397: Trở lại Chính Văn
Rất nhiều chuyện đều có hai mặt, giống như sinh ra trong gia đình Đế vương, một đời nắm giữ quyền lực tối cao và tài phú dễ như trở bàn tay, nhưng lại rất khó có được những cảm xúc mà người bình thường có, chẳng hạn như tình thân, tình yêu, thậm chí là tình bạn.
Trước đây, mỗi khi vì không có bạn bè mà cảm thấy cô đơn, Lý Thừa Duẫn sẽ cảm thấy mình quá tham lam, hắn đã có "đồng hồ" đắt nhất thế giới, lại còn muốn một chiếc xe đạp. Hắn sinh ra đã được định sẵn phải làm bạn với cô đơn, chỉ là hắn cũng không thấy cái này có gì không tốt, chỉ là trải nghiệm một cuộc sống khác mà thôi.
Nhưng bây giờ, nhìn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cãi nhau, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh cười đùa vui vẻ, hắn đột nhiên cảm thấy, thật ra ở sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn khao khát những ngày tháng có vợ có con, người một nhà cùng nhau vui đùa náo nhiệt này.
Trên mặt hắn không khỏi nở nụ cười.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt này, người một nhà di chuyển đến tiểu hoa sảnh nói chuyện. Nhưng mới nói chuyện được một lúc, Tiêu Ngọc Thần đứng dậy nói: "Con hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước."
Vừa nói, hắn lại nhìn Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu, "Hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đang đấu võ miệng, nghe hắn nói vậy thì hơi sững người, sau đó nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi ở phía trên, lập tức hiểu ý của Tiêu Ngọc Thần, liền đứng dậy nói mình mệt mỏi, muốn đi ngủ. Sau đó ba huynh muội hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài rồi nhanh chóng rời đi.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh và trống trải, "lách tách", đúng lúc này tiếng ngọn nến cháy lại càng làm cho căn phòng có vẻ yên tĩnh hơn, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Tiêu Hoài xoa xoa ngón tay, sau đó cầm chén lên uống trà, về phần nước trà vào miệng có mùi vị gì, hắn hoàn toàn không biết. Giờ khắc này hắn vô cùng không được tự nhiên, không biết nên làm cái gì. Hắn không phải Tiêu Hoài thực sự, hắn có thể coi ba hài tử kia thành hài tử của mình, nhưng hắn không cách nào coi phu nhân của Tiêu Hoài thật thành phu nhân của hắn.
Còn Đường Thư Nghi thì cúi đầu nghịch chiếc khăn tay lụa trong tay, nàng đang chờ Tiêu Hoài lên tiếng. Mở miệng giải thích cũng được, nói hắn thay lòng đổi dạ cũng được, chỉ cần hắn mở miệng, mới có thể thương lượng mọi chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong im lặng, tiếng gió rít bên ngoài dường như thúc giục hai người lên tiếng. Đường Thư Nghi không phải là người bị động, nếu như Tiêu Hoài đã không nói, vậy thì nàng nói trước.
Nàng quay đầu lại, vừa hay Tiêu Hoài cũng nhìn qua, ánh mắt hai người nhìn nhau, đồng thời phát ra âm thanh:
"Nàng."
"Chàng."
Sau đó lại là một khoảng trầm mặc, vẫn là Tiêu Hoài lên tiếng trước: "Hôm nay nghe Lê ngự sử nói, hắn lấy được chút chứng cứ từ chỗ phu nhân."
Thật ra hắn không muốn nói đến chuyện này, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, cộng thêm tò mò chuyện này, liền mở miệng nói.
Đường Thư Nghi có chút thất vọng, nàng vốn tưởng rằng Tiêu Hoài sẽ nói gì đó về mối quan hệ giữa hai người, không ngờ tới hắn lại nói chuyện này. Tuy nhiên nàng vẫn giải thích:
"Mấy ngày trước, Đại hoàng tử muốn liên hôn với nhà ta, muốn Ngọc Châu định thân với trưởng tử của hắn ta. Ta từ chối một lần, nhưng bọn họ cứ quấn lấy không buông. Ta sợ bọn họ làm ra một số chuyện quá kích, nên ra tay diệt trừ trước."Về phần làm sao tìm được những chứng cứ kia, nàng không nói. Mối quan hệ giữa hai người họ, còn chưa đạt đến độ có thể không giữ lại gì mà chia sẻ.
Tiêu Hoài nghe xong thì gật đầu: "Phu nhân sáng suốt."
Đường Thư Nghi bình tĩnh nói: "Tình huống ép buộc mà thôi."
"Nếu sau này có yêu cầu gì, phu nhân cứ việc nói cho ta biết là được." Tiêu Hoài nghiêm túc nói.
Lúc trước hắn nghe Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nói, mấy năm nay bọn họ sống không dễ dàng gì, đặc biệt là Đường Thư Nghi. Bây giờ hắn đã trở lại, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm, che mưa chắn gió cho mẫu tử bọn họ.
Đường Thư Nghi cũng không khách khí với hắn, "Được."
Sau đó lại là một mảnh trầm mặc, lần này Đường Thư Nghi mở miệng trước, nàng nói: "Không biết chuyện của Tiêu Dịch Nguyên, Quốc Công gia đã biết chưa?"
Tiêu Hoài suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngọc Thần và Ngọc Minh đã nói cho ta biết."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Người nhà bây giờ của Tiêu Dịch Nguyên, ta đã phái người đón đến đây, sắp xếp ở trạch viện bên ngoài. Tiếp theo nên xử lý như thế nào, còn cần Quốc Công gia quyết định."
"Phu nhân nghĩ thế nào?" Tiêu Hoài quay đầu nhìn Đường Thư Nghi hỏi.
Từ miệng của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, hắn biết Đường Thư Nghi không phải là một nữ nhân nội trạch bình thường, tâm trí nhạy bén không thua gì nam tử bình thường. Lúc trước Tiêu Hoài "chết", mọi chuyện trong phủ đều do nàng quyết định, chuyện của Tiêu Dịch Nguyên cùng với người nhà của hắn, nàng chắc chắn đã có quyết định.
Đường Thư Nghi cũng quay đầu nhìn Tiêu Hoài, dưới ánh nến mờ ảo, nam tử này không có dáng người thô kệch của một vị võ tướng, mà lại anh tuấn tiêu soái. Giờ khắc này ánh mắt của hắn ánh lên vẻ chân thành, là thật sự muốn hỏi ý kiến của nàng.
Đường Thư Nghi hạ mắt xuống, mặc dù nàng có ký ức của tiền thân, nhưng bây giờ cũng mò không ra tính cách của Tiêu Hoài. Vả lại, thời gian bốn năm đủ để khiến một người thay đổi rất nhiều.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không có gì mà giấu giếm, nàng trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, nói: "Dù sao cũng là con cháu của lão Hầu gia, hơn nữa Tiêu Dịch Nguyên có tài năng, về sau có khả năng thành một trợ thủ đắc lực, cho nên ta thấy không thể bạc đãi hắn. Ý tưởng của ta là, đem số tài sản còn lại của lão Hầu gia đưa cho bọn họ."
Tiêu Hoài nghe nàng nói vậy thì sững người, mặc dù hắn không biết số tài sản ban đầu của phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết, tài sản của lão Vĩnh Ninh hầu chắc hẳn không ít. Dù sao cũng là chủ soái một phương, đánh thắng biết bao trận lớn trận nhỏ, mỗi lần Hoàng đế ban thưởng cũng khá nhiều. Hắn không ngờ Đường Thư Nghi lại quyết đoán như vậy, đem số tài sản lớn như vậy cho người khác.
398
Tuy nhiên, đối với chuyện này hắn không có dị nghị gì, liền nói: "Đều nghe phu nhân cả."
Đường Thư Nghi mím môi một cái, lại nói: "Vấn đề khó xử bây giờ là, địa vị của vị thê tử trước của lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân, đợi vị kia sau trăm tuổi nên an táng như như thế nào."
Tiêu Hoài nghe vậy thì khẽ cau mày, "Phu nhân nghĩ sao?"
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: "Ý của ta là, có thể cho thêm nhiều tiền tài, nhưng địa vị và vị thế của lão Hầu phu nhân, không ai có thể lay chuyển nửa phần."
Tiêu Hoài gật đầu: "Đều nghe phu nhân cả."
Đường Thư Nghi: "......."
Nàng lại quay đầu nhìn Tiêu Hoài, thân là một nam tử trong xã hội cổ đại phong kiến, là chủ của một nhà, làm sao hắn có thể nói câu "đều nghe phu nhân cả" này trơn tru đến như vậy?
Tiêu Hoài cảm thấy nàng đang nhìn mình, có chút không được tự nhiên, liền cầm chén trà lên uống. Nhưng khi vừa mở nắp lên lại phát hiện nước trà bên trong đã chạm đáy, hắn lại đặt tách trà xuống, động tác có chút lúng túng.
Đường Thư Nghi thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, đồng thời lại càng thêm nghi ngờ, nàng hỏi: "Quốc Công gia, chàng có chuyện gì muốn nói với thiếp thân không?"
Tiêu Hoài nghe nàng hỏi vậy, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng trấn định nói: "Nhưng năm qua phu nhân vất vả rồi."
Đường Thư Nghi nheo mắt lại, sau đó nhìn hắn nói: "Đều là chuyện nên làm, mấy năm nay Quốc Công gia sống có tốt hay không?"
Tiêu Hoài: "Mặc dù ẩn nấp trong quân địch, nhưng cũng không khó khăn gì nhiều."
Vẫn chưa muốn nói sao! Đường Thư Nghi bắt đầu có chút tức giận, nàng ghét nhất loại người làm việc giấu giấu diếm diếm. Thu hồi ánh mắt trên người Tiêu Hoài, nàng nói: "Sắc trời cũng muộn rồi, nghỉ ngơi thôi."
Những lời này khiến thần kinh Tiêu Hoài đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn ngồi thẳng dậy, nói: "Ta còn có một số công vụ cần giải quyết, phu nhân nghỉ ngơi trước đi."
Vừa nói hắn vừa đứng lên, ý tứ muốn rời đi.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Ồ, vậy Quốc Công gia nghỉ ngơi ở thư phòng vậy."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
Sau đó hắn khách khí gật đầu với Đường Thư Nghi, bước ra khỏi cửa. Đường Thư Nghi im lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm trọng, Tiêu Hoài có vấn đề lớn.
Lúc trước Đường Thư Nghi suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy Tiêu Hoài đã thay lòng đổi dạ. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy suy đoán trước kia của mình khả năng còn đoán chưa đủ lớn.
Dựa vào sự quan sát tối nay của nàng, có khả năng Tiêu Hoài không thay lòng đổi dạ, bởi vì nàng không nhìn thấy một tia chột dạ nào trên khuôn mặt của Tiêu Hoài. Tiêu Hoài và tiền thân trước kia có thể nói là ân ái đến mức hận không thể giờ khắc nào cũng quấn chặt lấy nhau, nếu đã như vậy, Tiêu Hoài một khi yêu người khác, không thể nào không có một chút chột dạ hay hổ thẹn được.
Nếu đã vậy, nếu Tiêu Hoài không yêu người khác, vậy thì sao tình cảm của hắn dành cho thê tử lại phát sinh thay đổi nhiều như vậy?
Liệu rằng có khả năng, Tiêu Hoài bây giờ không phải là Tiêu Hoài kia. Tiêu Hoài này giống như nàng, là người khác xuyên đến.
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Đường Thư Nghi đột nhiên thắt lại. Nếu thật sự là như vậy, vậy Tiêu Hoài này là ai? Liệu có gây bất lợi cho nàng và ba hài tử hay không?
Không phải tất cả những người xuyên không đều là người lương thiện, cũng không phải tất cả những người xuyên không đều coi người nhà của nguyên thân thành người nhà của mình, xem trách nhiệm của nguyên thân thành trách nhiệm của mình.
Nghĩ đến đủ loại khả năng, Đường Thư Nghi lo đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Nếu suy đoán của nàng là sự thật, nếu như Tiêu Hoài này không có thiện ý với nàng và ba hài tử, đây tuyệt đối sẽ trở thành một hồi đại nạn.
"Thuý Trúc Thuý Vân." Nàng hét lên.
Thuý Trúc Thuý Vân đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy giọng nói của nàng, vội vàng vén rèm đi vào. Nhìn thấy bọn họ, Đường Thư Nghi hít sâu một hơi, vẫy tay gọi hai người đến. Thuý Trúc Thuý Vân không hiểu ra sao, vội vàng đi đến gần nàng hơn, nghe thấy Đường Thư Nghi hạ giọng nói: "Quốc Công gia đang ở thư phòng, phái người để mắt tới."
Nói xong, nàng suy nghĩ rồi nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."
Thuý Trúc Thuý Vân nghe nàng nói vậy, vẻ mặt hiện lên vẻ chấn kinh lại hoảng loạn. Thuý Trúc nhanh miệng, nàng ấy lo lắng hỏi: "Phu nhân, nhưng Quốc Công gia ngài ấy..."
Đường Thư Nghi xua tay: "Đừng hỏi, nhanh đi làm việc đi."
Thuý Vân Thuý Trúc thấy sắc mặt nàng nghiêm lại, vội vàng đi ra ngoài. Ra ngoài, vẻ mặt cả hai lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng ai cũng không dám nói nói lung tung, nhanh chân đi tìm người.
Trong phòng, Đường Thư Nghi ngồi thẳng người, tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nếu thật sự phải đối đầu với Tiêu Hoài, nàng cũng không phải không có cơ hội chiến thắng. Trước hết, nàng có phủ Đường Quốc Công làm hậu thuẫn, Tiêu Hoài này nếu muốn hại nàng và ba hài tử, cũng phải ước lượng một chút. Hơn nữa, nàng tin ba hài tử sẽ đứng về phía nàng.
..........
Bên này, Tiêu Hoài quay trở lại thư phòng, bảo người hầu ra ngoài, một mình dựa lưng vào ghế lớn, nghĩ lại từng tiểu tiết sau khi nhìn thấy Đường Thư Nghi hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy Đường Thư Nghi không phù hợp.
Đúng vậy, bởi vì hắn không phải Tiêu Hoài thật, nên thái độ của hắn đối với vị phu nhân này cũng "lãnh đạm" hơn rất nhiều. Trong trường hợp này, không phải vị phu nhân này nên oan ức đau lòng tủi thân sao? Nhưng nàng dường như không có gì cả, ngược lại còn bình tĩnh trước sự "lãnh đạm" của hắn.
Tại vì sao?
Nếu người nói vị phu nhân này bởi vì trượng phu đã "chết" bốn năm, trái tim đã thuộc về người khác, thì nàng cũng không nên bình tĩnh như vậy! Trừ khi.... Trừ khi vị phu nhân này này giống hắn, không phải Đường Thư Nghi nguyên bản, mà bị người xuyên vào rồi.
Nghĩ đến đây, khoé miệng hắn cong lên, nếu thật sự là như vậy, vậy chuyện này liền thú vị hơn rồi.