Đám Tiểu Khuynh quay trở lại phủ Tướng quân còn chưa đầy một canh giờ đã bị gọi đến sảnh chính.
Tiểu Cẩn đang ngủ bị người dựng dậy, lò dò kéo cái thân xác mệt nhoài đến sảnh chính, mọi người ở đó, bao gồm Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, Đại tướng quân và Âu Dương Minh Triệt, đều đã có mặt đầy đủ.
Ngồi xuống một bên, Tiểu Cẩn dựa lưng vào ghế, mệt mỏi ngáp dài. Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh, dùng cùi trỏ huých nàng ấy một cái. Tiểu Cẩn lau lau nước mắt, với ly trà trên bàn lên uống, lúc này mới có vài phần tỉnh táo. Sau khi tất cả đều đã hoàn toàn nghiêm túc lại, Đại tướng quân mới hắng giọng, mở lời:
“Tối nay ta triệu tập mọi người lại là có chuyện quan trọng cần thương nghị. Ngày hôm qua chúng ta đã nhận được mật báo, Tần Nguyệt quốc ở phía nam đang có ý đồ đưa quân sang xâm lấn. Chuyện này vẫn chưa chiếu cáo đến toàn dân chúng, Hoàng thượng đã hạ mật lệnh muốn ta đem theo một lượng binh lính đến cố thủ phía nam, ngăn chặn nguy cơ chiến tranh không để bùng phát. Trong trận chiến lần này, rất cần đến sự nỗ lực của tất cả mọi người.”
Tiểu Tuyết đang ngồi nghe, bỗng ngắt lời:
“Ý Đại tướng quân là, lần này chúng ta sẽ chiến đấu trong bí mật sao?”
Âu Dương Minh Triệt quay sang nhìn nàng, cau mày nói:
“Mục đích chính của lần xuất chinh này, chính là ngăn chặn cuộc tiến công từ bên ngoài, không để quân địch tràn vào biên giới.”
Trong nháy mắt, Tiểu Tuyết sững sờ:
“Cái gì?”
Tiểu Khuynh vẫn luôn ngồi một bên bình thản uống trà, bất chợt mở miệng:
“Vậy, đã ấn định ngày khởi hành chưa?”
Đại Tướng quân nhanh chóng gật đầu:
“Là ngày mùng bảy tháng sau. Trong thời gian này, phải tăng cường nâng cao thực lực quân sĩ lên mức cao nhất!”
Nhận mật dụ xong, cả ba người đều quay trở về phòng. Tiểu Khuynh đang dọn giường chuẩn bị đi ngủ, chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Động tác trên tay nàng ngừng lại, Tiểu Khuynh đi ra mở cửa. Đứng bên ngoài là Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh lách ra một chút để Tiểu Tuyết đi vào, xong liền đóng cửa lại. Tiểu Tuyết leo lên giường ngồi, ôm chăn nhìn Tiểu Khuynh hỏi:
“Gọi ta đến có việc gì không?”
Tiểu Khuynh cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh, nàng lật chiếc gối lên, ở dưới có một cặp sáo nhỏ. Hai ống sáo độ dài bằng nhau, một cái màu trắng, một cái vân tím nhạt, chỉ nhỏ vừa bằng ngón tay, hai đầu sáo đều khắc hai cái đầu rồng. Tiểu Khuynh đưa cái màu vân tím cho Tiểu Tuyết. nàng cầm ống sáo nhỏ xíu trên tay, ngắm nghía một hồi, phát hiện bên dưới đầu rồng có khắc hai chữ nhỏ “Long Ẩn”. Đang mải ngắm nghía, bên tai liền vang lên thanh âm của Tiểu Khuynh:
“Đây là ống sáo có thể triệu tập đội hộ vệ Long Ẩn, đó là tên tổ chức của chúng ta. Gọi là hộ vệ, nhưng thực chất chính là sát thủ. Cái đầu rồng này chính là biểu tượng, ngươi nhớ kĩ đó.”
Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, tựa như không thể tin nổi:
“Ý ngươi là, tổ chức của chúng ta đã thành hình rồi sao?”
Tiểu Khuynh cười mỉm, đáp:
“Không phải là “đã thành hình”, mà là “đã hình thành”. Bọn họ giờ chỉ còn đợi chúng ta nữa thôi!”
Trên gương mặt Tiểu Tuyết không thể giấu nổi nỗi vui sướng, nàng kích động nắm chặt ống sáo trong tay, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt nàng lại thoáng trầm xuống. Tiểu Khuynh quan sát sắc mặt của nàng, hỏi:
“Sao vậy?”
“Tiểu Khuynh, có phải sau khi kế hoạch hoàn thành, chúng ta sẽ hoàn toàn không còn dính dáng gì đến Hoàng gia khộng?” Ánh mắt Tiểu Tuyết dường như lấp lánh thứ gì đó, nhưng Tiểu Khuynh không nhìn rõ, rồi bất chợt Tiểu Tuyết ngẩng lên, đến lúc này Tiểu Khuynh mới thấy, một hàng lệ lăn dài trên má nàng ấy.
“Tiểu Tuyết...”
“Oa!” Tiểu Tuyết bỗng oa một tiếng òa khóc, nàng nhào vào lòng Tiểu Khuynh, vục đầu vào ngực nàng mà khóc. Hai bờ vai nàng run run, nước mắt rơi ướt đẫm áo Tiểu Khuynh. Hai tay Tiểu Khuynh ôm lấy vai Tiểu Tuyết, nhỏ giọng nói:
“Qua chuyện này, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó. Chúng ta sẽ lại có hạnh phúc, phải không Tiểu Tuyết?”
Tiểu Tuyết như gật đầu, lại cũng như lắc đầu, nhưng nàng ấy cứ khóc mãi, khóc mãi. Khóc một hồi lâu, hai mắt Tiểu Tuyết mọng đỏ, nàng nắm chiếc sáo nhỏ trong tay, sụt sịt mũi hỏi:
“Cái này dùng thế nào?”
Tiểu Khuynh đến cũng bó tay với tốc độ thay đổi của nàng ấy. Người này, thái độ của nàng thay đổi so với lật một trang giấy còn nhanh hơn. Tiểu Khuynh cũng chẳng biết nói gì hơn, lại ngồi chỉ dẫn cặn kẽ cách dùng sáo cho Tiểu Tuyết. Chỉ dẫn xong xuôi, Tiểu Khuynh vuốt cằm, nói thêm:
“Vốn ta đang phân vân không biết làm cách nào để kế hoạch được thực hiện, nhưng xem ra, trời đã cho chúng ta một cơ hội!”
Tiểu Tuyết chăm chú ngắm nghía chiếc sáo nhỏ, mở miệng trêu chọc:
“Ta lại không biết từ khi nào Tiểu Khuynh lại tin vào trời đất rồi đấy! Thế nào, có định tôn thờ thần phật luôn không?”
Tiểu Khuynh trừng mắt nhìn Tiểu Tuyết, hiếm có khi nào nàng ấy để lộ biểu cảm khác ngoài vẻ lãnh đạm nhạt nhẽo thường ngày:
“Ta đang rất là nghiêm túc đấy!”
“Rồi, rồi, kế hoạch của ngươi là gì đây?”
Tiểu Khuynh ngồi sáp lại gần, che miệng thầm thì vào tai Tiểu Tuyết, xong xuôi, nàng mỉm cười:
“Thế nào? Chỉ mất hai tháng sau trận chiến với Tần Nguyệt.”
Tiểu Tuyết trầm ngâm gật đầu, quay lại nhìn Tiểu Khuynh cười giảo hoạt:
“Tốt đấy, quả không hổ danh là Tiểu Khuynh!”
Nhưng không biết, liệu kế hoạch của các nàng, có được diễn ra thuận lợi hay không?
Mùng bảy tháng sau, một vạn quân binh, dẫn đầu bởi Đại tướng quân, Tam vương gia và năm vị Tướng quân khác rời kinh đô từ cửa nam, tiến đến biên giới Hách Liên- Tần Nguyệt. Cứ điểm đóng quân ở đây là một thành trì không lớn, gọi là thành Tương Yên. Lúc đoàn quân đến nơi, trên cổng thành cờ xí bay rợp trời, thành chủ thành Tương Yên đích thân ra nghênh tiếp.
Thành chủ Tương Yên là một nam nhân trung niên tuổi ngoại tứ tuần, vóc dáng có vài phần cao lớn, khuôn mặt chữ điền cương nghị. Đi bên cạnh ông ta là vài vị quan tước vị cao trong thành. Tiểu Khuynh nhảy xuống ngựa, đi bên cạnh Lưu Chấn Phi theo Đại tướng quân và Tam vương gia đi vào trong thành. Một vạn binh lính đóng quân ngay tại cửa thành, dựng lều, đốt lửa. Chuyến đi này chỉ có một mình Tiểu Khuynh tham gia, ba người Tiểu Tuyết ở lại kinh thành.
Trong thành phủ, ngồi trong chính sảnh chỉ có Tam vương gia, Đại tướng quân và thành chủ, đám Tướng quân như Tiểu Khuynh thì đều cất nhắc ở bên ngoài. Không có việc gì để làm, Tiểu Khuynh liền nhàm chán đi xung quanh thành phủ. Nơi này nhìn chung không tính là quá rộng, nhưng cảnh trí xung quanh quả thực là đẹp tuyệt vời. Tường nhà lát đá cẩm thạch, trong viện có hồ nhỏ, trên hành lang treo đầy lồng đèn hình bát giác vẽ cảnh sông núi cây cỏ vô cùng xinh đẹp. Đi sâu vào trong viện là đình đài lầu các san sát nhau, kiểu cách sang trọng, cột trụ chạm trổ tinh xảo. Xung quanh vô số loài hoa nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Mải đi, Tiểu Khuynh không biết là mình đã đi đến nơi nào, lúc quay đầu lại liền không thấy đâu là đường để quay về. Nàng chán nản vỗ trán, thầm cảm thấy tiếc hận vì vừa rồi đã từ chối đi cùng với Lưu Chấn Phi. Rồi sao, bây giờ nàng biết đi đường nào để về đây?
Tiểu Khuynh khoanh tay, đứng dậm chân nhìn ngã ba trước mặt. Cái thành phủ này nhìn không lớn mà lại vô cùng nhiều ngã rẽ, càng nhiều ngã rẽ lại càng dễ bị lạc. Tiểu Khuynh dùng ngón tay điểm điểm trán, nàng chỉ cánh tay vào ngã ba, bắt đầu đếm từ một đến mười.
“Hướng này!”
Dứt lời, nàng liền nhấc chân đi vào con đường nhỏ bên phải. Mà trong lúc đó, từ con đường ở chính giữa, Lưu Chấn Phi mang vẻ mặt lo lắng xuất hiện. Hắn đi tìm Tiểu Khuynh từ nãy đến giờ mà không thấy. Cái tiểu nữ tử này đi đâu mất rồi không biết? Đứng ở ngã ba, Lưu Chấn Phi suy nghĩ xem Tiểu Khuynh có thể đi hướng nào. Sau vài phút ngẫm nghĩ, hắn liền nhấc chân đi thẳng.
Tiểu Khuynh rẽ vào con đường nhỏ bên phải, nàng đi được một đoạn, phía trước liền truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Tò mò, Tiểu Khuynh tăng nhanh tốc độ đi về phía ấy. Nàng vươn tay rẽ đám lá cây, một ôn tuyền nhỏ hiện ra. Hơi nước bốc lên trong không gian, xung quanh ôn tuyền trồng đủ các loại hoa cỏ lạ kì. Hiện ra lờ mờ giữa màn hơi nước, nàng thấy một thân ảnh thấp thoáng. Tiểu Khuynh hiếu kì tiến lên một bước, vốn muốn đến gần để xem cho rõ, nhưng nghe loáng thoáng từ đằng trước truyền đến tiếng nói, cước bộ nàng liền dừng lại. Từ xa đi tới hai cái nha hoàn trang phục giống nhau, trên tay mỗi người đều xách một cái thùng gỗ lớn, bên trong chứa một loại nước đen ngòm, còn có thứ gì đó, nhưng Tiểu Khuynh không thể phán đoán. Nàng nheo mắt, thân hình hoàn toàn bị che khuất bởi lá cây. Hai nha hoàn từ từ tiến lại gần, một người nhìn cái thùng mình đang xách trong tay, nhăn nhó lên tiếng;
“Thật không hiểu Đại tiểu thư nghĩ gì, lại dùng Thiên trùng quý giá để đi nuôi một con ma bệnh. Ta nghĩ hắn không sống quá một tháng nữa đâu!”
Nha hoàn đi bên cạnh nghe vậy có vẻ chột dạ, vội vàng nói:
“Ngươi đừng có nói bậy, cái thiếu niên ốm yếu này nghe nói có thân phận không hề tầm thường, nghe như là vương tử của một nước nào đấy, Đại tiểu thư chúng ta đem hắn đến nơi này chính là giam lỏng, ngăn chặn việc hắn trốn thoát!”
Nha hoàn kia bĩu môi, dè bỉu:
“Hừ, vương tử gì chứ, một con ma bệnh mà thôi! Một kẻ đến hơi sức bước đi cũng không có thì trốn thoát kiểu gì được?”
Nha hoàn bên cạnh không tiếp tục nhiều lời, hai người bê thùng gỗ đặt trên thành ôn tuyền, rồi lật nghiêng. Từ trong thùng, một thứ nước đen ngòm như mực đổ xuống, nhanh chóng hòa tan trong nước nóng ôn tuyền, theo ra cùng thứ nước đó, một thứ gì dài ngoẵng, đen nhánh, ngọ nguậy rơi xuống. Hai nha hoàn làm xong việc của mình liền nhanh chóng rời đi. Từ đầu đến cuối, kẻ vẫn ngâm mình trong ôn tuyền vẫn không hé răng nói một lời.
Tiểu Khuynh nhảy từ trên cây xuống, đi lại gần bờ ôn tuyền. Đứng từ trên cao, nàng nhìn xuống mặt nước đen nhánh, có những con trùng màu đen đang bơi qua bơi lại. Màu đen trong làn nước trong lại càng rõ rệt. Mà ngồi ở đầu kia, ngâm nửa thân người trong nước nóng, một thiếu niên có vẻ ngoài gầy yếu. Tóc dài thật dài xỏa tung trong nước, đầu thiếu niên cúi thấp, nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Tiểu Khuynh ngồi xổm xuống, hướng về phía thiếu niên kia, lên tiếng:
“Ê, ngươi còn tỉnh không?”
Thiếu niên kia không đáp lời nàng. Mấy con trùng bơi quanh hắn.
“Ê, ngươi nói một tiếng xem nào?”
Vẫn không có tiếng đáp lại, xung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
Hỏi đi hỏi lại mà không nhận được một lời đáp, Tiểu Khuynh bực tức đứng dậy, xoay người muốn rời đi. Bất ngờ, lúc xoay người, khóe mắt nàng bắt gặp một thứ gì đó lóe sáng. Cước bộ nàng dừng lại, Tiểu Khuynh suy nghĩ một chút liền đổi hướng, đi đến phía thiếu niên kia. Mặt nước tuy phủ một màu đen nhạt, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhận ra được dưới đáy nước kia đang có thứ gì. Một sợi xích rất lớn được móc vào giữa hồ nước, hai đầu xích chia ra khóa chặt hai tay hai chân của người thiếu niên nọ. Người này bị nhốt trong ôn tuyền sao? Nơi này là thành phủ Tương Yên, người thiếu niên bệnh tật này lại bị nhốt tại đây. Nghe loáng thoáng thì có vẻ thân phận của hắn là một vương tử.
Tiểu Khuynh có cảm giác mình đã nắm được một đầu của sợi dây, nhưng nàng không vội kéo sợi dây đó về phía mình. Bí mật, phải được lật giở từ từ mới thú vị.
Tiểu Khuynh nhếch môi cười, nhưng bên tai chợt vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Từ sau lớp hơi nước mù mịt, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện. Trong chốc lát, Tiểu Khuynh thoáng ngây người, nhưng rất nhanh, nàng kịp thu hồi cảm xúc, nhanh chóng khuất đi một chỗ.
Người đi đến từ từ có thể nhìn rõ. Một nữ tử... vô cùng xinh đẹp.
Nữ tử xinh đẹp từ từ đi đến. Trên người nàng ta khoác một tấm áo choàng màu tuyết trắng, thân hình uyển chuyển lả lướt, gương mặt mĩ lệ điểm một nụ cười nhẹ càng làm tăng vẻ xinh đẹp lên bội phần. Nữ tử đi đến cách bờ ôn tuyền chừng vài bước chân thì dừng lại. Nàng ta nhìn thiếu niên đang ở trong nước, thanh âm ôn nhu động lòng người:
“Chàng vẫn không muốn nhìn thiếp lấy một cái sao?”
Người thiếu niên kia vẫn cúi thấp đầu, có cảm giác như hắn đã ngủ rồi vậy. Vài con trùng lượn quanh thân chàng ta, từng vệt màu đen hiện rõ trong nước. Nữ tử kia tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng ta vươn tay, ở trong nước đùa nghịch cùng đám trùng. Ngón tay nàng ta búng nhẹ, từng dòng nước nhỏ tỏa ra bốn phía. Tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử quanh quẩn trong ôn tuyền.
Bỗng nhiên, bàn tay nàng ta đang ở trong nước liền bị người nắm chặt. Trong lúc Tiểu Khuynh còn đang sửng sốt, cả người nữ tử kia đã bị kéo tuột xuống nước. Một tiếng “ùm” lớn vang lên, nước bắn ra bốn phía. Nữ tử kia bị kéo xuống bất thình lình, nàng ta giãy dụa muốn trồi lên, lập tức bị một bàn tay ấn vào trong nước. Ánh mắt Tiểu Khuynh thoáng cái trầm xuống. Người thiếu niên kia lúc này đã ngẩng đầu lên. Sắc mặt hắn dữ tợn, cặp mắt đỏ bừng tràn đầy oán hận, hai tay bị còng chặt bởi xích sắt đang không ngừng dùng sức dìm nữ tử kia xuống hồ. Dường như hắn có mối hận rất sâu với nữ tử xinh đẹp kia.
Mắt thấy một màn giết người đã sắp diễn ra, Tiểu Khuynh vừa động thân muốn nhảy ra khỏi chỗ nấp, bất ngờ, người thiếu niên kia đau đớn kêu một tiếng, cả người đã co rúm lại. Không bị tay của thiếu niên kìm giữ nữa, nữ tử kia lập tức trồi lên. Toàn thân trên dưới của nàng ướt đẫm, duy chỉ có ánh mắt nàng ta vẫn không đổi, thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường, thương hại. Nàng rẽ nước tiến đến gần thiếu niên, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, thanh âm rất ôn nhu nhưng lại mang theo vị trào phúng:
“Chàng vẫn muốn giết ta sao? Nhưng sức lực của chàng lúc này quả thực rất là yếu, nên dừng ý nghĩ đó lại thì hơn.”
Dừng một chút, trong giọng nới của nàng còn mang theo ý lo lắng:
“Hơn nữa, nếu chàng dùng lực ở trong nước, đám Thiên trùng này sẽ chết mất. Đừng quên, cái mạng này của chàng là nhờ chúng mà duy trì được tới bây giờ...”
Bỗng nàng ta tiến sát lại gần, giống như là dính sát vào người của thiếu niên, dùng thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe nói:
“Không lẽ, chàng không muốn cứu đất nước của mình hay sao? Không muốn biết phụ vương, mẫu hậu của chàng ra sao hay sao?”
Vì khoảng cách khá xa, Tiểu Khuynh không biết hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng gương mặt thiếu niên đanh lại, hắn ta gằn giọng, căm hận thốt:
“Đồ ma nữ!”
Nữ tử kia chợt ngửa đầu cười lớn, nàng từ từ lùi lại, đến sát thành ôn tuyền, nàng vươn tay, chỉ vào đám Thiên trùng, trong thanh âm chất chứa mũi nhọn:
“Đừng quên, chàng đang sống bằng máu của ta. Nếu vậy, không phải trong người chàng cũng đang mang dòng máu của một ma nữ hay sao?”
Sắc mặt thiếu niên kia tái nhợt, trắng bệch ra. Hắn nghiến chặt răng, khóe môi chảy ra một dòng máu tươi. Nữ tử kia bước lên khỏi ôn tuyền, trang phục ướt dính sát vào người, tôn lên cơ thể tròn đầy mĩ lệ. Nàng ta hơi nghiêng đầu, cặp mắt yêu mị nhìn người đang ở trong hồ, đưa tay lên nhẹ nhàng vén sợi tóc dài ra sau đầu, thanh âm vô cùng dịu dàng nhắc nhở:
“Đừng tự mình làm bản thân bị thương. Ta không muốn chàng chết sớm vậy đâu, ta sẽ đau lòng lắm!”
Nàng ta giống như tự lẩm bẩm với mình, xong nhấc chân rời đi. Chờ cho thân ảnh kia khuất hẳn, Tiểu Khuynh mới từ trong chỗ nấp bước ra. Nàng đi đến bên bờ ôn tuyền, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên đang ở trong hồ kia, cất giọng hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Thiếu niên kia từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy nàng, biểu tình của hắn rõ ràng là vô cùng kinh ngạc. Nhưng thấy nàng hơi cau mày, hắn liền vội vàng đáp:
“Ta tên Uất Khiêm! Sao ngươi lại lọt được vào đây?”
Tiểu Khuynh nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt thờ ơ đáp:
“Ta đi lạc!”
“...”
Nàng đứng dậy, không để ý đến thiếu niên kia nữa, bắt đầu đi một vòng xem xét nơi này. Diện tích nơi đây không lớn, có hai con đường nhỏ dẫn vào nơi này, một là con đường Tiểu Khuynh đi lạc vào, hai là con đường mà nữ tử kia đi. Xung quanh ôn tuyền này trồng đủ các loài cây lạ kì mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, hình dáng chúng đều rất kì dị. Tiểu Khuynh vươn tay, thử chạm vào một cây có những bông hoa đỏ như máu. Mới vừa chạm đến , nàng đã vội rụt tay lại, đầu ngón tay xuất hiện một vết rách nhỏ, máu đang từ từ chảy ra. Nàng có cảm tưởng hoa của cái cây kia đang động đậy. Bất chợt, từ sau lưng vang lên thanh âm của thiếu niên:
“Đừng chạm vào, đó là hoa của cây hút máu, nó sẽ hút kiệt máu của ngươi đấy!”
Tiểu Khuynh giật mình, quay lại ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, nhìn hắn hỏi:
“Sao ngươi lại bị giam giữ ở đây? Thân phận của ngươi hình như không tầm thường?”
Thiếu niên kia chỉ nhìn nàng, mím môi không đáp. Tiểu Khuynh nhẹ nhăn mày, nàng phủi tay áo đứng dậy, cất bước hướng con đường lúc trước mà đi tới. Thiếu niên ở phía sau bỗng gọi giật lại:
“Ngươi đi đâu vậy?”
Nàng không quay đầu, vừa đi vừa đáp, cước bộ không chậm lại chút nào:
“Trở về! Ta đã có ý muốn bắt chuyện mà người khác không muốn, ở lại cũng chẳng để làm gì!”
“Ngươi có thể cứu ta không?”
Tiểu Khuynh hơi dừng lại, nhưng sau lại tiếp tục bước đi:
“Nếu ta nói có thì sao mà không thì thế nào?”
“Đợi đã!”
Lúc này nàng mới dừng lại, xoay người nhìn thiếu niên kia. Hắn có vẻ khó xử, một lúc lâu sau mới mở lời:
“Nếu ngươi có thể thả ta thoát khỏi đây, ta sẽ giải đáp tất cả mọi câu hỏi của ngươi!”
“Ngươi chắc chứ?” Mắt nàng hơi nheo lại, ngờ vực.
“Người quân tử không nói hai lời!”
Tiểu Khuynh hơi mỉm cười, nàng nhấc chân... tiếp tục rời đi.
“Nhìn bộ dạng ngươi thế kia chắc chắn là chưa phát dục đủ, quân tử cái nỗi gì chứ?”
“Này!!!”
...
Một lúc sau,..
Sau vài lần tránh thoát đám Thiên trùng, Tiểu Khuynh đã lôi được cái thiếu niên kia lên khỏi ôn tuyền. Nàng dùng chủy thủ vẫn luôn mang bên người cắt đứt dây xích sắt, sau đó mang hắn ra khỏi nước. Thiếu niên kia vặn cổ tay, xoay cổ chân, thoải mái vươn vai, thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn. Nhìn trên người thiếu niên kia chỉ có độc một cái khố che thân dưới, Tiểu Khuynh hảo tâm cởi áo khoác ngoài ra đưa cho hắn khoác tạm. Trời hiện tại không lạnh lắm, nàng cởi áo khoác ngoài ra cũng không có vấn đề gì.
Thiếu niên khoác áo của nàng có vài phần rộng, hắn xắn hai tay áo lên hai lớp, tóc dài ướt đẫm rỏ nước tong tong xuống nền đá cẩm thạch. Thiếu niên sau một hồi giãn gân giãn cốt, đáp qua loa vài câu với nàng liền tính đánh bài chuồn, nhưng bị Tiểu Khuynh nắm cổ áo lôi lại. Thiếu niên kia định chơi xấu, hắn giãy dụa khỏi ma trảo của nàng, không phục đáp:
“Ta không phải quân tử, ta năm nay mới chỉ mười sáu tuổi thôi!”
Nàng vẫn dùng tay xách cổ áo hắn, hừ lạnh, nói:
“Mười sáu tuổi cưới thê tử được rồi, ngươi đã trưởng thành nên phải chịu trách nhiệm!”
Nàng chỉ vào hai con đường, nói:
“Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, là đi đường kia, để nữ nhân kia bắt ngươi về nhốt một lần nữa. Hai là đi đường của ta, đáp ứng lời hứa của ngươi vừa rồi, ta có thể cứu ngươi thoát khỏi cảnh giam cầm. Ngươi chỉ có thể chọn một!”
Không cần phải suy nghĩ nhiều, thiếu niên liền chọn phương án thứ hai. Tiểu Khuynh liếc hắn một cái như cảnh cáo, sau đó dẫn trước rời đi. Muốn chiếm lợi ích của nàng, hắn còn non lắm!
Hai người một lớn một nhỏ đi ra khỏi ôn tuyền. Tiểu Khuynh dựa theo cái trí nhớ kém cỏi của mình để dẫn đường. Không lâu lắm, thời gian khoảng nửa canh giờ, hai người đã đi đến chỗ ba ngã rẽ. Thiếu niên kia thấy nàng dừng lại, liền cau mày hỏi:
“Sao không đi tiếp?”
“Ta không biết đường!”
“...”
Bất đắc dĩ, hai người đành dừng lại ở ngã ba. Tiểu Khuynh kiếm một hòn đá trong bụi cây làm ghế ngồi, sau đó liền tựa lưng vào thân cây, bộ dạng cực kì nhàn nhã. Thiếu niên kia đi qua đi lại, vẻ mặt lo lắng, xong nhìn đến vẻ thản nhiên như không của nàng, hắn liền phát hỏa:
“Ngươi không lo lắng gì sao?”
Tiểu Khuynh che miệng ngáp dài, đáp rất dửng dưng:
“Việc gì phải vội nào? Thế nào lát nữa chẳng có người đi qua đây, ta sẽ nhờ họ dẫn đường!”
Nói xong, nàng ngồi xích ra một chút, vỗ vỗ phiến đá bên cạnh, nói:
“Ngươi cũng lại đây ngồi đi, đứng ngoài đó phơi nắng không thấy đau đầu sao?”
Thiếu niên kia nghiến răng ken két, hận không thể đem cái kẻ trước mặt hắn ra xé xác cho bõ tức. Hậm hực là vậy, nhưng hắn vẫn đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng. Thanh âm Tiểu Khuynh từ bên cạnh vang lên chậm rãi:
“Ngươi là vương tử sao?”
Thiếu niên kia sửng sốt một chút, mới mím môi gật đầu.
“Ta không nghe nói trong hoàng thất Tần Nguyệt quốc có vị vương tử nào tên là Uất Khiêm cả?”
Rõ ràng tâm trạng của thiếu niên kia có sự biến đổi rõ ràng, hai nắm tay hắn âm thầm siết lại, đáy mắt là một mảnh xao động.
“Ta chỉ là con rơi!”
Đôi mắt Tiểu Khuynh vốn vẫn nhắm lại hơi mở ra, nàng mở miệng, giọng điệu có vẻ thờ ơ hỏi:
“Ngươi đang ẩn nhẫn điều gì?”
Thiếu niên kia mở to mắt, kinh ngạc nhìn nàng. Người này, lại có thể đọc được tâm tư của hắn sao? Tiểu Khuynh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, khi vừa chạm đến ánh mắt sâu dường như không đáy kia của nàng, hắn bất giác nói ra tất cả...
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tiểu Khuynh không nói gì, chỉ nhay nhay cọng cỏ trong miệng, ánh mắt khép hờ, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Uất Khiêm đem mọi tâm sự trong lòng nói ra, giống như vừa được giải thoát, hắn thở dài một hơi thỏa mãn. Tiểu Khuynh kéo cọng cỏ ra khỏi miệng, thuận tay vất đi, sau đó nàng xoay đầu, nhìn Uất Khiêm chằm chằm, thật lâu sau mới mở miệng:
“Ngươi có muốn hợp tác cùng với ta không?”
Trên mặt hắn rõ ràng hiện lên kinh ngạc cùng sửng sốt. Hợp tác? Hợp tác cái gì?
“Ta có thể giúp ngươi đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế. Theo như ta được biết, Tần Nguyệt quốc vương chỉ có năm người con trai, một người đã được sắc phong làm Thái tử một năm trước. Bất quá, nếu ta muốn ngươi trở thành Hoàng đế, ngươi chắc chắn sẽ trở thành Hoàng đế!”
“Ngươi...” Tâm trạng Uất Khiêm thật lâu không thể hồi phục, hắn có phải đang nghe nhầm không vậy? Người này muốn nói, sẽ giúp hắn đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế sao?
“Sao? Ngươi không đồng ý?”
“Khoan đã...” Uất Khiêm lúc này đang rất hỗn loạn, nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra điểm đáng ngờ trong chuyện này “Ngươi rốt cuộc đang có mưu đồ gì? Ngươi thân là một tướng quân Hách Liên, sao lại muốn can dự vào chuyện của Tần Nguyệt ta?”
Tiểu Khuynh hơi cúi đầu, cười khẽ. Hừm, xem ra hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
“Ta không có mưu đồ gì cả, chẳng qua việc ngươi lên ngôi sẽ mang đến cho ta một nguồn lợi rất lớn!”
“Ý ngươi là gì?”
“Ta muốn có một thứ, mà thứ đó lại nằm trên người cái vị Thái tử Tần Nguyệt kia!”
“Đó là gì?” Uất Khiêm rõ ràng là rất kinh ngạc.
“Thương phù!”
“Thương phù?”
“Đúng vậy!”- Tiểu Khuynh hơi mỉm cười- “Đó là tấm lệnh bài cho phép thương nhân buôn bán ở Nhâm Lâm, nơi đó chính là điểm giao nhau của ba đại đế quốc cùng hơn mười sáu tiểu quốc xung quanh. Thương nhân bình thường không cách nào vào nơi đó được, chỉ có những ai có Thương phù mới có thể tiến vào để làm ăn buôn bán. Đó chính là cái ta cần!”
Rốt cuộc thì Uất Khiêm cũng hiểu được ý định của nàng. Đợi sau khi hắn lên ngôi Hoàng đế, đem thu hồi tấm Thương phù đó rồi đưa cho nàng là được. Nhưng hắn vẫn có một thắc mắc:
“Ngươi không phải là tướng quân Hách Liên sao? Tại sao lại muốn có Thương phù?”
Tiểu Khuynh quay đầu, đáp:
“Ta chuẩn bị nghỉ việc! Sau đó sẽ trở thành thương nhân! Ngươi đã hết ngờ vực rồi chứ?”
Uất Khiêm giống như vừa bừng tỉnh, hắn nhìn nàng, híp mắt, cười méo xệch:
“Ngươi thật là nham hiểm!”
Tiểu Khuynh nghe vậy, đột nhiên nàng ngửa đầu cười lớn, không nhanh không chậm nói:
“Vô độc bất trượng phu! Ngươi nhớ kĩ đó!”
“Uy, có người đến rồi kìa! Chúng ta đi thôi!”
Người vừa xuất hiện chính là Lưu tướng quân. Hắn đã phải đi vòng vòng quanh phủ này rất nhiều vòng, đương lúc muốn quay về thì lại gặp được Tiểu Khuynh ở đây. Hắn xác thực là vô cùng vui mừng a! Bất quá, lúc nhìn thấy cái thiếu niên đứng bên cạnh nàng, nụ cười của hắn liền cứng lại, hắn nhìn thiếu niên kia, lại quay sang hỏi nàng:
“Tiểu Khuynh, đây là vị nào vậy?”
Tiểu Khuynh liếc mắt nhìn thiếu niên một cái:
“Hắn ta là một nô bộc trong phủ, làm sai chuyện nên bị phạt, nên ta mới ra tay cứu hắn, lại thu về làm thuộc hạ, nên bây giờ hắn là thuộc hạ của ta. Ngươi có ý kiến gì không?”
“Ơ... tất nhiên là không!” Nàng quả thật là một người rất tốt bụng. Lưu Chấn Phi dùng một loại ánh mắt ái mộ nhìn nàng. Tiểu Khuynh không phát hiện ra, nhưng cái thiếu niên đi cạnh nàng lại vô cùng tinh tường nhìn ra. Có gian tình!
Hai cái nam nhân này chắc chắn có gian tình!
Tiểu Khuynh đi ở đằng trước, nàng không biết trong đầu hai kẻ ở đằng sau nghĩ gì, nhưng nếu nàng mà biết được, chắc chắn sẽ có một tên bị nàng xiên chết!
Đi tới một chỗ rẽ, Tiểu Khuynh vừa ló đầu ra đã thấy một đám nam nhân đang đứng ở gần đó, biểu cảm vô cùng giận dữ. Nàng suy nghĩ một chút, khẳng định không thể để Uất Khiêm chạm mặt bọn họ. Tiểu kHuynh quay đầu, dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn Uất Khiêm, hỏi:
“Ngươi có biết võ công không?”
Uất Khiêm gật gật đầu:
“Có biết một chút!”
Tiểu Khuynh gật đầu, đưa tay kéo hắn đến một góc. Nàng dùng bụi cát bôi đầy lên mặt hắn, tạm thời che lại khuôn mặt của hắn, sau đó mới nói:
“Ngươi tìm cách ra khỏi thành phủ này, bên ngoài cổng thành là doanh trại của bọn ta, ngươi tìm lều của ta rồi trú tạm vào đó, đợi ta quay lại. Hiểu chứ?”
Uất Khiêm gật đầu rồi, lúc này Tiểu Khuynh mới chỉnh lại áo xống, sau đó đường hoàng bước ra, giống như vừa mới đi dạo về. Đi đến gần đám người kia, nàng còn chưa kịp mở miệng, một nắm đấm đã giáng thẳng xuống đầu. Tiểu Khuynh ôm cục u vừa mới mọc ở trên đầu, trừng mắt nhìn cái kẻ vừa mới động thủ. Cái tên Hách Liên Phách Thiên này, hắn đang phát điên cái gì vậy chứ?
Tam vương gia có vẻ đang rất là giận, mặt hắn đỏ bừng, hai nắm tay siết chặt, hẳn phải kiềm nén dữ dội lắm mới không xông lên cho Tiểu Khuynh một trận. Cái cốc đầu này xem như là hắn đã nhẹ tay lắm rồi. Lưu Chấn Phi đứng bên cạnh Tiểu Khuynh, thấy nàng trừng mắt dữ dằn nhìn Tam vương gia, hắn lén dùng tay huých nàng một cái, nhỏ giọng:
“Mau cúi đầu nhận lỗi đi!”
Tiểu Khuynh ấm ức quay đầu:
“Lỗi cái gì chứ? Ta đi lạc mà cũng phải xin lỗi à?”
Câu này của nàng làm Lưu Chấn Phi nghẹn họng. Bây giờ cái nhìn giận dữ của nàng lại chuyển dời lên người hắn, khiến hắn chẳng biết phải làm sao. Đúng lúc này, từ đằng trước lại vang lên thanh âm lãnh đạm của Tam vương gia:
“Quay trở về!”
Mọi người quay đầu nhìn, Tam vương gia lúc này đã đi khá xa rồi. Tiểu Khuynh căm tức nhìn theo bóng lưng hắn, ôm cục u to đùng trên đầu đi theo. Cả đám người theo Tam vương gia và Đại tướng quân rời đi thành phủ, quay lại nơi dựng lều trại ngoài thành.