Trong một căn phòng sang trọng nằm ở lầu hai Nhạc Tân Lâu, có hai nam tử đang cùng ngồi đối ẩm. Nam nhân ngồi bên trái có ngũ quan sắc bén, pha lẫn trong đó là một vẻ yêu nghiệt được phô bày một cách tinh tế. Người ngồi đối diện hắn gương mặt không thể coi là quá đẹp, bất quá cũng chỉ hơn người bình thường một chút, điều kì lạ là một bên mặt của hắn, che khuất một bên mắt là một cái sẹo lồi lõm trông rất ghê rợn. Hắn dùng con mắt còn lại cẩn thận quan sát nam nhân quý khí bức người đang ngồi đối diện mình, như có như không cười nhạt một tiếng, hỏi:
“Chẳng hay Hàn Thái tử không bận rộn công vụ triều đình, lại có thời gian tìm gặp một kẻ đã bị xua đuổi như tại hạ?”
Hàn Mặc Thần lẳng lặng liếc mắt nhìn người ngồi trước mặt hắn, lại kín đáo xem xét vết sẹo khủng khiếp kia, sau đó khóe môi mới nhẹ nhàng giương lên, nở một nụ cười nho nhã tiêu chuẩn:
“Thất hoàng tử cứ nói quá, nếu như không phải do biến cố mười mấy năm về trước, lẽ nào bây giờ người đang ngồi trên ngôi vị quân vương Hách Liên lại không phải ngài?”
Con mắt duy nhất của Hách Liên Nhân Tường khẽ nheo lại, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá nhân vật quyền thế trước mắt này. Xem ra để đạt được mục đích của mình, vị Thái tử này đã bỏ công tra xét rất nhiều chuyện trước đây. Nhưng, những chuyện mà hắn tra được, lại chính là nỗi nhục lớn nhất mà cả đời này Hách Liên Nhân Tường không bao giờ muốn nhớ lại. Nếu không có chuyện kia, nếu như chuyện kia không xảy ra, thì bây giờ... người đang ngồi trên ngôi vị tối cao kia chính là hắn! Nắm tay Hách Liên Nhân Tường âm thầm siết chặt lại.
Ở phía đối diện, Hàn Mặc Thần khóe môi khẽ giương lên rất nhạt. Hắn biết điểm yếu của người này là gì, hắn biết cách làm sao để đánh trúng vào điểm yếu đó của hắn. Từ trước đến nay, không một người nào có thể ở trước mặt Hàn Mặc Thần mà giữ vững được sự tự chủ của mình. Thất điện hạ này cũng giống như vậy thôi. Trên bàn cờ khốc liệt của hắn, Hách Liên Nhân Tường sẽ là một con tốt thí rất đắc dụng. Vậy nên, hắn phải tìm mọi cách để có thể thu phục được nam nhân này...
“Thực ra ngày hôm nay ta tìm gặp Thất hoàng tử, là vì muốn cùng ngài bàn một giao dịch...”
Rời khỏi mật thất, Tiểu Tuyết cẩn thận bưng một cái khay nhỏ, theo hành lang đi đến viện của Tiểu Khuynh. Đẩy cửa bước vào, nàng mỉm cười nhìn Tiểu Khuynh đang ngồi an tĩnh trên ghế đọc sách. Đoán được sự vui mừng trong nụ cười ra vẻ thần bí của Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh đạm cười hỏi:
“Xem ra tâm trạng ngươi rất tốt nhỉ?”
Tiểu Tuyết cong cong vành mắt, nàng nâng cái bát sứ đang đặt trên khay lên, sau đó nhét vào trong tay của Tiểu Khuynh. Nàng nhìn xuống, thấy trong cái bát đựng một thứ bột màu trắng đục, Tiểu Khuynh ngẩng đầu hỏi:
“Đây là thuốc giải sao?”
Tiểu Tuyết cười cười, lắc đầu, đáp:
“Là thuốc dẫn!”
Chân mày Tiểu Khuynh hơi nhíu lại, nhưng nàng nhìn nụ cười tươi rói của Tiểu Tuyết, không hiểu sao trong ngực lại cảm thấy nghẹn nghẹn, giống như có thứ gì đang chặn ở nơi đó, không thể thoát ra. Tiểu Tuyết xoay người, trong mắt mơ hồ ẩn chứa sự áy náy, nàng nhấc thanh chủy thủ lên, bình thản nói:
“Là thứ thuốc dẫn, dùng để tẩy độc ra khỏi máu của ngươi. Được rồi Tiểu Khuynh, đưa tay đây nào!”
Tiểu Khuynh vươn tay ra, lẳng lặng nhìn Tiểu Tuyết dùng chủy thủ cứa một đường trên cổ tay nàng. Cánh tay đã chi chít vết thương, giờ đây cảm giác lành lạnh khi lưỡi đao cứa vào da thịt lại không khiến nàng cảm thấy đau đớn nữa. Dòng máu màu đỏ nhạt chảy từ từ xuống chén sứ, nhanh chóng hòa cùng thứ bột trắng trong chén. Lấy được một nửa chén máu, Tiểu Tuyết liền dừng lại. Nàng đem thứ dung dịch lỏng màu đỏ lấy từ phòng thí nghiệm cho vào đó, cuối cùng mới cắt ngón tay mình, dùng chính ngón tay đó hòa tan thứ chất lỏng màu đỏ sánh quyện. Nơi khóe mắt trào ra một giọt lệ, Tiểu Tuyết xoay người, đưa cho Tiểu Khuynh bát máu đó, cười nhẹ nói:
“Tiểu Khuynh, mau uống đi!” Uống rồi, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự đau khổ nữa...
Tiểu Khuynh nhìn gương mặt nàng chằm chằm, lại cúi mắt nhìn thứ chất lỏng đỏ rực kia, đôi môi mấp máy một tiếng cảm ơn, sau đó, nàng ngửa cổ, đem máu kia nuốt hết vào bụng. Chất lỏng tanh ngọt trôi xuống cổ họng, dư vị ngai ngái còn lại thực buồn nôn. Tiểu Khuynh ngẩng đầu nhìn, nhưng trong nháy mắt kia, Tiểu Tuyết vừa mỉm cười nhìn nàng xong, thân thể đã xụi lơ ngã xuống nền đất.
Tỉnh dậy từ sau một giấc ngủ dài, Tiểu Tuyết chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, ánh vào mi mắt nàng đầu tiên, là khuôn mặt của người nam nhân nàng yêu nhất. Nhưng cũng vì vậy, cả đời này của nàng đều nợ hắn. Hách Liên Chấn Thiên... Tiểu Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt đang nhắm lại của hắn. Có lẽ là do nhiều ngày không ngủ, bên dưới vành mắt đã xuất hiện quầng thâm. Tiểu Tuyết đau lòng vuốt nhẹ tay, chỉ hy vọng sẽ không làm hắn thức dậy. Nhưng có lẽ do tính cảnh giác quá cao, nên mặc dù Tiểu Tuyết đã chạm rất khẽ, Hách Liên Chấn Thiên vẫn tỉnh lại. Hắn vừa thấy nàng tỉnh, đôi mắt mệt mỏi đã sáng lên, dịu dàng gọi:
“Tiểu Tuyết, nàng tỉnh rồi!”
“Chấn Thiên...” Nhẹ giọng kêu tên hắn, Tiểu Tuyết vươn tay, gắt gao ôm chặt lấy người kia. Nàng áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của hắn, lặng nghe tiếng trái tim hắn đập hữu lực, tâm trạng hoảng hốt lúc này mới từ từ bình ổn lại. Dường như cảm nhận được lòng của nàng đang bất an, Hách Liên Chấn Thiên cũng ôm lấy nàng, để nàng tựa vào ngực hắn tìm sự bình yên ấm áp. Hắn khẽ nói bên tai nàng, thanh âm rất nhẹ, tựa như đang nỉ non:
“Nàng đã ngủ hai ngày rồi, thực sự khiến ta rất bất an! Tiểu Tuyết, lần sau đừng như vậy nữa!”
Nàng úp mặt vào lòng hắn, đau lòng nói:
“Đã làm chàng phải lo lắng, thực xin lỗi!”
Hách Liên Chấn Thiên nâng cằm của nàng, nói nhỏ:
“Nếu như nàng muốn xin lỗi, chi bằng nàng đáp ứng gả cho ta ngay bây giờ, chúng ta sẽ lập tức thành thân!” Chỉ cần một ngày nàng hoàn toàn thuộc về hắn, thì mới khiến sự lo lắng cùng trống rỗng trong lòng hắn tan biến. Hắn đã không thể tiếp tục chuỗi ngày dài đằng đẵng luôn luôn mong nhớ nàng nhưng không thể ngày ngày bên cạnh nhau được nữa rồi.
Sự cương quyết cùng cầu khẩn trong mắt hắn khiến trái tim Tiểu Tuyết mềm đi. Nàng cũng rất yêu hắn, thật sự rất yêu hắn. Vậy nên, nàng cũng không muốn nhìn hắn vì chờ đợi nàng mà phải sống trong mệt mỏi lâu như vậy. Điều nàng có thể làm cho hắn trong kiếp này, có lẽ cũng chỉ là như vậy thôi...
“Được, ta đáp ứng!”
Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to, hắn ngỡ ngàng hỏi lại:
“Nàng nói gì?”
Tiểu Tuyết kiên định nhìn thẳng vào trong mắt hắn, nơi đáy mắt, là sự cương quyết cùng chấp nhất điên cuồng, nàng mỉm cười nói:
“Ta nói, ta đáp ứng gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng, đời này kiếp này bồi theo bên cạnh chàng, vĩnh viễn không chia lìa!”
Niềm vui sướng như khiến trái tim Hách Liên Chấn Thiên nổ tung, hắn ôm chặt hai má nàng, giọng nói vui mừng mang theo chút run rẩy kích động:
Không cưỡng nổi sự xúc động cùng vui sướng, Hách Liên Chấn Thiên ôm chặt lấy nàng, bốn cánh môi gắt gao dính lại một chỗ, hai người mải đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt, không chút để ý đến sự hiện diện của hai con người đứng ngoài cửa đang lấm lét, đỏ mặt nhìn nhau. Thu Cúc bưng chén thuốc còn nóng hổi trên tay, đỏ mặt cúi đầu nói:
“Xem chừng thuốc này phải uống muộn rồi!”
Ở bên cạnh Vũ Kì mặt cũng đỏ như tôm luộc, hắn liếc cái khay trên tay nàng, đoán chừng có vẻ nặng, mãi mới lấy dũng khí thốt ra được một câu hoàn chỉnh:
“Không, không cần đâu, cũng không nặng lắm, muội có thể tự bưng được rồi!”
Vũ Kì vẫn cương quyết nói:
“Không sao, ta là nam tử hán, bê giúp muội cũng là việc nên làm!”
Hai người đứng ở một chỗ co kéo, không cẩn thận thế nào lại để cả khay thuốc rơi xuống, chén sứ nằm trong đó cũng vỡ tan cả. Hai người nhất thời luống cuống, vội vàng ngồi xuống dọn đống mảnh vỡ. Trong lúc bối rối, ngón tay hai người lại vô tình đụng phải nhau. Trong nháy mắt, giống như có một dòng điện chạy từ ngón tay đến khắp toàn thân, cả hai người vội vàng rụt tay lại, đứng lùi ra xa. Hai má Thu Cúc đỏ ửng, nàng cúi đầu, lắp bắp nói:
“Xin... xin lỗi...”
Sau đó vội vàng quay người chạy mất. Còn lại mình Vũ Kì đứng ở hành lang, ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình cười trộm.
Từ sau khi nhận được đáp ứng của Tiểu Tuyết, tâm tình Hách Liên Chấn Thiên vô cùng tốt, ngay lập tức tiến cung gặp Hách Liên Minh Thiên để cầu thánh chỉ tứ hôn. Đối diện với gương mặt cười đến là phong quang vô hạn của Tứ vương gia, Hoàng đế rất chi là khó hiểu:
“Lão Tứ, có phải sáng nay lúc đệ ra ngoài nhặt được ngân lượng không vậy? Cười đến hàm trên hàm dưới đều nhìn thấy rồi!”
Tâm tình Hách Liên Chấn Thiên cũng không vì mấy câu châm chọc này của Hoàng đế mà biến mất, hắn vươn năm ngón tay ra trước mặt Hách Liên Minh Thiên, nói nhanh:
“Năm ngàn lượng vàng, đệ cần một tờ thánh chỉ!”
Hách Liên hoàng đế cẩn thận nhấc chiếc mũ miện trên đầu xuống, hắn dùng tay gạt gạt mấy sợi tơ vàng trên mũ, cười nhạt, bình thản nói:
“Cách đây không lâu lão Tam có đến gặp trẫm, dùng mười vạn binh lính đổi lấy một tờ thánh chỉ tứ hôn...” Hắn ngừng lời, ngước lên nhìn Hách Liên Chấn Thiên, nheo mắt cười hỏi: “Chỉ có năm ngàn lượng, lão Tứ, cái giá này quá bèo rồi!”
Hách Liên Chấn Thiên nheo mắt nhìn vẻ mặt lưu manh của Hoàng đế, không cam lòng hỏi:
“Trong hoa viên của đệ không phải có trồng một khóm hoàng yến sao, vừa hay Thành nhi rất thích hoa cỏ màu vàng, đệ đem cái cây đó cho trẫm, trẫm lập tức cấp thánh chỉ cho đệ!”
Hách Liên Chấn Thiên liếc xéo Hoàng đế một cái, khinh thường phun ra:
“Thê nô!”
Hoàng đế lập tức nheo mắt, giọng điệu bình thản lại mang ý đe dọa:
“Đệ không cần thánh chỉ nữa đúng không?”
Hách Liên Chấn Thiên lập tức nói:
“Đem thánh chỉ đây, khóm hoa kia, thần đệ sẽ sai người nhanh chóng mang đến cho Hoàng thượng!”
Hách Liên Minh Thiên kéo một ngăn kéo dưới long án, từ trong đó lấy ra một cái hộp gỗ rất quý. Hắn mở hộp, thuận tay cầm một cuộn thánh chỉ trải lên mặt bàn, sau đó đóng ngự ấn lên, lúc đưa cho Hách Liên Chấn Thiên còn không quên nhắc nhở:
“Đệ nhớ khóm hoàng yến của trẫm đó!”
Hách Liên Chấn Thiên cười, thoải mái đáp ứng:
“Đại sự một khi thành, nhất định sẽ không quên phần công sức tác hợp này của Hoàng thượng!”
Đến khi thân ảnh Hách Liên Chấn Thiên đã khuất ngoài cửa thư phòng, Hách Liên Minh Thiên mới vuốt cằm suy ngẫm: Lúc trước Tam đệ đến xin thánh chỉ tứ hôn, lần này lại đến Tứ đệ, không lẽ cũng lại là tứ hôn? Chậc chậc, xem ra sắp tới hắn phải bận rộn chuẩn bị đại lễ để tặng cho mấy cái huynh đệ này rồi! Hách Liên Minh Thiên miệng nở nụ cười xấu xa, trong đầu lại mơ mộng nghĩ đến gương mặt vui vẻ bừng sáng của Tiêu phi nương nương yêu quý của hắn. Khóm hoa kia, nhất định nàng sẽ rất thích, biết đâu sau đó sẽ nghĩ lại, quyết định cho hắn chuyển nhà từ phòng khách vào phòng ngủ thì sao?
Chuyện Hách Liên Vân Thiên đánh cược Tiểu Cẩn ở trước mặt hắn đàn một khúc Phượng cầu hoàng không biết là do ai truyền đi, vậy mà chuyện chỉ sau vài ngày đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, người người trên đường đều không ngừng nghị luận việc này. Có người cho rằng Hạ phủ Tứ tiểu thư nhất định sẽ khổ tận cam lai, thành công chiếm được trái tim của Ngũ vương gia vốn nổi tiếng phong lưu. Lại có người cho rằng hành động chấp nhận đánh cược của Tiểu Cẩn là ngu ngốc, ngươi có thể vì nam nhân mình yêu mà đánh cuộc, nhưng có chắc rằng nam nhân đó có yêu ngươi không?
Dĩ nhiên, người ngoài bàn tán thế nào là chuyện của người ngoài, còn hai nhân vật chính của chúng ta thì lại lựa chọn làm con rùa rụt cổ, cả ngày không ló mặt ra ngoài. Một người chăm chỉ luyện đàn chờ đến ngày đánh cuộc, còn một người tâm tình ngắm mĩ nhân cũng không có, ngày ngày ngồi trong phủ đếm từng canh thời gian trôi qua. Hai người hai tâm tình, người hồi hộp, người lại lo lắng.
Nhạc Tân lâu ngày hôm nay chật ních khách nhân, tất cả các phòng bao đều đã có người thuê, kể cả các tửu lâu cùng trà lâu xung quanh, chỉ cần là nơi có thể nhìn qua đại môn Nhạc Tân lâu đều không còn chỗ trống. Người người chen chúc nhau thò đầu nhìn ra ngoài, đều rất mong đợi có thể mục kích được cảnh tượng đặc sắc nhất hôm nay. Hạ phủ Tứ tiểu thư, vì Ngũ vương gia mà tình nguyện đàn một khúc Phượng cầu hoàng, thấy thế nào cũng rất kịch tính.
Lúc Tiểu Cẩn đến, nhìn tràng cảnh đông vui náo nhiệt như có hội chợ này, không khỏi có chút sững sờ. Hạ Liên đi phía sau nàng, hai tay ôm một cây huyền cầm, đôi mắt trợn to thảng thốt, hơn nữa là không thể tin. Ở một căn phòng nằm chính diện, nhìn thẳng xuống nơi Tiểu Cẩn đang đứng, Hách Liên Vân Thiên một thân trường bào đỏ rực, gương mặt yêu nghiệt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở phía dưới. Trên khuôn mặt nàng không có chút gì sợ hãi hay bối rối hoảng loạn, chỉ có nụ cười mỉm tự tin khoe ra đôi má lúm đồng tiền xinh xắn đáng yêu. Trong nháy mắt khi nàng ngẩng nhìn lên, hắn liền bắt gặp đôi con ngươi trong suốt lóng lánh của nàng hướng về phía mình, Tiểu Cẩn hướng hắn cười thật tươi, giống như khi nàng đứng trước mặt hắn, chỉ ngón tay vào hắn mà nói: Ta nhất định sẽ khiến chàng nói yêu ta!
Trong suốt những ngày qua khổ luyện đánh đàn, mười đầu ngón tay của nàng đều bị trầy xước rướm máu. Những vết thương đó nhờ Tiểu Tuyết băng bó cẩn thận, nếu như không nhìn kĩ tuyệt đối sẽ không thấy. Tiểu Cẩn lén nhìn mấy ngón tay của mình, sau đó lại mím môi nhìn cây huyền cầm trước mặt. Lần này, tuyệt đối không thể thất bại!
Khi tiếng đàn của nàng vang lên những nốt nhạc đầu tiên của khúc Phượng cầu hoàng, trong một nhã gian khác của Nhạc Tân lâu, cũng có một nam nhân đang trầm tư trong chính suy nghĩ của mình. Tầm mắt đảo qua ly rượu trong tay, khóe môi chợt câu lên cười lạnh. Lẳng lặng đứng dậy đi về phía cửa sổ, đằng sau lớp cửa giấy mỏng manh kia, tiếng đàn réo rắt như đang khơi gợi, đang mời gọi, là ước nguyện kết thành đôi của người con gái gửi tới đấng lang quân mình yêu. Nàng có thể vì nam nhân kia mà làm đến như vậy, người con gái lần đầu tiên hắn có tham vọng muốn chiếm lấy giờ lại vì một nam nhân khác đàn một khúc Phượng cầu hoàng. Bốp, ly rượu trong tay bị người dùng lực bóp vỡ, đáy mắt phát lạnh nhìn lại thiếu nữ với đôi má lúm đồng tiền như hoa ở phía dưới một lần nữa, hắn phất mạnh tay áo, xoay người rời khỏi phòng.
Tâm trạng Tiểu Cẩn xác thực rất tốt, nàng đàn thật say sưa, trái tim trong ngực giống như cũng bay lên. Chỉ vì ngày hôm nay mà nàng đã mất hơn một tuần tập luyện đến mất ăn mất ngủ, tập đến mức mười đầu ngón tay phát đau, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Tất cả, đều là vì hắn!
Ở trên lầu, Hách Liên Vân Thiên nhìn Tiểu Cẩn, quả thật có một loại xúc động nói không nên lời. Tiểu nữ nhân kia, thật sự vì hắn mà làm như vậy! Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, không, phải nói là hắn chưa bao giờ từng nghĩ nàng có đủ khả năng làm đến mức này. Có trời mới biết, từ sau lần thốt ra câu đánh cuộc thiếu suy nghĩ kia hắn đã hối hận đến thế nào, nếu như nàng không thực hiện được, thì chẳng phải chính hắn là kẻ hại nàng cả đời này không dám ra ngoài, bị người trong thiên hạ đàm tiếu hay sao? Nhưng lúc này, nghe tiếng đàn mượt mà kia vang lên, nội tâm thấp thỏm của hắn mới từ từ dịu lại. Nàng làm được, nàng thật sự làm được! Khóe môi khẽ cong lên cười yếu ớt.
“Lão Ngũ, nữ nhân kia thực sự làm được rồi, tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Ngô Thừa Ngạn gấp quạt cái phạch, lo ngại hỏi.
“Ngươi thực sự sẽ chấp nhận yêu cầu của nữ nhân đó sao?” Âu Dương Minh Triệt cũng có chung một mối lo lắng. Bất quá, đối tượng khiến hắn lo lắng không phải là cái tên bằng hữu của mình mà chính là tiểu nữ nhân dưới kia kìa. Dựa vào cái tính trăng hoa của lão Ngũ, một câu nói “Ta yêu nàng” chẳng thể chứng minh được điều gì cả. Từ khi hắn bắt đầu có ý thức tán gái tới nay, câu này đã được sử dụng đi sử dụng lại đến cả trăm lần rồi, vậy mà lần nào hiệu quả cũng khiến cho người ta phải tặc lưỡi hít hà!
Không đợi Hách Liên Vân Thiên nói gì, Ngô Thừa Ngạn đã lên tiếng trước:
“Sẽ không có chuyện đó đâu, Âu Dương, chúng ta làm bằng hữu với lão Ngũ nhiều năm như vậy, đã có bao giờ thấy hắn thực sự động lòng vì một nữ nhân nào chưa! Vậy nên, lần này cũng chỉ là chơi đùa cho vui thôi, ta nói có đúng không lão Ngũ?”
Âu Dương Minh Triệt không nói gì, hai mắt đăm đăm nhìn Hách Liên Vân Thiên. Nếu thật sự là như vậy, chuyện này tốt nhất đừng để truyền tới tai ba người nữ nhân kia, nếu không, số phận Hách Liên Vân Thiên thê thảm rồi!
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của hai cái bằng hữu, Hách Liên Vân Thiên có chút chậm chạp mở miệng:
“Ta, thực ra...”
“Tiểu Thiên Thiên!” Có tiếng vọng tới từ hành lang, sau đó là tiếng bước chân chạy gấp gáp, và cuối cùng cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một cái bóng màu lam xinh xắn vọt nhanh đi vào. Cái bóng vừa vào phòng, việc đầu tiên chính là nhằm hướng Hách Liên Vân Thiên mà lao tới!
Lúc này Ngũ vương gia vẫn đang bị một câu Tiểu Thiên Thiên của nàng làm cho ngơ ngác, bỗng nhiên cảm giác trong ngực có cái gì đó mềm mềm đang cọ xát. Cúi đầu nhìn xuống, nhất thời không biết nên mở miệng ra sao. Chỉ thấy Tiểu Cẩn vừa xông vào phòng, lúc này giống như tiểu hài tử cuộn tròn trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không ngừng hướng hắn cọ tới cọ lui, cọ đến mức tâm hắn cũng có chút ngứa ngáy rồi!
Tiểu Cẩn hồn nhiên cọ đầu trong lòng hắn, cọ chán chê rồi mới ngẩng lên, phô ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hớn hở hỏi:
“Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên, ta đã hoàn thành đánh cuộc của chúng ta rồi, chàng yêu ta chưa?”
“Ta...” Hách Liên Vân Thiên hơi cảm thấy khó xử mở miệng.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng ho khe khẽ, rồi cửa bị người nhẹ mở ra, hai nữ tử dìu nhau bước vào phòng. Vừa nhìn thấy người tới, Hách Liên Vân Thiên đã vội vàng hô lên:
“Nhu nhi...” Sau đó liền chạy vội tới đỡ thân hình lung lay sắp đổ của nàng ta, thấp giọng trách khẽ: “Thân thể nàng đang yếu, tại sao không chịu ở trong phủ mà lại chạy tới đây?”
Nhu nhi? Tâm Tiểu Cẩn trong nháy mắt liền lạnh đi. Nàng nhìn Hách Liên Vân Thiên cẩn thận chạy tới đỡ nữ tử yếu đuối kia, lại có chút ngỡ ngàng cùng sửng sốt. Là Hướng Ân Nhu, sao nàng ta lại ở đây? Lại nhìn vẻ mặt săn sóc cùng lo lắng của hắn, trái tim giống như bị đem ngâm vào một hồ băng cực kì lạnh lẽo. Hắn đối với Hướng Ân Nhu quan tâm như vậy, là vì nàng ta là người mà hắn yêu sao? Vậy còn nàng, nàng thì sao đây? Hắn coi nàng là cái gì chứ? Phải chăng từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ coi nàng như một món đồ chơi để giải trí trong lúc nhàm chán? Lẽ nào lại như vậy?
Hướng Ân Nhu nấp trong lồng ngực của Hách Liên Vân Thiên, ở nơi không ai nhìn thấy, ánh mắt nhìn hướng Tiểu Cẩn cất giấu một tầng hàn ý lạnh lẽo. Nàng ta nhẹ nhàng gạt cánh tay của Hách Liên Vân Thiên ra, sau đó yếu ớt đi lên trước mặt Tiểu Cẩn, mỉm cười xinh đẹp nhu nhược, thanh âm mềm mại tỏ vẻ thân thiết:
“Vị này, có phải là Hạ tiểu thư không? Không ngờ có ngày Nhu nhi lại được gặp lại tiểu thư!” Nàng ta nói xong liền nắm lấy cánh tay của Tiểu Cẩn, trong mắt không kiêng dè lộ ra cho Tiểu Cẩn thấy ý tứ đe dọa, móng tay cũng như vậy đâm sâu vào cánh tay của nàng đau điếng. Chân mày Tiểu Cẩn hơi nhăn lại, nàng đưa mắt nhìn Hách Liên Vân Thiên, sau đó mới quay lại nhìn Hướng Ân Nhu, khóe môi cong lên cười nhạt, đưa tay nhẹ nhàng gạt tay của Hướng Ân Nhu ra, cười nói:
“Hướng tiểu thư cho dù có muốn cảm ơn như thế nào, cũng không nên siết chặt như vậy chứ? Móng tay của tiểu thư làm tay ta bị thương rồi!”
Lực tay của nàng rất nhẹ, nhưng thân thể Hướng Ân Nhu lại lảo đảo lui về sau, tưởng chừng như sắp ngã xuống. Hách Liên Vân Thiên lại vội vàng đi lên đỡ nàng. Tiểu Cẩn nhìn thấy vậy, cũng chỉ cười lạnh. Nàng nhìn Hách Liên Vân Thiên, nụ cười vui tươi hồi nào đã không còn, thanh âm nhẹ bẫng mà lạnh lùng:
“Ngũ vương gia, tiểu nữ biết từ trước đến nay ngài đều không ưa gì tiểu nữ, nhưng dù có thế nào, tiểu nữ cũng chưa từng xúc phạm điều gì đến ngài cả. Nhưng ngài, thật sự đã rất quá đáng rồi. Chơi đùa với tình cảm người khác như vậy, thật sự không đáng mặt quân tử chút nào! Coi như lần này là Vân Cẩn Cẩn ta có mắt mà như mù, mới nhìn không rõ lòng người nông sâu thế nào. Trò đùa này, nên dừng lại ở đây thôi!”
Nàng nói xong liền đi lướt qua người hắn, Hách Liên Vân Thiên hốt hoảng vội kéo tay nàng lại, lo lắng nói:
“Tiểu Cẩn, nàng nghe bổn vương giải thích...”
“Đủ rồi!” Tiểu Cẩn lập tức ngắt lời hắn, nàng rút mạnh tay ra, trong mắt chất đầy bi thương cùng thất vọng: “Sai lầm, chỉ cần một lần thôi là đủ rồi, ta không muốn làm con ngốc tiếp tục để người ta đùa giỡn nữa!”
Ở ngoài cửa, Hạ Liên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động, nàng lập tức đứng cách xa hai người Vô Ảnh, Vô Tung ra. Chủ tử là kẻ đê tiện như vậy, nhất định thuộc hạ cũng không phải là hạng tốt lành gì! Hai người Vô Ảnh, Vô Tung nhìn vẻ mặt đề phòng của Hạ Liên, hai mặt nhìn nhau, rất có cảm giác vô tội. Bọn họ có làm gì đâu a?
Tiểu Cẩn mở cửa đi ra ngoài, nàng không nhìn hai người Vô Ảnh, Vô Tung, chỉ lẳng lặng nói:
“Hạ Liên, chúng ta về thôi!”
Sau đó liền cất bước rời đi. Hạ Liên vội vàng đi ở phía sau, trước khi đi còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn đôi thị vệ song sinh một cái. Hách Liên Vân Thiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nàng dần khuất xa, không hiểu tại sao trong lòng lại dội lên một cỗ đau đớn. Hắn không hề coi nàng là trò đùa, từ trước tới nay hắn đối với nàng luôn là thật lòng. Chỉ là bây giờ, liệu nàng có còn nguyện ý hiểu trái tim hắn nữa hay không?
“Tiểu Cẩn... Tiểu Cẩn...” Tiểu Vân vừa gọi vừa vươn tay xua xua trước mặt Tiểu Cẩn. Kì lạ, người này đang nghĩ gì mà ngồi ngơ ngẩn thế nhỉ? Từ sau hôm nàng đánh đàn ở trên phố đó, Tiểu Cẩn càng lúc càng trở nên lạ lùng. Ít nói hơn hẳn, lại thường xuyên một mình ngồi ngẩn người hồi lâu. Những điều này hoàn toàn không phù hợp với một Tiểu Cẩn mồm mép chút nào, khiến Tiểu Vân cùng mọi người đều có chút lo lắng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Cẩn, vì dù có hỏi thì nàng ấy cũng không nói.
“Ha... hả?” Giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, Tiểu Cẩn giật mình đáp, hai mắt mơ hồ nhìn Tiểu Vân.
“Ngươi làm sao vậy? Trà sắp nguội rồi kìa!” Tiểu Vân bất đắc dĩ nói, rất có loại xúc động muốn cầm búa đập vào đầu cho nàng ấy tỉnh lại.
Tiểu Cẩn lúc này mới chú ý ly trà trên tay đã không còn bốc hơi nóng, vội vội vàng vàng đưa lên miệng định uống. Tiểu Vân nhanh chóng ngăn lại:
“Trà nguội rồi sẽ uống không ngon đâu! Để ta rót cho ngươi ly khác!” Tiểu Cẩn không đáp lời, nàng đưa ly trà cho Tiểu Vân, sau đó lại tiếp tục ngồi trầm tư. Hồi lâu, lại khẽ thở dài một tiếng, nét mặt bình thản lại vương chút buồn bã tự giễu. Tiểu Vân nhìn lại nhìn, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
“Ngươi có tâm sự gì đúng không? Nếu có thì nói ra đi, nếu để lâu sẽ chỉ khiến bản thân mình khó chịu thôi!”
Tiểu Cẩn cười buồn, lắc đầu không đáp. Tiểu Vân bực mình nói:
“Rốt cuộc ngươi bị sao vậy hả? Mấy ngày trước không phải ngươi vẫn rất tốt hay sao? Tại soa bây giờ lại không có chút sức sống nào như vậy chứ?”
Lạ là đối với tức giận của Tiểu Vân, Tiểu Cẩn cũng không giống mọi ngày tươi cười giả lả làm hòa, nàng chỉ lặng thing nhìn nơi khác, bộ dạng chất chứa tâm sự kia thật khiến người ta lo lắng. Đương lúc Tiểu Vân suy nghĩ có nên nói chuyện của Tiểu Cẩn cho Tiểu Khuynh biết không, Tiểu Cẩn đột nhiên đứng dậy rời đi. Trước khi đi, nàng quay người nhìn Tiểu Vân một cái, nhợt nhạt cười nói:
„Xin lỗi“
Sau đó liền nhấc chân bỏ đi, để lại Tiểu Vân vẻ mặt ngơ ngác còn ngồi lại. Hồi lâu sau Tiểu Vân mới hồi phục tinh thần, nàng nhìn bóng lưng Tiểu Cẩn xa xa, âm thầm lẩm bẩm: Kiểu này chắc chắn là có vấn đề gì rồi...
Ngày tháng , sứ thần Bách đảo vào kinh. Triều đình Hách Liên mở đại tiệc long trọng trong cung điện chào mừng các sứ thần hải ngoại. Chuyến đi này, còn liên quan đến vấn đề liên hôn giữa hai nước, vậy nên có thể nói, lần đi sứ này mang một ý nghĩa rất long trọng.
Trong thiên điện Hách Liên, bá quan văn võ đã tề tựu đầy đủ, ngự trên ngai vàng cao cao là Hách Liên hoàng đế Hách Liên Minh Thiên một thân long bào cao quý bức người, bên cạnh hắn là Hoàng hậu mặc cung trang đỏ rực, trang điểm tinh xảo lộng lẫy. Phía dưới, Đại tướng quân, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ vương gia đang chụm đầu thảo luận gì đó, đến cả các vị Vương gia khác cũng có mặt đầy đủ. Đứng giữa đại điện là một đám người mặc quần áo khá đặc biệt. Nam nhân mặc áo dài tay màu trắng bên trong, khoác ngoài một chiếc áo ngắn không tay, phía dưới là quần thụng màu tối, bó từ bắp chân xuống là giầy ống cao, tóc buộc thành một chỏm đuôi ngựa ngắn ở sau gáy. Nữ nhân mặc váy, phần trên bó sát vào cơ thể, cổ áo cùng tay áo kết rua cùng nơ màu, làn váy xòe rộng kéo dài từ thắt lưng xuống che khuất bàn chân, lúc bước đi làn váy thướt tha quét loẹt quẹt trên đất, mái tóc dài thả buông gợn thành từng làn sóng mềm mại. Lạ ở chỗ, màu tóc cùng mắt của bọn họ có điểm khác lạ. Những người này khuôn mặt đều có một nét chung: mũi rất cao, mắt to màu xanh hoặc nâu, không như người Trung Nguyên mắt màu đen nhánh, mái tóc không chỉ có màu thuần đen, mà còn có màu vàng nhạt và nâu hạt dẻ. Ngoại hình khác lạ của bọn họ từ lúc bước vào điện đã trở thành đề tài nghị luận cho tất cả mọi người, đến cả Đại tướng quân đã từng gặp qua vô số chuyện kì lạ cũng không khỏi kinh ngạc sững sờ. Riêng Hách Liên Phách Thiên thì không có bất ngờ là mấy, trước đây khi đến Bách đảo, hắn đã từng gặp qua nhiều người đặc biệt như vậy, bây giờ nhìn lại, ngoại trừ một chút rung động ra thì cũng không còn cảm giác nào khác.
Người trong đại điện vì ngoại hình kì lạ của những người kia mà sửng sốt, thì trong lúc đó cũng có một số người không thể tin vào mắt mình. Điển hình như là bốn người đang ngồi chồm hỗm trên nóc đại điện nghe lén. Tiểu Khuynh ghé mắt qua lỗ hổng mới tạo trên nóc điện, nhìn đám người cực kì nổi bật đang đứng giữa điện kia, không nhịn được cảm thán:
“Lẽ nào bọn họ chính là tổ tiên của người phương Tây hiện đại? Nhìn xem, màu tóc này, màu mắt này, ngay cả trang phục cũng đậm sệt chất phương Tây!“
Tiểu Vân lại như có điều suy ngẫm nói:
“Chuyện này không khỏi quá kì lạ đi, ngươi nói ở nơi này không phải không gian của chúng ta, cũng không nằm trong dòng chảy lịch sử, nơi chúng ta xuyên đến hoàn toàn là một địa điểm không tồn tại, làm sao lại có chuyện tổ tiên của người phương Tây xuất hiện được chứ?“
Lúc này, từ ngoài điện lại tiến vào bốn cái thiếu nữ, trong đó hai người đã thay đổi trang phục, hai người còn lại vẫn mặc trang phục Hách Liên, trong đó có một người đeo sa che mặt lụa mỏng. Tiểu Khuynh nhận ra, hai thiếu nữ mặc phục trang Bách đảo kia là Đông Phương Linh cùng Nạp Lan Dung Tuyết, người đeo sa che là Mộ Dung Y Y, người còn lại chính là Hiên Viên Tình Nhi. Sắc mặt nàng ta có chút không tốt, hơi nhợt nhạt, vừa bước vào liền liếc nhìn về phía Hách Liên Phách Thiên, nhưng thấy hắn không nhìn mình, sắc mặt lại trắng hơn vài phần. Khóe môi Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cong lên, có chút châm biếm nhìn sắc mặt tiều tụy bi thương đó của Hiên Viên Tình Nhi. Hai năm qua các nàng gặp phải không ít lần ám sát, có nhiều lần thậm chí rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng như chỉ mảnh treo chuông, ắt hẳn không thể thiếu công lao của tổ chức tử sĩ của gia tộc Hiên Viên. Thế nhưng, nghĩ tới gì đó, nét châm biếm trên mặt Tiểu Khuynh càng sâu hơn. Cũng chỉ vậy thôi, cho dù có mạnh tới đâu, nếu đã lựa chọn đối đầu với nàng, ắt sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Hiên Viên Tình Nhi vẫn luôn kiêu ngạo về gia tộc tử sĩ của mình, nhưng nếu nàng ta biết được, cái bệ đá mà nàng ta vẫn luôn tự hào đó bị chưa tới một trăm sát thủ Ẩn Long các tiêu diệt chỉ trong một đêm, thì sẽ có loại biểu cảm như thế nào? Nhìn chung sắc mặt Hiên Viên Tình Nhi hôm nay, coi như là nàng đã có đáp án.
Phía dưới đại điện, Hách Liên Minh Thiên sắc mặt uy nghiêm mười phần, trong sự hòa ái không mất đi phong thái của bậc đế vương, hắn mở miệng:
“Ngày hôm nay sứ thần không quản đường xa mà tới Hách Liên quốc ta bái phỏng, đó thực sự là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ hy vọng các vị không trách bản quốc đã không từ xa nghênh đón!“
Người nam nhân trẻ nhất có mái tóc màu vàng cùng đôi mắt xanh sáng ngời bước lên trước, hắn mỉm cười, thanh âm vang dội nhưng thanh thúy:
Chúng tôi tới đây không phải để bái phỏng, mà chỉ vì mối liên hôn giữa hai nước. Không biết mật chỉ do quốc quân nước tôi gửi đến, Hách Liên quân đã nhận được chưa?
( :Đây là tiếng anh, xin thứ lỗi vì trình độ ngôn ngữ hạn hẹp!)
Đối với tình huống người nước ngoài phun tiếng nước ngoài, đám Tiểu Khuynh cũng không lạ gì, nhưng đám người Hách Liên phía dưới đã lâm vào một trận hoang mang. Người Hách Liên hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu được nam nhân trẻ tuổi này đang nói gì. Hách Liên Minh Thiên chân mày nhíu chặt, âm thầm liếc mắt nhìn đám Hách Liên Ngạo Thiên, cũng lại thấy họ có cùng một biểu cảm như mình thì trong lòng dấy lên một cỗ bất an cùng phẫn nộ. Xem ra đám người Bách đảo này lần này tới đều không có ý tốt. Nam nhân trẻ tuổi nhác thấy được tình trạng bối rối trong đại điện, hắn âm thầm nhếch lên khóe môi, nơi đáy mắt có một tia trào phúng lướt qua, nhưng vẫn dùng thanh âm hòa nhã thanh thúy kia hỏi tiếp:
Tại sao ngài không nói gì?
Đối với thái độ hoang mang của người Hách Liên quốc, biểu tình của đám sứ thần Bách đảo kia đều là một bộ dạng xem kịch vui, ánh mắt Hiên Viên Tình Nhi thậm chí có chút oán độc cùng hả hê nhìn Hách Liên Phách Thiên. Vì nam nhân này, chỉ vì nam nhân này mà nàng ta đã đánh mất bao nhiêu thứ, ngay cả tử sĩ của gia tộc cũng bị nàng ta mù quáng đẩy vào tử địa. Giờ phút này, nàng ta không chỉ có bi thương, còn nhiều hơn là đau đớn cùng oán hận. Ở trên nóc điện, Tiểu Tuyết có chút tức giận mở miệng:
“Bọn người này thật sự là ép người quá đáng mà!”
Tiểu Khuynh không nói gì, chỉ yên lặng theo dõi động tĩnh bên dưới đại điện. Sự trầm mặc kì dị đến khó thở bao trùm lấy toàn bộ chính điện Hách Liên, sắc mặt Hách Liên Minh Thiên tối sầm lại, gương mặt của bá quan văn võ cũng là một mảnh hoang mang. Sứ thần Bách đảo nhếch môi, biểu cảm gương mặt liền trầm xuống, trong thanh âm lộ ra một loại không hài lòng:
Hách Liên quân đây là khinh thường người Bách đảo chúng ta nên không muốn tiếp lời hay sao
Nhìn biểu tình không vừa ý của người nam nhân trẻ tuổi kia, dù cho không hiểu hắn đang nói gì nhưng Hách Liên Minh Thiên vẫn đủ tinh ý để nhận ra sự bất mãn trong lời nói của hắn. Nắm tay Hoàng đế âm thầm siết chặt lại, trong mắt thoáng qua mạt tức giận. Thật sự, đám người Bách đảo này đã quá phách lối rồi, coi hắn là quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được hay sao? Đương lúc không khí trong đại điện sắp bị đóng thàng từng tảng, từ sau tấm bình phong dựng trên điện chợt vang lên một giọng nói dịu dàng trong trẻo:
Sứ thần dường như đã hiểu lầm rồi, chẳng qua nghe đồn người Bách đảo trời sinh thông minh tuyệt đỉnh, năng lực tiếp thu là hơn ngươi, nên chúng tôi mới cảm thấy không cần thiết phải dư hơi thừa lời làm gì, bởi vì chắc chắn các vị đã hiểu được những gì mà Hoàng đế chúng tôi muốn biểu đạt rồi! Sứ thần nói vậy có đúng không?
Thanh âm trong veo bất chợt vang lên, trong nháy mắt đã đánh tan không khí kì quặc ngưng tụ trong điện, người người ánh mắt đều trừng to khiếp sợ nhìn về phía tấm bình phong được đặt ngay cạnh bệ rồng. Vốn tưởng rằng chỉ đặt bình phong ở đó để làm cảnh, không ngờ tới bên trong còn ẩn giấu một cao nhân thâm tàng bất lộ. Chẳng hay là cao thủ phương nào mà có thể xuất ngôn thần kì như vậy? Ở trên nóc điện, bốn người Tiểu Khuynh liếc nhau cười toe toét, Tiểu Tuyết dùng tay chỉ chỉ phía dưới, dùng khẩu ngữ hét to mấy chữ:
“Là nàng ấy, là nàng ấy!”
Mấy người Bách đảo hai mắt trợn trừng miệng há hốc, đặc biệt là cái nam nhân trẻ tuổi kia, biểu tình lại càng thập phần phong phú. Ánh mắt Hách Liên Minh Thiên nóng bỏng bắn về phía bức bình phong kia, thấp thoáng sau màn lụa tím nhạt là thân ảnh yểu điệu của một nữ tử. Thần sắc trong mắt hắn nở rộ vui mừng, không kìm được mà thốt lên:
“Truyền Tiêu phi lên điện!”
Trước cái nhìn chằm chằm của hàng trăm cặp mắt, từ sau bình phong , một thân ảnh nhẹ nhàng bước ra. Nàng khoác trên người một bộ y phục lụa mỏng vàng nhạt thêu kim cúc, cả người như đóa hoa nở rộ sớm mai, gương mặt hơi nghiêng nghiêng xinh đẹp tuyệt trần, từ trên điện cao nhìn xuống, phảng phất như tiên nữ giáng trần, cao quý vô kể. Sắc mặt Hoàng hậu thoáng cái tối sầm, nàng ta lén ở trong tay áo, xoắn chặt lấy khăn tay lụa mỏng. Hách Liên Minh Thiên kìm lại cảm giác muốn đem nàng kéo thẳng vào lòng ôm lấy, bàn tay hắn nắm chặt lại, thanh âm mơ hồ lộ ra kích động:
“Không nghĩ tới Tiêu phi lại có thể dùng ngôn ngữ của người Bách đảo, thật khiến cho trẫm mở to mắt!”
Tiêu Khuynh Thành không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi người, cười nói:
“Cũng chỉ là chút tài mọn, thần thiếp không dám ở trước mặt bệ hạ tự mình bêu xấu!”
Nàng nói xong, lại quay qua nhìn đám sứ thần Bách đảo, khóe môi hơi nhếch lên, hòa nhã hỏi:
Sao sứ thần lại không nói gì? Chẳng lẽ là khinh thường người Hách Liên quốc chúng ta sao?
Khóe miệng vốn giương lên thật cao của nam nhân tóc vàng kia cứng đờ, hắn giật giật môi, hồi lâu mới cúi đầu, thanh âm hơi trầm xuống:
Quả nhiên Hách Liên quốc đất rộng người đông, nhân tài cũng nhiều, tại hạ thật sự bái phục
Ngoài mặt Tiêu Khuynh Thành vẫn cười, nhưng trong lòng đang âm thầm giơ thẳng ngón giữa. Bái phục? Cái mặt thối kia mà dám nói là bái phục hả, ngươi tưởng lão nương là đứa nhỏ một, hai tuổi muốn lừa là lừa à? Nàng cười nhẹ, thanh âm cũng không tự chủ lộ ra một cỗ uy nghi:
Sứ thần không cần phải quá khiêm tốn, bản cung cũng chỉ là chút tài mọn, không dám múa rìu qua mắt thợ!
Cũng không nên kéo dây đàn quá căng, chỉ cần cho bọn chúng thấy người Hách Liên quốc không dễ bắt nạt là được, nàng cũng không muốn đẩy hai nước đến tình trạng phải xé rách mặt nhau! Nam nhân tóc vàng lén cắn răng, đáy mắt nhìn đến Tiêu Khuynh Thành đã rộ lên một chút sát ý. Mà đứng đằng sau hắn, đám người còn lại cũng siết chặt nắm đấm, gương mặt xinh đẹp lộ ra vặn vẹo. Khăn tay đã bị Hiên Viên Tình Nhi vò đến không ra hình dáng, nàng ta cắn răng nhìn chằm chằm Tiêu Khuynh Thành, tựa như cứ nhìn như vậy thì sẽ khiến nữ nhân trước mắt biến mất khỏi thế gian vậy. Cái nữ nhân này có giao tình rất tốt với đám người kia, quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều khiến người ta căm ghét như nhau! Mà ngược lại, sắc mặt Đông Phương Linh lại thực bình thản lạnh nhạt, nàng đưa mắt nhìn khắp đại điện, tầm mắt chẳng dừng lại ở đâu cả. Nạp Lan Dung Tuyết lại có vẻ bồn chồn bất an nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, còn Mộ Dung Y Y, vì nàng ta đeo mạng che mặt nên chẳng ai biết nàng ta đang nghĩ gì. Ở trên nóc điện, mấy người Tiểu Khuynh nhìn nhau che miệng cười, Tiểu Vân hô lên khe khẽ:
“Có thế chứ!”
Ở bên dưới, Hách Liên Phách Thiên như có điều suy nghĩ ngước nhìn nóc điện, rồi, chợt như nghĩ đến gì đó, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một nụ cười nhẹ. Đứng ở giữa điện, nam nhân Bách đảo biết mưu đồ của mình đã thất bại, oán hận nhìn Tiêu phi một cái, lại bày ra một bộ tươi cười hòa ái nhã nhặn:
Ngày hôm nay, ngoài đến vì việc liên hôn giữa hai nước, quốc quân chúng tôi còn muốn gửi tới Hách Liên quân một món quà!
Hắn nói xong liền ngẩng lên, giơ tay vỗ hai cái. Tức thì, từ bên ngoài có hai đại hán mặc trang phục Bách đảo nâng một vật tiến vào. Vật kia rất lớn, nhìn qua có vẻ nặng, vậy mà hai người kia công kênh trên vai lại như chẳng có gì, bước chân nhẹ như bay. Điều này khiến không ít người trong thiên điện phải tặc lưỡi hít hà. Người Bách đảo thật mạnh a! Hách Liên Minh Thiên như nghĩ tới cái gì đó, gương mặt lại trầm xuống. Bọn người này, không từ bỏ cơ hội nào để phô trương thanh thế!
Ánh mắt Tiêu Khuynh thành vẫn lạnh nhạt, cho đến khi tấm vải trắng trên vật kia bị kéo xuống, lộ ra chân diện mục của vật thể kì lạ kia. Nam nhân trẻ tuổi lướt qua vẻ kinh ngạc của mọi người, một tia đắc ý lướt qua đáy mắt, hắn cất giọng, thanh âm trầm bổng:
Thứ này chính là quốc cầm của nước chúng tôi, Quốc quân nước tôi vì muốn thắt chặt lòng hữu hảo của hai nước nên đã cho đem sang đây, với nguyện vọng có thể khiến mối quan hệ bang giao càng thêm bền vững. Bất quá, quốc quân chúng tôi cũng có một yêu cầu. Nghe nói Hách Liên quốc rất đông nhân tài, quốc cầm này của chúng tôi là bảo vật ngàn năm có được, người bình thường đều không ai biết cách sử dụng, không biết ở Hách Liên quốc có ai có năng lực sử dụng được nó không. Nếu như có người sử dụng được, quốc cầm này xin tặng lại cho quý quốc!
Phản ứng tự nhiên, Hách Liên Minh Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành, chỉ thấy nàng mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng thuật lại:
“Lời của sứ thần muốn nói, đây là quốc cầm của họ, gọi là đàn dương cầm, hy vọng có thể tìm được một người Hách Liên quốc có thể sử dụng được. Nếu vậy, quốc cầm này xin tặng lại cho Hách Liên quốc ta!”
Nàng nói xong, Hách Liên Minh Thiên lại rơi vào trầm mặc. Đàn dương cầm? Tên hắn còn chưa nghe qua, lẽ nào lại biết chơi? Lời của Tiêu Khuynh Thành không nhỏ, cả đại điện ai cũng nghe thấy, mọi người lại rơi vào hoang mang. Đàn dương cầm, có ai biết là thứ gì không?
Đối với vẻ mặt này, sứ thần Bách đảo có vẻ rất là hài lòng, chỉ thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên. Nhưng, khi đối diện với gương mặt tươi cười của Tiêu Khuynh Thành, nụ cười kia lập tức cứng lại. Vẻ tự tin thái quá của nữ nhân này thật khiến người ta tức giận mà! Nhưng hắn ngay lập tức lại khôi phục tươi cười giả tạo, hỏi:
Không biết quý quốc có cử ra được nhân tài nào có tiềm năng không?
Hách Liên Minh Thiên nhìn nụ cười đắc ý trên mặt nam nhân tóc vàng kia, mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng chung quy vẫn có chút khó xử. Hắn biết đi đâu tìm nhân tài trong miệng hắn bây giờ. Phải nói khắp Hách Liên quốc này, người có hiểu biết sâu rộng như hắn chẳng có được mấy người, đến hắn còn không biết, vậy sẽ có ai biết đây? Lúc này, Tiêu phi vẫn luôn mỉm cười đứng cạnh hắn đột nhiên cúi xuống, nàng che miệng, thầm thì vào tai hắn mấy chữ. Hai mắt Hách Liên Minh Thiên hơi nheo lại, cất giấu một chút sắc bén. Khi Tiêu Khuynh Thành vừa ngẩng lên, nàng cười trấn an với hắn, trong mắt đều là kiên định. Nụ cười của nàng khiến trái tim nặng nề của hắn thoáng buông lỏng, bất ngờ, khi hắn vừa định mở miệng, từ bên dưới đã truyền đến một thanh âm kiên nghị:
“Hồi bẩm bệ hạ, lão thần xin được tiến cử một người!”
Hách Liên Minh Thiên xoay đầu nhìn sang, phát hiện người vừa mở miệng là Đại tướng quân. Ông cười, chòm râu dưới cằm hơi rung rung, chắp tay nói:
“Lão thần xin đảm bảo, nàng là người thích hợp nhất để chơi quốc cầm này!”
Ở trên nóc điện, không ai bảo ai, cả ba người Tiểu Khuynh đều đồng loạt xoay người nhìn kẻ vẫn luôn ngậm cọng cỏ nằm phơi nắng ở bên cạnh, ánh mắt sáng lòe lòe khiến Tiểu Cẩn giật thót. Nàng phun cọng cỏ trong miệng ra, run run hỏi:
“Các ngươi làm gì mà nhìn ta ghê vậy?”
Ngay chính lúc này, thanh âm cao chói lói của Đại Tổng quản Tô Nhật từ tít dưới đại điện xuyên thủng ba lớp ngói vọng lên cao vút:
“Truyền Hạ phủ Tứ tiểu thư, Hạ Cẩn Cẩn lên điện!”
Tiếp sau đó, các thái giám nội cung khác cũng đồng loạt xướng lên, một dàn đồng ca mang âm hưởng opera xướng lên hồi một điệp khúc hết lần này đến lần khác, Tiểu Cẩn chỉ cảm thấy lớp ngói dưới mông mình đang tróc ra từng lớp từng lớp một, lỗ tai cũng ong ong, căn bản là nghe không vào.
“Cái gì vậy?”
…..
Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Chapter 94
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong một căn phòng sang trọng nằm ở lầu hai Nhạc Tân Lâu, có hai nam tử đang cùng ngồi đối ẩm. Nam nhân ngồi bên trái có ngũ quan sắc bén, pha lẫn trong đó là một vẻ yêu nghiệt được phô bày một cách tinh tế. Người ngồi đối diện hắn gương mặt không thể coi là quá đẹp, bất quá cũng chỉ hơn người bình thường một chút, điều kì lạ là một bên mặt của hắn, che khuất một bên mắt là một cái sẹo lồi lõm trông rất ghê rợn. Hắn dùng con mắt còn lại cẩn thận quan sát nam nhân quý khí bức người đang ngồi đối diện mình, như có như không cười nhạt một tiếng, hỏi:
“Chẳng hay Hàn Thái tử không bận rộn công vụ triều đình, lại có thời gian tìm gặp một kẻ đã bị xua đuổi như tại hạ?”
Hàn Mặc Thần lẳng lặng liếc mắt nhìn người ngồi trước mặt hắn, lại kín đáo xem xét vết sẹo khủng khiếp kia, sau đó khóe môi mới nhẹ nhàng giương lên, nở một nụ cười nho nhã tiêu chuẩn:
“Thất hoàng tử cứ nói quá, nếu như không phải do biến cố mười mấy năm về trước, lẽ nào bây giờ người đang ngồi trên ngôi vị quân vương Hách Liên lại không phải ngài?”
Con mắt duy nhất của Hách Liên Nhân Tường khẽ nheo lại, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá nhân vật quyền thế trước mắt này. Xem ra để đạt được mục đích của mình, vị Thái tử này đã bỏ công tra xét rất nhiều chuyện trước đây. Nhưng, những chuyện mà hắn tra được, lại chính là nỗi nhục lớn nhất mà cả đời này Hách Liên Nhân Tường không bao giờ muốn nhớ lại. Nếu không có chuyện kia, nếu như chuyện kia không xảy ra, thì bây giờ... người đang ngồi trên ngôi vị tối cao kia chính là hắn! Nắm tay Hách Liên Nhân Tường âm thầm siết chặt lại.
Ở phía đối diện, Hàn Mặc Thần khóe môi khẽ giương lên rất nhạt. Hắn biết điểm yếu của người này là gì, hắn biết cách làm sao để đánh trúng vào điểm yếu đó của hắn. Từ trước đến nay, không một người nào có thể ở trước mặt Hàn Mặc Thần mà giữ vững được sự tự chủ của mình. Thất điện hạ này cũng giống như vậy thôi. Trên bàn cờ khốc liệt của hắn, Hách Liên Nhân Tường sẽ là một con tốt thí rất đắc dụng. Vậy nên, hắn phải tìm mọi cách để có thể thu phục được nam nhân này...
“Thực ra ngày hôm nay ta tìm gặp Thất hoàng tử, là vì muốn cùng ngài bàn một giao dịch...”
Rời khỏi mật thất, Tiểu Tuyết cẩn thận bưng một cái khay nhỏ, theo hành lang đi đến viện của Tiểu Khuynh. Đẩy cửa bước vào, nàng mỉm cười nhìn Tiểu Khuynh đang ngồi an tĩnh trên ghế đọc sách. Đoán được sự vui mừng trong nụ cười ra vẻ thần bí của Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh đạm cười hỏi:
“Xem ra tâm trạng ngươi rất tốt nhỉ?”
Tiểu Tuyết cong cong vành mắt, nàng nâng cái bát sứ đang đặt trên khay lên, sau đó nhét vào trong tay của Tiểu Khuynh. Nàng nhìn xuống, thấy trong cái bát đựng một thứ bột màu trắng đục, Tiểu Khuynh ngẩng đầu hỏi:
“Đây là thuốc giải sao?”
Tiểu Tuyết cười cười, lắc đầu, đáp:
“Là thuốc dẫn!”
Chân mày Tiểu Khuynh hơi nhíu lại, nhưng nàng nhìn nụ cười tươi rói của Tiểu Tuyết, không hiểu sao trong ngực lại cảm thấy nghẹn nghẹn, giống như có thứ gì đang chặn ở nơi đó, không thể thoát ra. Tiểu Tuyết xoay người, trong mắt mơ hồ ẩn chứa sự áy náy, nàng nhấc thanh chủy thủ lên, bình thản nói:
“Là thứ thuốc dẫn, dùng để tẩy độc ra khỏi máu của ngươi. Được rồi Tiểu Khuynh, đưa tay đây nào!”
Tiểu Khuynh vươn tay ra, lẳng lặng nhìn Tiểu Tuyết dùng chủy thủ cứa một đường trên cổ tay nàng. Cánh tay đã chi chít vết thương, giờ đây cảm giác lành lạnh khi lưỡi đao cứa vào da thịt lại không khiến nàng cảm thấy đau đớn nữa. Dòng máu màu đỏ nhạt chảy từ từ xuống chén sứ, nhanh chóng hòa cùng thứ bột trắng trong chén. Lấy được một nửa chén máu, Tiểu Tuyết liền dừng lại. Nàng đem thứ dung dịch lỏng màu đỏ lấy từ phòng thí nghiệm cho vào đó, cuối cùng mới cắt ngón tay mình, dùng chính ngón tay đó hòa tan thứ chất lỏng màu đỏ sánh quyện. Nơi khóe mắt trào ra một giọt lệ, Tiểu Tuyết xoay người, đưa cho Tiểu Khuynh bát máu đó, cười nhẹ nói:
“Tiểu Khuynh, mau uống đi!” Uống rồi, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự đau khổ nữa...
Tiểu Khuynh nhìn gương mặt nàng chằm chằm, lại cúi mắt nhìn thứ chất lỏng đỏ rực kia, đôi môi mấp máy một tiếng cảm ơn, sau đó, nàng ngửa cổ, đem máu kia nuốt hết vào bụng. Chất lỏng tanh ngọt trôi xuống cổ họng, dư vị ngai ngái còn lại thực buồn nôn. Tiểu Khuynh ngẩng đầu nhìn, nhưng trong nháy mắt kia, Tiểu Tuyết vừa mỉm cười nhìn nàng xong, thân thể đã xụi lơ ngã xuống nền đất.
Tỉnh dậy từ sau một giấc ngủ dài, Tiểu Tuyết chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, ánh vào mi mắt nàng đầu tiên, là khuôn mặt của người nam nhân nàng yêu nhất. Nhưng cũng vì vậy, cả đời này của nàng đều nợ hắn. Hách Liên Chấn Thiên... Tiểu Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt đang nhắm lại của hắn. Có lẽ là do nhiều ngày không ngủ, bên dưới vành mắt đã xuất hiện quầng thâm. Tiểu Tuyết đau lòng vuốt nhẹ tay, chỉ hy vọng sẽ không làm hắn thức dậy. Nhưng có lẽ do tính cảnh giác quá cao, nên mặc dù Tiểu Tuyết đã chạm rất khẽ, Hách Liên Chấn Thiên vẫn tỉnh lại. Hắn vừa thấy nàng tỉnh, đôi mắt mệt mỏi đã sáng lên, dịu dàng gọi:
“Tiểu Tuyết, nàng tỉnh rồi!”
“Chấn Thiên...” Nhẹ giọng kêu tên hắn, Tiểu Tuyết vươn tay, gắt gao ôm chặt lấy người kia. Nàng áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của hắn, lặng nghe tiếng trái tim hắn đập hữu lực, tâm trạng hoảng hốt lúc này mới từ từ bình ổn lại. Dường như cảm nhận được lòng của nàng đang bất an, Hách Liên Chấn Thiên cũng ôm lấy nàng, để nàng tựa vào ngực hắn tìm sự bình yên ấm áp. Hắn khẽ nói bên tai nàng, thanh âm rất nhẹ, tựa như đang nỉ non:
“Nàng đã ngủ hai ngày rồi, thực sự khiến ta rất bất an! Tiểu Tuyết, lần sau đừng như vậy nữa!”
Nàng úp mặt vào lòng hắn, đau lòng nói:
“Đã làm chàng phải lo lắng, thực xin lỗi!”
Hách Liên Chấn Thiên nâng cằm của nàng, nói nhỏ:
“Nếu như nàng muốn xin lỗi, chi bằng nàng đáp ứng gả cho ta ngay bây giờ, chúng ta sẽ lập tức thành thân!” Chỉ cần một ngày nàng hoàn toàn thuộc về hắn, thì mới khiến sự lo lắng cùng trống rỗng trong lòng hắn tan biến. Hắn đã không thể tiếp tục chuỗi ngày dài đằng đẵng luôn luôn mong nhớ nàng nhưng không thể ngày ngày bên cạnh nhau được nữa rồi.
Sự cương quyết cùng cầu khẩn trong mắt hắn khiến trái tim Tiểu Tuyết mềm đi. Nàng cũng rất yêu hắn, thật sự rất yêu hắn. Vậy nên, nàng cũng không muốn nhìn hắn vì chờ đợi nàng mà phải sống trong mệt mỏi lâu như vậy. Điều nàng có thể làm cho hắn trong kiếp này, có lẽ cũng chỉ là như vậy thôi...
“Được, ta đáp ứng!”
Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở to, hắn ngỡ ngàng hỏi lại:
“Nàng nói gì?”
Tiểu Tuyết kiên định nhìn thẳng vào trong mắt hắn, nơi đáy mắt, là sự cương quyết cùng chấp nhất điên cuồng, nàng mỉm cười nói:
“Ta nói, ta đáp ứng gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng, đời này kiếp này bồi theo bên cạnh chàng, vĩnh viễn không chia lìa!”
Niềm vui sướng như khiến trái tim Hách Liên Chấn Thiên nổ tung, hắn ôm chặt hai má nàng, giọng nói vui mừng mang theo chút run rẩy kích động:
Không cưỡng nổi sự xúc động cùng vui sướng, Hách Liên Chấn Thiên ôm chặt lấy nàng, bốn cánh môi gắt gao dính lại một chỗ, hai người mải đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt, không chút để ý đến sự hiện diện của hai con người đứng ngoài cửa đang lấm lét, đỏ mặt nhìn nhau. Thu Cúc bưng chén thuốc còn nóng hổi trên tay, đỏ mặt cúi đầu nói:
“Xem chừng thuốc này phải uống muộn rồi!”
Ở bên cạnh Vũ Kì mặt cũng đỏ như tôm luộc, hắn liếc cái khay trên tay nàng, đoán chừng có vẻ nặng, mãi mới lấy dũng khí thốt ra được một câu hoàn chỉnh:
“Không, không cần đâu, cũng không nặng lắm, muội có thể tự bưng được rồi!”
Vũ Kì vẫn cương quyết nói:
“Không sao, ta là nam tử hán, bê giúp muội cũng là việc nên làm!”
Hai người đứng ở một chỗ co kéo, không cẩn thận thế nào lại để cả khay thuốc rơi xuống, chén sứ nằm trong đó cũng vỡ tan cả. Hai người nhất thời luống cuống, vội vàng ngồi xuống dọn đống mảnh vỡ. Trong lúc bối rối, ngón tay hai người lại vô tình đụng phải nhau. Trong nháy mắt, giống như có một dòng điện chạy từ ngón tay đến khắp toàn thân, cả hai người vội vàng rụt tay lại, đứng lùi ra xa. Hai má Thu Cúc đỏ ửng, nàng cúi đầu, lắp bắp nói:
“Xin... xin lỗi...”
Sau đó vội vàng quay người chạy mất. Còn lại mình Vũ Kì đứng ở hành lang, ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình cười trộm.
Từ sau khi nhận được đáp ứng của Tiểu Tuyết, tâm tình Hách Liên Chấn Thiên vô cùng tốt, ngay lập tức tiến cung gặp Hách Liên Minh Thiên để cầu thánh chỉ tứ hôn. Đối diện với gương mặt cười đến là phong quang vô hạn của Tứ vương gia, Hoàng đế rất chi là khó hiểu:
“Lão Tứ, có phải sáng nay lúc đệ ra ngoài nhặt được ngân lượng không vậy? Cười đến hàm trên hàm dưới đều nhìn thấy rồi!”
Tâm tình Hách Liên Chấn Thiên cũng không vì mấy câu châm chọc này của Hoàng đế mà biến mất, hắn vươn năm ngón tay ra trước mặt Hách Liên Minh Thiên, nói nhanh:
“Năm ngàn lượng vàng, đệ cần một tờ thánh chỉ!”
Hách Liên hoàng đế cẩn thận nhấc chiếc mũ miện trên đầu xuống, hắn dùng tay gạt gạt mấy sợi tơ vàng trên mũ, cười nhạt, bình thản nói:
“Cách đây không lâu lão Tam có đến gặp trẫm, dùng mười vạn binh lính đổi lấy một tờ thánh chỉ tứ hôn...” Hắn ngừng lời, ngước lên nhìn Hách Liên Chấn Thiên, nheo mắt cười hỏi: “Chỉ có năm ngàn lượng, lão Tứ, cái giá này quá bèo rồi!”
Hách Liên Chấn Thiên nheo mắt nhìn vẻ mặt lưu manh của Hoàng đế, không cam lòng hỏi:
“Trong hoa viên của đệ không phải có trồng một khóm hoàng yến sao, vừa hay Thành nhi rất thích hoa cỏ màu vàng, đệ đem cái cây đó cho trẫm, trẫm lập tức cấp thánh chỉ cho đệ!”
Hách Liên Chấn Thiên liếc xéo Hoàng đế một cái, khinh thường phun ra:
“Thê nô!”
Hoàng đế lập tức nheo mắt, giọng điệu bình thản lại mang ý đe dọa:
“Đệ không cần thánh chỉ nữa đúng không?”
Hách Liên Chấn Thiên lập tức nói:
“Đem thánh chỉ đây, khóm hoa kia, thần đệ sẽ sai người nhanh chóng mang đến cho Hoàng thượng!”
Hách Liên Minh Thiên kéo một ngăn kéo dưới long án, từ trong đó lấy ra một cái hộp gỗ rất quý. Hắn mở hộp, thuận tay cầm một cuộn thánh chỉ trải lên mặt bàn, sau đó đóng ngự ấn lên, lúc đưa cho Hách Liên Chấn Thiên còn không quên nhắc nhở:
“Đệ nhớ khóm hoàng yến của trẫm đó!”
Hách Liên Chấn Thiên cười, thoải mái đáp ứng:
“Đại sự một khi thành, nhất định sẽ không quên phần công sức tác hợp này của Hoàng thượng!”
Đến khi thân ảnh Hách Liên Chấn Thiên đã khuất ngoài cửa thư phòng, Hách Liên Minh Thiên mới vuốt cằm suy ngẫm: Lúc trước Tam đệ đến xin thánh chỉ tứ hôn, lần này lại đến Tứ đệ, không lẽ cũng lại là tứ hôn? Chậc chậc, xem ra sắp tới hắn phải bận rộn chuẩn bị đại lễ để tặng cho mấy cái huynh đệ này rồi! Hách Liên Minh Thiên miệng nở nụ cười xấu xa, trong đầu lại mơ mộng nghĩ đến gương mặt vui vẻ bừng sáng của Tiêu phi nương nương yêu quý của hắn. Khóm hoa kia, nhất định nàng sẽ rất thích, biết đâu sau đó sẽ nghĩ lại, quyết định cho hắn chuyển nhà từ phòng khách vào phòng ngủ thì sao?
Chuyện Hách Liên Vân Thiên đánh cược Tiểu Cẩn ở trước mặt hắn đàn một khúc Phượng cầu hoàng không biết là do ai truyền đi, vậy mà chuyện chỉ sau vài ngày đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, người người trên đường đều không ngừng nghị luận việc này. Có người cho rằng Hạ phủ Tứ tiểu thư nhất định sẽ khổ tận cam lai, thành công chiếm được trái tim của Ngũ vương gia vốn nổi tiếng phong lưu. Lại có người cho rằng hành động chấp nhận đánh cược của Tiểu Cẩn là ngu ngốc, ngươi có thể vì nam nhân mình yêu mà đánh cuộc, nhưng có chắc rằng nam nhân đó có yêu ngươi không?
Dĩ nhiên, người ngoài bàn tán thế nào là chuyện của người ngoài, còn hai nhân vật chính của chúng ta thì lại lựa chọn làm con rùa rụt cổ, cả ngày không ló mặt ra ngoài. Một người chăm chỉ luyện đàn chờ đến ngày đánh cuộc, còn một người tâm tình ngắm mĩ nhân cũng không có, ngày ngày ngồi trong phủ đếm từng canh thời gian trôi qua. Hai người hai tâm tình, người hồi hộp, người lại lo lắng.
Nhạc Tân lâu ngày hôm nay chật ních khách nhân, tất cả các phòng bao đều đã có người thuê, kể cả các tửu lâu cùng trà lâu xung quanh, chỉ cần là nơi có thể nhìn qua đại môn Nhạc Tân lâu đều không còn chỗ trống. Người người chen chúc nhau thò đầu nhìn ra ngoài, đều rất mong đợi có thể mục kích được cảnh tượng đặc sắc nhất hôm nay. Hạ phủ Tứ tiểu thư, vì Ngũ vương gia mà tình nguyện đàn một khúc Phượng cầu hoàng, thấy thế nào cũng rất kịch tính.
Lúc Tiểu Cẩn đến, nhìn tràng cảnh đông vui náo nhiệt như có hội chợ này, không khỏi có chút sững sờ. Hạ Liên đi phía sau nàng, hai tay ôm một cây huyền cầm, đôi mắt trợn to thảng thốt, hơn nữa là không thể tin. Ở một căn phòng nằm chính diện, nhìn thẳng xuống nơi Tiểu Cẩn đang đứng, Hách Liên Vân Thiên một thân trường bào đỏ rực, gương mặt yêu nghiệt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở phía dưới. Trên khuôn mặt nàng không có chút gì sợ hãi hay bối rối hoảng loạn, chỉ có nụ cười mỉm tự tin khoe ra đôi má lúm đồng tiền xinh xắn đáng yêu. Trong nháy mắt khi nàng ngẩng nhìn lên, hắn liền bắt gặp đôi con ngươi trong suốt lóng lánh của nàng hướng về phía mình, Tiểu Cẩn hướng hắn cười thật tươi, giống như khi nàng đứng trước mặt hắn, chỉ ngón tay vào hắn mà nói: Ta nhất định sẽ khiến chàng nói yêu ta!
Trong suốt những ngày qua khổ luyện đánh đàn, mười đầu ngón tay của nàng đều bị trầy xước rướm máu. Những vết thương đó nhờ Tiểu Tuyết băng bó cẩn thận, nếu như không nhìn kĩ tuyệt đối sẽ không thấy. Tiểu Cẩn lén nhìn mấy ngón tay của mình, sau đó lại mím môi nhìn cây huyền cầm trước mặt. Lần này, tuyệt đối không thể thất bại!
Khi tiếng đàn của nàng vang lên những nốt nhạc đầu tiên của khúc Phượng cầu hoàng, trong một nhã gian khác của Nhạc Tân lâu, cũng có một nam nhân đang trầm tư trong chính suy nghĩ của mình. Tầm mắt đảo qua ly rượu trong tay, khóe môi chợt câu lên cười lạnh. Lẳng lặng đứng dậy đi về phía cửa sổ, đằng sau lớp cửa giấy mỏng manh kia, tiếng đàn réo rắt như đang khơi gợi, đang mời gọi, là ước nguyện kết thành đôi của người con gái gửi tới đấng lang quân mình yêu. Nàng có thể vì nam nhân kia mà làm đến như vậy, người con gái lần đầu tiên hắn có tham vọng muốn chiếm lấy giờ lại vì một nam nhân khác đàn một khúc Phượng cầu hoàng. Bốp, ly rượu trong tay bị người dùng lực bóp vỡ, đáy mắt phát lạnh nhìn lại thiếu nữ với đôi má lúm đồng tiền như hoa ở phía dưới một lần nữa, hắn phất mạnh tay áo, xoay người rời khỏi phòng.
Tâm trạng Tiểu Cẩn xác thực rất tốt, nàng đàn thật say sưa, trái tim trong ngực giống như cũng bay lên. Chỉ vì ngày hôm nay mà nàng đã mất hơn một tuần tập luyện đến mất ăn mất ngủ, tập đến mức mười đầu ngón tay phát đau, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Tất cả, đều là vì hắn!
Ở trên lầu, Hách Liên Vân Thiên nhìn Tiểu Cẩn, quả thật có một loại xúc động nói không nên lời. Tiểu nữ nhân kia, thật sự vì hắn mà làm như vậy! Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, không, phải nói là hắn chưa bao giờ từng nghĩ nàng có đủ khả năng làm đến mức này. Có trời mới biết, từ sau lần thốt ra câu đánh cuộc thiếu suy nghĩ kia hắn đã hối hận đến thế nào, nếu như nàng không thực hiện được, thì chẳng phải chính hắn là kẻ hại nàng cả đời này không dám ra ngoài, bị người trong thiên hạ đàm tiếu hay sao? Nhưng lúc này, nghe tiếng đàn mượt mà kia vang lên, nội tâm thấp thỏm của hắn mới từ từ dịu lại. Nàng làm được, nàng thật sự làm được! Khóe môi khẽ cong lên cười yếu ớt.
“Lão Ngũ, nữ nhân kia thực sự làm được rồi, tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Ngô Thừa Ngạn gấp quạt cái phạch, lo ngại hỏi.
“Ngươi thực sự sẽ chấp nhận yêu cầu của nữ nhân đó sao?” Âu Dương Minh Triệt cũng có chung một mối lo lắng. Bất quá, đối tượng khiến hắn lo lắng không phải là cái tên bằng hữu của mình mà chính là tiểu nữ nhân dưới kia kìa. Dựa vào cái tính trăng hoa của lão Ngũ, một câu nói “Ta yêu nàng” chẳng thể chứng minh được điều gì cả. Từ khi hắn bắt đầu có ý thức tán gái tới nay, câu này đã được sử dụng đi sử dụng lại đến cả trăm lần rồi, vậy mà lần nào hiệu quả cũng khiến cho người ta phải tặc lưỡi hít hà!
Không đợi Hách Liên Vân Thiên nói gì, Ngô Thừa Ngạn đã lên tiếng trước:
“Sẽ không có chuyện đó đâu, Âu Dương, chúng ta làm bằng hữu với lão Ngũ nhiều năm như vậy, đã có bao giờ thấy hắn thực sự động lòng vì một nữ nhân nào chưa! Vậy nên, lần này cũng chỉ là chơi đùa cho vui thôi, ta nói có đúng không lão Ngũ?”
Âu Dương Minh Triệt không nói gì, hai mắt đăm đăm nhìn Hách Liên Vân Thiên. Nếu thật sự là như vậy, chuyện này tốt nhất đừng để truyền tới tai ba người nữ nhân kia, nếu không, số phận Hách Liên Vân Thiên thê thảm rồi!
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của hai cái bằng hữu, Hách Liên Vân Thiên có chút chậm chạp mở miệng:
“Ta, thực ra...”
“Tiểu Thiên Thiên!” Có tiếng vọng tới từ hành lang, sau đó là tiếng bước chân chạy gấp gáp, và cuối cùng cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một cái bóng màu lam xinh xắn vọt nhanh đi vào. Cái bóng vừa vào phòng, việc đầu tiên chính là nhằm hướng Hách Liên Vân Thiên mà lao tới!
Lúc này Ngũ vương gia vẫn đang bị một câu Tiểu Thiên Thiên của nàng làm cho ngơ ngác, bỗng nhiên cảm giác trong ngực có cái gì đó mềm mềm đang cọ xát. Cúi đầu nhìn xuống, nhất thời không biết nên mở miệng ra sao. Chỉ thấy Tiểu Cẩn vừa xông vào phòng, lúc này giống như tiểu hài tử cuộn tròn trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không ngừng hướng hắn cọ tới cọ lui, cọ đến mức tâm hắn cũng có chút ngứa ngáy rồi!
Tiểu Cẩn hồn nhiên cọ đầu trong lòng hắn, cọ chán chê rồi mới ngẩng lên, phô ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hớn hở hỏi:
“Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên, ta đã hoàn thành đánh cuộc của chúng ta rồi, chàng yêu ta chưa?”
“Ta...” Hách Liên Vân Thiên hơi cảm thấy khó xử mở miệng.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng ho khe khẽ, rồi cửa bị người nhẹ mở ra, hai nữ tử dìu nhau bước vào phòng. Vừa nhìn thấy người tới, Hách Liên Vân Thiên đã vội vàng hô lên:
“Nhu nhi...” Sau đó liền chạy vội tới đỡ thân hình lung lay sắp đổ của nàng ta, thấp giọng trách khẽ: “Thân thể nàng đang yếu, tại sao không chịu ở trong phủ mà lại chạy tới đây?”
Nhu nhi? Tâm Tiểu Cẩn trong nháy mắt liền lạnh đi. Nàng nhìn Hách Liên Vân Thiên cẩn thận chạy tới đỡ nữ tử yếu đuối kia, lại có chút ngỡ ngàng cùng sửng sốt. Là Hướng Ân Nhu, sao nàng ta lại ở đây? Lại nhìn vẻ mặt săn sóc cùng lo lắng của hắn, trái tim giống như bị đem ngâm vào một hồ băng cực kì lạnh lẽo. Hắn đối với Hướng Ân Nhu quan tâm như vậy, là vì nàng ta là người mà hắn yêu sao? Vậy còn nàng, nàng thì sao đây? Hắn coi nàng là cái gì chứ? Phải chăng từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ coi nàng như một món đồ chơi để giải trí trong lúc nhàm chán? Lẽ nào lại như vậy?
Hướng Ân Nhu nấp trong lồng ngực của Hách Liên Vân Thiên, ở nơi không ai nhìn thấy, ánh mắt nhìn hướng Tiểu Cẩn cất giấu một tầng hàn ý lạnh lẽo. Nàng ta nhẹ nhàng gạt cánh tay của Hách Liên Vân Thiên ra, sau đó yếu ớt đi lên trước mặt Tiểu Cẩn, mỉm cười xinh đẹp nhu nhược, thanh âm mềm mại tỏ vẻ thân thiết:
“Vị này, có phải là Hạ tiểu thư không? Không ngờ có ngày Nhu nhi lại được gặp lại tiểu thư!” Nàng ta nói xong liền nắm lấy cánh tay của Tiểu Cẩn, trong mắt không kiêng dè lộ ra cho Tiểu Cẩn thấy ý tứ đe dọa, móng tay cũng như vậy đâm sâu vào cánh tay của nàng đau điếng. Chân mày Tiểu Cẩn hơi nhăn lại, nàng đưa mắt nhìn Hách Liên Vân Thiên, sau đó mới quay lại nhìn Hướng Ân Nhu, khóe môi cong lên cười nhạt, đưa tay nhẹ nhàng gạt tay của Hướng Ân Nhu ra, cười nói:
“Hướng tiểu thư cho dù có muốn cảm ơn như thế nào, cũng không nên siết chặt như vậy chứ? Móng tay của tiểu thư làm tay ta bị thương rồi!”
Lực tay của nàng rất nhẹ, nhưng thân thể Hướng Ân Nhu lại lảo đảo lui về sau, tưởng chừng như sắp ngã xuống. Hách Liên Vân Thiên lại vội vàng đi lên đỡ nàng. Tiểu Cẩn nhìn thấy vậy, cũng chỉ cười lạnh. Nàng nhìn Hách Liên Vân Thiên, nụ cười vui tươi hồi nào đã không còn, thanh âm nhẹ bẫng mà lạnh lùng:
“Ngũ vương gia, tiểu nữ biết từ trước đến nay ngài đều không ưa gì tiểu nữ, nhưng dù có thế nào, tiểu nữ cũng chưa từng xúc phạm điều gì đến ngài cả. Nhưng ngài, thật sự đã rất quá đáng rồi. Chơi đùa với tình cảm người khác như vậy, thật sự không đáng mặt quân tử chút nào! Coi như lần này là Vân Cẩn Cẩn ta có mắt mà như mù, mới nhìn không rõ lòng người nông sâu thế nào. Trò đùa này, nên dừng lại ở đây thôi!”
Nàng nói xong liền đi lướt qua người hắn, Hách Liên Vân Thiên hốt hoảng vội kéo tay nàng lại, lo lắng nói:
“Tiểu Cẩn, nàng nghe bổn vương giải thích...”
“Đủ rồi!” Tiểu Cẩn lập tức ngắt lời hắn, nàng rút mạnh tay ra, trong mắt chất đầy bi thương cùng thất vọng: “Sai lầm, chỉ cần một lần thôi là đủ rồi, ta không muốn làm con ngốc tiếp tục để người ta đùa giỡn nữa!”
Ở ngoài cửa, Hạ Liên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động, nàng lập tức đứng cách xa hai người Vô Ảnh, Vô Tung ra. Chủ tử là kẻ đê tiện như vậy, nhất định thuộc hạ cũng không phải là hạng tốt lành gì! Hai người Vô Ảnh, Vô Tung nhìn vẻ mặt đề phòng của Hạ Liên, hai mặt nhìn nhau, rất có cảm giác vô tội. Bọn họ có làm gì đâu a?
Tiểu Cẩn mở cửa đi ra ngoài, nàng không nhìn hai người Vô Ảnh, Vô Tung, chỉ lẳng lặng nói:
“Hạ Liên, chúng ta về thôi!”
Sau đó liền cất bước rời đi. Hạ Liên vội vàng đi ở phía sau, trước khi đi còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn đôi thị vệ song sinh một cái. Hách Liên Vân Thiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nàng dần khuất xa, không hiểu tại sao trong lòng lại dội lên một cỗ đau đớn. Hắn không hề coi nàng là trò đùa, từ trước tới nay hắn đối với nàng luôn là thật lòng. Chỉ là bây giờ, liệu nàng có còn nguyện ý hiểu trái tim hắn nữa hay không?