271
Nói rồi nàng ấy kéo Hướng ngũ cô nương đến, nghiêm giọng nói: "Mau xin lỗi Nhị công tử."
Hướng ngũ cô nương mím môi nói: "Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Khi nào ngươi khoẻ, ta cho ngươi đánh lại ta."
Tiêu Ngọc Minh: "..."
Như vậy không phải càng nhục nhã hơn sao? Hắn quay đầu vào trong, không muốn nói chuyện.
Đường Thư Nghi thấy vậy nói: "Chỉ trách kỹ nghệ của hắn không bằng người khác, cho nên ta mới muốn để đại tướng quân chỉ dạy hắn một hai."
Những lời này là nói cho Hướng phu nhân nghe, chỉ cần Hướng phu nhân đồng ý, mọi chuyện gần như thành công.
Hướng phu nhân lại dùng đôi mắt chứa đầy thương xót nhìn Tiêu Ngọc Minh, nói: "Vẫn còn là hài tử chưa lớn lắm, chỉ cần có thể chịu khổ, sẽ không tệ đi đâu được."
Đường Thư Nghi hiểu ý của nàng ấy, đây là nói, đi theo đại tướng quân luyện võ phải biết chịu khổ. Người ta đây là sợ công tự bột nhà nàng không chịu khổ được, không dám nhận. Nhận xong tập không ra thể thống gì, làm hỏng thanh danh của nhà họ.
"Hài tử này lúc trước quả thật có chút bướng bỉnh, chỉ là lớn rồi hiểu chuyện hơn. Mấy ngày gần đây, giờ mão mỗi ngày thức dậy luyện võ, đến tối muộn mới nghỉ ngơi.” Đường Thư Nghi vội vàng nói.
Nàng còn đưa tay đẩy đầu Tiêu Ngọc Minh, bảo hắn mau làm bảo đảm gì đó. Hai mẫu tử ở bên nhau lâu như vậy, tất nhiên có ăn ý, hắn quay đầu nhìn đại tướng quân nói: "Ta không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, nhất định sẽ nỗ lực."
Lông mày của Hướng đại tướng quân vẫn nhíu lại, Đường Thư Nghi nhìn Hướng phu nhân. Hướng phu nhân hiểu ý của nàng, đi tới trước mặt Hướng đại tướng quân, nhẹ giọng nói: "Phu quân, chàng xem thế nào."
Hướng đại tướng quân trầm mặc một lát, sau đó nói: "Vết thương tốt rồi thì đến tìm ta."
Một hòn đá trong lòng Đường Thư Nghi cũng rơi xuống đất, nàng cúi sâu người hành lễ với Hướng đại tướng quân: "Cảm ơn tướng quân."
Hướng đại tướng quân bước sang một bên, "Phu nhân không cần phải như vậy."
Về phần tại sao không cần phải như vậy, hắn không nói Đường Thư Nghi không thèm suy đoán, dù sao nguyện vọng cũng đã hoàn thành. Tiêu Ngọc Minh cũng rất vui vẻ, hắn quay cổ nói với Hướng đại tướng quân: "Tạ ơn tướng quân."
Thật ra hắn rất muốn nói lời tạ ơn sư phụ, nhưng chưa bái sư, chữ sư phụ này không thể gọi được.
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng coi như trả lời. Hướng phu nhân quan tâm hỏi han Tiêu Ngọc Minh thêm vài câu, sau đó mọi người đi ra ngoài. Trò chuyện một lúc, Hướng phu nhân nói lời cáo từ, Đường Thư Nghi tiễn họ ra ngoài.
Lúc gần đi, Hướng phu nhân thở dài nói với Đường Thư Nghi: "Nhi nữ đều là nợ, hài tử này nhà ta cũng luôn khiến người bận tâm. Đã mười ba tuổi rồi, đến tuổi nên nói chuyện hôn sự, nó còn ngày ngày múa đao nghịch thương, lần này còn làm Nhị công tử bị thương nặng như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai dám lấy nó về!"
Đường Thư Nghi hiểu, nàng ấy đây là không muốn chuyện Hướng ngũ cô nương đánh bị thương Tiêu Ngọc Minh truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của Hướng ngũ cô nương. Nếu như Hướng đại tướng quân đã đồng ý chỉ dạy Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không nói ra.Nàng nói: "Hài tử xuất thân từ gia đình tướng môn tất nhiên khác với người khác, ta lại cảm thấy thân thủ của cô nương không tồi. Ngài cứ yên tâm, chuyện này tuyệt chúng ta tuyệt đối không nói ra ngoài."
Hướng phu nhân cười cảm kích: "Khiến ngài phí tâm rồi."
Đường Thư Nghi: "Ngài sao lại nói như vậy, Ngọc Minh về sau còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn."
Hai người trao đổi thêm vài câu rồi chia tay.
Hướng phu nhân và Hướng ngũ tiểu thư cùng lên xe ngựa, Hướng đại tướng quân cưỡi ngựa, cả nhà đi về nhà.
Trong xe ngựa, Hướng phu nhân duỗi tay gõ lên trán Hướng ngũ tiểu thư nói: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng quá thân thiết với đám hài tử tam phòng, sao con lại không nghe?"
Hướng ngũ cô nương nhăn mặt nói: "Con không thân thiết với bọn họ, chỉ là nương giữ con ở nhà quá lâu, con muốn ra ngoài đi dạo. Bọn họ nói dẫn tứ tỷ ra ngoài thư giãn, con động tâm, muốn đi theo ra ngoài."
Hướng phu nhân vẻ mặt bất lực, "Thượng Kinh không phải là Bắc Cương, không phải nơi con muốn cưỡi ngựa chỗ nào là cưỡi chỗ ấy. Con phải kiềm lại tính khí của con một chút."
Hướng ngũ tiểu thư nhăn mặt vâng một tiếng, Hướng phu nhân thở dài nói: "Tam công tử kia rõ ràng muốn dụ con đánh nhau, con không nhìn ra sao?"
Hướng ngũ cô nương: "Con nhìn ra, nhưng cũng đã lâu không tỷ thí với ai, tay con ngứa ngáy."
Hướng phu nhân: "... Nói đến nói đi, vẫn là ta không dạy dỗ con cho tốt."
Hướng đại tướng quân đang cưỡi ngựa bên ngoài, nghe thấy hai mẫu tử nói chuyện, nói: "Tiểu Ngũ muốn làm gì thì làm đó là được rồi."
Hướng phu nhân nghe hắn nói vậy liền tức giận, còn không phải hắn chiều hư, nàng ấy vén rèm lên ném một câu ra ngoài: "Chàng đừng nói chuyện."
Hướng đại tướng quân quả nhiên câm miệng không nói.
"Con như thế này, về sau sao gả được cho người khác?" Hướng phu nhân tận tình khuyên bảo: "Ta đang nghĩ, tranh thủ thời gian chúng ta có thể ở lại Thượng Kinh hai năm này, tìm một mối hôn sự ở Thượng Kinh cho con. Con thu liễm lại tính khí của mình được không?"
Hướng ngũ tiểu thư mím môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao phải gả cho người của Thượng Kinh? Ở Bắc Cương không tốt sao?"
272
Hướng phu nhân lại thở dài: "Phụ thân con không thể vẫn luôn ở Bắc Cương, Hoàng thượng lần này để một nhà chúng ta ở Thượng Kinh lâu như vậy, rất có khả năng là muốn thu lại quân quyền trong tay phụ thân con."
Nói đến đây, trong lòng nàng ấy lại tức giận. Khi biên quan tình thế cấp bách thì để bọn họ xông pha chiến trường, khi biên cương an bình lại sợ bọn họ dùng quân quyền trong tay để tạo phản, nào có đạo lý như vậy? Không hiểu câu nói dùng người không nghi, đã nghi không dùng người sao?
"Đến khi chúng ta đều ở lại Thượng Kinh, con gả đến Bắc Cương, một mình lẻ loi hiu quạnh thì phải làm sao?" Hướng phu nhân lại nói.
Hướng Ngũ cúi đầu không nói gì.
Về đến nhà, một nhà ba người về viện của Hướng phu nhân, ngồi xuống, Hướng phu nhân mở miệng nói: "Ta muốn phân gia."
Gia đình bình thường, phụ mẫu mất rồi đều phải phân gia. Nhưng gia đình bọn họ lúc trước vẫn luôn ở Bắc Cương, cho nên chưa phân gia. Thật ra, nếu cả nhà đều an an phận phận, nhà này không chia cũng chẳng sao, nhưng vẫn có một số người không biết an phận.
Lần này rõ ràng là vì hài tử của tam phòng mà ra cớ sự này, nhưng chuyện xảy ra xong bọn họ không nói một lời, còn để gia đình họ đi giải quyết. Nghĩ thôi đã thấy tức giận.
Bên kia, Hướng đại tướng quân thấy nàng ấy thực sự tức giận, lấy vài quả hạnh đào ở bên cạnh qua, ngón trỏ và ngón cái hơi dùng lực, cách một tiếng hạnh đào nứt ra. Hắn lại nhặt vỏ ra, đặt nhân bên trong lên đ ĩa trước mặt Hướng phu nhân.
Cơn giận trong lòng Hướng phu nhân trong nháy mắt giảm xuống hơn nửa. Nhưng nàng ấy vẫn nói: "Chàng có nghe thấy không? Ta muốn phân gia."
Hướng đại tướng quân tiếp tục bóc hạnh đào, lần này đưa nhân cho khuê nữ, nhân tiện ừm một tiếng.
Hướng phu nhân cho nhân hạnh đào vào miệng, ăn xong lại nói: "Chuyện lần này, cố gắng hết sức không để truyền ra ngoài. Ngày mai chàng đến Tề phủ một chuyện, nói chuyện với Tề đại nhân."
Người Hướng gia bọn họ có cách để bọn họ ngậm miệng lại, bây giờ quan trọng là Tề gia, phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Nam Lăng bá. Tại sao vừa rồi nàng ấy lại đồng ý dạy dỗ Tiêu Ngọc Minh, còn không phải sợ Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không đạt được thứ mình muốn, nói chuyện hôm nay ra ngoài sao.
Bây giờ họ đã đồng ý chỉ dạy Tiêu Ngọc Minh, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vì nhi tử của mình, sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Nàng ấy và Nam Lăng bá phu nhân có quan hệ không tệ, nếu nói chuyện với nàng ấy có lẽ không có vấn đề gì, vậy chỉ còn lại Tề phủ.
Hướng đại tướng quân không thích nói chuyện, nhưng không phải não không hoạt động. Nghe Hướng phu nhân nói xong, hắn lại ừm một tiếng, sau đó tiếp tục động tác bóc hạnh đào trong tay. Thật ra trong đầu hắn đã nghĩ kỹ, Tề Lương Sinh là người như thế nào, nên tặng lễ vật gì.
Bên này, Đường Thư Nghi đã tiễn ba người Hướng gia đi, trở lại viện của Tiêu Ngọc Minh, dặn dò vài câu bảo hắn dưỡng thương cho tốt rồi mới quay về Thế An Uyển của mình.
Nàng biết rõ, Hướng phu nhân bảo Hướng đại tướng quân đồng ý dạy dỗ Tiêu Ngọc Minh, là vì sợ nàng nói chuyện Hướng ngũ cô nương đánh gãy hai xương sườn của Tiêu Ngọc Minh ra ngoài.
Nàng thấy như vậy cũng chẳng sao cả, mỗi người đều xuất phát từ lợi ích của bản thân mà suy nghĩ, một người không thân không quen dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ giúp đỡ ngươi? Bây giờ bọn họ đều đạt được thứ mình muốn, hoàn mỹ.
Vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc thì có người đến báo, Đường Quốc Công, phu thê Đường Thư Bạch và phu thê Đường Thư Kiệt đều đến. Bọn họ nghe nói Tiêu Ngọc Minh được người khiêng về nhà, nghĩ rằng xảy ra chuyện gì đó không ổn, lập tức đến đây.
Đường Thư Nghi lại đưa bọn họ đi gặp lại Tiêu Ngọc Minh, sau đó một mình tán gẫu với Đường Quốc Công một lát. Kể lại xung đột giữa Tiêu Ngọc Minh và người Hướng gia, chuyện Hướng đại tướng quân đồng ý chỉ dạy Tiêu Ngọc Minh.
Mặc dù nàng hứa sẽ không nói chuyện Hướng ngũ đánh người với ai, nhưng vẫn phải nói với cha ruột.
Đường Quốc Công nghe xong nói: "Nói chung lần đánh này cũng không vô ích."
"Con cũng nói như vậy." Đường Thư Nghi nói: "Chỉ là Ngọc Minh cảm thấy xấu hổ khi bị một tiểu cô nương đánh."
Đường Quốc Công: "Không phải chuyện xấu, biết được mình kém đến đâu."
Đường Quốc Công bọn họ cũng không ở lại lâu, thấy không xảy ra chuyện gì quá lớn, bọn họ liền trở về. Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân đoán, Tiêu Ngọc Minh chắc chắn không phải bị ngã khi cưỡi ngựa như Đường Thư Nghi nói, nhưng bọn họ biết nàng chắc chắn có nguyên do gì đó mới không nói thật, cho nên cả hai đều không hỏi.
Sáng sớm hôm sau, Nam Lăng bá phu nhân đến phủ Vĩnh Ninh hầu, mang theo rất nhiều dược liệu dưỡng thân đến. Bên phía Tề gia cũng sai người gửi không ít dược liệu đến.
Đường Thư Nghi dẫn Nam Lăng bá phu nhân đến gặp Tiêu Ngọc Minh, vẻ mặt nàng ấy cũng mang đầy áy náy, còn nói: "Nếu không phải cái miệng của nghiệp chướng nhà ta, Ngọc Minh sẽ không phải chịu tội như vậy."
"Cũng là kỹ nghệ của nó không bằng người ta." Đường Thư Nghi nói.
Lời này Nam Lăng bá phu nhân tất nhiên không thể tiếp, an ủi Tiêu Ngọc Minh vài câu, đi theo Đường Thư Nghi đến Thế An Uyển. Ngồi xuống, nàng ấy cô nói: "Ta nào nghĩ tới người của tam phòng Hướng gia lại không hiểu chuyện như vậy, may mà chuyện hôn sự không thành, nếu như thành công, sau này còn không biết ầm ĩ đến cỡ nào."
Đường Thư Nghi cũng cho là vậy, nàng hỏi: "Tại sao tỷ lại nhìn trúng cô nương tam phòng Hướng gia?"
"Ta và Hướng phu nhân nói chuyện rất hợp nhau, thường xuyên đến Hướng gia chơi, nhìn thấy tứ cô nương vài lần, cảm thấy ngoại hình cũng được, trông ngoan ngoãn ôn nhu, ai biết nàng ta là người có thể gây rắc rối chứ!" Nam Lăng bá phu nhân nói.
"Nam hài tử, nói chuyện hôn sự muộn mấy năm cũng không sao." Đường Thư Nghi thực sự không tán thành việc định hôn sớm cho hài tử.
Nam Lăng bá phu nhân thở dài: "Còn không phải sợ nó mỗi ngày trêu chó chọc mèo, mới muốn hắn thành hôn sớm, sớm hiểu chuyện một chút sao?"
Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Nam nhân thành hôn xong là có thể hiểu chuyện sao?"
Nam Lăng bá phu nhân vẻ mặt bất lực, một lúc sau nàng ấy nói: "Ta thấy Tề Nhị theo muội làm hội quán, hiểu chuyện hơn không ít, nếu không để hài tử nhà ta cũng qua chạy vặt cho muội?"
Đường Thư Nghi vội vàng xua tay, nàng không có nhiều tinh lực để dạy dỗ hùng hài tử. Tuy nhiên, nàng vẫn đưa ra lời khuyên: "Tỷ lấy một ít sản nghiệp trong nhà ra cho nó quản lý, quản lý mấy năm, tính khí ổn định hơn, tiến cử làm quan cũng được, tiếp tục quản lý sản nghiệp trong nhà cũng được, dù sao cũng tốt hơn bây giờ."
"Ta sợ nó phá hỏng hết." Nam Lăng bá phu nhân nói.
Đường Thư Nghi nhìn nàng ấy nói: "Vậy tỷ nói, ta có sợ Tề Nhị phá huỷ hội quán của ta không?"
Nam Lăng bá phu nhân trầm tư ngẫm nghĩ, Đường Thư Nghi lại nói: "Mặc kệ học cái gì, vẫn luôn phải đóng học phí. Ta cho tỷ một chủ ý."
"Muội nói đi." Nam Lăng bá phu nhân đến gần Đường Thư Nghi nghiêm túc lắng nghe.
Đường Thư Nghi: "Hoa hồng. Chính là tỷ cho Nghiêm Ngũ nhà tỷ quản lý sản nghiệp, mỗi tháng cho nó một phần hoa hồng. Phần hoa hồng này đừng thấp quá, nó kiếm được không ít tiền, tất nhiên sẽ chăm chỉ làm việc."
Còn về việc vẽ bánh hay gì đó, nàng nghĩ Nam Lăng bá phu nhân có thể làm được.
"Để ta suy nghĩ." Nam Lăng bá phu nhân rơi vào trầm tư.