“Mình đã nói rồi mà! Chú nhỏ nhất định sẽ đưa cậu cùng đi tham dự tiệc cuối năm!” Bách Lý Hồng đang ngồi đong đưa trên xích đu ở ngoài vườn trước của biệt thự hào hứng nói.
Dĩnh Dĩnh thờ ơ, “Ừ! Cậu đã đoán đúng rồi đó!”
Có lẽ thấy Dĩnh Dĩnh nét mặt ủ rũ cho nên Bách Lý Hồng đã đứng dậy tiến tới bên cạnh cô ngồi xuống nói tiếp:
“Từ khi nào mà cậu đã bắt đầu yêu hoa thương cỏ thế này? Từ sáng đến giờ cứ ngồi đây tỉa lá cho hoa hồng! Cậu nhìn xem lá đã bị cậu tỉa trụi hết rồi!”
Dĩnh Dĩnh nghe vậy liền liếc xéo Bách Lý Hồng một cái đáp: “Cậu! Không hiểu được đâu.
” Sau đó bỏ lại Bách Lý Hồng đi thẳng vào nhà.
Bách Lý Hồng ở phía sau vẫn không chịu buông tha với giọng nói lớn: “Cắt sạch lá của hoa hồng là một nghệ thuật sao? Tại sao mình lại không hiểu chứ!”
Dĩnh Dĩnh vẫn tiếp tục bước vào nhà, mặc kệ Bách Lý Hồng đang cố tình châm chọc.
Cầm điện thoại trên tay nhìn thời gian, cuối cùng ngày mai cô vẫn phải cùng Bách Lý Vũ đi đến đó sao?
Dĩnh Dĩnh bất lực nằm xuống giường, cảm giác như buông xui tất cả, cô suy nghĩ tình tiết trong truyện đã phát triển theo chiều hướng khác mất rồi, cô đã không còn kiểm soát được mạch truyện và cũng như dự đoán được sẽ xảy ra tình huống nào tiếp theo nữa rồi.
Theo như trong truyện đã viết thì lúc này Bách Lý Vũ và Từ Mộng Khiết đã mờ ám qua lại với nhau rồi, đã như vậy tại sao anh ta còn đưa cô đến buổi tiệc đó để làm gì? Anh ta không sợ Từ Mộng Khiết đau lòng sao.
——————————————
“Giờ lành đã đến!…giờ lành đã đến!” Dĩnh Dĩnh đang ngồi trước gương cho thợ trang điểm makeup cho mình cô không tự chủ được mà thở dài lầm bầm nói nhảm.
Xung quanh Dĩnh Dĩnh hiện tại đang có người vây quanh, người thì đang làm tóc, người thì trang điểm, người thì đang gắn móng tay giả cho cô.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy đã quá khoa trương rồi nhưng cô không phản bác được gì, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên để mặc họ muốn làm gì thì làm.
Làm hết cả một buổi chiều, khi Dĩnh Dĩnh xém ngủ gật hết mấy chục lần thì cũng đã xong.
Mang thêm đôi giày cao gót phân Dĩnh Dĩnh không thèm nhìn lại bản thân mình trong gương liền vội vã đi xuống lầu.
Khi bước xuống lầu những người giúp việc trong nhà điều nhìn cô bằng ánh mắt trầm trồ kinh ngạc mà thốt lên: “Cô chủ nhỏ! Hôm nay trông cô thật xinh đẹp!”
Dĩnh Dĩnh nhìn biểu cảm lố bịch trên gương mặt của bọn họ ung dung đáp lại: “Thật là biết lấy lòng người khác mà! Nhưng mà mọi người đừng khen nữa không khéo tôi lại nghĩ mình thật sự xinh đẹp! Haha”
Dĩnh Dĩnh vừa nói chuyện với bọn họ vừa nhấc váy để bước xuống cầu thang, còn khoảng thêm bậc nữa là cô đã bước xuống tới dưới rồi thì bất ngờ bước hụt một chân xuống, tình huống xảy ra quá nhanh Dĩnh Dĩnh theo phản xả nhắm mắt lại đón nhận tình huống xấu nhất xảy ra.
Cứ nghĩ bản thân sẽ bị bầm dập sau cú trượt ngã này nhưng Dĩnh Dĩnh chờ cả buổi vẫn không thấy gì cả chỉ cảm thấy bản thân nhẹ tênh, cô lập tức mở mắt ra thì đã thấy bản thân đang được Bách Lý Vũ ôm trọn trong lòng.
Hai tay của Anh ôm cô rất chặt, chặt đến nổi Dĩnh Dĩnh cảm thấy khó thở.
Mắt đối mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Vũ đang ôm chặt mình không muốn buông ra, Dĩnh Dĩnh liền nhúc nhích cơ thể muốn biểu đạt ý tứ của mình cho anh biết là,” Buông ta ra! Nhà ngươi buông ta ra! Mau buông ta ra!”
Có lẽ không hiểu ý cô, Bách Lý Vũ càng siết chặt ôm cô hơn khi cô cứ nhúc nhích trong lòng Anh như vậy.
Bách Lý Vũ cảm thấy khi cô cựa quậy trong lòng Anh thì trong tim bỗng có một chút gì đó ngứa ngáy khiến Anh không khống chế được mà siết chặc ôm cô hơn, y như anh không muốn cho cô thoát khỏi vòng tay của anh vậy, mặc kệ những ánh mắt đang bàng hoàng hốt hoảng nhìn họ.
Khi định thần lại được lý trí anh mới nhẹ nhàng từ từ buông Cô ra, giọng nói vẫn thờ ơ lạnh lùng cất lên: “Cẩn thận một chút, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.
”
Dĩnh Dĩnh vừa mới hoàn hồn lại sau cái ôm của anh, rõ ràng lúc nãy khi cô vừa bước xuống đâu có thấy anh nhưng tại sao khi cô vừa ngã thì anh lại lập tức xuất hiện nhanh như một vị thần để đỡ cô.
Dĩnh Dĩnh vội vã cúi đầu đi ra xe, bởi vì mặt của cô hiện giờ đã đỏ bừng bừng như quả cà chua khi đối diện với ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt người khác của Anh.
Ngồi trên xe tâm trạng của Dĩnh Dĩnh đột nhiên trở nên lúng túng một cách lạ thường, phải qua mỗi hồi lâu cô mới bình tĩnh lại được.
vẫn như thường lệ cô không mở miệng nói chuyện thì Bách Lý Vũ càng không mở miệng, không khí trên xe cứ tĩnh lặng kéo dài như vậy.
Khi xe dừng lại trước một khách sạn có vẻ ngoài vô cũng sang trọng và tráng lệ thì Dĩnh Dĩnh đã biết tới nơi rồi.
Bước xuống xe nhìn khách sạn cao cấp trước mặt, liếc nhìn cái tên của khách sạn Dĩnh Dĩnh liền trầm trồ, “Gia tộc Bách Lý quả thật quá giàu có rồi.
”Nơi để tổ chức tiệc thường niên cuối năm là một khách sạn sao thuộc quyền sỡ hữu của Bách Lý Vũ.
Những người được tham gia tiệc thường niên ở đây đa phần đều là nhân viên của tổng công ty, còn những nhân viên ở các chi nhánh nhỏ khác sẽ được thưởng phúc lợi khác, vì đa số bọn họ đều ở xa nơi đây.
Dĩnh Dĩnh nhanh chân đi theo Bách Lý Vũ vào bên trong, sau đó bước vào thang máy cùng đi lên đại sảnh tầng nơi tổ chức tiệc.
Đây là lần đầu tiên Dĩnh Dĩnh mang giày cao gót nhưng điều kỳ diệu là cô đi rất quen, bước đi cũng khá nhanh nhẹn không hề cảm thấy lạ hay khó đi như cô đã nghĩ.
Khi bước ra khỏi thang máy Bách Lý Vũ đã ra hiệu cho cô khoác tay anh cùng đi vào bên trong buổi tiệc.
Với tình hình hiện giờ Bách Lý Vũ bảo gì thì Dĩnh Dĩnh chỉ biết gật đầu nghe nấy không dám cãi lại nữa câu.
Dĩnh Dĩnh khoác tay Bách Lý Vũ cùng đi vào bên trong buổi tiệc, cánh cửa to sang trọng vừa được mở ra cô lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp mà bất giác khựng lại.
Tuy đang là mùa đông giá rét nhưng lòng bàn tay của Dĩnh Dĩnh đã rỉ đầy mồ hôi một cách lạ thường.
Bỗng dưng thấy Dĩnh Dĩnh chợt khựng lại, cánh tay cũng bám chặt vào tay anh nhiều hơn Bách Lý Vũ híp mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Dĩnh Dĩnh vội hít thở sâu một hơi sau đó lại thở ra để chấn chỉnh lại tinh thần, “Không có gì! Chỉ là tôi không nghĩ ở đây đông người như vậy.
”
Bách Lý Vũ thấy sắc mặt cô có vẻ không tốt nên đã vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô an ủi, “Chúng ta đi vào thôi.
”
Khoác chặt tay Bách Lý Vũ cùng anh sánh bước đi vào bên trong Dĩnh Dĩnh có cảm giác như cô và anh đang bước đi trên lễ đường trãi đầy những cánh hoa hồng vậy.
Giống như có hàng ngàn ánh đèn đang chiếu rọi vào Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Vũ hai người đi đến đâu là sẽ sáng chói đến đó.
Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào từng bước đi của Bách Lý Vũ và Dĩnh Dĩnh thậm chí Dĩnh Dĩnh còn nghe thấy được những tiếng xì xà xì xầm đang thắc mắc về cô từ khắp bốn phía.
“Cô gái đó là ai ? Tại sao lại khoác tay tổng giám đốc đi vào.
”
“Tổng giám đốc hôm nay thật đẹp trai.
”
“Khí chất vương giả đó! Trên đời này khó có ai qua được tổng giám đốc, nhưng cô gái đi bên cạnh anh là ai?”
“Phải rồi cô gái đó là ai? Cô ta là ai?”.