Ngồi trên xe ngựa khởi hành về Hạo Thiên quốc, Tiểu Khuynh liền đem tất cả mọi thắc mắc trong lòng ra hỏi. Vị trí phu xe đã được chuyển giao cho Hách Liên Phách Thiên, Hách Liên Ngạo Thiên cũng ngồi ở bên cạnh. Trong xe chỉ còn mấy người các nàng. Tiểu Khuynh bắt đầu hỏi cặn kẽ về trùng độc và Miêu tộc Tân Cương. Nàng muốn biết kẻ đứng đằng sau sai khiến đám hắc y nhân kia là ai.
“Cái gì? Ngươi nói Thái tử phi?” Tiểu Cẩn trợn mắt, thanh âm cao vút lên hỏi.
Tiểu Vân gật đầu, nét mặt có chút lo lắng:
“Thái tử phi của Gia Luật Tử Nguyên là nhi nữ Tể tướng, dòng họ của nàng ta bắt nguồn từ Miêu tộc, Thái tử phi cũng là một nữ tử thuộc một nhánh Miêu tộc, ta nghi là việc này do nàng ta sắp xếp!”
Tiểu Tuyết cười mỉm, nhẹ bẫng nói:
“Nếu là Thái tử phi thì có khả năng lắm chứ. Nữ nhân cổ đại, đặc biệt là tiểu thư danh gia vọng tộc, lòng đố kị, ghen ghét lại càng cao, huống chi đây lại là Thái tử phi, người trong tương lai sẽ là Vương hậu, việc nàng ta rắp tâm đối phó với nữ nhân mà phu quân mình quan tâm cũng không có gì là lạ.”
Tiểu Khuynh trầm ngâm khoanh tay lại, nàng tựa vào thành xe, ánh mắt u tối nhìn vào vô định, thanh âm lạnh lẽo tràn ngập hàn khí vang lên:
“Mặc kệ nàng ta có mục đích gì, bây giờ Tiểu Vân đã ra khỏi phủ Thái tử rồi, nàng ta còn muốn không buông tha người, cứ đợi mà lĩnh hậu quả đi!”
Nghe Tiểu Khuynh nói, cả bốn người còn lại đều lè lưỡi, kêu nàng lo xa. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lo gì không có biện pháp đối phó. Mấy ngày tiếp theo này, các nàng cứ thỏa sức mà vui vẻ hưởng thụ đi. Bổng lộc do Hoàng thượng ban còn chưa động đến, cuộc sống sau này cũng không cần lo lắng nhiều rồi, vạn nhất có thiếu thốn, không phải vẫn còn Đại tướng quân đấy sao?
Xe ngựa một đường tiến thẳng về phủ Đại tướng quân. Đón các nàng trở lại, là vẻ mặt lo lắng không yên của Đại tướng quân, Tướng quân phu nhân cũng có vẻ buồn phiền. Tiểu Khuynh từ chỗ Đại tướng quân mới biết, Lại Bộ Thượng Thư bị buộc tội tham ô, đã bị nhốt vào thiên lao chờ đưa ra xét xử. Bất quá các nàng đều cảm thấy khó hiểu, Đại tướng quân ít can dự vào việc triều chính, chỉ lo việc ở biên cương, Lại Bộ Thượng Thư bị nhốt thiên lao thì đâu có liên quan đến ông đâu, cớ gì phải lo lắng chứ? Đại tướng quân ngồi trên ghế ở đại sảnh, nhìn xuống năm cái thiếu niên mang vẻ mặt vô cùng tò mò, thở dài não nuột, nhìn Tiêu Khuynh Thành nói:
“Khuynh Thành, Lại Bộ Thượng Thư là phụ thân của con đấy!”
Tiêu Khuynh Thành giật nảy mình, mắt hạnh trợn to hết cỡ, tin tức cỡ này thật sự quá khủng bố. Trọng sinh lại vào thân xác này, nàng cơ hồ đã quên mất mình còn có một người phụ thân là Thượng Thư. Kí ức của tiền chủ trước đây về người phụ thân này quả thực quá mơ hồ. Nơi sâu nhất của tầng kí ức hiện ra một khuôn mặt nam tử trung niên trạc tứ tuần, nét mặt cương nghị, lộ ra một cỗ chính trực, mày rậm mắt sáng, nhìn thế nào cũng dễ nhận ra trước đây ông ta cũng là một mĩ nam tử. Trước đây nàng có nghe Tiểu Mai kể qua về bối cảnh gia thế, cũng phần nào hiểu được lí do tại sao kí ức của tiền chủ lại mờ nhạt như vậy. Nguyên lai, Tiêu Khuynh Thành là một tiểu thư không được sủng, mẫu thân mất sớm, sống lay lắt một mình cho đến năm mười tám tuổi liền được triệu vào cung, trở thành Tiêu mĩ nhân.
Trước ánh mắt săm soi của mấy người ở trong sảnh, Tiêu Khuynh Thành thực bất đắc dĩ nhún vai:
“Đừng nhìn ta! Tiêu Khuynh Thành trước kia ở trong phủ không được sủng, nếu không phải Đại tướng quân nhắc tới, ta căn bản còn không nhớ ra vị phụ thân làm Thượng
thư này!”
Nàng nói xong, lại quay sang Đại tướng quân hỏi:
“Đại tướng quân có thể nói rõ hơn mọi chuyện được không?”
Đại tướng quân xoa trán, nói:
“Ta căn bản cũng không rõ ngọn ngành lắm, sau khi mọi người rời khỏi kinh thành, thì chiếu cáo được ban ra, tuyên bố việc Lại Bộ tham ô, Tiêu Kiến Hùng bị bắt giữ, người thân trong phủ bị giam lỏng, mà cái vị Tiêu mĩ nhân, ách, là Khuynh Thành, bị đày vào lãnh cung!”
Tiểu Khuynh vuốt cằm ngẫm một chút, gật đầu nói:
“Ta hiểu rồi, đây căn bản là hư chiêu của cái gã Hoàng đế kia, hắn muốn dụ Khuynh Thành quay lại để bắt nàng ấy. Biết cái này nghĩa là gì không? Khuynh Thành, kế hoạch đào tẩu của ngươi đã bị bại lộ rồi, mà tên Hoàng đế kia căn bản muốn lợi dụng chuyện này để bắt ngươi lại nghiêm trị!”
Tiểu Vân lo lắng kéo tay Khuynh Thành:
“Khuynh nói vậy, nghĩa là nếu Thành quay lại trong cung, sẽ phải chịu tội sao?”
Tiểu Khuynh nhún vai:
“Ta không biết, nhưng chuyện này sẽ không làm to đâu. Ta đoán bây giờ chỉ cần Khuynh Thành trở về cung, Lại Bộ Thượng Thư lập tức được thả ra!”
Tiểu Mai vừa nghe vậy, hốc mắt chợt đỏ lên, vội vã kéo tay Khuynh Thành:
“Tiểu thư, xin ngài nghĩ cách cứu lão gia đi!”
Tiêu Khuynh Thành từ đầu vẫn im lặng, đột nhiên nàng lạnh lùng nhìn Tiểu Mai, hỏi:
“Tiểu Mai, rốt cuộc em có coi ta là tiểu thư của em không?”
Nàng cười lạnh, hất tay Tiểu Mai ra, nói:
“Chuyện chẳng liên quan đến ta, sao lại bắt ta phải chịu chứ? Lại Bộ Thượng thư thì sao, sống chết của ông ta cũng chẳng liên quan đến ta!”
Nàng nói xong, dứt khoát xoay người bỏ đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng. Tiểu Khuynh day day mi tâm, thở dài, phất tay nói:
“Kệ nàng ấy đi!”
Tiểu Khuynh đã nói vậy, không ai muốn tiếp tục đề tài này nữa. Tiểu Mai hốc mắt phiếm hồng, lủi thủi chạy theo sau Khuynh Thành. Trong đại sảnh chỉ còn bốn người các
nàng cùng Đại tướng quân. Tiểu Khuynh ngồi xuống một chiếc ghế, vươn tay lấy tách trà trên bàn nhấp một ngụm, thỏa mãn thở ra. Trà này thật ngon a! Đại tướng quân liếc các nàng một lượt, mới chậm rãi hỏi:
“Mọi người đã có kế hoạch gì chưa?”
Tiểu Khuynh mỉm cười đáp:
“Tạm thời bọn ta muốn xin Đại tướng quân cho tá túc tại đây một thời gian, đợi ổn định tình hình xong xuôi sẽ rời đi. Không biết Đại tướng quân có thể cho phép không?’
Đại tướng quân vuốt vuốt chòm râu bạc dưới cằm, ra vẻ đang suy nghĩ gì đó. Bỗng nhiên, đáy mắt ông xẹt qua một tia giảo hoạt, khóe miệng cười xấu xa nhìn nàng, đương lúc Tiểu Khuynh đang bị cái nhìn này làm cho nổi da gà, thanh âm Đại tướng quân vang lên:
“Chuyện này vốn là không có vấn đề, bất quá, ta lại có một yêu cầu!”
Tiểu Cẩn không đợi ai lên tiếng đã vội hỏi:
“Là gì vậy a?”
Đại tướng quân tà tà cười gian, xấu xa nhìn Tiểu Khuynh, hùng hồn nói:
“Ta có thể cho mọi người tá túc lại đến bao giờ cũng được, nhưng Tiểu Khuynh, điều kiện của ta chính là ngươi phải bái ta làm sư phụ!”
“Phụt!” Tiểu Khuynh vừa nhấp một ngụm trà, trong nháy mắt liền phun ra hết. Nàng chớp chớp hai mắt, ngơ ngác nhìn Đại tướng quân. Lão già này vừa nói gì cơ, muốn nàng bái ông làm sư sao? Chuyện khôi hài gì thế này? Không riêng gì Tiểu Khuynh, cả ba người còn lại cũng đồng một dạng ngơ ngác như nàng. Đại tướng quân nhìn mấy người mặt mũi ngốc lăng, liền cười ha hả nói:
“Không giấu gì các ngươi, ngay từ lúc còn đóng quân ở doanh trại, lão phu đã muốn thu nạp nha đầu kia làm đệ tử rồi. Từ trước tới giờ chưa từng có ai lại dám thẳng thừng chỉ trích lão phu ở trước mặt bao nhiêu binh sĩ, chính vì vậy mà lão phu mới phát hiện ra nha đầu Tiểu Khuynh rất có bản lĩnh, rất hợp ý ta. Tiểu Khuynh nha đầu, ngươi suy nghĩ kĩ chút, cơ hội được trở thành đệ tử của ta không nhiều, khắp cả Hạo Thiên này cũng chỉ có vài người thôi đó!”
Tiểu Khuynh cầm chén trà ngồi trầm tư, trong đầu đang cẩn thận suy xét lời đề nghị của Đại tướng quân. Khách quan mà nói, trở thành đệ tử của Đại tướng quân không có chỗ nào không tốt, trở thành đồ đệ của ông ta nàng có thể nâng cao kĩ năng võ thuật cổ đại của mình, cũng không sợ ở cổ đại này gặp chuyện rắc rối. Thế lực của Đại tướng quân, danh tiếng của ông vang xa thất quốc, đến Hoàng đế còn phải nể vài phần, đã vậy, Đại tướng quân còn là một người vô cùng bao che. Phàm là người mà ông quan tâm, dù có gây chuyện thị phi thì ông cũng hết sức che chở. Đây cũng là một cái lợi. Trên hết nữa, nếu trở thành học trò của Đại tướng quân, cũng không lo không đối phó được với gã Tam vương gia kia. Tiểu Khuynh suy đi tính lại một hồi, cuối cùng cũng quyết định, liền hướng Đại tướng quân gật nhẹ đầu coi như đồng ý. Cơ mặt Đại tướng quân giãn ra nhanh chóng, ông hài lòng gật đầu, miệng cười cũng phải rộng đến mang tai!
Mấy ngày sau đó, cả Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết đều không có trong phủ, hai người mang đội binh lên núi thao luyện. Tiểu Cẩn và Tiểu Vân ở trong phủ đi loanh quanh dạo chơi, thỉnh thoảng sẽ đổi nữ y cùng nhi nữ của Đại tướng quân- Âu Dương Tử Yên ra phố đi dạo. Tiêu Khuynh Thành dạo này thường xuyên không thấy mặt, nàng ấy trốn ở trong phòng không ra gặp ai. Một buổi chiều hai người Tiểu Khuynh uể oải hồi phủ, vừa bước vào tiền thính đã thấy Khuynh Thành ngồi trên ghế nói chuyện với phu phụ Đại tướng quân. Ở bên cạnh còn có Tiểu Vân, Tiểu Cẩn. Tiểu Khuynh xoay xoay cánh tay bước vào, ngạc nhiên hỏi:
“Khuynh Thành?”
Tiêu Khuynh Thành quay đầu, khẽ cười:
“Hai người về rồi à? Thao luyện có mệt lắm không?”
Tiểu Tuyết lắc lắc đầu, ngã người xuống ghế. Tiểu Khuynh hơi liếc mắt nhìn, nhận ra không khí có vài phần là lạ, nghi ngờ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu Cẩn rót cho Tiểu Tuyết một chén trà, sau nhìn nàng đáp;
“Khuynh Thành đã quyết định sẽ quay lại cung rồi!”
Tiểu Khuynh hơi có chút sững sờ, nhưng nháy mắt liền khôi phục lại, nàng nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi quyết định chắc chắn?”
Tiêu Khuynh Thành cười khẽ, gật đầu:
“Ừ, mấy ngày qua ta đã nghĩ thông suốt rồi, cũng tự nhận thấy mình phải có trách nhiệm trong chuyện này, mặc kệ có ra sao thì, ta vẫn nên đối mặt thì hơn!”
Tiểu Khuynh gật đầu, thản nhiên nói:
“ Ngươi suy nghĩ đúng rồi đó, cứ thử một lần đối mặt xem sao, ta tin với bản lĩnh của ngươi thì không có gì khó khăn cả. Với lại ngươi yên tâm, nếu thật sự Hoàng đế muốn phạt tội ngươi, cùng lắm lúc ngươi bị định tội bọn ta đi cướp ngục là xong chứ gì?”
Tiêu Khuynh Thành buồn cười nhìn nàng, đáp:
“Hảo, đến lúc đó nhớ chuẩn bị cướp ngục cho tốt đấy!”
Không khí nặng nề bị vài câu bông đùa của hai người đánh tan, nét mặt của mọi người thoải mái không ít.
Theo sự nhờ vả của Tiểu Khuynh, Đại tướng quân giúp đỡ đưa Tiêu Khuynh Thành quay trở lại cung. Trước đó Hoàng thượng đã ra lệnh đày nàng vào lãnh cung, vốn là Khuynh Thành muốn tự trèo tường mà quay lại, nhưng trước vẻ cương quyết của bốn người Tiểu Khuynh, nàng vẫn phải bất đắc dĩ leo lên xe ngựa, để Đại tướng quân đưa vào cung. Ít ngày sau đó, một thông cáo lại được dán trên phố, tuyên bố phóng thích Lại Bộ Thượng Thư, khôi phục chức quan như cũ. Đối với những việc này, Tiểu Khuynh không lộ ra một chút thần sắc nào. Nàng biết rõ, đem nhốt Tiêu Kiến Hùng chỉ là một mồi nhử của Hoàng đế bày ra mà thôi, mặc dù vậy, thực tâm nàng vẫn rất lo lắng cho Khuynh Thành. Vẫn là cầu mong nàng ấy có thể thuận lợi mà vượt qua được sự việc lần này, như vậy, Tiểu Khuynh mới cảm thấy yên tâm hơn.