Cửa sổ xe hạ xuống, đồng thời truyền đến cùng nàng thanh âm chào hỏi: "Đường Lệ, không ngờ lại gặp cô ở đây."
Đường Lệ nhìn hai người ngồi ở ghế sau, xác nhận nguyên chủ đối với họ không có ấn tượng gì, đặc biệt là người phụ nữ chào cô quá quen thuộc và nhiệt tình, dưới tình huống như vậy, hiển nhiên không có ý tốt.
Lúc này cả hai mở cửa bước xuống xe đi đến trước mặt cô
Người phụ nữ cười rất thân thiện:" Đường Lệ, tôi là Từ Nhã họ Từ của chúng tôi và nhà Kỳ là bạn bè của nhau.
Tôi và anh Ý Hàn quen nhau từ nhỏ, nhưng tôi đi du học từ hồi cấp hai và chỉ quay lại mỗi năm một lần.
Cô không biết tôi sao?cô không biết ta cũng bình thường bất quá hôm qua tôi gặp anh Ý Hàn và anh ấy nhắc tới cô"
Đường Lệ lập tức đoán ra người này là ai.
khi Từ Nhã Nhiên nói điều đó , rõ ràng cô ta đang đào hố cho mình nhảy.
"Vâng?"
Từ Nhã Nhiên "..."
Rồi sao? Nàng chuẩn bị làm sao chế nhạo cô ta một phen!
Đường Lệ lúc này mới chú ý tới Từ Thế Trạch.
Từ Thế Trạch cười với cô đầy ẩn ý:" Tôi là Từ Thế Trạch.
Lúc cô cùng Ý Hàn kết hôn ta có tham gia qua hôn lễ.
Cô hẳn đối với tôi không có gì ấn tượng, bất quá tôi nghe rất nhiều chuyện về cô.
Đường Lệ không có truy vấn, mà gật đầu hỏi:" Cho nên các người đặc biệt tới bệnh viện là bấu víu quan hệ cùng tôi?"
"..."
Sau một lúc, Từ Nhã Nhiên nói, giọng cô ta rõ ràng cao hơn một chút:"Chúng tôi đến đây thăm bệnh nhân.
Bệnh nhân chúng tôi thăm khẳng định cô không biết, anh ấy là Tư Đồ Cẩn, cũng là bạn của anh Ý Hàn."
Đường Lệ gật đầu:" Đúng là không quen biết, nhưng tôi tưởng các người đến đây gặp cha tôi...!Nếu không, vậy tôi cũng không chậm chễ việc thăm bệnh của các người nữa.
Tạm biệt hai người."
Nói xong cùng uẩn già tiếp tục hướng phía trước đi.
Nhìn bóng lưng rời đi, Từ Nhã Nhiên tức giận khịt mũi, không hài lòng nói:" Với bộ mặt hồ ly, thoạt nhìn là cũng không an phận, cũng không biết sao Kỳ thúc thúc thích cô ta, để cho anh Ý Hàn kết hôn?"
" Em thật thay Ý Hàn ca ca thấy không đáng."
Từ Thế Trạch nhìn bóng lưng đang đi xa ,trong mắt loé lên một tia sáng, sau đó anh ta quay đi và nói với Từ Nhã Nhiên:" Đi thôi, chúng ta đi gặp Tư Đồ Cẩn trước."
" Anh, em muốn gặp Kỳ thúc thúc".
Từ Nhã Nhiên cảm thấy chỉ cần cô xuất hiện trước mặt Kỳ thúc thúc, cô có thể so sánh với Đường Lệ, cô tin rằng chỉ cần mình có mặt, thúc ấy nhất định sẽ nghĩ mình phù hợp với anh Ý Hàn hơn."
Từ Thế Trạch không biết em đã gái mình đang nghĩ gì nên không đồng ý: "Đừng đi, Ý Hàn trước đã nói không để bất kì ai nhìn thấy cha hắn, cha hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, ông ấy không thể chịu một chút kích thích nào hết."
" Em không phải đi kích thích ông ấy ".
Từ Nhã Nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, nói chuyện còn không khách khí:" Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ đem chuyện Đường Lệ nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài nói cho Kỳ thúc thúc sao?"
"Suỵt...!Nhỏ tiếng một chút."
Ban đầu Từ Thế Trạch không nói với Từ Nhã Nhiên, nhưng nhiều tin đồn khác nhau về Bạch Thanh Dương đã bùng nổ vào đêm qua, mặc dù chúng đã nhanh chóng bị dập xuống nhưng Từ Nhã Nhiên, người thích lướt internet, vẫn nhìn thấy nó và thậm chí còn đoán ra được là Đường Lệ.
Tối hôm qua đoán ra được, cô cũng âm thầm tìm thám tử tư, chỉ cần thám tử tìm ra bằng chứng Đường Lệ nuôi một tiểu minh tinh, việc đầu tiên cô sẽ đem đến chứng cứ cho anh Ý Hàn xem.
Từ Thế Trạch không biết cô nghĩ gì nên kéo cô lên xe.
...
Đường Lệ cùng uẩn già đi trở về biệt thự của Kỳ lão gia tử, không nghĩ tới Kỳ Ý Hàn đêm này sẽ không đến, bất quá hắn đã gọi cho Vương quản gia nói rằng đêm nay hắn bận việc tới không được.
Đường Lệ nghe Vương quản gia nói xong, cũng không để ý, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm của Augustin, chuẩn bị một lọ giải độc đan dược, lúc này mới mười giờ tối.
Trở lại biệt thự, Đường Lệ tránh Vương quản gia và hai người theo dõi, chuẩn bị thu thập Bạch Thanh Dương.