Uất Tử Khiêm trên người vận đồ của binh sĩ, đứng thập thò ở ngoài cửa. Hắn dùng ngón tay lén hất tấm vải che cửa lên, mắt liếc vào bên trong. Hắn không nhìn thấy Tiểu Khuynh, chỉ nhìn được những người ngồi bên đối diện nàng. Đám người trong trướng đang mải bàn bạc việc quân nên nhất thời không chú ý đến hắn. Tầm mắt Uất Tử Khiêm lia qua một lượt đám tướng quân, chun mũi bất mãn. Đám người này nhìn xấu như vậy, quả thật là không bằng một cái móng chân của Tiểu Khuynh. Tầm mắt hắn di chuyển qua một người, bất chợt sững lại. Ngay lập tức, Uất Tử Khiêm cau mày, nheo mắt lại.
Đúng lúc này, vai hắn đột nhiên bị người nắm chặt, Uất Tử Khiêm giật mình, quay đầu nhìn ra, liền đối diện với vẻ mặt khó hiểu của binh sĩ đứng canh cửa cùng. Binh sĩ kia ngờ vực nhìn hắn, hỏi:
“Vị huynh đệ này, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Uất Tử Khiêm lúng túng không biết đáp sao, hắn âm thầm nuốt nước bọt, hai mắt đảo tứ tung. Bất ngờ, trong óc hắn chợt nảy ra một ý, Uất Tử Khiêm nhắm mắt nói bừa:
“Ta... ta... ta đang ngắm Tiểu Tướng quân!”
Trong quân doanh, Tiểu Khuynh là người “thấp bé nhẹ cân” so với các tướng quân khác, nên các binh sĩ liền gọi nàng là Tiểu Tướng quân. Nghe Uất Tử Khiêm nhắm mắt nói đại vậy, binh sĩ kia ngược lại không tỏ chút cảm xúc gì, hắn gật gật đầu, phất phất tay đáp:
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục việc của mình đi!”
Uất Tử Khiêm trợn mắt ngó lom lom cái binh sĩ kia, phải đến lúc người kia đưa mắt sang nhìn tỏ vẻ khó hiểu thì hắn với vội vàng quay đi, tiếp tục vén cửa lều lên nhìn trộm.
Tiểu Khuynh lúc này đã nắm được bí mật của quân đội Tần Nguyệt, nên hầu như suốt buổi họp, nàng chỉ toàn nghĩ các chiến lược để chống lại địch quân, hoàn toàn không để những lời mọi người nói vào tai. Hách Liên Phách Thiên cau mày nhìn nàng, lên tiếng cắt đứt sợi dây tư tưởng của nàng:
“Nhan Tử Khuynh!”
Tiểu Khuynh hơi giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã hồi thần lại, đưa mắt nhìn Hách Liên Phách Thiên, bình tĩnh hỏi:
“Vương gia có gì cần chỉ giáo?”
Hách Liên Phách Thiên lườm nàng một cái, đặt cuốn bản đồ lên trước mặt nàng:
“Đây là toàn bộ chiến lược của quân ta!”
Tiểu Khuynh kinh ngạc nhìn cuốn bản đồ trong tay, nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt nàng đã sầm lại, hơi lạnh tỏa ra kinh người. Những chiến lược này của đội quân Hách Liên, hoàn toàn nằm trong vòng tính toán của Tần Nguyệt! Rốt cuộc thì Tần Nguyệt quốc làm cách nào để tính toán chuẩn xác như vậy? Là trong quân Hách Liên có gián điệp hay trong quân đội Tần Nguyệt có cao nhân tương trợ?
Tiểu Khuynh âm thầm, dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của từng người trong trướng. Nghi ngờ đồng minh của mình trong thời cuộc này thật sự không tốt, nhưng nàng thật sự không thể ngăn lại sự hoài nghi của mình. Trong số những người có mặt ở doanh trướng này, chắc chắn có kẻ là gián điệp!
Cổ tướng quân thấy nàng trầm mặc lâu như vậy, liền lên tiếng:
“Theo quân hồi báo về, phía Tần Nguyệt đã điều động thêm mười vạn binh nữa đến tiếp viện, vị chi lúc này tổng quân số Tần Nguyệt đã đến hơn hai mươi vạn, gấp hai lần quân số của chúng ta!”
Đầu Tiểu Khuynh lập tức ngẩng phắt lên, nàng nheo mắt hỏi:
“Tại sao bên quân ta lại ít như vậy?”
Hách Liên Phách Thiên liếc nàng một cái, lẳng lặng đáp:
“Là do bổn vương sơ suất, nên dẫn đến sai lầm! Trong trận đánh trước đó, quân số tổn hại đến trên năm vạn!”
Tiểu Khuynh lặng người đi mất một lúc, nhưng rồi nàng cụp mắt, lại im lặng ngồi xuống. Không khí trong trướng dường như đông lại thành tảng, ai cũng đều cảm thấy có chút hít thở không thông. Tiểu Khuynh vẻ mặt nhàn nhạt, nơi đáy mắt một mảnh lạnh băng. Bất chợt, thanh âm nàng lành lạnh vang lên trong không khí:
“Thỉnh vương gia hạ lệnh cấp tốc đốc thúc binh sĩ trong doanh chuẩn bị, chúng ta sẽ đón đầu quân địch trong trận đánh sắp tới!”
Tất cả mọi người trong trướng đều đồng loạt húp khí lạnh, ai nấy mắt mở trừng trừng, tràn ngập khó tin nhìn nàng, nhưng Tiểu Khuynh vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng như trước. Trong một góc nhỏ, có một người trên môi âm thầm nở nụ cười tính toán...
Khu rừng cách không xa doanh trại Hách Liên quân, trong đêm khuya yên tĩnh không một bóng sao này khiến người ta có cảm giác quỷ dị không nói thành lời.
“Thế nào rồi?” Một bóng đen toàn thân trùm kín, trên mặt chỉ lộ ra một đôi con ngươi xanh lam như bích ngọc, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng yêu dị quang mang.
“Hồi bẩm chủ nhân, bên quân Hách Liên đã quyết định sẽ tiến quân, thời gian dự tính là vào ngày mười lăm tháng sau, chúng sẽ đón đầu quân ta ở tại Thương Hà Pha!” Một người toàn thân vận y phục đen cung kính đáp lời.
“Thương Hà Pha? Nơi đó địa thế hiểm trở, một bên là vách núi, không xa lại là vực sâu, đám người Tần Nguyệt này đang nghĩ đâm đầu vào chỗ chết hay sao?” Thân ảnh bí mật kia nghi ngờ hỏi.
“Thứ cho thuộc hạ bất tài không thể giải đáp được, đây là bí mật mà chỉ có Hách Liên Phách Thiên và Tiểu Tướng quân biết!”
“Tiểu Tướng quân?” Mày rậm người kia hơi co lại.
“Đúng vậy! Hắn chính là người đã bày mưu tính kế cho quân Hách Liên đánh bại đại quân Bắc Hãn!”
Trong đôi mắt xanh của kẻ kia thoáng qua một tia sát ý. Trong quân đội Hách Liên từ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật cường hãn như vậy? Thân ảnh quỷ dị nọ trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Tiếp tục theo dõi, nhớ chú ý sát sao động tĩnh của tên tiểu tướng đó!”
“Vâng!”
Thân ảnh quỷ dị kia xoay người, nhanh chóng khuất vào rừng cây tối đen phía sau, còn thân ảnh hắc y nhân cũng nhanh chóng quay trở về. Nhưng hắn còn chưa kịp đặt chân ra khỏi rừng cây, trên cổ chợt truyền đến một tầng lạnh lẽo. Hắc y nhân toàn thân căng cứng, trên trán mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Ánh bạc từ thanh kiếm hắt lên mặt hắn một vệt dài. Ánh trăng từ từ ló ra khỏi bụi cây, chiếu sáng mặt đất. Hắc y nhân kinh hoàng quay đầu lại, đối diện với hắn là khuôn mặt hắc ám nửa sáng nửa tối của Tiểu Khuynh. Nàng ngồi vắt vẻo trên chạc cây, bàn tay thanh mảnh với những ngón tay xinh đẹp đang nắm chuôi thanh kiếm, chỉ cần hơi động một chút thôi, đầu của hắc y nhân sẽ rơi xuống đất. Ánh sáng mặt trăng hắt lên nửa khuôn mặt nàng, một bên tối một bên sáng, phía sau tóc đen bay loạn trong gió, một thân bạch y tinh khiết lạnh lùng, giờ phút này, nàng tựa như hóa thân của thiên thần và ác quỷ, trong sự trong trẻo thanh lãnh pha lẫn với sự khát máu tàn ác. Khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp, nàng nhẹ nhàng cười, trong đêm tối càng thêm yêu dị:
“Vương tướng quân... à không, ta phải gọi ngài là, Mã Thịnh Lộc mới đúng chứ, phải không?”
Hai mắt hắc y nhân trợn to kinh hoàng, từ cổ hắn chảy xuống một dòng máu tươi. Gió đêm mang theo mùi máu tanh lan tỏa khắp rừng...
Trời đang dần dần chuyển lạnh. Mặc dù hiện tại mới là mùa thu, nhưng thời tiết đã lạnh cóng, gió lạnh thổi vù vù, đập mạnh vào người các binh sĩ Hách Liên, trên người chỉ có một tấm áo đơn mỏng manh. Vốn quen sống ở nơi khí hậu ôn hòa, nên đối với thời tiết như vậy, quân Hách Liên có phần không chống chịu nổi.
Và trong lúc này, cái người được coi là linh hồn thứ hai của quân đội Hách Liên, là vị thần trong lòng tất cả binh sĩ, Nhan Tử Khuynh, lại đang cuộn tròn như con sâu trên giường vì quá lạnh. Suốt những ngày trời lạnh giá, Tiểu Khuynh như con rùa trốn tịt trong lều, không thò mặt ra lấy một lần. Người trong doanh trướng không nhìn thấy mặt nàng đã rất nhiều ngày. Nàng co người run lập cập, miệng không ngớt lầm bầm chửi rủa ông trời.
Cửa lều bị xốc mạnh lên, mang theo một luồng khí lạnh xộc thẳng vào trong. Tiểu Khuynh theo phản xạ liền rụt cả thân người cùng cái đầu nhỏ vào sâu trong chăn, toàn thân cuộn tròn lại thành một quả cầu. Uất Tử Khiêm bước vào lều, nhìn nàng lười biếng trên giường như vậy, hai hàng lông mày cơ hồ là dựng thẳng. Hắn bước hai bước tới bên giường, nắm lấy cái chăn kéo mạnh. Tiểu Khuynh lăn như một quả bóng trên giường, trước khi bị hất ra khỏi chăn ấm. Bị khí lạnh bao vây xung quanh, nàng rùng mình, vội đưa hai tay ôm chặt lấy mình. Uất Tử Khiêm thấy vậy, hắn vội vàng với lấy áo choàng đặt trên ghế lên khoác qua người nàng. Ấm áp hơn một chút, hai mắt Tiểu Khuynh lại lim dim, cả người nàng ngả nghiêng, rồi bất chợt đổ ập sang một bên, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Uất Tử Khiêm buồn cười nhìn nàng, hắn khum khum tay hai bên miệng, hét to:
“Tử Khuynh, dậy! Dậy mau!”
Tiểu Khuynh cau mày, vươn tay ra bịt chặt tai, cuộn người nằm lăn vào sâu trong giường. Dạo gần đây cái “bệnh ngủ” của nàng phát tác, Tiểu Khuynh nếu không ngủ đủ mười tiếng nàng sẽ không chịu dậy. Nhưng mỗi ngày, cứ đúng giờ là Uất Tử Khiêm lại tới đánh thức nàng, gọi không được, hắn sẽ kéo chăn của nàng ra. Trời dạo này lạnh lắm, Tiểu Khuynh không muốn phải dậy một chút nào.
Không chịu nổi việc lỗ tai bị oanh tạc, Tiểu Khuynh bất đắc dĩ phải ngồi dậy. Nàng mắt nhắm mắt mở quờ quạng trên giường, nhặt được vật gì đó, nàng nắn nắn một chút, cảm thấy độ cứng vừa đủ, Tiểu Khuynh gật gù, cầm vật đó đưa lên, nhắm ngay đầu Uất Tử Khiêm mà chọi. Hắn chật vật né tránh miếng ngọc bội tinh xảo bay tới trên đầu, lại phải hấp tấp đỡ lấy miếng ngọc đó. Đợi đến khi hắn đỡ xong miếng ngọc và quay lại, Tiểu Khuynh đã lững thững đi vào trong thay đồ. Uất Tử Khiêm bất đắc dĩ đành thở dài.
Ở tại một nơi nào đó, trong một cái lều nào đó, có hai con người nào đó cũng đang chơi trò “gọi nhau dậy”. Hách Liên Vân Thiên hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn cái kẻ đang nằm theo hình chữ “đại” trên giường, nghiến răng ken két.
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi mau dậy cho bản vương!”
Tiểu Cẩn không biết đang mơ thấy gì, nàng khịt khịt hai cái, cười ngu ngơ rồi lật người sang tiếp tục đánh giấc. Hách Liên Vân Thiên tức giận gào thét không được, hắn bắt đầu nhìn quanh. Hách Liên vương gia đi ra ngoài, lát sau quay trở lại với một cọng cỏ dài có chùm tua ngắn trên đầu. Hách Liên Vân Thiên mặt mày tỉnh rụi, hắn nhẹ nhàng đưa cọng cỏ đến trước mũi Tiểu Cẩn, bắt đầu quét qua lại. Cảm giác buồn buồn ngứa ngáy khiến Tiểu Cẩn khó chịu, nàng hắt xì hơi một cái, khịt khịt mũi rồi lại tiếp tục ngủ. Hách Liên Vân Thiên thấy vậy thì không bỏ cuộc, hắn tiếp tục đong đưa cọng cỏ ngứa kia trước mũi nàng. Đôi mày Tiểu Cẩn nhíu lại tràn đầy vẻ bất mãn, nàng đang mơ một giấc mơ không được tốt lắm. Trong mơ, nàng thấy một con cáo lớn mặt mũi viết dày đặc hai chữ “Ngu ngốc”, trên người vận toàn gấm vóc, cái mặt hồ ly y chang khuôn mặt kẻ nào đó, cười hềnh hệch với vẻ khinh đời nom rất đáng ghét. Con cáo kia khinh bỉ nhìn nàng, cái đuôi rậm rạp không ngừng quét qua quét lại mặt nàng, khiến mặt nàng ngứa ngáy. Tiểu Cẩn hảo bực mình. Nàng nhìn xung quanh, bất chợt nình thấy một khúc gỗ gần đó, vậy là Tiểu Cẩn lập tức chộp lấy khúc gỗ, nhắm thẳng mặt của con cáo nào đó phang cho một gậy. Con cáo đáng ghét liền ngay đơ trên đất. Tiểu Cẩn ta khoái chí cười lớn thành tiếng.
“A ha ha ha!”
Vẻ mặt người nào đó sầm lại như bầu trời trước cơn bão. Cái kẻ đáng chết này, dám dùng gối đầu đập hắn. Lại còn đập vào mặt tiền mĩ nam của hắn nữa. Đã vậy hắn còn dám cười...? Mỗ vương gia nào đó mặt đen như hòn than, nắm lỗ tai kẻ nào đó, rống lớn:
“VÂN- CẨN- CẨN!”
Tiểu Cẩn bó mình trong bốn năm lớp áo dày, cả người căng lên như một quả bóng, vẫn cảm thấy toàn thân rét run. Mấy ngày gần đây thời tiết bắt đầu lạnh dần, nằm ngủ trong lều đã khó chịu, đi mò mẫm trên đường thế này còn khó chịu hơn. Đã vậy, tên “ác ma” kia còn không cho nàng đi ngựa, mà bắt nàng phải tự cuốc bộ. Hắn nói rằng, làm như vậy là để nàng có cơ hội rèn luyện thân thể. Rèn luyện, rèn luyện, rèn luyện cái đầu nhà hắn ấy! Muốn mượn cớ để nô dịch nàng thì nói luôn đi, còn bày đặt ra vẻ chính nhân quân tử! Tiểu Cẩn run run bước đi, trong đầu không ngớt nguyền rủa cái tên Vương gia kia.
Lại nói, Ngũ Vương gia dạo gần đây rất rảnh rỗi. Tại sao lại nói hắn rảnh rỗi? Bởi vì Ngũ vương gia cứ ló mặt ra là sẽ tìm Vân phó tướng kiếm chuyện. Chẳng hạn như, giờ ăn trưa, Ngũ vương gia sẽ không ở trong lều mình dùng bữa, mà sẽ chạy đến lều của Vân phó tướng, ăn tranh thức ăn với nàng ấy. Rồi mỗi buổi sáng, Ngũ vương gia sẽ là người đầu tiên thức dậy, chạy đến lều của Vân phó tướng để đánh thức nàng, sau đó sẽ là những màn rống giận hại não liên tiếp truyền ra. Người trong đoàn cả ngày lẫn đêm đều trong trạng thái phờ phạc do thiếu ngủ, tâm trạng vô cùng bất ổn vì sự “siêng năng” đột xuất của Ngũ vương gia.
Đoạn đường dường như dài hơn gấp đôi trong con mắt lạnh giá của Tiểu Cẩn. Nàng cảm thấy từng tế bào trong người đang lần lượt đông cứng. Gió lạnh thổi từng cơn buốt giá, làm mái tóc buộc gọn gàng của nàng rối tung. Trên lưng nàng vác theo chăn gối, dù vậy cũng chẳng ấm hơn chút nào. Nhìn cái kẻ nào đó đang cuốn mình trong tấm áo choàng dày, ung dung cưỡi trên lưng ngựa trắng, trong mắt nàng cơ hồ phóng ra tia lửa điện.
Thành Ung Châu dần dần hiện ra dưới màu trời ảm đạm. Những con người quần áo rách rưới ngồi la liệt trên đất. Thảm cảnh trải dài từ đầu thành tới cuối thành, trên nền đất ướt át đọng lại từng vũng nước, mùi bùn tanh hòa lẫn với mùi hôi thối của những thân thể lâu ngày không tắm rửa cuộn lên trong không khí ẩm thấp. Đâu đó lại vang lên tiếng khóc khe khẽ. Ánh mắt Tiểu Cẩn dường như đông cứng lại. Nàng đang tưởng tượng đến Nhâm thành, nơi đó thật sự khác xa nơi này. Khung cảnh này thật sự, quá mức so với trong suy nghĩ của nàng. Dù là lúc nàng đi làm tình nguyện hồi còn đi học thì cũng không đến nỗi thê thảm không nỡ nhìn như vậy. Tiểu Cẩn nhắm chặt hai mắt lại, bặm môi đi nhanh lên đằng trước.
Vừa vào đến phòng của mình, Tiểu Cẩn đã thả đánh phịch cái đống chăn gối trên lưng xuống mặt giường gỗ, rồi nằm đè lên trên. Nàng ôm chăn nằm lăn vào bên trong giường, cố nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được. Hình ảnh những người dân quần áo rách rưới vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu nàng. Chợt nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Cẩn cau mày, ngồi bật dậy. Nàng nhảy phốc xuống giường, chạy chân trần đến cạnh tủ, lôi từ trong đó ra cái ba lô màu xám. Nàng dốc ngược cái ba lô lên, đổ hết đồ trong túi tung tóe ra mặt bàn. Săm soi tìm kiếm một hồi, nàng nhặt từ trong đống đồ lên một thứ, toét miệng cười. Đây rồi!
Từ sáng sớm, trước đại môn thành phủ đã chật kín người. Những người dân toàn thân rách rưới bẩn thỉu, thiên tai trong những ngày qua đã tàn phá toàn bộ con người bọn họ đến độ kinh khủng. Có những đứa trẻ mặt mũi bẩn thỉu, cánh tay khẳng khiu nấp sau vạt áo rách nát, hai bàn tay đen đủi ôm chặt lấy một chiếc bát gốm sứt mẻ, cố gắng chen lấn lên đằng trước. Trước cổng thành phủ kê một cái bàn gỗ dài, trên đặt chừng sáu cái nồi đất lớn, bên trong mỗi cái nồi đựng đầy cháo loãng. Bên cạnh là một chồng bát có chừng chục chiếc. Sáu gã thị vệ đứng cạnh những cái nồi, những người khác dồn những người dân đứng thành hàng, tiếng quát tháo liên tục vang lên. Một tiếng kẻng vang lên, từng người một bước đến nhận phần cháo của mình; mỗi người được chừng một lưng chão loãng, vừa húp xong là bị xua đi ngay để người khác lên. Có người ăn xong, chừng như vẫn còn thòm thèm, cố nán lại liếm sạch cái bát rồi mới chậm chạp rời đi.
Tiểu Cẩn đứng ở nơi cửa đại môn thành phủ, ánh mắt chăm chăm nhìn những người dân nghèo đến nhận phát chẩn. Mỗi người dân cũng chỉ được hơn một húp cháo loãng, chẳng có mấy hạt gạo. Có người chỉ vừa mới động môi, đã bị người phía dưới xô đẩy mà làm đổ hết, không những không được phát lại, mà còn bị quan binh xua đi không thương tiếc. Nàng cảm giác dạ dày mình đang quặn lên. Mới tối hôm qua trong thành phủ tiệc tùng linh đình, thức ăn thừa thậm chí còn mang đổ đi, trong khi đó những người dân ở đây còn không có được một hạt gạo vào miệng. Thoáng thấy một thị vệ đang xua đuổi một cậu bé toàn thân rách rưới bẩn thỉu, dường như cậu bé ấy đang cố nói gì đó, hai tay giữ chặt lấy bát cháo loãng, không để thị vệ kia giật lấy. Tiểu Cẩn hơi cau mày, dợm bước đi về phía đó.
Vẻ mặt thị vệ kia giận dữ, hắn cố mãi mà không giật lại được bát cháo, tức tối muốn giơ tay đánh người, nhưng cánh tay hắn vừa mói giơ lên đã bị người giữ chặt. Vẻ mặt thị vệ kia tái mét quay ra sau, lắp bắp:
“Tướng... tướng quân?”
Tiểu Cẩn lẳng lặng nhìn hắn, lại liếc sang cậu bé kia, mở miệng:
“Dân chúng mới là chủ của một đất nước, đừng có tùy tiện động thủ như thế! Có chuyện gì sao?”
Gã thị vệ thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc khác hẳn mọi ngày, hắn nuốt nước bọt, nói ấp úng:
“Bẩm tướng quân, tiểu đồng này cố ý ăn cắp lương thực phát chẩn!”
Chưa để hắn nói dứt câu, cậu bé kia đã vội vã ngắt lời, trên mặt lộ vẻ giận dữ:
“Không đúng, ta không có ăn cắp, đây là phần ta dành cho mẫu thân!”
Tiểu Cẩn hơi quay đầu nhìn mặt thằng bé. Nổi bật trên gương mặt lem luốc là một đôi mắt rất sáng, lúc này đang tràn đầy vẻ giận dữ nhìn chòng chọc vào gã thị vệ. Tiểu Cẩn thả cánh tay thị vệ kia ra, nàng tiến tới một chút, ngồi xổm xuống, để mắt mình ngang tầm với mặt của tiểu đồng kia, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt tiểu đồng. Một hồi lâu sau, nàng mới mở miệng hỏi:
“Tiểu đệ, mẫu thân của đệ đâu?”
Trên môi nàng nở ra nụ cười ôn hòa, tiểu đồng kia ngơ ngẩn mất một lúc, mới cúi đầu, lí nhí đáp:
“Mẫu thân đang ở nhà!”
Tiểu Cẩn hơi nghiêng đầu, hỏi tiếp:
“Tại sao mẫu thân đệ lại không đến đây nhận phát chẩn?”
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác nơi khóe mắt tiểu đồng có ánh nước, nhưng chỉ là thoáng qua, rồi nàng nghe tiếng tiểu đồng kia trả lời:
“Mẫu thân đệ bị ốm, không thể đến nhận lương thực, nên đệ muốn đem ít thức ăn về cho mẫu thân.”
Tiểu Cẩn hơi gật đầu, nàng đứng thẳng người dậy, nhìn bát cháo trong tay tiểu đồng đã bị đổ ra phần nhiều, nàng cẩn thận nhấc chiếc bát ra khỏi tay đứa bé, mỉm cười:
“Tiểu đệ ở đây đợi một chút!”
Nàng xoay người đi về phía dãy nồi, mở nắp một nồi cháo, múc ra một bát đầy trước con mắt sửng sốt của đám thị vệ. Không quản ánh mắt của đám người nọ, nàng bê bát cháo đi thẳng đến trước mặt tiểu đồng, đặt bát cháo vào tay nó, lại rút trong túi ra một gói gì đó, dúi nhẹ vào tay đứa bé, mỉm cười:
“Đây là phần cháo dành cho mẫu thân đệ, còn gói này ta cho đệ! Được rồi, mau quay về nhanh đi kẻo mẫu thân đệ sẽ lo đây!”
Tiểu đồng kia sững sờ nhìn nàng, rồi đột nhiên, nó toét miệng cười với nàng, gật mạnh đầu rồi quay người chạy vụt đi. Tiểu Cẩn khẽ mỉm cười, nàng quay người bước đến chỗ phát chẩn, lấy cái muôi từ trong tay một thị vệ, nói:
“Để ta thay, ngươi đi làm việc khác đi!”
Nói xong, không để tên thị vệ kịp mở miệng, nàng đã múc cháo vào bát rồi lần lượt đưa cho từng người. Dân chúng thấy nàng như vậy liền nhất loạt kéo đến chỗ nàng, từng người một xếp hàng chờ nhận cháo. Đám thị vệ thấy vậy đành ngậm miệng lui đi. Đứng đằng sau cổng đại môn, Hách Liên Vân Thiên có chút suy tư. Đứng đằng sau hắn là hai thị vệ thân tín – Vô Ảnh, Vô Tung. Vô Tung vuốt cằm, ánh mắt đảo qua thân ảnh đứng giữa đám người, mở miệng:
“Thật là một thần tử tốt của Hách Liên!”
Vô Ảnh liếc hắn trắng mắt, trề môi:
“Gã là một kẻ biến thái!”
Vô Tung gật gù, cười cười:
“Biến thái cũng được, miễn sao vẫn là một phần tử tốt!”
Vô Ảnh bực bội:
“Sau này nếu phải đối mặt với nam nhân đó, Vô Tung ra thay đi!”
Vô Tung quay đầu, chớp mắt hỏi:
“Sao vậy? Vân tướng quân gây thù chuốc oán với ngươi hả?”
Vô Ảnh thoáng rùng mình. Nhớ lại cái vẻ mặt háo sắc hôm ở trà lâu của Tiểu Cẩn, hắn không khỏi nuốt nước bọt.
“Tiểu Ảnh Ảnh?”
“É! Đừng có gọi ta như vậy! Phát ớn cả lên!” Vô Ảnh rít lên.
Bốp! Bốp! Hai người Vô Ảnh Vô Tung nín bặt, trên đầu mỗi người nổi lên một cục u. Hách Liên Vân Thiên cuộn tròn nắm đấm, lừ mắt nhìn hai kẻ kia:
“Có im ngay không?”
Vô Ảnh lấy tay trái che miệng, nói nhỏ:
“Ta bị đánh!”
Vô Tung lấy tay phải che miệng, nói nhỏ:
“Ta cũng bị đánh!”
Hai kẻ kia rủ rỉ với nhau, bốn con mắt bất mãn đều dán lên mặt kẻ nào đó. Hách Liên Vân Thiên trên đầu chảy xuống vài vạch đen, hắn ôm đầu xoay người lại, trong lòng âm thầm rơi lệ. Sao hắn lại có hai kẻ thuộc hạ ngớ ngẩn đến mức này chứ?
“Vương gia!”
“Úi!” Hách Liên Vân Thiên giật thót mình, hắn ôm tim quay người lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Cẩn, Ngũ vương gia bắt đầu nuốt nước bọt khó khăn.
Vẻ mặt Tiểu Cẩn phá lệ không đổi, nàng nghiêm túc nhìn hắn, mở miệng:
“Hạ thần có chuyện muốn thỉnh giáo!”
Vô Ảnh Vô Tung liếc mắt nhìn nhau, rì rầm nói nhỏ cái gì đó. Hách Liên Vân Thiên nhìn nàng một lúc, mới chầm chậm gật đầu, nói:
“Theo ta đến thư phòng!”
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 48
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Uất Tử Khiêm trên người vận đồ của binh sĩ, đứng thập thò ở ngoài cửa. Hắn dùng ngón tay lén hất tấm vải che cửa lên, mắt liếc vào bên trong. Hắn không nhìn thấy Tiểu Khuynh, chỉ nhìn được những người ngồi bên đối diện nàng. Đám người trong trướng đang mải bàn bạc việc quân nên nhất thời không chú ý đến hắn. Tầm mắt Uất Tử Khiêm lia qua một lượt đám tướng quân, chun mũi bất mãn. Đám người này nhìn xấu như vậy, quả thật là không bằng một cái móng chân của Tiểu Khuynh. Tầm mắt hắn di chuyển qua một người, bất chợt sững lại. Ngay lập tức, Uất Tử Khiêm cau mày, nheo mắt lại.
Đúng lúc này, vai hắn đột nhiên bị người nắm chặt, Uất Tử Khiêm giật mình, quay đầu nhìn ra, liền đối diện với vẻ mặt khó hiểu của binh sĩ đứng canh cửa cùng. Binh sĩ kia ngờ vực nhìn hắn, hỏi:
“Vị huynh đệ này, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Uất Tử Khiêm lúng túng không biết đáp sao, hắn âm thầm nuốt nước bọt, hai mắt đảo tứ tung. Bất ngờ, trong óc hắn chợt nảy ra một ý, Uất Tử Khiêm nhắm mắt nói bừa:
“Ta... ta... ta đang ngắm Tiểu Tướng quân!”
Trong quân doanh, Tiểu Khuynh là người “thấp bé nhẹ cân” so với các tướng quân khác, nên các binh sĩ liền gọi nàng là Tiểu Tướng quân. Nghe Uất Tử Khiêm nhắm mắt nói đại vậy, binh sĩ kia ngược lại không tỏ chút cảm xúc gì, hắn gật gật đầu, phất phất tay đáp:
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục việc của mình đi!”
Uất Tử Khiêm trợn mắt ngó lom lom cái binh sĩ kia, phải đến lúc người kia đưa mắt sang nhìn tỏ vẻ khó hiểu thì hắn với vội vàng quay đi, tiếp tục vén cửa lều lên nhìn trộm.
Tiểu Khuynh lúc này đã nắm được bí mật của quân đội Tần Nguyệt, nên hầu như suốt buổi họp, nàng chỉ toàn nghĩ các chiến lược để chống lại địch quân, hoàn toàn không để những lời mọi người nói vào tai. Hách Liên Phách Thiên cau mày nhìn nàng, lên tiếng cắt đứt sợi dây tư tưởng của nàng:
“Nhan Tử Khuynh!”
Tiểu Khuynh hơi giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã hồi thần lại, đưa mắt nhìn Hách Liên Phách Thiên, bình tĩnh hỏi:
“Vương gia có gì cần chỉ giáo?”
Hách Liên Phách Thiên lườm nàng một cái, đặt cuốn bản đồ lên trước mặt nàng:
“Đây là toàn bộ chiến lược của quân ta!”
Tiểu Khuynh kinh ngạc nhìn cuốn bản đồ trong tay, nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt nàng đã sầm lại, hơi lạnh tỏa ra kinh người. Những chiến lược này của đội quân Hách Liên, hoàn toàn nằm trong vòng tính toán của Tần Nguyệt! Rốt cuộc thì Tần Nguyệt quốc làm cách nào để tính toán chuẩn xác như vậy? Là trong quân Hách Liên có gián điệp hay trong quân đội Tần Nguyệt có cao nhân tương trợ?
Tiểu Khuynh âm thầm, dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của từng người trong trướng. Nghi ngờ đồng minh của mình trong thời cuộc này thật sự không tốt, nhưng nàng thật sự không thể ngăn lại sự hoài nghi của mình. Trong số những người có mặt ở doanh trướng này, chắc chắn có kẻ là gián điệp!
Cổ tướng quân thấy nàng trầm mặc lâu như vậy, liền lên tiếng:
“Theo quân hồi báo về, phía Tần Nguyệt đã điều động thêm mười vạn binh nữa đến tiếp viện, vị chi lúc này tổng quân số Tần Nguyệt đã đến hơn hai mươi vạn, gấp hai lần quân số của chúng ta!”
Đầu Tiểu Khuynh lập tức ngẩng phắt lên, nàng nheo mắt hỏi:
“Tại sao bên quân ta lại ít như vậy?”
Hách Liên Phách Thiên liếc nàng một cái, lẳng lặng đáp:
“Là do bổn vương sơ suất, nên dẫn đến sai lầm! Trong trận đánh trước đó, quân số tổn hại đến trên năm vạn!”
Tiểu Khuynh lặng người đi mất một lúc, nhưng rồi nàng cụp mắt, lại im lặng ngồi xuống. Không khí trong trướng dường như đông lại thành tảng, ai cũng đều cảm thấy có chút hít thở không thông. Tiểu Khuynh vẻ mặt nhàn nhạt, nơi đáy mắt một mảnh lạnh băng. Bất chợt, thanh âm nàng lành lạnh vang lên trong không khí:
“Thỉnh vương gia hạ lệnh cấp tốc đốc thúc binh sĩ trong doanh chuẩn bị, chúng ta sẽ đón đầu quân địch trong trận đánh sắp tới!”
Tất cả mọi người trong trướng đều đồng loạt húp khí lạnh, ai nấy mắt mở trừng trừng, tràn ngập khó tin nhìn nàng, nhưng Tiểu Khuynh vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng như trước. Trong một góc nhỏ, có một người trên môi âm thầm nở nụ cười tính toán...
Khu rừng cách không xa doanh trại Hách Liên quân, trong đêm khuya yên tĩnh không một bóng sao này khiến người ta có cảm giác quỷ dị không nói thành lời.
“Thế nào rồi?” Một bóng đen toàn thân trùm kín, trên mặt chỉ lộ ra một đôi con ngươi xanh lam như bích ngọc, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng yêu dị quang mang.
“Hồi bẩm chủ nhân, bên quân Hách Liên đã quyết định sẽ tiến quân, thời gian dự tính là vào ngày mười lăm tháng sau, chúng sẽ đón đầu quân ta ở tại Thương Hà Pha!” Một người toàn thân vận y phục đen cung kính đáp lời.
“Thương Hà Pha? Nơi đó địa thế hiểm trở, một bên là vách núi, không xa lại là vực sâu, đám người Tần Nguyệt này đang nghĩ đâm đầu vào chỗ chết hay sao?” Thân ảnh bí mật kia nghi ngờ hỏi.
“Thứ cho thuộc hạ bất tài không thể giải đáp được, đây là bí mật mà chỉ có Hách Liên Phách Thiên và Tiểu Tướng quân biết!”
“Tiểu Tướng quân?” Mày rậm người kia hơi co lại.
“Đúng vậy! Hắn chính là người đã bày mưu tính kế cho quân Hách Liên đánh bại đại quân Bắc Hãn!”
Trong đôi mắt xanh của kẻ kia thoáng qua một tia sát ý. Trong quân đội Hách Liên từ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật cường hãn như vậy? Thân ảnh quỷ dị nọ trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Tiếp tục theo dõi, nhớ chú ý sát sao động tĩnh của tên tiểu tướng đó!”
“Vâng!”
Thân ảnh quỷ dị kia xoay người, nhanh chóng khuất vào rừng cây tối đen phía sau, còn thân ảnh hắc y nhân cũng nhanh chóng quay trở về. Nhưng hắn còn chưa kịp đặt chân ra khỏi rừng cây, trên cổ chợt truyền đến một tầng lạnh lẽo. Hắc y nhân toàn thân căng cứng, trên trán mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Ánh bạc từ thanh kiếm hắt lên mặt hắn một vệt dài. Ánh trăng từ từ ló ra khỏi bụi cây, chiếu sáng mặt đất. Hắc y nhân kinh hoàng quay đầu lại, đối diện với hắn là khuôn mặt hắc ám nửa sáng nửa tối của Tiểu Khuynh. Nàng ngồi vắt vẻo trên chạc cây, bàn tay thanh mảnh với những ngón tay xinh đẹp đang nắm chuôi thanh kiếm, chỉ cần hơi động một chút thôi, đầu của hắc y nhân sẽ rơi xuống đất. Ánh sáng mặt trăng hắt lên nửa khuôn mặt nàng, một bên tối một bên sáng, phía sau tóc đen bay loạn trong gió, một thân bạch y tinh khiết lạnh lùng, giờ phút này, nàng tựa như hóa thân của thiên thần và ác quỷ, trong sự trong trẻo thanh lãnh pha lẫn với sự khát máu tàn ác. Khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp, nàng nhẹ nhàng cười, trong đêm tối càng thêm yêu dị:
“Vương tướng quân... à không, ta phải gọi ngài là, Mã Thịnh Lộc mới đúng chứ, phải không?”
Hai mắt hắc y nhân trợn to kinh hoàng, từ cổ hắn chảy xuống một dòng máu tươi. Gió đêm mang theo mùi máu tanh lan tỏa khắp rừng...
Trời đang dần dần chuyển lạnh. Mặc dù hiện tại mới là mùa thu, nhưng thời tiết đã lạnh cóng, gió lạnh thổi vù vù, đập mạnh vào người các binh sĩ Hách Liên, trên người chỉ có một tấm áo đơn mỏng manh. Vốn quen sống ở nơi khí hậu ôn hòa, nên đối với thời tiết như vậy, quân Hách Liên có phần không chống chịu nổi.
Và trong lúc này, cái người được coi là linh hồn thứ hai của quân đội Hách Liên, là vị thần trong lòng tất cả binh sĩ, Nhan Tử Khuynh, lại đang cuộn tròn như con sâu trên giường vì quá lạnh. Suốt những ngày trời lạnh giá, Tiểu Khuynh như con rùa trốn tịt trong lều, không thò mặt ra lấy một lần. Người trong doanh trướng không nhìn thấy mặt nàng đã rất nhiều ngày. Nàng co người run lập cập, miệng không ngớt lầm bầm chửi rủa ông trời.
Cửa lều bị xốc mạnh lên, mang theo một luồng khí lạnh xộc thẳng vào trong. Tiểu Khuynh theo phản xạ liền rụt cả thân người cùng cái đầu nhỏ vào sâu trong chăn, toàn thân cuộn tròn lại thành một quả cầu. Uất Tử Khiêm bước vào lều, nhìn nàng lười biếng trên giường như vậy, hai hàng lông mày cơ hồ là dựng thẳng. Hắn bước hai bước tới bên giường, nắm lấy cái chăn kéo mạnh. Tiểu Khuynh lăn như một quả bóng trên giường, trước khi bị hất ra khỏi chăn ấm. Bị khí lạnh bao vây xung quanh, nàng rùng mình, vội đưa hai tay ôm chặt lấy mình. Uất Tử Khiêm thấy vậy, hắn vội vàng với lấy áo choàng đặt trên ghế lên khoác qua người nàng. Ấm áp hơn một chút, hai mắt Tiểu Khuynh lại lim dim, cả người nàng ngả nghiêng, rồi bất chợt đổ ập sang một bên, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Uất Tử Khiêm buồn cười nhìn nàng, hắn khum khum tay hai bên miệng, hét to:
“Tử Khuynh, dậy! Dậy mau!”
Tiểu Khuynh cau mày, vươn tay ra bịt chặt tai, cuộn người nằm lăn vào sâu trong giường. Dạo gần đây cái “bệnh ngủ” của nàng phát tác, Tiểu Khuynh nếu không ngủ đủ mười tiếng nàng sẽ không chịu dậy. Nhưng mỗi ngày, cứ đúng giờ là Uất Tử Khiêm lại tới đánh thức nàng, gọi không được, hắn sẽ kéo chăn của nàng ra. Trời dạo này lạnh lắm, Tiểu Khuynh không muốn phải dậy một chút nào.
Không chịu nổi việc lỗ tai bị oanh tạc, Tiểu Khuynh bất đắc dĩ phải ngồi dậy. Nàng mắt nhắm mắt mở quờ quạng trên giường, nhặt được vật gì đó, nàng nắn nắn một chút, cảm thấy độ cứng vừa đủ, Tiểu Khuynh gật gù, cầm vật đó đưa lên, nhắm ngay đầu Uất Tử Khiêm mà chọi. Hắn chật vật né tránh miếng ngọc bội tinh xảo bay tới trên đầu, lại phải hấp tấp đỡ lấy miếng ngọc đó. Đợi đến khi hắn đỡ xong miếng ngọc và quay lại, Tiểu Khuynh đã lững thững đi vào trong thay đồ. Uất Tử Khiêm bất đắc dĩ đành thở dài.
Ở tại một nơi nào đó, trong một cái lều nào đó, có hai con người nào đó cũng đang chơi trò “gọi nhau dậy”. Hách Liên Vân Thiên hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn cái kẻ đang nằm theo hình chữ “đại” trên giường, nghiến răng ken két.
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi mau dậy cho bản vương!”
Tiểu Cẩn không biết đang mơ thấy gì, nàng khịt khịt hai cái, cười ngu ngơ rồi lật người sang tiếp tục đánh giấc. Hách Liên Vân Thiên tức giận gào thét không được, hắn bắt đầu nhìn quanh. Hách Liên vương gia đi ra ngoài, lát sau quay trở lại với một cọng cỏ dài có chùm tua ngắn trên đầu. Hách Liên Vân Thiên mặt mày tỉnh rụi, hắn nhẹ nhàng đưa cọng cỏ đến trước mũi Tiểu Cẩn, bắt đầu quét qua lại. Cảm giác buồn buồn ngứa ngáy khiến Tiểu Cẩn khó chịu, nàng hắt xì hơi một cái, khịt khịt mũi rồi lại tiếp tục ngủ. Hách Liên Vân Thiên thấy vậy thì không bỏ cuộc, hắn tiếp tục đong đưa cọng cỏ ngứa kia trước mũi nàng. Đôi mày Tiểu Cẩn nhíu lại tràn đầy vẻ bất mãn, nàng đang mơ một giấc mơ không được tốt lắm. Trong mơ, nàng thấy một con cáo lớn mặt mũi viết dày đặc hai chữ “Ngu ngốc”, trên người vận toàn gấm vóc, cái mặt hồ ly y chang khuôn mặt kẻ nào đó, cười hềnh hệch với vẻ khinh đời nom rất đáng ghét. Con cáo kia khinh bỉ nhìn nàng, cái đuôi rậm rạp không ngừng quét qua quét lại mặt nàng, khiến mặt nàng ngứa ngáy. Tiểu Cẩn hảo bực mình. Nàng nhìn xung quanh, bất chợt nình thấy một khúc gỗ gần đó, vậy là Tiểu Cẩn lập tức chộp lấy khúc gỗ, nhắm thẳng mặt của con cáo nào đó phang cho một gậy. Con cáo đáng ghét liền ngay đơ trên đất. Tiểu Cẩn ta khoái chí cười lớn thành tiếng.
“A ha ha ha!”
Vẻ mặt người nào đó sầm lại như bầu trời trước cơn bão. Cái kẻ đáng chết này, dám dùng gối đầu đập hắn. Lại còn đập vào mặt tiền mĩ nam của hắn nữa. Đã vậy hắn còn dám cười...? Mỗ vương gia nào đó mặt đen như hòn than, nắm lỗ tai kẻ nào đó, rống lớn: