“Bớt nói nhảm, là Lãnh Thanh Thu, Lãnh Thanh Thu gọi điện tới, tôi phải làm cô ấy cách tôi xa một chút”
Vừa nghe là điện thoại của Lãnh Thanh Thu, tên mập trăm ký Trần Mặc Quần lập tức nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quẩy. Quấy tới chết cho tôi”
Đầu đuôi là như vậy nên mới có cuộc điện thoại ban nấy.
Vốn tưởng cuộc gọi kết thúc thì mọi chuyện cũng xem như êm xuôi. Ai ngờ đâu chưa tới ba mươi phút sau, giám đốc của câu lạc bộ đã chạy vội tới, ghé vào tai Lục Vân Phong nói: “Cậu Lục, tổng giám đốc Lãnh đã tới nơi, bước vào thang máy rồi. Có cần... bảo các cô gái ra ngoài trước không?”
Giám đốc là một kẻ rất biết điều, cũng biết rất rõ quan hệ giữa các nhân vật có mặt ở đây. Nói nhắm, có người nào quản lý câu lạc bộ mà lại không nằm giữ tin tức về mấy cậu ấm cô chiêu của bốn gia tộc lớn ở Tuyết Thành này chứ?
'Đây chính là cây rụng tiền, là thượng đế của bọn họ đấy. Từ số điện thoại của bạn gái, hoặc là vợ, tới biến số xe, tính cách, thái độ, mối quan hệ... tất cả đều được họ ghi nhớ năm lòng
Không thì ai mà chịu nổi cảnh một dọc các cô gái xếp hàng trước cửa câu lạc bộ để bắt gian chứ?
Đây chính là cây rụng tiên, là thượng đế của bọn họ đấy.
Từ số điện thoại của bạn gái, hoặc là vợ, tới biển số xe, tính cách, thái độ, mối quan hệ... tất cả đều được họ ghỉ nhớ, nắm lòng
Không thì ai mà chịu nổi cảnh một dọc các cô gái xếp. hàng trước cửa câu lạc bộ để bắt gian chứ?
Chỉ là hiện tại Lục Vân Phong không cần bọn họ biết điều như vậy, ít nhất đối diện với Lãnh Thanh Thu thì không cần.
Vị thế, sau khi Lãnh Thanh Thu tới nơi, đập vào mắt là cảnh Lục Văn Phong trái ôm phải ấp hai người đẹp, mắt nhảm lại, sung sướng hét: “Người xưa thường nói ta là một vị bá vương phong lưu phóng khoáng, vô địch thiên hạ, hiên ngang...”Tạch.... Âm nhạc bỗng ngưng bặt.
“Ai đấy? Sao lại tất? Ngay lúc tôi định phơi bày giọng nam cao tuyệt vời của mình”
Lục Vân Phong quay đầu: “Ôi chao, đây không phải vợ sắp cưới của tôi = người đẹp nghiêng nước nghiêng thành Lãnh Thanh Thu đó sao. Ha ha ha, mau ngồi, mau ngồi xuống, chọn bài hát với tôi nào”
Lãnh Thanh Thu lạnh lùng nhìn Lục Vân Phong: “Anh chơi vui quá nhỉ?”
“Cũng tàm tạm thôi, giết thời gian ấy mà. Tìm tôi có việc gì không?”
Chỉ một câu lại đủ khiến Lãnh Thanh Thu phải cứng họng.
Đúng vậy, suốt ba năm này đều là hản chủ động tìm cô, từ khi nào đến lượt cô phải đi tìm hản chứ?
Môi Lãnh Thanh Thu giật giật: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Lãnh Thanh Thu đã quen dùng giọng điệu này nói chuyện với Lục Vân Phong, vì trong tiềm thức của cô, bản thân chủ động bắt chuyện với hần đã là nể mặt hắn lầm rồi.
Nhất định hắn sẽ lập tức cười cợt, vui vẻ nhảy chân sáo đi theo mình ngay mà không hỏi tới hỏi lui làm gì. Nhưng giờ đã khác xưa nhiều lảm.
Lục Vân Phong mỉm cười: “Tôi là đàn ông, một người đàn ông kiên cường bất khuất, một thiếu niên anh tuấn, ngông nghênh đấy. Đi chơi gái thì có sao? Thế nào hả? Có phải khó chịu lắm không? Hay là giận quá không nói nên lời nữa rồi? Được thôi, hủy hôn đi”
Tất cả mọi người đơ ra như phống.
Giám đốc đã chuẩn bị xong tinh thần, sẵn sàng xông lên khuyên can bất cứ lúc nào, kết quả hướng gió lại xoay ngược.
Sao hôm nay cậu Lục không hề nể mặt Lãnh Thanh Thu, hơn nữa... thoạt nhìn có vẻ như muốn chia tay thì phải?
Hiện tại tốt nhất là im lặng không nhúc nhích, quan sát tình hình trước đã
Lục Vân Phong đắc ý ra mặt.
“Lãnh Thanh Thu à, đừng bảo ông đây không cho cô cơ hội, nếu ngay cả chuyện này mà cô cũng nhịn xuống được thì ông đây xin cúi đầu chịu thua."
“Ôi chao, lồ ng ngực phập phồng dữ dội ghê. Tức nổ mắt rồi nhỉ? Giận rồi đúng không? Sắp nổi điên chứ gì?”
“Trước mặt cô có sẵn ly bia luôn kìa, mau cầm lên hắt vào. mặt tôi đi, thế là chúng ta có thế chia tay rồi.”
Lãnh Thanh Thu tức giận cả nửa ngày, cuối cùng lại đột ngột nở nụ cười, thong thả bước tới trước mặt hẳn. Một cô gái thấy vậy thì vội vàng tránh ra chỗ khác, Lãnh Thanh Thu cũng thuận theo ngồi xuống bên cạnh Lục Vân Phong, nhiệt tình bám lấy hẳn: “Ây da, có gì đâu mà anh lại giận? Người ta lo lãng cho anh thôi mà”
Lục Vân Phong sợ chết khiếp.
Mà đâu chỉ Lục Vân Phong, tới cả tên mập chết bầm Trân Mặc Quần cũng ngây người, giám đốc câu lạc bộ đứng phía sau chuấn bị xông lên “dập lửa" bất cứ lúc nào thì trợn tròn hai mắt, không dám tin đây chính là Lãnh Thanh Thu oai phong một cõi.
Lục Vân Phong bị Lãnh Thanh Thu dọa sợ, nên khi được. Lãnh Thanh Thu ôm lấy thì cơ thế vô thức cuộn lại né tránh, nhưng vẫn còn rất mạnh miệng chống chế: “Cô... cô đừng tưởng xin lỗi rồi thì tôi sẽ không giận...”
Lãnh Thanh Thu ôm lấy hắn:“Hôm nay đừng chơi nữa có được không? Tôi nhớ anh lắm, muốn nói chuyện phiếm với anh cơ:
Lục Vân Phong nhìn Lãnh Thanh Thu, cảm giác cả người sắp đóng băng luôn rồi
Mấy cô nữ chính của quyến sách này bị gì vậy?
Từ Tuyết Kiều bỗng nhiên lên cơn như bị “đột biến gen” đã đủ khiến mình khổ không thể tả rồi.
“Rốt cuộc hôm nay Lãnh Thanh Thu bị thứ gì ám vậy?”
“Tính giở trò gì đây trời? Minh chỉ muốn yên lặng làm một nhân vật phản diện nhỏ bé, sống yên ổn mấy ngày kế tiếp, không dây dưa dây cà gì với những nhân vật lớn như các người thôi mà. Sao lại khó khăn tới vậy chứ?” . Đọc 𝐭hê𝗆 các chương 𝗆ới 𝐭ại ﹙ TRÙ𝗠 TR𝗨YỆ𝑁.Vn ﹚
“Hai chúng ta ai đi đường nấy không tốt sao? Cả đời không cần qua lại với nhau không tuyệt hả? Chỉ muốn nước. sông không phạm nước giếng thôi mà cũng khó vậy ư?”
Khi nghe thấy tiếng lòng của Lục Vân Phong, trong lòng Lãnh Thanh Thu bỗng thấy hơi chua xót
Người kia thật sự muốn mình cút xa chừng nào hay chừng. ấy sao?
Đúng lúc này, Lục Vân Phong khế nghiến răng, quyết định tung tuyệt chiêu