139
Đường Thư Nghi lấy ba nén hương, châm lửa, c ắm vào lư hương, khói hương lượn lờ phiêu đãng trước bài vị, một lúc đã hòa vào không khí. Nhìn ba bài vị trên bàn thờ, nàng trầm mặc không nói gì, không biết nên khuyên bảo hay răn dạy nhị như tử bất hảo này.
Cứng mềm gì cũng đã dùng qua.
Quay đầu lại, nhìn thiếu niên mười bốn tuổi đang quỳ dưới đất. Sống lưng ngay thẳng, trên mặt mang theo vẻ ấu trĩ bất cần đời, còn có một chút... quật cường. Rũ mắt sắp xếp câu từ xong, Đường Thư Nghi nói: “Nếu phụ thân con còn sống, nếu Hầu phủ của chúng ta luôn sừng sững không ngã, nếu con muốn cả đời ăn nhậu chơi bời cũng không sao, dù sao cuộc đời của bản thân, sống thế nào là do tự mình quyết định. Nhưng bây giờ Hầu phủ nguy cơ tứ phía, nhị hoàng tử và Lương gia với nhà ta có thể nói là ngươi sống ta chết, chỉ cần nhị hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế, cả nhà chúng ta cũng đừng nghĩ có được ngày lành. Phụ thân con qua đời, hổ phù cũng không thấy, Hoàng thượng lại đa nghi, cảm thấy chúng ta biết hổ phù đang ở đâu, lại kiêng kị danh vọng của phụ thân con trong quân, đang nghĩ ngợi làm sao để bắt thóp sai lầm của chúng ta, còn có những địch nhân ngoài sáng trong tối...”
Đường Thư Nghi nặng nề thở dài: “Tuy không thể nói là Hầu phủ đang đi trên băng mỏng nhưng con cứ muốn tùy ý sung sướng như vậy là không được. Hơn nữa, con cứ muốn cả đời mờ mịt, ăn chơi ca múa như vậy sao?”
Nói xong những lời này, Đường Thư Nghi quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh đang quỳ dưới đất, thấy hắn siết chặt hai nắm tay, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm. Trong phòng trở nên an tĩnh, bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh trầm đục của hắn: “Giết hắn ta.”
Đường Thư Nghi không ngờ sẽ nghe được ba chữ như vậy, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng hỏi: “Giết ai?”
“Nhị hoàng tử, giết hắn ta là chúng ta sẽ ít đi một mối nguy.”
Tiêu Ngọc Minh nói rất nhẹ nhàng, cứ như không phải nói chuyện giết người, hơn nữa người đó còn là hoàng tử, dường như hắn chỉ đang nói tới chuyện giết một con gà vậy. Đường Thư Nghi không khỏi nghiêm túc nhìn hắn. Thiếu niên đang quỳ dưới đất, sống lưng ngay ngắn, ngũ quan đã bắt đầu nẩy nở, có chút góc cạnh. Lúc này trên mặt hắn đã không còn vẻ bất cần, thay vào đó là sát khí nồng đậm.
Đường Thư Nghi đột nhiên mắc nghẹn, nàng nhớ lại cốt truyện trong quyển sách kia, Tiêu Ngọc Minh là một vai ác nên kết cục tất nhiên cũng không tốt, hình như là phạm vào tội gì, bị... ngũ mã phanh thây.
Nghĩ đến đây, tim nàng đập như sấm. Rốt cuộc là phạm tội gì mà phải chịu trọng hình như vậy?
Quyển sách kia dùng để hỗ trợ giấc ngủ, nhiều lúc nàng vừa đọc đã ngủ mất nên có nhiều tình tiết không rõ lắm. Hiện tại nàng chẳng tài nào nhớ nổi. Chẳng lẽ Tiêu Ngọc Minh thật sự giết nhị hoàng tử?Khả năng này cũng không nhỏ.
Hoàng thượng có không ít nhi tử, nhị hoàng tử lại chẳng phải người quá ưu tú, nhưng hắn ta có một người nương làm Quý phi được sủng ái! Một nữ nhân không có gia thế, ở hậu cung ngươi sống ta chết của Hoàng thượng, chém giết tranh đoạt, trở thành Quý phi được Hoàng đế sủng ái nhất, ngẫm lại cũng biết nàng ta là nhân vật lợi hại cỡ nào.
Nếu nhi tử của nàng ta bị Tiêu Ngọc Minh giết, nàng ta xúi giục Hoàng đế dùng cực hình với Tiêu Ngọc Minh cũng không phải không thể.
Đường Thư Nghi bây giờ rất muốn bổ túc cho Tiêu Ngọc Minh một khóa đạo đức và chính trị, nhưng rõ ràng là không thể,
Trầm mặc một hồi, nàng thấp giọng hỏi: “Giết thế nào?”
Ngữ điệu của nàng rất nghiêm túc, giống như đang thật sự thảo luận chuyện giết người với Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu quỳ gối không nói, Đường Thư Nghi nói tiếp: “Con cầm dao vọt tới phủ Nhị hoàng tử, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, giết hắn ta như vậy sao?”
“Đương nhiên không được.” Tiêu Ngọc Minh lên tiếng phản bác: “Phủ Nhị hoàng tử thủ vệ nghiêm ngặt, con không có biện pháp cầm khí giới vào trong. Chúng ta hẳn nên làm như thế này...”
Tiêu Ngọc Minh nhỏ giọng, mắt sáng lấp lánh nói: “Hỏi thăm xem khi nào hắn ta đi ra ngoài, thừa dịp hắn ta ra ngoài thiết kế chuyện ngoài ý muốn, sau đó...”
Hắn nâng tay, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, làm động tác cắt cổ.
Đường Thư Nghi: “...”
Chẳng lẽ hắn từng nghĩ tới vấn đề này thật sao?
140
“Nương, nương cảm thấy biện pháp này không được sao?” Tiêu Ngọc Minh thấy nàng trầm mặc, lại nói: “Nếu không thì hạ độc. Mua chuộc người trong phủ hắn ta bỏ thuốc độc, hoặc là mua sát thủ...”
“Dừng.” Đường Thư Nghi vội vàng ngăn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Ám sát nhị hoàng tử, chỉ cần sơ suất một chút là cả nhà chúng ta đều xong đời. Con không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”
Tiêu Ngọc Minh lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ: “Ừm, con biết, cho nên đến giờ con còn chưa động thủ.”
Hiện tại chưa động thủ? Vậy là sau này sẽ động thủ?
Đường Thư Nghi run rẩy chỉ vào hắn nói: “Ta cảnh cáo con, tuyệt đối không thể tự mình xuống tay với nhị hoàng tử.”
“Nương, nương cũng muốn giết nhị hoàng tử nhỉ? Con nghe nương sai bảo.” Tiêu Ngọc Minh nói.
Đường Thư Nghi: “... Ta nói ta muốn giết nhị hoàng tử khi nào?”
Tiêu Ngọc Minh: “Không phải ngài vừa nói không cho con tự tay giết hắn ta sao? Nói cách khác là ngài đã có đối sách.”
Đường Thư Nghi cảm thấy bản thân đã bị hắn làm cho choáng váng, đầu nhất thời to ra. Nàng nhanh chóng đi tới đi lui trong phòng, chờ đại não thanh tỉnh một chút mới đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, ngồi xổm xuống, gằn từng câu từng chữ: “Cho dù là chuyện gì, chỉ cần đã làm là sẽ để lại dấu vết, đừng ôm tâm lý may mắn. Nếu con động thủ giết nhị hoàng tử, lỡ đâu sự tình bại lộ, hậu quả con hay ta có thể gánh được không?”
Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói xong lại trầm mặc một hồi lâu: “Nương, con biết, hiện tại con không có năng lực, con sẽ không động thủ. Chờ sau này con có năng lực giết hắn ta rồi lại nói.”
Đường Thư Nghi tuyệt đối tin tưởng trước đây hắn đã có ý niệm giết nhị hoàng tử. Bây giờ mạnh mẽ ép hắn từ bỏ ý niệm không phải hành vi sáng suốt, hắn đang vào thời kỳ phản nghịch, càng cường ngạnh ngăn cản, nói không chừng hắn sẽ đi làm thật. Đến lúc đó hắn giết nhị hoàng tử thật thì phải làm sao?
Nhị hoàng tử có chết hay không chẳng liên quan tới nàng, nhưng không thể là bị Tiêu Ngọc Minh giết. Hiện tại cả nhà bọn họ không hứng được cơn giận mất con của Hoàng đế.
“Được, nhị hoàng tử và nhà ta có thù, hắn ta tuyệt đối không thể lên làm hoàng đế.” Đường Thư Nghi ngồi xổm, hạ giọng nói: “Có rất nhiều biện pháp để hắn ta không thể làm hoàng đế, hơn nữa không chỉ có chúng ta không muốn hắn ta thành hoàng đế, không cần phải dùng biện pháp nguy hiểm nhất, đó là lỗ m ãng.”
Thấy hắn mím môi suy tư gì đó, cảm thấy hắn nghe lọt tai, Đường Thư Nghi bèn nói tiếp: “Con mười bốn tuổi, tuy... đã là người lớn, nhưng va chạm còn ít, thủ đoạn mưu kế cũng là trứng chọi đá. Có một số việc con nhìn thì đơn giản nhưng khi làm sẽ không dễ như vậy. Như chuyện con trốn học bị người ta tố giác, còn dẫn đến hỗn chiến, cuối cùng bị thôi học, huống chi là chuyện giết người lớn như vậy.”
Nghe thấy chuyện bản thân bị thôi học, Tiêu Ngọc Minh cũng chẳng thấy thẹn thùng bao nhiêu, hắn nhếch miệng cười nói: “Nương, con đã biết. Con cũng chỉ nói thôi, không động thủ thật đâu.”
Đường Thư Nghi thấy hắn cười phúc hậu vô hại như vậy, không biết vì sao tim lại run lên. Yên lặng hít sâu một hơi, nàng nói: “Con biết là được rồi.”
“Nương, nương muốn phạt con quỳ bao lâu?” Tiêu Ngọc Minh nhếch miệng cười hỏi.
Đường Thư Nghi lại lần nữa hiểu rõ nhị nhi tử này, đây là một kẻ cứng đầu nguy hiểm. Nàng đứng lên nói: “Sau này con không cần đến thư viện đọc sách nữa, sau này phải làm gì? Con suy nghĩ cẩn thận là có thể ra khỏi từ đường.”
“Nương, bây giờ con đã suy nghĩ cẩn thận rồi.” Tiêu Ngọc Minh giật giật đầu gối nói. Lần trước bị nhốt ở thư phòng, không cần quỳ xuống, còn có thể nằm ngủ trên giường. Lần này phải quỳ, hắn muốn ra ngoài ngay lập tức.
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: “Không, con còn chưa nghĩ cẩn thận, quỳ đi.”