Trong một căn phòng nhỏ phía đông phủ thành Ung Châu, Tiểu Cẩn đang cặm cụi ngồi luyện chữ. Nàng đây từ đầu đến tận cái móng chân cũng đều hoàn hảo, chỉ tội mỗi cái là chữ xấu quá. Lúc còn ở hiện đại đã không nói, về cổ đại này không có bút bi, bút máy, giấy kẻ dòng, thành ra khả năng viết chữ của nàng thảm đến không nỡ nhìn. Từng dòng chữ uốn éo vặn vẹo trên trang giấy Tuyên thành trắng tinh tươm, chạy theo một lộ trình không xác định, và có thiên hướng lệch hết sang bên trái. Bốn góc tờ giấy lem nhem những vết mực nhỏ tí, cả trang giấy bị bôi đen một cách không thương tiếc.
Tiểu Cẩn bực bội vất cái bút lông sang một bên, mực nước văng lên thành một vòng cung đẹp đẽ trước khi rơi xuống đất. Vài giọt mực dây lên y bào trắng tinh tươm của nàng. Tiểu Cẩn tức khí vò nát tờ giấy bị hỏng, vo thành cục rồi thảy luôn xuống đất, chỗ đã có rất nhiều những tờ giấy xấu số bị vò như vậy. Cúi xuống lượm cái bút lông lên, nàng chống cằm ngắm nghía đầu ngòi bằng lông của chiếc bút. Dòng thư pháp thời xưa thanh cao là như thế, nét chữ như rồng bay phượng múa, còn Tiểu Cẩn thì sao? Có nên gọi là “giun bay rắn múa” không đây? Nàng cắm lại cây bút lông vào giá bút, lại ngẩn người hồi lâu. Phải có cách gì đó chứ? Viết bút lông thật sự không tiện, người có tâm hồn “thanh cao” như nàng đúng là không sao lĩnh hội được. Phải có cách khác chứ? Không thể như vậy được. Thời xưa người ta quen dùng vật liệu gì làm bút nhỉ? Lông thỏ sao? Lông gà? Đúng rồi! Tiểu Cẩn đột nhiên vỗ tay, đứng bật dậy, xô chiếc ghế sau lưng ngã rầm xuống. Ở cổ đại có nuôi ngỗng mà! Lông ngỗng mà làm bút thì quá tuyệt! Ôi, sao mà Tiểu Cẩn nàng lại có bộ óc thông minh vậy cơ chứ! Vừa cười hí hí một cách phấn khích, Tiểu Cẩn đạp cửa hộc tốc chạy ra ngoài.
Nàng chạy một đường thẳng đến hậu viện, sau khi đã túm lại một nha hoàn để hỏi đường. Một khoảng trống rộng rãi dựng lên những cái chuồng lớn, trong mỗi chuồng là rất nhiều các loại gia súc, gia cầm, gà vịt thì vô số. Tiểu Cẩn đi loanh quanh một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy cái cần tìm: Chuồng ngỗng. Nàng cười nhăn nhở, tính đẩy cửa bước vào, nhưng một nha hoàn đứng sau đã vội vàng lên tiếng:
“Tướng... tướng quân, ngài định làm gì vậy ạ?”
Tiểu Cẩn hồ nghi quay đầu, bỗng cười toe toét:
“Gia đi bắt ngỗng! Đứng ngoài đó đi!”
Nói xong, không chút do dự đẩy cửa bước vào. Những con ngỗng lớn loăng quăng đi dạo thật ung dung, thảnh thơi, có vẻ chẳng thèm để ý gì đến sự xuất hiện của nàng. Tiểu Cẩn húng hắng cổ họng, nàng hướng đám ngỗng hô to:
“Good evening, ladies and gentlemens. My name is Tiểu Cẩn. My nickame is Goose (con ngỗng). Do you understand?”
Đám ngỗng vẫn loăng quăng thưởng cảnh, chẳng buồn ngó ngàng tới nàng một cái. Bỗng một con ngỗng lừ lừ đi tới. Con ngỗng này có vẻ to, Tiểu Cẩn nghĩ thầm, và trông có vẻ thông minh hơn những con khác. Tiểu Cẩn cúi đầu xuống, nàng uốn môi, nở một nụ cười thật dễ mến với con ngỗng, bàn tay giơ lên làm điệu chào, thân thiện mở miệng:
“Hello? Hello? Ngỗng có hiểu tôi nói gì không? Xem mặt mũi khôi ngô rạng ngời thế này, chắc đầu óc cũng sáng láng lắm nhỉ? Nếu bạn đã hiểu những gì tôi nói thì, tôi muốn trình bày rõ ràng lí do tôi đến đây hôm nay. Tôi muốn xin các bạn vài cái lông...”
Bất thình lình và không hề báo trước, con ngỗng cúi xuống và, mổ một nhát rõ mạnh vào ngón chân nàng. Tiểu Cẩn bị đau hét lên, ôm cái chân nhảy lò cò xung quanh một chỗ. Ở bên ngoài, hai thị vệ đứng cạnh nhau, trên đầu đầy vạch đen. Một người mở miệng:
“Ngươi có nghĩ đám ngỗng kia sẽ hiểu những gì ngài ấy nói không?”
Thị vệ kia chẹp chẹp miệng, bất đắc dĩ nói:
“Chắc là không đâu! Ngài ấy nói gì đến chúng ta còn không hiểu kia mà...”
Tiểu Cẩn sừng sỏ trợn mắt nhìn con ngỗng đang đong đưa cái đầu trước mặt nàng. Xú gia hỏa chết dẫm này, dám mổ vào chân nàng như vậy? Không phải nàng đã tỏ ra rất thân thiện rồi sao? Thật là một con ngỗng ngu ngốc không hiểu biết lí lẽ gì cả. Hai mắt nàng trừng to, bực bội ném cái nhìn về phía con ngỗng kia. Đừng tưởng bản thân có cái mã ngoài tạm được mà lên mặt nhé! Bất chợt, một dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu nàng, Tiểu Cẩn quay đầu lại, chống cằm suy ngẫm. Con ngỗng vẫn đang ngó nàng chằm chằm. Rồi đột nhiên, Tiểu Cẩn cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm:
“Không phải ngươi... đang ghen tị với sắc đẹp của gia đấy chứ?”
Hai thị vệ bên ngoài xém chút ngã nhào, may mà bọn họ đã kịp níu giữ nhau lại. Trên đầu hai người đổ đầy mồ hôi hột. Đi theo Tướng quân, đau tim quá...
Tiểu Cẩn giống như vừa nghiệm ra cái gì, nàng cười thương hại nhìn con ngỗng đang ngó lại mình, một tay nàng ôm má, trên mặt hiện rõ hai chữ “tự mãn”, tự hỏi tự trả lời:
“Rốt cuộc thì gia đã hiểu rồi! Xem ra là do dung mạo này của gia quá đỗi bắt mắt, quá đỗi tuyệt vời, chẳng trách ngươi lại ghen tị. Nhưng không sao, con người cũng có lòng ghen tị, gia cầm hay gia súc cũng không là ngoại lệ. Ngỗng cũng như vậy chứ nhỉ?”
Nếu như có Tiểu Khuynh ở đây, đảm bảo nàng ấy sẽ vuốt trán, tổng kết lại một câu rằng:
“Tiểu Cẩn chỉ có cái mã ngoài là người thôi, bản chất của nàng vẫn chỉ là một con ngỗng! Không hơn!”
C
on ngỗng hơi nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi: Cái gã này đang nói cái gì vậy? Đây không phải ngôn ngữ của ngỗng! Bảo nó hiểu làm sao?
Tiểu Cẩn vươn tay, túm lấy đầu con ngỗng, tính nhấc lên, nhưng con ngỗng khôn ngoan đã nhanh hơn mổ vào tay nàng, Tiểu Cẩn đành phải buông ra, và thế là con ngỗng chạy thoát. Hai thị vệ đứng ngoài, nghe những tiếng gào thét, hô hào cùng tiếng quác quác hỗn loạn truyền ra, nuốt nước bọt nhìn nhau, tự hỏi có nên xông vào hay không? Tướng quân đã kêu bọn họ phải chờ ở ngoài, không được vào mà? Khó xử quá!
Bất ngờ, từ đằng xa một thân ảnh cao ráo đang từ từ tiến lại. Ngũ vương gia gương mặt thật yêu nghiệt, đi theo sau là hai hộ vệ mặt mũi giống nhau như đúc, cả hai người đều mặc đồ màu đen, bên hông giắt hai thanh kiếm. Ngũ vương gia nhìn hai thị vệ, mở miệng:
“Vân tướng quân đâu?”
Hai thị vệ nhìn nhau, cùng đưa tay chỉ vào chuồng ngỗng:
“Bẩm Vương gia, Tướng quân ở trong đó ạ!”
Trong chuồng ngỗng? Họ Vân kia đang làm gì trong chuồng ngỗng vậy?
“Hồi bẩm, Tướng quân nói muốn bắt ngỗng để vặt lông!”
Cùng lúc, như để chứng minh cho độ chính xác trong lời nói của hai thị vệ, từ phía chuồng ngỗng vọng lại tiếng vỗ cánh phạch phạch, cùng tiếng la hét ầm ĩ:
“Đứng lại đó! Đứng lại đó! Đồ ngỗng chết bằm, chết đâm, chết chém, chết nấu, chết xào,.... để gia bắt được, gia vặt hết lông các ngươi!!!”
Cánh cửa gỗ dẫn vào chuồng ngỗng mở hé ra, năm con mắt xếp từ trên xuống dưới theo hàng dọc cùng ngó vào. Tiểu Cẩn lúc này trông thảm đến không nỡ nhìn. Đầu tóc rối tung, y bào trắng noãn dính đầy “tác phẩm” của mấy con ngỗng kia, đầy đủ màu sắc trông vô cùng bắt mắt. Một chiếc ủng dưới chân đã bay tuốt đi xa, nằm tận bên kia của cái ao bùn, trong khi một chiếc khác thì treo lủng lẳng trên cây. Vài ba con ngỗng bị nàng dồn lại thành một đàn, chạy náo loạn xung quanh cái ao bùn ở giữa chuồng gia súc. Tiểu Cẩn một tay cầm que củi, vừa rượt theo mấy con ngỗng, vừa không ngừng hét gọi:
“Một cái thôi! Một cái thôi mà!!!”
Đám ngỗng vẫn không ngừng chạy. Năm con người đứng thành hàng dọc từ trên xuống dưới ngó vào trong chuồng, được xem tận mắt một cảnh tượng đặc sắc như vậy. Nhưng đâu chỉ có năm người này được xem. Cuộc náo động lớn ở chuồng ngỗng đã thu hút rất nhiều “họ hàng” gia cầm của ngỗng đến vây xem. Cụ thể là bên trái, đại gia tộc gà đứng lúc nhúc dày đặc sau một tấm lưới, những cái đầu đong đưa qua lại khi màn đuổi bắt di chuyển từ sân bên này ao sang đến sân bên kia ao. Bên phải, sau một hàng lưới cao, từng đàn vịt lông trắng muốt xếp hàng xem diễn. Những cái đầu cứ gật xuống như thể đang nói: Cảnh hay! Cảnh hay!. Trên những cọc trụ gỗ bốn phía, là đám chim bồ câu, cu gáy, chúng đậu thành hàng dài, chốc chốc lại nghiêng nghiêng đầu nhỏ như muốn hỏi: Các bác chơi trò gì vui é? Cho tham gia với được không?
Bị kẹp giữa đội quân “khán giả” đông đảo đó là năm con người, trên trán người nào cũng lấm tấm mồ hôi. Kì dị như vậy... Hách Liên Vân Thiên cau mày đảo mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng này khiến hắn có cảm giác, bản thân mình rất giống một con gà... Trong khi đó Vô Ảnh ngó quanh, giơ tay chỉ vào một cặp gà trống đậu gần đó, mở miệng:
“Chúng là huynh đệ sinh đôi!”
“Ta là con bên trái!” Vô Tung gật đầu, tiếp lời.
“Không, ta mới là con bên trái!” Vô Ảnh lắc lắc đầu.
“Ngươi mới nhầm, con bên trái là ta, con bên phải là ngươi!” Vô Tung cũng không chịu.
“Hừ, ngươi nhầm, con bên trái rõ ràng đẹp trai hơn!” Vô Ảnh nheo mắt, rất nghiêm túc đánh giá.
“Ta đẹp trai hơn còn gì!” Vô Tung nhếch môi, bày ra bộ dáng lãng tử nói.
“Nói cái gì! Ta mới là người đẹp trai hơn!” Vô Ảnh lập tức ngắt lời.
Vậy là chiến tranh nổ ra.
Hai thị vệ của Tiểu Cẩn ngoái nhìn nhau, vạch đen chảy đầy trên trán. Lúc này ở trong chuồng ngỗng, Tiểu Cẩn rút cuộc cũng đã túm được một con ngỗng. Nàng nhanh tay nhổ mấy cái lông cánh, rồi thả con ngỗng xuống đất. Con ngỗng đáng thương kêu quạc quạc, đập đập cánh chạy đến bên cạnh bạn bè gia đình, quác quác mách tội. Tiểu Cẩn hí hửng cầm nắm lông ngỗng trong tay, quay đầu tính rời đi. Bỗng dưng, một cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Tiểu Cẩn khó nhọc xoay đầu, bỗng kêu ré lên. Sát khí tỏa ra từ đám ngỗng, bọn chúng nhìn nàng chằm chằm một cách đáng sợ. Hai chân Tiểu Cẩn lui dần lại, bất ngờ, nàng quay đầu chạy hộc tốc. Đằng sau, đám ngỗng tức thì đuổi theo. Một cuộc đuổi bắt mới diễn ra; và lần này là đám ngỗng đuổi theo Tiểu Cẩn.
Bên ngoài, trận chiến giữa hai hộ vệ chính thức khai màn. Vô Ảnh mặt lạnh nói:
“Lúc nào cũng chui vào giường của ta ngủ, ngươi có biết là phiền lắm không hả?”
Vô Tung cũng lạnh không kém:
“Ta làm vậy là vì lo lắng cho tật ngủ mê của ngươi thôi! Đồ ngốc!”
“Ai là đồ ngốc hả! Ngươi chẳng qua là đồ nhát gan sợ ma thôi!” Vô Ảnh nạt.
“Ngươi nói ai sợ ma? Ngươi chỉ là đồ học dốt!” Vô Tung vẫn có vẻ bình tĩnh hơn.
“Chữ viết của ngươi cũng cần phải chỉnh lại đi thôi! Thực sự là nét chữ xấu nhất mà ta từng nhìn thấy!” Vô Ảnh mắt mũi nhắm tịt, nhăn mặt biểu lộ vẻ khinh thường.
“Ai là kẻ cứ nửa đêm là rơi khỏi giường vì cái tật lăn lộn trong khi ngủ hả?” Vô Tung bình tĩnh, nhưng chân mày cũng cau tít lại.
Tốc độ câu chữ tăng lên theo từng giây.
“Đồ kì quái!” Vô Ảnh mở miệng.
“Đồ biến thái!” Vô Tung cũng chẳng chịu thua.
Âm vực cũng đề cao lên nhiều lần.
“Ít ra ta vẫn còn TỐT hơn ngươi !TUYỆT GIAO LUÔN!” Cả hai cùng đồng loạt gào lên, sấm chớp nổ đùng đoàng, tia lửa điện bắn ra xẹt xẹt.
Hai thị vệ đứng đơ như khúc gỗ, nhìn hai kẻ mặt lạnh giờ đang cãi nhau ỏm tỏi. Hai người kia vừa dứt lời, cả hai thị vệ đã cùng đồng loạt vỗ tay, miệng còn không ngớt trầm trồ:
“Ồ....”
“Im ngay!!!” Không ai bảo ai, cả Vô Ảnh lẫn Vô Tung cùng đồng thời quay sang, quát lên.
Bốp! Bốp! Hai tiếng vang nhanh gọn, trên đầu hai kẻ Vô Ảnh, Vô Tung đồng thời nổi lên hai cục u lớn. Hách Liên Vân Thiên bóp bóp khớp tay, trên mặt phủ đầy sát khí. Hắn hầm hầm nhìn hai kẻ kia vẻ mặt bất mãn, gằn giọng:
“Có im ngay đi không thì bảo?”
Vô Ảnh, Vô Tung cúi đầu, vô tình liếc qua nhau, cả hai cùng đồng loạt hất mặt sang hai bên, trên mặt hiện rõ sự đối địch. Hai thị vệ còn lại chỉ biết đứng ngẩn người.
Lúc này, bất chợt cửa chuồng ngỗng bật mở, Tiểu Cẩn trong trang phục tả tơi chạy ra, nàng không chút nhẹ nhàng sập mạnh cánh cửa. Ở đằng sau đó, đám ngỗng đang hăng say đuổi bắt, nhất thời không kìm được tốc độ, con nọ đâm sầm vào con kia, con chạy đầu đâm thẳng vào cánh cửa, nghe vang lên một tiếng “bịch” khô khốc. Tựa lưng vào cánh cửa phía sau, Tiểu Cẩn thở hồng hộc vì mệt, trên người bẩn thỉu, nhếch nhác không chịu nổi. Nàng nắm chặt mấy cái lông ngỗng trong tay, nở nụ cười chiến thắng. Lấy được rồi!
Hai thị vệ dìu nàng về phòng, lập tức có người đem đồ đến cho nàng thay. Không biết Hách Liên Vân Thiên đến tìm nàng có chuyện gì, nhưng nàng lúc này đã mệt lắm rồi, cũng không có hơi sức đâu mà lo đến gã vương gia ấy nữa. Vậy là, sau khi phân phó người làm xử lí giúp đống lông ngỗng, Tiểu Cẩn liền leo lên giường, đắp chăn làm một giấc ra trò.
Chuyện... phải đến hôm sau mới bắt đầu.
Thành Ung Châu tràn lan dịch bệnh. Đây là điều mà tất cả người trong thành phủ sợ hãi nhất. Sau mỗi lần bão lũ kéo về, để lại sau đó chính là dịch bệnh hoành hành. Lần này, thứ bệnh đang rút mòn sự sống của dân chúng còn là loại mầm bệnh khủng khiếp nhất.
Bệnh thất thật nhiệt.
Bệnh này ở hiện đại đã có cách để chữa, nhưng ở cổ đại này, căn bệnh này chính là vạn thầy khó chữa, chính là tử bệnh. Người bệnh một khi đã mắc phải bệnh thất thật nhiệt, cơ thể sốt cao, rồi dần mọc lên những nốt mụn đỏ, sau một thời gian, nốt mụn sẽ lở loét, lan ra toàn thân, một vài ngày sau, người bệnh sẽ tử vong. Căn bệnh nguy hiểm này, lại đang gieo rắc nỗi kinh hoàng lên toàn thành Ung Châu.
Thành Ung Châu chìm trong không khí ảm đạm kì quái. Trong không gian phảng phất mùi hôi thối. Trên đường nhầy nhụa; nước đọng lại thành từng vũng màu nâu bùn tanh tưởi. Từng cơn gió lạnh thổi thốc qua, gợn lên những váng sóng đục ngầu. Quấn mình trong tấm áo choàng đơn bạc, Tiểu Cẩn lặng lẽ đi giữa phố. Đường phố vắng lặng hiu hắt gai người, chỉ có tiếng gió rít qua những khe mái ngói các ngôi nhà hai bên đường. Khung cảnh cũng u ám như những ngày mới vào thành. Bây giờ đây, trong sự nghèo đói khốn khổ còn là nỗi ám ảnh ghê rợn về một cái chết đang đến gần.
Bước chân vào một trong những khu nhà nghèo nhất gần ngoại thành, Tiểu Cẩn chậm lại, đi từng bước dọc theo gờ tường nứt nẻ xám xịt của những ngôi nhà. Hầu hết nhà ở đây đều lợp mái rơm rạ; chúng ướt rượt vì mưa gió. Đẩy cửa bước vào một căn nhà, nơi này trống rỗng không một bóng người; phần lớn người trong thành đã dọn đi nơi khác vì sợ bị nhiễm bệnh. Trong nhà trống huơ trống hoác, hai cánh cửa cũ kĩ lủng lẳng trên bản lề, chỉ chực chờ long ra. Bàn ghế thấm nước mưa lâu ngày chuẩn bị mục nát, sần sùi như lớp da nhăn nheo của người già. Khoảnh sân trước nhà ứ đọng từng vũng nước, phản chiếu màu trời xám xịt.
Rời khỏi căn nhà, Tiểu Cẩn đứng lặng một lúc trước cổng, hơi ngoái lại vào trong. Bệnh tật, tai ương, tại sao lúc nào ở cổ đại cũng đầy rẫy những thứ này chứ? Vừa đi chầm chậm trên đường, Tiểu Cẩn vừa suy ngẫm. Bình thường thì trong các cuốn truyện xuyên không, với tình huống như thế này, các nhân vật nữ chính thường sẽ làm gì nhỉ? Đại đa phần các tác giả khi xây dựng nên tình huống này đều sẽ tốt bụng tặng miễn phí cho nữ chính của họ một khả năng y thuật siêu quần, vung tay một cái là cứu được cả ngàn người! Nhưng tiếc quá, mặc dù mang danh là sinh viên Đại học Y, nhưng cái duy nhất Tiểu Cẩn nàng thành thạo chính là pha canh gừng chữa đau bụng thôi! Mà cái đấy thì ai cũng làm được... Haizzz, xem ra Cẩn Cẩn nàng không có tố chất làm nữ chính rồi. Tiểu Cẩn ảm đạm nghĩ thầm.
Vốn đang chán nản định bước tiếp, bất ngờ nàng thoáng thấy vài bóng người đi lướt qua nơi cuối phố. Không chút nghĩ ngợi, Tiểu Cẩn liền vội vàng rảo bước đi theo. Đằng trước nàng là hai thân ảnh một lớn một nhỏ; đứa nhỏ thân mình gầy gò da bọc xương, mặc trên người tấm áo nâu rách rưới, tay đỡ một phụ nhân yếu ớt xanh mét, đầu tóc rối bù, mệt mỏi lê bước. Hai người đi khá chậm, nếu không phải nói là vô cùng chậm, nên Tiểu Cẩn bám theo khá dễ dàng. Nàng bám theo hai người đi sang một dãy phố khác, trông cũng chẳng khá hơn dãy phố đầu tiên là bao, Tiểu Cẩn để ý một tay thằng bé đang khum khum che chở vật gì, nhưng ở vị trí của nàng thì không nhìn rõ được. Đi đến cuối dãy phố này, hai người- mà nàng đoán là hai mẹ con- dừng lại. Đứa bé trai để mẹ tựa vào bậc đá trước cửa một căn nhà, rồi đẩy cửa, sau đó mới vội quay lại, đỡ mẫu thân lên bậc tam cấp, chậm chạp đi vào trong nhà. Cửa cổng để ngỏ, Tiểu Cẩn chỉ dám đứng từ ngoài ngó vào bên trong. Bên trong sân còn có hai đứa trẻ nữa, nhỏ hơn đứa bé vừa rồi; chúng xanh xao và gầy gò y hệt nhau, tình trạng đói khổ hiện rõ trên nét mặt của chúng. Thấy người mẹ bước vào, hai đứa trẻ reo lên vui vẻ rồi nhào tới ôm. Ấm áp như vậy, nhưng tại sao vẫn khiến người ta đau đớn con mắt? Đứa bé trai cẩn thận tách vật đang giữ ở tay ra, lúc này Tiểu Cẩn mới nhận thấy, đó là một cái bát sứ sứt mẻ, trong đựng đầy một thứ chất lỏng màu trắng. Nhìn thấy cái bát, hai đứa bé hơn rú lên vui mừng, rồi nhào tới. Trong bát đó là cháo loãng, ít ỏi như vậy, hai đứa bé tranh nhau ăn. Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đứa bé trai, Tiểu Cẩn biết, thằng bé chắc cũng chưa được miếng gì vào bụng.
Không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng tàn nhẫn đó nữa, Tiểu Cẩn lặng lẽ xoay người, hấp tấp bỏ chạy.
Nàng chạy thẳng về thành phủ, thậm chí bỏ qua cả lời chào của hai thị vệ gác cổng, đi thẳng về phòng của mình. Bước vào hậu viện, bước chân nàng chợt chững lại, sững sờ. Tiểu Cẩn đứng im một chỗ như đóng đinh chân trên đất, thở dốc lên. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh này sao quá lạ lùng, quá chói mắt. Nó khác xa... với những gì mà nàng vừa nhìn thấy. Tại sao, trong khi người dân đang khốn khổ với dịch bệnh thì trong thành phủ này, vẫn có thể giữ nguyên vẻ xa hoa như vậy chứ? Chẳng lẽ những kẻ ở nơi này không biết động lòng trắc ẩn hay sao? Chẳng lẽ bọn họ không có lòng thương người hay sao? Tiểu Cẩn ôm đầu, cúi gập người xuống, tiếp tục thở hốc lên. Một cơn giận dữ đang dần dần lấp đầy lồng ngực nàng, khiến nàng không thở nổi.
Bất ngờ, một bàn tay đặt nhẹ trên vai nàng. Tiểu Cẩn giật mình. Thanh âm nam tử quen thuộc quanh quẩn bên tai:
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi bị sao vậy? Ngồi đây chơi với kiến hay sao?”
Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhìn chằm chằm nàng. Họ Vân này ngồi xổm trong hậu viện làm gì vậy? Theo thời gian biểu của Vô Ảnh Vô Tung, thì lúc này Vân Cẩn Cẩn phải đang nằm trong chăn đánh giấc rồi chứ? Hay hôm nay hắn đổi tính rồi? Không ngủ ngày nữa?
Tiểu Cẩn ngồi lặng đi thật lâu, trong đầu nàng quay cuồng đủ mọi loại ý nghĩ. Những âm thanh xa lạ liên tục chui vào đầu nàng, xoay quanh, không để cho nàng có cơ hội sắp xếp lại. Bất chợt Tiểu Cẩn mở miệng, thanh âm lạnh băng:
“Để ta yên!”
Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhướng mày.
“Hửm?” Trắng trợn đuổi hắn đi sao? Họ Vân này thật to gan...
“Ta nói ngươi...” Dường như nàng đang cố kìm nén gì đó. Tiểu Cẩn xoay đầu, đột nhiên, hai mắt nàng trừng lớn, vô cùng dữ tợn, Tiểu Cẩn hét lên:
“Ta nói ngươi để ta yên!”
Dứt lời, nàng hất tay Hách Liên Vân Thiên ra, đứng dậy chạy vụt đi. Cánh cửa phòng đóng sập lại trước mặt ba con người đứng ngơ ngơ ngoài sân. Hách Liên Vân Thiên đứng đơ hẳn ra, bàn tay vẫn còn để lơ lửng trong không trung. Ở đằng sau, hai kẻ Vô Ảnh, Vô Tung xoay xoay đầu, kẻ tung người hứng:
“Theo ta thấy thì...” Vô Tung nói trước.
“... Vương gia nhà chúng ta đã chính thức bị “bơ” rồi!” Vô Ảnh tiếp lời, kết thúc câu nói của ca ca mình.
“Vương chúng ta giỏi dỗ dành nữ nhân, nhưng nam nhân thì chịu! Về khoản này, vương đành chịu...” Vô Tung nói lửng.
“... Bất lực!” Vô Ảnh kết thúc câu nói lửng.
Hai kẻ đứng lùi xa một góc, che miệng nói thầm, mắt không ngừng liếc liếc. Trên trán Hách Liên Vân Thiên đổ đầy mồ hôi, hắn xoay đầu cười gằn, hai mắt lóe lên tia nguy hiểm, nắm tay dứ dứ ra trước đe dọa:
“Muốn ăn “bụp” không?”
“Không!” Vô Ảnh, Vô Tung cùng đồng thanh, động tác gạt tay cũng y chang nhau.
Tiểu Cẩn cuốn người trong chăn, run cầm cập. Thôi rồi, thôi rồi, không biết vừa rồi sao nàng lại có cái dũng khí ấy chứ? Dám quát cả đại vương gia, kẻ ở trên nàng cả nóc của cái nóc nhà, hắn chỉ cần nói một tiếng, đầu nàng sẽ chuyển nhà ngay lập tức. Hu hu, tự dưng tỏ ra “ngầu” làm chi chứ? Tương lai ảm đạm đang chờ nàng kia kìa! Khoan! Tiểu Cẩn ngồi bật dậy, tự điều khí, ổn định lại tâm trạng. Đây không phải là lúc để mà tỏ ra ẻo lả, nàng là Vân Cẩn Cẩn! Trang nam nhi hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, a khụ khụ, nữ chính cường hãn nhất của cường hãn nhất, không việc gì một việc như vậy lại có thể làm nàng nhụt chí! Đúng vậy, nếu như có thể thì, ngay cả p nàng cũng có thể đem trát lên mặt Hách Liên Vân Thiên được... Stop!!! Lạc đề rồi!
Tiểu Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay xếp chồng lên nhau đặt trên mắt cá chân, lòng bàn tay hướng lên trên, tập hít thở sâu mười lần. Sau khi đã điều khí xong, cảm thấy tâm trạng đã phần nào ổn định, nàng mới tập trung nghĩ tới vấn đề quan trọng hiện tại. Dịch bệnh trong thành là điều thứ nhất cần xử lí; cái này có thể nhờ Tiểu Tuyết. Dù sao nàng ta cũng đang ở trong thành phủ chơi dài không có việc gì làm. Còn về nạn đói và tình trạng nghèo khổ trong thành, cái này chắc phải cần đến một bản tấu trình của Hách Liên Vân Thiên. Được rồi, tạm bỏ qua sự vô lễ của mình hôm nay, hôm nào dịch bệnh xử lí xong, nàng phải “muối mặt” đến nhờ hắn mới được. Hy vọng Hách Liên vương gia không phải kẻ thù dai. Cái này thì nàng nhầm; Hách Liên Vân Thiên không chỉ thù dai, mà còn là kẻ vô cùng, vô cùng...(vô cùng n lần) thù dai!
Lại nói đến Tiểu Tuyết, lúc này nàng đang ở phủ Đại tướng quân, như một con khủng long phun lửa gầm gào ở hậu viện. Lý do là... đàn bồ câu mà nàng nuôi để huấn luyện làm bồ câu đưa tin, không hiểu sao lại thiếu đâu mất hai con. Suốt hai canh giờ qua, nàng đã khiến cả phủ Tướng quân nháo nhào lên để tìm chim cho nàng. Tiểu Vân ngồi ở bên bàn trà, ung dung thưởng trà mới pha. Công bằng mà nói, vụ mất chim này, Tiểu Vân nàng cũng có một phần lỗi đó! Nhưng mà, vấn đề là trước khi Tiểu Tuyết rời khỏi phủ, không có kí giấy chuyển nhượng quyền chăm sóc đàn chim cho nàng. Cho nên, chim có bị mất... cũng không có liên quan đến nàng!
“À, sao ngươi không hỏi Tiểu Cẩn đi!” Bình thản nhìn ấm nước sôi trên bếp, Tiểu Vân khẽ mỉm cười.
“Nhưng nàng ta đâu có ở trong phủ đâu a!” Tiểu Tuyết hớp một ngụm trà cho nhuận giọng, từ nãy tới giờ gầm gào liên tục, cổ họng cũng có chút khô rồi.
Một tiểu nha hoàn từ trong đám đông bước ra, giơ tay xin có ý kiến. Tiểu Tuyết gật đầu phê chuẩn.
“Bẩm tiểu thư... à, công tử, hôm trước, lúc nô tì đi ngang qua hậu viện, có nghe thấy mùi thịt nướng rất thơm từ trong tỏa ra.!”
Hai mắt Tiểu Tuyết nheo lại đầy nguy hiểm:
“Một chút tiêu xay... và mật ong?”
Tiểu nha hoàn nuốt nước miếng, gật đầu. Mùi thơm của thịt nướng lúc đó, nhớ lại, vẫn vô cùng mê người. Phải nói người nướng có tay nghề rất cao!
“Hôm trước là hôm nào?”
“Hai tuần trước đây, vào hôm mà Vân công tử phải đi đến Ung Châu!”
Hai mắt Tiểu Tuyết nhen nhóm một ngọn lửa cháy hừng hực, nàng nghiến răng ken két:
“Hảo giỏi lắm, Tiểu Cẩn!”
Lúc này, một gia nhân chạy xồng xộc từ ngoài viện vào, trên tay cầm một phong thư, đề bên ngoài nguệch ngoạc ba chữ to đùng :VÂN CẨN CẨN. Tiểu Tuyết không để cho gia nhân kịp thông báo, nàng vươn tay, giật phong thư từ trên tay gia nhân nọ, xé mở một cách thô bạo. Đọc qua một lượt, khuôn mặt nàng trở nên sắt lại, nguy hiểm tỏa ra tứ phía. Cười cười một cách man rợ, Tiểu Tuyết gằn giọng:
“Được lắm, tớ sẽ đến, và bóp chết cậu!”
Ở một nơi cách khá xa, Tiểu Cẩn rùng mình, hắt xì một cái rõ to, sụt sịt, tự mình lẩm bẩm:
“Lại bị chửi rồi...”
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 53
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong một căn phòng nhỏ phía đông phủ thành Ung Châu, Tiểu Cẩn đang cặm cụi ngồi luyện chữ. Nàng đây từ đầu đến tận cái móng chân cũng đều hoàn hảo, chỉ tội mỗi cái là chữ xấu quá. Lúc còn ở hiện đại đã không nói, về cổ đại này không có bút bi, bút máy, giấy kẻ dòng, thành ra khả năng viết chữ của nàng thảm đến không nỡ nhìn. Từng dòng chữ uốn éo vặn vẹo trên trang giấy Tuyên thành trắng tinh tươm, chạy theo một lộ trình không xác định, và có thiên hướng lệch hết sang bên trái. Bốn góc tờ giấy lem nhem những vết mực nhỏ tí, cả trang giấy bị bôi đen một cách không thương tiếc.
Tiểu Cẩn bực bội vất cái bút lông sang một bên, mực nước văng lên thành một vòng cung đẹp đẽ trước khi rơi xuống đất. Vài giọt mực dây lên y bào trắng tinh tươm của nàng. Tiểu Cẩn tức khí vò nát tờ giấy bị hỏng, vo thành cục rồi thảy luôn xuống đất, chỗ đã có rất nhiều những tờ giấy xấu số bị vò như vậy. Cúi xuống lượm cái bút lông lên, nàng chống cằm ngắm nghía đầu ngòi bằng lông của chiếc bút. Dòng thư pháp thời xưa thanh cao là như thế, nét chữ như rồng bay phượng múa, còn Tiểu Cẩn thì sao? Có nên gọi là “giun bay rắn múa” không đây? Nàng cắm lại cây bút lông vào giá bút, lại ngẩn người hồi lâu. Phải có cách gì đó chứ? Viết bút lông thật sự không tiện, người có tâm hồn “thanh cao” như nàng đúng là không sao lĩnh hội được. Phải có cách khác chứ? Không thể như vậy được. Thời xưa người ta quen dùng vật liệu gì làm bút nhỉ? Lông thỏ sao? Lông gà? Đúng rồi! Tiểu Cẩn đột nhiên vỗ tay, đứng bật dậy, xô chiếc ghế sau lưng ngã rầm xuống. Ở cổ đại có nuôi ngỗng mà! Lông ngỗng mà làm bút thì quá tuyệt! Ôi, sao mà Tiểu Cẩn nàng lại có bộ óc thông minh vậy cơ chứ! Vừa cười hí hí một cách phấn khích, Tiểu Cẩn đạp cửa hộc tốc chạy ra ngoài.
Nàng chạy một đường thẳng đến hậu viện, sau khi đã túm lại một nha hoàn để hỏi đường. Một khoảng trống rộng rãi dựng lên những cái chuồng lớn, trong mỗi chuồng là rất nhiều các loại gia súc, gia cầm, gà vịt thì vô số. Tiểu Cẩn đi loanh quanh một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy cái cần tìm: Chuồng ngỗng. Nàng cười nhăn nhở, tính đẩy cửa bước vào, nhưng một nha hoàn đứng sau đã vội vàng lên tiếng:
“Tướng... tướng quân, ngài định làm gì vậy ạ?”
Tiểu Cẩn hồ nghi quay đầu, bỗng cười toe toét:
“Gia đi bắt ngỗng! Đứng ngoài đó đi!”
Nói xong, không chút do dự đẩy cửa bước vào. Những con ngỗng lớn loăng quăng đi dạo thật ung dung, thảnh thơi, có vẻ chẳng thèm để ý gì đến sự xuất hiện của nàng. Tiểu Cẩn húng hắng cổ họng, nàng hướng đám ngỗng hô to:
“Good evening, ladies and gentlemens. My name is Tiểu Cẩn. My nickame is Goose (con ngỗng). Do you understand?”
Đám ngỗng vẫn loăng quăng thưởng cảnh, chẳng buồn ngó ngàng tới nàng một cái. Bỗng một con ngỗng lừ lừ đi tới. Con ngỗng này có vẻ to, Tiểu Cẩn nghĩ thầm, và trông có vẻ thông minh hơn những con khác. Tiểu Cẩn cúi đầu xuống, nàng uốn môi, nở một nụ cười thật dễ mến với con ngỗng, bàn tay giơ lên làm điệu chào, thân thiện mở miệng:
“Hello? Hello? Ngỗng có hiểu tôi nói gì không? Xem mặt mũi khôi ngô rạng ngời thế này, chắc đầu óc cũng sáng láng lắm nhỉ? Nếu bạn đã hiểu những gì tôi nói thì, tôi muốn trình bày rõ ràng lí do tôi đến đây hôm nay. Tôi muốn xin các bạn vài cái lông...”
Bất thình lình và không hề báo trước, con ngỗng cúi xuống và, mổ một nhát rõ mạnh vào ngón chân nàng. Tiểu Cẩn bị đau hét lên, ôm cái chân nhảy lò cò xung quanh một chỗ. Ở bên ngoài, hai thị vệ đứng cạnh nhau, trên đầu đầy vạch đen. Một người mở miệng:
“Ngươi có nghĩ đám ngỗng kia sẽ hiểu những gì ngài ấy nói không?”
Thị vệ kia chẹp chẹp miệng, bất đắc dĩ nói:
“Chắc là không đâu! Ngài ấy nói gì đến chúng ta còn không hiểu kia mà...”
Tiểu Cẩn sừng sỏ trợn mắt nhìn con ngỗng đang đong đưa cái đầu trước mặt nàng. Xú gia hỏa chết dẫm này, dám mổ vào chân nàng như vậy? Không phải nàng đã tỏ ra rất thân thiện rồi sao? Thật là một con ngỗng ngu ngốc không hiểu biết lí lẽ gì cả. Hai mắt nàng trừng to, bực bội ném cái nhìn về phía con ngỗng kia. Đừng tưởng bản thân có cái mã ngoài tạm được mà lên mặt nhé! Bất chợt, một dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu nàng, Tiểu Cẩn quay đầu lại, chống cằm suy ngẫm. Con ngỗng vẫn đang ngó nàng chằm chằm. Rồi đột nhiên, Tiểu Cẩn cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm:
“Không phải ngươi... đang ghen tị với sắc đẹp của gia đấy chứ?”
Hai thị vệ bên ngoài xém chút ngã nhào, may mà bọn họ đã kịp níu giữ nhau lại. Trên đầu hai người đổ đầy mồ hôi hột. Đi theo Tướng quân, đau tim quá...
Tiểu Cẩn giống như vừa nghiệm ra cái gì, nàng cười thương hại nhìn con ngỗng đang ngó lại mình, một tay nàng ôm má, trên mặt hiện rõ hai chữ “tự mãn”, tự hỏi tự trả lời:
“Rốt cuộc thì gia đã hiểu rồi! Xem ra là do dung mạo này của gia quá đỗi bắt mắt, quá đỗi tuyệt vời, chẳng trách ngươi lại ghen tị. Nhưng không sao, con người cũng có lòng ghen tị, gia cầm hay gia súc cũng không là ngoại lệ. Ngỗng cũng như vậy chứ nhỉ?”
Nếu như có Tiểu Khuynh ở đây, đảm bảo nàng ấy sẽ vuốt trán, tổng kết lại một câu rằng:
“Tiểu Cẩn chỉ có cái mã ngoài là người thôi, bản chất của nàng vẫn chỉ là một con ngỗng! Không hơn!”
C
on ngỗng hơi nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi: Cái gã này đang nói cái gì vậy? Đây không phải ngôn ngữ của ngỗng! Bảo nó hiểu làm sao?
Tiểu Cẩn vươn tay, túm lấy đầu con ngỗng, tính nhấc lên, nhưng con ngỗng khôn ngoan đã nhanh hơn mổ vào tay nàng, Tiểu Cẩn đành phải buông ra, và thế là con ngỗng chạy thoát. Hai thị vệ đứng ngoài, nghe những tiếng gào thét, hô hào cùng tiếng quác quác hỗn loạn truyền ra, nuốt nước bọt nhìn nhau, tự hỏi có nên xông vào hay không? Tướng quân đã kêu bọn họ phải chờ ở ngoài, không được vào mà? Khó xử quá!
Bất ngờ, từ đằng xa một thân ảnh cao ráo đang từ từ tiến lại. Ngũ vương gia gương mặt thật yêu nghiệt, đi theo sau là hai hộ vệ mặt mũi giống nhau như đúc, cả hai người đều mặc đồ màu đen, bên hông giắt hai thanh kiếm. Ngũ vương gia nhìn hai thị vệ, mở miệng:
“Vân tướng quân đâu?”
Hai thị vệ nhìn nhau, cùng đưa tay chỉ vào chuồng ngỗng:
“Bẩm Vương gia, Tướng quân ở trong đó ạ!”
Trong chuồng ngỗng? Họ Vân kia đang làm gì trong chuồng ngỗng vậy?
“Hồi bẩm, Tướng quân nói muốn bắt ngỗng để vặt lông!”
Cùng lúc, như để chứng minh cho độ chính xác trong lời nói của hai thị vệ, từ phía chuồng ngỗng vọng lại tiếng vỗ cánh phạch phạch, cùng tiếng la hét ầm ĩ:
“Đứng lại đó! Đứng lại đó! Đồ ngỗng chết bằm, chết đâm, chết chém, chết nấu, chết xào,.... để gia bắt được, gia vặt hết lông các ngươi!!!”
Cánh cửa gỗ dẫn vào chuồng ngỗng mở hé ra, năm con mắt xếp từ trên xuống dưới theo hàng dọc cùng ngó vào. Tiểu Cẩn lúc này trông thảm đến không nỡ nhìn. Đầu tóc rối tung, y bào trắng noãn dính đầy “tác phẩm” của mấy con ngỗng kia, đầy đủ màu sắc trông vô cùng bắt mắt. Một chiếc ủng dưới chân đã bay tuốt đi xa, nằm tận bên kia của cái ao bùn, trong khi một chiếc khác thì treo lủng lẳng trên cây. Vài ba con ngỗng bị nàng dồn lại thành một đàn, chạy náo loạn xung quanh cái ao bùn ở giữa chuồng gia súc. Tiểu Cẩn một tay cầm que củi, vừa rượt theo mấy con ngỗng, vừa không ngừng hét gọi:
“Một cái thôi! Một cái thôi mà!!!”
Đám ngỗng vẫn không ngừng chạy. Năm con người đứng thành hàng dọc từ trên xuống dưới ngó vào trong chuồng, được xem tận mắt một cảnh tượng đặc sắc như vậy. Nhưng đâu chỉ có năm người này được xem. Cuộc náo động lớn ở chuồng ngỗng đã thu hút rất nhiều “họ hàng” gia cầm của ngỗng đến vây xem. Cụ thể là bên trái, đại gia tộc gà đứng lúc nhúc dày đặc sau một tấm lưới, những cái đầu đong đưa qua lại khi màn đuổi bắt di chuyển từ sân bên này ao sang đến sân bên kia ao. Bên phải, sau một hàng lưới cao, từng đàn vịt lông trắng muốt xếp hàng xem diễn. Những cái đầu cứ gật xuống như thể đang nói: Cảnh hay! Cảnh hay!. Trên những cọc trụ gỗ bốn phía, là đám chim bồ câu, cu gáy, chúng đậu thành hàng dài, chốc chốc lại nghiêng nghiêng đầu nhỏ như muốn hỏi: Các bác chơi trò gì vui é? Cho tham gia với được không?
Bị kẹp giữa đội quân “khán giả” đông đảo đó là năm con người, trên trán người nào cũng lấm tấm mồ hôi. Kì dị như vậy... Hách Liên Vân Thiên cau mày đảo mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng này khiến hắn có cảm giác, bản thân mình rất giống một con gà... Trong khi đó Vô Ảnh ngó quanh, giơ tay chỉ vào một cặp gà trống đậu gần đó, mở miệng:
“Chúng là huynh đệ sinh đôi!”
“Ta là con bên trái!” Vô Tung gật đầu, tiếp lời.
“Không, ta mới là con bên trái!” Vô Ảnh lắc lắc đầu.
“Ngươi mới nhầm, con bên trái là ta, con bên phải là ngươi!” Vô Tung cũng không chịu.
“Hừ, ngươi nhầm, con bên trái rõ ràng đẹp trai hơn!” Vô Ảnh nheo mắt, rất nghiêm túc đánh giá.
“Ta đẹp trai hơn còn gì!” Vô Tung nhếch môi, bày ra bộ dáng lãng tử nói.
“Nói cái gì! Ta mới là người đẹp trai hơn!” Vô Ảnh lập tức ngắt lời.
Vậy là chiến tranh nổ ra.
Hai thị vệ của Tiểu Cẩn ngoái nhìn nhau, vạch đen chảy đầy trên trán. Lúc này ở trong chuồng ngỗng, Tiểu Cẩn rút cuộc cũng đã túm được một con ngỗng. Nàng nhanh tay nhổ mấy cái lông cánh, rồi thả con ngỗng xuống đất. Con ngỗng đáng thương kêu quạc quạc, đập đập cánh chạy đến bên cạnh bạn bè gia đình, quác quác mách tội. Tiểu Cẩn hí hửng cầm nắm lông ngỗng trong tay, quay đầu tính rời đi. Bỗng dưng, một cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Tiểu Cẩn khó nhọc xoay đầu, bỗng kêu ré lên. Sát khí tỏa ra từ đám ngỗng, bọn chúng nhìn nàng chằm chằm một cách đáng sợ. Hai chân Tiểu Cẩn lui dần lại, bất ngờ, nàng quay đầu chạy hộc tốc. Đằng sau, đám ngỗng tức thì đuổi theo. Một cuộc đuổi bắt mới diễn ra; và lần này là đám ngỗng đuổi theo Tiểu Cẩn.
Bên ngoài, trận chiến giữa hai hộ vệ chính thức khai màn. Vô Ảnh mặt lạnh nói:
“Lúc nào cũng chui vào giường của ta ngủ, ngươi có biết là phiền lắm không hả?”
Vô Tung cũng lạnh không kém:
“Ta làm vậy là vì lo lắng cho tật ngủ mê của ngươi thôi! Đồ ngốc!”
“Ai là đồ ngốc hả! Ngươi chẳng qua là đồ nhát gan sợ ma thôi!” Vô Ảnh nạt.
“Ngươi nói ai sợ ma? Ngươi chỉ là đồ học dốt!” Vô Tung vẫn có vẻ bình tĩnh hơn.
“Chữ viết của ngươi cũng cần phải chỉnh lại đi thôi! Thực sự là nét chữ xấu nhất mà ta từng nhìn thấy!” Vô Ảnh mắt mũi nhắm tịt, nhăn mặt biểu lộ vẻ khinh thường.
“Ai là kẻ cứ nửa đêm là rơi khỏi giường vì cái tật lăn lộn trong khi ngủ hả?” Vô Tung bình tĩnh, nhưng chân mày cũng cau tít lại.
Tốc độ câu chữ tăng lên theo từng giây.
“Đồ kì quái!” Vô Ảnh mở miệng.
“Đồ biến thái!” Vô Tung cũng chẳng chịu thua.
Âm vực cũng đề cao lên nhiều lần.
“Ít ra ta vẫn còn TỐT hơn ngươi !TUYỆT GIAO LUÔN!” Cả hai cùng đồng loạt gào lên, sấm chớp nổ đùng đoàng, tia lửa điện bắn ra xẹt xẹt.
Hai thị vệ đứng đơ như khúc gỗ, nhìn hai kẻ mặt lạnh giờ đang cãi nhau ỏm tỏi. Hai người kia vừa dứt lời, cả hai thị vệ đã cùng đồng loạt vỗ tay, miệng còn không ngớt trầm trồ:
“Ồ....”
“Im ngay!!!” Không ai bảo ai, cả Vô Ảnh lẫn Vô Tung cùng đồng thời quay sang, quát lên.
Bốp! Bốp! Hai tiếng vang nhanh gọn, trên đầu hai kẻ Vô Ảnh, Vô Tung đồng thời nổi lên hai cục u lớn. Hách Liên Vân Thiên bóp bóp khớp tay, trên mặt phủ đầy sát khí. Hắn hầm hầm nhìn hai kẻ kia vẻ mặt bất mãn, gằn giọng:
“Có im ngay đi không thì bảo?”
Vô Ảnh, Vô Tung cúi đầu, vô tình liếc qua nhau, cả hai cùng đồng loạt hất mặt sang hai bên, trên mặt hiện rõ sự đối địch. Hai thị vệ còn lại chỉ biết đứng ngẩn người.
Lúc này, bất chợt cửa chuồng ngỗng bật mở, Tiểu Cẩn trong trang phục tả tơi chạy ra, nàng không chút nhẹ nhàng sập mạnh cánh cửa. Ở đằng sau đó, đám ngỗng đang hăng say đuổi bắt, nhất thời không kìm được tốc độ, con nọ đâm sầm vào con kia, con chạy đầu đâm thẳng vào cánh cửa, nghe vang lên một tiếng “bịch” khô khốc. Tựa lưng vào cánh cửa phía sau, Tiểu Cẩn thở hồng hộc vì mệt, trên người bẩn thỉu, nhếch nhác không chịu nổi. Nàng nắm chặt mấy cái lông ngỗng trong tay, nở nụ cười chiến thắng. Lấy được rồi!
Hai thị vệ dìu nàng về phòng, lập tức có người đem đồ đến cho nàng thay. Không biết Hách Liên Vân Thiên đến tìm nàng có chuyện gì, nhưng nàng lúc này đã mệt lắm rồi, cũng không có hơi sức đâu mà lo đến gã vương gia ấy nữa. Vậy là, sau khi phân phó người làm xử lí giúp đống lông ngỗng, Tiểu Cẩn liền leo lên giường, đắp chăn làm một giấc ra trò.