353
Ngày hôm sau binh lính bao vây phủ Nhị hoàng tử dần rút lui, tin tức Nhị hoàng tử được thả ra truyền ra ngoài, lan khắp toàn bộ Thượng Kinh. Khi Đường Thư Nghi biết chuyện này, cũng không chút ngạc nhiên, chuyện sớm muộn mà thôi. Dù sao cũng là thân nhi tử, mà trong cung còn có một quý phi.
Chỉ là, Nhị hoàng tử ra rồi, bọn họ phải thời thời khắc khắc đề phòng bị cắn lần nữa.
Buổi tối lúc Tiêu Ngọc Minh trở về nhà, nàng gọi hắn đến thư phòng, nói chuyện Nhị hoàng tử ra ngoài cho hắn biết, sau này hành sự nên cẩn thận. Nghe xong lời này, Tiêu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không, chúng ta động tay đi."
Hắn thậm chí còn nghĩ, bây giờ liền gi ết chết mạng chó của tên đó.
"Con không thể tự tiện hành động, phải lên kế hoạch từ từ." Đường Thư Nghi nói.
Nàng cũng muốn lập tức gi ết chết Nhị hoàng tử, nhưng đó là nhi tử của Hoàng thượng, nếu không có kế hoạch vẹn toàn, nhất định không được động tay.
Tiêu Ngọc Minh cũng biết đạo lý này, nhưng hắn không nhịn nổi cơn tức này.
Đường Thư Nghi thấy bộ dáng hắn như tuỳ thời có thể bạo phát, lại nghiêm túc nói: "Đừng hành động hấp tấp."
"Con biết." Tiêu Ngọc Minh nói: "Hơn nữa, bây giờ con cũng không có cơ hội hành động hấp tấp, mỗi ngày đều bận muốn chết."
Bây giờ hắn không chỉ phải luyện võ, học binh pháp từ Hướng đại tướng quân, còn phải làm tuỳ tùng cho người ta. Đám thủ hạ của Hướng đại tướng quân, lúc sai bảo hắn đúng là một chút cũng không nhẹ tay. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn yếu, đành nhịn một chút.
"Tạ gia có ý định liên hôn với chúng ta, bọn họ nhìn trúng con." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Minh sững sờ một lát, sau đó chỉ vào chính mình nói: "Nhìn trúng con?"
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Aiz, không có cách nào, nhi tử ta tài giỏi. Đầu tiên là phủ tướng quân, bây giờ là Tạ phủ. Khoảng thời gian gần đây, ngưỡng cửa nhà chúng ta có phải sắp bị bà mối san bằng rồi?"
Tiêu Ngọc Minh bị trêu chọc, gãi gãi đầu xấu hổ, sau đó nói: "Bọn họ chẳng phải nên nhìn trúng đại ca con sao?"
Vẻ mặt Đường Thư Nghi mang theo nghiêm túc, "Đúng vậy, nhưng bọn họ lại nhìn trúng con, ta nhất thời cũng không đoán ra ý đồ của Tạ gia. Chỉ là, Tạ gia thật sự không tồi. Hơn nữa, Tạ nhị cô nương kia tướng mạo đoan chính xinh đẹp, tính khí… cũng rất đoan trang, khi nào gặp phải, con để ý một chút. Nếu như thích, cũng không phải không được. Nếu con không thích, đừng quan tâm đ ến giá thế tốt thế nào, chúng ta cũng không đáp ứng."
"Con... Bây giờ con không nghĩ nhiều như vậy, ngài bận tâm chuyện hôn sự của đại ca trước đi.” Nói đến chuyện hôn sự của chính mình, hắn vẫn còn chút ngại ngùng.Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Chuyện hôn sự của con thật sự phải gác sang một bên."
Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, đầu óc hắn lúc này tràn ngập luyện võ và học tập binh pháp, nào còn thời gian nghĩ đến chuyện lấy tức phụ?
Mẫu tử hai người lại trò chuyện một lúc, sau đó mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, sau khi Nhị hoàng tử được thả ra, ngược lại rất yên phận, không cắn chết phủ Vĩnh Ninh hầu không buông nữa. Tiếp theo, Đường Thư Nghi bọn họ lại trải qua những ngày tháng yên bình.
Mùa hè qua đi, thời tiết dần dần mát mẻ, Tiêu Ngọc Châu thường ra ngoài cưỡi ngựa cùng Đường An Lạc và Tiết Oánh. Tiết Oánh và Đường tam công tử đã định thân, để gặp vị hôn thê của mình, Đường tam công tử luôn lấy các loại lý do để đi cưỡi ngựa cùng Đường An Lạc.
Lý Cảnh Tập thường xuyên đến phủ Đường Quốc Công, nhờ Đường Quốc Công chỉ dạy vấn đề, dần dần quen thuộc với Đường tam công tử, thường xuyên đi chơi cùng nhau. Lý Cảnh Tập và Tiêu Dịch Nguyên đều là học trò của Phương đại nho, hai người cũng quen biết nhau, thỉnh thoảng, Tiêu Dịch Nguyên cũng sẽ đi theo.
Vòng tròn này dần dần mở rộng, Lý Cảnh Tập ngày càng quen biết nhiều người, mắt thấy cũng hoạt bát hơn không ít.
Đường Thư Nghi trong khoảng thời gian này cũng trôi qua rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức nàng cảm thấy mình dường như đã mập hơn không ít, đành phải lên kế hoạch giảm cân. Cách hiệu quả nhất để giảm cân là quản chặt cái miệng, di chuyển cái chân. Bây giờ nàng mỗi ngày khống chế lượng đồ ăn, đồng thời sớm tối đều chạy bộ trong hoa viên Hầu phủ.
Khi nàng mới bắt đầu chạy, Thuý Trúc và Thuý Vân thực sự vừa tò mò lại lo lắng. Nữ tử ở Đại Càn triều rất ít ai vận động kịch liệt như vậy, tất nhiên ngoại trừ Hướng Ngũ. Nhưng về sau các nàng cũng dần dần thích ứng.
Đêm đó, Đường Thư Nghi đang chạy dưới hoa viên treo đầy đèn lồng, quản gia đi tới. Hình tượng của nữ chủ nhân lúc này không được tốt, hắn không dám bước tới, mà nói với Thuý Trúc đang đứng ở cửa hoa viên: "Người đi Nam Cương đã trở lại."
Thuý Trúc vừa nghe vậy, vội vàng nói: "Ta đi nói với phu nhân."
Đây là chuyện lớn, nàng ấy chạy nhanh đến bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: "Phu nhân, người đi Nam Cương đã trở về."
Đường Thư Nghi dừng lại bước chân, nhận lấy chiếc khăn mà Thuý Vân đưa cho, lau mồ hôi trên mặt nói: "Bây giờ ta liền qua đó."
Nói rồi nàng đi về phía Thế An Uyển, suy nghĩ rồi nói: "Đi gọi Ngọc Minh một tiếng."
Thuý Vân trả lời rồi vội vàng đi. Đường Thư Nghi đến Thế An Uyển thì thay quần áo trước, sau khi thu thập xong liền đi ra ngoài gặp người.
354
Đến tiểu hoa sảnh, Tiêu Ngọc Minh và Triệu quản gia đã đến. Người đến báo tin tức là một thị vệ đi theo đến Nam Cương, hành lễ với Đường Thư Nghi xong, hắn nói: "Người đã vào thành, Lâm quản sự bảo nô tài đến báo tin cho ngài trước."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Trên đường đi có thuận lợi không?"
Thị vệ đáp: "Tất cả đều thuận lợi."
"Vậy người Tiêu gia đều đến sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
"Đều đến." Thị vệ đáp: "Tổng cộng có hai phòng, một phòng là nhà huynh đệ của lão Hầu gia, lão gia tử có hai nhi tử một nữ nhi, nữ nhi xuất giá không tiện đi theo, hai nhi tử và người nhà đều đi theo. Phòng còn lại là nhà của Tiêu công tử, lão phu nhân và phụ mẫu và muội muội của Tiêu công tử đều đến."
Đường Thư Nghi gật đầu, sau đó nói với Triệu quản gia: "Lập tức phái người gửi thư cho Tiêu Dịch Nguyên."
Những người đó bọn họ đều không quen, có Tiêu Dịch Nguyên ở đây, dễ ở chung hơn một chút.
Triệu quản gia trả lời rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh nói: "Sắc trời muộn rồi, bọn họ lại đi đường vất vả, để bọn họ nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp mặt sau. Con và Thuý Trúc qua chiêu đãi một chút."
Tiêu Ngọc Minh vâng một tiếng, đi ra ngoài cùng Thuý Trúc. Trạch tử kia cách Hầu phủ không xa, xe ngựa đi tầm nửa khắc liền đến. Đường Thư Nghi đã sắp xếp người ở đây từ trước, ngay khi Tiêu Ngọc Minh vừa gõ cửa, lập tức có một gã sai vặt đến mở cửa. Thấy Nhị công tử đến, lập tức mời người vào.
Thuý Trúc theo sát phía sau, giải thích tình hình cho quản sự của trạch tử, sau đó nói: "Nhanh phái người đi làm việc, phòng bếp mau chóng làm đồ ăn, lúc trước đã dọn dẹp phòng ngủ xong hết chưa?"
Quản sự vội vàng trả lời: "Đã dọn dẹp xong hết rồi, mỗi ngày đều quét dọn, luôn sạch sẽ."
"Được rồi, vậy thì mau thắp hết đèn trong phòng ngủ lên đi." Thuý Vân lại phân phó.
Quan sử đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, không lâu sau liền có một gã sai vặt chạy tới nói, người sắp đến cửa rồi. Tiêu Ngọc Minh đứng dậy, dẫn theo Thuý Trúc đến cửa nghênh đón người.
Tiêu Ngọc Minh dẫn Thuý Vân đến cửa nhà, thấy Tiêu Dịch Nguyên cũng vội vã chạy tới, hai người chào hỏi nhau xong, nhìn thấy vài chiếc xe chậm rãi chạy tới, đi phía trước là thống lĩnh thị vệ của Hầu phủ Ngưu Hoành Lượng.
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Dịch Nguyên thấy người tới, liền cùng nhau đi tới. Ngưu Hoành Lượng hành lễ với hai người, cùng lúc đó rèm cửa của vài chiếc xe được mở ra, già trẻ lớn bé bước ra khỏi xe.
Người từ chiếc xe đầu tiên xuống là một vị lão giả tầm sáu mươi bảy mươi tuổi và hai người trung niên. Tiêu Dịch Nguyên vừa thấy, vội vàng đi tới đỡ cánh tay lão giả, gọi một tiếng: "Nhị gia gia."
"Ai." Lão giả đáp lại một tiếng, sau đó đánh giá hắn một vòng, không khỏi nói: "Có tinh thần hơn trước."
Ông ấy là Tiêu Thành Minh, đệ đệ của lão Hầu gia.
Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười, sau đó giới thiệu Tiêu Ngọc Minh với ông ấy: "Nhị gia gia, đây là Nhị công tử của Hầu phủ."
Tiêu Ngọc Minh bước lên phía trước hành lễ: "Vãn bối gặp qua ngài."
Còn chưa nhận người thân, hắn cũng không gọi xưng hô thân cận hơn. Nhưng Tiêu Thành Minh hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện này, ông ấy tiến lên hai bước, nương vào ánh sáng mờ ảo mà cẩn thận nhìn Tiêu Ngọc Minh, sau đó đôi mắt đẫm lệ nói: "Giống, rất giống như gia gia cháu."
"Vâng, rất nhiều người nói như vậy." Tiêu Ngọc Minh bày ra tư thế mời, "Chúng ta đi vào trước đi."
Tiêu Thành Minh quay đầu, nhìn một lão phụ nhân cách đó không xa: "Đại tẩu, chúng ta đi thôi."
Trên mặt lão phu nhân lộ ra nụ cười miễn cưỡng, Tiêu Dịch Nguyên đi tới nâng bà ấy. Tiêu Ngọc Minh nghĩ đến những lời Đường Thư Nghi đã nói với mình trước đó, cũng đi tới.
Tiêu Dịch Nguyên lại giới thiệu: "Nãi nãi, đây là Nhị nhi tử của Hầu phủ."
Tiêu Ngọc Minh chắp tay hành lễ với bà ấy, nhưng lão phu nhân có chút lúng ta lúng túng, cũng không biết phải nói cái gì, nên làm cái gì. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy lại làm ra một động tác mời: "Chúng ta vào trước đi."
Hắn xoay người đi vào nhà, lão phụ nhân ôm chặt cánh tay Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Dịch Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng bà ấy đang run rẩy, nhẹ vỗ vỗ tay bà ấy an ủi, nhẹ giọng nói: "Nãi nãi, mọi chuyện còn có cháu."
Lão phụ nhân nghe hắn nói vậy, tâm trạng của bà ấy ổn định hơn nhiều, bà ấy nói, "Được, ta biết tôn tử của ta có bản lĩnh."
Tiêu Dịch Nguyên quay đầu lại vẫy tay gọi phụ mẫu và muội muội cùng vào trạch tử, mọi người đến sảnh đường, Tiêu Ngọc Minh nói: "Mọi người đi đường mệt nhọc, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai lại vào phủ gặp mặt mẫu thân ta."
Tiêu Thành Minh bọn họ đương nhiên không có ý kiến, Tiêu Ngọc Minh thấy bọn họ đều có chút căng thẳng, cho nên không nán lại lâu, lại nói vài câu khách khí, cùng Thuý Trúc rời đi. Quả nhiên, ngay khi hắn rời đi, Tiêu Thành Minh và mọi người đều thở phào một hơi.
"Dịch Sinh, đi đóng cửa lại." Tiêu Thành Minh phân phó Tiêu Dịch Sinh, sau đó thấp giọng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Mặc dù Tiêu Dịch Sinh đã kể với ông ấy rất nhiều chuyện, nhưng ông ấy vẫn muốn nghe Tiêu Dịch Nguyên nói lại một lần. Thứ nhất, có một số chuyện trước đây Tiêu Dịch Sinh không tham gia vào, cho nên hắn ta cũng không thể giải thích rõ ràng. Thứ hai, Tiêu Dịch Nguyên là người tiền đồ nhất trong nhà họ, lời nói của hắn thuyết phục hơn.
Tiêu Dịch Nguyên có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy, kiên nhẫn nói cho ông ấy đầu đuôi ngọn ngành chuyện Nhị hoàng tử phái người khiêu khích hắn như thế nào, chuyện xảy ra sau khi phụ tá của Nhị hoàng tử mời hắn đến trà quán, cùng với chuyện về sau Nhị hoàng tử vì chuyện đó mà bị cấm túc.
Hắn nói xong, căn phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, những gì hắn nói càng chi tiết, càng sinh động hơn so với Tiêu Dịch Sinh, như vậy Tiêu Thành Minh bọn họ càng cảm thấy chấn động.