81
Sáng hôm sau, dùng bữa sáng xong Đường Thư Nghi đã gọi tổng quản thị vệ Ngưu Hoành Lượng tới Thế An Uyển, sắp xếp chuyện tập võ cho Tiêu Ngọc Minh.
Ngưu Hoành Lượng có dáng vóc bình thường, mặt to da ngâm đen, mắt cũng to, là kiểu người mà ném hắn vào giữa một đám người, sẽ không ai chú ý tới hắn. Nhưng nhìn nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mắt người này rất sáng, từng cái giơ tay nhấc chân đều có uy lực.
Đường Thư Nghi tuy không hiểu quyền cước nhưng cũng có thể cảm nhận được công phu của Ngưu Hoành Lượng không tồi.
Nàng để Thúy Vân chuẩn bị chỗ ngồi cho hắn, dâng trà, Đường Thư Nghi nói chuyện Tiêu Ngọc Minh muốn tập võ cùng hắn. Ngưu Hoành Lượng cũng là người hào sảng, không hề do dự mà đồng ý. Dạy tiểu chủ tử công phu quyền cước không phải là chuyện gì khó.
“Nó đang vào độ tuổi ham chơi, hy vọng ngươi quản giáo nghiêm khắc một chút.” Đường Thư Nghi nói.
Lần này Ngưu Hoành Lượng do dự một hồi mới đáp ứng. Dạy công phu thật sự không thành vấn đề, cứ để Tiêu Ngọc Minh tập theo hắn là được, nhưng chuyện quản giáo này có chút khó khăn. Đừng nói hiện tại hắn là hạ nhân ở Hầu phủ, dù là lúc trước hắn làm giáo úy trong quân thì cũng không dám quản công tử Hầu phủ.
Nhưng hiện tại Hầu phu nhân đã dặn dò, hắn cũng phải đồng ý. Nhưng hắn không nghĩ nhị công tử sẽ cam lòng bị hắn quản giáo.
Đường Thư Nghi thấy hắn do dự, đại khái cũng đoán được ý tưởng của hắn, nhưng nếu đã hứa với Tiêu Ngọc Minh thì không thể thay đổi, cứ học trước rồi nói sau.
Lại nói với công phu mèo ba chân của Tiêu Ngọc Minh hiện tại, có đưa đến chỗ Hướng tướng quân thì người ta cũng chướng mắt hắn.
Đương nhiên, Ngưu Hoành Lượng kiêm chức sư phó dạy võ của Tiêu Ngọc Minh, các loại đãi ngộ chắc chắn phải tốt hơn bình thường, lúc hắn rời đi, Đường Thư Nghi đã sai người đi chuẩn bị việc này.Ngày mai chính là ngày hẹn tới Sùng Quang tự với Ngô phu nhân, nàng lại gọi người giám sát Ngô phủ tới, hỏi hắn có phát hiện gì không, kết quả là hai ngày này Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Vân đều không ra phủ, người bên cạnh bọn họ cũng thế.
Tuy là như vậy nhưng Đường Thư Nghi cũng không lơi lỏng cảnh giác, qua giờ cơm chiều lại gọi Tiêu Ngọc Thần tới, dặn dò hắn ngày mai tới Sùng Quang tự phải cẩn thận mọi chuyện, Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc đồng ý.
Từ Hầu phủ đến Sùng Quang tự mất khoảng một canh giờ, ngày hôm sau, Đường Thư Nghi rời giường từ sớm, ngồi xe ngựa đến Sùng Quang tự. Vì phải đi xa nên chọn xe ngựa khá rộng rãi, nằm ngủ bên trong cũng không thành vấn đề.
Tiêu Ngọc Thần và Đường Thư Nghi ngồi chung, hai người nói chuyện một lúc thì Tiêu Ngọc Thần lại lấy sách ra xem. Đường Thư Nghi nhìn trang bìa, chỉ thấy hai chữ <Đại Học>, là một trong tứ thư ngũ kinh.
Xem ra hắn quả thật dụng công đọc sách.
Đường Thư Nghi không quấy rầy hắn, cũng lấy một quyển sách ra xem, sách nàng đọc chính là <S;ử Ký>. Nếu là kiếp trước nàng tuyệt đối không đọc loại sách này, nhưng thế đại gia tộc cổ đại xem nó là một trong những quyển sách giáo khoa tinh anh nhất cũng là có nguyên nhân.
Nàng muốn lăn lộn ở thời cổ đại, tuy không cần tinh thông mấy quyển sách này nhưng cũng cần phải đọc qua. Nàng vẫn luôn cho rằng tri thức chính là nền tảng của sự thành công.
Dọc theo đường đi mẫu tử hai người đều đọc sách, rất nhanh đã đến Sùng Quang tự. Hai người xuống xe ở ngay chân núi, giương mắt là thấy một ngôi chùa đứng sừng sững giữa sắc xanh sắc đỏ của núi rừng, là sắc thái thanh nhã giữa khung cảnh hùng vĩ, vô cùng thơ mộng.
“Cảnh sắc nơi này quả nhiên là hợp lòng người.” Đường Thư Nghi hít sâu một ngụm không khí mát lành sảng khoái của núi rừng.
Tiêu Ngọc Thần cũng bị cảnh sắc rực rỡ hữu tình này ảnh hưởng, tâm tình cũng nhẹ nhàng thư thái hơn không ít, hắn nói: “Nếu mẫu thân thích thì có thể thường xuyên tới đây.”
Đường Thư Nghi nhìn trời xanh mây trắng, núi cao tú thủy, cất cao giọng nói: “Hẳn là nên tới thường xuyên.”
82
Tiêu Ngọc Thần nhìn bộ dáng hưng phấn bừng bừng của nàng, bản thân hắn cũng thấy tràn đầy năng lượng. Hắn cảm thấy trong khoảng thời gian này, từng cái giơ tay nhấc chân gian của mẫu thân hắn đều có khí chất hào sảng phóng khoáng.
“Đi, lên núi.” Đường Thư Nghi nhấc chân lên núi, lúc này phía sau đã truyền tới giọng nói của Ngô phu nhân, quay đầu nhìn thì đã thấy bà ta và ba nữ nhi đứng cách đó không xa.
“Ta còn nghĩ phải muộn một chút nữa ngài mới tới, không nghĩ ngài lại tới sớm như vậy.” Ngô phu mỉm cười đi tới, Ngô Tĩnh Vân cùng Ngô Tĩnh Xu, Ngô Tĩnh Nhã theo phía sau.
Ngô Tĩnh Vân nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần phong thần tuấn lãng, chỉ nhìn một lúc rồi dời mắt sang chỗ khác ngay. Thời gian đúng là liều thuốc hay, bây giờ nàng ta nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đã không còn cảm giác đau lòng nữa.
Mà Tiêu Ngọc Thần lại nhìn nàng ta nhiều hơn một chút, hắn rất tò mò về vị nữ tử dùng mọi thủ đoạn để từ hôn với hắn, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Ngô Tĩnh Xu cũng nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, lúc đối diện với tầm mắt của hắn còn cố ý nở nụ cười quyến rũ. Tiêu Ngọc Thần nhíu mày, xoay người nghe Đường Thư Nghi và Ngô phu nhân hàn huyên.
Chờ bọn họ nói chuyện xong, hắn bèn đi theo Đường Thư Nghi lên núi. Ngô phu nhân thấy thế cười nói: “Người trẻ tuổi các ngươi chắc không kiên nhẫn ở cùng bọn ta, thế tử, ba nha đầu nhà ta hôm nay phải phiền ngươi chiếu cố rồi.”
Tiêu Ngọc Thần lễ phép cười với bà ta, xem như đồng ý. Nếu như là bình thường, nghe Ngô phu nhân nói như vậy, hắn nhất định sẽ lấy cớ nam nữ thụ thụ bất tương thân để từ chối. Nhưng Đường Thư Nghi đã nói với hắn có thể hôm nay Ngô gia sẽ động tay động chân, dựa vào quan sát của hắn nãy giờ, tam cô nương Ngô gia quả là không “thành thật”, vì để nhanh chóng từ hôn, hắn cũng muốn tương kế tựu kế.
Hắn phát hiện thời gian này bản thân đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia, muốn từ hôn với Ngô Tĩnh Vân, hắn sẽ trực tiếp nhờ người nhà đến Ngô phủ từ hôn, sẽ không dùng cách không quân tử thế này.
Đúng vậy, trước kia hắn sẽ cảm thấy cách này không quân tử, nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy. Từ hôn cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải có lý do hợp lý. Mặt ngoài Ngô Tĩnh Vân cũng không làm gì sai, hắn không tìm được lý do để từ hôn.
Không có lý do mà mạnh mẽ từ hôn sẽ khiến người ta nói phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ không nói lý, sẽ có lời đồn bất hảo về Hầu phủ, về mẫu thân của hắn. Mà hắn sở dĩ muốn từ hôn là vì chuyện cực đoan mà Ngô Tĩnh Vân đã làm, hơn nữa, nếu nhìn tình huống hiện tại, nàng ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để từ hôn.
Là Ngô Tĩnh Vân không từ thủ đoạn trước, có gì hắn phải khăng khăng giữ mình làm việc “quân tử”? Lại nói hắn cũng không chủ động hại người, cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Suy nghĩ một lúc lại ngửi được một mùi hương, Tiêu Ngọc Thần quay đầu nhìn thì thấy Ngô Tĩnh Xu đang đứng bên cạnh, giữa hai người chỉ có khoảng cách một cánh ay. Hắn chưa bao giờ gần gũi với nữ tử khác như vậy, mặt có chút đỏ lên, muốn kéo rộng khoảng cách giữa hai người nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Bây giờ hắn đã hiểu làm việc không được quá tùy hứng.
Ngô Tĩnh Xu lúc này có thể nói là có con nai chạy loạn trong lòng, đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía nam tử như ngọc kia, muốn nói với hắn gì đó nhưng lại ngượng ngùng không dám mở miệng. Nàng ta hít sâu nhiều lần rồi mới lấy hết can đảm nói: “Trước kia thế tử từng tới đây sao?”
Tiêu Ngọc Thần không nhìn nàng ta, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Tuy là muốn thuận nước đẩy thuyền, tuy là biết làm việc không được quá tùy hứng, nhưng hắn vẫn không có cách nào trò chuyện vui vẻ với một nữ tử xa lạ, quá đồi phong bại tục.
Nhưng cho dù được chỉ nhận được một tiếng “ừ” của hắn, trái tim của Ngô Tĩnh Xu cũng đã nhảy nhót đến mức muốn lọt ra ngoài. Nàng ta lại lớn mật nói chuyện phiếm với Tiêu Ngọc Thần, đương nhiên đều là nàng ta nói, Tiêu Ngọc Thần chỉ ngẫu nhiên đáp một chữ “ừ”.