“Nương ~”
Một nữ hài nhi búi tóc hai bên, trắng trẻo tinh xảo bổ nhào vào ngực nàng. Đường Thư Nghi cả kinh, nàng làm cẩu độc thân hơn ba mươi năm, bây giờ đột nhiên thành nương người ta, thật đúng là không quen mà.
“Nương ~” tiểu nha đầu cảm nhận được thân thể mẫu thân cứng đờ, ngẩng đầu mở to hai mắt long lanh nhìn nàng, Đường Thư Nghi phút chốc ngơ ra.
Thôi được rồi, bây giờ nàng chính là phu nhân hào môn Vĩnh Ninh hầu, nàng không chỉ có tiền mà còn có ba hài tử. Đây là sự thật, cần phải tiếp thu.
Đường Thư Nghi thả lỏng cơ thể ôm tiểu nha đầu vào lòng, cười hỏi: “Tan học rồi? Hôm nay học cái gì?”
“Nương, mau thay Trang phu tử đi.” Tiêu Ngọc Châu dẩu miệng nhỏ, vẻ mặt tủi thân nhưng tròng mắt không ngừng đảo như bánh xe đã bán đứng con bé.
Đường Thư Nghi dựa vào ký ức biết được tiểu nữ nhi này có chút ương nghạnh. Nàng cũng không trực tiếp từ chối ý kiến muốn đổi Trang phu tử, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé: “Vì sao lại muốn đổi phu tử?”
“Học vấn của ông ta không tốt, ông...”
“Nói thật, không được nói dối.” Đường Thư Nghi ngắt lời Tiêu Ngọc Châu, ngữ điệu có chút nghiêm túc.
Trang phu tử là người nguyên chủ phó thác cha nàng ấy là Đường Quốc công đi tìm. Trang phu tử là cử nhân, trong giới học thuật vô cùng nổi danh, sao lại nói là học vấn không tốt.
Tiêu Ngọc Châu nghe mẫu thân mắng thì phồng mang trợn má không nói lời nào. Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không chiều chuộng con bé, giương mắt nhìn về phía Lưu ma ma đang đứng bên cạnh, bà ta là nhũ mẫu của Tiêu Ngọc Châu. Sau khi Tiêu Ngọc Châu cai sữa, bà ta vẫn được ở lại làm ma ma quản sự.
“Phu nhân, hôm nay tiểu thư nhà ta ủy khuất rất lớn.” Lưu ma ma đau lòng nhìn Tiêu Ngọc Châu, lại nói: “Chiều này thứ nữ nhà nhị lão gia được phu tử khích lệ vài câu đã bắt đầu diễu võ dương oai trước mặt tiểu thư. Tiểu thư tức giận nói nàng vài câu, phu tử lại trách cứ tiểu thư. Phu nhân, ngài phải làm chủ cho tiểu thư!”
Lưu ma ma vừa nói vừa đảo mắt, nhìn là biết bà ta không thành thật. Nhưng Đường Thư Nghi cũng không vạch trần, chỉ mở miệng nói: “Chuyện này ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Nói xong nàng lại rũ mắt hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Phu tử giao bài tập gì vậy?”
Lưu ma ma thấy Đường Thư Nghi không để ý đến bà ta, trong lòng có chút hậm hực nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể xoay người đi ra. Đường Thư Nghi dùng khóe mắt liếc bà ta một cái, lại nghe Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Phu tử bảo viết hai mươi trang đại tự.”
“Nhiều như vậy sao!” Đường Thư Nghi nói.Tiêu Ngọc Châu ủy khuất gật đầu, Đường Thư Nghi đứng dậy kéo con bé vào thư phòng: “Vừa lúc ta cũng muốn luyện chữ, chúng ta cùng đi đi.”
Tiêu Ngọc Châu còn muốn oán giận nhưng đã bị Đường Thư Nghi kéo vào thư phòng. Nha hoàn Thúy Vân nhanh nhẹn chuẩn bị bút mực, Đường Thư Nghi bắt đầu ngồi xuống viết chữ, Tiêu Ngọc Châu cũng chỉ đành ngồi luyện chữ.
Viết xong hai chữ, Đường Thư Nghi quay đầu ra hiệu cho Thúy Vân, Thúy Vân hiểu ý, gọi Thúy Trúc tới hầu rồi đi ra sân.
Đường Thư Nghi rất vừa lòng, hai đại nha hoàn này rất có mắt nhìn, làm việc cũng nhanh nhẹn.
Hai mươi trang đại tự, mất khoảng một canh giờ cũng viết xong. Đường Thư Nghi quan sát chữ của Tiêu Ngọc Châu, ngăn nắp, từng nét bút ngay ngắn, tiểu hài tử tám tuổi viết được như thế thật không tồi.
Nàng cười khích lệ vài câu, tiểu cô nương nghe xong cũng lộ ra vẻ tươi cười. Gương mặt nhỏ tinh xảo cười lên càng thêm xinh đẹp. Đứa nhỏ này cũng là một mỹ nhân a.
Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nam hài vang dội: “Nương, bảo bọn họ dọn cơm mau đi, con sắp chết đói rồi.”
“Ai da, nhị công tử, ngài đã làm gì vậy? Sao y phục lại thành thế này?”
Nghe ngữ điệu khẩn trương của Thúy Vân, Đường Thư Nghi nhanh chân bước ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu cũng theo phía sau, gương mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Đường Thư Nghi vừa ra tới cửa đã nhìn thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cao to dũng mãnh, dung mạo anh tuấn đang đứng trong sân, dáng vẻ lưu manh. Trường bào màu lam nhìn như bị chó cắn, không còn ra hình ra dạng.
Đây chính là nhị nhi tử của nàng, Tiêu Ngọc Minh.
Đường Thư Nghi đã chuẩn bị tâm lý với cái danh ăn chơi trác táng của nhi tử này, mấy chữ lưu manh đầu đường xó chợ rất phù hợp với hình tượng của nó. Đường Thư Nghi xem như vẫn còn giữ được bình tĩnh: “Con làm sao lại thành thế này?”
“Đánh một trận với Tề Nhị.” Tiêu Ngọc Minh không thèm để ý, mở miệng trả lời: “Con không bị làm sao cả, chỉ là mặt tên tiểu tử Tề Nhị kia bầm dập thôi.”
Chương 4
Đường Thư Nghi yên lặng hít một hơi, áp xuống cơn kích động muốn đánh người, buông thõng tay nói: “Nhanh đi thay y phục đi.”
“Nương, con đói bụng, ăn cơm trước đi.” Tiêu Ngọc Minh nói xong lập tức đi về phía tiểu thính, đói đến mức da bụng dán da lưng thì còn đổi y phục làm gì?
“Thay y phục rồi lại ăn.” Đường Thư Nghi không cho phép nó từ chối. Đã quen với việc ra ngoài gây sự đánh nhau rồi về nhà ăn ngon uống tốt sao.
Sự uy nghi của nàng khiến Tiêu Ngọc Minh ngây ngốc chớp mắt, bước đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Nương, nương sao vậy?”
“Sao cái gì mà sao?” Đường Thư Nghi cảm thấy sốt ruột, tiểu tử này không nhìn ra điều gì chứ?
“Khí thế thật lớn, rất giống cha nha.” Tiêu Ngọc Minh cười hì hì nói.
Đường Thư Nghi giơ tay đánh nó: “Ta bây giờ chính là cha con, mau đi thay y phục, không là ăn roi đấy.”
“Rồi rồi, con đi, con đi ngay.” Tiêu Ngọc Minh nhanh chóng chạy về phòng, còn chụp lấy hai khối điểm tâm cho vào miệng.
Đường Thư Nghi nhìn nhị nhi tử đã chạy mất, lại nhìn tiểu nữ nhi ở bên cnahj, nàng có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ gà bay chó sủa như thế nào.
Nàng dặn dò nha hoàn chuẩn bị cơm nước xong rồi lại nói với Thúy Trúc: “Đến tiền viện xem Ngọc Thần có ở đó không, bảo nó tới đây ăn cơm.”
Thúy Trúc đáp lời rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi bảo nha hoàn đưa Tiêu Ngọc Châu đi rửa tay, nàng lại đi vào nội thất. Thúy Vân cũng theo nàng vào trong, đưa khăn ướt đã vắt khô cho nàng, sau đó bắt đầu bẩm báo tin tức đã nghe ngóng được.
“Nô tỳ đã hỏi thăm rồi, chiều nay Trang phu tử ở trên lớp hỏi tiểu thư mấy vấn đề, tiểu thư không đáp được, Trang phu tử lại hỏi tứ cô nương nhà nhị lão gia. Tứ cô nương đáp đúng nên tiểu thư rất tức giận, lúc nghỉ giải lao đã châm chọc tứ cô nương một hồi, đại ý nói nàng ta là thứ nữ mà còn muốn đoạt sự nổi bật gì đó, cuối cùng còn đẩy tứ cô nương ngã xuống đất.
Trùng hợp bị Trang phu tử bắt gặp, Trang phu tử trách cứ tiểu thư vài câu, còn phạt tiểu thư viết đại tự. Nô tỳ thấy tứ cô nương kia không phải người đơn giản, sao lại trùng hợp như vậy chứ, nàng ta ngã xuống lại bị Trang phu tử nhìn thấy.”
Thúy Vân đã lăn lộn ở hậu viện từ lâu, rất rõ mấy thủ đoạn nhỏ này.
Đường Thư Nghi dùng khăn lông lau tay, ở cổ đại này đích thứ khác biệt, Tiêu Ngọc Châu là đích nữ duy nhất ở Hầu phủ, một hài tử bảy tám tuổi ở trước mặt một thứ nữ cảm thấy mình ưu việt hơn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng con bé lại vì người ta ưu tú hơn mình mà buông lời độc ác, còn ra tay với người ta thì đúng là quá bướng bỉnh, không thể chiều chuộng được.
Còn tứ cô nương kia à, cố ý cũng được, vô tình cũng thế, nàng phải dạy Tiêu Ngọc Châu cách nhìn người, đối với những người khác nhau thì sẽ hành xử khác nhau.
Đường Thư Nghi lau tay xong, đưa khăn lông Thúy Vân rồi nói: “Mặc kệ tứ nha đầu kia có đơn giản hay không, chuyện này là Ngọc Châu không đúng. Tính tình này của nó phải sửa, sau này các ngươi chú ý một chút.”
Nàng nói rất nghiêm túc, Thúy Vân biết nàng nói thật, lập tức gật đầu.
Đường Thư Nghi đứng dậy, mở miệng nói: “Chú ý những người trong viện Ngọc Châu, đặc biệt là Lưu ma ma.”
Thúy Vân cung kính gật đầu, đi theo Đường Thư Nghi vào tiểu thính. Đồ ăn đã mang lên, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh ngồi trên ghế, bộ dáng nhìn nhau không thuận mắt. Đường Thư Nghi thu hết tất cả vào đáy mắt nhưng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ vị, hai hùng hài tử thấy thế cũng bước tới ngồi bên cạnh nàng.
Đúng lúc này, Thúy Trúc chạy tới bẩm báo: “Đại công tử còn chưa hồi phủ.”
“Đi đâu rồi?” Đường Thư Nghi cầm đũa hỏi, đại nhi tử này mới là nhân vật cần quản lý nghiêm khắc nhất, nếu không cái vị trí phu nhân hào môn này nàng không ngồi được nữa.
Tiêu Ngọc Minh đã sớm đói bụng, thấy nàng động đũa cũng lập tức ăn uống thỏa thuê, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh mỉa mai nó là quỷ đói, Tiêu Ngọc Minh hung hăng trừng mắt liếc con bé.
Đường Thư Nghi không thèm để ý tới cuộc đấu đá giữa hai đứa nó, chỉ nghe Thúy Trúc đang khó xử mở miệng: “Nô tỳ hỏi người ở viện của đại công tử, họ nói... nói không biết.”
“Không biết?” Đường Thư Nghi hừ một tiếng: “Là vì nó tới ngõ Mai Hoa nên bọn họ không dám nói đi.”
Tiêu Ngọc Thần giấu thanh mai trúc mã của hắn ở ngõ Mai Hoa, nguyên thân biết được cũng vô cùng chán ghét vị thanh mai trúc mãi kia, nhưng vì ngại nhi tử nhà mình nên dù chán ghét cũng chưa ra tay làm gì.
Nhưng Đường Thư Nghi không phải nguyên thân, nhi tử này cũng đâu phải nàng sinh, không cần cố kỵ mặt mũi nó. Nàng hừ lạnh một tiếng: “Đi nói với Trường Minh, bảo hắn trong vòng nửa canh giờ phải đưa chủ tử hắn về, nếu không thì không cần về đây nữa.”
Người ta đã sắp kề dao vào cổ, Tiêu Ngọc Thần lại còn cùng ngươi ta vui hưởng phong hoa tuyết nguyệt!
Thúy Trúc thấy Đường Thư Nghi giận thật, nhanh chóng chạy đi tìm Trường Minh, hắn là nô tài hầu hạ Tiêu Ngọc Thần lâu nhất, tất nhiên sẽ biết Tiêu Ngọc Thần đi đâu.