Buổi sáng khi Tiểu Vân vừa tỉnh dậy, đã có hạ nhân đến báo Hách Liên Ngạo Thiên đang chờ nàng đến cùng ăn sáng. Hầu như ngày nào cũng như vậy, nàng tuy chưa phải Vương phi của Hách Liên Ngạo Thiên, nhưng không khí giữa hai người họ lại hài hòa, ấm áp như một đôi vợ chồng mới cưới.
Thay một kiện y phục đơn giản thoải mái, Tiểu Vân dẫn theo Liên nhi đi đến chính viện. Đến nơi, đã thấy Hách Liên Ngạo Thiên ngồi sẵn ở bên bàn chờ nàng. Thoáng thấy nàng tiến vào, hắn liền đứng dậy, tự mình ra đón. Hai người cùng ngồi xuống bàn, Tiểu Vân nhìn bát đũa của hắn vẫn sạch bong, nàng cười hỏi:
“Vương gia sao không ăn trước? Chàng phải chờ ta lâu như vậy, không cảm thấy đói sao?”
Hách Liên Ngạo Thiên động đũa gắp một miếng bánh táo đỏ đặt vào bát của nàng, dịu dàng đáp:
“Không sao, không có nàng bổn vương ăn không thấy ngon!”
Tiểu Vân hơi đỏ mặt, nàng cũng cầm đũa gắp một khối bánh đặt vào bát của hắn, ngượng ngùng nói:
“Vương gia ăn nhiều một chút!”
Sau đó liền cúi đầu, bắt đầu ngấu nghiến ăn, hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn hắn nữa. Hách Liên Ngạo Thiên thấy nàng như vậy, hắn bỗng bật cười. Tiểu Vân lại càng quẫn bách hơn, nàng hoàn toàn cắm mặt vào bát, hai má rộ lên đám mây hồng hồng rất khả nghi. Hách Liên Ngạo Thiên nghĩ thầm, cũng không nên trêu chọc nàng nữa, hắn lại gắp thức ăn cho nàng, cười nói:
“Nàng ăn nhiều vào! Ăn xong bổn vương dẫn nàng ra ngoài chơi!”
Nghe được ra ngoài chơi, thần sắc quẫn bách trên mặt nàng liền mất sạch, Tiểu Vân vui mừng ngẩng đầu lên, có chút khó tin hỏi:
“Chàng nói thật chứ?”
Hách Liên Ngạo Thiên vươn tay gạt vụn bánh trên miệng nàng xuống, gật đầu đáp:
“Ừ, vậy nên bây giờ, nàng phải ăn hết chỗ này cho bổn vương!”
Tiểu Vân nhìn ngọn núi nhỏ trong bát mình, có chút khó xử. Hắn chất cho nàng nhiều như vậy, dựa vào sức ăn cùng tốc độ ăn của nàng thì đến đời nào mới xong? Nhưng, vì sự nghiệp vĩ đại ra ngoài chơi, không thể không hy sinh! Trong lòng Tiểu Vân âm thầm rơi lệ, nàng hung hăng ở trong đầu mắng cái hỗn đản kia một chút, sau đó đành cam chịu ăn bằng hết đống thức ăn trong bát.
Hách Liên Ngạo Thiên nói cũng rất giữ lời, ăn xong, hắn để nàng nghỉ ngơi một chút rồi dẫn nàng ra ngoài chơi. Lần này đi chỉ có hai người, hắn không cử thêm thị vệ nào đi theo, có lẽ là muốn hai người có thời gian riêng ở bên nhau. Hai người thong thả dạo qua các con phố, Tiểu Vân lâu ngày mới được ra phủ, tâm trạng vô cùng hào hứng, nàng thấy cái gì trên phố cũng muốn xem, Hách Liên Ngạo Thiên lại chỉ có thể bất đắc dĩ đành đi theo. Nhìn nàng tươi cười vui vẻ, giống như con hồ điệp tự do bay lượn giữa trời, lại có chút giống tiểu hài tử đơn thuần khả ái, khiến trong tâm hắn không nhịn được rung động thật sâu thật sâu. Nghĩ đến sau này nàng sẽ thuộc về hắn, ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy giống như có một dòng nước ấm, nhẹ nhàng lan tỏa trong lồng ngực, hóa mềm cả những góc khuất tăm tối và lạnh lẽo nhất trong lòng hắn.
Lúc này trên đường lớn, xuất hiện một đôi chủ tớ. Nữ tử đi trước khuôn mặt xinh đẹp kiều mị, mắt xếch quyến rũ, thân hình nóng bỏng, y phục đỏ rực lại càng làm tăng thêm một phần mị hoặc trên người nàng. Người đi đường phàm là nam nhân đều không nhịn được phải liếc nhìn nàng một cái. Người đi sau hẳn là nha hoàn, tư sắc có vài phần thanh tú xinh xắn. Chủ tớ hai người thong dong đi trên đường, hẳn là ai cũng sẽ nghĩ hai người đơn thuần là đi ngắm cảnh dạo phố, trên thực tế lại không phải vậy...
“Hoa Ngẫu, ngươi nói xem Nhị vương gia khi thấy ta sẽ có biểu tình như thế nào?”
Hoa Ngẫu nhìn chủ tử nhà mình toàn thân đều toát ra vẻ phong tao (lẳng lơ) quyến rũ, lập tức cúi đầu đáp:
“Phàm là nam nhân đều sẽ không thoát nổi sự mị hoặc, cuốn hút của tiểu thư!”
Mộ Dung Y Y chu môi, nàng ta vươn tay hất một cái đèn lồng treo trên một cái sạp ven đường, có chút trêu tức mở miệng:
“Vậy nếu cái Nhị vương gia kia nhìn ta mà không phản ứng gì thì có nghĩa hắn không phải nam nhân?”
Hoa Ngẫu có chút khó xử đáp:
“Cái này, ách, nô tì cũng không biết!”
Mộ Dung Y Y quay đầu lườm Hoa Ngẫu một cái, nguýt dài rồi cất bước đi thẳng, không thèm nhìn đến nàng nữa. Đang đi, đột nhiên Hoa Ngẫu hô lên:
“Tiểu thư, tiểu thư, người kia có phải là Nhị vương gia không a?”
Mộ Dung Y Y lập tức nheo mắt:
“Đâu? Hắn ở đâu?”
Theo ngón tay của Hoa Ngẫu chỉ đến, Mộ Dung Y Y nhìn một hồi mới rõ. Cái người đang đi lẫn vào rất nhiều người kia, cái bóng áo tím kia xác thực là Nhị vương gia đương triều rồi. Hắn đang làm gì ở trên đường vậy? Lúc này, lại thấy Nhị vương gia quay đầu khẽ cười một tiếng, ánh mắt ấm áp vô cùng dịu dàng, còn chứa cả sự sủng nịch. Mộ Dung Y Y nhìn cái người đang đi bên cạnh hắn là một nam nhân tai to mặt lớn, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng. Nhị vương gia không phải cũng lại là đoạn tụ đấy chứ? Gia đình đế vương này cũng quá biến thái mà!
Đúng lúc này, nam nhân tai to mặt lớn kia bỗng đi vọt lên trên, người đi trước bị hắn che khuất mới lộ ra. Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Mộ Dung Y Y lúc này mới xác định suy nghĩ vừa rồi của mình là sai lầm, Nhị vương gia vô cùng bình thường, cũng không có đoạn tay áo đoạn chân áo gì gì hết! Nhưng đồng thời, trong lòng nàng ta dâng lên một cỗ tức giận cùng ghen tị. Nữ nhân kia là ai, sao nàng ta dám đi cạnh nam nhân của Mộ Dung Y Y này? Còn nữa, Nhị vương gia cư nhiên lại dùng ánh mắt sủng nịch như vậy để nhìn nàng ta? Hắn rốt cuộc có để cái người hôn thê của hắn là nàng ta đây vào mắt hay không?
Lửa giận bùng lên trong ngực, không kịp suy nghĩ gì, Mộ Dung Y Y đã vọt lên trước. Nàng ta chạy đến gần hai người Hách Liên Ngạo Thiên, thanh âm dịu dàng quyến rũ vang lên:
“Vương gia!”
Hai người trước mặt cùng quay lại. Đến lúc nhìn rõ dung mạo của nữ tử kia, Mộ Dung Y Y lại càng không nhịn được ganh ghét. Tại sao nữ nhân này lại có thể xinh đẹp như vậy chứ? Dịu dàng mềm mại lại có chút nhu hòa chọc người thương như vậy, thật sự là loại nữ nhân hạ đẳng chuyên đi câu dẫn nam nhân!
Hách Liên Ngạo Thiên hơi liếc qua nữ tử trước mặt này một chút, trong đầu liền mơ hồ. Nữ nhân này, hình như đã từng gặp qua? Nhưng rất nhanh hắn liền không để ý tới, gặp qua hay không gặp qua thì có vấn đề gì đâu, dù sao cũng chỉ là nữ nhân không đáng phải quan tâm, trong lòng hắn chỉ có mình Tiểu Vân là đủ!
Mộ Dung Y Y thấy hắn cư nhiên phớt lờ mình, máu nóng lại sục sôi nhưng nàng ta cố kìm lại, thanh âm yêu kiều mềm mại lại vang lên:
“Vương gia!”
Hách Liên Ngạo Thiên một tay ôm lấy Tiểu Vân, thanh âm lạnh lùng xa cách:
“Vị tiểu thư đây là? Bổn vương không nhớ là mình có quen biết với tiểu thư?”
Mộ Dung Y Y bị hắn làm cho chấn động thật lâu, lớn đến từng này, trước giờ chỉ có nàng ta quên mất nam nhân mình đã từng tiếp xúc, còn chưa có nam nhân nào gặp qua nàng mà lại có thể không biết nàng là ai. Đả kích này quá lớn, thân thể nóng bỏng khẽ run, thanh âm cũng là vô cùng ủy khuất:
“Vương gia, ngày hôm qua Y Y mới gặp qua ngài, vậy mà hôm nay ngài đã quên Y Y rồi sao?”
Ra là Mộ Dung Y Y, người trong mật chỉ yêu cầu gả cho hắn! Khóe môi Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng nhếch lên, hắn cười nhạt hỏi:
“Mộ Dung tiểu thư không ở trong cung dưỡng sức, sao lại ở bên ngoài chạy rông? Cẩn thận bị người có tâm tư nhìn thấy, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của tiểu thư!”
Chạy rông? Sắc mặt Mộ Dung Y Y xanh mét. Hắn lại dám dùng từ đó để hình dung nàng, hắn coi nàng là cái gì? Tiểu Vân cố gắng nín cười, nàng dùng tay áo Hách Liên Ngạo Thiên che đi khóe môi hơi nhếch nhếch lên. Mộ Dung Y Y thấy hai người gần sát nhau như vậy, ghen tị lại bốc lên:
“Vương gia, ngài lo cho danh tiếng của Y Y như vậy, còn vị tiểu thư này thì sao? Ngang nhiên ở giữa đường lớn ôm ôm ấp ấp, lẽ nào vị tiểu thư đây không biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?”
Tiểu Vân vẫn còn buồn cười về cách dùng từ của Hách Liên Ngạo Thiên, nàng mím môi gật gật đầu, cười đáp:
“Xác thực là không biết!”
Mộ Dung Y Y xanh mặt, ngón trỏ run run chỉ vào nàng:
“Ngươi...”
Hách Liên Ngạo Thiên mắt lạnh nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo chứa ý giận truyền ra:
“Mộ Dung tiểu thư, phiền tiểu thư chú ý lễ tiết một chút! Vương phi của bổn vương không phải là ngươi muốn khi dễ liền khi dễ! Bổn vương không biết tiểu thư ở Bách đảo có thân phận địa vị thế nào, nhưng đây là Hách Liên quốc, tiểu thư đang là khách ở Hách Liên thì nên biết giữ đạo làm khách! Vương phi đương triều há lại là người tiểu thư có thể tùy ý chỉ trỏ sao?”
Mộ Dung Y Y bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa sợ, nàng ta vội vàng rụt tay lại, lùi về sau. Khẽ mở miệng, thanh âm chứa đầy ủy khuất:
“Vương gia, Y Y....”
Hách Liên Ngạo Thiên không để nàng nói hết liền ngắt lời:
“Bổn vương cùng Vương phi còn có chuyện phải giải quyết, không tiện cùng tiểu thư bồi tiếp! Thứ lỗi bổn vương đi trước!”
Hắn nói xong cũng không lại liếc nhìn nàng ta lần nữa, cứ vậy ôm Tiểu Vân xoay người đi thẳng. Hai mắt Mộ Dung Y Y ngấn lệ , nàng siết chặt nắm tay, cắn môi, hung hăng quay người chạy đi, Hoa Ngẫu ở phía sau chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ chạy theo.
Hai người Tiểu Vân đi tiếp một đoạn nữa, Hách Liên Ngạo Thiên liền bảo nàng đứng đợi, còn hắn thì rời đi một chút. Không biết đã qua bao lâu, trên đường truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiểu Vân vừa quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ ai với ai, cả người đã bị nhấc bổng lên không. Nàng sợ hãi kêu một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại. Đợi một lúc cũng không có thấy đau đớn như mình tưởng tượng, Tiểu Vân rụt rè mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt dọa nàng giật mình. Di, như thế nào lại cao như vậy a? Nhìn xuống dưới, chính là nàng đang ngồi trên lưng một con ngựa phi nước đại. Sắc mặt Tiểu Vân lập tức xanh mét, nàng vung nắm đấm về phía người ngồi sau mình, hét to:
“Thả ta xuống, đại hỗn đản, thả ta xuống, Ngạo Thiên, cứu ta....”
Hét to đến khản cổ họng, bỗng từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười rõ ràng trầm thấp, rồi một thanh âm trêu tức vang bên tai nàng:
“Vân nhi như thế nào lại yêu thích bổn vương như vậy a? Trước là bám chặt không buông, sau đó là cao giọng hét tên của bổn vương?”
Tiểu Vân hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh vào mi mắt là dung mạo tuấn mĩ nhiễm đầy ý cười của Hách Liên Ngạo Thiên. Tiểu Vân thảng thốt:
“Sao lại là chàng?”
Hách Liên Ngạo Thiên thanh âm quyến rũ như có như không hỏi lại:
“Vân nhi, nàng ôm chặt bổn vương lâu như vậy mà vẫn không nhận ra sao?”
Nhận ra tư thế cực kì xấu hổ này, Tiểu Vân hơi buông lỏng tay, nhưng lúc này Hách Liên Ngạo Thiên lại đột ngột thúc mạnh gót chân, con ngựa hí dài, bỗng tăng nhanh tốc độ, khiến Tiểu Vân lại tái mặt, lập tức ôm chặt lấy thắt lưng người kia. Từ trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười vui sướng hả hê của hắn, Tiểu Vân không nhịn được oán giận:
“Đồ xấu tính! Đại sắc lang!”
Hách Liên Ngạo Thiên vẫn cười, cánh tay mạnh mẽ bao lấy nàng ở trong lồng ngực rộng lớn vững chắc. Tóc đen của hai người bị gió thổi tung lên, quấn quýt lấy nhau không rời. Hách Liên Ngạo Thiên cúi đầu, ngắm nghía gò má giai nhân vì ngượng ngùng mà đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng cảm nhận hương thơm u lãnh như u lan trong cốc tỏa ra trên người nàng, thần trí trong một thoáng thật sâu lâm vào u mê, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên thành vòng cung dịu dàng.
Hai người cưỡi ngựa đi đến ngoại thành, hắn đưa nàng đi khắp nơi ngắm cảnh, đến lúc trời vào chiều thì ở trên núi ngắm mặt trời lặn. Sau một ngày dạo chơi, Tiểu Vân cũng có chút mệt, nàng tùy ý dựa người vào bờ ngực rộng rãi của hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực bên tai, trong lòng có một loại hạnh phúc không nói lên lời. Nếu như thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này lâu thật lâu, nàng tình nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để có thể được ở bên cạnh hắn không rời. Hai người an tĩnh dựa vào nhau, ngắm vầng hào quang chói lọi từ từ chìm xuống, gió nhẹ thổi qua, phảng phất hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa. Con ngựa ung dung cúi đầu gặm cỏ dưới chân. Vòng tay Hách Liên Ngạo Thiên lặng lẽ siết chặt, hắn cúi đầu, ở bên tai nàng dịu dàng thủ thỉ:
“Vân nhi, nàng sẽ vĩnh viễn dựa vào ta như vậy phải không?”
Bàn tay Tiểu Vân nhẹ vuốt ve mu bàn tay hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh, nàng gật đầu, không chút do dự đáp:
“Ta sẽ!”
Vùi mặt vào mái tóc nàng, nhẹ hít hương thơm dịu dàng trên tóc nàng, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên phảng phất như vọng tới từ nơi nào đó rất xa xăm:
“Ta yêu nàng!”
Thân mình Tiểu Vân chấn động, nàng ngồi lặng người đi mấy giây. Rồi bỗng nhiên, Tiểu Vân xoay người ôm chặt lấy hắn, nàng áp mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Ngạo Thiên, nếu một ngày nào đó, ta vì một lý do mà phải rời đi chàng, vậy chàng, chàng sẽ đợi ta phải không?”
Nàng cảm giác vòng tay hắn ngày càng siết chặt, siết đến mức nàng có chút đau, thanh âm bá đạo của hắn vang vọng bên tai nàng:
“Nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi ta sao?”
Tiểu Vân thở dài, khẽ lắc đầu:
“Ta không! Nhưng ta chỉ muốn biết, nếu một ngày ta phải rời đi, liệu chàng có đợi ta hay không?”
Dường như đang cố kìm nén, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên trầm xuống lại hơi khàn:
“Nếu nàng dám rời bỏ ta, Tiểu Vân, ta sẽ hận nàng cả đời!”
Áp mặt vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, hai tay Tiểu Vân lặng lẽ siết chặt, trong vô thức, nước mắt nàng nhẹ nhàng lăn xuống, rơi vào tận trong sâu thẳm đáy lòng.
Ngạo Thiên, xin lỗi...
Chỉ chưa đầy hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán. Đây là giao thừa đầu tiên bốn người các nàng đón ở thời không này, trong lòng người nào cũng rạo rực. Hàng năm phủ Đại tướng quân đón giao thừa đều rất náo nhiệt, năm nay lại có thêm bốn người nữa, đã náo nhiệt lại càng náo nhiệt hơn. Tiểu Vân cũng tạm quên đi chuyện này đó ở trên núi, tươi cười cùng mọi người mừng năm mới. Khắp nơi trên đường người người treo đèn kết hoa, đèn lồng đỏ, pháo hoa, câu đố nhìn vô cùng vui mắt. Tiểu Cẩn ngày ngày lẽo đẽo bám theo Tướng quân phu nhân học làm bánh chẻo, cũng tương đương nàng quậy tung cả căn bếp lên, khiến cho các đầu bếp kêu trời kêu đất. Đám Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh, Âu Dương Tử Yên, Tiểu Vân thì ra chợ dạo chơi, sẵn tiện mua chút quà mừng tết. Tiểu Vân dùng giấy gói bọc chiếc ngọc quan tím nàng đã mua kia, tính đợi đến giao thừa sẽ tặng cho Hách Liên Ngạo Thiên. Thử tưởng tượng vẻ mặt hắn khi đó, trong lòng nàng lại ngọt như ăn mật.
Trước giao thừa, đám Tiểu Khuynh chui hết vào trong bếp, không có ai ở ngoài. Các nàng cùng nhau gói bánh, vừa làm vừa cười nói vô cùng rộn rã. Tiểu Cẩn tay chân chẳng bao giờ được yên, nàng một bên nhồi bột, một bên đem bột mịn ném người này người kia, cho đến khi người nào mặt mũi cũng trắng phớ mới chịu dừng tay. Đám Tiểu Khuynh làm sao lại chịu thua, hò nhau đè Tiểu Cẩn ra sàn rồi dùng bột mì ra trát lên khắp mặt nàng. Đợi đến lúc cả bọn dừng lại trò nghịch ngợm quái đản, người nào đầu tóc, mặt mũi cũng dính đầy bột. Nha hoàn trông bếp không dám cười, chỉ có ma ma quản sự phòng bếp lên tiếng nhắc nhở, các nàng mới ngớ ra. Để lại đống bánh cho đám nha hoàn làm nốt, bốn người cùng đi về phòng thay đồ. Không ngờ tới đi đến hành lang, lại đụng mặt mấy người Vương gia đang đi lại đây. Hai bên gặp nhau, rõ ràng là vô cùng bất ngờ. Tam vương gia nhìn Tiểu Khuynh mặt mũi lem nhem, bên hông còn đeo tạp dề làm bếp, không nhịn được trêu chọc:
“Đều nói quân tử phải xa nhà bếp, xem ra là sai lầm rồi! Tiểu tướng quân, bộ dạng này của ngươi cũng khá được đấy!”
Tiểu Khuynh cũng cười đáp lại:
“Đa tạ Vương gia đã quá khen!”
Hai người nhìn nhau, chợt có một loại cảm giác hài hòa đến khó tả. Tứ vương gia mỉm cười nhìn Tiểu Tuyết, rút một cái khăn tay ra đưa nàng. Nhị vương gia thì trực tiếp hơn, kéo thẳng Tiểu Vân sang một góc, dùng khăn nhẹ nhàng lau hết bột trên mặt cho nàng. Ngũ vương gia nhìn Tiểu Cẩn, châm chọc mở miệng:
“Càng ngày bổn vương càng cảm thấy họ Vân ngươi không có khí chất nam nhân! Nếu có một ngày ngươi mặc nữ trang xuất hiện trước mặt bổn vương, có lẽ bổn vương cũng không thấy lạ!”
Tiểu Cẩn che miệng cười duyên một tiếng, nàng giơ ngón trỏ lên lắc lắc, một bộ dáng khinh thường rõ rệt:
“No, no, no, Vương gia, ngài phong lưu nhiều năm mà sao trình độ hiểu biết vẫn hạn hẹp như vậy a? Thời nay, mấy cái như “nam nhân không hư nữ nhân không yêu“ đã quá lỗi thời rồi, nữ nhân thời đại này chuộng mấy kiểu nam nhân khác cơ!”
Ngũ vương gia hứng thú nhếch môi:
“Ồ, nói nghe xem!”
Hai tay Tiểu Cẩn áp hai bên má, một bộ mê đắm biểu tình, cuồng nhiệt say mê nói:
“Ờ, chính là kiểu, à, nam nhân ấm áp này, nam nhân biết cách săn sóc, chiều chuộng này, nam nhân chu đáo này, và nhất là nam nhân biết nấu ăn! Vương gia, ngài lăn lộn trên giường nhiều như vậy mà chưa nghe qua câu “muốn nắm giữ trái tim một người, trước hết phải nắm giữ cái dạ dày của hắn” sao a?”
Phụt! Tiểu Khuynh không nhịn được bật cười, nàng che miệng quay đầu sang một bên, hai vai hơi run run. Tam vương gia mỉm cười như gió xuân, nói:
“Tiểu Khuynh nên cười nhiều một chút, ngươi cười lên thực sự rất đẹp!”
Thần sắc Tiểu Khuynh có chút lúng túng, may mà có đám bột ở trên mặt che cho nàng nên không có ai nhìn thấy hết. Ngũ vương gia tức giận gào to:
“Hỗn đản, bổn vương muốn chém ngươi!”
Tiểu Cẩn vội vàng giơ tay lên đỡ:
“Ấy, ấy Vương gia, quân tử động khẩu không động thủ, giao thừa thì không nên giết người, nếu không năm sau ngài không có Tết mà ăn đâu!”
Ngũ vương gia lập tức tuốt kiếm:
“Chớ nói nhiều, hãy đỡ!”
Hai người lại là một hồi náo loạn.
Đêm giao thừa, bốn vị Vương gia tụ tập tại phủ Tướng quân ăn cơm, trong cung mở tiệc nhưng không người nào tham gia. Không khí trong phủ Tướng quân phi thường náo nhiệt, trong cung lại là một mảnh tẻ nhạt. Lễ Tết hàng năm trong cung đều tổ chức, nhưng năm nào cũng như năm nào, hoàn toàn không có gì mới lạ. Quan lại chúc rượu nhau, say khướt khượt trên đại điện, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, vẻ buồn chán hiện rõ trên mặt. Hoàng hậu cung trang đỏ rực ngồi bên cạnh không ngừng chuốc rượu cho hắn, Lan Quý phi bên này lại là không ngừng lời ngon tiếng ngọt rỉ tai, hai bên hai cái nữ nhân, ở bên dưới chúng phi tần không ngừng ra vẻ yểu điệu quyến rũ chỉ mong hắn chú ý tới, nội tâm Hách Liên Minh Thiên vô cùng phiền chán. Mặc kệ bách quan phía dưới, Hoàng đế đứng dậy bỏ đi, chúng phi tần nhất thời sững sờ, vốn định đứng dậy muốn đi theo, nhưng bị Hoàng đế trừng mắt cảnh cáo, người nào người nấy lập tức ngồi im thin thít.
Ra đến bên ngoài, không còn tiếng đàn sáo, không còn tiếng cười nói, không còn mùi son phấn nồng nặc bao phủ, tâm trạng Hoàng đế sảng khoái hơn bao giờ hết. Bước chân liền không tự chủ đi về phía điện Minh Tín. Tô Nhật đi ở phía sau, nhìn thần sắc Hoàng đế mệt mỏi, lại nhìn cung điện xa xa thấp thoáng ánh đèn, không nhịn được trong lòng cảm khái. Xem ra Hoàng thượng là đối với vị Tiêu phi kia thật tâm thật lòng, chỉ là không biết, trong lòng Tiêu phi có Hoàng thượng hay không?
Trong điện Minh Tín, đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo rộn rã, so với đại điện kia chỉ có hơn chứ không kém. Cung nhân nô tì không nề hà cùng nhau uống rượu hát ca, Hoàng đế đi vào cũng không biết. Tử Kì thoắt cái đã xuất hiện, hắn đi đến nhỏ giọng bẩm báo với Hoàng đế, sau đó người lại lập tức biến mất. Cười nhạt một tiếng, Hoàng đế liền đi thẳng đến hậu viện phía sau điện Minh Tín.
Lúc này trên tường viện, có hai bóng người đang chật vật leo tường trốn ra ngoài. Tiểu Mai ôm bọc hành lí cảm thán:
“Nương nương, tại sao lúc nào chúng ta cũng phải dùng cách này để ra ngoài?”
Tiêu nương nương hừ mũi, khinh thường nói:
“Em ngốc lắm, trốn đi như vậy mới gọi là kích thích chứ?”
Trên đầu Tiểu Mai chảy xuống vài vạch hắc tuyến, đang muốn trèo lên, đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp dọa hai người giật thót:
“Ái phi muốn đi đâu vậy?”
Tiêu Khuynh Thành tái mặt ngẩng đầu lên, liền thấy Hách Liên hoàng đế đang nửa cười nửa không nhìn mình, đi sau hắn là Tô công công đầu cúi gằm xuống. Nàng không chút e ngại nhìn hắn, đáp thẳng:
“Ta muốn đến phủ tướng quân đón giao thừa!”
Hách Liên Minh Thiên đi đến, một, hai động tác liền dễ dàng bế nàng từ trên tường cao xuống, trầm giọng nói:
“Trèo tường như vậy rất nguy hiểm nàng không biết hay sao? Nếu nàng muốn ra cung, cửa chính ở đằng kia, việc gì cứ phải trèo tường như vậy?”
Tiêu Khuynh Thành lập tức bĩu môi:
“Không có lệnh bài, Hoàng thượng nghĩ ra được dễ dàng như vậy chắc?”
Hạ nàng xuống đất, Hách Liên Minh Thiên mở miệng:
“Sao không kêu người đến chỗ trẫm lấy?”
Tiêu Khuynh Thành sửng sốt ngẩng lên, nàng cảm giác hôm nay Hoàng đế này có cái gì đó không đúng. Nghĩ vậy, dè dặt mở miệng:
“Hoàng thượng, có phải ngài uống hơi nhiều rượu hay không? Say rồi hả?”
Hoàng đế không đáp lời của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, gật gật đầu nói:
“Thời gian không sai biệt lắm! Không phải nàng muốn đến phủ Tướng quân sao? Đi, trẫm đi cùng nàng!”
Đây đúng là điển hình của việc ông nói gà bà nói vịt mà! Tiêu Khuynh Thành trong lòng nói thầm, nhưng cũng hơi ngạc nhiên. Hoàng đế này vậy mà hôm nay lại dễ dàng đồng ý cho nàng ra cung như vậy? Nhưng là ngẫm lại, hắn cũng muốn đi cùng, ầy, xem ra mình cũng cho hắn chút lợi tức rồi! Nghĩ vậy rồi, nàng không chút do dự đi theo Hách Liên Minh Thiên ra ngoài, lại càng là phớt lờ ánh mắt gần như muốn rớt ra ngoài của cung nhân nô tì trong điện.
Khi đế, phi hai người đến cửa cung, không ngờ lại nghe thấy một tiếng gọi đầy lo lắng:
“Hoàng thượng, nương nương, xin hãy đợi một chút!”
Hai người cùng quay lại, thấy một thiếu nữ mặc áo trắng chạy vội về phía này. Khi thiếu nữ kia chạy tới nơi liền ho khan một hồi, nha hoàn đi theo vội vàng cầm một kiện áo choàng khoác lên người nàng. Hách Liên Minh Thiên lạnh nhạt hỏi:
“Hiên Viên tiểu thư đây là muốn làm gì?”
Hiên Viên Tình Nhi quy củ phúc thân hành lễ với hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chọc người thương:
“Không dám giấu giếm Hoàng thượng, tiểu nữ nghe nói Hoàng thượng cùng nương nương muốn đến phủ Tướng quân, nên mới mạo muội chạy đến đây. Không biết Hoàng thượng có thể khai ân, đưa tiểu nữ cùng đi được không?”
Hách Liên Minh Thiên dường như không muốn nói nhiều, hắn lạnh nhạt đáp một tiếng “Được!” rồi đỡ Tiêu Khuynh Thành lên xe ngựa. Tiêu Khuynh Thành hơi vén rèm xe, nhìn vị tiểu thư ốm yếu kia được đỡ lên một chiếc xe ngựa khác, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một cỗ bất an.
Không ngờ, hai người vừa lên xe ngựa, Hách Liên Minh Thiên lập tức vươn tay kéo nàng vào lòng, rồi sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng. Tiêu Khuynh Thành trợn to mắt, tay đấm chân đá muốn hắn buông ra, nhưng lại chẳng khiến hắn bị xê dịch chút nào. Dường như tâm trạng Hách Liên Minh Thiên đang bất ổn, hắn ghì chặt nàng, nụ hôn nóng bỏng nhưng lại như có như không bừa bãi tàn sát, phảng phất tình cảm đè nén rất lâu rất lâu nay mới bộc phát mà ra. Dần dần, Tiêu Khuynh Thành không còn tiếp tục giãy dụa nữa, nàng tựa vào lòng hắn, im lặng, chậm rãi tiếp nhận. Hai người chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng thẳng cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ Tướng quân, Hách Liên Minh Thiên mới chịu buông ra. Hắn vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của nàng, sau đó dịu dàng nắm tay Tiêu Khuynh Thành xuống ngựa. Không đợi Hiên Viên Tình Nhi, đế, phi hai người cứ vậy đi vào đại môn Tướng phủ. Hạ nhân trong phủ thấy người tới, vì trời tối, hơn nữa khi hai người tới đây cũng không mang theo thị vệ hộ giá, chỉ giống như một đôi vợ chồng bình thường đến bái phỏng, vậy nên khi hạ nhân đến thông báo, mấy người ở đại sảnh không nghĩ tới là Hoàng thượng giá lâm. Đợi đến lúc hai người đế phi sánh bước tiến vào, mọi người mới vội vàng đứng dậy hành lễ. Hách Liên Minh Thiên mỉm cười phất tay:
“Đêm nay là giao thừa, lễ tiết gì đó là không cần thiết, mọi người hãy cứ tự nhiên đi!”
Mọi người đứng lên rồi, Đại tướng quân liền phân phó người đem ghế cùng bát đũa đến. Nhưng khi mọi người nhìn thấy nữ tử đi sau đế phi, tất cả không hẹn mà cùng ngạc nhiên nhìn nhau. Trong mắt Tiểu Khuynh có cái gì đó chợt lóe qua, nàng không tiếng động lườm Hách Liên Phách Thiên một cái.
Hiên Viên Tình Nhi quan sát một phòng đầy người, âm thầm trào phúng. Nhưng khi ánh mắt nàng ta chuyển đến thân ảnh người kia, đổi lại trong ánh mắt toàn là nhu tình dịu dàng có thể chảy ra nước. Đợi hạ nhân mang ghế đến, cả ba người cùng ngồi xuống. Hiên Viên Tình Nhi tự động đi tới ngồi bên cạnh Hách Liên Phách Thiên, thanh âm mềm mại gọi:
“Phách Thiên ca ca...”
Phản xạ tự nhiên hắn đưa mắt nhìn Tiểu Khuynh một cái, Hách Liên Phách Thiên gương mặt không đổi sắc nhìn thẳng Hiên Viên Tình Nhi, nói:
“Hiên Viên tiểu thư cùng bổn vương không quen không biết, vẫn nên cùng mọi người giống nhau, gọi bổn vương một tiếng Vương gia thôi!”
Hắn đã nghe nói hôm nay Mộ Dung Y Y tới tìm Nhị ca, không nghĩ tới buổi tối người gặp nạn lại là hắn. Thực ra trước đây hắn đã từng tới Bách đảo, cũng biết gia tộc Hiên Viên là một trong bốn đại gia tộc ở Bách đảo, và nhớ mang máng là gặp qua mấy vị tiểu thư ở đó, nhưng chuyện đó đã qua lâu lắm, hắn cũng đã sớm không nghĩ tới. Hiện tại, hắn chỉ cần biết người hắn luôn luôn tâm niệm là Tiểu Khuynh, vậy là được rồi. Còn cái mật chỉ kia, hủy thì hủy, hắn cũng không quan tâm cái vị ở Bách đảo kia sẽ phản ứng thế nào.
Hiên Viên Tình Nhi cắn môi, gương mặt vốn tái nhợt lại thêm một tầng trắng bệch, nàng ta che miệng ho khẽ mấy tiếng, bộ dáng vô cùng ủy khuất đáng thương. Vẫn là Đại tướng quân lên tiếng đánh vỡ cái cục diện này:
“Thôi nào, đêm nay là giao thừa, mọi người hãy vất tất cả chuyện không vui đi, cùng đón một năm mới thật tốt. Đây, Hoàng thượng, lão thần xin kính ngài một ly!”
Một câu nói liền khiến không khí đông đặc trong phòng bị đánh tan, gương mặt mọi người lại giãn ra, nói cười vui vẻ trở lại. Tiểu Khuynh cúi đầu, trong mắt có tia sáng lạ lùng lướt qua, nàng nắm chặt đôi đũa, trong lòng âm thầm hạ một quyết định.
Sau khi ăn cơm, mọi người lại tụ tập ngoài sân xem đốt pháo hoa. Tiểu Cẩn, Âu Dương Tử Yên, Ngũ vương gia cầm pháo bông chơi đến bất diệc nhạc hồ. Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên đi một nơi. Hách Liên Ngạo Thiên kéo Tiểu Vân đi một nơi, Tiểu Khuynh một mình đi về viện của nàng. Từ xa nhìn thấy hai thân ảnh một trắng một đen đứng cạnh nhau, bên môi nàng thoáng nụ cười nhạt, Tiểu Khuynh lẳng lặng quay người đi.
Đứng trước hiên, nhìn đám Tiểu Cẩn đang chơi thật vui vẻ trên sân, Tiêu Khuynh Thành nhẹ giọng hỏi cái người vẫn đang đứng cạnh nàng:
“Hoàng thượng, ngài cảm thấy đã tốt hơn chưa?”
Hách Liên Minh Thiên quay đầu nhìn nàng, không đáp. Tiêu Khuynh Thành sợ hắn không hiểu, nàng đành phải nói rõ ràng:
“Vừa rồi, không phải Hoàng thượng uống rượu say hay sao?”
Hách Liên Minh Thiên ngạc nhiên nhìn nàng, rồi bỗng nhiên, hắn cầm chặt hai tay nàng đặt lên ngực, thâm tình nói:
“Thành nhi của trẫm, không cần đến rượu, chỉ cần nàng muốn thì trẫm tùy thời đều có thể thổ lộ với nàng! Tim của trẫm, nó ở đây, chỉ vì mình nàng mà đập!”
Tiêu Khuynh Thành cười nhạt, nàng rút tay ra, nhẹ nhàng xoay người. Tình cảm của bậc đế vương, liệu sẽ nhen nhóm được bao lâu? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ mong muốn sẽ đạt được trái tim của hắn. Chỉ là, tại sao lúc này tâm của nàng lại nhói lên?
Sau lưng là một hồi ấm áp, Tiêu Khuynh Thành giật mình, cả người đã hoàn toàn dựa sát vào hắn, bàn tay hai người đan vào nhau, cánh tay hắn trói buộc nàng trong lồng ngực mình thật chặt. Tiêu Khuynh Thành ngửa đầu nhìn trời đêm, bên tai nhẹ nhàng vọng lại thanh âm của hắn:
“Chỉ hy vọng, đời này kiếp này có nàng ở bên cạnh trẫm...”
Tiểu Khuynh ngồi trên nóc nhà, bên cạnh là một bình rượu. Nàng ngửa đầu, rượu cứ thế trôi vào trong cổ họng, có chút cay, lại có chút ngọt. Một cái bóng vụt xuất hiện cạnh nàng. Tiểu Khuynh ngẩng đầu, gương mặt đẹp như tạc của người nào đó trong nháy mắt in sâu thật sâu vào đầu nàng...
Bên dưới sân, trò đuổi bắt vẫn chưa dừng lại...
Tiểu Cẩn: “Ngũ vương gia, nếu ta đốt đuôi tóc của ngài thì không biết như thế nào nhỉ?”
Ngũ vương gia: “Ngươi có giỏi thì lại đây! Ta cũng muốn xem xem tối nay tóc của người nào bị đốt trước!”
Lại đuổi nhau...
Ở một góc khuất, hai cái thị vệ tay cầm pháo bông ngơ ngác nhìn. Vô Tung nhìn đuôi tóc phất phơ của đệ đệ, hỏi thử:
“Nếu ta đốt đuôi tóc của đệ thì không biết có xảy ra cháy nổ không nhỉ?”
Vô Ảnh “phì” một cái phun vỏ hạt dưa vào mặt hắn, đáp:
“Có đấy! Ta sẽ bạo nát hoa cúc của huynh!” Sau đó hai mắt liền nhòm nhòm xuống phía dưới:
“Chỗ đó đấy!”
“Đệ...” Mỗ thị vệ nào đó á khẩu.
Trên một ngọn núi cách khá xa kinh thành...
“Vương gia, ngài đưa ta đến nơi này làm gì vậy?” Tiểu Khuynh có chút say, mơ mơ hồ hồ nhìn hắn.
Hách Liên Phách Thiên nắm tay nàng kéo đi, mà kì lạ là Tiểu Khuynh ngược lại cũng không có giật ra. Tam vương gia cười thầm, quả nhiên rượu vào, cái tính thích gây chuyện cũng bớt đi không ít. Đến một chỗ cao, Tiểu Khuynh nhìn lại, nguyên lai từ nơi này có thể nhìn ra bao quát kinh thành. Khắp nơi giăng đèn rực sáng, cả kinh thành rực ánh vàng đèn lồng vô cùng đẹp mắt. Tiểu Khuynh xoa xoa mắt, nàng nhìn một chút liền xoay người:
“Ta về đi ngủ!”
Hách Liên Phách Thiên giữ vai nàng xoay người lại, mỉm cười nói:
“Ngươi ráng đợi chút, rất nhanh thôi!”
Đúng lúc này, đường chân trời đột nhiên rực sáng. Từng chùm pháo hoa theo nhau bay lên, nở rộ thành từng bông hoa bảy màu rực rỡ, Ánh sáng chói mắt theo nhau tỏa ra, soi sáng cả bầu trời. Khung cảnh tráng lệ bày ra trước mắt, Tiểu Khuynh thì thầm:
“Đẹp, thật đẹp!”
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng mỉm cười, khóe môi hắn cũng cong lên, rồi chợt nở rộ thành nụ cười vui vẻ. Có lẽ là chưa bao giờ thấy hắn cười tươi như vậy, cả khuôn mặt sáng bừng lên dưới ánh pháo hoa, trái tim trong ngực nàng bắt đầu đập thình thịch. Tiểu Khuynh cúi đầu, bên môi cười nhẹ nhàng. Rồi đột nhiên, nàng mở miệng:
“...”
Thanh âm của nàng bị tiếng pháo át đi, Hách Liên Phách Thiên có chút ngơ ngác, hắn cả đời chưa bao giờ có cảm giác tâm trạng mình bay bổng đến vậy. Nàng cười thật vui vẻ, thật là đẹp, khiến trái tim hắn một lần lại một lần nhảy lên.
“Tiểu Khuynh...”
“Ta cảm thấy...” Tiểu Khuynh ngập ngừng, sau đó lại mỉm cười, hai gò má lần đầu tiên nổi lên sắc đỏ “... sau này trong cuộc sống của ta, có thêm một người là chàng, cũng rất tốt...”
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng, trên đời này người có thể đem lại hạnh phúc cho hắn, chỉ có mình nàng, chỉ mình nàng mà thôi!
Ở sau một thân cây to, một bóng người áo trắng đứng nhìn ra. Hai mắt người đó đỏ ửng, ngập tràn thù hận cùng sát ý, nắm tay siết chặt rỉ máu từng giọt. Trong bóng đêm, thanh âm lạnh lẽo vang lên như lời mời gọi của ác quỷ địa ngục:
“Ta sẽ giết... ta sẽ giết ngươi....”
Bên trong cung điện, tiếng đàn sáo có náo nhiệt, ồn ào hơn nữa cũng không giấu được không khí tẻ nhạt. Điện Lưu Ly yên tĩnh đến lạ lùng, bên trong vườn hoa thắp nên sáng trưng, có ba vị mĩ nhân đang ngồi cắn hạt dưa tán gẫu. Nạp Lan Dung Tuyết nhìn vẻ mặt tức tối mà không thể phát tác của Mộ Dung Y Y, liền cười hỏi:
“Sao vậy, kế hoạch câu dẫn nam nhân của ngươi thất bại rồi hả?”
Mộ Dung Y Y tức giận trừng nàng, Nạp Lan Dung Tuyết trực tiếp coi ánh mắt như đao của nàng ta là không khí, dửng dưng nói:
“Trừng ta làm gì? Ta cũng lại chẳng phải Nhị vương gia!”
Mộ Dung Y Y lập tức đứng dậy, nàng ta chỉ vào mũi Nạp Lan Dung Tuyết mắng:
“Nạp Lan Dung Tuyết, ngươi cũng chẳng khá hơn ta đâu! Chờ xem!”
Nói rồi liền hung hăng bỏ đi. Đông Phương Linh nãy giờ ngồi xem kịch lúc này mới lên tiếng:
“Cãi nhau làm gì cho tổn thương tình cảm nội bộ! Đêm nay là giao thừa, sao không tận hưởng một chút?”
Nạp Lan Dung Tuyết nhìn bóng lưng Mộ Dung Y Y rời đi, lắc đầu thở dài:
“Đến như Y Y xinh đẹp kiều mị mà còn không câu nổi trái tim Nhị vương gia, ngươi nói xem tương lai của chúng ta sau này có phải sẽ rất thê thảm không?”
Đông Phương Linh không đáp, chỉ cười nhạt. Nàng không biết cái gì gọi là thê thảm, nàng chỉ biết, cuộc đời nàng sau này, tuyệt đối là do nàng làm chủ, bất cứ ai cũng đừng hòng biến nàng thành con cờ để mà xoay trong lòng bàn tay. nhân kia cũng thế, Hiên chủ Bách đảo cũng thế...
“Ta e là số phận của Hiên Viên Tình Nhi kia cũng chẳng khá hơn Mộ Dung Y Y là mấy đâu...” Nạp Lan Dung Tuyết bên cạnh vẫn tiếp tục cảm thán, Đông Phương Linh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Không để Nạp Lan Dung Tuyết kịp thắc mắc, thanh âm nhẹ nhàng hời hợt của nàng đã vọng lại:
“Ta ra ngoài đi dạo một lát!”
Nạp Lan Dung Tuyết liền hô với theo:
“Nhớ cẩn thận nha!”
Bước ra ngoài điện, cung vàng khảm ngọc, hành lang lấp lánh ánh sáng đèn đuốc, xa xa vọng tới tiếng cười đùa. Đang đi, Đông Phương Linh bất chợt dừng lại, nàng ngừng một chút liền xoay người đi về phía hoa viên. Nơi này chỉ treo những chiếc đèn lồng nho nhỏ, hoa viên vẫn khá tối. Nhưng đi trong khung cảnh như vậy lại khiến Đông Phương Linh cảm thấy dễ chịu. Nàng nhẹ nhàng hít vào hương thơm tươi mát của cỏ non, bất chợt lại hồi tưởng thảm cỏ xanh mướt trên thảo nguyên bao la trước kia...
“Tiểu Khuynh...”
Thanh âm ngập tràn nhu tình cùng chua xót đánh tan dòng hồi tưởng của nàng, Đông Phương Linh quay đầu, tròng mắt bắn ra tia nhìn lạnh lẽo:
“Là ai?”
Từ sau một bụi cây tối đen, một thân ảnh mặc hắc y xuất hiện. Đôi mắt hắn đen sâu thăm thẳm, chứa đựng nhung nhớ khát khao cùng tình cảm mãnh liệt khiến thân mình Đông Phương Linh thoáng chốc run lên. Nàng vô thức lùi về sau vài bước. Hắc y nhân kia nhẹ giọng nói, đôi mắt vẫn dõi theo hình bóng của nàng:
“Là ta!”
Hắn nhẹ nhàng kéo tấm khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt tuấn mĩ, vị Thái tử lúc này đang phải ở Bắc Hãn cứ vậy vô thanh vô thức xuất hiện tại hoa viên của hoàng cung Hách Liên. Đông Phương Linh trái lại bình tĩnh nhìn hắn, cười nhạt:
“Thì ra là Thái tử điện hạ của Bắc Hãn quốc! Chẳng hay ngài xuất hiện ở nơi này là có việc gì vậy?”
Tròng mắt Gia Luật Tử Nguyên phủ kín đau đớn:
“Tiểu Khuynh, nàng cứ vậy mà không nhận thức ta sao? Tại sao nàng còn sống mà lại cố tình không cho ta biết?”
Bước chân Đông Phương Linh lùi lại, nàng mỉm cười xa lạ, đáp:
“Thái tử đang nói gì, tiểu nữ thật sự không hiểu! Ngài xuất hiện tại nơi này thật sự không thích hợp, vẫn là kính xin Thái tử trở về đi!”
Đoán ra nàng lại muốn rời đi, Gia Luật Tử Nguyên nhanh hơn đi tới nắm chặt cánh tay nàng:
“Tiểu Khuynh, dù nàng có cố ý phủ nhận thì ta vẫn khẳng định nàng chính là Tiểu Khuynh của ta! Đừng cố gắng xa cách ta, theo ta trở về Bắc Hãn được không?”
Đông Phương Linh không chút lưu tình hất tay tay hắn ra, lại lùi về sau vài bước:
“Thái tử, xin hãy tự trọng! Tiểu nữ dù sao cũng là khách của Hách Liên quốc, Thái tử có thể không nể mặt tiểu nữ, nhưng cũng nên nể mặt Hách Liên quân! Xin mời Thái tử về cho!”
Nàng nói xong liền xoay người định rời đi, nhưng thanh âm Gia Luật Tử Nguyên trầm khàn ở phía sau lại thành công khiến nàng dừng lại:
“Trở về đi, Tiểu Khuynh! Nếu nàng không nghĩ cho ta, thì cũng nên nghĩ cho phụ mẫu của nàng! Hại hai người họ mất đi nữ nhi yêu quý, nàng không cảm thấy mình rất nhẫn tâm sao?”
Thân mình Đông Phương Linh thoáng chấn động, Gia Luật Tử Nguyên nhìn thấy rất rõ ràng, hắn lại càng thêm khẳng định người trước mắt này chính là Tiểu Khuynh, là Tiểu Khuynh của hắn. Nhưng rất nhanh, Đông Phương Linh đã trấn tĩnh lại, nàng mở miệng, thanh âm vừa lạnh lùng vừa xa cách:
“Tiểu nữ thật sự không hiểu Thái tử điện hạ nói gì! Phụ mẫu tiểu nữ ở Bách đảo đang sống vô cùng tốt, tiểu nữ cũng không có cảm thấy mình có làm điều gì tàn nhẫn với họ! Mong Thái tử sau này không cần tìm đến tiểu nữ gây phiền phức! Tiểu nữ xin phép!”
Nàng nói xong, thân ảnh rời đi nhanh chóng, dần dần đã biến mất trong hoa viên. Cụp xuống mi mắt che đi khổ sở nơi đáy mắt, Gia Luật Tử Nguyên nhếch môi cười chua xót. Xem ra người kia, hận ý đối với mình thật sự quá sâu...
Sáng sớm trong phủ Tướng quân...
Tiểu Cẩn vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên nghĩ tới là đi xin phong bao. Nàng không quản việc mấy đứa bạn còn ngủ hay đã thức, một lôi hai kéo đi bằng được đến chính sảnh. Phu thê Đại tướng quân đã thức dậy từ sớm, nghiêm chỉnh ngồi ở chủ vị, đám Tiểu Cẩn vừa đi vào liền lập tức hành lễ. Nói lời chúc phúc rồi, bốn người liền mặt dày đòi phong bao năm mới. Tướng quân phu nhân chỉ mắng bọn họ trẻ con, nhưng vẫn rút ra bốn cái phong bao bằng lụa đỏ chia cho từng người. Nhận từ Tướng quân phu nhân xong, tám con mắt hau háu lại lia sang chỗ ngồi của Đại tướng quân. Không hổ là Đại tướng quân, định lực hơn người, bị tám cái nhìn chòng chọc hồi lâu như vậy, ngoại trừ chòm râu dưới cằm hơi rung rung, còn lại vẻ mặt vẫn bình thản như thường. Chờ hồi lâu mà Đại tướng quân vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, Tiểu Cẩn bất mãn gọi:
“Đại tướng quân!”
“Hửm?” Bình thản nhấc nắp chung trà, mặt không đổi sắc đáp một tiếng.
“Phong bao...” Tiểu Khuynh lạnh lùng.
“Lì xì...” Tiểu Tuyết cười hì hì.
“Năm mới đâu a?” Tiểu Vân ai oán.
Đại tướng quân vuốt chòm râu, trợn trắng mắt nói:
“Mấy đứa lớn cả rồi mà còn đi đòi tiền lì xì từ lão già ta đây sao?”
Bốn cái đầu lập tức gật gật, tám con mắt lại chuyển chế độ “long lanh, long lanh”. Đại tướng quân thở dài, rút từ trong tay áo ra bốn cái phong bao, lần lượt phát cho từng người. Đám Tiểu Khuynh vừa nhận xong phong bao liền kéo nhau ra một góc đếm tiền. Đếm xong quay lại, mặt mũi người nào người nấy hớn ha hớn hở, hoa nở thành một đoàn trên mặt. Đại tướng quân thở dài, buồn cười nhìn họ. Bốn tiểu cô nương này sao tính khí lại trẻ con vậy chứ. Thu hồi nụ cười, trên mặt Đại tướng quân hiện lên vẻ nghiêm túc:
“Ngày kia là hội đốt đèn rồi, các con đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Vẻ mặt Tiểu Khuynh điềm nhiên cười đáp:
“Xong hết rồi! Đại tướng quân, tụi con đi chuyến này, mọi chuyện cũng xin dựa cả vào ngài!”
Đại tướng quân gật đầu:
“Để các con mai danh ẩn tích không phải là khó, nhưng vấn đề là mấy vị Vương gia, ta biết giải thích với bọn chúng thế nào? Còn cả thánh chỉ tứ hôn của Tiểu Vân nữa?”
Tiểu Tuyết mỉm cười, kiên định đáp:
“Đại tướng quân không cần lo lắng, chuyện này chúng con cũng đã dự liệu từ trước rồi, sẽ ổn thỏa cả thôi!”
Sắc mặt mọi người thoáng hòa hoãn lại, chỉ là trong lòng ai đó, vẫn còn vì câu nói hôm nào mà cảm thấy tâm tư hỗn loạn...
Lễ hội đốt đèn tổ chức tại kinh thành vào ngày thứ ba của Tết. Lễ hội chủ yếu diễn ra vào buổi tối, và chỉ dành cho nam thanh nữ tú, các cặp đôi yêu nhau. Đây giống như là một hình thức cầu nhân duyên tại Hách Liên quốc này. nữ gặp nhau, nếu vừa ý đối phương có thể mua đèn hoa đăng để tặng. Nếu người kia nhận thì tức là hai bên vừa ý nhau, có thể tính tới chuyện tiến tới làm quen.
Đêm hội diễn ra vô cùng náo nhiệt, trên các sạp hàng trưng bày đủ loại đèn hoa đăng khác nhau, nam nữ đi trên đường cười nói vui vẻ, khung cảnh sầm uất, ánh sáng rực rỡ này có chút giống với chợ đêm ở hiện đại. Đám Tiểu Khuynh đi ở trên đường, tối nay có lẽ quá nhiều người đến nên các nàng không có quá nổi bật, thu hút nhiều sự chú ý. Tiểu Cẩn, Âu Dương Tử Yên, Âu Dương Minh Triệt và Hách Liên Vân Thiên đi hàng đầu. Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên đi tiếp theo. Hách Liên Ngạo Thiên cùng Hách Liên Phách Thiên đi ở phía sau Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết. Tổ hợp mười người cứ như vậy đi dạo chợ đêm ở cổ đại, không khí rất là hài hòa. Đến một ngã tư đường, cả đám bị dòng người xô đẩy mà tách nhau ra. Hách Liên Ngạo Thiên đưa Tiểu Vân đi một hướng, Hách Liên Chấn Thiên dắt Tiểu Tuyết đi một hướng, đám người Tiểu Cẩn đi một hướng, Tiểu Khuynh đang đi cũng bị Hách Liên Phách Thiên kéo đi mất dạng. Dù sao lát nữa họ cũng hẹn nhau lại Vi Nguyệt các dùng điểm tâm, mọi người đi chơi xong lát nữa đến Vi Nguyệt các chờ nhau là được.
Trên tay Tiểu Vân tung tăng ôm một cái đèn lồng, chạy trước đến bên bờ hồ. Trên hồ đã trôi nổi rất nhiều đèn hoa đăng khác nhau, ánh sáng vàng dịu phủ khắp mặt nước. nữ đứng lại bên bờ hồ ngắm nhìn hoa đăng, khung cảnh dịu dàng mà tươi đẹp vô cùng. Hách Liên Ngạo Thiên đi ở phía sau, hắn chăm chú ngắm Tiểu Vân đang viết điều ước lên hoa đăng. Nàng viết xong liền nhẹ nhàng thả hoa đăng vào dòng nước. Hoa đăng xoay tròn trên mặt hồ rồi từ từ trôi đi, Tiểu Vân nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện. Lông mi nàng thật dài tạo nên một cái bóng đổ trên gò má trắng mịn, nhẹ nhàng run run chọc đến tâm của Hách Liên Ngạo Thiên cũng ngứa ngáy. Cầu nguyện xong đứng dậy, do ngồi xổm lâu quá mà Tiểu Vân có chút choáng váng, nàng lảo đảo muốn ngã nhưng một cánh tay hữu lực đã ôm lấy eo nàng. Tiểu Vân nhìn ý cười dịu dàng trong mắt hắn, nàng cười nói:
“Cám ơn Vương gia!”
Hách Liên Ngạo Thiên cúi xuống, đặt một cái hôn phớt nhẹ lên trán nàng, sau đó nắm tay Tiểu Vân tiếp tục đi.
Ở một góc khác của bờ hồ, Tiểu Cẩn ôm hoa đăng dắt tay Âu Dương Tử Yên cũng đang ôm một cái hoa đăng như vậy đi dọc bờ hồ tìm chỗ để thả. Phát hiện một chỗ có vẻ trống, Tiểu Cẩn lập tức kéo Âu Dương Tử Yên chạy hộc tốc về phía đó. Hai người cùng ngồi bên cạnh bờ hồ, cầm bút lông hì hục viết. Hách Liên Vân Thiên dùng chân đá đá Tiểu Cẩn, mở miệng châm chọc:
“Cái trò chơi ngốc nghếch này của nữ nhân mà ngươi cũng tham gia vào sao? Ngươi muốn trở thành nữ nhân lắm rồi đấy!”
Tiểu Cẩn bị hắn đá suýt nữa ngã lộn cổ xuống hồ, nàng quay đầu lừ mắt nhìn hắn, giơ cái hoa đăng lên, hỏi:
“Vương gia, ngài có biết ta viết cái gì lên đây không?”
Ngũ vương gia hứng thú hỏi:
“Viết cái gì?”
Tiểu Cẩn lè lưỡi:
“Trù ẻo ngài đó! À, ta vừa nghĩ ra một cái mới, phải viết thêm mới được! tuổi chết yểu vì mắc bệnh hoa liễu...” Nàng lẩm bẩm nói, hạ bút xuống định viết.
Xoát một tiếng, cây bút trong tay nàng đã bị người đoạt đi, sau đó nghe tõm một tiếng, bút kia đã yên nghỉ dưới đáy hồ! Tiểu Cẩn trợn mắt trừng trừng nhìn cái vị Vương gia nào đó vẻ mặt vô cùng bình thản xoa xoa tay, quay đầu nhìn nàng cười nhăn nhở. Nàng cười khan hai tiếng, trong lòng khinh bỉ hắn trẻ con, cúi người liền đem hoa đăng thả xuống nước. Hai mắt Hách Liên Vân Thiên trợn to, hắn định dùng tay hớt lấy hoa đăng kia, nhưng nó đã trôi ra xa rồi. Ngũ vương gia quay đầu gầm lên:
“Vân Cẩn Cẩn!”
Tiểu Cẩn dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tại, lập tức xoay người bỏ đi.
Tiểu Khuynh khoanh tay đứng bên bờ hồ, hứng đủ ánh mắt từ những cô nương đang đi thưởng cảnh xung quanh hồ. Thời gian trôi qua, càng ngày nàng càng thấy bực bội. Cái tên Tam vương gia kia bắt nàng đứng đợi ở đây, còn hắn thì trốn đi đâu rồi?
Đang lúc Tiểu Khuynh nghĩ mình có nên bỏ đi trước không, bàn tay đột nhiên bị người bắt lấy, sau đó là một cái hoa đăng hình con hổ đã xuất hiện trên tay nàng. Ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ đến lại thấy Hách Liên Phách Thiên đang tủm tỉm cười nhìn nàng. Hắn kéo nàng đến bờ hồ, chỉ vào cái hoa đăng nói:
“Ngươi thả đi!”
Tiểu Khuynh quay đầu tìm bút, nói:
“Còn chưa viết điều ước lên mà?”
Hách Liên Phách Thiên liền kéo nàng lại:
“Ta đã thay Tiểu Khuynh viết điều ước rồi, ngươi xem!”
Tiểu Khuynh cúi xuống, quả thật ở một mặt của hoa đăng, một hàng chữ cứng cáp hữu lực, nét bút mạnh mẽ mà phóng khoáng đã đề xuống. Tâm trạng nàng có chút ngổn ngang. Tiểu Khuynh mím mím môi, kiên quyết đem hoa đăng thả xuống hồ, rồi lại ngồi ngắm dòng nước đưa hoa đăng của nàng trôi đi thật xa. Bình thản đứng dậy, nàng khoanh tay đi về phía trước, thanh âm nhẹ nhàng nói:
“Đi thôi!”
Hách Liên Phách Thiên nhìn theo bóng lưng của nàng, lại nhìn hoa đăng đang phiêu lượn trên mắt nước, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra tinh quang, hắn mỉm cười, nhanh chóng đuổi theo nàng. Hai người sóng vai nhau bước đi, ngẩng đầu lên nhìn, từng lồng đèn lớn theo nhau bay lên trời cao, nam nữ thanh niên sánh vai cùng đi, nắm tay ước hẹn, cảnh tượng này thật đẹp biết bao, ấm áp biết bao. Nghiêng đầu nhìn gương mặt nam nhân dịu hòa dưới ánh đèn, khóe môi Tiểu Khuynh chợt cong lên, nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, trong đêm, hai bàn tay mạnh mẽ siết chặt, tình ý từ lúc này lan tỏa. Không nhìn đến vẻ ngạc nhiên của hắn, Tiểu Khuynh ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho suy nghĩ bay xa thật xa, bay lên theo những chiếc lồng đèn gửi gắm ước nguyện một đời...
Không khí hài hòa ấm áp này, lại bị một đạo thanh âm lạnh lùng tràn ngập sát khí phá vỡ:
“Giết!”
Xung quanh nhất thời hỗn loạn. Tiểu Khuynh mở mắt, đôi con ngươi đen đậm tản ra một cỗ sát khí lạnh băng. Nàng có thể cảm giác được, sát khí này là vì mình mà đến. Trong đám người đang nháo loạn, thấp thoáng vài thân ảnh hắc y nhân. Vun vút, tiếng lưỡi kiếm cắt qua không khí lao tới, ánh mắt chợt lóe, Tiểu Khuynh thân thủ chộp lấy một cái đèn lồng bên cạnh hất tung lên, mũi kiếm kia trực tiếp xuyên qua đèn lồng. Thân thủ đám hắc y nhân dần hiện rõ, người nào cũng là cao thủ, vận khinh công, hướng Tiểu Khuynh công kích tới. Nhắm vào nàng? Tiểu Khuynh lùi ra phía sau, bàn tay vừa thò vào tay áo lấy ra thanh gỗ kia, cả người đã bị một lực mạnh kéo về sau. Đợi đến lúc nàng hồi thần, Hách Liên Phách Thiên đã chắn trước mặt nàng, trên tay hắn xuất ra trường kiếm, một kích liền đỡ được mũi tấn công của hắc y nhân. Đám hắc y nhân nhảy bật lên lùi về sau, trong mắt Tiểu Khuynh chợt lóe lên nghi ngờ. Đám người này lại chỉ nhằm vào nàng, hoàn toàn không có ý định đả thương Hách Liên Phách Thiên. Trong nháy mắt hiểu ra, Tiểu Khuynh âm thầm cười khổ. Nợ đào hoa của hắn a, sao lại bắt nàng phải gánh đây? Bất quá, Hách Liên Phách Thiên bảo vệ nàng đúng thật là không một kẽ hở, hắn một người đấu với cả đám hắc y nhân mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhẹ nhàng giống như đang đi dạo phố. Qua chừng vài hiệp đấu, bên hắc y nhân đã thiệt hại quá nửa, Tiểu Khuynh đứng ở một bên an nhàn xem diễn, hoàn toàn không cần mó tay đến. Nhưng chính lúc nàng nghĩ bản thân được nghỉ ngơi này, từ phía sau một đạo sát khí nữa lại truyền tới. Tiểu Khuynh lại thở dài. Cũng chỉ là đi xem hội thôi mà, có cần phải không buông tha bọn họ như vậy không?
Rút ra thanh gỗ cầm chặt trong tay, Tiểu Khuynh thản nhiên xoay người, chuẩn bị đối phó với đám người sắp đến. Chỉ chưa đầy một khắc sau, lại có vô số hắc y nhân xông ra. Tiểu Khuynh hít một hơi sâu, sát khí trong mắt bùng nổ, ánh đỏ thoáng qua nơi con ngươi đen thẫm như mực, hàn khí bức người lùi xa cả dặm trong tức khắc liền bùng phát. Đám hắc y nhân vừa tới liền bị khí tức trên người nàng dọa sợ. Bọn họ có thể thấy rõ ràng, ánh đỏ rực như máu lóe ra nơi con ngươi đen thẫm. Bất giác cả bọn rùng mình. Tiểu Khuynh cười nhạt một tiếng, nàng bước từng bước thật chậm, thong thả đi về phía đám hắc y nhân. Một bước, hai bước, ba bước... Thân thủ trong nháy mắt liền biến mất ngay trước mặt đám hắc y nhân. Tất cả bọn chúng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, kinh hoàng nhìn quanh. Nhưng không quá lâu, từ trong đám hắc y nhân, những tiếng kêu kinh sợ liên tiếp vang lên. Đầu rơi, máu chảy, tinh phong huyết vũ bay đầy trời, giữa màn mưa tanh nồng đó, thấp thoáng một thân ảnh áo trắng, giờ khắc này nàng là hóa thân của ác quỷ địa ngục, của Tu La đến từ âm phủ lấy mạng người. Từng người, từng người, một cái lại một cái ngã xuống, còn nàng vẫn từng bước, từng bước tiến lên. Chiêu thức thật đẹp mắt, bàn tay nàng vung lên, đầu một hắc y nhân lập tức rơi xuống, thanh kiếm trong tay như độc xà uốn lượn nhẹ nhàng khoét ra trái tim của một người khác. Thân ảnh nàng bay múa, giống như ma quỷ đang nhảy múa, nhưng là một khúc vũ giữa cơn mưa máu đỏ rực tuyệt đẹp.
Bên kia Hách Liên Phách Thiên một kiếm liền kết liễu hắc y nhân cuối cùng, hắn quay đầu, khi nhìn đến cảnh tượng tanh máu kia thì lập tức kinh hoàng. Thi thể chất đầy đất, thân ảnh áo trắng vấy đỏ máu tươi, gương mặt vô hồn lại tản ra sát khí kinh người, khung cảnh này, xơ xác, tiêu điều nhưng lại vô cùng đẹp, vô cùng diễm lệ.
Trải qua một hồi giết chóc, Tiểu Khuynh đứng thẳng người, đầu ngẩng cao, ngửa mặt lên trời, im lặng nhắm chặt mắt. Bàn tay nàng cầm thanh nhuyễn kiếm đỏ máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất, nặng nề chảy. Hách Liên Phách Thiên khó khăn hít một ngụm khí, cảm thấy toàn thân lạnh toát, hắn khẽ gọi:
“Tiểu Khuynh...”
Từ từ mở mắt, đôi con ngươi điên cuồng ý giết chóc đã biến mất, trả lại một màu đen sâu thăm thẳm, trong trẻo lạnh lùng như cũ. Nàng từ từ quay đầu, nghĩ muốn mỉm cười với hắn. Nhưng...
Hai mắt nàng mở to, không chút suy nghĩ liền lao tới...
“Xoẹt!” Thanh âm kiếm khí cắt vào da thịt vang lên chói tai, cắt đến màng nhĩ Hách Liên Phách Thiên đau đớn. Tiểu Khuynh nhắm mắt, khóe môi lặng lẽ cong lên một vòng cung thật nhạt, thân thể từ từ ngã ra sau, được một vòng ôm ấm áp bao lấy. Nàng mỉm cười, thân thể tuy đau đớn nhưng lại chẳng át nổi sự ấm áp trào dâng trong lòng. Trở tay vung kiếm, hắc y nhân kia lập tức đầu lìa khỏi cổ. Ôm lấy thân thể nàng trong tay, Hách Liên Phách Thiên ngửa đầu, bi thương gào lên:
“A A A A A.......”
Ra lệnh cho ám vệ của mình dọn dẹp sạch sẽ, hắn ôm lấy nàng, lập tức vận khinh công bay về vương phủ. Người làm trong phủ thấy Vương gia cả người đầy máu trở về, trong ngực còn ôm một người đang hôn mê, nhất thời kinh hoàng. Không chút chậm trễ sai người hầu chuẩn bị nước nóng, lại kêu người nhanh chóng chạy tới Vi Nguyệt lâu thông tri cho Tiểu Tuyết, để nàng đến chữa trị, ra một loạt mệnh lệnh liên tục, hắn lúc này mới quay sang Tiểu Khuynh. Y phục nhiễm đỏ máu phải thay ra, hắn không gọi nô tì vào làm giúp, bên cạnh chỉ có mình lão quản gia lo lắng nhìn hắn. Lâm bá nhìn thần sắc hắn lo lắng, lại nhìn vị công tử đang mê man trên giường, trong lòng hơi nghi ngờ. Nhìn tình cảnh này, giống như là Vương gia đã động tâm, hơn nữa là còn với một nam tử! Sau ót Lâm bá lập tức đổ mồ hôi, ông vội vàng quay đi ổn định lại trái tim đang đập thình thịch của mình.
Không kịp để chần chừ, bàn tay Hách Liên Phách Thiên đưa lên cổ áo của Tiểu Khuynh, dùng lực xé bỏ. Tiếng vải bị xé rách sắc đến gai người. Nhìn thứ lộ ra sau lớp y phục trắng nhiễm máu, toàn thân Hách Liên Phách Thiên liền cứng đờ. Gương mặt hắn trắng bệch không một tia máu, gân xanh nổi gồ lên trên trán, hai mắt mở to kinh hoàng, thảng thốt, còn có cả một tia vui sướng...
Tiểu Khuynh, hắn... hắn cư nhiên là... nữ nhân!
Niềm vui sướng đến quá đột ngột, hắn hoàn toàn không thể thốt ra lời, cảm giác nghẹn ứ trong lòng lúc này hoàn toàn biến mất. Nhưng đi cùng đó lại là một cỗ tức giận dâng trào. Cái người này cư nhiên lại giấu hắn lâu như vậy. Cho dù đã chấp nhận tình cảm của hắn, lại vẫn như trước quyết định tiếp tục lừa gạt hắn. Nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn này, nàng định sẽ giữ bí mật này với hắn cả đời hay sao? Yêu, hận đan xen, hắn chỉ hận lúc này không thể đè Tiểu Khuynh ra để đánh một trận, nhưng nhìn đến thương thế của nàng, hắn đành phải kìm lại ý nghĩ ấy. Hách Liên Phách Thiên kích động nắm chặt bàn tay, hắn hét lớn với bên ngoài:
“Lâm công tử còn chưa đến hay sao?”
Lâm bá vừa cầu nguyện vừa xoay vòng vòng, nhưng lúc mắt ông vô tình nhìn thấy thứ ở trên người cái “công tử” còn đang nằm mê man trên giường kia, hai mắt Lâm bá lập tức trừng to đến muốn rớt ra. Nữ.. nữ nhân? Kinh hoàng qua đi, ông lập tức lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm đa tạ thánh thần ngàn lần vạn lần. Hóa ra là nữ giả nam trang, hại ông một phen thót tim, còn nghĩ Vương gia nhà ông là đoạn tụ!
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa bị một lực đẩy ra không thương tiếc, sau đó một bóng người vọt vào phòng kéo theo một tiếng hét to:
“Tránh đường!”
Nhìn thấy người đang nằm trên giường, hai mắt Tiểu Tuyết vừa đi vào lập tức trợn to, nàng hốt hoảng hô lên:
“Tiểu Khuynh!”
Bất quá sau khi nhìn thấy Tiểu Khuynh nằm đó, khi liếc qua vẻ mặt âm trầm của Hách Liên Phách Thiên, sắc mặt Tiểu Tuyết liền trắng bệch. Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng nhìn hắn, nói:
“Vương gia mời ra ngoài, tại hạ cần phải chữa bệnh! Không thể chậm trễ!”
Nói xong lại liếc vết thương trên người Tiểu Khuynh, thần sắc vô cùng lo lắng. Hách Liên Phách Thiên dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, Tiểu Tuyết thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Ta cũng là nữ nhân!”
Lúc này thì Hách Liên Phách Thiên mới chịu li khai khỏi phòng. Đợi cửa phòng đóng lại, Tiểu Tuyết sợ hãi thở ra một hơi, nàng lau vội mồ hôi trên trán, bắt tay vào chữa trị vết thương cho Tiểu Khuynh.
Suốt thời gian sau đó, Tam vương gia chỉ giữ nguyên một biểu cảm hầm đá đông chết người, không hé răng nói một chữ, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như nhìn như vậy thì có thể xuyên thấu được cánh cửa vậy. Mấy vị vương gia còn lại thấy hắn như vậy cũng không ai nói gì, Hách Liên Ngạo Thiêm ôm chặt Tiểu Vân vào lòng, tầm mắt mơ hồ nhìn hai cánh cửa phòng lộ ra ý thù địch. Tiểu Cẩn run run nắm chặt tay, ở bên ngoài đi qua đi lại, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Một canh giờ sau, Tiểu Tuyết đẩy cửa phòng bước ra, nhìn nàng mệt mỏi, Hách Liên Chấn Thiên không chút kiêng dè để nàng tựa vào vai mình trước ánh mắt bao người. Nhìn Tiểu Vân, Tiểu Cẩn đều đã sợ đến mặt mũi tái nhợt, Tiểu Tuyết cười cười trấn an:
“Không sao, nàng ấy không sao rồi, hai người các ngươi cũng đừng quá lo lắng. Có ta ở đây, đến Diêm vương cũng không dám tới bắt người đâu!”
Hách Liên Phách Thiên lừ mắt cảnh cáo nhìn nàng, sau đó hắn trực tiếp đẩy cửa, đi thẳng vào trong phòng. Tiểu Tuyết vội vàng ngăn cản:
“Ấy, ấy, Vương gia ngươi không được vào. Ta mới chỉ băng bó cho nàng ấy thôi, còn chưa mặc y phục cho nàng nữa, ngươi trước đừng vào, kêu người chẩn bị dục thùng đi, ta sẽ tắm cho nàng!”
Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên đen thui, hắn trừng mắt nhìn Tiểu Tuyết, sau đó hậm hực nói với mấy Vương gia kia:
“Đến thư phòng của đệ một lát!”
Đợi cho bọn họ đi khuất rồi, Tiểu Tuyết vội vàng đem cả hai người kia kéo vào phòng sau đó đóng cửa lại. Nàng chạy vội đến bên giường, người vừa rồi vẫn còn mê man lúc này đã tỉnh lại. Tiểu Khuynh ngồi dựa vào tường, nâng mắt nhìn ba người. Tiểu Vân sụt sịt, nhìn vết thương trên ngực nàng, nước mắt lại đã trào ra. Tiểu Tuyết thở dài, nhìn Tiểu Khuynh chán nản nói:
Tiểu Khuynh nhẹ khép mắt, giống như đây là đáp án mà nàng đã định sẵn từ trước. Hồi lâu, thanh âm nàng nhẹ nhàng lãnh đạm vang lên:
“Biết thì sao, không biết thì sao, chuyện chúng ta rời đi đã thành định cục không thể thay đổi! Ta sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ cơ hội để khiến cuộc sống của chúng ta tốt hơn đâu!”
Tiểu Vân gật đầu:
“Ta hiểu!”
Tiểu Khuynh nhàn nhạt mở miệng:
“Mọi người hãy cứ cư xử như bình thường, không cần tỏ ra khác lạ. Tiểu Cẩn, thời gian này tận lực không cùng Ngũ vương gia tiếp xúc. Ta có cảm giác hắn biết được sự thật sẽ lập tức tới tìm ngươi kiếm chuyện đấy! Chúng ta chỉ cần chờ năm ngày, sẽ không có bất cứ ai có thể ngăn cản chúng ta nữa!”
Cả bốn người nhìn nhau, cùng gật đầu, trong mắt ai cũng là kiên định cùng chắc chắn.
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 77
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi sáng khi Tiểu Vân vừa tỉnh dậy, đã có hạ nhân đến báo Hách Liên Ngạo Thiên đang chờ nàng đến cùng ăn sáng. Hầu như ngày nào cũng như vậy, nàng tuy chưa phải Vương phi của Hách Liên Ngạo Thiên, nhưng không khí giữa hai người họ lại hài hòa, ấm áp như một đôi vợ chồng mới cưới.
Thay một kiện y phục đơn giản thoải mái, Tiểu Vân dẫn theo Liên nhi đi đến chính viện. Đến nơi, đã thấy Hách Liên Ngạo Thiên ngồi sẵn ở bên bàn chờ nàng. Thoáng thấy nàng tiến vào, hắn liền đứng dậy, tự mình ra đón. Hai người cùng ngồi xuống bàn, Tiểu Vân nhìn bát đũa của hắn vẫn sạch bong, nàng cười hỏi:
“Vương gia sao không ăn trước? Chàng phải chờ ta lâu như vậy, không cảm thấy đói sao?”
Hách Liên Ngạo Thiên động đũa gắp một miếng bánh táo đỏ đặt vào bát của nàng, dịu dàng đáp:
“Không sao, không có nàng bổn vương ăn không thấy ngon!”
Tiểu Vân hơi đỏ mặt, nàng cũng cầm đũa gắp một khối bánh đặt vào bát của hắn, ngượng ngùng nói:
“Vương gia ăn nhiều một chút!”
Sau đó liền cúi đầu, bắt đầu ngấu nghiến ăn, hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn hắn nữa. Hách Liên Ngạo Thiên thấy nàng như vậy, hắn bỗng bật cười. Tiểu Vân lại càng quẫn bách hơn, nàng hoàn toàn cắm mặt vào bát, hai má rộ lên đám mây hồng hồng rất khả nghi. Hách Liên Ngạo Thiên nghĩ thầm, cũng không nên trêu chọc nàng nữa, hắn lại gắp thức ăn cho nàng, cười nói:
“Nàng ăn nhiều vào! Ăn xong bổn vương dẫn nàng ra ngoài chơi!”
Nghe được ra ngoài chơi, thần sắc quẫn bách trên mặt nàng liền mất sạch, Tiểu Vân vui mừng ngẩng đầu lên, có chút khó tin hỏi:
“Chàng nói thật chứ?”
Hách Liên Ngạo Thiên vươn tay gạt vụn bánh trên miệng nàng xuống, gật đầu đáp:
“Ừ, vậy nên bây giờ, nàng phải ăn hết chỗ này cho bổn vương!”
Tiểu Vân nhìn ngọn núi nhỏ trong bát mình, có chút khó xử. Hắn chất cho nàng nhiều như vậy, dựa vào sức ăn cùng tốc độ ăn của nàng thì đến đời nào mới xong? Nhưng, vì sự nghiệp vĩ đại ra ngoài chơi, không thể không hy sinh! Trong lòng Tiểu Vân âm thầm rơi lệ, nàng hung hăng ở trong đầu mắng cái hỗn đản kia một chút, sau đó đành cam chịu ăn bằng hết đống thức ăn trong bát.
Hách Liên Ngạo Thiên nói cũng rất giữ lời, ăn xong, hắn để nàng nghỉ ngơi một chút rồi dẫn nàng ra ngoài chơi. Lần này đi chỉ có hai người, hắn không cử thêm thị vệ nào đi theo, có lẽ là muốn hai người có thời gian riêng ở bên nhau. Hai người thong thả dạo qua các con phố, Tiểu Vân lâu ngày mới được ra phủ, tâm trạng vô cùng hào hứng, nàng thấy cái gì trên phố cũng muốn xem, Hách Liên Ngạo Thiên lại chỉ có thể bất đắc dĩ đành đi theo. Nhìn nàng tươi cười vui vẻ, giống như con hồ điệp tự do bay lượn giữa trời, lại có chút giống tiểu hài tử đơn thuần khả ái, khiến trong tâm hắn không nhịn được rung động thật sâu thật sâu. Nghĩ đến sau này nàng sẽ thuộc về hắn, ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy giống như có một dòng nước ấm, nhẹ nhàng lan tỏa trong lồng ngực, hóa mềm cả những góc khuất tăm tối và lạnh lẽo nhất trong lòng hắn.
Lúc này trên đường lớn, xuất hiện một đôi chủ tớ. Nữ tử đi trước khuôn mặt xinh đẹp kiều mị, mắt xếch quyến rũ, thân hình nóng bỏng, y phục đỏ rực lại càng làm tăng thêm một phần mị hoặc trên người nàng. Người đi đường phàm là nam nhân đều không nhịn được phải liếc nhìn nàng một cái. Người đi sau hẳn là nha hoàn, tư sắc có vài phần thanh tú xinh xắn. Chủ tớ hai người thong dong đi trên đường, hẳn là ai cũng sẽ nghĩ hai người đơn thuần là đi ngắm cảnh dạo phố, trên thực tế lại không phải vậy...
“Hoa Ngẫu, ngươi nói xem Nhị vương gia khi thấy ta sẽ có biểu tình như thế nào?”
Hoa Ngẫu nhìn chủ tử nhà mình toàn thân đều toát ra vẻ phong tao (lẳng lơ) quyến rũ, lập tức cúi đầu đáp:
“Phàm là nam nhân đều sẽ không thoát nổi sự mị hoặc, cuốn hút của tiểu thư!”
Mộ Dung Y Y chu môi, nàng ta vươn tay hất một cái đèn lồng treo trên một cái sạp ven đường, có chút trêu tức mở miệng:
“Vậy nếu cái Nhị vương gia kia nhìn ta mà không phản ứng gì thì có nghĩa hắn không phải nam nhân?”
Hoa Ngẫu có chút khó xử đáp:
“Cái này, ách, nô tì cũng không biết!”
Mộ Dung Y Y quay đầu lườm Hoa Ngẫu một cái, nguýt dài rồi cất bước đi thẳng, không thèm nhìn đến nàng nữa. Đang đi, đột nhiên Hoa Ngẫu hô lên:
“Tiểu thư, tiểu thư, người kia có phải là Nhị vương gia không a?”
Mộ Dung Y Y lập tức nheo mắt:
“Đâu? Hắn ở đâu?”
Theo ngón tay của Hoa Ngẫu chỉ đến, Mộ Dung Y Y nhìn một hồi mới rõ. Cái người đang đi lẫn vào rất nhiều người kia, cái bóng áo tím kia xác thực là Nhị vương gia đương triều rồi. Hắn đang làm gì ở trên đường vậy? Lúc này, lại thấy Nhị vương gia quay đầu khẽ cười một tiếng, ánh mắt ấm áp vô cùng dịu dàng, còn chứa cả sự sủng nịch. Mộ Dung Y Y nhìn cái người đang đi bên cạnh hắn là một nam nhân tai to mặt lớn, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng. Nhị vương gia không phải cũng lại là đoạn tụ đấy chứ? Gia đình đế vương này cũng quá biến thái mà!
Đúng lúc này, nam nhân tai to mặt lớn kia bỗng đi vọt lên trên, người đi trước bị hắn che khuất mới lộ ra. Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Mộ Dung Y Y lúc này mới xác định suy nghĩ vừa rồi của mình là sai lầm, Nhị vương gia vô cùng bình thường, cũng không có đoạn tay áo đoạn chân áo gì gì hết! Nhưng đồng thời, trong lòng nàng ta dâng lên một cỗ tức giận cùng ghen tị. Nữ nhân kia là ai, sao nàng ta dám đi cạnh nam nhân của Mộ Dung Y Y này? Còn nữa, Nhị vương gia cư nhiên lại dùng ánh mắt sủng nịch như vậy để nhìn nàng ta? Hắn rốt cuộc có để cái người hôn thê của hắn là nàng ta đây vào mắt hay không?
Lửa giận bùng lên trong ngực, không kịp suy nghĩ gì, Mộ Dung Y Y đã vọt lên trước. Nàng ta chạy đến gần hai người Hách Liên Ngạo Thiên, thanh âm dịu dàng quyến rũ vang lên:
“Vương gia!”
Hai người trước mặt cùng quay lại. Đến lúc nhìn rõ dung mạo của nữ tử kia, Mộ Dung Y Y lại càng không nhịn được ganh ghét. Tại sao nữ nhân này lại có thể xinh đẹp như vậy chứ? Dịu dàng mềm mại lại có chút nhu hòa chọc người thương như vậy, thật sự là loại nữ nhân hạ đẳng chuyên đi câu dẫn nam nhân!
Hách Liên Ngạo Thiên hơi liếc qua nữ tử trước mặt này một chút, trong đầu liền mơ hồ. Nữ nhân này, hình như đã từng gặp qua? Nhưng rất nhanh hắn liền không để ý tới, gặp qua hay không gặp qua thì có vấn đề gì đâu, dù sao cũng chỉ là nữ nhân không đáng phải quan tâm, trong lòng hắn chỉ có mình Tiểu Vân là đủ!
Mộ Dung Y Y thấy hắn cư nhiên phớt lờ mình, máu nóng lại sục sôi nhưng nàng ta cố kìm lại, thanh âm yêu kiều mềm mại lại vang lên:
“Vương gia!”
Hách Liên Ngạo Thiên một tay ôm lấy Tiểu Vân, thanh âm lạnh lùng xa cách:
“Vị tiểu thư đây là? Bổn vương không nhớ là mình có quen biết với tiểu thư?”
Mộ Dung Y Y bị hắn làm cho chấn động thật lâu, lớn đến từng này, trước giờ chỉ có nàng ta quên mất nam nhân mình đã từng tiếp xúc, còn chưa có nam nhân nào gặp qua nàng mà lại có thể không biết nàng là ai. Đả kích này quá lớn, thân thể nóng bỏng khẽ run, thanh âm cũng là vô cùng ủy khuất:
“Vương gia, ngày hôm qua Y Y mới gặp qua ngài, vậy mà hôm nay ngài đã quên Y Y rồi sao?”
Ra là Mộ Dung Y Y, người trong mật chỉ yêu cầu gả cho hắn! Khóe môi Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng nhếch lên, hắn cười nhạt hỏi:
“Mộ Dung tiểu thư không ở trong cung dưỡng sức, sao lại ở bên ngoài chạy rông? Cẩn thận bị người có tâm tư nhìn thấy, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của tiểu thư!”
Chạy rông? Sắc mặt Mộ Dung Y Y xanh mét. Hắn lại dám dùng từ đó để hình dung nàng, hắn coi nàng là cái gì? Tiểu Vân cố gắng nín cười, nàng dùng tay áo Hách Liên Ngạo Thiên che đi khóe môi hơi nhếch nhếch lên. Mộ Dung Y Y thấy hai người gần sát nhau như vậy, ghen tị lại bốc lên:
“Vương gia, ngài lo cho danh tiếng của Y Y như vậy, còn vị tiểu thư này thì sao? Ngang nhiên ở giữa đường lớn ôm ôm ấp ấp, lẽ nào vị tiểu thư đây không biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?”
Tiểu Vân vẫn còn buồn cười về cách dùng từ của Hách Liên Ngạo Thiên, nàng mím môi gật gật đầu, cười đáp:
“Xác thực là không biết!”
Mộ Dung Y Y xanh mặt, ngón trỏ run run chỉ vào nàng:
“Ngươi...”
Hách Liên Ngạo Thiên mắt lạnh nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo chứa ý giận truyền ra:
“Mộ Dung tiểu thư, phiền tiểu thư chú ý lễ tiết một chút! Vương phi của bổn vương không phải là ngươi muốn khi dễ liền khi dễ! Bổn vương không biết tiểu thư ở Bách đảo có thân phận địa vị thế nào, nhưng đây là Hách Liên quốc, tiểu thư đang là khách ở Hách Liên thì nên biết giữ đạo làm khách! Vương phi đương triều há lại là người tiểu thư có thể tùy ý chỉ trỏ sao?”
Mộ Dung Y Y bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa sợ, nàng ta vội vàng rụt tay lại, lùi về sau. Khẽ mở miệng, thanh âm chứa đầy ủy khuất:
“Vương gia, Y Y....”
Hách Liên Ngạo Thiên không để nàng nói hết liền ngắt lời:
“Bổn vương cùng Vương phi còn có chuyện phải giải quyết, không tiện cùng tiểu thư bồi tiếp! Thứ lỗi bổn vương đi trước!”
Hắn nói xong cũng không lại liếc nhìn nàng ta lần nữa, cứ vậy ôm Tiểu Vân xoay người đi thẳng. Hai mắt Mộ Dung Y Y ngấn lệ , nàng siết chặt nắm tay, cắn môi, hung hăng quay người chạy đi, Hoa Ngẫu ở phía sau chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ chạy theo.
Hai người Tiểu Vân đi tiếp một đoạn nữa, Hách Liên Ngạo Thiên liền bảo nàng đứng đợi, còn hắn thì rời đi một chút. Không biết đã qua bao lâu, trên đường truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiểu Vân vừa quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ ai với ai, cả người đã bị nhấc bổng lên không. Nàng sợ hãi kêu một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại. Đợi một lúc cũng không có thấy đau đớn như mình tưởng tượng, Tiểu Vân rụt rè mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt dọa nàng giật mình. Di, như thế nào lại cao như vậy a? Nhìn xuống dưới, chính là nàng đang ngồi trên lưng một con ngựa phi nước đại. Sắc mặt Tiểu Vân lập tức xanh mét, nàng vung nắm đấm về phía người ngồi sau mình, hét to:
“Thả ta xuống, đại hỗn đản, thả ta xuống, Ngạo Thiên, cứu ta....”
Hét to đến khản cổ họng, bỗng từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười rõ ràng trầm thấp, rồi một thanh âm trêu tức vang bên tai nàng:
“Vân nhi như thế nào lại yêu thích bổn vương như vậy a? Trước là bám chặt không buông, sau đó là cao giọng hét tên của bổn vương?”
Tiểu Vân hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh vào mi mắt là dung mạo tuấn mĩ nhiễm đầy ý cười của Hách Liên Ngạo Thiên. Tiểu Vân thảng thốt:
“Sao lại là chàng?”
Hách Liên Ngạo Thiên thanh âm quyến rũ như có như không hỏi lại:
“Vân nhi, nàng ôm chặt bổn vương lâu như vậy mà vẫn không nhận ra sao?”
Nhận ra tư thế cực kì xấu hổ này, Tiểu Vân hơi buông lỏng tay, nhưng lúc này Hách Liên Ngạo Thiên lại đột ngột thúc mạnh gót chân, con ngựa hí dài, bỗng tăng nhanh tốc độ, khiến Tiểu Vân lại tái mặt, lập tức ôm chặt lấy thắt lưng người kia. Từ trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười vui sướng hả hê của hắn, Tiểu Vân không nhịn được oán giận:
“Đồ xấu tính! Đại sắc lang!”
Hách Liên Ngạo Thiên vẫn cười, cánh tay mạnh mẽ bao lấy nàng ở trong lồng ngực rộng lớn vững chắc. Tóc đen của hai người bị gió thổi tung lên, quấn quýt lấy nhau không rời. Hách Liên Ngạo Thiên cúi đầu, ngắm nghía gò má giai nhân vì ngượng ngùng mà đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng cảm nhận hương thơm u lãnh như u lan trong cốc tỏa ra trên người nàng, thần trí trong một thoáng thật sâu lâm vào u mê, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên thành vòng cung dịu dàng.
Hai người cưỡi ngựa đi đến ngoại thành, hắn đưa nàng đi khắp nơi ngắm cảnh, đến lúc trời vào chiều thì ở trên núi ngắm mặt trời lặn. Sau một ngày dạo chơi, Tiểu Vân cũng có chút mệt, nàng tùy ý dựa người vào bờ ngực rộng rãi của hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực bên tai, trong lòng có một loại hạnh phúc không nói lên lời. Nếu như thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này lâu thật lâu, nàng tình nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để có thể được ở bên cạnh hắn không rời. Hai người an tĩnh dựa vào nhau, ngắm vầng hào quang chói lọi từ từ chìm xuống, gió nhẹ thổi qua, phảng phất hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa. Con ngựa ung dung cúi đầu gặm cỏ dưới chân. Vòng tay Hách Liên Ngạo Thiên lặng lẽ siết chặt, hắn cúi đầu, ở bên tai nàng dịu dàng thủ thỉ:
“Vân nhi, nàng sẽ vĩnh viễn dựa vào ta như vậy phải không?”
Bàn tay Tiểu Vân nhẹ vuốt ve mu bàn tay hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh, nàng gật đầu, không chút do dự đáp:
“Ta sẽ!”
Vùi mặt vào mái tóc nàng, nhẹ hít hương thơm dịu dàng trên tóc nàng, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên phảng phất như vọng tới từ nơi nào đó rất xa xăm:
“Ta yêu nàng!”
Thân mình Tiểu Vân chấn động, nàng ngồi lặng người đi mấy giây. Rồi bỗng nhiên, Tiểu Vân xoay người ôm chặt lấy hắn, nàng áp mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Ngạo Thiên, nếu một ngày nào đó, ta vì một lý do mà phải rời đi chàng, vậy chàng, chàng sẽ đợi ta phải không?”
Nàng cảm giác vòng tay hắn ngày càng siết chặt, siết đến mức nàng có chút đau, thanh âm bá đạo của hắn vang vọng bên tai nàng:
“Nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi ta sao?”
Tiểu Vân thở dài, khẽ lắc đầu:
“Ta không! Nhưng ta chỉ muốn biết, nếu một ngày ta phải rời đi, liệu chàng có đợi ta hay không?”
Dường như đang cố kìm nén, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên trầm xuống lại hơi khàn:
“Nếu nàng dám rời bỏ ta, Tiểu Vân, ta sẽ hận nàng cả đời!”
Áp mặt vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, hai tay Tiểu Vân lặng lẽ siết chặt, trong vô thức, nước mắt nàng nhẹ nhàng lăn xuống, rơi vào tận trong sâu thẳm đáy lòng.
Ngạo Thiên, xin lỗi...
Chỉ chưa đầy hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán. Đây là giao thừa đầu tiên bốn người các nàng đón ở thời không này, trong lòng người nào cũng rạo rực. Hàng năm phủ Đại tướng quân đón giao thừa đều rất náo nhiệt, năm nay lại có thêm bốn người nữa, đã náo nhiệt lại càng náo nhiệt hơn. Tiểu Vân cũng tạm quên đi chuyện này đó ở trên núi, tươi cười cùng mọi người mừng năm mới. Khắp nơi trên đường người người treo đèn kết hoa, đèn lồng đỏ, pháo hoa, câu đố nhìn vô cùng vui mắt. Tiểu Cẩn ngày ngày lẽo đẽo bám theo Tướng quân phu nhân học làm bánh chẻo, cũng tương đương nàng quậy tung cả căn bếp lên, khiến cho các đầu bếp kêu trời kêu đất. Đám Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh, Âu Dương Tử Yên, Tiểu Vân thì ra chợ dạo chơi, sẵn tiện mua chút quà mừng tết. Tiểu Vân dùng giấy gói bọc chiếc ngọc quan tím nàng đã mua kia, tính đợi đến giao thừa sẽ tặng cho Hách Liên Ngạo Thiên. Thử tưởng tượng vẻ mặt hắn khi đó, trong lòng nàng lại ngọt như ăn mật.
Trước giao thừa, đám Tiểu Khuynh chui hết vào trong bếp, không có ai ở ngoài. Các nàng cùng nhau gói bánh, vừa làm vừa cười nói vô cùng rộn rã. Tiểu Cẩn tay chân chẳng bao giờ được yên, nàng một bên nhồi bột, một bên đem bột mịn ném người này người kia, cho đến khi người nào mặt mũi cũng trắng phớ mới chịu dừng tay. Đám Tiểu Khuynh làm sao lại chịu thua, hò nhau đè Tiểu Cẩn ra sàn rồi dùng bột mì ra trát lên khắp mặt nàng. Đợi đến lúc cả bọn dừng lại trò nghịch ngợm quái đản, người nào đầu tóc, mặt mũi cũng dính đầy bột. Nha hoàn trông bếp không dám cười, chỉ có ma ma quản sự phòng bếp lên tiếng nhắc nhở, các nàng mới ngớ ra. Để lại đống bánh cho đám nha hoàn làm nốt, bốn người cùng đi về phòng thay đồ. Không ngờ tới đi đến hành lang, lại đụng mặt mấy người Vương gia đang đi lại đây. Hai bên gặp nhau, rõ ràng là vô cùng bất ngờ. Tam vương gia nhìn Tiểu Khuynh mặt mũi lem nhem, bên hông còn đeo tạp dề làm bếp, không nhịn được trêu chọc:
“Đều nói quân tử phải xa nhà bếp, xem ra là sai lầm rồi! Tiểu tướng quân, bộ dạng này của ngươi cũng khá được đấy!”
Tiểu Khuynh cũng cười đáp lại:
“Đa tạ Vương gia đã quá khen!”
Hai người nhìn nhau, chợt có một loại cảm giác hài hòa đến khó tả. Tứ vương gia mỉm cười nhìn Tiểu Tuyết, rút một cái khăn tay ra đưa nàng. Nhị vương gia thì trực tiếp hơn, kéo thẳng Tiểu Vân sang một góc, dùng khăn nhẹ nhàng lau hết bột trên mặt cho nàng. Ngũ vương gia nhìn Tiểu Cẩn, châm chọc mở miệng:
“Càng ngày bổn vương càng cảm thấy họ Vân ngươi không có khí chất nam nhân! Nếu có một ngày ngươi mặc nữ trang xuất hiện trước mặt bổn vương, có lẽ bổn vương cũng không thấy lạ!”
Tiểu Cẩn che miệng cười duyên một tiếng, nàng giơ ngón trỏ lên lắc lắc, một bộ dáng khinh thường rõ rệt:
“No, no, no, Vương gia, ngài phong lưu nhiều năm mà sao trình độ hiểu biết vẫn hạn hẹp như vậy a? Thời nay, mấy cái như “nam nhân không hư nữ nhân không yêu“ đã quá lỗi thời rồi, nữ nhân thời đại này chuộng mấy kiểu nam nhân khác cơ!”
Ngũ vương gia hứng thú nhếch môi:
“Ồ, nói nghe xem!”
Hai tay Tiểu Cẩn áp hai bên má, một bộ mê đắm biểu tình, cuồng nhiệt say mê nói:
“Ờ, chính là kiểu, à, nam nhân ấm áp này, nam nhân biết cách săn sóc, chiều chuộng này, nam nhân chu đáo này, và nhất là nam nhân biết nấu ăn! Vương gia, ngài lăn lộn trên giường nhiều như vậy mà chưa nghe qua câu “muốn nắm giữ trái tim một người, trước hết phải nắm giữ cái dạ dày của hắn” sao a?”
Phụt! Tiểu Khuynh không nhịn được bật cười, nàng che miệng quay đầu sang một bên, hai vai hơi run run. Tam vương gia mỉm cười như gió xuân, nói:
“Tiểu Khuynh nên cười nhiều một chút, ngươi cười lên thực sự rất đẹp!”
Thần sắc Tiểu Khuynh có chút lúng túng, may mà có đám bột ở trên mặt che cho nàng nên không có ai nhìn thấy hết. Ngũ vương gia tức giận gào to:
“Hỗn đản, bổn vương muốn chém ngươi!”
Tiểu Cẩn vội vàng giơ tay lên đỡ:
“Ấy, ấy Vương gia, quân tử động khẩu không động thủ, giao thừa thì không nên giết người, nếu không năm sau ngài không có Tết mà ăn đâu!”
Ngũ vương gia lập tức tuốt kiếm:
“Chớ nói nhiều, hãy đỡ!”
Hai người lại là một hồi náo loạn.
Đêm giao thừa, bốn vị Vương gia tụ tập tại phủ Tướng quân ăn cơm, trong cung mở tiệc nhưng không người nào tham gia. Không khí trong phủ Tướng quân phi thường náo nhiệt, trong cung lại là một mảnh tẻ nhạt. Lễ Tết hàng năm trong cung đều tổ chức, nhưng năm nào cũng như năm nào, hoàn toàn không có gì mới lạ. Quan lại chúc rượu nhau, say khướt khượt trên đại điện, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, vẻ buồn chán hiện rõ trên mặt. Hoàng hậu cung trang đỏ rực ngồi bên cạnh không ngừng chuốc rượu cho hắn, Lan Quý phi bên này lại là không ngừng lời ngon tiếng ngọt rỉ tai, hai bên hai cái nữ nhân, ở bên dưới chúng phi tần không ngừng ra vẻ yểu điệu quyến rũ chỉ mong hắn chú ý tới, nội tâm Hách Liên Minh Thiên vô cùng phiền chán. Mặc kệ bách quan phía dưới, Hoàng đế đứng dậy bỏ đi, chúng phi tần nhất thời sững sờ, vốn định đứng dậy muốn đi theo, nhưng bị Hoàng đế trừng mắt cảnh cáo, người nào người nấy lập tức ngồi im thin thít.
Ra đến bên ngoài, không còn tiếng đàn sáo, không còn tiếng cười nói, không còn mùi son phấn nồng nặc bao phủ, tâm trạng Hoàng đế sảng khoái hơn bao giờ hết. Bước chân liền không tự chủ đi về phía điện Minh Tín. Tô Nhật đi ở phía sau, nhìn thần sắc Hoàng đế mệt mỏi, lại nhìn cung điện xa xa thấp thoáng ánh đèn, không nhịn được trong lòng cảm khái. Xem ra Hoàng thượng là đối với vị Tiêu phi kia thật tâm thật lòng, chỉ là không biết, trong lòng Tiêu phi có Hoàng thượng hay không?
Trong điện Minh Tín, đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo rộn rã, so với đại điện kia chỉ có hơn chứ không kém. Cung nhân nô tì không nề hà cùng nhau uống rượu hát ca, Hoàng đế đi vào cũng không biết. Tử Kì thoắt cái đã xuất hiện, hắn đi đến nhỏ giọng bẩm báo với Hoàng đế, sau đó người lại lập tức biến mất. Cười nhạt một tiếng, Hoàng đế liền đi thẳng đến hậu viện phía sau điện Minh Tín.
Lúc này trên tường viện, có hai bóng người đang chật vật leo tường trốn ra ngoài. Tiểu Mai ôm bọc hành lí cảm thán:
“Nương nương, tại sao lúc nào chúng ta cũng phải dùng cách này để ra ngoài?”
Tiêu nương nương hừ mũi, khinh thường nói:
“Em ngốc lắm, trốn đi như vậy mới gọi là kích thích chứ?”
Trên đầu Tiểu Mai chảy xuống vài vạch hắc tuyến, đang muốn trèo lên, đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp dọa hai người giật thót:
“Ái phi muốn đi đâu vậy?”
Tiêu Khuynh Thành tái mặt ngẩng đầu lên, liền thấy Hách Liên hoàng đế đang nửa cười nửa không nhìn mình, đi sau hắn là Tô công công đầu cúi gằm xuống. Nàng không chút e ngại nhìn hắn, đáp thẳng:
“Ta muốn đến phủ tướng quân đón giao thừa!”
Hách Liên Minh Thiên đi đến, một, hai động tác liền dễ dàng bế nàng từ trên tường cao xuống, trầm giọng nói:
“Trèo tường như vậy rất nguy hiểm nàng không biết hay sao? Nếu nàng muốn ra cung, cửa chính ở đằng kia, việc gì cứ phải trèo tường như vậy?”
Tiêu Khuynh Thành lập tức bĩu môi:
“Không có lệnh bài, Hoàng thượng nghĩ ra được dễ dàng như vậy chắc?”
Hạ nàng xuống đất, Hách Liên Minh Thiên mở miệng:
“Sao không kêu người đến chỗ trẫm lấy?”
Tiêu Khuynh Thành sửng sốt ngẩng lên, nàng cảm giác hôm nay Hoàng đế này có cái gì đó không đúng. Nghĩ vậy, dè dặt mở miệng:
“Hoàng thượng, có phải ngài uống hơi nhiều rượu hay không? Say rồi hả?”
Hoàng đế không đáp lời của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, gật gật đầu nói:
“Thời gian không sai biệt lắm! Không phải nàng muốn đến phủ Tướng quân sao? Đi, trẫm đi cùng nàng!”
Đây đúng là điển hình của việc ông nói gà bà nói vịt mà! Tiêu Khuynh Thành trong lòng nói thầm, nhưng cũng hơi ngạc nhiên. Hoàng đế này vậy mà hôm nay lại dễ dàng đồng ý cho nàng ra cung như vậy? Nhưng là ngẫm lại, hắn cũng muốn đi cùng, ầy, xem ra mình cũng cho hắn chút lợi tức rồi! Nghĩ vậy rồi, nàng không chút do dự đi theo Hách Liên Minh Thiên ra ngoài, lại càng là phớt lờ ánh mắt gần như muốn rớt ra ngoài của cung nhân nô tì trong điện.
Khi đế, phi hai người đến cửa cung, không ngờ lại nghe thấy một tiếng gọi đầy lo lắng:
“Hoàng thượng, nương nương, xin hãy đợi một chút!”
Hai người cùng quay lại, thấy một thiếu nữ mặc áo trắng chạy vội về phía này. Khi thiếu nữ kia chạy tới nơi liền ho khan một hồi, nha hoàn đi theo vội vàng cầm một kiện áo choàng khoác lên người nàng. Hách Liên Minh Thiên lạnh nhạt hỏi:
“Hiên Viên tiểu thư đây là muốn làm gì?”
Hiên Viên Tình Nhi quy củ phúc thân hành lễ với hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chọc người thương:
“Không dám giấu giếm Hoàng thượng, tiểu nữ nghe nói Hoàng thượng cùng nương nương muốn đến phủ Tướng quân, nên mới mạo muội chạy đến đây. Không biết Hoàng thượng có thể khai ân, đưa tiểu nữ cùng đi được không?”
Hách Liên Minh Thiên dường như không muốn nói nhiều, hắn lạnh nhạt đáp một tiếng “Được!” rồi đỡ Tiêu Khuynh Thành lên xe ngựa. Tiêu Khuynh Thành hơi vén rèm xe, nhìn vị tiểu thư ốm yếu kia được đỡ lên một chiếc xe ngựa khác, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một cỗ bất an.
Không ngờ, hai người vừa lên xe ngựa, Hách Liên Minh Thiên lập tức vươn tay kéo nàng vào lòng, rồi sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng. Tiêu Khuynh Thành trợn to mắt, tay đấm chân đá muốn hắn buông ra, nhưng lại chẳng khiến hắn bị xê dịch chút nào. Dường như tâm trạng Hách Liên Minh Thiên đang bất ổn, hắn ghì chặt nàng, nụ hôn nóng bỏng nhưng lại như có như không bừa bãi tàn sát, phảng phất tình cảm đè nén rất lâu rất lâu nay mới bộc phát mà ra. Dần dần, Tiêu Khuynh Thành không còn tiếp tục giãy dụa nữa, nàng tựa vào lòng hắn, im lặng, chậm rãi tiếp nhận. Hai người chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng thẳng cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ Tướng quân, Hách Liên Minh Thiên mới chịu buông ra. Hắn vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của nàng, sau đó dịu dàng nắm tay Tiêu Khuynh Thành xuống ngựa. Không đợi Hiên Viên Tình Nhi, đế, phi hai người cứ vậy đi vào đại môn Tướng phủ. Hạ nhân trong phủ thấy người tới, vì trời tối, hơn nữa khi hai người tới đây cũng không mang theo thị vệ hộ giá, chỉ giống như một đôi vợ chồng bình thường đến bái phỏng, vậy nên khi hạ nhân đến thông báo, mấy người ở đại sảnh không nghĩ tới là Hoàng thượng giá lâm. Đợi đến lúc hai người đế phi sánh bước tiến vào, mọi người mới vội vàng đứng dậy hành lễ. Hách Liên Minh Thiên mỉm cười phất tay:
“Đêm nay là giao thừa, lễ tiết gì đó là không cần thiết, mọi người hãy cứ tự nhiên đi!”
Mọi người đứng lên rồi, Đại tướng quân liền phân phó người đem ghế cùng bát đũa đến. Nhưng khi mọi người nhìn thấy nữ tử đi sau đế phi, tất cả không hẹn mà cùng ngạc nhiên nhìn nhau. Trong mắt Tiểu Khuynh có cái gì đó chợt lóe qua, nàng không tiếng động lườm Hách Liên Phách Thiên một cái.
Hiên Viên Tình Nhi quan sát một phòng đầy người, âm thầm trào phúng. Nhưng khi ánh mắt nàng ta chuyển đến thân ảnh người kia, đổi lại trong ánh mắt toàn là nhu tình dịu dàng có thể chảy ra nước. Đợi hạ nhân mang ghế đến, cả ba người cùng ngồi xuống. Hiên Viên Tình Nhi tự động đi tới ngồi bên cạnh Hách Liên Phách Thiên, thanh âm mềm mại gọi:
“Phách Thiên ca ca...”
Phản xạ tự nhiên hắn đưa mắt nhìn Tiểu Khuynh một cái, Hách Liên Phách Thiên gương mặt không đổi sắc nhìn thẳng Hiên Viên Tình Nhi, nói:
“Hiên Viên tiểu thư cùng bổn vương không quen không biết, vẫn nên cùng mọi người giống nhau, gọi bổn vương một tiếng Vương gia thôi!”
Hắn đã nghe nói hôm nay Mộ Dung Y Y tới tìm Nhị ca, không nghĩ tới buổi tối người gặp nạn lại là hắn. Thực ra trước đây hắn đã từng tới Bách đảo, cũng biết gia tộc Hiên Viên là một trong bốn đại gia tộc ở Bách đảo, và nhớ mang máng là gặp qua mấy vị tiểu thư ở đó, nhưng chuyện đó đã qua lâu lắm, hắn cũng đã sớm không nghĩ tới. Hiện tại, hắn chỉ cần biết người hắn luôn luôn tâm niệm là Tiểu Khuynh, vậy là được rồi. Còn cái mật chỉ kia, hủy thì hủy, hắn cũng không quan tâm cái vị ở Bách đảo kia sẽ phản ứng thế nào.
Hiên Viên Tình Nhi cắn môi, gương mặt vốn tái nhợt lại thêm một tầng trắng bệch, nàng ta che miệng ho khẽ mấy tiếng, bộ dáng vô cùng ủy khuất đáng thương. Vẫn là Đại tướng quân lên tiếng đánh vỡ cái cục diện này:
“Thôi nào, đêm nay là giao thừa, mọi người hãy vất tất cả chuyện không vui đi, cùng đón một năm mới thật tốt. Đây, Hoàng thượng, lão thần xin kính ngài một ly!”
Một câu nói liền khiến không khí đông đặc trong phòng bị đánh tan, gương mặt mọi người lại giãn ra, nói cười vui vẻ trở lại. Tiểu Khuynh cúi đầu, trong mắt có tia sáng lạ lùng lướt qua, nàng nắm chặt đôi đũa, trong lòng âm thầm hạ một quyết định.
Sau khi ăn cơm, mọi người lại tụ tập ngoài sân xem đốt pháo hoa. Tiểu Cẩn, Âu Dương Tử Yên, Ngũ vương gia cầm pháo bông chơi đến bất diệc nhạc hồ. Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên đi một nơi. Hách Liên Ngạo Thiên kéo Tiểu Vân đi một nơi, Tiểu Khuynh một mình đi về viện của nàng. Từ xa nhìn thấy hai thân ảnh một trắng một đen đứng cạnh nhau, bên môi nàng thoáng nụ cười nhạt, Tiểu Khuynh lẳng lặng quay người đi.
Đứng trước hiên, nhìn đám Tiểu Cẩn đang chơi thật vui vẻ trên sân, Tiêu Khuynh Thành nhẹ giọng hỏi cái người vẫn đang đứng cạnh nàng:
“Hoàng thượng, ngài cảm thấy đã tốt hơn chưa?”
Hách Liên Minh Thiên quay đầu nhìn nàng, không đáp. Tiêu Khuynh Thành sợ hắn không hiểu, nàng đành phải nói rõ ràng:
“Vừa rồi, không phải Hoàng thượng uống rượu say hay sao?”
Hách Liên Minh Thiên ngạc nhiên nhìn nàng, rồi bỗng nhiên, hắn cầm chặt hai tay nàng đặt lên ngực, thâm tình nói:
“Thành nhi của trẫm, không cần đến rượu, chỉ cần nàng muốn thì trẫm tùy thời đều có thể thổ lộ với nàng! Tim của trẫm, nó ở đây, chỉ vì mình nàng mà đập!”
Tiêu Khuynh Thành cười nhạt, nàng rút tay ra, nhẹ nhàng xoay người. Tình cảm của bậc đế vương, liệu sẽ nhen nhóm được bao lâu? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ mong muốn sẽ đạt được trái tim của hắn. Chỉ là, tại sao lúc này tâm của nàng lại nhói lên?
Sau lưng là một hồi ấm áp, Tiêu Khuynh Thành giật mình, cả người đã hoàn toàn dựa sát vào hắn, bàn tay hai người đan vào nhau, cánh tay hắn trói buộc nàng trong lồng ngực mình thật chặt. Tiêu Khuynh Thành ngửa đầu nhìn trời đêm, bên tai nhẹ nhàng vọng lại thanh âm của hắn:
“Chỉ hy vọng, đời này kiếp này có nàng ở bên cạnh trẫm...”
Tiểu Khuynh ngồi trên nóc nhà, bên cạnh là một bình rượu. Nàng ngửa đầu, rượu cứ thế trôi vào trong cổ họng, có chút cay, lại có chút ngọt. Một cái bóng vụt xuất hiện cạnh nàng. Tiểu Khuynh ngẩng đầu, gương mặt đẹp như tạc của người nào đó trong nháy mắt in sâu thật sâu vào đầu nàng...
Bên dưới sân, trò đuổi bắt vẫn chưa dừng lại...
Tiểu Cẩn: “Ngũ vương gia, nếu ta đốt đuôi tóc của ngài thì không biết như thế nào nhỉ?”
Ngũ vương gia: “Ngươi có giỏi thì lại đây! Ta cũng muốn xem xem tối nay tóc của người nào bị đốt trước!”
Lại đuổi nhau...
Ở một góc khuất, hai cái thị vệ tay cầm pháo bông ngơ ngác nhìn. Vô Tung nhìn đuôi tóc phất phơ của đệ đệ, hỏi thử:
“Nếu ta đốt đuôi tóc của đệ thì không biết có xảy ra cháy nổ không nhỉ?”
Vô Ảnh “phì” một cái phun vỏ hạt dưa vào mặt hắn, đáp:
“Có đấy! Ta sẽ bạo nát hoa cúc của huynh!” Sau đó hai mắt liền nhòm nhòm xuống phía dưới:
“Chỗ đó đấy!”
“Đệ...” Mỗ thị vệ nào đó á khẩu.
Trên một ngọn núi cách khá xa kinh thành...
“Vương gia, ngài đưa ta đến nơi này làm gì vậy?” Tiểu Khuynh có chút say, mơ mơ hồ hồ nhìn hắn.
Hách Liên Phách Thiên nắm tay nàng kéo đi, mà kì lạ là Tiểu Khuynh ngược lại cũng không có giật ra. Tam vương gia cười thầm, quả nhiên rượu vào, cái tính thích gây chuyện cũng bớt đi không ít. Đến một chỗ cao, Tiểu Khuynh nhìn lại, nguyên lai từ nơi này có thể nhìn ra bao quát kinh thành. Khắp nơi giăng đèn rực sáng, cả kinh thành rực ánh vàng đèn lồng vô cùng đẹp mắt. Tiểu Khuynh xoa xoa mắt, nàng nhìn một chút liền xoay người:
“Ta về đi ngủ!”
Hách Liên Phách Thiên giữ vai nàng xoay người lại, mỉm cười nói:
“Ngươi ráng đợi chút, rất nhanh thôi!”
Đúng lúc này, đường chân trời đột nhiên rực sáng. Từng chùm pháo hoa theo nhau bay lên, nở rộ thành từng bông hoa bảy màu rực rỡ, Ánh sáng chói mắt theo nhau tỏa ra, soi sáng cả bầu trời. Khung cảnh tráng lệ bày ra trước mắt, Tiểu Khuynh thì thầm:
“Đẹp, thật đẹp!”
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng mỉm cười, khóe môi hắn cũng cong lên, rồi chợt nở rộ thành nụ cười vui vẻ. Có lẽ là chưa bao giờ thấy hắn cười tươi như vậy, cả khuôn mặt sáng bừng lên dưới ánh pháo hoa, trái tim trong ngực nàng bắt đầu đập thình thịch. Tiểu Khuynh cúi đầu, bên môi cười nhẹ nhàng. Rồi đột nhiên, nàng mở miệng:
“...”
Thanh âm của nàng bị tiếng pháo át đi, Hách Liên Phách Thiên có chút ngơ ngác, hắn cả đời chưa bao giờ có cảm giác tâm trạng mình bay bổng đến vậy. Nàng cười thật vui vẻ, thật là đẹp, khiến trái tim hắn một lần lại một lần nhảy lên.
“Tiểu Khuynh...”
“Ta cảm thấy...” Tiểu Khuynh ngập ngừng, sau đó lại mỉm cười, hai gò má lần đầu tiên nổi lên sắc đỏ “... sau này trong cuộc sống của ta, có thêm một người là chàng, cũng rất tốt...”
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng, trên đời này người có thể đem lại hạnh phúc cho hắn, chỉ có mình nàng, chỉ mình nàng mà thôi!
Ở sau một thân cây to, một bóng người áo trắng đứng nhìn ra. Hai mắt người đó đỏ ửng, ngập tràn thù hận cùng sát ý, nắm tay siết chặt rỉ máu từng giọt. Trong bóng đêm, thanh âm lạnh lẽo vang lên như lời mời gọi của ác quỷ địa ngục: