617
Tiêu Hoài khẽ hừ nhẹ một tiếng, làm như hắn muốn nhìn khuôn mặt kia của Tề Lương Sinh.
Đường Thư Nghi thấy hắn cả người đầy mùi giấm, nén cười đọc sách.
Ngày hôm sau triều sớm kết thúc, Tiêu Hoài và Dung vương cùng nhau ra khỏi cung, khi đi ngang qua bên người Tề Lương Sinh, dừng lại bước chân nói: "Ta uống rượu với Dung vương, Tề đại nhân có muốn đi cùng không?"
Tề Lương Sinh quay đầu lại, thấy Tiêu Hoài và Dung vương đang đứng cùng nhau, hắn và Dung vương chào hỏi nhau, sau đó cùng đi đến Hồ Quang Tạ. Dung vương trái phải nhìn hai người, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người này hình như không được tốt cho lắm. Nhưng thông tin hắn thu thập được, phủ Định Quốc Công, phủ Đường Quốc Công cùng với Tề gia cùng một trận doanh!
Không lâu sau liền đến Hồ Quang Tạ, Tề Nhị thân là chủ sự tất nhiên phải đích thân đến chiêu đãi. Hắn còn khá xấu hổ, dù sao hắn và Hạ Đại Lan cũng đang bàn chuyện hôn sự, bây giờ khi nhìn thấy phụ thân của Hạ Đại Lan, có loại cảm giác lo lắng lúc nào cũng có thể bị khảo sát.
Dung vương cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu. Thằng nhóc này tướng mạo và tinh thần đều không tồi, đối nhân xử thế cũng biết tiến biết lùi. Về phần không tiến vào quan trường, hắn cũng không để ý lắm. Dù sao Tề Lương Sinh vẫn còn trẻ, chỉ cần có hắn là đủ rồi.
Tề Nhị dẫn ba người bọn họ đến nhã phòng tốt nhất, lúc chuẩn bị đến thì gặp Trường Bình công chúa. Hai bên đều sững sờ, sau đó chào hỏi nhau, Trường Bình công chúa liếc nhìn Tề Lương Sinh, Tề Lương Sinh vẻ mặt lãnh đạm, Trường Bình công chúa hừ một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Hoài nói: "Làm phiền Định Quốc Công truyền tin cho phu nhân, bổn cung nhớ nàng, dành thời gian tụ tập một hồi."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
Ánh mắt của Trường Bình công chúa dừng lại trên người Dung vương trong chốc lát, sau đó được người vây quanh rời đi. Tề Nhị dẫn ba người Tiêu Hoài tiếp tục đi về phía trước, sau đó tiến vào nhã phòng. Mặc dù Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh đều không cho đối phương sắc mặt tốt, nhưng khi bàn chính sự thì không có chút chậm trễ nào.
Ba ngày sau, Tề Lương Sinh và Dung vương đều phái người đi xem bát tự, kết quả thượng giai, sau đó lại qua vài ngày, Tề phủ đến phủ Dung vương cầu thân, chuyện hôn sự của Tề Nhị và Hạ Đại Lan chính thức được định xuống.
Còn Đường Thư Nghi thì đang nghe Nam Lăng bá phu nhân thở dài. đã từng là tổ ba công tử bột, hôn sự của Tiêu Ngọc Minh và Tiêu nhị đều đã được định xong, giờ chỉ còn lại Nghiêm Ngũ nhà nàng ấy, bây giờ nàng ấy thật sự buồn đến thối ruột.
"Ta chọn rất nhiều cô nương, nhưng nó không nhìn trúng người ta thì chính là người ta không nhìn trúng nó, đúng là buồn muốn chết." Nam Lăng bá phu nhân thở dài nói.
"Chuyện nhân duyên này còn phải xem duyên phận, duyên phận đến tự nhiên sẽ thành." Đường Thư Nghi chỉ có thể khuyên như vậy.
Nam Lăng bá phu nhân cũng chỉ nói chuyện với nàng giải tỏa một chút phiền muộn trong lòng, hôn sự của Nghiêm Ngũ vẫn không thể tùy ý định xuống. Không phải muốn chọn tốt đến cỡ nào, mà là muốn chọn người phù hợp.
......
Năm trước, Đường Thư Nghi và Trường Bình công chúa tụ tập một lần, nàng phát hiện Trường Bình công chúa dường như đã thay đổi rất nhiều, xung quanh nàng ta không còn những tiểu thịt tươi nữa, cả người nàng ta cũng thanh nhã hơn rất nhiều. Đường Thư Nghi cảm thấy kỳ quái liền hỏi: "Công chúa có gặp phải chuyện gì không?"Trường Bình công chúa tự rót cho mình một ly rượu, "Ta có thể gặp chuyện gì? Chẳng qua chán ngấy loại cuộc sống như ngày trước mà thôi."
Đường Thư Nghi hiểu rõ gật đầu, đây là ăn thịt ăn cá chán rồi, muốn ăn chay. Nhưng lúc này lại nghe Trường Bình công chúa nói: "Ngươi nói ta sinh một hài tử thì sao?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó nói: "Công chúa thích là được rồi."
Trường Bình công chúa ngẩng đầu lên uống cạn rượu trong chén, nói: "Nhưng phụ thân của hài tử ta không thể là người thấp hèn."
Đường Thư Nghi sửng sốt, cảm thấy nên khuyên vài câu. Nếu nàng ta vẫn chưa chết tâm với Tề Lương Sinh, hoặc chọn một người giống với Tề Lương Sinh, đến lúc đó xảy ra chuyện, Lý Cảnh Tập cũng khó xử.
Nghĩ xong nàng nói: "Ứng viên... Công chúa vẫn nên thận trọng, đừng giống như lần trước."
Trường Bình công chúa hừ một tiếng, "Ta biết, Hoàng thượng bây giờ không thân thiết với ta, bây giờ ta cũng chỉ có cái danh trưởng công chúa mà thôi. Yên tâm đi, ta sẽ không tìm thêm phiền toái cho Hoàng thượng."
Đường Thư Nghi còn có thể nói gì, sinh hài tử là tự do của người ta. Hơn nữa, nếu Trường Bình công chúa sinh hài tử, đối với nàng ta mà nói quả thật không tồi. Nàng nâng ly lên nói: "Hy vọng công chúa được như ước nguyện."
Trường Bình công chúa cười nói: "Ta biết ngươi có thể hiểu ta."
Đường Thư Nghi mỉm cười, thật ra nàng cũng rất bội phục Trường Bình công chúa, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, sống cuộc đời bừa bãi.
............
Chớp mắt đã đến đêm giao thừa, cả nhà đang ở Thế An Uyển đón giao thừa. Đầu tiên là Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đốt pháo hoa trong viện, sau đó cả nhà cùng nhau ngồi chơi mã điếu, vui vẻ náo nhiệt đến giờ tý mới nghỉ ngơi.
Mùng một năm mới có cung yến, sáng sớm Lý Cảnh Tập liền phái người đưa một bộ trang sức cài đầu đến cho Tiêu Ngọc Châu. Tiến cung gặp Lý Cảnh Tập, Đường Thư Nghi phát hiện, trâm cài và ngọc bội đeo ở thắt lưng của Tiêu Ngọc Châu là một cặp với Lý Cảnh Tập. Trong lòng nàng không nhịn được mà thở dài, tiểu tâm cơ của tình yêu thiếu niên!
Một năm qua, những lời muốn Hoàng thượng tuyển tú vẫn chưa từng gián đoạn, cho dù Lý Cảnh Tập đã nói rõ, trước hai mươi tuổi sẽ không đại hôn, cũng không ngăn được những đại thần kia dâng tấu.
Cung yến hôm nay, càng có không ít đại thần dẫn nữ nhi nhà mình đến trước mặt Thái hoàng thái hậu. Thật ra bọn họ càng muốn kéo đến trước mặt Hoàng thượng, nhưng không có cơ hội.
Chẳng qua vẫn có người có cơ hội, ví dụ như người Minh gia. Cung yến vào buổi trưa, nhưng người Minh gia sáng sớm đã vào cung. Minh đại phu nhân dẫn theo Minh Vũ đến thỉnh an Thái hoàng thái hậu, Minh đại lão gia đến ngự thư phòng gặp Lý Cảnh Tập.
Nói chuyện một lúc, Minh đại lão gia nói: "Cữu mẫu ngài đã lâu rồi chưa gặp ngài, nhân dịp năm mới, muốn gặp ngài một lần."
618
Đối với Minh gia, thái độ của Lý Cảnh Tập là, có thể chăm sóc một chút, thậm chí để bọn họ sống cả đời trong vinh hoa phú quý, dù sao cũng là người thân của mẫu thân hắn. Nhưng nếu họ muốn nhiều hơn, vậy thì không còn gì cả.
Hắn và Minh đại lão gia cùng đến tẩm điện của Thái hoàng thái hậu, trên đường đi Minh đại lão gia nói: "Mẫu phi ngài khi còn nhỏ đáng yêu như ngọc trong tuyết, mỗi khi đến tết, trưởng bối trong nhà đều thích nhét tiền mừng tuổi vào túi nàng ấy. Nhưng nàng ấy là người tiết kiệm, tiền mừng tuổi đều tích góp lại mua đồ vật cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nàng..."
Trên đường đi hắn ta nói rất nhiều chuyện khi còn nhỏ của Minh phi, Lý Cảnh Tập nghe xong trong lòng vừa ấm áp lại tiêu điều. Nếu năm đó mẫu phi của hắn không bị hại thì tốt biết bao.
Nói chuyện một hồi liền đến Từ Ninh cung của Thái hoàng thái hậu, Minh đại phu nhân và Minh Vũ nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy hành lễ, sau đó ngồi xuống nói chuyện. Giữa những từ ngữ tất nhiên không thiếu những lời khen ngợi Minh Vũ, mà ánh mắt Minh Vũ khi nhìn Lý Cảnh Tập cũng chứa đựng tình ý.
Lý Cảnh Tập cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, không khỏi cau mày lại, lại nói chuyện một lúc, hắn liền đứng dậy rời đi, Minh đại lão gia vội vàng đi theo phía sau.
Đến ngự thư phòng, Minh đại lão gia rối rắm một lúc rồi nói: "Hoàng thượng, năm đó mẫu phi ngài còn chưa xảy ra chuyện, chúng ta đã từng thương nghị qua chuyện hôn sự giữa ngài và Minh Vũ."
Hắn ta vừa nói những lời này ra, sắc mặt Lý Cảnh Tập lập tức trầm xuống, nhưng Minh đại lão gia dường như không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nói tiếp: "Mặc dù mẫu phi của ngài mất rồi, nhưng ước định lúc đầu vẫn nên tiếp tục."
"Minh ái khanh," Sắc mặt Lý Cảnh Tập trầm đến mức có thể tích nước, hắn nói: "Chuyện năm đó không nhân không chứng, hơn nữa, ta đã quá kế cho Tiêu Dao Vương, chuyện hôn sự của ta không phải do Minh phi làm chủ. Về sau đừng nói loại lời này nữa."
"Nhưng chuyện hôn sự năm đó đã định xuống rồi, Hoàng thượng, nếu như bây giờ ngài thất hứa, biểu muội ngài phải làm sao?" Minh đại lão gia lo lắng nói.
"Tự phụ!"
Lý Cảnh Tập tức giận gầm lên, Minh đại lão gia vội vàng quỳ xuống.
Liền nghe Lý Cảnh Tập lại nói: "Minh Ôn Mậu, trẫm niệm tình giữa ngươi và Minh phi là huynh muội, nhiều lần khoan nhượng ngươi, không nghĩ tới là ngươi không biết lễ nghi như vậy. Trẫm nói lại với ngươi lần nữa, phụ thân của trẫm là Tiêu Dao Vương, trẫm không có mẫu phi. Ngươi cũng không phải cữu cữu của trẫm, nhớ rõ thân phận của mình."
Sau khi trở về Thượng Kinh, mỗi lần Lý Cảnh Tập nhìn thấy người Minh gia, mặc dù không thân thiết là bao, nhưng trước giờ cũng luôn có phần chăm sóc, quát mắng giống như bây giờ là lần đầu tiên. Minh đại lão gia sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, hắn ta vội vàng dập đầu, miệng còn nói: "Là thần sai, là thần sai."
Ánh mắt Lý Cảnh Tập trầm trầm nhìn hắn ta một lúc rồi mới nói: "Ngươi miễn lễ đi."
Minh đại lão gia run rẩy đứng dậy, Lý Cảnh Tập không kiên nhẫn xua tay đuổi hắn ta ra ngoài. Mới năm mới, tâm trạng vốn dĩ tốt đẹp lại bị hắn ta phá hỏng. Mãi cho đến khi Diệp Đức Bổn báo, Định Quốc Công phu nhân và Khang Lạc quận chúa đến, đang ở Từ Ninh cung, tâm tình của hắn mới tốt lên, vội vàng đến Từ Ninh cung.
Đến nơi, nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh Thái hoàng thái hậu, được Thái hoàng thái hậu nắm tay nói chuyện. Nhìn thấy trâm cài đầu và ngọc bội ở thắt lưng đều là do mình gửi tới, Lý Cảnh Tập cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào, tay bất giác chạm vào ngọc bội trên eo mình.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đều đứng dậy hành lễ với hắn, hắn vội hồi lễ, sau đó cùng ngồi xuống nói chuyện. Qua một lúc sau, Thái hoàng thái hậu tìm cơ hội để cho hai người đi ra ngoài, cho bọn họ cơ hội nói chuyện riêng. Đợi bọn họ ra ngoài, Thái hoàng thái hậu mấy lần muốn nói với Đường Thư Nghi, để hai hài tử định thân, nhưng đều nhịn xuống.
Đường Thư Nghi từ thần sắc của bà ấy có thể đoán được, nhưng coi như cái gì cũng không biết. Nàng và Tiêu Hoài đều cảm thấy, bây giờ cũng không phải thời cơ để hai người định thân.
Cung yến tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc mỗi nhà lần lượt rời khỏi cung. Ở cửa cung, Minh Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Châu, Minh phu nhân nhìn thấy vậy vội vàng kéo nàng ta, "Con cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy sẽ bị nói không có phép lịch sự."
Minh Vũ niết chặt khăn tay rồi lên xe ngựa, sau đó nói với Minh đại phu nhân: "Nương, người nhìn thấy không, trâm cài và ngọc bội của Tiêu Ngọc Châu và biểu ca là một đôi."
Minh đại phu nhân thở dài: "Vũ nhi à, con không thể nào tranh với nàng ấy được, nhà chúng tranh không lại phủ Định Quốc Công. Cho nên đừng nghĩ đến vị trí Hoàng hậu, có thể vào cung làm phi tần là được rồi."
Lúc này Minh đại lão gia lên xe ngựa, khi nghe thấy lời nói của nàng ta liền trầm mặt nói: "Chuyện Vũ nhi vào cung sợ là không thành."
Minh Vũ vừa nghe vậy vẻ mặt cấp bách, Minh đại phu nhân vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hoàng thượng nói cái gì?"
Minh đại lão gia: "Ta nói với Hoàng thượng và Vũ nhi có hôn ước, nhưng Hoàng thượng nói không nhân không chứng, hắn không thừa nhận."
"Này… này sao có thể không thừa nhận chứ?” Minh đại phu nhân nói: "Vu nhi là biểu muội của hắn, chúng ta không cầu vị trí Hoàng hậu, chẳng lẽ không thể làm phi tần sao?"
Lúc này Minh Vũ khóc lóc kêu lên: "Con không quan tâm, con muốn đợi, đợi biểu ca tuyển tú."
"Đúng vậy, chúng ta đợi tuyển tú, không thể để nữ nhi của nhà khác đều có thể vào cung, biểu muội của hắn lại không thể." Minh đại phu nhân cũng nói.
Minh đại lão gia trầm mặt không nói, qua một lúc sau Minh đại phu nhân lại nói: "Nếu không bây giờ chúng ta liền truyền tin đồn, Hoàng thượng có hôn ước với Vũ nhi nhà ta."
Minh đại lão gia cau mày suy ngẫm, sau đó nói: "Đừng làm vậy trước, đợi đến khi tuyển tú, nếu như hắn không để Vũ nhi vào cung, chúng ta mới truyền tin tức này ra."
Dù sao chuyện hôn ước căn bản không tồn tại, Lý Cảnh Tập chỉ cần tìm Minh nhị lão hỏi liền có thể biết rõ.
Minh đại phu nhân và Minh Vũ đều gật đầu, cả nhà đầu năm mới tâm tình đều không vui.
......