẳng lặng khóc...
Cẩn thận dém chăn cho người đang nằm trên giường xong, Xuân Lan mới nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Thở dài một hơi, Xuân Lan nhìn về một phương hướng vô định nào đó, trong lòng không kiềm được cảm thấy bi ai cho một vài người nào đó. Rõ ràng là yêu nhau đến vậy, chân tình sâu nặng đến vậy, tại sao cứ hết lần này tới lần khác phải khiến đối phương tổn thương chứ?
Bên trong phòng, đôi mắt Tiểu Vân vẫn luôn nhắm chặt, nơi khóe mắt có dòng lệ lặng lẽ trượt xuống, biến mất sau lớp tóc đen dài. Kết thúc thôi, nàng đã quá mệt mỏi rồi. Hách Liên Ngạo Thiên, có lẽ gặp nhau tại nơi này là do ông trời sắp đặt, có trách, cũng chỉ có thể trách chúng ta có duyên mà vô phận. Từ nay về sau, giữa chúng ta sẽ không còn bất kì mối liên hệ gì nữa. Chỉ hy vọng, sẽ không còn bất cứ tổn thương nào nữa, trái tim con người, một khi đã tan vỡ, sẽ rất khó để hồi phục lại....
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, Tiểu Khuynh chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, giống như sắp nứt ra đến nơi. Cố gắng gượng người dậy, nàng xuống giường, đi đến bàn rót một ly trà để giúp bản thân tỉnh táo lại. Nhìn bên ngoài trời vẫn tối đen, đầu óc Tiểu Khuynh có chút mụ mị. Giờ đã là lúc nào rồi? Hướng bên ngoài cửa gọi vài tiếng, kì lạ là không có ai đáp lời nàng. Tiểu Khuynh khoác thêm một kiện áo choàng, đẩy cửa bước ra ngoài. Trời về đêm có chút lạnh, những bồn hoa trước cửa thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. Gió đêm thổi vào mặt, nàng khép chặt vạt áo choàng, hướng phòng ở tiểu viện Hách Liên Phách Thiên mà đi. Trong căn phòng vẫn sáng đèn, Tiểu Khuynh đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu mới nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra. Trong phòng không có một ai, cả Quái Độc Tiên hay Tiểu Tuyết đều không có ở đây. Nàng không lo sẽ có người đến gây bất lợi cho Hách Liên Phách Thiên lúc này, bởi vì xung quanh tiểu viện này nhìn như không có ai, thực chất ở khắp các ngõ ngách đều có những ám vệ ẩn thân bảo hộ. Trong số những người này, còn bao gồm cả ám vệ của Ẩn Long các do Tiểu Tuyết điều tới nữa. Tiểu Khuynh cẩn thận bước nhẹ chân đến bên giường, người trên giường hít thở đều đều, gương mặt tuy trắng bệch hốc hác, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn. Nàng quỳ xuống bên giường, bàn tay vươn ra, run run chạm vào cánh tay hắn để bên ngoài. Da thịt lạnh lẽo như băng khiến nàng rùng mình, trong mắt không kiềm nổi xót xa. Nàng ấp bàn tay hắn trong tay mình, thật khẽ, áp khuôn mặt lên mu bàn tay hắn, mong muốn có thể truyền cho hắn chút độ ấm. Môi khẽ mở, thanh âm nhỏ, thật khẽ nỉ non:
“Ta ở đây, Phách Thiên....”
Nàng vẫn ở đây, vẫn luôn chờ hắn. Tiểu Khuynh nhắm mắt, một giọt lệ lạnh lẽo từ từ lăn xuống, rơi vào trên tay hắn, vị mặn chát truyền vào môi nàng. Không biết đã qua bao lâu, người trên giường vẫn nằm im như vậy, mà nàng, vẫn duy trì một tư thế như vậy, động tác thành kính như đang trân trọng một vật vô giá, bóng lưng đơn bạc lại lộ ra một cỗ tiêu điều thê thiết. Trong bóng tối, một đôi mắt đen như mực tàu gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, có chút sâu xa, lại như đang hồi tưởng.
“Nếu đã đến rồi, còn định như con rùa không chịu lộ mặt hay sao?” Trong đêm, thanh âm Tiểu Khuynh vang lên phá lệ bình thản, nhưng trong sự bình thản đó, lại chất chứa lạnh lẽo tận xương.
“Ha ha...” Trong không trung vang lên một đạo tiếng cười kì quái trầm thấp, một bóng người không tiếng động không phương hướng xuất hiện giữa căn phòng. Khúc Quỷ vẫn bó mình trong tấm áo choàng đen, chỉ nhìn thấy gương mặt lộ ra từ sống mũi, Tiểu Khuynh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt của hắn. Thanh âm của hắn có chút quái dị lại tà ác vang lên:
“Ta chỉ là muốn đến xem hắn đã chết chưa thôi!” Dừng một chút, hắn nhìn người trên giường hơi thở yếu ớt, có chút châm chọc” Chưa chết, rất tốt!”
Tiểu Khuynh lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi ngại mình sống đủ lâu rồi có phải hay không?”
Nàng vừa nói xong, trong không gian chậm rãi lưu động một tầng sát khí mơ hồ. Nếu như không phải lo lắng sẽ tổn thương đến Hách Liên Phách Thiên, Tiểu Khuynh không ngại liều mạng một lần với kẻ trước mặt. Chỉ vì hắn, chỉ vì hắn.... Tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nhân ảnh trước mặt, hoàn toàn bình thản, nhưng sự âm hiểm tàn nhẫn và sát khí trong mắt nàng lúc này hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dung. Điều này làm cho Khúc Quỷ hơi sửng sốt. Xem ra nữ tử có trái tim lạnh như băng này đã thật sự động tâm. Lại liếc nhìn nam tử đang không rõ sống chết nằm trên giường, khóe môi hắn chợt cong lên mơ hồ. Nam nhân này quả thực có phúc... Nhìn hai người trước mắt này, tầm mắt hắn đột nhiên mê mang, dường như đã quay trở lại năm nào, cũng đã có một nữ tử như vậy, trái tim nàng lạnh lẽo như hàn băng, đối với bất cứ ai cũng không có một chút cảm tình, thế nhưng lại toàn tâm toàn ý đem toàn bộ tấm lòng mình gửi trao cho hắn, nhưng đổi lại, hắn chỉ đem đến cho nàng lạnh lùng và sự tổn thương. Đến lúc nhận ra thì quá muộn, cái ngày mùa đông định mệnh đó, những đóa hoa đỏ rực như trải con đường hoàng tuyền, nàng vì hắn mà đánh đổi tính mạng, hắn vì nàng mất đi một cánh tay, hoàn toàn bước chân lên con đường ma đạo không lối về. Trước mắt chợt quay trở lại, hắn nhìn hai người Tiểu Khuynh, đôi tròng mắt lóe lên một tia sáng. Chỉ một phần kí ức này, cũng đủ để hắn tạo cho hai người này một cơ hội... Thân mình bất chợt lóe lên, Tiểu Khuynh kinh hoàng phát giác nàng đã bị Khúc Quỷ điểm huyệt, toàn thân không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn Khúc Quỷ từng bước đi về phía giường, hai mắt Tiểu Khuynh trừng hắn, gằn giọng hỏi:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Khúc Quỷ không trả lời, hắn mơ hồ cười, đi về phía giường của Hách Liên Phách Thiên, cổ tay vừa chuyển, một viên thuốc óng ánh đỏ tươi như máu chợt xuất hiện. Nhìn hắn nhét viên thuốc vào miệng Hách Liên Phách Liên, hai mắt Tiểu Khuynh hiện đầy tơ máu, nàng giận dữ hét lên:
“Ngươi cho chàng ăn cái gì?”
Khống chế cho viên thuốc trôi xuống cổ họng, Khúc Quỷ lúc này mới đứng dậy. Hắn thả chậm bước chân hướng về phía cửa, thanh âm quỷ dị mơ hồ phiêu đãng:
“Ta cho các ngươi một cơ hội! Hai tháng sau, tại đại hội võ lâm tổ chức ở Đông Liêu quốc, chỉ cần ngươi có thể giết được ta, ta sẽ giúp ngươi ép toàn bộ dư độc Huyết nhân tâm ra ngoài! Hai tháng sau, ta sẽ chờ các ngươi!”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh đã biến mất ngoài cửa, mà Tiểu Khuynh cũng bất chợt phát hiện ra bản thân mình đã cử động được, nàng không quản việc đuổi theo Khúc Quỷ mà lao tới bên giường, vội vàng lật cổ tay Hách Liên Phách Thiên xem xét. Bất ngờ là, nàng không cảm thấy trong người Hách Liên Phách Thiên có gì bất thường, nhưng dường như có một luồng khí kì lạ đang lưu chuyển trong đan điền của hắn, lan tới tứ chi bách hài, đả thông toàn bộ kinh mạch. Lúc Tiểu Khuynh còn đang lâm vào trong kinh sợ chưa kịp thoát ra, người trên giường vốn đang hôn mê lại hơi động đậy, phát ra một tiếng “ưm” thật khẽ. Tiểu Khuynh quay đầu nhìn qua, thần sắc kích động. Lông mi Hách Liên Phách Thiên khẽ run, đôi mắt vốn nhắm chặt lại từ từ mở ra. Tầm nhìn lúc đầu còn hơi mơ hồ, nhưng dần dần rõ ràng, đập vào mắt hắn đầu tiên là gương mặt vui sướng cùng thần sắc kích động của Tiểu Khuynh. Trong mắt nàng ánh nước, Hách Liên Phách Thiên gắng gượng mở đôi môi khô khốc:
“Tiểu Khuynh...”
Thanh âm hắn vỡ vụn, khàn khàn, Tiểu Khuynh vội vàng rót một cốc nước đưa đến, lại cẩn thận bồi hắn uống. Đến lúc này Hách Liên Phách Thiên mới tỉnh táo lại, còn chưa kịp mở miệng nói gì, một thân ảnh đã nhào đến trong ngực, gắt gao ôm chặt lấy hắn. Thanh âm Tiểu Khuynh nghẹn ngào cùng xót xa truyền đến:
“Phách Thiên....”
Nàng không nói được lời nào nữa, cổ họng đã nghẹn ứ lại, chợt cảm thấy giờ phút này cho dù có nói gì đi nữa cũng đều là dư thừa. Vì vậy, nàng chỉ còn biết gắt gao ôm chặt lấy hắn, chỉ có như vậy, nàng mới chắc chắn Hách Liên Phách Thiên vẫn bình an, vẫn đang hiện diện bên cạnh nàng. Trong mắt Hách Liên Phách Thiên nổi lên thương tiếc, không để ý dị thường trong người, cẩn thận nhẹ nhàng đem người con gái cả đời hắn yêu nhất ôm vào lòng. Không cần nói gì cả, chỉ cần giờ phút này hai người bọn họ có thể ở chung một chỗ, cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận sự hiện diện của người kia, tình cảm dịu dàng lưu chuyển, ấm áp không nói lên lời. Phải thật lâu thật lâu sau đó, bên tai hắn mới vang lên giọng nói nhỏ xíu của Tiểu Khuynh:
“Đừng bao giờ bỏ rơi ta, Phách Thiên, đừng bao giờ rời khỏi ta....”
Thanh âm nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy, cô đơn lại bất lực như vậy khiến trái tim Hách Liên Phách Thiên lại nhói đau, trên gương mặt hốc hác chợt nở một nụ cười tuyệt đẹp, hắn dùng sức ôm chặt nàng, môi dán tại trên tai nàng thủ thỉ:
“Chắc chắn không! Cả đời này, chúng ta đã định là phải cột chung một chỗ rồi, Tiểu Khuynh! Chỉ cần nàng không buông tay ta, không, mặc kệ nàng có buông tay ta hay không, ta cũng sẽ bám theo, dính chặt lấy nàng cả đời!”
Tiểu Khuynh hít hít cái mũi, miệng nở nụ cười hạnh phúc, trong thanh âm lộ ra một chút bá đạo trẻ con:
“Chàng nói rồi đấy, tuyệt đối không cho nuốt lời!”
Hách Liên Phách Thiên cũng mỉm cười:
“Ừ, không nuốt lời! Vậy, nàng có phải nên lấy thân báo đáp không?”
Tiểu Khuynh có chút ngẩn ra, nhưng rồi chợt hiểu hắn đang nói đến cái gì, hai vành tai nóng bừng bừng, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không phải ta đã lấy thân báo đáp rồi hay sao?”
Hách Liên Phách Thiên nghiêng đầu, ngậm vành tai nàng cắn cắn:
“Mặt dày thật đó! Ta như thế nào lại có thể thích chàng cơ chứ!”
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng đăm đăm, nhìn đến mức Tiểu Khuynh có chút không được tự nhiên muốn dời đi tầm mắt. Bất chợt, bàn tay hắn từ từ vươn ra, khẽ vuốt lấy sợi tóc của nàng. Tiểu Khuynh giật mình, theo bản năng kéo tóc mình lại, nàng tránh khỏi tay hắn, bàn tay nắm chặt tóc của mình, mái tóc vì trúng độc mà đã hóa thành ngân phát, trong đôi mắt nàng có chút xa lạ cùng lo lắng nhìn hắn. Đón bắt ánh mắt bình thản không gợn sóng của hắn, Tiểu Khuynh cắn môi, có chút không tự nhiên cười nhạt, mở miệng:
“Bộ... bộ dạng này của ta... chàng... tốt hơn đừng nhìn....”
Thanh âm nàng càng về cuối càng nhỏ, nhưng không đợi nàng nói hết câu, đã bị kéo đến trong ngực hắn, trong một giây thất thần, đôi môi lạnh lẽo của hắn đã phủ lên môi nàng. Tất cả những lời muốn nói đều bị ép ngược trở lại, trong đôi mắt Tiểu Khuynh hiện lên một chút giãy dụa, nhưng dần dà, lại bị hòa tan trong ánh mắt đen sâu thẳm như vực nước của hắn. Bàn tay cứng ngắc đè trên ngực hắn dần thả lỏng, từ từ đưa lên ôm lấy cổ hắn, nàng ngửa đầu, bị động thừa nhận nụ hôn của hắn. Trước mắt nàng mơ hồ, ánh sáng chói mắt giống như có cả ngàn vì sao đang nhảy múa không ngừng, trong mũi, trong miệng đều tràn ngập hơi thở quen thuộc của hắn, dẫn dắt nàng cùng nhau trầm mê, vĩnh viễn không thoát ra. Cũng không biết đã hôn bao lâu, Hách Liên Phách Thiên mới buông tha cho nàng, hắn tựa trên môi nàng khẽ thở, mỗi lần tiếng nói phát ra, hơi thở nóng ấm lại trêu chọc môi nàng hơi ngứa ngáy:
“Tiểu Khuynh, gả cho ta, trở thành Vương phi của ta được không? Ta không quan tâm nàng có bộ dạng gì, không quan tâm người đời sẽ nói gì, ta yêu chính là bản thân nàng, người ta muốn bên cạnh bảo vệ cũng chính là nàng! Vậy nên, gả cho ta, ở lại bên cạnh ta, có được không?”
Tiểu Khuynh khép hờ mắt nhìn hắn, thật chậm, nàng cúi đầu, che giấu đi tia sáng hạnh phúc cùng xót xa hòa lẫn trong mắt. Hách Liên Phách Thiên không nói gì, hắn đang chờ đợi, cũng đang đánh cuộc. Chờ đợi nàng mở lòng, cũng là đánh cuộc với tình cảm trong lòng nàng. Nhẹ hôn trên trán nàng, bất chợt lại nghe thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên:
“Ta đồng ý!”
Hách Liên Phách Thiên hơi sững sờ, Tiểu Khuynh lại ngước lên, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu dàng nói:
“Ta đồng ý!” Ngừng một chút, nàng hít mũi, lại nói:
“Có lẽ giữa chúng ta thật sự có duyên phận, cho dù từ lúc đầu không ưa nhau, nhưng đi đến cùng, tình cảm chẳng thể nào có thể đoán trước. Thay vì tiếp tục trốn tránh, chi bằng thoải mái tiếp nhận. Phách Thiên, có lẽ đời này may mắn lớn nhất của Nhan Tử Khuynh ta, chính là tại nơi này gặp được chàng!”
Trong mắt Hách Liên Phách Thiên tràn ngập vui sướng, hắn mỉm cười hôn lên môi nàng, Tiểu Khuynh nhắm mắt, trong khoảng khắc một trận hôn triền miền nữa lại chuẩn bị diễn ra, cánh cửa bỗng kẹt một tiếng bị người mở ra, sau đó chính là tiếng kinh hô của Tiểu Tuyết:
“A!”
Hai người ngồi trên giường giật mình quay đầu nhìn sang, liền thấy Hách Liên Chấn Thiên đang đứng ở cửa vẻ mặt đen thui, một cánh tay vươn ra che mắt Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, mà cái người Tiểu Tuyết kia lại đang ra sức muốn gỡ cái tay đang che mặt mình xuống. Nàng bất mãn kêu ầm lên:
“Hách Liên Chấn Thiên bỏ tay ra! Ta còn muốn nhìn a!”
Chết tiệt, đó là cảnh nóng, là cảnh nóng đó có biết không a! Còn là cảnh nóng của cái người băng Tiểu Khuynh kia nữa đó, tên chết tiệt kia sao không cho nàng nhìn a! Nhận thấy hai người trên giường không còn hứng thú hôn nhau nữa, cánh tay Hách Liên Chấn Thiên mới hạ xuống. Tiểu Tuyết được giải phóng tầm nhìn, nhưng trong phòng đã chẳng còn diễn cái cảnh nàng muốn xem nữa rồi. Tiểu Tuyết lại bất mãn kêu lên, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt đen sì của Tam vương gia:
“Sao các ngươi lại không hôn nhau nữa?”
Sắc mặt Tam vương gia lại càng tối hơn, hắn nghiến răng, phun ra một chữ:
“Cút!”
Hách Liên Chấn Thiên rất thức thời đi ra ngoài, thuận tiện còn kéo cả cái người đang hoa chân múa tay nói muốn xem cảnh nóng gì đó đi ra theo. Đợi đến lúc hai người đi xa vẫn còn nghe văng vẳng tiếng kháng nghị của Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh bật cười ngả vào lòng Hách Liên Phách Thiên, mà hắn cũng thuận tay ôm eo nàng. Cười đủ, Tiểu Khuynh mím mím môi, nét mặt vui vẻ mở miệng:
“Phách Thiên, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta cùng rời xa nơi này được không?”
Hách Liên Phách Thiên thuận tiện đùa nghịch với ngón tay nàng, cưng chiều cọ tóc nàng hỏi:
“Nàng muốn đi đâu?”
Tiểu Khuynh mỉm cười, ngẫm nghĩ:
“Đi đâu sao? Ta tới nơi này lâu như vậy, nhưng còn chưa đi thăm thú được nhiều nơi, chúng ta nhân dịp này đi hết một lần được không?”
Tiểu Khuynh thỏa mãn nằm trong ngực hắn, gương mặt toát lên vui vẻ. Có hắn ở bên cạnh nàng, thật tốt!
Từ cái đêm Khúc Quỷ tìm đến tới nay đã được hai ngày. Hai ngày này Quái Độc Tiên thường xuyên đến kiểm tra cho Hách Liên Phách Thiên, ngoại trừ thân thể đã dần dần tốt lên, kì lạ một chỗ là trong cơ thể hắn tồn tại một cỗ nội lực, dù không bằng lúc trước nhưng không phải là hoàn toàn không có như mọi người đã đoán trước kia.Về điều này, chỉ có một mình Tiểu Khuynh là người biết rõ lí do. Viên thuốc mà Khúc Quỷ đã cho Hách Liên Phách Thiên uống kia đã giúp chữa trị tính độc của Hắc phu nhân. Còn về lời hẹn ở Đông Liêu quốc sắp tới kia, Tiểu Khuynh chắc chắn sẽ không buông tha. Đây là cơ hội duy nhất để nàng có thể trở về cuộc sống bình thường, nếu đã đáp ứng với Hách Liên Phách Thiên, nàng tất nhiên sẽ dùng hết sức để bảo vệ tương lai của hai người.
Sau hai ngày dưỡng thưỡng, Hách Liên Phách Thiên rốt cuộc đã có thể xuống giường đi lại. Tiểu Khuynh dìu hắn ra ngoài sân, hai người ngồi bên bàn đá trong sân, ngắm nhìn những tàng cây trong sân. Những bồn hoa xung quanh đều đã nở, cảnh sắc tươi đẹp tràn đầy sức sống. Tiểu Khuynh nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:
„Chiều nay ta sẽ trở lại phủ Thượng thư, cũng đã hai ngày không về rồi, ta e mọi người trong phủ sẽ lo lắng!“
Trong mắt Hách Liên Phách Thiên hiện lên chút bất mãn, hắn bĩu môi, oán giận nói:
„Nàng đi rồi thì ai chăm sóc ta?“
Tiểu Khuynh trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bất mãn của hắn, thong thả đáp:
„Trong phủ của chàng đâu thiếu người hầu, nếu như không thể dùng bọn họ, Hàn Mặc cũng có thể giúp chàng mà!“
Hai mắt Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng chằm chằm, giống như nhìn như vậy thì trên mặt nàng sẽ nở ra một đóa hoa vậy, hai con mắt mở to vô cùng tội nghiệp. Tiểu Khuynh khinh thường lườm hắn một cái. Lại giở trò làm nũng! Nàng quay mặt sang một hướng khác, ngón tay nghịch nghịch cái chén trên bàn:
„Hai chúng ta cô nam quả nữ cứ như vậy mà ở chung một chỗ đã là không hợp lẽ thường, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ không tốt. Ta lại không muốn trở thành cái đích cho mọi người bàn tán...“
Hách Liên Phách Thiên gật đầu, hắn cũng hiểu bây giờ chưa phải là lúc hai người công khai ở cùng một chỗ. Nhưng không sao, hắn đã nhờ người của Chiêm Sự phòng xem ngày lành rồi, chính là mùng sáu tháng sau, tính như vậy cũng chỉ còn hai tuần nữa là tới. Hắn đã chờ ròng rã bốn năm rồi, chờ thêm hai tuần nữa cũng đâu tính là gì. Nghĩ tới chỉ cần hai tuần nữa, người nữ tử trước mắt này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, trái tim Hách Liên Phách Thiên không kìm được ngọt ngào. Đến lúc này hắn mới cảm thấy bản thân nên cảm tạ ông trời, nếu không, làm sao hắn có thể gặp được người nữ tử như nàng chứ?
Đợi đến lúc Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết quay trở lại phủ Thượng thư, nàng mới phát hiện mình đã bỏ quên một chuyện rất quan trọng. Mái tóc trắng này của nàng, phải giải thích sao với người trong phủ đây, mà nhất là hai người Tiểu Vân, Tiểu Cẩn kia? Nếu để hai người họ biết chuyện nàng trúng độc, không biết sự tình rồi sẽ thành cái dạng gì nữa? Trốn ở trong phòng hai ngày, ngược lại cả Tiểu Vân và Tiểu Cẩn đều không đến tìm hai nàng, cái này khiến Tiểu Khuynh có chút nghi ngờ, lại có chút mơ hồ bất an. Nhưng rất nhanh nàng đã vất cái nghi ngờ đó ra sau đầu, Tiểu Tuyết đã tìm ra cách để khiến cho mái tóc của nàng trong một thời gian trở lại thành màu đen, điều này khiến cho phiền não trong đầu nàng lập tức bay biến. Sau khi nuốt viên đan dược Tiểu Tuyết đưa, trên mái tóc Tiểu Khuynh mơ hồ hiện ra một tầng đen kịt, không đến thời gian nửa chén trà sau, mái tóc trắng của nàng đã trở lại màu thuần đen như trước. Tiểu Tuyết nhìn biến hóa này, nháy mắt nói:
„Cái này á, chính là kì dược dịch dung của Dịch Dung tộc ở Tây Vực, lúc trước là sư phụ ta vô ý cứu được một nữ tử ở Tây Vực, nàng ấy vì trả ơn nên đã tặng cho sư phụ ta ba viên dịch dung đan, một viên dùng để biến đổi màu tóc, một viên dùng để biến đổi gương mặt và một viên dùng để biến đổi hình thể! Trong ba viên này, viên ngươi đã uống là kì dược giúp thay đổi màu tóc, ta đã dùng tóc màu đen trộn vào viên thuốc điều chế lại, nên tóc của ngươi mới hóa ra màu đen được. Nhưng thuốc này hiệu quả không lâu, nhiều nhất là hai tháng thôi, tuần trăng tròn trong tháng chính là thời điểm thuốc hết hiệu lực, đến lúc ấy...“
Tiểu Khuynh biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng nàng ngược lại cảm thấy chuyện này không quá đáng lo. Chỉ còn hai tháng nữa là đại hội võ lâm diễn ra tại Yên Châu thành Đông Liêu quốc, cho dù lúc ấy tóc nàng có chuyển thành màu trắng thì cũng sẽ không có người nào biết nàng chính là nữ nhi Hạ Tử Khuynh của Hộ bộ thượng thư Hạ Viêm Châu ở Nhâm thành. Cái chính là phải đánh bại được Khúc Quỷ... Nắm chặt tay, trong lòng Tiểu Khuynh âm thầm thề, cho dù có thế nào, nàng cũng nhất định phải thắng!
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tiểu Khuynh còn đang ở trong phòng đọc sách, Tiểu Vân lại đột nhiên đến thăm. Để Xuân Lan và Đông Mai ra ngoài canh cửa, bên trong phòng hai người ngồi đối diện nhau, Tiểu Khuynh rót trà ra hai cái ly, cười nói:
„Uống trà đi!“
Tiểu Vân thong thả nhấp một ngụm trà, hương thơm lan tỏa trong miệng, đè nén trong lòng nàng dường như cũng được lơi lỏng phần nào. Đặt lại cốc trà xuống bàn, Tiểu Vân mở miệng:
„Ta nghĩ muốn rời khỏi kinh thành một thời gian!“
Tiểu Khuynh hơi kinh ngạc, nhưng lại nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, nàng lại bình thản hỏi:
„Ngươi muốn đi đâu?“
Cụp mi nhìn từng lá trà trôi nổi trong chén, thanh âm Tiểu Vân nhẹ bẫng:
„Đi đâu cũng được, miễn là rời xa nơi này!“ Nàng bất chợt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng „ Nói thật, ta cũng muốn đi thăm thú nhiều nơi hơn! Đến nơi này đã được bốn năm rồi, nhưng ta vẫn chưa từng đi được nơi nào ngoài Nhâm thành và Vân thành, lại càng không biết được trên đại lục này có những gì! Nhân dịp này, cũng nên thăm thú một chút, sẵn tiện giải tỏa tâm tình!“
Tiểu Khuynh gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này của Tiểu Vân cũng được. Thời gian qua nàng ấy quả thực đã phải gánh chịu quá nhiều thứ rồi, rời đi, có khi đối với nàng lại là giải thoát.
„Không cần, chuyến đi này ta chỉ muốn mang theo Xuân Lan, ừm... có thể mang theo Ngân Kiếm làm người đánh xe cũng được! Ta không muốn có quá nhiều người đi theo, như vậy rất gò bó! Hơn nữa, nơi nào trên đại lục này cũng có người của Ẩn Long các chúng ta, ngươi còn sợ ta sẽ gặp bất trắc hay sao?“
Tiểu Khuynh nghe nàng nói vậy, cũng không nói thêm điều gì nữa, lại dặn dò thêm một số chuyện, Tiểu Vân liền đứng dậy ra về. Dọc theo đường đi trở về tiểu viện của mình, trên mặt Tiểu Vân đã bớt đi một phần u sầu, lại nhiều thêm một phần hoài niệm. Có lẽ vì sắp rời đi nơi này, mặc dù biết rằng sẽ có ngày bản thân còn quay trở lại, nhưng vẫn không kiềm được cảm thấy lưu luyến. Xuân Lan đi theo bên cạnh chủ tử mình, nhìn nét buồn nhàn nhạt vương trong đôi mắt nàng, không kìm được hỏi:
„Tiểu thư, chúng ta thật sự sẽ rời đi sao?“
Tiểu Vân quay đầu nhìn, nàng cười một tiếng, thanh âm trêu chọc hỏi:
„Sao vậy? Xuân Lan không muốn rời khỏi nơi này sao? Không phải là trong lòng đã tương tư ai đó rồi nên không nỡ đấy chứ?“
Nghe nàng trêu chọc mình, hai gò má Xuân Lan bỗng chốc đỏ bừng lên như bị lửa đốt, nàng giậm chân, khẽ kêu lên:
„Tiểu thư người lại đùa em rồi! Đời này em chỉ muốn ở bên cạnh tiểu thư, không muốn gả ra ngoài đâu!“
Tâm tình Tiểu Vân đã tốt lên một chút, nàng tươi cười, ngước lên nhìn tán cây cao cao trên đầu, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, một mảnh lá cây từ từ đậu xuống trên bàn tay nàng. Nhẹ nhàng mân mê mảnh lá cây, khóe môi nàng nhẹ câu lên, thanh âm vĩnh viễn dịu dàng như vậy:
„Rời đi, đó là lưu luyến? Là đau khổ? Hay vẫn là giải thoát?“
Ta đã không muốn phải tiếp tục đắm chìm trong bi thương nữa rồi. Nếu như bước tiếp một bước là vực sâu đau khổ, hà tất gì cứ phải ép buộc bản thân mình? Nếu biết trước đã không có kết quả, cuộc tình này, ta tình nguyện là người lùi lại, là tốt cho chính ta, cũng là thành toàn cho cả hai người. Trong lòng Tiểu Vân âm thầm quyết định, nàng nhắm chặt mắt, kiên cường ngẩng đầu, trong đôi mắt phủ kín hơi nước, nhưng nước mắt lại chẳng thể chảy ra. Xuân Lan nhận ra bi thương nồng đậm bao quanh nàng, trong mắt hiện lên một chút xót xa, còn cả kiên quyết. Bất ngờ, nàng quỳ một chân xuống, thanh âm kiên định vang lên:
„Tiểu thư, Xuân Lan tình nguyện cả đời này đều đi theo tiểu thư, chỉ cần là việc tiểu thư muốn Xuân Lan làm, cho dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, Xuân Lan cũng tuyệt không chối từ!“
Tiểu Vân nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, nàng xoay người đỡ Xuân Lan dậy, trong mắt là cảm động, tươi cười dịu dàng bên môi lại càng sâu hơn:
„Cảm ơn em Xuân Lan, có thể có được một tri kỉ như em ở bên cạnh, tiểu thư là ta đây cũng đã mãn nguyện rồi!“
Có được tình cảm ấm áp như vậy tại nơi này, Tiểu Vân đã cảm thấy không còn mong muốn gì hơn nữa rồi. Còn về phần chuyện tình cảm kia, nếu như đã là đau khổ, còn không bằng bỏ quên đi, từ nay về sau, sống cuộc sống tiêu dao tự tại của riêng nàng, bầu trời kia xanh cao đến vậy, hà tất cứ phải gò bó mình làm gì?
Bên này cảnh tượng ấm áp diễn ra, nhưng chuyện của Tiểu Cẩn bên kia lại không hề được yên ả như vậy. Tiểu Khuynh ngồi lặng người nghe Hạ Liên báo lại toàn bộ, trong đôi mắt đẹp hừng hực liệt hỏa, có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Thanh âm nàng vì cố nén lại mà càng thêm âm trầm sởn tóc gáy:
„Em nói trên người Tiểu Cẩn có dấu hôn?“
Hạ Liên trong lòng lo lắng, gật đầu:
„Đúng vậy, vài ngày trước lúc tiểu thư trở lại phủ, cả người đều rã rời mệt mỏi, ăn uống cũng không được bao nhiêu, lúc tắm rửa tiểu thư đuổi hết bọn nô tì ra ngoài, một mình ngồi trong đó suốt một canh giờ. Đến lúc nô tì xông vào, tiểu thư đã ngất ở trong dục thùng...“
Mặc dù lúc ấy làn da đã bị Tiểu Cẩn kì cọ đến rách ra, nhưng Hạ Liên vẫn nhìn ra được hôn ngân trên cổ nàng. Lúc ấy nàng chỉ muốn bật khóc, nhưng vẫn cố gắng kìm lại, trong những ngày này càng tận lực chăm sóc hầu hạ Tiểu Cẩn, nhưng mắt thấy tâm tình tiểu thư nhà mình càng ngày càng không tốt, thường xuyên thất thần, khi dùng bữa cũng chẳng được bao nhiêu, nàng đã không thể tiếp tục giấu nữa rồi. Vậy nên, Hạ Liên quyết định đem mọi chuyện nói lại cho Tiểu Khuynh biết. Nghe xong chuyện này, Tiểu Khuynh tuy giận dữ nhưng cũng nhắc mình phải bình tĩnh lại, nếu làm lỡ dở chuyện sẽ không tốt, còn liên lụy đến cả phủ Thượng thư. Nhưng nàng cũng thật tò mò, rốt cuộc nam tử kia là ai? Người có thể tác động đến Tiểu Cẩn sâu như vậy thì chỉ có thể là một người, nhưng lúc này Tiểu Khuynh cũng không dám chắc chắn nam nhân kia có liên quan hay không. Chuyện này, có lẽ nàng nên trực tiếp đi hỏi Tiểu Cẩn thì sẽ rõ ràng. Cho dù trong lòng Tiểu Cẩn có ý muốn giấu, nhưng nếu như không giải quyết chuyện này, đối với Tiểu Cẩn đều không tốt. Nhìn lại sắc trời cũng không còn sớm, Tiểu Khuynh để cho Hạ Liên ra về, bản thân lại ngồi suy nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Nhưng cũng chẳng để Tiểu Khuynh suy nghĩ sâu thêm, ngay sáng hôm sau, phủ Thượng thư đã gặp phải một chấn động không nhỏ. Thánh chỉ từ trong cung tới, Tứ tiểu thư Hạ Cẩn Cẩn của phủ Hộ bộ thượng thư gả cho Ngũ vương gia đương triều làm Chính nhất phẩm Vương phi. Tin tức này chẳng khác nào là một tiếng sét đánh ngang tai mọi người. Tân Hộ bộ thượng thư mới nhậm chức được bao lâu, vậy mà đùng một cái nữ nhi nhỏ nhất đã gả cho Ngũ vương gia làm Vương phi rồi! Chuyện này trong chốc lát đã truyền ra khắp kinh thành, trở thành đề tài bàn tán nóng hổi cho mọi người!
Bên trong phủ Thượng thư, thái giám tuyên chỉ cao giọng đọc xong liền gấp cuộn thánh chỉ lại, trao vào tay Tiểu Cẩn, trong miệng không quên nói:
Tiểu Cẩn vẻ mặt chẳng chút thay đổi nhận lấy thánh chỉ, có chăng là trong mắt nhiều hơn một mạt tự giễu. Lấy một người mà mình không yêu, Hách Liên Vân Thiên, ngươi hà tất gì phải làm như vậy chứ? Tiểu Khuynh đứng phía sau nhìn bóng lưng gầy yếu mà cô độc của Tiểu Cẩn, chân mày hơi nhíu lại, đột nhiên chợt cảm thấy trong lồng ngực dội lên một chút ngột ngạt. Mới vài ngày không thấy, Tiểu Cẩn tại sao đã gầy thành như vậy rồi? Từ bao giờ, rốt cuộc là từ lúc nào, người bạn vui tươi hay cười này của nàng đã trở nên ưu sầu như vậy? Rốt cuộc là từ lúc nào các nàng đã không còn nhìn thấy nụ cười vô tư nở trên môi nàng nữa? Rốt cuộc là vì cái gì?
Tiểu Tuyết ngược lại thức thời, nàng nháy mắt ra hiệu cho Thu Cúc, lập tức Thu Cúc liền tiến lên trước, lén cầm một hầu bao nhét vào tay vị thái giám đến truyền chỉ, Tiểu Tuyết mỉm cười nói:
“Đã phiền toái công công từ xa đến đây, ở đây có chút lễ mọn, để công công uống chén rượu!”
Ước lượng sức nặng của hầu bao, vẻ mặt vị thái giám kia thoáng qua chút thưởng thức. Xem ra Thượng thư đại nhân thu được bốn người nghĩa nữ này đều không tệ, không chỉ tài sắc hơn người mà cũng rất thức thời. Lại nói thêm vài lời hoa mĩ nữa, vị thái giám kia cũng trở về. Nhìn sắc mặt Tiểu Cẩn hoàn toàn bình thản, nhưng ba người Tiểu Khuynh đều rõ ràng, Tiểu Cẩn chẳng hề có chút vui vẻ gì với mối hôn sự từ trên trời rơi xuống này. Tiểu Tuyết và Tiểu Vân đều không biết nguyên nhân phía sau, hai người chỉ cảm thấy khó hiểu: Tiểu Cẩn không phải thích Ngũ vương gia hay sao, nhưng tại sao nhìn vẻ mặt nàng lại không hề có chút vui vẻ nào vậy? Tiểu Khuynh biết hai người họ đang thắc mắc điều gì, nhưng nàng cũng không định giải thích cho bọn họ hiểu, chuyện này, vẫn nên để nàng cùng Tiểu Cẩn giải quyết đi. Chuyện tình cảm, có đôi khi quá nhiều người cùng nhúng tay vào đều sẽ không tốt.
Tiểu Cẩn không nói một lời nào từ đầu đến cuối, trên tay nàng nắm chặt thánh chỉ, cũng không định nói gì với ba người bằng hữu, quay người định đi về phòng. Nhưng vừa mới bước được hai bước, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, trời đất quay cuồng vòng vòng, Tiểu Cẩn ngã xuống đất ngất đi. Mọi người trong phủ đều phát hoảng, vội vàng đỡ nàng về phòng. Tiểu Tuyết xem xét mạch đập của nàng một chút, cẩn thận dém lại chăn cho nàng xong mới đứng dậy đi ra phòng ngoài. Ở bên ngoài, cả Tiểu Vân và Tiểu Khuynh đều sốt ruột đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy Tiểu Tuyết đi ra, hai người đã vội đứng dậy đi đến gần. Tiểu Tuyết nhìn hai người khẽ lắc đầu ý bảo không có chuyện gì, nàng đi đến trước bàn tròn ngồi xuống, vừa rót trà vừa nói:
“Không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể suy nhược, dinh dưỡng không đầy đủ thôi. Chờ ta kê cho nàng chút thuốc, qua vài ngày là ổn thôi!”
Hai người Tiểu Khuynh nghe vậy cũng không hỏi thêm, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Tiểu Vân vẫn còn thắc mắc:
“Rốt cuộc Tiểu Cẩn bị sao vậy? Không phải nàng ấy thích Ngũ vương gia hay sao? Được gả cho hắn, ta nghĩ nàng ấy sẽ phải vui lắm chứ?”
Trong lòng Tiểu Tuyết cũng có cùng nghi vấn như vậy, nàng hơi liếc mắt sang Tiểu Khuynh, lại chỉ thấy nàng im lặng nhấp trà, hàng mi dài cụp xuống che khuất ánh mắt, không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì. Ba người đều ngồi trầm tư, trong lòng ai cũng tồn tại một nút thắt, nhưng lại không tài nào gỡ ra được.
Đến buổi chiều, Tiểu Cẩn mới tỉnh dậy, Hạ Liên liền bưng vào cho nàng một bát cháo. Tiểu Cẩn không nhìn bát cháo trên tay Hạ Liên, nàng chỉ lắc nhẹ đầu, phất phất tay ý bảo không muốn ăn. Lúc này nàng thật sự không có bất kì khẩu vị gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài thật dài, tốt nhất là không cần phải đối mặt với tất cả chuyện này nữa. Lúc này Tiểu Khuynh bước vào, nàng nhìn Hạ Liên hai mắt đỏ hoe tay bưng bát cháo, lại nhìn Tiểu Cẩn nằm trên giường, phất tay để Hạ Liên đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiểu Khuynh bước đến bên giường, tùy ý hỏi:
“Sao vậy? Không có khẩu vị?”
Tiểu Cẩn không mở mắt, giọng mũi đặc nghẹt:
“Ừ!”
Tiểu Khuynh ngồi xuống mép giường, thoải mái tựa người vào cột trụ giường, một chân nhấc lên đặt trên nệm giường, giống như lúc trước khi nàng đến phòng trọ nhỏ của Tiểu Cẩn vẫn ngồi như vậy. Một khoảng thời gian thật dài trôi qua, cả hai người đều không lên tiếng, không khí có chút đè nén. Hồi lâu sau, Tiểu Khuynh mới thở dài, mở miệng:
“Không có gì để nói với ta sao?”
Tiểu Cẩn vẫn nhắm mắt như cũ, không đáp mà hỏi lại:
Tiểu Khuynh gối đầu lên cánh tay, thanh âm vừa nhỏ vừa mơ hồ truyền ra:
“Ừm!”
“Vậy ngươi biết, cảm giác bị bỏ rơi là như nào không?”
Tiểu Khuynh chỉ nhìn nàng, mím môi không lên tiếng.
“Ngày đó tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn, ta đã rất kinh ngạc, bởi ta không ngờ hai người chúng ta lại đi đến bước đường này”- Tiểu Cẩn mím mím môi, trong đôi mắt dần dâng lên một tầng sương mù - “Ta mới chỉ rời đi một lúc, nhưng đến khi quay lại, hắn đã đi rồi! Ngay từ đầu ta vẫn luôn chỉ có một mình, vẫn luôn tự mình đa tình, vốn ta còn có chút mong đợi.... nếu như hắn biết là ta, liệu hắn có thể dành cho ta một chút tình cảm hay không....”
Trong đôi mắt Tiểu Cẩn đã óng ánh nước:
“Lần đầu tiên trong đời ta có suy nghĩ hèn mọn như vậy... lúc nào cũng chỉ hy vọng có thể hắn sẽ quay đầu lại nhìn ta... lúc nào cũng hy vọng sẽ có ngày cố gắng của bản thân sẽ đổi lại được tình yêu của hắn... Nhưng không, không có gì cả.... ngay từ đầu ta đã không có gì cả.... Ngay từ đầu.... đã như vậy rồi...”
Thanh âm nàng nghẹn ngào đau thương, mang theo vô vàn ủy khuất cùng khổ sở, Tiểu Khuynh nghe mà cũng có chút không chịu được:
“Tiểu Cẩn, đừng tự kiềm nén nữa, nếu muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa đi!”
Tiểu Cẩn cắn chặt răng lắc đầu. Không, nàng không muốn khóc, nàng không muốn rơi một giọt nước mắt nào vì nam nhân vô tình kia nữa. Vì cái gì hắn lại luôn đối xử với nàng như vậy? Nếu như hắn đã yêu Hướng Ân Nhu, tại sao lại còn muốn cưới nàng? Không lẽ hắn muốn sau này nàng đều phải nhìn cảnh hắn và Hướng Ân Nhu ân ái hay sao? Hách Liên Vân Thiên, tại sao ngươi lại có thể tàn nhẫn như vậy?
“Ngươi đừng cố chấp như vậy được hay không?” Thanh âm giận dữ của Tiểu Khuynh truyền đến khiến Tiểu Cẩn giật mình, nàng ngước ánh mắt ngập đầy nước nhìn Tiểu Khuynh, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt ra lời. Bộ dạng Tiểu Khuynh giận dữ như vậy, quả thực khiến nàng sững sờ rồi. Tiểu Khuynh gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Yêu một người không phải là sai, ngay từ đầu ngươi đã không hề sai, cũng chưa bao giờ hèn mọn, Tiểu Cẩn! Tình yêu chẳng phải tội lỗi gì, ngươi cần gì phải tự đày đọa bản thân mình như vậy chứ? Ngươi không hề chỉ có một mình, ngươi còn có ta, còn có Tiểu Tuyết, Tiểu Vân. Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước chúng ta đã từng nói gì với nhau rồi sao?”
Nhìn đôi mắt mở to ngỡ ngàng của Tiểu Cẩn, Tiểu Khuynh thở dài, có chút xót xa:
“Đừng tự kìm nén mình nữa, Tiểu Cẩn! Tất cả chúng ta, đều không hy vọng ngươi biến thành như vậy... Xin ngươi đó, Tiểu Cẩn, đừng tự làm mình phải khổ sở nữa, được không?”
Tiểu Cẩn ngước nhìn lên đỉnh giường, nhìn chăm chăm vào đó không chớp mắt, trong đôi tròng mắt đen nhánh kia ngập đầy nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống, Tiểu Cẩn cắn răng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào:
“Chỉ lần này thôi, cho ta buông thả chỉ lần này thôi, được không Tiểu Khuynh?”
Tiểu Khuynh nhắm mắt lại, khẽ thở dài. Nước mắt Tiểu Cẩn không kìm được lăn dài, nàng cắn mạnh vào cánh tay, cả người run nhẹ, tiếng nức nở kìm nén vang lên ngắt quãng, khổ sở khiến lòng người cũng phải tê tái. Tiểu Khuynh gục đầu vào cánh tay, im lặng ngồi ở cuối giường. Trong phòng, từ lâu đã không còn tiếng động gì, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của nữ tử truyền ra ngoài, mệt mỏi, thương tâm...
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng ngủ của Hiên Viên Tình Nhi bị nàng một cước đạp mở toang, hai mắt nàng ta đỏ sậm xông vào trong phòng. Minh Tuyết Liên một thân y phục màu đỏ diêm dúa lẳng lơ ngồi trên tháp mĩ nhân, trên tay cầm ly trà sứ men xanh hảo hạng, tự mình nhấm nháp thưởng thức. Hiên Viên Tình Nhi nhìn nàng ta như vậy, oán hận trong lòng lại bộc phát, nàng bước vài bước đến trước mặt Minh Tuyết Liên, hai tay nắm chặt cổ áo nàng ta, gằn từng tiếng:
“Ngươi gạt ta?”
Minh Tuyết Liên không có chút nào hốt hoảng, nàng ta tao nhã đặt chén trà xuống bàn, lúc này mới ngước lên nhìn vào đôi mắt hằn đầy tia máu của Hiên Viên Tình Nhi, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:
“Lừa ngươi? Ta lừa ngươi lúc nào?”
Hiên Viên Tình Nhi giận dữ quát lên:
“Ngươi đã lừa ta! Ngươi đã không hề nói, Hắc phu nhân đó là tình độc! Ngươi là cố ý muốn hãm hại Phách Thiên ca ca!”
Nghe được những lời này, Minh Tuyết Liên đột nhiên cười lớn:
“Ha ha, xem ra ngươi cũng không phải quá ngu dốt, có thể nhanh như vậy đã phát giác ra...”
“Ngươi!” Hai mắt Hiên Viên Tình Nhi không thể tin mà trừng lớn.
“Ta chính là cố ý đó thì sao? Cả Nhan Tử Khuynh và Hách Liên Phách Thiên đều là kẻ thù ta thống hận nhất, ta không chỉ muốn bọn chúng phải chịu đau khổ khắc cốt ghi tâm, ta còn muốn huỷ hoại bọn chúng! Triệt để huỷ hoại!” Trong mắt Minh Tuyết Liên hiện lên oán hận sâu sắc, sự tàn nhẫn âm hiểm quét qua nơi đáy mắt khiến người ta phát run, nàng ta cười lạnh “Ngươi có biết cách tốt nhất để huỷ hoại một người từ từ và đau đớn là gì không? Chính là khiến nàng ta phải nhìn người mình yêu nhất vì mình mà tổn thương, vì mình mà trở thành phế nhân, vì mình mà chết! Cho dù Nhan Tử Khuynh không chết thì thế nào? Hách Liên Phách Thiên cũng đã phải vì nàng ta mà trả giá, vì nàng ta mà trở thành phế nhân! Ngươi nói xem, nếu như lúc này ta mà ra tay giết chết Hách Liên Phách Thiên, liệu Nhan Tử Khuynh có vì thế mà phát điên không?”
Hiên Viên Tình Nhi trừng lớn hai tròng mắt, trái tim trong ngực không ngừng nhảy loạn, hơi thở nàng ta dồn dập, gương mặt rất nhanh tím tái. Nàng ta vươn ngón trỏ run run chỉ vào Minh Tuyết Liên, một tay gắt gao ôm ngực, cắn răng gằn từng chữ:
“Là ngươi hại Phách Thiên ca ca... là ngươi hại huynh ấy... ngươi là ma quỷ... đồ ma quỷ...”
Minh Tuyết Liên bất chợt ngửa đầu cười lớn, tiếng cười nàng ta âm lệ lãnh huyết, khi nàng ta cúi xuống, khuôn mặt xinh đẹp kia âm u tà ác, tựa như ma quỷ chốn địa ngục, môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt ra:
“Ta là ma quỷ sao? Ha ha, nói hay lắm, ta chính là ma quỷ đó thì sao? Bây giờ ngươi mới nhận ra, có phải là quá muộn hay không?”
Cả người Hiên Viên Tình Nhi tê liệt ngã xuống, căn bệnh lại tái phát hành hạ nàng ta, không thốt được lời nào, chỉ có thể giương ánh mắt trừng trừng đầy căm phẫn oán hận nhìn nữ tử rắn rết đang đứng trước mặt. Khóe môi Minh Tuyết Liên câu lên mị hoặc, nàng ta vuốt cằm, dùng tư thế cao ngạo nhìn xuống Hiên Viên Tình Nhi, ngoan độc nói:
“Đừng trách ta ác độc, có trách thì nên trách chính bản thân ngươi ngu dốt! Thứ không phải của ngươi, cho dù ngươi có muốn đi nữa cũng sẽ vĩnh viễn không đoạt được đâu!”
Liếc mắt khinh miệt nhìn Hiên Viên Tình Nhi trên đất, Minh Tuyết Liên hất vạt áo bước ra cửa, vô thanh vô thức mà rời đi. Trong phòng, Hiên Viên Tình Nhi nằm trên mặt đất, đôi môi bị nàng ta cắn nát vô cùng thê thảm, từ miệng chảy ra một dòng máu tươi, nước mắt, yên lặng lăn dài trên gò má, rơi xuống nền đất tạo thành những vệt dài....
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 100
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đưa Tiểu Khuynh về phòng, Tiểu Tuyết cẩn thận để nàng ngồi ở trên giường, lại phân phó Đông Mai đi chuẩn bị nước để nàng tắm rửa. Cả người Tiểu Khuynh mệt mỏi tựa vào thành giường, đầu cúi xuống, mái tóc màu ngân bạch dài lòa xòa phủ xuống gò má, có một vẻ gì đó ủ rũ chán chường, giống như rối gỗ đã mất hết sức sống. Tiểu Tuyết cầm tay nàng, da thịt lạnh ngắt khiến nàng hơi rùng mình:
„Tiểu Khuynh, ngươi muốn ăn chút gì không? Để ta bảo Đông Mai chuẩn bị chút cháo cho ngươi nhé, cả ngày hôm nay ngươi đã không ăn gì rồi...“
„Ngươi không thể để bản thân mình gục ngã được Tiểu Khuynh, ngươi đâu phải chỉ có một mình! Hách Liên vương gia.... hắn còn đang chờ ngươi, ngươi nỡ nào để cho hắn thất vọng!“
Tia sáng đau thương chợt xẹt qua đôi mắt nàng, bàn tay Tiểu Khuynh dần dần siết chặt lại. Đã qua một ngày rồi, nhưng chuyện chữa trị của Hách Liên Phách Thiên vẫn chưa kết thúc, Tiểu Tuyết luôn nói nàng phải cố gắng chờ đợi, nhưng nàng một giây cũng không muốn chờ. Hắn vì nàng mà thành ra như vậy, chỉ cần chưa nhìn thấy hắn khỏe mạnh đứng trước mặt nàng, Tiểu Khuynh không tài nào ép mình bình tĩnh được. Nàng chỉ sợ, nếu hắn thật sự có chuyện gì, nàng sợ mình sẽ phát điên mất. Còn có những kẻ kia nữa, tốt nhất đừng để nàng tra ra được là ai làm chuyện này, nếu không, nàng nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không được toàn thây.
Sau khi để Đông Mai giúp đỡ Tiểu Khuynh tắm rửa, đợi đến khi nàng ấy đã ngủ rồi, Tiểu Tuyết mới ra khỏi phòng. Nàng chán nản tựa người vào cột, sâu kín thở ra một hơi. Rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt, như thế nào lại biến thành cục diện như vậy chứ. Xem ra, kẻ thù của Tiểu Khuynh và Tam vương gia rất nhiều, mà thực lực đều không hề bình thường. Nhưng chí ít thì, lúc này trong người Tiểu Khuynh đã không còn quá nhiều dư độc rồi, ngoại trừ Huyết nhân tâm kia... Tròng mắt Tiểu Tuyết toát ra ánh sáng lạnh. Phải làm sao thì mới tẩy hết được dư độc quái ác kia ra khỏi người Tiểu Khuynh đây? Để nó tồn tại trong người nàng ngày nào, ngày ấy các nàng còn chưa thể yên tâm được. Mà cơn bão này, vẫn chưa tan được đâu...
Căn phòng trong viện Tam vương gia vẫn sáng đèn, người trong phòng vẫn bận rộn không ngơi tay. Vì để tránh chuyện Tam vương gia bị thương truyền ra khỏi, tất cả nha hoàn nô bộc đều bị đuổi ra ngoài, còn ở trong này đều là tâm phúc của Tam vương gia và Tứ vương gia. Quái Độc Tiên một thân áo vải thô, râu tóc đều túm ngược lên trên, mồ hôi toát ra ướt đẫm gương mặt già nua, đôi tay thoăn thoắt không ngừng chữa trị. Trên giường, Tam vương gia toàn thân xích lõa, gương mặt trắng bệch như xác chết, từ cổ trở xuống cắm đầy ngân châm dày đặc. Đã qua một ngày rồi, nhưng Tam vương gia vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ tỉnh lại. Điều này làm cho đám người Tiểu Tuyết và Hách Liên Chấn Thiên vô cùng lo lắng. Hách Liên Chấn Thiên một ngày này đều túc trực trong phòng, chỉ cần là chuyện cần giúp, ngay cả bưng nước hắn cũng làm, bộ triều phục đã có chút nhăn nhúm, gương mặt hốc hác lo lắng. Lúc Tiểu Tuyết bước vào phòng, đầu tiên là liếc qua hắn, nhìn bộ dạng hắn như vậy, trong lòng nàng lại xót xa. Nhẹ nhàng kéo hắn đến một góc phòng, nàng rút khăn tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán, thở dài:
„Chàng cũng nghỉ ngơi chút đi, ở đây có ta và sư phụ rồi, đừng lo lắng!“
Lúc nàng đang định quay đi, cánh tay chợt bị người kéo lại. Gương mặt tuấn dật của hắn có chút quẫn bách, mãi một lúc lâu sau hắn mới ấp úng:
„Nàng đừng sang đó... Tam ca, huynh ấy đều không có mặc đồ...“
Tiểu Tuyết hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cơ ngực của Hách Liên Phách Thiên, thần sắc trên mặt có chút không được tự nhiên, ngẫm nghĩ rồi nói:
„Vậy ta ngồi đây với chàng!“
Vần vò cả một ngày, Tiểu Tuyết cũng có chút mệt mỏi. Nàng dựa vào vai Hách Liên Chấn Thiên, khẽ hỏi:
„Vẫn như vậy sao?“
Cánh tay Hách Liên Chấn Thiên vòng qua ôm lấy vai nàng, một tay xoa nhẹ gò má nàng, thanh âm có bất đắc dĩ cùng lo lắng:
„Ừ, cũng đã qua một ngày rồi, nhưng Tam ca vẫn chưa tỉnh lại, ta đã thông tri cho Đại ca và Nhị ca rồi, hai người họ sẽ giúp ngăn cản tin tức truyền ra!“
Cái này thì nàng biết. Hách Liên Phách Thiên là Chiến thần của Hách Liên quốc, có hắn trấn thủ biên quan mới có thể đè ép các quốc gia khác có ý định đánh cướp. Nếu như tin tức Chiến thần vương bị trọng thương truyền ra, chắc chắn một hồi binh biến sẽ nổi lên, các quốc gia nhỏ hơn thì không nói, nhưng Đông Liêu và Bắc Hãn có khả năng sẽ lợi dụng cơ hội này mà phát động chiến tranh.
Càng nghĩ lại càng thấy mệt mỏi, Tiểu Tuyết dụi đầu vào ngực Hách Liên Chấn Thiên, nhắm mắt lại. Hắn nhìn vẻ mặt chán chường của nàng, nhẹ giọng hỏi:
„Mệt sao?“
Tiểu Tuyết không đáp, nàng chỉ khẽ gật đầu. Cả ngày hôm nay đều không được lơi lỏng chút nào, thần kinh bị kéo căng tới mức chỉ cần một chút tác động nữa thôi là tùy thời có thể đứt. Giờ phút này nàng rất mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi. Hách Liên Chấn Thiên cẩn thận chỉnh lại tư thế cho nàng, để nàng thoải mái tựa vào ngực hắn, bàn tay dịu dàng vuốt tóc nàng, khẽ nói:
„Nàng nghỉ ngơi một chút đi, ở chỗ này có ta và sư phụ nàng rồi, không cần phải quá lo lắng nữa!“
Tiểu Tuyết gật đầu, thả lỏng người dựa vào ngực hắn, vòng tay ôm lấy cơ thể quen thuộc, quanh chóp mũi vương vấn mùi hương trên người hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ hồ, nàng chợt nhớ ra vẫn chưa thông báo cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân, nhưng chợt nghĩ tới bên người họ còn có Hạ Liên và Xuân Lan, nếu như có chuyện, hai nha hoàn đó có đủ khả năng để chống đỡ. Nghĩ như vậy, nàng có chút yên tâm nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt yêu thương dần dần ngủ say, trong mắt Hách Liên Chấn Thiên hiện lên chút xót xa. Hắn cẩn thận gạt sợi tóc rơi trên trán nàng, cánh tay lại chặt hơn một chút, ôm trọn cả người nàng vào lòng. Trong nội tâm là một mảnh yên bình, hoàn toàn buông lỏng. Ánh mắt Quái Độc Tiên hơi liếc qua hai người, ông rất nhanh quay đi, bên môi khẽ nở nụ cười nghiền ngẫm.
Lại nói Tiểu Cẩn lê thân xác mệt mỏi trở về phủ Thượng thư, Hạ Liên đã lo đến ruột gan đều muốn lộn lên, hai mắt đỏ hồng đứng ở cửa phủ, vừa nhác thấy bóng tiểu thư nhà mình liền không chút do dự lao tới, nhào vào ngực nàng khóc lớn một trận.
„Ai, ai, Hạ Liên, em ồn ào thật đó, người ta không biết còn tưởng tiểu thư nhà em vừa bị làm sao chứ?“
Hạ Liên không quan tâm đến Tiểu Cẩn nói gì, chỉ chăm chăm ôm chặt nàng gào khóc. Phải biết cả ngày hôm nay nàng ấy đã lo lắng đến đứng ngồi không yên, cơm ăn vào cũng phải phun ra, chỉ hận không thể xới tung cả Nhâm thành này lên để tìm tiểu thư nhà nàng. Tiểu Cẩn cũng biết tài khóc của nha hoàn nhà mình cực kì siêu cấp, vậy nên nàng chỉ đành thở dài, mềm giọng dụ dỗ:
„Được rồi, Hạ Liên cô nương, tiểu thư của cô cũng đã bình an không mất miếng thịt nào mà quay về đây rồi, cô không định để ta về phòng thay đồ tắm rửa à? Cũng đã một ngày trời ta không được miếng gì vào bụng rồi, còn tiếp tục là sẽ ngất đấy!“
Vừa nghe đến câu một ngày không ăn cái gì của Tiểu Cẩn, gương mặt Hạ Liên đã thất sắc, nàng vội vàng lau nước mắt, kéo cánh tay Tiểu Cẩn hấp tấp nói:
„Tiểu thư sao không nói sớm! Nào, nào, để em sai người chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư!“
Nàng vừa nói vừa kéo thẳng Tiểu Cẩn về tiểu viện, sau một loạt động tác, đã có người bưng cả một bàn đồ ăn lên. Trong lúc đợi Tiểu Cẩn dùng bữa, Hạ Liên lại phân phó người chuẩn bị nước tắm. Nhìn cả một bàn đồ ăn phong phú trước mắt, lần đầu tiên trong đời Tiểu Cẩn không có khẩu vị thưởng thức. Nàng chỉ cảm thấy trong dạ dày xôn xao cuộn lên, cảm giác toàn thân bải hoải rã rời, hơn nữa từ eo trở xuống vẫn còn chưa hết nhức mỏi, càng nhắc nhở cho nàng nhớ bản thân mình đã phải trải qua những gì. Oán hận, thất vọng, mệt mỏi, Tiểu Cẩn miễn cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo, ăn qua loa vài miếng đồ ăn để tránh Hạ Liên phát hiện ra điều gì, sau đó liền để đũa xuống. Hạ Liên thấy chủ tử mình đã ăn xong, vốn cũng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tiểu Cẩn, nàng đành nuốt tất cả nghi vấn xuống bụng. Đến lúc tắm rửa, Tiểu Cẩn đuổi hết người trong phòng ra ngoài, ngay cả Hạ Liên cũng vậy, bản thân thì đi ra sau tấm bình phong, từ từ cởi y phục xuống. Da thịt trắng trẻo lộ ra ngoài, khắp nơi in đậm dấu hôn ngân lớn nhỏ, khiến người không nỡ nhìn. Từ từ đắm mình trong làn nước, Tiểu Cẩn nhắm mắt lại. Từ lúc đi đến nơi này đã được mấy năm, có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chính nàng cũng không nhớ được. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, bản thân lại yêu thương người nam nhân kia. Dẫu biết lời nói của nam nhân không đáng tin, dẫu biết hắn chẳng hề có tình cảm gì với mình, nhưng không hiểu sao nàng lại vẫn cố chấp đắm chìm trong hư cảnh bản thân tự tạo ra, không hiểu sao vẫn chẳng thể bức mình quên đi người nam nhân kia. Để rồi đến tận lúc này, tâm đã mất, thân thể cũng trao đi, nhưng thế thì đã sao? Có chăng là tự bản thân thấy mình quan trọng, nhưng đối với hắn, có lẽ nàng cũng chỉ như bao nhiêu nữ tử khác, chỉ như một cơn gió lướt qua cuộc đời hắn, kết thúc rồi liền chẳng để lại chút dấu vết. Phải chăng là cho dù nàng có cố gắng thế nào, trái tim hắn vẫn sẽ không dao động? Nếu như vậy, nàng cần gì phải tự mình rước nhục đây? Mở mắt ra, nhìn những dấu vết lớn nhỏ trên người, tròng mắt nàng thoáng qua một tia chán ghét tàn nhẫn. Tiểu Cẩn cắn răng, dùng khăn ra sức chà lau thân thể mình. Nếu như đã phải cắt đứt, thì nàng cũng không mong muốn trên người mình có bất kì dấu vết gì thuộc về người kia nữa. Chỉ cần cắt đứt tất cả, rồi mọi thứ sẽ trở lại vạch xuất phát ban đầu!
Đợi đến lúc Hạ Liên xông vào, Tiểu Cẩn đã ngất đi. Làn da bị nàng chà xát đến đỏ ửng, máu tướm ra, từng tia máu lượn lờ quanh quẩn, nhuộm lên mặt nước màu đỏ nhàn nhạt. Cẩn thận dùng khăn bao bọc lấy người nàng, Hạ Liên nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Sau khi đã bôi thuốc, Hạ Liên mặc lại quần áo cho Tiểu Cẩn, sau đó đóng cửa lui ra ngoài. Chuyện này, cần phải báo cho Đại tiểu thư biết.
Bên kia trong thư phòng Ngũ vương phủ, Hách Liên Vân Thiên cả người mệt mỏi nằm trên giường. Hắn vẫn còn rõ ràng, là đêm qua hắn đưa Tiểu Cẩn đi, nhưng tại sao khi thức dậy lại trở thành Hướng Ân Nhu? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Càng nghĩ càng thấy loạn, Hách Liên Vân Thiên tựa người vào gối đệm, thở dài ảo não. Lúc này, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vô Ảnh lập tức xuất hiện. Thanh âm Hách Liên Vân Thiên khàn khàn:
„Tra được chưa?“
Vô Ảnh khom lưng, đáp:
„Bẩm Vương gia, người là do thế lực phe cánh Thừa tướng phái tới, đã tiêu diệt sạch sẽ!“
Hách Liên Vân Thiên chỉ đơn giản gật đầu, lại hỏi:
„Bên phủ Thượng thư thế nào?“
Vô Ảnh cúi mình, có chút do dự bẩm báo:
„Tứ tiểu thư lúc gần nhập nhoạng mới trở về, lúc tối còn nhốt mình trong phòng, nghe nói, hình như Tứ tiểu thư... bị thương...“
Vừa nghe vậy, Hách Liên Vân Thiên đã từ trên giường ngồi bật dậy. Cử động nhất thời này làm động đến vết thương, máu rất nhanh đã thấm ra, nhưng Hách Liên Vân Thiên chỉ cắn răng chịu đựng, run giọng hỏi:
„Nàng làm sao?“
Ngay lúc Vô Ảnh định trả lời, từ bên ngoài chợt vang lên thanh âm yếu nhược của Hướng Ân Nhu:
„Vân Thiên....“
Vô Ảnh thức thời đứng lui sang một bên, nhường chỗ cho Hướng Ân Nhu đi vào, trên tay nàng ta còn bưng một bát thuốc nóng hổi. Hách Liên Vân Thiên thấy nàng đi vào, thu lại thần sắc lo lắng trong mắt, hỏi:
„Sao nàng lại đến đây?“
Hướng Ân Nhu mỉm cười bước đến gần hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng:
„Ta vừa sắc ít thuốc bổ cho chàng, muốn nhân lúc nóng đem đến để chàng uống!“
Đỡ bát thuốc từ trên tay nàng ta, Hách Liên Vân Thiên cố gắng mỉm cười, dịu dàng nói:
„Cũng đã khuya rồi, nàng thân thể yếu nhược cũng nên về nghỉ sớm đi!“
Mặc dù không muốn quay về, nhưng Hướng Ân Nhu vẫn đành phải cắn răng, nhu thuận vâng một tiếng, thân thể yếu ớt bước ra cửa. Nhìn bóng lưng yếu nhợt của nàng ta, trong mắt Hách Liên Vân Thiên hiện lên chút rối rắm. Mặc dù không muốn tin, nhưng Hách Liên Vân Thiên lại không thể tìm ra được sơ hở nào chứng minh người nữ tử đêm qua không phải Hướng Ân Nhu. Nếu như là trước đây, hắn có thể không chút do dự mà cưới Hướng Ân Nhu vào phủ, nhưng bây giờ lại không giống vậy. Tình cảm thuở ban đầu kia lúc trước có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, thời điểm Hướng Ân Nhu rời bỏ hắn, không lúc nào hắn không nghĩ tới nàng, thậm chí từ đó căm ghét nữ nhân, bởi vì hắn cảm thấy không ai có thể thay thế vị trí Hướng Ân Nhu trong lòng hắn, cho dù không ngừng lưu luyến chỗ bụi hoa, nhưng cũng chỉ là thuận tiện gặp dịp thì chơi. Nhưng không biết được từ bao giờ, hình bóng Hướng Ân Nhu đã không còn thường xuyên xuất hiện trong tâm trí hắn nữa, tất cả những hình ảnh về nàng càng ngày càng mờ nhạt, ngược lại gương mặt của một nữ tử khác lại vô thanh vô thức mà đi vào, dần dà chiếm lấy toàn bộ tiềm thức của hắn. Nàng tinh quái, nàng nghịch ngợm, nàng tươi cười, nàng tức giận, từng biểu cảm vui buồn của nàng, từng cái nhăn mày hay nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời của nàng khiến hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ đến. Thế giới của nàng tươi đẹp như vậy, trong sáng như vậy khiến hắn khao khát. Có lẽ đã từng giãy dụa, từng mơ hồ, từng rối rắm không biết đâu là người mà hắn yêu, là Hướng Ân Nhu hay là Vân Cẩn Cẩn, nhưng sau đêm qua, không, là ngay từ trước đó, hắn rốt cuộc đã có thể thông suốt. Có thể trước đây hắn đã từng yêu Hướng Ân Nhu, nhưng tình cảm đó đến lúc này, tất cả đều đã hóa thành hai chữ “đã từng”, bây giờ đây, người con gái hắn muốn toàn tâm toàn ý yêu thương, người con gái hắn nguyện dùng cả cuộc đời bảo vệ, người con gái sau này sẽ cùng hắn đi hết chặng đường còn lại của cuộc đời mà hắn hy vọng, lại chính là Vân Cẩn Cẩn. Hắn có thể không dành tình cảm duy nhất đó cho Hướng Ân Nhu, nhưng hắn sẽ tìm cách bù đắp cho nàng. Hắn có thể cho nàng ta tất thảy, chỉ từ trái tim này... Bởi vì nơi đó, đã vĩnh viễn chỉ có thể vì người con gái kia mà đập...
Đêm, trong phủ đã tắt bớt đèn, Tiểu Cẩn từ trong giấc ngủ chập chờn chợt bừng tỉnh dậy. Ngước mắt lên, từ bao giờ bên giường nàng đã xuất hiện một đạo thân ảnh. Hốt hoảng muốn la lên, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã vươn ra bịt miệng nàng, trong bóng tối vang lên một âm thanh quen thuộc:
„Tiểu Cẩn, là ta...“
Vừa nghe đến giọng nói này, nội tâm Tiểu Cẩn đã bang bang nhảy lên, nàng không chút do dự hất cái tay kia ra, xoay người chộp lấy thanh chủy thủ để dưới gối, trong bóng tối trừng trừng nhìn hắn đầy phòng bị. Thanh âm Hách Liên Vân Thiên tràn đầy bất đắc dĩ:
„Ta sẽ không hại nàng!“
Tiểu Cẩn nhìn không thấy vẻ mặt hắn, nàng cười lạnh:
„Ta không cần biết ngươi có hại ta hay không, nửa đêm nửa hôm ngươi đột nhập vào phòng ta làm cái gì?“
„Bị thương hay không bị thương thì liên quan gì tới ngươi! Lúc này ta cho ngươi một cơ hội, ngươi mau cút khỏi đây, nếu không ta sẽ không khách khí!“
Hách Liên Vân Thiên nhìn nàng thật lâu, đột nhiên hắn mỉm cười, giọng nói có chút vô lại:
„Nếu như ta không rời khỏi thì sao? Nàng sẽ làm gì? Động thủ với ta sao?“
Tiểu Cẩn nhếch môi, hỏi ngược lại:
„Thì sao?“
Hách Liên Vân Thiên bất chợt cười vang, tiếng cười của hắn tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Tiểu Cẩn giật mình. Hồi lâu sau, trong bóng tối vang lên thanh âm có chút trêu chọc của hắn:
„Nàng có bản lĩnh đó sao?“
Tiểu Cẩn đề phòng nhìn hắn, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, cười lạnh nói:
„Đúng thật là ta không có bản lĩnh đó, nhưng lúc này lại khác. Nếu như ngươi hoàn toàn bình thường, ta chắc chắn sẽ không giành phần thắng, nhưng lúc này lại khác, vết thương kia của ngươi làm sao đã hoàn toàn khỏi hẳn? Bất lợi lớn như vậy, không nghi ngờ gì lại chính là trợ lực lớn giúp ta rồi....“
Trong bóng đêm đôi con ngươi của Hách Liên Vân Thiên chợt lóe sáng, Tiểu Cẩn không nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này, nàng chỉ tâm niệm, nếu như Hách Liên Vân Thiên có bất kì động thái gì, nàng sẽ không do dự mà xiên chết hắn! Nhưng đợi hồi lâu mà Hách Liên Vân Thiên chẳng có thêm một động tác gì, hắn chỉ thật sâu nhìn nàng, rồi bất chợt hắn thở dài, thanh âm dịu dàng nói:
„Nàng nghỉ ngơi sớm đi!“
Sau đó liền ly khai. Ở trong phòng chỉ còn lại Tiểu Cẩn, nàng thẫn người ngồi thụp xuống, cả người không ngừng run rẩy. Nước mắt lộp bộp rơi xuống, Tiểu Cẩn co người lại, lẳng lặng khóc...
Cẩn thận dém chăn cho người đang nằm trên giường xong, Xuân Lan mới nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Thở dài một hơi, Xuân Lan nhìn về một phương hướng vô định nào đó, trong lòng không kiềm được cảm thấy bi ai cho một vài người nào đó. Rõ ràng là yêu nhau đến vậy, chân tình sâu nặng đến vậy, tại sao cứ hết lần này tới lần khác phải khiến đối phương tổn thương chứ?
Bên trong phòng, đôi mắt Tiểu Vân vẫn luôn nhắm chặt, nơi khóe mắt có dòng lệ lặng lẽ trượt xuống, biến mất sau lớp tóc đen dài. Kết thúc thôi, nàng đã quá mệt mỏi rồi. Hách Liên Ngạo Thiên, có lẽ gặp nhau tại nơi này là do ông trời sắp đặt, có trách, cũng chỉ có thể trách chúng ta có duyên mà vô phận. Từ nay về sau, giữa chúng ta sẽ không còn bất kì mối liên hệ gì nữa. Chỉ hy vọng, sẽ không còn bất cứ tổn thương nào nữa, trái tim con người, một khi đã tan vỡ, sẽ rất khó để hồi phục lại....
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, Tiểu Khuynh chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, giống như sắp nứt ra đến nơi. Cố gắng gượng người dậy, nàng xuống giường, đi đến bàn rót một ly trà để giúp bản thân tỉnh táo lại. Nhìn bên ngoài trời vẫn tối đen, đầu óc Tiểu Khuynh có chút mụ mị. Giờ đã là lúc nào rồi? Hướng bên ngoài cửa gọi vài tiếng, kì lạ là không có ai đáp lời nàng. Tiểu Khuynh khoác thêm một kiện áo choàng, đẩy cửa bước ra ngoài. Trời về đêm có chút lạnh, những bồn hoa trước cửa thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. Gió đêm thổi vào mặt, nàng khép chặt vạt áo choàng, hướng phòng ở tiểu viện Hách Liên Phách Thiên mà đi. Trong căn phòng vẫn sáng đèn, Tiểu Khuynh đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu mới nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra. Trong phòng không có một ai, cả Quái Độc Tiên hay Tiểu Tuyết đều không có ở đây. Nàng không lo sẽ có người đến gây bất lợi cho Hách Liên Phách Thiên lúc này, bởi vì xung quanh tiểu viện này nhìn như không có ai, thực chất ở khắp các ngõ ngách đều có những ám vệ ẩn thân bảo hộ. Trong số những người này, còn bao gồm cả ám vệ của Ẩn Long các do Tiểu Tuyết điều tới nữa. Tiểu Khuynh cẩn thận bước nhẹ chân đến bên giường, người trên giường hít thở đều đều, gương mặt tuy trắng bệch hốc hác, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn. Nàng quỳ xuống bên giường, bàn tay vươn ra, run run chạm vào cánh tay hắn để bên ngoài. Da thịt lạnh lẽo như băng khiến nàng rùng mình, trong mắt không kiềm nổi xót xa. Nàng ấp bàn tay hắn trong tay mình, thật khẽ, áp khuôn mặt lên mu bàn tay hắn, mong muốn có thể truyền cho hắn chút độ ấm. Môi khẽ mở, thanh âm nhỏ, thật khẽ nỉ non:
“Ta ở đây, Phách Thiên....”
Nàng vẫn ở đây, vẫn luôn chờ hắn. Tiểu Khuynh nhắm mắt, một giọt lệ lạnh lẽo từ từ lăn xuống, rơi vào trên tay hắn, vị mặn chát truyền vào môi nàng. Không biết đã qua bao lâu, người trên giường vẫn nằm im như vậy, mà nàng, vẫn duy trì một tư thế như vậy, động tác thành kính như đang trân trọng một vật vô giá, bóng lưng đơn bạc lại lộ ra một cỗ tiêu điều thê thiết. Trong bóng tối, một đôi mắt đen như mực tàu gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, có chút sâu xa, lại như đang hồi tưởng.
“Nếu đã đến rồi, còn định như con rùa không chịu lộ mặt hay sao?” Trong đêm, thanh âm Tiểu Khuynh vang lên phá lệ bình thản, nhưng trong sự bình thản đó, lại chất chứa lạnh lẽo tận xương.
“Ha ha...” Trong không trung vang lên một đạo tiếng cười kì quái trầm thấp, một bóng người không tiếng động không phương hướng xuất hiện giữa căn phòng. Khúc Quỷ vẫn bó mình trong tấm áo choàng đen, chỉ nhìn thấy gương mặt lộ ra từ sống mũi, Tiểu Khuynh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt của hắn. Thanh âm của hắn có chút quái dị lại tà ác vang lên:
“Ta chỉ là muốn đến xem hắn đã chết chưa thôi!” Dừng một chút, hắn nhìn người trên giường hơi thở yếu ớt, có chút châm chọc” Chưa chết, rất tốt!”
Tiểu Khuynh lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi ngại mình sống đủ lâu rồi có phải hay không?”
Nàng vừa nói xong, trong không gian chậm rãi lưu động một tầng sát khí mơ hồ. Nếu như không phải lo lắng sẽ tổn thương đến Hách Liên Phách Thiên, Tiểu Khuynh không ngại liều mạng một lần với kẻ trước mặt. Chỉ vì hắn, chỉ vì hắn.... Tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nhân ảnh trước mặt, hoàn toàn bình thản, nhưng sự âm hiểm tàn nhẫn và sát khí trong mắt nàng lúc này hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dung. Điều này làm cho Khúc Quỷ hơi sửng sốt. Xem ra nữ tử có trái tim lạnh như băng này đã thật sự động tâm. Lại liếc nhìn nam tử đang không rõ sống chết nằm trên giường, khóe môi hắn chợt cong lên mơ hồ. Nam nhân này quả thực có phúc... Nhìn hai người trước mắt này, tầm mắt hắn đột nhiên mê mang, dường như đã quay trở lại năm nào, cũng đã có một nữ tử như vậy, trái tim nàng lạnh lẽo như hàn băng, đối với bất cứ ai cũng không có một chút cảm tình, thế nhưng lại toàn tâm toàn ý đem toàn bộ tấm lòng mình gửi trao cho hắn, nhưng đổi lại, hắn chỉ đem đến cho nàng lạnh lùng và sự tổn thương. Đến lúc nhận ra thì quá muộn, cái ngày mùa đông định mệnh đó, những đóa hoa đỏ rực như trải con đường hoàng tuyền, nàng vì hắn mà đánh đổi tính mạng, hắn vì nàng mất đi một cánh tay, hoàn toàn bước chân lên con đường ma đạo không lối về. Trước mắt chợt quay trở lại, hắn nhìn hai người Tiểu Khuynh, đôi tròng mắt lóe lên một tia sáng. Chỉ một phần kí ức này, cũng đủ để hắn tạo cho hai người này một cơ hội... Thân mình bất chợt lóe lên, Tiểu Khuynh kinh hoàng phát giác nàng đã bị Khúc Quỷ điểm huyệt, toàn thân không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn Khúc Quỷ từng bước đi về phía giường, hai mắt Tiểu Khuynh trừng hắn, gằn giọng hỏi:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Khúc Quỷ không trả lời, hắn mơ hồ cười, đi về phía giường của Hách Liên Phách Thiên, cổ tay vừa chuyển, một viên thuốc óng ánh đỏ tươi như máu chợt xuất hiện. Nhìn hắn nhét viên thuốc vào miệng Hách Liên Phách Liên, hai mắt Tiểu Khuynh hiện đầy tơ máu, nàng giận dữ hét lên:
“Ngươi cho chàng ăn cái gì?”
Khống chế cho viên thuốc trôi xuống cổ họng, Khúc Quỷ lúc này mới đứng dậy. Hắn thả chậm bước chân hướng về phía cửa, thanh âm quỷ dị mơ hồ phiêu đãng:
“Ta cho các ngươi một cơ hội! Hai tháng sau, tại đại hội võ lâm tổ chức ở Đông Liêu quốc, chỉ cần ngươi có thể giết được ta, ta sẽ giúp ngươi ép toàn bộ dư độc Huyết nhân tâm ra ngoài! Hai tháng sau, ta sẽ chờ các ngươi!”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh đã biến mất ngoài cửa, mà Tiểu Khuynh cũng bất chợt phát hiện ra bản thân mình đã cử động được, nàng không quản việc đuổi theo Khúc Quỷ mà lao tới bên giường, vội vàng lật cổ tay Hách Liên Phách Thiên xem xét. Bất ngờ là, nàng không cảm thấy trong người Hách Liên Phách Thiên có gì bất thường, nhưng dường như có một luồng khí kì lạ đang lưu chuyển trong đan điền của hắn, lan tới tứ chi bách hài, đả thông toàn bộ kinh mạch. Lúc Tiểu Khuynh còn đang lâm vào trong kinh sợ chưa kịp thoát ra, người trên giường vốn đang hôn mê lại hơi động đậy, phát ra một tiếng “ưm” thật khẽ. Tiểu Khuynh quay đầu nhìn qua, thần sắc kích động. Lông mi Hách Liên Phách Thiên khẽ run, đôi mắt vốn nhắm chặt lại từ từ mở ra. Tầm nhìn lúc đầu còn hơi mơ hồ, nhưng dần dần rõ ràng, đập vào mắt hắn đầu tiên là gương mặt vui sướng cùng thần sắc kích động của Tiểu Khuynh. Trong mắt nàng ánh nước, Hách Liên Phách Thiên gắng gượng mở đôi môi khô khốc:
“Tiểu Khuynh...”
Thanh âm hắn vỡ vụn, khàn khàn, Tiểu Khuynh vội vàng rót một cốc nước đưa đến, lại cẩn thận bồi hắn uống. Đến lúc này Hách Liên Phách Thiên mới tỉnh táo lại, còn chưa kịp mở miệng nói gì, một thân ảnh đã nhào đến trong ngực, gắt gao ôm chặt lấy hắn. Thanh âm Tiểu Khuynh nghẹn ngào cùng xót xa truyền đến:
“Phách Thiên....”
Nàng không nói được lời nào nữa, cổ họng đã nghẹn ứ lại, chợt cảm thấy giờ phút này cho dù có nói gì đi nữa cũng đều là dư thừa. Vì vậy, nàng chỉ còn biết gắt gao ôm chặt lấy hắn, chỉ có như vậy, nàng mới chắc chắn Hách Liên Phách Thiên vẫn bình an, vẫn đang hiện diện bên cạnh nàng. Trong mắt Hách Liên Phách Thiên nổi lên thương tiếc, không để ý dị thường trong người, cẩn thận nhẹ nhàng đem người con gái cả đời hắn yêu nhất ôm vào lòng. Không cần nói gì cả, chỉ cần giờ phút này hai người bọn họ có thể ở chung một chỗ, cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận sự hiện diện của người kia, tình cảm dịu dàng lưu chuyển, ấm áp không nói lên lời. Phải thật lâu thật lâu sau đó, bên tai hắn mới vang lên giọng nói nhỏ xíu của Tiểu Khuynh:
“Đừng bao giờ bỏ rơi ta, Phách Thiên, đừng bao giờ rời khỏi ta....”
Thanh âm nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy, cô đơn lại bất lực như vậy khiến trái tim Hách Liên Phách Thiên lại nhói đau, trên gương mặt hốc hác chợt nở một nụ cười tuyệt đẹp, hắn dùng sức ôm chặt nàng, môi dán tại trên tai nàng thủ thỉ:
“Chắc chắn không! Cả đời này, chúng ta đã định là phải cột chung một chỗ rồi, Tiểu Khuynh! Chỉ cần nàng không buông tay ta, không, mặc kệ nàng có buông tay ta hay không, ta cũng sẽ bám theo, dính chặt lấy nàng cả đời!”
Tiểu Khuynh hít hít cái mũi, miệng nở nụ cười hạnh phúc, trong thanh âm lộ ra một chút bá đạo trẻ con:
“Chàng nói rồi đấy, tuyệt đối không cho nuốt lời!”
Hách Liên Phách Thiên cũng mỉm cười:
“Ừ, không nuốt lời! Vậy, nàng có phải nên lấy thân báo đáp không?”
Tiểu Khuynh có chút ngẩn ra, nhưng rồi chợt hiểu hắn đang nói đến cái gì, hai vành tai nóng bừng bừng, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không phải ta đã lấy thân báo đáp rồi hay sao?”
Hách Liên Phách Thiên nghiêng đầu, ngậm vành tai nàng cắn cắn:
“Mặt dày thật đó! Ta như thế nào lại có thể thích chàng cơ chứ!”
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng đăm đăm, nhìn đến mức Tiểu Khuynh có chút không được tự nhiên muốn dời đi tầm mắt. Bất chợt, bàn tay hắn từ từ vươn ra, khẽ vuốt lấy sợi tóc của nàng. Tiểu Khuynh giật mình, theo bản năng kéo tóc mình lại, nàng tránh khỏi tay hắn, bàn tay nắm chặt tóc của mình, mái tóc vì trúng độc mà đã hóa thành ngân phát, trong đôi mắt nàng có chút xa lạ cùng lo lắng nhìn hắn. Đón bắt ánh mắt bình thản không gợn sóng của hắn, Tiểu Khuynh cắn môi, có chút không tự nhiên cười nhạt, mở miệng:
“Bộ... bộ dạng này của ta... chàng... tốt hơn đừng nhìn....”
Thanh âm nàng càng về cuối càng nhỏ, nhưng không đợi nàng nói hết câu, đã bị kéo đến trong ngực hắn, trong một giây thất thần, đôi môi lạnh lẽo của hắn đã phủ lên môi nàng. Tất cả những lời muốn nói đều bị ép ngược trở lại, trong đôi mắt Tiểu Khuynh hiện lên một chút giãy dụa, nhưng dần dà, lại bị hòa tan trong ánh mắt đen sâu thẳm như vực nước của hắn. Bàn tay cứng ngắc đè trên ngực hắn dần thả lỏng, từ từ đưa lên ôm lấy cổ hắn, nàng ngửa đầu, bị động thừa nhận nụ hôn của hắn. Trước mắt nàng mơ hồ, ánh sáng chói mắt giống như có cả ngàn vì sao đang nhảy múa không ngừng, trong mũi, trong miệng đều tràn ngập hơi thở quen thuộc của hắn, dẫn dắt nàng cùng nhau trầm mê, vĩnh viễn không thoát ra. Cũng không biết đã hôn bao lâu, Hách Liên Phách Thiên mới buông tha cho nàng, hắn tựa trên môi nàng khẽ thở, mỗi lần tiếng nói phát ra, hơi thở nóng ấm lại trêu chọc môi nàng hơi ngứa ngáy:
“Tiểu Khuynh, gả cho ta, trở thành Vương phi của ta được không? Ta không quan tâm nàng có bộ dạng gì, không quan tâm người đời sẽ nói gì, ta yêu chính là bản thân nàng, người ta muốn bên cạnh bảo vệ cũng chính là nàng! Vậy nên, gả cho ta, ở lại bên cạnh ta, có được không?”
Tiểu Khuynh khép hờ mắt nhìn hắn, thật chậm, nàng cúi đầu, che giấu đi tia sáng hạnh phúc cùng xót xa hòa lẫn trong mắt. Hách Liên Phách Thiên không nói gì, hắn đang chờ đợi, cũng đang đánh cuộc. Chờ đợi nàng mở lòng, cũng là đánh cuộc với tình cảm trong lòng nàng. Nhẹ hôn trên trán nàng, bất chợt lại nghe thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên:
“Ta đồng ý!”
Hách Liên Phách Thiên hơi sững sờ, Tiểu Khuynh lại ngước lên, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu dàng nói:
“Ta đồng ý!” Ngừng một chút, nàng hít mũi, lại nói:
“Có lẽ giữa chúng ta thật sự có duyên phận, cho dù từ lúc đầu không ưa nhau, nhưng đi đến cùng, tình cảm chẳng thể nào có thể đoán trước. Thay vì tiếp tục trốn tránh, chi bằng thoải mái tiếp nhận. Phách Thiên, có lẽ đời này may mắn lớn nhất của Nhan Tử Khuynh ta, chính là tại nơi này gặp được chàng!”
Trong mắt Hách Liên Phách Thiên tràn ngập vui sướng, hắn mỉm cười hôn lên môi nàng, Tiểu Khuynh nhắm mắt, trong khoảng khắc một trận hôn triền miền nữa lại chuẩn bị diễn ra, cánh cửa bỗng kẹt một tiếng bị người mở ra, sau đó chính là tiếng kinh hô của Tiểu Tuyết:
“A!”
Hai người ngồi trên giường giật mình quay đầu nhìn sang, liền thấy Hách Liên Chấn Thiên đang đứng ở cửa vẻ mặt đen thui, một cánh tay vươn ra che mắt Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, mà cái người Tiểu Tuyết kia lại đang ra sức muốn gỡ cái tay đang che mặt mình xuống. Nàng bất mãn kêu ầm lên:
“Hách Liên Chấn Thiên bỏ tay ra! Ta còn muốn nhìn a!”
Chết tiệt, đó là cảnh nóng, là cảnh nóng đó có biết không a! Còn là cảnh nóng của cái người băng Tiểu Khuynh kia nữa đó, tên chết tiệt kia sao không cho nàng nhìn a! Nhận thấy hai người trên giường không còn hứng thú hôn nhau nữa, cánh tay Hách Liên Chấn Thiên mới hạ xuống. Tiểu Tuyết được giải phóng tầm nhìn, nhưng trong phòng đã chẳng còn diễn cái cảnh nàng muốn xem nữa rồi. Tiểu Tuyết lại bất mãn kêu lên, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt đen sì của Tam vương gia:
“Sao các ngươi lại không hôn nhau nữa?”
Sắc mặt Tam vương gia lại càng tối hơn, hắn nghiến răng, phun ra một chữ:
“Cút!”
Hách Liên Chấn Thiên rất thức thời đi ra ngoài, thuận tiện còn kéo cả cái người đang hoa chân múa tay nói muốn xem cảnh nóng gì đó đi ra theo. Đợi đến lúc hai người đi xa vẫn còn nghe văng vẳng tiếng kháng nghị của Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh bật cười ngả vào lòng Hách Liên Phách Thiên, mà hắn cũng thuận tay ôm eo nàng. Cười đủ, Tiểu Khuynh mím mím môi, nét mặt vui vẻ mở miệng:
“Phách Thiên, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta cùng rời xa nơi này được không?”
Hách Liên Phách Thiên thuận tiện đùa nghịch với ngón tay nàng, cưng chiều cọ tóc nàng hỏi:
“Nàng muốn đi đâu?”
Tiểu Khuynh mỉm cười, ngẫm nghĩ:
“Đi đâu sao? Ta tới nơi này lâu như vậy, nhưng còn chưa đi thăm thú được nhiều nơi, chúng ta nhân dịp này đi hết một lần được không?”