Chậm rãi rơi xuống vực, hai tay Hách Liên Phách Thiên gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Khuynh. Liếc xuống phía dưới là nền tuyết lạnh lẽo, ánh mắt Tiểu Khuynh thoáng mệt mỏi. Nếu nàng nằm dưới, cơ may là Hách Liên Phách Thiên sẽ không sao... Nghĩ vậy, Tiểu Khuynh vòng tay, ôm chặt lấy thắt lưng Hách Liên Phách Thiên. Nhưng mọi chuyện lại không giống như nàng nghĩ. Hách Liên Phách Thiên vốn đã xoay người, thân mình hướng xuống bên dưới. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt mở lớn của nàng, khẽ mỉm cười. Bịch một tiếng lớn, hai người cùng ngã trên nền đất. Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên tái nhợt. Mặc dù tuyết dày làm giảm lực đạo khi ngã, nhưng Hách Liên Phách Thiên lại đang bị thương, vậy nên, vừa đáp đất, hắn chỉ gắng gượng một chút liền ngất lịm.
Tiểu Khuynh kinh hãi lay lay người hắn, không ngừng gọi:
“Hách Liên Phách Thiên! Hách Liên Phách Thiên! Ngươi tỉnh! Mau tỉnh lại đi!”
Nỗi đau đớn thấu xương xâm nhập, hai mắt Tiểu Khuynh đông lại, nàng bất lực ngồi phịch xuống, hai nắm tay bấu chặt, mím môi. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới khẽ khàng mở mắt ra. Hách Liên Phách Thiên nằm trước mặt nàng, thần sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Trái tim nàng đập mạnh từng hồi. Phải cứu hắn! Nàng nhất định phải cứu hắn! Trong đầu Tiểu Khuynh chỉ còn nghĩ được như vậy. Nàng vội vàng nâng Hách Liên Phách Thiên lên, từng bước từng bước trong tuyết lạnh, cố căng mắt ra tìm một cái động hoặc nơi nào đó có thể chắn gió. Nếu không nhanh lên, hắn sẽ chết mất!
Thật vất vả đưa được hắn vào trong động, nàng chật vật kiếm chút củi khô cùng lá khô, đốt một đống lửa lên. Đợi khi trong động đã ấm lên, nàng mới bắt đầu chăm sóc cho Hách Liên Phách Thiên. Tiểu Khuynh cởi áo choàng đã rách, cuốn tròn lại gối dưới đầu hắn. Rồi, nàng cởi bộ giáp nhuốm máu trên người mình cùng hắn ra, đặt sang một bên. Tiểu Khuynh xắn tay áo, bắt đầu chăm sóc vết thương giúp hắn. Trên người Hách Liên Phách Thiên phải có trên dưới mười vết thương, may là không vào chỗ hiểm. Thương thế đã như vậy còn chạy đến tìm nàng làm gì chứ? Tiểu Khuynh cắn răng giúp hắn băng bó vết thương, trong lòng vừa hận vừa đau. Trên đời này người ngốc nghếch đến vậy chắc cũng chỉ có mình hắn mà thôi!
Băng bó xong xuôi, Tiểu Khuynh để hắn ngủ yên, còn bản thân lại ra cửa động ngồi. Tuyết rơi trắng xóa trời đất, mặc dù đang là ban đêm, nhưng trời vẫn sáng, trong vắt. Ngồi bó gối bên cạnh cửa động, Tiểu Khuynh ngơ ngẩn. Bao lâu rồi? Bao lâu rồi nàng mới có một đêm yên bình như vậy? Trước kia, nàng cũng có một cuộc sống yên bình, nhưng, đã qua rồi, qua hết rồi... Nhắm lại đôi mắt, kí ức tràn về trong tiềm thức nàng, như lũ cuốn, ào ạt, như muốn cuốn cả nàng đi.
Cuộc sống của nàng thay đổi từ năm nàng sáu tuổi. Trước cái ngày định mệnh đó, tuổi thơ của Tiểu Khuynh cũng trải qua yên bình, hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Nàng có gia đình, có cha mẹ coi nàng như trân bảo, có anh chị yêu quý, cưng chiều nàng hết mực. Những lúc ấy, nàng thật sự có suy nghĩ rằng bản thân mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy. Nhưng rồi cái ngày đó đã đến. Đêm sinh nhật sáu tuổi của nàng...
“Happy birthday to you, happy birthday to you...” Trong căn biệt thự nhỏ xinh xắn, mọi người vây quanh một cô bé sáu tuổi mặc bộ váy màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, đang chu môi thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật. Mọi người xung quanh cười reo, vỗ tay liên hồi. Cô bé liền nhoẻn miệng cười. Đứng đằng sau cô bé là một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông cương nghị. Hai người họ là ba và mẹ của cô bé kia. Hai người cùng bế con gái trên tay, mỗi người thơm vào một bên má cô bé. Cảnh một nhà ba người vô cùng đầm ấm, hạnh phúc. Nhưng rồi...
Rầm! Cánh cửa bị đạp mạnh ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Một toán người áo đen ùa vào trong phòng, trên tay cầm vũ khí. Đi đằng sau là một người đàn ông mặc vét đen, trên mặt đeo cặp kính đen, hơi thở tà ác từ người đó tỏa ra vô cùng đáng sợ. Cô bé kia vội vàng rúc vào lòng mẹ, run rẩy sợ hãi. Thế rồi, thảm cảnh xảy ra. Tiếng súng vang lên từ bốn phía, tất cả cửa sổ đều bị vỡ vụn, những người đứng trong căn phòng đó đều chết hết. Cơ thể họ bị đạn xuyên thủng lỗ chỗ, máu chảy lênh láng trên sàn. Lúc đó, Tiểu Khuynh mới sáu tuổi, nhưng đôi mắt của nàng đã phải chứng kiến tất cả cuộc thảm sát điên cuồng đó. Nàng thấy ông nội bị một phát đạn xuyên qua đầu, nằm trên vũng máu lớn giữa sàn, đôi mắt ông nhìn nàng đau đớn. Tiểu Khuynh thở hốc lên. Nàng thấy anh trai bị những kẻ mặc đồ đen ép quỳ giữa sàn, bọn chúng chặt đầu anh rồi treo lên móc đèn, máu tươi nhỏ từng giọt, từng giọt. Nàng thấy mẹ cùng chị bị bọn chúng cưỡng hiếp rồi giết chết, ánh mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Hai mắt Tiểu Khuynh như muốn vỡ ra đau đớn, nàng bụm chặt miệng, nước mắt như vỡ đê ào ạt chảy xuống gò má, toàn thân run lên. Ông nội, cha, mẹ, anh, chị, mọi người.... Nàng còn thấy ba bị chúng đánh đến bất tỉnh, rồi bị chúng lôi ra ngoài, cột vào đuôi xe gắn máy, kéo lê trên đất, toàn thân nát bấy, máu tươi đầm đìa, rồi còn bị chúng ném vào chuồng chó ngao. Những cảnh tượng như vậy, một cô bé sáu tuổi làm sao có thể chịu được. Nàng ôm đầu, gào hét thảm thiết. Đến khi những kẻ sát nhân tìm thấy nàng đang trốn trong tủ, nàng đã ngất lịm.
Tiểu Khuynh sáu tuổi khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong căn phòng tối om, xung quanh một tia sáng cũng không có. Sợ hãi, nàng khóc ré lên. Nhưng rồi cửa mở ra, có hai người đàn ông cao lớn bước vào. Tiểu Khuynh bị họ dẫn đi. Nàng sợ hãi, rụt rè đi theo họ, rồi bị tống lên một cái xe tải lớn. Bên trong xe, còn có rất nhiều đứa trẻ như nàng, có đứa còn nhỏ hơn. Tiểu Khuynh ngồi co ro một góc, không dám nói chuyện với ai. Một đêm mất đi gia đình, nàng đã không còn có thể trở lại là cô bé như trước nữa. Chiếc xe tải đi rất lâu, rất lâu rồi dừng lại. Tất cả đám trẻ bị lùa xuống, đến lúc này nàng mới biết, số lượng trẻ con còn nhiều hơn nàng tưởng nhiều. Tất cả bọn chúng đều mặc quần áo rách rưới, trang phục lộng lẫy như nàng quả thật rất bắt mắt. Nàng cùng đám trẻ con bị lùa vào một khu rừng. Người đàn ông độc ác ngày đó cũng đến. Ông ta lia ánh mắt qua tất cả bọn trẻ con, dừng lại trên người nàng một chút rồi dời đi. Thanh âm ngày đó đọc tuyên án cho gia đình nàng lại vang lên:
“Ta cho các con một năm. Một năm sau, đứa nào có thể thoát ra khỏi khu rừng này, sẽ được nhận một đặc ân của ta! Nhưng với điều kiện, là đứa trẻ đó phải sống sót...”
Vậy là, không quản những tiếng gào khóc, hơn một nghìn đứa trẻ bị lùa vào khu rừng tử thần ấy. Thời gian qua đi, những đứa trẻ đã học cách sinh tồn ở nơi đó. Bọn chúng bắt đầu chém giết lẫn nhau. Bắt đầu từ một đứa bé năm tuổi, nó đã chọc mù mắt một thằng nhóc lớn hơn chỉ vì một miếng bánh mì nhặt được trên đất. Rồi sau đó, những đứa trẻ bị chết dần dần nhiều hơn. Bọn chúng luôn muốn bản thân được sống, nên chúng không quan tâm đến việc bản thân đang cướp đi mạng sống của người khác. Những lúc ấy, Tiểu Khuynh chỉ thờ ơ đứng nhìn. Nàng không tham gia, chỉ lẳng lặng tránh ra xa. Những đứa trẻ lúc bị lùa vào đây có hơn ngàn người, nhưng bây giờ số lượng chỉ còn vài trăm, rồi dần dần, chỉ còn vài chục, cho đến khi, chỉ còn vài người. Những đứa trẻ còn sống sót, chúng đã hoàn toàn biến đổi: đôi mắt vô hồn, khuôn mặt cứng đơ lạnh lùng, hai bàn tay, quần áo, cáu bẩn những vết máu khô. Chúng trở nên tàn ác hơn bao giờ hết, và luôn tìm cách loại bỏ người khác, để giành giật sự sống cho mình. Một năm sau, người đàn ông đó đúng hẹn đến khu rừng để đón “người xuất sắc nhất”. Và ông ta đã rất ngạc nhiên, khi thấy người đi từ trong rừng ra, là đứa bé gái yếu đuối ngày nào. Nhưng lúc này, có lẽ không thể dùng từ đó để hình dung đứa trẻ ấy nữa rồi. Khi đứa trẻ ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt kia ngập đầy một loại sát khí kinh khủng, sát khí mãnh liệt ấy thậm chí còn khiến đám người phía sau phải lùi lại kinh hãi.
Người đàn ông tiến lên, đặt hai bàn tay lên vai đứa bé gái, mỉm cười:
“Con gái, con đã không phụ lòng của ta, bây giờ ta sẽ cho con một đặc ân, con muốn điều gì nào?”
Đứa bé gái ngẩng đầu lên, cười nhạt, nụ cười lạnh như băng đá gần như đông chết người đối diện, giọng nói khàn khàn, lãnh khốc phun ra hai từ:
“Giết – ông!”
Sau từng ấy năm làm sát thủ, có đôi lúc Tiểu Khuynh vẫn không ngừng tự hỏi, bản thân mình tồn tại là vì cái gì? Cuộc sống của nàng vốn nên kết thúc từ mấy chục năm trước, nhưng ý niệm phải giết cho được người đàn ông kia đã kéo nàng lên từ bờ vực tuyệt vọng. Chưa bao giờ nàng nguôi hy vọng trả thù cho gia đình. Vậy mà, suốt mười sáu năm, nàng đã làm sát thủ dưới quyền của ông ta, chỉ vì lời nói ngày đó của mình. Đúng vậy, nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn, phải thật mạnh mẽ, để có thể đánh bại con người kia! Nhưng lúc này, nàng còn phải cố gắng vì điều gì đây?
Mải suy nghĩ, Tiểu Khuynh ngủ lúc nào cũng không biết, trong mơ nàng giãy dụa, miệng vô thức gọi tên những người thân yêu của mình, nước mắt chảy thành dòng hai bên má. Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác có một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng mình, rất dịu dàng. Không hiểu sau, nội tâm đang dậy sóng của nàng chợt bình tĩnh lại, Tiểu Khuynh thở dài một hơi, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hách Liên Phách Thiên mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng hắn cố ngồi dậy, xếp bằng lại, bắt đầu điều hòa nội lực trong người. Cảm giác đã khỏe hơn, hắn đưa mắt nhìn trong động, lại phát hiện Tiểu Khuynh đang ngồi dựa vào thành động, mắt nhắm chặt, lông mi run run. Hắn lặng người, vươn tay chạm vào nàng. Một giọt nước mắt rơi nhẹ trên tay hắn. Tiểu Khuynh đang khóc sao? Thân mình Hách Liên Phách Thiên chấn động, hắn vươn tay, sau một thoáng rụt rè, đem nàng ôm vào lòng. Nước mắt Tiểu Khuynh vẫn rơi trên mặt, thấm vào lòng hắn, khiến trái tim hắn đau đớn. Hai tay Hách Liên Phách Thiên siết chặt, giống như muốn đem nàng khảm vào trong ngực mình. Hắn nghe thấy Tiểu Khuynh nấc lên, rồi thanh âm khổ sở của nàng vang lên:
“Cha, mẹ, đừng bỏ con, đừng bỏ con mà...”
Hai mắt Hách Liên Phách Thiên nhắm chặt, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng, tựa như nàng là trân bảo, hôn khẽ lên nước mắt của nàng. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Tiểu Khuynh mà hắn biết luôn là một người cao ngạo lạnh lùng. Phải là chuyện gì mới khiến nàng phải thương tâm đến vậy đây? Hắn không biết, nhưng lúc này, hắn chỉ biết rằng, trái tim mình đang rất đau...
Hô hấp Tiểu Khuynh ổn định dần, nàng yên lặng, rúc sâu vào lòng hắn ngủ, còn không quên ôm chặt lấy cánh tay hắn. Dường như chỉ như vậy, nàng mới có thể tìm được cảm giác an toàn. Hách Liên Phách Thiên bật cười, vòng tay qua ôm lấy nàng, thật nhẹ nhàng in lên trán nàng một nụ hôn sâu, thì thầm:
“Chúc ngủ ngon, Tiểu Khuynh!”
Thành phủ Ung Châu,
Trong phòng, không khí ngưng đọng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nhai thức ăn nhồm nhoàm. Ngồi ở đầu chiếc bàn dài bày đầy thức ăn, Tiểu Cẩn vừa ăn vừa rung đùi, tay trái cầm một cái đùi vịt nướng sốt vang, tay phải cầm một quả táo, trong miệng đầy ứ ự thịt, các cơ xung quanh không ngừng hoạt động. Mạnh mẽ cắn một miếng đùi vịt lớn, quanh miệng nàng lem nhem nước sốt, nàng thuận tay đặt cái đùi vịt xuống, kéo một tấm vải nhìn có vẻ sạch sẽ qua lau miệng. Nhìn hành động này của nàng, những người ngồi xung quanh bàn đều mang vẻ mặt kinh dị.
Tiểu Tuyết cau mày, khuôn mặt nàng đen kịt. Cái mà Tiểu Cẩn vừa lau miệng đó, cái đó là vạt áo của Ngũ vương gia... Không tiếng động, Tiểu Tuyết dịch cái mông ra xa một chút, tránh trường hợp y phục của mình bị biến thành cái khăn lau miệng cho Tiểu Cẩn. Nàng lắc lắc đầu, vuốt trán hỏi:
“Sao ngươi ăn nhiều vậy Tiểu Cẩn? Dạ dày sẽ bị quá tải, rất không tốt cho sức khỏe!”
Tiểu Cẩn gần như đang ụp mặt vào cái tô trước mặt, nàng ngẩng lên, quanh miệng nhoe nhoét nước sốt, tay cầm cái đùi vịt lắc lắc làm dầu mỡ, nước sốt vang tung tóe ra xung quanh. Nàng chớp mắt, chu môi nói:
“No, no, no, no,... thật là những con người thiếu hiểu biết!”
Ngừng lại, đưa quả táo vào trong miệng cắn rộp một cái, nhai rột rột, nàng mới tiếp:
“Các cụ nhà ta đã có câu: Đánh phải chạy, đói phải ăn, khát phải uống! Ngày nay các nhà khoa học gọi nó là định luật bảo toàn tính mạng!”
Tiểu Tuyết cười khan hai tiếng, quyết định không thèm để ý đến Tiểu cẩn nữa. Lúc nào trong đầu nàng ta cũng chỉ có “ăn”... không ăn thì là “thịt”... Tiểu Cẩn là một con ngỗng không có tiền đồ gì sất!
Ngũ vương gia ung dung ăn xong bữa trưa, lúc này mới chú ý xuống y phục chỉnh tề của mình. Quái nha, từ khi nào mà y phục của hắn lại bị dính một mảng lớn nước sốt thế này? Mà hắn thậm chí còn không có phát giác? Ngước mắt nhìn lên, hắn quan sát nữ nhân đang ngồi ngay bên cạnh mình, mặt mũi dính nước sốt tùm lum, nhìn qua có vài phần tương tự với thứ dính trên y phục của hắn. Là nàng ta sao? Nói thật thì, hắn cùng với nàng tính ra cũng có chút duyên phận. Lần gặp đầu tiên, nàng đấm hắn tím một bên mắt, lần gặp thứ hai- là cách đây vài ngày, nàng trèo tường vào phủ, khéo thế nào lại đạp chân vào mặt hắn. Di chứng đến tận bây giờ, mặt hắn vẫn có chút ê ẩm... Ngũ vương gia âm thầm hồi tưởng. Cũng đã hai ngày rồi, người nữ nhân này định ăn không ở không trong thành phủ luôn sao?
Trong lúc Ngũ vương gia còn đang mải hồi tưởng quá khứ, Tiểu Cẩn đã thanh lí xong một cái đùi vịt nướng và hai quả táo nữa. Nàng ngó chừng xung quanh, Tiểu Tuyết ngồi khá xa, không tiện. Vẻ mặt hân hoan rất có vẻ hưởng thụ, Tiểu Cẩn cười hí hí, liền kéo vạt áo của Ngũ vương gia lên, chọn một chỗ sạch sẽ khác, cẩn thận lau hết số dầu mỡ trên mặt. Hắc hắc, xem ra dùng áo của Vương gia lau miệng, vẫn là tiện nhất...
Ngũ Vương gia vẻ mặt cổ quái kinh dị ngó chừng nàng. Lau miệng vào áo hắn? Cái người này... thật sự, thật sự làm hắn tức muốn điên lên luôn mà! Nàng đây là đang trắng trợn khiêu khích hắn có phải hay không? Máu nóng bốc lên não, Ngũ vương gia đập bàn, hướng Tiểu Cẩn gào lên:
“Cái nữ nhân hỗn xược kia! Ngươi coi áo của bản vương là cái gì vậy hả?”
Tiểu Cẩn đưa ly nước lên trước mặt, giả bộ thâm trầm khí thế, mở miệng ra chính là tức chết người:
“Khăn lau miệng!”
Hách Liên Vân Thiên giận đến muốn phun ra lửa:
“Ngươi, cái nữ nhân hỗn đản! Ngươi dám coi áo của bản vương là giẻ lau! A, a, bổn vương muốn giết ngươi!”
Tiểu Cẩn nghịch nghịch cái chén, nàng liếc mắt hướng Hách Liên Vân Thiên phóng mị nhãn:
“Vương gia ngài trời sinh vốn xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết, không mặc gì càng đẹp hơn, vậy tốt nhất là không cần mặc!”
Hách Liên Vân Thiên uất nghẹn nửa ngày không thốt ra nổi một câu. Ở phía đằng sau, Vô Ảnh Vô Tung bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đồng dạng khó hiểu. Nữ tử này nói chuyện thật là phóng khoáng! Cái gì là Vương gia không mặc gì càng đẹp hơn? Có thật là đẹp không? Hôm nào phải lập kế hoạch rình coi mới được...
Ở dưới gầm bàn, Tiểu Tuyết âm thầm dựng thẳng ngón cái. Miệng lưỡi Tiểu Cẩn, quả nhiên nói ra câu nào chết người câu ấy!
Ăn xong cơm trưa, Tiểu Tuyết xách theo hòm thuốc, cùng Tiểu Cẩn đi ra ngoài. Hai người cùng đến khu dân cư ở gần ngoại thành. Vì hạn chế dịch bệnh trong thành, thành chủ đại nhân đã hạ lệnh bao vây một vùng phát bệnh nặng nhất lại, biến nó thành vùng cách li người bệnh. Số lượng dân chúng trong thành mắc bệnh không hề ít, đều bị đưa vào khu cách li, vậy nên trong thành chẳng còn lại mấy người, lộ ra vẻ tang tóc tiêu điều. Hai người Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn ngồi trong một cỗ xe ngựa, hướng phía ngoại thành mà đi. Suốt dọc đường Tiểu Tuyết chẳng nói gì, chỉ chăm chú xem sách thuốc. Bệnh thất thật nhiệt không phải là một bệnh quá khó chữa đối với nàng, nên nhìn qua Tiểu Tuyết có vẻ rất nhàn nhã.
Trái ngược với Tiểu Cẩn, nàng là người quen náo nhiệt, lúc này ngồi trên xe bức bối, cả người có phần không thoải mái, cứ ngọ nguậy không yên. Rốt cuộc chịu không nổi, Tiểu Cẩn mở miệng:
“Tiểu Tuyết, nói cái gì đi a!”
Tiểu Tuyết có vẻ thờ ơ, mắt cũng không liếc một cái, hỏi lại:
“Nói cái gì?”
Tiểu Cẩn mặt mũi nhăn lại thành đoàn:
“Nói cái gì cũng được! Cái kiểu yên tĩnh này bực bội chết ta mất!”
Tiểu Tuyết cong môi:
“Nói chuyện hả? Vậy, Tiểu Cẩn...”
“Ơi...” Hai mắt Tiểu Cẩn sáng rỡ, vô cùng hứng khởi.
Tiểu Tuyết liếc nàng một cái, rất không lưu tình trực tiếp dội cho nàng một gáo nước lạnh:
“Trật tự đi!”
“...” Sắc mặt Tiểu Cẩn xẹp xuống, người nàng cuộn tròn lại, như một quả bóng xì hơi, thu mình ngồi vào một góc xe ngựa, xung quanh không khí hạ xuống, âm khí nặng nề...
Vùng ngoại thành Ung Châu, đất đai cằn cỗi, tử khí bao phủ. Trên đất người nằm la liệt, người sống, người chết, người sắp chết, lẫn lộn vào nhau trải dọc khắp nơi. Bước vào nơi này, Tiểu Cẩn liền chun mũi lại. Thứ mùi này thật là khó ngửi mà! Tiểu Tuyết rút từ trong ba lô ra hai cái khẩu trang, đưa cho nàng một cái, rồi tự mình đeo lên, sau đó không chút do dự mà đi vào. Nàng nhìn khắp xung quanh một lượt, sắc mặt không đổi đi về phía một căn nhà chòi rách nát gần đó. Trước cửa, có một người nam nhân đang dựa vào bức tường, nhìn qua còn tưởng hắn ta đã chết. Tiểu Tuyết đi đến , ngồi xổm trước mặt ông ta, một tay cẩn thận dò mạch đập. Người này vẫn còn sống, chỉ là hơi thở nặng nề có chút khó khăn. Nàng cẩn thận đổ một ít nước ra lòng bàn tay, sau đó hắt lên mặt người kia. Chỉ thấy hắn ta hơi cựa người, khó khăn ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chốc, hai mắt hắn lóe sáng. nhân kia tựa như thấy vàng, hắn vội vội vàng vàng giật lấy bình nước trên tay Tiểu Tuyết, hấp tấp uống vào. Tiểu Tuyết lúc đầu có bị dọa sợ một chút, nhưng nàng rất nhanh đã hồi hồn lại, sau đó chăm chú quan sát cái người nam nhân kia. Cơ thể hắn ta gầy đét lại, màu da xạm, tóc tai xõa xuống rũ rượi, trên gương mặt cùng thân hình chỉ còn da bọc xương kia lấm tấm những nốt mụn, những vết lở loét nhìn qua rất kinh dị. Tiểu Cẩn cố gắng lắm mới áp chế được cơn buồn nôn của mình, quay mặt đi không dám nhìn tiếp nữa.
Tiểu Tuyết đứng dậy, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Nơi này quả thật đúng là tử địa. Vừa mới bước vào đã cảm nhận được tử khí dày đặc, nơi như vậy làm sao có thể chữa bệnh? Những người bệnh kia bị đưa vào đây, không quá vài ngày chắc chắn sẽ tử vong. Tâm Tiểu Tuyết hơi động một chút, nàng cùng Tiểu Cẩn đi đến nhà chữa bệnh ở phía đông khu cách li. Nhà chữa bệnh không tính là lớn, một căn nhà chòi có ba gian, đều đông nghẹt người bệnh. Những con người đã gần đi đến cái chết, nằm trong một nơi bí bách vô cùng, mà những người làm công tác chăm sóc người bệnh lại chẳng có mấy ai. Tiểu Tuyết nhìn ra, tính cộng lại thì cũng chỉ có hai đại phu, cùng mười người chăm sóc. Mà số người dân bị bệnh được đưa tới đây lại không dưới ngàn người!
Khi nàng bước vào trong nhà chữa bệnh, tất cả mọi người hầu như đều không ai để ý đến hai người. Sắc mặt mọi người đều đồng một dạng xám ngoét, có vài người nhìn lướt qua hai người với vẻ thương cảm. Tiểu Tuyết nhăn mày một chút, cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc này, từ gian trong có một người chăm sóc bưng một thau nước đi ra, nàng vừa nhìn thấy hai nàng, sắc mặt không có biến hóa nhiều lắm, chỉ mở miệng hỏi, thanh âm có vẻ rất thờ ơ:
“Hai người mới từ trong thành đến sao? Người chăm sóc? Hay đại phu? Hoặc... người bệnh?”
Nghe lời này, đột nhiên, Tiểu Cẩn có cảm giác, tất cả mọi ánh mắt trong ba gian nhà chật chội này đều dán chặt lên người hai nàng, còn là ánh mắt không có ý tốt.
Tiểu Tuyết âm thầm đánh giá nàng ta một chút, liền đáp:
“Đại phu!”
Nàng kia có vẻ hơi nghi ngờ, bưng thau nước tiến đến, đi một vòng xem xét hai người Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết, một lúc sau lại mở miệng, trong giọng nói còn xen lẫn một chút xem thường:
“Hai người mà là đại phu sao? Nhìn dáng dấp thế này, nhìn không biết là có điểm nào trông giống một đại phu hết!”
Bỗng nhiên, hai mắt nàng ta nheo lại, tiến tới sát trước mặt Tiểu Tuyết, thanh âm bén nhọn vang lên:
“Không phải các ngươi cố ý mạo danh đại phu để vào đây kiếm tiền đấy chứ?” Nói xong, chừng như rất là đắc ý vì suy nghĩ của mình, nữ nhân cười to, mở miệng liền chế nhạo:
“Xem ra là đúng rồi! Ta làm ở đây đã lâu, mà chưa từng thấy có một nữ đại phu nào cả! Nói mau, hai người các ngươi rốt cuộc là ai, đến nơi này có mục đích gì? Còn nếu như là người bệnh, thì mau đi chỗ khác đi, nơi này không còn chỗ chứa cho hai người nữa đâu!”
Tiểu Cẩn nhíu mày, bất mãn. Trái lại, Tiểu Tuyết chỉ cười yếu ớt, lên tiếng, thanh âm nho nhã vạn lần:
“Ta nói rồi, hai người bọn ta là y sĩ, đến nơi này để chữa bệnh. Còn việc ngươi có tin hay không, có liên quan gì đến bọn ta đâu? Muốn biết thực lực thế nào, không phải để ta chẩn bệnh liền ra ngay sao?”
Nữ nhân kia rõ ràng có phần xấu hổ, nàng ta không nói gì, chỉ hậm hực xoay người, hung hăng bỏ đi. Bên trong phòng, một lão nhân có vẻ lớn tuổi thở dài, nhìn Tiểu Tuyết nói:
“Hai ngươi đừng giận nha đầu đó. Nàng ta kì thực có chút nóng nảy, nghi kị, nhưng cũng là người tốt!”
Tiểu Cẩn âm thầm bĩu môi, trợn mắt. Tốt tốt cái gì chứ? Lão ma đầu! Tiểu Tuyết đi tới trước giường một người bệnh, xem xét một chút, lại quay lại, nhìn vị lão nhân kia hỏi:
“Lão nhân ngài cũng là đại phu sao?”
Lão nhân kia vuốt chòm râu dê của mình, thờ ơ đáp “Hờ” một tiếng. Tiểu Tuyết mím môi, tiếp tục xem xét xung quanh, lại hỏi:
“Những người bệnh này được chuyển đến đây bao lâu rồi?”
Lão nhân liếc mắt nhìn nàng, chậm chạp đáp lời:
“Cũng đã ba tháng rồi!”
Tiểu Tuyết hơi gật gật đầu, cúi xuống tiếp tục xem xét bệnh trạng. Những người bệnh này đều đã nặng lắm rồi, có khả năng là không thể chữa khỏi nữa. Đầu mũi nàng chợt nghe thoảng qua một thứ mùi là lạ. Tiểu Tuyết hít hít mũi mấy cái, chân mày liền cau chặt. Xạ hương? Thứ này sẽ kích thích bệnh đậu mùa trở nặng, trong y quán sao lại có mùi của xạ hương đây? Tiểu Tuyết nhìn quanh, tìm nơi phát ra mùi. Khóe mắt nàng nhìn đến mấy cái bọc quần áo đặt trên bàn gỗ trong phòng, dường như suy nghĩ gì đó, Tiểu Tuyết đứng dậy đi đến, lần lượt hít ngửi từng cái bọc một. Dừng lại trước một cái bọc vải nâu, Tiểu Tuyết cẩn thận ngửi lại một chút, ánh mắt hơi lóe lên, nàng vươn tay, đem cái bọc mở ra. Bên trong có một cái túi vải nhỏ, mùi hương là từ đó mà ra. Đáy mắt Tiểu Tuyết tối sầm lại. Thảo nào bệnh tình ở nơi này mãi không thuyên giảm mà còn có xu hướng nặng hơn, hóa ra là như vậy! Nàng cầm cái túi lên, quay lại hỏi lão nhân kia:
“Đây là bọc đồ của ai vậy?”
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu dê, liếc một cái liền đáp:
“Là hành lí của Tâm Tĩnh, chính là cái nha đầu vừa rồi các ngươi gặp đó!”
Tiểu Tuyết ánh mắt lạnh lẽo, nàng hướng Tiểu Cẩn mở miệng:
“Tiểu Cẩn, ngươi giúp ta gọi nàng vào đây!”
Tiểu Cẩn gật đầu đi ra ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy Tâm Tĩnh đang đứng nói chuyện cùng với vài vị nữ y khác. Nàng mở miệng gọi, Tâm Tĩnh ban đầu có chút khinh thường không đáp, Tiểu Cẩn cũng mặc kệ, nàng đến chuyển lời của Tiểu Tuyết, sau đó quay người đi thẳng. Tâm Tĩnh mặc dù trong lòng không thích, nhưng vẫn là hậm hực đi theo. Hai người vừa vào phòng, đã thấy Tiểu Tuyết đang ngồi trong phòng, chăm chú bắt mạch cho từng người bệnh. Nhìn thấy gói nhỏ trong tay Tiểu Tuyết, Tâm Tĩnh liền trợn mắt, giận dữ nói:
“Ngươi, ai cho ngươi tùy tiện lục lọi hành lí của ta?”
Tiểu Tuyết thu hồi tầm mắt, lại dời lên trên người Tâm Tĩnh. Một hồi lâu, nàng nhìn chằm chằm Tâm Tĩnh, nhìn đến trên người nàng ra rùng mình một trận, mới lạnh lùng hỏi:
“Xạ hương này là do ngươi đem vào?”
Nàng giơ cái túi trong tay lên, Tâm Tĩnh ngay lập tức muốn cướp lấy, nhưng Tiểu Tuyết làm sao lại để nàng làm vậy. Tâm Tĩnh tức giận nói:
“Cái đó là của ta! Trả đây!”
Tiểu Tuyết lạnh nhạt nhìn nàng ta, không mặn không nhạt nói:
“Ngươi thật sự là người đem xạ hương này vào đây?”
Tâm Tĩnh có chút luống cuống trước ánh mắt của nàng, nhưng vẫn hất cằm, kênh kiệu đáp:
“Phải đó, thì sao?”
Ánh mắt Tiểu Tuyết đột nhiên sắc lạnh, nàng nhìn đăm đăm vào tâm Tĩnh, giống như muốn khoét trên người nàng ta một cái lỗ:
“Ngươi không biết rằng dùng xạ hương sẽ khiến bệnh càng trở nặng hơn hay sao?”
Tâm Tĩnh sắc mặt thoáng tái nhợt, nhưng chợt nghĩ ra gì đó, nàng ta lại gân cổ, lớn tiếng cãi:
“Nói xạo! Ngươi thì biết gì chứ? Tưởng nói rằng mình là đại phu thì ta sẽ tin sao? Nói dối, tự nhận thì ai mà chả nói được! Ngươi có giỏi thì nói cho ta biết cách chữa bệnh đậu mùa đi!”
Tiểu Tuyết không nhìn nàng ta nữa, nàng đặt cái túi trong lòng bàn tay, đứng dậy, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, thanh âm u lãnh vang lên:
“Đậu mùa là một căn bệnh truyền nhiễm, gây mụn ở da, miệng và cổ họng. Thoạt đầu, bệnh gây ra những nốt mụn nhỏ, sau đó trở thành mụn nước chứa mủ viêm , có màu đỏ. Trong khoảng mười hai ngày kể từ khi phát bệnh, triệu chứng bệnh rõ ràng nhất. Người bệnh khi mới nhiễm phải thường có cảm giác mệt mỏi, đau đầu, sốt nhẹ, có thể là buồn nôn, ói mửa. Sau mười hai ngày đầu, những vết thương tổn nặng hơn sẽ xuất hiện. Trên da, màng nhầy của miệng, lưỡi, cổ họng sẽ xuất hiện những chấm nhỏ. Đậu mùa khi trở nặng có thể gây nhiễm độc huyết, hoặc là xuất huyết nặng ở da, ống dạ dày, thận, màng thanh dịch, các cơ, nếu không chưa trị kịp thời, bệnh trở nặng sẽ khiến bệnh nhân tử vong. Muốn chữa bệnh đậu mùa, có thể dùng nhân trần, trạch tả, xích tiểu đậu, sinh địa, xương truật, chỉ sác, bạch hoa xà, xích phục linh, bạch truật, chi tử, liên kiều, mạch môn, hoàng cầm, phối hợp với nhau sắc lên, có thể giúp thanh nhiệt hóa thấp, lương huyết giải độc. Còn có thể dùng hoạt thạch, kinh giới, cam thảo, hoàng liên, hoàng cầm, thạch cao, ngưu bàng, tri mẫu, huyền sâm, phòng phong, chi tử, mộc thông, cũng giúp thanh nhiệt, lương huyết, trừ thấp. Còn có...”
Tiểu Tuyết vẫn tiếp tục nói, sắc mặt những người ở trong phòng thì phong phú không thể tả. Chòm râu dê của lão nhân kia run run, hai mắt ông ta hấp háy sáng, bộ dạng có vẻ rất hưng phấn. Tâm Tĩnh thì khỏi cần nói. Mặt mũi nàng ta xám ngoét, hai nắm tay siết chặt, giống như hận không thể xông tới xử lí Tiểu Tuyết. Đối với chuyện y dược, độc dược gì đó Tiểu Cẩn nghe cái hiểu cái không, mặt từ đầu đến cuối vẫn cứ nghệt ra. Những bệnh nhân trong phòng này đều nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết, đáy mắt phát sáng, giống như nàng là vị cứu tinh từ trên trời đáp xuống.
Ngừng lại, Tiểu Tuyết quay mặt nhìn Tâm Tĩnh, gằn từng tiếng:
“Và nếu như để xạ hương ở gần người bệnh, sẽ rút ngắn khoảng cách đi đến cái chết của họ! Tâm Tĩnh, tại sao cô lại đem xạ hương vào nơi này? Cô có biết làm như vậy sẽ làm hại biết bao nhiêu mạng người không?”
Tâm Tĩnh tái mặt, lắp bắp:
“Tôi, tôi, không...”
Tiểu Tuyết mở túi ra, ngó vào trong thấy là bột vụn, nàng đưa nó cho Tiểu Cẩn, nói:
“Tiểu Cẩn, ngươi đem số thuốc này giao cho một thị vệ, bảo hắn mau đem ra khỏi nơi này tiêu hủy đi. Cũng giúp ta lấy một chậu nước nóng đến đây! Ta sẽ tiến hành châm cứu.”
Lão nhân râu dê nghe vậy, liền tò mò hỏi, trong giọng nói có chút hưng phấn:
“Châm cứu? Châm cứu là gì vậy? Tại sao lão phu chưa bao giờ nghe qua?”
Tiểu Tuyết đặt ba lô xuống giường, mở ra, từ trong đó lôi ra một cuộn vải da dầy cộm. Nàng trải nó ra trước mặt mọi người, mở miệng:
“Đây là bộ đồ châm cứu!”
Đám người nhìn một đống châm nhọn nhỏ xíu, đồng loạt hít khí lạnh. Cái này, đâm lên người không phải là trở thành con nhím sao? Không để ý đến suy nghĩ của bọn họ, Tiểu Tuyết nhanh chóng rút châm ra, thả vào thau nước nóng mà Tiểu Cẩn mang vào, chờ khoảng nửa phút lại lấy ra, đặt lên một tấm vải trắng sạch sẽ. Sau đó, trước ánh mắt nhìn hau háu của mọi người, Tiểu Tuyết bắt đầu tiến hành châm cứu. Cách thức của nàng nhanh nhẹn, mắt người bình thường chắc chắn không thể theo kịp động tác của nàng. Lão nhân râu dê trố mắt, nhìn hai tay thoăn thoắt của nàng, cảm thấy mắt cũng có chút hoa rồi. Châm cứu xong, Tiểu Tuyết cười khẽ, ý cười lan ra trong mắt nhìn mọi người. Phương pháp di truyền từ đời này sang đời khác của gia tộc nàng, người ngoài há có thể học được dễ dàng?
Đây chính là lí do mà nàng thoải mái cho họ xem đó! Vì dù họ có thể xem được đi nữa, cũng không cách chi học theo được! Tiểu Tuyết âm hiểm, chính là như vậy...