37
Đường quốc công là người kề vai sát cánh với tiên hoàng tranh đoạt thiên hạ, sau này được phong quốc công. Nhưng Đường quốc công và lão Vĩnh Ninh hầu xuất thân hương dã không giống nhau, thời tiền triều, Đường gia ở Thượng Kinh chính là thế gia đại tộc, do đó căn cơ của Đường gia ở Thượng Kinh vô cùng thâm hậu.
Nhưng Đường gia biết cách che giấu mũi nhọn, Đường quốc công là nguyên lão hai triều, năm nhi tử đã có ba người nắm giữ chức vị quan trọng trong triều, nhưng ông ấy lại không kết bè kết đảng, nếu không vì một số chuyện thì ông ấy đã sớm từ quan về quê dưỡng lão.
Nhưng hôm nay ông ấy đột nhiên vừa quỳ vừa khóc, các đại thần trên triều đã bắt đầu quanh co chín khúc mười tám ngoặt. Hoàng đế vô cùng đau đầu, đồng thời cũng hậm hực Lương gia.
Y lại khom lưng đỡ Đường quốc công, lần này Đường quốc công ch ảy nước mắt đứng lên. Hoàng đế nắm tay ông ấy hòa nhã nói: “Ái khanh, công lao của ngươi và hai đời Vĩnh Ninh hầu cống hiến cho Đại Càn trẫm đều nhớ rõ, toàn bộ Đại Càn cũng không quên. Trẫm sẽ không để trung thần mất đi còn bị sỉ nhục.”
Hoàng đế nói xong bèn bước lên long ỷ, ngồi xuống nói: “Không có chuyện gì thì bãi triều đi.”
Hoàng đế được thái giám đỡ đi, Đường quốc công lau nước mắt, được hai nhi tử dìu ra khỏi Càn Thanh Cung. Có đại thần muốn tới bắt chuyện, Đường quốc công đều xua tay tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
Chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại khiến tâm trạng của các đại thần không yên, đều đang chờ xem Hoàng thượng xử lý chuyện này như thế nào.
Bên này, Hoàng đế vừa về tới Ngự Thư Phòng thì đã hung hăng ném vỡ bình trà trên bàn, thái giám cung nữ đều lập tức quỳ xuống.
“Đều cút đi.” Hoàng đế ngồi vào bàn lạnh lùng nói.
Thái giám cung nữ của Ngự Thư Phòng đều nơm nớp lo sợ nhỏ giọng đi ra ngoài, chỉ còn lại đại thái giám Tiêu Khang Thịnh. Hắn bưng ly trà đặt vào tay Hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, xin ngài bớt giận.”
Hoàng đế nhắm mắt tựa lưng vào ghế, từng nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng. Y như đang tự nói với bản thân: “Đường quốc công đây là nói trẫm khi dễ cô nhi quả phụ nhà Vĩnh Ninh hầu, ông ta oán trẫm không hạ chỉ cho thế tử Vĩnh Ninh hầu thừa tước.”Tiêu Khang Thịnh đứng một bên không nói lời nào, hắn biết Hoàng đế chỉ đang phát tiết cảm xúc.
“Trẫm chưa từng nghĩ tới chuyện đoạt tước vị của Vĩnh Ninh hầu, nhưng chưa tìm được hổ phù, uy tín của Vĩnh Ninh hầu trong quân vẫn còn, Vĩnh Ninh hầu thế tử chưa thể thừa tước.” Nói tới đây, Hoàng đế bỗng nhiên cao giọng: “Đi gọi Cảnh Minh tới đây.”
Nhị hoàng tử tên Lý Cảnh Minh.
Tiêu Khang Thịnh đáp lời, vội vàng bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, lại thấy nhị hoàng tử đang đứng bên ngoài. Tiêu Khang Thịnh vội vàng nói: “Nhị hoàng tử, Hoàng thượng đang tìm ngài.”
Nhị hoàng tử ừ một tiếng rồi cất bước đi vào Ngự Thư Phòng, hôm nay hắn ta cũng lâm triều, vừa hạ triều đã đứng chờ ngoài Ngự Thư Phòng. Lương nhị gia đã nói với hắn ta nguyên nhân gã xâm nhập căn nhà ở ngõ Mai Hoa của phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hắn ta cảm thấy tuy Lương nhị gia xử lý việc này có chút bừa bãi nhưng cũng không sai. Nếu hắn ta nhận được tin Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần thì cũng sẽ đi tra.
Bước vào Ngự Thư Phòng, nhị hoàng tử vô gọi một tiếng phụ hoàng thì một chén trà đã bay tới ngay bên chân. Nhị hoàng tử vội vàng quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần có việc bẩm báo.”
“Ngươi còn gì để nói?” Hoàng đế đứng lên chỉ ngón tay vào nhị hoàng tử, tức giận nói: “Người Lương gia cùng nhân sạ phú, tuy hành sự phóng túng nhưng ta cũng nể mặt ngươi và mẫu phi ngươi, mắt nhắm mắt mở. Nhưng ngươi nhìn xem, bọn họ bây giờ đã bừa bãi thành bộ dáng gì rồi? Ở Thượng Kinh này, có nhà nào không có căn cơ thâm hậu hơn Lương gia? Lý Cảnh Minh, ngươi còn chưa làm Hoàng đế đâu.”
“Phụ hoàng.” Nhị hoàng tử sợ hãi dập đầu: “Nhi thần chưa bao giờ nghĩ tới...”
“Ngươi thật sự không nghĩ tới?” Hoàng đế lạnh nhạt hỏi, nhị hoàng tử tuôn mồ hôi lạnh.
Hắn ta nên đáp thế nào đây? Không muốn làm Hoàng đế chứng tỏ hắn ta không có dã tâm, nhưng một hoàng tử không có dã tâm thì làm sao thành Hoàng đế? Nếu nói bản thân muốn làm Hoàng đế lại càng không được. Phụ hoàng sẽ cho rằng hắn ta muốn soán ngôi đoạt vị.
38
“Phụ hoàng, quả thật trước đây nhi thần và Vĩnh Ninh hầu có chút gút mắc, nhưng Vĩnh Ninh hầu đã chết, nhi thần việc gì phải cắn chặt phủ Vĩnh Ninh hầu không buông. Lần này... Lần này cữu cữu của nhi thần tới khám xét tòa nhà kia của phủ Vĩnh Ninh hầu là có nguyên nhân.”
Nhị hoàng tử lựa chọn không trả lời vấn đề của Hoàng đế.
“Nguyên nhân gì?” Hoàng đế hừ lạnh hỏi.
“Phụ hoàng.” Nhị hoàng tử tiến về phía trước vài bước, quỳ xuống nói: “Cữu cữu nhi thần nhận được một bức thư, nói Vĩnh Ninh hầu thế tử chứa chấp nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn, giấu người ở ngõ Mai Hoa.”
Hoàng đế nghe xong nhíu mày, sau đó giơ tay làm nhị hoàng tử đứng dậy: “Trước đứng lên đi.”
Nhị hoàng tử bò dậy, đứng bên cạnh chiếc bàn, lại nghe Hoàng đế hỏi: “Tìm được người rồi sao?”
Nhị hoàng tử cúi đầu không nói.
Hoàng đế cười lạnh: “Nếu ngươi tìm được người thật thì lão cáo già Đường quốc công kia sẽ không vừa quỳ vừa khóc trên triều đình.”
“Lúc cữu cữu đưa người tới đó thì lại không thấy ai. Nhưng viện tử trang hoàng tinh tế, rõ ràng là có người ở.” Nhị hoàng tử tuy hận nhưng cũng chẳng còn cách nào, sao lại không tìm thấy người chứ?
Hoàng đế cúi đầu nhìn tấu chương, trầm mặc trong chốc lát rồi lại hỏi: “Tìm được chứng cứ không?”
“Hiện tại còn chưa tìm được, phủ Vĩnh Ninh hầu chùi mép rất sạch sẽ.” Nhị hoàng tử cảm thấy chắc chắn là Đường quốc công thu dọn, Vĩnh Ninh hầu phu nhân không có năng lực này, Vĩnh Ninh hầu thế tử Tiêu Ngọc Thần càng không có.
Hoàng đế lại hừ lạnh: “Muốn làm việc gì thì phải nắm chắc rồi hẵng làm, bằng không đừng làm còn hơn.”
“Nhi thần đã biết.” Nhị hoàng tử nắm chặt nắm tay, không phải hắn ta lòng dạ hẹp hòi cắn chặt phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng lúc hắn ta và Tiêu Hoài so chiêu, chưa bao giờ chiếm phần thắng. Phủ Vĩnh Ninh hầu đã trở thành cái gai trong lòng hắn ta.
“Bảo Lương Kiện An đến phủ Vĩnh Ninh hầu nhận lỗi.” Hoàng đế nhìn nhị hoàng tử, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng: “Chuyện đơn giản như vậy chắc ngươi làm được chứ?”
“Chắc chắn.” Nhị hoàng tử vội vàng đáp: “Nhi thần sẽ tự mình giám sát cữu cữu tới phủ Vĩnh Ninh hầu nhận lỗi.”
Hoàng đế không kiên nhẫn xua tay bảo nhị hoàng tử lui ra, lại mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhỏ giọng lầm bầm: “Trẫm không bằng phụ hoàng, phụ hoàng sinh được mấy nhi tử thật ưu tú.”
Đại thái giám Tiêu Khang Thịnh cúi đầu vờ như không tồn tại, lại nghe Hoàng đế nói: “Lục đệ là người được phụ hoàng yêu thương nhất, trẫm nhớ lúc Lục đệ mười mấy tuổi đã trổ tài hùng biện khiến mấy lão cáo già kia không thể nào phản bác. Trẫm và Lục đệ thật là... huynh đệ tình thâm...”
Tiêu Khang Thịnh tiếp tục vờ như không tồn tại, Hoàng đế nhắm mắt dựa lưng vào ghế, như đang đắm chìm trong hồi ức. Một lát sau lại nghe y nói: “Gần đây Thái phi có ổn không?”
Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng đáp: “Bình thường Thái phi ăn uống rất tốt, nhưng vẫn thường xuyên nhớ tới Vương gia.”
“Nhũ cam Chí Nam tiến công đã tới hay chưa?” Hoàng đế hỏi.
Tiêu Khang Thịnh: “Đã đi nhiều ngày, hẳn đã tới rồi.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Tới rồi thì đưa qua cho Thái phi một ít.”
Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng đáp vâng.