369
Thuý Vân lui ra ngoài, không lâu sau liền dẫn một nam tử tầm hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, một thân gấm bào đi vào. Đợi Thuý Vân lui xuống, nam tử mới ôm quyền hành lễ với Đường Thư Nghi: "Mạt tướng Bạch Hướng Thần tham kiến Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi là?"
"Mạt tướng là thân tín của Hầu gia," Bạch Hướng Thần nói: "Hầu gia phái mạt tướng dẫn theo theo 500 tinh nhuệ từ Tây Bắc đến bảo vệ phu nhân và quận chúa. Mạt tướng đã tới đây mấy ngày trước, nhưng chỉ là không có cơ hội tham kiến phu nhân."
Vừa nói, hắn vừa cầm một phong thư ra đưa cho Đường Thư Nghi, "Đây là thư của Hầu gia gửi cho người."
Đường Thư Nghi nhận lấy bức thư, miệng hỏi: "Ngươi có biết Lỗ Chí Quốc không?"
"Có biết, Lỗ Chí Quốc cũng là thân tín của Hầu gia, nhưng hai chúng ta chia ra làm việc. Lỗ Chí Quốc không biết chuyện mạt tướng dẫn binh về Kinh.” Bạch Hướng Thần nói.
Đường Thư Nghi không thể không nói, Tiêu Hoài làm việc thận trọng, quyền quý ở Thượng Kinh có thể mời thị vệ nhưng không thể nuôi tư binh, chưa kể binh do Tiêu Hoài phái tới đến từ Tây Bắc, càng không thể cho người khác biết được. Mà trong khoảng thời gian này, Hoàng đế chắc chắn phái người nhìn chằm chằm phủ Vĩnh Ninh hầu, Bạch Hướng Thần đúng là không trực tiếp đến Hàu phủ cầu kiến nàng.
Xé mở phong thư, mở thư ra đọc, vẫn là nét chữ cứng cáp có lực, bên trên viết:
“Phu nhân, Hoàng đế lúc trước đã rất đề phòng ta, lần này ta tiến đánh Nhu Lợi quốc, nếu như chiến thắng trở về, Hoàng đế nhất định muốn diệt trừ ta. Ta đã đón Ngọc Thần Ngọc Minh đến Tây Bắc, bây giờ ta chỉ lo cho sự an toàn của nàng và Ngọc Châu. Cho nên, ta phái 500 tinh nhuệ hồi kinh, bảo hộ hai mẫu nữ các nàng. Bạch Hướng Thần cùng ta là giao tình qua ải sinh tử, có thể tin, hắn và 500 nhuệ binh, tuỳ phu nhân điều khiển.”
“Ngoài ra, cẩn thận với Thái phó và Đại hoàng tử, gian tế ba năm trước đến từ phủ Thái phó. Hai thiếp thất trong nhà đều là gian tế của địch quốc, dùng để đổ oan cho ta, phu nhân diệt trừ là được. Phe phái của Đại hoàng tử, phu nhân cũng phải cẩn thận bọn họ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, mọi chuyện đợi ta trở về.”
“Ta không ở Kinh Thành, nếu phu nhân có khó khăn gì có thể đến tìm Tạ Lục, Tạ gia sẽ ra tay tương trợ.”
“Ký tên Tiêu Hoài.”
Đường Thư Nghi đóng bức thư lại, sau đó cất lại vào trong phong thư.
Tiêu Hoài nói gian tế đến từ phủ Thái phó, Đường Thư Nghi không ngạc nhiên chút nào, khi biết hai vị thiếp thất của Tiêu Hoài là gian tế, nàng đoán được người thật sự thông đồng với địch quốc hẳn là phe phái của Đại hoàng tử.
Lúc đầu, phu nhân của Vũ Uy tướng quân - thuộc hạ Tiêu Hoài vô tình nói ra chuyện ở Tây Bắc, Tiêu Hoài đã phái người theo dõi hai vị thiếp thất của hắn, nàng liền hoài nghi hai người họ có thể là gian tế, sau đó thẩm vấn hai người họ.
Kết quả đúng là như vậy, hai người này là người của Lữ tướng quân Nhu Lợi quốc, các nàng thông qua bán thân chôn tổ phụ mẫu, được một thuộc hạ của Tiêu Hoài - Trình Ngọc Tuyền mua về. Sau lại, Trình Ngọc Tuyền nhìn trúng một con ngựa của Tiêu Hoài, liền dùng các nàng đổi ngựa với Tiêu Hoài.
Nhưng Tiêu Hoài không chạm vào bọn họ, đặc biệt phía người nhìn chằm chằm bọn họ. Sau đó Tiêu Hoài chết trận, hai người này được một người tên là Tô Bính Thương đưa về Thượng Kinh. Sau khi điều tra, Tô Bính Thương này có liên quan đến Nhị hoàng tử. Khi đó, mũi nhọn của mọi chuyện đều chĩa vào phủ Nhị hoàng tử.
Nhưng cho dù Đường Thư Nghi phân tích như thế nào cũng cảm thấy, Nhị hoàng tử nên là người chịu tội thay, bởi vì hắn ta không có nhu cầu cũng không có khả năng thông đồng với nước địch. Lúc đó, nàng đoán người thật sự thông đồng với nước địch hẳn là Đại hoàng tử, chỉ là không có chứng cứ.Bây giờ Tiêu Hoài đã nói như vậy, nếu như điều tra quan hệ giữa Trình Ngọc Tuyền và Tô Bính Thương với phe phái của Đại hoàng tử, chắc hẳn sẽ tra ra chút đồ vật gì đó.
Chỉ là nếu như Tiêu Hoài đã nói như vậy, có lẽ đã nắm vững bằng chứng, vậy nàng cũng không nên hành động hấp tấp, tránh cho đánh rắn động cỏ.
Đường Thư Nghi bảo Bạch Hướng Thần ngồi xuống, hỏi hắn rất nhiều chuyện liên quan đến Tây Bắc. Mặc dù về cơ bản nàng đã tin hắn là thân tín của Tiêu Hoài, nhưng thận trọng vẫn hơn.
Sau một cuộc trò chuyện có vẻ bình thường, thực chất là một cuộc điều tra, Đường Thư Nghi hoàn toàn tin tưởng Bạch Hướng Thần, sau đó hai người bắt đầu thượng nghị làm sao bố trí 500 tinh nhuệ.
Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói: "500 tinh nhuệ, 200 người vào Hầu phủ. Chia thành tốp nhỏ, giả trang là hạ nhân của Hầu phủ, trà trộn vào trong phủ, mỗi ngày tiến vào năm người. 300 người còn lại, tiến vào biệt viện của Hầu phủ chờ lệnh."
"Phu nhân suy nghĩ chu toàn." Bạch Hướng Thần nói.
"Được rồi, ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ phái người liên hệ với ngươi." Đường Thư Nghi nói.
Bạch Hướng Thần ôm quyền cáo từ Đường Thư Nghi, sau đó giống như những khách nhân khác, tiêu lượng lớn bạc ở hội quán, hưởng thụ một hồi mới rời đi.
Bên này trong lòng Đường Thư Nghi ổn định hơn rất nhiều, trong tay có người, nếu một ngày nào đó cẩu Hoàng đế kia làm ra chuyện quá kích, nàng và Ngọc Châu cũng có chỗ dựa để chạy trốn.
Nhưng mà, chạy trốn chỉ là bước đường cùng. Nhìn ý tứ của Tiêu Hoài, tạm thời không có ý tưởng tạo phản. Nếu hắn không tạo phản, Hoàng đế còn cần hắn để đánh Nhu Lợi quốc, có lẽ sẽ không trong lúc đang cần hắn lại giết hắn, hoặc dùng nàng và Ngọc Châu để đe dọa Tiêu Hoài.
Cuộc đấu giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế hẳn là sau chiến tranh mới chính thức bắt đầu.
.........
370
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi bảo Triệu quản gia bàn bạc với Bạch Hướng Thần, buổi tối Triệu quản gia vẻ mặt hưng phấn trở về.
Hành lễ với Đường Thư Nghi xong, hắn bẩm báo: "500 người do Bạch tham tướng mang đến hiện đang đóng quân trên núi Nam Hạnh, cách ngoại thành một trăm dặm. Phu nhân, tiểu nhân đã nhìn thấy những sĩ binh kia...."
Triệu quản gia hưng phấn đến mức cả mặt đỏ bừng, nói tiếp: "Những sĩ binh kia mỗi một người đều là long tinh hổ mãnh, tiểu nhân còn thăm dò thân thủ của bọn họ, tuy rằng không thể lấy một địch trăm, nhưng địch mấy chục tuyệt đối làm được."
Hắn cũng từ trong quân đi ra, vừa nhìn những sĩ binh kia kiền biết đều đựa lựa chọn kỹ càng. Có thể thấy được, tấm lòng của Hầu gia dành cho Hầu phu nhân vẫn như trước!
Đường Thư Nghi nghe hắn nói vậy cũng rất vui mừng. Trong tay có nhân thủ đắc lực, tự tin hơn rất nhiều. Nàng nói: "Bọn họ vào Hầu phủ và biệt viện đều phải hoá trang thành chân sai vặt, mỗi ngày năm người. Đồ ăn và mọi thứ trong những ngày này đều phải lấy từ thôn trang ngoại thành, phải làm cho kín đáo."
"Tiểu nhân hiểu." Triệu quản gia vội vàng nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Mấy ngày nay vất vả Triệu quản gia rồi."
Triệu quản gia vội vàng nói: "Đều là tiểu nhân nên làm."
Triệu quản gia lại hành lễ rồi mới rời đi, Đường Thư Nghi thở dài một hơi. Thật ra chuyện Tiêu Hoài sống lại đối với ba hài tử mà nói chắc chắn lợi lớn hơn hại.
Bây giờ mặc dù vì chuyện hắn sống lại đã mang đến cho bọn họ một loạt rắc rối. Nhưng những rắc rối này, nếu sau này Tiêu Ngọc Minh tiếp quản quân quyền Tây Bắc trong tay, nhất định cũng sẽ xảy ra, chỉ là lui về sau một chút mà thôi.
Sự mạnh mẽ của Hoàng quyền và gia tộc quyền quý vốn dĩ đã đứng ở hai phía đối lập. Hoàng thất kiêng kị sự lớn mạnh của triều thần, nhưng triều thần đều muốn nắm quyền hành trong tay, muốn gia tộc trường tồn bất diệt. Cuối cùng phải xem xem thủ đoạn ai cao minh hơn.
Hơn nữa, Tiêu Hoài còn sống, con đường thành tài của Tiêu Ngọc Minh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Đối với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Hoài là chỗ dựa lớn nhất của bọn nhỏ. Làm chuyện gì, có một người cha cường đại cũng tự tin hơn rất nhiều.
Chỉ là cuộc sống của chính nàng, ước chừng không thể thoải mái như bây giờ nữa.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Thuý Trúc đi tới, nói Tiêu Thành Minh đang ở đây. Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến tiền viện sảnh đường, gặp mặt hành lễ xong, nàng hỏi: "Gần đây thúc phụ thế nào rồi?"
Tiêu Thành Minh vội vàng nói: "Vẫn khoẻ, chỉ là ta có một số việc muốn nói với ngài."
Đường Thư Nghi có thể đại khái đoán ra ông ấy muốn nói gì, chẳng qua là bọn họ đến Thượng Kinh, còn chưa chính thức nhận thân, về sau thế nào cũng chưa nói rõ, bọn họ thấp thỏm trong lòng.
Vốn dĩ Đường Thư Nghi muốn đợi sau khi bọn họ đến liền nhận thân rồi phân chia tài sản cho bọn họ, sau này coi bọn họ như nhánh phụ của Hầu phủ. Nhưng bây giờ Tiêu Hoài còn chưa chết, Tiêu Hoài là người cùng huyết thống với bọn họ, cho nên mọi chuyện còn phải chờ Tiêu Hoài trở về.
Nàng không làm chuyện làm ơn mắc oán như vậy.
Trong nhà có nhiều nam nhân, thật sự là một chuyện làm người không vui nổi. Lấy chuyện của Tiêu Dịch Nguyên và nhà hắn làm ví dụ. Nếu không có Tiêu Hoài, Đường Thư Nghi muốn chia cho bọn họ bao nhiêu tài sản, về sau sống chung như thế nào, vân vân, đều là nàng quyết định.
Nhưng bây giờ Tiêu Hoài còn chưa chết, cho dù nàng muốn đem những tài sản còn lại của lão Hầu gia cho Tiêu Dịch Nguyên bọn họ, Tiêu Hoài sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ chê nhiều hay chê ít?
Cho nên, nàng dứt khoát không quan tâm đ ến, đợi khi nào Tiêu Hoài trở về, để cho hắn xử lý. Dù sao Tiêu Hoài mới là người có quan hệ huyết thống với Tiêu Dịch Nguyên bọn họ.
Cho nên, nghe Tiêu Thành Minh có chuyện muốn nói với nàng, Đường Thư Nghi liền nói: "Thúc phụ, mọi người cứ yên tâm sống ở trạch tử kia, ngày thường cần gì liền nói với quản sự, những chuyện khác đợi Tiêu Hoài về rồi nói sau đi, chàng ấy là chủ của Hầu phủ này."
"Đúng.. đúng là như vậy.” Tiêu Thành Minh nói.
Thật ra có một số việc ông ấy muốn nói chuyện với Đường Thư Nghi, để Đường Thư Nghi quyết định. Ông ấy cảm thấy, Đường Thư Nghi dễ nói chuyện hơn Tiêu Hoài một chút, dù sao người kia chính là người dẫn ngàn quân vạn mã đi đánh trận. Nghĩ đến đây lòng ông ấy lại lo lắng.
Hơn nữa, có một số việc mà gia đình Tiêu Hoài và Tiêu Dịch Nguyên, trời sinh đã đối lập nhau.
Đường Thư Nghi nhìn ra sự khó xử của ông ấy, nhưng làm như không nhìn thấy. Có một số chuyện không có đúng sai, nhưng đứng ở vị trí khác nhau, lợi ích khác nhau, liền không còn cách nào đạt chung nhận thức, cuối cùng chỉ có là ai yếu người đó nhượng bộ.
Nhưng đối với một nhà Tiêu Dịch Nguyên mà nói, nhượng bộ có lẽ làm bọn họ nhận được nhiều hơn, chỉ còn phụ thuộc vào việc bọn họ có thể hiểu được hay không.
"Đại tẩu ta... chính là nương của Đại Dũng."
Tiêu Thành Minh vẫn muốn nói gì đó, Đường Thư Nghi cũng nghe. Lại nghe ông ấy nói: "Khi đại ca ta tòng quân, ta chỉ mới mười một mười hai tuổi, chuyện giặt giũ quần áo nấu cơm làm việc nhà, đại tẩu làm cả ngày không có chút thời gian rảnh. Năm đó ngày mùa bận rộn, tẩu ấy bụng chẳng có gì vẫn xuống ruộng làm việc. Sau này nạn đói đến, phụ mẫu tuổi lớn cơ thể không tốt, đại tẩu dẫn chúng ta đi tìm đồ ăn, còn phải chăm sóc phụ mẫu..."
Tiêu Thành Minh thở dài một hơi, "Thật sự là loại khổ nào cũng chịu qua."
Đường Thư Nghi vốn dĩ không muốn quan tâm đ ến chuyện này, nhưng nghe ông ấy nói như vậy, cảm thấy có một số việc nàng không thể không nói.
Cũng thở dài, nàng nói: "Thúc phụ, cháu biết những năm qua thúc đã phải chịu nhiều khổ cực, nhưng mà, cuộc sống của mẹ chồng cháu cũng chẳng dễ dàng là bao."
Tiêu Thành Minh nghe nàng nói vậy thì sững sờ, lại nghe nàng nói: "Không nói đến cái khác, mẹ chồng cháu là đích nữ của phủ Võ Dương bá, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, là đại tiểu thư được cả nhà sủng ái, sau này gả cho lão Hầu gia cuộc sống trải qua như thế nào? Phu quân quanh năm ở biên cương, mọi chuyện trong nhà đều dựa vào nương gia giúp đỡ. Thúc phụ, nói một câu không dễ nghe, không có mẹ chồng cháu, không có sự giúp đỡ của phủ Võ Dương bá thì sẽ không có phủ Vĩnh Ninh hầu như bây giờ."
"Cái này...."Tiêu Thành Minh nhất thời không biết nên nói gì.
"Thúc phụ," Đường Thư Nghi lại nói: "Thúc biết lần này Tiêu Hoài ở tiền tuyến đánh trận, vì để chàng ấy không lo trước lo sau mà phụ thân huynh đệ ta đã làm những gì không? Bọn họ vì không để người khác cướp công lao của Tiêu Hoài, vì không để người khác có cơ hội hại Tiêu Hoài mà phải đối đầu với Hoàng thượng. Làm cháu nhớ đến mẹ chồng cháu, năm đó lão Hầu gia ra tiền tuyến đánh trận, phủ Vũ Dương bá nhất định cũng làm như vậy."
"Thúc phụ," Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Thành Minh, có chút bi thương nói: "Người sống ở đời, có ai dễ dàng chứ?"
Tiêu Thành Minh không nói nên lời, Đường Thư Nghi thở dài: "Nhìn cháu kìa, lại kể khổ với thúc rồi."
Tiêu Thành Minh cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành nói: "Đúng… đúng là không ai dễ dàng."
"Cháu cũng chỉ nói vậy với thúc thôi, quyết định cuối cùng còn phụ thuộc xem Tiêu Hoài nói như thế nào." Đường Thư Nghi nói.
"Được, được, đợi khi nào Tiêu Hoài trở về lại nói." Tiêu Thành Minh vội vàng nói.