Liễu Bích Cầm nghe xong ngay tức khắc ngã ngồi trên mặt đất, quên cả khóc. Nàng ta có tội trên người, chỉ có thể dựa vào Tiêu Ngọc Thần, hiện tại Hầu phu nhân muốn đuổi nàng ta đi, còn lấy hết mọi đồ vật của cô ta đi, sau này nàng ta phải sống thế nào?
Hầu phu nhân đang muốn ép nàng ta vào con đường chết!
Nàng ta đứng dậy chạy ra cửa, nhìn Đường Thư Nghi đang đứng trong viện nói: "Ta muốn gặp Thần ca ca, ta muốn gặp Thần ca ca."
Bây giờ chỉ có Tiêu Ngọc Thần mới có thể cứu nàng ta, nàng ta tin tưởng chỉ cần có thể nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, nàng ta có thể ở lại. Hầu phu nhân không thể lay chuyển được Tiêu Ngọc Thần.
Đường Thư Nghi làm sao có thể không biết suy nghĩ của nàng ta, nhưng nàng không phải là thân nương của Tiêu Ngọc Thần, khi dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần nàng sẽ không nương tay. Hừ lạnh một tiếng rồi trả lời, "Ta sẽ cho các ngươi gặp mặt nhau."
Sau đó nàng phân phó Triệu quản gia: "Đưa đồ đạc đến thôn trang ở Tây Sơn, tất cả chi phí tính theo những gia đình bình thường ở thôn trang. Tối nay phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, không được để lại chút dấu vết nào của nàng ta."
Liễu Bích Cầm nghe xong những lời này, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể run rẩy dựa vào khung cửa. Cuộc sống như những gia đình bình thường ở thôn trang là những ngày tháng như thế nào? Ăn trấu nuốt rau, phải tự mình làm hết mọi việc.
Nàng ta là tiểu thư của một đại gia tộc, làm sao có thể sống cuộc sống như vậy?
Đường Thư Nghi không quan tâm chuyện này, một cô nữ mang tội trên người, thu nhận nàng ta, cho nàng ta cơm để ăn là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, nàng ta còn muốn gì nữa? Có những người được voi đòi tiên.
Lặn lộn một ngày, Đường Thư Nghi dã sớm mệt mỏi, dẫn theo Thuý Trúc Thuý Vân trở về phủ Hầu phủ, Trường Minh vội vàng đi theo.
Thấy Đường Thư Nghi rời đi, Liễu Bích Cầm loạng choạng đi ra ngoài, túm lấy cánh tay Trường Phong kêu lên: "Trường Phong, ngươi dẫn ta đi gặp Thần ca ca."
Trường Phong bị động tác này của nàng ta làm cho giật mình, vội vàng đẩy người ra lùi về phía sau. Người đầu quả tim của Đại công tử, cho dù là góc y phục hắn cũng không dám chạm vào, "Liễu cô nương, ta chỉ là một hạ nhân, ta không giúp được gì cho ngươi."
"Có thể, Thần ca ca tin tưởng ngươi nhất, ngươi nhất định có thể giúp ta gặp ca ca."Trường Phong: "......." Ngươi coi trọng ta quá rồi.
"Liễu cô nương," Triệu quản gia lên tiếng, "Lệnh của phu nhân không ai dám làm trái, hơn nữa, phu nhân cũng không có đối xử tệ với ngươi. Nếu như không có Đại công tử, bây giờ không biết ngươi đã bị bán đến chỗ nào rồi, ngươi cũng đừng được voi đòi tiên. Mau thu dọn đồ đạc đi."
Những lời này như lập tức xé tấm màn che của Liễu Bích Cầm xuống, nàng ta vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng nàng ta không còn lựa chọn nào khác, chuyện này thực sự phải kết thúc rồi sao? Nàng ta không cam lòng.
Lúc này, nàng ta nhìn thấy vài bà tử đang chất đồ trong nhà vào hộp, vội vàng chạy nhanh tới, đó đều là những thứ có giá trị!
........
Đường Thư Nghi ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, tế bào não vẫn đang liều mạng làm việc. Đưa Liễu Bích Cầm đi vẫn chưa đủ, lcus đầu Tiêu Ngọc Thần cứu Liễu Bích Cầm, nhất định đã để lại dấu vết, dấu vết này nhất định phải xử lý sạch sẽ, nếu không cũng là nguy hiểm tiềm ẩn....
"Phu nhân, đến rồi."
Nghe thấy giọng nói của Thuý Vân, Đường Thư Nghi mở mắt ra, Thuý Trúc dìu nàng xuống xe ngựa, nàng nói: "Đến từ đường."
Nói xong, nàng đi về phía từ đường, Thuý Vân và Trường Minh vội vàng đi theo. Đoàn người đến từ đường, bà tử nghe thấy động tĩnh liền thức dậy, chỉ thấy bà ấy vội vàng chào hỏi rồi mở cửa ra.
Để Thuý Trúc và Thuý Vân canh giữ bên ngoài, Đường Thư Nghi dẫn theo Trường Minh vào từ đường. Dưới ánh đèn mịt mờ, Tiêu Ngọc Thần vẫn quỳ gối trước bài vị, đôi mắt vô thần, nhìn thấy nàng đến cũng không có bất kỳ phản ứng nào, như một kẻ ngốc.
"Ta vừa từ ngõ Mai Hoa về," Đường Thư Nghi đứng trước mặt Tiêu Ngọc Thần nói.
Chương 14
Đường Thư Nghi đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Thần, thấy hắn cụp lưng quỳ ở đó như người gỗ, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng. Nếu là nguyên thân, thấy nhi tử thế này chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng đáng tiếc, nàng không phải nguyên thân.
Ngọc không mài thì không nên thân, huống chi là một kẻ não tàn chỉ biết ái tình.
“Ta mới từ ngõ Mai Hoa về.” Đường Thư Nghi nói thẳng vào vấn đề.
Tiêu Ngọc Thần đang quỳ như khúc gỗ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn xen lẫn sự phẫn nộ cầu xin: “Mẫu thân, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ngài hà tất phải khó xử nàng?”
Đường Thư Nghi bỗng nhiên cạn lời, nàng đã từng phân tích với Tiêu Ngọc Thần hậu quả nếu vẫn tiếp tục chứa chấp Liễu Bích Cầm, nhìn thì có vẻ hắn vẫn nghe lọt tai nhưng đến bây giờ vẫn không có ý định từ bỏ Liễu Bích Cầm.
Đây là tình yêu sao? Đường Thư Nghi trước giờ luôn là người điềm tĩnh, kiếp trước chưa từng trải qua thứ gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm nên không cách nào lý giải được cảm xúc của Tiêu Ngọc Thần.
“Ta không có khó xử nàng.” Đường Thư Nghi bình tĩnh nói: “Ta đã nói sẽ cho nàng ta trở về Đường gia, nguyên quán An Mộc, đảm bảo sau này nàng ta cơm áo không lo nhưng nàng ta không đồng ý nên ta đã đưa nàng tới thôn trang Tây Sơn, không thể để nàng ta ở lại ngõ Mai Hoa.”
“Nàng không muốn tới An Mộc là vì không muốn chia ly với ta.” Tiêu Ngọc Thần cúi đầu, yết hầu như có một viên đá cứng rắn chắn ngang, đau đớn khó nhịn. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Đường Thư Nghi mỉm cười châm chọc: “Lâu ngày sẽ biết lòng người, ta tới không phải để nói với ngươi chuyện này.”
Đường Thư Nghi đi đến chỗ ghế tựa, ngồi xuống rồi nói tiếp: “Thôn trang Tây Sơn hẻo lánh, ở đó đều là người của Hầu phủ, cho dù mọi chuyện bại lộ thì nhất thời cũng không tra được tới đó. Chuyện mấu chốt lúc này chính là giấu cái đuôi đi.”
Tiêu Ngọc Thần lại ngẩng đầu, ánh mắt mê mang: “Giấu... đuôi? Giấu đuôi gì?”
Thất vọng đã nhiều nên Đường Thư Nghi cũng chẳng hy vọng gì nữa, nàng nói: “Ngươi cho rằng tiễn Liễu Bích Cầm đi là xong chuyện rồi sao? Một khi chuyện này lộ ra, bọn họ tìm không thấy Liễu Bích Cầm, sẽ tra được chuyện khi đó ngươi dùng cách gì để cứu được Liễu Bích Cầm ra ngoài, chỉ cần trong đó có một kẽ hở là có thể định tội của ngươi rồi.”
Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc há mồm không nói thành lời, Đường Thư Nghi hỏi hắn: “Ngươi cứu nàng như thế nào?”
Tiêu Ngọc Thần quỳ thẳng người, nắm chặt nắm tay, hắn thật sự quá vô năng, suy nghĩ quá đơn giản.
“Sau khi Liễu Ngọc Sơn bị trảm, nữ quyến Liễu gia đều bị bán đi.” Tiêu Ngọc Thần gian nan mở miệng nói tiếp: “Đầu tiên, ta đến nhà lao thăm Cầm muội muội, vừa lúc gặp phải cữu công gia tam phòng Tiết Cát, hắn ta là chủ sự của Hình bộ Thục Tội Xứ.”
Thật ra trước đây hắn không hề quen biết Tiết Cát, lần đó là Tiết Cát chủ động chào hỏi, hắn mới biết bọn họ có quan hệ thân thích.
Đường Thư Nghi nhíu mày, nhất thời nàng không nhớ rõ cửu công gia này là ai.
Trường Minh đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát đến biểu cảm của hai vị chủ tử, thấy Đường Thư Nghi nhíu mày thì vội vàng giải thích: “Tiết Cát là nhi tử thứ hai của tứ lão gia tam phòng phủ Võ Dương bá, là con thiếp thất.”
Đường Thư Nghi bị vòng quan hệ này làm cho mơ hồi, nàng cụp mắt nhớ lại mạng lưới quan hệ của Hầu phủ, một lúc sau mới nhớ ra phủ Võ Dương bá là nhà mẹ đẻ của Hầu lão phu nhân, bà bà nàng, Võ Dương bá đương nhiệm chính là thân đệ đệ của Hầu lão phu nhân, Tiêu Ngọc Thần quả thật nên gọi hắn ta là cữu công.
Con thứ hai của tứ lão gia tam phòng, hẳn là dòng phụ của phủ Võ Dương bá. Nhưng quả thật là có quan hệ thân thích, hơn nữa cũng không phải cách quá xa.
Chỉnh lý xong quan hệ trong đó, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Tiết Cát là quản sự của Hình bộ Thục Tội Xứ, vừa vặn quản lý chuyện bán nữ quyến Liễu gia.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Ta không đành lòng nhìn Cầm muội muội bị bán đi nên mới đi hỏi Tiết Cát có biện pháp nào không. Tiết Cát nói với ta có thể bảo Cầm muội muội giả chết, chuyện còn lại đều do Tiết Cát xử lý.”
Đường Thư Nghi nghe xong, cúi đầu ngẫm nghĩ, mấu chốt ở đây chính là người tên Tiết Cát này. Nếu Tiết Cát xuất thân bình thường thì có thể cho hắn ta rời khỏi Thượng Kinh. Nhưng hắn ta lại là con vợ lẽ dòng phụ phủ Võ Dương bá, liên quan tới phủ Võ Dương bá nên không thể tùy ý tống cổ hắn ta đi.
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Thần lại nói tiế[: “Cho dù tổ mẫu và phụ thân đều đã qua đời nhưng nhà cữu công vẫn luôn giữ mối quan hệ thân hảo với nhà ta, Tiết Cát sẽ không bán đứng ta. Hơn nữa nếu chuyện này bại lộ thì hắn ta cũng sẽ bị hạch tội.”
Dù sao Tiết Cát cũng là đồng mưu.
Đường Thư Nghi nhìn hắn, cũng còn có một chút đầu óc.