Thành Ung Châu...
“Muộn rồi đấy, đi ngủ thôi Tiểu Cẩn!” Tiểu Tuyết vắt khô khăn mặt rồi cất đi, quay sang nhìn Tiểu Cẩn. Nàng ấy vẫn ngồi quay lưng vào góc nhà, không biết là đang làm gì.
Không thấy Tiểu Cẩn đáp lại, Tiểu Tuyết cau mày, đi tới vỗ vỗ vai Tiểu Cẩn hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Một cái vỗ vai này, nàng rõ ràng nhận thấy Tiểu Cẩn giật mình. Trong mắt Tiểu Tuyết hiện lên nghi ngờ, nàng đi vòng ra trước mặt Tiểu Cẩn, không vui hô lên:
“A, ngươi ăn mảnh!”
Tiểu Cẩn lại giật mình cái nữa, vội vàng nuốt ngụm bánh quy cuối cùng vào miệng, đồng thời cũng đem gói bánh giấu ở sau lưng. Tiểu Tuyết rất không hài lòng cầm cổ áo nàng lắc lắc, hò hét:
“Ngươi ăn mảnh! Mau giao ra đây! Nhanh!”
Tiểu Cẩn ngậm chặt một miệng bánh quy, lắc đầu nguầy nguậy. Không được nha, đây đã là gói bánh cuối cùng rồi!
“A, a, ta không chịu! Ta không chịu! Mau giao ra đây nhanh!”
Tiểu Tuyết vòng tay qua người Tiểu Cẩn, dùng hết sức giành lấy gói bánh quy. Hai người tranh nhau thành một đoàn ở trên giường, một vài người nhìn sang, thấy hai người như vậy thì cười phì. Tâm Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng háu ăn của cả hai, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. Bất ngờ, Tiểu Tuyết lại gần như đối diện với nàng ta, nên một tia nhìn này không thoát khỏi đôi mắt nàng. Thấy Tiểu Tuyết nhìn lại mình, Tâm Tĩnh liền xị mặt, nàng ta kiêu ngạo hứ một tiếng, nằm xuống đắp chăn ngủ. Tiểu Tuyết cũng không quá chú ý tới nàng, chỉ chăm chăm giành đồ ăn với Tiểu Cẩn. Cái người này thật là xấu tính nha, cư nhiên lại ăn mảnh. Cảm thấy càng giành giật càng không chiếm thế thượng phong, Tiểu Tuyết cười gian, ngón tay chọt chọt mấy cái vào nách Tiểu Cẩn. Bị chọt trúng chỗ hiểm, Tiểu Cẩn liền nằm lăn ra giường, hoa hoa lệ lệ mà cười ngặt nghẽo. Tiểu Tuyết thở phào, đưa tay lấy gói bánh bích quy, “rào”, đổ hết bánh vào miệng. Nằm trên giường Tiểu Cẩn trố mắt. Rồi đột nhiên:
“Bánh quy!!!!”
Một tiếng rống kinh thiên động địa đủ để thổi bay nóc nhà vang vọng, làm tất cả mọi người trong phòng đều giật mình. Hai mắt Tiểu Cẩn rưng rung cầm túi bánh rỗng không, dốc ngược lên, từ trong đó rơi ra ít vụn bánh còn sót lại. Tiểu Cẩn trên mặt là biểu cảm phẫn nộ, ngón tay run run chỉ vào vẻ mặt “không sao cả” của Tiểu Tuyết, rất là có cảm giác muốn hoa hoa lệ lệ mà té xỉu. Tiểu Tuyết phùng má trợn mắt để tiêu hóa hết số bánh quy trong miệng, nàng trừng giả Tiểu Cẩn, rõ ràng là đắc ý. Ta ăn đấy thì sao? Ta chơi xấu đấy thì sao?
Tiểu Cẩn tức đến run người, ngồi ôm gối vẽ vòng tròn ở một góc giường, toàn thân âm tính, ấm ức vô cùng:
“Bánh quy, bánh quy, bánh quy...”
Tiểu Tuyết nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, xoa xoa cái bụng, thở phào một hơi đầy thỏa mãn. Hơn một năm rồi nha, nàng vẫn chưa có dịp ăn lại đồ ăn vặt hiện đại. Hiện tại, Tiểu Tuyết hoàn toàn là một loại cảm giác rất có thành tựu. Đúng vậy, giành được đồ ăn từ tay Tiểu Cẩn, còn đem đồ ăn đó ăn vào, đúng, chính là rất có thành tựu đấy nha!
Ăn một bụng no rồi, Tiểu Tuyết che miệng, ý tứ ợ một cái, lắc lắc đầu đi ra ngoài. Vừa ăn xong đã đi nằm thì sẽ bị béo bụng! Nàng còn chưa muốn biến thành con heo ăn đâu nằm đó như Tiểu Cẩn!
Tiểu Cẩn vô cùng ấm ức ngồi trên giường, lẩm bẩm chửi rủa Tiểu Tuyết. Nàng ấy thật là cái hỗn đản nữ nhân! Có biết để bảo toàn tính mạng cho gói bánh ấy nàng đã phải khổ sở thế nào không? Nghĩ lại những tháng ngày chịu nhiều đau khổ chỉ vì giấu gói bánh quy, Tiểu Cẩn liền có cảm giác bi thương đầy mình. Khóe mắt liếc đến cuối giường, trong mắt nàng chợt sáng lên. Tiểu Cẩn mon men bò bốn chân đến cuối giường, cúi người ngồi trước ba lô con cóc của Tiểu Tuyết. Nàng ngó quanh ngó quất một hồi, xác định là không có ai nhìn thấy, liền lén lút mở ra ba lô của Tiểu Tuyết. Lục lọi một hồi, Tiểu Cẩn phát hiện dưới đáy của cái ba lô có một vật gì dài dài được bọc bằng giấy nâu. Tiểu Cẩn tò mò lôi cái thứ đó ra khỏi túi, cong ngón tay gõ gõ mấy cái. Cứng nha! Lại đưa đến bên tai lắc lắc, sau đó hít hít mấy cái. Cũng không phải tiền nha! Vậy là cái gì đây? Tiểu Cẩn cau mày quan sát cái vật dài dài, tròn tròn này. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Cẩn quyết định mở cái bọc giấy ra. Mới vừa liếc vào, vành mắt Tiểu Cẩn đã cong lên, cười cực kì bỉ ổi. Hàng cấm nha, hàng cấm! Còn là hàng cấm cực kì quý hiếm, bảo vật khó tìm, a hắc hắc! Tiểu Cẩn cười đến là đáng đánh đòn, nàng đóng lại ba lô con cóc, sau đó ôm cái vật kia, nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Chật vật trèo lên nóc một căn nhà, Tiểu Cẩn thở phù phù, lôi cái cuộn giấy quý hiếm ra. Nàng bật tách một cái, vất cái nắp xuống, sau đó ngửa cổ tu ừng ực. Uống một hơi dài, Tiểu Cẩn khà một hơi đầy thỏa mãn, cười to:
“Ha ha, rượu ngon, rượu ngon...”
Bất chợt lúc này, từ cách đó không xa truyền tới một giọng hát rời rạc. Tiểu Cẩn nấc cụt, lảo đảo bò xuống khỏi nóc nhà, lại lảo đảo đi tìm giọng ca kia. Đây rồi! Ngồi ở trên một nóc nhà, có một lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi tu rượu, ê a hát. Lời hát của ông ta rối tung, lộn xộn, nhưng không hiểu sao lại khiến Tiểu Cẩn bị thu hút. Nàng đứng ở dưới đất, gọi vọng lên trên:
“Ê! Ông già!”
Người phía trên cúi xuống, nấc một cái, cười cười giả lả:
“Ô hô, tiểu bằng hữu, lên đây nào! Lên đây cũng lão nhân gia ta uống một chầu!”
Tiểu Cẩn giơ ngón cái lên, dài giọng:
“Goodddd!!!!” Sau đó giắt chai rượu vào thắt lưng, chật vật bò lên nóc nhà.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão già tóc bạc, Tiểu Cẩn nhìn nhìn lão già một chút, cười to:
“Ha ha, ta gặp ngài ở đâu rồi ấy nhỉ? Ông già...”
Nàng kéo dài giọng, đã có chút say rồi. Không biết rượu của Tiểu Tuyết là rượu gì mà lợi hại thật!
“Ha ha, ta thấy nha đầu ngươi cũng rất quen...*nấc* Gặp ở đâu rồi ta...” Lão già kia cũng bắt chước bộ dạng trầm ngâm của nàng. Một chốc sau, cả hai đột nhiên cùng phá lên:
“Ở nhà xí!”
Vừa nói xong, cả hai lại cùng phá lên cười to. Tiểu Cẩn lắc lư đầu, cười hềnh hệch:
“Ông già, ông thật là thú vị đó!”
“Ha ha, nha đầu ngươi cũng rất thú vị đó! Cạn chén nào!”
Hai người cùng cụng li, cười với nhau vô cùng khoái trá. Tiểu Cẩn ghé sát mặt vào chai rượu, ra vẻ thần bí nói:
“Ông già, nói cho ông nghe một bí mật nhé!”
Lão già kia cũng rất hưng phấn hỏi:
“Bí mật gì? Lão nhân gia ta đây rất là nhạy cảm với bí mật đó!”
“Bí mật đó chính là... bí mật! Há há!” Tiểu Cẩn cười to.
“A nha đầu xấu tính, ngươi dám chơi xấu! Phạt rượu!” Lão già cũng hưng trí bừng bừng.
“Dạ dạ!” Tiểu Cẩn cười, giơ chai rượu lên tu ừng ực, khà một tiếng dài thỏa mãn. Cũng không ai biết, cuộc gặp gỡ tối nay, lại là một màn kì ngộ cho sau này.
“Hát lên nào!”
“Yeeeee!”
“Giang hồ tiếu, ân oán tận... *nấc* Người xuất chiêu, tiếng cười ẩn gươm đao *nấc*....”
“Ta có ba đứa bạn... hic...” Tiểu Cẩn ôm chai rượu, lẩm bẩm “... Một đứa thì mê tiền...hic... một đứa thì cứ rượu vào là lên cơn tăng động...hic... một đứa thì mê đá quý...hic... chỉ có mỗi ta là bình thường... hic... cái ta mê tất cả nữ tử trên thế giới này đều mê... hic... Đó chính là...”
“Trần gian ngạo nghễ cười cô tịch... *nấc* Tâm cao ngời, làm sao với tới...*nấc*” Lão già giơ cao chai rượu, hát lớn. Đột nhiên Tiểu Cẩn gào lên:
“Đó chính là... Mê trai! Mua a ha ha ha...”
Nàng chớp chớp mắt lèm nhèm, ê a hỏi:
“Ông già, ông có muốn nghe chuyện xưa không? *nấc*”
“Ồ, thú vị! Mau kể đi, mau kể đi!”
“Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, ngang qua động của Ngưu Ma Vương thì bị lạc mất ba đồ đệ... hic... ổng vừa đi vừa gọi ầm ĩ: Ngộ Không... Ngộ Tĩnh.... Ngộ Năng... Haizz, ta đã bảo rồi, đừng chơi game bắn cá nữa, chơi cờ tướng online đi mà không chịu!” Tiểu Cẩn nấc cụt một cái, tiện thể ợ hơi luôn, mới tiếp:
“Ngưu Ma Vương không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, vẻ mặt thèm thuồng nhìn Đường Tăng, khiến một nam nhân thuần khiết như hắn cũng phải rùng mình mà hạ một câu: Không, không, không, bần tăng là người tu hành, xin đừng đem sắc đẹp ra mà quyến rũ!!! Ngưu Ma Vương nghe vậy liền phá lên cười: Ha ha, ta chặn Đường Tăng chỉ vì muốn xin một thứ thôi! Đường Tăng nghe vậy liền hỏi: Xin gì? Nếu được, ta cho! Ngưu Ma Vương tà tà liếc mắt, nói: Ta muốn xin... nội tạng! Cho ta quả thận đi! Đường Tăng nghe vậy, mỉm cười hết sức hiền lành nói: Thận hả? Thận giả có lấy không? Ngưu Ma Vương bĩu môi: Không thèm đồ giả! Cái khác, cho ta quả tim đi! Đường Tăng vẫn cười hiền lành: Tim sao? Mới loét một nửa thôi. Có muốn mua không? Ta giảm giá 50%! Ngưu Ma Vương rốt cuộc cũng không chịu được: Tại sao cái gì trên người cũng hỏng hóc cả vậy? Vậy khuôn mặt thì sao? Đường Tăng cười giả lả: Mặt sao? Mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ về xong! Ngưu Ma Vương cứ như vậy hoa hoa lệ lệ mà té xỉu!”
Tiểu Cẩn càng kể càng hăng, hai mắt lập lòe tỏa sáng, nói đến độ nước miếng văng tung tóe. Mà cái lão nhân ngồi bên cạnh nàng thì cười nghiêng cười ngả, ông ta lăn từ trên nóc nhà xuống đất, vẫn há mồm cười sằng sặc!
“Lúc này, Tôn Ngộ Không từ đâu xông tới, một gậy muốn đem Ngưu Ma Vương đánh chết, nhưng đã bị Đường Tăng ngăn lại. Trước vẻ khó hiểu của Ngộ Không và ánh mắt ngập nước tha thiết của Ngưu Ma Vương, Đường Tăng cười thật từ bi nhân ái, hạ xuống một câu: Đánh đi con! Ngưu Ma Vương lại hoa hoa lệ lệ mà té xỉu!”
Tiểu Cẩn vừa dứt lời, lão già còn đang chật vật bò lại lên nóc nhà, lại trượt chân ngã lăn xuống đất, ôm bụng cười sằng sặc!
Đêm hôm đó, trăng sáng treo cao, có hai con người bầu bạn với nhau trên nóc nhà, uống rượu, ngắm trăng. Tiếng cười đùa, hát hò í ới cứ vọng đi vọng lại không dứt.
“Mĩ nhân có cái gì quý nhất?” Tiếng một lão già vang lên.
“Tiền!” Tiếp đó là tiếng của một thiếu nữ.
“Người có tiền có cái gì nhiều nhất?”
“Mỡ bụng! A ha ha ha...”
“Tứ ca, huynh đang làm gì ở đây vậy?” Hách Liên Vân Thiên vừa ngủ dậy, hắn duỗi mạnh cái eo mảnh khảnh, vừa liếc mắt liền thấy một bóng người áo tím đang đứng quay lưng về phía này ở cách đó không xa. Hắn tiến đến, vươn tay vỗ vai người kia, tà tà mở miệng:
“Đừng bảo vì Tứ ca đột nhiên đem lòng nhớ thương ấu đệ nên mới nửa đêm lặn lội mò đến đấy nhá!”
Cơ thể người kia đột nhiên căng cứng, sắc mặt Hách Liên Vân Thiên cũng thoáng tái mét lại, nuốt nước bọt hỏi:
“Đừng bảo với đệ là... tứ ca thầm mến đệ thật nha...”
Hách Liên Chấn Thiên quay người lại, vẻ mặt khó coi hừ lạnh một tiếng. Hách Liên Vân Thiên nhận thấy không ổn, hắn cười khan hai tiếng, lập tức muốn quay đầu rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước, trên vai đã truyền đến một trận lạnh lẽo. Ngũ vương gia trong lòng lộp bộp rơi xuống, thầm tự khinh bỉ bản thân không có tiền đồ. Nhưng biết làm sao được đây? Ba vị đại ca của hắn, một người lại so một người đáng sợ hơn, đều là kẻ không thể đụng vào. Không lẽ đêm nay chính là thời khắc cuối cùng của hắn? Chẳng lẽ từ nay về sau một thế hệ phong lưu công tử phải “mai danh ẩn tích rồi”.? Đừng mà, hắn vẫn còn chưa thú lão bà, còn chưa hưởng hết thú vui tao nhã trên đời, còn chưa có tôn tử nối dõi nha,....
Trong lúc Hách Liên Ngũ vương gia mồ hôi đổ đầy sau ót, sắc mặt khó coi cực điểm, thì vị đứng sau hắn lại có vẻ mặt càng độc đáo hơn. Vẻ mặt Tứ vương gia dao động từ màu trắng sang đỏ rồi lại trở về trắng. Không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng có thể nói biểu cảm của Tứ vương gia lúc này là vô cùng phong phú. Thật lâu, thật lâu sau, lâu đến nỗi Hách Liên Vân Thiên nghĩ rằng toàn thân hắn đã tắm đẫm mồ hôi lạnh, một thanh âm có vẻ lúng túng vang lên:
“Ừm... Ngũ đệ, bình thường... ừm... đệ theo... theo đuổi nữ nhân như thế nào?”
Nói hết câu này trọn vẹn dường như đã rút cạn toàn bộ khí lực của Hách Liên Chấn Thiên, hắn cảm giác hai tay mình gần như là run lên. Hách Liên Vân Thiên im lặng thật lâu. Rồi bỗng nhiên, hắn quay đầu, tà tà nở nụ cười, vẻ mặt muốn bỉ ổi bao nhiêu liền có bấy nhiêu:
“Tứ ca~~ hắc hắc, thật là không ngờ nha~~”
Khuôn mặt Hách Liên Chấn Thiên vẫn là một bộ trấn định, thản nhiên, nhưng nếu bây giờ có một ngọn đèn rọi thẳng vào thì không khó nhận ra hai gò má hắn đã ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Tứ vương gia khẽ hắng giọng một cái, rất đúng lí hợp tình mở miệng:
“Đệ có thể thì sao ta lại không thể?”
Hách Liên Vân Thiên mặt cười bỉ ổi, tiến tới khoác vai Hách Liên Chấn Thiên, bày ra bộ dạng tự đắc nói:
“Xem ra tứ ca huynh cũng là người có nhãn quang! Về cái khoản này, tứ ca đến tìm đệ là đúng rồi đó! Sao, nói đi, là vị tiểu thư nhà nào lại có phước như vậy? Lại có thể khiến Hách Liên Tứ vương gia xưa nay không coi trọng nữ nhân dồn sức theo đuổi như vậy?”
Hách Liên Chấn Thiên khinh thường liếc mắt nhìn vẻ mặt bỉ ổi của hắn, thản nhiên nói:
“Vì an toàn của nàng ấy, tứ ca không thể nói cho đệ được!”
Hách Liên Vân Thiên bĩu môi, lầm bầm lầu bầu:
“Cái gì mà an toàn chứ? Nhân phẩm của đệ cũng đâu có kém đến mức đó đâu...”
Đêm thực yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng lạo xạo của tuyết bị giẫm lên.
Vầng trăng sáng treo trên nền trời trong vắt, phản chiếu mặt nước đã sớm lạnh lẽo, hắt ánh sáng lóng lánh như kim cương. Dưới ánh sáng vàng dịu trong vắt, thấp thoáng một thân ảnh nữ tử.
Tiểu Tuyết đi một mình trên con đường lớn phủ tuyết, dựa vào ánh trăng mà quan sát xung quanh. Hai bên đường là những căn nhà nhỏ nằm thưa thớt. Thành Ung Châu không quá lớn, nhưng lại nằm ở vị trí khá trọng yếu, hầu như là ngay sát đường biên giới giao nhau giữa ba đại đế quốc. Đây là một thôn làng nhỏ hẻo lánh, trước đây là một nơi khá nghèo nàn lại có ít dân sinh sống, vậy nên khi dịch bệnh tràn đến, nơi này liền trở thành nơi bị cách li.
Hiu, hiu... Hai tiếng xé gió vang lên, Tiểu Tuyết cảm giác một trận gió lạnh thổi qua người, nàng rùng mình, chớp mắt một cái, trước mặt đã xuất hiện một thân ảnh. Nhìn rõ người vừa đến kia, Tiểu Tuyết không nhịn được mà kinh hô:
“Sư phụ!”
Người tới là một lão già râu tóc bạc phơ, toàn thân cao thấp rối loạn nhếch nhác, vành mắt cong cong hiển hiện một nụ cười thập phần bỉ ổi. Người không biết, sẽ không ai nghĩ rằng lão già nhìn có vẻ nhếch nhác này lại là Quái Độc Tiên nổi danh giang hồ. Nhìn sắc mặt kinh ngạc của đồ đệ, Quái Độc Tiên nhe răng cười hắc hắc:
“Đồ đệ!”
Một tiếng đồ đệ này vừa dứt, lão đã muốn nhào lên ôm nàng, nhưng lại để Tiểu Tuyết lắc mình tránh thoát. Quái Độc Tiên nổi danh một đời liền cứ vậy mà hảo hảo cùng mặt đất thân thiết, cái mông vì tư thế ngã đặc thù mà vểnh lên trời. Tiểu Tuyết bất khả tư nghị đứng ở bên cạnh, nhìn lão nhân gia là sư phụ tôn kính của mình thực bất nhã ngã chổng mông lên trời, trong giây lát thực không biết lên dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Khục, khục... Quái Độc Tiên đặt mông ngồi thẳng người lại, từ trong miệng nhổ ra một nắm tuyết, vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu lại nhìn nàng, hai mắt thoáng ngập tràn ủy khuất:
“Đồ đệ, ngươi cậy ta là người già mà ăn hiếp a~~”
Vẻ mặt Tiểu Tuyết giật giật mấy cái, nàng cười khan, trong đầu lúc này đối với vẻ mặt ủy khuất của người kia chỉ có độc một suy nghĩ.
Thực quỷ dị a~~
“Sư phụ, sao người lại tới đây vậy?” Tiểu Tuyết đi tới, vươn tay đỡ Quái Độc Tiên dậy, nhìn khuôn mặt lấm lem tuyết của ông, mở miệng hỏi.
Vừa nghe Tiểu Tuyết nhắc tới chuyện này, sắc mặt Quái Độc Tiên lập tức biến đổi. Lão rút ra một cái cuộn giấy nho nhỏ, nhìn nàng bất mãn nói:
“Không nghĩ tới con đường đường là đồ đệ của ta, mà một cái bệnh dịch nho nhỏ liền không chữa khỏi được. Haizz, thân làm sư phụ như ta cũng nên vì đồ đệ là con mà dốc chút tâm sức đi hỗ trợ, vậy nên mới không quản đường xa gió tuyết, bão tố cuồng phong, yêu ma quỷ quái,... vượt dặm đường xa lặn lội đến đây. Ta vốn nghĩ sắp tới sẽ đưa con đi du ngoạn để học hỏi thêm, nhưng với tình hình như vầy, hẳn là phải tính lại từ đầu rồi!”
Nghe Quái Độc Tiên nói vậy, Tiểu Tuyết trợn mắt thật to. Sư phụ nói muốn đưa nàng đi du ngoạn sao? Để học hỏi thêm kiến thức? Trong lòng Tiểu Tuyết âm thầm mừng như điên. Nàng là một y nhân, tất nhiên đối với tất cả những gì có liên quan đến chữa bệnh, chế dược luyện thuốc đều có hứng thú. Cái này, khẳng định là một đề nghị vô cùng hấp dẫn đi. Suy nghĩ một hồi, chân mày Tiểu Tuyết đột nhiên cau lại. Nhưng là, nếu nàng bây giờ rời đi, đám Tiểu Khuynh phải làm sao a? Tiểu Khuynh chắc chắn sẽ rất tức giận. Bọn họ ở thời không dị thế này không gia đình, không thân thích, hoàn toàn bơ vơ lạc lõng, chỉ có bốn người dựa vào nhau. Nếu bây giờ nàng mà rời đi, khẳng định sau này cũng không có mặt mũi nào mà gặp lại ba người kia nữa. Nghĩ vậy, Tiểu Tuyết khẽ thở dài, ngăn lại một tia tiếc nuối trong giọng nói, hướng Quái Độc Tiên nói:
“Sư phụ, e là đồ nhi không thể theo phụng bồi được!”
Quái Độc Tiên khó hiểu nhíu mày, nhìn nàng hỏi:
“Tại sao?”
Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn đi xa xa, thở dài nói:
“Con vẫn còn có người cần phải bảo vệ, tạm thời không thể đáp ứng theo sư phụ! Nhưng người đừng lo, chỉ qua một thời gian nữa thôi, sau khi mọi chuyện đã an bài, con lập tức theo sư phụ lên đường hành y cứu người!”
Nghe nàng nói vậy, Quái Độc Tiên cũng chỉ đành nói:
“Sư phụ đã biết, cái này sư phụ không ép buộc con! Nhưng nếu có một ngày con đổi ý, đến lúc đó sư phụ sẽ lập tức mang con đi!”
Tiểu Tuyết mỉm cười, gật đầu nói:
“Con biết rồi, sư phụ!”
Quái Độc Tiên che miệng quay đầu, làm bộ dạng như đang âm thầm rơi lệ không muốn để cho người khác biết, thương tâm nói:
“Nha đầu hư hỏng này, ngươi làm sư phụ ta đây thương tâm xiết bao~ Đau tim quá ~~”
Tiểu Tuyết ho khan hai tiếng, cười trừ, đối với dáng vẻ này của sư phụ, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, sư phụ đừng thương tâm nữa. Đợi sau khi người giúp con giải quyết dịch bệnh ở đây, con liền làm vịt nướng cho người ăn!”
“Hai mươi con!” Lão đầu Quái Độc Tiên hóp bụng, ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, rất có khí thế chèn ép người mở miệng.
“...” Trên đầu Tiểu Tuyết trực tiếp hiện lên hai vạch đen. Sư phụ, ngài ăn hết được hai mươi con vịt nướng sao? Đến lúc đấy bị bội thực, đồ đệ là nàng đây cũng không có cách nào chữa cho lão được đâu!
“Được rồi! Hai mươi con!” Bất đắc dĩ, Tiểu Tuyết đành gật đầu đồng ý.
Lão đầu Quái Độc Tiên gỡ cái bọc to tướng xuống, nhanh gọn ném vào trong lòng của Tiểu Tuyết, sau đó lão vươn vai, thỏa mãn thở dài. Lát sau, mới liếc qua cái túi to đùng đang nằm trên tay Tiểu Tuyết cùng bộ dạng chật vật và sắc mặt khó coi của nàng, Quái Độc Tiên thủng thỉnh nói:
“Nặng quá! Hảo đồ đệ, con thay sư phụ vác đi, sư phụ già rồi, xương cốt yếu ớt lắm!”
Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của lão đầu trước mặt, Tiểu Tuyết khóe miệng giật giật. Cái gì mà xương cốt yếu? Cái người mà một tay vác cả một con gấu đi tung tăng trong rừng mà là xương cốt yếu sao? Đặt cái túi xuống đất, Tiểu Tuyết cau mày hỏi:
“Trong đây chứa cái gì mà nặng vậy, sư phụ?”
Quái Độc Tiên cười hắc hắc, hai con mắt hoa hoa lệ lệ mà biến thành hai đường thẳng híp tịt, nhăn nhở đáp:
“Ấy dà, ấy dà, nhiều thứ lắm, nhiều lắm...”
Lão đầu hí ha hí hửng đi tới, mở cái bọc lớn ra, sau đó vừa sột soạt đụng đồ vừa thao thao bất tuyệt:
“Sư phụ đã cho tất cả mọi đồ đạc của con vào đây rồi đó. Đồ đệ, con xem, có áo khoác này, áo choàng này, trung y này, còn cả nội y nữa này... Tiểu Tiểu Tuyết, nội y của con lỗi thời quá rồi, mấy thiếu nữ ở y phường còn mặc nội y gợi cảm hơn con gấp nhiều lần đấy...”
Binh! Binh! Bốp! Lão đầu kia còn chưa nói xong, trên đầu đã nhiều thêm mấy cục u. Tiểu Tuyết như con khủng long bạo chúa gào lên:
“Lão già sắc lang!” Nàng vươn tay chộp lấy bộ râu của Quái Độc Tiên, gương mặt vô cùng đáng sợ “Lão già, có phải người lại lợi dụng lúc con không ở đó mà lén đi làm vài chuyện phong hoa tuyết nguyệt không vậy? Hả?”
Quái Độc Tiên nuốt nước bọt ực ực, lắc lắc đầu, tỏ vẻ vô tội chớp mắt nhìn nàng. Tiểu Tuyết hừ lạnh, buông tay ra đứng dậy, không thèm nhìn lão già kia nữa. Cái lão đầu này, lớn tuổi rồi mà còn mê gái, thật sự không biết trong đầu ông ta rốt cuộc đang chứa cái gì nữa!
Trên nóc nhà, lão già kia một tay nắm bầu rượu, đứng lắc lư người, ê a hát. Mà bên cạnh, Tiểu Cẩn ôm cái chai rỗng nằm ngủ khò khò. Rượu của Tiểu Tuyết quả nhiên là lợi hại, nàng uống hết một chai, cả người say đến nhũn cả ra, dứt khoát nằm trên nóc nhà ngủ luôn. Nơi này gió thổi hiu hiu, không khí thoáng đãng, lại không có côn trùng bay vo ve vo ve, quả thực là chỗ ngủ lí tưởng a!
Lão già đang ê a hát chợt ngừng lại, lảo đảo bước đến chỗ Tiểu Cẩn, dùng một tay lay lay người nàng, lèm bèm hỏi:
“Ê, tiểu nha đầu, ngươi ngủ rồi hả?”
Tiểu Cẩn đang ngủ bị người lay dậy, nàng khó chịu lầm bầm:
“Hừ, ồn ào quá! Con muỗi chết tiệt, cút ngay!”
Một tay Tiểu Cẩn giơ lên, một quyền không chút lưu tình đấm vào mặt lão già. Đấm xong, nàng xoay người, khoan khoái ngủ.
“Ha ha, hảo thú vị, hảo thú vị!” Lão nhân một tay xoa mặt, ngồi một bên cười ha hả. Chớp chớp mắt, dư quang nơi đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, lão nhân giơ cao bầu rượu trong tay, ngửa đầu nói:
“Đồ đệ như ngươi, lão phu đã định rồi!