“Ngươi là ai?” Tiểu Khuynh mở mắt, trước mắt là một vùng tối âm u mù mịt. Nàng cúi xuống nhìn bản thân mình. Di, như thế nào chân tay nàng lại bé như vậy? Trước mắt cảnh tượng tối tăm chợt biến mất, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, trong không gian vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ. Nàng nhìn thấy ở phía trước có bóng người đang nô đùa chạy nhảy, chân cũng tự giác bước về phía đó. Đến nơi, giữa muôn hoa nở rộ, bướm lượn dập dờn, có một gia đình bốn người đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau. Trang phục của họ đẹp đẽ, trên gương mặt tràn đầy niềm vui, dường như đây chính là khung cảnh nơi thiên đường. Một người trong số họ đột nhiên quay đầu về phía này. Tiểu Khuynh ngơ ngác nhìn người đó bước về phía nàng, hốc mắt ê ẩm. Người đàn ông cao lớn với khuôn miệng cười dịu dàng vươn tay cho nàng, Tiểu Khuynh đau xót hô lên:
“Ba...”
Nhưng chỉ sau một giây, người đàn ông trước mặt liền biến mất, cả những người khác cũng đều tan biến theo. Cảnh tượng như trong vườn địa đàng từ từ sụp đổ, Tiểu Khuynh nghe những tiếng kêu la đang vang vọng bên tai mình. Ngước mắt, nơi đây là mười tám tầng địa ngục. Máu, tất cả đều là máu... Hai bàn tay nàng dính đầy máu tươi, bộ quần áo trên người cũng bị nhuộm đỏ, đôi mắt vô thần nhìn thảm cảnh chém giết trải ra trước mắt, thi thể người người phơi trên đất, còn nàng đang đứng trên đống thi thể đó, với con dao găm máu tươi đang nhỏ giọt...
Khung cảnh lại lần nữa thay đổi, phòng thí nghiệm ngầm được chế tạo ở dưới lòng đất tối tăm, trên các bàn mổ có những xác người không toàn vẹn, ở một góc khác lại có những người đang mặc áo của bác sĩ, tiến hành thí nghiệm trên một cơ thể sống. Nàng nhớ đôi mắt người ấy nhìn nàng trước khi quả tim bị cắt đi, đôi mắt trợn trừng đau đớn và phẫn uất, ám ảnh của một con người đang từ từ cảm thụ cái chết đến với bản thân mình chậm rãi và thong thả. Trong các lồng kính hình trụ, những con người bị khóa lại với vô số máy móc đính trên người, có đứa bé chỉ mới là trẻ sơ sinh. Nó lơ lửng trong một vùng nước xanh lè, hai mắt nhắm chặt, nơi chứa quả tim đã hoàn toàn im lặng. Giữa căn phòng ấy là một cỗ máy lớn, chứa trong những ống thủy tinh là những chất lỏng xanh đỏ khác nhau, dòng dịch thủy chảy đều đều trong cỗ máy, bên cạnh là những con người đang hăng say thí nghiệm. Trong đó có một người, đôi mắt xếch đầy độc ác của hắn đến bây giờ vẫn ám ảnh tâm trí nàng. Người đó từ từ đến gần, trong tay cầm một bình thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ tươi, hắn cười với nàng, tiếng cười của một ác quỷ đến từ địa ngục....
Và... Tiểu Khuynh tỉnh dậy.
Nàng bật người ngồi trên giường, sờ đến trên mặt mình, mồ hôi tuôn đầm đìa như suối, toàn thân trên dưới đều khó chịu, y phục cũng bị thấm ướt. Tiểu Khuynh lật chăn ra muốn xuống giường, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen. Ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt Tiểu Khuynh phát ra tia sáng âm lãnh, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống. Khúc Quỷ nhìn cánh tay lộ ra có vô số vết cắn của nàng, hắn cười nhạt:
“Sao vậy? Cố gắng chống lại tác dụng của thuốc sao? Không nghĩ tới ngươi cũng quật cường như vậy!”
Tiểu Khuynh cười nhạt. Nếu nàng không quật cường, không có ý chí, thì hẳn nàng đã chết trước đầu mũi súng vô số lần rồi. Không nhìn vết thương trên tay mình, Tiểu Khuynh hướng ánh mắt lạnh lẽo đến Khúc Quỷ, gằn giọng:
“Ta sẽ không bao giờ chấp nhận trở thành ma quỷ giống như ngươi đâu! Đừng tưởng một viên thuốc độc có thể khống chế được ta!”
Nếu như ngay cả dược tính của Blood Devils nàng còn có thể khống chế được, lẽ nào lại chịu thua một viên thuốc của cổ nhân sao?
Khúc Quỷ nghe nàng nói vậy, hắn không tức giận, ngược lại hắn ngửa đầu cười to, tiếng cười khàn khàn phát ra từ cổ họng nghe có gì đó vô cùng quái đản. Cười xong, hắn cúi nhìn nàng, bình thản nói:
“Thật không nghe lời chút nào? Đối với những con rối gỗ khó dạy bảo như ngươi, chỉ có hai cách. Một, dùng mọi cách để thần phục, và hai... là trực tiếp phá hủy!”- Ngón tay hắn dời đến cằm nàng, đầu nhọn của kim loại sượt qua cổ nàng để lại một vệt hồng mờ nhạt- “ Ngươi nghĩ ta không có cách để giết ngươi sao?”
Tiểu Khuynh âm trầm cười:
“Thử xem! Ta cũng nói cho ngươi biết, Nhan Tử Khuynh ta từ trước tới nay luôn luôn làm chủ vận mệnh của mình! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành con rối tùy người thao túng! Đừng vội coi thường bản lãnh của ta, ai thắng ai thua, không phải chỉ do ngươi quyết định!”
Khúc Quỷ nhếch môi, hắn thu tay lại cho vào trong ống tay áo, cười nói:
“Tốt thôi, ta cũng rất hứng thú muốn nhìn xem, ngươi sẽ dùng cách gì để thắng ta đây! Trò chơi kết thúc quá nhanh thì thực không thú vị!”
Hắn từ dưới áo lôi ra một viên thuốc nhỏ ném cho nàng, nói:
“Đây là thuốc giải tạm thời, mỗi tháng ta đều sẽ đem cho ngươi! Cho ta nhìn xem, ngươi có thể tự kiềm chế mình đến bao giờ!”
Hắn nói xong, thân ảnh đã như cơn gió biến mất trong phòng. Nhìn viên thuốc trong tay, Tiểu Khuynh mặt không đổi sắc siết nhẹ nắm tay, viên thuốc kia cứ như vậy tan biến thành bột bụi, theo gió bay đi.
Ở bên ngoài, Ảnh Sát từ trong hôn mê tỉnh dậy, hắn vỗ vỗ đầu, như vừa nghĩ ra cái gì đó, thân ảnh như cơn lốc chạy vội đến trước cửa phòng, gấp gáp gọi:
“Chủ nhân!”
Từ bên trong truyền ra thanh âm lười biếng của Tiểu Khuynh:
“Ân? Có chuyện gì vậy?”
Nghe ra ngữ điệu bình thản của nàng, tâm trạng đang căng như dây đàn của Ảnh Sát mới từ từ buông lỏng. Hắn đáp:
“Không có gì, đã quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi! Thuộc hạ đi trước!”
Hắn nói xong liền phi thân rời đi. Ở trong phòng, Tiểu Khuynh nghe tiếng bước chân xa dần, nàng lau vết máu trên tay, nhìn cái khăn lớn đã hoàn toàn đổi màu, im lặng thở dài.
Từ sau chuyện của Mộ Dung Y Y ở trong cung, đám Tiểu Vân vẫn như hàng ngày, sinh hoạt bình thường. Tiểu Vân thường cùng Tiểu Cẩn đi kiểm tra các gian hàng trong sản nghiệp ở Nhâm thành. Hách Liên Vân Thiên vẫn đều đặn đến phủ các nàng để mời Tiểu Cẩn ra ngoài chơi, hai người đi đó đi đây, không phải dạo phố thì cũng là đi ra ngoài thành ngắm cảnh. Điều làm Tiểu Cẩn thích thú nhất là khi đi cùng Hách Liên Vân Thiên, nàng có thể ăn bất cứ thứ gì nàng muốn mà không phải trả tiền, tất cả đã có Ngũ vương gia thanh toán. Dần dần, phòng bị trong lòng nàng đối với Hách Liên Vân Thiên cũng từ từ hạ xuống. Tiểu Vân lúc rỗi rãi sẽ ngồi luyện đàn, pha trà, không thì xem sổ sách, nàng đối với chuyện của Hách Liên Ngạo Thiên, mặc dù làm như không quan tâm, thật ra trong lòng vẫn luôn chú ý tới, chỉ là không muốn thể hiện ra mặt. Hai người không lui đến, dường như thật sự bọn họ đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Về phần Tiểu Tuyết, nàng từ khi tìm ra bí mật của thuốc giải, thì thường xuyên lui tới ngọn Mê Đồ, vừa hay Quái Độc Tiên đi du ngoạn đã về tới, vậy nên nàng luôn bám lấy ông không tha. Hách Liên Chấn Thiên cũng hay đến tìm nàng, hai người cùng đến căn nhà tranh của Quái Độc Tiên, sống tại đó vài ngày.
Một buổi sáng, Tiểu Tuyết thức dậy, nàng dọn dẹp trong phòng xong xuôi thì đi làm bữa sáng. Quái Độc Tiên là một lão đầu chỉ biết ăn mà không biết làm, vậy nên khi Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên chuyển đến sống, hai người đã chính thức bị lão già đó biến thành người làm. Bữa sáng Tiểu Tuyết chuẩn bị vô cùng phong phú, trứng ốp la nguyên quả rắc thêm chút tiêu, ăn cùng với bánh mì nướng tự làm, ngoài ra còn có xúc xích và thịt xông khói, rau củ quả đa dạng, và mỗi người có một cốc sữa nóng buổi sáng vô cùng hấp dẫn. Hương thức ăn lan khắp căn nhà tranh, đánh thức cái mũi của vài người nào đó. Từ trong phòng có tiếng chân chạy rầm rập, sau đó một lão già quần áo không chỉnh tề lao ra. Quái Độc Tiên sà vào bàn ăn, lão nhìn những món ăn có đủ sắc, hương, vị trên bàn mà nước miếng chảy ròng ròng. Bàn tay vừa xòe ra muốn cầm lên một miếng thịt xông khói, nhưng còn chưa kịp động vào thì đã nghe “chát” một tiếng, Quái Độc Tiên vội vàng rụt tay lại. Tiểu Tuyết nhấc cái mui lớn, lừ mắt nhìn ông:
“Lão quái thai, đề nghị ngài mau đi đánh răng rửa mặt! Không làm xong thì đừng mong ăn cơm!”
Quái Độc Tiên xoa xoa cái tay đau, nuối tiếc nhìn bàn đồ ăn một lần nữa, nuốt nước bọt ực một cái mới không tình nguyện nhấc chân đi ra ngoài. Đuổi được một kẻ “xâm nhập”, Tiểu Tuyết tiếp tục công việc với nồi nước sốt của mình. Bất ngờ, từ đằng sau vòng ra hai cái tay ôm chặt hông của nàng, Tiểu Tuyết bị hù liền hét lên:
“A...”
Một bàn tay lập tức che miệng nàng lại, thanh âm dễ nghe vô cùng vang lên:
“Là ta mà!”
Tiểu Tuyết quay đầu, trừng mắt hỏi:
“Hách Liên Chấn Thiên, chàng đang làm cái gì vậy? Sao còn chưa đi rửa mặt đi?”
Hách Liên Chấn Thiên véo cái mũi của nàng, sau đó hắn chu môi, nhắm mắt nói:
“Đợi được nụ hôn chào buổi sáng của nàng, ta sẽ đi! Nào, nào, hôn ta một cái rồi ta thả nàng!”
Tiểu Tuyết dùng tay che lại cái mỏ đang chu ra kia, nghiêm túc nói:
“Không được! Chàng mau đi rửa mặt đi!”
Hách Liên Chấn Thiên có chút hờn dỗi hỏi:
“Tại sao?”
Tiểu Tuyết hơi nâng cằm, đáp:
“Không được là không được! Chàng không đi rửa mặt thì ta sẽ không hôn chàng!”
Hách Liên Chấn Thiên nghiêm nghị nói:
“Đây là nàng nói đấy nhé!”
Hắn vừa dứt lời, cả người đã như cơn gió bay ra khỏi bếp. Cửa trong nhà lại cạch mở ra, Thu Cúc vừa ngáp vừa bước ra ngoài. Sau đó nàng mở mắt, và chỉ một giây sau, cả người đã hóa đá. Đối diện với phòng nàng là phòng của Hách Liên Chấn Thiên, giờ phút này Vũ Kì đang đứng ở cửa, một tay vẫn đặt trên thành cửa, xem ra là mới từ trong phòng đi ra. Hai người nhìn nhau chừng mười giây, Thu Cúc mới phản ứng được đóng miệng của mình lại. Nàng ngượng ngập hỏi:
“Sao ngươi lại ở đó?”
Hỏi xong nàng mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc. Vũ Kì cũng có chút mất tự nhiên nhìn nàng, hắn sờ sờ mũi, đáp nhẹ:
“Ta, ta ngủ ở trong phòng này!”
Ờ, đây cũng không được coi là một câu trả lời khôn ngoan gì, không khí giữa hai người trở nên xấu hổ, ngại ngùng. Cuối cùng, lại là Thu Cúc có dũng khí đánh tan cục diện này:
“Vết thương... ta nói là vết thương trên tay ngươi đã lành chưa vậy?”
Nhớ lại một màn ngày đó, hai má Thu Cúc bất chợt đỏ ửng. Vũ Kì cũng nhớ lại, khuôn mặt vốn đang cứng nhắc cũng trở nên nhu hòa, tay hắn bất giác vuốt nhẹ vết thương trên tay trái, dịu giọng đáp:
“Đã không sao rồi, đa tạ cô nương ngày đó đã giúp ta băng bó!”
Hai má Thu Cúc càng đỏ đến lợi hại, nàng lắp ba lắp bắp nói:
“Không, không có gì... nếu vậy, ta... ta trước đi xuống giúp tiểu thư chuẩn bị!”
Nàng nói xong liền vội vàng quay đi. Nghĩ đến vừa rồi hắn còn cảm ơn mình, Thu Cúc lại càng thấy ngại ngùng. Có nên nói cho hắn biết, người đâm hắn bị thương là nàng không? Cước bộ dưới chân nàng không được lưu loát, có lúc còn suýt ngã. Thân ảnh Thu Cúc đã khuất, nhưng ánh mắt Vũ Kì vẫn dõi theo. Bàn tay lại không nhịn được chạm vào vết thương kia, bên ngoài lớp băng trắng còn được buộc lại bằng một chiếc khăn tay màu tím nhạt thêu những đóa hoa nho nhỏ không biết tên. Ánh mắt Vũ Kì nhìn cái khăn chợt dịu lại, rồi giống như chợt tỉnh, hắn cúi đầu đi vào phòng, nhưng chỉ có hai vành tai đỏ lừ mới tiết lộ tâm trạng hắn lúc này.
Thu Cúc vừa đi đến cửa bếp, nhìn đến cảnh tượng trong bếp, hai má nàng lại đỏ lên, vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài. Ở trong bếp, hai người đang hôn nhau mãnh liệt rốt cuộc cũng tách ra, Tiểu Tuyết thở dốc tựa vào ngực của Hách Liên Chấn Thiên chờ cho nhịp tim ổn định lại. Sau khi đã được ăn, con sói Hách Liên Chấn Thiên trên mặt vô cùng thỏa mãn, hắn ôm nàng vào lòng, cảm thán nói:
“Tuyết nhi, ta thực sự không thể chờ nổi đến ngày rước nàng vào cửa nữa rồi!” Cứ cái đà này, hắn không vì nhớ nàng mà chết thì cũng nghẹn chết! Haizz, cảm giác mĩ vị đang ở ngay trước mặt mà mình không thể ăn, có ai thảm thương hơn hắn không?
Tiểu Tuyết đẩy hắn ra, nàng bĩu môi nói:
“Muốn cưới ta vào cửa á? Ta còn chưa nói là ta muốn gả cho chàng đâu!”
Hách Liên Chấn Thiên ôm eo nàng kéo lại, hắn nhéo hông nàng, nói:
“Nàng đã nói là gả cho ta rồi, chẳng lẽ không nhớ ư? Hơn nữa, nếu nàng mà định gả cho người khác, ta sẽ công bố cho cả kinh thành biết nàng là người của ta!”
Tiểu Tuyết lườm hắn một cái liền quay đi không thèm để ý đến. Đối với những kẻ tùy thời đều mắc chứng t*ng trùng lên não, tốt nhất là bơ bọn hắn đi, không cần để ý.
Đang lúc hai người co kéo trong bếp, một thanh âm vun vút nhằm hướng bọn họ truyền tới. Theo phản xạ, cả hai người đều ngả về phía sau để tránh đi, nhưng vì hai tay Hách Liên Chấn Thiên vẫn đang ôm hông nàng, tư thế của họ vừa vặn tạo thành chữ “Y”, trước khi một vật gì đó mạnh mẽ cắm phập vào thanh gỗ trên bức tường bếp. Bốn con mắt trợn to, đồng loạt sững sờ nhìn chằm chằm vào con dao phay đang cắm ngập trên tường, chuôi dao còn rung rung. Hai mắt Tiểu Tuyết phát hỏa nhìn ra phía cửa, gằn giọng:
“Lão quái thai? Ngài định giết người đấy à?”
Quái Độc Tiên vẫy vẫy hai bàn tay đứng ở cửa, lão ngoáy ngoáy tai, quay mặt đi giả bộ vô tội, lè lưỡi dửng dưng nói:
“Xin lỗi, vi sư lỡ tay!”
Trên đầu hai người trong phòng chảy dài một hàng hắc tuyến.
Bữa sáng vừa vặn bắt đầu, Tiểu Tuyết dạy bọn họ cách dùng nước sốt phết lên bánh mì, sau đó đặt trứng ốp, thịt xông khói lên, cuối cùng là rau củ. Hách Liên Chấn Thiên cầm miếng bánh mì dẹp lép lên, nhìn biểu tình mọi người trong phòng đều cũng khó hiểu như hắn, quay sang hỏi Tiểu Tuyết:
“Nàng nói đây gọi là “bánh mì”?”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng xé một miếng bánh cho vào miệng, đồng thời giảng giải:
“Đúng vậy, đây là một loại bánh thông dụng mà người ở nơi bọn ta ở thường ăn vào buổi sáng. Bánh được làm từ bột mì, trứng, sữa, ngoài ra còn có thể cho thêm một số thứ khác như sô- cô- la, va ni, trái cây hoặc ướp bánh với cánh hoa để tạo mùi hương, tăng hương vị và sự đa dạng cho bánh. Loại bánh mì này dùng để ăn kèm với thực phẩm cho bữa sáng nên ta không cho đường, vậy nên nó sẽ có vị nhạt! Mọi người ăn thử xem!”
Vũ Kì lật qua lật lại miếng bánh, sau đó mới biểu tình đề phòng cho bánh vào miệng cắn. Thu Cúc nhìn hắn giống như chuẩn bị đi giết địch thì không khỏi buồn cười, khóe môi hơi nhếch nhếch, nàng vội vàng cầm bánh mì lên ăn để che giấu. Hách Liên Chấn Thiên đặt miếng bánh mì xuống đĩa, hắn chống tay vào má, ung dung ngồi nhìn Tiểu Tuyết cho trứng và thịt lên miếng bánh. Khi nàng vừa cắn được một ngụm, cả người hắn liền nhướn lên, há miệng cắn trên miếng bánh của nàng, sau đó trước con mắt trợn tròn của Tiểu Tuyết, hắn nhai nuốt miếng bánh, sau đó liếm môi nói:
“Quả thực là ngon!”
Tiểu Tuyết lừ mắt nhìn hắn, sau đó lướt một lượt vòng quanh, thấy ai cũng đang chăm chú ăn sáng, nàng mới tiếp tục thản nhiên ăn nốt phần bánh của mình.
Thu dọn xong bữa sáng, Tiểu Tuyết vào phòng sách của Quái Độc Tiên tìm y thư trị bệnh. Nàng đã nói qua với Quái Độc Tiên về chứng bệnh của Tiểu Khuynh, ông cũng đã đáp ứng sẽ giúp nàng tìm thuốc giải. Như mọi ngày, Tiểu Tuyết đều tìm trên những kệ chứa sách viết về độc dược. Đây đều là y thuật mà Quái Độc Tiên ở trên giang hồ hành tẩu thu thập được rồi viết lại, vô cùng trân quý. Tiểu Tuyết rút một cuốn sách ra, nàng xem xét một lượt, thở dài, lại định cất trở về. Nhưng lúc ánh mắt nàng lướt qua, vô tình nhìn thấy ở sâu trong kệ có một cái hộp gỗ. Tiểu Tuyết tò mò lôi cái hộp ra, nàng quan sát một chút, cái hộp hình chữ nhật làm từ gỗ thông ngàn năm, trên có khắc hình người đang chế thuốc, lò lửa lớn đang cháy, khói nghi ngút tỏa ra từ vại thuốc lớn. Đặt cái hộp xuống đất, Tiểu Tuyết nhẹ tay nhẹ chân mở ra . Nằm gọn bên trong hộp là một quyển y thư mục nát, chữ viết trên bìa “Thiên hạ chi nhất độc” không phải bút tích của sư phụ nàng. Ôm cuốn sách ngồi đọc, Tiểu Tuyết cẩn thận giở từng trang, đây đều là những công thức chế ra các loại kịch độc, có loại đã thất truyền, ngay cả 99 cách chế ra cổ độc cùng giải cổ cũng được ghi chép vô cùng rõ ràng. Ngón tay nàng tiếp tục lật giở, cho đến một trang sách có vẽ hình một cái cây lớn. Tiểu Tuyết sửng sốt, lại đem quyển sách sát lại gần để nhìn cho kỹ. Không thể nào nhầm lẫn, đây chính là hình vẽ cái cây đang trồng trong phòng thí nghiệm của nàng. Vội vàng nhìn dòng chữ ghi ở góc sách, Tiểu Tuyết đọc ra được vài chữ “thảo mộc”, “máu”. Cảm thấy như đã nắm được mấu chốt của bí mật, Tiểu Tuyết vội vàng đọc ngấu nghiến quyển sách ấy. Trong một phần, nàng đã biết được cách thức chế ra độc dược khiến người trúng độc trở nên khát máu, lật đến phần giải độc, ngón tay nàng vì kích động mà có chút run rẩy. Ánh mắt Tiểu Tuyết vừa lướt qua, thân thể nàng lập tức cứng đờ, cuốn sách trên tay “bộp” rơi xuống đất. Đầu óc Tiểu Tuyết dường như trống rỗng, mười ngón tay hơi run. Nàng chậm chạp quay đầu, lần nữa cầm lên quyển sách, đọc lại một lần những gì được ghi trên đó. Cúi đầu, trong mắt nàng thoáng qua do dự cùng bối rối. Đánh đổi bằng máu của chính mình để thanh tẩy máu của người kia, từ đây về sau hai người sẽ dùng chung một dòng máu, khi người này gặp nạn, người kia cũng không thể sống nổi...
Mười ngón tay từ từ siết lại, Tiểu Tuyết nhắm chặt mắt, khi mở ra, trong mắt nàng đã chỉ còn lại sự tĩnh mịch và cương quyết. Cất quyển sách vào ngực, Tiểu Tuyết đặt lại chiếc hộp vào trong kệ, sau đó đi ra khỏi phòng. Đổi máu cũng được, cùng sinh cùng tử có là gì? Chỉ cần cứu được Tiểu Khuynh, bắt nàng, Lâm Y Tuyết này trả giá bằng cả mạng sống thì nàng cũng không từ!
Mượn từ Quái Độc Tiên một cái lò chế dược, Tiểu Tuyết dùng một ngày sau đó ở trên núi thu hái dược thảo cần thiết, sau đó liền quay trở về phủ Hạ gia. Nàng trở về lặng lẽ nên không ai biết, ngày ngày đều ngồi ở trong phòng thí nghiệm, Thu Cúc có nhiệm vụ canh giữ bên ngoài, không cho người nào đi vào phòng của nàng. Cứ như vậy mà thời gian trôi qua, đến lúc Tiểu Tuyết ra khỏi phòng thí nghiệm, thì có người ở dược đường đến thông báo mời nàng đến một chuyến. Bước vào căn phòng chuyên dùng để giữ thi thể, Tiểu Tuyết đeo một cái khẩu trang, hai tay mang găng, im lặng nghe người phụ việc trình bày lại. Ánh mắt nàng ngưng đọng tiến đến cạnh thi thể của một nữ tử tuổi chừng mười sáu, nàng cẩn thận xoay đầu của thi thể, nhìn đến vết cắn trên cổ của nàng kia, mắt nàng chợt tối sầm lại. Máu trên vết cắn đã khô lại, thi thể không có bất cứ vết thương nào khác, nhưng lại trắng bợt không chút huyết sắc. Hoàn toàn có thể phán đoán, nữ tử này đã bị hút máu đến chết. Ngón tay run rẩy chạm vào vết cắn nham nhở, Tiểu Tuyết nhắm chặt mắt, nàng âm thầm hít thở sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Tháo xuống khẩu trang, Tiểu Tuyết thật bình thản nói:
“An táng cho nữ tử này thật cẩn thận, tra danh tính rồi báo cho người nhà nàng ta, giữ kín chuyện vết cắn trên cổ nàng, đừng cho bất cứ người nào biết!”
Thu Cúc mặc dù không hiểu mục đích của nàng, nhưng vẫn gật đầu đi làm. Tiểu Tuyết suy yếu ngồi xuống ghế, nàng khẽ xoa đầu ngón tay, âm thầm ghi nhớ vết cắn kia, sau đó liền trở về Hạ phủ. Vừa về đến, Tiểu Tuyết đã đi ngay đến phòng Tiểu Khuynh. Đẩy cửa ra, Tiểu Khuynh đang ngồi trên giường đọc sách, thấy Tiểu Tuyết đi vào, Tiểu Khuynh chỉ hơi ngẩng đầu lên, bình thản hỏi:
“Ngươi về rồi đấy à? Chuyến này đi có thu hoạch gì không?”
Thấy Tiểu Khuynh không có biểu tình gì, Tiểu Tuyết lại nói tiếp:
“Vừa rồi ta đã đến y quán! Ngươi biết ta nhìn thấy gì không?”
Tiểu Khuynh hơi ngừng lại, nhưng ngay sau đó nàng lại chú tâm vào đọc sách:
“Thấy gì?”
Ánh mắt Tiểu Tuyết sắc bén đảo qua:
“Một nữ tử bị hút máu đến chết!”
Lần này Tiểu Khuynh rõ ràng có phản ứng, đôi mắt Tiểu Tuyết thoáng đượm buồn. Lẽ nào đúng như nàng nghĩ, là do Tiểu Khuynh làm? Nhưng nàng lại không muốn tin, trước giờ Tiểu Khuynh không phải người như vậy, nàng ấy sẽ không vì phát tiết thống khổ mà làm thương hại đến người khác. Nếu không, lúc trước nàng phát bệnh, đã không chọn lựa bỏ đi một mình chịu khổ, để bảo toàn cho nàng và Tử.
Tiểu Khuynh gấp cuốn sách lại để xuống dưới gối, nàng bình thản nâng mắt, không chút phập phồng hỏi:
“Ngươi phát hiện ra điều gì không?”
Tiểu Tuyết đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Nàng không tài nào gán ghép nữ tử như trích tiên trước mặt cùng với nữ ma đầu hút máu người khác, quả thực là rất khó tin. Vỗ vỗ đầu, Tiểu Tuyết chống tay đứng dậy, mệt mỏi nói:
“Thôi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta về phòng đây!”
Nàng nói xong thì cửa phòng cũng khép lại. Tiểu Khuynh nâng mắt nhìn theo, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, thanh âm nàng mới lạnh nhạt vang lên:
“Đông Mai, sáng sớm ngày mai, đem thi thể của kẻ kia đến trước Vĩnh Tuyết y quán!”
Đông Mai nhìn nàng bằng đôi mắt ưu phiền, nàng gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Buổi sáng trời trong, thời tiết mát mẻ dễ chịu, Tiểu Khuynh kêu Đông Mai kê một chiếc giường trúc ở ngoài sân để nàng nằm thư giãn. Đã lâu không ra ngoài, không khí trong lành khiến Tiểu Khuynh vô cùng thoải mái. Nàng chỉ nằm một lúc đã thiu thiu ngủ thiếp đi. Cửa viện “kẹt” mở ra, một thân ảnh trường bào đi vào, Đông Mai vừa định lên tiếng hành lễ, người kia đã phất phất tay, nàng liền im lặng lui ra ngoài. Thân ảnh cao lớn đi đến cạnh giường trúc, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của người kia, khóe môi nhếch lên một độ cong nhu hòa. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường trúc, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt nhẹ sườn mặt của nàng. Dường như cảm nhận có người ở bên cạnh, Tiểu Khuynh khẽ mở mắt, nhìn thấy người vừa đến, nàng mỉm cười:
“Phách Thiên...” Xong lại nhắm mắt, tùy ý hưởng thụ sự dịu dàng hắn mang đến.
Hách Liên Phách Thiên ôm lấy một bên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Nàng bị ốm sao? Gầy thành như vậy rồi?”
Tiểu Khuynh cong môi đáp:
“Cũng không phải, ta không có bị ốm đâu! Còn chàng, sao hôm nay tự dưng rảnh rỗi đến tìm ta vậy?”
Hách Liên Phách Thiên cúi đầu cười, thổi khí ở bên tai nàng khiến Tiểu Khuynh cảm thấy nhột:
“Ngày hôm qua ta đã tiến cung cầu xin thánh chỉ. Hoàng huynh đã ân chuẩn để nàng trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh!”
Thân mình thoáng cái cứng đờ, nơi đáy mắt hiện lên sự bối rối cùng hốt hoảng, Tiểu Khuynh hỏi lại:
“Chàng vừa nói cái gì?”
Hách Liên Phách Thiên nghĩ nàng vì quá vui mừng nên kích động, hắn dang tay ôm cả người nàng vào ngực, mỉm cười nói:
“Nàng sẽ trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh! Ta đã có thánh chỉ ở trong tay rồi, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta thành thân ngay ngày mai cũng được!”
“Không...” Tiểu Khuynh bối rối thốt lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vội nuốt lại lời định nói, lập tức đổi lời “... Ý ta là chàng trước đừng vội vàng, chúng ta cần nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương đã, sau đó tính chuyện thành thân cũng không muộn...”
Hách Liên Phách Thiên lập tức ngắt lời:
“Tiểu Khuynh, nàng ở cạnh ta hai năm, bắt ta chờ đợi hai năm, bốn năm qua ta yêu đơn phương nàng lẽ nào còn chưa đủ để nàng đồng ý gả cho ta sao?”
“Phách Thiên...” Tiểu Khuynh khó xử mở miệng. Thở dài, Hách Liên Phách Thiên ôm đầu nàng, hỏi:
“Tiểu Khuynh, nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?”
“Có lẽ chưa hẳn là yêu, nhưng ta thừa nhận ta có cảm giác với chàng, lúc nghe nói chàng muốn cưới nữ nhân khác, trong lòng ta quả thật tức giận, nhưng lại cảm thấy vui khi chàng vì ta mà ghen. Nói ra lời yêu lúc này thì quá sớm, ta không muốn vì cảm xúc nhất thời của mình mà sau này làm chàng đau khổ, vậy nên, xin chàng hãy cho ta thời gian...”
Nàng chợt ngừng lại, mong đợi câu trả lời của hắn. Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng đăm đăm, hồi lâu hắn mới nói:
“Ta đợi nàng!”
Tiểu Khuynh vòng qua ôm cổ hắn, nàng ở bên tai hắn nhẹ nhàng mỉm cười, thốt ra ba chữ bằng khẩu hình:
“Cảm ơn chàng!”
Có lẽ Hách Liên Phách Thiên chẳng bao giờ biết được, khi nhìn vào đôi mắt hắn, khi nàng nói ra những lời này, nội tâm Tiểu Khuynh đang trải qua sự dằn vặt đau khổ. Nàng không muốn ích kỉ trói buộc hắn ở lại bên cạnh mình, bởi nếu một ngày hắn phát hiện ra con người thật của nàng, đến lúc đó, người đau khổ sẽ là hắn. Nhưng nội tâm nàng lại không ngừng vang lên, nàng muốn được ích kỉ một lần, muốn hắn bồi bên cạnh nàng, lại càng không chấp nhận giao hắn vào tay nữ nhân khác. Giây phút nàng thốt ra ba chữ cảm ơn hắn, trong lòng Tiểu Khuynh đang âm thầm nói với hắn ngàn lời xin lỗi. Chỉ lần này thôi, xin cho nàng được ích kỉ thêm một lần này nữa thôi...
Đứng ở cửa viện, sắc mặt Tiểu Tuyết đượm buồn, trống rỗng. Khung cảnh trước mặt đẹp đến như vậy, nhưng nàng lại rất muốn khóc. Sao nàng lại có thể nghi ngờ Tiểu Khuynh, sao nàng lại có thể nghĩ về Tiểu Khuynh như vậy? Trong lòng áy náy, Tiểu Tuyết lại càng thêm kiên định với quyết định của mình. Nàng sẽ thật cố gắng, sẽ không để tình cảm giữa hai người kia vì chuyện này mà phải tan vỡ. Nắm chặt tay, Tiểu Tuyết xoay người, bóng lưng kiên quyết trở về viện của mình.
Theo lịch đã lên sẵn, cứ đến nửa tháng thì đám Tiểu Khuynh sẽ đi thị sát tất cả cửa hàng một lần. Nhưng lần này, chỉ có Tiểu Cẩn và Tiểu Vân đi cùng với nhau. Hai người trước rẽ qua các cửa hàng y phục, Tiểu Vân giao cho các chưởng quầy những mẫu trang phục các nàng thiết kế cho mùa thu, lại ghé qua tiệm trang sức xem một chút, còn đặc biệt đặt làm một kiện y phục đi cùng với trang sức để tặng cho Tiêu Khuynh Thành. Sau đó các nàng lại ghé xem tiệm bánh ngọt, bởi vì ở nơi này không có hình thức kinh doanh nào giống với bọn họ, hơn nữa, các mặt hàng bánh ngọt đều được làm ra vô cùng tinh xảo lạ mắt, hầu như ngày ngày khách nhân cũng đứng chật kín hai tầng lầu, có người thậm chí còn phải chờ ở bên ngoài. Hai người Tiểu Cẩn sau khi xem xét các sổ ghi chép một lượt thật cẩn thận xong, dặn dò chưởng quầy vài câu rồi rời đi. Nhác thấy cũng đã muộn, hai người xác định không kịp về Hạ phủ ăn cơm trưa, vậy nên hai người bèn đi đến Nhạc Tân lâu dùng bữa.
Ngồi trên lầu hai của Nhạc Tân lâu, sau khi đã gọi xong các món ăn, Tiểu Cẩn nhàm chán ngồi nhìn ra ngoài trong lúc chờ thức ăn được mang lên. Vô tình lại nghe thấy một đoạn đối thoại ở bên dưới:
“Tiểu thư, Vương gia gần đây rất hay ra ngoài!” Nghe giọng này là một tiểu nha hoàn.
“Chàng có chuyện của mình, chúng ta không quản được!” Thanh âm nghe chừng mềm mại, lại có chút quen thuộc.
“Nhưng là, tiểu thư, Vương gia là đi tìm một cái nữ nhân a!” Thanh âm nha hoàn lộ ra chút nóng nảy.
“Luận Thu, em nghe cái này từ ai vậy?” Người kia hẳn là lúc này biểu tình có vẻ bình tĩnh đây, nhưng giọng của nàng ta dù thế nào cũng không giấu nổi hơi run rẩy.
“Tiểu thư, người cứ như vậy, Vương gia sớm muộn gì cũng bị nữ nhân khác câu dẫn mất! Những ngày gần đây người trong thành thường xuyên nhìn thấy Vương gia cùng một cái nữ tử đi cùng nhau, họ không phải ăn cơm cùng nhau thì cũng là đi dạo phố! Mà nghe đâu cái nữ nhân lẳng lơ đó là Tứ tiểu thư của phủ Hạ gia...” Nha, đây là đang nói Vân Cẩn Cẩn nàng sao?
Nghi vấn trong lòng tăng lên, Tiểu Cẩn hơi nâng người qua nhìn xuống, không nghĩ tới bản thân lại gặp được kinh ngạc. Cái nữ tử y phục lam y xinh đẹp tao nhã phía dưới còn không phải Hướng Ân Nhu các nàng từng gặp sao? Tiểu Vân thấy nàng bất động hồi lâu, nàng tò mò cũng nhìn xuống, đôi mày cũng ngạc nhiên nhíu lại:
“Là Hướng Ân Nhu, xem ra cuộc sống của nàng ấy bây giờ cũng rất tốt!”
Dĩ nhiên hai người đã quên mất rằng, Hướng Ân Nhu lên kinh thành để tìm Ngũ vương gia. Đối với nữ nhân, Ngũ vương gia luôn luôn hào phóng, chưa bao giờ để các nàng ấy phải thiệt thòi. Tiểu Cẩn đang định quay đầu đi, nhưng lúc này lại nghe nha hoàn kia vui mừng hô nhỏ một câu:
“Tiểu thư, là Vương gia!”
Hai người kia vội vàng nhìn sang, vốn là Tiểu Cẩn không muốn để ý tới, nhưng thanh âm trầm thấp mê hoặc kia lại khiến thân mình nàng cứng đờ:
“Nhu nhi, sao nàng lại ở đây?”
Hướng Ân Nhu khuôn mặt đỏ bừng nhìn nam nhân phong nhã đang đi về phía mình, dịu dàng mở miệng:
“Vân Thiên!”
Tiểu Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn, gương mặt nam nhân kia lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn bảo vật vô cùng trân trọng, không hiểu sao nàng thấy đôi con ngươi nhói lên. Tiểu Cẩn quay đầu, ánh mắt lướt qua trở nên tĩnh mịch, thản nhiên không gợn sóng. Đứng ở phía dưới, cảm thấy một ánh mắt quen thuộc nhìn mình, Hách Liên Vân Thiên vội ngẩng đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy khung cửa sổ bằng gỗ cứng ngắc, ánh mắt kia cũng không còn. Hắn thoáng thất thần một lúc. Hướng Ân Nhu cảm thấy hắn không chú tâm vào câu chuyện của nàng, liền nũng nịu kéo tay hắn:
“Vân Thiên!”
Tròng mắt Hách Liên Vân Thiên hơi ảm đạm xuống, hắn quay đầu nhìn Hướng Ân Nhu cười nhợt nhạt:
“Bổn vương đưa nàng về!”
Hai thân ảnh vừa đi khuất, phòng bếp cũng đưa đồ ăn lên. Tiểu Cẩn vừa nhìn thấy thức ăn lập tức vất cảm giác không đúng trong lòng ra sau đầu, chú tâm vào gắp. Nhưng, đây lại là cái cảm giác gì vậy? Tại sao càng lúc nàng càng cảm thấy khó chịu, nhìn cao lương mĩ vị trên bàn cũng không có cảm giác muốn ăn? Bực bội, tâm trạng Tiểu Cẩn không tốt cho đến tận lúc các nàng về đến Hạ phủ, nàng phớt lờ luôn mấy người ở đại sảnh, trực tiếp đi về phòng, ngay đến động tác sập cửa cũng vô cùng thô lỗ.
Mấy ngày sau, Ngũ vương gia đến trước Hạ phủ bái phỏng. Hạ Liên đứng ở ngoài cửa vừa báo cáo xong, nghe đến trên cửa phát ra “bịch” một cái, nàng nghe trong phòng có tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng. Ngay sau đó, thanh âm nữ chủ nhân trong phòng rống lên cực kì dữ tợn:
“Cút! Bảo hắn cút về cho lão nương!”
Hạ Liên trên đầu đầy vạch đen:
“Tiểu thư, nếu không cút...”
Thanh âm trong phòng chém đinh chặt sắt:
“Đóng cửa, thả chó!”
“...” Ngũ vương gia sao lại chọc giận tiểu thư rồi thế này?
Liên tục mấy ngày, Tiểu Cẩn không ra khỏi phòng. Ngày thứ nhất đám Tiểu Khuynh đến thì thấy nàng ở trong phòng tức giận mắng người, ngôn ngữ vô cùng thô lỗ, cùng mấy đại nương bán hàng ngoài chợ không khác nhau là mấy. Ngày thứ hai đến thì thấy nàng oa oa khóc lớn, thanh âm cực kì vang dội. Ngày thứ ba, nghe nàng lúc thì cười lúc thì khóc, thỉnh thoảng lại nói tục vài câu. Ngày thứ tư, đám Tiểu Khuynh đứng ở ngoài cửa suốt một canh giờ, thì nghe nàng cười như điên như dại suốt một canh giờ. Tiểu Vân tròn mắt nhìn Tiểu Khuynh, Tiểu Khuynh liếc sang Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết cầm ống nghe áp vào cánh cửa, sau một thời gian, nàng mặt mũi nghiêm trọng cho ra một kết luận:
“Theo phán đoán chắc chắn sau bốn ngày liền quan sát, đây là dấu hiệu của người mắc bệnh tương tư giai đoạn cuối!”
Thanh âm nàng cố ý phóng đại lên, cốt để người ở bên trong nghe thấy. Quả nhiên, tiếng cười trong phòng kia tắt lịm như có người cầm điểu khiển tắt tivi, sau đó cánh cửa phòng “rầm” một cái bị kéo mạnh ra, đập vào mắt là bộ dạng Tiểu Cẩn nhếch nhác bù xù lao ra ngoài. Nàng chỉ ngón tay vào mũi Tiểu Tuyết, hùng hổ mắng:
“Con kia, ai nói ta mắc bệnh tương tư hả? Có tin ngay bây giờ ta đi tỏ tình với Ngũ vương gia không?”
Tiểu Khuynh cười nhạt, bình thản đáp:
“Hắn vẫn đang ngồi ở đại sảnh chờ ngươi ra tiếp! Đường này, xin mời!”
Nàng nói xong còn làm bộ dịch sang một bên nhường đường cho Tiểu Cẩn. Ngón tay Tiểu Cẩn từ cái mũi của Tiểu Tuyết chuyển sang mũi của Tiểu Khuynh, nàng há hốc mồm, nói không ra lời. Bất lực, Tiểu Cẩn hạ tay xuống, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta quyết định rồi!”
Cả ba người kia đều tò mò hỏi:
“Ngươi quyết định cái gì?”
Tiểu Cẩn một phát bắt được cánh tay của Tiểu Khuynh, nàng không để ý đến chân mày Tiểu Khuynh hơi nhíu lại, ánh mắt tỏa sáng, hồ hởi nói:
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ chính thức theo đuổi Hách Liên Vân Thiên!”
“Ồ!” Mọi người đồng loạt vỗ tay. Nhìn biểu tình “ta biết ngay mà” của bọn họ, Tiểu Cẩn rống lên:
“Biểu cảm của các ngươi như vậy là có ý gì hả? Coi thường bản lĩnh của bổn tiểu thư sao?”
Tiểu Tuyết ôm tay, lắc lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn không thành sắt:
“Ngũ vương gia quả nhiên cao tay!”
Tiểu Cẩn bĩu môi:
“Gì chứ? Ta đã suy nghĩ suốt bốn ngày liền rồi, Hách Liên Vân Thiên mặc dù trăng hoa, nhưng đó chỉ là do hắn chưa gặp được người mình yêu thôi! Vậy nên, ta tình nguyện trở thành người mà hắn yêu suốt đời! A hí hí!”
Nghe Tiểu Cẩn che miệng cười gian, Tiểu Vân cũng hiểu, nàng ấy mặc dù nói vậy, nhưng thực chất Tiểu Cẩn thích Ngũ vương gia. Nhưng Hách Liên Vân Thiên, liệu hắn có thực tâm thích Tiểu Cẩn không? Ngũ vương gia có thể vô cùng hào phóng với nữ nhân, nhưng ai biết liệu hắn có thể đối đãi tốt với Tiểu Cẩn? Còn chưa nói đến, chính là Hướng tiểu thư kia... Trong lúc này, nội tâm Tiểu Vân dâng lên sự lo lắng.
Về đến phòng, Tiểu Khuynh nhanh tay đóng cửa lại, sau đó chạy vội đến bên giường. Nàng lục dưới gối đầu một con dao găm, sau đó không chút do dự cắt mạnh lên cổ tay mình. Đôi mắt nàng lóe lên ánh đỏ thẫm như máu, hơi thở bắt đầu dồn dập. Cổ tay vừa chảy ra máu tươi, nàng đã vội vàng cúi đầu, hút lấy hút để, trong cơ thể giống như đang có những con kiến cắn xé, đau đớn khiến nàng phát điên, càng ra sức rút lấy máu trên cổ tay mình. Việc không uống thuốc giải khiến độc trong người nàng càng ngày càng khó kiểm soát, các cơn thèm máu đến thường xuyên hơn, có thể ngay trong lúc ngủ nàng cũng phải bật dậy, dùng máu của chính mình để ngăn lại bản tính khát máu. Nhưng nàng không nghĩ việc mình làm là sai, bởi vì nếu như nàng uống thứ thuốc giải đó của Khúc Quỷ, sau này nàng sẽ không còn cách nào thoát khỏi khống chế của hắn; chỉ cần một lần yếu lòng, nàng sẽ không có cách để quay đầu lại.
Những cơn đau trong người dần biến mất, Tiểu Khuynh run rẩy buông môi, nhìn xung quanh vết thương hiện ra màu trắng bệch, một giọt máu vương ra ngoài cũng không có, sạch sẽ đến mức nàng cảm thấy sự ghê tởm bản thân mình càng lúc càng tăng lên. Bủn rủn cả người, thân thể Tiểu Khuynh không thể tiếp tục chống đỡ ngã trên nền đất. Ngay lúc nàng ngã xuống, cánh cửa phòng bị một lực thô bạo đẩy ra:
“Tiểu Khuynh!”
Hơi nâng mắt, nàng nhìn thấy Tiểu Tuyết vẻ mặt tái nhợt đứng ở cửa, Tiểu Khuynh vội vàng đem tay giấu dưới vạt áo. Tiểu Tuyết vội vàng chạy tới, nhìn Tiểu Khuynh suy yếu ngồi dựa vào giường, nàng hốt hoảng hỏi:
“Ngươi bị sao vậy?”
Tiểu Khuynh lắc đầu:
“Chỉ là hơi choáng váng một chút thôi! Không có việc gì, đừng lo lắng!”
Tiểu Tuyết cắn môi, trong mắt ngập tràn giận dữ, nàng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Tiểu Khuynh, bóp mạnh. Sắc mặt Tiểu Khuynh lập tức trắng bệch, chân mày nhíu lại. Tiểu Tuyết cười lạnh:
“Ngươi còn muốn giấu giếm đến khi nào?”
Nói dứt lời, nàng không quan tâm đến vẻ mặt của Tiểu Khuynh, lập tức vén mạnh tay áo của nàng ấy lên. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, vô cùng kinh hoàng. Trên cánh tay Tiểu Khuynh, bắt đầu từ khuỷu tay trở xuống, chi chít những vết cắn cùng vết rạch, có những vết thương đã bắt đầu đóng vẩy, có vết thương đan chồng chéo vào nhau, máu thịt mơ hồ hỗn độn, trên da thịt trắng nõn in lại những vết máu khô, cổ tay chồng chéo vết rạch, máu đang từ từ rỉ ra. Tiểu Tuyết bạo rống lên:
“Không có chuyện gì, ngươi đừng nói cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân biết...”
“Chuyện gì mà không muốn bọn ta biết?” Sắc mặt Tiểu Khuynh nặng nề, hai người Tiểu Cẩn đã đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.
“Các ngươi...” Tiểu Khuynh thốt không nên lời.
“Không phải chúng ta đã từng thề sẽ không giấu nhau bất cứ bí mật gì rồi sao? Cái gọi là cùng chung hoạn nạn là như vậy sao Tiểu Khuynh?” Tiểu Vân nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, lại giống như đang oán trách.
“Nếu không phải Tiểu Tuyết phát hiện ra mọi chuyện, ngươi có phải sẽ giấu bọn ta cho tới lúc chết không? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm Tiểu Cẩn cũng trở nên nghiêm túc.
Tiểu Khuynh im lặng. Nàng cúi đầu, vẫn dùng biểu cảm lạnh nhạt bình thản để đối diện chất vấn của bọn họ. Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng:
“Nếu như các ngươi đã biết, vậy thì sau này tốt nhất cách xa ta một chút. Đừng bao giờ lại gần ta, nếu không các ngươi chết lúc nào cũng không biết đâu!”
Hai mắt Tiểu Cẩn cùng Tiểu Vân mở to:
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Tiểu Khuynh nhìn các nàng, ánh mắt cất giấu một chút buồn bã, khóe môi nhếch lên cười lạnh:
“Ta không muốn bản thân trực tiếp giết các ngươi đâu!”
Nói rồi, nàng hướng ra cửa:
“Đông Mai, tiễn khách!”
Bỏ qua ánh nhìn kinh ngạc của hai người, Tiểu Khuynh nhìn Tiểu Tuyết:
“Tiểu Tuyết, ngươi cũng mau về đi!”
Tiểu Tuyết ngồi lặng người trên đất rất lâu, đột nhiên, nàng đứng bật dậy, hai nắm tay siết thật chặt, Tiểu Tuyết nhìn nàng, gằn giọng:
“Ta sẽ chữa khỏi độc này cho ngươi, Tiểu Khuynh! Nhớ kĩ, ta nói được là làm được!”
Nàng nói xong liền xoay người hướng bên ngoài chạy đi, bỏ lại ba người còn đang sững sờ ở trong phòng. Tiểu Khuynh để Đông Mai tiễn Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn, còn mình thì ngã người trên giường, mệt mỏi thở dài. Nàng giơ cánh tay có đầy những vết thương của mình, ánh mắt khép hờ, đôi môi nhẹ nhàng phun ra:
“Đồ ngốc...”
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 90
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ngươi là ai?” Tiểu Khuynh mở mắt, trước mắt là một vùng tối âm u mù mịt. Nàng cúi xuống nhìn bản thân mình. Di, như thế nào chân tay nàng lại bé như vậy? Trước mắt cảnh tượng tối tăm chợt biến mất, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, trong không gian vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ. Nàng nhìn thấy ở phía trước có bóng người đang nô đùa chạy nhảy, chân cũng tự giác bước về phía đó. Đến nơi, giữa muôn hoa nở rộ, bướm lượn dập dờn, có một gia đình bốn người đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau. Trang phục của họ đẹp đẽ, trên gương mặt tràn đầy niềm vui, dường như đây chính là khung cảnh nơi thiên đường. Một người trong số họ đột nhiên quay đầu về phía này. Tiểu Khuynh ngơ ngác nhìn người đó bước về phía nàng, hốc mắt ê ẩm. Người đàn ông cao lớn với khuôn miệng cười dịu dàng vươn tay cho nàng, Tiểu Khuynh đau xót hô lên:
“Ba...”
Nhưng chỉ sau một giây, người đàn ông trước mặt liền biến mất, cả những người khác cũng đều tan biến theo. Cảnh tượng như trong vườn địa đàng từ từ sụp đổ, Tiểu Khuynh nghe những tiếng kêu la đang vang vọng bên tai mình. Ngước mắt, nơi đây là mười tám tầng địa ngục. Máu, tất cả đều là máu... Hai bàn tay nàng dính đầy máu tươi, bộ quần áo trên người cũng bị nhuộm đỏ, đôi mắt vô thần nhìn thảm cảnh chém giết trải ra trước mắt, thi thể người người phơi trên đất, còn nàng đang đứng trên đống thi thể đó, với con dao găm máu tươi đang nhỏ giọt...
Khung cảnh lại lần nữa thay đổi, phòng thí nghiệm ngầm được chế tạo ở dưới lòng đất tối tăm, trên các bàn mổ có những xác người không toàn vẹn, ở một góc khác lại có những người đang mặc áo của bác sĩ, tiến hành thí nghiệm trên một cơ thể sống. Nàng nhớ đôi mắt người ấy nhìn nàng trước khi quả tim bị cắt đi, đôi mắt trợn trừng đau đớn và phẫn uất, ám ảnh của một con người đang từ từ cảm thụ cái chết đến với bản thân mình chậm rãi và thong thả. Trong các lồng kính hình trụ, những con người bị khóa lại với vô số máy móc đính trên người, có đứa bé chỉ mới là trẻ sơ sinh. Nó lơ lửng trong một vùng nước xanh lè, hai mắt nhắm chặt, nơi chứa quả tim đã hoàn toàn im lặng. Giữa căn phòng ấy là một cỗ máy lớn, chứa trong những ống thủy tinh là những chất lỏng xanh đỏ khác nhau, dòng dịch thủy chảy đều đều trong cỗ máy, bên cạnh là những con người đang hăng say thí nghiệm. Trong đó có một người, đôi mắt xếch đầy độc ác của hắn đến bây giờ vẫn ám ảnh tâm trí nàng. Người đó từ từ đến gần, trong tay cầm một bình thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ tươi, hắn cười với nàng, tiếng cười của một ác quỷ đến từ địa ngục....
Và... Tiểu Khuynh tỉnh dậy.
Nàng bật người ngồi trên giường, sờ đến trên mặt mình, mồ hôi tuôn đầm đìa như suối, toàn thân trên dưới đều khó chịu, y phục cũng bị thấm ướt. Tiểu Khuynh lật chăn ra muốn xuống giường, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen. Ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt Tiểu Khuynh phát ra tia sáng âm lãnh, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống. Khúc Quỷ nhìn cánh tay lộ ra có vô số vết cắn của nàng, hắn cười nhạt:
“Sao vậy? Cố gắng chống lại tác dụng của thuốc sao? Không nghĩ tới ngươi cũng quật cường như vậy!”
Tiểu Khuynh cười nhạt. Nếu nàng không quật cường, không có ý chí, thì hẳn nàng đã chết trước đầu mũi súng vô số lần rồi. Không nhìn vết thương trên tay mình, Tiểu Khuynh hướng ánh mắt lạnh lẽo đến Khúc Quỷ, gằn giọng:
“Ta sẽ không bao giờ chấp nhận trở thành ma quỷ giống như ngươi đâu! Đừng tưởng một viên thuốc độc có thể khống chế được ta!”
Nếu như ngay cả dược tính của Blood Devils nàng còn có thể khống chế được, lẽ nào lại chịu thua một viên thuốc của cổ nhân sao?
Khúc Quỷ nghe nàng nói vậy, hắn không tức giận, ngược lại hắn ngửa đầu cười to, tiếng cười khàn khàn phát ra từ cổ họng nghe có gì đó vô cùng quái đản. Cười xong, hắn cúi nhìn nàng, bình thản nói:
“Thật không nghe lời chút nào? Đối với những con rối gỗ khó dạy bảo như ngươi, chỉ có hai cách. Một, dùng mọi cách để thần phục, và hai... là trực tiếp phá hủy!”- Ngón tay hắn dời đến cằm nàng, đầu nhọn của kim loại sượt qua cổ nàng để lại một vệt hồng mờ nhạt- “ Ngươi nghĩ ta không có cách để giết ngươi sao?”
Tiểu Khuynh âm trầm cười:
“Thử xem! Ta cũng nói cho ngươi biết, Nhan Tử Khuynh ta từ trước tới nay luôn luôn làm chủ vận mệnh của mình! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành con rối tùy người thao túng! Đừng vội coi thường bản lãnh của ta, ai thắng ai thua, không phải chỉ do ngươi quyết định!”
Khúc Quỷ nhếch môi, hắn thu tay lại cho vào trong ống tay áo, cười nói:
“Tốt thôi, ta cũng rất hứng thú muốn nhìn xem, ngươi sẽ dùng cách gì để thắng ta đây! Trò chơi kết thúc quá nhanh thì thực không thú vị!”
Hắn từ dưới áo lôi ra một viên thuốc nhỏ ném cho nàng, nói:
“Đây là thuốc giải tạm thời, mỗi tháng ta đều sẽ đem cho ngươi! Cho ta nhìn xem, ngươi có thể tự kiềm chế mình đến bao giờ!”
Hắn nói xong, thân ảnh đã như cơn gió biến mất trong phòng. Nhìn viên thuốc trong tay, Tiểu Khuynh mặt không đổi sắc siết nhẹ nắm tay, viên thuốc kia cứ như vậy tan biến thành bột bụi, theo gió bay đi.
Ở bên ngoài, Ảnh Sát từ trong hôn mê tỉnh dậy, hắn vỗ vỗ đầu, như vừa nghĩ ra cái gì đó, thân ảnh như cơn lốc chạy vội đến trước cửa phòng, gấp gáp gọi:
“Chủ nhân!”
Từ bên trong truyền ra thanh âm lười biếng của Tiểu Khuynh:
“Ân? Có chuyện gì vậy?”
Nghe ra ngữ điệu bình thản của nàng, tâm trạng đang căng như dây đàn của Ảnh Sát mới từ từ buông lỏng. Hắn đáp:
“Không có gì, đã quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi! Thuộc hạ đi trước!”
Hắn nói xong liền phi thân rời đi. Ở trong phòng, Tiểu Khuynh nghe tiếng bước chân xa dần, nàng lau vết máu trên tay, nhìn cái khăn lớn đã hoàn toàn đổi màu, im lặng thở dài.
Từ sau chuyện của Mộ Dung Y Y ở trong cung, đám Tiểu Vân vẫn như hàng ngày, sinh hoạt bình thường. Tiểu Vân thường cùng Tiểu Cẩn đi kiểm tra các gian hàng trong sản nghiệp ở Nhâm thành. Hách Liên Vân Thiên vẫn đều đặn đến phủ các nàng để mời Tiểu Cẩn ra ngoài chơi, hai người đi đó đi đây, không phải dạo phố thì cũng là đi ra ngoài thành ngắm cảnh. Điều làm Tiểu Cẩn thích thú nhất là khi đi cùng Hách Liên Vân Thiên, nàng có thể ăn bất cứ thứ gì nàng muốn mà không phải trả tiền, tất cả đã có Ngũ vương gia thanh toán. Dần dần, phòng bị trong lòng nàng đối với Hách Liên Vân Thiên cũng từ từ hạ xuống. Tiểu Vân lúc rỗi rãi sẽ ngồi luyện đàn, pha trà, không thì xem sổ sách, nàng đối với chuyện của Hách Liên Ngạo Thiên, mặc dù làm như không quan tâm, thật ra trong lòng vẫn luôn chú ý tới, chỉ là không muốn thể hiện ra mặt. Hai người không lui đến, dường như thật sự bọn họ đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Về phần Tiểu Tuyết, nàng từ khi tìm ra bí mật của thuốc giải, thì thường xuyên lui tới ngọn Mê Đồ, vừa hay Quái Độc Tiên đi du ngoạn đã về tới, vậy nên nàng luôn bám lấy ông không tha. Hách Liên Chấn Thiên cũng hay đến tìm nàng, hai người cùng đến căn nhà tranh của Quái Độc Tiên, sống tại đó vài ngày.
Một buổi sáng, Tiểu Tuyết thức dậy, nàng dọn dẹp trong phòng xong xuôi thì đi làm bữa sáng. Quái Độc Tiên là một lão đầu chỉ biết ăn mà không biết làm, vậy nên khi Tiểu Tuyết cùng Hách Liên Chấn Thiên chuyển đến sống, hai người đã chính thức bị lão già đó biến thành người làm. Bữa sáng Tiểu Tuyết chuẩn bị vô cùng phong phú, trứng ốp la nguyên quả rắc thêm chút tiêu, ăn cùng với bánh mì nướng tự làm, ngoài ra còn có xúc xích và thịt xông khói, rau củ quả đa dạng, và mỗi người có một cốc sữa nóng buổi sáng vô cùng hấp dẫn. Hương thức ăn lan khắp căn nhà tranh, đánh thức cái mũi của vài người nào đó. Từ trong phòng có tiếng chân chạy rầm rập, sau đó một lão già quần áo không chỉnh tề lao ra. Quái Độc Tiên sà vào bàn ăn, lão nhìn những món ăn có đủ sắc, hương, vị trên bàn mà nước miếng chảy ròng ròng. Bàn tay vừa xòe ra muốn cầm lên một miếng thịt xông khói, nhưng còn chưa kịp động vào thì đã nghe “chát” một tiếng, Quái Độc Tiên vội vàng rụt tay lại. Tiểu Tuyết nhấc cái mui lớn, lừ mắt nhìn ông:
“Lão quái thai, đề nghị ngài mau đi đánh răng rửa mặt! Không làm xong thì đừng mong ăn cơm!”
Quái Độc Tiên xoa xoa cái tay đau, nuối tiếc nhìn bàn đồ ăn một lần nữa, nuốt nước bọt ực một cái mới không tình nguyện nhấc chân đi ra ngoài. Đuổi được một kẻ “xâm nhập”, Tiểu Tuyết tiếp tục công việc với nồi nước sốt của mình. Bất ngờ, từ đằng sau vòng ra hai cái tay ôm chặt hông của nàng, Tiểu Tuyết bị hù liền hét lên:
“A...”
Một bàn tay lập tức che miệng nàng lại, thanh âm dễ nghe vô cùng vang lên:
“Là ta mà!”
Tiểu Tuyết quay đầu, trừng mắt hỏi:
“Hách Liên Chấn Thiên, chàng đang làm cái gì vậy? Sao còn chưa đi rửa mặt đi?”
Hách Liên Chấn Thiên véo cái mũi của nàng, sau đó hắn chu môi, nhắm mắt nói:
“Đợi được nụ hôn chào buổi sáng của nàng, ta sẽ đi! Nào, nào, hôn ta một cái rồi ta thả nàng!”
Tiểu Tuyết dùng tay che lại cái mỏ đang chu ra kia, nghiêm túc nói:
“Không được! Chàng mau đi rửa mặt đi!”
Hách Liên Chấn Thiên có chút hờn dỗi hỏi:
“Tại sao?”
Tiểu Tuyết hơi nâng cằm, đáp:
“Không được là không được! Chàng không đi rửa mặt thì ta sẽ không hôn chàng!”
Hách Liên Chấn Thiên nghiêm nghị nói:
“Đây là nàng nói đấy nhé!”
Hắn vừa dứt lời, cả người đã như cơn gió bay ra khỏi bếp. Cửa trong nhà lại cạch mở ra, Thu Cúc vừa ngáp vừa bước ra ngoài. Sau đó nàng mở mắt, và chỉ một giây sau, cả người đã hóa đá. Đối diện với phòng nàng là phòng của Hách Liên Chấn Thiên, giờ phút này Vũ Kì đang đứng ở cửa, một tay vẫn đặt trên thành cửa, xem ra là mới từ trong phòng đi ra. Hai người nhìn nhau chừng mười giây, Thu Cúc mới phản ứng được đóng miệng của mình lại. Nàng ngượng ngập hỏi:
“Sao ngươi lại ở đó?”
Hỏi xong nàng mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc. Vũ Kì cũng có chút mất tự nhiên nhìn nàng, hắn sờ sờ mũi, đáp nhẹ:
“Ta, ta ngủ ở trong phòng này!”
Ờ, đây cũng không được coi là một câu trả lời khôn ngoan gì, không khí giữa hai người trở nên xấu hổ, ngại ngùng. Cuối cùng, lại là Thu Cúc có dũng khí đánh tan cục diện này:
“Vết thương... ta nói là vết thương trên tay ngươi đã lành chưa vậy?”
Nhớ lại một màn ngày đó, hai má Thu Cúc bất chợt đỏ ửng. Vũ Kì cũng nhớ lại, khuôn mặt vốn đang cứng nhắc cũng trở nên nhu hòa, tay hắn bất giác vuốt nhẹ vết thương trên tay trái, dịu giọng đáp:
“Đã không sao rồi, đa tạ cô nương ngày đó đã giúp ta băng bó!”
Hai má Thu Cúc càng đỏ đến lợi hại, nàng lắp ba lắp bắp nói:
“Không, không có gì... nếu vậy, ta... ta trước đi xuống giúp tiểu thư chuẩn bị!”
Nàng nói xong liền vội vàng quay đi. Nghĩ đến vừa rồi hắn còn cảm ơn mình, Thu Cúc lại càng thấy ngại ngùng. Có nên nói cho hắn biết, người đâm hắn bị thương là nàng không? Cước bộ dưới chân nàng không được lưu loát, có lúc còn suýt ngã. Thân ảnh Thu Cúc đã khuất, nhưng ánh mắt Vũ Kì vẫn dõi theo. Bàn tay lại không nhịn được chạm vào vết thương kia, bên ngoài lớp băng trắng còn được buộc lại bằng một chiếc khăn tay màu tím nhạt thêu những đóa hoa nho nhỏ không biết tên. Ánh mắt Vũ Kì nhìn cái khăn chợt dịu lại, rồi giống như chợt tỉnh, hắn cúi đầu đi vào phòng, nhưng chỉ có hai vành tai đỏ lừ mới tiết lộ tâm trạng hắn lúc này.
Thu Cúc vừa đi đến cửa bếp, nhìn đến cảnh tượng trong bếp, hai má nàng lại đỏ lên, vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài. Ở trong bếp, hai người đang hôn nhau mãnh liệt rốt cuộc cũng tách ra, Tiểu Tuyết thở dốc tựa vào ngực của Hách Liên Chấn Thiên chờ cho nhịp tim ổn định lại. Sau khi đã được ăn, con sói Hách Liên Chấn Thiên trên mặt vô cùng thỏa mãn, hắn ôm nàng vào lòng, cảm thán nói:
“Tuyết nhi, ta thực sự không thể chờ nổi đến ngày rước nàng vào cửa nữa rồi!” Cứ cái đà này, hắn không vì nhớ nàng mà chết thì cũng nghẹn chết! Haizz, cảm giác mĩ vị đang ở ngay trước mặt mà mình không thể ăn, có ai thảm thương hơn hắn không?
Tiểu Tuyết đẩy hắn ra, nàng bĩu môi nói:
“Muốn cưới ta vào cửa á? Ta còn chưa nói là ta muốn gả cho chàng đâu!”
Hách Liên Chấn Thiên ôm eo nàng kéo lại, hắn nhéo hông nàng, nói:
“Nàng đã nói là gả cho ta rồi, chẳng lẽ không nhớ ư? Hơn nữa, nếu nàng mà định gả cho người khác, ta sẽ công bố cho cả kinh thành biết nàng là người của ta!”
Tiểu Tuyết lườm hắn một cái liền quay đi không thèm để ý đến. Đối với những kẻ tùy thời đều mắc chứng t*ng trùng lên não, tốt nhất là bơ bọn hắn đi, không cần để ý.
Đang lúc hai người co kéo trong bếp, một thanh âm vun vút nhằm hướng bọn họ truyền tới. Theo phản xạ, cả hai người đều ngả về phía sau để tránh đi, nhưng vì hai tay Hách Liên Chấn Thiên vẫn đang ôm hông nàng, tư thế của họ vừa vặn tạo thành chữ “Y”, trước khi một vật gì đó mạnh mẽ cắm phập vào thanh gỗ trên bức tường bếp. Bốn con mắt trợn to, đồng loạt sững sờ nhìn chằm chằm vào con dao phay đang cắm ngập trên tường, chuôi dao còn rung rung. Hai mắt Tiểu Tuyết phát hỏa nhìn ra phía cửa, gằn giọng:
“Lão quái thai? Ngài định giết người đấy à?”
Quái Độc Tiên vẫy vẫy hai bàn tay đứng ở cửa, lão ngoáy ngoáy tai, quay mặt đi giả bộ vô tội, lè lưỡi dửng dưng nói:
“Xin lỗi, vi sư lỡ tay!”
Trên đầu hai người trong phòng chảy dài một hàng hắc tuyến.
Bữa sáng vừa vặn bắt đầu, Tiểu Tuyết dạy bọn họ cách dùng nước sốt phết lên bánh mì, sau đó đặt trứng ốp, thịt xông khói lên, cuối cùng là rau củ. Hách Liên Chấn Thiên cầm miếng bánh mì dẹp lép lên, nhìn biểu tình mọi người trong phòng đều cũng khó hiểu như hắn, quay sang hỏi Tiểu Tuyết:
“Nàng nói đây gọi là “bánh mì”?”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng xé một miếng bánh cho vào miệng, đồng thời giảng giải:
“Đúng vậy, đây là một loại bánh thông dụng mà người ở nơi bọn ta ở thường ăn vào buổi sáng. Bánh được làm từ bột mì, trứng, sữa, ngoài ra còn có thể cho thêm một số thứ khác như sô- cô- la, va ni, trái cây hoặc ướp bánh với cánh hoa để tạo mùi hương, tăng hương vị và sự đa dạng cho bánh. Loại bánh mì này dùng để ăn kèm với thực phẩm cho bữa sáng nên ta không cho đường, vậy nên nó sẽ có vị nhạt! Mọi người ăn thử xem!”
Vũ Kì lật qua lật lại miếng bánh, sau đó mới biểu tình đề phòng cho bánh vào miệng cắn. Thu Cúc nhìn hắn giống như chuẩn bị đi giết địch thì không khỏi buồn cười, khóe môi hơi nhếch nhếch, nàng vội vàng cầm bánh mì lên ăn để che giấu. Hách Liên Chấn Thiên đặt miếng bánh mì xuống đĩa, hắn chống tay vào má, ung dung ngồi nhìn Tiểu Tuyết cho trứng và thịt lên miếng bánh. Khi nàng vừa cắn được một ngụm, cả người hắn liền nhướn lên, há miệng cắn trên miếng bánh của nàng, sau đó trước con mắt trợn tròn của Tiểu Tuyết, hắn nhai nuốt miếng bánh, sau đó liếm môi nói:
“Quả thực là ngon!”
Tiểu Tuyết lừ mắt nhìn hắn, sau đó lướt một lượt vòng quanh, thấy ai cũng đang chăm chú ăn sáng, nàng mới tiếp tục thản nhiên ăn nốt phần bánh của mình.
Thu dọn xong bữa sáng, Tiểu Tuyết vào phòng sách của Quái Độc Tiên tìm y thư trị bệnh. Nàng đã nói qua với Quái Độc Tiên về chứng bệnh của Tiểu Khuynh, ông cũng đã đáp ứng sẽ giúp nàng tìm thuốc giải. Như mọi ngày, Tiểu Tuyết đều tìm trên những kệ chứa sách viết về độc dược. Đây đều là y thuật mà Quái Độc Tiên ở trên giang hồ hành tẩu thu thập được rồi viết lại, vô cùng trân quý. Tiểu Tuyết rút một cuốn sách ra, nàng xem xét một lượt, thở dài, lại định cất trở về. Nhưng lúc ánh mắt nàng lướt qua, vô tình nhìn thấy ở sâu trong kệ có một cái hộp gỗ. Tiểu Tuyết tò mò lôi cái hộp ra, nàng quan sát một chút, cái hộp hình chữ nhật làm từ gỗ thông ngàn năm, trên có khắc hình người đang chế thuốc, lò lửa lớn đang cháy, khói nghi ngút tỏa ra từ vại thuốc lớn. Đặt cái hộp xuống đất, Tiểu Tuyết nhẹ tay nhẹ chân mở ra . Nằm gọn bên trong hộp là một quyển y thư mục nát, chữ viết trên bìa “Thiên hạ chi nhất độc” không phải bút tích của sư phụ nàng. Ôm cuốn sách ngồi đọc, Tiểu Tuyết cẩn thận giở từng trang, đây đều là những công thức chế ra các loại kịch độc, có loại đã thất truyền, ngay cả 99 cách chế ra cổ độc cùng giải cổ cũng được ghi chép vô cùng rõ ràng. Ngón tay nàng tiếp tục lật giở, cho đến một trang sách có vẽ hình một cái cây lớn. Tiểu Tuyết sửng sốt, lại đem quyển sách sát lại gần để nhìn cho kỹ. Không thể nào nhầm lẫn, đây chính là hình vẽ cái cây đang trồng trong phòng thí nghiệm của nàng. Vội vàng nhìn dòng chữ ghi ở góc sách, Tiểu Tuyết đọc ra được vài chữ “thảo mộc”, “máu”. Cảm thấy như đã nắm được mấu chốt của bí mật, Tiểu Tuyết vội vàng đọc ngấu nghiến quyển sách ấy. Trong một phần, nàng đã biết được cách thức chế ra độc dược khiến người trúng độc trở nên khát máu, lật đến phần giải độc, ngón tay nàng vì kích động mà có chút run rẩy. Ánh mắt Tiểu Tuyết vừa lướt qua, thân thể nàng lập tức cứng đờ, cuốn sách trên tay “bộp” rơi xuống đất. Đầu óc Tiểu Tuyết dường như trống rỗng, mười ngón tay hơi run. Nàng chậm chạp quay đầu, lần nữa cầm lên quyển sách, đọc lại một lần những gì được ghi trên đó. Cúi đầu, trong mắt nàng thoáng qua do dự cùng bối rối. Đánh đổi bằng máu của chính mình để thanh tẩy máu của người kia, từ đây về sau hai người sẽ dùng chung một dòng máu, khi người này gặp nạn, người kia cũng không thể sống nổi...
Mười ngón tay từ từ siết lại, Tiểu Tuyết nhắm chặt mắt, khi mở ra, trong mắt nàng đã chỉ còn lại sự tĩnh mịch và cương quyết. Cất quyển sách vào ngực, Tiểu Tuyết đặt lại chiếc hộp vào trong kệ, sau đó đi ra khỏi phòng. Đổi máu cũng được, cùng sinh cùng tử có là gì? Chỉ cần cứu được Tiểu Khuynh, bắt nàng, Lâm Y Tuyết này trả giá bằng cả mạng sống thì nàng cũng không từ!
Mượn từ Quái Độc Tiên một cái lò chế dược, Tiểu Tuyết dùng một ngày sau đó ở trên núi thu hái dược thảo cần thiết, sau đó liền quay trở về phủ Hạ gia. Nàng trở về lặng lẽ nên không ai biết, ngày ngày đều ngồi ở trong phòng thí nghiệm, Thu Cúc có nhiệm vụ canh giữ bên ngoài, không cho người nào đi vào phòng của nàng. Cứ như vậy mà thời gian trôi qua, đến lúc Tiểu Tuyết ra khỏi phòng thí nghiệm, thì có người ở dược đường đến thông báo mời nàng đến một chuyến. Bước vào căn phòng chuyên dùng để giữ thi thể, Tiểu Tuyết đeo một cái khẩu trang, hai tay mang găng, im lặng nghe người phụ việc trình bày lại. Ánh mắt nàng ngưng đọng tiến đến cạnh thi thể của một nữ tử tuổi chừng mười sáu, nàng cẩn thận xoay đầu của thi thể, nhìn đến vết cắn trên cổ của nàng kia, mắt nàng chợt tối sầm lại. Máu trên vết cắn đã khô lại, thi thể không có bất cứ vết thương nào khác, nhưng lại trắng bợt không chút huyết sắc. Hoàn toàn có thể phán đoán, nữ tử này đã bị hút máu đến chết. Ngón tay run rẩy chạm vào vết cắn nham nhở, Tiểu Tuyết nhắm chặt mắt, nàng âm thầm hít thở sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Tháo xuống khẩu trang, Tiểu Tuyết thật bình thản nói:
“An táng cho nữ tử này thật cẩn thận, tra danh tính rồi báo cho người nhà nàng ta, giữ kín chuyện vết cắn trên cổ nàng, đừng cho bất cứ người nào biết!”
Thu Cúc mặc dù không hiểu mục đích của nàng, nhưng vẫn gật đầu đi làm. Tiểu Tuyết suy yếu ngồi xuống ghế, nàng khẽ xoa đầu ngón tay, âm thầm ghi nhớ vết cắn kia, sau đó liền trở về Hạ phủ. Vừa về đến, Tiểu Tuyết đã đi ngay đến phòng Tiểu Khuynh. Đẩy cửa ra, Tiểu Khuynh đang ngồi trên giường đọc sách, thấy Tiểu Tuyết đi vào, Tiểu Khuynh chỉ hơi ngẩng đầu lên, bình thản hỏi:
“Ngươi về rồi đấy à? Chuyến này đi có thu hoạch gì không?”
Thấy Tiểu Khuynh không có biểu tình gì, Tiểu Tuyết lại nói tiếp:
“Vừa rồi ta đã đến y quán! Ngươi biết ta nhìn thấy gì không?”
Tiểu Khuynh hơi ngừng lại, nhưng ngay sau đó nàng lại chú tâm vào đọc sách:
“Thấy gì?”
Ánh mắt Tiểu Tuyết sắc bén đảo qua:
“Một nữ tử bị hút máu đến chết!”
Lần này Tiểu Khuynh rõ ràng có phản ứng, đôi mắt Tiểu Tuyết thoáng đượm buồn. Lẽ nào đúng như nàng nghĩ, là do Tiểu Khuynh làm? Nhưng nàng lại không muốn tin, trước giờ Tiểu Khuynh không phải người như vậy, nàng ấy sẽ không vì phát tiết thống khổ mà làm thương hại đến người khác. Nếu không, lúc trước nàng phát bệnh, đã không chọn lựa bỏ đi một mình chịu khổ, để bảo toàn cho nàng và Tử.
Tiểu Khuynh gấp cuốn sách lại để xuống dưới gối, nàng bình thản nâng mắt, không chút phập phồng hỏi:
“Ngươi phát hiện ra điều gì không?”
Tiểu Tuyết đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Nàng không tài nào gán ghép nữ tử như trích tiên trước mặt cùng với nữ ma đầu hút máu người khác, quả thực là rất khó tin. Vỗ vỗ đầu, Tiểu Tuyết chống tay đứng dậy, mệt mỏi nói:
“Thôi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta về phòng đây!”
Nàng nói xong thì cửa phòng cũng khép lại. Tiểu Khuynh nâng mắt nhìn theo, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, thanh âm nàng mới lạnh nhạt vang lên:
“Đông Mai, sáng sớm ngày mai, đem thi thể của kẻ kia đến trước Vĩnh Tuyết y quán!”
Đông Mai nhìn nàng bằng đôi mắt ưu phiền, nàng gật đầu, nhanh chóng rời đi.