“Dậy rồi?” Thanh âm Hách Liên Phách Thiên vang lên ngay bên tai. Tiểu Khuynh chớp chớp mắt, bật người ngồi dậy. Vỗ vỗ đầu, nàng hơi ảo não. Như thế nào mà lại ngủ thiếp đi vậy chứ?
“Ăn chút không?” Tiểu Khuynh ngẩng lên, liền thấy Hách Liên Phách Thiên cầm một con thỏ nướng đưa cho nàng. Hơi ngớ ra một chút, nàng vẫn đưa tay nhận lấy, đồng thời trong đầu âm thầm khó hiểu. Ở nơi vực tuyết này mà cũng có thỏ sinh sống hay sao?
“Khó hiểu sao? Ăn đi! Lát nữa bổn vương đưa ngươi đi xem chỗ này!” Dường như nhận ra tâm tình của nàng, Hách Liên Phách Thiên hơi nhếch môi, cũng cầm con thỏ nướng vừa xong lên thổi cho bớt nóng.
Tiểu Khuynh chậm chậm gật đầu, nhìn con thỏ nướng vàng ươm bốc mùi thơm lừng trong tay, không dấu vết nuốt nước miếng. Quần đảo cả một ngày, bụng cũng có chút đói rồi! Nàng mở miệng cắn một miếng, hơi nhăn mặt. Bề ngoài nhìn thì ngon đấy, nhưng tay nghề của Tam vương gia quả thật rất tệ! Nhưng bụng đã rất đói rồi, Tiểu Khuynh nàng cũng không phải là người kén chọn trong ăn uống, vậy nên không quan tâm đến việc con thỏ nướng nửa chín nửa sống, cũng vào bụng nàng tất. Ăn xong rồi, ngẩng đầu lên, Tiểu Khuynh hơi giật mình nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Tam vương gia. Khẽ cau mày, nàng hỏi:
“Gì vậy?”
Tam vương gia thu hồi nụ cười, đứng dậy, liếc nàng một cái, mở miệng:
“Đi thôi!”
Mặc dù không biết Hách Liên vương gia muốn đưa nàng đi đâu, nhưng Tiểu Khuynh vẫn đứng dậy, cùng hắn đi ra cửa hang. Bên ngoài, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. May mắn là không có gió lạnh, không gây ra quá nhiều trở ngại. Hai người im lặng đi vào sâu trong khe núi, Hách Liên Phách Thiên đi đằng trước, Tiểu Khuynh đi sau hắn. Nhìn khí sắc Tam vương gia có vẻ rất tốt, Tiểu Khuynh âm thầm cảm thán. Khả năng hồi phục của vị này thật là đáng nể. Có điều Tiểu Khuynh không biết. Hách Liên Phách Thiên là người tập võ, hơn nữa nội lực của hắn không hề bình thường, một vài cái vết thương trên người không thể làm khó được hắn.
Không biết đã qua bao lâu, quang cảnh xung quanh chợt như mở rộng ra. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, không cách nào ngăn được cỗ kinh hỉ đang trào lên. Từ nơi hai người bọn họ đứng, mặt đất thoải thấp xuống, cùng ba phía xung quanh tạo thành vùng lòng chảo rộng lớn. Xa xa kia, đập vào tầm mắt của nàng, một doanh trại khổng lồ được dựng lên ở góc phía đông, vị trí tuyệt đối thuận lợi. Trên cột trụ cao cao kia, lá cờ đang bay phấp phới xác định chính là cờ của Tần Nguyệt. Đang lúc Tiểu khuynh còn cao hứng, thanh âm lãnh mạc của Hách Liên Phách Thiên lại vang lên:
“Đây là doanh trại chính của bọn chúng!”
Tiểu Khuynh ngớ ra, quay đầu nhìn, biếu cảm như là ngạc nhiên, và cũng là hiểu ra. Nơi đóng quân thực sự của Tần Nguyệt là ở đây, phần lớn lực lượng cũng ở đây. Vị trí doanh trại được hồi báo về trước đây chỉ là đánh lạc hướng. Nỗi nghi ngờ trong lòng Tiểu Khuynh cũng được hóa giải. Lúc trước khi nghe báo cáo về, trong quân đội Tần Nguyệt có chưa tới mười vạn nhân sĩ, vậy mà cũng dám đứng lên đối chọi với hai mươi vạn quân của Hách Liên. Thực lực chân chính, hóa ra vẫn còn ở phía sau.
Ngồi ở trong hang động, nhìn từng bông tuyết rơi bên ngoài, Tiểu Khuynh trầm mặc. Chẳng biết là từ lúc nào, nhưng dường như càng ngày, cuộc sống của các nàng càng gắn chặt với thời không này. Nàng vẫn luôn cảm thấy mù mờ, có cảm giác không thực tế một chút nào. Không, ngay từ đầu, mọi chuyện đã không hề thực tế rồi. Đầu tiên là đi cắm trại trên núi, rồi bị hút đi, rơi xuống sa mạc. Mở mắt ra, bản thân đã không còn ở thế kỉ 21 nữa. Hách Liên hoàng triều, một cái đại lục xa lắc xa lơ nào đó, trong một thời không hoàn toàn không tồn tại trong lịch sử . Trở thành tướng quân, rồi tài nữ kinh thành, sống trong phủ của Đại tướng quân, gây dựng được thế lực cho riêng mình, mọi chuyện, giống như trong mơ vậy. Ánh mắt nàng nhìn về xa xăm, thoáng mù mịt, mơ hồ. Liệu có một ngày nào đó, bọn họ sẽ quay trở về không? Bất giác Tiểu Khuynh khẽ cười miệt thị. Nếu như câu này hỏi Tiểu Tuyết, Tiểu Vân, Tiểu Cẩn, các nàng ấy có thể sẽ có câu trả lời chắc chắn là có. Còn nàng thì sao? Nàng quay trở lại nơi đó cũng có ích gì đâu? Tiểu Khuynh nàng chính là một cô nhi, một đứa trẻ không có cả cha, mẹ, không có gia đình, cam chịu trở thành con rối trong tay kẻ thù của cả gia tộc mình, tính mạng tùy người ta nắm giữ. Nàng sống đến tận bây giờ, không phải cũng chỉ vì trả thù thôi hay sao? Thế kỉ 21 đâu có chỗ để cho nàng dung thân? Quay trở lại, tiếp tục sống trong vỏ bọc một con rối tùy người điều chỉnh, tiếp tục bị cả xã hội tẩy chay, xua đuổi, tiếp tục bị người ta lùng giết, truy nã. Tiểu Khuynh gục mặt vào đầu gối, chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Khi Hách Liên Phách Thiên về tới nơi, trên tay cầm hai con gà, liền nhìn thấy một màn này. Tiểu Khuynh bó người trong cái áo choàng bạc đã rách vạt, ngồi ôm gối ngủ gục trước cửa động. Hắn nhẹ nhàng đi vào trong động, thật khẽ khàng đánh lửa nướng thịt. Mặc dù hắn đã làm rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Tiểu Khuynh thức dậy. Nhìn Hách Liên Phách Thiên từ lúc nào đã ở trong động, nàng hơi cau mày. nhân này đi vào lúc nào mà nàng lại không phát hiện ra? Vốn là một sát thủ, Tiểu Khuynh đối với động tĩnh xung quanh rất nhạy cảm, hay nói tính cảnh giác của nàng rất cao. Nhưng tại sao nàng lại không phát hiện được động thái của Hách Liên Phách Thiên? Tính cảnh giác của nàng trước nam nhân này có phải đã giảm rồi không?
Nhìn Tiểu Khuynh vẫn ngồi ở cửa động ngó mình đăm đăm, Hách Liên Phách Thiên không thể không mở miệng:
“Ngươi ngồi đó không thấy lạnh sao?”
Tiểu Khuynh không nói gì, lặng lẽ nhích nhích đến gần ngọn lửa. Nhìn đến hai con gà trên tay Tam vương gia, Tiểu Khuynh lại một trận khó hiểu. Nghĩ tới con thỏ nửa chín nửa sống lúc sáng, Tiểu Khuynh liền vươn tay qua, nhìn Hách Liên Phách Thiên nói:
“Ngài đưa đây để ta làm cho!”
Hách Liên Phách Thiên không nói gì, đặt hai con gà đã làm sạch sẽ vào tay nàng. Tiểu Khuynh thử lửa rồi nướng gà. Đợi đến khi đã nướng vàng rộm lên, nàng mới đưa một con cho Hách Liên Phách Thiên. Tam vương gia nhận lấy, thuận tiện giải thích cho nàng:
“Ta lấy chúng từ trong kho lương của quân đội Tần Nguyệt!”
Tiểu Khuynh đang gặm gà liền trố mắt nhìn hắn. Đi ăn trộm sao? Nghĩ tới một vị Vương gia như hắn mà lại đi ăn trộm, Tiểu Khuynh đột nhiên có cảm giác rất muốn cười. Nhưng nàng không dám cười ra tiếng, cúi đầu cực lực che dấu cảm xúc, tiếp tục chăm chú gặm gà nướng.
--------------Ta là phân cách tuyến Vương gia ăn trộm gà--------
“Chúng ta có nên phái quân binh đi tìm Vương gia không?” Trong quân doanh Hách Liên, các tướng lĩnh đang ngồi túm tụm lại một chỗ, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng, hiển hiện một nỗi lo lắng.
“Không nên!” Lưu Chấn Phi sắc mặt cũng có vài phần lo lắng, nhìn đám tướng lĩnh đang rối rít lên mở miệng.
“Lưu tướng quân, mặc dù trong trận chiến trước chúng ta đã đánh lui được quân Tần Nguyệt, nhưng lúc này không có Vương gia chỉ huy, quân đội sẽ rất hỗn loạn!” Một vị tướng quân có chòm râu lưỡi mác mở miệng.
“Đúng vậy, trận chiến này đã làm tổn hao rất nhiều binh lực rồi, nếu còn chần chừ nữa, chúng ta sẽ không có khả năng chống lại địch quân tấn công!” Các tướng lĩnh khác cũng đồng loạt hưởng ứng.
Sắc mặt Lưu Chấn Phi hơi trầm xuống, hắn đứng dậy, liếc một lượt qua tất cả mọi người, thanh âm thoáng trở nên lạnh lùng:
“Trước khi rời đi, Vương gia đã đem quyền binh đặt vào tay ta, tin chắc ngài ấy sẽ không xảy ra chuyện gì. Đừng quên rằng, tình hình chiến trận đang căng thẳng, nếu mọi người cứ làm quá lên, để chuyện này lan truyền đến tai quân địch, tin chắc các vị đều hiểu hậu quả của nó chứ?”
Các tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, đều đồng loạt trầm ngâm. Lưu Chấn Phi nhìn quét một lượt, phất tay nói:
“Trong thời gian này, hãy dốc hết sức mình rèn luyện binh lực, tin chắc vài ngày tới quân viện binh sẽ đến. Thời điểm này chúng ta tuyệt đối không được nhụt chí, phải cố gắng hết mức, đồng thời tin tưởng vào Vương gia! Ngài ấy nhất định sẽ trở lại!”
Lưu Chấn Phi nói xong, im lặng đưa mắt nhìn quanh, chờ đợi phản ứng của mọi người. Sau một hồi yên tĩnh nhìn nhau, các tướng sĩ trong lòng đều âm thầm quyết định. Nhất thời, trong doanh trướng rộ lên thanh âm vang dội:
“Tuân lệnh!”
Trong lều của Hách Liên Ngạo Thiên
“Nàng muốn đi đâu?” Hách Liên vương gia ngồi ung dung trên ghế, liếc mắt nhìn cái người đang muốn chạy ra khỏi lều,
không hài lòng mở miệng.
Tiểu Vân liếc qua hắn một cái, nhanh chóng đem áo choàng mặc vào, vừa chạy ra cửa vừa nói:
“Ta phải đi tìm Tiểu Khuynh!”
Sắc mặt vị nào đó đen lại, âm hàn mở miệng:
“Không cho đi!”
Tiểu Vân vừa ra đến cửa liền bị hai cái thị vệ mặt mũi lạnh băng ngăn lại. Nàng nhìn vẻ mặt cứng ngắc lạnh lùng của bọn họ, rất là tức giận quay sang Hách Liên Ngạo Thiên, cau mày hỏi:
“Tại sao chứ? Tiểu Khuynh là bạn của ta, tại sao không cho ta đi gặp nàng!”
Hách Liên Ngạo Thiên mở miệng, sắc mặt vẫn rất âm u:
“Không cho đi là không cho đi! Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở tại nơi này là được!”
Tiểu Vân cắn răng, trợn mắt nhìn hắn, cố gắng đè nén tức giận ở trong lòng, hỏi:
“Tại sao chứ? Ngài không có quyền cấm đoán ta! Ta muốn đi đâu, muốn làm cái gì, cần đến ngài quản sao?”
Bốp! Ly rượu trên tay Hách Liên Ngạo Thiên trong nháy mắt đã bị bóp nát. Tiểu Vân giật mình, không dám động đậy. Sắc mặt Hách Liên Ngạo Thiên xám xịt, trong mắt như có ngọn lửa cháy hừng hực, không nói một lời nhìn nàng đăm đăm, giống như muốn đem cả linh hồn của nàng nhìn thấu. Hai chân Tiểu Vân không tự chủ mà lui dần về phía sau. Vẻ mặt đáng sợ này của hắn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua. Hách Liên Ngạo Thiên chỉ lạnh lùng ngồi đó, không nói câu gì, nhưng lại đem đến cho nàng một cỗ áp lực không thể nói thành lời. Thanh âm băng lãnh của hắn truyền đến, khiến từng tế bào trên người nàng cùng run lên:
“Nếu như nàng dám bước ra khỏi nơi này một bước, bổn vương sẽ đem cái nam nhân kia đi bằm thây vạn đoạn!”
Trong lòng Tiểu Vân có cái gì đó lạnh lẽo rơi xuống, càng sâu, càng sâu, thấm qua từng tầng da lớp thịt của nàng, khiến nàng từ đỉnh đầu xuống ngón chân đều lạnh toát.
Một tay Hách Liên Ngạo Thiên phất lên, tất cả nến trong phòng đều tắt phụt. Hắn đứng dậy, đi về phía giường lớn, chỉ ném lại một câu duy nhất:
“Ngủ!”
Đèn trong phòng đã tắt hết, Tiểu Vân vẫn đứng lặng người ở cửa, không nhúc nhích. Thật lâu sau đó vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, Hách Liên vương gia bắt đầu bực bội. Hắn lật chăn đi xuống giường, tiến đến, rất thành thạo cởi bỏ áo choàng trên người nàng, sau đó trực tiếp ôm Tiểu Vân lên giường. Ngu ngơ một hồi, mãi đến khi cảm thấy trên cổ ngứa ngáy một trận, Tiểu Vân mới bừng tỉnh, nàng kêu lên một tiếng, quay sang liền thấy ngay khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mĩ vô đối của Hách Liên Ngạo Thiên. Nhị vương gia không để nàng nhìn lâu, một tay hắn đưa lên vuốt mí mắt của nàng, lạnh lùng mở miệng:
“Ngủ đi!”
“Ta...” Tiểu Vân mở miệng định nói gì đó, nhưng bị Hách Liên Ngạo Thiên trừng cho một cái, vội vàng ngậm miệng lại, ủy khuất cúi đầu. Thực ra nàng muốn nói nha, nàng dù gì cũng là hoàng hoa khuê nữ chưa gả, hắn cứ thế ôm nàng đi ngủ như vậy, người ngoài không biết lại nói này nói nọ, hắn bảo nàng sau này phải sống làm sao?
Hách Liên Ngạo Thiên dĩ nhiên không có biết được những suy nghĩ này của Tiểu Vân, hắn tì cằm mình lên đầu nàng, một lát mới mở miệng, thanh âm vẫn vậy lạnh lẽo, nhưng cũng có chút xíu dịu dàng rất khó phát giác:
“Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương có thể sẽ suy xét không làm khó tiểu tử kia. Nhưng một khi nàng làm trái lời, vậy thì... đừng trách bổn vương ra tay tàn nhẫn!”
Thân mình Tiểu Vân run lên, nàng vội vàng cúi đầu, cố gắng nhắm mắt, bắt buộc bản thân phải ngủ, nhưng có trời biết, việc này khó khăn thế nào. Ngẩng lên nhìn gương mặt không tì vết của nam nhân, Tiểu Vân không tiếng động thở dài. Xem ra đêm nay là một đêm khó ngủ đây!
Thành Ung Châu...
“Muộn rồi đấy, đi ngủ thôi Tiểu Cẩn!” Tiểu Tuyết vắt khô khăn mặt rồi cất đi, quay sang nhìn Tiểu Cẩn. Nàng ấy vẫn ngồi quay lưng vào góc nhà, không biết là đang làm gì.
Không thấy Tiểu Cẩn đáp lại, Tiểu Tuyết cau mày, đi tới vỗ vỗ vai Tiểu Cẩn hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Một cái vỗ vai này, nàng rõ ràng nhận thấy Tiểu Cẩn giật mình. Trong mắt Tiểu Tuyết hiện lên nghi ngờ, nàng đi vòng ra trước mặt Tiểu Cẩn, không vui hô lên:
“A, ngươi ăn mảnh!”
Tiểu Cẩn lại giật mình cái nữa, vội vàng nuốt ngụm bánh quy cuối cùng vào miệng, đồng thời cũng đem gói bánh giấu ở sau lưng. Tiểu Tuyết rất không hài lòng cầm cổ áo nàng lắc lắc, hò hét:
“Ngươi ăn mảnh! Mau giao ra đây! Nhanh!”
Tiểu Cẩn ngậm chặt một miệng bánh quy, lắc đầu nguầy nguậy. Không được nha, đây đã là gói bánh cuối cùng rồi!
“A, a, ta không chịu! Ta không chịu! Mau giao ra đây nhanh!”
Tiểu Tuyết vòng tay qua người Tiểu Cẩn, dùng hết sức giành lấy gói bánh quy. Hai người tranh nhau thành một đoàn ở trên giường, một vài người nhìn sang, thấy hai người như vậy thì cười phì. Tâm Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng háu ăn của cả hai, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. Bất ngờ, Tiểu Tuyết lại gần như đối diện với nàng ta, nên một tia nhìn này không thoát khỏi đôi mắt nàng. Thấy Tiểu Tuyết nhìn lại mình, Tâm Tĩnh liền xị mặt, nàng ta kiêu ngạo hứ một tiếng, nằm xuống đắp chăn ngủ. Tiểu Tuyết cũng không quá chú ý tới nàng, chỉ chăm chăm giành đồ ăn với Tiểu Cẩn. Cái người này thật là xấu tính nha, cư nhiên lại ăn mảnh. Cảm thấy càng giành giật càng không chiếm thế thượng phong, Tiểu Tuyết cười gian, ngón tay chọt chọt mấy cái vào nách Tiểu Cẩn. Bị chọt trúng chỗ hiểm, Tiểu Cẩn liền nằm lăn ra giường, hoa hoa lệ lệ mà cười ngặt nghẽo. Tiểu Tuyết thở phào, đưa tay lấy gói bánh bích quy, “rào”, đổ hết bánh vào miệng. Nằm trên giường Tiểu Cẩn trố mắt. Rồi đột nhiên:
“Bánh quy!!!!”
Một tiếng rống kinh thiên động địa đủ để thổi bay nóc nhà vang vọng, làm tất cả mọi người trong phòng đều giật mình. Hai mắt Tiểu Cẩn rưng rung cầm túi bánh rỗng không, dốc ngược lên, từ trong đó rơi ra ít vụn bánh còn sót lại. Tiểu Cẩn trên mặt là biểu cảm phẫn nộ, ngón tay run run chỉ vào vẻ mặt “không sao cả” của Tiểu Tuyết, rất là có cảm giác muốn hoa hoa lệ lệ mà té xỉu. Tiểu Tuyết phùng má trợn mắt để tiêu hóa hết số bánh quy trong miệng, nàng trừng giả Tiểu Cẩn, rõ ràng là đắc ý. Ta ăn đấy thì sao? Ta chơi xấu đấy thì sao?
Tiểu Cẩn tức đến run người, ngồi ôm gối vẽ vòng tròn ở một góc giường, toàn thân âm tính, ấm ức vô cùng:
“Bánh quy, bánh quy, bánh quy...”
Tiểu Tuyết nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, xoa xoa cái bụng, thở phào một hơi đầy thỏa mãn. Hơn một năm rồi nha, nàng vẫn chưa có dịp ăn lại đồ ăn vặt hiện đại. Hiện tại, Tiểu Tuyết hoàn toàn là một loại cảm giác rất có thành tựu. Đúng vậy, giành được đồ ăn từ tay Tiểu Cẩn, còn đem đồ ăn đó ăn vào, đúng, chính là rất có thành tựu đấy nha!
Ăn một bụng no rồi, Tiểu Tuyết che miệng, ý tứ ợ một cái, lắc lắc đầu đi ra ngoài. Vừa ăn xong đã đi nằm thì sẽ bị béo bụng! Nàng còn chưa muốn biến thành con heo ăn đâu nằm đó như Tiểu Cẩn!
Tiểu Cẩn vô cùng ấm ức ngồi trên giường, lẩm bẩm chửi rủa Tiểu Tuyết. Nàng ấy thật là cái hỗn đản nữ nhân! Có biết để bảo toàn tính mạng cho gói bánh ấy nàng đã phải khổ sở thế nào không? Nghĩ lại những tháng ngày chịu nhiều đau khổ chỉ vì giấu gói bánh quy, Tiểu Cẩn liền có cảm giác bi thương đầy mình. Khóe mắt liếc đến cuối giường, trong mắt nàng chợt sáng lên. Tiểu Cẩn mon men bò bốn chân đến cuối giường, cúi người ngồi trước ba lô con cóc của Tiểu Tuyết. Nàng ngó quanh ngó quất một hồi, xác định là không có ai nhìn thấy, liền lén lút mở ra ba lô của Tiểu Tuyết. Lục lọi một hồi, Tiểu Cẩn phát hiện dưới đáy của cái ba lô có một vật gì dài dài được bọc bằng giấy nâu. Tiểu Cẩn tò mò lôi cái thứ đó ra khỏi túi, cong ngón tay gõ gõ mấy cái. Cứng nha! Lại đưa đến bên tai lắc lắc, sau đó hít hít mấy cái. Cũng không phải tiền nha! Vậy là cái gì đây? Tiểu Cẩn cau mày quan sát cái vật dài dài, tròn tròn này. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Cẩn quyết định mở cái bọc giấy ra. Mới vừa liếc vào, vành mắt Tiểu Cẩn đã cong lên, cười cực kì bỉ ổi. Hàng cấm nha, hàng cấm! Còn là hàng cấm cực kì quý hiếm, bảo vật khó tìm, a hắc hắc! Tiểu Cẩn cười đến là đáng đánh đòn, nàng đóng lại ba lô con cóc, sau đó ôm cái vật kia, nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Chật vật trèo lên nóc một căn nhà, Tiểu Cẩn thở phù phù, lôi cái cuộn giấy quý hiếm ra. Nàng bật tách một cái, vất cái nắp xuống, sau đó ngửa cổ tu ừng ực. Uống một hơi dài, Tiểu Cẩn khà một hơi đầy thỏa mãn, cười to:
“Ha ha, rượu ngon, rượu ngon...”
Bất chợt lúc này, từ cách đó không xa truyền tới một giọng hát rời rạc. Tiểu Cẩn nấc cụt, lảo đảo bò xuống khỏi nóc nhà, lại lảo đảo đi tìm giọng ca kia. Đây rồi! Ngồi ở trên một nóc nhà, có một lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi tu rượu, ê a hát. Lời hát của ông ta rối tung, lộn xộn, nhưng không hiểu sao lại khiến Tiểu Cẩn bị thu hút. Nàng đứng ở dưới đất, gọi vọng lên trên:
“Ê! Ông già!”
Người phía trên cúi xuống, nấc một cái, cười cười giả lả:
“Ô hô, tiểu bằng hữu, lên đây nào! Lên đây cũng lão nhân gia ta uống một chầu!”
Tiểu Cẩn giơ ngón cái lên, dài giọng:
“Goodddd!!!!” Sau đó giắt chai rượu vào thắt lưng, chật vật bò lên nóc nhà.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão già tóc bạc, Tiểu Cẩn nhìn nhìn lão già một chút, cười to:
“Ha ha, ta gặp ngài ở đâu rồi ấy nhỉ? Ông già...”
Nàng kéo dài giọng, đã có chút say rồi. Không biết rượu của Tiểu Tuyết là rượu gì mà lợi hại thật!
“Ha ha, ta thấy nha đầu ngươi cũng rất quen...nấc Gặp ở đâu rồi ta...” Lão già kia cũng bắt chước bộ dạng trầm ngâm của nàng. Một chốc sau, cả hai đột nhiên cùng phá lên:
“Ở nhà xí!”
Vừa nói xong, cả hai lại cùng phá lên cười to. Tiểu Cẩn lắc lư đầu, cười hềnh hệch:
“Ông già, ông thật là thú vị đó!”
“Ha ha, nha đầu ngươi cũng rất thú vị đó! Cạn chén nào!”
Hai người cùng cụng li, cười với nhau vô cùng khoái trá. Tiểu Cẩn ghé sát mặt vào chai rượu, ra vẻ thần bí nói:
“Ông già, nói cho ông nghe một bí mật nhé!”
Lão già kia cũng rất hưng phấn hỏi:
“Bí mật gì? Lão nhân gia ta đây rất là nhạy cảm với bí mật đó!”
“Bí mật đó chính là... bí mật! Há há!” Tiểu Cẩn cười to.
“A nha đầu xấu tính, ngươi dám chơi xấu! Phạt rượu!” Lão già cũng hưng trí bừng bừng.
“Dạ dạ!” Tiểu Cẩn cười, giơ chai rượu lên tu ừng ực, khà một tiếng dài thỏa mãn. Cũng không ai biết, cuộc gặp gỡ tối nay, lại là một màn kì ngộ cho sau này.
“Hát lên nào!”
“Yeeeee!”
“Giang hồ tiếu, ân oán tận... nấc Người xuất chiêu, tiếng cười ẩn gươm đao nấc....”
“Ta có ba đứa bạn... hic...” Tiểu Cẩn ôm chai rượu, lẩm bẩm “... Một đứa thì mê tiền...hic... một đứa thì cứ rượu vào là lên cơn tăng động...hic... một đứa thì mê đá quý...hic... chỉ có mỗi ta là bình thường... hic... cái ta mê tất cả nữ tử trên thế giới này đều mê... hic... Đó chính là...”
“Trần gian ngạo nghễ cười cô tịch... nấc Tâm cao ngời, làm sao với tới...nấc” Lão già giơ cao chai rượu, hát lớn. Đột nhiên Tiểu Cẩn gào lên:
“Đó chính là... Mê trai! Mua a ha ha ha...”
Nàng chớp chớp mắt lèm nhèm, ê a hỏi:
“Ông già, ông có muốn nghe chuyện xưa không? nấc”
“Ồ, thú vị! Mau kể đi, mau kể đi!”
“Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, ngang qua động của Ngưu Ma Vương thì bị lạc mất ba đồ đệ... hic... ổng vừa đi vừa gọi ầm ĩ: Ngộ Không... Ngộ Tĩnh.... Ngộ Năng... Haizz, ta đã bảo rồi, đừng chơi game bắn cá nữa, chơi cờ tướng online đi mà không chịu!” Tiểu Cẩn nấc cụt một cái, tiện thể ợ hơi luôn, mới tiếp:
“Ngưu Ma Vương không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, vẻ mặt thèm thuồng nhìn Đường Tăng, khiến một nam nhân thuần khiết như hắn cũng phải rùng mình mà hạ một câu: Không, không, không, bần tăng là người tu hành, xin đừng đem sắc đẹp ra mà quyến rũ!!! Ngưu Ma Vương nghe vậy liền phá lên cười: Ha ha, ta chặn Đường Tăng chỉ vì muốn xin một thứ thôi! Đường Tăng nghe vậy liền hỏi: Xin gì? Nếu được, ta cho! Ngưu Ma Vương tà tà liếc mắt, nói: Ta muốn xin... nội tạng! Cho ta quả thận đi! Đường Tăng nghe vậy, mỉm cười hết sức hiền lành nói: Thận hả? Thận giả có lấy không? Ngưu Ma Vương bĩu môi: Không thèm đồ giả! Cái khác, cho ta quả tim đi! Đường Tăng vẫn cười hiền lành: Tim sao? Mới loét một nửa thôi. Có muốn mua không? Ta giảm giá %! Ngưu Ma Vương rốt cuộc cũng không chịu được: Tại sao cái gì trên người cũng hỏng hóc cả vậy? Vậy khuôn mặt thì sao? Đường Tăng cười giả lả: Mặt sao? Mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ về xong! Ngưu Ma Vương cứ như vậy hoa hoa lệ lệ mà té xỉu!”
Tiểu Cẩn càng kể càng hăng, hai mắt lập lòe tỏa sáng, nói đến độ nước miếng văng tung tóe. Mà cái lão nhân ngồi bên cạnh nàng thì cười nghiêng cười ngả, ông ta lăn từ trên nóc nhà xuống đất, vẫn há mồm cười sằng sặc!
“Lúc này, Tôn Ngộ Không từ đâu xông tới, một gậy muốn đem Ngưu Ma Vương đánh chết, nhưng đã bị Đường Tăng ngăn lại. Trước vẻ khó hiểu của Ngộ Không và ánh mắt ngập nước tha thiết của Ngưu Ma Vương, Đường Tăng cười thật từ bi nhân ái, hạ xuống một câu: Đánh đi con! Ngưu Ma Vương lại hoa hoa lệ lệ mà té xỉu!”
Tiểu Cẩn vừa dứt lời, lão già còn đang chật vật bò lại lên nóc nhà, lại trượt chân ngã lăn xuống đất, ôm bụng cười sằng sặc!
Đêm hôm đó, trăng sáng treo cao, có hai con người bầu bạn với nhau trên nóc nhà, uống rượu, ngắm trăng. Tiếng cười đùa, hát hò í ới cứ vọng đi vọng lại không dứt.
“Mĩ nhân có cái gì quý nhất?” Tiếng một lão già vang lên.
“Tiền!” Tiếp đó là tiếng của một thiếu nữ.
“Người có tiền có cái gì nhiều nhất?”
“Mỡ bụng! A ha ha ha...”
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 61
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Dậy rồi?” Thanh âm Hách Liên Phách Thiên vang lên ngay bên tai. Tiểu Khuynh chớp chớp mắt, bật người ngồi dậy. Vỗ vỗ đầu, nàng hơi ảo não. Như thế nào mà lại ngủ thiếp đi vậy chứ?
“Ăn chút không?” Tiểu Khuynh ngẩng lên, liền thấy Hách Liên Phách Thiên cầm một con thỏ nướng đưa cho nàng. Hơi ngớ ra một chút, nàng vẫn đưa tay nhận lấy, đồng thời trong đầu âm thầm khó hiểu. Ở nơi vực tuyết này mà cũng có thỏ sinh sống hay sao?
“Khó hiểu sao? Ăn đi! Lát nữa bổn vương đưa ngươi đi xem chỗ này!” Dường như nhận ra tâm tình của nàng, Hách Liên Phách Thiên hơi nhếch môi, cũng cầm con thỏ nướng vừa xong lên thổi cho bớt nóng.
Tiểu Khuynh chậm chậm gật đầu, nhìn con thỏ nướng vàng ươm bốc mùi thơm lừng trong tay, không dấu vết nuốt nước miếng. Quần đảo cả một ngày, bụng cũng có chút đói rồi! Nàng mở miệng cắn một miếng, hơi nhăn mặt. Bề ngoài nhìn thì ngon đấy, nhưng tay nghề của Tam vương gia quả thật rất tệ! Nhưng bụng đã rất đói rồi, Tiểu Khuynh nàng cũng không phải là người kén chọn trong ăn uống, vậy nên không quan tâm đến việc con thỏ nướng nửa chín nửa sống, cũng vào bụng nàng tất. Ăn xong rồi, ngẩng đầu lên, Tiểu Khuynh hơi giật mình nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Tam vương gia. Khẽ cau mày, nàng hỏi:
“Gì vậy?”
Tam vương gia thu hồi nụ cười, đứng dậy, liếc nàng một cái, mở miệng:
“Đi thôi!”
Mặc dù không biết Hách Liên vương gia muốn đưa nàng đi đâu, nhưng Tiểu Khuynh vẫn đứng dậy, cùng hắn đi ra cửa hang. Bên ngoài, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. May mắn là không có gió lạnh, không gây ra quá nhiều trở ngại. Hai người im lặng đi vào sâu trong khe núi, Hách Liên Phách Thiên đi đằng trước, Tiểu Khuynh đi sau hắn. Nhìn khí sắc Tam vương gia có vẻ rất tốt, Tiểu Khuynh âm thầm cảm thán. Khả năng hồi phục của vị này thật là đáng nể. Có điều Tiểu Khuynh không biết. Hách Liên Phách Thiên là người tập võ, hơn nữa nội lực của hắn không hề bình thường, một vài cái vết thương trên người không thể làm khó được hắn.
Không biết đã qua bao lâu, quang cảnh xung quanh chợt như mở rộng ra. Hai mắt Tiểu Khuynh mở to, không cách nào ngăn được cỗ kinh hỉ đang trào lên. Từ nơi hai người bọn họ đứng, mặt đất thoải thấp xuống, cùng ba phía xung quanh tạo thành vùng lòng chảo rộng lớn. Xa xa kia, đập vào tầm mắt của nàng, một doanh trại khổng lồ được dựng lên ở góc phía đông, vị trí tuyệt đối thuận lợi. Trên cột trụ cao cao kia, lá cờ đang bay phấp phới xác định chính là cờ của Tần Nguyệt. Đang lúc Tiểu khuynh còn cao hứng, thanh âm lãnh mạc của Hách Liên Phách Thiên lại vang lên:
“Đây là doanh trại chính của bọn chúng!”
Tiểu Khuynh ngớ ra, quay đầu nhìn, biếu cảm như là ngạc nhiên, và cũng là hiểu ra. Nơi đóng quân thực sự của Tần Nguyệt là ở đây, phần lớn lực lượng cũng ở đây. Vị trí doanh trại được hồi báo về trước đây chỉ là đánh lạc hướng. Nỗi nghi ngờ trong lòng Tiểu Khuynh cũng được hóa giải. Lúc trước khi nghe báo cáo về, trong quân đội Tần Nguyệt có chưa tới mười vạn nhân sĩ, vậy mà cũng dám đứng lên đối chọi với hai mươi vạn quân của Hách Liên. Thực lực chân chính, hóa ra vẫn còn ở phía sau.
Ngồi ở trong hang động, nhìn từng bông tuyết rơi bên ngoài, Tiểu Khuynh trầm mặc. Chẳng biết là từ lúc nào, nhưng dường như càng ngày, cuộc sống của các nàng càng gắn chặt với thời không này. Nàng vẫn luôn cảm thấy mù mờ, có cảm giác không thực tế một chút nào. Không, ngay từ đầu, mọi chuyện đã không hề thực tế rồi. Đầu tiên là đi cắm trại trên núi, rồi bị hút đi, rơi xuống sa mạc. Mở mắt ra, bản thân đã không còn ở thế kỉ 21 nữa. Hách Liên hoàng triều, một cái đại lục xa lắc xa lơ nào đó, trong một thời không hoàn toàn không tồn tại trong lịch sử . Trở thành tướng quân, rồi tài nữ kinh thành, sống trong phủ của Đại tướng quân, gây dựng được thế lực cho riêng mình, mọi chuyện, giống như trong mơ vậy. Ánh mắt nàng nhìn về xa xăm, thoáng mù mịt, mơ hồ. Liệu có một ngày nào đó, bọn họ sẽ quay trở về không? Bất giác Tiểu Khuynh khẽ cười miệt thị. Nếu như câu này hỏi Tiểu Tuyết, Tiểu Vân, Tiểu Cẩn, các nàng ấy có thể sẽ có câu trả lời chắc chắn là có. Còn nàng thì sao? Nàng quay trở lại nơi đó cũng có ích gì đâu? Tiểu Khuynh nàng chính là một cô nhi, một đứa trẻ không có cả cha, mẹ, không có gia đình, cam chịu trở thành con rối trong tay kẻ thù của cả gia tộc mình, tính mạng tùy người ta nắm giữ. Nàng sống đến tận bây giờ, không phải cũng chỉ vì trả thù thôi hay sao? Thế kỉ 21 đâu có chỗ để cho nàng dung thân? Quay trở lại, tiếp tục sống trong vỏ bọc một con rối tùy người điều chỉnh, tiếp tục bị cả xã hội tẩy chay, xua đuổi, tiếp tục bị người ta lùng giết, truy nã. Tiểu Khuynh gục mặt vào đầu gối, chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Khi Hách Liên Phách Thiên về tới nơi, trên tay cầm hai con gà, liền nhìn thấy một màn này. Tiểu Khuynh bó người trong cái áo choàng bạc đã rách vạt, ngồi ôm gối ngủ gục trước cửa động. Hắn nhẹ nhàng đi vào trong động, thật khẽ khàng đánh lửa nướng thịt. Mặc dù hắn đã làm rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Tiểu Khuynh thức dậy. Nhìn Hách Liên Phách Thiên từ lúc nào đã ở trong động, nàng hơi cau mày. nhân này đi vào lúc nào mà nàng lại không phát hiện ra? Vốn là một sát thủ, Tiểu Khuynh đối với động tĩnh xung quanh rất nhạy cảm, hay nói tính cảnh giác của nàng rất cao. Nhưng tại sao nàng lại không phát hiện được động thái của Hách Liên Phách Thiên? Tính cảnh giác của nàng trước nam nhân này có phải đã giảm rồi không?
Nhìn Tiểu Khuynh vẫn ngồi ở cửa động ngó mình đăm đăm, Hách Liên Phách Thiên không thể không mở miệng:
“Ngươi ngồi đó không thấy lạnh sao?”
Tiểu Khuynh không nói gì, lặng lẽ nhích nhích đến gần ngọn lửa. Nhìn đến hai con gà trên tay Tam vương gia, Tiểu Khuynh lại một trận khó hiểu. Nghĩ tới con thỏ nửa chín nửa sống lúc sáng, Tiểu Khuynh liền vươn tay qua, nhìn Hách Liên Phách Thiên nói:
“Ngài đưa đây để ta làm cho!”
Hách Liên Phách Thiên không nói gì, đặt hai con gà đã làm sạch sẽ vào tay nàng. Tiểu Khuynh thử lửa rồi nướng gà. Đợi đến khi đã nướng vàng rộm lên, nàng mới đưa một con cho Hách Liên Phách Thiên. Tam vương gia nhận lấy, thuận tiện giải thích cho nàng:
“Ta lấy chúng từ trong kho lương của quân đội Tần Nguyệt!”
Tiểu Khuynh đang gặm gà liền trố mắt nhìn hắn. Đi ăn trộm sao? Nghĩ tới một vị Vương gia như hắn mà lại đi ăn trộm, Tiểu Khuynh đột nhiên có cảm giác rất muốn cười. Nhưng nàng không dám cười ra tiếng, cúi đầu cực lực che dấu cảm xúc, tiếp tục chăm chú gặm gà nướng.
--------------Ta là phân cách tuyến Vương gia ăn trộm gà--------
“Chúng ta có nên phái quân binh đi tìm Vương gia không?” Trong quân doanh Hách Liên, các tướng lĩnh đang ngồi túm tụm lại một chỗ, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng, hiển hiện một nỗi lo lắng.
“Không nên!” Lưu Chấn Phi sắc mặt cũng có vài phần lo lắng, nhìn đám tướng lĩnh đang rối rít lên mở miệng.
“Lưu tướng quân, mặc dù trong trận chiến trước chúng ta đã đánh lui được quân Tần Nguyệt, nhưng lúc này không có Vương gia chỉ huy, quân đội sẽ rất hỗn loạn!” Một vị tướng quân có chòm râu lưỡi mác mở miệng.
“Đúng vậy, trận chiến này đã làm tổn hao rất nhiều binh lực rồi, nếu còn chần chừ nữa, chúng ta sẽ không có khả năng chống lại địch quân tấn công!” Các tướng lĩnh khác cũng đồng loạt hưởng ứng.
Sắc mặt Lưu Chấn Phi hơi trầm xuống, hắn đứng dậy, liếc một lượt qua tất cả mọi người, thanh âm thoáng trở nên lạnh lùng:
“Trước khi rời đi, Vương gia đã đem quyền binh đặt vào tay ta, tin chắc ngài ấy sẽ không xảy ra chuyện gì. Đừng quên rằng, tình hình chiến trận đang căng thẳng, nếu mọi người cứ làm quá lên, để chuyện này lan truyền đến tai quân địch, tin chắc các vị đều hiểu hậu quả của nó chứ?”
Các tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, đều đồng loạt trầm ngâm. Lưu Chấn Phi nhìn quét một lượt, phất tay nói:
“Trong thời gian này, hãy dốc hết sức mình rèn luyện binh lực, tin chắc vài ngày tới quân viện binh sẽ đến. Thời điểm này chúng ta tuyệt đối không được nhụt chí, phải cố gắng hết mức, đồng thời tin tưởng vào Vương gia! Ngài ấy nhất định sẽ trở lại!”
Lưu Chấn Phi nói xong, im lặng đưa mắt nhìn quanh, chờ đợi phản ứng của mọi người. Sau một hồi yên tĩnh nhìn nhau, các tướng sĩ trong lòng đều âm thầm quyết định. Nhất thời, trong doanh trướng rộ lên thanh âm vang dội:
“Tuân lệnh!”
Trong lều của Hách Liên Ngạo Thiên
“Nàng muốn đi đâu?” Hách Liên vương gia ngồi ung dung trên ghế, liếc mắt nhìn cái người đang muốn chạy ra khỏi lều,
không hài lòng mở miệng.
Tiểu Vân liếc qua hắn một cái, nhanh chóng đem áo choàng mặc vào, vừa chạy ra cửa vừa nói:
“Ta phải đi tìm Tiểu Khuynh!”
Sắc mặt vị nào đó đen lại, âm hàn mở miệng:
“Không cho đi!”
Tiểu Vân vừa ra đến cửa liền bị hai cái thị vệ mặt mũi lạnh băng ngăn lại. Nàng nhìn vẻ mặt cứng ngắc lạnh lùng của bọn họ, rất là tức giận quay sang Hách Liên Ngạo Thiên, cau mày hỏi:
“Tại sao chứ? Tiểu Khuynh là bạn của ta, tại sao không cho ta đi gặp nàng!”
Hách Liên Ngạo Thiên mở miệng, sắc mặt vẫn rất âm u:
“Không cho đi là không cho đi! Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở tại nơi này là được!”
Tiểu Vân cắn răng, trợn mắt nhìn hắn, cố gắng đè nén tức giận ở trong lòng, hỏi:
“Tại sao chứ? Ngài không có quyền cấm đoán ta! Ta muốn đi đâu, muốn làm cái gì, cần đến ngài quản sao?”
Bốp! Ly rượu trên tay Hách Liên Ngạo Thiên trong nháy mắt đã bị bóp nát. Tiểu Vân giật mình, không dám động đậy. Sắc mặt Hách Liên Ngạo Thiên xám xịt, trong mắt như có ngọn lửa cháy hừng hực, không nói một lời nhìn nàng đăm đăm, giống như muốn đem cả linh hồn của nàng nhìn thấu. Hai chân Tiểu Vân không tự chủ mà lui dần về phía sau. Vẻ mặt đáng sợ này của hắn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua. Hách Liên Ngạo Thiên chỉ lạnh lùng ngồi đó, không nói câu gì, nhưng lại đem đến cho nàng một cỗ áp lực không thể nói thành lời. Thanh âm băng lãnh của hắn truyền đến, khiến từng tế bào trên người nàng cùng run lên:
“Nếu như nàng dám bước ra khỏi nơi này một bước, bổn vương sẽ đem cái nam nhân kia đi bằm thây vạn đoạn!”
Trong lòng Tiểu Vân có cái gì đó lạnh lẽo rơi xuống, càng sâu, càng sâu, thấm qua từng tầng da lớp thịt của nàng, khiến nàng từ đỉnh đầu xuống ngón chân đều lạnh toát.
Một tay Hách Liên Ngạo Thiên phất lên, tất cả nến trong phòng đều tắt phụt. Hắn đứng dậy, đi về phía giường lớn, chỉ ném lại một câu duy nhất:
“Ngủ!”
Đèn trong phòng đã tắt hết, Tiểu Vân vẫn đứng lặng người ở cửa, không nhúc nhích. Thật lâu sau đó vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, Hách Liên vương gia bắt đầu bực bội. Hắn lật chăn đi xuống giường, tiến đến, rất thành thạo cởi bỏ áo choàng trên người nàng, sau đó trực tiếp ôm Tiểu Vân lên giường. Ngu ngơ một hồi, mãi đến khi cảm thấy trên cổ ngứa ngáy một trận, Tiểu Vân mới bừng tỉnh, nàng kêu lên một tiếng, quay sang liền thấy ngay khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mĩ vô đối của Hách Liên Ngạo Thiên. Nhị vương gia không để nàng nhìn lâu, một tay hắn đưa lên vuốt mí mắt của nàng, lạnh lùng mở miệng:
“Ngủ đi!”
“Ta...” Tiểu Vân mở miệng định nói gì đó, nhưng bị Hách Liên Ngạo Thiên trừng cho một cái, vội vàng ngậm miệng lại, ủy khuất cúi đầu. Thực ra nàng muốn nói nha, nàng dù gì cũng là hoàng hoa khuê nữ chưa gả, hắn cứ thế ôm nàng đi ngủ như vậy, người ngoài không biết lại nói này nói nọ, hắn bảo nàng sau này phải sống làm sao?
Hách Liên Ngạo Thiên dĩ nhiên không có biết được những suy nghĩ này của Tiểu Vân, hắn tì cằm mình lên đầu nàng, một lát mới mở miệng, thanh âm vẫn vậy lạnh lẽo, nhưng cũng có chút xíu dịu dàng rất khó phát giác:
“Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương có thể sẽ suy xét không làm khó tiểu tử kia. Nhưng một khi nàng làm trái lời, vậy thì... đừng trách bổn vương ra tay tàn nhẫn!”
Thân mình Tiểu Vân run lên, nàng vội vàng cúi đầu, cố gắng nhắm mắt, bắt buộc bản thân phải ngủ, nhưng có trời biết, việc này khó khăn thế nào. Ngẩng lên nhìn gương mặt không tì vết của nam nhân, Tiểu Vân không tiếng động thở dài. Xem ra đêm nay là một đêm khó ngủ đây!