349
Đường Thư Nghi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập, nhưng không quan tâm. Cho dù sau này Lý Cảnh Tập có thế nào, bây giờ cậu bé đã là một người tự do, qua lại với cậu bé không còn dính phải phiền phức như trước. Còn về chuyện thiếu nam thiếu nữ ở cạnh nhau có phát sinh tình cảm hay không, nàng nghĩ muốn để bọn họ phát triển tự nhiên.
Có một số chuyện, kết quả tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, là người đều phải trải qua. Không thể vì sợ hãi dừng lại không tiến. Hơn nữa, nàng đã viết thư qua lại với Lý Cảnh Tập lâu như vậy, có thể nhìn ra tuy rằng tâm tư của hài tử này có hơi nặng hơn một chút nhưng lại khá đơn thuần. Hơn nữa, hài tử mà nàng tự tay dạy dỗ, nàng tin vào phẩm hạnh của cậu bé.
Tình cảm thiếu niên là đơn thuần nhất, nàng không thể bởi vì lợi ích của chính mình mà suy tính tham dự được mất.
"Hôm nay tới đây là để bàn bạc với ngươi về chuyện mời một vị lão sư cho Cảnh Tập." Thái phi mỉm cười nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi nghe bà ấy nói vậy thì cũng hơi sững sờ, mời lão sư gì cho Lý Cảnh Tập, không cần bàn bạc với nàng chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lý Cảnh Tập nói cho Thái phi biết chi tiết cuộc giao dịch của bọn họ, Thái phi nói như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Đường Thư Nghi cũng không để ý chuyện Lý Cảnh Tập nói chuyện bọn họ qua lại với nhau cho Thái phi nghe. Bây giờ Lý Cảnh Tập và Thái phi là người một nhà, cùng chung lợi ích, giữa họ nên thành thật với nhau.
Nghĩ đến sự bất tài của những nhi tử khác của Hoàng đế, Đường Thư Nghi nói: "Chúng ta cố gắng hết sức, tìm lão sư tốt nhất cho Cảnh Tập."
Thái phi gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, ngươi thấy mời người Tạ gia chỉ dạy Cảnh Tập thì thế nào?"
"Không được." Đường Thư Nghi không cần nghĩ đã trả lời.
Thái phi ngạc nhiên: "Tại sao?"
Bối cảnh Tạ gia ở toàn bộ Đại Càn triều này không ai bì được.
Đường Thư Nghi hạ thấp giọng xuống, "Hoàng thất và thế tộc tốt nhất không nên dính líu quá nhiều, sợ khó khống chế."
Thế gia đại tộc vài trăm năm không có dính líu, Hoàng thất còn kiệng kị họ hai phần. Nếu Hoàng đế là do bọn họ dạy dỗ ra, chẳng phải toàn bộ triều đình sẽ bị thế tộc khống chế sao?
Thái phi đột nhiên nói: "Là ta suy nghĩ nông cạn."
"Ngài cũng là muốn tốt cho Cảnh Tập." Đường Thư Nghi nói.
Thái phi mỉm cười, càng tiếp xúc với nàng, bà ấy càng cảm thấy Đường Thư Nghi không đơn giản, tầm nhìn, đầu óc, nam tử bình thường cũng không so được.
"Ngươi cho rằng mời ai làm sư thì tốt đây?" Bà ấy hỏi.
Lúc này, Lý Cảnh Tập đứng dậy đi đến trước mặt hai người, "Tôn nhi, tôn nhi muốn bái Hầu phu nhân làm sư."
Nói xong, cậu bé nhìn Đường Thư Nghi với ánh mắt nóng bỏng, Thái phi lại sững sờ, sau đó mỉm cười: "Cũng không phải là không thể."
Đường Thư Nghi cũng không từ chối, nhưng vẫn nói: "Nếu sau này có thắc mắc gì, cứ như trước đến hỏi ta. Nhưng về mặt học vấn, vẫn cần mời danh sư chỉ dạy. Ngoài ra, thân thể ngươi cũng cần được rèn luyện, còn cần tìm một sư phụ võ thuật không tồi về dạy ngươi."
Nghĩ xong, nàng nhìn Thái phi nói: "Vẫn nên mời Phương đại nho đi, ông ấy học thức sâu rộng, thân phận thích hợp."Mặc dù Lý Cảnh Tập đã quá kế, nhưng ai biết Hoàng đế có lòng dạ hẹp hòi mà theo dõi cậu bé hay không. Nếu mời một vị đại lão nào đó trong triều đình làm lão sư cho Lý Cảnh Tập, Hoàng đế biết chuyện nói không chừng liền mang lòng hoài nghi. Mà Phương đại nho vốn dĩ là người dạy sách rèn người, mời ông ấy làm lão sư, ai cũng không nói gì được.
"Phụ thân ta bây giờ đang nhàn rỗi ở nhà, có thời gian rảnh cũng có thể chỉ điểm ngươi một hai." Đường Thư Nghi lại nói.
Đường Quốc Công là nguyên lão hai triều, chuyện chính trị đương nhiên thành thạo. Lý Cảnh Tập không chỉ nên nắm bắt kiến thức, mà còn học thủ đoạn chính trị. Đương nhiên, Đường Thư Nghi cũng có tư tâm, nếu sau này Lý Cảnh Tập thật sự thành công, phủ Đường Quốc Công sẽ có thể thịnh vượng thêm mấy chục năm nữa.
"Được!" Thái phi khen ngợi nói: "Thư Nghi, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo."
Đường Thư Nghi vẻ mặt bất lực, "Thần phụ cũng là bị ép buộc, trong nhà có ba hài tử, cả ngày đều suy nghĩ nên mời ai lão sư cho bọn nó, làm sao có thể trải đường cho tương lai của bọn nó."
Thái phi vỗ vỗ tay nàng, "Ngươi là một mẫu thân tốt."
Đường Thư Nghi xua tay: "Làm phụ mẫu đều như vậy cả."
Lý Cảnh Tập hạ mắt xuống, phụ thân trước đây của cậu bé không như vậy. Dù sao tuổi tác còn nhỏ, cho dù có thông minh đến đâu cũng không cách nào chớp mắt che đậy tâm sự của mình. Cậu bé có chút hiu quạnh đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Một miếng điểm tâm tinh mỹ xuất hiện trước mặt cậu bé, quay đầu lại nhìn liền thấy Tiêu Ngọc Châu đang mỉm cười với mình: "Huynh nếm thử đi, rất ngon."
Con bé cười xán lạn, sự hiu quạnh vừa rồi của Lý Cảnh Tập đã biến mất không ít. Nhận lấy miếng điểm tâm trong tay con bé, Lý Cảnh Tập đặt lên môi nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt mang theo hương hoa tràn ngập trong miệng, sự hiu quanh còn lại đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, vốn dĩ không cần thiết.
"Ngon đúng không?"
Giọng nói của nữ hài nhi truyền đến, Lý Cảnh Tập niết điểm tâm rồi gật đầu: "Rất ngon."
Bên này, Đường Thư Nghi và Thái phi đã bàn bạc xong, hai ngày nữa đến bái phỏng Phương đại nho.
Sau khi bàn bạc xong chuyện này, Đường Thư Nghi dẫn Thái phi đến hoa viên phía sau dạo quanh một vòng, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập cũng đi theo. Sau đó, Thái phi xua tay nói với hai người: "Các cháu tự đi chơi đi."
Nam nữ Đại Càn không phòng ngừa quá nặng, hơn nữa không có người ngoài, Tiêu Ngọc Châu chơi cùng với Lý Cảnh Tập cũng không sao cả, Đường Thư Nghi cũng xua tay để cho hai người họ đi chơi.
350
Bữa trưa ăn cùng nhau, ăn xong Thái phi đi nghỉ ngơi, Lý Cảnh Tập lại đi theo bên người Đường Thư Nghi, hỏi nàng những câu hỏi mình không hiểu. Đường Thư Nghi cũng lần lượt đưa ra câu trả lời, Tiêu Ngọc Châu cũng ngồi bên cạnh cẩn thận lắng nghe.
Thái phi nghỉ ngơi xong, bà ấy biết Đường Thư Nghi đang chỉ dạy Lý Cảnh Tập, liền nói với ma ma bên người: "Nữ tử như nàng, trăm năm khó có một, nếu như… cũng không phải không thể."
Ma ma bên cạnh mỉm cười nói: "Hầu phu nhân quả thật là một nữ kỳ tài."
Thái phi thở dài: "Quên đi, ta không bận tâm được nhiều như vậy."
"Đúng vậy, bây giờ ngài đã có tôn nhi hiếu thuận, nên tận hưởng tuổi già rồi." Ma ma nói.
Thái phi cười lớn hai tiếng, "Ta sao, phải chăm sóc thân thể cho tốt, ta muốn xem những kẻ thiếu đức hạnh, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào."
Bên này, Đường Thư Nghi giải đáp thắc mắc của Lý Cảnh Tập, bất tri bất giác đã hết một buổi chiều, đến đến khi kết thúc, cũng đã đến giờ ăn tối, cho nên bốn người họ cùng nhau ăn tối rồi mới trở về phủ.
Trên đường trở về Vương phủ, Thái phi hỏi Lý Cảnh Tập, Đường Thư Nghi dạy gì cho cậu bé, Lý Cảnh Tập do dự một lát, sau đó nói từ đầu đến đuôi, cuối cùng còn nói: "Lúc trước trong cung, trong sách mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đưa cho tôn nhi đều có chú thích. Tôn nhi từ sớm đã coi ngài ấy là lão sư."
Chiều nay, Đường Thư Nghi giảng với cậu bé, lấy chân thành đối nhân xử thế, lấy tin tưởng thu phục lòng người, lấy đạo lý thuyết phục người khác, biết khoan dung vị tha. Lúc đó cậu bé cảm thấy hổ thẹn, trước đó chưa từng nói thật với Thái phi.
Thái phi cứu cậu bé khỏi cảnh như nước với lửa, bây giờ họ là người thân cận nhất. Mấy ngày qua ở bên Thái phi, cậu bé có thể cảm nhận được, Thái phi từ tận đáy lòng đối tốt với cậu bé.
Thái phi đối xử với cậu bé bằng sự chân thành, nhưng cậu bé không cho được sự hồi báo tương ứng, cậu bé cảm thấy hổ thẹn.
Thái phi ghe cậu bé nói vậy thì mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng, "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là một người tài giỏi, cháu nên học hỏi thêm từ nàng."
Bà ấy sống lâu như vậy, lại lăn lộn ở trong cung nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ của Lý Cảnh Tập. Chỉ là, bà ấy có thể hiểu, dù sao thì hài tử này trước đây đã từng chịu nhiều khổ đau như vậy.
Nhưng bây giờ hài tử này nói thẳng ra hết những bí mật trong lòng, bà ấy vẫn cảm thấy rất hài lòng, điều này cho thấy hài tử này đơn thuần từ tận trong xương. Cũng nói ra, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân quả thực rất biết dạy người.
PS: Giải thích một chút, Đường Thư Nghi cảm thấy không thể để người Tạ gia dạy dỗ Lý Cảnh Tập, sợ sau này khó có thể khống chế, nhưng tại sao nàng lại không đặc biệt từ chối việc liên hôn với Tạ gia?
Bởi vì, phủ Vĩnh Ninh hầu là tân quý, liên hôn với thế gia đại tộc, là cùng nhau có lợi, cho dù Tạ gia muốn mưu đồ gì đó từ phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng sẽ không phải là mưu đồ quá lớn, bởi vì những thứ mà phủ Vĩnh Ninh có, có thể bị Tạ gia nhìn trúng cũng không nhiều.
Cho dù Tạ gia nhìn trúng quân quyền Tây Bắc, cho dù tương lai Tiêu Ngọc Minh có nắm vững quân quyền ở Tây Bắc, Tạ gia cũng chỉ là vì sự ổn định lợi ích trong gia tộc mà tăng thêm một quân cờ mà thôi.
Trong lịch sử, những thế gia đại tộc thực sự hiếm khi tạo phản, bọn họ càng thích sử dụng thế lực của mình để kiềm chế Hoàng thất. Chỉ cần Tạ gia không dùng quân quyền của Tây Bắc để tạo phản mang tai họa đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nàng sợ cái gì?
Tuy nhiên, nếu Lý Cảnh Tập nhận người Tạ gia làm lão sư, như vậy về sau nếu cậu bé làm Hoàng đế, sẽ rất dễ dàng bị khống chế, thậm chí trở thành con rối của thế gia đại tộc.
Hai ngày sau, Đường Thư Nghi gửi thiếp thư cho Phương đại nho phu nhân. Bởi vì mối quan hệ của Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi coi như là khách thường xuyên đến Phương phủ, Phương lão phu nhân lập tức trả lời thiếp thư, nói mấy ngày nay vừa hay nhớ nàng.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến Phương phủ, tán gẫu với Phương lão phu nhân một lúc, nàng liền hỏi: "Phương đại nho không biết có ở nhà không?"
Phương lão phu nhân vừa nghe vậy, biết nàng đến tìm lão đầu nhà mình có chuyện, nói một tiếng có, rồi bảo ma ma thiếp thân dẫn Đường Thư Nghi đến thư phòng của Phương đại nho. Lúc đi vào, không nghĩ tới Tiêu Dịch Nguyên cũng ở đó.
Đường Thư Nghi hành lễ với Phương đại nho xong, nàng mỉm cười hỏi tình hình gần đây của Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Dịch Nguyên lần lượt trả lời.
Đường Thư Nghi nghe xong gật đầu, lại nói: "Người đi Nam Cương hẳn là sắp đến rồi, mấy ngày trước ta phái người dọn dẹp một trạch tử ở gần Hầu phủ, người đến liền qua đó ở."
Tiêu Dịch Nguyên nghe xong chắp tay hành lễ, "Làm phiền phu nhân bận lòng."
Đường Thư Nghi xua tay: "Nên làm, đừng nói ta thất lễ là được."
Nếu đã không muốn người nhà của Tiêu Dịch Nguyên sống trong Hầu phủ, vậy ngay từ đầu liền không để bọn họ vào ở, đỡ cho sau này sinh chuyện rắc rối.
"Đương nhiên sẽ không." Tiêu Dịch Nguyên lập tức nói.
Hắn là một người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Đường Thư Nghi, chỉ là hắn cũng chưa bao giờ nghĩ người nhà bọn họ sẽ sống trong Hầu phủ. Sống dưới mái hiên của người khác, nào thoải mái bằng người một nhà sống riêng cùng nhau.
Biết Đường Thư Nghi có chuyện tìm Phương đại nho, Tiêu Dịch Nguyên cáo từ rồi rời đi. Tuy nhiên trước khi đi, hắn liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu vẫn luôn đi theo Đường Thư Nghi, trong lòng lại ngưỡng mộ, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ở phương diện dạy dỗ ba hài tử của mình thật sự dụng tâm lương khổ.
Phương đại nho đã quen với việc Đường Thư Nghi đến gặp ông ấy đều dẫn theo một hài tử. Lúc trước mỗi lần Đường Thư Nghi gặp ông ấy đều dẫn nữ nhi theo.
"Hầu phu nhân có chuyện gì sao?" Ông ấy hỏi.
Ông ấy trực tiếp hỏi, Đường Thư Nghi cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Ngài cũng biết Khang thân vương đúng không."
Phương đại nho suy nghĩ một lát, "Ta biết."
Chuyện Hoàng thượng lấy nhi tử của mình quá kế cho Tiêu Dao Vương, ở Thượng Kinh không ai không biết.
"Thái phi muốn mời ngài làm lão sư Khang thân vương, nhờ ta hỏi ý nghĩ của ngài." Đường Thư Nghi nói.
Phương đại nho im lặng một hồi, nói: "Lão hủ vô cùng vinh hạnh."
Cho dù ông ấy có nổi danh đến đâu, người Hoàng thất muốn gọi ông ấy làm chuyện, ông ấy cũng không thể trốn tránh. Hơn nữa, Thái phi trước tiên bảo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến hỏi ý kiến của ông ấy, cũng đã cho ông ấy sự tôn trọng lớn nhất. Nếu không người ta hoàn toàn có thể vào cung, bảo Hoàng thượng hạ thánh chỉ.
"Vậy được, ta trở về sẽ nói với Thái phi."
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu về Tiêu Ngọc Thần đang du ngoạn bên ngoài, sau đó Đường Thư Nghi cáo từ. Rời khỏi Phương phủ, nàng không về Hầu phủ mà đến phủ Tiêu Dao Vương, nói với Thái phi Phương đại nho đã đồng ý.
Thái phi nghe xong thì vô cùng vui mừng, nói: "Ngày mai ta dẫn Cảnh Tập đến Phương phủ, đến nhà bái sư."
Mặc dù Lý Cảnh Tập tước vị thân vương, nhưng lễ nghi bái sư nên làm vẫn phải làm.
Lý Cảnh Tập ngồi ở bên cạnh, nghe nói ngày mai đi bái sư, nghĩ nghĩ, đứng dậy nhìn Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân chỉ dạy ta rất nhiều, ta hẳn nên kính trà cho phu nhân."
Đường Thư Nghi nghe cậu bé nói vậy liền sững sờ, mà Thái phi ở bên cạnh nói: "Chuyện này cũng trách ta, mấy ngày trước nên bảo Cảnh Tập kính trà cho ngươi."
Đường Thư Nghi thấy bọn họ đều nói như vậy, cũng không khước từ, sảng khoái nói: "Được."
Lời nói của nàng vừa rơi xuống, lập tức có một tiểu nha hoàn cầm một chén trà có độ ấm vừa phải đi tới. Lý Cảnh Tập trước tiên cúi đầu thật sâu hành lễ với Đường Thư Nghi, sau đó cầm lấy chén trà trong tay tiểu nha hoàn, hai tay giơ cao chén trà lên, cung kính nói: "Mời sư phụ uống trà."