239
Đường Thư Nghi cảm thấy hai mẫu tử Lương quý phi sẽ không thông đồng với địch quốc, chủ yếu là vì bọn họ không có năng lực và điều kiện để thông đồng với địch quốc.
Lương quý phi xuất thân khiêm tốn, nương gia không thể giúp sức cho nàng ta. Dưới tình huống như vậy, bọn họ thông đồng với địch quốc, đơn thuần là bị lợi dụng, bọn họ căn bản không thể mượn sức của địch quốc được. Lương quý phi là một người thông minh, cũng hiểu được con đường tranh đoạt Hoàng vị này không phù hợp với hai mẫu tử bọn họ.
Ngươi nói Nhị hoàng tử hoàn toàn có thể lợi dụng quân đội địch quốc bức vua thoái vị, nhưng tiền đề để sử dụng quân đội của đối phương là trong tay ngươi cũng phải có quân quyền! Nếu trong tay ngươi không có quân quyền, nhưng lại để quân đội địch quốc tới, đến lúc đó không phải là bức vua thoái vị, mà trực tiếp bị đối phương tiêu diệt.
Và thế lực của mẫu tử Lương quý phi thực sự không chút dính dáng đến quân quyền. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc đầu Nhị hoàng tử muốn lôi kéo Tiêu Hoài. Chỉ là, Tiêu Hoài từ chối.
Vậy, Tô Bính Thương lại là chuyện như thế nào?
Đường Thư Nghi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy rất có khả năng bề ngoài Tô Bính Thương là người của Nhị hoàng tử, nhưng thân phận thực sự của hắn ta lại là của một thế lực khác. Mà thế lực đó mới là người thực sự thông đồng với địch quốc.
Vậy thế lực này là ai?
Đường Thư Nghi nghĩ đến thế lực của mấy vị Hoàng tử, trong lòng cũng có chút suy đoán đại khái. Chỉ là, bây giờ không phải là lúc đối đầu với những người này, hoặc là nói, khi ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần còn chưa trưởng thành, nàng sẽ không chạm vào vấn đề này.
Tắm rửa xong nằm trên giường, không lâu sau Đường Thư Nghi liền ngủ thiếp đi. Mặc dù có rất nhiều chuyện cần phải đối mặt, nhưng nàng không phải là người hay rối rắm, cho nên căn bản sẽ không vì suy nghĩ một chuyện mà không ngủ được.
Ngày hôm sau, vừa mới ăn sáng xong, ba huynh đệ Tiêu Ngọc Châu còn chưa rời đi, Triệu quản gia đến bẩm cáo, người của Đại Lý Tự đến nói chuyện Tiêu Ngọc Châu suýt nữa bị siết cổ đến chết trong cung đã điều tra ra kết quả.
Đường Thư Nghi sau khi nghe xong cười lạnh một tiếng: "Đúng là đủ nhanh."
Chỉ mới qua một ngày đã điều tra ra kết quả. Bình thường Đại lý tự tra án cũng không nhanh như vậy.
"Ngọc Thần, Ngọc Minh, hai người các con ra tiếp đãi đi." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đáp lại một tiếng, đứng dậy đi đến tiền sảnh. Người Đại lý tự phái đến là Tôn Tu Vi. Tôn Tu Vi này còn có chút họ hàng với phủ Vĩnh Ninh hầu, đại cô nương thế hệ con cháu của nương gia Lão hầu phu nhân, gả cho đích trưởng tôn của Tôn phủ, Tôn Tân Giác. Tôn Tu Vi này là nhị thúc ruột của Tôn Tân Giác.
Có chút quan hệ thân thích, nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Sau khi hành lễ thăm hỏi nhau, Tôn Tu Vi nói: "Thật ra chuyện này đến Đại lý tự chúng ta chỉ làm cho có hình thức, Tình Nhi kia không cần thẩm vấn đã khai ra. Nói là Huệ phi mua chuộc nàng ta, bảo nàng ta giết tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh hầu. Trong cung rất phối hợp, đưa Huệ phi đến Đại lý tự. Huệ phi không cần thẩm vấn, trực tiếp nhận hết mọi tội danh."
Kết quả này, bọn họ sớm đã nghĩ tới, Huệ phi chính bị Hoàng cung chọn làm người chịu tội thay, cho nên Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng không ngạc nhiên.Tôn Tu Vi lại nói: "Ý chỉ của Hoàng thượng chính là, Huệ phi bị biếm thành thứ nhân, đày vào lãnh cung. Tất cả cung nữ thái giám liên quan đến vụ việc này đều dùng gậy đánh chết."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh gật đầu biểu thị đã biết, sau đó cảm ơn Tôn Tu Vi đã nói sự thật. Dù sao, nếu như hắn làm việc theo lẽ thường, trực tiếp nói kết qua ra là được, không cần giải thích rõ ràng như vậy.
Sau khi tiễn Tôn Tu Vi đi, huynh đệ hai người trở về Thế An Uyển, nói lại với Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi nghe xong cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, bởi vì đã sớm đoán được rồi.
Nàng nói: "Huệ phi có lẽ vì Tam hoàng tử mới gánh vác mọi tội trạng, về phần Tam hoàng tử có đem hết mọi hình phạt mà Huệ phi chịu đổ hết lên đầu chúng ta hay không, chúng ta sau này để ý đến hắn ta nhiều hơn là được, không cần phải quá lo lắng."
Những gia tộc như nhà bọn họ, có một hai kẻ thù là điều bình thường. Nếu ngày ngày lo lắng liệu kẻ thù có hại mình hay không, vậy thà đừng sống còn hơn.
Ba huynh muội gật đầu nói đã hiểu rõ.
Đồ đạc chuẩn bị cho Tiêu Ngọc Thần ra ngoài ngao du cũng đủ rồi, mấy ngày tới hắn định đến cáo từ Phương đại nho và Tề Lương Sinh, sau đó lên đường. Mà bên Tiêu Ngọc Minh, cũng bắt đầu vênh váo chơi đùa khắp thành.
Hôm nay, hắn hẹn Tề Nhị và Nghiêm Ngũ ra khỏi thành, ba người dẫn theo tuỳ tùng của mình cưỡi ngựa mà đi. Nói là rêu rao khắp nơi, đương nhiên không thể khiêm tốn, Tiêu Ngọc Minh cưỡi ngựa chạy qua những con phố náo nhiệt ở Thượng Kinh, khiến cho không ít người tránh né. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ và ba tùy tùng cũng theo sát phía sau.
Sau khi đám đông đi qua, không ít người ở phía sau sôi nổi thảo luận:
"Đây là công tử ca nhà ai? Ở trong kinh lại có thể ngông cuồng như vậy? "
"Bọn họ mà người không biết sao, là công tử phủ Vĩnh Ninh hầu, Tề phủ và phủ Nam Lăng bá, ai dô, đều là những người không thể động vào được."
......
240
Tiêu Ngọc Minh đương nhiên không quan tâm đ ến những thứ này, hắn cưỡi ngựa đến cổng thành, thị vệ ở cổng thành thấy bọn họ, không nói một lời, để bọn họ đi qua. Ba vị công tử bột này, bọn họ đều quen thuộc.
Nhưng ai biết được, mới ra khỏi cổng thành liền xảy ra chuyện. Tiêu Ngọc Minh cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành, người bình thường thấy đều trốn xa, nhưng có một hậu sinh mười tám mười chín tuổi, không biết bị doạ sợ đến ngốc hay tại vì sao, cứ đứng ở đó không nhúc nhích.
Tiêu Ngọc Minh thấy ngựa sắp đâm trúng hắn ta, lập tức siết chặt dây cương. Con ngựa hí lên một tiếng giơ móng trước lên, Tiêu Ngọc Minh lại kéo dây cương sang một bên, con ngựa đi hai bước sang bên cạnh, nói chung không giẫm lên người. Còn hậu sinh kia, bị doạ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Tiêu Ngọc Minh ngồi trên ngựa liếc mắt nhìn hắn ta, lại giơ roi đánh ngựa về phía trước, đồng thời ném một câu cho Thạch Mặc, "Thạch Mặc cho tiền."
Thạch Mặc thấy vậy lập tức thúc ngựa, chạy về phía hậu sinh kia. Lúc này, một người trông giống thư sinh, khoảng hai mươi tuổi, đang kéo hậu sinh kia từ dưới đất đứng dậy. Thạch Mặc đi tới, thấy người không có gì nghiêm trọng, liền móc một đ ĩnh nguyên bảo ra nhét vào tay hậu sinh kia, nói: "Nếu ngươi bị thương, số tiền này không đủ thì đến phủ Vĩnh Ninh hầu tìm ta."
Nói xong, hắn lên ngựa, quất roi rời đi. Tiêu Ngọc Minh đã chạy xa, hắn phải lập tức đuổi kịp.
Hậu sinh kia nhìn xuống những đ ĩnh bạc trong tay, có chút không biết làm sao. Hắn ta nhìn nam tử giống thư sinh bên người, nói: "Đại ca, cái này.... này là mười lạng bạc, cứ như vậy đưa cho chúng ta? Ta không sao cả!"
Chỉ là ngã dập mông, mông hơi đau một chút.
Nam tử có dáng vẻ giống thư sinh quay đầu nhìn phương hướng Tiêu Ngọc Minh đã đi xa, nói: "Nếu như bọn họ đã đưa thì cứ nhận lấy."
Hậu sinh nghe xong hai mắt sáng lên, cười he he nói: "Nếu như mỗi đều gặp phải chuyện như này thì tốt biết bao!"
Nam tử có dáng vẻ giống thư sinh giả vỗ sau gáy hắn ta, "Đang nghĩ cái gì? Những công tử nhà quyền quý làm gì ai ai cũng nói đạo lý? Đi thôi."
Hậu sinh gãi gãi sau gáy, ngây ngốc cười cười, sau đó vươn tay đưa đ ĩnh bạc cho thư sinh. Thư sinh xua tay, "Đệ tự mình cất đi."
Hậu sinh mỉm cười, cẩn thận cất đ ĩnh bạc vào trong ngữ, còn nói: "Vừa may chúng ta cũng sắp tiêu hết bạc, nghe nói đồ vật trên Thượng Kinh rất đắt."
Thư sinh không nói, lưng cõng rương hòm đi về phía cổng thành.
Thư sinh này tên Tiêu Dịch Nguyên.
Tiêu Dịch Nguyên và đường đệ Tiêu Dịch Sinh bước vào cổng thành, nhìn thấy đường phố phồn hoa ngựa xe như nước, Tiêu Dịch Sinh mở to miệng nhìn xung quanh, hắn ta chỉ hận bản thân mình không mọc thêm hai con mắt.
Tiêu Dịch Nguyên chỉ tuỳ ý nhìn bốn phía xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Dịch Sinh còn chưa xem đủ, cười nói: "Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ để ở."
"Ồ ồ." Tiêu Dịch Sinh vội vàng đi theo Tiêu Dịch Nguyên, trải qua cảm giác mới mẻ vừa rồi, hắn ta lại bắt đầu lo lắng. Đến gần Tiêu Dịch Nguyên, hắn ta nói: "Đại ca, Thượng Kinh lớn như vậy, chúng ta ở chỗ nào!"
"Đệ cứ đi theo ta là được." Tiêu Dịch Nguyên vừa nói vừa đi về phía trước, Tiêu Dịch Sinh lập tức đi theo.
Đến một quán mì đầu ngõ, Tiêu Dịch Nguyên đi tới ngồi xuống: "Lão bản, cho hai bát mì."
Tiêu Dịch Sinh lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lão bản là một lão phụ nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thấy có khách nhân đến, rót hai cốc trà, đặt trước mặt hai huynh đệ, mỉm cười nói: "Hai vị chờ một chút."
Lão bản nương quay lại nấu mì cho hai người, lúc này có một hán tử hơn ba mươi tuổi trong tay cầm một bao mì đi tới, hắn ta để mì xuống bên người nữ nhân, nói vài câu với nữ nhân, sau đó tự rót một ly trà cho mình, ngồi xuống bàn bên cạnh Tiêu Dịch Nguyên.
Tiêu Dịch Nguyên đánh giá hán tử đó một chút, thấy tướng mạo hàm hậu, ánh mắt chính trực, liền đi tới ngồi xuống đối diện hắn ta, mỉm cười nói: "Vị đại ca này, tại hạ có chút chuyện không biết có thể hỏi thăm một không."
Lời nói của hắn dịu dàng nho nhã, hán tử có hơi không thích ứng, niết ngón tay mỉm cười nói: "Ngươi... Ngươi cứ hỏi."
"Đến Thượng Lâm thư viện như thế nào?" Tiêu Dịch Nguyên hỏi.
"Thượng Lâm thư viện à, có hơi xa." Hán tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đây là thành Nam, Thượng Lâm thư viện ở thành Đông. Ngươi cứ đi thẳng con đường này, đến thành Đông lại hỏi, ta cũng chưa đến Thượng Lâm thư viện bao giờ."
Tiêu Dịch Nguyên đứng dậy chắp tay về phía hán tử, hắn tử rất ít khi tiếp xúc với những người đọc sách như này, cũng không biết hồi lễ như thế nào, lập tức đứng dậy chắp tay, nhưng động tác cứng đờ trông có chút buồn cười. Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười, quay về chỗ ngồi vừa nãy.
"Mang mì lên cho khách." Lão phụ nhân hét một tiếng về phía hán tử, hán tử đứng dậy đi qua, mang hai bát mì cho huynh đệ hai người.
Ăn xong, huynh đệ hai người đứng dậy, mỗi người cõng một cái rương, men theo đường đi đi về thành Đông. Đi gần một canh giờ cũng chưa tới thành Đông, hai người tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục đi.
Cứ đi như vậy, bọn họ đã tập mãi thành thói quen. Bọn họ từ Nam Cương đến Thượng Kinh, có thể nói bọn họ đã đi ngàn vạn dặm, chút đường này chẳng tính là gì. Tiêu Dịch Sinh vừa đi vừa hỏi Tiêu Dịch Nguyên: "Đại ca, chúng ta như thế này đến tìm Phương đại nho kia, liệu ông ấy có để huynh đọc sách ở Thượng Lâm thư viện không?"
Tiêu Dịch Nguyên im lặng đi một lúc, nói: "Hẳn là có, lão sư gửi thư cho ông ấy, ông ấy cũng trả lời, bảo ta đến Thượng Kinh thì tìm ông ấy."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Vẻ mặt Tiêu Dịch Sinh có chút thả lỏng.
Nhưng trong lòng Tiêu Dịch Nguyên lại không thả lỏng lắm, hắn sinh ra ở Nam Cương xa xôi của Đại Càn, nơi đó đất đai cằn cỗi giáo dục lạc hậu. Ở đó, hắn được người gọi là Văn Khúc Tinh hạ phàm, mới bắt đầu hắn cũng tràn đầy tự tin.
Nhưng trên đường từ Nam Cương đến Thượng Kinh, hắn đi qua rất nhiều nơi, cũng mở mang thêm nhiều kiến thức, hiểu được thực ra hắn chỉ là Văn Khúc Tinh ở mảnh đất cằn cỗi đó, so sánh với những người bên ngoài, hắn cũng không xuất sắc hơn bao nhiêu.
Suy nghĩ lung tung trong đầu, hai người đến thành Đông, lại hỏi thăm một hồi, mới đến cửa Thượng Lâm thư viện. Nhìn cánh cổng cao lớn, và bốn chữ Thượng Lâm thư viện cứng cỏi kia, trong lòng Tiêu Dịch Nguyên có chút thấp thỏm, cũng có chút không phục, hắn cũng không thua kém những người từ nhỏ đã được danh sư dạy dỗ.