“Y Tuyết...” Hách Liên Chấn Thiên không giấu nổi kinh ngạc cùng vui mừng. Ánh mắt Trầm Hương Vĩnh tràn ngập ghen tị cùng oán ghét nhìn Tiểu Tuyết. Nàng lại không hề để ý đến bọn họ. Tiểu Tuyết nơi đáy mắt âm ỉ một ngọn lửa nhỏ, nàng nhìn đám hắc y nhân trước mặt, trong ánh mắt còn mang theo sát khí kinh người. Đám hắc y nhân dần quây lại một chỗ, từ đằng trước, đằng sau, hai bên, bao vây lấy bốn người ở giữa. Đáy mắt Tiểu Tuyết gợn lên một tầng sóng nhạt, nàng tháo bao tay ở cổ tay ra, rút trong tay áo ra một cây trường tiên. Còn không đợi ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiểu Tuyết đã xông tới, trường tiên trong tay quất mạnh sang hai bên, làm hằn lên từng đường roi dài trên đất. Tiểu Tuyết xông vào đám hắc y nhân, cùng bọn hắn giao thủ. Bên trong một hồi đao quang kiếm ảnh, bụi tung mù mịt làm che đi thân ảnh của nàng, người bên ngoài chẳng thể nhìn rõ.
Hách Liên Chấn Thiên hai nắm tay nắm chặt, bên thái dương lấm tấm mồ hôi, hắn gắt gao nhìn đám người phía trước, mong tìm cho ra thân ảnh của nàng. Trầm Hương Vĩnh vẻ mặt trái lại bình thản, nàng ta chỉ đứng im, đăm đăm nhìn vào một điểm. Vũ Kì đứng bên cạnh, hết nhìn vẻ mặt phức tạp của chủ tử lại nhìn đến đám người đang giao chiến, thỉnh thoảng lại quang sang Trầm Hương Vĩnh, nhìn nàng như vậy, hắn cảm thấy có chút khác lạ nhưng cũng chẳng để ý lắm.
Cuộc giao chiến dường như đã đến hồi kết, ngày càng có nhiều hắc y nhân ngã xuống, trên người chỉ có duy nhất một vết roi. Bọn hắn chết mà không nhắm mắt, hai mắt mở trợn trừng coi rất đáng sợ. Trầm Hương Vĩnh sợ hãi co rúm người, run rẩy muốn đưa tay níu áo Hách Liên Chấn Thiên, nhưng hắn lại tránh ra. Trong mắt nàng nổi lên tia không cam lòng, cắn môi đứng một bên.
Lúc này, bất ngờ vang lên một tiếng “xoẹt”. Đó là tiếng thanh âm cắt vào da thịt. Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to, hắn vừa định tiến tới thì bỗng nhiên, một vật từ đâu văng tới, rơi ngay trước chân hắn. Nhìn thứ trước mặt mình, toàn thân Hách Liên Chấn Thiên liền run rẩy. Hai tay hắn bóp chặt lấy thành xe lăn, muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay đã đè lại hắn xuống. Hai mắt hắn đỏ quạch, giận dữ trừng Vũ Kì. Đối với lực sát thương của cái nhìn này, Vũ Kì có chút do dự, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn ngăn lại Hách Liên Chấn Thiên:
“Chủ tử, ở đây còn có người khác!”
Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt nhắm chặt lại đau đớn. Hắn hận mình, hận bản thân mình bất tài... Vũ Kì sao lại không biết suy nghĩ của chủ tử mình, lúc này hắn chỉ còn hi vọng, Tiểu Tuyết sẽ không bị làm sao cả.
Thời gian trôi qua chừng vài phút, liền thấy một bóng người bị đánh bay ra , đáp đánh uỵch xuống đất. Kẻ kia ho khụ khụ, cả người không ngừng co giật. Đám người Hách Liên Chấn Thiên không ai giấu nổi vẻ kinh ngạc. Tiểu Tuyết từ từ đi tới, trên người nàng trừ một vài vết bẩn, ngoài ra không dính chút máu nào. Trên mặt Hách Liên Chấn Thiên thoáng lộ vẻ nhẹ nhõm. Tiểu Tuyết lừ lừ đi tới, giật phắt cái roi trên tay hắn ra, quấn lại vào cổ tay mình, sau đó nhấc cái giỏ lên, không nói không rằng bỏ sang một con đường khác. Ánh mắt Hách Liên Chấn Thiên lưu luyến nhìn theo, nhưng cũng thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
Gần đến chiều thì Tiểu Tuyết đến được ngôi nhà tranh trên đỉnh núi của Quái Độc Tiên. Vừa đẩy cửa bước vào, nàng đã không nhịn được phải chạy ra ngoài. Mùi gì kinh quá! Tiểu Tuyết đứng ngoài cửa ái ngại nhìn vào trong, khắp cái sân nhỏ bị phủ một làn khói tím đậm. Làn khói ấy tỏa ra từ trong căn nhà tranh. Trên đầu Tiểu Tuyết quạ bay vòng vòng, nàng thở dài, nhủ thầm:
“Lão quái thai lại bày trò gì đây...”
Đuổi hết đám quạ trên đầu đi rồi, nàng lôi trong túi xách ra một cái khẩu trang y tế, lại kiếm một mảnh giấy, lôi bút bi ra ghi cái biển “Cấm vào” treo ở ngoài cửa, lúc này nàng mới đi vào. Tiểu Tuyết ngần ngại vươn tay, đẩy mạnh hai cánh cửa căn nhà. Bất chợt, một luồng bụi trắng phun ra, dội nàng trắng xóa từ đầu xuống chân. Chưa hết, từ trong nhà, liên tiếp phóng ra những lớp bụi đủ màu sắc. Tiểu Tuyết còn chưa hoàn hồn đã phải hứng tiếp một trận bụi lớn như vậy, nàng chắc mẩm bây giờ chính nàng cũng không nhận ra nàng là ai nữa!
“SƯ! PHỤ!!!!!”
Tiếng rống khủng khiếp vọng khắp núi rừng, chim chóc bay dạt ra xa, gió thổi cây bay, người trong nhà đang nằm ngủ cũng bị giật mình mà rớt xuống khỏi giường. Lão già nào đó lồm cồm bò dậy, vuốt vuốt chòm râu bị nhăn nhúm, trong cái khí độc buổi chiều, lão vươn vai, ưỡn ngực hít căng một luồng khí, thỏa mãn:
“Không khí buổi sáng mới trong lành làm sao! A khụ... khụ...!”
Lão già bên miệng còn dính nước sốt, vừa đi đến cửa liền nhìn thấy một quái nhân toàn thân bảy màu, đứng lấp ló trong lớp sương mù tím. Lão già dụi dụi mắt, hết mấy lần mới chợt lẩm bẩm:
“Già có nhìn nhầm không? Cớ gì mới sáng ra đã gặp ma, gặp quỷ thế này?”
Lão già đứng bần thần một hồi, rồi chạy ù té vào phòng trong. Không biết lão lục lọi cái gì trong đó, mà nghe tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng. Tiểu Tuyết cau mày đứng tựa cửa, nàng đang chờ cho đám bụi mù này tan đi, sau đó sẽ vào tính sổ với lão quái thai kia. Đợi hồi lâu chẳng thấy ai, chỉ nghe tiếng đồ đạc bị rơi vỡ loảng xoảng. Cùng với tiếng kêu của lão già:
“Ối, bốc nhầm rồi, hôi quá!”
“...”
“Á, con chuột chết bầm!”
“...”
“Trời ơi, đây là hũ rắn!”
“...”
“Óa, bọ cạp! Chạy!”
“...”
“Tìm thấy rồi!” Có tiếng lão già reo lên hoan hỉ. Tiểu Tuyết cũng hết kiên nhẫn rồi, nàng đứng thẳng lại, vừa định quay người bước vào, đột nhiên một bóng người xông tới. Còn chưa để nàng kịp định hình, người kia đã đè ngay thứ đang cầm trên tay vào mũi nàng. Tiểu Tuyết đứng hình trong giây lát, hít hít mấy cái. Cái mùi này... cái mùi này... đừng bảo là...
“Tỏi! AAAA!”
Tiểu Tuyết giật mình nhận ra, nàng hét ầm lên, tông cửa chạy xộc ra ngoài. Ở đằng sau, sư phụ của nàng tay cầm tỏi tay cầm chổi rượt nàng ra tận ngoài cổng. Ra được bên ngoài rồi, thoát khỏi làn khói tím, đầu óc Tiểu Tuyết cũng thanh tỉnh. Nàng nhận ra bản thân mình đang làm một chuyện rất ngu ngốc! Đang chạy, Tiểu Tuyết chợt chậm lại rồi dừng hẳn. Phía đằng sau, lão già huơ huơ cây chổi trong tay, gào thét inh tai:
“Đứng lại mau, ma quỷ kia!”
Nhưng đến lúc Tiểu Tuyết dừng lại rồi, chính lão lại là người không dừng lại được, vậy là bị mất đà, chân lão vấp vào một hòn đá, trượt cái ngã uỵch, làm một cú vồ ếch vô cùng ngoạn mục. Tiểu Tuyết từ từ xoay đầu, đôi mắt sáng lên như mắt quỷ, giữa khuôn mặt trắng bệch trong lại càng dọa người. Cái khẩu trang y tế đã bị nàng vất đi, để lại trên gương mặt lem nhem bụi trắng một vệt trống hình cái khẩu trang coi rất ngộ. Không thể cười vào lúc này, lão gì nuốt nước bọt, đến bây giờ mới ngớ ra bản thân đã làm một việc hết sức ngu ngốc. Chọc giận ác ma đầu này rồi!
“Ớ! Chết rồi, hỏng hỏng!”
Đột nhiên lão già hét toáng lên, đứng bật dậy chạy xồng xộc về nhà. Tiểu Tuyết rút khăn ra, lau sạch bụi trên mặt, lúc ấy mới chạy theo. Bước vào đến cổng, nàng ngạc nhiên nhận ra đám khói tím đang dần tan đi. Có tiếng lão già quát tháo:
“Ngươi! Đồ hư hỏng! Lão phu nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!”
Có tiếng chân chạy rầm rập trong nhà, Tiểu Tuyết đứng lại ở ngoài sân. Bất ngờ, từ trong nhà, vọt ra một cái bóng trắng. Cái bóng đó chạy thẳng về phía nàng. Tiểu Tuyết bần thần một lúc, cái bóng đó đã nhảy vọt lên, lao thẳng vào trong lòng nàng rồi cắm rễ luôn ở đó. Tiểu Tuyết cúi đầu, ngắm nghía vật nhỏ đang nằm trong lòng nàng. Một con cáo tuyết rất đáng yêu. Bốn cái chân nhỏ xíu bấu chặt lấy vạt áo nàng, hai mắt tí hi nhìn không thấy, dài mà hẹp. Hai cái tai nhỏ khẽ vẩy vẩy, con vật đáng thương nhìn nàng như cầu cứu, miệng phát ra những tiếng “chi, chi”. Vẻ đáng yêu của con vật làm Tiểu Tuyết không thể cầm lòng nổi. Lúc này lão già cầm chổi từ trong nhà chạy vọt ra, nhìn con vật đang cuộn tròn trong ngực đồ đệ, lão gào lên:
“A, tiểu tử thúi, dám ăn vụng đậu hũ của đồ đệ ta!”
Tiểu Tuyết bĩu môi nhìn lão già trên dưới xộc xệch, mở miệng:
“Sư phụ, con muốn lấy con vật này về làm vật nuôi!”
Lão già- sư phụ nàng- Quái Độc Tiên chống cây chổi xuống đất, nhăn mày nói:
“Không được, để tiểu tử này ăn đậu hũ của con, già không yên tâm!”
Tiểu Tuyết nheo mắt, cười rất không tốt:
“Lão quái thai, con còn chưa tính sổ với thầy!”
Quái Độc Tiên lúc này mới chú ý tới trang phục của nàng. Quái nhân bảy màu....Lão cứ cứng họng nhìn trân trối. Lúc nãy lão nghĩ cái gì mà lại cầm chổi rượt đồ đệ mình ra tận cổng vậy? Lại còn lấy tỏi... ực... đồ đệ lão ghét nhất là tỏi....
“Ha ha, đồ đệ, con thấy đó, ta, ta đang ngủ, mấy thứ đó là đều tại cái xú tiểu tử này cả! Đúng vậy, là tại hắn, con hãy trừng phạt hắn đi!”
Tiểu Tuyết nhìn con vật kì lạ trong lòng, cười cười hỏi:
“Bé cưng làm gì rồi hả!”
Con hồ ly nào đó giả bộ vô tội lắc lắc đầu, hai con mắt tí hi tội nghiệp nhìn nàng.
Không có nha, không có, người ta không làm gì hết!
Tiểu Tuyết mỉm cười vuốt vuốt đầu nó, con vật thích thú rên khe khẽ trong cổ họng.
“Đồ đệ, con không tin lão phu nữa sao?” Lão già nào đó bắt chước vẻ tội nghiệp, thu mình ở một góc sân trồng nấm, xung quanh hắn bầu không khí ảm đạm xuống thấp.
“Sư phụ, không có con ở đây, người lại tiếp tục ngủ nướng đó hả?”
Quái Độc Tiên cơ toàn thân căng lên, lắc đầu như trống bỏi. Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn lão, lại cúi xuống vuốt đầu vật cưng trong lòng:
“Vậy còn phương pháp chăm sóc sức khỏe con viết cho người, người vẫn làm theo đấy chứ?”
Nhắc đến cái này, Quái Độc Tiên thật sự có suy nghĩ muốn khóc, rất là đau lòng gật gật đầu. Chăm sóc sức khỏe gì chứ? Tra tấn người già cả thì có! Ngày nào lão cũng phải dậy từ sớm tinh mơ, chạy từ đỉnh núi xuống chân núi rồi lại chạy ngược lên, rồi còn trồng thuốc, hái thuốc, đã vậy, cái nha đầu này còn cấm lão xuống núi nữa chứ! Hu, hu, thanh lâu, kĩ viện, lão bị cấm cửa gần một tháng nay rồi, còn không cho lão uống rượu nữa, rốt cuộc có để lão sống không đây?
Quái Độc Tiên một mình lẩm bẩm như vậy, lại không biết Tiểu Tuyết ngồi cách đó không xa đã nghe không sót một chữ! Nàng nhẹ nhàng xoa đầu vật nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
“Con cũng chỉ muốn tốt cho người thôi!”
Lúc này, cổng gỗ mở ra, đám người Hách Liên Chấn Thiên đi vào. Vũ Kì làm một cái lễ với Quái Độc Tiên, lão cũng chỉ gật đầu. Lão còn đang nghĩ cách để lấy lại con ngân hồ từ trong tay nàng. Phía bên kia, Tiểu Tuyết coi sự xuất hiện của ba người chỉ như không khí, nàng vẫn chú tâm vào con vật trong lòng. Tiểu ngân hồ này thực đáng yêu, quả thực khiến người ta không yêu không được. Nàng không biết hành động này của nàng đã làm người nào đó khó chịu.
Hách Liên Chấn Thiên trong lòng thực ghen tị, hắn dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm ngân hồ trong lòng nàng. Hừ, nàng đối với hắn còn chẳng bằng với con vật kia! Ngân hồ đang nằm ngủ, bất chợt cảm thấy một luồng sát khí khủng khiếp, toàn thân nó run lên, lông tơ sau gáy dựng đứng, càng hết sức nép vào người Tiểu Tuyết hơn. Hách Liên Chấn Thiên hai mắt bốc lên ngọn lửa đỏ cháy rừng rực, hắn nhìn về phía Quái Độc Tiên, thấy lão cũng đang một bộ dạng nhìn chằm chằm con vật nào đó như mình, cười mở miệng:
“Quái thần y, có thể để cho bổn vương con ngân hồ này không?”
Lão già nào đó đang rất ai oán vì không tìm được cách để tách đồ đệ yêu ra khỏi xú vật cưng, bây giờ nghe người nào đó nói vậy, lão cũng đưa đôi mắt đang bừng bừng ngọn lửa nhìn hắn:
“Tốt lắm, nếu đã thích thì cho ngài! Mang nó đi luôn bây giờ thì càng tốt!”
Hai người một già một trẻ nhìn nhau cười xảo trá, vẻ mặt y chang hai con hồ ly. Bọn họ đồng loạt đưa ánh mắt nhìn con vật trong lòng Tiểu Tuyết. Ngân hồ run cầm cập, càng cố gắng nép vào người nàng hơn. Tiểu Tuyết thấy lại, nàng ngẩng lên, cau mày hỏi:
“Hai người làm gì mà cứ nhìn chằm chằm Ngân nhi thế?”
Quái ĐộcTiên hắng giọng một cái, trịnh trọng chỉ tay vào ngân hồ trong lòng nàng, nói:
“Đồ đệ, ta xin tuyên bố rằng ta đã đem con ngân hồ đó cho đi rồi, vậy nên, con hãy đưa con vật đó cho Hách Liên Chấn Thiên đi!”
Tiểu Tuyết không phản ứng, nàng nhìn Quái Độc Tiên một hồi, chớp mắt mấy cái, lại cúi xuống nhìn ngân hồ, hỏi:
“Ngân nhi, có muốn đi với người khác không?”
Ngân hồ nhìn nàng, khẽ “chi, chi” mấy tiếng, bỗng nhiên mắt nó ầng ậc nước, càng cố gắng rúc đầu vào lòng nàng hơn. Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên vẫn không thôi dán chặt vào ngân hồ, lửa càng lúc càng bùng to. Hừ, hừ, chỗ đó, sao con vật đó dám...!
“Con không đưa!” Một câu, Tiểu Tuyết đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà, mặc kệ đám người đứng ngoài sân.
Quái Độc Tiên vừa muốn nói nữa, nhưng lời của lão đã kẹt ngay tại cổ họng. Vì Tiểu Tuyết vừa nghiêng đầu qua khỏi cánh cửa, nàng cười rất tươi, nói:
“Sư phụ, bây giờ ngân hồ này là của con rồi nhé! Còn nữa – ánh mắt nàng trở nên nguy hiểm – người đừng tưởng rằng con không biết người giấu mấy vò rượu ở đâu!”
Lão già nào đó suy sụp tinh thần, co cụm lại ở góc sân trồng nấm. Đấm người Hách Liên Chấn Thiên nhìn tình cảnh như vậy mà lạnh run. Riêng Vũ Kì, hắn không biết nói gì ngoài lặp đi lặp lại mỗi câu:
“Ác ma, đúng thật là ác ma...”
Trong phủ bây giờ chẳng còn ai cả. Tiểu Khuynh bây giờ ở biên cương, Tiểu Cẩn đi chơi vẫn chưa thấy về, Tiểu Tuyết lại bỏ đi đâu mất, mỗi mình Tiểu Vân ở lại. Nàng nhàm chán đi đi lại lại trong viện, không biết phải làm gì. Nếu có Tiểu Tuyết ở đây thì tốt, ít ra nàng cũng có người để đàm đạo về cầm, tranh. Nhưng nàng ấy cũng bỏ đi đâu mất rồi.
Tiểu Vân thảnh thơi tản bộ trong hoa viên phủ Tướng quân, nơi này hoa cỏ đủ màu, quả thực rất đẹp. Bất chợt, ở phía xa xa vọng đến tiếng cười đùa vui vẻ, Tiểu Vân tò mò liền đi về phía đó. Trong một đình viện rộng rãi nằm cạnh hồ, Âu Dương Tử Yên đang cùng mấy cái nha hoàn chơi đá cầu. Quả cầu đủ màu sắc bay lên, bay xuống trên chân các nàng, gương mặt ai cũng tràn đầy niềm vui. Tiểu Vân khẽ cười, bước về phía đó. Vừa nhìn thấy nàng, Âu Dương Tử Yên liền hô to:
“A, Tiểu Vân! Lại đây, lại đây chơi cùng đi!”
Nàng hồ hởi chạy đến kéo tay Tiểu Vân lôi đi. Âu Dương Tử Yên tung tung quả cầu trong tay, vừa đi vừa hỏi:
“Tiểu Vân biết đá cầu không?”
Nghe hỏi, Tiểu Vân nháy mắt:
“Đương nhiên là biết! Biết rất rõ là đằng khác!”
Ở hiện đại trò mà nàng cùng mấy người bạn chơi nhiều nhất chính là đá cầu. Kĩ năng của nàng tuyệt đối không thua bất kì ai! Âu Dương Tử Yên nghe vậy, liền vui vẻ nói:
“Vậy thì tốt! Ngươi vào chơi cùng bọn ta đi!”
Nàng kéo Tiểu Vân vào trong đình viện. Mấy cái nha hoàn vừa thấy nàng liền đồng loạt hành lễ:
“Tham kiến Lãnh cô nương!”
Tiểu Vân mỉm cười, bảo họ không cần quá khách khí. Âu Dương Tử Yên chạy ra xa, đứng ở đối diện nàng, thả quả cầu xuống rồi đá tung nó lên. Quả cầu truyền từ chân người này sang chân người khác, bay lên lại hạ xuống, trông rất thích mắt. Tiểu Vân khéo léo đón bắt quả cầu, nàng xoay chân đá nó về phía Âu Dương Tử Yên. Cả đám người cứ chơi đùa vui vẻ như vậy, không biết rằng càng lúc càng có nhiều hạ nhân, nô tì đứng vây quanh đình uyển xem họ chơi. Trên một lầu cao không xa, một thân ảnh cao ngất đứng lặng. Vạt áo bào màu tím đậm khẽ phất phơ, khóe môi người đó nhẹ nhàng cong lên một nụ cười rất nhạt. Ánh mắt không dời khỏi thân ảnh đang chơi đùa vui vẻ ở bên dưới. Một hạ nhân cung kính đi tới, khom lưng bẩm:
“Hồi Vương gia, Đại tướng quân mời ngài đến Thư phòng!”
Thân ảnh tử y hơi dừng lại một chút mới xoay người, cất bước rời đi. Phía dưới, tiếng cười vui vẻ của thiếu nữ vẫn vang vọng khắp đình viện.
Hách Liên Ngạo Thiên đứng ngoài Thư phòng, chậm chậm gõ cửa. Thanh âm Đại tướng quân từ bên trong vọng ra:
“Mời vào!”
Hắn đẩy cửa đi vào. Đại tướng quân trên người mặc trường sam, ngồi sau án thư thu xếp việc quân binh. Từ trước đó một tuần, Đại tướng quân đã được Hoàng đế bí mật triệu tập về kinh, giao lại toàn quyền ở chiến trường cho Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên. Ông nhìn nam tử vừa bước vào, mở miệng:
“Nhị vương gia, mời ngồi!”
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng nhấp trà. Hách Liên Ngạo Thiên bình thản hỏi:
“Đại tướng quân mời bản vương đến đây hẳn là có chuyện gấp cần bàn đi?”
Đại tướng quân đặt nhẹ tách trà xuống bàn, hỏi:
“Phía bên kia có động tĩnh gì không?”
Hách Liên Ngạo Thiên hơi liếc mắt, đáp:
“Vẫn như cũ, án binh bất động! Hoàng thượng có phải đã ra chỉ thị gì không?”
Đại tướng quân gật nhẹ đầu:
“Hoàng thượng cho rằng Đông Liêu quốc cũng dính dáng tới việc này!”
“Đông Liêu?”
“Đúng vậy!” Đại tướng quân thở dài “Nhưng chúng ta chưa có đủ căn cứ để khẳng định điều đó!”
“Nếu vậy, cứ để mọi việc diễn ra như bình thường...” Hách Liên Ngạo Thiên hơi cong môi “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta không phải là không có cách!”
Chơi đã thấm mệt, Âu Dương Tử Yên và Tiểu Vân đành ngồi nghỉ. Tiểu Vân ngửa đầu tựa vào lan can, cười vui vẻ:
“Ha ha, đã lâu rồi không được vui như vậy! Tử Yên, cảm ơn ngươi nhé!”
Âu Dương Tử Yên thấm thấm mồ hôi trên mặt, nghe vậy cũng bật cười:
“Không có gì đâu! Nếu ngươi đã vui đến như vậy, hôm khác ta sẽ dẫn ngươi đi chơi vui hơn!”
Tiểu Vân ngạc nhiên hỏi:
“Ở đâu vậy?”
Âu Dương Tử Yên thủng thỉnh đáp:
“Mấy ngày nữa sẽ có lễ hội, buổi tối sẽ tổ chức cuộc thi đá cầu, ta sẽ đưa ngươi đến đó chơi một bữa cho đã!”
“Thật không?” Hai mắt Tiểu Vân lập tức sáng lên.
“Dĩ nhiên là thật rồi! Hôm đó ngươi nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút!” Âu Dương Tử Yên rất là đắc ý nói.
"Được mà, được mà! Cảm ơn ngươi nhiều nhé!"
Ngày hôm đó, trời vừa mới sập tối, Âu Dương Tử Yên đã trang phục chỉnh tề chạy đến viện của Tiểu Vân. Hai người cùng đi ra phố. Kinh thành về đêm tối đường xá sáng rực ánh đèn lồng. Khắp nơi mở ra những hàng quán bày đủ thứ lạ mắt. Người đi chơi hội đông nghịt, đâu đâu cũng thấy các quý tiểu thư, công tử cười nói đi dạo bên nhau. Khung cảnh đông vui này lại gợi cho Tiểu Vân nhớ về những ngày còn ở hiện đại, các nàng cũng cùng nhau đi chơi chợ đêm, cũng đông vui, tấp nập thế này. Lúc đó mới thật vui vẻ làm sao.
“Tử Yên, chúng ta chỉ là đi dạo thôi, sao ngươi lại phải ăn mặc như vậy?”
Âu Dương Tử Yên nghe vậy, phất quạt nhìn sang. Nàng một thân nam trang màu nguyệt bạch, tóc dài bện thành đuôi sam, trên đầu là một cái mũ, trong tay cầm chiết phiến, cách vài phút lại phất phất vài cái. Đã có không ít thiếu nữ bị cái bộ dạng phong thần tuấn lãng của nàng ấy hút mất tầm nhìn. Âu Dương Tử Yên nghe nàng hỏi vậy, nàng điểm điểm ngón tay vào trán Tiểu Vân, bẹt miệng nói:
“Cái đầu này bình thường thông minh là thế mà sao hôm nay tư duy chậm quá vậy? Gia làm vậy là để đảm bảo an toàn cho cả hai đấy nghe chưa, ngốc ạ!”
Tiểu Vân xoa xoa trán, khó hiểu:
“An toàn?”
Âu Dương Tử Yên gật đầu, đáp:
“Đúng vậy đó! Thử nghĩ mà xem, hai mĩ nhân đi một mình vào buổi đêm thế này có phải rất nguy hiểm không? Rất có khả năng là sẽ gặp hái hoa tặc, vậy nên ta phải chuẩn bị phương án đề phòng từ trước đó! Một mĩ nam tử như ta đi cùng ngươi, nam thanh nữ tú, chắc chắn sẽ không có ai đến làm phiền chúng ta đâu!”
Tiểu Vân cười nhạt:
“Cũng chưa chắc!”
Nàng vừa dứt lời, Âu Dương Tử Yên cảm thấy vai mình chợt nặng nặng. Nàng quay đầu, liền thấy một gã nam nhân đang đứng cạnh, cánh tay của y gác qua vai nàng. nhân kia nở một nụ cười dâm tà, săm soi khuôn mặt của nàng, nói:
“Ái chà, thật là một tiểu mĩ nam! Có muốn theo gia về nhà không? Đảm bảo gia sẽ rất chiều chuộng ngươi!”
Hai mắt Âu Dương Tử Yên trợn thật to, nàng nhìn không chớp cái gã đang đứng sát cạnh mình. Lúc này, thanh âm lo lắng của Tiểu Vân chợt vang lên:
“Tử Yên...”
Âu Dương Tử Yên quay đầu nhìn lại, nháy mắt, sắc mặt nàng tối sầm. Tiểu Vân đang bị vài cái nam nhân to lớn túm chặt, vẻ mặt nàng lo lắng, sợ hãi. Bên kia, gã nam nhân dâm đãng vẫn giữ chặt Tử Yên, không để nàng động đậy. Y vẫn không thôi buông lời dâm tà:
“Tiểu mĩ nam, mau ngoan ngoãn theo gia về nhà a, gia hứa sẽ làm cho ngươi cảm thấy sung sướng!”
Âu Dương Tử Yên nghiến răng ken két:
“Ngươi! Mau buông ra! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Gã nam nhân trên mặt tràn đầy trào phúng, trong mắt dường như lộ vẻ tức giận:
“Ái chà, khẩu khí thật lớn, thật là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, người đâu, bắt trói hai tiện tì này lại cho ta! Ta phải hung hăng giáo huấn bọn chúng!”
Tiểu Vân gắt gao nhíu mày. Thật không ngờ dưới chân thiên tử lại vẫn có kẻ cả gan làm xằng làm bậy như vậy. Gặp một màn bức hại dân nữ giữa đường như vậy mà lại không có ai dám ra ngăn cản, xem ra cái nam nhân này địa vị không hề tầm thường. Hai tay nàng bị người ta kìm chặt lại, không thể nhúc nhích. Phía bên kia Âu Dương Tử Yên cũng không thể nói ra thân phận của mình, vì nàng ấy lúc này đang mặc nam trang. Còn Tiểu Vân thì đang đeo khăn lụa che mặt.
Bất ngờ, khăn lụa trên mặt nàng bị người ta giật xuống, Tiểu Vân thất kinh ngẩng lên. Cái nam nhân đoạn tụ kia đã đi tới trước mặt nàng từ lúc nào, trên tay y là tấm khăn lụa của nàng. Y dùng một tay nâng cằm nàng lên, săm soi ngắm nghía, cất giọng đê tiện:
“Chà chà, là một tiểu mĩ nhân, thế nào, có muốn theo gia về nhà làm phu nhân không?”
Trái ngược với lúc vừa rồi, Tiểu Vân lại có vẻ rất bình tĩnh. Nàng nhìn chằm chằm y, im lặng quan sát. Gã nam nhân bị cái nhìn của nàng làm cho chột dạ, y cười khan, lắp bắp:
“Làm gì mà nhìn gia chằm chằm vậy? Hay là, ngươi đã yêu thương nhung nhớ gia rồi sao? Hử, tiểu mĩ nhân?”
Tiểu Vân lạnh lùng nhìn y, đột nhiên, khóe môi nàng cong cong, Tiểu Vân cười nhạt:
“Có muốn ta nói cho ngươi biết, lý do mà phu nhân của ngươi bỏ ngươi mà đi không?”
Gã nam nhân kia rõ ràng là sững lại, y giận dữ gầm lên, khuôn mặt đỏ phừng phừng tức giận:
“Nữ nhân ti tiện, ngươi nói cái gì?”
Tiểu Vân vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, bình thản đáp:
“Tính cách bạo ngược, lăng nhăng, lại hay nốc rượu, không phải giàu sang phú quý gì nhưng lúc nào cũng vào thanh lâu, mỗi lần nốc rượu lại ra tay đánh đập nương tử! Nàng ta bỏ đi theo trai trẻ cũng đáng đời ngươi lắm!”
Gã nam nhân kia tức đến nghẹn, y quát lên:
“Cái kẻ ti tiện nhà ngươi có câm miệng không hả?”
Tiểu Vân vẫn tiếp tục nói:
“Cứ ăn vào là khó chịu, cảm thấy mệt mỏi, thường xuyên bị đầy bụng, khó tiêu, sợ những thức ăn dầu mỡ, khắp người thường bị đau nhức. Chỉ có uống rượu vào mới khiến ngươi quên đi những đau đớn đó, bắt buộc phải uống rượu thay cơm. Bao tử ngươi đã bệnh nặng lắm rồi, nếu như không sớm cai rượu, ta e là ngươi sẽ phải về chầu Diêm Vương sớm thôi!”
Hai mắt gã kia trợn to, vẻ mặt dữ dằn như con thú hoang bị chọc sườn. Tiểu Vân không chút mảy may sợ hãi, nàng vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm y. Không biết có phải do ánh nhìn của nàng làm y chột dạ hay không mà gã cứ đứng lặng hồi lâu như vậy. Một lúc sau đó, y giận dữ bỏ tay xuống, hằm hằm phất áo bỏ đi. Đám người kia thấy vậy, cũng thả hai người Tiểu Vân ra, vội vã chạy theo. Bọn chúng vừa đi khuất, Âu Dương Tử Yên đã chạy vọt tới, vội vàng xem xét Tiểu Vân từ trên xuống dưới, rồi mới thở phào, nhẹ nhõm nói:
“Ôi chao, ôi chao, Tiểu Vân, ngươi làm ta sợ chết đi được!”
Tiểu Vân mỉm cười trấn an nàng:
“Ta đâu có làm sao đâu, ngươi yên tâm được rồi!”
Âu Dương Tử Yên tò mò nhìn nàng, hỏi:
“Ta vốn chỉ nghĩ ngươi là một nữ tử tay trói gà không chặt, nhưng lại không nghĩ ngươi có bản lĩnh như vậy! Nhưng sao ngươi lại có thể biết được những điều đó vậy? Ngươi không phải có năng lực siêu nhiên gì đó chứ?”
Tiểu Vân bật cười:
“Đây không phải năng lực siêu nhiên gì cả, mà là suy luận!”
“Suy luận?”
“Đúng vậy!” Tiểu Vân gật đầu “Trên người hắn ta nồng nặc mùi rượu, miệng có mùi chua do vừa ói mửa, đổ mồ hôi, cả người cứ run rẩy, hay ngáp, khẳng định là kẻ đã nghiện rượu lâu ngày rồi, không có rượu là không được. Chỉ có chút chuyện nhỏ mà phản ứng như bị công kích, thêm nữa là việc hắn rất dễ động tay động chân đánh người, nên ta khẳng định tính tình của hắn sau khi uống rượu rất tệ. Ở nhà cũng không khá hơn là bao nhiêu!”
Âu Dương Tử Yên khó hiểu ngắt lời nàng:
“Nhưng như vậy cũng không thể kết luận rằng phu nhân hắn ngoại tình được?”
Tiểu Vân tiếp tục nói:
“Rất dễ để nhìn ra rằng hắn không có được bàn tay chăm sóc của nữ nhân. Trang phục hắn xộc xệch, cổ áo phía trong còn có vết vá, một người nhà giàu sẽ không bao giờ mặc áo đã được vá lại, nên ta đoán hắn không phải kẻ giàu sang phú quý gì! Vết vá đã sờn rách nhiều, chứng tỏ hắn không có vợ chăm sóc, bởi vì không có một người vợ nào lại để quần áo của chồng mình như vậy cả. Hơn nữa, vừa nhìn thấy nam nhân trẻ thanh tú thì hắn ta vô cùng nhạy cảm, nên mới giở trò chòng ghẹo. Vì vậy, có khả năng vợ hắn ta bỏ nhà theo trai trẻ, nhìn gã đó nổi nóng như vậy, nên chuyện chắc chỉ xảy ra gần đây thôi. Một người vợ mà bỏ chồng như vậy, thì phần nhiều là do cái tính lăng nhăng và thích rượu của hắn!”
Tiểu Vân nói xong rồi, quay sang, bỗng giật thót mình. Âu Dương Tử Yên hai mắt long lanh long lanh nhìn nàng, thiếu điều chỉ còn nước khóc nức lên thôi. Rồi đột nhiên, Âu Dương Tử Yên chụp bắt lấy hai tay nàng, cầm chặt, vẻ mặt trịnh trọng, như thể sắp sửa sinh ly tử biệt nói:
“Vân nhi, phần ân tình này ta không cách nào trả được, vậy nên, ta nguyện dùng thân báo đáp ơn nghĩa cứu mạng của nàng. Vân nhi, hãy trở thành thê tử của ta, ta nguyện dùng tấm thân này che chở bảo bọc, yêu thương nàng cả đời!”
Tiểu Vân cố gắng nín cười vì vẻ mặt trịnh trọng của nàng ta, nhưng rồi nàng cũng bày ra vẻ mặt trịnh trọng nói:
“Thiếp tạ đức ân trên đã cho thiếp gặp được chàng, nhưng lang quân, chàng đã xin phép Tiểu Khuynh chưa?”
Âu Dương Tử Yên thất kinh:
“Tiểu Khuynh?” Hai mắt Tiểu Vân long lanh ánh nước, gật gật đầu. Âu Dương Tử Yên lùi lại, giả bộ như đang gặp phải chấn động lớn, nàng ta ôm tim, khổ sở nói:
“Vân nhi, tại sao, đã đến nước này rồi, ta vẫn không thể qua nổi cửa ải khó khăn này?”
Tiểu Vân nín cười, nín đến muốn nghẹn, nàng dùng tay áo che mặt, bả vai run run. Rồi bất ngờ, cả hai người cùng bật cười lớn. Hai má Tiểu Vân đỏ bừng, nàng cười đến mức nước mắt cũng chảy ra. Hai người nhìn nhau, thật sự rất muốn cười tiếp, nhưng sợ cười nhiều quá đau bụng nên đành thôi. Âu Dương Tử Yên gọi một hàng kẹo lại, mua hai cây kẹo hồ lô, đưa cho Tiểu Vân một cái, rồi hai người tiếp tục đi dạo. Đến quảng trường lớn, nơi diễn ra hội thi đá cầu, Âu Dương Tử Yên phấn khởi hô lớn:
“Đến rồi!”