229
"Đã được cứu, nhưng bên cạnh Lê tiểu thư không có người quen, sợ là." Tiểu cung nữ nhìn Đường An Lạc đề nghị: "Nếu không vài vị tiểu thử đến bên Lê tiểu thư, ta đi tìm Lê phu nhân."
Đường An Lạc có chút do dự, "Ở đâu?"
Tiểu cung nữ chỉ sang bên cạnh, "Ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh cung yến."
Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu nhìn theo hướng ngón tay của nàng ta, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở góc tây bắc của cung yến, có không ít cung nữ từ bên trong ra ra vào vào. Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đều quay đầu nhìn mẫu thân của mình.
Lúc này, Đường Thư Nghi và Đường nhị phu nhân đang ngồi cùng Trường Bình công chúa, hai người không tiện tiến lên chào hỏi.
"Vài vị tiểu thư, nhanh một chút, nô tỳ còn phải đi tìm Lê phu nhân." Tiểu cung nữ thúc giục.
Đường An Lạc quay đầu lại, nói nhỏ với Tiêu Ngọc Châu: "Ngươi ở đây, ta đi qua xem thử."
Tiêu Ngọc Châu không yên tâm nàng ấy, nghĩ thêm một người vẫn tốt hơn một chút, lại nói ngay bên cạnh yến hội, cũng không thể xảy ra chuyện gì, liền nói: "Ta đi với ngươi."
Hai người đứng lên, Tiết tam tiểu thư cũng đứng lên, "Ta đi cùng các ngươi."
Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc gật đầu, ba người bọn họ đi theo tiểu cung nữ đến một góc yến tiệc. Lúc này, Đường Thư Nghi đang ứng phó với Trường Bình công chúa.
Vừa nãy, Trường Bình công chúa vốn dĩ phải xuất hiện cùng hoàng đế, đột nhiên đến sảnh cung yến trước, gọi vài vị phu nhân đến nói chuyện với nhau, Đường Thư Nghi, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng nằm trong số đó. Mà cuộc tán gẫu của Trường Bình công chúa, cơ hồ là nhằm vào Đường Thư Nghi.
Ngược lại không phải tìm rắc rối mà như đang xoa dịu quan hệ. Đương nhiên, công chúa cao cao tại thượng, cho dù muốn xoa dịu quan hệ cũng sẽ không thật sự hạ thấp bản thân, chỉ là trên mặt mang theo ý cười nói chuyện với nàng mà thôi.
Còn Đường Thư Nghi sợ Trường Bình công chúa đang đào hố cho mình, liền chuyên tâm ứng phó, nhất thời bỏ qua Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc.
Bên này, Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc cũng như Tiết tam tiểu thư, ba người đi theo tiểu cung nữ từ cánh cửa bên góc cửa đi ra ngoài, đi vài bước đến một căn phòng, Lê tiểu thư thật sự ở đây.
Lúc này, đầu tóc nàng ấy ướt dầm dề nằm trên giường, phủ một tấm chăn dày, hàm răng còn đang phát run. Nhìn thấy đám người Tiêu Ngọc Châu, lập tức duỗi tay ra, nước khóc mãnh liệt trào ra. Vài người Tiêu Ngọc Châu vội vàng đi tới.
Đường An Lạc nhét tay nàng ấy vào chăn bông, "Ngươi mau đắp chăn vào, thế nào rồi? Cảm thấy có đau ở đâu không?"
Lê tiểu thư lắc đầu, "Đều ổn, ta chỉ là sợ hãi mà thôi, An Lạc, ta rất sợ, vừa nãy ta suýt nữa đã chết đuối."
Đường An Lạc đưa tay sờ sờ trán nàng ấy, hỏi: "Sao ngươi lại rơi xuống nước?""Ta... Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa đi đến hồ liền trượt chân ngã xuống."
Lê tiểu thư hàm răng run rẩy, rơi nước mắt, trông rất đáng thương. Đường An Lạc thấy vậy trái tim quặn đau, ngồi xuống mép giường an ủi nàng ấy, Tiết tam tiểu thư cũng một mặt lo lắng. Tiêu Ngọc Châu và Lê tiểu thư không quá thân nên cũng không đứng quá gần.
Lúc này một tiểu cung nữ đi tới, đứng bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, nhỏ giọng nói với con bé: "Tiểu thư, nô tỳ lấy y phục cho Lê tiểu thư, ngài giúp ta múc chén canh cho Lê tiểu thư được không?"
Tiêu Ngọc Châu nghe xong nhìn về phía ba người Đường An Lạc, lúc trước nàng xác thật nghi ngờ bọn họ bị gọi ra tới là do người khác thiết kế. Nhưng bây giờ Lê tiểu thư thật sự đang nằm trên giường, nghi ngờ của con bé cũng đã biến mất rất nhiều.
Nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có cung nữ nào khác, nghĩ đến tiểu cung nữ này quả thật quá bận liền gật đầu theo theo nàng ta ra ngoài. Hai người ra khỏi cửa, đi được một lúc, tiểu cung nữ dừng lại ở trước một căn phòng, nói: "Ngay đây, Tiêu tiểu thư, ngài đi vào đi."
Tiểu cung nữ nói xong liền xoay người rời đi, Tiêu Ngọc Châu đẩy cửa đi vào, nhưng vừa bước vào,cả người liền bị ôm từ phía sau, sau đó bị một sợi dây thừng siết chặt cổ...
Cổ bị người dùng dây thừng siết chặt, Tiêu Ngọc Châu muốn giãy giụa nhưng chân tay lại không thể dùng sức, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ, cũng chưa từng hối hận như thế nào.
Con bé không nên ra khỏi cung yến.
Sợi dây thừng càng lúc càng siết chặt, Tiêu Ngọc Châu gần như mất đi ý thức, nước mắt chảy dài trên khóe mắt, con bé không ngờ cuộc đời mình lại kết thúc như thế này...
Đột nhiên, một tiếng bịch vang lên, sau đó sợi dây thừng quanh cổ con bé lỏng ra, phịch một tiếng, người phía sau ngã xuống đất, con bé cũng theo đó mà ngã xuống đất.
Không khí tràn vào cổ họng, cảm thấy chính mình được sống rồi, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
"Ngươi... Ngươi có ổn không?"
Một giọng nói vang lên trên đầu, Tiêu Ngọc Châu một tay chống lên mặt đất ngẩng đầu lên, thấy một nam hài tử gầy gò, trong tay cầm chốt cửa đang đứng trước mặt con bé.
Cậu bé thực sự gầy, gần đến mức gần như có thể dùng từ da bọc xương để hình dung, mà y phục ngắn đến mức che không nổi tay chân.
"Ta..." Tiêu Ngọc Châu muốn nói, nhưng cổ họng quá đau, khiến nước mắt của con bé càng trào ra nhiều hơn.
Lúc này, nam hài nhi ném chốt cửa trong tay đi, có chút lúng túng niết bộ y phục ngắn cũn cỡn của mình, do dự một lúc rồi duỗi tay về phía Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu đặt tay lên tay cậu bé, cảm thấy bàn tay mình đang nắm lấy, gầy đến mức con bé chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gãy.
Dựa theo sức của cậu bé mà đứng dậy, chịu đựng cơn đau trong cổ họng, con bé nói: "Ta tên là Tiêu Ngọc Châu, phụ thân ta là Vĩnh Ninh Hầu, cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta sẽ bảo mẫu thân ta báo đáp ngươi."
Đợi con bé đứng vững thân mình, cậu bé buông tay ra, lại lùi lại một bước, nói: "Ta tên là Lý Cảnh Tập."
Tiêu Ngọc Châu trong lòng đọc thầm cái tên này một lần, cảm thấy có chút quen thuộc. Lúc này lại nghe thấy cậu bé nói, "Ngươi mau về tìm mẫu thân ngươi qua đây, ta ở đây thủ."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, lập tức chạy ra ngoài, khi đến cửa, con bé nghe thấy Lý Cảnh Tập ở phía sau nói: "Đừng nói với người khác ngươi nhìn thấy ta."
Tiêu Ngọc Châu có chút khó hiểu tại sao, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, con bé gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
230
Một đường chạy đến cung yến, thấy Đường Thư Nghi vẫn ngồi bên cạnh Trường Bình công chúa, nhưng lúc này con bé không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng chạy tới, nhào vào lòng Đường Thư Nghi kêu lên: "Nương, có người muốn giết con."
Đường Thư Nghi kinh ngạc đến mức trực tiếp đứng lên, trước tiên kéo Tiêu Ngọc Châu lại nhìn kỹ, khi nhìn thấy vết siết cổ trên cổ con bé, ánh mắt đột nhiên sắc bén, nghĩ đến chuyện gì đó, nàng mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa đến cung yến trước, lại kéo nàng nói chuyện, mục đích là để kéo chân nàng, sau đó hãm hại nữ nhi của nàng?
Trường Bình công chúa bị ánh mắt của nàng làm cho giật mình, sau đó giận tím mặt: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là bổn cung muốn giết nữ nhi ngươi sao?"
Đường Thư Nghi nhận ra vừa rồi mình bốc đồng, nàng thu hồi ánh mắt, chắp tay hành lễ về phía Trường Bình công chúa, "Thần phụ vì tiểu nữ gặp nguy, nhất thời hoảng loạn hành động không suy nghĩ, mong công chúa rộng lượng. Thần phụ còn có chuyện, xin rời đi trước."
Nàng cúi xuống ôm Tiêu Ngọc Châu đi ra ngoài, về phần chuyện này có đắc tội Trường Bình công chúa hay không, nàng không nghĩ đến nữa. Còn có chuyện gì quan trọng hơn hài tử suýt nữa bị sát hại?
Mà Trường Bình công chúa thấy nàng như vậy, khuôn mặt nàng ta trầm tĩnh như nước. Đường đại phu nhân cùng Đường nhị phu nhân đều vội vàng cáo từ, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Đường Thư Nghi, hai người cũng sợ muốn chết.
Bên này, Đường Thư Nghi vừa đi vừa nói với Tiêu Ngọc Châu: "Ngọc Châu đừng sợ, nói cho nương nghe chuyện con gặp phải."
Dạo một vòng qủy môn quan, bây giờ nhìn thấy người thân nhất của mình, Tiêu Ngọc Châu sợ tới mức cả người run rẩy, ôm cổ Đường Thư Nghi khóc không ra tiếng.
Đường Thư Nghi cũng vô cùng đau lòng, nàng một tay ôm Tiêu Ngọc Châu, tay kia vỗ nhẹ lưng con bé, nhẹ giọng nói: "Ngọc Châu đừng sợ, nương ở đây, nói cho nương nghe đã xảy ra chuyện gì."
Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân đứng bên cạnh, vẻ mặt nôn nóng, nhưng cũng nhẹ giọng dỗ dành.
Tiêu Ngọc Châu ôm cổ Đường Thư Nghi, vừa khóc vừa kể lại chuyện lúc nãy, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Đường Thư Nghi: "Lý Cảnh Tập kia không cho con nói với người khác con thấy hắn."
Đường Thư Nghi miệng thầm đọc ba chữ Lý Cảnh Tập, nhị hoàng tử tên Lý Cảnh Minh, cho nên Lý Cảnh Tập này có lẽ cũng là hoàng tử, còn là hoàng tử không được sủng ái. Cụ thể là hoàng tử nào, quay về điều tra liền biết. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử lý chuyện trước mắt.
Lúc này, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh vội vàng chạy đến, Đường Quốc Công, Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt cũng chạy đến, đi cùng bọn họ còn có Tề Lương Sinh.
"Mẫu thân, con ôm Ngọc Châu." Tiêu Ngọc Thần đi tới, duỗi tay ôm Tiêu Ngọc Châu qua, Đường Thư Nghi giải thích ngắn gọn với bọn họ, đương nhiên giấu đi chuyện Lý Cảnh Tập.
Mọi người đều vừa kinh vừa sợ, bước nhanh đến căn phòng nơi Tiêu Ngọc Châu gặp tai nạn trước đó. Mặt sau, Trường Bình công chúa cũng dẫn người theo sau. Vốn dĩ cũng không xa, đi không bao lâu liền đến.
Cửa phòng đang đóng, Tiêu Ngọc Minh bước lên phía trước đá mở cửa, mọi người bước vào liền thấy căn phòng trống không, một cung nữ nằm trên mặt đất, trong tay cầm một sợi dây thừng.
Tiêu Ngọc Minh đi tới, ngồi xổm xuống đưa tay thăm dò hơi thở của nàng ta, biết người vẫn còn sống, hắn đứng dậy đạp một cái thật mạnh vào ngực cung nữ. Cung nữ ăn đau tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người đứng trong phòng như vậy, lại cúi đầu nhìn xuống, nàng ta vẫn đang cầm sợi dây thừng siết cổ Tiêu Ngọc Châu trong tay, vội vàng rụt người lại lui về phía sau.
Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, bước lên phía trước lần nữa giơ chân lên đạp một cái, Đường Thư Nghi vội vàng ngăn cản, "Ngọc Minh, giữ mạng sống."
"Nương, con biết, con muốn nàng ta sống không bằng chết."
Ánh mắt hung tàn, giơ chân lên đạp mạnh xuống cổ cung nữ, chân dùng lực, cung nữ cơ hồ không thể thở nổi, bắt đầu giãy giụa, nhưng cổ họng bị mắc kẹt, nàng ta vô lực giãy dụa, cảm giác cái chết sắp đến gần.
"Nói, là ai ra lệnh cho ngươi?" Tiêu Ngọc Minh nghiến răng hỏi.
Cung nữ lắc đầu, Tiêu Ngọc Minh cười lạnh, lực đạo dưới chân tăng lên một chút, đồng thời bắt đầu di qua di lại, miệng nói: "Tiểu gia biết những người bị sai sử đến giết người như các ngươi đều ôm tâm lý phải chết. Nhưng tiểu gia không cho ngươi chết, mà khiến ngươi sống không bằng chết. Còn có người nhà của ngươi, tiểu gia cũng cho bọn họ nếm thử mùi vị ngươi đã thử qua."
Cung nữ càng giãy dụa mạnh mẽ hơn, nhưng sức lực dưới chân Tiêu Ngọc Minh không hề buông lỏng chút nào.
Trường Bình công chúa và Tề Lương Sinh đứng trong phòng, coi như lần nữa nhận thức vị công tử bột của phủ Vĩnh Ninh hầu là một người tàn nhẫn.
"Ngọc Minh, để nàng ta nói." Đường Quốc Công nói.
Tiêu Ngọc Minh nghe lời ông ấy, buông chân ra, tiểu cung nữ nằm trên mặt đất ho khan. Đường Quốc Công bước lên phía trước, cúi đầu hỏi: "Ai sai sử ngươi?"
Tiểu cung nữ đôi mắt đẫm lệ, nâng đầu lên nhìn mọi người trong phòng, nói: "Là...."
"Hoàng hậu nương nương đến."
Một giọng nói the thé vang lên, cắt ngang lời nói của tiểu cung nữ, tất cả mọi người đều không cam lòng, nhưng chỉ có thể xoay người chuẩn bị tiếp giá. Một lúc sau, Hoàng hậu tầm năm mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt, từ đám người bước ra.
"Hoàng hậu nương nương."
Mọi người cúi đầu hành lễ, Hoàng hậu một mặt từ ái nói: "Miễn lễ đi."
Đồng thời nàng ta liếc nhìn công công bên người, công công kia lập tức đi đến trước mặt Đường Quốc Công, đưa tay nâng ông ấy dậy.