“Chúng ta đang ở cách mặt đất từ sáu đến bảy mét là ít, ngươi có buồn nôn cũng là chuyện bình thường!”
“Ta nhịn... không nổi...”
Có tiếng Tiểu Tuyết la hoảng:
“Khoan, khoan, Tiểu Cẩn, đừng ói vội, đừng ói vội, chúng ta đang ở trên cao, ngươi mà ói xuống sẽ làm chết cá trong hồ đấy!”
“Tại sao? Trong bụng ta có rất nhiều dưỡng chất...”
“Ngừng, ngừng ngay, đi, ta đỡ ngươi xuống!”
Tiểu Tuyết vươn tay kéo Tiểu Cẩn, buộc nàng vào một sợi dây rồi thả xuống. Còn không đợi Tiểu Tuyết cắt dây, Tiểu Cẩn đã chạy hộc tốc đến một góc, nôn thốc nôn tháo. Tiểu Tuyết chán nản nhìn nàng, lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Đúng là tự làm tự chịu! Ai kêu nàng ấy không đâu lại đòi lên nóc đình uyển ngồi ngắm cá chứ? Chậc, làm bẩn hoa viên của người ta rồi, không biết hai người có bị phạt vì tội gây mất vệ sinh môi trường không nữa?
Tiểu Tuyết đu mình vào xà ngang, nhanh lẹ nhảy xuống, thong thả đi vào trong đình uyển ngồi. Tiểu Cẩn mật xanh mật vàng gì cũng đều muốn ói ra hết, lờ đờ lật đật đi vào trong đình, hạ mông ngồi phịch xuống ghế, nét mặt chính là khổ không thể tả. Nàng gục mặt xuống bàn, quả thực mệt mỏi.
Tiểu Tuyết thấy Tiểu Cẩn không động cựa gì, dùng tay lay lay vai nàng ấy, khẽ gọi:
“Ê, Tiểu Cẩn, còn sống không đấy?”
Tiểu Cẩn đến hơi sức ngẩng đầu cũng không có, nàng nặng chịch giơ ngón tay cái lên, dài giọng:
“G...o...o...d...”
“Sắc mặt ngươi không được tốt lắm đâu!”
“Choáng chút thôi, đừng lo!” – nàng gục mặt xuống mặt bàn đá lạnh toát –“ ta thề sau này sẽ không bao giờ trèo lên nóc nhà chơi nữa!”
Tiểu Tuyết che miệng bật cười:
“Biết sợ rồi hả?”
“Dạ, em sợ rồi!”
“Thôi được rồi, ngươi ngồi ở đây một chút cho lại sức đi, ta đi đến hậu điện lấy chút thuốc cho ngươi!”
“Đa tạ, Tiểu Tuyết!”
Tiểu Tuyết mỉm cười đứng dậy, đi ra khỏi đình. Dọc theo con đường nhỏ lát đá, hai bên hoa mẫu đơn nở rộ từng đóa từng đóa, dường như muốn đem hết hương sắc của mình phơi bày ra dưới ánh nắng. Vạt áo Tiểu Tuyết màu tím nhạt tung bay, đi giữa rừng hoa khoe sắc vô cùng đẹp, vô cùng mĩ lệ, tựa như tiên tử lạc phàm. Cách đó không xa, một nam tử trên thân mặc trường bào màu tím đậm, tóc búi cao trên đỉnh đầu đội ngọc quan, dung mạo anh tuấn bức người, một đôi phượng mâu khép hờ, hai cánh tay thon dài đặt lên thanh vịn xe lăn, phía sau lưng hắn, một hắc y nam tử đứng im lặng cúi đầu.
Hách Liên Chấn Thiên trong tay xuất hiện một hộp nhỏ đựng thức ăn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhúm một ít mồi, thả xuống hồ nước phía dưới, đàn cá vốn đã chầu chực sẵn, liền nhanh chóng bơi đến chén gọn. Khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, nụ cười dẫu chỉ thoáng qua nhưng lại khiến khuôn mặt lãnh đạm của hắn sáng bừng. Vũ Kì đứng ở phía sau, nhìn chủ tử tâm tình có vẻ rất tốt, ánh mắt không khỏi hướng tới phía đại điện, đáy mắt thoáng qua một tia bi ai liền lập tức biến mất, hắn lại cúi đầu, duy trì trầm mặc. Thốt nhiên, khóe mắt hắn lướt qua một phía, bắt gặp một bóng thân ảnh hoàng y đang hướng về phía này, liền cúi thấp đầu, bên tai Hách Liên Chấn Thiên khẽ báo:
“Hồi bẩm vương gia, biểu tiểu thư đang tới!”
Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên nhất thời lạnh xuống, hắn sẵng giọng:
“Đuổi về!”
Vũ Kì nghe được chủ tử nói như vậy, liền nhanh chóng muốn tiến tới ngăn lại hoàng y nữ tử, nhưng chân còn chưa kịp động, người kia đã đi tới nơi này rồi. Hoàng y nữ tử, cũng là hoàng biểu muội của Hách Liên Chấn Thiên, muội muội của kinh thành đệ nhất mĩ nhân Trầm Hương Uyển, Trầm Hương Vĩnh. Nàng ta một thân váy dài hoàng sắc thêu kim cúc, trên đầu vấn lỏng một búi tóc, cài một cây trâm vàng, vài sợi phất phơ rủ xuống hàng lông mày thanh tú, cặp mắt lóng lánh như mặt nước hồ, giơ tay nhấc chân đều hiện ra một cỗ khí chất mềm mại, uyển chuyển. Nàng cước bộ nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên tràn ngập nhu tình, ôn nhu gọi một tiếng:
“Biểu ca!”
Vũ Kì nhìn Hách Liên Chấn Thiên một cái liếc mắt cũng không có, vẫn phải tiếp tục đứng chắn trước mặt hai người.
Trầm Hương Vĩnh nhìn hắn, dịu dàng thanh âm nói:
“Vũ Kì thị vệ, ta muốn nói chuyện với Tứ biểu ca, ngươi có thể tránh ra không?”
Vũ Kì vẫn đứng im bất động. Trầm Hương Vĩnh ánh mắt không dời khỏi bóng lưng người trước mặt, ngược lại tiến lên một bước:
“Vũ Kì thị vệ, ngươi có thể để ta nói chuyện vói biểu ca một lát không? Ta có chuyện muốn nói với huynh ấy!”
Thanh âm Hách Liên Chấn Thiên dường như đông lạnh tới âm độ, hắn trầm giọng thốt:
“Vũ Kì, tiễn nàng đi chỗ khác!”
“Tứ biểu ca...”
Soạt! Tiếng động từ đằng trước vang lên, thành công thu hút ánh mắt của ba người. Đứng giữa một khóm hoa, Tiểu Tuyết có chút ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Lúc nhìn đến nam tử đang ngồi trên xe lăn, trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh tượng ngày đó ở trên núi, tròng mắt bất chợt lạnh xuống, nàng xoay người, phất tay áo muốn đi. Từ sau lưng truyền tới thanh âm vội vã:
“Y Tuyết!”
Một bóng đen cũng cùng lúc đứng chắn trước mặt nàng, ngăn lại đường đi của nàng. Sắc mặt Tiểu Tuyết không tốt nhìn người đang ngáng đường nàng, lạnh giọng:
“Tránh đường!”
Vũ Kì trên mặt hiện lên vẻ bối rối, vẫn như cũ đứng chắn trước mặt nàng. Sắc mặt Tiểu Tuyết vô cùng, vô cùng là không tốt. Hách Liên Chấn Thiên vội vàng lăn xe đi tới đằng sau nàng, chiếc xe lăn của hắn là do thợ thủ công giỏi nhất chế tạo, hắn cũng có thể tự điều khiển được, chỉ là có chút khó khăn. Nhưng hắn còn chưa đi tới gần nàng, đã bị thanh âm lạnh lẽo của Tiểu Tuyết ngăn lại:
“Đứng lại, đừng tới gần ta!”
Hách Liên Chấn Thiên hai tay dừng khựng lại, hắn ở cách nàng khoảng chừng mười bước chân. Tiểu Tuyết dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, lại liếc đến nữ tử hoàng y vẻ mặt bi thương ai oán đứng một bên, cười nhạt hỏi:
“Hình như sự xuất hiện của ta đã làm gián đoạn cuộc hẹn hò của hai người thì phải?”
Hách Liên Chấn Thiên hai tay vịn chặt lấy xe lăn, nói:
“Tuyết, không phải vậy!”
“Thôi đi!” Tiểu Tuyết vẫn dùng thanh âm lạnh nhạt để nói chuyện với hắn. Điều này khiến Hách Liên Chấn Thiên bi ai.
Hắn nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt nàng, khổ sở lên tiếng:
“Nàng căm ghét ta là người tàn tật sao?”
Tiểu Tuyết bất chợt cười lạnh:
“Nào có đâu! Mới cánh đây không lâu dân nữ còn chẩn bệnh cho vương gia, người làm nghề y chưa bao giờ ghét bỏ con bệnh của mình cả! Chẳng qua thân phận của vương gia quá cao, dân nữ tự nhận mình không xứng, nhỡ có lời nào động chạm tới vương gia, dân nữ có mười cái mạng cũng không đền nổi!”
Hách Liên Chấn Thiên cõi lòng tê dại. Bất giác hắn nhớ lại những ngày còn ở trên núi, trong căn nhà gỗ của Quái Độc Tiên, nàng cẩn thận chữa bệnh cho hắn, chu đáo chăm sóc hắn, còn bây giờ, nàng lại nhìn hắn như nhìn người xa lạ. Hóa ra, giữa hai người còn bị ngăn cách bởi một cái rào cản quá lớn. Nàng nói nàng không thích dính vào chuyện thị phi, ghét nhất là có quan hệ với người trong Hoàng tộc, mà hắn, lại là vương gia đương triều, cho dù hắn là kẻ tàn phế, nhưng chung quy vẫn là một thành viên hoàng thất. Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao ngày đó nàng lại lẳng lặng rời đi, chỉ để lại một phong thư ngắn nói rằng sẽ còn trở lại. Hắn vẫn ở lại trên núi chờ nàng, nhưng thời gian trôi qua, nàng vẫn không xuất hiện. Đại thọ của Hoàng huynh, hắn bị gọi về kinh, rời căn nhà của Quái Độc Tiên, vốn trong lòng tiếc nuối không chờ được nàng quay lại, không nghĩ tới ở trong cung lúc này lại gặp được nàng.
“Tuyết, ta là vương gia, không thể buông bỏ trách nhiệm, ta...”
“Con người không thể tự mình lựa chọn thân phận, đó không phải lỗi của vương gia!” Tiểu Tuyết lạnh nhạt cắt ngang.
“Vậy tại sao ngày đó nàng lại bỏ đi?”
“Ta không phải đã viết thư nói rằng sẽ quay lại sao?”
Hách Liên Chấn Thiên nghẹn họng. Vốn hắn nghĩ hướng nàng đòi một lời giải thích, nàng lại đem vấn đề dội ngược lại hắn, nhất thời hắn không thể phản ứng. Đúng vậy, nàng đã nói là sẽ quay lại, chính là hắn đã không đợi được nàng mà xuống núi, bây giờ lại quay sang hỏi nàng là sao?
Tiểu Tuyết lạnh nhạt nhìn vẻ mặt bi ai của hắn, đột nhiên trong lòng một hồi khó chịu, giống như có thứ gì đang cắn xé lòng nàng, vô cùng bứt rứt. Nàng dứt khoát quay người, trán liền cụng phải một bức tường thịt cứng rắn, Tiểu Tuyết lảo đảo lui lại vài bước, cau mày nhìn người vẫn đang đứng lì một chỗ, khẽ quát:
“Tránh ra!”
“Cô nương...”
“Vũ Kì thị vệ, từ lúc còn ở trên núi ta nhịn ngươi đủ lắm rồi đó, có tin ta đem ngươi đánh thành đầu heo không hả? Mau tránh đường!” Tiểu Tuyết tức dồn một bụng khí, gầm lên.
Vũ Kì nháy mắt sắc mặt liền nhuộm đen, hắn mặt mày băng lãnh không đổi, trong lòng lại oán thầm nàng thù dai. Nói không được tên đầu gỗ trước mặt, Tiểu Tuyết quay sang Hách Liên Chấn Thiên:
“Tứ vương gia, yêu cầu ngài di dời cái tên mặt đá đầu gỗ này sang chỗ khác, dân nữ còn có việc phải đi trước, không thể phụng bồi!”
Hách Liên Chấn Thiên im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau, thanh âm hắn chậm rãi nhưng trầm buồn vang lên:
“Tiểu Tuyết, ta chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng, có phải rất ghét ta không?”
Tiểu Tuyết nhất thời thất thần, nhưng đang sẵn bực mình, nàng không chút do dự đáp:
“Phải, ta rất ghét ngài, ghét vô cùng, rất ghét, rất ghét!”
Ghét hắn lấy mất tâm của nàng.
Ghét hắn đã giấu nàng mọi chuyện.
Ghét hắn, làm tổn thương nàng...
Nàng ghét, rất ghét, vô cùng ghét hắn, lại càng ghét bản thân mình hơn.
Tiểu Tuyết tức khí nói xong, sắc mặt Hách Liên Chấn Thiên thật nặng nề xuống, hắn trầm giọng:
“Vũ Kì!”
“Chủ tử...”
“Đừng cãi lệnh ta!”
Vũ Kì bất an nhìn chủ tử mình, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tuyết, cuối cùng vẫn đành tránh sang một bên. Tiểu Tuyết lập tức xoay người chạy thẳng đi, không ngoái đầu lại. Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên, một mảnh bi thương nồng đậm. Hắn cúi đầu, khẽ nói:
“Vũ Kì, hồi phủ!”
Vũ Kì đi lên đẩy xe lăn, Trầm Hương Vĩnh vốn còn muốn tiến lên, bất quá nhìn ánh mắt lạnh băng dọa người của Vũ Kì, chân đã muốn bước lên rồi nhưng lại đành thu lại, chỉ có thể đưa ánh mắt ai oán nhìn theo.
Tiểu Tuyết chạy thẳng một mạch đến một góc hoa viên mới dừng lại, nàng thất thần nhìn xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống, Tiểu Tuyết bụm mặt, ngồi thụp xuống, run rẩy nức nở.
Tiểu Cẩn ngồi lâu trong đình, chờ Tiểu Tuyết mãi thấy chán, liền lò dò đi ra khỏi đình viện. Nôn xong, cái bụng nàng liền thấy đói, bước chân cũng loạng choạng. Việc để một con sâu gạo như Tiểu Cẩn bị đói là một việc vô cùng nguy hiểm. Thể lực sắp cạn kiệt, hai chân Tiểu Cẩn như nhũn cả ra, nàng vô lực ngã dúi về phía trước, bên hông đột nhiên bị người ôm lấy, rồi cả thân thể liền rơi vào một vòng ôm chắc chắn. Tiểu Cẩn mơ hồ nhìn lên, trước mắt hiện ra một gương mặt vô cùng yêu nghiệt, gương mặt ấy đang nở nụ cười với nàng. Lồng ngực đột nhiên cuộn lên, Tiểu Cẩn cười ngu ngơ, nói:
Không để người kia kịp phản ứng, Tiểu Cẩn đã gập người về trước, nhanh chóng...
“Ọe.. ”.!!!
Tiểu Cẩn mơ mơ hồ hồ nôn ọe một trận, hoàn toàn không chú ý đến ai hết, thân thể cứ gật lên gật xuống, tưởng chừng muốn ngã đến nơi. Sắc mặt kẻ nào đó đen thui, căm hận nhìn chằm chằm nữ tử đang lúc la lúc lắc trên tay mình. Nữ nhân chết tiệt! Lại dám ói lên người của bản vương!
Hách Liên Vân Thiên trên mặt một tầng mây đen, ngay chính giữa y phục đỏ rực là một mảng lớn trắng trắng vàng vàng, vô cùng ghê mắt. Tiểu Cẩn bị cái đói làm cho choáng váng rồi, mũi ngửi thấy mùi gì rất lạ, cau mày hít hít mấy cái, mặt lập tức nhăn lại, nàng đẩy cái tay đang nắm bên hông mình ra, bịt mũi đứng ra xa chút, lầm bầm:
“Thật thối!”
“...” Trong lòng vị nào đó đang kêu gào một vạn tám nghìn lần ta muốn giết người, ta muốn giết người a!
Nàng lảo đảo lui về sau vài bước, đầu óc choáng váng quay cuồng, Tiểu Cẩn hướng phía trước ngã xuống, ngất đi.
Trong mơ, nàng thấy một bàn ăn dài lung linh ánh nến, trải khăn trắng tinh, một con ngỗng quay vàng ươm ngon lành nằm chính giữa bàn. Nàng thấy mình trong bộ trang phục rách rưới của cô bé bán diêm, dưới chân chỉ có một chiếc giày, bàn ăn kia lung linh lung linh ở trước mặt nàng, trên bày đầy sơn hào hải vị, một con heo sữa miệng ngậm quả táo đỏ nằm khỏa thân trên bàn, còn ngỗng kia vàng ươm, tỏa mùi thơm nồng nặc kích thích khứu giác, Tiểu Cẩn nuốt nước bọt ực ực, tay xoa xoa cái bụng lép kẹp. Rồi bỗng nhiên, ngỗng ta nhảy lên khỏi đĩa, đem dao cùng nĩa cắm trên lưng, xòe hai cái cánh trụi lông bay về phía nàng, không ngừng uốn éo thân mình béo núng nính dụ dỗ nàng:
“Cẩn Cẩn, mau đến a~ mau đến với gia nào ~~!”
Cẩn Cẩn hai mắt bốc lên ngọn lửa ham muốn của cái đói, tiến đến gần con ngỗng, nước miếng cũng dây lên áo, gật đầu như trống bỏi:
Khung cảnh đột nhiên biến đổi, trước mắt là nhà thờ uy nghiêm, Tiểu Khuynh trên mặt đeo một gọng kính vàng chóe, mặc áo của linh mục, trên tay là một cuốn sách dày cộp, Tiểu Vân, Tiểu Tuyết mặc váy trắng, đứng trong dàn đồng ca. Tiểu Khuynh lật lật vài ba trang sách, dùng ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi, thanh âm tràn ngập vẻ nghiêm nghị vang lên:
“Ngỗng nướng, ngươi có đồng ý lấy Tiểu Cẩn làm chồng, trọn đời này ở bên hắn không?”
Ngỗng ta một thân váy trắng tinh nằm trên một cái đĩa sứ cũng trắng tinh, gật khẽ đầu, như cô dâu nhỏ e thẹn nói:
“Quác quác! (Vâng, con đồng ý!)”
“Tiểu Cẩn, ngươi có đồng ý nhận cô dâu ngỗng nướng làm vợ, suốt đời này yêu thương cô ấy không?”
Tiểu Cẩn nhìn chằm chằm Tiểu Khuynh, một hồi lâu mới thốt ra:
“Thưa cha,...”
“E hèm, ta là nữ giới!” Tiểu Khuynh ho khan, cẩn thận nhắc nhở:
“À, vâng, thưa mẹ, con là người, sao có thể cưới ngỗng làm vợ?”
Tiểu Khuynh trố mắt nhìn nàng. Tiểu Cẩn đột nhiên tự hỏi sao mà cái điệu trố mắt của Tiểu Khuynh lại ngộ đến thế, bên tai truyền đến thanh âm của Tiểu Khuynh:
“Cẩn Cẩn, con bị ngốc à? Con vốn là ngỗng mà!”
Tiểu Cẩn đơ người, bỗng nhiên toàn thân một trận lạnh lẽo, nàng nhìn xuống, thấy thân mình đã ngắn lại chỉ còn vài gang, hai chân bé tí chỉ có ba ngón, hai bên là cánh , đằng sau là cái mông phủ một lớp lông trắng toát vểnh cao, cái này, nàng sao lại biến thành ngỗng thế này?
Sự kinh hoàng vẫn còn tiếp diễn, khi mà cánh cửa nhà thờ vốn đóng nay bật mở, một bóng người đi vào, vươn tay liền chộp lấy cô dâu ngỗng bên cạnh nàng. Tiểu Cẩn quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử thân cao bảy thước, mặc trường bào đỏ chói, trên ngực loang lổ một vết gì đó nhão nhoét rất kinh dị, nam tử gương mặt mơ hồ, đưa tay xoa xoa bộ lông của cô ngỗng nướng bé nhỏ nhà nàng, thanh âm mị hoặc nhân vang lên:
“Ngỗng nướng, nàng hãy vứt bỏ tên ngỗng Cẩn ngèo đói xác xơ kia đi, hãy theo ta, ta sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ nàng!”
Thanh âm kia theo gió truyền đi thật xa, Tiểu Cẩn trợn mắt nhìn nam tử chỉ thấy được từ cổ trở xuống kia, đây là gì vậy, trắng trợn cướp dâu hả?
Ngỗng nướng trên mặt nổi lên hai rặng mây hồng, cọ cọ đầu vào ngực nam tử, làm dây ra trên áo hắn một mảng dầu lớn, e thẹn nói:
“Dạ, đều theo ý gia định đoạt!”
Nói rồi quay đầu khinh thường liếc nhìn Tiểu Cẩn. Trên đầu nàng quạ đen bay rào rào. Vốn nói chỉ có con người mới háo sắc, tại sao con ngỗng nướng này lại cũng háo sắc như vậy a?
Nam tử kia xoay người bỏ đi, đem theo con ngỗng nướng còn mặc nguyên bộ đồ cưới trên cái đĩa trắng, da mặt Tiểu Cẩn tê rần, nàng lật đật chống chân ngỗng muốn chạy theo, nhưng chân bước hụt một cái, liền lộn cổ từ trên đĩa trắng xuống, nàng kêu gào thảm thiết:
“Ngỗng nướng ơi, đừng bỏ rơi gia mà!!!!!!!!”
Tiểu Cẩn mở bừng mắt. Ai ô, thì ra là một giấc mơ! Đủ quái dị!
Hách Liên Vân Thiên nhíu mày nhìn người từ lúc mở mắt tỉnh lại vẫn duy trì một tư thế mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, hai tay giơ cao, nàng đang nhìn gì vậy a? Hắn nghiêng đầu sang nhìn cùng nàng, nhìn qua nhìn lại mấy lần, làm gì có gì đáng nhìn đâu nhỉ?
Vừa rồi nàng nằm ngủ, tay chân quơ múa liên tục, miệng lảm nhảm mấy câu nói linh tinh, cái gì ngỗng nướng, rồi cái gì heo sữa, rồi cả khỏa thân, hắn còn đang tự hỏi có phải nàng đói quá nên mê sảng luôn rồi không, giờ thấy nàng tỉnh lại thì liền thở phào, nhưng nàng cứ nhìn chằm chằm đỉnh giường như vậy, trên đó có cái gì tốt sao?
Đột nhiên, Tiểu Cẩn hít sâu một hơi, nàng ngồi bật người dậy như một cái lò xo, hại Hách Liên Vân Thiên ngồi bên cạnh giật bắn mình. Tiểu Cẩn lúc này mới chú ý đến hắn, nàng nhăn mày hỏi:
“Ngươi là ai vậy? Đây là đâu?”
Hách Liên Vân Thiên vốn bị phản ứng của nàng làm cho giật mình, nhưng đến bây giờ nàng lại hỏi mình là ai, mắt hắn cơ hồ là trợn lên, hỏi:
“Nàng không nhớ ta?”
Tiểu Cẩn chăm chú nhìn hắn mất một lúc, không mặn không nhạt phun ra một câu:
“Không có khái niệm!”
Hách Liên Vân Thiên hai mắt lại trợn to, thanh âm chợt cao lên:
“Ta là Hách Liên Vân Thiên!”
“Hử?”
“Ngũ vương gia Hách Liên hoàng triều!”
“À, ra là Ngũ... cái gì? Á!” Tiểu Cẩn quay ngoắt đầu lại nhìn hắn, đột nhiên hét tướng lên.
Hách Liên Vân Thiên cau mày thật chặt, hai hàng lông mày cơ hồ là dựng thành hàng ngang:
“Nàng kêu la cái gì?”
“Ngài là Ngũ vương gia?”
“Ừ!”
“Thật là Ngũ vương gia?”
“Ta không nói xạo!”
Trên trán Tiểu Cẩn lấm tấm mồ hôi nhạt, nàng vội vội vàng vàng tung chăn nhảy xuống giường, phịch một tiếng quỳ gối, hành lễ với Hách Liên Vân Thiên:
“Thảo dân, không, dân nữ bái kiến Ngũ vương gia!”
Hách Liên Vân Thiên chưng hửng nhìn hành động của nàng, biết đây là lễ nghi cơ bản, đành phất tay nói:
“Mau đứng dậy đi!”
Tiểu Cẩn từ từ đứng dậy, thân mình ép lại đứng lui vào một góc giường, đầu cúi gằm, trong tay đầy mồ hôi. Trời ạ, sao nàng lại gặp phải tên ôn thần này chứ? Lần trước đấm hắn tím một bên mắt, không biết cái gã này có ghi hận với nàng không nữa? Mà vừa rồi... Càng nghĩ, Tiểu Cẩn càng khẩn khương, mồ hôi trong tay càng nhiều. Thanh âm Hách Liên Vân Thiên từ đằng trước truyền tới:
“Nàng tên gì?”
“Vân... Vân Cẩn Cẩn!”
Tiểu Cẩn gan vuốt râu hùm rất lớn, nhưng gan đi nhận tội lại vô cùng nhỏ, nên hiện tại là nàng đang rất sợ hãi hắn sẽ đem mình ra “thù cũ nợ mới” tính chung một lần.
Hách Liên Vân Thiên khẽ vuốt cằm, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nhìn qua thì chỉ là một nữ tử thanh tú, nhưng thật sự khiến hắn chú ý chính là khí chất linh động như tinh linh trên người nàng. Nữ nhân này ngày đó ở bên bờ hồ đấm hắn tím một bên mắt, còn lừa hắn tha tội cho nàng, cách đây không lâu lại có gan ở trên đường đánh cho Dương thiếu mặt mũi nở hoa, bộ dạng nàng khi đó, một chút e dè của thiếu nữ gì cũng không có, chỉ có dũng mãnh, quả thật dũng mãnh, không khác gì cọp mẹ phát uy, chính hắn cũng bị bộ dạng hùng hổ đó của nàng dọa. Nữ tử linh động như vậy, sao bây giờ lại như con thỏ nhỏ run rẩy thế này?
“Ngẩng đầu lên!”
Tiểu Cẩn ngẩng đầu lên thật chậm, cố gắng đem bản thân trở nên thật bình tĩnh. Đúng, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không được run sợ, tuyệt đối không! Nghĩ vậy, thần sắc trên mặt nàng nhanh chóng khôi phục, vẻ sợ hãi mất đi liền thay thế bởi sự linh hoạt như thường ngày, đôi mắt kia không còn sợ hãi, rụt rè, lại là một mảnh trong veo, nơi đáy mắt thấp thoáng ý cười tinh nghịch. Giờ phút này, nàng lại là Tiểu Cẩn của mọi ngày, nghịch ngợm, giảo hoạt, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi Tiểu Khuynh!
Hách Liên Vân Thiên thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Gương mặt này, tại sao lại quen thuộc như thế? Nữ tử trước mắt hắn, dáng người nhỏ nhắn thanh mảnh, gương mặt sáng bừng lên nét cười giảo hoạt, tại sao, tại sao? Thật giống nàng ấy! Hách Liên Vân Thiên đờ đẫn đứng lên, hai tay run run vươn ra chộp lấy bả vai Tiểu Cẩn, bóp chặt, hai mắt hắn mở to, mơ hồ lẩm bẩm:
“Nhu nhi...”
Hai vai Tiểu cẩn bị hắn bóp chặt đến phát đau, nàng vô thức kêu ra tiếng:
“A...”
Tiếng kêu đau đớn này của nàng, thành công đem Hách Liên Vân Thiên từ trong mộng tưởng tỉnh lại, hắn thẫn thờ, đột nhiên, hai mắt hắn tối lại, xô mạnh nàng ra. Tiểu Cẩn không kịp phản ứng, thân thể lảo đảo ngã dúi dụi.
Hách Liên Vân Thiên lui lại vài bước, rồi bỗng nhiên, hắn xoay người, chạy vụt ra khỏi phòng. Tiểu Cẩn ngơ ngác ngồi đó, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Nàng chống đỡ cái mông đau dậy từ trên đất, nhìn hướng Hách Liên Vân Thiên rời đi, lẩm bẩm:
Kết thúc bằng một tiếng hừ lạnh đầy bất mãn, Tiểu Cẩn lại leo lên giường, chẳng quản chuyện bản thân hiện tại đang ở nơi nào, trực tiếp đi tìm Chu Công đàm đạo kì nghệ. Nhất định nàng phải phá kỉ lục mười trận trên mười của Tiểu Khuynh mới được...
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 33
“Chúng ta đang ở cách mặt đất từ sáu đến bảy mét là ít, ngươi có buồn nôn cũng là chuyện bình thường!”
“Ta nhịn... không nổi...”
Có tiếng Tiểu Tuyết la hoảng:
“Khoan, khoan, Tiểu Cẩn, đừng ói vội, đừng ói vội, chúng ta đang ở trên cao, ngươi mà ói xuống sẽ làm chết cá trong hồ đấy!”
“Tại sao? Trong bụng ta có rất nhiều dưỡng chất...”
“Ngừng, ngừng ngay, đi, ta đỡ ngươi xuống!”
Tiểu Tuyết vươn tay kéo Tiểu Cẩn, buộc nàng vào một sợi dây rồi thả xuống. Còn không đợi Tiểu Tuyết cắt dây, Tiểu Cẩn đã chạy hộc tốc đến một góc, nôn thốc nôn tháo. Tiểu Tuyết chán nản nhìn nàng, lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Đúng là tự làm tự chịu! Ai kêu nàng ấy không đâu lại đòi lên nóc đình uyển ngồi ngắm cá chứ? Chậc, làm bẩn hoa viên của người ta rồi, không biết hai người có bị phạt vì tội gây mất vệ sinh môi trường không nữa?
Tiểu Tuyết đu mình vào xà ngang, nhanh lẹ nhảy xuống, thong thả đi vào trong đình uyển ngồi. Tiểu Cẩn mật xanh mật vàng gì cũng đều muốn ói ra hết, lờ đờ lật đật đi vào trong đình, hạ mông ngồi phịch xuống ghế, nét mặt chính là khổ không thể tả. Nàng gục mặt xuống bàn, quả thực mệt mỏi.
Tiểu Tuyết thấy Tiểu Cẩn không động cựa gì, dùng tay lay lay vai nàng ấy, khẽ gọi:
“Ê, Tiểu Cẩn, còn sống không đấy?”
Tiểu Cẩn đến hơi sức ngẩng đầu cũng không có, nàng nặng chịch giơ ngón tay cái lên, dài giọng:
“G...o...o...d...”
“Sắc mặt ngươi không được tốt lắm đâu!”
“Choáng chút thôi, đừng lo!” – nàng gục mặt xuống mặt bàn đá lạnh toát –“ ta thề sau này sẽ không bao giờ trèo lên nóc nhà chơi nữa!”
Tiểu Tuyết che miệng bật cười:
“Biết sợ rồi hả?”
“Dạ, em sợ rồi!”
“Thôi được rồi, ngươi ngồi ở đây một chút cho lại sức đi, ta đi đến hậu điện lấy chút thuốc cho ngươi!”
“Đa tạ, Tiểu Tuyết!”
Tiểu Tuyết mỉm cười đứng dậy, đi ra khỏi đình. Dọc theo con đường nhỏ lát đá, hai bên hoa mẫu đơn nở rộ từng đóa từng đóa, dường như muốn đem hết hương sắc của mình phơi bày ra dưới ánh nắng. Vạt áo Tiểu Tuyết màu tím nhạt tung bay, đi giữa rừng hoa khoe sắc vô cùng đẹp, vô cùng mĩ lệ, tựa như tiên tử lạc phàm. Cách đó không xa, một nam tử trên thân mặc trường bào màu tím đậm, tóc búi cao trên đỉnh đầu đội ngọc quan, dung mạo anh tuấn bức người, một đôi phượng mâu khép hờ, hai cánh tay thon dài đặt lên thanh vịn xe lăn, phía sau lưng hắn, một hắc y nam tử đứng im lặng cúi đầu.
Hách Liên Chấn Thiên trong tay xuất hiện một hộp nhỏ đựng thức ăn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhúm một ít mồi, thả xuống hồ nước phía dưới, đàn cá vốn đã chầu chực sẵn, liền nhanh chóng bơi đến chén gọn. Khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, nụ cười dẫu chỉ thoáng qua nhưng lại khiến khuôn mặt lãnh đạm của hắn sáng bừng. Vũ Kì đứng ở phía sau, nhìn chủ tử tâm tình có vẻ rất tốt, ánh mắt không khỏi hướng tới phía đại điện, đáy mắt thoáng qua một tia bi ai liền lập tức biến mất, hắn lại cúi đầu, duy trì trầm mặc. Thốt nhiên, khóe mắt hắn lướt qua một phía, bắt gặp một bóng thân ảnh hoàng y đang hướng về phía này, liền cúi thấp đầu, bên tai Hách Liên Chấn Thiên khẽ báo:
“Hồi bẩm vương gia, biểu tiểu thư đang tới!”
Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên nhất thời lạnh xuống, hắn sẵng giọng:
“Đuổi về!”
Vũ Kì nghe được chủ tử nói như vậy, liền nhanh chóng muốn tiến tới ngăn lại hoàng y nữ tử, nhưng chân còn chưa kịp động, người kia đã đi tới nơi này rồi. Hoàng y nữ tử, cũng là hoàng biểu muội của Hách Liên Chấn Thiên, muội muội của kinh thành đệ nhất mĩ nhân Trầm Hương Uyển, Trầm Hương Vĩnh. Nàng ta một thân váy dài hoàng sắc thêu kim cúc, trên đầu vấn lỏng một búi tóc, cài một cây trâm vàng, vài sợi phất phơ rủ xuống hàng lông mày thanh tú, cặp mắt lóng lánh như mặt nước hồ, giơ tay nhấc chân đều hiện ra một cỗ khí chất mềm mại, uyển chuyển. Nàng cước bộ nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên tràn ngập nhu tình, ôn nhu gọi một tiếng:
“Biểu ca!”
Vũ Kì nhìn Hách Liên Chấn Thiên một cái liếc mắt cũng không có, vẫn phải tiếp tục đứng chắn trước mặt hai người.
Trầm Hương Vĩnh nhìn hắn, dịu dàng thanh âm nói:
“Vũ Kì thị vệ, ta muốn nói chuyện với Tứ biểu ca, ngươi có thể tránh ra không?”
Vũ Kì vẫn đứng im bất động. Trầm Hương Vĩnh ánh mắt không dời khỏi bóng lưng người trước mặt, ngược lại tiến lên một bước:
“Vũ Kì thị vệ, ngươi có thể để ta nói chuyện vói biểu ca một lát không? Ta có chuyện muốn nói với huynh ấy!”
Thanh âm Hách Liên Chấn Thiên dường như đông lạnh tới âm độ, hắn trầm giọng thốt:
“Vũ Kì, tiễn nàng đi chỗ khác!”
“Tứ biểu ca...”
Soạt! Tiếng động từ đằng trước vang lên, thành công thu hút ánh mắt của ba người. Đứng giữa một khóm hoa, Tiểu Tuyết có chút ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Lúc nhìn đến nam tử đang ngồi trên xe lăn, trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh tượng ngày đó ở trên núi, tròng mắt bất chợt lạnh xuống, nàng xoay người, phất tay áo muốn đi. Từ sau lưng truyền tới thanh âm vội vã:
“Y Tuyết!”
Một bóng đen cũng cùng lúc đứng chắn trước mặt nàng, ngăn lại đường đi của nàng. Sắc mặt Tiểu Tuyết không tốt nhìn người đang ngáng đường nàng, lạnh giọng:
“Tránh đường!”
Vũ Kì trên mặt hiện lên vẻ bối rối, vẫn như cũ đứng chắn trước mặt nàng. Sắc mặt Tiểu Tuyết vô cùng, vô cùng là không tốt. Hách Liên Chấn Thiên vội vàng lăn xe đi tới đằng sau nàng, chiếc xe lăn của hắn là do thợ thủ công giỏi nhất chế tạo, hắn cũng có thể tự điều khiển được, chỉ là có chút khó khăn. Nhưng hắn còn chưa đi tới gần nàng, đã bị thanh âm lạnh lẽo của Tiểu Tuyết ngăn lại:
“Đứng lại, đừng tới gần ta!”
Hách Liên Chấn Thiên hai tay dừng khựng lại, hắn ở cách nàng khoảng chừng mười bước chân. Tiểu Tuyết dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, lại liếc đến nữ tử hoàng y vẻ mặt bi thương ai oán đứng một bên, cười nhạt hỏi:
“Hình như sự xuất hiện của ta đã làm gián đoạn cuộc hẹn hò của hai người thì phải?”
Hách Liên Chấn Thiên hai tay vịn chặt lấy xe lăn, nói:
“Tuyết, không phải vậy!”
“Thôi đi!” Tiểu Tuyết vẫn dùng thanh âm lạnh nhạt để nói chuyện với hắn. Điều này khiến Hách Liên Chấn Thiên bi ai.
Hắn nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt nàng, khổ sở lên tiếng:
“Nàng căm ghét ta là người tàn tật sao?”
Tiểu Tuyết bất chợt cười lạnh:
“Nào có đâu! Mới cánh đây không lâu dân nữ còn chẩn bệnh cho vương gia, người làm nghề y chưa bao giờ ghét bỏ con bệnh của mình cả! Chẳng qua thân phận của vương gia quá cao, dân nữ tự nhận mình không xứng, nhỡ có lời nào động chạm tới vương gia, dân nữ có mười cái mạng cũng không đền nổi!”
Hách Liên Chấn Thiên cõi lòng tê dại. Bất giác hắn nhớ lại những ngày còn ở trên núi, trong căn nhà gỗ của Quái Độc Tiên, nàng cẩn thận chữa bệnh cho hắn, chu đáo chăm sóc hắn, còn bây giờ, nàng lại nhìn hắn như nhìn người xa lạ. Hóa ra, giữa hai người còn bị ngăn cách bởi một cái rào cản quá lớn. Nàng nói nàng không thích dính vào chuyện thị phi, ghét nhất là có quan hệ với người trong Hoàng tộc, mà hắn, lại là vương gia đương triều, cho dù hắn là kẻ tàn phế, nhưng chung quy vẫn là một thành viên hoàng thất. Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao ngày đó nàng lại lẳng lặng rời đi, chỉ để lại một phong thư ngắn nói rằng sẽ còn trở lại. Hắn vẫn ở lại trên núi chờ nàng, nhưng thời gian trôi qua, nàng vẫn không xuất hiện. Đại thọ của Hoàng huynh, hắn bị gọi về kinh, rời căn nhà của Quái Độc Tiên, vốn trong lòng tiếc nuối không chờ được nàng quay lại, không nghĩ tới ở trong cung lúc này lại gặp được nàng.
“Tuyết, ta là vương gia, không thể buông bỏ trách nhiệm, ta...”
“Con người không thể tự mình lựa chọn thân phận, đó không phải lỗi của vương gia!” Tiểu Tuyết lạnh nhạt cắt ngang.
“Vậy tại sao ngày đó nàng lại bỏ đi?”
“Ta không phải đã viết thư nói rằng sẽ quay lại sao?”
Hách Liên Chấn Thiên nghẹn họng. Vốn hắn nghĩ hướng nàng đòi một lời giải thích, nàng lại đem vấn đề dội ngược lại hắn, nhất thời hắn không thể phản ứng. Đúng vậy, nàng đã nói là sẽ quay lại, chính là hắn đã không đợi được nàng mà xuống núi, bây giờ lại quay sang hỏi nàng là sao?
Tiểu Tuyết lạnh nhạt nhìn vẻ mặt bi ai của hắn, đột nhiên trong lòng một hồi khó chịu, giống như có thứ gì đang cắn xé lòng nàng, vô cùng bứt rứt. Nàng dứt khoát quay người, trán liền cụng phải một bức tường thịt cứng rắn, Tiểu Tuyết lảo đảo lui lại vài bước, cau mày nhìn người vẫn đang đứng lì một chỗ, khẽ quát:
“Tránh ra!”
“Cô nương...”
“Vũ Kì thị vệ, từ lúc còn ở trên núi ta nhịn ngươi đủ lắm rồi đó, có tin ta đem ngươi đánh thành đầu heo không hả? Mau tránh đường!” Tiểu Tuyết tức dồn một bụng khí, gầm lên.
Vũ Kì nháy mắt sắc mặt liền nhuộm đen, hắn mặt mày băng lãnh không đổi, trong lòng lại oán thầm nàng thù dai. Nói không được tên đầu gỗ trước mặt, Tiểu Tuyết quay sang Hách Liên Chấn Thiên:
“Tứ vương gia, yêu cầu ngài di dời cái tên mặt đá đầu gỗ này sang chỗ khác, dân nữ còn có việc phải đi trước, không thể phụng bồi!”
Hách Liên Chấn Thiên im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau, thanh âm hắn chậm rãi nhưng trầm buồn vang lên:
“Tiểu Tuyết, ta chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng, có phải rất ghét ta không?”
Tiểu Tuyết nhất thời thất thần, nhưng đang sẵn bực mình, nàng không chút do dự đáp:
“Phải, ta rất ghét ngài, ghét vô cùng, rất ghét, rất ghét!”
Ghét hắn lấy mất tâm của nàng.
Ghét hắn đã giấu nàng mọi chuyện.
Ghét hắn, làm tổn thương nàng...
Nàng ghét, rất ghét, vô cùng ghét hắn, lại càng ghét bản thân mình hơn.
Tiểu Tuyết tức khí nói xong, sắc mặt Hách Liên Chấn Thiên thật nặng nề xuống, hắn trầm giọng:
“Vũ Kì!”
“Chủ tử...”
“Đừng cãi lệnh ta!”
Vũ Kì bất an nhìn chủ tử mình, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tuyết, cuối cùng vẫn đành tránh sang một bên. Tiểu Tuyết lập tức xoay người chạy thẳng đi, không ngoái đầu lại. Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên, một mảnh bi thương nồng đậm. Hắn cúi đầu, khẽ nói:
“Vũ Kì, hồi phủ!”
Vũ Kì đi lên đẩy xe lăn, Trầm Hương Vĩnh vốn còn muốn tiến lên, bất quá nhìn ánh mắt lạnh băng dọa người của Vũ Kì, chân đã muốn bước lên rồi nhưng lại đành thu lại, chỉ có thể đưa ánh mắt ai oán nhìn theo.
Tiểu Tuyết chạy thẳng một mạch đến một góc hoa viên mới dừng lại, nàng thất thần nhìn xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống, Tiểu Tuyết bụm mặt, ngồi thụp xuống, run rẩy nức nở.
Tiểu Cẩn ngồi lâu trong đình, chờ Tiểu Tuyết mãi thấy chán, liền lò dò đi ra khỏi đình viện. Nôn xong, cái bụng nàng liền thấy đói, bước chân cũng loạng choạng. Việc để một con sâu gạo như Tiểu Cẩn bị đói là một việc vô cùng nguy hiểm. Thể lực sắp cạn kiệt, hai chân Tiểu Cẩn như nhũn cả ra, nàng vô lực ngã dúi về phía trước, bên hông đột nhiên bị người ôm lấy, rồi cả thân thể liền rơi vào một vòng ôm chắc chắn. Tiểu Cẩn mơ hồ nhìn lên, trước mắt hiện ra một gương mặt vô cùng yêu nghiệt, gương mặt ấy đang nở nụ cười với nàng. Lồng ngực đột nhiên cuộn lên, Tiểu Cẩn cười ngu ngơ, nói: