199
Tiêu Ngọc Châu nghe bà ấy nói thế thì lập tức nhìn về phía Đường Thư Nghi, không biết thứ này có nên nhận hay không. Đường Thư Nghi cười nói với con bé: “Còn không mau cảm tạ Thái phi.”
Có gì lại tặng cho Thái phi mấy món đồ có giá trị tương đương là được, bây giờ từ chối lại có vẻ không phóng khoáng.
Tiêu Ngọc Châu đứng dậy hành lễ cảm tạ Thái phi, Thái phi lại kéo con bé ngồi xuống, bà ấy thật sự rất thích hài tử này.
Sau đó Thái phi và Đường Thư Nghi và mẫu tử tỷ tỷ Thái phi lại nói một chút chuyện nhà, toàn bộ quá trình Thái phi đều nắm tay Tiêu Ngọc Châu, để con bé ngồi bên cạnh bà ấy.
Hôm nay Đường Thư Nghi tới đây là có mục đích nên chỉ một lúc sau nàng đã dẫn đề tài tới chuyện đó, tòa nhà kia của Tiêu Dao Vương tên Hồ Quang Tạ: “Ta vẫn luôn cảm thấy cảnh sắc ở hồ Lãng Nguyệt rất hợp lòng người nên muốn mua một tòa nhà ở đó. Hôm nọ có tới đó xem thì đã bị một tòa nhà hấp dẫn, sau mới biết đó là tòa nhà của Vương gia.”
Nhắc tới Tiêu Dao Vương, vẻ mặt Thái phi lập tức lộ ra vẻ bi ai, bà ấy nói: “Hắn là người thích vui vẻ hửng lạc, lúc trước cũng là thấy cảnh sắc ở hồ Lãng Nguyệt hợp lòng người, nói muốn cùng ánh trăng uống rượu thưởng cảnh, tư vị chắc hẳn không giống bình thường nên mới quyết định xây dựng tòa nhà ở đó. Ai ngờ hắn lại chẳng được một lần ở đó uống rượu ngắm cảnh cùng ánh trăng.”
Nghe Thái phi nói như thế, Đường Thư Nghi bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước đã nghe được một câu hát: Nhất bôi kính triều dương, nhất bôi kính nguyệt quang, hoán tỉnh ngã đích hướng vãng, ôn nhu liễu hàn song.
Trong lòng thở dài một tiếng, ngoài miệng nói: “Xin lỗi, làm ngài thương tâm.”
Thái phi xua tay: “Người đi chính là đi, ta có nhắc tới hay không thì cũng như vậy. Nhưng tòa nhà kia để lại cho hắn đi.”
Đây là có ý không muốn bán nhà, Đường Thư Nghi đã có chuẩn bị tâm lý nên cũng không thấy mất mát, bèn mỉm cười dời đề tài, mọi người lại tiếp tục nói việc nhà. Đảo mắt đã tới giờ cơm trưa, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở lại Vương phủ dùng cơm trưa rồi mới về nhà.
Trên đường trở về, Tiêu Ngọc Châu nói với Đường Thư Nghi: “Con cảm thấy tuy hôm nay thoạt nhìn Thái phi rất vui vẻ nhưng bà ấy hẳn là không vui.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu nghĩ nghĩ, cũng nghĩ không ra phải trả lời vấn đề này như thế nào, bèn nói: “Chính là cảm giác, cảm giác bà ấy không vui như biểu hiện bên ngoài.
Đường Thư Nghi sờ đầu con bé, cảm giác của tiểu hài tử rất nhanh nhạy a.
Nàng nói: “Thái phi hẳn là chưa vượt qua được nỗi đau mất nhi tử.”
Tiêu Ngọc Châu nhăn mặt, ra hình ra dáng thở dài: “Có đôi lúc con cũng rất nhớ cha, nhưng cũng không thể luôn nghĩ tới ngài ấy! Nương cũng giống vậy, thỉnh thoảng nghĩ tới cha một chút là được.”
“Được.” Đường Thư Nghi nói.
Nhưng có một số việc, không phải bản thân mình muốn như thế nào là sẽ được như thế ấy. Nguyên thân vì quá nhớ nhung Tiêu Hoài nên mới hương tiêu ngọc vẫn. Thái phi ở hậu cung lăn lộn nhiều năm, hẳn vẫn luôn xem nhi tử là chỗ dựa. Bỗng nhiên chỗ dựa này mất đi, loại thống khổ này e chỉ có bản thân bà ấy mới hiều được.Mà lúc này, trong phủ Tiêu Dao Vương, tỷ tỷ Tịch thị của Thái phi đang hỏi thăm bà ấy tình huống của phủ Vĩnh Ninh hầu, Thái phi vừa nghe là đã biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì, thần sắc nhàn nhạt nói: “Thế tử Hầu phủ tuy đã từ hôn nhưng đối với chuyện hôn nhân cũng yêu cầu không thấp, ngươi cũng đừng suy nghĩ.”
Tịch thị và nữ nhi Thôi Ngữ Lan của bà ta đều đỏ mặt, nhưng lại nghe Thái phi nói tiếp: “Thế gia đại tộc kết thân, đặc biệt là hôn sự của trưởng tử đích tôn đều vô cùng thận trọng. Lúc trước phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô gia đính thân là vì nhà ngoại của Ngô nhị tiểu thư là Trương gia. Trương gia có một đại nho, mà Vĩnh Ninh hầu thế tử thích đọc sách, Trương gia có thể trợ lực không ít.
Tuy nói nhà ta là Vương phủ, nhưng Thừa Duẫn đi rồi, Vương phủ này chỉ là cái vỏ rỗng. Mà cho dù hắn còn sống thì cũng không chịu kết thân với đám quyền quý Thượng Kinh.”
Danh tự của Tiêu Dao Vương là Lý Thừa Duẫn.
Gia Thư thái phi cũng không muốn tìm đối tượng ở Thượng Kinh cho Thôi Ngữ Lan. Quan hệ trong giới quyền quý ở Thượng Kinh rắc rối khó gỡ, bọn họ thế đơn lực mỏng, không thích hợp.
Nhưng mẫu tử Tịch thị lại không nghĩ vậy, Tịch thị nghe Thái phi nói vậy thì cũng mở miệng: “Ta không có ý để Ngữ Lan thành đôi với thế tử Hầu phủ, không phải Hầu phủ còn một Nhị công tử sao, tuổi tác cũng xấp xỉ Ngữ Lan.”
Thái phi thở dài, nói: “Ai cũng sẽ tính toán vì hài tử của mình, Nhị công tử là thân sinh của Hầu phu nhân, nàng ấy tất nhiên phải thu xếp cho hắn. Ngươi ngẫm lại đi, đại công tử có thể tập tước, Hầu phu nhân tất nhiên phải tính toán tiền đồ cho Nhị công tử, chuyện hôn nhân của hắn tuyệt đối không đơn giản.”
Trên mặt Tịch thị lộ vẻ cô đơn, bà ta muốn tới Thượng Kinh tìm một nhà tốt cho nữ nhi nên mới mang nữ nhi đến đây cậy nhờ muội muội, nhưng lúc tới Thượng Kinh rồi mới biết được quyền quý Thượng Kinh kết thân phải qua thật nhiều đường ngang ngõ tắt.
Thái phi thấy bà ta như vậy cũng có chút không đành lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cuộc sống ở đại gia tộc cũng chẳng tốt đẹp như ngươi nghĩ, chi bằng đến An Châu tìm một nhà không tồi. Phụ thân huynh trưởng đều ở An Châu, có thể giúp đỡ các ngươi.”
Gia Thư thái phi xuất thân An Châu, hiện tại huynh trưởng của bà ấy chính là Tri phủ An Châu, những huynh đệ khác cũng nhậm chức ở An Châu, có thể nói An Châu chính là đại bản doanh của Tịch gia. Thôi Ngữ Lan tới An Châu tìm nhà chồng chắc chắn sẽ tìm được danh gia vọng tộc.
Nhưng Tịch thị nghe Thái phi nói xong lại không trả lời, đây là có ý vẫn muốn cho Thôi Ngữ Lan tìm đối tượng ở Thượng Kinh, Thái phi thấy thế cũng không nói nữa, mỗi người đều có tự có chọn lựa, đương nhiên cuối cùng cũng phải gánh vác trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.
200
Bọn họ vẫn muốn ở Thượng Kinh đợi thì cứ ở, đơn giản là thêm chi phí tiêu dùng của hai người thôi, không đáng là bao.
Đường Thư Nghi bên này đã trở về Hầu phủ, lại bắt đầu tính toán tìm vị trí phù hợp để mở câu lạc bộ, nhưng nàng cũng không cần phải gấp, nếu thật không mua được thì cứ mua mảnh đất rồi tự mình xây cũng được.
Qua hai ngày, nàng đã tìm được một món làm lễ vật gửi qua cho Gia Thư thái phi, chính là một bộ trà cụ nhữ diêu thanh hoa, giá trị tương đương với bộ trang sức đông châu Thái phi tặng cho Tiêu Ngọc Châu.
Thái phi nhận được bộ trà cụ kia thì không nhịn được nói với Lưu ma ma đang đứng bên cạnh: “Vĩnh Ninh hầu phu nhân này đúng là một diệu nhân.”
Lưu ma ma cười nói: “Lão nô nghe nói, lúc Vĩnh Ninh hầu còn tại thế, hai người vô cùng ân ái.”
Thái phi lại nghĩ đến Tiêu Ngọc Châu, thở dài nói: “Lúc trước ta muốn định thân cho Thừa Duẫn, vì sợ người trên kia kiêng kị nên mới muốn tìm một nữ tử của gia đình bình dân, như vậy cũng có thể cho hắn lưu lại đời sau. Hắn lại nói, cưới thê sinh tử, sau này hắn không còn nữa, để lại một mình cô nhi quả phụ cũng rất gian nan. Hắn hẳn đã đoán được sẽ có một ngày như vậy. Nhưng hắn lại không nghĩ, nếu hắn có thể để lại một mụn con thì ta cũng còn một tia hy vọng để tồn tại, không phải sao.”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt Thái phi lại đỏ lên, Lưu ma ma ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
...
Trời càng ngày càng lạnh, Thượng Kinh bắt đầu nghênh đón mùa đông sau trận tuyết đầu tiên. Tiêu Ngọc Châu nhìn từng lớp tuyết trắng xóa bên ngoài, vui vẻ nói với Đường Thư Nghi: “Nương, chúng ta ra ngoài đắp người tuyết đi.”
Đường Thư Nghi nhìn cảnh sắc trắng muốt tinh khiết ngoài kia, tâm tình cũng rất tốt, bèn gật đầu đồng ý.
“Bảo người gọi biểu tỷ tới đi, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết.” Tiêu Ngọc Châu không hề quên mình còn một đồng bọn.
Đường Thư Nghi tất nhiên không từ chối, sai người đến phủ Quốc công đón người, sau đó nói: “Trưa nay có thể vào trong vườn ngồi ăn lẩu, thưởng tuyết ăn lẩu nóng hầm hập, vừa trần tục lại vừa thanh nhã, đẹp thay!”
Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì vỗ tay tán thưởng, còn cầm nhấc vạt váy chạy ra ngoài: “Con đi báo cho đại ca nhị ca.”
Đường Thư Nghi xua tay bảo con bé đi đi, nàng lại bảo Thúy Vân đến phòng bếp chuẩn bị đồ dùng cho bọn họ dùng cơm trưa, lại phân phó hạ nhân đưa tới đình hóng mát trong vườn hoa.
Chỉ một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu đã được người tới nơi, không chỉ có Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh mà còn có Quan Nghi Niên, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị. Mọi người đều vô cùng vui vẻ, Đường Thư Nghi và một đám người cùng đi ra vườn. Một lúc sau, Đường An Lạc cũng tới, tới cùng nàng ấy còn có Đường tam công tử và Đường tứ công tử.
Đường Thư Nghi nhìn một đám người, bèn mỉm cười đi tới phòng bếp bảo bọn họ chuẩn bị thêm nhiều nguyên liệu, người đông.
Tiêu Ngọc Châu, Đường An Lạc, Tiêu Ngọc Minh, Nghiêm Ngũ, Tề Nhị, Đường tứ công tử cùng nhau đắp người tuyết, Tiêu Ngọc Thần và Quan Nghi Niên, Đường tam công tử bắt đầu lấy đề tài tuyết để ngâm thơ làm phú. Đường Thư Nghi đưa theo Thúy Trúc Thúy Vân tới, cắt hoa mai mang vào đình hóng mát cắm hoa, mọi người ai làm việc nấy vô cùng nào nhiệt.
Chỉ một lúc sau, người tuyết đã đắp xong, Tiêu Ngọc Châu chạy đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần, lôi kéo tay hắn bắt hắn làm thơ cho người tuyết, Tiêu Ngọc Thần dở khóc dở cười, nhưng vẫn suy nghĩ một lát rồi nói: “Thủ phủng tuyết cầu tá tiểu hữu, vũ động thân tư sính chân ngụy. Tiết tiết tuyết hoa phi nhiễu nhĩ, phiên nhiên khởi bá vũ thiên hồi.”
Tiêu Ngọc Minh và đám Tề Nhị đều là học tra, sau khi nghe xong chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Quan Nghi Niên và Đường tam công tử ở bên cạnh bình luận bài thơ này. Đường Thư Nghi vừa cắm hoa vừa nói với Thúy Trúc Thúy Vân: “Đại công tử nhà ta vẫn là có chút tài năng.”
Thúy Trúc Thúy Vân nghe xong đều nở nụ cười.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, Đường Thư Nghi sai người dùng bình phong ngăn cách trong đình, mỗi bên đặt một nồi lẩu, nam nữ phân biệt dùng bữa.
Ngồi trong đình ấm áp, đối mặt với nồi lẩu nóng hôi hổi, nhìn tòa giả sơn, khóm trúc, bồn hoa, nhà thuỷ tạ ngoài đình bị tuyết phủ trắng... Loại này tương phản này khiến người ta sảng khoái không nói nên lời.
Dùng ngọ thiện xong, Đường Thư Nghi cảm thấy có chút mệt mỏi, bèn đứng dậy trở về nghỉ ngơi, để một đám người trẻ tuổi ở lại vui chơi. Mới vừa vào phòng, thay y phục thì lại có người đến báo, nói là phu thê Quan Hữu Căn tới.
Đường Thư Nghi nghe xong thì sửng sốt, tuyết lớn thế này mà hai người bọn họ từ Tây Sơn chạy tới đây, hẳn là đã xảy ra chuyện, bèn vội vàng bảo người tiến vào.
Phu thê Quan Hữu Căn phong trần mệt mỏi, mặt mũi đều đã lạnh đến đỏ bừng. Đường Thư Nghi cho người bưng trà nóng lên cho bọn họ rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phu thê nghe nàng hỏi thì đều lộ vẻ ngượng nghịu, không biết phải mở miệng thế nào. Đường Thư Nghi thấy thế bèn nói: “Đều là người một nhà, có chuyện gì các ngươi cứ nói đi.”
Quan đại tẩu do dự chớp mắt rồi nói: “Là huynh đệ nhà mẹ đẻ Lục thẩm xảy ra chuyện, mạng người quan trọng, vừa lúc đụng phải bọn ta nên mới nghĩ muốn tới cầu ngài.”
Đường Thư Nghi có chút ngây ngốc, vị Lục thẩm này là ai?
Quan đại tẩu thấy thế bèn giải thích: “Lão hầu gia lúc ở trong thôn cưới một vị thê tử họ Lục, bọn ta đều kêu bà ấy là Lục thẩm.”
Đường Thư Nghi sửng sốt, hỏi: “Là Lục... có tin tức của bọn họ sao?”
Bọn họ chính là chỉ người Tiêu gia ở trong thôn, Quan đại tẩu cũng hiểu nhưng bà ấy chỉ lắc đầu nói: “Không có tin tức của Lục thẩm, huynh đệ nhà mẹ đẻ Lục thẩm lúc trước cũng đã để lạc bọn họ.”
Đường Thư Nghi gật đầu, hỏi: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Quan đại tẩu thở dài, mở miệng nói: “Huynh đệ nhà mẹ đẻ Lục thẩm mấy năm nay ở tại thôn Chu Sơn cách Thượng Kinh hai mươi dặm, cả nhà mười mấy người sống không hề dễ dàng, cũng may nhà bọn họ còn có một con bò, có thể làm xe bò chở hàng chở người kiếm chút bạc. Ai ngờ mấy ngày trước đại tôn tử nhà bọn họ đánh xe đưa người tới Thượng Kinh, lại đụng phải một chiếc xe ngựa ở cổng thành.”
“Đụng người khác bị thương sao?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Không phải.” Quan đại tẩu lắc đầu, lại nói: “Người ngồi trong xe có ôm một bình hoa trong lồng ngực, xe ngựa vừa bị xe bò đụng phải thì hắn ta đã ngồi không vững, bình hoa lập tức bị văng ra ngoài... vỡ nát. Bọn họ yêu cầu bồi thường bình hoa, đại tôn tử Lục gia khẽ cắn môi đồng ý bồi thường, ai ngờ người nọ nói cái bình hoa kia trị giá vài trăm lượng. Cái này có bán cả nhà bọn họ đi cũng không đổi được mấy trăm lượng bạc! Cuối cùng người nọ báo quan, đại tôn tử Lục gia bị bắt vào đại lao.”
“Vậy làm sao người Lục gia lại đụng phải các ngươi?” Đường Thư Nghi lại hỏi.
Quan đại tẩu: “Hôm qua lão nhân nhà ta tới Thượng Kinh mua đồ, vừa vặn gặp được ở cổng thành.”
Lúc này Quan Hữu Căn mở miệng nói: “Ta và lão đại Lục gia khi còn nhỏ từng chơi với nhau, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mà vẫn có thể nhận ra bọn họ. Thấy bọn họ gấp đến xoay mòng mòng, người bị đụng phải hình như cũng là người nhà quan, không còn cách nào nên mới nhờ bọn ta tới đây cầu ngài.”
Đường Thư Nghi trầm mặc chớp mắt nói: “Người Lục gia có tới không?”
“Có có, đang chờ bên ngoài Hầu phủ.” Quan Hữu Căn vội nói.
Đường Thư Nghi quay đầu nói với Thúy Vân: “Gọi người vào đi, hỏi xem người bị đụng phải là ai, bồi thường bạc cho bọn họ là được.”