Túc Bạch bây giờ giống như kẻ sắp gần đất, xa trời á, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi chết hắn. Hắn híp mắt, hít thở thật sâu mấy hơi, xem ra tín nhiệm của Diệp Lan Chi tỷ lệ : với điểm sinh mệnh của hắn. Hắn nếu muốn sống lâu thì phải tranh thủ xoát điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi mới được.
“Bạch Bạch, ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Thấy sắc mặt Túc Bạch đã tốt hơn chút, Diệp Lan Chi khẩn trương hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Túc Bạch đáp, nhìn về phía Diệp Lan Chi bồi thêm một câu “ ta hơi đói bụng.”
“Ta cho người đi nấu cháo cho ngươi.”
Thấy Túc Bạch đã qua cơn nguy hiểm, Diệp Lan Chi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy đi chuẩn bị chút điểm tâm cho Túc Bạch ăn lót dạ, nhưng vừa đứng lên, tay áo đã bị người kéo lại.