323
Đường Thư Nghi không hiểu ra sao, lúc này lại thấy năm nam tử thân thể mảnh khảnh, tướng mạo tuấn tú, tầm mười sáu mười bảy tuổi đi vào, đứng thành một hàng, đúng là không phải dưỡng mắt bình thường.
Trường Bình công chúa quay đầu nhìn Đường Thư Nghi, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
Sắc mặt Đường Thư Nghi có chút cứng đờ... cười, "Không tệ."
Trường Bình công chúa vẻ mặt đắc ý, nàng ta lại vỗ tay, vài tên nhạc công đi vào. Sau đó, tiếng nhạc du dương vang lên, những nam tử tuấn tú kia bắt đầu nhảy múa. Mà Trường Bình công chúa vừa uống rượu, vừa đánh nhịp, dáng vẻ thích ý.
Đường Thư Nghi đột nhiên cảm thấy, lúc đầu nếu nàng xuyên thành người giống như Trường Bình công chúa, mới đúng là cảnh giới cao nhất của việc xuyên qua.
Trong tình cảnh này, nếu rời đi thì có chút thất lễ, còn không bằng tận hưởng. Nàng nâng ly rượu, thay đổi sang một tư thế thoải mái, thưởng thức nam tử trẻ tuổi nhảy múa.
Thật ra ngay cả trong thời hiện đại, nàng cũng chưa từng ở gần như vậy xem nam hài tử nhảy múa, vào thời điểm đó, nhiều nhất là xem trên phương tiện truyền thông nào đó mà thôi.
Chưa kể, điệu nhảy thực sự không tồi.
Ca múa xong, Trường Bình công chúa xua tay bảo bọn họ lui ra ngoài, sau đó nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Thế nào?"
Đường Thư Nghi: "Cuộc sống của công chúa thật sự làm người ghen tị."
Trường Bình công chúa cười nói: "Vậy sau này thường xuyên tới phủ ta chơi."
Đường Thư Nghi cúi đầu: "Được."
......
Hai ngày sau, sáng sớm Đường Thư Nghi đã cùng Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đến hội quán. Ai biết vừa bước vào, liền gặp Tiêu Dịch Nguyên đang đi bên người Phương đại nho. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đi tới, cúi đầu hành lễ với Phương đại nho, "Tạ Phương đại nho chiếu cố con cháu trong nhà."
Những lời này cho thấy, nàng cũng nhận Tiêu Dịch Nguyên ở trước mặt người ngoài. Phương đại nho mừng cho Tiêu Dịch Nguyên, mỉm cười nói: "Dịch Nguyên khắc khổ học tập, là một hạt giống không tồi."
Đường Thư Nghi cảm kích liếc nhìn Tiêu Dịch Nguyên, sau đó lại nhìn Phương đại nho hỏi: "Hôm nay có nhã tập sao?"
Phương đại nho gật đầu, sắc mặt Đường Thư Nghi mang theo hiểu rõ, lại nói: "Lát nữa có thể để Dịch Nguyên rời khỏi nhã tập một lát hay không, hôm nay không ít công tử ở Thượng Kinh đến chơi, ta muốn để Ngọc Minh dẫn Dịch Nguyên qua thả lỏng một chút."Đây là muốn dẫn Tiêu Dịch Nguyên vào giới quyền quý ở Thượng Kinh, Phương đại nho tất nhiên không phản đối, ông ấy nói: "Hầu phu nhân có tâm."
"Hài tử trong nhà, nên như vậy." Đường Thư Nghi nói.
Lại hàn huyên thâm vài câu, Phương đại nho dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến viện tổ chức nhã tập, vừa đi vừa nói: "Hầu phu nhân tấm lòng rộng rãi, đó là phúc khí của ngươi. Không nói cái khác, ngươi và Ngọc Thần khoa cử cùng năm, nếu tâm tính hẹp hòi, sẽ sợ ngươi thi tốt hơn Ngọc Thần."
"Vâng, học sinh hiểu." Tiêu Dịch Nguyên chân thành nói. Hắn cũng cảm thấy rất may mắn, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là một người tấm lòng rộng rãi, nếu không căn bản có thể không nhận hắn, dù sao lão Hầu gia cũng đã chết.
Bên phía Đường Thư Nghi nàng vừa đi vừa dặn dò Thuý Vân, "Đi mua một bộ y phục phù hợp với Tiêu Dịch Nguyên về đây."
Vừa rồi nàng nhìn thấy y phục của Tiêu Dịch Nguyên mặc dù không đến nỗi nghèo túng, nhưng cũng không quá tốt, sợ lát nữa gặp mặt những vị công tử ca kia, bị người ta cười nhạo.
Thuý Vân cũng hiểu được đạo lý này, vội vàng đi.
...........
Bọn họ đến khá sớm, phu nhân của các gia tộc khác còn chưa tới, Đường Thư Nghi bọn họ đến "phòng làm việc" trước.
Sau khi ngồi xuống, nàng nói với Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh: "Mọi chuyện nên phải nhìn xa trông rộng. Mặc dù bây giờ Tiêu Dịch Nguyên ngoài một bụng kiến thức, cái gì cũng không có. Nhưng ai biết được liệu trong tương lai, một bụng kiến thức này của hắn có chuyển hóa thành thứ khác hay không, chẳng hạn như danh tiếng, quyền lực, vân vân."
"Cho nên không thể xem thường bất kỳ một ai." Tiêu Ngọc Châu tiếp lời.
Đường Thư Nghi cười ha hả: "Đúng vậy."
Nàng lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, "Con nói đi."
Tiêu Ngọc Minh: "Hắn dù sao cũng họ Tiêu, bây giờ chúng ta ưu ái hắn, về sau nếu như hắn có tiền đồ, cũng có thêm giúp đỡ."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Sự thịnh vượng của gia tộc, không phải dựa vào một hai người mà đạt được, đòi hỏi cả gia tộc phải cùng nhau cố gắng. Người có năng lực nỗ lực hết mình, người không có năng lực không kéo chân sau."
Nói đến đây, nàng lại mỉm cười nói: "Nhị thúc của các con cũng được dạy dỗ rất tốt, mặc dù không có thành tựu, nhưng hắn cũng không gây chuyện kéo chân sau."
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu không nhịn được bật cười, Tiêu Kính nhát gan, cho dù có làm gì cũng làm ở trạch tử của hắn ta. Tuy nhiên, lúc phân gia, Tiêu Hoài không bạc đãi hắn ta.
Không lâu sau, những vị phu nhân khác cũng đến, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đi qua. Hôm nay tiết trời tốt, lại không nóng lắm, bữa tiệc được tổ chức trong vườn. Đường Thư Nghi và và các phu nhân ở một bên đánh mã điếu nói chuyện, các công tử tiểu thư chơi ở cách đó không xa.
Đợi mọi người đến gần hết, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Minh đến gọi Tiêu Dịch Nguyên qua. Khoảng thời gian Tiêu Dịch Nguyên sống ở Hầu phủ, hắn sống ở viện gần viện của Tiêu Ngọc Minh, hai người coi như quen thuộc. Dọc theo đường đi, Tiêu Ngọc Minh cũng tri kỉ kể lại hôm nay có những ai đến, tình hình đại khái trong nhà.
324
Tiêu Dịch Nguyên trong lòng cảm kích, vài lần cảm tạ Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh xua tay, "Đều là người một nhà, không cần khách khí."
Đối tốt với Tiêu Dịch Nguyên, mặc dù có thành phần vị lợi, nhưng Tiêu Ngọc Minh cũng chân thành đối đãi. Thật ra chỉ cần không phải là kẻ ngốc, một người có chân thành đối đãi với ngươi hay không, rất dễ dàng nhận ra.
Chớp mắt đã đến trong vườn, các công tử tiểu thư đang chơi đùa. Có người ném bình, có người chơi cờ, có người chơi giấu móc....
Ngay lúc Tiêu Ngọc Minh dẫn Tiêu Dịch Nguyên tới, đã có người chú ý tới. Không ít người tiến lên chào hỏi, Tiêu Ngọc Minh giới thiệu Tiêu Dịch Nguyên với bọn họ: "Đây là đường huynh của ta."
Mọi người nghe hắn giới thiệu như vậy đều sững sờ, mọi người đều biết tình hình trong phủ Vĩnh Ninh hầu, từ khi nào xuất hiện một đường huynh? Mặc dù nghi hoặc, nhưng trước mặt nhiều người không tiện hỏi thăm, nếu như Tiêu Ngọc Minh đích thân dẫn người tới đây, chính miệng giới thiệu là đường huynh, mọi người sẽ không lạnh nhạt hắn.
Tiêu Ngọc Minh không thích đọc sách, người thường chơi với hắn cũng như vậy. Mà Tiêu Dịch Nguyên là một thư sinh, hắn không thể chơi với bọn họ, hắn liền dẫn người đi tìm Đường tam công tử, giao Tiêu Dịch Nguyên cho hắn.
Đường tam công tử đương nhiên biết thân phận của Tiêu Dịch Nguyên, hắn cũng hiểu thái độ của Đường Thư Nghi đối với người này, liền thân thiết dẫn hắn vào vòng tròn của mình, miệng còn nói: "Mấy ngày trước ta nghe nói về ngươi, chỉ là vẫn chưa có duyên gặp mặt."
Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười nói: "Bài vở nặng nề, ta thường ở trong thư viện."
Đường tam công tử gật đầu: "Nếu sau này có nhã tập, ta sẽ gọi ngươi qua."
Tiêu Dịch Nguyên vội vàng chắp tay nói: "Cảm ơn."
Đường tam công tử nhìn hắn, xua tay: "Không cần."
Đường tam công tử là đích tôn trưởng tử của Đường Quốc Công, được bồi dưỡng làm người kế vị, tâm nhãn tất nhiên còn nhiều hơn tám trăm cái. Ngay từ đầu hắn đã quan sát Tiêu Dịch Nguyên, thấy mặc dù là lần đầu tiên hắn tham gia loại tụ tập này, nhưng cũng không có một chút hoang mang. Nói chuyện với mọi người, không nịnh hót cũng chẳng tự ti, hơn nữa tiến lùi có độ, trong lòng không khỏi thở dài, sau này cũng sẽ là một nhân vật.
Không phải hắn coi thường những người bước ra từ tầng lớp dưới đáy, nhưng môi trường sống khác nhau sẽ tạo ra những người khác nhau. Chưa nói đến những người xuất thân từ vùng đất cằn cỗi như Tiêu Dịch Nguyên, cho dù là những người xuất thân từ gia đình quan vị không cao ở Thượng Kinh, nhìn thấy những quyền quý đỉnh cấp như bọn họ, còn phải cúi đầu khom lưng.
Cho nên nói, hắn cảm thấy Tiêu Dịch Nguyên không đơn giản.
Hắn đang suy nghĩ như vậy, liền thấy cách đó không có có một tiểu cô nương đang đứng, nhìn hắn với vẻ mặt oán hận, cô nương này chính là tiểu thư Lê gia. Cau mày lại, hắn định dẫn Tiêu Dịch Nguyên đi con đường nhỏ bên cạnh, nhưng Lê tiểu thư đứng ở bên kia gọi hắn lại: "Tam công tử dừng chân."
Đường tam công tử bất lực muốn trợn tròn mắt, nhưng khi quay người, trên mặt lại nở một nụ cười nhẹ, "Lê tiểu thư."
Lê tiểu thư bước nhanh tới, vẻ mặt oan ức đứng trước mặt hắn, oan ức đến mức nước mắt sắp trào ra. Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy, cân nhắc có nên rời đi hay không. Nhưng nghĩ tới biểu tình vừa rồi của Đường tam công tử vừa rồi, biết có lẽ hắn không muốn ở một mình với Lê tiểu thư này, đành bấm bụng bên cạnh Đường tam công tử không nhúc nhích.
"Vị công tử này, có thể để ta nói chuyện riêng với tam công tử không?" Lê tiểu thư hành lễ nói với Tiêu Dịch Nguyên.
Tiêu Dịch Nguyên không còn cách nào khác, dùng biểu tình nói ta không thể giúp được ngươi nhìn Đường tam công tử, giơ chân định rời đi, lúc này Đường An Lạc chạy tới, còn chưa chạy tới đã hét lên: "Tam ca ca, huynh mau tới giúp muội ném bình, muội sắp thua rồi."
Nói rồi nàng ấy chạy lên phía trước, kéo Đường tam công tử đi, còn nhìn Lê tiểu thư nói: "Tĩnh Nhã, chúng ta đi trước, để tam ca ca ném bình giúp ta."
Lê tiểu thư tên là Lê Tĩnh Nhã.
"An Lạc, không thể..."
"Tĩnh Nhã, chúng ta đi đây." Đường An Lạc kéo Đường tam công tử đi, Tiêu Dịch Nguyên cũng nhanh chóng đi theo, nhịp tim bất giác tăng nhanh hơn rất nhiều.
Lê tiểu thư nhìn bóng lưng ba người bọn họ, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.
Bên này, Đường An Lạc kéo Đường tam công tử một đoạn, phóng chậm bước chân bĩu môi nói: "Sau này Tĩnh Nhã nhất định sẽ không chơi với muội."
Hôm nay khi nàng đến, Đường đại phu nhân giao phó nàng ấy, nếu thấy Lý Tĩnh Nhã quấy rầy Đường tam công tử, bảo nàng ấy đi qua giải vây. Vừa nãy từ xa nhìn thấy Lý Tĩnh Nhã đi về phía Đường tam công tử, nàng ấy liền vội vàng chạy tới.
Đường tam công tử nghe nàng ấy nói vậy thì mỉm cười, "Coi như nợ muội một ân tình, về nhà muội thích cái gì nói với ta."
"Vậy còn được." Mặc dù Đường An Lạc nói như vậy, nhưng trên mặt nàng ấy cũng không vui lắm, trước kia quan hệ giữa nàng và Lý Tĩnh Nhã rất tốt, hầu như trong yến hội nào cũng ngồi cùng nhau, nhưng bây giờ lại thành như thế này, phỏng chừng sau này muốn làm bạn bè cũng không làm được.
Đường tam công tử biết chuyện này khó cho nàng ấy, đưa tay ra vỗ vỗ đầu nàng ấy, "Đi thôi, ca ca nhất định giúp muội thắng."
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Dịch Nguyên, chúng ta cùng nhau đi."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu, đi theo hai huynh muội đến nơi ném bình. Đến nơi, liền thấy một nhóm công tử tiểu thư đang chơi vui vẻ. Kỹ năng ném bóng của Đường tam công tử thật sự rất tốt, ném vài cái liền giúp Đường An Lạc kéo lại cục diện.
Đường An Lạc vui vẻ vỗ vỗ tay, Tiêu Dịch Nguyên đứng ở cách đó không xa nhìn, trên mặt không khỏi nở nụ cười.