105
Bây giờ Trương lão phu nhân có thể nói là hối hận đến thối ruột, bà ấy gả nữ nhi cho Ngô Quốc Lương, nữ nhi ra đi sớm, cô nương mà nữ nhi để lại còn bị kế mẫu làm khó dễ. Nhưng mà, bà ấy bây giờ có thể làm thế nào?
Như Ngô Quốc Lương đã nói, nếu sự việc bị truyền ra ngoài, ngoại tôn của bà ấy cũng rời vào tình cảnh không tốt. Có một tỷ muội tằng tịu với người khác, ngoại tôn của bà ấy sau này đừng mong có được mối hôn sự tốt. Nghĩ đến chuyện hôn nhân của Ngô Tĩnh Vân, Trương phu nhân thở dài một tiếng, phất phất tay để Ngô Quốc Lương đi ra ngoài.
Ngô Quốc Lương biết Trương lão phu nhân đã đồng ý, liên tục cảm tạ, cúi người hành lễ rồi mới ra khỏi phòng, chừa không gian cho tử tôn nói chuyện.
"Nói đi, vì sao ngươi muốn từ hôn với thế tử của Vĩnh Ninh hầu?" Trương lão phu nhân không thể hiểu được chuyện này, lúc đầu chính nàng ta năn nỉ bà ấy đến phủ Vĩnh Ninh hầu để nói chuyện này.
Ngô Tĩnh Vân quỳ xuống trước mặt Trương lão phu nhân, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên, nói: "Ngoại tổ mẫu, Tiêu Ngọc Thần vẫn luôn nhớ mãi không quên Liễu Bích Cầm, nếu ta gả cho hắn, người nói xem sau này ta sống như thế nào. Nếu như ngày này nhìn bọn họ tình nồng mật ý, còn không bằng ta chết đi."
Trương lão phu nhân nghe lời nàng ta nói, sững sờ một lúc rồi mới hỏi: "Làm sao ngươi biết Tiêu Ngọc Thần vẫn luôn nhớ mãi không quên Liễu Bích Cầm?"
Ngô Tĩnh Vân cúi đầu im lặng, Trương lão phu nhân cau mày hỏi lại: "Ngươi nghe đồn Tiêu Ngọc Thần che giấu Liễu Bích Cầm, cho rằng hắn luôn nhớ mãi không quên Liễu Bích Cầm đúng không?"
Ngô Tĩnh Vân vẫn im lặng, nàng ta còn có thể nói cái gì? Có thể nói ra ra những chuyện nàng ta đã trải qua ở kiếp trước, khổ không nói nổi sao?
"Đúng là tạo nghiệp!" Trương lão phu nhân dùng ngón tay nhấn vào trán Ngô Tĩnh Vân, sau đó kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh nói: "Sao bây giờ ngươi lại trái tính trái nết như này? Cho dù trái tim của Tiêu Ngọc Thần ở trên người của Liễu Bích Cầm thì có làm sao? Ngươi gả vào Hầu phủ, là phu nhân của thế tử, sau này là Hầu phu nhân, đến lúc đó ngươi sinh hài tử đứng vững gót chân, cho dù Tiêu Ngọc Thần song túc song phi cùng Liễu Bích Cầm thì có làm sao?"
"Ngoại tổ mẫu, nhưng trong lòng ta không thể vượt qua trở ngại này." Ngô Tĩnh Vân khóc không thành tiếng, vì kiếp trước và cả kiếp này. Không phải kiếp trước ngoại tổ mẫu không nói những lời như vậy với nàng ta, chỉ là nàng ta không nhịn được, không nhịn được mà chú ý đến Tiêu Ngọc Thần, không nhịn được mà muốn trái tim hắn đặt trên người mình.
Trương lão phu nhân nhắm mắt lại, sau đó nói: "Cũng được, hôn sự này từ bỏ cũng được. Ngươi yêu Tiêu Ngọc Thần sâu đậm, ngươi là như vậy, nếu hắn có tình cảm với ngươi thì tốt, nhưng hắn rõ ràng không có tình cảm với ngươi, nếu ngươi gả cho hắn, chú định không sống tốt được. Chỉ là từ hôn rồi, chuyện hôn sự về sau của ngươi, đoán chừng sẽ không dễ dàng."
"Ta biết, nhưng còn tốt hơn là ngày này chịu dày vò." Nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ sống những tháng ngày như ở kiếp trước.Trương lão phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng ta, lấy lại tinh thần nói: "Có điều ngươi cứ yên tâm, còn có ta ở đây. Chúng ta không cầu gia thế quá cao, chỉ cần nhân phẩm quý trọng, tiền đồ có triển vọng."
Xung quanh Trương gia thứ không thiếu nhất chính là những học tử hàn môn có tài năng. Chỉ cần nhìn chuẩn, gả cho học tử hàn môn, cũng là một chốn về không tồi.
Nếu như đã quyết định rồi, Trương lão phu nhân liền bảo người gửi bái thiếp đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Lúc Đường Thư Nghi nhận được bái thiếp, đúng lúc vừa ăn cơm tối xong, đang gọi người đánh bài mã điếu với mình, hôm nay nàng chơi chưa đã nghiền.
Tiêu Ngọc Thần thấy nàng hứng thú bừng bừng, cũng ngồi xuống nói hắn cũng chơi hai ván, Tiêu Ngọc Minh vốn là người ham chơi, thấy vậy cũng ngồi xuống. Tiêu Ngọc Châu muốn chơi nhưng không biết chơi, Thuý Vân ngồi bên cạnh nàng ấy làm quân sư.
"Nói trước rồi nhé, chúng ta chơi thật đấy," Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Nếu thua thì đừng khóc nhè."
"Con không thèm không khóc nhè." Tiêu Ngọc Châu gỡ một đóa hoa được khảm ngọc trai từ trên đầu xuống, đặt lên bàn nói: "Con cược cái này."
106
Tiêu Ngọc Minh cầm đóa hoa ngọc của nàng ấy lên, đùa nghịch trong tay nói: "Ngược lại đáng giá một ít bạc."
Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, Đường Thư Nghi Nghi nói: "Nếu nó thắng được được hoa ngọc của con, liền để nó cài lên đầu."
Tiêu Ngọc Châu nghĩ đến dáng vẻ Tiêu Ngọc Minh cài hoa ngọc trên đầu, vỗ vỗ tay nói: "Được, con nhất định sẽ thua cho Nhị ca cái hoa ngọc này."
Mọi người đều bật cười.
Lúc này, quản gia đi tới, đưa tấm bái thiếp cho Đường Thư Nghi, nàng cầm trong tay nhìn xem, sau đó đưa cho Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng muốn biết bên trong viết gì, liền đi qua xem thử.
Đường Thư Nghi thấy ba huynh muội chụm đầu vào một chỗ, nhịn không được bật cười. Nàng hỏi: "Các con nghĩ Trương lão phu nhân đến đây làm gì?"
"Bà ấy chắc không phải đến nói giúp đi?" Tiêu Ngọc Minh nói.
Tiêu Ngọc Thần đặt bái thiếp lên bàn, "Có gì mà không thể? Chuyện Sùng Quang tự truyền ra ngoài, danh tiếng của cả nữ quyến Ngô phủ đều sẽ bị tổn hại, bao gồm cả Ngô Tĩnh Vân."
"Vậy thì Trương lão phu này đúng là rất biết nuốt xuống cơn giận rồi." Tiêu Ngọc Minh ngồi trở lại vị trí của mình, lại nói: "Nếu là tiểu gia, con sẽ thu thập Phùng Thị và Ngô Quốc Lương trước."
Đường Thư Nghi bắt đầu đếm bài, miệng nói: "Chắc chắn sẽ thu thập Phùng Thị, về phần Ngô Quốc Lương, Trương lão phu nhân có lẽ không thể làm gì được hắn. Dù sao Ngô Tĩnh Vân vẫn đang sống dưới tay ông ta."
"Bà ấy chắc rất ấm ức." Mặc dù Tiêu Ngọc Châu không hiểu cuộc nói chuyện của đám người Đường Thư Nghi, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy Trương lão phu nhân rất ấm ức.
Đường Thư Nghi nhìn nàng ấy nói: "Thật ra, căn nguyên vấn đề nằm ở Ngô Tĩnh Vân."
Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt không hiểu, Đường Thư Nghi giải thích với nàng ấy: "Nàng ta quá coi trọng chuyện sự hận thù, khi làm việc nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ đến người khác. Đại ca con định hôn với nàng ta, nhưng còn để Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, nàng ta hận đại ca con, không muốn tiếp tục chuyện hôn ước này nữa, có thể tha thứ được. Ta đã ngầm ám chỉ với nàng ta, nếu muốn từ hôn, chúng ta có thể cùng nhau thương lượng."
"Nếu như nàng ta có thể chấp nhận lời đề nghị của ta, thuận lợi huỷ bỏ mối hôn sự này, sau đó lại cố gắng sống những ngày tháng tốt đẹp của mình, không phải càng tốt hơn sao. Cách trả thù địch nhân tốt nhất, chính là ta sống tốt hơn ngươi, hạnh phúc hơn ngươi. Nhưng nhìn bây giờ đi, cục diện rắm rối phía sau nàng ta không thể tự mình thu thập được, còn phải nhờ trưởng bối vứt bỏ thể diện đi cầu tình."
Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc gật đầu: "Nếu là con, con sẽ không làm như vậy."
"Con sẽ làm như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng: "Nếu con là Ngô Tĩnh Vân, trước tiên con sẽ đánh đại ca một trận để trút giận, sau đó mới từ hôn. Sau đó nữa thì giống như nương nói, tương lai con sẽ sống tốt hơn đại ca, tìm người có tiền đồ hơn đại ca, làm cho đại ca tức muốn chết."
Đường Thư Nghi cười nói: "Đúng, nên như vậy."
Vẫn là câu cũ, nếu Ngô Tĩnh Vân chỉ đơn thuần nhằm vào Tiêu Ngọc Thần, cho dù đánh hắn nửa sống nửa chết nàng cũng không quan tâm.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần có chút khó nhìn, "Con cũng không làm gì Ngô nhị tiểu thư."
Tiêu Ngọc Châu trừng mắt nhìn hắn, "Nàng định thân với huynh, sau này gả cho huynh làm chính phòng phu nhân, nhưng huynh lại tốt với những nữ tử khác, nàng ta mất mặt đến cỡ nào chứ! Bị mất mặt thì không vui, không thể đánh huynh một trận để trút giận sao? Không thể bỏ từ hôn sao?"
Tiêu Ngọc Thần: "... Nữ tử không thể ngang ngược như vậy."
Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, nhìn Đường Thư Nghi, "Nương, con nói có đúng không?"
Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý: "Đúng. Nhưng làm mọi chuyện có kết cấu một chút, sẽ càng tốt hơn."
Tiêu Ngọc Châu sau này gả cho người ta, trong lòng người đó chắc chắn không được có bạch nguyệt quang, nghỉ thôi cũng đã thấy khó chịu.
Đôi mắt Tiêu Ngọc Châu sáng lấp lánh nhìn Đường Thư Nghi, "Như thế nào mới có kết cấu?"
"Sau này mẫu thân sẽ dạy cho con."
Tiêu Ngọc Thần nghe cuộc trò chuyện của hai mẫu nữ, không biết nên nói gì, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Mẫu thân, ngài không thể chỉ dạy Ngọc Châu như thế này được."
Đường Thư Nghi Nheo mắt nhìn hắn: "Ta nên dạy như thế nào? Để nó học theo tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất gia tòng phu, phu tử tòng tử?"
"Vốn dĩ nên là như vậy." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đường Thư Nghi đập "bách" một tiếng, ném một tấm bài vào giữa bàn, nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Cũng có nghĩa là, bây giờ phu quân ta chết rồi, mọi chuyện đều phải nghe theo hai người các con?"