Nguyên Trọng sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhìn Túc Bạch như vậy, Nguyên Trọng càng thêm ghen ghét. Túc Bạch trời sinh mỹ mạo, nhu nhược, cho dù ánh mắt hay tư thế phong tình như thế nhưng do hắn làm lại không chứa một chút phong trần tùy tiện nào, ngược lại càng thêm mị hoặc.
Một Túc Bạch như vậy hắn làm sao có thể không ganh ghét. Hắn cho dù có bao nhiêu tâm cơ cùng tính kế cũng không thể so được với gương mặt quyến rũ người này của Túc Bạch.
Nhưng Nguyên Trọng mấy năm nay ở hậu viện có địa vị không thấp, lúc nào cũng được người ta bợ đỡ, nịnh nọt, theo bản năng liền muốn giáo huấn Túc Bạch một chút, nhưng vừa định mở miệng đã thấp thấp thoáng một người trầm lãnh đang đi về phía này thì đáy mắt tràn ra tươi cười nói: “Phải, chúng ta đích thực là không bằng địa vị của ngươi trong lòng gia, Nhan Như nói như vậy cũng không có ý gì khác. Gia đều là nam nhân của chúng ta, nhưng chúng ta đều nhìn ra được ngươi không thích gia. Túc Bạch, ngươi nếu đã là người của gia, thì hãy thu hồi tâm tư mà đặt trên người của gia đi, đừng làm chuyện tổn hại danh dự nữa.”
Túc Bạch nhướng mày, Nguyên Trọng nói lời này chắc hẳn là có dụng ý khác, người như hắn sẽ không thể nào có lòng tốt mà đi khuyên nhủ mình hồi tâm chuyển ý.
Túc Bạch dư quang nhẹ quét về một phía, thoáng nhìn thấy bóng dáng kia thầm nghĩ, quả nhiên là thế.
Nguyên Trọng nhìn như lơ đãng ra tay, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều cất giấu huyền cơ, khiến người ta không trở tay kịp.
Nếu là Túc Bạch của trước đây nghe được lời này nhất định sẽ phản bác, hắn tuyệt đối không cam chịu làm thiếp của Diệp Lan Chi, cả đời này đều sẽ không, thậm chí còn có thể nguyền rủa, mắng mỏ Diệp Lan Chi, khiến Diệp Lan Chi nổi giận.
Đừng nói là chút tín nhiệm vừa mới xoát được không bao nhiêu, với cái tính đa nghi kia của Diệp Lan Chi, nhất định là sẽ đem hắn nhốt vào phòng, không cho ra ngoài một bước.
Túc Bạch không thể không nói tâm cơ của Nguyên Trọng thật là sâu.
Nhưng tâm cơ cho dù có sâu nhưng không có thân phận cùng cơ hội sử dụng thì cũng chỉ là uổng phí.
“Đó là chuyện giữa ta cùng gia, không mượn ngươi quản.” Túc Bạch nhẹ giọng nói.
Hắn không nói cái gì khiến Diệp Lan Chi cao hứng nhưng cũng không thừa nhận trong lòng mình có Diệp Lan Chi, điểm hảo cảm quá cao, chỉ cần sơ ý một chút, hắn liền thật sự trở thành nam sủng của Diệp Lan Chi.
Hắn thời thời khắc khắc đều nhớ rõ mình chỉ là pháo hôi, phải đi theo con đường của pháo hôi, cho dù hắn vốn cũng không tính toán đi theo cốt truyện. Nguyên tác có rất nhiều điểm đáng nghi cần chú ý đâu.
Diệp Lan Chi lập tức đi về phía Túc Bạch, một chút dư quang cũng không cho người khác, giống như bọn họ căn bản không phải là nam sủng của Diệp Lan Chi hắn mà chỉ là người qua đường xa lạ nào đó. Từ đầu đến cuối, trong mắt hắn chỉ có một mình Bạch Bạch, “Thân thể ngươi không tốt, trong viện gió lớn, sao lại còn ra đây, lỡ may cảm lạnh thì phải làm sao?”
Nguyên Hi cùng Nhan Như không biết Diệp Lan Chi tới nên vô cùng kinh ngạc, Nguyên Trọng cũng làm bộ như vừa mới thấy Diệp Lan Chi, kính cẩn hô một tiếng “Gia.”
Nhưng Diệp Lan Chi cũng không nhìn hắn. Mặc dù Diệp Lan Chi cau mày bất mãn, nhưng vẫn có thể nhìn ra sủng nịnh cùng dung túng của hắn đối với Túc Bạch, “ra ngoài cũng không chịu mặc nhiều quần áo một chút, thân thể ngươi vừa mới tốt lên, nếu lại xảy ra chuyện gì, còn không phải sẽ khiến ta lo lắng sao?”
Thân thể Túc Bạch hơi run lên, cúi đầu không nói một lời, dường như đã bị Diệp Lan Chi dọa sợ.
Nhìn bộ dạng sợ hãi đó của Túc Bạch, Diệp Lan Chi càng thêm đau lòng, lời của Nguyên Trọng nói lúc trước hắn cùng nghe được rất rõ ràng nên mới cố ý dừng lại bên ngoài, nghe thử một chút suy nghĩ trong lòng Bạch Bạch.
Kết quả tuy có làm hắn mất mát, nhưng cũng là trong dự đoán, trong lòng Bạch Bạch làm sao có thể có hắn.
Bây giờ Bạch Bạch đã ở đây, hắn cũng nên thấy đủ rồi, tâm Bạch Bạch gì đó, hắn có thể không cần cũng được.
Nguyên Trọng cứng đờ cả người, đầu ngón tay bấu chặt vào nhau dưới tay áo, lấy khoảng cách vừa rồi của gia, chắc hẳn đã nghe được toàn bộ câu chuyện của bọ hắn, thế nhưng gia vẫn đối xử với Túc Bạch như cũ.
Túc Bạch kia có tài đức gì chứ, chỉ là một nam nhân lưu lạc, tùy tiện, lại còn chân trong chân ngoài, có tư cách gì mà được gia sủng ái!
Nguyên Trọng cẩn thận thu liễm tâm tư, khẽ thở dài nói: “Túc Bạch, gia cũng là quan tâm ngươi, huống chi mọi người đều là nam thiếp, ngươi nói chúng ta không phải huynh đệ là không đúng rồi, dù sao chúng ta cũng đều là nam nhân của gia.”
Nhan Như sững sờ chốc lát rồi cũng tiếp lời Nguyên Trọng, mang theo mấy phần châm chọc cùng mỉa mai: “Hắn đương nhiên không giống chúng ta, hắn được gia sủng hạnh qua, đương nhiên địa vị so với chúng ta càng cao quý.”
Túc Bạch cúi đầu không nói chuyện nhưng tay vẫn túm chặt ống tay áo của Diệp Lan Chi, trên mặt ngơ ngác, dường như không tiếp nhận nổi chuyện đó.
Diệp Lan Chi đau lòng, quay đầu trừng mắt liếc Nguyên Trọng cùng Nhan Như, “hai người các ngươi sau này không được phép ra khỏi sân viện của mình nữa.”
Mặt của Nguyên Trọng cùng Nhan Như lập tức chuyển sang trắng bệch, bọn họ không nghĩ tới Diệp Lan Chi sẽ hạ lệnh như vậy. Nguyên Trọng cắn môi run rẩy, luống cuống nói: “Gia, ta cũng không phải có ý tứ kia, ta chỉ là muốn Túc Bạch thừa nhận thân phận của hắn, mọi người đều là huynh đệ, đều là nam nhân của gia mà.”
Diệp Lan Chi trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lẽo như tới từ địa ngục chậm rãi vang lên “ngươi là cái thá gì?”
Thân thể Nguyên Trọng lắc lư vài cái, hắn nhấp môi muốn nói gì đó để xoay chuyển cục diện, cuối cùng lại phát hiện có nói gì cũng chỉ phí công. Đối mặt với sủng ái của Diệp Lan Chi với Túc Bạch, tâm cơ cùng mưu kế của hắn đã không có đất dụng võ.
Hắn hận, hắn ganh tỵ. Vì sao thứ Túc Bạch không cần, hắn tìm mọi cách vẫn không thể lấy được? Thật là không công bằng, hắn không cam lòng a!
Diệp Lan Chi khom lưng, ôm Túc Bạch về phòng, còn Túc Bạch giống như con thỏ bị hoảng sợ mà núp trong lồng ngực của hắn.
“Hệ thống, điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi bao nhiêu?” Túc Bạch hỏi hệ thống.
[Điểm tín nhiệm +,
Điểm tín nhiệm hiện tại: ]
Hệ thống kinh ngạc, nó muốn hỏi một chút, rõ ràng những lời của Túc Bạch Diệp Lan Chi vốn không muốn nghe, vì sao điểm giá trị lại tăng mà không giảm?
Vị ký chủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao lại có thể làm được như thế?
Túc Bạch nhếch môi.
Lúc nãy hắn tuy không nói lời Diệp Lan Chi thích nghe, nhưng mà lúc bị Nguyên Trọng nhục nhã, hành động nắm tay áo Diệp Lan Chi theo bản năng đã khiến Diệp Lan Chi có cảm giác hắn đây là có chút ỷ lại vào mình, cho nên điểm tín nhiệm tự nhiên sẽ tăng.
Nghe ký chủ lầu bầu giải thích xong, hệ thống có vẻ ăn không tiêu rồi, thao tác này của ký chủ cũng quá trâu bò đi. Bất quá nó chỉ là một hệ thống máy móc không có cảm xúc, nó sẽ không đáp lại ký chủ.
Hệ thống không phản hồi, Túc Bạch cũng không để trong lòng, chuyên tâm làm con thỏ đáng thương núp trong ngực Diệp Lan Chi mà xoát hảo cảm cùng tín nhiệm.
“À phải rồi hệ thống, ta nói này điểm hảo cảm của Diệp Lan Chi cao như vậy, có thể dùng làm gì hay không? Không thể đổi thành điểm sinh mệnh được à?”
Hệ thống trầm mặc hai giây sau mới đáp.
[Điểm hảo cảm ban đầu của Diệp Lan Chi không thể dùng để đổi khen thưởng, ngược lại nếu giá trị ban đầu đó bị sụt giảm, ký chủ sẽ bị trừng phạt, thỉnh ký chủ nỗ lực bảo trì.]
Túc Bạch: ta có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.