209
Tề Nhị nghe Tề lão phu nhân nói, trực tiếp sợ ngây người, cha hắn năm đó còn cùng cha Tiêu Nhị giành nương Tiêu Nhị, lại còn tranh không được.
Hắn không nhịn được nhìn về phía lão cha nhà mình, người bị Trường Bình công chúa buộc làm phò mã tất nhiên diện mạo không tồi, nhưng bộ dáng cha Tiêu Nhị cũng không kém, phương diện này hai người ngang tài ngang sức. Nhưng năm đó cha hắn là tân khoa Trạng Nguyên!
Vậy mà không tranh được, cái này có chút...
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Tề Lương Sinh có chút thay đổi, có thêm một chút khinh thường.
Tề Lương Sinh vốn đang xấu hổ vì bị nhắc lại chuyện thời niên thiếu, hiện tại lại bị nhi tức nhìn bằng ánh mắt khinh thường, hỏa khí lập tức xông lên. Hắn lập tức đứng dậy, Tề Nhị sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Tề lão phu nhân, Tề lão phu nhân cũng lập tức cảnh giác.
Tề Lương Sinh thấy bọn họ như vậy thì càng tức giận, hậm hực nhìn Tề Nhị nói: “Ra đây với ta.”
Tề Nhị mới vừa sờ mông lão hổ, không dám. Trốn ở sau lưng Tề lão phu nhân bất động, hắn sợ bị cha hắn đè xuống đánh một trận. Lúc này Tề lão phu nhân nói: “Đi với cha con đi, hắn sẽ không đánh con.”
Những lời này là nói cho Tề Nhị nghe, cũng là nói cho Tề Lương Sinh nghe. Tề Lương Sinh hừ một tiếng xoay người đi ra ngoài, Tề Nhị chỉ có thể cọ tới cọ lui bước theo. Vừa ra tới sân viện đã thấy cha hắn khoanh tay đứng dưới một gốc mận đỏ tươi, đôi mắt to vô cùng có mị lực.
Sao năm đó lại thua nhỉ?
“Còn không qua đây.”
Tề Lương Sinh nghiêm túc lên tiếng, Tề Nhị lập tức tới gần, nhìn hắn cười hắc hắc. Tề Lương Sinh thấy nhi tử như vậy, trong lòng thở dài. Chính thê của hắn thân thể không tốt, sinh đứa nhỏ này xong đã bệnh không dậy nổi, không còn cách nào nên đành đưa nó tới chỗ lão mẫu thân.
Lúc đó quan lộ của hắn cũng đang ở thời điểm mấu chốt, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, cũng không có thời gian quản nó, dần dần đã thành cái dạng này. Nếu nói thì hắn cũng có trách nhiệm. Nghĩ như vậy, hắn cũng nói chuyện hòa nhã hơn không ít.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Hắn hỏi.
Tề Nhị cũng không giấu giếm, kể lại toàn bộ chuyện bọn họ nghe nói Khổng gia bị Nhị hoàng tử thu thập, ba người thương lượng làm hoàng thương, làm sao để gom bạc, cuối cùng bị Đường Thư Nghi phát hiện, lại bị giáo dục một trận.
Tề Lương Sinh nghe xong, lại hỏi tỉ mỉ một chút chuyện trong đó, hắn hoài nghi chuyện này đã được dàn dựng ngay từ đầu. Nhưng sau khi hỏi xong lại không phát hiện ra một tia sơ hở. Hắn nheo mắt, nếu chuyện này không phải là do ba tiểu tử trùng hợp đụng phát, tự muốn thực hiện thì chính là người đứng sau màn thủ đoạn quá cao tay, không để lại một dấu vết.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sau này tới phủ Vĩnh Ninh hầu nhiều chút.”Tề Nhị kinh ngạc hỏi: “Vì sao?” Trước kia nghe thấy hắn tới phủ Vĩnh Ninh hầu là đã nhíu mày không phải sao?
Tề Lương Sinh: “Mở mang đầu óc.”
Hắn nói xong bèn xoay người rời đi, phải bảo người đi tra chuyện này. Mà Tề Nhị cứ đứng gãi đầu, tới phủ Vĩnh Ninh hầu có thể phát triển đầu óc sao?
...
Bên phía Nghiêm Ngũ cũng giống Tề Nhị, bị thị vệ và quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu áp giải về nhà. Nam Lăng bá đúng lúc đang ở nhà, gặp quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu, nghe chuyện ba tên tiểu tử này làm xong thì lập tức túm chổi lông gà, liên tục xả lên người Nghiêm Ngũ, Nghiêm Ngũ sợ tới mức vội vàng chạy tới chỗ nương hắn, Nam Lăng bá phu nhân.
Mà Nam Lăng bá phu nhân thấy bộ dáng của đôi phụ tử này, lập tức ôm ngực kêu ai da: “Các ngươi đừng nháo, ta ngực đau.”
Nam Lăng bá: “...”
Nghiêm Ngũ: “...”
Mặc kệ Nam Lăng bá phu nhân đau thật hai giả, đôi phụ tử này cũng không nháo nữa, về phòng ngồi xuống an tĩnh nói chuyện. Nghiêm Ngũ thuật lại đầu đuôi mọi chuỵen, Nam Lăng bá phu nhân nghe xong bèn nói: “Ta phải tranh thủ đến phủ Vĩnh Ninh hầu, cảm tạ Hầu phu nhân. Nếu không phải nàng sớm phát hiện, còn không biết ngươi gây ra họa lớn bao nhiêu đâu.”
Nghiêm Ngũ cúi đầu không nói lời nào, Nam Lăng bá suy tư gì đó rồi nói: “Ta sẽ đi tìm Tề đại nhân tâm sự, xem chuyện này có phải là có người cố ý thiết kế hay không.”
“Hừ, ai dám?” Nghiêm Ngũ nói.
Nam Lăng bá lại muốn đánh hắn: “Tiêu Ngọc Minh còn dám thiết kế hại Lương Kiện An cùng Nhị hoàng tử, có người muốn bẫy ngươi và lão tử, có gì không dám?”
Nghiêm Ngũ kinh ngạc mở to hai mắt: “Tiêu Nhị thiết kế Lương Kiện An và Nhị hoàng tử, sao ta không biết?”
Nam Lăng bá bày ra bộ dáng đây không phải nhi tử ta, nhưng cuối cùng vẫn kể lại toàn bộ chuyện kia, còn nói thêm: “Sau này học hỏi Tiêu Ngọc Minh nhiều vào.”
Nam Lăng bá phu nhân đang suy nghĩ sau này mình phải giao lưu với Vĩnh Ninh hầu phu nhân nhiều một chút. Cẩn thận ngẫm lại thì trong khoảng thời gian này Tiêu Ngọc Minh rõ ràng đã thay đổi không ít, ít nhất thân thể đã chắc nịch hơn nhiều, đi đường đều uy vũ sinh phong. Chứng minh người ta ở nhà rất siêng năng luyện võ, nhìn lại đứa nhà mình, đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện chơi.
210
Phủ Vĩnh Ninh hầu.
Dùng cơm tối xong, một nhà bốn người lại cùng nhau nói chuyện phiếm, Đường Thư Nghi nói ra chuyện ba người Tiêu Ngọc Minh làm ngày hôm nay: “Chuyện này có phải là có người thiết kế hay không, tạm thời khoan bàn tới.”
Nàng vừa nói vừa nhìn Tiêu Ngọc Minh: “Có biết vì sao ta lại hỏi con Tề Nhị cùng Nghiêm Ngũ đang làm gì không?”
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, hắn cũng muốn biết, hắn chính là vì chuyện này mà làm rối loạn trận tuyến, khiến mọi việc bại lộ.
Mà Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần đang ngồi bên cạnh, nói: “Để tìm lão sư cho ca con.”
Lời này làm Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều kinh ngạc, Đường Thư Nghi cười nói: “Tề đại nhân là tân khoa Trạng Nguyên năm đó, lại ở quan trường nhiều năm, sau khi Ngọc Thần du lịch về là phải tham gia xuân thí. Tề đại nhân dù là khoa khảo hay làm quan đều làm rất xuất sắc, có hắn dạy dỗ một chút, Ngọc Thần chắc chắn được lợi rất nhiều. Tuy Tề gia và chúng ta cũng có qua lại một chút nhưng không đến mức để Tề đại nhân dạy dỗ hài tử nhà ta, cho nên ta nghĩ có thể ra tay ở chỗ Tề Nhị. Tề Nhị muốn kinh thương, Tề gia không có tài nguyên, nhưng ta đúng lúc có hội quán, để Tề gia cùng tham gia, đồng thời để Tề Nhị theo ta thực hiện chuyện này. Như vậy, Tề Nhị vừa có chuyện đứng đắn để làm, hội quán kinh doanh tốt bọn họ cũng có thu nhập không tồi. Dưới tình huống như vậy, ta nhờ Tề đại nhân phụ đạo cho Ngọc Thần vài giờ, hắn hẳn sẽ không từ chối.”
Tiêu Ngọc Minh cùng Tiêu Ngọc Châu đều sửng sốt, đây là một ván cờ lớn a!
Mà Tiêu Ngọc Thần lại rất cảm động, hắn đứng lên nhìn Đường Thư Nghi nói: “Mẫu thân, nhi tử làm ngài lo lắng.”
Đường Thư Nghi xua tay bảo hắn ngồi: “Ta là mẫu thân, suy nghĩ cho tương lai của các con là chuyện nên làm. Lại nói mỗi ngày ta cũng không làm gì, còn không phải là đang cân nhắc làm sao cho cả ba đứa con đều có tương lai tốt đẹp sao.”
“Nương, ngài đây là bày một ván cờ lớn!” Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi cười: “Làm gì cũng phải có sách lược. Nếu bây giờ ta chạy tới tìm Tề đại nhân nhờ hắn dạy dỗ Ngọc Thần, khả năng cao là hắn sẽ cự tuyệt. Nhưng trong tình huống ta cho hắn lợi ích trước, hắn sẽ không có lý do từ chối nữa. Người với người a, có lúc đều dính chặt với nhau vì lợi ích.”
Ba huynh muội lại thụ giáo sâu sắc.
Ngày hôm sau, ăn bữa sáng xong, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh: "Mấy ngày này gọi Tề Nhị qua nhà chơi."
Sợ hắn cảm thấy mình đang lợi dụng Tề Nhị, Đường Thư Nghi lại nói: "Kế hoạch này của ta, đại ca con, Tề Nhị đều được hưởng lợi, chúng ta cũng không lợi dụng hắn, chỉ là trao đổi lợi ích giữa hắn với lợi ích của đại ca con mà thôi."
Nói xong, nàng nhìn Tiêu Ngọc Minh, chờ đợi câu trả lời của hắn. Chỉ thấy hắn tuỳ ý xua tay nói: "Con biết, chuyện này vốn dĩ cũng có lợi với Tề Nhị, sau này cho dù hắn có biết, cũng sẽ không để ý."
Nói xong liền rời đi, Đường Thư Nghi sững người một lát, sau đó mỉm cười. Đôi khi, chuyện ngươi cho rằng người khác để ý, nhưng thật ra, có khả năng chỉ có chính ngươi để ý đến chuyện đó mà thôi.
Không nghĩ đến chuyện này nữa, nàng bắt đầu xem sổ sách. Buổi chiều, Nam Lăng bá phu nhân đến, chủ yếu là cảm tạ nàng phát hiện ra chuyện ba hùng hài tử kia, tránh được một mối nguy cơ. Đường Thư Nghi trò chuyện với nàng ấy cả một buổi chiều, cũng hiểu hơn không ít vòng tròn các quý phụ ở Thượng Kinh.
Ý tưởng về hội sở sau này của nàng, không chỉ là nơi nam tử vui chơi, mà còn cung cấp một nơi cho nữ tử giải trí. Đến lúc đó, những quý phụ ở Thượng Kinh sẽ là đối tượng chính.
Hiệu quả làm việc của Tiêu Ngọc Minh rất cao, ngày hôm sau đã đưa Tề Nhị đến. Lúc Tề Nhị đến, trong tay vẫn còn cầm theo lễ vật, hắn mỉm cười đưa lễ vật cho Thuý Trúc, nói: "Tổ mẫu ta biết ta muốn đến thỉnh an ngài, ở nhà kho chọn lễ vật cho ngài một hồi lâu, nói muốn cảm ơn ngài."
Đường Thư Nghi mỉm cười bảo hắn ngồi, tán gẫu chuyện thường ngày một chút, liền hỏi hắn: "Ngươi muốn kinh doanh, phụ thân ngươi nói như thế nào?"
Tề Nhị thở dài: "Phụ thân ta đọc sách làm quan còn được, kinh thương ước chừng còn không bằng ta."
Đường Thư Nghi nghe xong lời hắn nói nhịn không khỏi vui mừng, lại nghe Tề Nhị nói: "Nhà ta chủ yếu đều là điền sản, ở Thượng Kinh cũng không có nhiều cửa hàng, cha ta không để ta tuỳ tiện vui đùa."
Tề Nhị nặng nề thở dài một hơi, Đường Thư Nghi lại mỉm cười. Tề lão phu nhân chiều chuộng hắn thật sự là có nguyên nhân, nói chuyện hài hước có lẽ cũng là một trong số đó.
"Chuyện kinh doanh ấy mà, con đường ở giữa cũng có rất nhiều. Cũng giống như cửa hàng mễ lương của chúng ta, cũng có rất nhiều con đường."
Đường Thư Nghi lấy sổ sách ra đưa cho Tề Nhị xem, còn giảng cho hắn nghe, cách kinh doanh cửa hàng mễ lương, kỹ năng quản lý những người trong cửa hàng vân vân, Tề Nhị tập trung tinh thần lắng nghe, những chỗ không hiểu, hắn liền hỏi, Đường Thư Nghi cẩn thận giải thích cặn kẽ cho hắn.
Cứ vậy không hay không biết đã qua một buổi sáng, Tề Nhị ở lại ăn trưa. Ăn trưa xong hắn chưa muốn rời đi, muốn tiếp tục học hỏi từ Đường Thư Nghi, nhưng Đường Thư Nghi nói buổi chiều không xem sổ sách, Tề Nhị chỉ có thể từ bỏ.
Ngược lại Đường Thư Nghi cũng không cố ý làm ra vẻ, hay là lại có sách lược gì, mà buổi chiều nàng thật sự không xem sổ sách. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến cuối năm, nàng cũng không muốn thúc ép bản thân quá nhiều. Buổi chiều nàng muốn chơi mã điếu.
Tề Nhị vừa nghe vậy hai mắt liền sáng lên, vội vàng nói mình cũng biết chơi. Đường Thư Nghi bảo hắn ở lại cùng nhau đánh bài. Tề Nhị cũng có suy tính của riêng mình, buổi sáng hắn học được không ít thứ từ chỗ của Đường Thư Nghi, còn muốn tiếp tục học, khi đánh bài, tận dụng mọi sức để Đường Thư Nghi ăn bài, kết quả cuối cùng chính là, thua sạch bạc trên người.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ, đến khi về nhà kể cho Tề lão phu nhân nghe, cuối cùng còn nói: "Cháu nghĩ Tiêu gia thẩm thẩm thật sự quá lợi hại, cha cháu không xứng với thẩm ấy."
Tề lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn: "Tại sao lại không xứng? Cha của cháu không phải cũng lợi hại sao? Cháu nghĩ thi được trạng nguyên dễ lắm sao, thượng thư dễ làm như vậy sao?"
Nói xong, Tề lão phu nhân lại thở dài: "Nói mấy lời này cũng vô dụng, nếu bỏ lỡ rồi chính là bỏ lỡ. Bây giờ nàng ấy đã là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, cả đời này không có khả năng với cha cháu."