363
"Để Ngọc Minh đi thôi, chỉ cần an bài một chút là được." Đường Quốc Công nói.
Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu, không thể chỉ vì sợ chết mà vẫn luôn ở nhà được, đi thì đi đi.
Nói chuyện xong, Đường Thư Nghi bảo Thuý Vân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Lỗ Chí Quốc, nàng tiếp tục thảo luận mọi chuyện với Đường Quốc Công và Tiêu Ngọc Minh. Đầu tiên là vấn đề tăng quân và lương thảo ở Tây Bắc, chuyện này bọn họ lại không sợ Hoàng đế.
Vị Hoàng đế hiện nay, mặc dù không có hùng tài đại lược, tính khí có chút giống nữ nhân, nhưng gặp phải đại sự thật sự cũng sẽ không hồ đồ. Chiếm được Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên hoàng, Hoàng đế sẽ không cản trở, chắc chắn sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
Điều họ sợ là có người thừa nước đục thả câu, hơn nữa, lần trước Tiêu Hoài bị gian tế hại đến suýt chút nữa mất mạng, vậy gian tế đó là ai? Có ai đứng sau tên gián tế kia không? Người đứng sau có phải ở Thượng Kinh hay không?
Hơn nữa, Hoàng đế ủng hộ thì có ủng hộ, nhưng liệu y có động tay động chân, làm Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc xong rồi mất mạng không?
Tất cả những thứ này đều phải phòng bị trước.
"Lát nữa ta sẽ liên lạc với mọi người, thương nghị đối sách, ngày mai đến diện kiến Hoàng thượng." Đường Quốc Công giọng nói chắc nịch: "Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và đám người trong thế lực của bọn họ đều không thể dính dáng vào, những kẻ đối địch với Tiêu Hoài không thể dính dáng vào, toàn bộ phải dùng người của chúng ta."
"Có cần kéo Tạ gia vào không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Đường Quốc Công suy nghĩ một hồi, "Tạm thời không cần, vạn bất đắc dĩ mới liên hệ với bọn họ."
Đường Thư Nghi gật đầu, Đường Quốc Công lại nói: "Chỉ là Ngọc Minh đi Tây Bắc, phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn."
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, "Tối nay để Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc xuất phát, chỉ có hai người bọn họ, mục tiêu nhỏ. Sáng sớm ngày mai, bốn đội nhân mã đồng thời lên đường, đi nhiều đường khác nhau về Tây Bắc."
"Nghe nhìn lẫn lộn, là một chủ ý hay." Đường Quốc Công nói: "Thời gian cấp bách, mau chuẩn bị đi."
Nói rồi, ông ấy đứng dậy đi ra ngoài, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh tiễn ông ấy ra cửa, sau đó bắt đầu chuẩn bị. Hai người đến phòng Tiêu Ngọc Minh trước, bảo Thuý Vân và Thuý Trúc giúp hắn thu dọn hành lý, Đường Thư Nghi bắt đầu dặn dò: "Nhất định phải nhớ rõ, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, mạng của bất cứ ai cũng không quan trọng bằng mạng của con."
Nàng không muốn nhi tử của mình làm chuyện lấy thân cứu người hay vì bạn mà bỏ mình.
Tiêu Ngọc Minh nhìn ra sự lo lắng của nàng, trong lòng cũng không nỡ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Đường Thư Nghi, thấp giọng nói: "Nương người yên tâm, con rất quý mạng mình, con sẽ sống sót trở về.""Được rồi, nương chờ con trở về." Đường Thư Nghi nhìn nhi tử cao hơn mình một cái đầu, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt, nàng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nhi tử đi xa mẫu thân lo lắng.
Lại dặn dò thêm vài lần, nàng đứng dậy về viện tử của mình, viết thư trả lời Tiêu Hoài. Chưa nói chuyện khác, nàng nhất định phải cho Tiêu Hoài biết, mạng sống của nhi tử nàng quan trọng hơn Nhu Lợi quốc kia.
Cầm bút lên, nàng cũng viết một bức thư chuẩn mực, đại khái nói về những gì đã xảy ra trong nhà trong ba năm qua, cùng với chuyện ba hài tử nhớ phụ thân như thế nào. Cuối cùng nhấn mạnh, nàng giao Nhị nhi tử cho hắn, hắn phải đảm bảo an toàn cho mạng sống của nhi tử.
Viết xong, Đường Thư Nghi nhìn bức thư trong tay, trong lòng lại có chút hoảng hốt. Tiêu Hoài tại sao hắn lại sống chứ? Trong nguyên tác không có tình tiết như vậy!
Đường Thư Nghi cất thư vào phong bao, vừa định rời khỏi thư phòng, Tiêu Ngọc Châu vội vàng chạy vào, theo sau là Lý Cảnh Tập.
"Nương," Tiêu Ngọc Châu túm lấy tay áo Đường Thư Nghi, thanh âm háo hức hỏi: "Cha... Cha thực sự chưa chết sao?"
"Đúng vậy," Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán con bé, nhưng nước mắt Tiêu Ngọc Châu lại rơi đầy mặt, con bé vừa cười vừa rơi nước mắt nói: "Cha con chưa chết, cha con chưa chết."
Sau đó con bé quay đầu lại nói với Lý Cảnh Tập: "Lý Cảnh Tập, cha của ta thật sự chưa chết."
Lý Cảnh Tập bước lên phía trước, hành lễ với Đường Thư Nghi, sau đó mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Châu: "Chúc mừng!"
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Đường Thư Nghi nói: "Nương, con... con vui quá, cha chưa chết."
Đường Thư Nghi lau nước mắt cho con bé, "Đúng vậy, cha của con chưa chết, còn sắp lập công lớn. Con muốn viết thư cho cha không?"
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, Lý Cảnh Tập thấy vậy nói cáo từ với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu. Hôm nay cậu bé nghe Thái phi nói Tiêu Ngọc Minh xảy ra chuyện, Thái phi lập tức chạy tới Hoàng cung, cậu bé đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
Sau khi đến, biết rằng Tiêu Ngọc Châu đang ở phủ Đường Quốc Công, cậu bé lại đến phủ Đường Quốc Công, cậu bé vẫn luôn ở đó với Tiêu Ngọc Châu cho đến khi Đường Quốc Công về phủ.
Tin tức Tiêu Hoài chưa chết cũng khiến cậu bé chấn kinh, chỉ là cậu bé mừng cho Đường Thư Nghi, cũng mừng cho Tiêu Ngọc Châu. Vĩnh Ninh Hầu chưa chết, cuộc sống tương lai của hai người sẽ suôn sẻ hơn.
Đường Thư Nghi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không giữ cậu bé lại. Đợi cậu bé rời đi, nàng kéo Tiêu Ngọc Châu vào thư phòng, nhỏ giọng nói cho con bé nghe chuyện Tiêu Ngọc Minh đi xuyên đêm về Tây Bắc, sau đó nói: "Con viết thư cho cha con, bảo Nhị ca con mang đi."
"Liệu Nhị ca có gặp nguy hiểm không?" Tiêu Ngọc Châu lo lắng hỏi.
Đường Thư Nghi thở dài: "Con đường nó chọn ban đầu vốn dĩ đã là một con đường nguy hiểm."
364
Tiêu Ngọc Châu mím môi, con bé hiểu. Nếu nhà bọn họ muốn tiếp tục thịnh vượng, bất kể tương lai ra sao, bây giờ nhất định phải nắm giữ quân quyền của Tây Bắc trong tay. Cho nên Nhị ca của con bé nhất định phải đi theo con đường này, ngay cả khi phụ thân con bé không chết cũng phải vậy.
"Nương, con cũng sẽ nỗ lực." Tiêu Ngọc Châu nhìn Đường Thư Nghi nói.
Đường Thư Nghi giơ tay sờ sờ đầu con bé, giọng nhẹ nhàng mà nghiêm túc nói: "Gia tộc nào cũng muốn mạnh mẽ, tồn tại trăm năm vạn năm, ta cũng muốn như vậy. Nhưng tiền đề của ta là, mỗi một thành viên trong nhà chúng ta đều hạnh phúc khi nỗ lực làm gia tộc trở nên thịnh vượng, đều sống theo cách sống mà mình thích."
Tiêu Ngọc Châu không hiểu lời nàng nói lắm, vẻ mặt khó hiểu. Đường Thư Nghi giải thích với con bé: "Nói một cách đơn giản, ta không muốn ba huynh muội con vì gia tộc mà hy sinh quá nhiều thứ. Chẳng hạn như hôn nhân, chẳng hạn như chí hướng, chẳng hạn như sở thích của mình. Chúng ta trước hết phải làm hết sức mình, sau đó mới nói đến sự phát triển của gia tộc, sự mạnh mẽ của gia tộc.”
“Cho nên, hôn nhân của ba huynh muội các con, liên hôn cũng có thể, nhưng tiền đề là đối tượng liên hôn, phẩm mạo tất cả mọi thứ đều hợp ý các con. Tất nhiên, nếu người các con thích, không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta cũng không sao, chỉ cần nhân phẩm tốt, có tương lai là được."
Nói đến hôn sự, mặt Tiêu Ngọc Châu hơi đỏ, nhưng con bé vẫn nghiêm túc gật đầu: "Nương, con hiểu."
Đường Thư Nghi lại sờ sờ đầu con bé, "Viết thư cho phụ thân con đi."
"Vâng."
Tiêu Ngọc Châu cầm bút lên, nhìn giấy viết thư suy nghĩ một lúc, bắt đầu đặt bút xuống. Con bé viết những tưởng niệm của mình về phụ thân trong những năm qua, viết mẫu thân vì cái chết của phụ thân mà buồn bã không vui, cùng với sự thay đổi sau này của mẫu thân, sự thay đổi sau này của ba huynh muội, còn có những chuyện phát sinh to nhỏ trong nhà của những năm qua.
Đợi con bé viết xong, đã trôi qua hơn nửa canh giờ, giấy thư bên tay con bé đã chất thành một chồng dày khiến con bé suýt nữa không thể nhét hết vào phong thư. Con bé có chút ngượng ngùng đưa cho Đường Thư Nghi nói: "Có phải con viết hơi nhiều không?"
Đường Thư Nghi ước lượng độ nặng của bức thư, nói: "Tâm ý nặng trĩu như vậy, cha con nhận được nó chắc hẳn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì cười khúc khích, sau đó mẫu nữ hai người cùng đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Hắn đã thu dọn hành lý xong, Đường Thư Nghi đưa hai lá thư cho hắn, sau đó ba người họ cùng nhau ăn tối. Ăn tối xong, Tiêu Ngọc Minh chuẩn bị lên đường.
Bởi vì sợ thu hút sự chú ý của mọi người, Đường Thư Nghi không thể tiễn hắn, mẫu tử hai ngươi liền chia tay ở Thế An Uyển. Trước khi đi, Tiêu Ngọc Minh quỳ gối trước mặt Đường Thư Nghi, quy quy củ củ dập đầu ba cái, sau đó nói: "Lời nói của người nhi tử đều ghi nhớ ở trong lòng, nhi tử nhất định sẽ an toàn trở về."
Ánh mắt Đường Thư Nghi ẩm ướt, nàng cúi xuống đỡ người đứng dậy, nói: "Vẫn là câu cũ, không có gì quan trọng bằng tính mạng của con."
Tiêu Ngọc Minh nặng nề gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Đừng nghịch ngợm, chăm sóc bản thân cho tốt, chăm sóc nương cho tốt."
Nước mắt Tiêu Ngọc Châu đã trào ra, nhưng miệng vẫn nói: "Muội có khi nào nghịch ngợm?"
Tiêu Ngọc Minh mỉm cười giơ tay xoa đầu con bé, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đường Thư Nghin nhìn bóng lưng hắn dần biến mất rồi mới thu hồi ánh mắt, nàng dùng khăn tay lau nước mắt, nói với Tiêu Ngọc Châu: "Nhị ca con rất thông minh, đừng nói chuyện khác, bảo mạng tất nhiên không có vấn đề."
Bên này, Tiêu Ngọc Minh hóa trang thành thị vệ, ra khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu cùng với Lỗ Chí Quốc. Đi cùng bọn họ, có hơn mười thị vệ từ phủ Vĩnh Ninh hầu.
Đến cửa lớn, gã sai vặt canh cửa hỏi bọn họ, "Các ngươi muốn đi đâu?"
Thị vệ đứng đầu thở dài nói: "Không phải hôm nay Nhị công tử xảy ra chuyện sao, Triệu quản gia dẫn một đám người đến Tây Sơn tìm manh mối, phu nhân sợ nhân thủ bên Triệu quản gia không đủ, bảo bọn ta qua đó."
"Đã khuya như vậy, có thể tìm ra manh mối sao?" Gã sai vặt hỏi.
"Nhưng sự việc cấp bách, ban đêm vẫn phải đi làm." Thị vệ dẫn đầu nói.
Gã sai vặt canh cửa vội vàng nói: "Cũng đúng, sớm tìm ra manh mối, sớm minh oan cho Nhị công tử, các ngươi mau đi đi."
Một đám thị vệ xoay người lên người, sau đó thúc ngựa đi về Tây Sơn. Tiêu Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc cũng nằm trong số đó, hai người đi theo một nhóm người đến phạm vi Tây Sơn, hội hợp với Triệu quản gia, sau đó nghe theo sai khiến của Triệu quản gia, hỏi thôn xóm xung quanh hôm nay có gặp người nào khả nghi hay không.
Tiêu Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc đi theo hỏi thăm vài hộ gia đình, sau đó lặng lẽ tách khỏi đội ngũ, đi thẳng ra khỏi Tây Sơn.
Trong cung, Hoàng đế đang ngồi trong ngự thư phòng, nghe người hội báo: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân và Đường Quốc Công trở về phủ của Vĩnh Ninh hầu, không lâu sau một binh sĩ từ Tây Bắc tiến vào Hầu phủ, không bao lâu Đường Quốc Công trở về phủ Quốc Công. Khi trời tối, một nhóm người đi từ Hầu phủ ra, nói đến Tây Sơn để tìm manh mối người sát hại Nhị hoàng tử. Tiểu nhân đi theo bọn họ đến tận Tây Sơn, bọn họ quả thực đang tìm kiếm manh mối."
Hoàng đế rũ mí mắt xuống một lúc rồi mới nói: "Trẫm biết, ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm phủ Vĩnh Ninh hầu."
"Vâng."
Người kia đi ra ngoài, Hoàng đế thở dài một hơi dựa lưng vào ghế, chức vị Hoàng đế này đúng là không dễ làm! Bây giờ y kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Lúc này, Tiêu Khang Thịnh từ bên ngoài đi vào, nói: "Hoàng thượng, Lương quý phi đến."
Hoàng đế cau mày, "Để nàng ta vào đi."