91
Ngô phu nhân trước khi đến Sùng Quang tự, có thể nói tự tin ngất trời, hy vọng tràn đầy.
Bà ta cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tay mình, nhưng lại không biết rằng khi bà ta lợi dụng người khác, coi người khác như quần cờ, bà ta cũng là quân cờ trên bàn cờ của người khác. Hơn nữa bà ta ngoài sáng người khác trong tối, một màn này chú định nàng ta là người thất bại.
Lúc này cho dù bà ta hiểu ra một chút, bắt đầu quát mắng muốn giết Ngô Tĩnh Vân, nhưng Ngô Tĩnh Vân làm sao có thể để cho bà ta muốn làm gì thì làm, nàng ta lạnh lùng nhìn Ngô phu nhân nói: "Chuyện hôm nay, cho dù ngươi không nói cho phụ thân, ta cũng sẽ để phụ thân làm chủ cho ta."
"Ngươi...." Ngón tay Ngô phu nhân run rẩy chỉ vào Ngô Tĩnh Vân, mắt đẫm lệ nhưng tràn đầy hận ý, "Sao ngươi có thể độc địa như vậy, đó là muội muội của ngươi, mặc dù không cùng một mẹ, nhưng các ngươi cũng cùng một phụ thân."
"Ngô Tĩnh Xu thật không có liêm sỉ, tự nguyện hạ tiện, tằng tịu với người ta trong biệt phòng của chùa chiền thì có liên quan gì đến ta. Mẫu thân tại sao ngươi cứ la mắng muốn giết ta, vì ta là kế nữ, không thân thân sinh của ngươi sao?"
Ngô Tĩnh Vân đương nhiên gạt bỏ sạch sẽ mọi trách nhiệm, dù sao Ngô phu nhân cũng không có chứng cứ. Hơn nữa, nếu bà ta muốn thấm vấn tỳ nữ của nàng ta giống như Hầu phu nhân, nàng ta có rất nhiều cách để chối từ.
"Tiện nhân, tiện nhân, ta muốn giết ngươi." Ngô phu nhân bây giờ gần như đã mất hết trí, nữ nhi của bà ta xảy ra chuyện như vậy, chẳng khác nào hoàn toàn xong đời.
Bà ta lại lao tới muốn đánh Ngô Tĩnh Vân, nhưng bà ta còn chưa kịp đến gần đã bị Hạnh Nhi và Đào Nhi ngăn lại, cho dù bà ta ra lệnh cho người khác kéo Hạnh Nhi và Đào Nhi đi, nhi tử nhũ mẫu của Ngô Tĩnh Vân - Lưu Đại Dũng tới, dáng người cao lớn chắn trước mặt Ngô Tĩnh Vân.
Thấy Lưu Đại Dũng, Ngô phu nhân còn gì mà không hiểu nữa, Ngô Tĩnh Vân đã sớm chuẩn bị cho chuyện ngày hôm nay, chỉ là không biết Hầu phu nhân và Tiêu thế tử cũng như vậy hay không, đến bây giờ bà ta mới biết mình chính là một trò đùa.
Mà lúc này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần đang chậm rãi xuống núi."Mẫu thân, tại sao ngài lại biết, Ngô nhị tiểu thư đó không dám để ngài thẩm tra hai nha hoàn đó?" Tiêu Ngọc Thần khó hiểu hỏi.
Theo hắn thấy, thủ đoạn của Ngô Tĩnh Vân quả thật rất cao mình, khiến người khác không bắt được điểm yếu nào, ai có thể nghĩ đến người của nàng ta không chỉ có hai tỳ nữ mà nàng ta mang theo, mà còn có nhi tử của nhũ mẫu nàng ta.
Vốn dĩ hắn cho rằng, chuyện hôm nay sẽ không bắt được thóp của Ngô Tĩnh Vân, chuyện hôn sự phỏng chừng tạm thời không thể rút lại, không ngờ mẫu thân lại cưỡng ép bắt người tỳ nữ của Ngô Tĩnh Vân, ra vẻ thẩm vấn, Ngô Tĩnh Vân vậy mà thật sự sợ hãi.
Đường Thư Nghi không trả lời câu hỏi của hắn, mà nói: "Bảo người đi nói với vị hòa thượng Thường Tịnh kia mau chạy trốn, hơn nữa tốt nhất không nên báo thù vào lúc này, hắn không động nổi Ngô gia."
Tiêu Ngọc Thần sửng sốt, "Chẳng lẽ bọn họ còn định giết Thường Tịnh sao?"
Đường Thư Nghi: "Lương gia có thể giết một tiểu ăn xin để trút giận, Ngô gia vì muốn che đậy chuyện xấu, tại sao không thể giết hoà thượng?"
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt sáng tỏ, vội vàng ra lệnh cho Trường Minh đi làm việc này. Hắn lúc trước chỉ đọc sách thánh hiền, yêu cầu bản thân hành động như quân tử, bây giờ mới thực sự hiểu rõ, lòng người hiểm ác.
"Chúng ta không có bằng chứng, nhưng chúng ta đều biết chuyện đó là do Ngô Tĩnh Vân làm." Đường Thư Nghi bắt đầu trả lời câu hỏi lúc trước của Tiêu Ngọc Thần.
"Đúng vậy." Tiêu Ngọc Thần nói.
"Vậy là đủ rồi." Đường Thư Nghi nói: "Chỉ cần con biết là nàng ta làm, sẽ có rất nhiều cách tìm ra chứng cứ."
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi nói tiếp: "Thật ra ta trói hai tỳ nữ của Ngô Tĩnh Vân, mục đích không phải muốn thẩm tra tỳ nữ, mà là thẩm tra Ngô Tĩnh Vân, bởi vì ta biết, Ngô Tĩnh Vân sẽ không bao giờ dám để phụ thân nàng ta biết những chuyện nàng ta đã làm ngày hôm nay."
92
"Tại sao?" Tiêu Ngọc Thần khó hiểu, "Đó là phụ thân của nàng ta, nếu như phụ thân nàng ta biết chuyện nàng ta làm hôm nay, cũng lắm là bị trừng phạt tàn nhẫn một chút, như vậy còn tốt hơn bị chúng ta uy hiếp đi?"
"Nếu như nàng ta là nam tử," Đường Thư Nghi nói: "Giữa việc bị phụ thân trừng phạt và bị người ngoài như chúng ta uy hiếp, nhất định sẽ chọn bị phụ thân trừng phạt, suy cho cùng để điểm yếu ở trong tay mình vẫn luôn tốt hơn để trong tay người ngoài."
"Đúng vậy, nếu là nữ tử thì có gì khác biệt?" Tiêu Ngọc Thần hỏi.
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn một cái, nói: "Nếu nàng ta là nam tử, trở về nhiều nhất là bị đánh một trận, nhốt trong phòng vài ngày, đợi sau khi sự việc qua đi, tiếp tục đọc sách thi cử cũng được, tập võ tòng quân cũng được, hay là kinh doanh cũng được, đều không có ảnh hưởng gì."
"Nhưng nữ tử thì khác, chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện xuất giá sau này của nàng ta. Thân mẫu của nàng ta mất sớm, chuyện hôn sự nằm trong tay thụ phân và kế mẫu, nếu như phụ thân nàng ta vì chuyện này mà thấy thất vọng hoặc thậm chí là oán hận nàng ta, kế mẫu lại hận nàng ta đến tận xương tuỷ, con nghĩ xem về sau nàng ta sẽ bị gả vào một gia đình như thế nào? Nữ tử không có nhiều đường lui giống như nam tử các con, nữ tử một khi gả sai người, nói không chừng cả phần đời về sau đều coi như xong rồi."
Nói đến cuối cùng, Đường Thư Nghi không khỏi thở dài một hơi. Đây chính là bi ai của nữ tử thời cổ đại, ở hiện đại gả sai người, cùng lắm thì ly hôn làm lại từ đầu. Cổ đại mặc dù có thể hoà ly, nhưng nữ tử sau khi hoà ly, cuộc sống gian nan hơn nữ tử bình thường rất nhiều.
Còn Tiêu Ngọc Thần lại nghĩ rằng nàng đang thở dài vì chính mình, mấy ngày trước, mấy ngày trước mẫu thân còn vì chuyện phụ thân nạp thiếp mà oán hận, quan trọng hơn là, phụ thân mất sớm, rất nhiều chuyện cửa hàng của Hầu phủ đều đổ lên người nàng, liệu mẫu thân có cảm thấy gả sai người rồi hay không?
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu làm sao an ủi Đường Thư Nghi, cuối cùng hắn nói: "Mẫu thân, người vẫn còn ba huynh muội chúng con."
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó nói: "Ừm, ta cũng thấy ba huynh muội các con rất tốt, ta không thấy bất mãn với cuộc sống bây giờ."
Những lời nàng nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, nàng thực sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Địa vị xã hội cao, không cần lo lắng về chuyện kiếm tiền, còn gì mà không hài lòng chứ?
Mặc dù có ba hùng hài tử, nhưng ba hài tử đều không làm ra tội đại gian đại ác gì, từ từ giáo dục là được rồi. Mặc dù trong ngoài Hầu phủ cũng có những chuyện lộn xộn, nhưng tất cả đều nằm trong tầm giải quyết của nàng.
Nhân sinh nào có chuyện thập toàn thập mỹ? Như bây giờ là rất tốt rồi.
Nói một hồi liền đến dưới chân núi, vừa lên xe ngựa, Trường Minh đã trở lại, đứng dưới cửa xe ngựa thấp giọng hồi báo: "Nô tài đi tìm Thường Tịnh, hắn bị nhốt trong phòng, bên ngoài có người của Ngô phủ canh gác, nô tài đứng ở cửa sau bảo hắn chạy trốn. Nhưng hắn không tin người của Ngô phủ sẽ giết hắn."
"Bỏ đi, những gì chúng ta đã làm những điều nên làm, có mạng để sống hay không phải xem chính hắn." Đường Thư Nghi nói.
Xe ngựa ầm ầm di chuyển, một lúc sau, Tiêu Ngọc Thần đột nhiên nói: "Nhi tử vẫn không hiểu, vị Ngô nhị tiểu thư đó vì trong lòng con có Cầm muội muội mà muốn từ hôn với con, chẳng lẽ sau này nàng ta còn có thể gả cho một phu quân không nạp thiếp sao?"
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: "Không biết sau này nàng ta có thể gả cho một phu quân không nạp thiếp hay không, nhưng nàng ta biết rất rõ, có Liễu Bích Cầm ở đây, nàng ta ở trong tim con chắc chắn không có một chút địa vị."
Giọng nói của Đường Thư Nghi có chút lạnh lùng, Tiêu Ngọc Thần cảm nhận được nàng không vui, cho nên không nhắc tới Liễu Bích Cầm nữa.