“Cái gì? Cậu bị Hách Liên Ngạo Thiên phát hiện rồi sao?” Hai mắt Tiểu Khuynh mở lớn, miếng cá đang gắp rơi bịch xuống đĩa.
Tiểu Vân nhắm mắt, vẻ mặt cam chịu gật đầu. Biểu hiện của Tiểu Khuynh có vẻ sốc hơn so với dự tính của nàng. Uất Tử Khiêm ngồi nhìn hai người, một bên gắp miếng cá vừa rồi bỏ vào bát Tiểu Khuynh, một bên nghĩ ngợi: giữa hai người này đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nuốt miếng cơm còn trong miệng xuống, Tiểu Khuynh cố tỏ ra bình thản, hỏi:
“Tiểu Khuynh, xin lỗi! Nhưng hắn... hắn muốn tớ phải đến lều của hắn, ở đó!”
“Cái gì?” Tiểu Khuynh trố mắt, miệng phun cơm phì phì, tàn dư bắn cả vào mặt Uất Tử Khiêm. Tiểu Vân rụt cổ, sợ sệt nói:
“Nếu không, hắn sẽ đem tớ đến trước mặt Tam vương gia!”
“Cậu đồng ý rồi?” Thanh âm Tiểu Khuynh có vẻ bình tĩnh đến ngạc nhiên. Tiểu Vân mím môi, gật đầu. Ngoài bị Hách Liên Ngạo Thiên đe dọa ra, thực sự thì việc nàng đồng ý còn do chính nàng nữa, nhưng cái này có đánh chết nàng cũng không nói ra. Quả không nằm ngoài dự đoán, Tiểu Khuynh gào lên, ném bốp đôi đũa xuống bàn:
“Hèn hạ!”
Uất Tử Khiêm rót một cốc nước đưa cho nàng:
“Hạ hỏa đi!”
Tiểu Khuynh vươn tay nhận lấy, hậm hực một ngụm uống hết, trên mặt vẫn ẩn ẩn tức giận. Tiểu Vân thở dài, nàng nắm tay Tiểu Khuynh, mím môi, mở miệng:
“Yên tâm đi, tớ sẽ không sao đâu mà!” Hách Liên Ngạo Thiên không phải người xấu! Không biết tại sao nàng lại có thể chắc chắn như vậy, nhưng cho đến bây giờ, thật sự thì nàng chưa hề cảm thấy bản thân ác cảm với hắn. Thậm chí, nàng còn có chút... thinh thích hắn.
Nhưng cái này tuyệt đối không thể nói ra miệng được. Nếu không Tiểu Khuynh sẽ xé xác nàng mất!
Đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài, vang lên tiếng trống trận dồn dập. Không nói một câu, Tiểu Khuynh lao vọt ra ngoài. Một loạt mệnh lệnh đã được ban ra, toàn quân doanh liền ồn ào hẳn lên, nhìn thì lộn xộn, nhưng thực chất là vô cùng có trật tự. Nhanh chóng quay lại, Tiểu Khuynh nhìn Uất Tử Khiêm, nhanh chóng nói:
“Uất Tử Khiêm, giúp ta coi chừng Tiểu Vân. Ngươi có võ công, đừng để nàng bị thương!”
Uất Tử Khiêm mím môi nhìn nàng, gật đầu. Tiểu Khuynh cảm kích nhìn hắn, ánh mắt thoáng lạnh nhạt trở lại, nàng chạy nhanh vào trong gian trong, cấp tốc thay quân phục chiến đấu. Quay trở ra, nàng đã một thân trang phục chỉnh tề. Lúc đi ngang qua hai người kia, Tiểu Vân đột nhiên giữ tay nàng lại. Tiểu Khuynh liếc nhìn nàng, sắc mặt Tiểu Vân hơi tái, đôi lông mày nhíu chặt, nàng mở miệng, gần như là gằn từng tiếng:
“Nhất định, phải sống sót trở lại!”
Tiểu Khuynh thoáng sững sờ. Đột nhiên, nàng nhoẻn cười, nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ:
“OK!”
Đoàn quân nhanh chóng khởi hành, tiếng tù và vang vọng trong không gian trắng xóa. Tuyết rơi dày, lạo xạo dưới vó ngựa giẫm lộp cộp. Tiểu Khuynh đi giữa đoàn quân, bên trái là Lưu Chấn Phi một thân giáp bạc như nàng, trước mặt là Hách Liên Phách Thiên một thân trường giáp đen tuyền, bên hông giắt trường kiếm cũng màu đen như vậy. Gần như là hoàn toàn đối lập với nàng một thân giáp màu bạc. Điểm chung duy nhất giữa hai người là cả hai đều mang trên người một loại hơi thở lạnh lùng băng hàn, khí thế bễ ngễ vương giả tán ra mãnh liệt. Cuộc chiến lần này vốn đã nằm trong dự tính của họ mấy ngày gần đây, chỉ là, lần này quân địch tấn công có chút bất ngờ, trong nhất thời khó mà có thể bình tâm được.
Giữa trời tuyết giá lạnh, gió rít gào qua chiến trường thấm đẫm máu tươi, hai sắc giáp phục đen đỏ hòa vào nhau, hỗn loạn. Tiếng gào thét, hô hoán, tiếng binh khí va chạm nhau, cộng hưởng lại tạo nên một bản hợp âm nhức nhối. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí. Cưỡi trên lưng con ngựa trắng, Tiểu Khuynh một thân giáp bạc lao băng băng giữa chiến trường, trường kiếm phạt ngang, đầu rơi máu chảy. Trên mặt nàng cũng dính không ít máu, trường bào nguyệt sắc cũng nhiễm đỏ. Trong lúc chiến đấu, nàng luôn tận lực không để bản thân bị thương, ai biết được, khi nàng biến đổi thì sẽ gây ra chuyện kinh khủng gì? Lưu Chấn Phi luôn luôn đi sát bên cạnh nàng, một bên để tâm lo cho Tiểu Khuynh, một bên chống lại vạn quân phía dưới.
Đột nhiên, tình hình chiến đấu có sự biến đổi. Quân đội Hách Liên bắt đầu rối loạn đội hình. Từ hai bên cánh trái, phải, hai đội người ngựa không biết từ đâu xông ra, nửa chừng chen vào giữa đội hình Hách Liên, bắt đầu chém giết. Mà quân đội Tần Nguyệt lại không vội vã tấn công ngay, hàng quân đầu tiên lùi lại phía sau, để thuẫn binh tiến lên phía trước. Đằng sau những tấm khiên chắn, một đội binh lính mặc trang phục màu tím kì dị, trên tay cầm binh khí như những chiếc móc câu, lập tức xông thẳng vào hàng ngũ quân Hách Liên, chém giết điên cuồng. Rối loạn, tình thế bất lợi đang nghiêng về phía quân đội Hách Liên. Tiểu Khuynh đưa mắt nhìn quanh, lúc này mà Hách Liên Phách Thiên lại đang ở đâu được chứ?
Ở một góc không xa, Hách Liên Phách Thiên đang bị một đội hình binh sĩ vây quanh. Đám binh sĩ này mặc trang phục thõng thượt đen đỏ, hoa văn trên áo là những đường vân lạ lùng, giống như một loại chú ngữ. Đám người này vây hắn lại chặt chẽ, di chuyển theo một đội hình xác định, không cách nào chém trúng. Ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt hắn mở trừng trừng. Bát quái trận? Trong chốc lát, Hách Liên Phách Thiên kinh hoàng, nhưng rất nhanh chóng lại lấy lại bình tĩnh. Hắn nhìn quanh, quan sát cẩn thận, tính toán bước đi tỉ mỉ, cố tìm một sơ hở để phá trận. Trận pháp nào cũng thế, dù nhìn có chắc chắn, có phức tạp đến thế nào, vẫn có cách để giải. Vấn đề chính là thời gian, mà đây lại là thứ Hách Liên Phách Thiên thiếu sót lúc này. Nhắm chặt mắt, hắn thả lỏng toàn thân, vận khí dồn xuống đan điền, mọi giác quan đều đóng lại, chỉ duy có thính giác là tập trung. Phá giải trận pháp, nếu chỉ nhìn không sẽ không thấy được, mà phải dùng thính giác để cảm nhận. Hắn có thể nghe tiếng di chuyển của đạo quân xung quanh mình thông qua hướng gió. Gió nhẹ, đó là những kẻ lợi hại hơn. Gió mạnh, đó là những kẻ kém hơn. Bất thình lình, hai mắt Hách Liên Phách Thiên mở bừng, trường kiếm vung lên, đâm thẳng vào một hướng. Tiếng gió di chuyển đã ngừng lại. Hai mắt Hách Liên Phách Thiên bất thần mở to. Không đúng, đây là...
“Đừng!” Đứng ở phía xa, Tiểu Khuynh đã nhìn rõ tất cả huyền cơ trong trận pháp mà quân Tần Nguyệt bày ra. Nàng hô lên cảnh cáo, nhưng tất cả đã muộn. Trận pháp thực sự, lúc này mới được kích hoạt. Đám binh lính sắp thành trận pháp bao vây Hách Liên Phách Thiên thực ra chỉ là giả. Đây không phải là Bát quái trận, mà nó là một cái gì đó, kinh khủng hơn rất nhiều. Một màn sương đỏ nhạt lượn lờ trong không khí, mùi máu tươi nồng lên tanh lợm. Hai mắt Tiểu Khuynh gườm lại, đầy sát khí. Nếu đây là thứ đó, thực sự là thứ đó, thì cần... Bắt đầu, từ nhỏ, lớn dần, lớn dần, tiếng trống trận ù ù truyền đến, mang theo hoàn toàn mười phần tà khí, tiếng trống giống như bị quỷ ám, thoắt ẩn thoắt hiện như muốn lấy đi linh hồn người khác.
Mùi máu tươi càng ngày càng nồng hơn, tiếng la hét bắt đầu vang lên. Tiểu Khuynh nhận ra, quân đội Hách Liên đang bị tận diệt. Mười vạn đại quân... Không, nàng không cam tâm. Căng mắt nhìn xuyên qua lớp sương mù, dần dần, nàng nhìn thấy một cái bóng. Cái bóng đó màu đỏ rực, trên cổ đeo chuỗi vòng hình móng vuốt trắng hếu như xương, khuôn mặt bị che khuất bởi một mặt nạ quỷ kì dị. Hai bàn tay xương xẩu nắm chặt hai thanh dùi lớn, tiếng trống trận là do hắn đánh. Tiểu Khuynh há miệng, không thể thốt lên lời. Sự kinh tởm hiện rõ trên gương mặt nàng. Huyết Hồn trận! Thật không thể tin lại là Huyết Hồn trận! Đây là một loại trận pháp biến ảo đi từ Bát Quái trận, và dùng những linh hồn đã chết gọi sống dậy xác chết, biến họ thành vật tế cho pháp trận này. Phút chốc mắt Tiểu Khuynh mở lớn. Kẻ mang mặt nạ quỷ này, hắn đang sử dụng không chỉ binh sĩ tử trận của Tần Nguyệt, mà còn cả binh sĩ Hách Liên nữa! Hai bàn tay bóp chặt lại, nỗi thống hận lan tỏa trong đôi mắt phủ kín tơ máu của nàng. Trống ngực Tiểu Khuynh đập thùng thùng, không để ý đến Lưu Chấn Phi đang thay nàng đõ những đường tấn công của đám binh sĩ “xác sống”. Chính hắn cũng không phát giác ra điều này, chỉ âm thầm thấy lạ. Tại sao binh sĩ Tần Nguyệt lại đông như vậy?
Kẻ kia đi giữa chiến trường, tiếng trống trận không ngừng biến ảo, bộ trang phục đẫm máu phất phơ giữa làn sương đỏ. Chỉ một mình hắn, đảo loạn cục diện hai quân, khiến quân Hách Liên trở thành vật phẩm tế sống trên chiến trường.
Đứng bên ngoài, trên một cứ điểm khá cao, một đám người đang đứng lặng, âm thầm quan sát chiến trận bên dưới. Màn sương mù màu đỏ bao trùm lên mọi vật như một cái túi lớn, chỉ nghe vọng lại từng tiếng la hét, cùng mùi máu tươi quyện tỏa. nhân đứng đầu giáp vàng uy nghi chói lọi, trên người tỏa ra hơi thở mãnh liệt cùng sát khí. Hai bên hắn là năm cái tướng lĩnh mặc giáp trụ đồng, đằng sau là khoảng chục binh lính mặc phục trang Tần Nguyệt. Một nam nhân đứng ở bên trái, mặt vuông râu quai nón, trong đôi mắt đỏ bừng là vô cùng thống khoái cùng điên cuồng, hắn nuốt nước bọt, nói:
“Không biết bên dưới kia đang có chuyện gì, nhưng ta thật sự rất muốn xuống đó, băm thây tiểu tử Hách Liên Phách Thiên kia ra để uống máu hắn. Vậy mới hả cơn hận hắn đã gieo cho ta!”
nhân giáp vàng nghe vậy, bên môi kéo lên nụ cười thị huyết:
“Cứ cho là ngươi muốn vậy đi, chỉ sợ, ngươi còn chưa kịp uống máu Hách Liên Phách Thiên, thì máu của chính mình đã bị đem đi tế trận rồi!”
nhân râu quai nón nghe vậy liền rụt cổ, không dám nói nữa. Một nam nhân mặt choắt khác đứng bên phải, đôi mắt xếch gian trá thoáng hiện lo lắng, mở miệng:
“Tướng quân, kẻ đó có thể tin được không? Hạ quan e là lần này, dù thắng hay thua thì quân ta cũng tổn thất rất lớn!”
Dùng xác binh sĩ đi tế trận, nghe mà rùng cả người, đủ thấy mức độ tà ác của Huyết Hồn trận này! nhân giáp vàng nghe vậy, hắn thở dài, ánh mắt lóe lên sự ác nghiệt:
“Lấy đại sự làm trọng, hy sinh một chút là điều hiển nhiên thôi!”
Lúc này Tiểu Khuynh không còn nghĩ gì nữa, nàng nhìn kẻ mang mặt nạ quỷ dần tiến ra giữa chiến trường, y bào đỏ rực tung bay, tiếng trống mang theo mê hoặc, từng tiếng, từng tiếng, hút lấy sinh khí trên toàn nơi này. Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên Tiểu Khuynh mỉm cười. Nụ cười ác độc, kinh khủng như mặt nạ Tu La, Lưu Chấn Phi khi nhìn vào cũng phải run lên. Trong đôi mắt nàng, tròng mắt vốn đen thẫm nay như chuyển đỏ, khuôn mặt nhuộm máu mỉm cười như ác quỷ địa ngục. Vứt cương ngựa lại đấy, Tiểu Khuynh xoay người nhảy xuống. Không để ý đến Lưu Chấn Phi đang lo lắng ở phía sau, nàng từng bước, từng bước đi trên nền đất đỏ máu, ánh bạc pha đỏ lóe lên giữa sương mù như một ngọn đèn rực rỡ. Chậm rãi, nàng tiến vào giữa chiến trận, bước chân dẫm lên xác chết. Thân ảnh nàng màu trắng hiện ra lạnh lùng băng lãnh, sát khí nồng nặc tỏa ra, dọa lui cả đám xác sống đang nhăm nhe đến gần. Đứng trên cả núi xác chết, cảm nhận mùi máu tanh tưởi dưới chân mình, Tiểu Khuynh nhếch miệng cười. Hơn mười năm về trước, nàng cũng đã từng đứng trên cả núi xác chết như vậy, ngạo nghễ nhìn xuống. Người mà nàng đã giết, đâu chỉ một hai người?
Rút thanh sáo ngọc vẫn luôn đi bên cạnh mình, ánh mắt nàng lẳng lặng nhìn thân ảnh đỏ rực dưới kia. Đánh đi, đánh đi, tiếng trống trận của ngươi sẽ là khúc nhạc đạo đầu tốt nhất đối với ta! Sáo ngọc đưa lên môi, sát khí nồng nặc rung chuyển trời đất. Một tiếng sáo mãnh liệt vang lên, thanh âm như xé gió, phá không mà đi. Sắc bén, mũi nhọn trập trùng, giống như hàng ngàn mũi tên không khí, thình lình bật khỏi dây cung, lao vun vút qua chiến trường ác liệt, xuyên thủng lớp màng bảo vệ màu đỏ rực phệ diễm. Tiếng trống trận đang dồn dập, ngay lập tức bị một tiếng sáo này cắt đứt. Sắc mặt Tiểu Khuynh bình thản, trong đôi mắt đen như có ánh đỏ, mười ngón tay nhảy múa trên thân sáo ngọc, từng tiếng từng tiếng sắc nhọn vang lên chói lói, cắt đứt từng tầng từng tầng mây dày đặc. Tà ác thì sao? Huyết Hồn trận thì sao? Để xem hôm nay, ai mới thật sự là ác quỷ!
Kẻ đeo mặt nạ rõ ràng là ngơ ngẩn, thất thần vài giây, hắn vội vàng hồi thần lại, hai tay vừa động, tiếng trống trận lại dồn dập vang lên. Sáo cùng trống phối âm lại, hợp âm như thanh kiếm vô hình quét ngang trận chiến, mọi thứ dừng lại trong vài tích tắc, những binh sĩ “xác sống” khật khưỡng tiến tới, có kẻ vất bỏ đao kiếm lại, cùng hướng phía Tiểu Khuynh đi tới. Khóe môi Tiểu Khuynh cong lên mỉa mai, ánh mắt khóa chặt thân ảnh màu đỏ phía dưới.
Mà trên vách đá cao cao phía xa, đám người Tần Nguyệt sững sờ nhìn thế cục trận chiến đang thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Lớp sương đỏ nhạt đang tan đi từng chút, từng chút một, cục diện hỗn loạn bên dưới đang lộ ra. Từng chút, từng chút một, tiếng húp khí lạnh lần lượt vang lên.
Xác phơi đầy đồng, máu chảy thành sông. Chỉ như thế thì vẫn không thể diễn tả hết cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra ở bên dưới. Mấy nghìn binh sĩ sống sót của Hách Liên đứng co cụm lại thành túm ở giữa, xung quanh phơi đầy xác đồng đội, cùng những cái xác sống của binh sĩ Tần Nguyệt đang dật dẹo, thân thể máu tươi đầm đìa, tiến lại gần một đống lớn chính giữa chiến trường. Mà đang đứng ngạo nghễ trên núi xác chết kia, một thân ảnh cao gầy mảnh mai, trường bào màu bạc chói sáng, khí thế vương giả áp đảo quần hùng tỏa ra mãnh liệt. Những cái “xác sống” đang bị tiếng sáo của người đó dẫn dắt. nhân giáp vàng hút khí lạnh, hai mắt mở trợn trừng trừng, hắn lắp bắp:
“Cái gì thế này?” Không phải chỉ là hy sinh một vài ngàn binh sĩ, mà là toàn bộ quân binh Tần Nguyệt. Máu của tất cả bọn họ, đều đã trở thành vật tế sống pháp linh.
Tiểu Khuynh đè dịu tiếng sáo xuống, ánh mắt nàng quét khắp mọi nơi, tìm thân ảnh Hách Liên Phách Thiên ở một góc không xa. Hắn có vẻ khá ổn, trừ một vài vết thương nơi cánh tay và ngực. Xung quanh hắn là xác của những kẻ tế mình cho Bát quái trận. Lưu Chấn Phi cũng đang đứng bên cạnh hắn, ánh mắt kinh diễm cùng khiếp sợ nhìn nàng. Tiểu Khuynh vẫn tiếp tục thổi, đồng thời cũng ngầm đưa ám hiệu cho đám người Hách Liên Phách Thiên. Hắn hiểu ý, khóe môi cười nhợt nhạt, giơ cao cánh tay, hô lớn:
“Tất cả binh sĩ Hách Liên nghe lệnh! Lui binh!”
Những binh sĩ còn sống sót nhanh chóng tạo thành một đội quân nghiêm chỉnh, theo trật tự chạy theo hướng Hách Liên Phách Thiên dẫn đầu. Giao lại quyền chỉ huy cho một trong các tướng lĩnh, Hách Liên Phách Thiên giục ngựa, quay lại chiến trường. Còn một người nữa, hắn không thể bỏ người đó lại được. Người đó là... toàn bộ cuộc sống của hắn.
Tiểu Khuynh nhắm mắt, bắt đầu thổi một thủ khúc du dương. Thanh âm không còn sắc bén, kinh hồn đảo phách nữa, mà là êm dịu, trong trẻo như tiếng suối róc rách. Tiếng sáo nhẹ nhàng mà phảng phất như cơn gió mát lành, chậm rãi thấm vào lòng người, xua tan mọi oán hận, mọi khúc mắc. Thời khắc này, không cần nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần hoàn toàn thả lỏng, đắm chìm trong âm thanh tuyệt vời của tự nhiên đó. Tất cả binh sĩ “xác sống” dường như cũng đang thả lỏng, chúng đứng lặng xung quanh núi xác, nghiền ngẫm. Một, rồi hai, ba,... từng binh sĩ đã chết đó lại từ từ ngã xuống, im lặng, tan thành tro bụi. Huyết Hồn trận, hủy thi diệt tích. Sắc mặt Tiểu Khuynh thả lỏng, dòng máu tươi chảy dọc theo gò má, thủ khúc của nàng vẫn tiếp tục vang lên, cho đến khi binh sĩ cuối cùng tan thành bụi đất.
Im lặng. Bầu thinh không trôi lửng lơ trên đầu, mùi máu tanh tưởi đã bớt nồng nặc hơn, những xác chết không chịu khống chế của Huyết Hồn trận vẫn còn đó. Ánh mắt Tiểu Khuynh chú ý đến một thân ảnh đỏ chói, lẫn trong đống xác chết Tần Nguyệt, chiếc trống bị thủng nằm lăn lóc bên cạnh hắn. Chậm rãi, nàng rảo bước đi xuống, thanh sáo ngọc vẫn nắm chặt trong tay. Bên dưới mặt nạ quỷ kia, là một khuôn mặt như thế nào? Vừa rồi tiếng sáo của nàng đã làm hắn bị tẩu hỏa nhập ma, nội công bùng phát, thất khiếu chảy máu đến chết. Toàn bộ quá trình, nàng đều nhìn thấy rõ ràng. Khóe môi Tiểu Khuynh cong lên, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám người còn đứng ngơ ngẩn trên vách đá. Hướng thanh sáo vào thẳng nam nhân giáp vàng, nàng cười lạnh, ý tứ khiêu khích rõ ràng. Còn muốn chết, cứ tìm nàng!
Tao nhã xoay người, Tiểu Khuynh phất vạt áo choàng, lạnh lùng rời đi. Trong mắt đám người Tần Nguyệt hiện lên khiếp sợ, nhưng cũng vội vàng theo chân nam nhân giáp vàng rời khỏi.
Khi Hách Liên Phách Thiên đuổi tới, hắn thấy Tiểu Khuynh đang đứng bên vực tuyết, thân ảnh cao ngạo mà cô đơn.
Hai mắt đau nhói, không để ý thương thế trên người, Hách Liên Phách Thiên lao tới, từ phía sau ôm chặt lấy nàng. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, ngỡ ngàng. Từ phía sau, vang lên thanh âm của hắn:
“Ngươi không sao... Tiểu Khuynh... ngươi không sao...”
Nghe hắn nỉ non bên tai nàng, thanh âm không giấu nổi đau lòng cùng lo lắng, phút chốc mọi tâm sự của nàng đều bay biến, Tiểu Khuynh nhắm mắt, cảm nhận trái tim lạnh lẽo của mình đang dần ấm lên. Hai tay hắn hữu lực mạnh mẽ ôm chặt đôi vai mỏng manh của nàng, Tiểu Khuynh hơi mỉm cười, khẽ đặt tay lên bàn tay hắn, nhẹ giọng, tựa như thì thầm:
“Ta không sao...”
Lúc này, trong không gian nổi lên từng tầng sát khí dày đặc. Hách Liên Phách Thiên buông nàng ra, quay người lại. Một đám hắc y nhân mang vũ khí đứng ngay sau lưng bọn họ. Tên hắc y nhân đi đầu giơ thanh kiếm trong tay lên, đầu mũi kiếm có tẩm độc dược, cười lạnh:
“Đến đây thôi! Các vị nên hẹn nhau xuống hoàng tuyền nói chuyện tiếp!”
Hách Liên Phách Thiên kéo Tiểu Khuynh ra sau, ý thức bảo hộ nàng lại tự nhiên trỗi dậy. Tiểu Khuynh nhắm mắt cười thầm. Nàng hơi liếc nhìn vực sâu phía sau, nếu rơi xuống dưới đó, cơ may là sẽ không chết... Nghĩ vậy, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nàng cười cười, kéo áo Hách Liên Phách Thiên, đem cả hắn cùng bản thân nhảy xuống vực. Ánh mắt Hách Liên Phách Thiên đông lạnh, nhưng khi nhìn thấy nụ cười mỉm của Tiểu Khuynh, băng trong mắt liền tan ra, biến mất vô tung. Hắn vươn tay, ôm chặt lấy nàng trong ngực, hai người từ từ rơi xuống...
Phía trên bờ vực, đám hắc y nhân bối rối nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Thủ lĩnh hắc y nhân đứng cạnh bờ, mắt lạnh nhìn xuống hai thân ảnh đang dần mất hút giữa lớp sương tuyết dày. Thôi, rơi xuống đấy, dù là thần tiên cũng khó lòng sống sót! Nghĩ vậy, hắn quay đầu, nhưng chưa kịp đi vài bước, từ nơi xa đã vang lên một thanh âm lãnh khốc:
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Thủ lĩnh hắc y nhân ngẩng phắt lên, kinh hãi nhìn một nam nhân vận đồ đen đang đứng lạnh lùng trên cây. Khuôn mặt kẻ kia phát ra thịnh nộ khôn cùng, lại lạnh lùng như đeo đá, phút chốc cả đám người cùng run lên. Một tên đánh bạo hỏi:
“Ngươi là ai?”
nhân khẽ nhếch môi, thanh âm lãnh khốc lại vang lên, tựa như lời tuyên án của Diêm vương chốn địa ngục:
“Kẻ- sẽ- giết- các- ngươi!”
Chậm rãi rơi xuống vực, hai tay Hách Liên Phách Thiên gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Khuynh. Liếc xuống phía dưới là nền tuyết lạnh lẽo, ánh mắt Tiểu Khuynh thoáng mệt mỏi. Nếu nàng nằm dưới, cơ may là Hách Liên Phách Thiên sẽ không sao... Nghĩ vậy, Tiểu Khuynh vòng tay, ôm chặt lấy thắt lưng Hách Liên Phách Thiên. Nhưng mọi chuyện lại không giống như nàng nghĩ. Hách Liên Phách Thiên vốn đã xoay người, thân mình hướng xuống bên dưới. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt mở lớn của nàng, khẽ mỉm cười. Bịch một tiếng lớn, hai người cùng ngã trên nền đất. Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên tái nhợt. Mặc dù tuyết dày làm giảm lực đạo khi ngã, nhưng Hách Liên Phách Thiên lại đang bị thương, vậy nên, vừa đáp đất, hắn chỉ gắng gượng một chút liền ngất lịm.
Tiểu Khuynh kinh hãi lay lay người hắn, không ngừng gọi:
“Hách Liên Phách Thiên! Hách Liên Phách Thiên! Ngươi tỉnh! Mau tỉnh lại đi!”
Nỗi đau đớn thấu xương xâm nhập, hai mắt Tiểu Khuynh đông lại, nàng bất lực ngồi phịch xuống, hai nắm tay bấu chặt, mím môi. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới khẽ khàng mở mắt ra. Hách Liên Phách Thiên nằm trước mặt nàng, thần sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Trái tim nàng đập mạnh từng hồi. Phải cứu hắn! Nàng nhất định phải cứu hắn! Trong đầu Tiểu Khuynh chỉ còn nghĩ được như vậy. Nàng vội vàng nâng Hách Liên Phách Thiên lên, từng bước từng bước trong tuyết lạnh, cố căng mắt ra tìm một cái động hoặc nơi nào đó có thể chắn gió. Nếu không nhanh lên, hắn sẽ chết mất!
Thật vất vả đưa được hắn vào trong động, nàng chật vật kiếm chút củi khô cùng lá khô, đốt một đống lửa lên. Đợi khi trong động đã ấm lên, nàng mới bắt đầu chăm sóc cho Hách Liên Phách Thiên. Tiểu Khuynh cởi áo choàng đã rách, cuốn tròn lại gối dưới đầu hắn. Rồi, nàng cởi bộ giáp nhuốm máu trên người mình cùng hắn ra, đặt sang một bên. Tiểu Khuynh xắn tay áo, bắt đầu chăm sóc vết thương giúp hắn. Trên người Hách Liên Phách Thiên phải có trên dưới mười vết thương, may là không vào chỗ hiểm. Thương thế đã như vậy còn chạy đến tìm nàng làm gì chứ? Tiểu Khuynh cắn răng giúp hắn băng bó vết thương, trong lòng vừa hận vừa đau. Trên đời này người ngốc nghếch đến vậy chắc cũng chỉ có mình hắn mà thôi!
Băng bó xong xuôi, Tiểu Khuynh để hắn ngủ yên, còn bản thân lại ra cửa động ngồi. Tuyết rơi trắng xóa trời đất, mặc dù đang là ban đêm, nhưng trời vẫn sáng, trong vắt. Ngồi bó gối bên cạnh cửa động, Tiểu Khuynh ngơ ngẩn. Bao lâu rồi? Bao lâu rồi nàng mới có một đêm yên bình như vậy? Trước kia, nàng cũng có một cuộc sống yên bình, nhưng, đã qua rồi, qua hết rồi... Nhắm lại đôi mắt, kí ức tràn về trong tiềm thức nàng, như lũ cuốn, ào ạt, như muốn cuốn cả nàng đi.
Cuộc sống của nàng thay đổi từ năm nàng sáu tuổi. Trước cái ngày định mệnh đó, tuổi thơ của Tiểu Khuynh cũng trải qua yên bình, hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Nàng có gia đình, có cha mẹ coi nàng như trân bảo, có anh chị yêu quý, cưng chiều nàng hết mực. Những lúc ấy, nàng thật sự có suy nghĩ rằng bản thân mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy. Nhưng rồi cái ngày đó đã đến. Đêm sinh nhật sáu tuổi của nàng...
“Happy birthday to you, happy birthday to you...” Trong căn biệt thự nhỏ xinh xắn, mọi người vây quanh một cô bé sáu tuổi mặc bộ váy màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, đang chu môi thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật. Mọi người xung quanh cười reo, vỗ tay liên hồi. Cô bé liền nhoẻn miệng cười. Đứng đằng sau cô bé là một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông cương nghị. Hai người họ là ba và mẹ của cô bé kia. Hai người cùng bế con gái trên tay, mỗi người thơm vào một bên má cô bé. Cảnh một nhà ba người vô cùng đầm ấm, hạnh phúc. Nhưng rồi...
Rầm! Cánh cửa bị đạp mạnh ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Một toán người áo đen ùa vào trong phòng, trên tay cầm vũ khí. Đi đằng sau là một người đàn ông mặc vét đen, trên mặt đeo cặp kính đen, hơi thở tà ác từ người đó tỏa ra vô cùng đáng sợ. Cô bé kia vội vàng rúc vào lòng mẹ, run rẩy sợ hãi. Thế rồi, thảm cảnh xảy ra. Tiếng súng vang lên từ bốn phía, tất cả cửa sổ đều bị vỡ vụn, những người đứng trong căn phòng đó đều chết hết. Cơ thể họ bị đạn xuyên thủng lỗ chỗ, máu chảy lênh láng trên sàn. Lúc đó, Tiểu Khuynh mới sáu tuổi, nhưng đôi mắt của nàng đã phải chứng kiến tất cả cuộc thảm sát điên cuồng đó. Nàng thấy ông nội bị một phát đạn xuyên qua đầu, nằm trên vũng máu lớn giữa sàn, đôi mắt ông nhìn nàng đau đớn. Tiểu Khuynh thở hốc lên. Nàng thấy anh trai bị những kẻ mặc đồ đen ép quỳ giữa sàn, bọn chúng chặt đầu anh rồi treo lên móc đèn, máu tươi nhỏ từng giọt, từng giọt. Nàng thấy mẹ cùng chị bị bọn chúng cưỡng hiếp rồi giết chết, ánh mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Hai mắt Tiểu Khuynh như muốn vỡ ra đau đớn, nàng bụm chặt miệng, nước mắt như vỡ đê ào ạt chảy xuống gò má, toàn thân run lên. Ông nội, cha, mẹ, anh, chị, mọi người.... Nàng còn thấy ba bị chúng đánh đến bất tỉnh, rồi bị chúng lôi ra ngoài, cột vào đuôi xe gắn máy, kéo lê trên đất, toàn thân nát bấy, máu tươi đầm đìa, rồi còn bị chúng ném vào chuồng chó ngao. Những cảnh tượng như vậy, một cô bé sáu tuổi làm sao có thể chịu được. Nàng ôm đầu, gào hét thảm thiết. Đến khi những kẻ sát nhân tìm thấy nàng đang trốn trong tủ, nàng đã ngất lịm.
Tiểu Khuynh sáu tuổi khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong căn phòng tối om, xung quanh một tia sáng cũng không có. Sợ hãi, nàng khóc ré lên. Nhưng rồi cửa mở ra, có hai người đàn ông cao lớn bước vào. Tiểu Khuynh bị họ dẫn đi. Nàng sợ hãi, rụt rè đi theo họ, rồi bị tống lên một cái xe tải lớn. Bên trong xe, còn có rất nhiều đứa trẻ như nàng, có đứa còn nhỏ hơn. Tiểu Khuynh ngồi co ro một góc, không dám nói chuyện với ai. Một đêm mất đi gia đình, nàng đã không còn có thể trở lại là cô bé như trước nữa. Chiếc xe tải đi rất lâu, rất lâu rồi dừng lại. Tất cả đám trẻ bị lùa xuống, đến lúc này nàng mới biết, số lượng trẻ con còn nhiều hơn nàng tưởng nhiều. Tất cả bọn chúng đều mặc quần áo rách rưới, trang phục lộng lẫy như nàng quả thật rất bắt mắt. Nàng cùng đám trẻ con bị lùa vào một khu rừng. Người đàn ông độc ác ngày đó cũng đến. Ông ta lia ánh mắt qua tất cả bọn trẻ con, dừng lại trên người nàng một chút rồi dời đi. Thanh âm ngày đó đọc tuyên án cho gia đình nàng lại vang lên:
“Ta cho các con một năm. Một năm sau, đứa nào có thể thoát ra khỏi khu rừng này, sẽ được nhận một đặc ân của ta! Nhưng với điều kiện, là đứa trẻ đó phải sống sót...”
Vậy là, không quản những tiếng gào khóc, hơn một nghìn đứa trẻ bị lùa vào khu rừng tử thần ấy. Thời gian qua đi, những đứa trẻ đã học cách sinh tồn ở nơi đó. Bọn chúng bắt đầu chém giết lẫn nhau. Bắt đầu từ một đứa bé năm tuổi, nó đã chọc mù mắt một thằng nhóc lớn hơn chỉ vì một miếng bánh mì nhặt được trên đất. Rồi sau đó, những đứa trẻ bị chết dần dần nhiều hơn. Bọn chúng luôn muốn bản thân được sống, nên chúng không quan tâm đến việc bản thân đang cướp đi mạng sống của người khác. Những lúc ấy, Tiểu Khuynh chỉ thờ ơ đứng nhìn. Nàng không tham gia, chỉ lẳng lặng tránh ra xa. Những đứa trẻ lúc bị lùa vào đây có hơn ngàn người, nhưng bây giờ số lượng chỉ còn vài trăm, rồi dần dần, chỉ còn vài chục, cho đến khi, chỉ còn vài người. Những đứa trẻ còn sống sót, chúng đã hoàn toàn biến đổi: đôi mắt vô hồn, khuôn mặt cứng đơ lạnh lùng, hai bàn tay, quần áo, cáu bẩn những vết máu khô. Chúng trở nên tàn ác hơn bao giờ hết, và luôn tìm cách loại bỏ người khác, để giành giật sự sống cho mình. Một năm sau, người đàn ông đó đúng hẹn đến khu rừng để đón “người xuất sắc nhất”. Và ông ta đã rất ngạc nhiên, khi thấy người đi từ trong rừng ra, là đứa bé gái yếu đuối ngày nào. Nhưng lúc này, có lẽ không thể dùng từ đó để hình dung đứa trẻ ấy nữa rồi. Khi đứa trẻ ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt kia ngập đầy một loại sát khí kinh khủng, sát khí mãnh liệt ấy thậm chí còn khiến đám người phía sau phải lùi lại kinh hãi.
Người đàn ông tiến lên, đặt hai bàn tay lên vai đứa bé gái, mỉm cười:
“Con gái, con đã không phụ lòng của ta, bây giờ ta sẽ cho con một đặc ân, con muốn điều gì nào?”
Đứa bé gái ngẩng đầu lên, cười nhạt, nụ cười lạnh như băng đá gần như đông chết người đối diện, giọng nói khàn khàn, lãnh khốc phun ra hai từ:
“Giết – ông!”
Sau từng ấy năm làm sát thủ, có đôi lúc Tiểu Khuynh vẫn không ngừng tự hỏi, bản thân mình tồn tại là vì cái gì? Cuộc sống của nàng vốn nên kết thúc từ mấy chục năm trước, nhưng ý niệm phải giết cho được người đàn ông kia đã kéo nàng lên từ bờ vực tuyệt vọng. Chưa bao giờ nàng nguôi hy vọng trả thù cho gia đình. Vậy mà, suốt mười sáu năm, nàng đã làm sát thủ dưới quyền của ông ta, chỉ vì lời nói ngày đó của mình. Đúng vậy, nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn, phải thật mạnh mẽ, để có thể đánh bại con người kia! Nhưng lúc này, nàng còn phải cố gắng vì điều gì đây?
Mải suy nghĩ, Tiểu Khuynh ngủ lúc nào cũng không biết, trong mơ nàng giãy dụa, miệng vô thức gọi tên những người thân yêu của mình, nước mắt chảy thành dòng hai bên má. Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác có một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng mình, rất dịu dàng. Không hiểu sau, nội tâm đang dậy sóng của nàng chợt bình tĩnh lại, Tiểu Khuynh thở dài một hơi, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hách Liên Phách Thiên mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng hắn cố ngồi dậy, xếp bằng lại, bắt đầu điều hòa nội lực trong người. Cảm giác đã khỏe hơn, hắn đưa mắt nhìn trong động, lại phát hiện Tiểu Khuynh đang ngồi dựa vào thành động, mắt nhắm chặt, lông mi run run. Hắn lặng người, vươn tay chạm vào nàng. Một giọt nước mắt rơi nhẹ trên tay hắn. Tiểu Khuynh đang khóc sao? Thân mình Hách Liên Phách Thiên chấn động, hắn vươn tay, sau một thoáng rụt rè, đem nàng ôm vào lòng. Nước mắt Tiểu Khuynh vẫn rơi trên mặt, thấm vào lòng hắn, khiến trái tim hắn đau đớn. Hai tay Hách Liên Phách Thiên siết chặt, giống như muốn đem nàng khảm vào trong ngực mình. Hắn nghe thấy Tiểu Khuynh nấc lên, rồi thanh âm khổ sở của nàng vang lên:
“Cha, mẹ, đừng bỏ con, đừng bỏ con mà...”
Hai mắt Hách Liên Phách Thiên nhắm chặt, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng, tựa như nàng là trân bảo, hôn khẽ lên nước mắt của nàng. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Tiểu Khuynh mà hắn biết luôn là một người cao ngạo lạnh lùng. Phải là chuyện gì mới khiến nàng phải thương tâm đến vậy đây? Hắn không biết, nhưng lúc này, hắn chỉ biết rằng, trái tim mình đang rất đau...
Hô hấp Tiểu Khuynh ổn định dần, nàng yên lặng, rúc sâu vào lòng hắn ngủ, còn không quên ôm chặt lấy cánh tay hắn. Dường như chỉ như vậy, nàng mới có thể tìm được cảm giác an toàn. Hách Liên Phách Thiên bật cười, vòng tay qua ôm lấy nàng, thật nhẹ nhàng in lên trán nàng một nụ hôn sâu, thì thầm:
“Chúc ngủ ngon, Tiểu Khuynh!”
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 58
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Cái gì? Cậu bị Hách Liên Ngạo Thiên phát hiện rồi sao?” Hai mắt Tiểu Khuynh mở lớn, miếng cá đang gắp rơi bịch xuống đĩa.
Tiểu Vân nhắm mắt, vẻ mặt cam chịu gật đầu. Biểu hiện của Tiểu Khuynh có vẻ sốc hơn so với dự tính của nàng. Uất Tử Khiêm ngồi nhìn hai người, một bên gắp miếng cá vừa rồi bỏ vào bát Tiểu Khuynh, một bên nghĩ ngợi: giữa hai người này đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nuốt miếng cơm còn trong miệng xuống, Tiểu Khuynh cố tỏ ra bình thản, hỏi:
“Tiểu Khuynh, xin lỗi! Nhưng hắn... hắn muốn tớ phải đến lều của hắn, ở đó!”
“Cái gì?” Tiểu Khuynh trố mắt, miệng phun cơm phì phì, tàn dư bắn cả vào mặt Uất Tử Khiêm. Tiểu Vân rụt cổ, sợ sệt nói:
“Nếu không, hắn sẽ đem tớ đến trước mặt Tam vương gia!”
“Cậu đồng ý rồi?” Thanh âm Tiểu Khuynh có vẻ bình tĩnh đến ngạc nhiên. Tiểu Vân mím môi, gật đầu. Ngoài bị Hách Liên Ngạo Thiên đe dọa ra, thực sự thì việc nàng đồng ý còn do chính nàng nữa, nhưng cái này có đánh chết nàng cũng không nói ra. Quả không nằm ngoài dự đoán, Tiểu Khuynh gào lên, ném bốp đôi đũa xuống bàn:
“Hèn hạ!”
Uất Tử Khiêm rót một cốc nước đưa cho nàng:
“Hạ hỏa đi!”
Tiểu Khuynh vươn tay nhận lấy, hậm hực một ngụm uống hết, trên mặt vẫn ẩn ẩn tức giận. Tiểu Vân thở dài, nàng nắm tay Tiểu Khuynh, mím môi, mở miệng:
“Yên tâm đi, tớ sẽ không sao đâu mà!” Hách Liên Ngạo Thiên không phải người xấu! Không biết tại sao nàng lại có thể chắc chắn như vậy, nhưng cho đến bây giờ, thật sự thì nàng chưa hề cảm thấy bản thân ác cảm với hắn. Thậm chí, nàng còn có chút... thinh thích hắn.
Nhưng cái này tuyệt đối không thể nói ra miệng được. Nếu không Tiểu Khuynh sẽ xé xác nàng mất!
Đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài, vang lên tiếng trống trận dồn dập. Không nói một câu, Tiểu Khuynh lao vọt ra ngoài. Một loạt mệnh lệnh đã được ban ra, toàn quân doanh liền ồn ào hẳn lên, nhìn thì lộn xộn, nhưng thực chất là vô cùng có trật tự. Nhanh chóng quay lại, Tiểu Khuynh nhìn Uất Tử Khiêm, nhanh chóng nói:
“Uất Tử Khiêm, giúp ta coi chừng Tiểu Vân. Ngươi có võ công, đừng để nàng bị thương!”
Uất Tử Khiêm mím môi nhìn nàng, gật đầu. Tiểu Khuynh cảm kích nhìn hắn, ánh mắt thoáng lạnh nhạt trở lại, nàng chạy nhanh vào trong gian trong, cấp tốc thay quân phục chiến đấu. Quay trở ra, nàng đã một thân trang phục chỉnh tề. Lúc đi ngang qua hai người kia, Tiểu Vân đột nhiên giữ tay nàng lại. Tiểu Khuynh liếc nhìn nàng, sắc mặt Tiểu Vân hơi tái, đôi lông mày nhíu chặt, nàng mở miệng, gần như là gằn từng tiếng:
“Nhất định, phải sống sót trở lại!”
Tiểu Khuynh thoáng sững sờ. Đột nhiên, nàng nhoẻn cười, nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ:
“OK!”
Đoàn quân nhanh chóng khởi hành, tiếng tù và vang vọng trong không gian trắng xóa. Tuyết rơi dày, lạo xạo dưới vó ngựa giẫm lộp cộp. Tiểu Khuynh đi giữa đoàn quân, bên trái là Lưu Chấn Phi một thân giáp bạc như nàng, trước mặt là Hách Liên Phách Thiên một thân trường giáp đen tuyền, bên hông giắt trường kiếm cũng màu đen như vậy. Gần như là hoàn toàn đối lập với nàng một thân giáp màu bạc. Điểm chung duy nhất giữa hai người là cả hai đều mang trên người một loại hơi thở lạnh lùng băng hàn, khí thế bễ ngễ vương giả tán ra mãnh liệt. Cuộc chiến lần này vốn đã nằm trong dự tính của họ mấy ngày gần đây, chỉ là, lần này quân địch tấn công có chút bất ngờ, trong nhất thời khó mà có thể bình tâm được.
Giữa trời tuyết giá lạnh, gió rít gào qua chiến trường thấm đẫm máu tươi, hai sắc giáp phục đen đỏ hòa vào nhau, hỗn loạn. Tiếng gào thét, hô hoán, tiếng binh khí va chạm nhau, cộng hưởng lại tạo nên một bản hợp âm nhức nhối. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí. Cưỡi trên lưng con ngựa trắng, Tiểu Khuynh một thân giáp bạc lao băng băng giữa chiến trường, trường kiếm phạt ngang, đầu rơi máu chảy. Trên mặt nàng cũng dính không ít máu, trường bào nguyệt sắc cũng nhiễm đỏ. Trong lúc chiến đấu, nàng luôn tận lực không để bản thân bị thương, ai biết được, khi nàng biến đổi thì sẽ gây ra chuyện kinh khủng gì? Lưu Chấn Phi luôn luôn đi sát bên cạnh nàng, một bên để tâm lo cho Tiểu Khuynh, một bên chống lại vạn quân phía dưới.
Đột nhiên, tình hình chiến đấu có sự biến đổi. Quân đội Hách Liên bắt đầu rối loạn đội hình. Từ hai bên cánh trái, phải, hai đội người ngựa không biết từ đâu xông ra, nửa chừng chen vào giữa đội hình Hách Liên, bắt đầu chém giết. Mà quân đội Tần Nguyệt lại không vội vã tấn công ngay, hàng quân đầu tiên lùi lại phía sau, để thuẫn binh tiến lên phía trước. Đằng sau những tấm khiên chắn, một đội binh lính mặc trang phục màu tím kì dị, trên tay cầm binh khí như những chiếc móc câu, lập tức xông thẳng vào hàng ngũ quân Hách Liên, chém giết điên cuồng. Rối loạn, tình thế bất lợi đang nghiêng về phía quân đội Hách Liên. Tiểu Khuynh đưa mắt nhìn quanh, lúc này mà Hách Liên Phách Thiên lại đang ở đâu được chứ?
Ở một góc không xa, Hách Liên Phách Thiên đang bị một đội hình binh sĩ vây quanh. Đám binh sĩ này mặc trang phục thõng thượt đen đỏ, hoa văn trên áo là những đường vân lạ lùng, giống như một loại chú ngữ. Đám người này vây hắn lại chặt chẽ, di chuyển theo một đội hình xác định, không cách nào chém trúng. Ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt hắn mở trừng trừng. Bát quái trận? Trong chốc lát, Hách Liên Phách Thiên kinh hoàng, nhưng rất nhanh chóng lại lấy lại bình tĩnh. Hắn nhìn quanh, quan sát cẩn thận, tính toán bước đi tỉ mỉ, cố tìm một sơ hở để phá trận. Trận pháp nào cũng thế, dù nhìn có chắc chắn, có phức tạp đến thế nào, vẫn có cách để giải. Vấn đề chính là thời gian, mà đây lại là thứ Hách Liên Phách Thiên thiếu sót lúc này. Nhắm chặt mắt, hắn thả lỏng toàn thân, vận khí dồn xuống đan điền, mọi giác quan đều đóng lại, chỉ duy có thính giác là tập trung. Phá giải trận pháp, nếu chỉ nhìn không sẽ không thấy được, mà phải dùng thính giác để cảm nhận. Hắn có thể nghe tiếng di chuyển của đạo quân xung quanh mình thông qua hướng gió. Gió nhẹ, đó là những kẻ lợi hại hơn. Gió mạnh, đó là những kẻ kém hơn. Bất thình lình, hai mắt Hách Liên Phách Thiên mở bừng, trường kiếm vung lên, đâm thẳng vào một hướng. Tiếng gió di chuyển đã ngừng lại. Hai mắt Hách Liên Phách Thiên bất thần mở to. Không đúng, đây là...
“Đừng!” Đứng ở phía xa, Tiểu Khuynh đã nhìn rõ tất cả huyền cơ trong trận pháp mà quân Tần Nguyệt bày ra. Nàng hô lên cảnh cáo, nhưng tất cả đã muộn. Trận pháp thực sự, lúc này mới được kích hoạt. Đám binh lính sắp thành trận pháp bao vây Hách Liên Phách Thiên thực ra chỉ là giả. Đây không phải là Bát quái trận, mà nó là một cái gì đó, kinh khủng hơn rất nhiều. Một màn sương đỏ nhạt lượn lờ trong không khí, mùi máu tươi nồng lên tanh lợm. Hai mắt Tiểu Khuynh gườm lại, đầy sát khí. Nếu đây là thứ đó, thực sự là thứ đó, thì cần... Bắt đầu, từ nhỏ, lớn dần, lớn dần, tiếng trống trận ù ù truyền đến, mang theo hoàn toàn mười phần tà khí, tiếng trống giống như bị quỷ ám, thoắt ẩn thoắt hiện như muốn lấy đi linh hồn người khác.
Mùi máu tươi càng ngày càng nồng hơn, tiếng la hét bắt đầu vang lên. Tiểu Khuynh nhận ra, quân đội Hách Liên đang bị tận diệt. Mười vạn đại quân... Không, nàng không cam tâm. Căng mắt nhìn xuyên qua lớp sương mù, dần dần, nàng nhìn thấy một cái bóng. Cái bóng đó màu đỏ rực, trên cổ đeo chuỗi vòng hình móng vuốt trắng hếu như xương, khuôn mặt bị che khuất bởi một mặt nạ quỷ kì dị. Hai bàn tay xương xẩu nắm chặt hai thanh dùi lớn, tiếng trống trận là do hắn đánh. Tiểu Khuynh há miệng, không thể thốt lên lời. Sự kinh tởm hiện rõ trên gương mặt nàng. Huyết Hồn trận! Thật không thể tin lại là Huyết Hồn trận! Đây là một loại trận pháp biến ảo đi từ Bát Quái trận, và dùng những linh hồn đã chết gọi sống dậy xác chết, biến họ thành vật tế cho pháp trận này. Phút chốc mắt Tiểu Khuynh mở lớn. Kẻ mang mặt nạ quỷ này, hắn đang sử dụng không chỉ binh sĩ tử trận của Tần Nguyệt, mà còn cả binh sĩ Hách Liên nữa! Hai bàn tay bóp chặt lại, nỗi thống hận lan tỏa trong đôi mắt phủ kín tơ máu của nàng. Trống ngực Tiểu Khuynh đập thùng thùng, không để ý đến Lưu Chấn Phi đang thay nàng đõ những đường tấn công của đám binh sĩ “xác sống”. Chính hắn cũng không phát giác ra điều này, chỉ âm thầm thấy lạ. Tại sao binh sĩ Tần Nguyệt lại đông như vậy?
Kẻ kia đi giữa chiến trường, tiếng trống trận không ngừng biến ảo, bộ trang phục đẫm máu phất phơ giữa làn sương đỏ. Chỉ một mình hắn, đảo loạn cục diện hai quân, khiến quân Hách Liên trở thành vật phẩm tế sống trên chiến trường.
Đứng bên ngoài, trên một cứ điểm khá cao, một đám người đang đứng lặng, âm thầm quan sát chiến trận bên dưới. Màn sương mù màu đỏ bao trùm lên mọi vật như một cái túi lớn, chỉ nghe vọng lại từng tiếng la hét, cùng mùi máu tươi quyện tỏa. nhân đứng đầu giáp vàng uy nghi chói lọi, trên người tỏa ra hơi thở mãnh liệt cùng sát khí. Hai bên hắn là năm cái tướng lĩnh mặc giáp trụ đồng, đằng sau là khoảng chục binh lính mặc phục trang Tần Nguyệt. Một nam nhân đứng ở bên trái, mặt vuông râu quai nón, trong đôi mắt đỏ bừng là vô cùng thống khoái cùng điên cuồng, hắn nuốt nước bọt, nói:
“Không biết bên dưới kia đang có chuyện gì, nhưng ta thật sự rất muốn xuống đó, băm thây tiểu tử Hách Liên Phách Thiên kia ra để uống máu hắn. Vậy mới hả cơn hận hắn đã gieo cho ta!”
nhân giáp vàng nghe vậy, bên môi kéo lên nụ cười thị huyết:
“Cứ cho là ngươi muốn vậy đi, chỉ sợ, ngươi còn chưa kịp uống máu Hách Liên Phách Thiên, thì máu của chính mình đã bị đem đi tế trận rồi!”
nhân râu quai nón nghe vậy liền rụt cổ, không dám nói nữa. Một nam nhân mặt choắt khác đứng bên phải, đôi mắt xếch gian trá thoáng hiện lo lắng, mở miệng:
“Tướng quân, kẻ đó có thể tin được không? Hạ quan e là lần này, dù thắng hay thua thì quân ta cũng tổn thất rất lớn!”
Dùng xác binh sĩ đi tế trận, nghe mà rùng cả người, đủ thấy mức độ tà ác của Huyết Hồn trận này! nhân giáp vàng nghe vậy, hắn thở dài, ánh mắt lóe lên sự ác nghiệt:
“Lấy đại sự làm trọng, hy sinh một chút là điều hiển nhiên thôi!”
Lúc này Tiểu Khuynh không còn nghĩ gì nữa, nàng nhìn kẻ mang mặt nạ quỷ dần tiến ra giữa chiến trường, y bào đỏ rực tung bay, tiếng trống mang theo mê hoặc, từng tiếng, từng tiếng, hút lấy sinh khí trên toàn nơi này. Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên Tiểu Khuynh mỉm cười. Nụ cười ác độc, kinh khủng như mặt nạ Tu La, Lưu Chấn Phi khi nhìn vào cũng phải run lên. Trong đôi mắt nàng, tròng mắt vốn đen thẫm nay như chuyển đỏ, khuôn mặt nhuộm máu mỉm cười như ác quỷ địa ngục. Vứt cương ngựa lại đấy, Tiểu Khuynh xoay người nhảy xuống. Không để ý đến Lưu Chấn Phi đang lo lắng ở phía sau, nàng từng bước, từng bước đi trên nền đất đỏ máu, ánh bạc pha đỏ lóe lên giữa sương mù như một ngọn đèn rực rỡ. Chậm rãi, nàng tiến vào giữa chiến trận, bước chân dẫm lên xác chết. Thân ảnh nàng màu trắng hiện ra lạnh lùng băng lãnh, sát khí nồng nặc tỏa ra, dọa lui cả đám xác sống đang nhăm nhe đến gần. Đứng trên cả núi xác chết, cảm nhận mùi máu tanh tưởi dưới chân mình, Tiểu Khuynh nhếch miệng cười. Hơn mười năm về trước, nàng cũng đã từng đứng trên cả núi xác chết như vậy, ngạo nghễ nhìn xuống. Người mà nàng đã giết, đâu chỉ một hai người?
Rút thanh sáo ngọc vẫn luôn đi bên cạnh mình, ánh mắt nàng lẳng lặng nhìn thân ảnh đỏ rực dưới kia. Đánh đi, đánh đi, tiếng trống trận của ngươi sẽ là khúc nhạc đạo đầu tốt nhất đối với ta! Sáo ngọc đưa lên môi, sát khí nồng nặc rung chuyển trời đất. Một tiếng sáo mãnh liệt vang lên, thanh âm như xé gió, phá không mà đi. Sắc bén, mũi nhọn trập trùng, giống như hàng ngàn mũi tên không khí, thình lình bật khỏi dây cung, lao vun vút qua chiến trường ác liệt, xuyên thủng lớp màng bảo vệ màu đỏ rực phệ diễm. Tiếng trống trận đang dồn dập, ngay lập tức bị một tiếng sáo này cắt đứt. Sắc mặt Tiểu Khuynh bình thản, trong đôi mắt đen như có ánh đỏ, mười ngón tay nhảy múa trên thân sáo ngọc, từng tiếng từng tiếng sắc nhọn vang lên chói lói, cắt đứt từng tầng từng tầng mây dày đặc. Tà ác thì sao? Huyết Hồn trận thì sao? Để xem hôm nay, ai mới thật sự là ác quỷ!
Kẻ đeo mặt nạ rõ ràng là ngơ ngẩn, thất thần vài giây, hắn vội vàng hồi thần lại, hai tay vừa động, tiếng trống trận lại dồn dập vang lên. Sáo cùng trống phối âm lại, hợp âm như thanh kiếm vô hình quét ngang trận chiến, mọi thứ dừng lại trong vài tích tắc, những binh sĩ “xác sống” khật khưỡng tiến tới, có kẻ vất bỏ đao kiếm lại, cùng hướng phía Tiểu Khuynh đi tới. Khóe môi Tiểu Khuynh cong lên mỉa mai, ánh mắt khóa chặt thân ảnh màu đỏ phía dưới.
Mà trên vách đá cao cao phía xa, đám người Tần Nguyệt sững sờ nhìn thế cục trận chiến đang thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Lớp sương đỏ nhạt đang tan đi từng chút, từng chút một, cục diện hỗn loạn bên dưới đang lộ ra. Từng chút, từng chút một, tiếng húp khí lạnh lần lượt vang lên.
Xác phơi đầy đồng, máu chảy thành sông. Chỉ như thế thì vẫn không thể diễn tả hết cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra ở bên dưới. Mấy nghìn binh sĩ sống sót của Hách Liên đứng co cụm lại thành túm ở giữa, xung quanh phơi đầy xác đồng đội, cùng những cái xác sống của binh sĩ Tần Nguyệt đang dật dẹo, thân thể máu tươi đầm đìa, tiến lại gần một đống lớn chính giữa chiến trường. Mà đang đứng ngạo nghễ trên núi xác chết kia, một thân ảnh cao gầy mảnh mai, trường bào màu bạc chói sáng, khí thế vương giả áp đảo quần hùng tỏa ra mãnh liệt. Những cái “xác sống” đang bị tiếng sáo của người đó dẫn dắt. nhân giáp vàng hút khí lạnh, hai mắt mở trợn trừng trừng, hắn lắp bắp:
“Cái gì thế này?” Không phải chỉ là hy sinh một vài ngàn binh sĩ, mà là toàn bộ quân binh Tần Nguyệt. Máu của tất cả bọn họ, đều đã trở thành vật tế sống pháp linh.
Tiểu Khuynh đè dịu tiếng sáo xuống, ánh mắt nàng quét khắp mọi nơi, tìm thân ảnh Hách Liên Phách Thiên ở một góc không xa. Hắn có vẻ khá ổn, trừ một vài vết thương nơi cánh tay và ngực. Xung quanh hắn là xác của những kẻ tế mình cho Bát quái trận. Lưu Chấn Phi cũng đang đứng bên cạnh hắn, ánh mắt kinh diễm cùng khiếp sợ nhìn nàng. Tiểu Khuynh vẫn tiếp tục thổi, đồng thời cũng ngầm đưa ám hiệu cho đám người Hách Liên Phách Thiên. Hắn hiểu ý, khóe môi cười nhợt nhạt, giơ cao cánh tay, hô lớn:
“Tất cả binh sĩ Hách Liên nghe lệnh! Lui binh!”
Những binh sĩ còn sống sót nhanh chóng tạo thành một đội quân nghiêm chỉnh, theo trật tự chạy theo hướng Hách Liên Phách Thiên dẫn đầu. Giao lại quyền chỉ huy cho một trong các tướng lĩnh, Hách Liên Phách Thiên giục ngựa, quay lại chiến trường. Còn một người nữa, hắn không thể bỏ người đó lại được. Người đó là... toàn bộ cuộc sống của hắn.
Tiểu Khuynh nhắm mắt, bắt đầu thổi một thủ khúc du dương. Thanh âm không còn sắc bén, kinh hồn đảo phách nữa, mà là êm dịu, trong trẻo như tiếng suối róc rách. Tiếng sáo nhẹ nhàng mà phảng phất như cơn gió mát lành, chậm rãi thấm vào lòng người, xua tan mọi oán hận, mọi khúc mắc. Thời khắc này, không cần nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần hoàn toàn thả lỏng, đắm chìm trong âm thanh tuyệt vời của tự nhiên đó. Tất cả binh sĩ “xác sống” dường như cũng đang thả lỏng, chúng đứng lặng xung quanh núi xác, nghiền ngẫm. Một, rồi hai, ba,... từng binh sĩ đã chết đó lại từ từ ngã xuống, im lặng, tan thành tro bụi. Huyết Hồn trận, hủy thi diệt tích. Sắc mặt Tiểu Khuynh thả lỏng, dòng máu tươi chảy dọc theo gò má, thủ khúc của nàng vẫn tiếp tục vang lên, cho đến khi binh sĩ cuối cùng tan thành bụi đất.
Im lặng. Bầu thinh không trôi lửng lơ trên đầu, mùi máu tanh tưởi đã bớt nồng nặc hơn, những xác chết không chịu khống chế của Huyết Hồn trận vẫn còn đó. Ánh mắt Tiểu Khuynh chú ý đến một thân ảnh đỏ chói, lẫn trong đống xác chết Tần Nguyệt, chiếc trống bị thủng nằm lăn lóc bên cạnh hắn. Chậm rãi, nàng rảo bước đi xuống, thanh sáo ngọc vẫn nắm chặt trong tay. Bên dưới mặt nạ quỷ kia, là một khuôn mặt như thế nào? Vừa rồi tiếng sáo của nàng đã làm hắn bị tẩu hỏa nhập ma, nội công bùng phát, thất khiếu chảy máu đến chết. Toàn bộ quá trình, nàng đều nhìn thấy rõ ràng. Khóe môi Tiểu Khuynh cong lên, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám người còn đứng ngơ ngẩn trên vách đá. Hướng thanh sáo vào thẳng nam nhân giáp vàng, nàng cười lạnh, ý tứ khiêu khích rõ ràng. Còn muốn chết, cứ tìm nàng!
Tao nhã xoay người, Tiểu Khuynh phất vạt áo choàng, lạnh lùng rời đi. Trong mắt đám người Tần Nguyệt hiện lên khiếp sợ, nhưng cũng vội vàng theo chân nam nhân giáp vàng rời khỏi.
Khi Hách Liên Phách Thiên đuổi tới, hắn thấy Tiểu Khuynh đang đứng bên vực tuyết, thân ảnh cao ngạo mà cô đơn.
Hai mắt đau nhói, không để ý thương thế trên người, Hách Liên Phách Thiên lao tới, từ phía sau ôm chặt lấy nàng. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, ngỡ ngàng. Từ phía sau, vang lên thanh âm của hắn:
“Ngươi không sao... Tiểu Khuynh... ngươi không sao...”
Nghe hắn nỉ non bên tai nàng, thanh âm không giấu nổi đau lòng cùng lo lắng, phút chốc mọi tâm sự của nàng đều bay biến, Tiểu Khuynh nhắm mắt, cảm nhận trái tim lạnh lẽo của mình đang dần ấm lên. Hai tay hắn hữu lực mạnh mẽ ôm chặt đôi vai mỏng manh của nàng, Tiểu Khuynh hơi mỉm cười, khẽ đặt tay lên bàn tay hắn, nhẹ giọng, tựa như thì thầm:
“Ta không sao...”
Lúc này, trong không gian nổi lên từng tầng sát khí dày đặc. Hách Liên Phách Thiên buông nàng ra, quay người lại. Một đám hắc y nhân mang vũ khí đứng ngay sau lưng bọn họ. Tên hắc y nhân đi đầu giơ thanh kiếm trong tay lên, đầu mũi kiếm có tẩm độc dược, cười lạnh:
“Đến đây thôi! Các vị nên hẹn nhau xuống hoàng tuyền nói chuyện tiếp!”
Hách Liên Phách Thiên kéo Tiểu Khuynh ra sau, ý thức bảo hộ nàng lại tự nhiên trỗi dậy. Tiểu Khuynh nhắm mắt cười thầm. Nàng hơi liếc nhìn vực sâu phía sau, nếu rơi xuống dưới đó, cơ may là sẽ không chết... Nghĩ vậy, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nàng cười cười, kéo áo Hách Liên Phách Thiên, đem cả hắn cùng bản thân nhảy xuống vực. Ánh mắt Hách Liên Phách Thiên đông lạnh, nhưng khi nhìn thấy nụ cười mỉm của Tiểu Khuynh, băng trong mắt liền tan ra, biến mất vô tung. Hắn vươn tay, ôm chặt lấy nàng trong ngực, hai người từ từ rơi xuống...
Phía trên bờ vực, đám hắc y nhân bối rối nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Thủ lĩnh hắc y nhân đứng cạnh bờ, mắt lạnh nhìn xuống hai thân ảnh đang dần mất hút giữa lớp sương tuyết dày. Thôi, rơi xuống đấy, dù là thần tiên cũng khó lòng sống sót! Nghĩ vậy, hắn quay đầu, nhưng chưa kịp đi vài bước, từ nơi xa đã vang lên một thanh âm lãnh khốc:
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Thủ lĩnh hắc y nhân ngẩng phắt lên, kinh hãi nhìn một nam nhân vận đồ đen đang đứng lạnh lùng trên cây. Khuôn mặt kẻ kia phát ra thịnh nộ khôn cùng, lại lạnh lùng như đeo đá, phút chốc cả đám người cùng run lên. Một tên đánh bạo hỏi:
“Ngươi là ai?”
nhân khẽ nhếch môi, thanh âm lãnh khốc lại vang lên, tựa như lời tuyên án của Diêm vương chốn địa ngục: