Hầu hết những khu dân cư cũ ở phía bắc thành phố Thịnh Kinh là những tòa lầu cao sáu tầng nhưng không có thang máy.
Ở đây phần lớn đều là những cư dân lâu năm, lầu trên lầu dưới đã quen mặt nhau hết.
Nhưng dạo gần đây hàng xóm chung quanh thường xuyên nghe thấy căn hộ ở tầng 5 truyền ra những tiếng vang đùng đùng, ai nấy đều sôi nổi bàn tán về chuyện này.
Hôm nay có hai dì lớn tuổi sát vách đang đứng ở bên hành lang tám chuyện.
Khi nhìn thấy một người trẻ tuổi đang xách theo bao nilon từ trên cầu thang đi xuống, hai dì liếc nhau một cái, trong đó có một người tiến lên cười tủm tỉm, bắt chuyện với người đàn ông trẻ tuổi nọ: “Đỗ Phong à, lại ra ngoài bán đồ ăn hả?”
“Vâng.” Người đàn ông trẻ tuổi không quá nhiệt tình nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi. Thím lớn tuổi kia ném vỏ hạt dưa trên tay xuống đất, hỏi nhỏ như vừa tò mò vừa muốn thăm dò: “Mấy tháng trước cháu làm gì mà biệt tăm biệt tích vậy? “Với cả, có phải cháu đang giấu ai trong phòng hay không mà ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ thế?”
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn hai dì lớn tuổi kia một cái, sắc mặt lạnh đi hai phần.
Hắn ta nói: “Không có ai cả.”
Vừa nói xong, hắn đã cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đóng cửa lại.
Hai dì trung niên ở phía sau bắt đầu xì xào.
Cái người vừa hỏi chuyện khi nãy oán giận: “Tôi khẳng định cậu ta giấu ả nào ở trong nhà rồi, vậy mà còn không chịu khai ra, có biết hay gây ồn lắm không hả.”
“Ôi chao, thôi bỏ đi.” Một người khác vỗ nhẹ tay dì đang cằn nhằn, nói khẽ: “Tôi cứ thấy thằng nhóc này u ám làm sao ấy, mà thực ra nó cũng đâu có suиɠ sướиɠ gì, bản thân có một người mẹ như vậy mà còn sống được tới bây giờ cũng đã tốt lắm rồi.” Vừa nhắc đến việc này, hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ thổn thức.
Dì lúc nãy lại nói: “Cũng đúng, mới có tí tuổi đầu đã phải nhìn thấy mẹ ruột chết trước mặt, nghe đồn lúc phát hiện ra thì thi thể đã thối rữa hết. Mấy năm nay cũng không biết nó làm việc gì ở ngoài, bình thường thì không sao, nhưng thỉnh thoảng nhìn vào mắt nó thì lại thấy rợn hết cả người.”
Những lời bàn tán đều bị chặn ngoài cửa, chuyện như thế này đã không còn là điều mới mẻ ở đây.
Bình thường người tên Đỗ Phong này cũng thường mất tích mười ngày nửa tháng, thế mà lần này lại biến mất tận mấy tháng. Khi hắn ta trở về thì trong phòng cứ ồn ào, lúc này mới thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Chỉ cần bước vào trong phòng thì sẽ nhìn thấy những vật dụng tuy đã rất cũ nhưng vẫn luôn được chủ nhân bảo quản cẩn thận, chỗ nào cũng ngay ngắn và sạch sẽ. Chẳng qua mấy ngày gần đây, trong phòng thường xuyên có đủ thứ mảnh vỡ và vết bẩn, lúc kinh khủng nhất còn nhìn như vừa bị gió lớn quét qua.
Đỗ Phong cầm túi nilon vào phòng rồi đặt lên trên bàn, hắn ta như đã tập mãi thành quen, bước qua những mảnh sứ văng đầy trên đất, sau đó bắt đầu vo gạo nấu cơm. Sau khi nấu cơm xong, hắn ta mới bắt đầu quét dọn.
Vừa dứt lời đã có một ly thủy tinh bay sát qua mặt hắn ta, đập vào tường phát ra tiếng “choang” rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ phía sau.
Đồng thời có một tiếng nói vang lên: “Cút đi! Tôi không muốn ăn.”
Đỗ Phong chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy em muốn tôi ép ăn sao?”
Sau đó một bóng người đột ngột bật dậy trên giường, mí mắt của cậu ta sưng húp lên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào người đứng ở cửa như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha. Đỗ Phong vờ như không nhìn thấy ánh mắt ấy, hắn ta xoay người, lấy đồ đạc bắt đầu lau dọn phòng.
Thư Dịch Khinh im lặng nhìn động tác của Đỗ Phong, cậu ta thấy mình đã sắp phát điên. Từ khi tỉnh dậy, Thư Dịch Khinh không thể nhớ rõ cậu ta đã suy sụp bao nhiêu lần khi phát hiện mình bị nhốt trong căn phòng này. Nhưng dù Thư Dịch Khinh làm gì thì Đỗ Phong cũng không tỏ thái độ, cậu ta cảm thấy hắn ta giống một kẻ điên, hoặc là một ác ma.
Cậu ta nắm chăn bông, hét lên như kẻ tâm thần: “Anh bị điên rồi! Anh nhanh thả tôi ra ngoài đi!”
“Sao anh dám nhốt tôi ở đây, đồ dối trá này!”
Đỗ Phong đã sớm quét dọn xong, hắn ta xoay người đi ra ngoài, chỉ lặp lại câu nói khi nãy: “Ra ngoài ăn cơm.”
Thư Dịch Khinh ngã người xuống giường, im lặng mở to mắt nhìn lên trần. Cậu ta biết nếu năm phút nữa mà mình không chịu ra ngoài, Đỗ Phong thật sự sẽ bưng chén vào rồi ép cậu ta ăn sạch.
Nhưng mọi chuyện không nên như thế này.
Đến tận bây giờ, Thư Dịch Khinh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cậu ta chỉ biết trong một đêm mà nhà họ Đỗ đã loạn như cào cào. Thư Dịch Khinh nhớ rõ ông cụ nhà họ Đỗ vẫn luôn đè ép mình ngồi ở vị trí gia chủ, trên ngực là vết súng bắn. Ông ta vừa nôn ra máu, vừa nhìn Đỗ Phong đứng bên dưới, chậm rãi nói: “Cháu chờ ngày này đã rất lâu rồi đúng không? Cuối cùng nhà họ Đỗ đã tàn trong tay cháu. Thôi, đến cùng vẫn là nhà ta có lỗi với cháu.”
Lúc ấy, Thư Dịch Khinh đã ngẩn ra.
Người chèn ép cậu ta không còn nữa, ngược lại chính Đỗ Phong lại kìm kẹp cậu ta.
Lần đầu tiên Thư Dịch Khinh cảm thấy cánh tay của người đang ôm mình giống như tay của một động vật máu lạnh, nó lạnh lẽo thấu cả tim gan. Cậu ta nghe thấy Đỗ Phong nói bằng giọng bình tĩnh: “Nhân quả báo ứng mà thôi.” Hắn ta lại nói: “Mẹ của tôi chỉ là một gái điếm nhỏ nhoi trong một ổ ma túy dưới quyền nhà họ Đỗ, con trai của ông cưỡиɠ ɧϊếp bà ấy, dùng thân xác của bà ấy để vận chuyển ma túy. Ông có biết cuối cùng bà ấy đã chết thảm thế nào không? Ông không hề biết. Ông cũng không biết tôi mới chín tuổi đã lăn lộn trong cái chốn này, mãi mãi không biết bản thân còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không. Mỗi ngày tôi đánh nhau với người khác, còn đoạt miếng ăn với chó hoang ở ven đường. Tôi đã chơi qua không biết bao nhiêu đàn ông phụ nữ trong nhà họ Đỗ mấy người, cũng từng bị không ít đàn ông chơi qua.
Vậy ông biết tại sao tôi vẫn còn để mình họ Đỗ không?
Bởi vì tôi muốn lúc nào cũng phải nhớ rõ mình đang chảy dòng máu của nhà họ Đỗ mấy người, từ đầu đến cuối đều thối nát.” Thư Dịch Khinh lập tức nhớ lại buổi tối khi mình tìm được Đỗ Phong.
Hắn ta ướt nhẹp, nằm trên đường như một con chó hoang.
Thư Dịch Khinh rất ghét mùi thuốc lá và rượu của Đỗ Phong, nhưng để đạt được mục đích, cậu ta vẫn chọn tiếp cận hắn ta.
Trong sách chỉ viết Đỗ Phong là con riêng của nhà họ Đỗ giàu có, hắn ta biết ơn Thư Dịch Khinh đã từng giúp mình, cuối cùng phải ngồi tù vì tội gϊếŧ người giúp cậu ta chứ chưa từng nhắc đến lai lịch của hắn ta hay người mẹ xấu số kia.
Thư Dịch Khinh cho rằng nếu mình dẫn Đỗ Phong về nhà họ Đỗ, cộng với sự bày mưu tính kế của cậu ta thì chắc chắn sẽ có ngày hắn ta ngẩng đầu lên.
Thế nhưng Thư Dịch Khinh hoàn toàn không ngờ Đỗ Phong lại hận thù nhà họ Đỗ đến vậy.
Tại sao? Mọi chuyện hoàn toàn trái với tưởng tượng của cậu ta. Nhất là khi phải sống trong một nơi rách nát nhỏ hẹp, tưởng tượng tới việc sau này chỉ có thể sống ở đây, đối mặt với một người đàn ông không bao giờ phản ứng lại mình dù có làm gì đi nữa, Thư Dịch Khinh đã cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cậu ta căm ghét vẻ bình tĩnh của Đỗ Phong, cuối cùng xốc chăn lên, lao ra khỏi phòng.
Đỗ Phong đang sắp chén đũa, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thư Dịch Khinh một cái, nói: “Ngồi đi, hôm nay có cà tím em thích ăn nhất.”
“Ai muốn ăn!” Thư Dịch Khinh bước về phía trước, kéo khăn trải bàn ra.
Chén đĩa “loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, nước canh đổ thẳng lên người Đỗ Phong.
Lúc này Đỗ Phong mới nghiến răng, nhìn cậu ta bằng cặp mắt đen thẫm, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc thì em muốn gì đây?”
“Anh hỏi tôi muốn gì?” Thư Dịch Khinh cười khẩy: “Tôi muốn có một cuộc sống vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, hơn hẳn mọi người! Những điều này anh có thể cho tôi không? Đỗ Phong, tôi chưa từng yêu anh, từ đầu tới cuối tôi chỉ lợi dụng anh, anh nghe rõ chưa!” Ngày nào Thư Dịch Khinh cũng nhắc lại mấy lời này.
Nhà họ Đỗ đã tàn, cậu ta không cần phải diễn kịch nữa.
Đỗ Phong nhìn cậu ta chăm chú rồi nói: “Giữ em ở nơi này là vì tốt cho em.”
“Ha, tốt cho tôi?” Thư Dịch Khinh như vừa nghe chuyện cười: “Kỹ thuật diễn của anh cũng tốt quá đấy? Ít nhất tốt hơn tôi nhiều. Anh cố tình đối phó với Lê Phi Phàm theo lời của tôi không phải vì muốn dụ Hoắc Uẩn Khải và Tần Bách Dạ giúp anh đối phó với nhà họ Đỗ hay sao? Anh thành công rồi! Bây giờ đừng nói muốn tốt cho tôi, anh không cảm thấy ghê tởm à?”
Đỗ Phong lạnh lùng nói: “Thư Dịch Khinh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Thư Dịch Khinh trừng hắn ta.
Đỗ Phong nói: “Em nói không sai, ngay từ đầu tôi đã biết mục đích của em nên cứ mặc kệ cho em tiếp cận. Tôi đối phó với Lê Phi Phàm theo ý em cũng đúng là vì lý do em đã nói. Nhưng tôi cần phải nhắc em một chút, thoạt nhìn chuyện này do tôi làm chủ, nhưng thật ra Hoắc Nhị gia đã sớm tra ra thân phận của tôi. Em cho rằng chỉ dựa vào tôi là đã có thể mua chuộc được thân tín của ông cụ à? Em nghĩ ai đã che mắt khiến ông cụ không nhìn ra mục đích thật sự của tôi, là ai đã ép chết ông ta, còn khiến cho nhà họ Đỗ sụp đổ trong một đêm? Tất cả đều nhờ anh Hoắc trong miệng em.” Sau ngần ấy ngày, đây là lần đầu tiên Đỗ Phong nói nhiều như vậy.
Lồng ngực của Thư Dịch Khinh phập phồng lên xuống vì tức giận.
Đỗ Phong nói tiếp: “Hoắc Uẩn Khải nhìn xa trông rộng hơn em nghĩ, nhà họ Hoắc của hắn chưa chắc sạch sẽ nhưng lại có quan hệ rất tốt với cảnh sát, người nằm vùng mai phục ở nhà họ Đỗ ít nhất cũng mấy năm. Lúc này em còn muốn động chạm vào người của hắn? Em dẹp hết những suy nghĩ hão huyền đó đi.”
“Anh dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi?” Thư Dịch Khinh hét lên, sau đó che mặt rồi bật khóc: “Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy, anh ấy từng rất tốt với tôi, đã từng rất tốt!”
Tất cả đã bị phá hủy, bị hủy hoại hoàn toàn.
Cậu ta biết diễn biến cốt truyện nhưng vẫn không thể có được dáng vẻ như trong sách.
Đỗ Phong nhìn cậu ta: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ gió lặng, tôi sẽ dẫn em rời khỏi Thịnh Kinh.” “Rời đi!” Thư Dịch Khinh nghe phải rời khỏi nơi này thì lập tức hét lên, cậu ta bỏ tay xuống, nghiến răng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi sẽ không đi, trước đây khi tôi không có chỗ dung thân cũng chẳng rời đi, vậy giờ sao tôi phải đi!
Muốn đi thì tự anh đi!”
Đỗ Phong đang thu dọn chén ở trên bàn, nghe thấy lời này bỗng khựng lại.
Dường như Thư Dịch Khinh nhìn ra được điều gì từ động tác của hắn ta, cậu ta khẽ cười nhạo: “Chẳng lẽ anh tưởng những lời tôi nói với anh lúc trước “tìm một nơi không ai biết để sống với anh” là thật? Đỗ Phong, anh không thấy nực cười hả?”
Đỗ Phong lại tiếp tục thu dọn: “Ăn cơm đi, trong nồi vẫn còn.”
Cùng lúc đó, trong Ngọc Kinh Viên, Lê Phi Phàm cũng đang nói chuyện này với Hoắc Uẩn Khải.
“Vậy nên anh thật sự đã giúp Đỗ Phong?” Mấy ngày nay Lê Phi Phàm không gặp được ai khác, đa phần mọi chuyện anh biết được đều ở trên mạng. Lúc đó thoạt nhìn mọi chuyện rất hoang đường, nhưng khi đã nghiên cứu kỹ thì mới phát hiện tất cả đều là sự thật, đây mới là chỗ khủng bố nhất.
Hoắc Uẩn Khải thấy Lê Phi Phàm nằm ghé vào bàn đá lạnh lẽo, hắn vỗ nhẹ vào khuỷu tay anh ý bảo ngồi thẳng dậy, sau đó mới nói: “Đúng vậy.”
Thấy anh vẫn lười biếng như cũ, hắn quay đầu lại hỏi chị Lan: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Chị Lan đang bưng mấy đĩa điểm tâm đi đến.
Sau khi đặt xuống mặt bàn, chị thấy Lê Phi Phàm với tay vào trong mâm bèn đánh vào bàn tay anh một cái, sau đó mới trả lời Hoắc Uẩn Khải: “Không có gì, mấy bữa nay bên ngoài khá loạn nên chú Phúc đã hạ lệnh cấm ở đây, không cho cậu ấy bước ra ngoài. Ngày nào cậu ấy cũng phải uống thuốc của ông Chúc nên mới dễ buồn ngủ, tôi thấy cậu ấy mắc chứng làm biếng rồi, ngủ đến mức xương cốt nhũn cả ra.” “Chị Lan, chị còn mách lẻo sau lưng em.” Lê Phi Phàm tì cằm lên cánh tay, tiện tay bốc mấy miếng điểm tâm, thuận miệng nói: “Tại ngày nào chị cũng nhắc nhở em. Em nói nè, chị rảnh quá thì đi nghỉ ngơi cho khỏe, cứ nhắc mãi thì em cũng bị buồn ngủ đó.”
“Sao không biết lấy nĩa mà ăn.” Chị Lan nhắc: “Nhanh đi rửa tay đi.”
Lê Phi Phàm bất đắc dĩ nhìn Hoắc Uẩn Khải.
Đến khi chị Lan đã rời đi, Lê Phi Phàm mới xích lại gần Hoắc Uẩn Khải, hỏi: “Anh có chắc Đỗ Phong sẽ không gây chuyện nữa không?”
Hoắc Uẩn Khải nhướng mày: “Cậu đang nói đến chuyện nào?”
Lê Phi Phàm vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Nếu hắn ta dám đối đầu với nhà họ Đỗ, liệu hắn ta có uy hϊếp đến anh không… cả Tần Bách Dạ nữa?”
Lê Phi Phàm chưa đợi được câu trả lời thì đã thấy Hoắc Uẩn Khải giơ tay sờ lên trán anh.
Lê Phi Phàm vừa ngước mắt lên, lông mi đã cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn: “Sao vậy?”
Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Không bị bệnh thật?”
Lê Phi Phàm cảm thấy rất ngoài ý muốn: “Không có mà.”
Hoắc Uẩn Khải thu tay lại, nhìn anh rồi nói: “Mấy ngày nay cậu yên tĩnh quá, tôi còn tưởng cậu không khỏe.”
“Đâu có.” Lê Phi Phàm khẽ cười hai tiếng, anh bật dậy, vừa xoay cổ vừa nói: “Nhờ chuyện lần này của nhà họ Đỗ nên tôi mới hiểu rõ một việc.”
Hoắc Uẩn Khải phát ra một âm thanh nghi hoặc: “Ừ?”
Lê Phi Phàm nói: “Chỉ cần tôi cứ bình tĩnh như thường thì mấy chuyện vớ vẩn sẽ không dí theo tôi nữa.”
Nhà họ Đỗ sụp đổ đã khiến cả Thịnh Kinh chấn động suốt hai tuần.
Lê Phi Phàm cũng thấy với cái thể chất hay gây chuyện của mình, nếu anh thật sự nhúng tay vào thì có khi sẽ gây ra một loạt hiệu ứng bươm bướm làm cốt truyện trở nên hỗn loạn. Thế nên gần đây anh mới không dám bước ra cửa, trực tiếp trải nghiệm cuộc sống nghỉ hưu dưỡng lão luôn. Hoắc Uẩn khải nói: “Tuy Đỗ Phong đã lăn lộn trong xã hội toàn kẻ tạp nham, nhưng hắn ta căm hận nhất là ma túy.
Hắn ta phạm pháp không ít, giờ cũng có địa vị không nhỏ trong giới buôn bán ngầm của Thịnh Kinh, nhưng còn chưa tới mức gây ra chuyện gì đáng uy hϊếp, mà chính hắn ta cũng không có hứng làm.”
Lê Phi Phàm nói: “Có thể thấy anh đã điều tra hắn ta cẩn thận.”
Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh đáp: “Chắc thế.”
Lê Phi Phàm nói tiếp: “Nếu anh muốn lợi dụng Đỗ Phong để đối phó với nhà họ Đỗ, vậy thì ít nhất cũng đã tìm hiểu kỹ về người này trước cả nhà họ Đỗ. Anh từng nói cảnh sát đã theo dõi nhà họ Đỗ từ lâu, vậy nên anh đã sớm biết Đỗ Phong là con riêng của nhà bên đó?”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh.
Không phải hắn không muốn nói cho Lê Phi Phàm biết.
Mọi sự chuẩn bị đều đến từ người phụ nữ tên Vương Du kia. Cô ta nói lộ ra rất nhiều thứ có giá trị tìm hiểu sâu.
Sự điều tra ở giai đoạn trước, sau đó là truy tìm dấu vết cho đến khi bắt đầu dùng chú Bảy, đó mới là lúc nhà họ Hoắc thật sự ra tay với nhà họ Đỗ.
Hoắc Uẩn Khải cũng không nói cho Lê Phi Phàm, bọn họ điều tra Đỗ Phong là do Vương Du đã từng định đi tìm Thư Dịch Khinh. Cô ta đã thông minh hơn, lúc đó Thư Dịch Khinh đang bị Tần Bách Dạ chèn ép, cô ta thấy manh mối không đúng bèn quay đầu tìm Đỗ Phong, thậm chí còn đi tìm trước cả Thư Dịch Khinh.
Lúc ấy Hoắc Uẩn Khải thả Vương Du đi nhưng vẫn theo dõi cô ta, đó cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của nhà họ Đỗ ngày hôm nay.
Nhưng Lê Phi Phàm không cần phải biết những điều này.
Cái gì mà thế giới này chỉ là một quyển sách, Lê Phi Phàm là một tên pháo hôi, Hoắc Uẩn Khải đánh bại Tần Bách Dạ xong sẽ đến với Thư Dịch Khinh,... Tất cả những chuyện hoang đường như vậy vẫn nên ở lại trong cuốn sách đó đi. Không ai hiểu rõ hơn Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm vốn đã thuộc về nơi này.
Những trải nghiệm kỳ lạ của Lê Phi Phàm khiến anh trở thành một người biết thư pháp, biết lướt sóng, ghét cái ác như thù nhưng không che giấu sự yêu thích của bản thân với tiền tài. Đó chính là một Lê Phi Phàm vừa đời thường mà vừa chân thành.
Cũng là người mà Hoắc Uẩn Khải hằng quen thuộc.
Còn những giấc mơ tiên tri, chứng tim đập nhanh? Cốt truyện của quyển sách muốn bóp méo thế giới này, vậy hắn cũng không ngại chống lại trời.
Lê Phi Phàm không biết tại sao Hoắc Uẩn Khải lại nhìn mình như vậy. Thấy hắn ngồi thẳng lưng, anh tưởng câu hỏi vừa rồi đã chạm đến mấu chốt của vấn đề nên lập tức thăm dò: “Chẳng lẽ Đỗ Phong không phải con riêng của nhà họ Đỗ? Hay hắn ta còn có thân phận khác?” “Không.” Hoắc Uẩn Khải xoay ly sứ trong tay.
Lê Phi Phàm kinh ngạc: “Tự dưng anh nghiêm túc thế để làm gì?”
Làm anh cứ tưởng lại có nhân vật ẩn nào đó xuất hiện.
Kết quả Hoắc Uẩn Khải lại đáp: “Tôi đang nghĩ, có phải cậu ở nhà lâu quá nên mới hay bị chú ý nhầm trọng điểm của vấn đề không?”
“Nhầm?” Lê Phi Phàm không hiểu: “Nhầm cái gì?”
Hoắc Uẩn Khải nói: “Vậy cậu thử nói xem, mấy ngày nay ngoại trừ ngủ thì cậu còn làm gì nữa?”
“Để tôi nghĩ, hôm trước tôi có giúp chú Phúc cắt tỉa cây sồi xanh trong hoa viên, hôm trước nữa thì dì quét dọn bị mất một chiếc vòng, nghe nói là vật tổ truyền nên mọi người đều cùng tìm giúp. Hôm trước… hôm trước nữa tôi lỡ làm đổ nửa chén thuốc, chị Lan nói là do tôi cố ý, đuổi theo bắt tôi uống thêm nửa chén, chị ấy còn ác hơn anh nhiều. Hôm qua tôi kèm Thịnh Hòa làm bài tập, toán lý hóa của cô bé kém đến không nỡ nhìn thẳng, tôi bị ám ảnh việc phụ đạo cho trẻ con luôn rồi… Ài.” Lê Phi Phàm đang nói, bỗng bị Hoắc Uẩn Khải kéo lên đùi hắn ngồi.
Sau một thoáng bối rối, Lê Phi Phàm nhìn sang Nhị gia nhà mình.
“Tôi nói này, ban ngày ban mặt, anh định làm gì vậy?”
Anh không đứng lên mà chỉ ngồi đó, hai người mặt đối mặt, Lê Phi Phàm ngồi trên chân trái của Hoắc Uẩn Khải.
Hoắc Uẩn Khải chống khuỷu tay phải lên bàn đá, thản nhiên nhìn anh rồi gật đầu.
Lê Phi Phàm nhìn xương quai xanh lộ ra do chống tay của hắn, khóe môi cong lên: “Anh nói đến chuyện nhớ anh sao? Tất nhiên tôi không quên rồi.” Lê Phi Phàm lần lên trên dọc theo bờ vai Hoắc Uẩn Khải, sau đó thò tay vào cổ áo sơ mi của hắn, mặt không đỏ tim không đập nói: “Lúc nào, ở đâu tôi cũng nhớ anh, đầu nhớ mà tim cũng nhớ.”
Hoắc Uẩn Khải cũng hùa theo: “Nhớ thế nào?” “Thì…” Lê Phi Phàm ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi cứ thắc mắc tại sao Nhị gia nhà mình vẫn chưa về, chắc anh ấy có yêu tinh nhỏ nào khác ở bên ngoài rồi.”
Hầu hết những khu dân cư cũ ở phía bắc thành phố Thịnh Kinh là những tòa lầu cao sáu tầng nhưng không có thang máy.Ở đây phần lớn đều là những cư dân lâu năm, lầu trên lầu dưới đã quen mặt nhau hết.Nhưng dạo gần đây hàng xóm chung quanh thường xuyên nghe thấy căn hộ ở tầng truyền ra những tiếng vang đùng đùng, ai nấy đều sôi nổi bàn tán về chuyện này.Hôm nay có hai dì lớn tuổi sát vách đang đứng ở bên hành lang tám chuyện.Khi nhìn thấy một người trẻ tuổi đang xách theo bao nilon từ trên cầu thang đi xuống, hai dì liếc nhau một cái, trong đó có một người tiến lên cười tủm tỉm, bắt chuyện với người đàn ông trẻ tuổi nọ: “Đỗ Phong à, lại ra ngoài bán đồ ăn hả?”“Vâng.” Người đàn ông trẻ tuổi không quá nhiệt tình nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi.Thím lớn tuổi kia ném vỏ hạt dưa trên tay xuống đất, hỏi nhỏ như vừa tò mò vừa muốn thăm dò: “Mấy tháng trước cháu làm gì mà biệt tăm biệt tích vậy? “Với cả, có phải cháu đang giấu ai trong phòng hay không mà ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ thế?”Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn hai dì lớn tuổi kia một cái, sắc mặt lạnh đi hai phần.Hắn ta nói: “Không có ai cả.”Vừa nói xong, hắn đã cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đóng cửa lại.Hai dì trung niên ở phía sau bắt đầu xì xào.Cái người vừa hỏi chuyện khi nãy oán giận: “Tôi khẳng định cậu ta giấu ả nào ở trong nhà rồi, vậy mà còn không chịu khai ra, có biết hay gây ồn lắm không hả.”“Ôi chao, thôi bỏ đi.” Một người khác vỗ nhẹ tay dì đang cằn nhằn, nói khẽ: “Tôi cứ thấy thằng nhóc này u ám làm sao ấy, mà thực ra nó cũng đâu có sung sướng gì, bản thân có một người mẹ như vậy mà còn sống được tới bây giờ cũng đã tốt lắm rồi.”Vừa nhắc đến việc này, hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ thổn thức.Dì lúc nãy lại nói: “Cũng đúng, mới có tí tuổi đầu đã phải nhìn thấy mẹ ruột chết trước mặt, nghe đồn lúc phát hiện ra thì thi thể đã thối rữa hết.
Mấy năm nay cũng không biết nó làm việc gì ở ngoài, bình thường thì không sao, nhưng thỉnh thoảng nhìn vào mắt nó thì lại thấy rợn hết cả người.”Những lời bàn tán đều bị chặn ngoài cửa, chuyện như thế này đã không còn là điều mới mẻ ở đây.Bình thường người tên Đỗ Phong này cũng thường mất tích mười ngày nửa tháng, thế mà lần này lại biến mất tận mấy tháng.
Khi hắn ta trở về thì trong phòng cứ ồn ào, lúc này mới thu hút sự chú ý của những người xung quanh.Chỉ cần bước vào trong phòng thì sẽ nhìn thấy những vật dụng tuy đã rất cũ nhưng vẫn luôn được chủ nhân bảo quản cẩn thận, chỗ nào cũng ngay ngắn và sạch sẽ.Chẳng qua mấy ngày gần đây, trong phòng thường xuyên có đủ thứ mảnh vỡ và vết bẩn, lúc kinh khủng nhất còn nhìn như vừa bị gió lớn quét qua.Đỗ Phong cầm túi nilon vào phòng rồi đặt lên trên bàn, hắn ta như đã tập mãi thành quen, bước qua những mảnh sứ văng đầy trên đất, sau đó bắt đầu vo gạo nấu cơm.
Sau khi nấu cơm xong, hắn ta mới bắt đầu quét dọn.Xong xuôi, Đỗ Phong đẩy cánh cửa phòng bị đóng kín, nói: “Ăn cơm thôi.”Vừa dứt lời đã có một ly thủy tinh bay sát qua mặt hắn ta, đập vào tường phát ra tiếng “choang” rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ phía sau.Đồng thời có một tiếng nói vang lên: “Cút đi! Tôi không muốn ăn.”Đỗ Phong chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy em muốn tôi ép ăn sao?”Sau đó một bóng người đột ngột bật dậy trên giường, mí mắt của cậu ta sưng húp lên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào người đứng ở cửa như đang nhìn kẻ thù giết cha.Đỗ Phong vờ như không nhìn thấy ánh mắt ấy, hắn ta xoay người, lấy đồ đạc bắt đầu lau dọn phòng.Thư Dịch Khinh im lặng nhìn động tác của Đỗ Phong, cậu ta thấy mình đã sắp phát điên.
Từ khi tỉnh dậy, Thư Dịch Khinh không thể nhớ rõ cậu ta đã suy sụp bao nhiêu lần khi phát hiện mình bị nhốt trong căn phòng này.
Nhưng dù Thư Dịch Khinh làm gì thì Đỗ Phong cũng không tỏ thái độ, cậu ta cảm thấy hắn ta giống một kẻ điên, hoặc là một ác ma.Cậu ta nắm chăn bông, hét lên như kẻ tâm thần: “Anh bị điên rồi! Anh nhanh thả tôi ra ngoài đi!”“Sao anh dám nhốt tôi ở đây, đồ dối trá này!”Đỗ Phong đã sớm quét dọn xong, hắn ta xoay người đi ra ngoài, chỉ lặp lại câu nói khi nãy: “Ra ngoài ăn cơm.”Thư Dịch Khinh ngã người xuống giường, im lặng mở to mắt nhìn lên trần.Cậu ta biết nếu năm phút nữa mà mình không chịu ra ngoài, Đỗ Phong thật sự sẽ bưng chén vào rồi ép cậu ta ăn sạch.Nhưng mọi chuyện không nên như thế này.Đến tận bây giờ, Thư Dịch Khinh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.Cậu ta chỉ biết trong một đêm mà nhà họ Đỗ đã loạn như cào cào.
Thư Dịch Khinh nhớ rõ ông cụ nhà họ Đỗ vẫn luôn đè ép mình ngồi ở vị trí gia chủ, trên ngực là vết súng bắn.
Ông ta vừa nôn ra máu, vừa nhìn Đỗ Phong đứng bên dưới, chậm rãi nói: “Cháu chờ ngày này đã rất lâu rồi đúng không? Cuối cùng nhà họ Đỗ đã tàn trong tay cháu.
Thôi, đến cùng vẫn là nhà ta có lỗi với cháu.”Lúc ấy, Thư Dịch Khinh đã ngẩn ra.Người chèn ép cậu ta không còn nữa, ngược lại chính Đỗ Phong lại kìm kẹp cậu ta.Lần đầu tiên Thư Dịch Khinh cảm thấy cánh tay của người đang ôm mình giống như tay của một động vật máu lạnh, nó lạnh lẽo thấu cả tim gan.
Cậu ta nghe thấy Đỗ Phong nói bằng giọng bình tĩnh: “Nhân quả báo ứng mà thôi.”Hắn ta lại nói: “Mẹ của tôi chỉ là một gái điếm nhỏ nhoi trong một ổ ma túy dưới quyền nhà họ Đỗ, con trai của ông cưỡng hiếp bà ấy, dùng thân xác của bà ấy để vận chuyển ma túy.
Ông có biết cuối cùng bà ấy đã chết thảm thế nào không? Ông không hề biết.
Ông cũng không biết tôi mới chín tuổi đã lăn lộn trong cái chốn này, mãi mãi không biết bản thân còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không.
Mỗi ngày tôi đánh nhau với người khác, còn đoạt miếng ăn với chó hoang ở ven đường.
Tôi đã chơi qua không biết bao nhiêu đàn ông phụ nữ trong nhà họ Đỗ mấy người, cũng từng bị không ít đàn ông chơi qua.Vậy ông biết tại sao tôi vẫn còn để mình họ Đỗ không?Bởi vì tôi muốn lúc nào cũng phải nhớ rõ mình đang chảy dòng máu của nhà họ Đỗ mấy người, từ đầu đến cuối đều thối nát.”Thư Dịch Khinh lập tức nhớ lại buổi tối khi mình tìm được Đỗ Phong.Hắn ta ướt nhẹp, nằm trên đường như một con chó hoang.Thư Dịch Khinh rất ghét mùi thuốc lá và rượu của Đỗ Phong, nhưng để đạt được mục đích, cậu ta vẫn chọn tiếp cận hắn ta.Trong sách chỉ viết Đỗ Phong là con riêng của nhà họ Đỗ giàu có, hắn ta biết ơn Thư Dịch Khinh đã từng giúp mình, cuối cùng phải ngồi tù vì tội giết người giúp cậu ta chứ chưa từng nhắc đến lai lịch của hắn ta hay người mẹ xấu số kia.Thư Dịch Khinh cho rằng nếu mình dẫn Đỗ Phong về nhà họ Đỗ, cộng với sự bày mưu tính kế của cậu ta thì chắc chắn sẽ có ngày hắn ta ngẩng đầu lên.Thế nhưng Thư Dịch Khinh hoàn toàn không ngờ Đỗ Phong lại hận thù nhà họ Đỗ đến vậy.Tại sao? Mọi chuyện hoàn toàn trái với tưởng tượng của cậu ta.Nhất là khi phải sống trong một nơi rách nát nhỏ hẹp, tưởng tượng tới việc sau này chỉ có thể sống ở đây, đối mặt với một người đàn ông không bao giờ phản ứng lại mình dù có làm gì đi nữa, Thư Dịch Khinh đã cảm thấy mình sắp điên rồi.Cậu ta căm ghét vẻ bình tĩnh của Đỗ Phong, cuối cùng xốc chăn lên, lao ra khỏi phòng.Đỗ Phong đang sắp chén đũa, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thư Dịch Khinh một cái, nói: “Ngồi đi, hôm nay có cà tím em thích ăn nhất.”“Ai muốn ăn!” Thư Dịch Khinh bước về phía trước, kéo khăn trải bàn ra.Chén đĩa “loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, nước canh đổ thẳng lên người Đỗ Phong.Lúc này Đỗ Phong mới nghiến răng, nhìn cậu ta bằng cặp mắt đen thẫm, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc thì em muốn gì đây?”“Anh hỏi tôi muốn gì?” Thư Dịch Khinh cười khẩy: “Tôi muốn có một cuộc sống vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, hơn hẳn mọi người! Những điều này anh có thể cho tôi không? Đỗ Phong, tôi chưa từng yêu anh, từ đầu tới cuối tôi chỉ lợi dụng anh, anh nghe rõ chưa!”Ngày nào Thư Dịch Khinh cũng nhắc lại mấy lời này.Nhà họ Đỗ đã tàn, cậu ta không cần phải diễn kịch nữa.Đỗ Phong nhìn cậu ta chăm chú rồi nói: “Giữ em ở nơi này là vì tốt cho em.”“Ha, tốt cho tôi?” Thư Dịch Khinh như vừa nghe chuyện cười: “Kỹ thuật diễn của anh cũng tốt quá đấy? Ít nhất tốt hơn tôi nhiều.
Anh cố tình đối phó với Lê Phi Phàm theo lời của tôi không phải vì muốn dụ Hoắc Uẩn Khải và Tần Bách Dạ giúp anh đối phó với nhà họ Đỗ hay sao? Anh thành công rồi! Bây giờ đừng nói muốn tốt cho tôi, anh không cảm thấy ghê tởm à?”Đỗ Phong lạnh lùng nói: “Thư Dịch Khinh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”Thư Dịch Khinh trừng hắn ta.Đỗ Phong nói: “Em nói không sai, ngay từ đầu tôi đã biết mục đích của em nên cứ mặc kệ cho em tiếp cận.
Tôi đối phó với Lê Phi Phàm theo ý em cũng đúng là vì lý do em đã nói.
Nhưng tôi cần phải nhắc em một chút, thoạt nhìn chuyện này do tôi làm chủ, nhưng thật ra Hoắc Nhị gia đã sớm tra ra thân phận của tôi.
Em cho rằng chỉ dựa vào tôi là đã có thể mua chuộc được thân tín của ông cụ à? Em nghĩ ai đã che mắt khiến ông cụ không nhìn ra mục đích thật sự của tôi, là ai đã ép chết ông ta, còn khiến cho nhà họ Đỗ sụp đổ trong một đêm? Tất cả đều nhờ anh Hoắc trong miệng em.”Sau ngần ấy ngày, đây là lần đầu tiên Đỗ Phong nói nhiều như vậy.Lồng ngực của Thư Dịch Khinh phập phồng lên xuống vì tức giận.Đỗ Phong nói tiếp: “Hoắc Uẩn Khải nhìn xa trông rộng hơn em nghĩ, nhà họ Hoắc của hắn chưa chắc sạch sẽ nhưng lại có quan hệ rất tốt với cảnh sát, người nằm vùng mai phục ở nhà họ Đỗ ít nhất cũng mấy năm.
Lúc này em còn muốn động chạm vào người của hắn? Em dẹp hết những suy nghĩ hão huyền đó đi.”“Anh dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi?” Thư Dịch Khinh hét lên, sau đó che mặt rồi bật khóc: “Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy, anh ấy từng rất tốt với tôi, đã từng rất tốt!”Tất cả đã bị phá hủy, bị hủy hoại hoàn toàn.Cậu ta biết diễn biến cốt truyện nhưng vẫn không thể có được dáng vẻ như trong sách.Đỗ Phong nhìn cậu ta: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ gió lặng, tôi sẽ dẫn em rời khỏi Thịnh Kinh.”“Rời đi!” Thư Dịch Khinh nghe phải rời khỏi nơi này thì lập tức hét lên, cậu ta bỏ tay xuống, nghiến răng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi sẽ không đi, trước đây khi tôi không có chỗ dung thân cũng chẳng rời đi, vậy giờ sao tôi phải đi!Muốn đi thì tự anh đi!”Đỗ Phong đang thu dọn chén ở trên bàn, nghe thấy lời này bỗng khựng lại.Dường như Thư Dịch Khinh nhìn ra được điều gì từ động tác của hắn ta, cậu ta khẽ cười nhạo: “Chẳng lẽ anh tưởng những lời tôi nói với anh lúc trước “tìm một nơi không ai biết để sống với anh” là thật? Đỗ Phong, anh không thấy nực cười hả?”Đỗ Phong lại tiếp tục thu dọn: “Ăn cơm đi, trong nồi vẫn còn.”Cùng lúc đó, trong Ngọc Kinh Viên, Lê Phi Phàm cũng đang nói chuyện này với Hoắc Uẩn Khải.“Vậy nên anh thật sự đã giúp Đỗ Phong?”Mấy ngày nay Lê Phi Phàm không gặp được ai khác, đa phần mọi chuyện anh biết được đều ở trên mạng.
Lúc đó thoạt nhìn mọi chuyện rất hoang đường, nhưng khi đã nghiên cứu kỹ thì mới phát hiện tất cả đều là sự thật, đây mới là chỗ khủng bố nhất.Hoắc Uẩn Khải thấy Lê Phi Phàm nằm ghé vào bàn đá lạnh lẽo, hắn vỗ nhẹ vào khuỷu tay anh ý bảo ngồi thẳng dậy, sau đó mới nói: “Đúng vậy.”Thấy anh vẫn lười biếng như cũ, hắn quay đầu lại hỏi chị Lan: “Cậu ấy bị sao vậy?”Chị Lan đang bưng mấy đĩa điểm tâm đi đến.Sau khi đặt xuống mặt bàn, chị thấy Lê Phi Phàm với tay vào trong mâm bèn đánh vào bàn tay anh một cái, sau đó mới trả lời Hoắc Uẩn Khải: “Không có gì, mấy bữa nay bên ngoài khá loạn nên chú Phúc đã hạ lệnh cấm ở đây, không cho cậu ấy bước ra ngoài.
Ngày nào cậu ấy cũng phải uống thuốc của ông Chúc nên mới dễ buồn ngủ, tôi thấy cậu ấy mắc chứng làm biếng rồi, ngủ đến mức xương cốt nhũn cả ra.”“Chị Lan, chị còn mách lẻo sau lưng em.” Lê Phi Phàm tì cằm lên cánh tay, tiện tay bốc mấy miếng điểm tâm, thuận miệng nói: “Tại ngày nào chị cũng nhắc nhở em.
Em nói nè, chị rảnh quá thì đi nghỉ ngơi cho khỏe, cứ nhắc mãi thì em cũng bị buồn ngủ đó.”“Sao không biết lấy nĩa mà ăn.” Chị Lan nhắc: “Nhanh đi rửa tay đi.”Lê Phi Phàm bất đắc dĩ nhìn Hoắc Uẩn Khải.Đến khi chị Lan đã rời đi, Lê Phi Phàm mới xích lại gần Hoắc Uẩn Khải, hỏi: “Anh có chắc Đỗ Phong sẽ không gây chuyện nữa không?”Hoắc Uẩn Khải nhướng mày: “Cậu đang nói đến chuyện nào?”Lê Phi Phàm vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Nếu hắn ta dám đối đầu với nhà họ Đỗ, liệu hắn ta có uy hiếp đến anh không… cả Tần Bách Dạ nữa?”Lê Phi Phàm chưa đợi được câu trả lời thì đã thấy Hoắc Uẩn Khải giơ tay sờ lên trán anh.Lê Phi Phàm vừa ngước mắt lên, lông mi đã cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn: “Sao vậy?”Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Không bị bệnh thật?”Lê Phi Phàm cảm thấy rất ngoài ý muốn: “Không có mà.”Hoắc Uẩn Khải thu tay lại, nhìn anh rồi nói: “Mấy ngày nay cậu yên tĩnh quá, tôi còn tưởng cậu không khỏe.”“Đâu có.” Lê Phi Phàm khẽ cười hai tiếng, anh bật dậy, vừa xoay cổ vừa nói: “Nhờ chuyện lần này của nhà họ Đỗ nên tôi mới hiểu rõ một việc.”Hoắc Uẩn Khải phát ra một âm thanh nghi hoặc: “Ừ?”Lê Phi Phàm nói: “Chỉ cần tôi cứ bình tĩnh như thường thì mấy chuyện vớ vẩn sẽ không dí theo tôi nữa.”Nhà họ Đỗ sụp đổ đã khiến cả Thịnh Kinh chấn động suốt hai tuần.Lê Phi Phàm cũng thấy với cái thể chất hay gây chuyện của mình, nếu anh thật sự nhúng tay vào thì có khi sẽ gây ra một loạt hiệu ứng bươm bướm làm cốt truyện trở nên hỗn loạn.
Thế nên gần đây anh mới không dám bước ra cửa, trực tiếp trải nghiệm cuộc sống nghỉ hưu dưỡng lão luôn.Hoắc Uẩn khải nói: “Tuy Đỗ Phong đã lăn lộn trong xã hội toàn kẻ tạp nham, nhưng hắn ta căm hận nhất là ma túy.Hắn ta phạm pháp không ít, giờ cũng có địa vị không nhỏ trong giới buôn bán ngầm của Thịnh Kinh, nhưng còn chưa tới mức gây ra chuyện gì đáng uy hiếp, mà chính hắn ta cũng không có hứng làm.”Lê Phi Phàm nói: “Có thể thấy anh đã điều tra hắn ta cẩn thận.”Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh đáp: “Chắc thế.”Lê Phi Phàm nói tiếp: “Nếu anh muốn lợi dụng Đỗ Phong để đối phó với nhà họ Đỗ, vậy thì ít nhất cũng đã tìm hiểu kỹ về người này trước cả nhà họ Đỗ.
Anh từng nói cảnh sát đã theo dõi nhà họ Đỗ từ lâu, vậy nên anh đã sớm biết Đỗ Phong là con riêng của nhà bên đó?”Hoắc Uẩn Khải nhìn anh.Không phải hắn không muốn nói cho Lê Phi Phàm biết.Mọi sự chuẩn bị đều đến từ người phụ nữ tên Vương Du kia.Cô ta nói lộ ra rất nhiều thứ có giá trị tìm hiểu sâu.Sự điều tra ở giai đoạn trước, sau đó là truy tìm dấu vết cho đến khi bắt đầu dùng chú Bảy, đó mới là lúc nhà họ Hoắc thật sự ra tay với nhà họ Đỗ.Hoắc Uẩn Khải cũng không nói cho Lê Phi Phàm, bọn họ điều tra Đỗ Phong là do Vương Du đã từng định đi tìm Thư Dịch Khinh.
Cô ta đã thông minh hơn, lúc đó Thư Dịch Khinh đang bị Tần Bách Dạ chèn ép, cô ta thấy manh mối không đúng bèn quay đầu tìm Đỗ Phong, thậm chí còn đi tìm trước cả Thư Dịch Khinh.Lúc ấy Hoắc Uẩn Khải thả Vương Du đi nhưng vẫn theo dõi cô ta, đó cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của nhà họ Đỗ ngày hôm nay.Nhưng Lê Phi Phàm không cần phải biết những điều này.Cái gì mà thế giới này chỉ là một quyển sách, Lê Phi Phàm là một tên pháo hôi, Hoắc Uẩn Khải đánh bại Tần Bách Dạ xong sẽ đến với Thư Dịch Khinh,...!Tất cả những chuyện hoang đường như vậy vẫn nên ở lại trong cuốn sách đó đi.Không ai hiểu rõ hơn Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm vốn đã thuộc về nơi này.Những trải nghiệm kỳ lạ của Lê Phi Phàm khiến anh trở thành một người biết thư pháp, biết lướt sóng, ghét cái ác như thù nhưng không che giấu sự yêu thích của bản thân với tiền tài.
Đó chính là một Lê Phi Phàm vừa đời thường mà vừa chân thành.Cũng là người mà Hoắc Uẩn Khải hằng quen thuộc.Còn những giấc mơ tiên tri, chứng tim đập nhanh? Cốt truyện của quyển sách muốn bóp méo thế giới này, vậy hắn cũng không ngại chống lại trời.Lê Phi Phàm không biết tại sao Hoắc Uẩn Khải lại nhìn mình như vậy.
Thấy hắn ngồi thẳng lưng, anh tưởng câu hỏi vừa rồi đã chạm đến mấu chốt của vấn đề nên lập tức thăm dò: “Chẳng lẽ Đỗ Phong không phải con riêng của nhà họ Đỗ? Hay hắn ta còn có thân phận khác?”“Không.” Hoắc Uẩn Khải xoay ly sứ trong tay.Lê Phi Phàm kinh ngạc: “Tự dưng anh nghiêm túc thế để làm gì?”Làm anh cứ tưởng lại có nhân vật ẩn nào đó xuất hiện.Kết quả Hoắc Uẩn Khải lại đáp: “Tôi đang nghĩ, có phải cậu ở nhà lâu quá nên mới hay bị chú ý nhầm trọng điểm của vấn đề không?”“Nhầm?” Lê Phi Phàm không hiểu: “Nhầm cái gì?”Hoắc Uẩn Khải nói: “Vậy cậu thử nói xem, mấy ngày nay ngoại trừ ngủ thì cậu còn làm gì nữa?”“Để tôi nghĩ, hôm trước tôi có giúp chú Phúc cắt tỉa cây sồi xanh trong hoa viên, hôm trước nữa thì dì quét dọn bị mất một chiếc vòng, nghe nói là vật tổ truyền nên mọi người đều cùng tìm giúp.
Hôm trước… hôm trước nữa tôi lỡ làm đổ nửa chén thuốc, chị Lan nói là do tôi cố ý, đuổi theo bắt tôi uống thêm nửa chén, chị ấy còn ác hơn anh nhiều.
Hôm qua tôi kèm Thịnh Hòa làm bài tập, toán lý hóa của cô bé kém đến không nỡ nhìn thẳng, tôi bị ám ảnh việc phụ đạo cho trẻ con luôn rồi… Ài.”Lê Phi Phàm đang nói, bỗng bị Hoắc Uẩn Khải kéo lên đùi hắn ngồi.Sau một thoáng bối rối, Lê Phi Phàm nhìn sang Nhị gia nhà mình.“Tôi nói này, ban ngày ban mặt, anh định làm gì vậy?”Anh không đứng lên mà chỉ ngồi đó, hai người mặt đối mặt, Lê Phi Phàm ngồi trên chân trái của Hoắc Uẩn Khải.Hoắc Uẩn Khải chống khuỷu tay phải lên bàn đá, thản nhiên nhìn anh rồi gật đầu.“Nghe khá vui.” Hắn nói: “Vậy cậu có quên chuyện gì không?”Lê Phi Phàm nhìn xương quai xanh lộ ra do chống tay của hắn, khóe môi cong lên: “Anh nói đến chuyện nhớ anh sao? Tất nhiên tôi không quên rồi.” Lê Phi Phàm lần lên trên dọc theo bờ vai Hoắc Uẩn Khải, sau đó thò tay vào cổ áo sơ mi của hắn, mặt không đỏ tim không đập nói: “Lúc nào, ở đâu tôi cũng nhớ anh, đầu nhớ mà tim cũng nhớ.”Hoắc Uẩn Khải cũng hùa theo: “Nhớ thế nào?”“Thì…” Lê Phi Phàm ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi cứ thắc mắc tại sao Nhị gia nhà mình vẫn chưa về, chắc anh ấy có yêu tinh nhỏ nào khác ở bên ngoài rồi.”.
Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi - Chapter 66
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hầu hết những khu dân cư cũ ở phía bắc thành phố Thịnh Kinh là những tòa lầu cao sáu tầng nhưng không có thang máy.
Ở đây phần lớn đều là những cư dân lâu năm, lầu trên lầu dưới đã quen mặt nhau hết.
Nhưng dạo gần đây hàng xóm chung quanh thường xuyên nghe thấy căn hộ ở tầng 5 truyền ra những tiếng vang đùng đùng, ai nấy đều sôi nổi bàn tán về chuyện này.
Hôm nay có hai dì lớn tuổi sát vách đang đứng ở bên hành lang tám chuyện.
Khi nhìn thấy một người trẻ tuổi đang xách theo bao nilon từ trên cầu thang đi xuống, hai dì liếc nhau một cái, trong đó có một người tiến lên cười tủm tỉm, bắt chuyện với người đàn ông trẻ tuổi nọ: “Đỗ Phong à, lại ra ngoài bán đồ ăn hả?”
“Vâng.” Người đàn ông trẻ tuổi không quá nhiệt tình nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi. Thím lớn tuổi kia ném vỏ hạt dưa trên tay xuống đất, hỏi nhỏ như vừa tò mò vừa muốn thăm dò: “Mấy tháng trước cháu làm gì mà biệt tăm biệt tích vậy? “Với cả, có phải cháu đang giấu ai trong phòng hay không mà ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ thế?”
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn hai dì lớn tuổi kia một cái, sắc mặt lạnh đi hai phần.
Hắn ta nói: “Không có ai cả.”
Vừa nói xong, hắn đã cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đóng cửa lại.
Hai dì trung niên ở phía sau bắt đầu xì xào.
Cái người vừa hỏi chuyện khi nãy oán giận: “Tôi khẳng định cậu ta giấu ả nào ở trong nhà rồi, vậy mà còn không chịu khai ra, có biết hay gây ồn lắm không hả.”
“Ôi chao, thôi bỏ đi.” Một người khác vỗ nhẹ tay dì đang cằn nhằn, nói khẽ: “Tôi cứ thấy thằng nhóc này u ám làm sao ấy, mà thực ra nó cũng đâu có suиɠ sướиɠ gì, bản thân có một người mẹ như vậy mà còn sống được tới bây giờ cũng đã tốt lắm rồi.” Vừa nhắc đến việc này, hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ thổn thức.
Dì lúc nãy lại nói: “Cũng đúng, mới có tí tuổi đầu đã phải nhìn thấy mẹ ruột chết trước mặt, nghe đồn lúc phát hiện ra thì thi thể đã thối rữa hết. Mấy năm nay cũng không biết nó làm việc gì ở ngoài, bình thường thì không sao, nhưng thỉnh thoảng nhìn vào mắt nó thì lại thấy rợn hết cả người.”
Những lời bàn tán đều bị chặn ngoài cửa, chuyện như thế này đã không còn là điều mới mẻ ở đây.
Bình thường người tên Đỗ Phong này cũng thường mất tích mười ngày nửa tháng, thế mà lần này lại biến mất tận mấy tháng. Khi hắn ta trở về thì trong phòng cứ ồn ào, lúc này mới thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Chỉ cần bước vào trong phòng thì sẽ nhìn thấy những vật dụng tuy đã rất cũ nhưng vẫn luôn được chủ nhân bảo quản cẩn thận, chỗ nào cũng ngay ngắn và sạch sẽ. Chẳng qua mấy ngày gần đây, trong phòng thường xuyên có đủ thứ mảnh vỡ và vết bẩn, lúc kinh khủng nhất còn nhìn như vừa bị gió lớn quét qua.
Đỗ Phong cầm túi nilon vào phòng rồi đặt lên trên bàn, hắn ta như đã tập mãi thành quen, bước qua những mảnh sứ văng đầy trên đất, sau đó bắt đầu vo gạo nấu cơm. Sau khi nấu cơm xong, hắn ta mới bắt đầu quét dọn.
Vừa dứt lời đã có một ly thủy tinh bay sát qua mặt hắn ta, đập vào tường phát ra tiếng “choang” rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ phía sau.
Đồng thời có một tiếng nói vang lên: “Cút đi! Tôi không muốn ăn.”
Đỗ Phong chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy em muốn tôi ép ăn sao?”
Sau đó một bóng người đột ngột bật dậy trên giường, mí mắt của cậu ta sưng húp lên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào người đứng ở cửa như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha. Đỗ Phong vờ như không nhìn thấy ánh mắt ấy, hắn ta xoay người, lấy đồ đạc bắt đầu lau dọn phòng.
Thư Dịch Khinh im lặng nhìn động tác của Đỗ Phong, cậu ta thấy mình đã sắp phát điên. Từ khi tỉnh dậy, Thư Dịch Khinh không thể nhớ rõ cậu ta đã suy sụp bao nhiêu lần khi phát hiện mình bị nhốt trong căn phòng này. Nhưng dù Thư Dịch Khinh làm gì thì Đỗ Phong cũng không tỏ thái độ, cậu ta cảm thấy hắn ta giống một kẻ điên, hoặc là một ác ma.
Cậu ta nắm chăn bông, hét lên như kẻ tâm thần: “Anh bị điên rồi! Anh nhanh thả tôi ra ngoài đi!”
“Sao anh dám nhốt tôi ở đây, đồ dối trá này!”
Đỗ Phong đã sớm quét dọn xong, hắn ta xoay người đi ra ngoài, chỉ lặp lại câu nói khi nãy: “Ra ngoài ăn cơm.”
Thư Dịch Khinh ngã người xuống giường, im lặng mở to mắt nhìn lên trần. Cậu ta biết nếu năm phút nữa mà mình không chịu ra ngoài, Đỗ Phong thật sự sẽ bưng chén vào rồi ép cậu ta ăn sạch.
Nhưng mọi chuyện không nên như thế này.
Đến tận bây giờ, Thư Dịch Khinh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cậu ta chỉ biết trong một đêm mà nhà họ Đỗ đã loạn như cào cào. Thư Dịch Khinh nhớ rõ ông cụ nhà họ Đỗ vẫn luôn đè ép mình ngồi ở vị trí gia chủ, trên ngực là vết súng bắn. Ông ta vừa nôn ra máu, vừa nhìn Đỗ Phong đứng bên dưới, chậm rãi nói: “Cháu chờ ngày này đã rất lâu rồi đúng không? Cuối cùng nhà họ Đỗ đã tàn trong tay cháu. Thôi, đến cùng vẫn là nhà ta có lỗi với cháu.”
Lúc ấy, Thư Dịch Khinh đã ngẩn ra.
Người chèn ép cậu ta không còn nữa, ngược lại chính Đỗ Phong lại kìm kẹp cậu ta.
Lần đầu tiên Thư Dịch Khinh cảm thấy cánh tay của người đang ôm mình giống như tay của một động vật máu lạnh, nó lạnh lẽo thấu cả tim gan. Cậu ta nghe thấy Đỗ Phong nói bằng giọng bình tĩnh: “Nhân quả báo ứng mà thôi.” Hắn ta lại nói: “Mẹ của tôi chỉ là một gái điếm nhỏ nhoi trong một ổ ma túy dưới quyền nhà họ Đỗ, con trai của ông cưỡиɠ ɧϊếp bà ấy, dùng thân xác của bà ấy để vận chuyển ma túy. Ông có biết cuối cùng bà ấy đã chết thảm thế nào không? Ông không hề biết. Ông cũng không biết tôi mới chín tuổi đã lăn lộn trong cái chốn này, mãi mãi không biết bản thân còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không. Mỗi ngày tôi đánh nhau với người khác, còn đoạt miếng ăn với chó hoang ở ven đường. Tôi đã chơi qua không biết bao nhiêu đàn ông phụ nữ trong nhà họ Đỗ mấy người, cũng từng bị không ít đàn ông chơi qua.
Vậy ông biết tại sao tôi vẫn còn để mình họ Đỗ không?
Bởi vì tôi muốn lúc nào cũng phải nhớ rõ mình đang chảy dòng máu của nhà họ Đỗ mấy người, từ đầu đến cuối đều thối nát.” Thư Dịch Khinh lập tức nhớ lại buổi tối khi mình tìm được Đỗ Phong.
Hắn ta ướt nhẹp, nằm trên đường như một con chó hoang.
Thư Dịch Khinh rất ghét mùi thuốc lá và rượu của Đỗ Phong, nhưng để đạt được mục đích, cậu ta vẫn chọn tiếp cận hắn ta.
Trong sách chỉ viết Đỗ Phong là con riêng của nhà họ Đỗ giàu có, hắn ta biết ơn Thư Dịch Khinh đã từng giúp mình, cuối cùng phải ngồi tù vì tội gϊếŧ người giúp cậu ta chứ chưa từng nhắc đến lai lịch của hắn ta hay người mẹ xấu số kia.
Thư Dịch Khinh cho rằng nếu mình dẫn Đỗ Phong về nhà họ Đỗ, cộng với sự bày mưu tính kế của cậu ta thì chắc chắn sẽ có ngày hắn ta ngẩng đầu lên.
Thế nhưng Thư Dịch Khinh hoàn toàn không ngờ Đỗ Phong lại hận thù nhà họ Đỗ đến vậy.
Tại sao? Mọi chuyện hoàn toàn trái với tưởng tượng của cậu ta. Nhất là khi phải sống trong một nơi rách nát nhỏ hẹp, tưởng tượng tới việc sau này chỉ có thể sống ở đây, đối mặt với một người đàn ông không bao giờ phản ứng lại mình dù có làm gì đi nữa, Thư Dịch Khinh đã cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cậu ta căm ghét vẻ bình tĩnh của Đỗ Phong, cuối cùng xốc chăn lên, lao ra khỏi phòng.
Đỗ Phong đang sắp chén đũa, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thư Dịch Khinh một cái, nói: “Ngồi đi, hôm nay có cà tím em thích ăn nhất.”
“Ai muốn ăn!” Thư Dịch Khinh bước về phía trước, kéo khăn trải bàn ra.
Chén đĩa “loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, nước canh đổ thẳng lên người Đỗ Phong.
Lúc này Đỗ Phong mới nghiến răng, nhìn cậu ta bằng cặp mắt đen thẫm, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc thì em muốn gì đây?”
“Anh hỏi tôi muốn gì?” Thư Dịch Khinh cười khẩy: “Tôi muốn có một cuộc sống vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, hơn hẳn mọi người! Những điều này anh có thể cho tôi không? Đỗ Phong, tôi chưa từng yêu anh, từ đầu tới cuối tôi chỉ lợi dụng anh, anh nghe rõ chưa!” Ngày nào Thư Dịch Khinh cũng nhắc lại mấy lời này.
Nhà họ Đỗ đã tàn, cậu ta không cần phải diễn kịch nữa.
Đỗ Phong nhìn cậu ta chăm chú rồi nói: “Giữ em ở nơi này là vì tốt cho em.”
“Ha, tốt cho tôi?” Thư Dịch Khinh như vừa nghe chuyện cười: “Kỹ thuật diễn của anh cũng tốt quá đấy? Ít nhất tốt hơn tôi nhiều. Anh cố tình đối phó với Lê Phi Phàm theo lời của tôi không phải vì muốn dụ Hoắc Uẩn Khải và Tần Bách Dạ giúp anh đối phó với nhà họ Đỗ hay sao? Anh thành công rồi! Bây giờ đừng nói muốn tốt cho tôi, anh không cảm thấy ghê tởm à?”
Đỗ Phong lạnh lùng nói: “Thư Dịch Khinh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Thư Dịch Khinh trừng hắn ta.
Đỗ Phong nói: “Em nói không sai, ngay từ đầu tôi đã biết mục đích của em nên cứ mặc kệ cho em tiếp cận. Tôi đối phó với Lê Phi Phàm theo ý em cũng đúng là vì lý do em đã nói. Nhưng tôi cần phải nhắc em một chút, thoạt nhìn chuyện này do tôi làm chủ, nhưng thật ra Hoắc Nhị gia đã sớm tra ra thân phận của tôi. Em cho rằng chỉ dựa vào tôi là đã có thể mua chuộc được thân tín của ông cụ à? Em nghĩ ai đã che mắt khiến ông cụ không nhìn ra mục đích thật sự của tôi, là ai đã ép chết ông ta, còn khiến cho nhà họ Đỗ sụp đổ trong một đêm? Tất cả đều nhờ anh Hoắc trong miệng em.” Sau ngần ấy ngày, đây là lần đầu tiên Đỗ Phong nói nhiều như vậy.
Lồng ngực của Thư Dịch Khinh phập phồng lên xuống vì tức giận.
Đỗ Phong nói tiếp: “Hoắc Uẩn Khải nhìn xa trông rộng hơn em nghĩ, nhà họ Hoắc của hắn chưa chắc sạch sẽ nhưng lại có quan hệ rất tốt với cảnh sát, người nằm vùng mai phục ở nhà họ Đỗ ít nhất cũng mấy năm. Lúc này em còn muốn động chạm vào người của hắn? Em dẹp hết những suy nghĩ hão huyền đó đi.”
“Anh dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi?” Thư Dịch Khinh hét lên, sau đó che mặt rồi bật khóc: “Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy, anh ấy từng rất tốt với tôi, đã từng rất tốt!”
Tất cả đã bị phá hủy, bị hủy hoại hoàn toàn.
Cậu ta biết diễn biến cốt truyện nhưng vẫn không thể có được dáng vẻ như trong sách.
Đỗ Phong nhìn cậu ta: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ gió lặng, tôi sẽ dẫn em rời khỏi Thịnh Kinh.” “Rời đi!” Thư Dịch Khinh nghe phải rời khỏi nơi này thì lập tức hét lên, cậu ta bỏ tay xuống, nghiến răng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi sẽ không đi, trước đây khi tôi không có chỗ dung thân cũng chẳng rời đi, vậy giờ sao tôi phải đi!
Muốn đi thì tự anh đi!”
Đỗ Phong đang thu dọn chén ở trên bàn, nghe thấy lời này bỗng khựng lại.
Dường như Thư Dịch Khinh nhìn ra được điều gì từ động tác của hắn ta, cậu ta khẽ cười nhạo: “Chẳng lẽ anh tưởng những lời tôi nói với anh lúc trước “tìm một nơi không ai biết để sống với anh” là thật? Đỗ Phong, anh không thấy nực cười hả?”
Đỗ Phong lại tiếp tục thu dọn: “Ăn cơm đi, trong nồi vẫn còn.”
Cùng lúc đó, trong Ngọc Kinh Viên, Lê Phi Phàm cũng đang nói chuyện này với Hoắc Uẩn Khải.
“Vậy nên anh thật sự đã giúp Đỗ Phong?” Mấy ngày nay Lê Phi Phàm không gặp được ai khác, đa phần mọi chuyện anh biết được đều ở trên mạng. Lúc đó thoạt nhìn mọi chuyện rất hoang đường, nhưng khi đã nghiên cứu kỹ thì mới phát hiện tất cả đều là sự thật, đây mới là chỗ khủng bố nhất.
Hoắc Uẩn Khải thấy Lê Phi Phàm nằm ghé vào bàn đá lạnh lẽo, hắn vỗ nhẹ vào khuỷu tay anh ý bảo ngồi thẳng dậy, sau đó mới nói: “Đúng vậy.”
Thấy anh vẫn lười biếng như cũ, hắn quay đầu lại hỏi chị Lan: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Chị Lan đang bưng mấy đĩa điểm tâm đi đến.
Sau khi đặt xuống mặt bàn, chị thấy Lê Phi Phàm với tay vào trong mâm bèn đánh vào bàn tay anh một cái, sau đó mới trả lời Hoắc Uẩn Khải: “Không có gì, mấy bữa nay bên ngoài khá loạn nên chú Phúc đã hạ lệnh cấm ở đây, không cho cậu ấy bước ra ngoài. Ngày nào cậu ấy cũng phải uống thuốc của ông Chúc nên mới dễ buồn ngủ, tôi thấy cậu ấy mắc chứng làm biếng rồi, ngủ đến mức xương cốt nhũn cả ra.” “Chị Lan, chị còn mách lẻo sau lưng em.” Lê Phi Phàm tì cằm lên cánh tay, tiện tay bốc mấy miếng điểm tâm, thuận miệng nói: “Tại ngày nào chị cũng nhắc nhở em. Em nói nè, chị rảnh quá thì đi nghỉ ngơi cho khỏe, cứ nhắc mãi thì em cũng bị buồn ngủ đó.”
“Sao không biết lấy nĩa mà ăn.” Chị Lan nhắc: “Nhanh đi rửa tay đi.”
Lê Phi Phàm bất đắc dĩ nhìn Hoắc Uẩn Khải.
Đến khi chị Lan đã rời đi, Lê Phi Phàm mới xích lại gần Hoắc Uẩn Khải, hỏi: “Anh có chắc Đỗ Phong sẽ không gây chuyện nữa không?”
Hoắc Uẩn Khải nhướng mày: “Cậu đang nói đến chuyện nào?”
Lê Phi Phàm vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Nếu hắn ta dám đối đầu với nhà họ Đỗ, liệu hắn ta có uy hϊếp đến anh không… cả Tần Bách Dạ nữa?”
Lê Phi Phàm chưa đợi được câu trả lời thì đã thấy Hoắc Uẩn Khải giơ tay sờ lên trán anh.
Lê Phi Phàm vừa ngước mắt lên, lông mi đã cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn: “Sao vậy?”
Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Không bị bệnh thật?”
Lê Phi Phàm cảm thấy rất ngoài ý muốn: “Không có mà.”
Hoắc Uẩn Khải thu tay lại, nhìn anh rồi nói: “Mấy ngày nay cậu yên tĩnh quá, tôi còn tưởng cậu không khỏe.”
“Đâu có.” Lê Phi Phàm khẽ cười hai tiếng, anh bật dậy, vừa xoay cổ vừa nói: “Nhờ chuyện lần này của nhà họ Đỗ nên tôi mới hiểu rõ một việc.”
Hoắc Uẩn Khải phát ra một âm thanh nghi hoặc: “Ừ?”
Lê Phi Phàm nói: “Chỉ cần tôi cứ bình tĩnh như thường thì mấy chuyện vớ vẩn sẽ không dí theo tôi nữa.”
Nhà họ Đỗ sụp đổ đã khiến cả Thịnh Kinh chấn động suốt hai tuần.
Lê Phi Phàm cũng thấy với cái thể chất hay gây chuyện của mình, nếu anh thật sự nhúng tay vào thì có khi sẽ gây ra một loạt hiệu ứng bươm bướm làm cốt truyện trở nên hỗn loạn. Thế nên gần đây anh mới không dám bước ra cửa, trực tiếp trải nghiệm cuộc sống nghỉ hưu dưỡng lão luôn. Hoắc Uẩn khải nói: “Tuy Đỗ Phong đã lăn lộn trong xã hội toàn kẻ tạp nham, nhưng hắn ta căm hận nhất là ma túy.
Hắn ta phạm pháp không ít, giờ cũng có địa vị không nhỏ trong giới buôn bán ngầm của Thịnh Kinh, nhưng còn chưa tới mức gây ra chuyện gì đáng uy hϊếp, mà chính hắn ta cũng không có hứng làm.”
Lê Phi Phàm nói: “Có thể thấy anh đã điều tra hắn ta cẩn thận.”
Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh đáp: “Chắc thế.”
Lê Phi Phàm nói tiếp: “Nếu anh muốn lợi dụng Đỗ Phong để đối phó với nhà họ Đỗ, vậy thì ít nhất cũng đã tìm hiểu kỹ về người này trước cả nhà họ Đỗ. Anh từng nói cảnh sát đã theo dõi nhà họ Đỗ từ lâu, vậy nên anh đã sớm biết Đỗ Phong là con riêng của nhà bên đó?”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh.
Không phải hắn không muốn nói cho Lê Phi Phàm biết.
Mọi sự chuẩn bị đều đến từ người phụ nữ tên Vương Du kia. Cô ta nói lộ ra rất nhiều thứ có giá trị tìm hiểu sâu.
Sự điều tra ở giai đoạn trước, sau đó là truy tìm dấu vết cho đến khi bắt đầu dùng chú Bảy, đó mới là lúc nhà họ Hoắc thật sự ra tay với nhà họ Đỗ.
Hoắc Uẩn Khải cũng không nói cho Lê Phi Phàm, bọn họ điều tra Đỗ Phong là do Vương Du đã từng định đi tìm Thư Dịch Khinh. Cô ta đã thông minh hơn, lúc đó Thư Dịch Khinh đang bị Tần Bách Dạ chèn ép, cô ta thấy manh mối không đúng bèn quay đầu tìm Đỗ Phong, thậm chí còn đi tìm trước cả Thư Dịch Khinh.
Lúc ấy Hoắc Uẩn Khải thả Vương Du đi nhưng vẫn theo dõi cô ta, đó cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của nhà họ Đỗ ngày hôm nay.
Nhưng Lê Phi Phàm không cần phải biết những điều này.
Cái gì mà thế giới này chỉ là một quyển sách, Lê Phi Phàm là một tên pháo hôi, Hoắc Uẩn Khải đánh bại Tần Bách Dạ xong sẽ đến với Thư Dịch Khinh,... Tất cả những chuyện hoang đường như vậy vẫn nên ở lại trong cuốn sách đó đi. Không ai hiểu rõ hơn Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm vốn đã thuộc về nơi này.
Những trải nghiệm kỳ lạ của Lê Phi Phàm khiến anh trở thành một người biết thư pháp, biết lướt sóng, ghét cái ác như thù nhưng không che giấu sự yêu thích của bản thân với tiền tài. Đó chính là một Lê Phi Phàm vừa đời thường mà vừa chân thành.
Cũng là người mà Hoắc Uẩn Khải hằng quen thuộc.
Còn những giấc mơ tiên tri, chứng tim đập nhanh? Cốt truyện của quyển sách muốn bóp méo thế giới này, vậy hắn cũng không ngại chống lại trời.
Lê Phi Phàm không biết tại sao Hoắc Uẩn Khải lại nhìn mình như vậy. Thấy hắn ngồi thẳng lưng, anh tưởng câu hỏi vừa rồi đã chạm đến mấu chốt của vấn đề nên lập tức thăm dò: “Chẳng lẽ Đỗ Phong không phải con riêng của nhà họ Đỗ? Hay hắn ta còn có thân phận khác?” “Không.” Hoắc Uẩn Khải xoay ly sứ trong tay.
Lê Phi Phàm kinh ngạc: “Tự dưng anh nghiêm túc thế để làm gì?”
Làm anh cứ tưởng lại có nhân vật ẩn nào đó xuất hiện.
Kết quả Hoắc Uẩn Khải lại đáp: “Tôi đang nghĩ, có phải cậu ở nhà lâu quá nên mới hay bị chú ý nhầm trọng điểm của vấn đề không?”
“Nhầm?” Lê Phi Phàm không hiểu: “Nhầm cái gì?”
Hoắc Uẩn Khải nói: “Vậy cậu thử nói xem, mấy ngày nay ngoại trừ ngủ thì cậu còn làm gì nữa?”
“Để tôi nghĩ, hôm trước tôi có giúp chú Phúc cắt tỉa cây sồi xanh trong hoa viên, hôm trước nữa thì dì quét dọn bị mất một chiếc vòng, nghe nói là vật tổ truyền nên mọi người đều cùng tìm giúp. Hôm trước… hôm trước nữa tôi lỡ làm đổ nửa chén thuốc, chị Lan nói là do tôi cố ý, đuổi theo bắt tôi uống thêm nửa chén, chị ấy còn ác hơn anh nhiều. Hôm qua tôi kèm Thịnh Hòa làm bài tập, toán lý hóa của cô bé kém đến không nỡ nhìn thẳng, tôi bị ám ảnh việc phụ đạo cho trẻ con luôn rồi… Ài.” Lê Phi Phàm đang nói, bỗng bị Hoắc Uẩn Khải kéo lên đùi hắn ngồi.
Sau một thoáng bối rối, Lê Phi Phàm nhìn sang Nhị gia nhà mình.
“Tôi nói này, ban ngày ban mặt, anh định làm gì vậy?”
Anh không đứng lên mà chỉ ngồi đó, hai người mặt đối mặt, Lê Phi Phàm ngồi trên chân trái của Hoắc Uẩn Khải.
Hoắc Uẩn Khải chống khuỷu tay phải lên bàn đá, thản nhiên nhìn anh rồi gật đầu.
Lê Phi Phàm nhìn xương quai xanh lộ ra do chống tay của hắn, khóe môi cong lên: “Anh nói đến chuyện nhớ anh sao? Tất nhiên tôi không quên rồi.” Lê Phi Phàm lần lên trên dọc theo bờ vai Hoắc Uẩn Khải, sau đó thò tay vào cổ áo sơ mi của hắn, mặt không đỏ tim không đập nói: “Lúc nào, ở đâu tôi cũng nhớ anh, đầu nhớ mà tim cũng nhớ.”
Hoắc Uẩn Khải cũng hùa theo: “Nhớ thế nào?” “Thì…” Lê Phi Phàm ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi cứ thắc mắc tại sao Nhị gia nhà mình vẫn chưa về, chắc anh ấy có yêu tinh nhỏ nào khác ở bên ngoài rồi.”