Những ngày lo lắng rốt cuộc qua đi, sáng sớm ngày thứ bảy từ khi rơi xuống vực tuyết, hai người Tiểu Khuynh cuối cùng cũng về tới doanh trại. Trên dưới quân sĩ mấy ngày gần đây ăn không ngon ngủ không yên, giờ phút này đều đồng loạt thở phào. Vương gia may mắn hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại Tiểu Tướng quân dường như kiệt sức, mấy ngày gần đây đều nằm ì ở trong lều không chịu dậy để ra ngoài. Theo lệnh của Tam vương gia, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị thuốc gửi đến lều trại của Tiểu Khuynh. Cũng không biết nàng có uống hay không, nhưng hầu như ngày nào thị vệ thân cận bên cạnh Tiểu Tướng quân cũng đem trả cái bát không lại với gương mặt bí xị và thâm tím.
Mấy ngày này Tiểu Khuynh thực thích ngủ. Cũng không hẳn là do nàng bị kiệt sức. Do mấy ngày ở dưới vực tuyết, sáng nào cũng phải dậy sớm cùng Hách Liên Phách Thiên đi khảo sát địa hình, lập ra kế hoạch tấn công, nàng có muốn ngủ cũng không được. Mà nàng, trên đời này việc duy nhất khiến nàng thực yêu thích chính là làm con tằm trốn trong ổ chăn, nếu được lăn tròn như quả bóng trên giường êm trong phủ Đại tướng quân nữa thì càng tuyệt vời. Nhưng đối với cái người luôn kè kè bên cạnh nàng 24/7 như Uất Tử Khiêm mà nói, việc nàng luôn quấn mình trong chăn không nghi ngờ gì chính là cho hắn ăn vài quả bơ to bự. Nhịn, nhịn, lại nhịn, nhịn đến trong lòng hắn ngứa ngáy lắm rồi.
“Ngươi có dậy không hả? Con heo kia!” Đứng ở bên ngoài, Uất Tử Khiêm đang méo miệng cho ra những giọng điệu mà hắn nghĩ có thể áp dụng để gọi Tiểu Khuynh dậy. Hắn đang thử nói với vẻ tức giận, phẫn nộ, nhưng rốt cuộc nghĩ lại. Nếu dùng giọng điệu kẻ cả như vậy để nói, không biết chừng Tiểu Khuynh sẽ một cước đạp hắn bay ra khỏi lều mất!
Không được, không được! Phải thử lại!
“Tiểu Khuynh thân mến, ngươi mau dậy đi a. Ta đã hầm canh bổ cho ngươi rồi nè!” Giọng điệu dụ dỗ. Không ổn, quá mềm mỏng! Loại!
“Khuynh Khuynh a ~ ~ người ta đã rất nhớ Khuynh Khuynh mấy ngày rồi, mau dậy dậy nói chuyện với người ta đi a ~ ~” Giọng điệu nũng nịu. Uất Tử Khiêm rùng mình. Thậm chí hắn còn có chút khó tin là âm thanh õng ẹo phát ớn vừa rồi là lời vàng ý ngọc do cái miệng của hắn nhả ra! Loại!
“Khụ, Khuynh tướng quân, Tam vương gia cho gọi ngài đến lều chính bàn chính sự!” Giọng điệu nghiêm túc. Nhưng ngay lập tức đã bị loại. Vì sao a? Tiểu Khuynh đối với cái Tam Vương gia kia còn không có ân cần như với hắn, dùng Tam Vương gia làm mồi nhử là một hành động vô cùng ngu ngốc!
“Con mẹ nó, lão tử phát điên rồi!” Thử đi thử lại mấy lần đều không được, Uất Tử Khiêm bức xúc hóa điên đứng ở giữa phòng gào lên.
Bốp! Một cái gì đó nặng nặng đập vào giữa mặt, Uất Tử Khiêm lảo đảo lùi lại. Xoa xoa mặt tiền bị tổn hại, Uất Tử Khiêm mặt mày choáng váng ngẩng lên. Tiểu Khuynh với gương mặt đen không tả được đang nhìn hắn với con mắt tràn đầy sát khí, trên tay vẫn cầm một cái gối nặng. Hung thủ vừa gây thương tích cho hắn chính là nàng. Không để Uất Tử Khiêm mở miệng, Tiểu Khuynh đã hướng hắn quát lên:
“Nếu ngươi không có việc gì làm thì có thể đi tìm Tiểu Vân để đánh cờ, đừng có đứng ở chỗ này làm phiền bản tướng nghỉ ngơi! Ngươi có biết sự khổ sở khi bị thiếu ngủ không hả? Uất Tử Khiêm, từ bây giờ bản tướng mà còn nghe một câu một lời nào của ngươi, cứ việc dọn đồ đến phòng bếp ở đi!”
Quát xong, lưu lại cho hắn một cái trừng đầy hung dữ, Tiểu Khuynh hung hăng nện bước đi vào trong phòng. Nàng giẫm chân mạnh đến mức trái tim Uất Tử Khiêm thiếu chút thọt lên cổ. Nàng giẫm mạnh như vậy, ngộ nhỡ chân bị thương thì làm sao a? Lúc này Uất Tử Khiêm chỉ lo lắng đến bàn chân của Tiểu Khuynh, hoàn toàn không nhận ra mặt đất nơi sát với chân tấm bình phong đã nứt ra thành từng kẽ nhỏ...
-----------------------------------------------------
“Nhị ca, huynh có phải nên quay trở về kinh thành rồi không?” Ngồi trong lều, Hách Liên Phách Thiên đen mặt nhìn cái người đang vắt chân ngồi rất thoải mái trên ghế, kẻ đã ăn không ở không tại doanh trại của hắn được một thời gian lâu lắm rồi...
“Sao? Theo đuổi được người trong lòng rồi thì lập tức muốn đuổi người nhị ca là ta đi à?” Hách Liên Ngạo Thiên đùa nghịch cái chén trong tay, hơi mỉm cười hỏi.
“Không phải! Nhị ca đã ở trong doanh trại ăn không uống không lâu rồi, đệ sợ mấy ngày tới sẽ không đủ gạo để nuôi nhị ca nữa đâu!” Tam Vương gia rất bình tĩnh mà trả lời.
“Nhị ca ta đây ở lại làm nghĩa vụ hậu phương, không tính là ngồi không ăn không đi?” Hách Liên Ngạo Thiên tà tà nâng mắt, cười như không nói.
“Di?” Nói gì mà khó hiểu vậy? Nghĩa vụ hậu phương? Cái này hắn chưa bao giờ nghe nói qua a? Hách Liên Phách Thiên cau mày.
Cười lớn một tiếng, Hách Liên Ngạo Thiên đứng dậy, thản nhiên nói:
“Được rồi! Ta chỉ phụ trách chuyện của quân tiếp viện thôi, hiện giờ người cũng đã đến nơi, cũng nên trở về phục mệnh rồi! Nhưng ta có một yêu cầu!”
Xoay người nhìn Hách Liên Phách Thiên, vẻ mặt Hách Liên Ngạo Thiên có vẻ bí ẩn, bất giác khiến người đối diện cau mày nghi hoặc. Trong hồ lô của người này bán thuốc gì vậy?
“Được, nói đi!”
--------------------------------------------------
“Đông, đông, đông,...” Ban đêm, doanh trại Hách Liên đang yên tĩnh bỗng vang lên từng hồi trống trận dồn dập. Quân sĩ Hách Liên nghe tiếng trống, vốn là gần đây có chút lơi lỏng cảnh giác, lúc này lại như đàn ong vỡ tổ, chạy loạn cả lên.
Hách Liên Phách Thiên đang ở trong doanh chuẩn bị đi nghỉ, nghe tiếng trống liền lập tức chạy ra. Các tướng quân khác cũng đã tề tựu đủ bên ngoài. Lưu Chấn Phi sắc mặt ngưng trọng, chạy tới bẩm báo:
“Vương gia, quân địch tập kích!”
Hách Liên Phách Thiên gật đầu:
“Ừ, bọn chúng chắc đã không muốn chờ nữa rồi. Lưu tướng quân, truyền lệnh xuống cho binh sĩ ba quân không được chạy loạn, nhanh chóng tập hợp lại, chấn chỉnh đội hình chuẩn bị chiến đấu!”
Lưu Chấn Phi đáp một tiếng, nhanh chóng đi truyền lời. Hách Liên Phách Thiên lại mở miệng:
“Hàn Mặc!”
Một bóng đen thoắt đã đến sau lưng hắn, cúi đầu nhận lệnh.
“Đi truyền lời cho Nhan tướng quân, bên kia đã có động tĩnh!”
Bóng đen đáp “là”, một trận gió thổi qua đã biến mất không thấy. Sau khi Lưu Chấn Phi đi truyền lời xong, quân lính đã nhanh chóng ổn định lại, sắp thành từng đội ngay ngắn chỉnh tề, sẵn sàng đợi lệnh. Không nhìn thấy Tiểu Khuynh, một vị tướng quân bất mãn:
“Nhan tướng quân đâu rồi? Giờ là lúc nào mà còn có tâm trạng nằm trong lều ngủ chứ?”
Hách Liên Phách thiên nghe vậy, trên mặt không biểu lộ nhiều lắm vẻ mặt, chỉ lẳng lặng truyền lệnh đến quân sĩ.
“Đông, đông, đông...” Trong sự chờ đợi của quân Hách Liên, tiếng trống trận vẫn dồn dập truyền tới, nhưng không có mảy may một chút động tĩnh nào của quân địch.
“Chuyện này là sao vậy?” Các tướng sĩ nghi hoặc nhìn nhau, binh lính vừa tập hợp lại cũng không hiểu gì hết.
“Bẩm báo Tướng quân, cách mười dặm phía trước xuất hiện một đội binh lính mặc trang phục Tần Nguyệt, không có động tĩnh gì khác, chúng chỉ đánh trống xong liền rút lui!” Lính trinh sát vừa về tới liền lao như bay đến trước mặt Hách Liên Phách Thiên, quỳ gối bẩm báo.
Nghe vậy, trên mặt Hách Liên Phách Thiên hiện lên một tia hiểu rõ, mày sắc cũng từ từ giãn ra, hướng về phía quân sĩ phía dưới hô to:
“Quân địch chỉ là phô trương thanh thế, mọi người các doanh trại trở về vị trí, ổn định tinh thần, đề cao cảnh giác, quân phòng thủ tăng cường phòng bị!”
Một đạo mệnh lệnh được ban bố, sắc mặt mọi người dần hòa hoãn, theo trật tự trở về vị trí cũ.
Các tướng lĩnh khác cùng theo Hách Liên Phách Thiên đi vào doanh trướng, trên mặt người nào cũng hiện lên thần sắc kích động cùng tức giận. Quân Tần Nguyệt đây là có ý gì? Kéo quân đến đánh trống xong liền rút? Coi quân đội Hách Liên bọn họ là bù nhìn rơm mặc người suy tính hay sao? Càng nghĩ, sắc mặt các vị tướng quân càng thối...
“Vương gia, quân địch đây là cố ý đến quấy nhiễu quân ta, trước muốn đem tinh thần của quân Hách Liên làm rối loạn, ý đồ làm quân ta mệt mỏi!” Lưu Chấn Phi trước đem tình hình tóm lược lại trong vài câu, sau đó liền nói lên suy nghĩ của mình.
Hách Liên Phách Thiên nhìn chằm chằm địa đồ trên bàn, vẻ mặt nhìn không ra hỉ giận gật đầu:
“Lưu tướng quân nói rất có đạo lý, quân địch rất có khả năng tấn công vào mấy ngày nay, các vị tướng quân phải chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, hy vọng có thể chống đỡ được vài ngày!”
Các tướng lĩnh nghe vậy, đồng loạt gật đầu. Nhưng có người vẫn không nhịn được mà cáo trạng:
“Hồi bẩm Vương gia, hôm nay không thấy có Nhan tướng quân có mặt. Nhan tướng quân đây rốt cuộc là có ý gì?”
Hách Liên Phách Thiên nơi đáy mắt lướt qua ý cười nhàn nhạt, mở miệng bình thản lên tiếng:
“Là bổn vương đã giao cho Nhan tướng một số nhiệm vụ, vậy nên lần này sẽ không có mặt của Nhan tướng tham gia cùng mọi người!”
Cáo trạng không thành, mặc dù trong lòng có bất mãn, các vị tướng lĩnh mỗi người ôm một tâm tư mà rời đi. Đến lúc trong doanh trướng không còn ai, Hách Liên Phách Thiên nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên một độ cong vừa đủ, vừa như cười lại như đang lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt hắn chăm chú nhìn địa đồ, thầm thì một mình:
“Đầu tiên là công kích tinh thần, trước làm quân ta mệt mỏi, mất đi tinh thần chiến đấu, đến lúc đó, hai quân không cần đánh cũng đã xác định được thắng bại. Cao tay! Quả thật là cao tay! Nhưng không biết các người có đủ khôn ngoan để không mắc vào thiên la địa võng hay không đây?”
Tối hôm sau, trong lúc quân Hách Liên đắm chìm trong mộng đẹp, đột nhiên truyền đến một trận tiếng động dồn dập, cách bạt trướng màu trắng không xa thấp thoáng ánh lửa lóe sáng.
“Quân địch tấn công...” Trong thế cục ồn ào hỗn loạn, thanh âm kinh hoàng đột ngột vang lên, nhất thời người ngã ngựa đổ, tinh thần hoang mang cao độ, người đến người đi loạn xạ... tràng diện hỗn loạn diễn ra ngay trong doanh trại.
Hách Liên Phách Thiên trên người một tấm áo trắng đơn bạc chạy ra từ doanh trướng, thấy các tướng lĩnh khác cũng là vẻ mặt ngái ngủ không hiểu gì, có người thậm chí còn không kịp xỏ giầy, chân đất đạp cửa lều phóng ra.
“Lại chuyện gì nữa đây?” Trong số tướng lĩnh đã vang lên những thanh âm khó chịu.
“Chết tiệt! Bọn người này thật đê tiện, vô sỉ! Có gan thì đường đường chính chính mà đánh này, lại cứ dùng cái cách thức hạ tiện này!” Có tướng sĩ không nhịn được văng tục.
“Được rồi, có tiếp tục oán giận cũng không giải quyết được gì. Mau điều người đi xem đội cứu hỏa, xem có ai bị thương liền lập tức cứu chữa!”
“Rõ!” Tướng sĩ nhất nhất nghe lệnh, nhanh chóng tản ra.
Hách Liên Phách Thiên quay trở vào trong doanh trướng, tựa người vào trên trường kỉ, có chút mệt mỏi bóp trán. Lúc này, một bóng đen bất chợt xuất hiện ngay bên cạnh, Hách Liên Phách Thiên không mở mắt, trầm giọng nói:
“Nói!”
“Hồi bẩm chủ tử, Nhan tướng quân truyền lời đến, chúng ta có thể phản kích rồi!”
“Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi!” Dứt lời, bóng đen liền nhoáng lên biến mất tại chỗ.
Nằm dài trên trường kỉ, Hách Liên Phách Thiên khẽ nở nụ cười. Người kia, chắc chắn sẽ cho hắn một cái kinh hỉ to lớn đây...
Tiến hành chữa cháy, cứu người bị thương, mặc dù trận hỏa hoạn không lớn, chỉ đốt mất mấy cái doanh trại bên ngoài, vài người bị bỏng nhưng không quá nặng... bận rộn suốt một đêm, doanh trại Hách Liên mới xem như được yên tĩnh lại, nhưng một đêm này, từ trên xuống dưới quân Hách Liên tâm thần đều không yên, thần sắc mệt mỏi nhợt nhạt, thần kinh vừa căng như dây chão mới chỉ buông lỏng xuống, nhưng tinh thần của quân sĩ cũng rơi rớt trầm trọng, thiếu hẳn ý chí chiến đấu.
Liên tục bốn ngày bốn đêm, ban ngày quân Tần Nguyệt lẻ tẻ công kích, ban đêm lại khua chiêng gõ trống, có khi lại phóng hỏa đốt quân doanh, làm cho quân Hách Liên không đêm nào được ngủ ngon, không bữa nào nuốt trôi cơm, cho dù có là đội quân tinh nhuệ nhất nhì đại lục, nhưng phải chịu đựng kiểu hành xác tinh thần như vậy, toàn quân ai ai cũng mệt mỏi, kể cả binh lính tinh nhuệ nhất cũng trở nên xanh xao vàng vọt, ngay đến quân binh gác cổng cũng nhiều khi ngủ gật, dưới vành mắt đều là vệt quầng thâm.
Buổi sáng ngày thứ năm, Hách Liên Phách Thiên bỗng nhiên triệu tập tất cả tướng lĩnh đến doanh trại của mình, ban bố lệnh tổng phản kích. Nhìn vẻ mặt Vương gia vốn trầm tĩnh lúc này hiện lên kiệt ngạo bất tuân, chúng tướng sĩ trong lòng như ăn được một liều thuốc an thần, lập tức hưng trí bừng bừng nhanh chóng đi điều động đội hình. Giờ Thìn ba khắc, tất cả quân lính đều đã nhanh chóng tập hợp lại đội hình chờ sẵn.
“Đông, đông...” Tiếng trống trận suốt bốn ngày nay tra tấn tinh thần quân sĩ lúc này lại vang lên, quân Hách Liên vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần liền nhanh chóng dựng vũ khí dậy, khí thế bừng bừng
Binh sĩ Tần Nguyệt từ bốn phía mà đến, đông nghìn nghịt, bụi trắng cuồn cuộn, tiếng chém giết kinh động vang lên. Kị binh mở đường, thuẫn binh bảo vệ cho bộ binh phía sau ùn ùn mà đến, bắt đầu một hồi sát phạt.
“Tam quân nghe lệnh, nhanh chóng bày trận. Bên trái kị binh phá vòng vây, bên phải thuẫn binh bảo vệ, hàng quân ở giữa theo bản vương tấn công!” Hách Liên Phách Thiên nhanh chóng leo lên ngựa, mở miệng liền ra một loạt mệnh lệnh, sau đó thúc ngựa vọt lên đằng trước.
Hai bên lao vào chém giết. Quân Tần Nguyệt rõ ràng là có sự chuẩn bị từ trước mà đến, đấu với quân Hách Liên vốn mấy ngày nay có chút suy sụp mệt mỏi, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong. Hách Liên Ngạo Thiên cùng quân cứu viện lao tới từ cánh trái, nhưng căn bản có chút khó khăn để xoay chuyển tình thế. Rốt cuộc, mười vạn quân Hách Liên đến cứu viện bị thiệt hại quá nửa, mà quân sĩ do Tam vương gia chỉ huy xuất ra mười phần chỉ còn giữ lại năm, sáu. Quân Hách Liên bị đánh bại, phải rút vào trong Thương Hà cốc.
Một trận này, quân Tần Nguyệt thắng. Mặc dù không hoàn toàn đánh bại được quân Hách Liên, nhưng đã buộc cho "Hách Liên Chiến thần "phải đem quân rút chạy, thu hoạch không lớn nhưng khiến cho Đại tướng Tần Nguyệt cười đến không khép miệng lại được, vừa trở về liền lập tức hạ lệnh mở tiệc khao quân suốt ba ngày ba đêm.
Ba ngày ba đêm. Quân Tần Nguyệt đắm chìm trong thắng lợi đầu tiên, hoàn toàn không có một chút gì là đề phòng lo lắng. Binh lính, tướng sĩ, đại tướng, đắm chìm trong rượu thịt, hoàn toàn không mảy may chú ý đến động tĩnh quân Hách Liên. Bọn chúng không cho rằng, với lực lượng quân đội ít ỏi cùng yếu ớt của Hách Liên có thể đánh bại được mười lăm vạn binh mã còn lại của Tần Nguyệt. Như vậy thì chẳng khác gì châu chấu đá xe. Tuy nhiên, chính bởi sự lơ là mất cảnh giác này của Tần Nguyệt, lại để người có tâm nắm được, không ai nói trước được sự diệt vong đến gần trong gang tấc.
Ban đêm. Trong doanh trại Tần Nguyệt đèn đuốc đã tàn từ lâu, các binh lính, tướng sĩ nằm la liệt trên đất mà ngủ, bên cạnh lăn lóc đủ thứ, từ bình rượu đến thức ăn,... Đại tướng quân Tần Nguyệt cùng một số tướng quân cấp cao khác thì ở lại trong trướng của mình, đắm chìm trong dục vọng cùng mĩ nhân nóng bỏng.
Quân lính gác đêm đang gà gật, bỗng ngẩng lên chớp chớp mắt mấy cái, mơ hồ từ phía xa thấp thoáng ánh lửa đang bay lại. Hắn gật gù, tự cho là mình bị ảo giác, tiếp tục gục đầu xuống ngủ vùi. Đốm sáng vàng dịu từ từ lại gần, nhưng không chỉ từ một phía, mà là ở cả bốn phía. Những đốm sáng lấp lánh trên trời, càng lúc càng đến gần, giống như vô số vì sao sáng rỡ, chói lòa con mắt. Binh sĩ kia vốn còn đang mải gà gật, lúc này mở mắt ra, khi nhìn rõ ràng thứ gì đang tiến đến, hai mắt hắn mở to, trợn trừng trừng nhìn vào màn đêm.
“Không... làm sao có thể... làm sao có thể...” Run rẩy lay lay kẻ đứng gác bên cạnh mình, thanh âm lắp bắp lên tiếng.
“Hử? Cái gì vậy?” Tên kia đang mơ mộng xuân, đột ngột bị đánh thức, khó chịu mắng.
“Nhìn... nhìn kìa...”
“Hử?” Tên vừa bị đánh thức cũng ngẩng lên, ngay lập tức liền há miệng ngây ngốc.
“Mau, mau cấp báo đi a! Mau cấp báo đi!”
Chống đỡ hai chân run run chạy vào trong, một tên cầm tù và thổi một hơi thật dài, tên còn lại hướng phía dưới hét lớn:
“Quân địch tập kích! Quân địch tập kích! Mau phòng thủ! Mau phòng thủ!”
Tiếng kêu cùng tiếng tù và vang đi xa, làm màn đêm chấn động ngay lập tức. Quân Tần Nguyệt đang chìm trong rượu, lúc này cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi, người lấy binh khí, kẻ mặc quần áo, người tìm gươm đao, toàn cảnh hỗn loạn không tả được. Tiếng náo loạn truyền tới tận lều của Đại tướng Tần Nguyệt, hắn ta đang hưng phấn chơi đùa với mĩ nhân nóng bỏng dưới thân, bất ngờ có một binh lính chạy hộc tốc xông vào:
“Hồi bẩm Tướng quân! Quân Hách Liên bất ngờ tấn công!”
Sắc mặt Đại tướng Tần Nguyệt thoáng cái tái mét lại, hung hăng đẩy người trong ngực ra, vội vội vàng vàng lao xuống khỏi giường. Bên ngoài người ngã ngựa đổ, tiếng kêu than oán giận vọng khắp doanh trại.
Tiểu Khuynh nghe được tiếng hỗn loạn bên dưới, khóe môi nhếch lên cười lạnh lùng. Muộn rồi!
“Cách một dặm, ném!”
Theo hiệu lệnh của nàng, tất cả binh sĩ cùng đồng loạt cầm mồi lửa trong tay, dùng hết sức ném vào trong doanh trại Tần Nguyệt. Cộng với rượu trên đất, ngọn lửa càng cháy càng mạnh, mạnh tới nỗi không gì có thể dập tắt. Quân Tần Nguyệt lâm vào cảnh hỗn loạn động trời, kẻ lấy xô, người lấy nước, chỉ chăm chăm dập lửa. Nhưng không hiểu sao, chúng càng cố gắng dùng nước dập lửa bao nhiêu, ngọn lửa càng cháy mạnh bấy nhiêu. Lúc đó, tinh thần của toàn bộ Tần Nguyệt quân đều đã tụt dốc không phanh.
Bên phía quân Hách Liên, Tiểu Khuynh dẫn đầu đội quân đáp xuống mặt đất, nhanh chóng tháo bỏ đồ nghề, rút gươm đao lập tức xông vào chém giết quân Tần Nguyệt canh cửa. Xác phơi la liệt, quân Hách Liên thừa thắng xông lên, mở ra cổng quân doanh, nhìn bên trong là một mảnh hỗn độn.
Tiểu Khuynh rút ra một quả cầu nhỏ, đập mạnh xuống đất. Một chùm sáng xanh bắn mạnh lên trời, nhanh chóng tỏa ra. Ở trong khe núi, Hách Liên Phách Thiên vừa nhìn thấy pháo sáng, lập tức dẫn theo đại quân hùng hổ kéo đến. Quân Tần Nguyệt đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, doanh trướng từng cái, từng cái một bị thiêu cháy, quân Hách Liên lại thừa cơ tràn vào, mặc dù chỉ là một đạo quân nhỏ nhưng cũng gây không ít thiệt hại. Đại tướng Tần Nguyệt mình mặc áo giáp ngồi trên ghế, sắc mặt xanh tím, sát khí từ người hắn tràn lan khắp trướng. Lúc này, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng kinh hô:
“Quân Hách Liên đã tràn vào rồi! Mau, mau cố thủ! Mau!”
Tiếng kinh hô lẫn vào từng trận âm thanh gào thét, cộng với tiếng vó ngựa giẫm đạp, từng tiếng, từng tiếng, đem trái tim hắn đẩy xuống tận đáy vực. Vài vị tướng quân vọt vào trong doanh, nhìn chủ tướng ngồi trên ghế trầm tư, bọn họ liền lập tức thúc giục:
“Tướng quân, ngài mau rời đi đi a! Nơi này xin để cho bọn hạ thần cố thủ! Ngài hãy mau trốn đi!”
Sắc mặt Đại tướng Tần Nguyệt vẫn âm trầm như cũ, hắn nhìn lướt qua từng người trong doanh trướng, từ vẻ mặt thất vọng cùng lo lắng của bọn họ, liền đoán được kết cục ngày hôm nay của Tần Nguyệt. Đều do hắn quá chủ quan. Hách Liên Phách Thiên là ai chứ? Người được xưng tụng là Chiến thần vương há có thể thất bại sớm như vậy? Thôi, thôi, chuyện đã đến nước này, cũng không thể chối bỏ lỗi lầm, chối bỏ tội lỗi hắn gây ra. Thân là Đại tướng Tần Nguyệt, hắn sẽ kết thúc trong vinh quang và danh dự, mà không phải là một cái tướng quân thua trận chạy về mong nhận được ân xá.
“Các tướng sĩ nghe lệnh! Đóng giữ các chốt trận, kiên quyết cố thủ cho đến cùng!”
Các tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc lòng bi thương vạn phần quỳ gối nhận lệnh.
Một đêm này, lửa cháy ngùn ngụt, đem toàn bộ doanh trại Tần Nguyệt thiêu thành tro bụi. Mười lăm vạn tinh binh Tần Nguyệt, chết trận mười hai vạn, bắt giữ ba vạn binh lính làm tù binh, trong đó một vạn binh lính tình nguyện đầu hàng. Đại tướng Tần Nguyệt cùng năm vị tướng lĩnh thân cận bị bắt sống.
Mười tám tháng tám năm Minh Vương thứ ba, đại quân Hách Liên quốc do Tam Vương gia Hách Liên Phách Thiên dẫn đầu, theo chiếu lệnh của Hoàng đế, khải hoàn hồi kinh.
Nhưng trước đó, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Trên đường trở về kinh thành, đại quân Hách Liên đã dừng chân tại thành Tương Yên. Đích thân thành chủ đại nhân cùng tất cả quý tộc trong thành ra nghênh đón tại cổng thành, chưa kể đến dân chúng trong thành.
Trên đường lớn, dân chúng bị ngăn lại ở hai bên đường nhường chỗ cho đại quân đi qua. Sắc mặt người dân xúc động cùng vô hạn sùng bái, có người tung hô đại danh Tam vương gia, sau đó tất cả mọi người đều làm theo, có người thậm chí còn tung hoa. Từ đầu đến cuối, sắc mặt Hách Liên Phách Thiên mãi mãi không đổi, Tiểu Khuynh đi song song với Lưu Chấn Phi ở đằng sau, thi thoảng lại quay sang tán gẫu vài câu. Mà các vị tướng lĩnh đi phía sau, vẻ mặt người nào người nấy là hớn hở, kích động cười ngoác miệng. Trong đoàn quân đi ở đằng sau, không ai chú ý tới một tiểu binh đầu cúi xuống, môi mím chặt, nơi đáy mắt thoáng qua một tia hận ý, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Các tướng quân được mời vào ở trong thành phủ, Tiểu Khuynh bỏ ngoài tai lời mời dự tiệc của thành chủ đại nhân, dẫn theo thị vệ thiếp thân đi thẳng về phòng của mình. Hách Liên Phách Thiên nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, trong mắt xuất hiện một tia sáng lạ lùng. Nhất là khi nhìn thị vệ thiếp thân của nàng, vẻ mặt hắn lại càng phức tạp, cổ quái hơn.
Về đến phòng, Tiểu Khuynh đẩy cửa đi thẳng vào, trực tiếp đi đến ghế ngồi xuống, sau đó vặn vẹo người cho bớt mỏi. Cưỡi ngựa mà đi thật ra rất thú vị, mỗi tội đau lưng quá. Uất Tử Khiêm đi theo sau nàng vào phòng, liền đem cửa đóng lại. Quay người, hắn chạm phải đôi mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó của nàng.
“Thế nào?” Câu này là Tiểu Khuynh hỏi.
“Ta muốn ngươi giúp!” Uất Tử Khiêm mím môi, nói ra lời này. Từ khi đi ở trên đường, hắn đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện này. Trở lại nơi đã giam cầm hắn suốt ba tháng, nói hắn không có chút nào oán hận là không đúng. Còn có nữ nhân kia nữa...
“Ngươi nghĩ mình là ai mà có quyền nêu yêu cầu với ta?” Thong thả nhấp trà, Tiểu Khuynh không chút để ý hỏi.
“Ta muốn cầu xin ngươi giúp đỡ!” Giật mình nhận ra, Uất Tử Khiêm liền cúi đầu, thanh âm vô cùng bình thản mà thành khẩn. Lúc này hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, cần đến sự giúp đỡ của nàng. Giọng điệu như vừa rồi giống như hắn đang ra lệnh cho nàng vậy.
“Tốt!” Nhả ra một từ duy nhất, Tiểu Khuynh đứng dậy đi thẳng vào trong phòng, lưu lại cho Uất Tử Khiêm một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.
Buối tối, Uất Tử Khiêm gọi Tiểu Khuynh dậy, cùng nàng đến tiền sảnh dự tiệc. Thành chủ lần này làm quả thực lớn, cả thành nhận được lệnh mở tiệc mừng đại quân lần này thắng lợi, liên tục trong ba ngày ba đêm.
Vẫn như mọi khi, Tiểu Khuynh một thân áo bào nguyệt sắc, tóc cũng chỉ tùy tiện buộc lên, đơn giản mà không làm mất cỗ ngạo khí trên người nàng, mà ngược lại càng tăng thêm cho nàng một vẻ thanh tịnh, nhàn nhã. Nhìn người đang đạp lên ánh trăng mà bước tới, người ngồi trong tiền thính nhất thời không thể dời đi tầm mắt, yên lặng tuyệt đối, một tiếng hít thở cũng không thấy. Người kia dáng cao thanh nhã, áo bào trắng bay bay, hòa cùng tóc đen tán loạn, phất phơ trong gió đêm, phảng phất như thần tiên giáng thế, thanh lãnh thoát tục, mà đôi mắt kia sâu thẳm như màn đêm, khiến người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng, sợ rằng mạo phạm khí chất như tiên tử kia.
Tiểu Khuynh đi vào trong sảnh, làm như không để ý đến ánh mắt của mọi người, tiêu sái đi qua, trực tiếp ngồi vào chỗ giữa Hách Liên Phách Thiên và Lưu Chấn Phi. Lưu tướng quân tươi cười như gió xuân mát mẻ dễ chịu, hướng nàng gật đầu:
“Tiểu Khuynh, buổi tối hảo!”
Đáp lại hắn, Tiểu Khuynh cũng khẽ nở nụ cười:
“Ngươi cũng hảo!”
Lưu Chấn Phi hơi nghiêng người, dựa sát vào nàng, nói nhỏ:
“Ngươi có biết không a, nghe nói tối nay đại nữ nhi của thành chủ sẽ lên biểu diễn đấy!”
“Đại nữ nhi?” Tiểu Khuynh làm như ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói nàng ta phong tư trác tuyệt, khí chất hơn người, là đệ nhất mĩ nhân của thành này! Vô số công tử thế gia theo đuổi, nhưng nàng ta không thèm liếc mắt một cái!” Lưu Chấn Phi nhìn nàng, nhanh chóng nói ra những gì mình nghe được từ miệng đám tướng quân.
“Phong tư trác tuyệt? Khí chất hơn người? Ái chà chà, Lưu tướng quân ngươi không phải có ý gì với nữ nhi nhà thành chủ đại nhân rồi đấy chứ?” Tiểu Khuynh mở miệng trêu chọc, trong lòng lại âm thầm đối với cái vị tiểu thư kia sinh ra nghi ngờ. Có thật là như vậy không đây?
“Này, ta không có, thật không có! Tiểu Khuynh, ngươi đừng hiểu lầm!” Lưu Chấn Phi vội vàng lên tiếng thanh minh, tựa như hắn sợ nàng sẽ hiểu lầm thật. Phải cố gắng lắm hắn mới không làm cho khuôn mặt mình đỏ bừng lên. Nhìn vẻ trêu chọc trên mặt nàng, Lưu Chấn Phi im lặng giấu đi một tiếng thở dài. Tâm của hắn đã sớm trao đi, dù cách nào cũng không thể đối với nữ nhân khác có cảm tình. Nhưng dường như, cái người kia lại quá mức vô tâm, hoàn toàn không nhận ra được tình cảm của hắn. Rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì? Nàng luôn khiến người khác cảm giác như nàng ở xa cả ngàn dặm, dù có cố gắng vươn tay đến đâu, cũng không cách nào chạm đến được...
Thu hồi vẻ trêu chọc trên mặt, Tiểu Khuynh nhìn bộ dạng quẫn bách của Lưu tướng quân, trong mắt hiện lên ý cười. Người nam nhân này, vĩnh viễn đều ngây thơ như vậy. Nàng chỉ trêu hắn có một chút thôi mà, hắn biểu hiện như vậy thật giống như nàng là kẻ lưu manh đi đùa giỡn con gái nhà lành vậy! Người như vậy, thật là đáng yêu!
Nhận ra ý cười nơi đáy mắt nàng, Hách Liên Phách Thiên lòng thoáng ảm đạm xuống. Người kia vĩnh viễn đều như vậy. Mặc dù bên ngoài luôn tỏ ra kiên cường, lạnh lùng ngạo mạn, nhưng thực chất trong nội tâm lại rất yếu đuối. Một màn trong động kia, nước mắt nàng lăn dài, từng giọt từng giọt thấm vào lòng hắn, vào trái tim hắn, khiến trái tim lạnh lùng của hắn xuất hiện vết nứt, trong tâm nhịn không được sinh ra ý muốn bảo hộ. Nhưng có lẽ, giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thể có được mối quan hệ kia, cả hắn và người kia, cho dù trong tâm hắn luôn xuất hiện bóng dáng ấy cả ngày lẫn đêm, vĩnh viễn cũng chẳng thể nào chạm tới. Bởi lẽ, giữa hai người không thể xuất hiện loại tình cảm ấy được. Nhưng cũng không sao, dù không thể mãi mãi có được người kia, hắn cũng nguyện ý ở bên cạnh, âm thầm chờ đợi, âm thầm bảo hộ, tuyệt không để người kia phải chịu bất cứ đau khổ nào. Giống như trong động đêm đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lạnh băng rơi trên gương mặt nàng...
Uất Tử Khiêm đứng ở sau lưng Tiểu Khuynh, duy trì một bộ dạng trầm mặc. Nhưng phản ứng của cả hai nam nhân trong điện, hắn đều thu cả vào trong mắt. Dời mắt lên người thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, trong lòng âm thầm than thở. Nữ tử như vậy, cho dù là nam nhân nào cũng đều sẽ bị nàng thu hút, nơi nào có nàng xuất hiện, ánh mắt mọi người đều chẳng thể rời đi. Vừa có được vẻ đẹp tuyệt sắc hiếm có thế gian, lại có được một cỗ ngạo khí bễ nghễ xuất trần đến nam nhân cũng thua kém, nữ tử như vậy, trên đời liệu có mấy ai? Nắm chặt tay, Uất Tử Khiêm trong lòng tự lập lời thề, nếu một ngày hắn làm Đế vương có cả thiên hạ, vậy nàng sẽ là vị Đế hậu đứng bên cạnh hắn, cùng nhau nắm tay, thống trị giang sơn...
Tiểu Khuynh không có để ý đến tâm tư của một số người, lúc này nàng chỉ hướng mắt ra cửa, chờ mong được diện kiến lại vị mĩ nhân đệ nhất gì đó của thành này, thực muốn xem, người nữ tử này rốt cục có chân diện mục như thế nào.
Thành chủ đại nhân đứng dậy, hắng giọng hướng đại sảnh ồn ào lên tiếng:
“Thưa Vương gia và các vị quân gia, ngày hôm nay, vì để mừng đón đại quân trở về, tại hạ nữ nhi đã chuẩn bị sẵn một vũ khúc để chúc mừng các vị, mong Tam vương gia và các vị quân gia không chê cười!”
Thành chủ đại nhân vừa dứt lời, trong đại sảnh tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, vô cùng có khí thế. Mà ngồi một bên, Tiểu Khuynh hơi liếc mắt nhìn Uất Tử Khiêm bảo trì trầm mặc sau lưng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện!
Trong tiếng đàn sáo ngân nga, một thân ảnh nữ tử hồng y lả lướt như ngọn gió tiến vào đại sảnh. Đi ở phía sau là hơn mười nữ tử mặc hồng y khác, mỗi người đều xinh đẹp tuyệt luân, quyến rũ mười phần. Mà chân chính tỏa sáng, là nữ tử đang đứng ở giữa đại sảnh kia. Mới nhìn qua, Tiểu Khuynh cũng không nhịn được than thở. Quả nhiên là mĩ nhân a!
Lúc đó nàng không nhìn kĩ nữ tử này, lúc này mới có dịp quan sát lại. Nữ tử một thân hồng y rực rỡ, thắt lưng to bản bao lấy vòng eo còn chưa đủ một nắm tay, tà váy xòe rộng, hai tay áo lả lướt như cánh bướm hồng rực, y phục trên dưới vừa vặn làm tôn lên dáng người tuyệt mĩ, nàng chắc chắn rằng, bộ y phục này mặc lên người người khác tuyệt đối sẽ không thể hợp giống như nữ tử trước mắt này. Khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng bạch ngọc, một đôi mắt xếch yêu mị diễm lệ, giống như muốn đem linh hồn người khác hút lấy, sống mũi cao thẳng, bên dưới là hai cánh môi mọng đỏ mê người, cái cằm nhỏ xinh khéo léo, tóc đen búi gọn cài một trâm ngọc bích, bên dưới còn có chuỗi trân châu rủ xuống. ngọc nhỏ nhắn trắng noãn, cùng là nữ nhân mà Tiểu Khuynh cũng phải thừa nhận mĩ nhân này có đôi tay cực kì đẹp. Nữ tử này, đúng là cực phẩm! Lại nhìn thành chủ đại nhân, ngoại trừ sống mũi cùng cặp lông mày có chút tương tự, còn lại không nhìn ra bất kì điểm nào khác ở trên người nữ tử này giống phụ thân nàng. Có lẽ vẻ đẹp của nữ tử này được di truyền từ mẫu thân của mình.
Mĩ nhân vừa vào trong sảnh, đầu tiên là nhẹ nhàng hành lễ với mọi người, sau đó tầm mắt vừa dời đến trên người Tam vương gia, lập tức như bị nam châm hút lấy, không cách nào dời đi được. Mĩ nhân trong lòng thầm than, trên mặt thoáng hiện lên một rặng mây hồng hồng. nhân này, quả thực lớn lên vô cùng tuyệt mĩ, mới chỉ nhìn qua, nàng liền sa vào phong thái ngạo nghễ xuất trần của hắn. tử ngạo kiệt này, nàng đã định rồi!
“Tiểu nữ Minh Tuyết Liên tham kiến Tam vương gia, các vị tướng quân!”
Nghe được thanh âm dịu dàng như rót mật vào lòng, trên mặt đám tướng quân đều hiện lên thần sắc si mê. Ôi trời, thanh âm mĩ nhân thật là dễ nghe a, giống như có một dòng nước ngọt ngào chảy trong tim bọn hắn. Vừa rồi, ngắm một màn mĩ nhân đỏ mặt, đám tướng quân vốn đã sớm ngất ngây, bây giờ nghe được thanh âm ngọt ngào như mật của mĩ nhân, không cần nói cũng biết tất cả bọn họ đã đổ rầm rầm trước nữ tử tuyệt sắc này rồi.
Tiểu Khuynh thu lại vẻ mặt đáng khinh của đám tướng quân trong sảnh, trong lòng âm thầm thương hại. Xem ra đám huynh đệ này cô đơn trong doanh trại lâu quá rồi, bây giờ nhìn thấy mĩ nhân liền thèm thuồng, xem ra cần phải nhắc nhở Tam vương gia một chút, đừng có quá cứng nhắc với quân quy, thi thoảng cũng nên cho anh em “xả hơi”một chút. Nhìn mà xem, bọn họ đã sớm đối với nữ nhân thèm đến phát cuồng rồi, chỉ thiếu chút nhìn thấy nữ nhân đi qua là chảy nước miếng thôi! Tiểu Khuynh vốn dĩ không biết, trong quân doanh luôn lan truyền một định lí: nếu như lúc nào cảm thấy thèm nữ nhân, cứ chạy đến nhìn trộm Tiểu tướng quân một cái, lập tức cơn thèm thuồng sẽ biến mất! Tiểu tướng quân lớn lên bộ dạng thập phần xinh đẹp, đến nữ nhân còn phải ganh tị, không nghi ngờ gì chính là bộ mặt “mĩ nam” cảnh đẹp ý vui để cho người người đến ngắm, nhà nhà đến ngắm, ngắm hoài cũng không thấy chán mắt! Khẳng định nếu Tiểu Khuynh mà biết được cái này, nhất định sẽ đem trên dưới quân doanh từng người từng người một tính sổ!