395
Đợi y tá rút kim ra, cô đứng dậy ra khỏi giường. Đồ vật của cô trong phòng cũng không nhiều, chỉ có một cái túi. Cô cầm lấy rồi mở ra, thấy chìa khóa, ví, điện thoại di động ở bên trong. Dựa theo trí nhớ, cô mở điện thoại di động ra, thản nhiên lướt xem.
Thế giới này thực sự mới mẻ, một chiếc điện thoại di động có thể khiến cô hiểu rất nhiều thứ. Ví dụ như, Đường Thư Nghi nguyên bản có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tình hình công việc đại khái của cô cùng với một số tin tức về thế giới này.
Một lúc sau, La Dương làm xong thủ tục liền trở lại, Đường Thư Nghi theo anh ta xuống lầu đến bãi đậu xe dưới lòng đất. Lên xe, La Dương hỏi: "Đường tổng, đến công ty hay nhà chị?"
Đường Thư Nghi muốn trợn tròn mắt, cô suýt vì làm việc quá sức mà chết, còn đến công ty làm việc? Tuy nhiên, với trạng thái tham công tiếc việc trước đây của Đường Thư Nghi, cũng có khả năng vừa xuất viện liền trực tiếp đến công ty. Nhưng cô sẽ không, cô sẽ không bao giờ đến cái công ty quỷ quái gì đó nữa, đánh chết cũng không đi, bây giờ cô vô cùng tiếc mạng.
"Về nhà." Cô nói.
La Dương gật đầu, sau đó khởi động xe, lái xe ra khỏi bệnh viện. Đường Thư Nghi quay đầu nhìn ra ngoài xe, nhà cao san sát, đường phố tấp nập, cô thật sự đã đến một thế giới xa lạ. Thế giới này không có ba đứa con của cô, không có phụ thân huynh trưởng, cũng không có Tiêu Hoài. Nhưng cô phải sống, sống cho thật tốt.
Tại sao cô lại vô duyên vô cớ xuyên đến đây, trở thành một Đường Thư Nghi khác? Đường Thư Nghi của nơi này liệu có giống như cô hay không, cũng xuyên thành cô?
Cô hy vọng rằng sẽ như vậy, ít nhất ba đứa con của cô sẽ có một người mẹ.
Ngôi nhà của Đường Thư Nghi nằm trong một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, căn hộ ba phòng ngủ hơn 150 mét vuông. Lúc này, cô đứng trước tấm gương lớn trong phòng khách, nhìn con người xa lạ lại quen thuộc trong gương.
Vẻ ngoài của Đường Thư Nghi này hoàn toàn khác cô, diện mạo của cô thuộc loại hào hoa phú quý, mà Đường Thư Nghi này lại thuộc loại tinh xảo. Chỉ là, có thể bởi vì được mài giũa nhiều năm, giữa lông mày của cô toát ra vẻ kiên nghị.
Cô mỉm cười một chút, người trong gương cũng cười theo, thoải mái xen lẫn sự mong đợi.
Bây giờ cô đã hoàn toàn chấp nhận thực tế, hơn nữa trải qua cửa sinh tử một lần, cô hiểu rõ không có gì quan trọng bằng mạng sống, chỉ có sống thì mọi thứ mới có hy vọng.
Lại nhìn gương mỉm cười, cô bắt đầu đi xung quanh phòng. Căn hộ này không lớn, cũng không xa hoa như Hầu phủ, nhưng những đồ vật bên trong đều vô cùng mới lạ và dễ sử dụng.
Bật đèn lên sáng như ban ngày, bồn cầu xả nước để đi vệ sinh, bồn tắm mát xa lớn để phao tắm, tủ lạnh để bảo quản thực phẩm tươi ngon… tất cả những thứ này đều làm cô thích đến mức không nỡ buông tay.
Tham quan căn hộ này một vòng, cô bắt đầu kiểm kê tài sản của Đường Thư Nghi. Tiền tiết kiệm có hơn một nghìn vạn, một căn hộ mua đứt, còn có hai chiếc xe. Sau khi lướt qua những tài sản này trong đầu, biết rõ "Đường Thư Nghi" ở thế giới này được coi là tầng lớp trung lưu, không đặc biệt giàu có, nhưng cuộc sống cũng không tệ.Tính toán xong tất cả mọi thứ, Đường Thư Nghi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Công việc trước đây chắc chắn không thể làm được nữa, phải từ chức ngay lập tức. Nhưng cô cũng không thể ăn không ngồi rồi, vẫn phải làm gì đó để kiếm sống, nhưng chuyện này có thể từ từ làm, dù sao trong tay cô vẫn còn tiền tiết kiệm.
Sau khi lập kế hoạch, cô dựa theo ký ức bật máy tính lên viết đơn từ chức, gửi đến email tổng bộ công ty. Sau đó cảm thấy đói, cô dùng điện thoại đặt đồ ăn ngoài.
Cuộc sống trên thế giới này rất tiện lợi, hơn nửa giờ sau, người giao đồ ăn đến. Mở ra nếm thử, hương vị bình thường, nhưng cô cũng không kén ăn, ăn hết phần ăn. Sau đó tắm rửa rồi nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại. Cô cho rằng mình vừa xuyên đến đây không thể nào ngủ được, không nghĩ tới mới nằm xuống giường một lúc, cô đã ngủ thiếp đi.
Vừa vào giấc ngủ, cô bắt đầu nằm mơ, không phải mơ thấy người khác, mà mơ thấy bản thân và con của mình. Trong giấc mơ cô thấy "Đường Thư Nghi" thủ đoạn dứt khoát đưa Liễu Bích Cầm đi, trừng phạt đại nhi tử quỳ gối trong từ đường, sau đó Lương Kiện An và Lương nhị phu nhân xông vào ngõ Mai Hoa......
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô không thể không cười khi nghĩ về cảnh tượng trong giấc mơ của mình. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân trong mộng chắc chắn không phải là cô, hẳn là Đường Thư Nghi của thế giới này. Nàng làm vô cùng tốt, làm còn tốt hơn chính mình. Ba đứa con của cô, dưới sự giáo dục của "Đường Thư Nghi", đều dần dần trưởng thành, dần dần trở nên tốt hơn.
"Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn, cảm ơn cô đã coi bọn nhỏ thành con của chính mình, cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm cho bọn chúng." Đôi mắt cô ẩm ướt, thầm nói trong lòng.
Một giấc mơ, cuối cùng cũng khiến cô yên tâm. Với sự chỉ dạy của "Đường Thư Nghi", cô tin rằng ba đứa con của mình sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nếu như "Đường Thư Nghi" biến cuộc sống của cô thành cuộc sống của chính mình, hơn nữa còn sống một cuộc sống khác. Cô cũng không thể bị bỏ lại phía sau, cô cũng nên tìm được cách sống mà mình muốn sống ở thế giới này.
Giờ phút này, cả người cô tràn đầy sức mạnh.
Đúng lúc này điện thoại reo lên, cô mở lên thì thấy tên gọi bằng tiếng Anh. Nghĩ đến công việc của "Đường Thư Nghi", cô cau mày nghĩ lại cách nói tiếng Anh, sau đó nhận điện thoại.
Chính tổng bộ gọi đến, sau khi nhận đơn từ chức của cô, liền gọi điện hỏi thăm tình hình sau đó tỏ ý giữ cô ở lại. Cô dứt khoát nói: "Tôi phải từ chức, vì nếu không từ chức tôi sẽ chết mất."
Đối phương: "........."
396
Cuối cùng bên kia đồng ý đơn từ chức của cô, cô đặt điện thoại xuống lộ ra nụ cười thoải mái. Cô tin rằng nếu là "Đường Thư Nghi", nàng nhất định cũng sẽ từ bỏ công việc nguy hiểm đến tính mạng này.
Tiếp theo, cô ở nhà hai ngày, tiêu hóa ký ức trong đầu, sau đó bắt đầu đi du lịch, chơi ở bên ngoài hai tháng rồi mới trở về.
Chuyến du lịch lần này đã giúp cô hiểu rõ thế giới này hơn, đối với chuyện tương lai sẽ làm gì, cô cũng đã có kế hoạch. Khi còn ở Đại Càn, cô cầm kỳ thi thi hoạ và nữ hồng dốt đặc cán mai, tất nhiên không thể dùng mấy cái này để kiếm tiền. Nhưng cô có thể giám định bảo vật!
Kể từ khi cô sinh ra, mọi thứ mà cô tiếp xúc đều là báu vật trong mắt người ở thế giới này, thậm chí có rất nhiều thứ là bảo vật vô giá. Là bảo bối của Đường Quốc Công, số châu báu mà cô tiếp xúc càng là đếm cũng đếm không hết. Tất nhiên khi bình phẩm những châu báu này, cô cũng thuộc như lòng bàn tay.
Đương nhiên, ở thế giới này muốn trở thành một người giám định báu vật cũng không hề đơn giản chút nào, hơn nữa cô cũng không muốn quy quy củ củ mà đi làm, cho nên, cô định đăng video lên mạng xã hội, thông qua đó nâng cao sự nổi tiếng. Chỉ cần nổi tiếng, tiền cũng tự tìm đến.
Nếu như muốn làm thì phải làm cho thật tốt, cô thuê một nhiếp ảnh gia và một biên tập viên, lại tự mình thiết kế, bảo người may một bộ quần áo mà cô thường mặc ở Đại Càn. Trong hộp trang sức của "Đường Thư Nghi" ngược lại có hai chiếc vòng tay ngọc, nhưng theo cô thấy màu sắc và trình độ không được tốt lắm, miễn cưỡng có thể lấy ra giải thích.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, bắt đầu quay chụp. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm, khoác thêm trường bào thêu hoa dệt gấm màu xanh lam, mái tóc búi cao, kết hợp với khuôn mặt thanh tú của cô, khiến nhiếp ảnh và biên tập hôm nay nhìn đến sững người.
Đường Thư Nghi không để ý đến ánh mắt sững sờ của hai người, đi tới ngồi xuống rồi nói: "Bắt đầu thôi."
"Ồ ồ, bắt đầu." Nhiếp ảnh gia vội vàng ôm máy ảnh tìm góc chụp.
Đường Thư Nghi thấy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên cầm một ấm trà tinh xảo lên rót cho mình một chén trà, chậm rãi nếm thử rồi mới bắt đầu tự giới thiệu, sau đó nói về ngọc thạch. Khi nói về ngọc thạch, cô không chỉ nói về cách phân biệt chất lượng của ngọc thạch mà còn nói về những phụ kiện ngọc thạch khác nhau mà người xưa thích làm cùng ý nghĩa của những phụ kiện này là gì.
Toàn bộ quá trình quay chụp kéo dài nửa giờ, cô gái biên tập viên vẫn luôn ngồi ở bên cạnh liền hỏi cô: "Chị, mấy cái này chị không cần kịch bản sao?"
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Những thứ có sẵn trong đầu, còn cần kịch bản làm gì?"
Biên tập viên lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, khiến Đường Thư Nghi cười nói: "Mau làm việc đi."
"Vâng vâng." Biên tập viên vội vàng đi tìm nhiếp ảnh gia để lấy đồ làm việc, Đường Thư Nghi trở về phòng thay một bộ quần áo đơn giản. Cô rất thích quần áo của thời đại này, thoải mái lại dễ mặc.
Cô gái biên tập viên nhỏ kia làm việc rất hiệu quả, một buổi chiều liền cắt ghép xong. Đường Thư Nghi nhìn xem, không chỉ có video cô nói về ngọc thạch, mà còn có một bộ sưu tập ảnh của cô..
"Chị, em nghĩ nếu chị đăng bộ ảnh này lên, chắc chắn sẽ lên xu hướng." Cô bé cắt ghép nói.
Nguyên nhân chủ yếu là khí chất của Đường Thư Nghi quá phù hợp với bộ quần áo mà cô mặc.
Đường Thư Nghi đã cẩn thận nhìn bộ ảnh này, cũng cảm thấy rất tốt, liền đăng cả video lẫn ảnh lên mạng xã hội. Nên làm đều đã làm xong, kết quả như thế nào, còn phải xem ý trời.
Bây giờ trên mạng có một câu nói rất hot ---- chị đáng nổi tiếng. Mới đăng video được hai giờ, cô bé cắp ghép đã nói câu này với Đường Thư Nghi.
Video của cô vừa được đăng lên, ngay lập tức thu hút rất nhiều lượt xem từ cư dân mạng, bình luận bên dưới đều khá tích cực, còn có người gọi cô là cô gái cẩm y. Đường Thư Nghi đọc xem cũng không biết nên khóc hay cười.
Cho dù thế nào, mở đầu đã rất tốt.
..........
Trong một phòng bệnh của một bệnh viện tư nhân ở Kyoto, một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trên mép giường bệnh, lướt điện thoại di động. Khi cô bé lướt video của Đường Thư Nghi, xem một lúc, cô lấy điện thoại đưa cho một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh, "Anh hai, em cũng may một bộ quần áo như này có được không?"
Người đàn ông liếc nhìn một cái, "Không đẹp."
Cô bé vừa nghe anh ấy nói vậy thì bĩu môi nói: "Anh thì làm gì có gu thẩm mỹ?"
Vừa nói, cô bé lại đứng dậy đưa điện thoại cho người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh xem: "Anh ba, anh thấy có đẹp không, em cũng muốn may một bộ quần áo như vậy."
Người đàn ông trên giường bệnh có chút không kiên nhẫn, nhưng khi vừa mới nhìn thấy người trong điện thoại, đôi mắt đột nhiên thẳng tắp. Hắn giật lấy điện thoại của cô bé rồi nhìn chăm chú, cuối cùng ánh mắt dần ẩm ướt.
Cô bé và người đàn ông bên giường thấy vậy thì có chút lo lắng. Cô bé thì thầm với người đàn ông: "Anh hai, anh ba hẳn là không phải vì nằm giường bệnh hai năm nên đầu óc có chút vấn đề chứ?"
Người đàn ông kia cau mày, tiến lên hai bước, nhìn người đàn ông đang ngồi ngây ngốc trên giường bệnh nhìn điện thoại, nói: "Thừa Doãn, em quen cô ấy à?"
Người đàn ông trên giường bệnh lẩm bẩm: "Cô ấy là phu nhân của em."
.......
"Xong rồi xong rồi, đầu óc thật sự có vấn đề rồi." Cô bé nói.