“Tiểu Khuynh! Tiểu Khuynh!” Tiểu Tuyết lo lắng vỗ vỗ mặt nàng. Nàng sốt ruột chờ đến hết đêm qua, sáng nay nghe tin đại quân đã trở về, liền vội vàng cùng Ảnh Sát chạy lên núi tìm Tiểu Khuynh. Ngay cả một tổ đội sát thủ cũng bị nàng điều đi theo. Ngọn Vân Đồ này lớn như vậy, dựa vào sức nàng cùng Ảnh Sát không biết đến đời nào mới tìm được Tiểu Khuynh. Qua khoảng một canh giờ sau, Tiểu Tuyết mới tìm được Tiểu Khuynh đang hôn mê nằm trong bụi rậm. Bên hông nàng có một vết thương bị đao chém, mười ngón tay xước xát rướm máu, sắc mặt trắng bệch như một xác chết dọa Tiểu Tuyết xém đứng tim. Nàng không ngừng vỗ khuôn mặt trắng bệch của nàng, lại nhanh chóng gọi Ảnh Sát lại, để hắn phụ nàng cõng Tiểu Khuynh về phủ. Trên đường đi Tiểu Tuyết không ngừng thở dài. Hai ngày ba lượt bị thương, năm nay sao Tiểu Khuynh xui xẻo như vậy chứ?
Ngoài dự đoán của Tiểu Tuyết, ngay chiều ngày thứ hai Tiểu Khuynh đã tỉnh dậy. Nàng ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn cùng Tiểu Vân, mất một lúc sau mới hồi thần lại, nói:
“Sắc mặt mọi người sao lại tệ vậy? Không phải ta đã không sao rồi ư?”
Tiểu Vân lau nước mắt nói:
“Năm nay Tiểu Khuynh gặp phải vận hạn gì vậy, hai ngày ba lượt bị thương, máu trong người ngươi cũng không đủ để mà dùng đâu!”
Nghe Tiểu Vân nhắc đến điều này, Tiểu Khuynh cúi đầu, che đi ánh mắt tự giễu. Nếu có thể, nàng cũng hy vọng đem máu trên người mình rút cạn hết, cũng chấm dứt luôn cuộc sống ác ma đáng nguyền rủa kia. Phát giác ra tâm tình Tiểu Khuynh ảm đạm, Tiểu Tuyết nội tâm cũng trùng xuống. Nắm tay đặt trong áo cũng lặng lẽ siết chặt.
Tiểu Cẩn lúc này bỗng nhiên hỏi:
“Này, có phải sắp tới chúng ta sẽ tới kinh thành không?”
Tiểu Tuyết lập tức quay đầu hỏi:
“Sao ngươi lại nói vậy?”
Tiểu Cẩn đáp:
“Hôm qua ta gặp Ân Tú, nàng nói Tam vương gia đã viết thư gửi lên thánh thượng, phụ thân nàng nói trong thư có nhắc đến nghĩa phụ, nói rằng công lao lần này của người rất lớn, khả năng được thăng chức là rất cao! Nàng còn kêu ta về bảo mọi người mở tiệc ăn mừng nữa!”
Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau, đều đọc được trong mắt người kia ý cười. Nếu thật sự là như vậy, đây quả thực là cơ hội trời ban rồi! Nếu Hạ lão gia được tấn chức, vậy thì các nàng không cần phải nghĩ biện pháp để chuyển đến kinh thành nữa rồi!
Lúc này trong Ngự thư phòng, có bốn nam tử đang ngồi uống trà cùng nhau. Hách Liên Minh Thiên mỉm cười hướng Hách Liên Ngạo Thiên nói:
“Nhị đệ, chuyện của Thẩm Tu Vân lần này quả thật đệ đã làm rất tốt! Cứ nghĩ vẻ mặt thối không thể tả của lão ta ở trên điện thôi là trẫm đã không nhịn được muốn cười ầm lên rồi! Thế nhưng nếu cười như vậy thì thật bất nhã, hình tượng Hoàng đế bệ hạ oai nghiêm lẫm liệt anh minh thần võ của trẫm trong lòng bá quan sẽ tan vỡ, vậy nên, trẫm thực sự phải nhịn cười đến là cực khổ!”
Hách Liên Vân Thiên bên môi vẽ ra nụ cười ngả ngớn, hỏi:
“Được rồi, hoàng huynh, lão già họ Thẩm kia đã bị đá xuống đài rồi, chức vị Hình bộ thượng thư kia hoàng huynh tính sao? Có nên cắt cử một thân tín nào đó của huynh lên thay không?”
Đúng lúc này, Hách Liên Chấn Thiên đang uống trà chợt lên tiếng:
“Nói đến chuyện này, không phải trong bức thư mà Tam huynh gửi về có nhắc tới Hạ Viêm Châu sao? Hắn là tri phủ ở Vân thành, nghe nói trong việc bắt sơn tặc lần này đã có công lao vô cùng lớn! Chi bằng, đem chức vị Hình bộ kia cho hắn đi!”
Hách Liên Minh Thiên hơi vuốt cằm, suy tư:
“Nghe nói người này xuất thân từ thương gia, làm tri phủ hai năm, xử sự quyết đoán, nghiêm minh, công tư rõ ràng, rất được lòng dân chúng Vân thành! Đối với việc quan binh hiện nay, hắn quả thực là một vị quan tốt khó tìm! Mọi người thấy thế nào?”
Nhị vương gia bình bình đạm đạm nói:
“Thần đệ không có ý kiến!”
Ngũ vương gia cười cười nói:
“Vậy để hắn làm đi!”
Quả nhiên, chưa tới một tháng sau đó, thánh chỉ đã tới Vân thành, Hạ tri phủ Hạ Viêm Châu tấn chức lên làm Hình bộ thượng thư, được Hoàng đế ân chuẩn cho mang theo gia quyến tới kinh thành, còn được cấp một tòa phủ đệ sang trọng. Ngày Hạ Viêm Châu khởi hành tới kinh thành, lão phu nhân Hạ gia tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn vô cùng long trọng. Hạ lão phu nhân nắm tay từng người các nàng, dặn dò này nọ rất nhiều, từ cách hành xử sao cho ra dáng phong phạm tiểu thư khuê các, đến các lễ nghi giao tiếp, cách nói chuyện đi đứng,... khiến các nàng nghe mà đến nỗi hai tai ong ong luôn!
Ngồi trên xe tới kinh thành, Tiểu Cẩn vô cùng háo hức, hết nhìn đông lại ngó tây, giống như đây là lần đầu tiên nàng ấy tới kinh thành vậy. Tiểu Tuyết ngồi đọc một cuốn y thư mà Quái Độc Tiên tặng cho nàng, Tiểu Khuynh cùng Tiểu Vân ngồi đánh cờ vây. Xe ngựa đang đi bỗng nhiên dừng khựng lại, bàn cờ hai người Tiểu Vân bị xáo động lung tung. Tiểu Tuyết vẫn tiếp tục đọc sách, Tiểu Cẩn đã vén mành xe lên thò đầu ra ngoài hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Phu xe vội vàng trả lời:
“Hồi bẩm tiểu thư, có một vị cô nương ngất xỉu trước xe ngựa của chúng ta?”
Tiểu Cẩn nghe vậy liền nhíu mày:
“Có người bị ngất sao? Mau, ngươi đến giúp nàng một chút!”
Phu xe vâng lệnh nhảy xuống, cùng với một vài hạ nhân khác đỡ vị cô nương kia lên xe ngựa của các nàng. Tiểu Tuyết bắt mạch cho nàng xong liền bình thường nói:
“Không có việc gì, cơ thể nàng chỉ là mệt mỏi quá độ cộng với ăn uống không điều độ nên bị ngất xỉu!”
Tiểu Vân hướng phu xe hỏi:
“Gần đầy có nơi nào có thể dừng chân không?”
“Hồi bẩm tiểu thư, cách nơi này ba dặm là Hoàng Bảo tự, chúng ta có thể ghé lại đó nghỉ ngơi!”
Tiểu Vân gật gật đầu, lại thả tấm mành xuống. Một lúc sau, vị cô nương lạ mặt kia mới tỉnh lại. Nói là lạ mặt cũng không đúng, bởi Tiểu Khuynh nhận ra người này. Nàng ta là một trong số các nữ tử bị bọn thổ phỉ bắt cóc, chính là cái nữ tử mặc lam y trong lều ngày đó. Chắc nàng ta được cứu thoát từ trong sơn trại, đang lên đường trở về kinh thành, giữa chừng lại vô tình gặp được các nàng. Tiểu Cẩn cầm một ly trà đưa cho nàng, cười tít mắt nói:
“Ngươi tên là gì vậy? Uống ly trà đi cho ấm bụng! Sao ngươi lại ngất xỉu giữa đường như vậy?”
Vị cô nương kia cười hiền lành, kín đáo quan sát bốn người các nàng, nói:
“Đa tạ các vị tiểu thư đã giúp đỡ! Ta tên là Hướng Ân Nhu, người ở Dương Châu, đang trên đường tới kinh thành để tìm một vị cố nhân, giữa đường vì mệt nên bị ngất xỉu, cũng may là có các vị tiểu thư đi ngang qua giúp đỡ!”
Ánh mắt Tiểu Khuynh hơi lóe lên, nàng cười mở miệng:
“Không biết trên đường cô nương có đi qua Vân thành không?”
Hướng Ân Nhu rõ ràng hơi chấn động, đáy mắt có chút âm u, nhưng rất nhanh thái độ của nàng ta đã đổi chiều, tươi cười nhìn nàng đáp:
“Không, tiểu nữ không đi qua Vân thành! Tại sao tiểu thư lại hỏi vậy?”
Tiểu Khuynh cúi mặt che đi tia sáng thâm thúy nơi đáy mắt, mỉm cười nâng ly trà lên, đáp:
“Không có gì, ta chỉ là thấy cô nương rất quen, nghĩ là đã từng nhìn thấy cô nương ở Vân thành, chắc là ta nhìn nhầm rồi!”
Nữ tử này đang nói dối, không biết mục đích nàng ta lên kinh thành để làm gì? Còn vị cố nhân kia, không biết là ai đây?
Hướng Ân Nhu dường như có chút e sợ nụ cười của nàng, nàng ta tận lực dời lực chú ý di, cố gắng dồn toàn bộ tâm trí vào nói chuyện với Tiểu Cẩn, lại không dám đối diện ánh mắt lãnh liệt mà sâu sắc lạnh lùng của Tiểu Khuynh. Trực giác nói cho nàng ta biết, nữ tử nhìn lạnh lùng này là một kẻ khó lường.
Vì trời đã tối, đoàn xe quyết định nghỉ lại tại Hoàng Bảo tự. Mặc dù đây là ngôi chùa của Hoàng gia, nhưng nhìn sắc trời khẳng định không thể đi tiếp, mọi người bất đắc dĩ đành tới cửa chùa bái phỏng. May mắn làm sao, sư cụ trụ trì hiểu cho hoàn cảnh của họ, đáp ứng tá túc lại, nhưng cũng cẩn thận căn dặn, tuyệt đối không được bén mảng đến tòa viện nằm ở phía nam. Đám Tiểu Khuynh trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không nhiều lời, đi theo vị sư dẫn đường trở về gian phòng của mình. Đám Tiểu Khuynh được sắp xếp hai người một phòng, còn Hướng Ân Nhu, nàng ta được sắp xếp ngủ cùng đám Đông Mai. Tiểu Khuynh cũng dặn dò Đông Mai phải luôn để mắt theo dõi Hướng Ân Nhu, thấy nàng ta có gì khác thường đều phải báo lại với nàng, sau đó mới trở về phòng.
Nửa đêm, cửa phòng Tiểu Cẩn khẽ mở, một bóng người lanh lẹ chạy ra ngoài, sau khi đã xác định xung quanh hoàn toàn yên ắng, bóng người kia lập tức hướng nam viên mà đi. Tiểu Cẩn lén lút chạy qua cây cầu nhỏ trong viện, khi đến gần gian phòng kia, đột nhiên một hồi tiếng lao xao truyền ra, sau đó cửa phòng hơi hé, một bóng người đi ra ngoài. Nấp vào sau một bụi cây, Tiểu Cẩn cẩn thận quan sát. Người đi ra đó là một nha hoàn quần áo sang trọng, trên tay nàng ta bê một cái chậu, chắc là được chủ nhân sai ra ngoài lấy nước. Hai mắt Tiểu Cẩn lại di chuyển về phía gian phòng kia, từ sớm nàng đã thấy tò mò không biết là nhân vật cỡ nào đang trú tại đó mà lại khiến cho trụ trì phải cẩn thận như vậy, nhưng bắt buộc phải đợi đến lúc này mới có thể đi thám thính. Nếu là ban ngày thì chắc chắn là đám Tiểu Khuynh sẽ không cho nàng đi. Đang lúc nàng định đứng lên, dưới chân liền lảo đảo ngã uỵch một cái, đồng thời cũng đánh động người ở trong phòng kia. Nhanh chóng, ngay khi Tiểu Cẩn còn chưa kịp hồi thân, một bóng người lao ra như tia chớp, người đó soạt một cái rút kiếm, chặn ngay tại cổ nàng. Một đôi mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng, thanh âm không chút độ ấm vang lên:
“Ngươi là người nào? Tại sao lại lén lút ở đây?”
Vốn Tiểu Cẩn đang hoảng hốt không biết nên đáp sao, trong mơ hồ nàng lại ngửi được mùi thuốc đông y lan tỏa. Tiểu Cẩn khẽ cau mày, cố hết sức hít vào mùi này. Thanh kiếm trên cổ nàng lại ấn mạnh thêm:
“Nói mau!”
Lúc này, từ trong phòng truyền ra thanh âm nhẹ nhàng:
“Có chuyện gì vậy?”
Nam tử đang uy hiếp nàng vội đáp vọng vào, giọng điệu cung kính:
“Bẩm phu nhân, có kẻ đột nhập!”
Thanh âm đó lại vang lên:
“Ồ, dẫn hắn vào đây!”
Nam tử hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Cẩn, sau đó vẫn kề kề thanh kiếm bên cổ nàng, dẫn nàng đi vào trong phòng. Vừa bước vào, mùi thuốc đông y xông lên gay mũi khiến đầu Tiểu Cẩn hơi choáng váng. Nàng thật cố gắng để bản thân không hắt xì, ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đang ngồi trên giường. Đó là một phụ nhân trung niên tuổi chừng bốn mươi, gương mặt hiền hòa nhưng ánh mắt lại vô cùng hữu thần, ánh sáng sắc bén đó khiến Tiểu Cẩn có cảm giác áp bách vô cùng. Nam tử bên cạnh thấy nàng nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt, hắn giận dữ nói:
“Vô lễ, đây là người mà ngươi có thể tùy tiện nhìn sao?”
Tiểu Cẩn nhăn nhăn cái mũi. Đây là biểu cảm chứng tỏ nàng chuẩn bị phát giận. Không ngoài dự đoán, Tiểu Cẩn quay người, không để ý đến thanh kiếm đang để ở cổ nàng, hai tay chống hông, hướng nam tử kia hung hăng nói:
“Vị đại ca này, ngươi có thể ăn nói nhỏ nhẹ hơn không hả? Bộ ta nợ tiền ngươi hay sao mà ngươi cứ phải dùng cái biểu cảm như thể hận không thể nuốt ta ngay vào bụng được vậy? Không phải ta chỉ nhìn lén một cái thôi sao, có động chạm gì tới ngươi hả? Dù sao người ta cũng là tiểu nữ tử yếu đuối đáng thương, ngươi lại cứ dùng biểu cảm như vậy mà nhìn, ngươi không biết là người ta cũng biết sợ hay sao?”
Nam tử kia bị nàng mắng thì có chút ngỡ ngàng, hắn nhất thời hơi có chút ngẩn ra. Bất ngờ, lúc Tiểu Cẩn đang hăng say mắng người, từ phía sau chợt vang lên tiếng cười khẽ. Tiểu Cẩn dừng mắng quay đầu, liền thấy vị phụ nhân hiền từ kia đang dùng khăn tay che miệng cười khẽ. Nhất thời nàng ngẩn người, trên mặt bỗng nhiên cười, ngây ngô nói:
“Phu nhân, người cười lên, thật sự, thật sự rất hiền từ a!”
Vị phụ nhân kia ngẩng lên ngạc nhiên hỏi:
“Hiền từ sao?”
Tiểu Cẩn liền gật đầu:
“Uhm, uhm, còn rất đẹp nữa! Nhìn ngài cười như vậy, ta lại thấy ngài rất giống với mẫu thân ta! Hai người đều nhìn vô cùng hiền từ!”
Có lẽ không ngờ nàng sẽ nói vậy, vị phụ nhân kia có vài phần ngơ ngẩn. Bà nhìn đôi mắt nàng trong sáng không một tia tạp chất, nụ cười thuần khiết như tiểu hài tử lại có chút ngây ngô dễ thương, lại nghe nàng nói mình giống mẫu thân nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên hảo cảm. Bà mỉm cười, dịu dàng hỏi:
“Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”
Tiểu Cẩn tươi cười đáp:
“Ta tên là Vân Cẩn Cẩn, phu nhân có thể gọi ta Tiểu Cẩn cũng được!”
Nam tử bên cạnh thấy hai người nói chuyện vô cùng thoải mái như vậy, hắn không khỏi đề phòng nhìn nàng, lên tiếng:
“Phu nhân...”
Vị phụ nhân mỉm cười, ánh mắt sắc bén:
“Không sao, ta tin nàng không có ý xấu!”
Tiểu Cẩn nghe bà thanh minh cho mình, trong lòng cảm thấy rất có thành tựu, nàng đắc ý nhìn nam nhân bên cạnh, sau đó cười tít mắt gật gật đầu với vị phu nhân kia, tỏ ý nàng cũng nghĩ như bà vậy!
“Tại sao ngươi lại tìm đến nơi này?” Chắc hẳn trụ trì đã phải dặn dò kĩ càng khách trú lại rồi chứ?
Tiểu Cẩn có chút sờ sờ mũi:
“Ta... ta chỉ là có chút tò mò, không biết ai ở nơi này, nhưng sau khi đến đây, ta ngửi thấy mùi thuốc đông y nên quyết định đi vào, ai ngờ lại bị đầu gỗ này phát hiện!”
Không để ý đến ánh mắt như muốn giết người đang chiếu lên Tiểu Cẩn của nam tử áo đen, vị phụ nhân kia hỏi:
“Ngươi biết y thuật sao?”
Tiểu Cẩn gật đầu nhỏ:
“Ân, cũng có hiểu biết chút ít! Phu nhân có phải đang mắc bệnh về xương cốt không?”
Ngạc nhiên trong mắt càng đậm, vị phụ nhân kia gật đầu nói:
“Ừm, xác thực chân tay của ta trong thời gian này có chút nhức mỏi, ngươi có thể đoán bệnh không?”
Tiểu Cẩn nghe vậy, trong đầu thoáng qua cái gì đó, nàng nhanh chóng đi tới, kéo váy ngồi hẳn xuống bên cạnh chân của phụ nhân kia, sau đó nhấc chân bà lên, từ từ lột bỏ tất, lại xắn quần lên cao. Nhìn cẳng chân phụ nhân này có chút gầy, hơi tím tái, Tiểu Cẩn lại nhìn đến cái tất bó chặt vào chân kia, nàng nói:
“Phu nhân chính là vì đi tất quá bó chặt vào chân, khiến cho máu không thể lưu thông, lại thường xuyên không hoạt động chân tay lên các khớp cùng cơ bị thoái hóa, máu không lưu thông đều gây nên nhức mỏi khó chịu, sau này phu nhân nên ít đi tất bó chân thì hơn!”
Nàng một bên nói, một bên dùng tay nhẹ nhàng bóp chân cùng mát- xa nhẹ nhàng, cốt làm cho máu lưu thông trở lại. Rõ ràng việc làm của nàng có kết quả tốt, chỉ thấy sắc mặt vị phụ nhân kia dần dần giãn ra, có vẻ thư thả thở dài. Tiểu Cẩn tiếp tục làm mát- xa chân, lại nghe vị phụ nhân kia mỉm cười hỏi:
“Xem ra ngươi có vẻ rất thành thạo việc này nhỉ?”
Tiểu Cẩn hơi cười, trong mắt lại là hoài niệm:
“Trước đây bà ngoại của ta cũng hay bị như vậy, lúc đó ta thường mát- xa cho bà, dần rồi thành quen! Chỉ là, bây giờ người không có ở đây...”
Vị phụ nhân kia ẩn ẩn nghe ra sự buồn bã trong giọng nói của nàng, chân bà cũng không còn khó chịu nữa, liền kéo Tiểu Cẩn đến ngồi bên cạnh bà, dịu giọng nói:
“Lão nhân gia có được một chất nữ như ngươi cũng thực có phúc! Được rồi, ngươi đừng buồn, ta vẫn là thích nhìn nụ cười của ngươi hơn là bộ dạng ủ rũ này!”
Nam tử kia há hốc miệng nhìn hai người. Sao lại thế này? Chẳng qua cũng chỉ qua hai khắc thôi mà nữ nhân xa lạ này đã thành công hớp hồn chủ tử rồi? Hắn có chút khó mà thích ứng được... mặc dù phải công nhận nữ tử xa lạ này có nụ cười vô cùng đẹp, khiến người ta dễ dàng yêu thích...
Hai người lại hàn huyên một lúc nữa, Tiểu Cẩn khuyên bà một vài câu để sau này không còn bị đau nhức tay chân nữa, sau đó liền cáo từ ra về. Vị phụ nhân kia thấy cũng đã khuya, muốn để nam tử kia đưa nàng trở về, nhưng Tiểu Cẩn đã cự tuyệt. Để hắn đưa về, nàng thà đi một mình còn hơn!
Nhìn biểu tình giống như gặp quỷ của nàng, vị phụ nhân kia lại bật cười, cuối cùng để nha hoàn bên người đưa nàng về. Nhìn thân ảnh nàng khuất xa, vị phụ nhân kia lập tức ra lệnh cho người bên cạnh:
“Điều tra xem vị cô nương đó xuất thân thế nào, là nhi nữ của nhà nào! Ai gia nhất định phải đem nàng trở thành con dâu!”
Nam tử kia hơi run một chút, nhận lệnh xoay người rời đi. Ở bên trong, đương kim Thái hậu của Hách Liên hoàng triều bắt đầu âm thầm tính kế đám nhi tử xấu số của mình...
Vừa về đến phòng, tâm trạng hí hửng của Tiểu Cẩn đã bị ba cái mặt than bên trong dọa cho rơi hết. Dưới chân nàng bị trượt một cái, cả người ngã vào trên cửa mới không bị bẹt mông dưới đất. Tiểu Tuyết bực bội hỏi:
“Ngươi vừa đi đâu về vậy? Bộ dạng lén lén lút lút như vậy?”
Tiểu Cẩn vuốt ngực thở thở vài cái, sau đó nàng kéo tay Tiểu Vân tới bên cạnh bàn, đi theo là Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết. Ngồi xuống bên bàn, Tiểu Cẩn liền vui vẻ nói:
“Ta vừa mới đến nam viên a, các ngươi biết ta đã gặp người nào ở đó không? Đó là một phụ nhân vô cùng hiền từ hòa ái, nha hoàn đi theo bà cũng rất thân thiện dễ gần, chỉ có một tên đầu gỗ vừa phiền toái vừa đáng ghét!”
Nghe giọng điệu bực bội của nàng, Tiểu Khuynh hỏi:
“Ngươi nói là một vị phụ nhân sao?”
Tiểu Cẩn gật gật đầu:
“Đúng rồi, ta còn ngồi nói chuyện với bà ấy rất lâu nữa! Vị phụ nhân ấy không may lại bị đau chân, ta đã mát- xa chân cho bà ấy, còn hướng dẫn bà ấy cách chữa trị nữa!”
Tiểu Tuyết gặng hỏi:
“Bộ dạng bên ngoài vị phụ nhân ấy thế nào?”
Tiểu Cẩn lập tức đáp:
“Thế nào à? Bà ấy nhìn rất hiền từ, đầu tóc có chút bạc, quần áo trên người cũng vô cùng sang trọng, theo ta thấy thì đó là kiểu mẫu dành cho các phu nhân mới nhất của Thiên Y phường! Còn nữa, ánh mắt bà ấy, hòa ái nhưng lại vô cùng, vô cùng đáng sợ. Ta có cảm giác bị ánh nhìn của bà ấy xuyên thấu từ trong ra ngoài, không sót một chỗ!”
Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau, nơi đáy mắt đều lóe ra tia sáng. Các nàng nhìn Tiểu Cẩn, chỉ cười mà không nói gì. Nếu như hôm nay Tiểu Cẩn mà biết nàng ấy đã nói chuyện trực tiếp với Thái hậu cổ đại, còn bóp chân cho bà ta, phỏng chừng nàng ấy sẽ vì chuyện này mà cả đêm không ngủ mất!
Trên đường về phòng của mình, Tiểu Tuyết nhỏ giọng hỏi:
“Tiểu Khuynh, ngươi nghi ngờ Hướng Ân Nhu sao?”
Tiểu Khuynh mắt vẫn nhìn xa xăm, nàng chậm chạp nói:
“Hướng Ân Nhu ngay từ đầu đã nói dối. Trước hết nàng ta không phải người Dương Châu, Vu bá trong Hạ phủ là người Dương Châu, cách nói chuyện của ông ấy khác xa với nàng, hơn nữa giọng nói của nàng, tám chín phần mười là người kinh thành! Còn nữa, nàng ấy nói nàng không đi qua Vân thành, nhưng thực chất nàng ta đã ở Vân thành, bởi chính mắt ta đã nhìn thấy nàng xuất hiện trong sơn trại, là một nữ tù nhân bị bắt ở đó!”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Tuyết cũng rơi vào trầm tư:
“Vậy ý đồ của nàng ta là gì mà phải nói dối nhiều như vậy?”
Tiểu Khuynh lặng lẽ nhếch môi cười lạnh. Nàng không quan tâm cái nữ nhân kia có ý đồ gì, nhưng chỉ cần nàng ta có ý nghĩ không an phận, gây nguy hại cho bản thân các nàng, thì Tiểu Khuynh nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Sáng sớm đoàn người Hạ gia lại lên đường. Hướng Ân Nhu tiếp tục ngồi cùng xe với các nàng. Nhìn sắc mặt nàng ta có phần tái nhợt, Tiểu Khuynh mỉm cười hỏi:
“Hướng cô nương tối qua ngủ không ngon sao? Nhìn sắc mặt cô nương có vẻ không tốt lắm?”
Hướng Ân Nhu tươi cười có phần không thoải mái, gượng gạo đáp:
“Đa tạ tiểu thư quan tâm, tối qua ta ngủ rất ngon!”
Tiểu Khuynh không tiếp tục nhìn nàng ta nữa, lại dời chú ý đến bàn cờ của mình. Trong hai năm nàng ở Hạ gia, sở thích đặc biệt nhất là chơi cờ một mình. Quả thực, mỗi lúc ngồi trầm tư bên cạnh bàn cờ, nhìn thế cục hiện lên theo cách sắp xếp của mình, nàng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cũng hy vọng, đời này của mình, có thể tự mình xoay chuyển số phận như trên bàn cờ trắng đen này.
Khi xe ngựa vào đến kinh thành, thái độ của Hướng Ân Nhu có phần khẩn trương. Một lát sau, nàng ta mới nhìn Tiểu Khuynh, mở miệng:
“Làm phiền các vị tiểu thư đến tận lúc này, ta cũng xin từ biệt tại đây! Tiểu thư có thể nói người để ta ở lại đây cũng được!”
Tiểu Cẩn cười nắm tay nàng nói:
“Đã giúp thì giúp cho trót, cô nương muốn đi nơi nào, bọn ta sẵn tiện có thể giúp cô nương chút!”
Hướng Ân Nhu trên mặt có điểm thần sắc khó xử, nàng ta ngập ngừng mất một lúc mới nói:
“Vậy, phiền các vị tiểu thư cho ta quá giang đến Ngũ vương phủ!”
Tiểu Khuynh nơi đáy mắt hơi lóe lên, nhưng rất nhanh lại thoáng qua một tia thần sắc hiểu rõ. Ngũ vương gia kia phong lưu đa tình, bên ngoài hắn có vài nữ nhân cũng không phải là lạ. Nhưng Hướng Ân Nhu này...
Tiểu Cẩn cúi đầu, hơi nhăn nhăn mũi. Thì ra là nữ nhân của cái tên hoa hoa Vương gia kia! Chậc, nam nhân thời đại này đúng là cùng một giuộc, đều không coi nữ nhân ra cái đinh gì! Nhìn xem, người ta lặn lội từ xa tới đây để tìm hắn, còn mệt mỏi quá độ đến ngất xỉu giữa đường, mà hắn, có khi bây giờ đang ở Nhâm thành làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì đó cũng không chừng!
Xe ngựa chạy đến Ngũ vương phủ thì dừng lại, Hướng Ân Nhu nói mấy lời cảm tạ các nàng xong thì ôm theo bọc đồ của nàng ta xuống xe. Tiểu Khuynh vén lên mành xe, lặng lẽ theo dõi ánh mắt của nàng ta. Không hiểu sao, nàng lại đọc được trong mắt nàng ta một tia tiếc hận? Nữ nhân này, xem ra lai lịch không tầm thường chút nào!
Xe ngựa đi tiếp một đường nữa, lại vô tình đi ngang qua Nhị vương phủ. Lúc này trước cửa Nhị vương phủ cũng có một chiếc xe ngựa sang trọng đang đỗ trước đại môn, phu xe nhanh nhẹn đặt bậc gỗ bên cạnh xe để người phía trên bước xuống. Nam nhân toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng băng hàn, trường bào màu tím cao quý bao lấy thân hình cao lớn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén lại mang theo ý lạnh thấu xương, hắn bình thản từ trên xe ngựa bước xuống, chỉ đứng ở một chỗ mà cũng khiến cho người xung quanh cảm thấy một cỗ áp bức. Bất ngờ khi xe ngựa của các nàng đi lướt qua đó, một cơn gió chợt thổi tới, khiến rèm xe bị phất lên. Chỉ là trong lúc đó, cũng đủ để Tiểu Vân nhìn rõ sườn mặt lạnh lùng của hắn, trong ánh mắt nàng bao hàm vô số tình cảm, trái tim cũng không nhịn được đập mạnh. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Hách Liên Ngạo Thiên bất chợt quay đầu, Tiểu Vẩn hoảng hốt vội kéo rèm che lại, tay đè lên ngực, sau đó lại hướng bên ngoài hô:
“Chạy nhanh lên một chút!”
Phu xe nghe vậy đáp một tiếng, lại càng ra roi thúc ngựa. Hách Liên Ngạo Thiên nhìn xe ngựa đi xa, lúc này mới hồi thần. Ánh mắt vừa rồi... Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, mà lại đột nhiên cảm thấy, ánh mắt ở trên xe ngựa kia, cái nhìn có chút hoảng hốt ấy lại rất giống với người kia. Lắc lắc đầu, đôi con ngươi đen thẫm ánh xanh lam bất chợt ảm đạm xuống, còn có chút lạnh lùng, Hách Liên Ngạo Thiên bức mình không nhớ tới người kia nữa, hắn nhấc chân, đi thẳng vào trong phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Tiểu Vân vẫn cố gắng ổn định lại nhịp tim đập dồn dập của mình, Tiểu Khuynh nhếch môi, không ngẩng đầu nói:
“Tiểu Cẩn, rót cho nàng một ly trà!”
Tiểu Cẩn gật gật đầu nhỏ, nhanh tay rót một ly trà đưa qua. Tiểu Vân ngượng chín mặt đón lấy, lại lườm Tiểu Khuynh một cái. Đi thêm một lúc nữa thì xe ngựa dừng lại, thanh âm phu xe từ bên ngoài truyền tới:
“Các vị tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ!”
Mành xe được vén lên, đám Tiểu Khuynh đeo khăn che mặt bước ra ngoài, nha hoàn của bốn người lập tức đi lên đỡ các nàng xuống. Trên đường cái người qua lại nhộn nhịp, nhưng các nàng xuất hiện lại khiến cho bốn phía nổi lên từng trận xôn xao. Hôm nay Tiểu Khuynh mặc một bộ y phục thuần tơ trắng thêu từng đóa bạch liên ở vạt áo, áo ngắn có những họa tiết hoa văn nhỏ màu đen, trên đầu búi tóc đơn giản cài một cây trâm bạch liên, phối với khí chất lạnh nhạt thản nhiên trên người lại khiến người ta sinh ra cảm giác không dám khinh nhờn. Tiểu Tuyết vận y phục lụa tím nhạt ưa thích, cổ áo thêu hoa văn tơ vàng, thắt lưng đậm màu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, trêu đầu cài trâm ngọc bích cùng một cây trâm khảm đá quý màu tím, thần sắc lạnh nhạt thản nhiên lại khiến người ta cảm giác dễ chịu. Tiểu Cẩn ưa thích kiểu tóc hai búi, nàng lại càng khoái gắn thêm trên hai búi tóc hai cái chuông bạc nhỏ có hai sợi ruy băng được thắt thành cái nơ, trên người mặc áo dài trắng, bên ngoài khoác áo lụa màu lam nhạt, nhìn qua chính là một tiểu cô nương rất có linh khí, đáng yêu hoạt bát. Tiểu Vân đi xuống cuối cùng, nhưng lại khiến người ta chú ý nhiều nhất, nàng mặc y phục hồng nhạt có thêu vài đóa hoa bằng chỉ bạc, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc được Thái hậu tặng lúc trước, trên đầu cài một cây trâm hải đường khéo léo tinh xảo, cả người toát lên vẻ dịu dàng đằm thắm, có hơi hướng của nữ tử chốn Giang Nam, mềm mại xinh đẹp lại không làm mất đi phong phạm của tiểu thư khuê các. Tất cả y phục các nàng mặc đều là sản phẩm “độc nhất vô nhị” của Thiên Y phường, chất liệu vải thượng đẳng, kiểu dáng thiết kế độc đáo bắt mắt mà sang trọng thanh lịch, trên đời tuyệt đối không có bộ thứ hai. Bốn người các nàng đứng ở trên đường lớn, lại còn là trước đại môn phủ Thượng thư, không khó để mọi người đoán ra thân phận các nàng. Chức quan Hình bộ thượng thư mới có người lên thay, vậy ra các nàng chính là nữ quyến của vị tân nhiệm Hình bộ đại nhân kia, nhưng không ngờ tới các nàng ấy lại phong tư trác tuyệt đến vậy. Trên đường mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bọn họ, Tiểu Khuynh cảm giác hơi khó chịu, nàng dặn dò quản gia phân phó hạ nhân mang đồ vào trong phủ, sau đó mới nhấc chân đi vào. Bên trong phủ Thượng thư vô cùng xa hoa tráng lệ, đình đài lầu gác mở ra bốn phía, hành lang dài sơn đỏ, lồng đèn bát giác vẽ hình mĩ nhân xinh đẹp yểu điệu, trong hoa viên nhỏ có hòn non bộ, một hồ nước trong xanh, bên trên lại có đình viện, cảnh sắc tươi đẹp trang nhã, xa hoa mà không mất vẻ thanh lệ.
Đám Tiểu Khuynh chỉ liếc mắt một cái, sau đó liền nhấc chân đi về phòng của mình. Bên ngoài hạ nhân vẫn tấp nập dọn đồ, khuân vác. Hạ lão gia không về phủ ngay, mà phải vào cung diện kiến Hoàng đế. Tiểu Khuynh phân phó Đông Mai thu dọn đồ đạc trong phòng sau đó mới ra ngoài. Bốn người cùng nhau đi đến đình viện trên hồ kia ngồi tán gẫu. Tiểu Tuyết chống cằm, có vẻ hứng thú nói:
“Hình như tối nay trong cung có Dạ yến!”
Tiểu Khuynh biểu tình không quan tâm, Tiểu Cẩn lại vô cùng háo hức:
“Thật sao? Chúng ta có được đi không?”
Tiểu Tuyết ra vẻ nghĩ ngợi nói:
“Hình như có thể đem theo gia quyến, dù sao đây cũng là tiệc mừng tân nhiệm Thượng thư!”
Trong đầu Tiểu Vân lại miên man nghĩ ngợi. Dạ yến do Hoàng thượng tổ chức, vậy thì người đó nhất định sẽ tới. Không biết khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây? Nàng đã trở lại, hắn... sẽ vui mừng chứ?
Cả ngày hôm đó Hạ lão gia không trở về, đến tối trong cung có xe ngựa đến đón các nàng. Đám Tiểu Khuynh để nha hoàn hầu hạ thay đồ xong xuôi mới ra khỏi cửa. Dạ yến trong cung thì không thể che mặt, vậy nên bất đắc dĩ các nàng đành phải vất cái khăn che mặt ở lại. Xe ngựa rất nhanh đi tới Hoàng cung, đám Tiểu Khuynh lại theo nhau đi xuống, liền có một vị ma ma tới dẫn đường cho các nàng. Kì thực trước cửa cung có rất nhiều xe ngựa đỗ lại, từ trên xe vô số thiên kim tiểu thư cùng các quý phu nhân cùng xuống, bọn họ nhìn các nàng bằng ánh mắt nghi hoặc. Kể cũng đúng, Hạ lão gia không có thê thiếp, chỉ có bốn người các nàng là nghĩa nữ, người ngoài không biết nhìn các nàng đi một mình thì thấy lạ cũng phải. Ma ma dẫn các nàng đến Thiên Quang điện của Thái hậu. Nữ quyến các nàng ở một bên, nam quyến thì ở một bên khác. Vừa bước vào trong điện sáng rực, vô số ánh mắt kinh ngạc, ghen tị, sững sờ cùng lúc tập kích. Trong đó, có một ánh mắt phi thường quen thuộc, đám Tiểu Khuynh bất chợt nhìn sang. Ngồi ở một chỗ khá xa, Âu Dương Tử Yên hai mắt trợn trừng trừng nhìn các nàng, vô cùng bất khả tư nghị, không nói được thành lời. Tiểu Vân mỉm cười, cho nàng một cái ánh mắt, trên môi Âu Dương Tử Yên lập tức tươi cười, hai mắt cũng lóng lánh ánh nước. Đám Tiểu Khuynh chậm rãi đi đến chính giữa điện, quy củ hành lễ:
“Thần nữ Hạ Tử Khuynh bái kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!
“Thần nữ Hạ Y Tuyết bái kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!
“Thần nữ Hạ Y Vân....”
“Thần nữ Hạ Cẩn Cẩn...”
Từng tiếng từng tiếng, thanh âm nhẹ nhàng thanh nhã vang lên trong đại điện, nhất thời mọi người đều nhìn sang. Bốn vị thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân, xinh đẹp trẻ trung như đóa hoa mới nở, khí chất anh linh thoát tục tựa thần tiên, thái độ cung kính nhưng không tự ti không siểm nịnh, nghe đến các nàng xưng họ Hạ, mọi người đều không nhịn được mà than thở. Hạ lão gia thu dưỡng được bốn người nữ nhi thật tốt, đúng là có phúc!
Ánh mắt Thái hậu sắc bén đảo qua bốn người các nàng một lượt, sau đó dừng lại ở Tiểu Vân và Tiểu Cẩn. Bị ánh mắt quá mức sắc bén ấy oanh tạc, hai tay Tiểu Vân đẫm mồ hôi, còn Tiểu Cẩn thì không nhịn được hơi ngẩng lên. Nhưng chỉ chốc lát nàng đã lại cúi gằm đầu xuống, trên trán một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn xuống. Cha mẹ ơi! Tiểu Cẩn thầm kêu gào trong đầu. Như thế nào lại là bà ấy chứ? Cái vị phụ nhân hiền lành nàng gặp trong Hoàng miếu thế quái nào lại biến thành Thái hậu nương nương tôn quý vậy chứ? Vậy, vậy hôm đó.... nàng đã bóp chân và nói chuyện với Thái hậu nương nương hay sao? Nàng còn mắng thị vệ của bà ấy là tên đầu gỗ... Lúc này trong lòng Tiểu Cẩn như có tảng đá nặng nghìn cân đè xuống, nặng nề, vô cùng nặng nề. Đầu óc nàng bay xa, bay xa, bản thân làm thế nào trở về chỗ ngồi nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy trên đầu có một con quạ đen đang vừa bay vừa mổ vào đầu nàng, liên tục kêu: Xui xẻo! Xui xẻo! Xui xẻo!
Ngồi ở phía trên, Thái hậu thần sắc khó lường ngó chừng hai người Tiểu Vân và Tiểu Cẩn liên tục, Tiểu Vân không dấu vết kéo tay áo, che đi chiếc vòng ngọc mà trước đây Thái hậu đã tặng nàng. Vốn nàng không có ý định mang theo vòng tay này tiến cung, nhưng một tháng trước nàng không may sơ ý bị thương ở tay, máu nhỏ xuống vòng ngọc, sau đó trở về thì không cách nào tháo ra được. Tiểu Khuynh nói vòng tay của nàng là Huyết ngọc, là vòng tay nhỏ máu nhận chủ xong thì sẽ không bao giờ rời, nếu Tiểu Vân muốn tháo chiếc vòng này ra, trừ phi nàng tự chặt đứt cánh tay mình.
Ngồi tán gẫu ở điện Thiên Quang một lúc, một vị tổng quản tiến vào, nói là Hoàng thượng mời Thái hậu, Hoàng hậu và các vị tiểu thư đến chính điện dự tiệc. Bước vào đại điện rộng lớn tráng lệ, đám Tiểu Khuynh có chút hoài niệm. Lúc trước các nàng cũng đã ngồi tại nơi này dự tiệc, nhưng chỉ là bây giờ, thân phận mọi người đã khác. Mọi người vừa vào chỗ thì từ bên ngoài truyền đến tiếng hô lanh lảnh:
“Hoàng thượng giá lâm, các vị Vương gia tới!”
Mọi người nhất tề đứng dậy hành lễ, tiếng hô dậy vang như sấm, vọng khắp cả đại điện:
“Chúng vi thần tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hách Liên Minh Thiên ung dung cao quý bước lên long ỷ, các vị Vương gia cũng lần lượt ngồi xuống, theo sau là các vị đại thần, Đại tướng quân hôm nay không tới, Tiểu Khuynh có chút mất mát nho nhỏ. Từ trên đại điện lại chiếu xuống một ánh mắt vô cùng quen thuộc có chút hờn giận, Tiểu Khuynh ngẩng lên, không tiếng động cười với Tiêu Khuynh Thành. Hôm nay Tiêu Khuynh Thành mặc cung trang phi tử cao quý, gương mặt điểm ít phấn son lại phi thường thanh lệ nổi bật, đôi mắt đẹp giận dỗi trừng các nàng. Hách Liên Minh Thiên vẫn luôn chú ý bên này, cũng theo tầm mắt Tiêu phi nhìn sang, nhất thời trong lòng chấn động, không tự chủ liếc sang bên nam quyến. Hắn lén thở phào một hơi. Hoàn hảo, không có người nào nhìn sang, không có người nào nhìn sang!
Sau khi Đế hậu đến, bá quan văn võ cũng lục tục đi vào, cung yến lúc này mới chính thức bắt đầu. Bên người Tiểu Khuynh có người ngồi xuống, nàng giật mình nhìn sang, Âu Dương Tử Yên dùng ánh mắt ngập nước căm phẫn nhìn nàng. Ba người bên kia cũng bị đánh động, Tiểu Cẩn tươi cười giơ tay:
“Hi, Tiểu Yên Yên!”
Âu Dương Tử Yên hít hít cái mũi, nắm tay ngăn ý muốn nhào lên ôm cả bốn người lại, đáng thương tố cáo:
“Các ngươi bỏ người ta lại, còn không thèm nhắn một tiếng!”
Tiểu Khuynh cười bất đắc dĩ, Tiểu Vân lại nắm tay nàng, nhỏ giọng an ủi:
“Xin lỗi, bọn ta cũng có điều bất đắc dĩ mà thôi!”
Âu Dương Tử Yên liếc bình rượu trên bàn, nàng cầm lên, rót rượu vào bốn cái chén uống trà, hung dữ nói:
“Các ngươi làm sai, phải phạt! Hôm nay ta nhất định phải chuốc say các ngươi!”
Tiểu Khuynh nghe vậy vội vàng nói:
“Tử Yên, đây là cung yến, ngươi đợi hôm nào bọn ta tới bái phỏng rồi tính sổ có được hay không? Trong cung yến mà say bí tỉ thì không tốt chút nào!”
Lỗ mũi Âu Dương Tử Yên cũng phun ra khí lạnh, nhưng nàng cũng chỉ bắt đám Tiểu Khuynh mỗi người uống một chén rượu rồi thôi. Mọi người hàn huyên hồi lâu, trên điện truyền tới tiếng đàn nhạc, từng đoàn vũ cơ bắt đầu múa hát. Tiểu Cẩn vừa cầm đồ ăn vừa ngơ ngẩn ngắm nhìn đoàn vũ nữ nhảy múa, biểu cảm có thể nước miếng sẽ chảy ra. Nàng ung dung ngồi một bên như vậy, hoàn toàn không để ý tới ở phía đối diện có một ánh mắt như đang phun lửa gắt gao nhìn nàng, vô cùng đáng sợ.
Hai tay Hách Liên Vân Thiên nắm chặt thành ghế suýt chút là bóp gẫy luôn, đôi mắt hừng hực liệt hỏa như muốn đốt cháy người đối diện. Hai hàm răng nghiến vào nhau ken két. Nữ nhân kia, được lắm! Hắn tìm nàng suốt hai năm trời, chịu không ít cực khổ, vậy mà nàng xuất hiện ở đây, còn ung dung ăn điểm tâm! Nắm bắt tầm mắt nóng bỏng của hắn, một vài người nào đó cũng tò mò nhìn sang. Trong nháy mắt, khu vực dành cho vương gia không khí bị cô đọng lại trong khoảnh khắc. Bốn đôi mắt, bốn loại sắc thái biểu cảm. Tức giận có, lạnh lẽo có, nhu tình có, dịu dàng lại pha lẫn giận dữ cũng có, nói tóm lại là vô cùng phong phú đa dạng. Hách Liên hoàng đế thấy vậy vỗ trán, sâu kín thở dài. Rốt cuộc cũng đến, quả nhiên là duyên phận thì muốn trốn cũng trốn không thoát! Bốn người Tiểu Khuynh thân mình đồng cứng ngắc. Tiểu Vân rụt rè không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt người kia khiến sống lưng nàng cũng phát lạnh. Tiểu Tuyết giương mắt nhìn lại, hai người ở trong đại điện âm thầm trao đổi một ánh mắt tràn ngập tình ý. Tiểu Khuynh hơi nâng mắt lên nhìn, nhưng rất nhanh lại cụp mi, kiên quyết không nhìn đến ánh mắt tràn ngập hỗn loạn kia nữa. Tiểu Cẩn phóng một cái nhìn qua, nàng nhếch miệng cười một cái, sau đó lại tiếp tục chiến đấu tích cực với điểm tâm trên bàn. Hãy cứ coi như trước mặt nàng là một con ruồi, một con ruồi mà thôi!
Tiếng đàn sáo trong điện vừa ngừng, một thanh âm dịu dàng lại mang chút phong tình vang lên:
“Tiểu nữ Mộ Dung Y Y xin dâng lên Hoàng đế bệ hạ và các vị nương nương một khúc vũ để giúp vui! Mong mọi người không chê cười!”
Dứt lời, một thân ảnh hồng y nhẹ nhàng lả lướt đi vào trong điện. Mộ Dung Y Y tươi cười mị hoặc, ánh mắt như tơ mềm khẽ liếc về phía Hách Liên Ngạo Thiên, ẩn ẩn đưa tình. Tiểu Vân nhìn Hách Liên Ngạo Thiên cũng đáp lại ánh nhìn đó, hai người ở trong điện giống như đang liếc mắt đưa tình, trong lòng nàng chợt một hồi ê ẩm. Hách Liên Minh Thiên nhàn nhạt phất tay:
“Mộ Dung tiểu thư, mời!”
Mộ Dung Y Y khẽ cười, phong thái mị hoặc câu hồn đều đã bày ra. Ngày hôm nay nàng ta cố ý lên điện tấu vũ, chính là muốn Hách Liên Ngạo Thiên chú ý đến mình. Xem ra, mục đích của nàng ta hôm nay đã đạt được, Hách Liên Ngạo Thiên cũng đã chịu liếc nhìn nàng ta rồi đấy! Bất ngờ, ánh mắt nàng ta liếc đến nơi nữ quyến ngồi, tầm mắt chạm phải một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, khiến nàng ta ngạc nhiên. Nữ nhân kia, sao ả lại có mặt ở đây? Trong lòng tức giận, Mộ Dung Y Y lại nhìn sang phía nam quyến, thấy Hách Liên Ngạo Thiên tầm mắt chẳng để ở nơi nào cả, chỉ là có đôi khi vô ý nhìn về phía nàng ta, một loại khoái cảm chiến thắng dâng lên trong ngực. Nàng ta hơi đắc ý liếc Tiểu Vân một cái, thấy nàng chẳng ngẩng lên thì khinh thường ra mặt. Tiếng nhạc vừa vặn cất lên, Mộ Dung Y Y nhẹ nhàng lắc hông, hai cánh tay vươn ra, tay áo đỏ rực rủ xuống như cánh bướm. Điệu múa của Mộ Dung Y Y là một điệu múa của một dân tộc cổ, trang phục múa gồm áo ngắn qua ngực, phía dưới là la quần bó tại cổ chân, phần giữa phình ra, vô cùng mềm mại. Ngang bụng có một làn vải đỏ nhạt xuyên thấu, phần nào che đi da thịt trắng mềm lộ ra, nhưng lại vô cùng câu hồn, quyến rũ. Trên đầu nàng tóc dài tết thành từng dải nhỏ, một phần quấn lại thành búi trên đầu, đội khăn dài cũng màu đỏ, ngang trán là một vòng ngọc thạch anh xanh biếc nổi bật, trên cổ cũng đeo vòng như vậy, hoàn hảo là một bộ trang sức. Trang phục của nàng, có phần giống với trang phục múa Ấn Độ ở hiện đại, nhưng kín đáo hơn chút. Mộ Dung Y Y xoay mình theo tiếng nhạc, vòng eo nhỏ nhắn khẽ lắc, mềm mại như rắn nước, tay ngọc thon dài phất phơ một tầng khăn lụa, gương mặt xinh đẹp quyến rũ mười phần vì nhảy múa mà nước da trắng mịn ửng hồng lại càng thêm câu dẫn. Nhưng là khi múa, ánh mắt nàng ta như cố ý hay vô tình đều nhìn về phía Hách Liên Ngạo Thiên, cái liếc mắt đầy nóng bỏng đủ làm xiêu lòng tất cả nam nhân nơi này. Hách Liên Ngạo Thiên cũng chỉ là đơn giản liếc qua, tầm mắt như có như không đặt tại trên người Tiểu Vân, hắn nhìn nàng cúi đầu, trầm mặc không nói gì, bóng dáng yếu ớt khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng an ủi. Bất ngờ lúc này, Tiểu Vân ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, nàng vội vàng dời mắt nhìn đi nơi khác. Trong lòng Hách Liên Ngạo Thiên có chút giận, nàng cố ý tránh né hắn như vậy là ý gì? Nhưng hắn cũng không bỏ qua, tia buồn bã ảm đạm trong mắt nàng vừa rồi. Vậy là nàng cũng để ý sao?
Trong đại điện tiếng đàn sáo náo nhiệt, nhưng tâm tư mỗi người lại bay xa...
Một khúc vũ vừa kết thúc, tiếng vỗ tay đã rào rào nổi lên như sấm dậy. Trên mặt Mộ Dung Y Y là đắc ý tươi cười, nàng ta kiêu ngạo nhìn một vòng, khi nhìn đến Tiểu Vân thì trên mặt lại càng kiêu ngạo hơn. Tiểu Cẩn mím môi, nói thầm:
“Tiểu Vân ngươi mà múa, tuyệt đối có thể hơn nàng ta gấp bội lần!”
Tiểu Vân khẽ cười, hơi ngước mắt lên nhìn, ảm đạm nghĩ thầm. Có đẹp hơn nữa cũng giúp ích gì đâu, người không muốn xem thì vũ có đẹp đến mấy cũng chỉ là hư vô.
Khi Hách Liên Minh Thiên ban thưởng cho Mộ Dung Y Y xong, lại một người nữa lên đài. Hiên Viên Tình Nhi y phục trắng thuần khiết, sắc mặt tuy hơi tái nhợt nhưng lại động lòng người. Nàng ta cũng xin hiến một tiết mục cho yến tiệc này. Tiểu Khuynh dựa cả người lên ghế, đưa ly rượu lên che đi khóe môi đang cong lên nhàn nhạt cười, im lặng nhìn hai cung nữ đem lên một cây huyền cầm. Hiên Viên Tình Nhi nhẹ nhàng hành lễ xong liền ngồi xuống, nàng ta đưa ánh mắt dịu dàng đong đầy tình ý nhìn Hách Liên Phách Thiên, nhưng hắn lại đang bận ngắm Tiểu Khuynh nên không để ý đến. Nhìn nữ tử cũng mặc y phục nguyệt sắc, thần sắc lạnh nhạt ngồi một bên, trong lòng Hiên Viên Tình Nhi chợt lóe lên nghi vấn. Nữ tử này là ai, tại sao Phách Thiên ca ca lại nhìn nàng ta? Lại nhìn thêm một lần nữa, Hiên Viên Tình Nhi mới quyết định dứt mắt khỏi Tiểu Khuynh, đem lực chú ý dời lên trên huyền cầm trước mặt. Nàng ta liếc mắt nhìn Hách Liên Phách Thiên lần nữa, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, nhẹ nhàng gảy. Những giai điệu đầu tiên vang lên, người ở trong đại điện toàn bộ đều sửng sốt, khó tin nhìn nữ tử ngồi giữa điện. Hiên Viên Tình Nhi nhu tình nhìn Hách Liên Phách Thiên, hai cánh môi nhẹ nhàng mở ra, những ca từ đầu tiên khiến lòng người xao xuyến:
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kì hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường,
Hữu điệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường,
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương,
Tương hiệt cương hề cộng cao tường.”
(Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng,
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng,
Hôm nay bước đến chốn thênh thang,
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.)
Trong điện im lặng như tờ, từng ánh mẳt đều đổ dồn nhìn về phía nữ tử đang cất cao giọng hát giữa điện. Trong mắt Tiểu Khuynh lóe lên tia tán thưởng cùng khâm phục. Xem ra Hiên Viên Tình Nhi là thật sự yêu Hách Liên Phách Thiên. Bất quá, ánh mắt Tiểu Khuynh nhìn sang phía đối diện, dừng lại trên người nam tử xuất sắc kia, trong đôi mắt hoàn toàn là ý muốn bá đạo chiếm hữu, vô cùng lộ liễu. Hách Liên Phách Thiên là nam nhân mà Nhan Tử Khuynh nàng đã nhận định ở kiếp này, một khúc “Phượng cầu hoàng” của Hiên Viên Tình Nhi còn chưa đủ phân lượng để nàng từ bỏ mục tiêu của mình đâu! Ngồi ở đối diện, Hách Liên Phách Thiên đối diện ánh mắt ham muốn lộ liễu của Tiểu Khuynh, nhất thời trong lòng có loại cảm giác kinh ngạc, có vài phần ngơ ngác, trong đó lại có cả một tia vui mừng. Hai người nhìn nhau quá chăm chú, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt nhu tình có thể chảy ra nước của Hiên Viên Tình Nhi. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, cắn môi khẽ gọi:
“Phách Thiên ca ca...”
Đúng lúc này, từ trên điện truyền tới thanh âm uy nghiêm của Hách Liên Minh Thiên:
“Đa tạ một khúc này của Hiên Viên tiểu thư! Ban thưởng!”
Trong mắt Hiên Viên Tình Nhi có không cam lòng, nàng ta cố chấp nhìn về phía Hách Liên Phách Thiên, nhưng hắn lại thờ ơ quay đi, khiến trái tim yếu ớt bệnh tật của Hiên Viên Tình Nhi bị đả kích sâu sắc, nàng ta nhẹ hẫng bước lên vài bước, thân mình lập tức đổ gục xuống sàn, ngất lịm. Trong đại điện xôn xao nổi lên, Thái hậu nhanh chóng lên tiếng, thanh âm có chút vội vàng:
“Người đâu, mau đỡ Hiên Viên tiểu thư dậy! Truyền Thái y!”
Dạ yến cứ vậy mà tan rã, nhanh chóng có người đi lên đỡ Hiên Viên Tình Nhi đi xuống, Hoàng thượng, Thái hậu và các vị phi tần đều vội đi xem nàng ta. Đám Tiểu Khuynh thấy trò hay đã kết thúc, không còn hứng thú gì liền ly khai khỏi điện. Cùng lúc đó, bốn cái thân ảnh cũng nhanh chóng theo sau các nàng.
Tiểu Khuynh đi cùng Tiểu Vân đến bờ hồ trong hoa viên, đột nhiên một cái bóng đen lao ra dọa hai người giật mình, chỉ sau vài tích tắc, thân ảnh Tiểu Khuynh đã mất tăm hơi. Đông Mai lo lắng kêu một tiếng “Tiểu thư!” vội vàng chạy theo, nhưng trước mặt đã bị một cái bóng đen khác ngăn lại. Hai bên nhìn nhau chừng nửa phút đồng hồ thì nghe tiếng Đông Mai nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tránh ra!”
Hàn Mặc đứng như cây cổ thụ sừng sững trước mặt nàng, vẻ mặt ngàn năm không đổi thốt ra:
“Không tránh!”
Đông Mai nuốt giận, nhưng thanh âm vẫn vô cùng địch ý:
“Ta bảo ngươi tránh ra! Không thì đừng trách ta không khách khí!”
Hàn Mặc vẫn đứng sừng sững như cũ:
“Không tránh! Ta cũng muốn xem ngươi có thể không khách khí đến mức nào!”
Trong nháy mắt, hai người mắt to đấu mắt nhỏ. Đông Mai không nén nổi nữa, nàng rút một thanh kiếm từ ống tay áo, bắt đầu công kích về phía Hàn Mặc. Hai người ở trong hoa viên tối đen chiêu đấu chiêu, hai đạo thân ảnh không ngừng quấn lấy nhau, tiếng gió thổi rít bên tai, đao quang kiếm ảnh lóe trong đêm.
Tiểu Vân không mảy may để ý đến hai người phía sau đang đánh nhau, nàng cùng nha hoàn Xuân Lan tiếp tục đi về phía trước. Đang đi, trước mặt nàng xuất hiện một thân ảnh cao lớn, dưới chân Tiểu Vân dừng lại cước bộ. Nàng ngước mắt nhìn, trong bóng đêm nhìn đến đôi mắt lạnh lẽo như băng giá của hắn, nội tâm có chút run rẩy, nhưng nàng vẫn cố lấy giọng bình tĩnh phân phó Xuân Lan:
“Em đi tìm Tiểu Cẩn cùng Tiểu Tuyết giúp ta!”
Xuân Lan gật đầu, không nói câu nào rời đi, bàn tay Hách Liên Ngạo Thiên đặt phía sau hơi động đậy, một bóng đen “vút” trực tiếp đi theo nàng.
Bên này ngự hoa viên, Tiểu Cẩn vừa ra khỏi tịnh phòng thì đã chẳng thấy bóng dáng Tiểu Tuyết đâu, nha hoàn Thu Cúc của nàng cũng biến mất. Nàng vốn đang định hô to gọi nàng ấy nhưng một bàn tay từ đâu chộp tới, trực tiếp chặn lại miệng của nàng. Tiểu Cẩn trợn to hai mắt, chống lại một đôi mắt ẩn chứa liệt hỏa dữ dội, bên hông đột nhiên ấm áp, cả người nàng lập tức bị ôm đi. Tiểu Cẩn bi thương gào to:
“Hạ Liên, cứu gia! Mau mau cứu gia!”
Hạ Liên nghe thanh âm này của nàng, vô cùng bất đắc dĩ nhìn hai gương mặt giống nhau y xì đúc đang chắn ngay trước mặt nàng. Hạ Liên hậm hực nói:
“Chủ tử các ngươi bắt tiểu thư của ta đi!”
Vô Ảnh cười hề hề nói:
“Cô nương không cần lo lắng, Vương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không tổn hại đến một sợi tóc của tiểu thư nhà cô đâu!”
Hạ Liên cau mày:
“Tin được không?”
Hai cái đầu ra sức gật, vô cùng thành thật:
“Tất nhiên tin được!”
Hạ Liên chân mày nhíu lại, trực tiếp phun ra:
“Nhìn mặt hai người các ngươi, ta biết ngay là không thể tin được! Tránh ra đi!”
“...” Tiểu cô nương, không cần độc miệng như vậy chứ?