339
Mà giờ khắc này Triệu Thi Nhu đã ngã quỵ xuống đất, Đoan thân vương tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, nói: "Thật sự là uổng phí ân sủng của bổn vương đối với ngươi suốt những năm qua."
Triệu Thi Nhu một tay chống đất, ngẩng đầu nhìn Đoan thân vương, tang thương lại yếu đuối bất lực, đôi mắt nàng ta đẫm lệ nói: "Mặc dù thần thiếp lừa gạt Vương gia, nhưng tình cảm của thần thiếp đối với Vương gia là thật!"
Đoan thân vương cười lành: "Tình cảm của ngươi? Nếu bổn vương không phải là thân vương, tình cảm của ngươi không biết đang ở người ai rồi."
Cho nên nói, nam nhân, dù cho nam nhân đó nhìn có vẻ ngu xuẩn hồ đồ thì cũng hiểu rõ. Bọn họ hiểu rõ nhất chính mình muốn gì, đồ vật mà mình muốn, lấy được ở chỗ nào. Nhưng, một khi bọn họ muốn trở mặt, liền vô tình tàn nhẫn đến cực điểm.
Lại nghe Đoan thân vương nói: "Lý Cảnh Hiền là con của bổn vương sao?"
Triệu Thi Nhu nghe thấy lời này, không có một tia yếu đuối, nàng ta đứng dậy nhìn Đoan thân vương, nước mắt chảy dài trên mặt, "Vương gia, Cảnh Hiền là hài tử của ngài! Tại sao ngài có thể nghi ngờ nó như vậy?"
Đoan thân vương hừ lạnh một tiếng, lúc này cửa bị mở ra, Lý Cảnh Hiền vội vàng chạy vào bảo vệ Triệu Thi Nhu, tức giận nhìn Đoan thân vương nói: "Phụ thân, ngài đây là định làm gì? Ai đã xúi giục ngài đối xử với mẫu phi như vậy?"
Đoan thân vương nheo mắt đánh giá nó, muốn từ trên người của nó tìm bóng dáng của chính mình, nhưng nhìn đi nhìn lại, trên người Lý Cảnh Hiền chẳng hề có một điểm nào giống mình. Hắn ta lại nhìn Lâm Ngọc Tuyền trên mặt đất, lại cảm thấy Lý Cảnh Hiền có vài chỗ giống hắn ta, ví dụ như cằm, dưới cằm của hai người họ đều có thịt.
Đoan thân vương đột nhiên cảm thấy ánh sáng xanh trên đầu càng lúc càng mạnh, hắn ta thế mà đội mũ xanh hơn mười năm, làm sao có thể chịu đựng được? Giơ kiếm lên, hắn ta chuẩn bị đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền...
"Phụ vương, dừng tay!"
Một giọng nữ truyền đến, sau đó Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo bước vào. Thấy Lâm Ngọc Tuyền mặc dù đang nằm trong vũng máu, nhưng vẫn còn sống, tỷ đệ hai người thở phào nhẹ nhõm.
Giai Ninh quận chúa đi tới trước mặt Đoan thân vương, hành lễ nói: "Phụ vương, còn chưa thể giết người này."
"Tại sao?" Đoan thân vương hỏi.
Giai Ninh quận chúa bất lực đáp: "Phụ vương, mặc dù bây giờ hắn ta nhàn rỗi ở nhà, nhưng vẫn là quan viên triều đình. Ngài không thể vô duyên vô cớ giết hắn, như vậy không cách giải thích với Hoàng bá phụ."
"Còn muốn giải thích như thế nào?" Đoan thân vương chĩa kiếm về phía Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu nói: "Bọn họ đã làm loại chuyện này, bổn vương bị lừa gạt nhiều năm, chẳng lẽ còn không thể giết hắn sao?"
"Có thể," Giai Ninh quận chúa nói: "Nhưng hắn là quan viên triều đình, có nên chết hay không, nên chết như thế nào, là do Hoàng bá phụ quyết định."
Bàn tay cầm chuôi kiếm của Đoan thân vương nổi gân xanh, loại chuyện đội mũ xanh này, hắn ta làm sao có thể nguyện ý để cho người khác biết, cho dù Hoàng thượng cũng không thể."Phụ vương, nữ nhi thấy vẫn nên để Hoàng bá phụ biết chuyện này." Giai Ninh quận chúa chỉ vào Lâm Ngọc Tuyền: "Lừa gạt Hoàng thất, hắn đáng chết."
Nhưng Đoan thân vương lại mím chặt môi không lên tiếng, Giai Ninh quận chúa khẽ cau mày, nàng ấy muốn cho Hoàng thượng biết chuyện này, bởi vì chỉ khi Hoàng thượng biết, Triệu Thi Nhu mới không bao giờ có cơ hội lật ngược tình thế.
Nhìn ý tứ của phụ vương nàng ấy bây giờ, không có ý định lập tức giết Triệu Thi Nhu. Nhưng nếu Triệu Thi Nhu không chết, rất có khả năng lật ngược tình thế. Nàng ấy không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Về phần mất mặt, dù sao cũng không phải tỷ đệ hai người bọn họ xấu hổ, không cần phải để trong lòng.
Đoan thân vương chọn lựa nhiều lần, cuối cùng quyết định trước tiên giam giữ Lâm Ngọc Tuyền, Triệu Thi Nhu và Lý Cảnh Hiền trước. Đợi khi nào hắn ta nghĩ kỹ, lại xử lý ba người bọn họ sau.
Mà Giai Ninh quận chúa lại đang muốn để Đoan thân vương đích thân nói với Hoàng thượng chuyện bản thân đội mũ xanh. Như vậy, nàng ấy không cần vào Hoàng cung tìm Hoàng thượng nữa.
Tỷ đệ bọn họ lần đầu tiên tìm Hoàng đế làm chủ là có tình có lý. Nhưng nếu như lại nói chuyện phụ thân mình bị đội mũ xanh với Hoàng thượng sẽ khiến người ta cảm thấy nàng ấy là người nhiều chuyện.
Họ có thể khiến Hoàng thượng cảm thấy tỷ đệ bọn họ hèn nhát bất tài, nhưng không thể khiến Hoàng thượng cảm thấy bọn họ nhiều chuyện, khiến người cảm thấy phiền chán.
Thân là tông thất, chuyện không thể làm nhất chính là khiến Hoàng thượng chán ghét.
Nhưng nếu như phụ thân tốt của bọn họ không nói ra, nàng ấy phải nghĩ cách khác.
......
Chuyện Đoan thân vương hung hăng hùng hổ ra khỏi phủ đệ, trói chặt một nam tử mang về rất nhanh đã truyền khắp Thượng Kinh. Chủ yếu là Đoan thân vương lúc đó hoàn toàn không có ý che giấu.
Chỉ có điều, Đoan thân vương quanh năm ở đất phong, không có quan hệ gì với quan viên trong triều, cũng không dính líu đến bất kỳ phe phái nào, cho nên chuyện này, mọi người cũng chỉ coi là chuyện phiếm, cũng không ai muốn đụng vào chuyện này.
Xét cho cùng chuyện của Đoan thân vương không làm tổn hại đến lợi ích của bất kỳ bên nào.
Đường Thư Nghi đương nhiên cũng rất nhanh biết chuyện này, nhưng nàng luôn cảm thấy chuyện này nghe có vẻ quen thuộc, nghĩ một hồi, hình như này là cốt truyện trong sách. Hình như như Đoan thân vương phi gian díu với người khác, sau đó Đoan thân vương tức giận, muốn giế t chết gian phu.
Chỉ là, nàng gần như sắp quên hết cốt truyện cụ thể. Suy nghĩ một lúc, nàng hỏi Triệu quản gia đến đây hội báo: "Nam nhân bị Đoan thân vương bắt đi tên gì?"
Triệu quản gia đáp: "Lâm Ngọc Tuyền, từng là thiếu giám quân khí binh bộ, chỉ là khoảng thời gian trước không biết đắc tội người nào, bị yêu cầu về nhà suy nghĩ."
"Lâm Ngọc Tuyền." Đường Thư Nghi lẩm bẩm cái tên này, tên gian phu trong sách hình như chính là tên này. Chỉ là, chuyện này có vẻ như cũng không đơn giản như vậy.
Tại sao Đoan thân vương đến Thượng Kinh chưa được hai ngày đã bắt được gian phu? Bên trong có bút tích của Giai Ninh quận chúa không?
340
Nàng cũng không cảm thấy, nếu là Giai Ninh quận chúa ra tay thì có gì không tốt, ngược lại còn cảm thấy, đây vốn dĩ là chuyện nên làm. Bị người chèn ép đến mức không thể không chạy ngàn dặm xa xôi đến Thượng Kinh để cáo trạng, có cơ hội ra tay trả thù địch nhân, nhưng lại không ra tay, đó mới là ngu ngốc.
Chỉ là có thể lợi dụng chuyện này một chút. Nếu Thất hoàng tử muốn quá kế cho Gia Thư thái phi, vậy phải để Hoàng thượng nhớ tới còn một người như cậu bé, hơn nữa không thể lưu lại ấn tượng tốt. Bây giờ chuyện này không phải vừa hay là một cơ hội tốt sao?
Mẫu phi của Thất hoàng tử là vì bị phát hiện thông dâm với thị vệ mới bị kết tội, cho dù chuyện này có thật hay không, dù sao Hoàng thượng cảm thấy chính mình bị đội mũ xanh. Bây giờ Đoan thân vương cũng đội mũ xanh, nếu Hoàng thượng biết chuyện này, liệu y có nhớ mình còn có một Thất hoàng tử hay không?
Y không nhớ đến cũng không sao, luôn có cách khiến y thông qua chuyện này nhớ đến Thất hoàng tử. Chỉ là, dù sao cũng là chuyện nhà của người khác, hơn nữa không phải là chuyện nhà đẹp đẽ gì, vạch trần ra ngoài cũng không tốt lắm. Dù sao Đoan thân vương không thù không oán với nàng. Hơn nữa, tiểu cô nương Giai Ninh quận chúa còn có chút duyên phận với đại nhi tử nhà nàng.
Chỉ là, suy nghĩ cẩn thận, Giai Ninh quận chúa chắc hẳn cũng muốn Hoàng thượng biết chuyện của Đoan thân vương đội mũ xanh, dù sao chỉ cần Hoàng thượng biết chuyện này, dù cho bây giờ thủ đoạn của Đoan thân vương phi có cao đến đâu cũng không có cách nào trở mình.
Dựa vào ghế gấm suy nghĩ, nàng nói với Triệu quản gia: "Gửi thiếp thư cho Giai Ninh quận chúa, nói ngày mai ta mời nàng ấy đến Hồ Quang Tạ chơi."
Triệu quản gia vâng một tiếng rồi lui xuống, Đường Thư Nghi quay đầu lại mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Châu: "Ngày mai thuận tiện đi xem tức phụ nhi cho Đại ca con."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong sững sờ, "Người muốn định hôn cho Đại ca và Giai Ninh quận chúa sao?"
"Chỉ là xem nhân phẩm tính tình trước," Đường Thư Nghi nói: "Chỉ là, cho dù ta có hài lòng đến đâu, nếu Đại ca của con không đồng ý thì cũng vô dụng."
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi, "Con thấy Giai Ninh quận chúa tốt hơn Liễu Bích Cầm và Ngô nhị tiểu thư kia."
Đường Thư Nghi: "Đó là đương nhiên."
Nếu còn không tốt bằng hai người đó, căn bản không lọt nổi vào mắt nàng.
Lúc này, Thuý Vân đi vào, trong tay cầm một tấm danh thiếp, nói: "Tạ phủ gửi đến."
Đường Thư Nghi nhận lấy rồi nhìn xem, chữ ký bên dưới là Tạ nhị phu nhân, nói ngày mai nàng ấy đến bái phỏng. Cất danh thiếp sang một bên, nàng nói: "Trả lời với người Tạ phủ, nói ngày mai ta hẹn gặp Giai Ninh quận chúa, đổi ngày khác đi."
Thuý Vân trả lời rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi hạ mắt nhìn danh thiếp trên bàn nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tạ gia rốt cuộc có ý gì? Lần trước người đến buổi tiệc là Tạ đại phu nhân, lần này là Tạ nhị phu nhân."
Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh vừa bóc hạch đào vừa nói: "Gặp mặt liền biết."
Đường Thư Nghi nhìn con bé, hài lòng mỉm cười: "Đúng, gặp mặt liền biết."
Bên này, Giai Ninh quận chúa nhận được thiếp thư từ phủ Vĩnh Ninh hầu, có chút kỳ lạ, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tại sao đột nhiên mời nàng ấy đi chơi. Suy nghĩ một hồi, nàng ấy cũng không nghĩ ra lý do, liền phân phó nha hoàn bên người: "Phái người hỏi xem khoảng thời gian gần đây, trong phủ Vĩnh Ninh hầu có xảy ra chuyện gì không."
Nàng ấy không nghĩ rằng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hẹn nàng ấy chỉ là muốn mời nàng ấy đi chơi. Hỏi thăm tình hình của phủ Vĩnh Ninh hầu, ít nhất trong lòng có hiểu rõ.
Về phía Tạ gia, Tạ nhị phu nhân nghe hạ nhân hồi báo, vẫy tay bảo người lui ra ngoài. Sau đó ngồi cạnh nữ nhi nói: "Đại bá mẫu của con cảm thấy phủ Vĩnh Ninh hầu rất tốt, muốn đại tỷ tỷ của con liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng lòng ta không yên."
Tạ Hi Hoa nghịch búp bê trong tay, miệng hỏi: "Sao lại không yên?"
Tạ nhị phu nhân bất lực liếc mắt nhìn nàng ấy: "Tại sao tổ phụ con đột nhiên muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu? Chuyện này không làm rõ, trong lòng ta sao có thể yên? Nếu tổ phụ của con trù tính kế hoạch lớn, đến lúc đó con phải làm sao?"
Tạ Hi Hoa vẻ mặt lại không có chút lo lắng, nàng ấy nhún nhún vai nói: "Bây giờ tổ phụ con bọn họ kẻ nhiệt tình người lạnh nhạt, không phải Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã nói sao, cần phải lưỡng tình tương duyệt. Con không thích Tiêu Nhị kia không phải được rồi sao."
Tạ nhị phu nhân thở dài: "Nào có đơn giản như con nói, tổ phụ con bọn họ nếu như đã đi nước cờ này, chắc chắn nắm vững không ít. Nhất định có chút chuyện gì đó mà chúng ta không biết."
Bàn tay nghịch búp bê của Tạ Hi Hoa dừng một lát, "Binh đến tướng chặn nước đến đất yểm, nương người yên tâm, nữ nhi sẽ không để mình chịu thiệt."
Tạ nhị phu nhân suy nghĩ một lúc, nói: "Đến lúc đó con nhanh nhạy một chút, thấy tình hình không đúng liền làm xáo trộn mọi chuyện."
Tạ Hi Hoa đặt con búp bê trong tay lên bàn nhỏ, nhìn Tạ nhị phu nhân, mỉm cười khúc khích nói: "Nương người yên tâm, chuyện này con thành thạo."
Nhị phu nhân mỉm cười gõ nhẹ trán nàng ấy, lại thở dài: "Phủ Vĩnh Ninh hầu thật sự rất tốt, nội viện đơn giản, không có tranh đấu, nghe nói Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng là người thấu tình đạt lý. Mặc dù danh tiếng của Tiêu Nhị không tốt, nhưng bây giờ đi theo Hướng đại tướng quân, có lẽ cũng không tồi. Nhưng, chúng ta không biết tổ phụ con bọn họ đang âm mưu làm gì. Nương không thể để con tuỳ tiện định thân với người khác."
Tạ Hi Hoa nằm trên trườn trên bàn nhỏ, một tay nghịch búp bê, nói: "Nương người yên tâm, con rất nhanh trí đấy."
Tạ nhị phu nhân nghe nàng ấy nói vậy thì bật cười, sau đó hít một hơi thật sâu, mặc dù loại chuyện liên hôn này, trong giới quyền quý là chuyện vô cùng bình thường, nhưng nữ nhi của nàng ấy cho dù có liên hôn cũng không thể bị gia tộc tuỳ tiện an bài.