Buổi sáng trời trong, thời tiết mát mẻ dễ chịu, Tiểu Khuynh kêu Đông Mai kê một chiếc giường trúc ở ngoài sân để nàng nằm thư giãn. Đã lâu không ra ngoài, không khí trong lành khiến Tiểu Khuynh vô cùng thoải mái. Nàng chỉ nằm một lúc đã thiu thiu ngủ thiếp đi. Cửa viện “kẹt” mở ra, một thân ảnh trường bào đi vào, Đông Mai vừa định lên tiếng hành lễ, người kia đã phất phất tay, nàng liền im lặng lui ra ngoài. Thân ảnh cao lớn đi đến cạnh giường trúc, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của người kia, khóe môi nhếch lên một độ cong nhu hòa. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường trúc, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt nhẹ sườn mặt của nàng. Dường như cảm nhận có người ở bên cạnh, Tiểu Khuynh khẽ mở mắt, nhìn thấy người vừa đến, nàng mỉm cười:
“Phách Thiên...” Xong lại nhắm mắt, tùy ý hưởng thụ sự dịu dàng hắn mang đến.
Hách Liên Phách Thiên ôm lấy một bên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Nàng bị ốm sao? Gầy thành như vậy rồi?”
Tiểu Khuynh cong môi đáp:
“Cũng không phải, ta không có bị ốm đâu! Còn chàng, sao hôm nay tự dưng rảnh rỗi đến tìm ta vậy?”
Hách Liên Phách Thiên cúi đầu cười, thổi khí ở bên tai nàng khiến Tiểu Khuynh cảm thấy nhột:
“Ngày hôm qua ta đã tiến cung cầu xin thánh chỉ. Hoàng huynh đã ân chuẩn để nàng trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh!”
Thân mình thoáng cái cứng đờ, nơi đáy mắt hiện lên sự bối rối cùng hốt hoảng, Tiểu Khuynh hỏi lại:
“Chàng vừa nói cái gì?”
Hách Liên Phách Thiên nghĩ nàng vì quá vui mừng nên kích động, hắn dang tay ôm cả người nàng vào ngực, mỉm cười nói:
“Nàng sẽ trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh! Ta đã có thánh chỉ ở trong tay rồi, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta thành thân ngay ngày mai cũng được!”
“Không...” Tiểu Khuynh bối rối thốt lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vội nuốt lại lời định nói, lập tức đổi lời “... Ý ta là chàng trước đừng vội vàng, chúng ta cần nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương đã, sau đó tính chuyện thành thân cũng không muộn...”
Hách Liên Phách Thiên lập tức ngắt lời:
“Tiểu Khuynh, nàng ở cạnh ta hai năm, bắt ta chờ đợi hai năm, bốn năm qua ta yêu đơn phương nàng lẽ nào còn chưa đủ để nàng đồng ý gả cho ta sao?”
“Phách Thiên...” Tiểu Khuynh khó xử mở miệng. Thở dài, Hách Liên Phách Thiên ôm đầu nàng, hỏi:
“Tiểu Khuynh, nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?”
“Có lẽ chưa hẳn là yêu, nhưng ta thừa nhận ta có cảm giác với chàng, lúc nghe nói chàng muốn cưới nữ nhân khác, trong lòng ta quả thật tức giận, nhưng lại cảm thấy vui khi chàng vì ta mà ghen. Nói ra lời yêu lúc này thì quá sớm, ta không muốn vì cảm xúc nhất thời của mình mà sau này làm chàng đau khổ, vậy nên, xin chàng hãy cho ta thời gian...”
Nàng chợt ngừng lại, mong đợi câu trả lời của hắn. Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng đăm đăm, hồi lâu hắn mới nói:
“Ta đợi nàng!”
Tiểu Khuynh vòng qua ôm cổ hắn, nàng ở bên tai hắn nhẹ nhàng mỉm cười, thốt ra ba chữ bằng khẩu hình:
“Cảm ơn chàng!”
Có lẽ Hách Liên Phách Thiên chẳng bao giờ biết được, khi nhìn vào đôi mắt hắn, khi nàng nói ra những lời này, nội tâm Tiểu Khuynh đang trải qua sự dằn vặt đau khổ. Nàng không muốn ích kỉ trói buộc hắn ở lại bên cạnh mình, bởi nếu một ngày hắn phát hiện ra con người thật của nàng, đến lúc đó, người đau khổ sẽ là hắn. Nhưng nội tâm nàng lại không ngừng vang lên, nàng muốn được ích kỉ một lần, muốn hắn bồi bên cạnh nàng, lại càng không chấp nhận giao hắn vào tay nữ nhân khác. Giây phút nàng thốt ra ba chữ cảm ơn hắn, trong lòng Tiểu Khuynh đang âm thầm nói với hắn ngàn lời xin lỗi. Chỉ lần này thôi, xin cho nàng được ích kỉ thêm một lần này nữa thôi...
Đứng ở cửa viện, sắc mặt Tiểu Tuyết đượm buồn, trống rỗng. Khung cảnh trước mặt đẹp đến như vậy, nhưng nàng lại rất muốn khóc. Sao nàng lại có thể nghi ngờ Tiểu Khuynh, sao nàng lại có thể nghĩ về Tiểu Khuynh như vậy? Trong lòng áy náy, Tiểu Tuyết lại càng thêm kiên định với quyết định của mình. Nàng sẽ thật cố gắng, sẽ không để tình cảm giữa hai người kia vì chuyện này mà phải tan vỡ. Nắm chặt tay, Tiểu Tuyết xoay người, bóng lưng kiên quyết trở về viện của mình.
Theo lịch đã lên sẵn, cứ đến nửa tháng thì đám Tiểu Khuynh sẽ đi thị sát tất cả cửa hàng một lần. Nhưng lần này, chỉ có Tiểu Cẩn và Tiểu Vân đi cùng với nhau. Hai người trước rẽ qua các cửa hàng y phục, Tiểu Vân giao cho các chưởng quầy những mẫu trang phục các nàng thiết kế cho mùa thu, lại ghé qua tiệm trang sức xem một chút, còn đặc biệt đặt làm một kiện y phục đi cùng với trang sức để tặng cho Tiêu Khuynh Thành. Sau đó các nàng lại ghé xem tiệm bánh ngọt, bởi vì ở nơi này không có hình thức kinh doanh nào giống với bọn họ, hơn nữa, các mặt hàng bánh ngọt đều được làm ra vô cùng tinh xảo lạ mắt, hầu như ngày ngày khách nhân cũng đứng chật kín hai tầng lầu, có người thậm chí còn phải chờ ở bên ngoài. Hai người Tiểu Cẩn sau khi xem xét các sổ ghi chép một lượt thật cẩn thận xong, dặn dò chưởng quầy vài câu rồi rời đi. Nhác thấy cũng đã muộn, hai người xác định không kịp về Hạ phủ ăn cơm trưa, vậy nên hai người bèn đi đến Nhạc Tân lâu dùng bữa.
Ngồi trên lầu hai của Nhạc Tân lâu, sau khi đã gọi xong các món ăn, Tiểu Cẩn nhàm chán ngồi nhìn ra ngoài trong lúc chờ thức ăn được mang lên. Vô tình lại nghe thấy một đoạn đối thoại ở bên dưới:
“Tiểu thư, Vương gia gần đây rất hay ra ngoài!” Nghe giọng này là một tiểu nha hoàn.
“Chàng có chuyện của mình, chúng ta không quản được!” Thanh âm nghe chừng mềm mại, lại có chút quen thuộc.
“Nhưng là, tiểu thư, Vương gia là đi tìm một cái nữ nhân a!” Thanh âm nha hoàn lộ ra chút nóng nảy.
“Luận Thu, em nghe cái này từ ai vậy?” Người kia hẳn là lúc này biểu tình có vẻ bình tĩnh đây, nhưng giọng của nàng ta dù thế nào cũng không giấu nổi hơi run rẩy.
“Tiểu thư, người cứ như vậy, Vương gia sớm muộn gì cũng bị nữ nhân khác câu dẫn mất! Những ngày gần đây người trong thành thường xuyên nhìn thấy Vương gia cùng một cái nữ tử đi cùng nhau, họ không phải ăn cơm cùng nhau thì cũng là đi dạo phố! Mà nghe đâu cái nữ nhân lẳng lơ đó là Tứ tiểu thư của phủ Hạ gia...” Nha, đây là đang nói Vân Cẩn Cẩn nàng sao?
Nghi vấn trong lòng tăng lên, Tiểu Cẩn hơi nâng người qua nhìn xuống, không nghĩ tới bản thân lại gặp được kinh ngạc. Cái nữ tử y phục lam y xinh đẹp tao nhã phía dưới còn không phải Hướng Ân Nhu các nàng từng gặp sao? Tiểu Vân thấy nàng bất động hồi lâu, nàng tò mò cũng nhìn xuống, đôi mày cũng ngạc nhiên nhíu lại:
“Là Hướng Ân Nhu, xem ra cuộc sống của nàng ấy bây giờ cũng rất tốt!”
Dĩ nhiên hai người đã quên mất rằng, Hướng Ân Nhu lên kinh thành để tìm Ngũ vương gia. Đối với nữ nhân, Ngũ vương gia luôn luôn hào phóng, chưa bao giờ để các nàng ấy phải thiệt thòi. Tiểu Cẩn đang định quay đầu đi, nhưng lúc này lại nghe nha hoàn kia vui mừng hô nhỏ một câu:
“Tiểu thư, là Vương gia!”
Hai người kia vội vàng nhìn sang, vốn là Tiểu Cẩn không muốn để ý tới, nhưng thanh âm trầm thấp mê hoặc kia lại khiến thân mình nàng cứng đờ:
“Nhu nhi, sao nàng lại ở đây?”
Hướng Ân Nhu khuôn mặt đỏ bừng nhìn nam nhân phong nhã đang đi về phía mình, dịu dàng mở miệng:
“Vân Thiên!”
Tiểu Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn, gương mặt nam nhân kia lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn bảo vật vô cùng trân trọng, không hiểu sao nàng thấy đôi con ngươi nhói lên. Tiểu Cẩn quay đầu, ánh mắt lướt qua trở nên tĩnh mịch, thản nhiên không gợn sóng. Đứng ở phía dưới, cảm thấy một ánh mắt quen thuộc nhìn mình, Hách Liên Vân Thiên vội ngẩng đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy khung cửa sổ bằng gỗ cứng ngắc, ánh mắt kia cũng không còn. Hắn thoáng thất thần một lúc. Hướng Ân Nhu cảm thấy hắn không chú tâm vào câu chuyện của nàng, liền nũng nịu kéo tay hắn:
“Vân Thiên!”
Tròng mắt Hách Liên Vân Thiên hơi ảm đạm xuống, hắn quay đầu nhìn Hướng Ân Nhu cười nhợt nhạt:
“Bổn vương đưa nàng về!”
Hai thân ảnh vừa đi khuất, phòng bếp cũng đưa đồ ăn lên. Tiểu Cẩn vừa nhìn thấy thức ăn lập tức vất cảm giác không đúng trong lòng ra sau đầu, chú tâm vào gắp. Nhưng, đây lại là cái cảm giác gì vậy? Tại sao càng lúc nàng càng cảm thấy khó chịu, nhìn cao lương mĩ vị trên bàn cũng không có cảm giác muốn ăn? Bực bội, tâm trạng Tiểu Cẩn không tốt cho đến tận lúc các nàng về đến Hạ phủ, nàng phớt lờ luôn mấy người ở đại sảnh, trực tiếp đi về phòng, ngay đến động tác sập cửa cũng vô cùng thô lỗ.
Mấy ngày sau, Ngũ vương gia đến trước Hạ phủ bái phỏng. Hạ Liên đứng ở ngoài cửa vừa báo cáo xong, nghe đến trên cửa phát ra “bịch” một cái, nàng nghe trong phòng có tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng. Ngay sau đó, thanh âm nữ chủ nhân trong phòng rống lên cực kì dữ tợn:
“Cút! Bảo hắn cút về cho lão nương!”
Hạ Liên trên đầu đầy vạch đen:
“Tiểu thư, nếu không cút...”
Thanh âm trong phòng chém đinh chặt sắt:
“Đóng cửa, thả chó!”
“...” Ngũ vương gia sao lại chọc giận tiểu thư rồi thế này?
Liên tục mấy ngày, Tiểu Cẩn không ra khỏi phòng. Ngày thứ nhất đám Tiểu Khuynh đến thì thấy nàng ở trong phòng tức giận mắng người, ngôn ngữ vô cùng thô lỗ, cùng mấy đại nương bán hàng ngoài chợ không khác nhau là mấy. Ngày thứ hai đến thì thấy nàng oa oa khóc lớn, thanh âm cực kì vang dội. Ngày thứ ba, nghe nàng lúc thì cười lúc thì khóc, thỉnh thoảng lại nói tục vài câu. Ngày thứ tư, đám Tiểu Khuynh đứng ở ngoài cửa suốt một canh giờ, thì nghe nàng cười như điên như dại suốt một canh giờ. Tiểu Vân tròn mắt nhìn Tiểu Khuynh, Tiểu Khuynh liếc sang Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết cầm ống nghe áp vào cánh cửa, sau một thời gian, nàng mặt mũi nghiêm trọng cho ra một kết luận:
“Theo phán đoán chắc chắn sau bốn ngày liền quan sát, đây là dấu hiệu của người mắc bệnh tương tư giai đoạn cuối!”
Thanh âm nàng cố ý phóng đại lên, cốt để người ở bên trong nghe thấy. Quả nhiên, tiếng cười trong phòng kia tắt lịm như có người cầm điểu khiển tắt tivi, sau đó cánh cửa phòng “rầm” một cái bị kéo mạnh ra, đập vào mắt là bộ dạng Tiểu Cẩn nhếch nhác bù xù lao ra ngoài. Nàng chỉ ngón tay vào mũi Tiểu Tuyết, hùng hổ mắng:
“Con kia, ai nói ta mắc bệnh tương tư hả? Có tin ngay bây giờ ta đi tỏ tình với Ngũ vương gia không?”
Tiểu Khuynh cười nhạt, bình thản đáp:
“Hắn vẫn đang ngồi ở đại sảnh chờ ngươi ra tiếp! Đường này, xin mời!”
Nàng nói xong còn làm bộ dịch sang một bên nhường đường cho Tiểu Cẩn. Ngón tay Tiểu Cẩn từ cái mũi của Tiểu Tuyết chuyển sang mũi của Tiểu Khuynh, nàng há hốc mồm, nói không ra lời. Bất lực, Tiểu Cẩn hạ tay xuống, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta quyết định rồi!”
Cả ba người kia đều tò mò hỏi:
“Ngươi quyết định cái gì?”
Tiểu Cẩn một phát bắt được cánh tay của Tiểu Khuynh, nàng không để ý đến chân mày Tiểu Khuynh hơi nhíu lại, ánh mắt tỏa sáng, hồ hởi nói:
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ chính thức theo đuổi Hách Liên Vân Thiên!”
“Ồ!” Mọi người đồng loạt vỗ tay. Nhìn biểu tình “ta biết ngay mà” của bọn họ, Tiểu Cẩn rống lên:
“Biểu cảm của các ngươi như vậy là có ý gì hả? Coi thường bản lĩnh của bổn tiểu thư sao?”
Tiểu Tuyết ôm tay, lắc lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn không thành sắt:
“Ngũ vương gia quả nhiên cao tay!”
Tiểu Cẩn bĩu môi:
“Gì chứ? Ta đã suy nghĩ suốt bốn ngày liền rồi, Hách Liên Vân Thiên mặc dù trăng hoa, nhưng đó chỉ là do hắn chưa gặp được người mình yêu thôi! Vậy nên, ta tình nguyện trở thành người mà hắn yêu suốt đời! A hí hí!”
Nghe Tiểu Cẩn che miệng cười gian, Tiểu Vân cũng hiểu, nàng ấy mặc dù nói vậy, nhưng thực chất Tiểu Cẩn thích Ngũ vương gia. Nhưng Hách Liên Vân Thiên, liệu hắn có thực tâm thích Tiểu Cẩn không? Ngũ vương gia có thể vô cùng hào phóng với nữ nhân, nhưng ai biết liệu hắn có thể đối đãi tốt với Tiểu Cẩn? Còn chưa nói đến, chính là Hướng tiểu thư kia... Trong lúc này, nội tâm Tiểu Vân dâng lên sự lo lắng.
Về đến phòng, Tiểu Khuynh nhanh tay đóng cửa lại, sau đó chạy vội đến bên giường. Nàng lục dưới gối đầu một con dao găm, sau đó không chút do dự cắt mạnh lên cổ tay mình. Đôi mắt nàng lóe lên ánh đỏ thẫm như máu, hơi thở bắt đầu dồn dập. Cổ tay vừa chảy ra máu tươi, nàng đã vội vàng cúi đầu, hút lấy hút để, trong cơ thể giống như đang có những con kiến cắn xé, đau đớn khiến nàng phát điên, càng ra sức rút lấy máu trên cổ tay mình. Việc không uống thuốc giải khiến độc trong người nàng càng ngày càng khó kiểm soát, các cơn thèm máu đến thường xuyên hơn, có thể ngay trong lúc ngủ nàng cũng phải bật dậy, dùng máu của chính mình để ngăn lại bản tính khát máu. Nhưng nàng không nghĩ việc mình làm là sai, bởi vì nếu như nàng uống thứ thuốc giải đó của Khúc Quỷ, sau này nàng sẽ không còn cách nào thoát khỏi khống chế của hắn; chỉ cần một lần yếu lòng, nàng sẽ không có cách để quay đầu lại.
Những cơn đau trong người dần biến mất, Tiểu Khuynh run rẩy buông môi, nhìn xung quanh vết thương hiện ra màu trắng bệch, một giọt máu vương ra ngoài cũng không có, sạch sẽ đến mức nàng cảm thấy sự ghê tởm bản thân mình càng lúc càng tăng lên. Bủn rủn cả người, thân thể Tiểu Khuynh không thể tiếp tục chống đỡ ngã trên nền đất. Ngay lúc nàng ngã xuống, cánh cửa phòng bị một lực thô bạo đẩy ra:
“Tiểu Khuynh!”
Hơi nâng mắt, nàng nhìn thấy Tiểu Tuyết vẻ mặt tái nhợt đứng ở cửa, Tiểu Khuynh vội vàng đem tay giấu dưới vạt áo. Tiểu Tuyết vội vàng chạy tới, nhìn Tiểu Khuynh suy yếu ngồi dựa vào giường, nàng hốt hoảng hỏi:
“Ngươi bị sao vậy?”
Tiểu Khuynh lắc đầu:
“Chỉ là hơi choáng váng một chút thôi! Không có việc gì, đừng lo lắng!”
Tiểu Tuyết cắn môi, trong mắt ngập tràn giận dữ, nàng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Tiểu Khuynh, bóp mạnh. Sắc mặt Tiểu Khuynh lập tức trắng bệch, chân mày nhíu lại. Tiểu Tuyết cười lạnh:
“Ngươi còn muốn giấu giếm đến khi nào?”
Nói dứt lời, nàng không quan tâm đến vẻ mặt của Tiểu Khuynh, lập tức vén mạnh tay áo của nàng ấy lên. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, vô cùng kinh hoàng. Trên cánh tay Tiểu Khuynh, bắt đầu từ khuỷu tay trở xuống, chi chít những vết cắn cùng vết rạch, có những vết thương đã bắt đầu đóng vẩy, có vết thương đan chồng chéo vào nhau, máu thịt mơ hồ hỗn độn, trên da thịt trắng nõn in lại những vết máu khô, cổ tay chồng chéo vết rạch, máu đang từ từ rỉ ra. Tiểu Tuyết bạo rống lên:
“Không có chuyện gì, ngươi đừng nói cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân biết...”
“Chuyện gì mà không muốn bọn ta biết?” Sắc mặt Tiểu Khuynh nặng nề, hai người Tiểu Cẩn đã đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.
“Các ngươi...” Tiểu Khuynh thốt không nên lời.
“Không phải chúng ta đã từng thề sẽ không giấu nhau bất cứ bí mật gì rồi sao? Cái gọi là cùng chung hoạn nạn là như vậy sao Tiểu Khuynh?” Tiểu Vân nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, lại giống như đang oán trách.
“Nếu không phải Tiểu Tuyết phát hiện ra mọi chuyện, ngươi có phải sẽ giấu bọn ta cho tới lúc chết không? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm Tiểu Cẩn cũng trở nên nghiêm túc.
Tiểu Khuynh im lặng. Nàng cúi đầu, vẫn dùng biểu cảm lạnh nhạt bình thản để đối diện chất vấn của bọn họ. Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng:
“Nếu như các ngươi đã biết, vậy thì sau này tốt nhất cách xa ta một chút. Đừng bao giờ lại gần ta, nếu không các ngươi chết lúc nào cũng không biết đâu!”
Hai mắt Tiểu Cẩn cùng Tiểu Vân mở to:
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Tiểu Khuynh nhìn các nàng, ánh mắt cất giấu một chút buồn bã, khóe môi nhếch lên cười lạnh:
“Ta không muốn bản thân trực tiếp giết các ngươi đâu!”
Nói rồi, nàng hướng ra cửa:
“Đông Mai, tiễn khách!”
Bỏ qua ánh nhìn kinh ngạc của hai người, Tiểu Khuynh nhìn Tiểu Tuyết:
“Tiểu Tuyết, ngươi cũng mau về đi!”
Tiểu Tuyết ngồi lặng người trên đất rất lâu, đột nhiên, nàng đứng bật dậy, hai nắm tay siết thật chặt, Tiểu Tuyết nhìn nàng, gằn giọng:
“Ta sẽ chữa khỏi độc này cho ngươi, Tiểu Khuynh! Nhớ kĩ, ta nói được là làm được!”
Nàng nói xong liền xoay người hướng bên ngoài chạy đi, bỏ lại ba người còn đang sững sờ ở trong phòng. Tiểu Khuynh để Đông Mai tiễn Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn, còn mình thì ngã người trên giường, mệt mỏi thở dài. Nàng giơ cánh tay có đầy những vết thương của mình, ánh mắt khép hờ, đôi môi nhẹ nhàng phun ra:
“Đồ ngốc...”
Hách Liên Vân Thiên chờ ở đại sảnh Hạ phủ hết nửa ngày mà không gặp được người muốn gặp, tâm trạng hắn vô cùng không tốt. Mang theo tâm tình bực bội khó chịu rời khỏi Hạ phủ, hắn cùng hai người bằng hữu chí thân là Âu Dương Minh Triệt và Ngô Thừa Ngạn chạy đến tửu lâu uống rượu.
Trong phòng đàn hát náo nhiệt, ca cơ, vũ nữ uốn mình theo điệu nhạc, mĩ nữ mềm mại dán sát vào người, rượu nồng, hương thơm lan tỏa, thấm tận lòng người, nhưng sắc mặt của Ngũ vương gia vẫn như bầu trời trước cơn mưa bão, đen kịt một mảnh. Ngô Thừa Ngạn cảm giác tâm tình tệ hại của hắn, dùng vai huých nhẹ người ngồi bên cạnh:
“Dương tử, ngươi nói hôm nay lão Ngũ bị làm sao vậy? Lâu lắm mới họp mặt một lần, nhưng hắn lại cứ bày ra vẻ mặt giống như chúng ta nợ ngân phiếu hắn vậy? Sao đây?”
Âu Dương Minh Triệt cũng có cùng thắc mắc như vậy, hắn đánh bạo lên tiếng hỏi thử:
“Lão Ngũ, hôm nay ngươi bị sao vậy? Sắc mặt rất không tốt, có phải hôm qua lăn lộn trên giường quá mức hay không?”
Sắc mặt Hách Liên Vân Thiên lại càng tối hơn:
“Nhiều chuyện!”
Ngô Thừa Ngạn cười nửa miệng, hỏi:
“Có phải ngươi quyến rũ cô nương nhà nào thất bại rồi không?” Tiếp theo câu nói là một cái trừng mắt sắc lẹm của Hách Liên Vân Thiên bắn về bên này, Ngô Thừa Ngạn vẫn là một bộ dạng không sợ chết nói:
“Trừng ta làm gì? Bị ta nói trúng tim đen rồi phải không?”
Hách Liên Vân Thiên hơi cắn răng, một lúc sau, hắn mới bực bội lên tiếng:
“Các ngươi nói, nếu như một nữ nhân, mới hôm qua còn cười cười nói nói với ngươi, vậy mà hôm nay đã làm mặt giận, từ chối các ngươi từ ngoài cửa! Hai người nói xem, rốt cuộc nữ nhân đó có ý tứ gì?”
Ngô Thừa Ngạn gấp quạt cái phạch, chỉ vào hắn nói:
“Xem ra ngươi đã làm cái gì đó chọc giận nàng ta rồi! Tự kiểm điểm lại bản thân xem nào!”
Âu Dương Minh Triệt lại vuốt cằm, trầm ngâm:
“Ta thấy, chín mười phần là nữ nhân đó giả bộ, chính là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn ngươi giành nhiều quan tâm hơn cho nàng ta...” Hắn lắc đầu, sâu trong mắt có một tia khinh miệt “ Nữ nhân, vĩnh viễn đều tầm thường như vậy!”
Lần này lại đến lượt Hách Liên Vân Thiên cụp mắt trầm ngâm. Nàng... dường như không phải là loại nữ nhân như vậy. Ít nhất là trong thời gian qua hắn tiếp xúc cùng nàng, nàng dường như không hề có ý nghĩ gì khác đối với hắn, với nàng, hắn cũng không khác gì một người bằng hữu bình thường. Nhưng nàng đột nhiên từ chối hắn, khiến cho sâu trong nội tâm Hách Liên Vân Thiên dâng lên một chút không cam lòng. Hắn là Ngũ vương gia đương triều, phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, luận phẩm chất, luận dung mạo, luận về thân phận, hắn tuyệt đối có thể coi là vương tử trong lòng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, vậy nhưng chỉ có mình nàng, hết lần này tới lần khác đều không để hắn vào mắt, thậm chí có thể xì mũi coi thường hắn, lại càng không kiêng kị mà cười nhạo hắn. Trong mắt nàng, lẽ nào hắn cũng không khác gì những kẻ dân đen tầm thường?
Mặc cho tâm tư Hách Liên Vân Thiên xoắn thành một mớ bùi nhùi, lúc này trên đường lớn, có một đôi chủ tớ đang bất chấp hình tượng mà xốc váy chạy băng băng. Tiểu Cẩn chạy trước, nàng không ngừng hướng phía sau luôn miệng giục: “Nhanh lên! Nhanh lên!” Ở phía sau, Hạ Liên cầm váy thở hồng hộc chạy theo, nàng nói không lên lời:
“Tiểu thư, đừng chạy nhanh như vậy! Em theo không kịp a!”
Tiểu Cẩn dừng lại, nàng ngoái đầu nhìn Hạ Liên với vẻ không hài lòng, rồi, trong sự kinh hoảng của Hạ Liên, Tiểu Cẩn một tay liền ôm lấy người nàng, sau đó dưới chân thi triển khinh công, một đường vun vút lao đi!
Đặt Hạ Liên đầu óc đang quay cuồng xuống đất, Tiểu Cẩn nhìn lầu hai, tươi cười hô to:
“Let’s go!”
Sau đó liền kéo Hạ Liên đi thẳng lên lầu. Nàng đã nhờ Chu Tước điều tra, hôm nay Hách Liên Vân Thiên cũng với mấy cái bằng hữu của hắn đến tửu lâu này uống rượu, cơ hội để tỏ tình tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
Trong phòng các ca cơ vẫn đang múa hát, nhưng ba nam nhân trong này đã ở trên giường lăn lộn rồi! Thanh âm nam nhân thở dốc thô hòa vào tiếng kiều ngâm của nữ nhân tạo thành một tràng tiếng động dâm mĩ, hương rượu nồng nàn quyện cùng mùi vị hoan ái lan tỏa trong căn phòng. Giữa khung cảnh này, cửa phòng đột nhiên “rầm” một tiếng bị người đạp ra. Trước sự phá đám đột ngột này, động tác của ba nam nhân đồng loạt ngừng lại, Hách Liên Vân Thiên tâm trạng kém nhất thò đầu ra khỏi trướng lụa, cau mày quát:
“Là kẻ... nào...”
Nhìn thấy nữ tử đang há hốc mồm đứng ở cửa, thanh âm của Hách Liên Vân Thiên nghẹn cứng tại cổ họng. Sao nàng lại ở đây? Hai mắt Tiểu Cẩn mở to, nhìn cảnh tượng trong phòng bằng ánh mắt kích động. Đột nhiên, giữa sự im lặng kì quái trong phòng, Tiểu Cẩn hưng phấn hô lên:
“Ù ôi, Hạ Liên, xem, xem! Xuân cung đồ sống, là xuân cung đồ sống a!”
Mặc dù Hạ Liên đi theo Tiểu Cẩn đã lâu, nhưng bản chất vẫn là nữ tử cổ đại da mặt mỏng, thoáng một cái mặt mũi đã đỏ rần, nàng nắm vạt áo Tiểu Cẩn, lắp bắp:
“Tiểu... tiểu thư....”
Con mắt Tiểu Cẩn đảo một vòng, chuyển đến trên khuôn mặt bế tắc của người nào đó, Tiểu Cẩn hồ hởi hô lên:
“Ui chao, Ngũ vương gia, chúng ta thật là có duyên mới được gặp nhau ở đây a!!”
Trên trán Hách Liên Vân Thiên mồ hôi hột đổ xuống, khóe miệng hắn co giật, nhìn biểu cảm vô cùng giả tạo trên mặt Tiểu Cẩn. Nữ nhân này, rõ ràng là đang diễn trò! Nghĩ lại mấy ngày hôm nay bị nàng cho ăn bơ toàn tập, càng quá đáng hơn là nàng còn thả chó ra đuổi hắn, sắc mặt Hách Liên Vân Thiên cũng xị xuống:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Tiểu Cẩn che miệng cười hớ hớ, đáp:
“Tất nhiên là tiểu nữ bồi theo vương gia a! Sau này dù Vương gia có đi đâu, tiểu nữ cũng nhất định bồi theo ngài! Nếu Vương gia đi dạo phố, tiểu nữ sẽ đi cùng ngài, nếu Vương gia muốn đi cua gái, tiểu nữ sẽ ở bên cạnh thay ngài dò tìm mĩ nhân, nếu Vương gia muốn đi nhà xí, tiểu nữ sẽ cầm giấy chùi cho ngài, sau này nếu Vương gia tạ thế, tiểu nữ nhất định sẽ ngày ngày nhang đèn cầu cho Vương gia sớm ngày siêu thoát!...”
Nàng càng nói, vạch đen trên mặt Hách Liên Vân Thiên chảy càng dài, mĩ nhân nằm bên cạnh hắn còn mơ hồ thấy được nước da trắng của hắn đang chuyển màu đen. Hai hàm răng Hách Liên Vân Thiên nghiến vào nhau ken két, hắn nghe nàng lảm nhảm một hồi dài thật dài, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng:
“Vân- Cẩn- Cẩn, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Trái với vẻ gắt gỏng của Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Cẩn chỉ mỉm cười. Rồi, trước ánh mắt ngạc nhiên cùng khó hiểu của đám người trong phòng, nàng bước hai bước đến trước mặt Hách Liên Vân Thiên, vươn thẳng cánh tay chỉ vào mũi hắn, thanh âm vô cùng tự tin vang lên trong phòng:
“Tại nơi này, ta, Vân Cẩn Cẩn, xin trịnh trọng tuyên bố: bắt đầu từ ngày hôm nay, Vân Cẩn Cẩn ta chính thức theo đuổi Hách Liên Vân Thiên! Mặc kệ là dùng cách gì, nhưng ta sẽ không từ bỏ cho đến khi nghe chính miệng ngươi nói yêu ta!”
-------------------------------------------------
Trong phòng thí nghiệm dưới mật đạo, một bóng dáng nhỏ nhắn đang vùi đầu vào một đống ống nghiệm. Trong mỗi cái ống nghiệm dài chừng nửa tấc đều chứa cùng một loại chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Tiểu Tuyết cắt đầu ngón tay, nàng nhỏ máu của mình vào từng ống nghiệm rồi đeo một cặp kính lớn lên mặt, sau đó cẩn thận quan sát. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, nàng chăm chú nhìn từng ống nghiệm một, không bỏ sót bất cứ phản ứng khác thường nào xảy ra. Sau khoảng một khắc, Tiểu Tuyết dời mắt, nàng tháo cặp kính xuống, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mát xa mắt để giảm mệt mỏi. Thời gian không sai lệch lắm, cùng lắm thì mười ngày sau, thuốc giải độc của Tiểu Khuynh liền được chế thành. Khóe môi vô thức gợn lên nụ cười, Tiểu Tuyết ngả người trên ghế, bất giác rơi vào giấc ngủ sâu. Đã nhiều ngày mệt mỏi, Tiểu Tuyết ngủ một giấc này thật sự say. Trong lúc nàng đang nghỉ ngơi, một bóng đen âm thầm xuất hiện tại cửa vào mật đạo. Bóng đen lẳng lặng tiến về phía nàng, không một tiếng động, trên môi nở nụ cười méo mó, khuôn mặt nấp dưới tấm áo choàng đen không rõ biểu tình. Hắn vươn bàn tay với những ngón trắng bệch như xác chết về phía những ống nghiệm của nàng, từ móng tay, một thứ bụi trắng nhẹ nhàng rơi xuống, lẫn vào trong thứ dịch đỏ óng ánh. Làm xong, người mặc áo choàng liền xoay người, lại không tiếng động rời khỏi mật thất. Trong những ống nghiệm kia, lớp dịch đỏ từ từ đặc lại, nổi bọt xèo xèo, rồi sau đó, cuộn lên như lớp sóng giữa đại dương, và hóa thành màu trắng bệch chìm xuống đáy.
Tỉnh dậy từ sau giấc ngủ mệt mỏi, cảm thấy toàn thân thư thái, Tiểu Tuyết xoay xoay cổ cho đỡ mỏi. Ánh mắt nàng dời đến hàng ống nghiệm, nhìn chúng vẫn hoàn toàn bình thường thì yên tâm đứng dậy, đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Nàng hoàn toàn không phát giác ra, phòng thí nghiệm của mình đã bị xâm phạm, cũng như sự bất thường của đám ống nghiệm kia.
Tại một căn phòng khác, dưới ánh nến vàng vọt soi tỏ bốn bức tường nham nhở lởm chởm, bên bàn nhỏ có hai người đang ngồi đối diện nhau. Nam nhân mặc áo choàng đen đặt bàn tay được bao bọc dưới lớp vải lên mặt bàn, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói:
“Ta đã đánh giá thấp năng lực của bọn chúng! Suýt chút nữa để cho một con kiến hôi đạp đổ tất cả công sức của mình!”
Trong giọng nói không giấu nổi sự buồn bực. Nữ nhân mặc áo đỏ yêu mị ngồi cạnh hắn, nàng ta mân mê dải lụa trên áo, mỉm cười nói:
“Trong một cuộc chiến, dù là ở đâu cũng thế, khinh địch là yếu tố đầu tiên dẫn đến thất bại!”
Nam nhân áo choàng nghe nàng nói vậy, hắn lập tức thay đổi giọng điệu:
“Cũng là nhờ Minh Tuyết cô nương chỉ điểm, đại sự lần này mới không xảy ra sơ sót!”
Minh Tuyết Liên quay đầu cười nhạt:
“Khúc đại nhân cần gì phải khách sáo như vậy, chúng ta hiện tại đều là người ngồi cùng một con thuyền, nếu như thuyền bị lật, thì đâu chỉ mỗi Khúc đại nhân là gặp chuyện, có lẽ đến cả tiểu nữ cũng dính phải hậu họa! Vậy nên, ra tay tương trợ cũng là thích hợp cả!”
Khúc Quỷ sao không nghe ra ẩn ý của nàng ta, hắn bỗng cười hỏi:
“Dường như Minh cô nương cũng có mối thù rất sâu sắc với công cụ của ta thì phải?”
Đối với câu hỏi này của Khúc Quỷ, Minh Tuyết Liên không đáp, nàng ta vẫn chỉ nhàn nhạt cười, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một chút bão tố cuồn cuộn:
“Ồ, vậy sao?”
Có thể không hận sao? Kẻ đã giết hại cả Minh phủ, rồi lại lấp liếm tội ác, cả một thành phủ hơn ba trăm nhân mạng không còn một ai sống sót lại biến thành một cuộc huyết tẩy do thù hận trong giới giang hồ, khiến cả Minh gia chịu mang tiếng xấu. Nếu như nói hận, nàng ta hận cả hoàng triều Hách Liên quốc, nhưng trước hết, nàng ta sẽ khiến kẻ đã trực tiếp hủy hoại cuộc đời của Minh Tuyết Liên này, cả Nhan Tử Khuynh và Hách Liên Phách Thiên, cả hai kẻ đó đều sẽ phải hứng chịu cơn đại thịnh nộ của nàng ta, đừng mong có thể sống yên ổn!
Sáng sớm Tiểu Vân đã ra cửa. Ngày hôm nay sẽ có hội chợ, nàng muốn xem thử hội chợ cổ đại sẽ như thế nào. Tiểu Cẩn dạo gần đây liên tục bám theo Ngũ vương gia, lực chú ý của nàng ấy hoàn toàn chuyển dời lên Hách Liên Vân Thiên, vậy nên chẳng có để ý đến mọi chuyện xung quanh, nếu không, nàng ấy há lại bỏ qua một hội chợ náo nhiệt như vậy?
Mang theo tâm tình vui vẻ ra phủ, Tiểu Vân dẫn Xuân Lan đi đến cửa thành phía tây. Hội chợ sẽ diễn ra ở đó, trên đường đi cũng gặp rất nhiều người đang đi đến hội chợ, Tiểu Vân lần đầu tiên cảm thấy ở cổ đại này buôn bán cũng thật là nhộn nhịp.
“Tránh ra! Mau tránh ra!”
Từ đằng sau bất chợt vang lên tiếng hô to gấp gáp hốt hoảng, cùng với đó là tiếng vó ngựa giẫm lộp cộp. Tiểu Vân quay người, liền thấy một con ngựa đang hướng nàng lao tới. Đột ngột như vậy khiến Tiểu Vân không kịp phản ứng, suy nghĩ trong một giây bị đình trệ. Tiếng hô của người bên đường hoàn toàn không tác động đến não bộ của nàng, Tiểu Vân vẫn đứng ở đó, chân giống như đã bị đông đá cắm xuống đất, không thể nhúc nhích. Ở một góc khuất, có một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm nàng, khoảng cách con ngựa điên kia càng ngày càng rút ngắn lại, mắt thấy Tiểu Vân sẽ bị vó ngựa làm bị thương, chủ nhân đôi mắt ác độc kia đột nhiên ngửa đầu cười lớn.
Bất ngờ, trong lúc Tiểu Vân đang hốt hoảng tột độ, bên hông bị người ôm lấy, sau đó, cả người liền bay lên, tránh thoát khỏi đường đi của con ngựa kia. Đến lúc Tiểu Vân định thần lại, cả người đã nằm gọn trong vòng tay người kia. Đang lúc nàng còn bần thần, từ trên đầu truyền xuống thanh âm trầm thấp của nam nhân:
“Cô nương, không sao chứ?”
Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn lên, phút chốc lại ngẩn ra. Là hắn! Nam nhân ngày đó nàng gặp trên đường tới doanh trại Hách Liên. Không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây, lại còn trong tình huống như vậy. Nhận ra tư thế của mình, Tiểu Vân xấu hổ lui lại, cúi đầu nói:
“Đa tạ đại hiệp đã ra tay cứu mạng! Ơn này tiểu nữ xin nhận, nhất định sẽ hồi báo!”
Nam nhân kia nhìn nàng cúi đầu, trong lòng không biết là tư vị gì. Không nghĩ tới hắn lại gặp lại nàng, vừa rồi đi trên đường, vô tình nhìn sang thấy nàng đang đứng nơi đó, con ngựa kia lại lồng lộn lao tới, hắn không kịp nghĩ ngợi gì đã vội vàng lao tới, ôm nàng thoát khỏi vó ngựa điên cuồng. Bây giờ nghĩ lại, hắn bỗng cảm thấy bản thân mình sao quá buồn cười. Nhìn nàng, hắn nhẹ giọng nói:
“Không có gì, chỉ là thuận tay giúp đỡ, cô nương không cần phải hồi báo!”
Nghe giọng điệu hắn có phần thật thà, nói xong lại không biết phải nói thêm cái gì nữa, Tiểu Vân cảm thấy có chút buồn cười. Dường như, đây là một nam nhân khá đơn thuần. Nếu như biết nàng nghĩ về hắn như vậy, Điệp Ung nhất định sẽ đập đầu vào tường. Một kẻ giết người không cần chớp mắt như hắn mà lại được người ta hình dung là đơn thuần, mà người đó còn là một cô nương xinh đẹp, nếu để nhân sĩ trong giới nghe được, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Xuân Lan lúc này chạy tới, nàng lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không?”
Tiểu Vân dịu dàng vỗ mu bàn tay nàng trấn an, nói:
“Không sao, em đừng lo lắng!”
Nàng nói xong, lại quay sang, nhưng không biết từ lúc nào, người kia đã đi mất, không còn thấy bóng dáng. Trong lòng sinh ra chút chán nản vì chưa thể hồi báo ơn cứu mạng, Tiểu Vân dẫn theo Xuân Lan tiếp tục đi đến hội chợ. Trong một góc tối, nữ tử mang mạng che mặt gắt gao nhìn bóng lưng nàng, cắn răng phun ra:
“Tiện nhân!”
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 91
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi sáng trời trong, thời tiết mát mẻ dễ chịu, Tiểu Khuynh kêu Đông Mai kê một chiếc giường trúc ở ngoài sân để nàng nằm thư giãn. Đã lâu không ra ngoài, không khí trong lành khiến Tiểu Khuynh vô cùng thoải mái. Nàng chỉ nằm một lúc đã thiu thiu ngủ thiếp đi. Cửa viện “kẹt” mở ra, một thân ảnh trường bào đi vào, Đông Mai vừa định lên tiếng hành lễ, người kia đã phất phất tay, nàng liền im lặng lui ra ngoài. Thân ảnh cao lớn đi đến cạnh giường trúc, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của người kia, khóe môi nhếch lên một độ cong nhu hòa. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường trúc, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt nhẹ sườn mặt của nàng. Dường như cảm nhận có người ở bên cạnh, Tiểu Khuynh khẽ mở mắt, nhìn thấy người vừa đến, nàng mỉm cười:
“Phách Thiên...” Xong lại nhắm mắt, tùy ý hưởng thụ sự dịu dàng hắn mang đến.
Hách Liên Phách Thiên ôm lấy một bên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Nàng bị ốm sao? Gầy thành như vậy rồi?”
Tiểu Khuynh cong môi đáp:
“Cũng không phải, ta không có bị ốm đâu! Còn chàng, sao hôm nay tự dưng rảnh rỗi đến tìm ta vậy?”
Hách Liên Phách Thiên cúi đầu cười, thổi khí ở bên tai nàng khiến Tiểu Khuynh cảm thấy nhột:
“Ngày hôm qua ta đã tiến cung cầu xin thánh chỉ. Hoàng huynh đã ân chuẩn để nàng trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh!”
Thân mình thoáng cái cứng đờ, nơi đáy mắt hiện lên sự bối rối cùng hốt hoảng, Tiểu Khuynh hỏi lại:
“Chàng vừa nói cái gì?”
Hách Liên Phách Thiên nghĩ nàng vì quá vui mừng nên kích động, hắn dang tay ôm cả người nàng vào ngực, mỉm cười nói:
“Nàng sẽ trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh! Ta đã có thánh chỉ ở trong tay rồi, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta thành thân ngay ngày mai cũng được!”
“Không...” Tiểu Khuynh bối rối thốt lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vội nuốt lại lời định nói, lập tức đổi lời “... Ý ta là chàng trước đừng vội vàng, chúng ta cần nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương đã, sau đó tính chuyện thành thân cũng không muộn...”
Hách Liên Phách Thiên lập tức ngắt lời:
“Tiểu Khuynh, nàng ở cạnh ta hai năm, bắt ta chờ đợi hai năm, bốn năm qua ta yêu đơn phương nàng lẽ nào còn chưa đủ để nàng đồng ý gả cho ta sao?”
“Phách Thiên...” Tiểu Khuynh khó xử mở miệng. Thở dài, Hách Liên Phách Thiên ôm đầu nàng, hỏi:
“Tiểu Khuynh, nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?”
“Có lẽ chưa hẳn là yêu, nhưng ta thừa nhận ta có cảm giác với chàng, lúc nghe nói chàng muốn cưới nữ nhân khác, trong lòng ta quả thật tức giận, nhưng lại cảm thấy vui khi chàng vì ta mà ghen. Nói ra lời yêu lúc này thì quá sớm, ta không muốn vì cảm xúc nhất thời của mình mà sau này làm chàng đau khổ, vậy nên, xin chàng hãy cho ta thời gian...”
Nàng chợt ngừng lại, mong đợi câu trả lời của hắn. Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng đăm đăm, hồi lâu hắn mới nói:
“Ta đợi nàng!”
Tiểu Khuynh vòng qua ôm cổ hắn, nàng ở bên tai hắn nhẹ nhàng mỉm cười, thốt ra ba chữ bằng khẩu hình:
“Cảm ơn chàng!”
Có lẽ Hách Liên Phách Thiên chẳng bao giờ biết được, khi nhìn vào đôi mắt hắn, khi nàng nói ra những lời này, nội tâm Tiểu Khuynh đang trải qua sự dằn vặt đau khổ. Nàng không muốn ích kỉ trói buộc hắn ở lại bên cạnh mình, bởi nếu một ngày hắn phát hiện ra con người thật của nàng, đến lúc đó, người đau khổ sẽ là hắn. Nhưng nội tâm nàng lại không ngừng vang lên, nàng muốn được ích kỉ một lần, muốn hắn bồi bên cạnh nàng, lại càng không chấp nhận giao hắn vào tay nữ nhân khác. Giây phút nàng thốt ra ba chữ cảm ơn hắn, trong lòng Tiểu Khuynh đang âm thầm nói với hắn ngàn lời xin lỗi. Chỉ lần này thôi, xin cho nàng được ích kỉ thêm một lần này nữa thôi...
Đứng ở cửa viện, sắc mặt Tiểu Tuyết đượm buồn, trống rỗng. Khung cảnh trước mặt đẹp đến như vậy, nhưng nàng lại rất muốn khóc. Sao nàng lại có thể nghi ngờ Tiểu Khuynh, sao nàng lại có thể nghĩ về Tiểu Khuynh như vậy? Trong lòng áy náy, Tiểu Tuyết lại càng thêm kiên định với quyết định của mình. Nàng sẽ thật cố gắng, sẽ không để tình cảm giữa hai người kia vì chuyện này mà phải tan vỡ. Nắm chặt tay, Tiểu Tuyết xoay người, bóng lưng kiên quyết trở về viện của mình.
Theo lịch đã lên sẵn, cứ đến nửa tháng thì đám Tiểu Khuynh sẽ đi thị sát tất cả cửa hàng một lần. Nhưng lần này, chỉ có Tiểu Cẩn và Tiểu Vân đi cùng với nhau. Hai người trước rẽ qua các cửa hàng y phục, Tiểu Vân giao cho các chưởng quầy những mẫu trang phục các nàng thiết kế cho mùa thu, lại ghé qua tiệm trang sức xem một chút, còn đặc biệt đặt làm một kiện y phục đi cùng với trang sức để tặng cho Tiêu Khuynh Thành. Sau đó các nàng lại ghé xem tiệm bánh ngọt, bởi vì ở nơi này không có hình thức kinh doanh nào giống với bọn họ, hơn nữa, các mặt hàng bánh ngọt đều được làm ra vô cùng tinh xảo lạ mắt, hầu như ngày ngày khách nhân cũng đứng chật kín hai tầng lầu, có người thậm chí còn phải chờ ở bên ngoài. Hai người Tiểu Cẩn sau khi xem xét các sổ ghi chép một lượt thật cẩn thận xong, dặn dò chưởng quầy vài câu rồi rời đi. Nhác thấy cũng đã muộn, hai người xác định không kịp về Hạ phủ ăn cơm trưa, vậy nên hai người bèn đi đến Nhạc Tân lâu dùng bữa.
Ngồi trên lầu hai của Nhạc Tân lâu, sau khi đã gọi xong các món ăn, Tiểu Cẩn nhàm chán ngồi nhìn ra ngoài trong lúc chờ thức ăn được mang lên. Vô tình lại nghe thấy một đoạn đối thoại ở bên dưới:
“Tiểu thư, Vương gia gần đây rất hay ra ngoài!” Nghe giọng này là một tiểu nha hoàn.
“Chàng có chuyện của mình, chúng ta không quản được!” Thanh âm nghe chừng mềm mại, lại có chút quen thuộc.
“Nhưng là, tiểu thư, Vương gia là đi tìm một cái nữ nhân a!” Thanh âm nha hoàn lộ ra chút nóng nảy.
“Luận Thu, em nghe cái này từ ai vậy?” Người kia hẳn là lúc này biểu tình có vẻ bình tĩnh đây, nhưng giọng của nàng ta dù thế nào cũng không giấu nổi hơi run rẩy.
“Tiểu thư, người cứ như vậy, Vương gia sớm muộn gì cũng bị nữ nhân khác câu dẫn mất! Những ngày gần đây người trong thành thường xuyên nhìn thấy Vương gia cùng một cái nữ tử đi cùng nhau, họ không phải ăn cơm cùng nhau thì cũng là đi dạo phố! Mà nghe đâu cái nữ nhân lẳng lơ đó là Tứ tiểu thư của phủ Hạ gia...” Nha, đây là đang nói Vân Cẩn Cẩn nàng sao?
Nghi vấn trong lòng tăng lên, Tiểu Cẩn hơi nâng người qua nhìn xuống, không nghĩ tới bản thân lại gặp được kinh ngạc. Cái nữ tử y phục lam y xinh đẹp tao nhã phía dưới còn không phải Hướng Ân Nhu các nàng từng gặp sao? Tiểu Vân thấy nàng bất động hồi lâu, nàng tò mò cũng nhìn xuống, đôi mày cũng ngạc nhiên nhíu lại:
“Là Hướng Ân Nhu, xem ra cuộc sống của nàng ấy bây giờ cũng rất tốt!”
Dĩ nhiên hai người đã quên mất rằng, Hướng Ân Nhu lên kinh thành để tìm Ngũ vương gia. Đối với nữ nhân, Ngũ vương gia luôn luôn hào phóng, chưa bao giờ để các nàng ấy phải thiệt thòi. Tiểu Cẩn đang định quay đầu đi, nhưng lúc này lại nghe nha hoàn kia vui mừng hô nhỏ một câu:
“Tiểu thư, là Vương gia!”
Hai người kia vội vàng nhìn sang, vốn là Tiểu Cẩn không muốn để ý tới, nhưng thanh âm trầm thấp mê hoặc kia lại khiến thân mình nàng cứng đờ:
“Nhu nhi, sao nàng lại ở đây?”
Hướng Ân Nhu khuôn mặt đỏ bừng nhìn nam nhân phong nhã đang đi về phía mình, dịu dàng mở miệng:
“Vân Thiên!”
Tiểu Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn, gương mặt nam nhân kia lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn bảo vật vô cùng trân trọng, không hiểu sao nàng thấy đôi con ngươi nhói lên. Tiểu Cẩn quay đầu, ánh mắt lướt qua trở nên tĩnh mịch, thản nhiên không gợn sóng. Đứng ở phía dưới, cảm thấy một ánh mắt quen thuộc nhìn mình, Hách Liên Vân Thiên vội ngẩng đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy khung cửa sổ bằng gỗ cứng ngắc, ánh mắt kia cũng không còn. Hắn thoáng thất thần một lúc. Hướng Ân Nhu cảm thấy hắn không chú tâm vào câu chuyện của nàng, liền nũng nịu kéo tay hắn:
“Vân Thiên!”
Tròng mắt Hách Liên Vân Thiên hơi ảm đạm xuống, hắn quay đầu nhìn Hướng Ân Nhu cười nhợt nhạt:
“Bổn vương đưa nàng về!”
Hai thân ảnh vừa đi khuất, phòng bếp cũng đưa đồ ăn lên. Tiểu Cẩn vừa nhìn thấy thức ăn lập tức vất cảm giác không đúng trong lòng ra sau đầu, chú tâm vào gắp. Nhưng, đây lại là cái cảm giác gì vậy? Tại sao càng lúc nàng càng cảm thấy khó chịu, nhìn cao lương mĩ vị trên bàn cũng không có cảm giác muốn ăn? Bực bội, tâm trạng Tiểu Cẩn không tốt cho đến tận lúc các nàng về đến Hạ phủ, nàng phớt lờ luôn mấy người ở đại sảnh, trực tiếp đi về phòng, ngay đến động tác sập cửa cũng vô cùng thô lỗ.
Mấy ngày sau, Ngũ vương gia đến trước Hạ phủ bái phỏng. Hạ Liên đứng ở ngoài cửa vừa báo cáo xong, nghe đến trên cửa phát ra “bịch” một cái, nàng nghe trong phòng có tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng. Ngay sau đó, thanh âm nữ chủ nhân trong phòng rống lên cực kì dữ tợn:
“Cút! Bảo hắn cút về cho lão nương!”
Hạ Liên trên đầu đầy vạch đen:
“Tiểu thư, nếu không cút...”
Thanh âm trong phòng chém đinh chặt sắt:
“Đóng cửa, thả chó!”
“...” Ngũ vương gia sao lại chọc giận tiểu thư rồi thế này?
Liên tục mấy ngày, Tiểu Cẩn không ra khỏi phòng. Ngày thứ nhất đám Tiểu Khuynh đến thì thấy nàng ở trong phòng tức giận mắng người, ngôn ngữ vô cùng thô lỗ, cùng mấy đại nương bán hàng ngoài chợ không khác nhau là mấy. Ngày thứ hai đến thì thấy nàng oa oa khóc lớn, thanh âm cực kì vang dội. Ngày thứ ba, nghe nàng lúc thì cười lúc thì khóc, thỉnh thoảng lại nói tục vài câu. Ngày thứ tư, đám Tiểu Khuynh đứng ở ngoài cửa suốt một canh giờ, thì nghe nàng cười như điên như dại suốt một canh giờ. Tiểu Vân tròn mắt nhìn Tiểu Khuynh, Tiểu Khuynh liếc sang Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết cầm ống nghe áp vào cánh cửa, sau một thời gian, nàng mặt mũi nghiêm trọng cho ra một kết luận:
“Theo phán đoán chắc chắn sau bốn ngày liền quan sát, đây là dấu hiệu của người mắc bệnh tương tư giai đoạn cuối!”
Thanh âm nàng cố ý phóng đại lên, cốt để người ở bên trong nghe thấy. Quả nhiên, tiếng cười trong phòng kia tắt lịm như có người cầm điểu khiển tắt tivi, sau đó cánh cửa phòng “rầm” một cái bị kéo mạnh ra, đập vào mắt là bộ dạng Tiểu Cẩn nhếch nhác bù xù lao ra ngoài. Nàng chỉ ngón tay vào mũi Tiểu Tuyết, hùng hổ mắng:
“Con kia, ai nói ta mắc bệnh tương tư hả? Có tin ngay bây giờ ta đi tỏ tình với Ngũ vương gia không?”
Tiểu Khuynh cười nhạt, bình thản đáp:
“Hắn vẫn đang ngồi ở đại sảnh chờ ngươi ra tiếp! Đường này, xin mời!”
Nàng nói xong còn làm bộ dịch sang một bên nhường đường cho Tiểu Cẩn. Ngón tay Tiểu Cẩn từ cái mũi của Tiểu Tuyết chuyển sang mũi của Tiểu Khuynh, nàng há hốc mồm, nói không ra lời. Bất lực, Tiểu Cẩn hạ tay xuống, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta quyết định rồi!”
Cả ba người kia đều tò mò hỏi:
“Ngươi quyết định cái gì?”
Tiểu Cẩn một phát bắt được cánh tay của Tiểu Khuynh, nàng không để ý đến chân mày Tiểu Khuynh hơi nhíu lại, ánh mắt tỏa sáng, hồ hởi nói:
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ chính thức theo đuổi Hách Liên Vân Thiên!”
“Ồ!” Mọi người đồng loạt vỗ tay. Nhìn biểu tình “ta biết ngay mà” của bọn họ, Tiểu Cẩn rống lên:
“Biểu cảm của các ngươi như vậy là có ý gì hả? Coi thường bản lĩnh của bổn tiểu thư sao?”
Tiểu Tuyết ôm tay, lắc lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn không thành sắt:
“Ngũ vương gia quả nhiên cao tay!”
Tiểu Cẩn bĩu môi:
“Gì chứ? Ta đã suy nghĩ suốt bốn ngày liền rồi, Hách Liên Vân Thiên mặc dù trăng hoa, nhưng đó chỉ là do hắn chưa gặp được người mình yêu thôi! Vậy nên, ta tình nguyện trở thành người mà hắn yêu suốt đời! A hí hí!”
Nghe Tiểu Cẩn che miệng cười gian, Tiểu Vân cũng hiểu, nàng ấy mặc dù nói vậy, nhưng thực chất Tiểu Cẩn thích Ngũ vương gia. Nhưng Hách Liên Vân Thiên, liệu hắn có thực tâm thích Tiểu Cẩn không? Ngũ vương gia có thể vô cùng hào phóng với nữ nhân, nhưng ai biết liệu hắn có thể đối đãi tốt với Tiểu Cẩn? Còn chưa nói đến, chính là Hướng tiểu thư kia... Trong lúc này, nội tâm Tiểu Vân dâng lên sự lo lắng.
Về đến phòng, Tiểu Khuynh nhanh tay đóng cửa lại, sau đó chạy vội đến bên giường. Nàng lục dưới gối đầu một con dao găm, sau đó không chút do dự cắt mạnh lên cổ tay mình. Đôi mắt nàng lóe lên ánh đỏ thẫm như máu, hơi thở bắt đầu dồn dập. Cổ tay vừa chảy ra máu tươi, nàng đã vội vàng cúi đầu, hút lấy hút để, trong cơ thể giống như đang có những con kiến cắn xé, đau đớn khiến nàng phát điên, càng ra sức rút lấy máu trên cổ tay mình. Việc không uống thuốc giải khiến độc trong người nàng càng ngày càng khó kiểm soát, các cơn thèm máu đến thường xuyên hơn, có thể ngay trong lúc ngủ nàng cũng phải bật dậy, dùng máu của chính mình để ngăn lại bản tính khát máu. Nhưng nàng không nghĩ việc mình làm là sai, bởi vì nếu như nàng uống thứ thuốc giải đó của Khúc Quỷ, sau này nàng sẽ không còn cách nào thoát khỏi khống chế của hắn; chỉ cần một lần yếu lòng, nàng sẽ không có cách để quay đầu lại.
Những cơn đau trong người dần biến mất, Tiểu Khuynh run rẩy buông môi, nhìn xung quanh vết thương hiện ra màu trắng bệch, một giọt máu vương ra ngoài cũng không có, sạch sẽ đến mức nàng cảm thấy sự ghê tởm bản thân mình càng lúc càng tăng lên. Bủn rủn cả người, thân thể Tiểu Khuynh không thể tiếp tục chống đỡ ngã trên nền đất. Ngay lúc nàng ngã xuống, cánh cửa phòng bị một lực thô bạo đẩy ra:
“Tiểu Khuynh!”
Hơi nâng mắt, nàng nhìn thấy Tiểu Tuyết vẻ mặt tái nhợt đứng ở cửa, Tiểu Khuynh vội vàng đem tay giấu dưới vạt áo. Tiểu Tuyết vội vàng chạy tới, nhìn Tiểu Khuynh suy yếu ngồi dựa vào giường, nàng hốt hoảng hỏi:
“Ngươi bị sao vậy?”
Tiểu Khuynh lắc đầu:
“Chỉ là hơi choáng váng một chút thôi! Không có việc gì, đừng lo lắng!”
Tiểu Tuyết cắn môi, trong mắt ngập tràn giận dữ, nàng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Tiểu Khuynh, bóp mạnh. Sắc mặt Tiểu Khuynh lập tức trắng bệch, chân mày nhíu lại. Tiểu Tuyết cười lạnh:
“Ngươi còn muốn giấu giếm đến khi nào?”
Nói dứt lời, nàng không quan tâm đến vẻ mặt của Tiểu Khuynh, lập tức vén mạnh tay áo của nàng ấy lên. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, vô cùng kinh hoàng. Trên cánh tay Tiểu Khuynh, bắt đầu từ khuỷu tay trở xuống, chi chít những vết cắn cùng vết rạch, có những vết thương đã bắt đầu đóng vẩy, có vết thương đan chồng chéo vào nhau, máu thịt mơ hồ hỗn độn, trên da thịt trắng nõn in lại những vết máu khô, cổ tay chồng chéo vết rạch, máu đang từ từ rỉ ra. Tiểu Tuyết bạo rống lên:
“Không có chuyện gì, ngươi đừng nói cho Tiểu Cẩn và Tiểu Vân biết...”
“Chuyện gì mà không muốn bọn ta biết?” Sắc mặt Tiểu Khuynh nặng nề, hai người Tiểu Cẩn đã đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.
“Các ngươi...” Tiểu Khuynh thốt không nên lời.
“Không phải chúng ta đã từng thề sẽ không giấu nhau bất cứ bí mật gì rồi sao? Cái gọi là cùng chung hoạn nạn là như vậy sao Tiểu Khuynh?” Tiểu Vân nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, lại giống như đang oán trách.
“Nếu không phải Tiểu Tuyết phát hiện ra mọi chuyện, ngươi có phải sẽ giấu bọn ta cho tới lúc chết không? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm Tiểu Cẩn cũng trở nên nghiêm túc.
Tiểu Khuynh im lặng. Nàng cúi đầu, vẫn dùng biểu cảm lạnh nhạt bình thản để đối diện chất vấn của bọn họ. Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng:
“Nếu như các ngươi đã biết, vậy thì sau này tốt nhất cách xa ta một chút. Đừng bao giờ lại gần ta, nếu không các ngươi chết lúc nào cũng không biết đâu!”
Hai mắt Tiểu Cẩn cùng Tiểu Vân mở to:
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Tiểu Khuynh nhìn các nàng, ánh mắt cất giấu một chút buồn bã, khóe môi nhếch lên cười lạnh:
“Ta không muốn bản thân trực tiếp giết các ngươi đâu!”
Nói rồi, nàng hướng ra cửa:
“Đông Mai, tiễn khách!”
Bỏ qua ánh nhìn kinh ngạc của hai người, Tiểu Khuynh nhìn Tiểu Tuyết:
“Tiểu Tuyết, ngươi cũng mau về đi!”
Tiểu Tuyết ngồi lặng người trên đất rất lâu, đột nhiên, nàng đứng bật dậy, hai nắm tay siết thật chặt, Tiểu Tuyết nhìn nàng, gằn giọng:
“Ta sẽ chữa khỏi độc này cho ngươi, Tiểu Khuynh! Nhớ kĩ, ta nói được là làm được!”
Nàng nói xong liền xoay người hướng bên ngoài chạy đi, bỏ lại ba người còn đang sững sờ ở trong phòng. Tiểu Khuynh để Đông Mai tiễn Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn, còn mình thì ngã người trên giường, mệt mỏi thở dài. Nàng giơ cánh tay có đầy những vết thương của mình, ánh mắt khép hờ, đôi môi nhẹ nhàng phun ra: