Đánh một trận này, Tiểu Cẩn cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng, cảm giác ngứa chân ngứa tay mấy ngày nay đã hoàn toàn biến mất. Nhưng khi vừa quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của đám người phía sau đang nhìn mình chằm chằm vô cùng ngưỡng mộ, Tiểu Cẩn trong lòng sớm đã sướng đến phổng mũi lên, bất quá, bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng như có vẻ vẫn tức tối, không cam lòng nhìn đám người đang chạy trốn ở đằng trước. Người xung quanh nhìn biểu tình bất bình của nàng, trong lòng lại càng thán phục bội phần. Thật là một trang hảo hán a! ~~
Tiểu Cẩn đi đến chỗ của hai mẹ con vẫn còn đang sững sờ, mỉm cười hì hì nói:
“Không sao rồi, hai người mau trở về đi. Lần sau đừng để rơi vào tay tên heo nái đó nữa!”
Nói rồi, nàng đỡ hai mẹ con các nàng dậy. Hai nàng kia nước mắt rưng rưng, quỳ xuống dập đầu, tất nhiên là thiên ân vạn tạ nàng:
“Đa tạ công tử đã ra tay cứu mạng!”
Tiểu Cẩn vội vàng đỡ hai người dậy, rất là chính khí lẫm liệt mở miệng:
“Tại hạ hành tẩu giang hồ chính là để giải quyết những chuyện bất bình này! Đây đều là những việc mà tại hạ phải làm, phu nhân cùng tiểu thư không cần quá khách khí! Nếu người trong thiên hạ ai ai cũng lương thiện, ai ai cũng có lòng làm việc thiện, kẻ xấu xa bị trừ bỏ, những kẻ sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bị trừng trị thích đáng, nhất định sẽ tạo lên một thiên hạ thái bình!”
Đám Tiểu Khuynh nhất định là ra vẻ nôn ọe khi nghe những lời nói hùng hồn này của nàng. Cái gì là kẻ xấu xa bị trừ bỏ? Rồi những kẻ sống nhởn nhơ ngoài pháp luật bị trừng trị thích đáng? Mấy cái này không phải chính là hình tượng Tiểu Cẩn ở hiện đại sao a?
Một đám người đứng xung quanh, nghe lời của nàng xong, trong mắt lại càng thêm phần sùng bái, còn có lẫn cả hổ thẹn. Vừa rồi bọn họ chỉ biết đứng vây xem xung quanh, giương mắt nhìn một màn bức hại dân nữ giữa đường. Bây giờ nghe vị công tử áo xanh này nói lời chính khí như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn bội phần.
Trên lầu hai của khách điếm, vị nam tử đứng đằng sau trong mắt lóe ra tia tán thưởng, hắn mở miệng nói:
“Vương gia, Cẩn tướng quân nhìn vậy mà thật ra là một người rất chính nghĩa. Hắn ta sẽ là một thần tử tốt của Hách Liên ta!”
Nam tử đang ngồi uống trà, nghe vậy khóe môi giật giật, hắn quay đầu, dùng đôi mắt hoa đào liếc qua nam tử đứng sau, mở miệng:
“Rất có chính nghĩa? Ngươi nghĩ vậy thật sao?”
Nam tử đằng sau đón bắt ánh mắt của chủ tử, hắn vội cúi đầu, đáp:
“Thuộc hạ không có nói gì hết ạ!”
Ở dưới đường, vị cô nương kia ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp như tạc của Tiểu Cẩn, thầm cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, hai má không tự chủ đỏ bừng lên. Nàng cúi đầu, e lệ mở miệng:
“Tiểu nữ đa tạ công tử đã cứu mạng, tiểu nữ nguyện ý lấy thân báo đáp ơn này của công tử!”
Nghe được lời này, hai mắt Tiểu Cẩn đột nhiên bừng sáng, nàng vội vàng bắt lấy tay của vị cô nương kia, hỏi dồn dập:
“Cô nương nói là thật chứ?”
Tiểu cô nương thấy nàng hồ hởi như vậy, mặt lại càng đỏ, cúi thấp đầu đáp:
“Tiểu nữ nói đều là sự thật! Từ nay quân làm thành bàn thạch, thiếp nguyện làm bồ vi, ngày ngày gắn kết không rời!”
Lão mẹ bên cạnh thấy vậy, nước mắt doanh tròng, rút một cái khăn xám nhỏ ra chấm chấm nước mắt, cảm động nói:
“Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại là người chính nghĩa, gặp được một nam nhân tốt như vậy, thật sự là phúc khí tiểu nữ tu luyện mấy đời mới có được. Nếu tiểu nữ có thể gả cho công tử làm phu thê kết tóc, bà già này lúc chết cũng có thể ngậm cười nơi chín suối!”
Gì? Khen nàng như vậy, có hơi quá à nha! Trong lòng Tiểu Cẩn thích thú vô cùng, bên ngoài mặt vẫn diễn bộ dạng khiêm tốn, húng hắng một chút, mỉm cười tiêu chuẩn đáp:
“Phu nhân đã quá khen rồi, tiểu mỗ thật không dám nhận, gặp được tiểu thư mới đúng là phúc khí tu ba đời của tiểu mỗ!”
“Tốt! Tốt! Vậy bà già ta hôm nay giao lại nữ nhi cho công tử! Xin hỏi nhà công tử ở tại nơi nào? Để bà già ta đến bái phỏng nhị vị đại nhân, tìm ngày lành thích hợp tổ chức thành hôn!” Bà già vừa nói vừa cầm tay Tiểu Cẩn. Nhìn trang phục của vị công tử này, chắc chắn là con nhà thế gia không phú cũng quý. Nữ nhi của mình tìm được một người như vậy, xem ra là có thể phó thác cả đời rồi!
Tiểu Cẩn lúc này tâm trạng vô cùng hưng phấn, hưng phấn đến độ quên mình rồi, say mê cuồng nhiệt chuẩn bị đem địa chỉ phủ Đại tướng quân khai ra, mở miệng nói:
“Bản công tử ở tại...”
Lời còn chưa nói ra hết, lưỡi nàng đã cứng lại, không thốt nổi vế sau. Khụ! Hưng phấn quá, nàng quên mất cả việc bản thân mình là nữ tử! Dù vị cô nương kia có muốn lấy thân báo đáp thế nào, nàng cũng không cách nào thú người ta về! Ước mơ của nàng là kiếm một cái mĩ nam tử về làm lão công nha, không phải trở thành lão công của người ta đâu a!
Sắc mặt Tiểu Cẩn cứng đờ, sau một khắc, nàng nhanh chóng thu lại sự hưng phấn trong lòng. Vì vậy, nàng ra vẻ kinh ngạc mở miệng:
“Khụ! Xem ta này, vui quá nên quên mất luôn cả chuyện quan trọng, chưa có bẩm báo gia mẫu a! Mà từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự vốn là chuyện lớn cả đời người, phải nghe theo ý của cha mẹ, còn tính chuyện mai mối nữa chứ! Tại hạ xin phép về xin ý kiến gia mẫu, mới có thể quyết định được!”
Thật là một người con hiếu thảo! Đám người xung quanh thật sự không cầm nổi nước mắt bởi sự hiếu thảo của nàng, lại càng thêm bội phục nàng hơn nữa!
“Thật đúng là một trang hiếu tử!” Có người cảm thán.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người khác đồng loạt hùa theo.
“Vị công tử này đi, so với Ngọc Diện công tử trong truyền thuyết cũng không thua kém là bao đâu!” Lại có người lên tiếng phát biểu.
Bà lão kia nghe nàng nói vậy, lại cảm thán:
“Ôi, xem này! Bà già ta thật là già quá mà lẫn lộn cả rồi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất! Công tử hãy mau về nhà thưa chuyện với lệnh đường đi! Người con có hiểu như công tử, thật làm cho bà già ta đây thán phục!” Nói xong, lại chấm chấm mấy giọt nước mắt vào chiếc khăn tay.
“Đã vậy, tại hạ xin cáo từ trước!” Tiểu Cẩn nói xong, rất cung kính ôm quyền, bộ dạng thật chính nghĩa đầu ngẩng cao, rẽ đám đông rời đi.
Phía sau chợt có người hô với theo:
“Công tử, người làm việc nghĩa không cần báo đáp, thỉnh xin lưu lại một cái danh xưng cho đời!”
Tiểu Cẩn không quay đầu, nàng giơ tay lên cao, cổ tay khẽ xoay phất quạt một cái “phạch”, ngẩng cao đầu đáp:
“Tại hạ tên gọi chỉ một chữ Ngọc, người làm việc nghĩa không cầu danh lợi, đó mới chính là hảo hán!”
Dứt lời, người cũng đã khuất xa. Đám người đứng sau dõi tầm mắt nhìn theo, âm thầm bội phục. Thốt nhiên, có người nói to:
“Vị công tử này tên gọi là Ngọc, vậy hãy gọi là Ngọc Diện công tử đi! Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”
Hưởng ứng phong trào này, những người khác cũng cùng nhau hô vang:
“Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”
“Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”
...
Từ đó, trong thiên hạ nổi lên một cái tên, danh tiếng vang khắp nơi, nhân sĩ đều biết: Ngọc Diện công tử!
Không ai biết rõ về vị công tử này. Người ta đồn nhau, Ngọc Diện công tử người cũng như tên, dung mạo tựa Phan An, có thể đem so sánh với Đệ nhất mĩ nam tử Hách Liên Vân Thiên....
Người ta đồn, Ngọc Diện công tử võ công cao cường, chính khí lẫm liệt, có thể sánh với Chiến Thần vương Hách Liên Phách Thiên cùng Thái tử Đông Liêu Hàn Mặc Thần...
Tin đồn rất nhiều, nhưng không ai biết rõ thực hư vị Ngọc Diện công tử này. Nhân sĩ giang hồ cũng có điểm tò mò muốn biết người này rốt cuộc như thế nào, nhưng cái họ biết được chỉ là, Ngọc Diện công tử mặc áo xanh, Ngọc Diện công tử trong tên chỉ có độc một chữ Ngọc...
"Ngọc Diện công tử?” -Trong nhã gian lầu hai của khách điếm, nam tử có gương mặt đẹp như ngọc, đôi mắt đào hoa bừng bừng ngọn lửa, như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh- “Hắn dám... Vô Ảnh, ngươi đi bắt cái tên “Ngọc Diện công tử” kia về đây cho bản vương!”
Vô Ảnh gật nhẹ đầu, thân mình nhoáng lên liền biến mất. Tiểu Cẩn vừa đi cách một đoạn không xa liền co giò chạy biến. Không ngờ chuyến này ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy! Tiểu Cẩn trong đầu đắc ý nghĩ thầm, lại mơ màng tưởng tượng đến cái viễn cảnh một ngày nào đó nàng đi trên đường sẽ được vô số nữ tử liếc mắt đưa tình, khăn tay ném xung quanh nàng, còn nàng chỉ thản nhiên liếc mắt qua, các nàng đã ngã rạp hết xuống đất, hoàn toàn đổ gục vì nhan sắc "khuynh đảo thiên hạ" của nàng! Ái chà, thế không phải nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao a?
Tiểu Cẩn trong đầu đang mơ tưởng đến “cái ngày không xa”nào đó của nàng, trước mặt liền xuất hiện một bóng đen. Hai chân Tiểu Cẩn dừng khựng lại, nàng ngước đầu nhìn lên. Ôi chao, là một soái ca mặt lạnh nha! Hai mắt Tiểu Cẩn nổi lên hơi nước, miệng há ra, mơ hồ còn có thứ chất lỏng khả nghi...
“Cẩn tướng quân...” Người kia lạnh giọng mở miệng.
“Ôi chao, anh đẹp trai muốn gì thế?” Còn không để người ta nói hết, Tiểu Cẩn đã vội vã ngắt lời, thanh âm uốn éo hỏi.
Ôi, ôi, lâu ngày tiếp xúc với mĩ nam, thành ra nàng cũng hóa thành cái sắc nữ rồi!
Nhìn điệu bộ khả nghi của nàng, mày kiếm người kia hơi cau lại, hắn vẫn giữ nguyên ngữ điệu lạnh lùng như trước:
“Vương gia cho mời ngài!”
“Úi!” Tiểu Cẩn hô lên một tiếng, vội vàng tỉnh táo lại, nàng đưa ống tay áo lên lau lau vệt nước bên miệng, thẳng thừng từ chối:
“Ta không đi!”
Mày kiếm người kia lại càng cau lại gắt gao, hắn lạnh lùng nói:
“Đây là lệnh!”
Tiểu Cẩn nhăn nhăn mày đẹp, nàng hơi ngửa đầu nhìn trời, vuốt vuốt cằm làm bộ suy nghĩ, chẹp chẹp miệng nói:
“Ta đi theo là được chứ gì? Anh đẹp trai cần gì phải mặt nhăn mày nhó như thế?”
Tiểu Cẩn được đưa tới nhã gian lầu hai. Đứng ở trước cửa, nàng làm bộ cúi xuống xem xét mình, vuốt thẳng vạt áo không một vết nhăn, chỉnh lại ngọc quan không chút lệch trên đầu, sau đó hắng giọng, đưa tay lên, động tác cố gắng tỏ ra thật tao nhã gõ cửa hai cái, nàng ghé sát vào cánh cửa, thanh âm uốn a uốn éo:
“~~Có ai ở trong đó không~~? Có ai không ~~ ? Có ai không a~~ ? Có ai không a a a~~~ ?”
Vừa kéo dài giọng, nàng vừa đưa đầu xoay qua xoay lại, vừa làm vừa nhe răng cười nhăn nhở, điệu bộ này, thật là đáng đánh đòn!
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi mau lăn vào đây cho bản vương!”
“Úi chà!” Tiểu Cẩn trề môi. Nàng ưu nhã đẩy cửa, nhấc chân cao một góc 90 độ, bước vào phòng, không quên liếc mắt đưa tình đắm đuối nhìn Vô Ảnh một cái, rồi mới đóng cửa lại. Vô Ảnh trúng phải ánh mắt của nàng, cả người hắn bỗng run rẩy. Bỗng nhiên, cửa phòng vừa mới đóng lại mở ra, người vừa bước vào lại thò đầu ra, Tiểu Cẩn cười cười, nháy mắt với Vô Ảnh, uốn éo nói:
“~~ Đừng có đi đâu đó nha! ~~”
Vô Ảnh đứng không vững nữa, hắn trượt chân một cái, cả người liền đáp đất vô cùng ngoạn mục, trước lúc hy sinh, hắn chỉ kịp khóc thầm trong lòng. Mẹ kiếp! Lần này trở về nhất định hắn sẽ đổi cho Vô Tung, nhất định không để mình gặp phải nam nhân biến thái như vậy nữa!
Tiểu Cẩn tiếp tục chỉnh sửa vạt áo sau khi bước vào phòng. Ngồi bên bàn tròn, Hách Liên Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ngẩng lên!”
Tiểu Cẩn nghe lệnh ngẩng lên, hai con mắt đảo tứ tung, hết nhìn lên trần phòng, thấy cái xà ngang sao lại đẹp thế, rồi lại nhìn xuống đất, mấy tấm gỗ lát sàn cũng đẹp đến mê li! Hách Liên Vân Thiên mặt đen thui, hắn gằn giọng:
“Nhìn bản vương đây! Đừng có đảo mắt lung tung nữa!”
Tiểu Cẩn từ từ quay đầu lại, mắt nhìn thẳng. Được một lúc, bỗng nàng đưa tay lên đỉnh đầu, điệu bộ giống như Tôn Ngộ Không, nheo nheo hai mắt, đưa tầm nhìn qua lại, lia khắp bốn phương tám hướng trong phòng, hỏi một câu rất dửng dưng:
“Bản vương ngồi chỗ nào vậy a? Tại hạ nhìn không thấy a!”
Hách Liên Vân Thiên mặt bị đốt đen thui, hắn quát lên:
“Đừng có đánh trống lảng!”
Tiểu Cẩn lúc này mới chợt giật mình, nàng làm như vừa nhận ra, vội gãi đầu gãi tai, ra vẻ bẽn lẽn nói:
“Úi, hóa ra bản vương ngồi chỗ đó a! Lù lù một đống như vậy mà không nhận ra, mắt tại hạ quả thực là kém quá! Ha ha...!”
Vẻ mặt Hách Liên Vân Thiên hết sức khó coi, hắn tức đầy một bụng khí mà không có chỗ để phát tác, chỉ dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng.
“Uy, vương gia bị sao thế? Sắc mặt ngài có vẻ rất kém a!”
“...”
“Vương gia, có cần tại hạ đi mua thuốc hộ không?”
“...”
“Hay vương gia đói bụng? Để tại hạ đi nấu cho ngài chút điểm tâm lót dạ nhé? Hay kêu người mang lên? Vương gia thích ăn đồ như thế nào? Mặn hay lạt? Cay hay chua? Ăn ngọt nhé? Uy, mặt vương gia đỏ ửng thế kia, hẳn là bị sốt rồi, để tại hạ kêu người nấu một lồi canh cá chua cay đem lên cho vương gia hạ hỏa nhé?”
“Vân- Cẩn-...”
“Uy, vương gia, không cần cảm ơn tại hạ đâu! Tại hạ biết mình là người tốt, nên vương gia không cần quá khách khí!”
Hách Liên Vân Thiên vô cùng, vô cùng căm hận nhìn nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, Tiểu Cẩn lúc này đã bị lăng trì toàn thân rồi! Mỗ nữ nào đó vẻ mặt rất là hớn hở, một bộ dạng kiêu ngạo mũi hướng lên trời như muốn nói “ Ta là người tốt, ta làm việc nghĩa không cần báo đáp, ta là người tốt, ta là người tốt!”
Hách Liên Vân Thiên tức nghẹn đến muốn nội thương, hung hăng hít sâu, hít thật sâu, nuốt trôi cục tức này xuống. Sắc mặt vị nào đó thật lâu mới có thể hòa hoãn lại, mỗ vương gia thật bình thản mở miệng:
“Nghe đồn, ngươi được mọi người xưng tụng là Ngọc Diện công tử?”
Tiểu Cẩn hai mắt phát sáng, lấp lánh lấp lánh cười:
“Úi chà, không lẽ danh tiếng của ta đã vang xa đến mức mọi người đều biết rồi sao? Ôi chao, ôi chao, ngại quá, ngại quá!”
Kiềm chế! Kiềm chế! Kiềm chế! Phải kiềm chế! Mỗ vương gia nào đó trong lòng âm thầm tụng kinh, cố gắng xóa sạch mọi suy nghĩ muốn đem cái kẻ trước mặt đây ra tùng xẻo!
“Ngươi nghĩ ngươi thích hợp với danh xưng này sao?” Mỗ vương gia rất là khinh thường liếc mắt.
“Đúng vậy! Tại hạ chính là Ngọc Diện công tử trong truyền thuyết!” Mỗ nữ nào đó vô cùng dũng cảm mở miệng.
“Không phải danh xưng của ngài là Hoa hoa công tử sao?”
“...” Mỗ vương gia nào đó đứng hình trong giây lát.
“Ừm, có vẻ đúng là vậy rồi!” Tiểu Cẩn nháy nháy mắt hiểu ra, vỗ tay thốt lên.
“Câm miệng!” Mỗ vương gia mặt đen gào lên.
A, A, A, hắn muốn giết, giết, giết, giết cái tên Cẩn Cẩn ngu ngốc này a!!!
Trong một gian phòng nào đó, mỗ vương gia nào đó ngửa mặt lên trời mà rống a rống!!!
Tiểu Cẩn mở cửa ung dung bước ra ngoài, sau đó ung dung đóng cửa lại, phủi tay bỏ đi. Lúc đi xuống khỏi cầu thang, nàng ngẩng đầu lên, cười rất là rực rỡ, nháy mắt quyến rũ với Vô Ảnh, uốn éo mở miệng:
“~~Ảnh Ảnh a, gia đi trước, hẹn gặp lại Ảnh Ảnh sau nha~~ !”
Tiểu Cẩn quay đi âm thầm làm một cái mặt quỷ. Người trong khách điếm “sốc” toàn tập, mỗ thị vệ nào đó lại lần nữa hy sinh...
Viện sau phủ Tướng quân, trên mặt đất đầy những tấm vải lớn, mặt trên bày đủ loại dược liệu. Ở một góc khác, đất bị xới lên thành từng luống nhỏ, một bóng người đang khom lưng xới từng mảnh đất bằng cái cuốc nhỏ. Sau khi đất đã được xới tơi, Tiểu Tuyết kéo cái ba lô của mình lại gần, thò tay vào cái túi nhỏ bên hông, lôi ra một vốc hạt nhỏ xíu, rồi thật cẩn thận, nàng vùi số hạt đó xuống đất vừa xới. Xong xuôi, Tiểu Tuyết phủi phủi tay, kéo cái mũ nhỏ trên đầu xuống, lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mỉm cười đứng dậy. Nàng bước đến, nhìn số thuốc mình đang phơi trên đất, hài lòng gật gật đầu. Trời hôm nay nắng to, rất thích hợp để phơi thuốc. Ngẫm nghĩ một chút, Tiểu Tuyết nhớ ra số thuốc mình để lại trên núi, không biết lão già kia có giúp nàng đem ra phơi không nữa? Nàng vùi số lá thuốc đó ở trong giỏ, nếu không sớm đem ra sẽ đóng mốc mất...
Trên thực tế, lão già trên núi nào đó vẫn ngày ngày đem thuốc ra phơi, lại xới mấy luống đất chờ nàng đem dược liệu trồng xuống, vừa cật lực xới đất vừa than thở:
“Nha đầu kia bao giờ mới quay lại nhỉ? Trên đời này có ai nhẫn tâm như nha đầu đó không cơ chứ? Đây gọi là bóc lột sức lao động của người già đấy!”
Tiểu Tuyết hít mũi, hắt xì một cái rõ to. Nàng sụt sịt mũi, cau mày nghĩ: Kẻ nào đang nhắc tới nàng vậy?
Cửa viện bật mở, một bóng người thướt tha bước vào. Tiểu Vân một tay ôm cây đàn tranh, một tay cầm xấp giấy mỏng đi vào. Nhìn Tiểu Tuyết đang ngồi xổm bên số dược liệu phơi trên đất, Tiểu Vân cất tiếng gọi:
“Tiểu Tuyết, có rảnh không?”
Tiểu Tuyết rời tầm mắt khỏi số dược liệu, ngẩng lên nhìn:
“A, Tiểu Vân!”
Tiểu Vân đi tới, đặt cây đàn lên chiếc bàn đá ở góc sân, ngồi xuống, lại vẫy tay với Tiểu Tuyết:
“Tiểu Tuyết, lại đây ta nhờ chút!”
Tiểu Tuyết đứng dậy, từ từ đi tới, nhướng mày hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu Vân gật đầu, chỉ vào xấp giấy trên tay;
“Ngươi giúp ta chỉnh sửa một vài dây âm trên cây đàn này được không? Ta thử dạo nhạc nhưng nghe chừng có chút không ổn!”
Tiểu Tuyết với tay lấy xấp giấy trên tay Tiểu Vân, nhìn nhìn một chút, nàng bắt đầu gảy nhẹ từng dây đàn. Hai dây đầu thì không thấy nàng có biểu hiện gì, nhưng sang đến những dây khác, gương mặt nàng hiện lên vẻ không hài lòng. Tiểu Tuyết nâng cây đàn đặt lại trên bàn, sắc mặt lại bình thản như cũ, mở miệng hỏi:
“Cây đàn này ngươi mua ở đâu vậy? Chất lượng kém quá!”
Tiểu Vân hơi đỏ mặt, cúi đầu ấp úng:
“Đây là đàn mà phu nhân tặng ta, nghe nói là do Tử Yên mua về, nhưng nàng ấy không biết đánh đàn nên liền đem cây đàn này tặng lại cho ta!”
“Thôi được rồi, cứ để cây đàn này ở đây, ta sẽ giúp ngươi chỉnh sửa! Trong lúc đó, ngươi lấy tạm Thất huyền cầm của ta mà dùng!”
Chờ Tiểu Vân rời khỏi, Tiểu Tuyết mới đứng dậy. Nàng thu dọn số thuốc đang phơi trên đất, gói lại gọn gàng, lại xách ba lô quay về phòng của mình. Tiểu Tuyết biết chắc lúc này Tiểu Vân đang ở bờ hồ, nên nàng sẽ không chạm mặt nàng ấy. Tiểu Tuyết về phòng, thu dọn vào bộ quần áo, thay đổi bản thân một chút rồi mới rời đi. Nàng xách theo số thuốc vừa phơi, theo cửa sau phủ Tướng quân đi ra ngoài.
Đi trên đường, Tiểu Tuyết không hề bị ai chú ý. Nàng lúc này đang trong bộ dạng của một tiểu nha đầu, cứ vậy, Tiểu Tuyết đi thẳng ra ngoài thành. Nàng hướng ngọn núi ngoài thành mà đi tới.
Đường lên núi vẫn khó khăn như vậy. Nàng mới chỉ đi được một lúc mà trên váy đã có vài vết sờn, vài mảnh lá cây giắt trên mái tóc dài đen nhánh. Tiểu Tuyết bực mình, nàng đặt ba lô xuống đất, rút trong túi ra một sợi dây nhỏ, dứt khoát đem mái tóc dài quấn gọn lên. Xong xuôi, nàng mới xách đồ đi tiếp.
Được một quãng, Tiểu Tuyết bất chợt dừng lại, lắng tai nghe. Trong không gian yên tĩnh vọng tới thanh âm mơ hồ, giống như là tiếng đánh nhau. Bước chân Tiểu Tuyết từ từ lại gần. Càng đi, âm thanh kia càng rõ. Đúng thật là có một trận đánh đang diễn ra, tiếng đao kiếm va chạm nhau rất dữ dội. Vốn là Tiểu Tuyết muốn nhanh chút rời khỏi, không muốn dính dáng tới, nhưng không hiểu sao, dường như có một thứ gì rất lạ cứ hối thúc nàng đi về phía đó.
Nấp sau thân cây gần đó, Tiểu Tuyết cẩn thận ló đầu nhìn ra. Giữa một trảng rừng trống, có hơn chục cái hắc y nhân đang đánh nhau với một đám hộ vệ. Hai bên chiến đấu vô cùng dữ dội, sát khí tỏa ra dày đặc. Một nhóm khoảng năm, sáu hộ vệ tuốt gươm đứng quây lại một chỗ, hình như đang bảo vệ thứ gì đó sau lưng. Đằng sau bọn hắn, cũng có một người đang giao chiến với hai, ba cái hắc y nhân khác. Thấp thoáng giữa đám người, Tiểu Tuyết mơ hồ nhìn thấy một mảnh hoàng y cùng tử y. Từ từ cúi thấp đầu, Tiểu Tuyết lủi ra sau đám cây cối, lặng lẽ nhích người sang bên một chút. Nàng rạp người dưới một bụi cây rậm rạp, khẽ vén một ít lá lên, hé mắt nhìn ra. Là Trầm Hương Vĩnh và... Hách Liên Chấn Thiên.
“Tứ ca, tứ ca, phải làm sao đây? Đám người này thật đông? Vĩnh nhi sợ...”
Trầm Hương Vĩnh nhỏ nhẹ kêu lên, cố gắng nép sát vào người Hách Liên Chấn Thiên, hai tay bấu chặt bàn tay của hắn. Trước hành động này của nàng, Hách Liên Chấn Thiên chỉ khẽ cau mày, nhưng cũng không có hành động gì. Đôi mắt hắn gắt gao khóa chặt đám người kia, dõi theo từng hành động của chúng.
“Chủ nhân, đám người này đông quá, người của ta sắp không trụ nổi rồi!”
Vũ Kì đứng chắn đằng sau Hách Liên Chấn Thiên, cau mày báo cáo. Đáp lại hắn, Hách Liên Chấn Thiên chỉ nhẹ nhíu mày, không có lên tiếng. Đám người hắc y nhân tấn công ngày một dữ dội, đã có nhiều cái hộ vệ ngã xuống bởi những vết thương trí mạng. Trầm Hương Vĩnh một bộ dáng khóc lóc, nhu nhược nép mình vào người Hách Liên Chấn Thiên, có vẻ như rất sợ hãi. Cảnh tượng này làm mắt Tiểu Tuyết gai gai, nàng dụi dụi mắt, càng dụi lại càng thấy đau. Tiểu Tuyết ngồi lặng đi một lúc, bất chợt, nàng thở dài.
“Hự!” Tiểu Tuyết chợt ngẩng đầu lên, Vũ Kì bị một vết chém sâu vào vai phải, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Hắn lảo đảo lùi lại vài bước, dùng tay trái ôm chặt vết thương, tay còn lại lần tới thắt lưng, rút ra một thanh chủy thủ. Hắc y nhân huơ kiếm xông lên, Vũ Kì liền lùi lại, vung chủy thủ lên đỡ. Vết thương trên vai rõ ràng khiến hoạt động của hắn chậm lại, không còn linh hoạt như trước.
Bất ngờ, một hộ vệ bị đánh ngã, hắc y nhân huy kiếm đâm tới. Mục tiêu lần này, rõ ràng chính là Trầm Hương Vĩnh.
Ngay khi mũi kiếm kia chuẩn bị đâm tới nàng, đột nhiên khựng lại. Chắn trước mũi kiếm kia, là một hắc phiến màu đen tuyền. Mũi kiếm kia dừng lại trên sống quạt, giống như đã bị cố định tại chỗ. Một tay Hách Liên Chấn Thiên ôm thắt lưng Trầm Hương Vĩnh kéo sát về phía mình, tay kia cầm chiết phiến, chuẩn xác đỡ được mũi kiếm. Đôi mắt phượng từ từ nheo lại, tràn ngập sát khí lạnh lẽo, khí phách vương giả tỏa ra mãnh liệt. Hắc y nhân chợt thấy lạnh sống lưng, tay cầm kiếm cũng hơi run rẩy. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắc y nhân mắt trợn trừng trừng, phun ra một búng máu, ngã xuống tắt thở. Trên cổ hiện lên một đường máu đỏ tươi. Hách Liên Chấn Thiên phất tay gấp chiết phiến lại, mặt quạt trắng tin không dây một vết máu. Hai tay Trầm Hương Vĩnh vẫn ôm chặt thắt lưng hắn, nàng ta dựa vào ngực hắn nhu nhược khóc nhỏ. Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên nổi lên tia không kiên nhẫn nhưng hắn cũng không đưa tay đẩy nàng ra.
Trong mắt Tiểu Tuyết len lỏi một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy. Khóe môi nàng cười cười, giọng nói gần như gằn từng tiếng từ trong cổ họng:
“Dựa vào sát thế a... các người coi bộ tình cảm thật tốt!”
Lúc này, từ trước mặt Hách Liên Chấn Thiên xuất hiện một cái hắc y nhân. Tên này thân thủ nhanh nhẹn, có vẻ như là cầm đầu của cả đám hắc y nhân. Hắn huy kiếm lao thẳng tới. Nhưng khi chỉ còn cách mục tiêu chừng vài tấc, tay của hắn bị một lực mạnh đá lệch đi, thanh kiếm trên tay cũng bị đá văng ra xa. Trước mắt bọn hắn xuất hiện một bóng người. Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở thật to, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Là Y Tuyết!
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 41
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đánh một trận này, Tiểu Cẩn cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng, cảm giác ngứa chân ngứa tay mấy ngày nay đã hoàn toàn biến mất. Nhưng khi vừa quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của đám người phía sau đang nhìn mình chằm chằm vô cùng ngưỡng mộ, Tiểu Cẩn trong lòng sớm đã sướng đến phổng mũi lên, bất quá, bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng như có vẻ vẫn tức tối, không cam lòng nhìn đám người đang chạy trốn ở đằng trước. Người xung quanh nhìn biểu tình bất bình của nàng, trong lòng lại càng thán phục bội phần. Thật là một trang hảo hán a! ~~
Tiểu Cẩn đi đến chỗ của hai mẹ con vẫn còn đang sững sờ, mỉm cười hì hì nói:
“Không sao rồi, hai người mau trở về đi. Lần sau đừng để rơi vào tay tên heo nái đó nữa!”
Nói rồi, nàng đỡ hai mẹ con các nàng dậy. Hai nàng kia nước mắt rưng rưng, quỳ xuống dập đầu, tất nhiên là thiên ân vạn tạ nàng:
“Đa tạ công tử đã ra tay cứu mạng!”
Tiểu Cẩn vội vàng đỡ hai người dậy, rất là chính khí lẫm liệt mở miệng:
“Tại hạ hành tẩu giang hồ chính là để giải quyết những chuyện bất bình này! Đây đều là những việc mà tại hạ phải làm, phu nhân cùng tiểu thư không cần quá khách khí! Nếu người trong thiên hạ ai ai cũng lương thiện, ai ai cũng có lòng làm việc thiện, kẻ xấu xa bị trừ bỏ, những kẻ sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bị trừng trị thích đáng, nhất định sẽ tạo lên một thiên hạ thái bình!”
Đám Tiểu Khuynh nhất định là ra vẻ nôn ọe khi nghe những lời nói hùng hồn này của nàng. Cái gì là kẻ xấu xa bị trừ bỏ? Rồi những kẻ sống nhởn nhơ ngoài pháp luật bị trừng trị thích đáng? Mấy cái này không phải chính là hình tượng Tiểu Cẩn ở hiện đại sao a?
Một đám người đứng xung quanh, nghe lời của nàng xong, trong mắt lại càng thêm phần sùng bái, còn có lẫn cả hổ thẹn. Vừa rồi bọn họ chỉ biết đứng vây xem xung quanh, giương mắt nhìn một màn bức hại dân nữ giữa đường. Bây giờ nghe vị công tử áo xanh này nói lời chính khí như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn bội phần.
Trên lầu hai của khách điếm, vị nam tử đứng đằng sau trong mắt lóe ra tia tán thưởng, hắn mở miệng nói:
“Vương gia, Cẩn tướng quân nhìn vậy mà thật ra là một người rất chính nghĩa. Hắn ta sẽ là một thần tử tốt của Hách Liên ta!”
Nam tử đang ngồi uống trà, nghe vậy khóe môi giật giật, hắn quay đầu, dùng đôi mắt hoa đào liếc qua nam tử đứng sau, mở miệng:
“Rất có chính nghĩa? Ngươi nghĩ vậy thật sao?”
Nam tử đằng sau đón bắt ánh mắt của chủ tử, hắn vội cúi đầu, đáp:
“Thuộc hạ không có nói gì hết ạ!”
Ở dưới đường, vị cô nương kia ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp như tạc của Tiểu Cẩn, thầm cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, hai má không tự chủ đỏ bừng lên. Nàng cúi đầu, e lệ mở miệng:
“Tiểu nữ đa tạ công tử đã cứu mạng, tiểu nữ nguyện ý lấy thân báo đáp ơn này của công tử!”
Nghe được lời này, hai mắt Tiểu Cẩn đột nhiên bừng sáng, nàng vội vàng bắt lấy tay của vị cô nương kia, hỏi dồn dập:
“Cô nương nói là thật chứ?”
Tiểu cô nương thấy nàng hồ hởi như vậy, mặt lại càng đỏ, cúi thấp đầu đáp:
“Tiểu nữ nói đều là sự thật! Từ nay quân làm thành bàn thạch, thiếp nguyện làm bồ vi, ngày ngày gắn kết không rời!”
Lão mẹ bên cạnh thấy vậy, nước mắt doanh tròng, rút một cái khăn xám nhỏ ra chấm chấm nước mắt, cảm động nói:
“Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại là người chính nghĩa, gặp được một nam nhân tốt như vậy, thật sự là phúc khí tiểu nữ tu luyện mấy đời mới có được. Nếu tiểu nữ có thể gả cho công tử làm phu thê kết tóc, bà già này lúc chết cũng có thể ngậm cười nơi chín suối!”
Gì? Khen nàng như vậy, có hơi quá à nha! Trong lòng Tiểu Cẩn thích thú vô cùng, bên ngoài mặt vẫn diễn bộ dạng khiêm tốn, húng hắng một chút, mỉm cười tiêu chuẩn đáp:
“Phu nhân đã quá khen rồi, tiểu mỗ thật không dám nhận, gặp được tiểu thư mới đúng là phúc khí tu ba đời của tiểu mỗ!”
“Tốt! Tốt! Vậy bà già ta hôm nay giao lại nữ nhi cho công tử! Xin hỏi nhà công tử ở tại nơi nào? Để bà già ta đến bái phỏng nhị vị đại nhân, tìm ngày lành thích hợp tổ chức thành hôn!” Bà già vừa nói vừa cầm tay Tiểu Cẩn. Nhìn trang phục của vị công tử này, chắc chắn là con nhà thế gia không phú cũng quý. Nữ nhi của mình tìm được một người như vậy, xem ra là có thể phó thác cả đời rồi!
Tiểu Cẩn lúc này tâm trạng vô cùng hưng phấn, hưng phấn đến độ quên mình rồi, say mê cuồng nhiệt chuẩn bị đem địa chỉ phủ Đại tướng quân khai ra, mở miệng nói:
“Bản công tử ở tại...”
Lời còn chưa nói ra hết, lưỡi nàng đã cứng lại, không thốt nổi vế sau. Khụ! Hưng phấn quá, nàng quên mất cả việc bản thân mình là nữ tử! Dù vị cô nương kia có muốn lấy thân báo đáp thế nào, nàng cũng không cách nào thú người ta về! Ước mơ của nàng là kiếm một cái mĩ nam tử về làm lão công nha, không phải trở thành lão công của người ta đâu a!
Sắc mặt Tiểu Cẩn cứng đờ, sau một khắc, nàng nhanh chóng thu lại sự hưng phấn trong lòng. Vì vậy, nàng ra vẻ kinh ngạc mở miệng:
“Khụ! Xem ta này, vui quá nên quên mất luôn cả chuyện quan trọng, chưa có bẩm báo gia mẫu a! Mà từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự vốn là chuyện lớn cả đời người, phải nghe theo ý của cha mẹ, còn tính chuyện mai mối nữa chứ! Tại hạ xin phép về xin ý kiến gia mẫu, mới có thể quyết định được!”
Thật là một người con hiếu thảo! Đám người xung quanh thật sự không cầm nổi nước mắt bởi sự hiếu thảo của nàng, lại càng thêm bội phục nàng hơn nữa!
“Thật đúng là một trang hiếu tử!” Có người cảm thán.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người khác đồng loạt hùa theo.
“Vị công tử này đi, so với Ngọc Diện công tử trong truyền thuyết cũng không thua kém là bao đâu!” Lại có người lên tiếng phát biểu.
Bà lão kia nghe nàng nói vậy, lại cảm thán:
“Ôi, xem này! Bà già ta thật là già quá mà lẫn lộn cả rồi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất! Công tử hãy mau về nhà thưa chuyện với lệnh đường đi! Người con có hiểu như công tử, thật làm cho bà già ta đây thán phục!” Nói xong, lại chấm chấm mấy giọt nước mắt vào chiếc khăn tay.
“Đã vậy, tại hạ xin cáo từ trước!” Tiểu Cẩn nói xong, rất cung kính ôm quyền, bộ dạng thật chính nghĩa đầu ngẩng cao, rẽ đám đông rời đi.
Phía sau chợt có người hô với theo:
“Công tử, người làm việc nghĩa không cần báo đáp, thỉnh xin lưu lại một cái danh xưng cho đời!”
Tiểu Cẩn không quay đầu, nàng giơ tay lên cao, cổ tay khẽ xoay phất quạt một cái “phạch”, ngẩng cao đầu đáp:
“Tại hạ tên gọi chỉ một chữ Ngọc, người làm việc nghĩa không cầu danh lợi, đó mới chính là hảo hán!”
Dứt lời, người cũng đã khuất xa. Đám người đứng sau dõi tầm mắt nhìn theo, âm thầm bội phục. Thốt nhiên, có người nói to:
“Vị công tử này tên gọi là Ngọc, vậy hãy gọi là Ngọc Diện công tử đi! Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”
Hưởng ứng phong trào này, những người khác cũng cùng nhau hô vang:
“Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”
“Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”
...
Từ đó, trong thiên hạ nổi lên một cái tên, danh tiếng vang khắp nơi, nhân sĩ đều biết: Ngọc Diện công tử!
Không ai biết rõ về vị công tử này. Người ta đồn nhau, Ngọc Diện công tử người cũng như tên, dung mạo tựa Phan An, có thể đem so sánh với Đệ nhất mĩ nam tử Hách Liên Vân Thiên....
Người ta đồn, Ngọc Diện công tử võ công cao cường, chính khí lẫm liệt, có thể sánh với Chiến Thần vương Hách Liên Phách Thiên cùng Thái tử Đông Liêu Hàn Mặc Thần...
Tin đồn rất nhiều, nhưng không ai biết rõ thực hư vị Ngọc Diện công tử này. Nhân sĩ giang hồ cũng có điểm tò mò muốn biết người này rốt cuộc như thế nào, nhưng cái họ biết được chỉ là, Ngọc Diện công tử mặc áo xanh, Ngọc Diện công tử trong tên chỉ có độc một chữ Ngọc...
"Ngọc Diện công tử?” -Trong nhã gian lầu hai của khách điếm, nam tử có gương mặt đẹp như ngọc, đôi mắt đào hoa bừng bừng ngọn lửa, như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh- “Hắn dám... Vô Ảnh, ngươi đi bắt cái tên “Ngọc Diện công tử” kia về đây cho bản vương!”
Vô Ảnh gật nhẹ đầu, thân mình nhoáng lên liền biến mất. Tiểu Cẩn vừa đi cách một đoạn không xa liền co giò chạy biến. Không ngờ chuyến này ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy! Tiểu Cẩn trong đầu đắc ý nghĩ thầm, lại mơ màng tưởng tượng đến cái viễn cảnh một ngày nào đó nàng đi trên đường sẽ được vô số nữ tử liếc mắt đưa tình, khăn tay ném xung quanh nàng, còn nàng chỉ thản nhiên liếc mắt qua, các nàng đã ngã rạp hết xuống đất, hoàn toàn đổ gục vì nhan sắc "khuynh đảo thiên hạ" của nàng! Ái chà, thế không phải nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao a?
Tiểu Cẩn trong đầu đang mơ tưởng đến “cái ngày không xa”nào đó của nàng, trước mặt liền xuất hiện một bóng đen. Hai chân Tiểu Cẩn dừng khựng lại, nàng ngước đầu nhìn lên. Ôi chao, là một soái ca mặt lạnh nha! Hai mắt Tiểu Cẩn nổi lên hơi nước, miệng há ra, mơ hồ còn có thứ chất lỏng khả nghi...
“Cẩn tướng quân...” Người kia lạnh giọng mở miệng.
“Ôi chao, anh đẹp trai muốn gì thế?” Còn không để người ta nói hết, Tiểu Cẩn đã vội vã ngắt lời, thanh âm uốn éo hỏi.
Ôi, ôi, lâu ngày tiếp xúc với mĩ nam, thành ra nàng cũng hóa thành cái sắc nữ rồi!
Nhìn điệu bộ khả nghi của nàng, mày kiếm người kia hơi cau lại, hắn vẫn giữ nguyên ngữ điệu lạnh lùng như trước:
“Vương gia cho mời ngài!”
“Úi!” Tiểu Cẩn hô lên một tiếng, vội vàng tỉnh táo lại, nàng đưa ống tay áo lên lau lau vệt nước bên miệng, thẳng thừng từ chối:
“Ta không đi!”
Mày kiếm người kia lại càng cau lại gắt gao, hắn lạnh lùng nói:
“Đây là lệnh!”
Tiểu Cẩn nhăn nhăn mày đẹp, nàng hơi ngửa đầu nhìn trời, vuốt vuốt cằm làm bộ suy nghĩ, chẹp chẹp miệng nói:
“Ta đi theo là được chứ gì? Anh đẹp trai cần gì phải mặt nhăn mày nhó như thế?”
Tiểu Cẩn được đưa tới nhã gian lầu hai. Đứng ở trước cửa, nàng làm bộ cúi xuống xem xét mình, vuốt thẳng vạt áo không một vết nhăn, chỉnh lại ngọc quan không chút lệch trên đầu, sau đó hắng giọng, đưa tay lên, động tác cố gắng tỏ ra thật tao nhã gõ cửa hai cái, nàng ghé sát vào cánh cửa, thanh âm uốn a uốn éo:
“~~Có ai ở trong đó không~~? Có ai không ~~ ? Có ai không a~~ ? Có ai không a a a~~~ ?”
Vừa kéo dài giọng, nàng vừa đưa đầu xoay qua xoay lại, vừa làm vừa nhe răng cười nhăn nhở, điệu bộ này, thật là đáng đánh đòn!
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi mau lăn vào đây cho bản vương!”
“Úi chà!” Tiểu Cẩn trề môi. Nàng ưu nhã đẩy cửa, nhấc chân cao một góc 90 độ, bước vào phòng, không quên liếc mắt đưa tình đắm đuối nhìn Vô Ảnh một cái, rồi mới đóng cửa lại. Vô Ảnh trúng phải ánh mắt của nàng, cả người hắn bỗng run rẩy. Bỗng nhiên, cửa phòng vừa mới đóng lại mở ra, người vừa bước vào lại thò đầu ra, Tiểu Cẩn cười cười, nháy mắt với Vô Ảnh, uốn éo nói:
“~~ Đừng có đi đâu đó nha! ~~”
Vô Ảnh đứng không vững nữa, hắn trượt chân một cái, cả người liền đáp đất vô cùng ngoạn mục, trước lúc hy sinh, hắn chỉ kịp khóc thầm trong lòng. Mẹ kiếp! Lần này trở về nhất định hắn sẽ đổi cho Vô Tung, nhất định không để mình gặp phải nam nhân biến thái như vậy nữa!
Tiểu Cẩn tiếp tục chỉnh sửa vạt áo sau khi bước vào phòng. Ngồi bên bàn tròn, Hách Liên Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ngẩng lên!”
Tiểu Cẩn nghe lệnh ngẩng lên, hai con mắt đảo tứ tung, hết nhìn lên trần phòng, thấy cái xà ngang sao lại đẹp thế, rồi lại nhìn xuống đất, mấy tấm gỗ lát sàn cũng đẹp đến mê li! Hách Liên Vân Thiên mặt đen thui, hắn gằn giọng:
“Nhìn bản vương đây! Đừng có đảo mắt lung tung nữa!”
Tiểu Cẩn từ từ quay đầu lại, mắt nhìn thẳng. Được một lúc, bỗng nàng đưa tay lên đỉnh đầu, điệu bộ giống như Tôn Ngộ Không, nheo nheo hai mắt, đưa tầm nhìn qua lại, lia khắp bốn phương tám hướng trong phòng, hỏi một câu rất dửng dưng:
“Bản vương ngồi chỗ nào vậy a? Tại hạ nhìn không thấy a!”
Hách Liên Vân Thiên mặt bị đốt đen thui, hắn quát lên:
“Đừng có đánh trống lảng!”
Tiểu Cẩn lúc này mới chợt giật mình, nàng làm như vừa nhận ra, vội gãi đầu gãi tai, ra vẻ bẽn lẽn nói:
“Úi, hóa ra bản vương ngồi chỗ đó a! Lù lù một đống như vậy mà không nhận ra, mắt tại hạ quả thực là kém quá! Ha ha...!”
Vẻ mặt Hách Liên Vân Thiên hết sức khó coi, hắn tức đầy một bụng khí mà không có chỗ để phát tác, chỉ dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng.
“Uy, vương gia bị sao thế? Sắc mặt ngài có vẻ rất kém a!”
“...”
“Vương gia, có cần tại hạ đi mua thuốc hộ không?”
“...”
“Hay vương gia đói bụng? Để tại hạ đi nấu cho ngài chút điểm tâm lót dạ nhé? Hay kêu người mang lên? Vương gia thích ăn đồ như thế nào? Mặn hay lạt? Cay hay chua? Ăn ngọt nhé? Uy, mặt vương gia đỏ ửng thế kia, hẳn là bị sốt rồi, để tại hạ kêu người nấu một lồi canh cá chua cay đem lên cho vương gia hạ hỏa nhé?”
“Vân- Cẩn-...”
“Uy, vương gia, không cần cảm ơn tại hạ đâu! Tại hạ biết mình là người tốt, nên vương gia không cần quá khách khí!”
Hách Liên Vân Thiên vô cùng, vô cùng căm hận nhìn nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, Tiểu Cẩn lúc này đã bị lăng trì toàn thân rồi! Mỗ nữ nào đó vẻ mặt rất là hớn hở, một bộ dạng kiêu ngạo mũi hướng lên trời như muốn nói “ Ta là người tốt, ta làm việc nghĩa không cần báo đáp, ta là người tốt, ta là người tốt!”
Hách Liên Vân Thiên tức nghẹn đến muốn nội thương, hung hăng hít sâu, hít thật sâu, nuốt trôi cục tức này xuống. Sắc mặt vị nào đó thật lâu mới có thể hòa hoãn lại, mỗ vương gia thật bình thản mở miệng:
“Nghe đồn, ngươi được mọi người xưng tụng là Ngọc Diện công tử?”
Tiểu Cẩn hai mắt phát sáng, lấp lánh lấp lánh cười:
“Úi chà, không lẽ danh tiếng của ta đã vang xa đến mức mọi người đều biết rồi sao? Ôi chao, ôi chao, ngại quá, ngại quá!”
Kiềm chế! Kiềm chế! Kiềm chế! Phải kiềm chế! Mỗ vương gia nào đó trong lòng âm thầm tụng kinh, cố gắng xóa sạch mọi suy nghĩ muốn đem cái kẻ trước mặt đây ra tùng xẻo!
“Ngươi nghĩ ngươi thích hợp với danh xưng này sao?” Mỗ vương gia rất là khinh thường liếc mắt.
“Đúng vậy! Tại hạ chính là Ngọc Diện công tử trong truyền thuyết!” Mỗ nữ nào đó vô cùng dũng cảm mở miệng.