“A, Tiểu Khuynh ngươi tỉnh rồi à?” Tiểu Tuyết đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một chén thuốc còn bốc khói nghi ngút. Nàng nhìn Tiểu Khuynh đang an tĩnh ngồi trên giường đọc sách, cố gắng ngăn một nỗi buồn phiền đang dâng lên trong ngực, mỉm cười thật tự nhiên hỏi.
Cánh mũi Tiểu Khuynh giật giật, nàng đưa quyển sách lên che ngang mũi, hai mắt đề phòng nhìn Tiểu Tuyết tươi cười đi vào, nheo mắt hỏi:
“Ngươi lại bắt ta uống thuốc?”
Tiểu Tuyết buồn cười nhìn nàng giống như trông thấy đại dịch ngồi thụt vào phía trong giường, nàng đặt bát thuốc xuống giường, đại chưởng vươn ra giành quyển sách trong tay Tiểu Khuynh kéo xuống, dỗ dành:
“Ngoan nào, ngoan nào, ngươi phải uống thuốc thì mới mau bình phục chứ? Nào, uống hết bát thuốc này ta bảo Đông Mai đem mứt quả đến cho ngươi!”
Tiểu Khuynh dè chừng nhìn Tiểu Tuyết:
“Ngươi không tính phí đấy chứ? Nói trước là ta không trả tiền đâu đấy!”
Tiểu Tuyết gật đầu như giã tỏi:
“Miến phí! Miễn phí!”
Tiểu Khuynh hạ cuốn sách xuống, cẩn thận bưng bát thuốc lên ngửi ngửi, chân mày hơi cau lại. Đông Mai từ bên ngoài bưng một cái vào, nàng đặt đồ ăn lên bàn rồi cầm theo đĩa mứt quả đi đến bên giường. Tiểu Tuyết thấy Tiểu Khuynh cau mày, biết nàng đang nghi hoặc điều gì, liền nói:
“Trong đó có máu hươu, ngươi mau uống đi!”
Tiểu Khuynh nín thở đem thuốc uống vào, vị đắng của thuốc khiến mặt mũi của nàng nhăn lại thành một đoàn, Đông Mai vội vàng đem một viên mứt quả đút vào miệng nàng. Lúc này thì chân mày Tiểu Khuynh mới giãn ra. Nàng giống như đã kiệt sức ngồi tựa vào trên giường, suy yếu hỏi:
“Tối qua ta bị làm sao vậy?”
Thân mình Tiểu Tuyết có chút chấn động nhưng nàng đã trấn tĩnh được ngay, nàng mỉm cười đáp:
“Không bị sao cả, ngươi chỉ là lao lực quá độ, thân thể suy yếu nên ngất đi thôi! Không có vấn đề gì đâu, chờ ta cắt cho ngươi mấy thang thuốc, uống khoảng một tháng là không có vấn đề gì nữa!”
Tiểu Khuynh nghe vậy liền trợn mắt:
“Một tháng? Tiểu Tuyết, ngươi định giết người à?”
Tiểu Tuyết chỉ một ngón tay vào mũi nàng, hừ một tiếng nói:
“Ta là đại phu, ngươi là người bệnh! Ngươi chỉ có quyền nghe lời, không có quyền phản bác! Nghe rõ chưa?”
Tiểu Khuynh hé miệng cười, không đáp. Dặn dò nàng một chút, lại kêu Đông Mai cẩn thận chiếu cố nàng, Tiểu Tuyết lúc này mới ly khai. Khi Tiểu Tuyết vừa rời đi, Tiểu Khuynh liền quay đầu nói với Đông Mai:
“Ngươi đi nhà bếp chuẩn bị cho ta ít điểm tâm, lát nữa mang lên đây!”
Đông Mai tuy có chút nghi hoặc, nhưng rồi nàng đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn rời đi. Khi cửa phòng vừa đóng lại, nghe tiếng chân bước đi xa, Tiểu Khuynh thở ra một hơi nặng nề, cả người ngã trên thành giường. Đôi môi nàng mím chặt, ánh đỏ trong mắt lóe qua, từ trên trán, một giọt mồ hôi lớn chợt lăn xuống. Dời tầm mắt đến trên cổ tay lộ ra của mình, đôi mắt Tiểu Khuynh còn có một tia thần trí giãy dụa, nàng từ từ đưa tay lên, cúi đầu, há miệng cắn xuống thật mạnh. Máu tươi theo khóe môi chảy ra, nàng dường như không biết đau, cổ tay sớm nhiễm đỏ màu máu, giống như đôi mắt nàng lúc này, sáng rực dọa người. Vết thương trên tay máu không ngừng chảy, nhưng Tiểu Khuynh đã áp môi, hút đi từng giọt máu trên đó. Đôi môi nàng đỏ ửng, trên trán mồ hôi rơi từng giọt, từng giọt, trong đôi mắt màu máu hoang dại ánh lên đau đớn, thống khổ, nhẫn nhịn, và hơn cả, đó là căm phẫn...
Bước vào phòng, Tiểu Tuyết ra hiệu cho Thu Cúc đóng cửa lại, sau đó đi đến trước giá sách, nàng đưa tay ấn cuốn sách nằm đầu hàng thứ ba vào bên trong, giá sách liền rùng rùng chuyển động, để lộ ra một cánh cửa lớn trên tường. Mật đạo này là bí mật mà vô tình nàng đã phát hiện ra, Tiểu Tuyết đã nhanh chóng biến nó thành phòng thí nghiệm bí mật của mình. Trong nơi này có tất cả những dụng cụ chữa trị của nàng, một số là nàng mang đến đây từ thế giới hiện đại, một số là nàng ở thời không này tự làm ra, tuy không được bằng như phòng thí nghiệm ở hiện đại, nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở nơi này.
Ngồi xuống trước cái bàn dài, Tiểu Tuyết cẩn thận từ trong một cái lồng kính lấy ra một cái chén nhỏ, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh. Trong hai năm qua, Tiểu Khuynh đã vận dụng một số kiến thức của bản thân nàng ấy để chế tạo ra rất nhiều thứ. Đầu tiên là thủy tinh, các nàng làm ra vì là phương pháp thủ công, nên không được trắng cho lắm, nhưng trên cơ bản là rất tốt. Tiểu Khuynh đã giúp Tiểu Tuyết làm một số dụng cụ y khoa bắt buộc phải dùng thủy tinh, và thậm chí trong chuỗi cửa hàng của các nàng còn có một nơi chuyên bán và chế tạo đồ thủy tinh, nhưng do các nàng cố ý, nên không nổi tiếng lắm.
Quan sát chất lỏng trong chén một lúc, Tiểu Tuyết lại đưa lên mũi ngửi, sau đó nàng rút ra một cây châm bạc thử độc, nhưng không thấy có hiện tượng gì. Nàng đã lấy máu của Tiểu Khuynh, hy vọng có thể từ đó nghiên cứu được cái gì đó, như vậy mới có khả năng chế ta thuốc giải của Blood Devils, nhưng đã năm ngày quan sát mà không thấy có tiến triển gì cả. Tiểu Tuyết đặt lại cái chén vào trong lồng kính, nàng xô ghế ra đứng dậy. Đi đến góc phòng, nàng chăm chú ngắm một cái cây nhỏ màu đỏ được trồng trong chậu. Cái cây này là Tiểu Khuynh đưa cho nàng, toàn thân nó đều màu đỏ, lá cây màu nâu đậm trơn láng, quả hình tròn có gai mềm màu đỏ tía, không cần tưới nước mà vẫn sống tốt. Nghĩ nghĩ gì đó, Tiểu Tuyết quay trở lại trên bàn, nàng cầm bát máu kia tới, không chút do dự liền đổ hết máu xuống gốc cây. Nhìn một lúc mà không có hiện tượng gì, Tiểu Tuyết chán nản đem cái bát rời khỏi phòng. Nhưng ngay lúc nàng quay đi, cái cây kia hơi rung rung, những quả tròn có gai giống như có sự sống, không ngừng lớn lên, từ dưới lớp gai mềm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, mơ hồ còn nhìn thấy được những đường gân như mạch máu in rõ ràng trên lớp vỏ. Cả cái cây giống như phát sáng, từng quả từng quả giống như những trái tim đang đập, phập phồng lên xuống, đám máu vốn còn đọng ở gốc cây đã biến mất sạch, ngay cả lớp đất bị biến màu do Tiểu Tuyết đổ máu xuống, lúc này như có phép màu lại quay trở về màu nâu nhạt như cũ. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, nhưng Tiểu Tuyết lại không trông thấy, vì lúc này nàng đã ra khỏi mật đạo.
Khi Tiểu Tuyết ra khỏi phòng, hai người Tiểu Vân cùng Âu Dương Tử Yên cũng vừa vặn về tới. Chỉ là, không khí có vẻ không tốt lắm. Viền mắt Tiểu Vân hơi đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, Âu Dương Tử Yên lại là căm phẫn không thôi. Tiểu Tuyết nghi ngờ nhìn hai người họ, hỏi:
“Các ngươi làm sao vậy? Tiểu Vân làm sao lại khóc!?”
Tiểu Vân né tránh ánh mắt nàng, mất tự nhiên đáp:
“Không... không có gì!”
Âu Dương Tử Yên một bộ biểu tình tức giận không có chỗ phát tác, nàng nắm chặt tay, nghiến răng nói:
“Cái người Mộ Dung Y Y đó thật sự là vô cùng, vô cùng quá đáng! Nàng ta lại có thể ở giữa đường lớn mà sỉ nhục Tiểu Vân!”
Tiểu Tuyết nghe vậy thì cau mày, nàng đặt tay lên vai Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi:
“Cái kia Mộ Dung, nàng ta chọc vào ngươi sao?”
Tiểu Vân ngẩng đầu, sâu trong ánh mắt chất chứa bi thương, lắc đầu nói:
“Không phải vì vậy...”
Âu Dương Tử Yên thấy nàng nhất định không nói, lỗ mũi nàng hướng lên trời hừ ra cả khói, tức giận nói:
“Nếu như chỉ một Mộ Dung Y Y thôi thì đã chẳng nói làm gì, nàng ta cũng chưa đủ để bọn ta phải để mắt tới, chỉ là, Nhị vương gia kia vậy mà cũng hùa theo nàng ta, khiến Tiểu Vân bị tổn thương!”
Nàng thật sự là phi thường không hiểu, hai năm trước không phải hai người còn rất là hòa hợp sao, chính là một đôi bích nhân khiến vạn người ngưỡng mộ, vậy mà thoắt một cái, đã ở hai đầu chiến tuyến, khói lửa va chạm rồi! Nhớ lại vẻ mặt dương dương tự đắc của họ Mộ Dung kia, Âu Dương tiểu thư chỉ hận sao lúc đó mình không đi lên cho nàng ta vài cái đấm!
Tiểu Tuyết nghe vậy, nàng cúi đầu thở dài. Quyết định lúc trước mang theo Tiểu Vân rời đi, rốt cuộc là đúng hay sai? Vô duyên vô cớ chia cắt một đôi thần tiên quyến lữ, để đến bây giờ dựng lên ngăn cách giữa hai người họ, mặc dù tình cảm vẫn còn nhưng lại vô tình khiến người kia tổn thương. Chung quy người chịu khổ vẫn là Tiểu Vân, cứ nhìn thần sắc nàng như vậy cũng đủ hiểu lần này Hách Liên Ngạo Thiên kia đã khiến nàng bị tổn thương, mặc dù không rõ hắn đã làm ra cái việc gì. Còn về phần Mộ Dung Y Y, đáy mắt Tiểu Tuyết hơi lóe lên. Xem ra phải cho nàng ta nếm thử mùi vị giáo huấn, để nàng ta hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu!
Ban đêm,
Bầu trời trong vắt không một ánh sao, trong điện Lưu Ly đèn đóm đã tắt, người người đều chìm sâu vào giấc ngủ say. Trên nóc tòa nhà Hoàng cung, trong đêm trăng thanh gió mát, có hai đạo thân ảnh như lướt gió mà đi. Hai hắc y nhân dừng lại trên nóc Lưu Ly điện, một người thân mình mảnh khảnh, một người lại cao lớn vững chắc. Hắc y nhân người gầy dùng khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Vương gia, chàng biết phòng của Mộ Dung Y Y kia ở đâu không?”
Hắc y nhân người cao lớn đánh mắt nhìn sang, hắn ngắt đầu mũi nàng, khẽ mắng:
“Tiểu quỷ! Nàng định làm gì vậy?”
Thanh âm Tiểu Tuyết lạnh lùng mang theo ý tứ ma quái truyền ra, khóe môi đằng sau chiếc khăn che mặt cũng nhếch lên:
“Tính sổ, đòi nợ, thay trời hành đảo, trảm yêu diệt quỷ!!!!”
Thanh âm nàng chém đinh chặt sắt, người bên cạnh khẽ cười hỏi:
“Không biết Mộ Dung tiểu thư kia lại đắc tội gì với nàng rồi?”
Tiểu Tuyết không quay đầu nhìn hắn, nàng khoanh tay cười lạnh:
“Nàng ta không đắc tội với ta, mà đắc tội với bằng hữu của ta! Tội này tuyệt đối không thể tha được! Được rồi, Vương gia, chàng bớt nói nhảm, nhanh nhanh chỉ cho ta phòng ngủ của nàng đi!”
Hách Liên Chấn Thiên tròng mắt hơi lóe lên, hắn ôm eo nàng phi thân, thanh âm trầm bổng nói:
“Ta đưa nàng đi!”
Đứng trên phòng ngủ của Mộ Dung Y Y, Tiểu Tuyết nhếch môi cười quỷ dị, nàng nhẹ nhàng đu người nhảy xuống, thuận lợi tránh thoát thị vệ tuần tra, thân mình linh hoạt như hắc miêu lẻn vào trong phòng ngủ. Điểm huyệt ngủ của nha hoàn Hoa Ngẫu, Tiểu Tuyết cước bộ không tiếng động đi vào nội phòng. Ở trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đều, người vẫn đang say ngủ. Tiểu Tuyết đứng từ trên cao nhìn xuống, nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong túi lôi ra một gói thuốc bột đổ ra lòng bàn tay, sau đó không chút lo lắng đem toàn bộ bột trên tay ném vào trên mặt Mộ Dung Y Y. Vừa làm, nàng vừa lẩm bẩm, thanh âm vô cùng hả dạ khi trả được thù:
“Ngươi luôn tự hào về khuôn mặt này lắm mà, ngươi thích đem dung mạo mình ra chưng diện lắm mà, ngươi thích đi quyến rũ nam nhân lắm phải không? Tối nay lão nương liền phế đi cái khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi sau này làm cách nào để quyến rũ nam nhân! Hừ!”
Nàng nói xong, thuốc bột đã tán loạn ở trong màn, bám hết trên người của nữ nhân trên giường. Phất phất tay, không một chút dấu vết gì còn lưu lại, hoàn hảo vô khuyết. Tiểu Tuyết thân thủ nhanh chóng rời khỏi, nàng phi thân lên nóc nhà, lại cùng Hách Liên Chấn Thiên rời đi. Bất ngờ, Tiểu Tuyết đột nhiên nói:
“Vương gia, quốc khố ở đâu vậy, chàng dẫn ta đi xem chút!”
Khóe môi Hách Liên Chấn Thiên khẽ nhếch, hắn nghĩ thầm: tiểu quỷ này lại nghĩ ra trò gì đây? Thực ra hắn không biết, Tiểu Tuyết đòi đi quốc khố, thứ nhất là vì muốn xem tài lực hùng hậu của Hách Liên, muốn xem thử cái gọi là “núi vàng, núi bạc” trong truyền thuyết là như thế nào. Thứ hai, là muốn nhân tiện nhìn xem trong quốc khố có loại dược liệu trân quý nào hay không, nàng muốn đem về chế thuốc cho Tiểu Khuynh. Dưới chân cước bộ tăng nhanh, hai người Tiểu Tuyết rất nhanh dừng lại trước quốc khố. Cánh tay Tiểu Tuyết vung lên, nàng dẫn đầu đi vào bên trong. Chớp mắt, ánh vàng trải khắp khiến hai mắt Tiểu Tuyết hoa lên. Thật lâu không thấy Tiểu Tuyết động đậy, Hách Liên Chấn Thiên đi lên nhìn nàng, lập tức bị bộ dạng thèm nhỏ dãi của nàng làm cho giật mình. Hai chân Tiểu Tuyết tự động tiến lên, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt nàng lấp lánh ánh vàng kim, Tiểu Tuyết sung sướng hô lên:
“Vàng a, ngân lượng a, hoàng kim a, bảo bối a,....”
Nàng ngó đông ngó tây, chỗ này sờ một cái, chỗ kia chạm một tí, lại đối với một khối huyết ngọc giá trị liên thành ôm hôn chùn chụt, yêu thích không buông tay. Rời bỏ những thứ châu báu kia, Tiểu Tuyết lúc này mới quay đầu nhìn Hách Liên Chấn Thiên:
“Này, nơi cất giấu dược phẩm ở đâu vậy?”
Đưa tay búng cái trán nàng một cái, Hách Liên Chấn Thiên chỉ vào một góc của quốc khố. Tiểu Tuyết mon men đi tới, nhìn thấy vô số trân bảo kì vật, hoa cỏ, cây thuốc quý đủ loại, còn có vô số các bình bạch ngọc xếp la liệt trên một cái bàn lớn chiếm hết chiều dài một bức tường. Nàng mở nắp từng cái lọ, ngửi ngửi một chút, lắc đầu, lại để xuống, tiếp tục xem các lọ khác. Nhặt lên một cái bình nhỏ bằng ngón tay út màu trắng, Tiểu Tuyết cẩn thận mở nắp ngửi một chút. Bất chợt, chân mày nàng cau lại. Hơi liếc mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên, thấy hắn không nhìn về phía này, Tiểu Tuyết bí mật đổ một ít bột thuốc vào trong tay áo, sau đó đậy nắp lại, bình thản cất lại chỗ cũ. Ở những bình thuốc phía sau, mỗi cái nàng lại thả thêm vào đó một số thành phần thuốc khác, sau đó mới để lại chỗ cũ. Hách Liên Chấn Thiên thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, hắn biết nàng nhất định sẽ bày trò mà.
Đi đến cuối cái bàn dài, tầm mắt Tiểu Tuyết bất chợt bị thu hút. Bị nhét ở dưới chân bàn có một quyển sách. Đem quyển sách rút ra ngoài, nàng quan sát bìa bọc sách cũ nát, sau đó xoay người, huơ huơ quyển sách trước mặt Hách Liên Chấn Thiên, trêu chọc nói:
“Hách Liên quốc có phải quá giàu rồi hay không? Ngay cả bí pháp cũng đem đi lót chân bàn?”
Hách Liên Chấn Thiên cầm cuốn sách trên tay nàng, hắn lật xem một chút, lại đặt vào trong tay nàng, nói:
“Ngự thú thuật đã thất truyền gần một trăm năm nay rồi, nếu nàng thích thì cứ giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng lật qua lật lại mấy trang, cau mày nói:
“Tốt thôi, nhưng đây toàn chữ cổ với chữ phồn thể, xem ra lúc về phải phiền toái Tiểu Cẩn giúp dịch hộ thôi!”
Cất quyển sách vào trong tay áo, nàng thuận tay cầm lấy một chiếc bình ngọc trên bàn, sau đó phất tay với Hách Liên Chấn Thiên:
“Thăm thú xong rồi, chúng ta cũng về thôi!”
Vừa đi ra khỏi cửa, Tiểu Tuyết vừa vươn vai, nàng cảm thán:
“Ai da, ngày mai trong cung sẽ là một hồi gà bay chó chạy đây! Về ngủ thôi nào, sáng mai mới có sức để mà xem kịch chứ!”
Hách Liên Chấn Thiên bật cười, cũng nhanh chóng đi theo nàng.
Do ngày hôm qua tâm trạng không tốt, Tiểu Vân về đến phòng là lăn ra ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Thức dậy, tâm tình xám xịt, đầu đau, mắt đau, thân thể cũng nhức mỏi. Nàng để Xuân Lan đi chuẩn bị nước ấm để rửa mặt, còn bản thân thì ở trong phòng làm vài động tác thể dục buổi sáng. Cảm thấy cả người đỡ mệt phần nào, Tiểu Vân rút ba lô từ trong gầm giường ra, lại dốc những thứ trong đó ra để kiểm tra lại một lần. Điện thoại, đồng hồ đều đã không còn sử dụng được nữa, Tiểu Vân cảm thấy hơi tiếc. Dù gì đây cũng là những thứ đồ công nghệ cuối cùng mà nàng còn dùng được, bây giờ đành phải xếp xó thôi. Ai, cổ đại... sao không dưng các nàng lại bị hút tới nơi này chứ? Sờ tới chiếc dây chuyền bạc cất trong túi, ánh mắt Tiểu Vân thoáng nét buồn nhàn nhạt. Ba, mẹ, đâu mới là định mệnh thật sự đã an bài cho con?
Từ cửa truyền đến tiếng gõ, Tiểu Vân lau vội giọt nước vương trên má, nàng cất lại đồ vào ba lô rồi đi ra mở cửa. Còn chưa kịp nhìn rõ ai với ai, tay nàng đã bị người ôm lấy, sau đó là bị kéo ra ngoài. Nàng định thần nhìn lại, thấy Tiểu Cẩn vẻ mặt tươi cười như hoa nở kéo tay mình đi ra ngoài, Tiểu Vân không nhịn được hỏi:
“Ngươi có chuyện gì vui vậy, Tiểu Cẩn?”
Tiểu Cẩn quay đầu, cười thần bí nhìn nàng:
“Chuyện vui thì có, nhưng không phải của ta, mà là của ngươi đó!”
Tiểu Vân hơi ngẩn ra, ngạc nhiên. Chuyện vui? Nàng thì có chuyện gì để vui đây? Đang lúc Tiểu Vân nghĩ ngợi, thanh âm
Tiểu Cẩn đã vang vang bên tai:
“Cái kia Mộ Dung Y Y, đêm qua bị người ta ám toán đấy!”
Tiểu Vân hơi giật mình, nhưng nàng lập tức bình tĩnh lại, cười nhạt hỏi:
“Nàng ta chết chưa?”
Tiểu Cẩn vỗ đầu, có vẻ chán nản thở dài:
“Chưa! Nghe nói chỉ bị hủy dung thôi! Hình như là bị hạ độc, cả gương mặt đều nổi đầy mẩn đỏ, còn có chỗ lở loét, vô cùng kinh dị!” Biểu cảm của Tiểu Cẩn còn thật sự nhăn nhó, giống như nàng đã tận mắt nhìn thấy dung mạo của Mộ Dung Y Y vậy!
Tiểu Vân mỉm cười, trong lòng có chút hả hê khi người gặp họa. Nàng âm thầm điểm danh từng người, xem thử ai là người có khả năng hạ độc nhất. Tính đến gần nhất, người có khả năng làm việc đó thì có Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết, nhưng Tiểu Khuynh mấy ngày nay đều ở trong phòng, nghe bảo nàng bị cảm phong hàn, cuối cùng chỉ còn có Tiểu Tuyết thôi. Tiểu Vân cười thầm, suy nghĩ không biết nàng có cần phải đem quà lễ tới đáp tạ nàng ấy không. Tiểu Cẩn vô tình nhìn thấy nụ cười của nàng, nàng thốt lên:
“Tiểu Vân, sao ta thấy nụ cười của ngươi có chút gian tà nhỉ?”
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Vân lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng rồi nàng tự trấn tĩnh lại, thản nhiên đáp:
“Chắc ngươi nhìn lầm thôi!”
Nàng nói xong liền lập tức đi thẳng ra ngoài. Tiểu Cẩn gãi gãi đầu một chút, suy ra kết luận bản thân nhất định là nhìn lầm, sau đó liền nhấc chân đuổi theo Tiểu Vân:
“Ê, chờ ta với!”
Hoàng cung, nơi nơi tô vàng nạm ngọc, xa hoa không thể nói hết, khí thế trang trọng và cao quý lại càng không cần phải nói. Thế nhưng, chỉ có tiếng la hét không ngừng vọng ra lại là ngoại lệ duy nhất làm mất đi khí tức sang trọng kia. Trong điện Lưu Ly loạn thành một đoàn, cung nhân, thái giám không ngừng ra ra vào vào, Thái hậu cùng Hoàng hậu và một số vị phi tần đứng chờ ở bên ngoài, thần sắc vị nào cũng lộ vẻ lo lắng. Duy nhất trong đó có một người, phục trang đơn giản trang nhã, trên mặt hiện ra vẻ chán ngán, Tiêu Khuynh Thành bí mật đưa ống tay áo lên che miệng ngáp một cái. Hoàng hậu bất ngờ bắt gặp cảnh tượng này, nàng ta che miệng nhìn Tiêu Khuynh Thành, không có ý tốt hỏi:
“Tiêu phi muội muội có vẻ không khỏe nhỉ? Sao mới đây đã ngáp rồi? Có phải trong người có bệnh không?”
Tiêu Khuynh Thành bình thản nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý không tốt đối lại:
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Hoàng thượng dạo gần đây đều đến cung của thần thiếp qua đêm, thành ra buổi tối thần thiếp cũng không được nghỉ ngơi đủ! Mấy ngày gần đây không hiểu sao lúc nào thân thể cũng mệt mỏi, lại hay buồn ngủ, còn có cảm giác muốn ói nữa...”
Sắc mặt mấy vị phi tần xung quanh, bao gồm cả Hoàng hậu, ngay đến Lan Quý phi cũng trở nên âm u, chỉ duy nhất có một người tươi cười rạng rỡ như mặt trời ngày đông là Thái hậu thì ân cần hỏi nàng:
“Có phải có tin vui rồi không? Đã gọi Thái y đến chẩn trị chưa?”
Tiêu Khuynh Thành biểu cảm vô cùng dịu dàng cung kính đáp:
“Hồi bẩm Thái hậu, thần thiếp chỉ nghĩ là bị cảm nắng thông thường, nên cũng không dám phiền đến các vị thái y trong cung!”
Thái hậu lập tức ngắt lời nàng:
“Không sao, lát nữa ai gia sẽ điều Đỗ thái y đến chẩn trị cho ngươi! Thân thể là đáng quý, không nên sơ suất!”
Tiêu Khuynh Thành nhún gối thi lễ, sau đó ánh mắt liền quét một vòng, nhìn đến biểu tình của mọi người đều trở nên tối tăm thì cười thầm. Một đám nữ nhân suốt ngày chỉ biết tranh giành nam nhân, rốt cuộc thì nàng còn phải chịu cảnh bị giam lại như thế này đến bao giờ? Lại nói, chút nữa phải nghĩ kế để đối phó với Đỗ thái y mới được, mặc dù Hách Liên Minh Thiên thường xuyên đến cung của nàng, nhưng hắn đều an phận nằm ngủ ở phòng ngoài, hai người còn chưa cùng nằm một giường, nhiều nhất thì hắn hôn trộm nàng mấy cái, chỉ nhiêu đấy thì lấy đâu ra tin mừng cơ chứ? Nói cũng lạ, tại sao đám phi tần hậu cung này, lại chẳng có người nào mang thai vậy chứ? Kể cả Hoàng hậu và Lan Quý phi, à không, nghe nói Hoàng hậu có một đứa con trai năm tuổi, nhưng chẳng bao giờ thấy lộ mặt. Trong thâm cung này, bí mật có vẻ rất nhiều đấy, nhưng tiếc là, Tiêu Khuynh Thành nàng chẳng có hứng mà đi tìm hiểu.
Tiếng la hét vẫn vọng ra từ trong điện, đám cung nhân đi ra, người nào trên người cũng phải có một hai vết thương. Đứng ở xa xa bên ngoài, Hiên Viên Tình Nhi, Nạp Lan Dung Tuyết và Đông Phương Linh cùng nhìn về phía bên này. Hiên Viên Tình Nhi vẻ mặt tối tăm, nói:
“Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay độc ác như vậy? Hủy dung, không phải là muốn lấy mạng của một nữ nhân sao?”
Nạp Lan Dung Tuyết hờ hững mở miệng:
“Bị như vậy, âu cũng là cái giá mà Mộ Dung Y Y phải trả cho những việc làm xấu xa độc ác của nàng ta trước đây!”
Đông Phương Linh cúi mắt, mỉm cười:
“Dựa theo tính tình của Mộ Dung Y Y, nàng ta chắc chắn sẽ náo chuyện này lên tận trời cho xem! Kịch hay lúc này mới chỉ bắt đầu thôi, ta có chút chờ mong mấy người ở Bách đảo kia đến đây đấy!”
Hiên Viên Tình Nhi quay đầu, nheo mắt hỏi:
“Sao ta có cảm giác hai người các ngươi chẳng có chút gì để ý vậy? Mộ Dung Y Y ở nơi này bị ám toán, nói gì thì nói cũng là Hách Liên quốc không có Bách đảo chúng ta mặt mũi, các ngươi lại giống như không hề quan tâm?”
Đông Phương Linh cười nhạt:
“Vậy thì đã sao? Ngươi nói xem, từ lúc chúng ta đem theo mật chỉ đến nơi này cầu thân, ngươi đã thấy Hách Liên quốc quân cho chúng ta mặt mũi bao giờ chưa? Ngay cả đám hoàng thân quốc thích kia thấy chúng ta cũng lánh mặt không muốn tiếp! Mộ Dung Y Y lại không biết xấu hổ, ra sức đi quyến rũ Nhị vương gia, không phải lần nào cũng bị hắn từ chối từ ngoài cửa sao?”
Hiên Viên Tình Nhi há miệng, nhưng không biết phải nói gì thêm. Quả thật từ khi đến đây, bọn họ chỉ được coi là khách, nhưng ỷ mình có mật chỉ, nên đã có nhiều lần bọn họ tự coi mình là chủ ở nơi này. Nhưng có mật chỉ thì thế nào? Nhị vương gia chán ghét Mộ Dung Y Y, Nạp Lan Dung Tuyết từ hôn cùng Tứ vương gia, Ngũ vương gia thì không quan tâm đến Đông Phương Linh, ngay cả Phách Thiên ca ca cũng coi nàng – Hiên Viên Tình Nhi như người xa lạ, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không muốn cho nàng. Nghe nói trong lòng Phách Thiên ca ca đã có một nữ nhân khác, nàng vốn còn đang kinh ngạc không biết người mà hắn yêu là ai, là nam nhân kia hay một người nào khác. Nhưng đến khi nhìn thấy người kia ở trong đại điện, khi một khúc “Phượng cầu hoàng” của nàng còn không được bằng một ánh mắt của người kia, nàng biết nàng đã thua. Nhưng đến lúc này nàng vẫn không muốn bỏ cuộc, thì phải làm sao?
Đang lúc Hiên Viên Tình Nhi còn mải rối rắm trong chính mớ suy nghĩ của mình, thanh âm Đông Phương Linh đã hờ hững vang lên:
“Về thôi!”
Trong điện Lưu Ly một mảnh tan hoang, rèm mỏng bằng tơ lụa bị xé nát, bức bình phong bị đạp gãy, bàn ghế đổ ngã, tất cra những vật phẩm trang trí trong điện đều bị đập nát, cung nhân nô tì đứng túm tụm lại một chỗ, không dám tiến lên. Chiếc gương đồng bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ, giữa điện là một nữ nhân quần áo hỗn độn, đầu tóc rối tung đang điên cuồng đập phá, trong miệng không ngừng thét gào. Lâu như vậy mà không thấy im lặng, Thái hậu đã bắt đầu bực mình, lập tức ra lệnh mở cửa. Cửa vừa mở ra, một cái lư hương vèo vèo bay tới, đám nữ nhân bên ngoài mặt mũi đồng loạt tái xanh. Một cái bóng đen xẹt qua nơi Thái hậu đang đứng, lư hương kia liền bị đá bay đi va chạm vào tường, vỡ nát thành từng mảnh rơi lả tả. Bóng đen kia làm xong việc liền biến đi. Tiêu Khuynh Thành không khỏi trầm trồ cảm thán, thân thủ thực là tuyệt hảo a!
“Thị vệ đâu rồi? Ai gia nuôi các ngươi để tốn cơm à? Còn không mau vào ngăn nàng ta lại!”
Đám thị vệ thấy Thái hậu ra lệnh, nào dám không nghe lời, vội vàng xông vào trong điện. Sức của nhiều người quả nhiên là có hiệu quả, chưa được bao lâu liền áp giải được nữ nhân đang phát điên ra ngoài. Mộ Dung Y Y bị người ta lôi ra, nàng ta không ngừng gào thét:
“Buông ta ra, buông ra ta!”
Ánh mắt Thái hậu vô cùng sắc bén, bà đứng từ trên cao nhìn xuống, khí thế của nữ chủ nhân đứng đầu hậu cung tản ra mãnh liệt:
“Mộ Dung tiểu thư, ngươi đến Hách Liên quốc ta làm khách, nhưng lại náo loạn ra như vậy, khiến cho cả Hoàng cung không ai được yên ổn, đây là cái nghĩa lí gì? Hay là Mộ Dung tiểu thư không để hoàng triều Hách Liên ta vào mắt? Thế lực của Bách đảo đã lớn mạnh đến vậy rồi chăng?”
Bị khí thế cường đại này đè ép, Mộ Dung Y Y liền cả người run rẩy, miệng ngậm chặt không dám thốt ra một lời. Tiêu Khuynh Thành trong lòng âm thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là người chưởng quản cả hậu cung, khí thế thật lớn a. Nàng dời mắt nhìn gương mặt đang bị mớ tóc đen xõa ra che kín của Mộ Dung Y Y, tự thắc mắc không biết nàng ta bị hủy dung như thế nào mà lại trở nên điên dại như vậy. Đúng lúc này, nàng nghe tiếng Hoàng hậu hô lên:
“Ai nha, mẫu hậu, người mau nhìn mặt của Mộ Dung tiểu thư đi, sao lại thành ra thế này?”
Thái hậu hơi liếc mắt, thanh âm có phần hòa hoãn lại:
“Ngẩng đầu lên để ai gia xem!”
Mộ Dung Y Y nước mắt ròng ròng ngẩng lên, gương mặt của nàng dọa người ở đây một phen hết hồn, ngay cả Tiêu Khuynh Thành cũng không nhịn được há hốc mồm kinh ngạc. Một nửa bên mặt của Mộ Dung Y Y nổi đầy mẩn đỏ, có vài chỗ bị gãi rách toạc ra, nước mủ màu vàng chảy ra vô cùng ghê mắt, nửa bên mặt còn lại lấm tấm những nốt đỏ, vốn là một gương mặt xinh đẹp yêu mị, bây giờ liền bị phá hủy, chưa kể đến trên người nàng ta quần áo xốc xếch, tóc tai tán loạn, nhìn qua rất giống với một nữ quỷ. Thái hậu nhìn gương mặt kia, bỗng có cảm giác muốn ói, bà vịn tay cung nữ bên cạnh, quay đầu đi phất phất tay nói:
“Để Đỗ thái y chữa trị cho ngươi! Hắn ta y thuật khá cao, chắc chắn sẽ khôi phục lại gương mặt cho ngươi! Thanh Hồng, chúng ta hồi cung!”
Nước mắt Mộ Dung Y Y chảy đầm đìa, lan đến trên những nốt mụn lại khiến mặt nàng ta ngứa muốn chết, nhưng chỉ cần gãi thì những nốt mẩn kia sẽ lại rách ra nên phải cố nhịn. Cung nhân đến đỡ Mộ Dung Y Y đi, có người bắt đầu dọn dẹp lại Lưu Ly điện, đám phi tần thấy đã hết trò để xem cũng kéo nhau ra về. Tiêu Khuynh Thành đi ở cuối cùng, cảm thấy chuyện này có chút gì đó rất giống với tác phong của Tiểu Tuyết. Hơn nữa, người nàng biết mà có thể dùng độc thành thạo như vậy, âu cũng chỉ có Tiểu Tuyết thôi! Khóe môi hơi mỉm cười, Tiêu Khuynh Thành cùng Tiểu Mai ung dung rời đi, phớt lờ mọi ánh mắt oán hận đang dán lên cái bụng của mình.
Trong phòng thí nghiệm ngầm, Tiểu Tuyết đang mải nghiên cứu đống dược phẩm nàng mang về từ Hoàng cung. Nàng dốc tay áo, khéo léo một chút, đem bột phấn màu trắng từ trong tay áo đổ hết vào một cái chén. Đi đến bên cạnh cái cây lạ màu đỏ kia, Tiểu Tuyết đột nhiên sững sờ. Vừa rồi nàng không để ý, nhưng đến gần như vậy mới nhận ra, chỉ sau có một ngày, tại sao cái cây kia đã lớn như vậy. Lúc ban đầu chỉ cao chừng vài chục cm, bây giờ đã cao gần bằng thắt lưng nàng. Nhớ lại gần đây, nàng cũng không tưới nước hay bón thứ gì cho cây, lẽ nào... Nhớ lại hôm trước nàng đã đổ bát máu của Tiểu Khuynh xuống gốc cây, lẽ nào lại như vậy? Cái cây này hấp thụ máu để sống sao? Tròng mắt lóe qua tia sáng, Tiểu Tuyết từ từ đưa ngón tay lại gần, cẩn thận chạm vào thứ quả màu đỏ có gai mềm kia. Khi ngón tay vừa chạm tới, nàng cảm giác đầu ngón tay nhói lên như bị kim châm, sau đó từ da truyền tới xúc cảm thô ráp, hơn nữa ngón tay như bị xúc tu bạch tuộc dính lấy, máu trên ngón tay đang từ từ bị rút đi. Hai mắt Tiểu Tuyết trợn to, giống như nàng bị đỉa hút máu vậy. Nhưng không chỉ ngừng ở đó, nàng có chút khó mà tin vào hai mắt mình, cái cây kia rung lên, đám quả gai đang từ từ sáng lên màu đỏ rực, từng đường gân như những mạch máu nổi rõ trên vỏ quả đang không ngừng co bóp. Tiểu Tuyết vội vã rụt tay lại, nhìn vết thương màu đỏ chói trên tay mình, trong tâm có một sự kinh hoàng đang dâng lên. Cái cây kia, cư nhiên lại có thể hút máu của nàng như một sinh vật sống. Một mùi hương xông lên, nàng nhìn cái cây rùng rùng lớn thêm một chút, đám quả gai vẫn bé như vậy, nhưng một số quả khác lại mọc ra, lá cây trơn bóng to ra, cả cái cây lúc này đã cao lên ngang eo nàng. Lùi lại đằng sau một chút, nàng ngửi thấy một mùi hương truyền tới. Tiểu Tuyết cau mày, hương thơm kia hẳn là phát ra từ cái cây màu đỏ, lại nhìn đến cái chén trong tay, không hiểu sao nàng lại đưa lên mũi ngửi. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, khó tin ngửi lại, hốt hoảng, cùng một cảm giác vui mừng dâng lên. Cái cây kia cùng thứ bột thuốc này, lại có cùng một loại mùi hương. Lẽ nào, đây chính là bí mật của thứ độc thuốc trong người Tiểu Khuynh sao? Thứ bột này chính là thành phần để điều chế ra loại thuốc kia? Và cái cây hút máu này, chính là nguồn cung cấp ra thứ độc dược này! Giờ phút này mà có Tiểu Khuynh ở đây, khẳng định Tiểu Tuyết sẽ ôm lấy nàng mà hò hét, không nghĩ tới cái cây lạ lùng Tiểu Khuynh cho nàng lại là cái gốc của bí mật trong người nàng ấy.
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 88
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“A, Tiểu Khuynh ngươi tỉnh rồi à?” Tiểu Tuyết đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một chén thuốc còn bốc khói nghi ngút. Nàng nhìn Tiểu Khuynh đang an tĩnh ngồi trên giường đọc sách, cố gắng ngăn một nỗi buồn phiền đang dâng lên trong ngực, mỉm cười thật tự nhiên hỏi.
Cánh mũi Tiểu Khuynh giật giật, nàng đưa quyển sách lên che ngang mũi, hai mắt đề phòng nhìn Tiểu Tuyết tươi cười đi vào, nheo mắt hỏi:
“Ngươi lại bắt ta uống thuốc?”
Tiểu Tuyết buồn cười nhìn nàng giống như trông thấy đại dịch ngồi thụt vào phía trong giường, nàng đặt bát thuốc xuống giường, đại chưởng vươn ra giành quyển sách trong tay Tiểu Khuynh kéo xuống, dỗ dành:
“Ngoan nào, ngoan nào, ngươi phải uống thuốc thì mới mau bình phục chứ? Nào, uống hết bát thuốc này ta bảo Đông Mai đem mứt quả đến cho ngươi!”
Tiểu Khuynh dè chừng nhìn Tiểu Tuyết:
“Ngươi không tính phí đấy chứ? Nói trước là ta không trả tiền đâu đấy!”
Tiểu Tuyết gật đầu như giã tỏi:
“Miến phí! Miễn phí!”
Tiểu Khuynh hạ cuốn sách xuống, cẩn thận bưng bát thuốc lên ngửi ngửi, chân mày hơi cau lại. Đông Mai từ bên ngoài bưng một cái vào, nàng đặt đồ ăn lên bàn rồi cầm theo đĩa mứt quả đi đến bên giường. Tiểu Tuyết thấy Tiểu Khuynh cau mày, biết nàng đang nghi hoặc điều gì, liền nói:
“Trong đó có máu hươu, ngươi mau uống đi!”
Tiểu Khuynh nín thở đem thuốc uống vào, vị đắng của thuốc khiến mặt mũi của nàng nhăn lại thành một đoàn, Đông Mai vội vàng đem một viên mứt quả đút vào miệng nàng. Lúc này thì chân mày Tiểu Khuynh mới giãn ra. Nàng giống như đã kiệt sức ngồi tựa vào trên giường, suy yếu hỏi:
“Tối qua ta bị làm sao vậy?”
Thân mình Tiểu Tuyết có chút chấn động nhưng nàng đã trấn tĩnh được ngay, nàng mỉm cười đáp:
“Không bị sao cả, ngươi chỉ là lao lực quá độ, thân thể suy yếu nên ngất đi thôi! Không có vấn đề gì đâu, chờ ta cắt cho ngươi mấy thang thuốc, uống khoảng một tháng là không có vấn đề gì nữa!”
Tiểu Khuynh nghe vậy liền trợn mắt:
“Một tháng? Tiểu Tuyết, ngươi định giết người à?”
Tiểu Tuyết chỉ một ngón tay vào mũi nàng, hừ một tiếng nói:
“Ta là đại phu, ngươi là người bệnh! Ngươi chỉ có quyền nghe lời, không có quyền phản bác! Nghe rõ chưa?”
Tiểu Khuynh hé miệng cười, không đáp. Dặn dò nàng một chút, lại kêu Đông Mai cẩn thận chiếu cố nàng, Tiểu Tuyết lúc này mới ly khai. Khi Tiểu Tuyết vừa rời đi, Tiểu Khuynh liền quay đầu nói với Đông Mai:
“Ngươi đi nhà bếp chuẩn bị cho ta ít điểm tâm, lát nữa mang lên đây!”
Đông Mai tuy có chút nghi hoặc, nhưng rồi nàng đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn rời đi. Khi cửa phòng vừa đóng lại, nghe tiếng chân bước đi xa, Tiểu Khuynh thở ra một hơi nặng nề, cả người ngã trên thành giường. Đôi môi nàng mím chặt, ánh đỏ trong mắt lóe qua, từ trên trán, một giọt mồ hôi lớn chợt lăn xuống. Dời tầm mắt đến trên cổ tay lộ ra của mình, đôi mắt Tiểu Khuynh còn có một tia thần trí giãy dụa, nàng từ từ đưa tay lên, cúi đầu, há miệng cắn xuống thật mạnh. Máu tươi theo khóe môi chảy ra, nàng dường như không biết đau, cổ tay sớm nhiễm đỏ màu máu, giống như đôi mắt nàng lúc này, sáng rực dọa người. Vết thương trên tay máu không ngừng chảy, nhưng Tiểu Khuynh đã áp môi, hút đi từng giọt máu trên đó. Đôi môi nàng đỏ ửng, trên trán mồ hôi rơi từng giọt, từng giọt, trong đôi mắt màu máu hoang dại ánh lên đau đớn, thống khổ, nhẫn nhịn, và hơn cả, đó là căm phẫn...
Bước vào phòng, Tiểu Tuyết ra hiệu cho Thu Cúc đóng cửa lại, sau đó đi đến trước giá sách, nàng đưa tay ấn cuốn sách nằm đầu hàng thứ ba vào bên trong, giá sách liền rùng rùng chuyển động, để lộ ra một cánh cửa lớn trên tường. Mật đạo này là bí mật mà vô tình nàng đã phát hiện ra, Tiểu Tuyết đã nhanh chóng biến nó thành phòng thí nghiệm bí mật của mình. Trong nơi này có tất cả những dụng cụ chữa trị của nàng, một số là nàng mang đến đây từ thế giới hiện đại, một số là nàng ở thời không này tự làm ra, tuy không được bằng như phòng thí nghiệm ở hiện đại, nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở nơi này.
Ngồi xuống trước cái bàn dài, Tiểu Tuyết cẩn thận từ trong một cái lồng kính lấy ra một cái chén nhỏ, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh. Trong hai năm qua, Tiểu Khuynh đã vận dụng một số kiến thức của bản thân nàng ấy để chế tạo ra rất nhiều thứ. Đầu tiên là thủy tinh, các nàng làm ra vì là phương pháp thủ công, nên không được trắng cho lắm, nhưng trên cơ bản là rất tốt. Tiểu Khuynh đã giúp Tiểu Tuyết làm một số dụng cụ y khoa bắt buộc phải dùng thủy tinh, và thậm chí trong chuỗi cửa hàng của các nàng còn có một nơi chuyên bán và chế tạo đồ thủy tinh, nhưng do các nàng cố ý, nên không nổi tiếng lắm.
Quan sát chất lỏng trong chén một lúc, Tiểu Tuyết lại đưa lên mũi ngửi, sau đó nàng rút ra một cây châm bạc thử độc, nhưng không thấy có hiện tượng gì. Nàng đã lấy máu của Tiểu Khuynh, hy vọng có thể từ đó nghiên cứu được cái gì đó, như vậy mới có khả năng chế ta thuốc giải của Blood Devils, nhưng đã năm ngày quan sát mà không thấy có tiến triển gì cả. Tiểu Tuyết đặt lại cái chén vào trong lồng kính, nàng xô ghế ra đứng dậy. Đi đến góc phòng, nàng chăm chú ngắm một cái cây nhỏ màu đỏ được trồng trong chậu. Cái cây này là Tiểu Khuynh đưa cho nàng, toàn thân nó đều màu đỏ, lá cây màu nâu đậm trơn láng, quả hình tròn có gai mềm màu đỏ tía, không cần tưới nước mà vẫn sống tốt. Nghĩ nghĩ gì đó, Tiểu Tuyết quay trở lại trên bàn, nàng cầm bát máu kia tới, không chút do dự liền đổ hết máu xuống gốc cây. Nhìn một lúc mà không có hiện tượng gì, Tiểu Tuyết chán nản đem cái bát rời khỏi phòng. Nhưng ngay lúc nàng quay đi, cái cây kia hơi rung rung, những quả tròn có gai giống như có sự sống, không ngừng lớn lên, từ dưới lớp gai mềm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, mơ hồ còn nhìn thấy được những đường gân như mạch máu in rõ ràng trên lớp vỏ. Cả cái cây giống như phát sáng, từng quả từng quả giống như những trái tim đang đập, phập phồng lên xuống, đám máu vốn còn đọng ở gốc cây đã biến mất sạch, ngay cả lớp đất bị biến màu do Tiểu Tuyết đổ máu xuống, lúc này như có phép màu lại quay trở về màu nâu nhạt như cũ. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, nhưng Tiểu Tuyết lại không trông thấy, vì lúc này nàng đã ra khỏi mật đạo.
Khi Tiểu Tuyết ra khỏi phòng, hai người Tiểu Vân cùng Âu Dương Tử Yên cũng vừa vặn về tới. Chỉ là, không khí có vẻ không tốt lắm. Viền mắt Tiểu Vân hơi đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, Âu Dương Tử Yên lại là căm phẫn không thôi. Tiểu Tuyết nghi ngờ nhìn hai người họ, hỏi:
“Các ngươi làm sao vậy? Tiểu Vân làm sao lại khóc!?”
Tiểu Vân né tránh ánh mắt nàng, mất tự nhiên đáp:
“Không... không có gì!”
Âu Dương Tử Yên một bộ biểu tình tức giận không có chỗ phát tác, nàng nắm chặt tay, nghiến răng nói:
“Cái người Mộ Dung Y Y đó thật sự là vô cùng, vô cùng quá đáng! Nàng ta lại có thể ở giữa đường lớn mà sỉ nhục Tiểu Vân!”
Tiểu Tuyết nghe vậy thì cau mày, nàng đặt tay lên vai Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi:
“Cái kia Mộ Dung, nàng ta chọc vào ngươi sao?”
Tiểu Vân ngẩng đầu, sâu trong ánh mắt chất chứa bi thương, lắc đầu nói:
“Không phải vì vậy...”
Âu Dương Tử Yên thấy nàng nhất định không nói, lỗ mũi nàng hướng lên trời hừ ra cả khói, tức giận nói:
“Nếu như chỉ một Mộ Dung Y Y thôi thì đã chẳng nói làm gì, nàng ta cũng chưa đủ để bọn ta phải để mắt tới, chỉ là, Nhị vương gia kia vậy mà cũng hùa theo nàng ta, khiến Tiểu Vân bị tổn thương!”
Nàng thật sự là phi thường không hiểu, hai năm trước không phải hai người còn rất là hòa hợp sao, chính là một đôi bích nhân khiến vạn người ngưỡng mộ, vậy mà thoắt một cái, đã ở hai đầu chiến tuyến, khói lửa va chạm rồi! Nhớ lại vẻ mặt dương dương tự đắc của họ Mộ Dung kia, Âu Dương tiểu thư chỉ hận sao lúc đó mình không đi lên cho nàng ta vài cái đấm!
Tiểu Tuyết nghe vậy, nàng cúi đầu thở dài. Quyết định lúc trước mang theo Tiểu Vân rời đi, rốt cuộc là đúng hay sai? Vô duyên vô cớ chia cắt một đôi thần tiên quyến lữ, để đến bây giờ dựng lên ngăn cách giữa hai người họ, mặc dù tình cảm vẫn còn nhưng lại vô tình khiến người kia tổn thương. Chung quy người chịu khổ vẫn là Tiểu Vân, cứ nhìn thần sắc nàng như vậy cũng đủ hiểu lần này Hách Liên Ngạo Thiên kia đã khiến nàng bị tổn thương, mặc dù không rõ hắn đã làm ra cái việc gì. Còn về phần Mộ Dung Y Y, đáy mắt Tiểu Tuyết hơi lóe lên. Xem ra phải cho nàng ta nếm thử mùi vị giáo huấn, để nàng ta hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu!
Ban đêm,
Bầu trời trong vắt không một ánh sao, trong điện Lưu Ly đèn đóm đã tắt, người người đều chìm sâu vào giấc ngủ say. Trên nóc tòa nhà Hoàng cung, trong đêm trăng thanh gió mát, có hai đạo thân ảnh như lướt gió mà đi. Hai hắc y nhân dừng lại trên nóc Lưu Ly điện, một người thân mình mảnh khảnh, một người lại cao lớn vững chắc. Hắc y nhân người gầy dùng khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Vương gia, chàng biết phòng của Mộ Dung Y Y kia ở đâu không?”
Hắc y nhân người cao lớn đánh mắt nhìn sang, hắn ngắt đầu mũi nàng, khẽ mắng:
“Tiểu quỷ! Nàng định làm gì vậy?”
Thanh âm Tiểu Tuyết lạnh lùng mang theo ý tứ ma quái truyền ra, khóe môi đằng sau chiếc khăn che mặt cũng nhếch lên:
“Tính sổ, đòi nợ, thay trời hành đảo, trảm yêu diệt quỷ!!!!”
Thanh âm nàng chém đinh chặt sắt, người bên cạnh khẽ cười hỏi:
“Không biết Mộ Dung tiểu thư kia lại đắc tội gì với nàng rồi?”
Tiểu Tuyết không quay đầu nhìn hắn, nàng khoanh tay cười lạnh:
“Nàng ta không đắc tội với ta, mà đắc tội với bằng hữu của ta! Tội này tuyệt đối không thể tha được! Được rồi, Vương gia, chàng bớt nói nhảm, nhanh nhanh chỉ cho ta phòng ngủ của nàng đi!”
Hách Liên Chấn Thiên tròng mắt hơi lóe lên, hắn ôm eo nàng phi thân, thanh âm trầm bổng nói:
“Ta đưa nàng đi!”
Đứng trên phòng ngủ của Mộ Dung Y Y, Tiểu Tuyết nhếch môi cười quỷ dị, nàng nhẹ nhàng đu người nhảy xuống, thuận lợi tránh thoát thị vệ tuần tra, thân mình linh hoạt như hắc miêu lẻn vào trong phòng ngủ. Điểm huyệt ngủ của nha hoàn Hoa Ngẫu, Tiểu Tuyết cước bộ không tiếng động đi vào nội phòng. Ở trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đều, người vẫn đang say ngủ. Tiểu Tuyết đứng từ trên cao nhìn xuống, nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong túi lôi ra một gói thuốc bột đổ ra lòng bàn tay, sau đó không chút lo lắng đem toàn bộ bột trên tay ném vào trên mặt Mộ Dung Y Y. Vừa làm, nàng vừa lẩm bẩm, thanh âm vô cùng hả dạ khi trả được thù:
“Ngươi luôn tự hào về khuôn mặt này lắm mà, ngươi thích đem dung mạo mình ra chưng diện lắm mà, ngươi thích đi quyến rũ nam nhân lắm phải không? Tối nay lão nương liền phế đi cái khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi sau này làm cách nào để quyến rũ nam nhân! Hừ!”
Nàng nói xong, thuốc bột đã tán loạn ở trong màn, bám hết trên người của nữ nhân trên giường. Phất phất tay, không một chút dấu vết gì còn lưu lại, hoàn hảo vô khuyết. Tiểu Tuyết thân thủ nhanh chóng rời khỏi, nàng phi thân lên nóc nhà, lại cùng Hách Liên Chấn Thiên rời đi. Bất ngờ, Tiểu Tuyết đột nhiên nói:
“Vương gia, quốc khố ở đâu vậy, chàng dẫn ta đi xem chút!”
Khóe môi Hách Liên Chấn Thiên khẽ nhếch, hắn nghĩ thầm: tiểu quỷ này lại nghĩ ra trò gì đây? Thực ra hắn không biết, Tiểu Tuyết đòi đi quốc khố, thứ nhất là vì muốn xem tài lực hùng hậu của Hách Liên, muốn xem thử cái gọi là “núi vàng, núi bạc” trong truyền thuyết là như thế nào. Thứ hai, là muốn nhân tiện nhìn xem trong quốc khố có loại dược liệu trân quý nào hay không, nàng muốn đem về chế thuốc cho Tiểu Khuynh. Dưới chân cước bộ tăng nhanh, hai người Tiểu Tuyết rất nhanh dừng lại trước quốc khố. Cánh tay Tiểu Tuyết vung lên, nàng dẫn đầu đi vào bên trong. Chớp mắt, ánh vàng trải khắp khiến hai mắt Tiểu Tuyết hoa lên. Thật lâu không thấy Tiểu Tuyết động đậy, Hách Liên Chấn Thiên đi lên nhìn nàng, lập tức bị bộ dạng thèm nhỏ dãi của nàng làm cho giật mình. Hai chân Tiểu Tuyết tự động tiến lên, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt nàng lấp lánh ánh vàng kim, Tiểu Tuyết sung sướng hô lên:
“Vàng a, ngân lượng a, hoàng kim a, bảo bối a,....”
Nàng ngó đông ngó tây, chỗ này sờ một cái, chỗ kia chạm một tí, lại đối với một khối huyết ngọc giá trị liên thành ôm hôn chùn chụt, yêu thích không buông tay. Rời bỏ những thứ châu báu kia, Tiểu Tuyết lúc này mới quay đầu nhìn Hách Liên Chấn Thiên:
“Này, nơi cất giấu dược phẩm ở đâu vậy?”
Đưa tay búng cái trán nàng một cái, Hách Liên Chấn Thiên chỉ vào một góc của quốc khố. Tiểu Tuyết mon men đi tới, nhìn thấy vô số trân bảo kì vật, hoa cỏ, cây thuốc quý đủ loại, còn có vô số các bình bạch ngọc xếp la liệt trên một cái bàn lớn chiếm hết chiều dài một bức tường. Nàng mở nắp từng cái lọ, ngửi ngửi một chút, lắc đầu, lại để xuống, tiếp tục xem các lọ khác. Nhặt lên một cái bình nhỏ bằng ngón tay út màu trắng, Tiểu Tuyết cẩn thận mở nắp ngửi một chút. Bất chợt, chân mày nàng cau lại. Hơi liếc mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên, thấy hắn không nhìn về phía này, Tiểu Tuyết bí mật đổ một ít bột thuốc vào trong tay áo, sau đó đậy nắp lại, bình thản cất lại chỗ cũ. Ở những bình thuốc phía sau, mỗi cái nàng lại thả thêm vào đó một số thành phần thuốc khác, sau đó mới để lại chỗ cũ. Hách Liên Chấn Thiên thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, hắn biết nàng nhất định sẽ bày trò mà.
Đi đến cuối cái bàn dài, tầm mắt Tiểu Tuyết bất chợt bị thu hút. Bị nhét ở dưới chân bàn có một quyển sách. Đem quyển sách rút ra ngoài, nàng quan sát bìa bọc sách cũ nát, sau đó xoay người, huơ huơ quyển sách trước mặt Hách Liên Chấn Thiên, trêu chọc nói:
“Hách Liên quốc có phải quá giàu rồi hay không? Ngay cả bí pháp cũng đem đi lót chân bàn?”
Hách Liên Chấn Thiên cầm cuốn sách trên tay nàng, hắn lật xem một chút, lại đặt vào trong tay nàng, nói:
“Ngự thú thuật đã thất truyền gần một trăm năm nay rồi, nếu nàng thích thì cứ giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng lật qua lật lại mấy trang, cau mày nói:
“Tốt thôi, nhưng đây toàn chữ cổ với chữ phồn thể, xem ra lúc về phải phiền toái Tiểu Cẩn giúp dịch hộ thôi!”
Cất quyển sách vào trong tay áo, nàng thuận tay cầm lấy một chiếc bình ngọc trên bàn, sau đó phất tay với Hách Liên Chấn Thiên:
“Thăm thú xong rồi, chúng ta cũng về thôi!”
Vừa đi ra khỏi cửa, Tiểu Tuyết vừa vươn vai, nàng cảm thán:
“Ai da, ngày mai trong cung sẽ là một hồi gà bay chó chạy đây! Về ngủ thôi nào, sáng mai mới có sức để mà xem kịch chứ!”
Hách Liên Chấn Thiên bật cười, cũng nhanh chóng đi theo nàng.