Ba ngày ba đêm. Quân Tần Nguyệt đắm chìm trong thắng lợi đầu tiên, hoàn toàn không có một chút gì là đề phòng lo lắng. Binh lính, tướng sĩ, đại tướng, đắm chìm trong rượu thịt, hoàn toàn không mảy may chú ý đến động tĩnh quân Hách Liên. Bọn chúng không cho rằng, với lực lượng quân đội ít ỏi cùng yếu ớt của Hách Liên có thể đánh bại được mười lăm vạn binh mã còn lại của Tần Nguyệt. Như vậy thì chẳng khác gì châu chấu đá xe. Tuy nhiên, chính bởi sự lơ là mất cảnh giác này của Tần Nguyệt, lại để người có tâm nắm được, không ai nói trước được sự diệt vong đến gần trong gang tấc.
Ban đêm. Trong doanh trại Tần Nguyệt đèn đuốc đã tàn từ lâu, các binh lính, tướng sĩ nằm la liệt trên đất mà ngủ, bên cạnh lăn lóc đủ thứ, từ bình rượu đến thức ăn,... Đại tướng quân Tần Nguyệt cùng một số tướng quân cấp cao khác thì ở lại trong trướng của mình, đắm chìm trong dục vọng cùng mĩ nhân nóng bỏng.
Quân lính gác đêm đang gà gật, bỗng ngẩng lên chớp chớp mắt mấy cái, mơ hồ từ phía xa thấp thoáng ánh lửa đang bay lại. Hắn gật gù, tự cho là mình bị ảo giác, tiếp tục gục đầu xuống ngủ vùi. Đốm sáng vàng dịu từ từ lại gần, nhưng không chỉ từ một phía, mà là ở cả bốn phía. Những đốm sáng lấp lánh trên trời, càng lúc càng đến gần, giống như vô số vì sao sáng rỡ, chói lòa con mắt. Binh sĩ kia vốn còn đang mải gà gật, lúc này mở mắt ra, khi nhìn rõ ràng thứ gì đang tiến đến, hai mắt hắn mở to, trợn trừng trừng nhìn vào màn đêm.
“Không... làm sao có thể... làm sao có thể...” Run rẩy lay lay kẻ đứng gác bên cạnh mình, thanh âm lắp bắp lên tiếng.
“Hử? Cái gì vậy?” Tên kia đang mơ mộng xuân, đột ngột bị đánh thức, khó chịu mắng.
“Nhìn... nhìn kìa...”
“Hử?” Tên vừa bị đánh thức cũng ngẩng lên, ngay lập tức liền há miệng ngây ngốc.
“Mau, mau cấp báo đi a! Mau cấp báo đi!”
Chống đỡ hai chân run run chạy vào trong, một tên cầm tù và thổi một hơi thật dài, tên còn lại hướng phía dưới hét lớn:
“Quân địch tập kích! Quân địch tập kích! Mau phòng thủ! Mau phòng thủ!”
Tiếng kêu cùng tiếng tù và vang đi xa, làm màn đêm chấn động ngay lập tức. Quân Tần Nguyệt đang chìm trong rượu, lúc này cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi, người lấy binh khí, kẻ mặc quần áo, người tìm gươm đao, toàn cảnh hỗn loạn không tả được. Tiếng náo loạn truyền tới tận lều của Đại tướng Tần Nguyệt, hắn ta đang hưng phấn chơi đùa với mĩ nhân nóng bỏng dưới thân, bất ngờ có một binh lính chạy hộc tốc xông vào:
“Hồi bẩm Tướng quân! Quân Hách Liên bất ngờ tấn công!”
Sắc mặt Đại tướng Tần Nguyệt thoáng cái tái mét lại, hung hăng đẩy người trong ngực ra, vội vội vàng vàng lao xuống khỏi giường. Bên ngoài người ngã ngựa đổ, tiếng kêu than oán giận vọng khắp doanh trại.
Tiểu Khuynh nghe được tiếng hỗn loạn bên dưới, khóe môi nhếch lên cười lạnh lùng. Muộn rồi!
“Cách một dặm, ném!”
Theo hiệu lệnh của nàng, tất cả binh sĩ cùng đồng loạt cầm mồi lửa trong tay, dùng hết sức ném vào trong doanh trại Tần Nguyệt. Cộng với rượu trên đất, ngọn lửa càng cháy càng mạnh, mạnh tới nỗi không gì có thể dập tắt. Quân Tần Nguyệt lâm vào cảnh hỗn loạn động trời, kẻ lấy xô, người lấy nước, chỉ chăm chăm dập lửa. Nhưng không hiểu sao, chúng càng cố gắng dùng nước dập lửa bao nhiêu, ngọn lửa càng cháy mạnh bấy nhiêu. Lúc đó, tinh thần của toàn bộ Tần Nguyệt quân đều đã tụt dốc không phanh.
Bên phía quân Hách Liên, Tiểu Khuynh dẫn đầu đội quân đáp xuống mặt đất, nhanh chóng tháo bỏ đồ nghề, rút gươm đao lập tức xông vào chém giết quân Tần Nguyệt canh cửa. Xác phơi la liệt, quân Hách Liên thừa thắng xông lên, mở ra cổng quân doanh, nhìn bên trong là một mảnh hỗn độn.
Tiểu Khuynh rút ra một quả cầu nhỏ, đập mạnh xuống đất. Một chùm sáng xanh bắn mạnh lên trời, nhanh chóng tỏa ra. Ở trong khe núi, Hách Liên Phách Thiên vừa nhìn thấy pháo sáng, lập tức dẫn theo đại quân hùng hổ kéo đến. Quân Tần Nguyệt đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, doanh trướng từng cái, từng cái một bị thiêu cháy, quân Hách Liên lại thừa cơ tràn vào, mặc dù chỉ là một đạo quân nhỏ nhưng cũng gây không ít thiệt hại. Đại tướng Tần Nguyệt mình mặc áo giáp ngồi trên ghế, sắc mặt xanh tím, sát khí từ người hắn tràn lan khắp trướng. Lúc này, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng kinh hô:
“Quân Hách Liên đã tràn vào rồi! Mau, mau cố thủ! Mau!”
Tiếng kinh hô lẫn vào từng trận âm thanh gào thét, cộng với tiếng vó ngựa giẫm đạp, từng tiếng, từng tiếng, đem trái tim hắn đẩy xuống tận đáy vực. Vài vị tướng quân vọt vào trong doanh, nhìn chủ tướng ngồi trên ghế trầm tư, bọn họ liền lập tức thúc giục:
“Tướng quân, ngài mau rời đi đi a! Nơi này xin để cho bọn hạ thần cố thủ! Ngài hãy mau trốn đi!”
Sắc mặt Đại tướng Tần Nguyệt vẫn âm trầm như cũ, hắn nhìn lướt qua từng người trong doanh trướng, từ vẻ mặt thất vọng cùng lo lắng của bọn họ, liền đoán được kết cục ngày hôm nay của Tần Nguyệt. Đều do hắn quá chủ quan. Hách Liên Phách Thiên là ai chứ? Người được xưng tụng là Chiến thần vương há có thể thất bại sớm như vậy? Thôi, thôi, chuyện đã đến nước này, cũng không thể chối bỏ lỗi lầm, chối bỏ tội lỗi hắn gây ra. Thân là Đại tướng Tần Nguyệt, hắn sẽ kết thúc trong vinh quang và danh dự, mà không phải là một cái tướng quân thua trận chạy về mong nhận được ân xá.
“Các tướng sĩ nghe lệnh! Đóng giữ các chốt trận, kiên quyết cố thủ cho đến cùng!”
Các tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc lòng bi thương vạn phần quỳ gối nhận lệnh.
Một đêm này, lửa cháy ngùn ngụt, đem toàn bộ doanh trại Tần Nguyệt thiêu thành tro bụi. Mười lăm vạn tinh binh Tần Nguyệt, chết trận mười hai vạn, bắt giữ ba vạn binh lính làm tù binh, trong đó một vạn binh lính tình nguyện đầu hàng. Đại tướng Tần Nguyệt cùng năm vị tướng lĩnh thân cận bị bắt sống.
Mười tám tháng tám năm Minh Vương thứ ba, đại quân Hách Liên quốc do Tam Vương gia Hách Liên Phách Thiên dẫn đầu, theo chiếu lệnh của Hoàng đế, khải hoàn hồi kinh.
Nhưng trước đó, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Trên đường trở về kinh thành, đại quân Hách Liên đã dừng chân tại thành Tương Yên. Đích thân thành chủ đại nhân cùng tất cả quý tộc trong thành ra nghênh đón tại cổng thành, chưa kể đến dân chúng trong thành.
Trên đường lớn, dân chúng bị ngăn lại ở hai bên đường nhường chỗ cho đại quân đi qua. Sắc mặt người dân xúc động cùng vô hạn sùng bái, có người tung hô đại danh Tam vương gia, sau đó tất cả mọi người đều làm theo, có người thậm chí còn tung hoa. Từ đầu đến cuối, sắc mặt Hách Liên Phách Thiên mãi mãi không đổi, Tiểu Khuynh đi song song với Lưu Chấn Phi ở đằng sau, thi thoảng lại quay sang tán gẫu vài câu. Mà các vị tướng lĩnh đi phía sau, vẻ mặt người nào người nấy là hớn hở, kích động cười ngoác miệng. Trong đoàn quân đi ở đằng sau, không ai chú ý tới một tiểu binh đầu cúi xuống, môi mím chặt, nơi đáy mắt thoáng qua một tia hận ý, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Các tướng quân được mời vào ở trong thành phủ, Tiểu Khuynh bỏ ngoài tai lời mời dự tiệc của thành chủ đại nhân, dẫn theo thị vệ thiếp thân đi thẳng về phòng của mình. Hách Liên Phách Thiên nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, trong mắt xuất hiện một tia sáng lạ lùng. Nhất là khi nhìn thị vệ thiếp thân của nàng, vẻ mặt hắn lại càng phức tạp, cổ quái hơn.
Về đến phòng, Tiểu Khuynh đẩy cửa đi thẳng vào, trực tiếp đi đến ghế ngồi xuống, sau đó vặn vẹo người cho bớt mỏi. Cưỡi ngựa mà đi thật ra rất thú vị, mỗi tội đau lưng quá. Uất Tử Khiêm đi theo sau nàng vào phòng, liền đem cửa đóng lại. Quay người, hắn chạm phải đôi mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó của nàng.
“Thế nào?” Câu này là Tiểu Khuynh hỏi.
“Ta muốn ngươi giúp!” Uất Tử Khiêm mím môi, nói ra lời này. Từ khi đi ở trên đường, hắn đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện này. Trở lại nơi đã giam cầm hắn suốt ba tháng, nói hắn không có chút nào oán hận là không đúng. Còn có nữ nhân kia nữa...
“Ngươi nghĩ mình là ai mà có quyền nêu yêu cầu với ta?” Thong thả nhấp trà, Tiểu Khuynh không chút để ý hỏi.
“Ta muốn cầu xin ngươi giúp đỡ!” Giật mình nhận ra, Uất Tử Khiêm liền cúi đầu, thanh âm vô cùng bình thản mà thành khẩn. Lúc này hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, cần đến sự giúp đỡ của nàng. Giọng điệu như vừa rồi giống như hắn đang ra lệnh cho nàng vậy.
“Tốt!” Nhả ra một từ duy nhất, Tiểu Khuynh đứng dậy đi thẳng vào trong phòng, lưu lại cho Uất Tử Khiêm một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.
Buối tối, Uất Tử Khiêm gọi Tiểu Khuynh dậy, cùng nàng đến tiền sảnh dự tiệc. Thành chủ lần này làm quả thực lớn, cả thành nhận được lệnh mở tiệc mừng đại quân lần này thắng lợi, liên tục trong ba ngày ba đêm.
Vẫn như mọi khi, Tiểu Khuynh một thân áo bào nguyệt sắc, tóc cũng chỉ tùy tiện buộc lên, đơn giản mà không làm mất cỗ ngạo khí trên người nàng, mà ngược lại càng tăng thêm cho nàng một vẻ thanh tịnh, nhàn nhã. Nhìn người đang đạp lên ánh trăng mà bước tới, người ngồi trong tiền thính nhất thời không thể dời đi tầm mắt, yên lặng tuyệt đối, một tiếng hít thở cũng không thấy. Người kia dáng cao thanh nhã, áo bào trắng bay bay, hòa cùng tóc đen tán loạn, phất phơ trong gió đêm, phảng phất như thần tiên giáng thế, thanh lãnh thoát tục, mà đôi mắt kia sâu thẳm như màn đêm, khiến người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng, sợ rằng mạo phạm khí chất như tiên tử kia.
Tiểu Khuynh đi vào trong sảnh, làm như không để ý đến ánh mắt của mọi người, tiêu sái đi qua, trực tiếp ngồi vào chỗ giữa Hách Liên Phách Thiên và Lưu Chấn Phi. Lưu tướng quân tươi cười như gió xuân mát mẻ dễ chịu, hướng nàng gật đầu:
“Tiểu Khuynh, buổi tối hảo!”
Đáp lại hắn, Tiểu Khuynh cũng khẽ nở nụ cười:
“Ngươi cũng hảo!”
Lưu Chấn Phi hơi nghiêng người, dựa sát vào nàng, nói nhỏ:
“Ngươi có biết không a, nghe nói tối nay đại nữ nhi của thành chủ sẽ lên biểu diễn đấy!”
“Đại nữ nhi?” Tiểu Khuynh làm như ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói nàng ta phong tư trác tuyệt, khí chất hơn người, là đệ nhất mĩ nhân của thành này! Vô số công tử thế gia theo đuổi, nhưng nàng ta không thèm liếc mắt một cái!” Lưu Chấn Phi nhìn nàng, nhanh chóng nói ra những gì mình nghe được từ miệng đám tướng quân.
“Phong tư trác tuyệt? Khí chất hơn người? Ái chà chà, Lưu tướng quân ngươi không phải có ý gì với nữ nhi nhà thành chủ đại nhân rồi đấy chứ?” Tiểu Khuynh mở miệng trêu chọc, trong lòng lại âm thầm đối với cái vị tiểu thư kia sinh ra nghi ngờ. Có thật là như vậy không đây?
“Này, ta không có, thật không có! Tiểu Khuynh, ngươi đừng hiểu lầm!” Lưu Chấn Phi vội vàng lên tiếng thanh minh, tựa như hắn sợ nàng sẽ hiểu lầm thật. Phải cố gắng lắm hắn mới không làm cho khuôn mặt mình đỏ bừng lên. Nhìn vẻ trêu chọc trên mặt nàng, Lưu Chấn Phi im lặng giấu đi một tiếng thở dài. Tâm của hắn đã sớm trao đi, dù cách nào cũng không thể đối với nữ nhân khác có cảm tình. Nhưng dường như, cái người kia lại quá mức vô tâm, hoàn toàn không nhận ra được tình cảm của hắn. Rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì? Nàng luôn khiến người khác cảm giác như nàng ở xa cả ngàn dặm, dù có cố gắng vươn tay đến đâu, cũng không cách nào chạm đến được...
Thu hồi vẻ trêu chọc trên mặt, Tiểu Khuynh nhìn bộ dạng quẫn bách của Lưu tướng quân, trong mắt hiện lên ý cười. Người nam nhân này, vĩnh viễn đều ngây thơ như vậy. Nàng chỉ trêu hắn có một chút thôi mà, hắn biểu hiện như vậy thật giống như nàng là kẻ lưu manh đi đùa giỡn con gái nhà lành vậy! Người như vậy, thật là đáng yêu!
Nhận ra ý cười nơi đáy mắt nàng, Hách Liên Phách Thiên lòng thoáng ảm đạm xuống. Người kia vĩnh viễn đều như vậy. Mặc dù bên ngoài luôn tỏ ra kiên cường, lạnh lùng ngạo mạn, nhưng thực chất trong nội tâm lại rất yếu đuối. Một màn trong động kia, nước mắt nàng lăn dài, từng giọt từng giọt thấm vào lòng hắn, vào trái tim hắn, khiến trái tim lạnh lùng của hắn xuất hiện vết nứt, trong tâm nhịn không được sinh ra ý muốn bảo hộ. Nhưng có lẽ, giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thể có được mối quan hệ kia, cả hắn và người kia, cho dù trong tâm hắn luôn xuất hiện bóng dáng ấy cả ngày lẫn đêm, vĩnh viễn cũng chẳng thể nào chạm tới. Bởi lẽ, giữa hai người không thể xuất hiện loại tình cảm ấy được. Nhưng cũng không sao, dù không thể mãi mãi có được người kia, hắn cũng nguyện ý ở bên cạnh, âm thầm chờ đợi, âm thầm bảo hộ, tuyệt không để người kia phải chịu bất cứ đau khổ nào. Giống như trong động đêm đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lạnh băng rơi trên gương mặt nàng...
Uất Tử Khiêm đứng ở sau lưng Tiểu Khuynh, duy trì một bộ dạng trầm mặc. Nhưng phản ứng của cả hai nam nhân trong điện, hắn đều thu cả vào trong mắt. Dời mắt lên người thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, trong lòng âm thầm than thở. Nữ tử như vậy, cho dù là nam nhân nào cũng đều sẽ bị nàng thu hút, nơi nào có nàng xuất hiện, ánh mắt mọi người đều chẳng thể rời đi. Vừa có được vẻ đẹp tuyệt sắc hiếm có thế gian, lại có được một cỗ ngạo khí bễ nghễ xuất trần đến nam nhân cũng thua kém, nữ tử như vậy, trên đời liệu có mấy ai? Nắm chặt tay, Uất Tử Khiêm trong lòng tự lập lời thề, nếu một ngày hắn làm Đế vương có cả thiên hạ, vậy nàng sẽ là vị Đế hậu đứng bên cạnh hắn, cùng nhau nắm tay, thống trị giang sơn...
Tiểu Khuynh không có để ý đến tâm tư của một số người, lúc này nàng chỉ hướng mắt ra cửa, chờ mong được diện kiến lại vị mĩ nhân đệ nhất gì đó của thành này, thực muốn xem, người nữ tử này rốt cục có chân diện mục như thế nào.
Thành chủ đại nhân đứng dậy, hắng giọng hướng đại sảnh ồn ào lên tiếng:
“Thưa Vương gia và các vị quân gia, ngày hôm nay, vì để mừng đón đại quân trở về, tại hạ nữ nhi đã chuẩn bị sẵn một vũ khúc để chúc mừng các vị, mong Tam vương gia và các vị quân gia không chê cười!”
Thành chủ đại nhân vừa dứt lời, trong đại sảnh tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, vô cùng có khí thế. Mà ngồi một bên, Tiểu Khuynh hơi liếc mắt nhìn Uất Tử Khiêm bảo trì trầm mặc sau lưng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện!
Trong tiếng đàn sáo ngân nga, một thân ảnh nữ tử hồng y lả lướt như ngọn gió tiến vào đại sảnh. Đi ở phía sau là hơn mười nữ tử mặc hồng y khác, mỗi người đều xinh đẹp tuyệt luân, quyến rũ mười phần. Mà chân chính tỏa sáng, là nữ tử đang đứng ở giữa đại sảnh kia. Mới nhìn qua, Tiểu Khuynh cũng không nhịn được than thở. Quả nhiên là mĩ nhân a!
Lúc đó nàng không nhìn kĩ nữ tử này, lúc này mới có dịp quan sát lại. Nữ tử một thân hồng y rực rỡ, thắt lưng to bản bao lấy vòng eo còn chưa đủ một nắm tay, tà váy xòe rộng, hai tay áo lả lướt như cánh bướm hồng rực, y phục trên dưới vừa vặn làm tôn lên dáng người tuyệt mĩ, nàng chắc chắn rằng, bộ y phục này mặc lên người người khác tuyệt đối sẽ không thể hợp giống như nữ tử trước mắt này. Khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng bạch ngọc, một đôi mắt xếch yêu mị diễm lệ, giống như muốn đem linh hồn người khác hút lấy, sống mũi cao thẳng, bên dưới là hai cánh môi mọng đỏ mê người, cái cằm nhỏ xinh khéo léo, tóc đen búi gọn cài một trâm ngọc bích, bên dưới còn có chuỗi trân châu rủ xuống. ngọc nhỏ nhắn trắng noãn, cùng là nữ nhân mà Tiểu Khuynh cũng phải thừa nhận mĩ nhân này có đôi tay cực kì đẹp. Nữ tử này, đúng là cực phẩm! Lại nhìn thành chủ đại nhân, ngoại trừ sống mũi cùng cặp lông mày có chút tương tự, còn lại không nhìn ra bất kì điểm nào khác ở trên người nữ tử này giống phụ thân nàng. Có lẽ vẻ đẹp của nữ tử này được di truyền từ mẫu thân của mình.
Mĩ nhân vừa vào trong sảnh, đầu tiên là nhẹ nhàng hành lễ với mọi người, sau đó tầm mắt vừa dời đến trên người Tam vương gia, lập tức như bị nam châm hút lấy, không cách nào dời đi được. Mĩ nhân trong lòng thầm than, trên mặt thoáng hiện lên một rặng mây hồng hồng. nhân này, quả thực lớn lên vô cùng tuyệt mĩ, mới chỉ nhìn qua, nàng liền sa vào phong thái ngạo nghễ xuất trần của hắn. tử ngạo kiệt này, nàng đã định rồi!
“Tiểu nữ Minh Tuyết Liên tham kiến Tam vương gia, các vị tướng quân!”
Nghe được thanh âm dịu dàng như rót mật vào lòng, trên mặt đám tướng quân đều hiện lên thần sắc si mê. Ôi trời, thanh âm mĩ nhân thật là dễ nghe a, giống như có một dòng nước ngọt ngào chảy trong tim bọn hắn. Vừa rồi, ngắm một màn mĩ nhân đỏ mặt, đám tướng quân vốn đã sớm ngất ngây, bây giờ nghe được thanh âm ngọt ngào như mật của mĩ nhân, không cần nói cũng biết tất cả bọn họ đã đổ rầm rầm trước nữ tử tuyệt sắc này rồi.
Tiểu Khuynh thu lại vẻ mặt đáng khinh của đám tướng quân trong sảnh, trong lòng âm thầm thương hại. Xem ra đám huynh đệ này cô đơn trong doanh trại lâu quá rồi, bây giờ nhìn thấy mĩ nhân liền thèm thuồng, xem ra cần phải nhắc nhở Tam vương gia một chút, đừng có quá cứng nhắc với quân quy, thi thoảng cũng nên cho anh em “xả hơi”một chút. Nhìn mà xem, bọn họ đã sớm đối với nữ nhân thèm đến phát cuồng rồi, chỉ thiếu chút nhìn thấy nữ nhân đi qua là chảy nước miếng thôi! Tiểu Khuynh vốn dĩ không biết, trong quân doanh luôn lan truyền một định lí: nếu như lúc nào cảm thấy thèm nữ nhân, cứ chạy đến nhìn trộm Tiểu tướng quân một cái, lập tức cơn thèm thuồng sẽ biến mất! Tiểu tướng quân lớn lên bộ dạng thập phần xinh đẹp, đến nữ nhân còn phải ganh tị, không nghi ngờ gì chính là bộ mặt “mĩ nam” cảnh đẹp ý vui để cho người người đến ngắm, nhà nhà đến ngắm, ngắm hoài cũng không thấy chán mắt! Khẳng định nếu Tiểu Khuynh mà biết được cái này, nhất định sẽ đem trên dưới quân doanh từng người từng người một tính sổ!
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, ra xem ai đến, ai đến này!” Tiểu Cẩn, trong miệng còn ngậm cái díp đánh răng đầy bọt, tóc tai rối bù chạy xồng xộc từ ngoài vào. Sáng sớm hôm trước, khi nàng tỉnh dậy lại ngoài ý muốn thấy mình đang nằm ngủ trên giường trong nhà chữa bệnh mà không phải nóc nhà. Nàng không nói chuyện gặp mặt được lão nhân lạ lùng kia cho Tiểu Tuyết nên nàng ấy vẫn không biết. Dĩ nhiên là cả chuyện nàng lén đem rượu của Tiểu Tuyết uống hết nữa.
Đang mải sắp xếp đồ đạc, Tiểu Tuyết nghe vậy liền ngẩng lên. Dịch bệnh trong thành nhờ có sư phụ nàng mà đã dần chuyển biến tốt lên. Nếu như nàng đoán đúng, thì chỉ đến tuần sau, căn bệnh này sẽ hoàn toàn được chữa khỏi. Đến lúc đó nàng cùng Tiểu Cẩn hồi kinh thành, cũng là trùng hợp thời điểm Tiểu Khuynh cùng đại quân của Tam Vương gia hồi kinh. Vậy là Tiểu Khuynh, Tiểu Vân, nàng cùng Tiểu Cẩn lại có được hội họp rồi! Lúc này nhìn bộ dạng xốc xếch của Tiểu Cẩn, nàng cũng chỉ bất đắc dĩ nâng mắt, hỏi:
“Là ai đến mà ngươi lại kích động như vậy chứ?”
“Là, là...” Tiểu Cẩn hưng phấn đến nỗi hai mắt hoàn toàn biến thành hai mảnh trăng khuyết “ Ngươi trực tiếp nhìn thử không phải hơn sao?”
Mày đẹp Tiểu Tuyết hơi nhăn nhăn, nàng bỏ dở đống đồ ở đây, đi theo Tiểu Cẩn ra ngoài. Nàng cũng muốn xem xem là người nào lại khiến Tiểu Cẩn hồ hởi đến mức này.
“Tứ vương gia tự mình hạ cố đến nơi này, thật sự là phúc phận của hạ dân!”
“Không sao!” Đối với lời của vị nam tử trẻ tuổi này, hắn cũng chỉ dùng thanh âm bình thản đáp lại. Tứ vương gia mấy năm gần đây đều không có ra ngoài nửa bước nên người ngoài cũng không rõ hắn lớn lên bộ dạng xấu đẹp thế nào. Vậy mà bây giờ, chỉ vì bệnh dịch ở một thành Ung Châu nho nhỏ mà Tứ vương gia lại đích thân xuất hành, không nghi ngờ gì chính là cấp cho bọn họ thụ sủng nhược kinh. Danh tiếng Tứ vương gia không được vang dội như một số vương gia khác, cũng có người nói hắn lớn lên bộ dáng tuấn mĩ bức người tuyệt không kém các vị huynh đệ khác, đến lúc này mới nhìn tận mắt, quả thật là nhân trung chi long. Khuôn mặt sắc nét, mày kiếm mắt phượng hẹp dài, đen sâu thăm thẳm, mũi thẳng cao, cặp môi tinh tế, giữa hai chân mày ẩn ẩn một cỗ ngạo khí rất khó phát hiện. Tóc dài đen nhánh được buộc cao lên cài ngọc quan, trường bào tử y bao lấy thân thể thon dài thẳng tắp, mặc dù hắn lúc này đang ngồi trên xe lăn, nhưng cỗ khí thế bức nhân kia lại chẳng giảm bớt đi phần nào. Có lẽ những thành phần sinh ra và lớn lên trong hoàng thất, vốn dĩ trời sinh phú quý, nên cỗ khí thế kia là do bẩm sinh mà toát ra, cho dù họ không có cố ý thể hiện, nhưng là cũng không thể che lấp được khí chất của bậc vương giả cao quý.
Tiểu Tuyết vừa đi theo Tiểu Cẩn ra ngoài, thoáng chốc liền nhìn thấy hình ảnh này. Vẻ ngoài của người kia quá nổi bật, cho dù có bị người bao quanh, nàng vẫn có thể một cái liếc mắt liền có thể nhận ra. Theo bản năng đưa mắt tìm kiếm, không thấy thân ảnh Trầm Hương Vĩnh, tự đáy lòng tràn ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm? Tiểu Tuyết lắc lắc đầu, tự giễu cười cười. Sao nàng lại có thể có cảm giác nhẹ nhõm được chứ?
Lúc này ở phía xa, không biết mấy người vây xung quanh nói gì, Hách Liên Chấn Thiên đột nhiên nở nụ cười. Liếc mắt liền bắt gặp hình ảnh này, Tiểu Cẩn xém chút phụt máu mũi, nàng vội vàng đưa tay lên che mắt, ngoài miệng là gào thét:
“A, chói mắt quá! Chói mắt quá!”
Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt không hiểu hỏi:
“Cái gì chói cơ? Bây giờ đang là mùa đông, đâu có mặt trời đâu mà chói mắt!”
Tiểu Cẩn bỏ tay xuống, liếc Tiểu Tuyết một cái rất khinh thường, hất mặt về phía Hách Liên Chấn Thiên nói:
“Cái người kia kìa! Bình thường đều là dạng hỉ nộ vô thường, lúc cười lên quả nhiên là có hiệu ứng đặc biệt xảy ra! Hắn mới chỉ cười một tiếng mà giống như khắp nơi có ánh mặt trời soi tỏ vậy! Tiểu Tuyết, về bảo hắn cười nhiều một chút!”
Tiểu Tuyết cáu, nạt:
“Nói cái gì đó! Mà không phải ngươi thường xuyên thấy Ngũ vương gia cười hay sao, sao lúc đó không thấy ngươi có cái biểu cảm này đi!”
“Ái chà, Tiểu Tuyết đang ghen à?” Tiểu Cẩn tà tứ liếc mắt nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu mở miệng.
“Bậy nào!” Tiểu Tuyết cảm giác cơ mặt mình cũng sắp căng ra rồi.
“Hừ! Cái tên Hách Liên Vân Thiên đó, biểu cảm cười của hắn toàn để dành khi gặp mĩ nữ thôi! Đó không phải kiểu cười tỏa nắng như vị kia nhà ngươi, mà là điệu cười của một tên gian thương đùa giỡn con gái nhà lành, rất là bỉ ổi!”
“...”
Hách Liên Chấn Thiên cũng đã chú ý về bên này, vừa thấy nàng, trong mắt đã không nén nổi tình cảm, phảng phất trong mắt hắn lúc này cũng chẳng còn ai nữa, chỉ còn mỗi hình ảnh của nàng. Đè xuống xúc động muốn đi tới bên cạnh nàng, trong đầu âm thầm nhớ lại câu nói của Hách Liên Vân Thiên:
“Tiểu Tuyết kia nhà huynh chính là điển hình của kiểu người ngoài lạnh trong nóng, không nên nóng vội! Huynh phải từ từ tiếp cận nàng, cho nàng thấy được tình cảm của huynh chân thành thế nào, đến lúc đó mới có thể phá bỏ được ngăn cách trong lòng nàng với huynh!”
Nắm chặt tay lại, Hách Liên Chấn Thiên hạ lệnh cho Vũ Kì ở bên cạnh hắn:
“Vũ Kì, ngươi đi phân phó người đem vật phẩm chuyển vào đây, bắt đầu phân phát cho mọi người đi!”
Vũ Kì gật đầu đáp một tiếng, lắc mình liền biến mất. Vị nam tử đang tiếp chuyện Hách Liên Chấn Thiên, hơi liếc mắt sang liền thấy Tiểu Cẩn cùng Tiểu Tuyết đang đứng ở trước cửa nhà chữa bệnh nói chuyện, trong mắt thoáng qua tia sáng, liền lớn tiếng gọi:
“Lâm thần y, Vân cô nương!”
Nghe tiếng gọi, hai kẻ đang say sưa nói chuyện bên này liền nhìn sang, thấy vị nam tử đang vẫy vẫy tay với mình. Tiểu Cẩn đáp là một tiếng, vội vàng kéo tay Tiểu Tuyết đang không tình nguyện mà đi sang bên đó. Nhìn thấy Hách Liên Chấn Thiên, Tiểu Cẩn làm như rất ngạc nhiên khi thấy hắn xuất hiện, liền cúi người hành lễ:
“Tham kiến Tứ vương gia!”
Tiểu Tuyết im lặng, đưa mặt quay sang chỗ khác, một bộ biểu tình “người lạ chớ gần”. Tiểu Cẩn đưa tay giật giật mép áo nàng mấy cái, nhưng Tiểu Tuyết cũng không có quay lại. Hách Liên Chấn Thiên cũng chỉ cười, đưa tay nói:
“Không cần đa lễ!”
Thấy biểu tình hiền hòa của hắn cùng vẻ mặt xa cách vạn dặm của Tiểu Tuyết, trong mắt vị nam tử bên cạnh thoáng qua nghi ngờ, đưa tay kéo áo Tiểu Cẩn, hỏi:
“Các ngươi cùng Tứ vương gia có quen biết sao?”
Tiểu Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn Tiểu Tuyết, sau đó cười toe toét nói:
“Ôi dào, tất nhiên là quen biết rồi! Sớm muộn gì cũng là người một nhà cả...A...a..”
Tiểu Cẩn còn chưa nói hết câu, Tiểu Tuyết đã vươn tay ra bịt miệng nàng ấy lại, sau đó liền dùng ánh mắt giết người trừng nàng ấy một cái, đe dọa:
“Còn nói một câu nữa, có tin ta đem ngươi cùng Ngũ vương gia biến thành “người một nhà” luôn không?”
“Không!” Tiểu Cẩn dứt khoát gạt tay, không biểu cảm đáp. Sau đó nàng kéo cái nam tử đang đứng bên cạnh, quay đầu định bỏ đi:
“Tiểu Liên, chúng ta đi mau thôi, để lại không gian riêng tư cho người ta đi!”
Cổ Tương Liên nghe cái hiểu cái không, ngơ ngơ ngác ngác mặc nàng lôi đi xềnh xệch, nhưng mới chỉ đi được ba bước, từ đằng sau đã vang lên thanh âm dò hỏi:
“Ngươi là nhi tử của thành chủ Ung Châu, Cổ Tương Liên công tử sao?”
Bóng lưng Cổ Tương Liên có chút cứng nhắc, nhưng lại thả lỏng, hắn xoay người, cúi đầu đáp:
“Tiểu dân Cổ Tương Liên ra mắt Tứ vương gia!”
“Ngươi không phải là thiếu chủ thành Ung Châu sao, sao lại ở nơi này?” Hách Liên Chấn Thiên tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên là để chăm sóc người bệnh rồi!” Tiểu Tuyết trong lòng nhủ thầm, lại thầm khinh bỉ Hách Liên Chấn Thiên bày đặt màu mè hỏi này hỏi nọ. Nhưng dư quang nơi khóe mắt lóe ra, vừa rồi nàng thoáng thấy có bóng người đứng thập thò ở cửa nhà chữa bệnh không dám ra mặt. Nếu như nàng không nhầm, bóng người đó hình như là... Tâm Tĩnh?
“Tất nhiên là để chăm sóc người bệnh rồi!” Một lão đầu rẽ đám người bước ra, nhìn Hách Liên Chấn Thiên cười nói.
“Quái Độc Tiên?!” Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn lão già đang cười đến thập phần đáng đánh đòn trước mặt.
Hai cánh mũi Tiểu Tuyết khẽ hít hít, nàng quay đầu, trông bộ dạng ngất ngây lắc lư của Quái Độc Tiên, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, gào lên:
“Lão đầu chết tiệt! Lại uống rượu!”
Quái Độc Tiên nghiêng ngả lảo đảo, lắc bên này lắc bên kia, đầu cứ gật lên gật xuống, nấc cục:
“Ân... ân... hic... mới say.... hic... có một nửa thôi... hic...”
Trước mặt bao nhiêu người làm trò, Tiểu Tuyết thật muốn đào một cái lỗ trên đất để đem lão đầu này chôn sống ngay tức thì. Quái Độc Tiên lảo đảo đi về phía nàng, đầu tựa lên vai nàng, hai mắt lim dim, hơi thở ra nồng nặc mùi rượu:
“Đồ đệ... hic... lão già chết bằm kia lừa tiền của lão phu, bảo cái gì mà... hic... rượu này, uống ngàn chén không say...hic... chỉ cần uống một chén là say... còn cái gì... hic.... không đúng... ta đem thân ra bảo đảm.... hic... ta thèm vào cái thân hình còm nhom của lão ta... ta thích mĩ nhân đầy đặn, ngực nở eo thon cơ... hu hu... lão già lừa ta xong còn ăn trộm tiền của ta nữa.... con phải báo thù cho sư phụ...”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, lão đầu nãy giờ vẫn đang tựa cằm vào vai Tiểu Tuyết lúc này đã biến đâu không thấy, giống như từ trước tới giờ lão ta căn bản chưa xuất hiện. Tiểu Tuyết vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn người đang hả hê đắc ý ngồi trước mặt, khóe môi giật nhẹ. Một chưởng liền đem sư phụ nàng đánh bay, cái người này...
Mà ở một chỗ nào đó...
“Ùm!” tiếng nước động dữ dội vọng lên, rõ ràng là vừa rồi có một thứ rất nặng đã rớt xuống ao nước này. Mặt nước sóng gợn tầng tầng lớp lớp, một bóng người già nua, ướt đẫm ngoi từ trong nước lên. Lão già kia toàn thân sũng nước, râu tóc dính bết vào mặt, vô cùng chật vật leo lên bờ, miệng không ngừng chửi rủa:
“Tiểu tử thúi! Đồ chết tiệt! Dám đem lão phu đánh bay xuống nước, đợi lão phu tìm được nhất định sẽ hảo hảo tính hết món nợ này với ngươi!”
Đưa tay vắt nước từ bộ râu cùng tóc, lão đầu bước lên trên bờ, ngó quanh ngó quất một hồi, lẩm bẩm:
“Nơi nào đây à?”
Bất ngờ, từ một nơi khác bỗng vang lên thanh âm đùa cợt:
“A, a, mĩ nhân ngư vừa lên bờ kìa! Thật là hảo xinh đẹp!”
Lão già lông tơ trên người dựng hết cả lên, quay ngoắt lại. Cách đó không xa, ngồi trên một tảng đá cao cao là một lão già khác, vẻ mặt trêu ngươi rất là đáng cho ăn đấm.
“Ngươi, xú lão đầu! Ngươi dám lừa bổn thần y!”
“Ừ hử?” Lão già kia vẻ mặt rất là khinh thường đáp lời.
“Mau! Lăn xuống đây! Hôm nay nhất định sẽ tính sổ với ngươi!” Quái Độc Y tức giận gào thét.
“Muốn uýnh nhau? Tốt, đây chiều!” Lão già kia nghe vậy, lập tức xắn cao tay áo, bộ dạng rất là hùng hổ nhảy xuống từ tảng đá, nhưng không may dưới chân bị trượt, lão làm một cú vồ ếch rất là ngoạn mục khiến Quái Độc Y được một trận cười suýt vỡ bụng.
“Đợi đó, lão già, hôm nay sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ!”
“Tốt lắm, hôm nay không chết không về!”
”Được!”
Buổi tối Quái Độc Tiên không trở về , Tiểu Tuyết cũng không có tâm tình đi tìm. Nàng định đi ra ngoài rửa mặt chút rồi quay trở về ngủ. Ai ngờ vừa mới bước ra đến cửa phòng đã được mục kích ngay một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
“Cô nương?” Hách Liên Chấn Thiên toàn thân trường bào tím đậm, gương mặt anh tuấn như được phủ thêm một tầng ánh sáng mỏng manh, nhìn qua lại càng có sức quyến rũ. Quả nhiên, nam nhân hoàng gia vừa mới sinh đã mang mệnh minh tinh rồi. Chậc, nhìn xem, chỉ cần dựa vào dung mạo này mà ở hiện đại, chắc chắn sẽ đoạt giải nam diễn viên có sức hút nhất.
Mà cô nương đứng trước mặt hắn, y phục không phải sang quý nhưng tuyệt đối là đồ tốt, tóc vấn cầu kì cài một cây ngân sai, hai tay không ngừng vò khăn, vẻ mặt ngượng ngùng e lệ, chính là một bộ dạng thiếu nữ mới biết yêu lần đầu gặp được tình lang trong mộng của mình. Nhìn kĩ thiếu nữ e ngại dịu dàng kia, Tiểu Tuyết liền muốn quay đầu bỏ đi ngay. Bộ dạng này của Tâm Tĩnh, chắc đến tám phần là giả bộ. Ngày thường ở trước mặt nàng hung hăng này nọ, hiện tại trước mặt nam nhân kia lại bày ra dáng vẻ hiền thục như chim nhỏ nép vào người thế này, hừ, nàng khinh thường xem diễn!
Nhưng dường như ông trời không chiều theo ý người, Tâm Tĩnh vừa lúc liếc qua lại nhìn thấy nàng, sắc mặt âm u mở miệng gọi:
“Lâm tiểu thư!”
Hai vai Tiểu Tuyết thoáng cứng đờ rồi lại buông lỏng, nàng thở dài, quay người lại, nhìn vẻ mặt Tâm Tĩnh âm u như vậy, đột nhiên rất có cảm giác muốn chửi người. Mẹ nó, là ngươi gọi lão nương lại, cũng chẳng phải lão nương cố ý đến quấy rầy hai người, ngươi bày ra sắc mặt này là ý gì đây? Trong bụng âm thầm mắng chửi người, bên ngoài Tiểu Tuyết vẫn là bày ra một bộ dạng bình thản nâng cằm, không để ý đến Hách Liên Chấn Thiên bên cạnh, hỏi:
“Cô nương có chuyện?”
Tâm Tĩnh âm u cười:
“Tiểu nữ cùng Vương gia đang nói chuyện, không biết có phải đã gây ảnh hưởng đến Lâm tiểu thư rồi hay không?”
Tiểu Tuyết hơi hơi nhướng mày. Đây tính là gì? Thị uy sao? Hay là khoe khoang? Dù là gì nàng cũng không có tâm tình đi quản mấy cái vớ vẩn của bọn họ, vậy nên dứt khoát mở lời:
“Không sao hết! Hai người cứ tiếp tục nói chuyện của hai người, ta chỉ là đi ra ngoài đi dạo một chút, sẽ không ảnh hưởng! Vậy, xin mời tiếp tục!”
Nàng xoay người muốn đi, nhưng dường như có người chưa đạt được ý định thì sẽ không chịu từ bỏ:
“Lâm tiểu thư có phải không khỏe không? Sao sắc mặt kém vậy?”
Ngửa đầu hít một hơi rồi hung hăng thở ra, Tiểu Tuyết xoay người, nụ cười trên gương mặt nửa sáng nửa tối có chút lạnh lùng:
“ Tâm Tĩnh cô nương có phải quản hơi nhiều chuyện rồi không? Bản thân ta là một đại phu, lẽ nào đến bản thân mình thế nào còn không biết, phải nhờ đến y nữ như cô nương đến thay ta lo lắng sao?”
Sắc mặt Tâm Tĩnh thoáng cái tái nhợt. Ai không biết chứ nàng biết rõ, Tâm Tĩnh rất không cam lòng chuyện bản thân mình chỉ là một y nữ chịu bị người sai sử. Nàng ta vốn đã không thích Tiểu Tuyết, mà uy vọng của nàng tại nơi này rất cao, chính là hoàn toàn áp chế cô ta, vậy nên đối với Tiểu Tuyết chính là trong lòng oán hận, ở trước mặt nàng luôn là bộ dạng bằng mặt không bằng lòng. Tiểu Tuyết cũng chẳng kiêng dè gì ở trước mặt Hách Liên Chấn Thiên dùng giọng điệu như vậy mà nói mình, sắc mặt Tâm Tĩnh hết trắng lại xanh, quả thực là vô cùng đặc sắc. Cắn cắn môi, Tâm Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng ủy khuất:
“Ta... ta chỉ là lo lắng cho Lâm tiểu thư thôi...”
Tiểu Tuyết hừ mũi, lạnh lùng đáp:
“Vậy sao? Hừ, vậy đa tạ!” Ta thèm chắc?
Lại quay đầu nhìn qua Hách Liên Chấn Thiên, Tiểu Tuyết hơi mỉm cười phúc thân với hắn, lời nói ra lại chẳng có chút nào khách khí:
“Tứ vương gia mặc dù danh tiếng bên ngoài chính là một chính nhân quân tử, nhưng dù sao cũng là cô nương lớn chưa gả, chỉ e danh tiếng của ngài có uy vũ đến đâu, đối với danh dự của một đại cô nương vẫn là có chút không tốt! Vậy nên thỉnh Vương gia, nếu muốn cùng nhau hàn huyên, cũng nên tìm thời điểm sáng sủa một chút, lại tránh cho những người đầu óc đen tối lợi dụng việc này mà làm tổn hại đên khuê danh của cô nương đây!”
Hung hăng nói xong một hơi dài, Tiểu Tuyết quay đầu nhấc chân đi thẳng. Hách Liên Chấn Thiên cũng không nói lời nào, im lặng giống như đang suy ngẫm, khuôn mặt bị khuất trong bóng tối nên chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này là gì. Tâm Tĩnh bị những lời này dọa cho không ít. Ai cũng biết nửa đêm nửa hôm một mình gặp mặt một đại nam nhân là chuyện cỡ nào không hợp lễ giáo, nếu việc này mà truyền ra, danh dự của nàng chắc chắn là mất hết. Mặc dù trong lòng âm thầm ngưỡng mộ Tứ Vương gia, nhưng đối với khuê danh của mình, nàng ta vẫn là ít nhiều có để ý. Chí ít thì sau này nếu gả cho Hách Liên Chấn Thiên, khuê danh vẫn là thứ cần chú ý đặt lên hàng đầu. Nghĩ vậy, tâm tình nàng ta thoắt cái khẩn trương, thực sự lo sợ Hách Liên Chấn Thiên có thể vì mấy cái lời lẽ kia của Tiểu Tuyết mà hiểu lầm nàng ta. Nếu Vương gia chán ghét nàng thì làm sao giờ? Sắc mặt Tâm Tĩnh có phần bối rối, lúng túng mở miệng:
“Vương gia, tiểu nữ...”
“Cô nương!” Hách Liên Chấn Thiên lên tiếng cắt đứt lời nàng “Tối nay là bản vương đã mạo phạm, cô nương cũng nên quay về nghỉ ngơi! Vũ Kì!”
Vũ Kì từ trong bóng tối lập tức xuất hiện, dọa Tâm Tĩnh sợ hết hồn.
“Đưa vị cô nương này về đi!”
Tâm Tĩnh trong lòng tuy rằng không cam, vẫn là phải bày ra bộ dạng nhu thuận hành lễ rồi đi theo Vũ Kì trở về. Hách Liên Chấn Thiên ngồi lại nơi đó một mình, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là khóe môi hơi cong cong đã tiết lộ tâm tình hắn lúc này rất tốt.
Tiểu Tuyết đi một mạch về phòng, không nói không rằng đạp bay Tiểu Cẩn xuống đất, sau đó tự mình trèo lên giường, kéo chăn qua đắp, tức giận nhắm mắt lại, nắm tay cuộn tròn đập đập cái gối để phát tiết. Tiểu Cẩn ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, vặn vẹo cái lưng, lại lắc lắc cái mông, vừa rồi ăn một cú đạp không phải nhẹ. Nàng che miệng ngáp dài, mông lung hỏi:
“Sao vậy? Cãi nhau với bạn trai hả? Chậc chậc, bọn trẻ thời nay thật là...”
Vừa nghe Tiểu Cẩn nói vậy, Tiểu Tuyết đã đạp tung chăn đứng dậy, chỉ vào nàng hét lớn:
“Cái gì mà bạn trai? Hắn mới chính là không phải cái kia bạn trai!”
Đứng ở dưới đất Tiểu Cẩn ngẩng đầu lên, bộ dáng mắt nhắm mắt mở như sắp gục đến nơi, lúc lắc đầu đáp:
“Hửm? Ây, ta dĩ nhiên không phải bạn trai ngươi rồi! Trừ phi giới tính của ta có vấn đề, à không, tình huống gần nhất là đầu óc bị chạm mạch sơ sơ thì ta mới là bạn trai của một lão sư tử Hà Đông như ngươi!”
Tiểu Tuyết tức muốn xì khói ra đường mang tai:
“Nói cái gì đó?”
Tiểu Cẩn vẫn là một bộ dạng gật gà gật gù:
“Hư? Hư? Nói gì? À, à, sư tử Hà Đông, Tiểu Tuyết ngươi chính là sư tử Hà Đông!”
“Họ Vân kia! Ta tính sổ với ngươi!!!”
Tiểu Tuyết vừa dứt lời đã lao vào đấm đá Tiểu Cẩn túi bụi, đánh cho nàng đến kêu cha gọi mẹ, đánh cho mông nàng cũng nở thành đóa hoa luôn!
Sáng sớm Tiểu Cẩn vừa dậy, chính là ý thức bản thân mình nằm dưới gầm giường, trong lòng vô cùng bực bội. Đã vậy cái mông còn hơi ê ẩm nữa chứ... Mở cửa đón ánh nắng sáng sớm, nhưng cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh đã không chút báo trước xộc thẳng vào trong, dọa nàng co rúm lại. Ôm chặt hai cánh tay bước ra ngoài, chân vừa nhấc lên đi ra, sau đó cả người không báo trước ngã oạch xuống đất. Mặt mũi cùng mặt đất hảo hảo tiếp xúc, Tiểu Cẩn trong lòng oán rủa ông trời không tiếc lời. Mới sáng sớm ra mà gặp toàn chuyện gì xui xẻo không đâu! Nghĩ đến mình vừa ra cửa đã bị ngã dập mặt, Tiểu Cẩn vô cùng bực tức, thuận chân đá cái vật ngáng chân mình ở cửa vài cái. Không ngờ bị trúng mấy cái đá của nàng, “vật” nằm chềnh ềnh ở giữa cửa cũng cựa mình tỉnh dậy...
Quái Độc Tiên nhập nhèm mở mắt, trong đôi mắt mông lung thấy được một gương mặt mĩ nhân như tiên tử đang ở đối diện mình. Cười cười vẻ mặt dâm đãng, lão già chu chu môi, thanh âm thập phần bỉ ổi mở miệng:
“Mĩ nhân, để lão gia hôn nàng chào buổi sáng thật nồng cháy nào.... ...”
Thanh âm kia ngân nga kéo dài, nửa chừng thì cái người đối diện cũng vừa lúc mở mắt ra. Thử tưởng tượng xem cái cảnh mới sáng sớm mở mắt ra, đầu tiên đập vào chính là vẻ mặt bỉ ổi của một lão già thì sẽ có cảm tưởng như thế nào? Đấy là còn chưa nói tới việc lão già kia còn đang chu mỏ định hôn a...
Lão già còn lại hai mắt trợn to, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, cơ thể giống như cứng lại, run run... Quái Độc Tiên chu chu mỏ, lúc này mới mở mắt ra, mĩ nhân đâu không thấy, chỉ thấy một lão già mặt mũi trợn trừng trừng đang nhìn mình. Ý thức lại, mình vừa định làm gì ấy nhỉ? À, hôn....Hôn? Quái Độc Tiên ngồi bật dậy, vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ, hét ầm lên:
“Cặn bã! Đừng đưa cái bản mặt xấu xí ấy lại gần ta!”
Lão già kia cũng bật dậy, gân xanh trên trán nổi đầy, phồng mang trợn mắt lên mà quát:
“Câu đó để ta nói mới phải!”
Hai người lao vào oánh lộn, một chân Quái Độc Tiên đạp lên mặt người kia, còn lão đầu kia thì dùng cả hai tay chống lên mặt ông đẩy ra, hai người ngươi tới ta đi, lôi qua kéo lại, râu tóc lẫn lộn, bụi tung mù mịt, vô cùng chật vật, trong miệng vẫn không ngừng mắng chửi:
“Đồ cặn bã!”
“Đồ dê xồm!”